1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Ninh Vương phi

      Editor: Puck


      mình lẳng lặng ngồi đất hồi lâu, cho đến khi bụng phát ra tiếng ùng ục, Quý Du Nhiên mới phát thời gian còn sớm.

      Sáng sớm nghe lệnh vào cung triệu kiến Thái hậu, nàng còn đánh răng xúc miệng, vừa rồi lại bị bắt quỳ lâu như vậy, dùng hết toàn bộ tinh thần ứng phó với Thái hậu tức giận đùng đùng, chút hơi sức người sợ rằng dùng hết rồi. Rất đói, rất vô lực, đây là cảm giác duy nhất của nàng lúc này.

      Còn có chàng ngốc kia, biết bây giờ làm gì? Rời giường chưa? Ăn cơm chưa? Chỉ có điều, Bình công công bọn họ ở đó, để đói chứ? Sợ là tên kia lại cáu kỉnh, làm ầm ĩ lung tung.

      Haizzz! Nghĩ tới người kia, lập tức trong lòng trong mắt đều tràn đầy , trong lòng cũng tràn đầy lo lắng cho . khỏi thầm mắng Quý Du Dung mấy câu: Nữ nhân này đúng là khắc cơ hội thở dốc cũng cho nàng. Lần trước hãm hại nàng còn chưa toại nguyện, lần này làm trầm trọng thêm, còn có thể lôi kéo toàn bộ người có thể lôi kéo được, để cho nàng kích trí mạng. Nhưng , đời trước trải qua lần như vậy, lần này sống lại, nàng trừ buồn cười ra có ý nghĩ khác.

      Ken két -

      thanh thấp đột nhiên vang lên.

      Quý Du Nhiên lập tức trở lại tư thế quỳ, quay đầu nhìn lại, phát mảnh xanh nhạt ở khe cửa.

      Nhìn trước mắt, là khuôn mặt nhắn thanh tú. Mặt trái xoan tinh tế, chân mày thon dài như lá liễu, tròng mắt như sóng xanh nhộn nhạo, tóc dài đen nhánh búi thành búi tóc phi thiên tinh xảo die nda nle equ ydo nn đầu, buông mấy sợi bên tai, bàn tay nhắn trắng nõn nắm chặt khung cửa, càng nổi bật lên làn da trắng như tuyết, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc.

      “Nhị đệ muội.” Hai người đối mặt, đối phương lập tức nở nụ cười dịu dàng, mềm mại gọi nàng.

      “Ngươi...” Quý Du Nhiên nhướn mày, đối phương lập tức chui vào từ khe cửa, mặt còn mang theo chút xấu hổ, “Ta là Ninh Vương phi. Ít bữa trước Ninh Vương bị bệnh, ta bận rộn chăm sóc , cho nên chưa gặp mặt muội, muội biết ta cũng bình thường.”

      “Ta biết tỷ.” Sao nàng lại biết nàng ta?

      Ninh Vương gia, đương kim đại Hoàng tử, là nhi tử đầu tiên của Hoàng hậu nương nương và đương kim Thánh thượng, nhưng bởi vì từ yếu ớt nhiều bệnh, hơn hai mươi năm, nằm còn nhiều hơn đứng, mắt nhắm còn nhiều hơn mở. Thân thể suy nhược như vậy, hiển nhiên thích hợp thừa kế nghiệp thống nhất đất nước, cho nên vị trí Thái tử vốn thuộc về được ban cho đệ đệ thua bốn tuổi, là Vương gia kín đáo mặn nhạt, việc cần làm mỗi ngày đều là nằm giường dưỡng bệnh.

      Có lẽ bởi vì là nhi tử đầu tiên, Hoàng đế vẫn rất sủng ái , năm năm trước còn lựa chọn vị Vương phi tính tình ôn hòa, xuất thân tệ cho .

      Lại , xuất thân vị Ninh Vương phi này cũng thấp. Tổ tiên từng có ba vị Tể tướng, ông nội cũng là Thái sư đương triều, là ân sư vỡ lòng của đương kim Thánh thượng, xem như đại gia khuê tú số số hai trong triều đình Đại Lương rồi. Nếu phải Ninh Vương bệnh tật, vị trí Thái tử phi với nàng ta mà cũng là dư dả.

      Có thể bởi vì trượng phu hai người đều có vấn đề, hơn nữa lại dưới cùng mái hiên, đời trước hai người hiểu nhau cần , lần cùng vào cùng ra, tình cảm hai người giống như tỷ muội ruột thịt, trong lòng mình có gì đều với nàng ta, nàng ta cũng dịu dàng trấn an mình ít lần, nàng gần như muốn coi nàng ta như tỷ tỷ ruột thịt mà đối đãi.

      Nhưng mà! Quý Du Nhiên cũng có quên: Cuối cùng, khi kiện kia xảy ra, lúc nàng tỉnh lại sớm phát nàng ta vắng mặt bên cạnh. Cho đến khi nàng chết, nàng a cũng chưa từng xuất , cũng kiên quyết phủ nhận ngày đó ra ngoài với nàng. Cho nên, cuối cùng nàng mới nản lòng thoái chí, cam tâm tình nguyện nhận cái chết.

      Cho nên, khoảnh khắc khi gặp lại nàng ta, Quý Du Nhiên mới đột nhiên nhớ tới – đời trước, hình như bọn họ cũng xảo hợp quen biết dưới cơ duyên này! Thời điểm đó, nàng ta cũng dịu dàng như thế, xấu hổ như thế, rồi lại ngăn nổi nhiệt tình, mới để cho nàng từ thiếu tình cảm nhận được ấm áp lâu chưa được nhận, tiến tới đâm thẳng đầu vào.

      “Có ?” biết trong lòng nàng ấy như dời sông lấp bể, nghe như thế, Ninh Vương phi vui mừng quá đỗi, vội vàng đóng cửa tới.

      Quý Du Nhiên , chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.

      Ninh Vương phi cúi mắt ngượng ngùng cười tiếng, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: “Muội đừng khẩn trương, là Hoàng tổ mẫu để cho ta tới đây làm bạn với muội.”

      Đúng rồi, nàng nghĩ tới, đời trước nàng ta cũng thế.

      Trừ kẻ ngốc nhà nàng, Thái hậu nương nương cũng hết sức thương ma bệnh Ninh Vương gia đó. Dĩ nhiên, trình độ thương kém Dật Vương ngốc.

      Bởi vì chuyện đời trước, trong lòng vĩnh viễn có khúc mắc, Quý Du Nhiên chỉ lạnh lẽo đáp tiếng: “ sao?”

      Ninh Vương phi gật đầu: “Đúng vậy!” Lại cẩn thận móc khăn, từ từ mở ra, bên trong bọc mấy miếng điểm tâm tinh xảo. “Ở đây có vài thứ, muội chịu chút ăn lót bụng ! Hoàng tổ mẫu thăm Thái tử phi, giờ ở chỗ mẫu hậu rồi, đoán chừng còn lâu mới trở về. Muội cũng đừng quỳ nữa, ngồi xuống nghỉ lát ! Người bên ngoài cũng được ta sai bảo, ai nhìn chằm chằm.”

      sao? Đa tạ đại hoàng tẩu.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt , ngồi xếp bằng xuống bắt đầu ăn bánh ngọt.

      Hương bánh ngọt tinh xảo như đời trước, khi ăn trong miệng, mùi vị ngọt ngào thơm ngon như trước, nhưng Quý Du Nhiên vẫn ăn sạch.

      Mắt thấy nàng ấy ăn sạch đồ mình mang tới, Ninh Vương phi cười rất vui vẻ, vội vàng rót ly trà cho nàng.

      “Cám ơn.” Quý Du Nhiên cám ơn, vẫn như cũ ai đến cũng từ chối.

      Ninh Vương phi tiếp tục dịu dàng cười: “Chúng ta đều là người nhà, cần gì khách khí như vậy? Hơn nữa, đây cũng là ý tứ của Hoàng tổ mẫu, đại khái chính là muốn cho chúng ta thân cận hơn chút!”

      Nhìn nàng uống xong ly trà, lại nhận lấy bỏ sang bên cạnh, “Đúng rồi, Hoàng tổ mẫu để ta truyền lời cho muội: Chuyện hôm nay, muội làm quá phận, Thái tử phi và mẫu hậu khóc đến lợi hại! để cho ăn chút đau khổ, cho hai người bọn họ chút thể diện, người cũng biết nên dàn xếp ra sao. Hoàng tổ mẫu còn , từ nay về sau, tốt nhất muội vẫn nên -”

      "Cám ơn." Quý tự nhiên cám ơn, như cũ ai đến cũng cự tuyệt.

      “Ninh Vương phi!”

      “Hả?”

      “Cám ơn tỷ mang bánh ngọt tới đây, muội hết sức cảm kích tỷ. Muội cũng nghe ý tứ của Hoàng tổ mẫu, giờ mời tỷ chuyển lời với người: Cho dù như thế nào, muội cũng nhận sai.”

      Bị thái độ nghiêm nghị quá đáng của nàng hù sợ, Ninh Vương phi trợn to hai mắt nhìn nàng hồi lâu, mới chậm rãi há mồm: “Nhị đệ muội, muội cần gì phải thế chứ? Hoàng tổ mẫu...”

      “Nếu Hoàng tổ mẫu lòng đau lòng muội, vậy nhất định để cho muội nhận sai trước mắt hai người kia. Nếu , vô duyên vô cớ bị người đạp đầu, cuộc sống sau này của muội có bao nhiêu khổ sở, trong lòng người ràng!” Lạnh lùng cắt đứt nàng, khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, liếc xéo nàng, “Còn tỷ nữa, đại hoàng tẩu, tỷ gả vào Hoàng gia nhiều năm như vậy, nơi này cong cong quẹo quẹo chẳng phải tỷ ràng hơn muội nhiều sao?”


      Chương 18: Vương gia ngốc bảo vệ Vương phi

      Editor: Puck


      Đối diện với ánh mắt sắc bén quá phận của nàng ấy, trong lòng Ninh Vương phi run rẩy, lời đến khóe miệng cũng đành rùng mình dừng lại.

      Lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, Quý Du Nhiên thu dọn lại rồi quỳ tiếp: “Đại hoàng tẩu, cảm tạ tỷ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, muội hết sức cảm kích. Chỉ có điều, thời gian tỷ qua đây cũng đủ dài rồi, nếu như bị mấy người mẫu hậu biết, chỉ sợ có lợi cho tỷ, tỷ vẫn nên nhanh chóng ở đâu về đó !”

      Nàng ấy đuổi mình ? Ninh Vương phi sững sờ, lại thấy Quý Du Nhiên giống như lão tăng nhập định, hoàn toàn để ý đến nàng.

      “Được rồi! Đứng bên cạnh nàng ấy lúc, cảm giác thấy căn phòng u khiến nàng thấy cực kỳ đè nén, Ninh Vương phi hơi mím môi, lại tặng cho nàng ấy nụ cười hòa nhã, “Ta trước, lúc nữa Hoàng tổ mẫu cũng trở lại. Lão nhân gia người thương Dật Vương như vậy, quay đầu lại cũng có thể làm khó dễ muội. Chúng ta ngày khác lại chuyện !” Rồi tỉ mỉ xếp xong khăn mới rời .

      Khoảnh khắc khi nàng ta xoay người, trong lòng Quý Du Nhiên đột nhiên căng thẳng – có thể, là nàng trách lầm nàng ta ? Thân phận của Ninh Vương phi khó xử, cách đối nhân xử thế vẫn cẩn thận chặt chẽ, cái này nàng vẫn biết.

      Từ nàng nghe đến đại danh vị tài nữ đệ nhất Kinh thành này, sau lại nghe nàng ta gả cho Trữ Vương gia yếu ớt nhiều bệnh, trong lòng nàng cũng từng bất bình vì nàng ta, nhưng nàng ta lại tiếng nào, ngoan ngoãn lên kiệu hoa.

      Sau khi gả cho Trữ Vương gia, nàng ta vẫn hết lòng chăm sóc , chưa bao giờ câu oán trách. Mà nàng cũng nhớ, trong năm kia khi hai nàng chung sống, nàng ta giúp đỡ nàng rất nhiều. Nếu , nàng cũng thể nào tin tưởng nàng ta như vậy... Cho nên , kiện kia, nàng ta cũng bị ép bất đắc dĩ?

      Nhưng mà, nghĩ tới hành động việc làm khi đó của Ninh Vương phi, trong lòng nàng vẫn thoải mái, thế nào cũng ép được mình bình tâm tĩnh khí sống chung phòng với nàng ta.

      Haizzz!

      Nghĩ đến nhức đầu rồi, nàng chỉ có thể thở dài giọng: Đời trước ăn kết quả quá đáng ăn năn hối hận, chính là ràng tình thế, khiến cho giờ phân địch ta, biết nên làm như thế nào cho phải!

      “Dật Vương gia, xin dừng bước!”

      “Dật Vương gia, ngài thể tiến về phía trước!”

      “Dật Vương gia, van cầu ngài, Thái hậu die enda nle equu ydonn lập tức trở về, ngài có thể đợi Thái hậu – oa!”

      “Cút!”

      “Vương gia -”

      “Bình công công, nhanh đuổi tất cả những người xấu này ra ngoài cho bổn Vương! Nhanh lên chút!”

      Vương gia!

      Tiếng huyên náo như ong vỡ tổ càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng con nít quen thuộc kêu to, nhanh chóng đánh úp về phía này, giống như cơn gió xuân phả vào mặt, ngay lập tức thổi hậm hực mất mát trong lòng nàng. Tinh thần Quý Du Nhiên chấn động, trong lòng dâng trào niềm vui mừng như điên – là , là ! tới, tới tìm nàng!

      Rầm!

      Nhanh chóng, tiếng vang lớn, cửa phòng bị người đá văng ra, hình tượng oai phong lẫm liệt xuất trước mắt, ít nhất, ở trong mắt Quý Du Nhiên, uy phong lẫm liệt như thế, coi như nam nhân dũng mãnh nữa đời cũng chỉ như .

      “Ái phi!”

      Nhìn thấy nàng, Phượng Dục Minh vội vàng kêu to tiếng, ba chân bốn cẳng chạy tới.

      “Vương gia!” Quý Du Nhiên cũng bò dậy, cầm tay , vẻ mặt kêu gọi.

      “Oa!” Nhưng ai biết, khó khăn lắm mới dâng lên lời tình ý ngọt ngào, còn chưa kịp biểu ra, hai mắt Phượng Dục Minh nhắm lại, miệng há ra, nước mắt như hạt đậu rào rào như mưa xối xả trút xuống.

      Quý Du Nhiên trợn tròn mắt, “Vương gia, chàng... Sao vậy?”

      “Nàng hư! Nàng hư!” Vừa rớt nước mắt, Phượng Dục Minh vừa nghẹn ngào kêu to, “Nàng vốn tiếng với bổn Vương, bổn Vương tìm nàng khắp nơi lâu! Hơn nữa, hơn nửa ngày rồi, nàng còn ở trong cung chơi về, bổn Vương cũng sắp chết đói! Oa oa oa, hu hu hu...”

      Ặc...

      Khóe miệng Quý Du Nhiên giật giật, “Lúc ta ra cửa, phải chàng còn ngủ nướng sao?”

      Nàng muốn quấy phá giấc ngủ ngon của có được ? Hơn nữa, vốn đắc ý, nàng cũng quên đức hạnh Quý Du Dung, thích nhất giả bộ đáng thương trước mặt trưởng bối quyền thế, vốn tưởng rằng vào cung vòng trở về, ai ngờ lại kéo dài đến tại.

      “Mặc kệ mặc kệ! Dù sao cũng là lỗi của nàng! Nàng cho bổn Vương, chính là nàng đúng!”

      “Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi.” Đối mặt với đại nam hài kiêu ngạo, trừ theo cũng còn cách gì. Quý Du Nhiên giơ tay đầu hàng.

      Phượng Dục Minh rốt cuộc hài lòng, nước mắt ở thế công tạm hoãn lại.

      Bịch bịch bịch

      Nhanh chóng, nghe tin Phượng Dục Minh đánh vào Hoàng cung, Thái hậu vội vàng chạy về.

      Vừa thấy tình hình trước mắt, lão nhân gia nàng nhướn mày: “Dật Vương? Sao con lại tới đây?”

      Nhìn thấy vị trưởng bối này, Phượng Dục Minh bỏ qua hình tượng ngây ngô đáng lúc trước, giơ tay lên thở phì phò : “Hoàng tổ mẫu người cũng là người xấu! Người tranh giành ái phi với nhi thần! Cũng để cho nàng về phủ! Nhi thần thích người nữa!”

      Thái hậu nương nương lập tức dừng lại. Nhìn Quý Du Nhiên đứng bên cạnh , Phượng Dục Minh lập tức kéo nàng ra phía sau, tiếp tục ưỡn ngực ngẩng đầu tỏ vẻ tức giận.

      Thái hậu dở khóc dở cười, “Nếu phải nàng ta làm sai chuyện, sao ai gia phải gọi nàng ta vào?”

      “Nàng ấy làm chuyện gì sai!” Phượng Dục Minh lập tức kêu to.

      Thái hậu nương nương ngẩn ra, “Dật Vương, con được lung tung, chuyện này con biết -”

      “Nhi thần lung tung, có! Từ trước đến nay ái phi nàng ở chung chỗ với nhi thần, nàng làm chuyện sai!” Dứt khoát ra sức dẫm chân, ánh mắt Phượng Dục Minh trừng đến tròn trịa, “Muốn sai cũng do nhi thần sai mới đúng, ngày hôm qua nhà Quý Tướng, là nhi thần đầu bếp nhà họ nấu ăn ngon, lúc gần còn cầm hai con dế của nhà Quý Tướng. Còn có bọn họ!” Ngón tay lập tức giơ lên, chỉ về phía Thái tử phi theo đứng bên cạnh Thái hậu lão nhân gia, “Bọn họ vẫn bắt nạt ái phi, cho nàng ấy sắc mặt tốt, cho nàng ấy ở phòng rách, cho nàng ấy dùng đồ xấu, hôm qua chính tai nhi thần còn nghe thấy cả nhà bọn họ tính toán nắm chặt cơ hội hung hăng dạy dỗ ái phi trận!”

      “Ngươi câm miệng! cho bậy!” Nghe đến cuối cùng, sắc mặt Thái hậu nương nương sa sầm, vội vàng lớn tiếng quát, sắc mặt Thái tử phi cũng tái , lập tức quỳ xuống đất kêu to, “Hoàng tổ mẫu minh giám, nhi thần nào dám tồn tại tâm tư như vậy?”

      “Ngươi có ngươi có!” Phượng Dục Minh năng có khí phách kêu to, “Mỗi lần gặp mặt, người đừng tưởng bổn Vương phát mỗi lần thừa dịp ái phi để ý lại vụng trộm khinh bỉ lườm nguýt nàng ấy!”

      “Hoàng tổ mẫu, nhi thần oan uổng!”

      “Hoàng tổ mẫu, nàng ta là người xấu! Là nàng ta muốn bắt nạt ái phi, ái phi bắt nạt nàng! có!”

      “Hu...”

      “Oa!”

      “Đủ rồi!” Hai người còn đua nhau xướng lên? Đầu Thái hậu nương nương muốn nổ tung, nhịn được quát lớn.

      Quý Du Dung vội vàng ngẩng die nda nle equ ydo nn mặt lên, lệ lóng lánh trong mắt, dáng vẻ như thỏ trắng đáng thương: “Hoàng tổ mẫu...”

      Thái hậu để ý đến nàng, mà nhìn về phía Quý Du Nhiên.

      Phượng Dục Minh lập tức kéo nàng ra phía sau: “Dù sao, ái phi làm sai, nàng có! Hoàng tổ mẫu muốn phạt phạt nhi thần , tất cả đều liên quan đến nàng!”

      “Dật Vương...” Thái hậu nương nương cũng bất lực.

      Nhưng Phượng Dục Minh lại nắm tay Quý Du Nhiên, “Hơn nữa, nếu muốn phạt nhi thần, ngài cũng phải phạt cả bọn họ! Trừ Thái tử phi, còn có phu nhân Quý Tướng! Còn có Quý Tướng! Bọn họ đều phải người tốt!”

      “Hu, Hoàng tổ mẫu, nhi thần oan uổng!”

      “Các ngươi náo loạn đủ chưa?” Vừa mới thở bình thường trở lại, bọn họ lại tiếp tục náo loạn lên hả? Đầu Thái hậu nương nương đau nhức, mọi người gần như đứng vững.

      tiếng quát lớn lạnh lùng, Thái tử phi vội vàng ngậm miệng, tiếp tục chớp chớp hai mắt đầy lệ.

      Phượng Dục Minh vẫn cam lòng, hai gò má giận đến phồng lên, thân thể vẫn ra sức chặn trước mặt Quý Du Nhiên, tay phải cũng nắm chặt cổ tay nàng buông.

      Nhìn bên này, lại nhìn bên kia, Thái hậu nương nương hoàn toàn bất lực.

      “Thôi! Chuyện đến đây chấm dứt. Thái tử phi ngươi về Đông cung , bên cạnh ai gia cần người hầu hạ. Dật Vương Dật Vương phi cũng trở về , tất cả chờ ai gia điều tra tìm hiểu rồi lại !”

      Chương 19: Đề nghị của Vương gia ngốc

      Editor: Puck


      Chờ đến khi trở lại Vương phủ, Quý Du Nhiên vẫn còn chưa phản ứng kịp.

      Cứ như vậy, tất cả đều kết thúc? có? có Quý Du Dung khóc sướt mướt, có Thái hậu nương nương bất đắc dĩ trách cứ, lại có ai mạnh mẽ ép nàng cúi đầu nhận sai với Thái tử phi, thậm chí nàng cũng chỉ quỳ tượng trưng ở đó, bị kéo về! từng là cơn ác mộng tái diễn, cách đối phó mà nàng suy nghĩ lâu có chút công dụng nào.

      Tất cả trước mắt, hoàn toàn khác đời trước trong trí nhớ!

      “Hừ! Hừ hừ! Hừm hừm hừ!”

      thanh gì? Dần hồi hồn, Quý Du Nhiên phát cằm Phượng Dục Minh vểnh cao, cặp mắt trừng trừng, môi mím chặt, thở phì phò trừng mắt nhìn nàng. Vì vậy trong lòng khó hiểu: “Vương gia, chàng sao vậy?”

      “Nàng... Nàng là người xấu!” Nghe thế, đầu tiên Phượng Dục Minh sững sờ, sau đó miệng méo xẹo, hai hạt châu trong sáng lại dao động trong hốc mắt, “Bổn Vương khổ sở cứu nàng từ trong Hoàng cung trở về, đói bụng chịu được, nàng lại còn như vậy, nhìn cũng nhìn bổn Vương cái! Nàng xấu lắm xấu lắm!”

      Ặc... ra là như vậy.

      Nhìn dáng vẻ vừa uất ức vừa buồn bực của , tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy hết sức vui mừng đây?

      Quý Du Nhiên vội vàng : “Vương gia bớt giận, cận thân biết hôm nay chàng cực khổ, vừa rồi vẫn nghĩ nên cảm tạ chàng như thế nào cho phải!”

      “Có ? Vậy bổn Vương muốn ăn quế hoa cao!”

      “Được.” Cũng biết ra cầu này, Quý Du Nhiên cười , “Trừ món đó ra, ta lại làm cho chàng lồng sủi cảo lá liễu hấp, bàn ngó sen hoa quế gạo nếp, mấy cái đùi gà hấp rượu, còn có phần bơ cuốn, cộng thêm chén cháo bát bảo, chàng xem coi thế nào?”

      “Được được!” Chỉ nghe thấy tiếng nước miếng của chảy ra rồi, nào có đạo lý đồng ý? Phượng Dục Minh vội vàng nuốt nước miếng, “ mau mau, bổn Vương đốt củi nhóm lửa cho nàng!”

      Người này... Quả nhiên tính tình trẻ con, chút ăn ngon là có thể thu mua được . Quý Du Nhiên bật cười, chân khỏi theo chạy đến phòng bếp.

      Thoáng cái canh giờ trôi qua, khi chén cháo bát bảo cuối cùng nấu xong, Phượng Dục Minh nằm thẳng ghế ợ hơi rồi. mặt lúc trước còn viết đầy u oán càng thêm đầy thỏa mãn khó diễn tả bằng lời, ngay cả khóe miệng cũng treo nụ cười cơm nước no nê.

      Cẩn thận bưng chén cháo bát bảo đến bên cạnh , Quý Du Nhiên dịu dàng : “Vương gia, uống vài hớp cháo chống ngán !”

      “Oh.” Lẽ đương nhiên nhận lấy chén hổn hển uống non nửa chén, Phượng Dục Minh để chén xuống, ngẩng đầu lên cười híp mắt, “Ái phi, bổn Vương ăn sạch rồi, để phần cho nàng!”

      Ăn sạch? Nàng làm phần đủ cho hai người ăn đó! Liếc nhìn khay bàn, quả nhiên tất cả đều rỗng tuếch, Quý Du Nhiên die enda anle equu ydonn kinh ngạc dứt, nhưng vẫn lắc đầu, “ có việc gì, ta húp cháo là được.” Nhưng trong lòng thầm : Xem ra, về sau phải giảm bớt phân lượng mới được. Nếu kẻ ngốc này ăn hàm hồ, lại thành kẻ ngồi mà hưởng nên làm thế nào cho phải?

      “Ha ha, bị lừa bị lừa! Bổn Vương cũng biết nàng ngây ngốc bị lừa đấy!” Nhưng ngay lúc đó, Phượng Dục Minh vỗ tay cười to ngừng, nhìn dáng dấp vô cùng vui vẻ.

      Quý Du Nhiên hiểu, “Vương gia?”

      Cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, bên trong lóe ra chính là ánh sáng hài lòng vì gian kế thực được, khóe miệng Phượng Dục Minh cũng sắp toét đến tận mang tai: “Ái phi đần quá , nhiều đồ như vậy, bổn Vương ăn hết được sao?” xong nhảy lên, mở hộp đựng thức ăn bên cạnh ra, “Nhìn xem còn dư lại đều ở đây!”

      Quý Du Nhiên thoáng chốc im lặng.

      Phượng Dục Minh lại cười ha ha mà : “Hơn nữa, ái phi bận rộn lâu như vậy, sao bổn Vương lại ăn sạch mọi thứ? Thế nào cũng phải lưu lại nửa cho nàng!”

      Cái... Cái gì?

      câu này, giống như giọt nước trong veo, vào trong lòng nàng, kích thích từng trận sóng. Hoặc gióng như viên đá , nhàng đập trúng vào nơi mềm mại nhất nhẵn nhụi nhất trong lòng nàng, để cho lòng của nàng gần như tan chảy.

      “Những thứ này đều là của nàng. Ái phi, nàng ăn !” Luống cuống tay chân bày từng chén đĩa lên bàn, Phượng Dục Minh tự mình đưa nàng chiếc đũa.

      “Được.” Ngực căng chặt, Quý Du Nhiên yên lặng nhận lấy chiếc đũa. lưu lại nửa, là chân chân chính chính giữ lại nửa tất cả các món ăn cho nàng.

      Nhìn đầy bàn đồ, Quý Du Nhiên gắp lên miếng, rồi nhịn được gọi: “Vương gia.”

      “Hả?” Phượng Dục Minh nhìn nàng, mắt còn mở to.

      “Hôm nay cám ơn chàng vào cung cứu ta ra. Nếu chắc chắn bọn họ dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.”

      có việc gì! Bổn Vương sớm để cho người bắt nạt nàng!” Phượng Dục Minh lớn tiếng , “Hơn nữa, vốn chính là bọn họ bắt nạt người trước! Bổn Vương lại bậy!”

      sai sao? Tim đập rộn lên, “ như vậy, Vương gia chàng tin tưởng ta?”

      “Tin tưởng!” Phượng Dục Minh gật đầu .

      Nhịp tim Quý Du Nhiên lại lỡ nhịp, “Tại sao?”

      “Cần tại sao ?” Đôi mắt Phượng Dục Minh chớp chớp, “Nàng tốt như vậy, làm đồ ăn cho bổn Vương, chơi cùng bổn Vương, chuyện với bổn Vương, nàng tốt như vậy, sao bắt nạt người? Dù sao, bổn Vương tin!”

      có lý do gì, chính là tin tưởng nàng. Những lời này, còn xuôi tay hơn trăm lý do, cũng càng uất ức. Hốc mắt Quý Du Nhiên cũng bắt đầu ê ẩm, vội vàng cúi đầu ăn miếng ngó sen gạo nếp, cũng cầm đũa lên dưa tới: “Vương gia chàng cũng ăn. Ta ăn ít, ăn hết nhiều như vậy.”

      “Có ?” Phượng Dục Minh đưa mắt dò xét.

      Quý Du Nhiên gật đầu, “Ừ.”

      “Được!” Phượng Dục Minh lập tức mặt mày hớn hở, cầm đũa gắp bơ cuốn lên đút vào miệng.

      Nhìn ăn được vô cùng vui vẻ, Quý Du Nhiên cũng theo đó nở nụ cười vui thích.

      “Đúng rồi, Vương gia.” Hai người ăn, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện.

      “Cái gì?” Trong miệng nhét đầy, giọng Phượng Dục Minh hơi mơ hồ .

      “Nếu như, ta nếu như, có người trước mặt rất tốt với chàng, vừa vừa cười, lại làm đồ ăn cho chàng, sau lưng thường xấu chàng, chàng làm như thế nào?”

      “Ăn đồ của , sau đó để ý đến !”

      Hả? Quý Du Nhiên ngây ngẩn cả người.

      Nàng vốn tưởng rằng ngẫm nghĩ, sau đó cần đồ của người ta, để ý đến người ta! ngờ, đáp án của hoàn toàn ra ngoài dự đoán của nàng, hơn nữa dứt khoát quả quyết như thế. “Tại sao?”

      tại sao! Nếu có ăn hay ăn đồ của , cũng vẫn xấu, vậy tại sao ăn? Dù thế nào nữa, sau lưng, bổn Vương lại nghe thấy.”

      vậy... thể chút đạo lý. Lại liên tưởng đến đời trước và tình thế bây giờ: Cùng tồn tại dưới hoàng thành, cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, nàng cũng thể tránh tiếp xúc với Ninh Vương phi, nghĩ hoàn toàn tránh nàng ta càng là đầm rồng hang hổ. như vậy, còn bằng như , ngoài mặt tỏ vẻ như thế nào, về phần bí mật... Chỗ mắt thấy, ai quản nó làm chi? Nàng cũng coi như biết là được. Dù sao có kinh nghiệm đời trước làm cơ sở, nàng làm từng việc phải cẩn thận, nếu như có dấu vết nào nàng luôn có thể tìm ra.

      Vừa nghĩ như thế, phiền muộn quanh quẩn trong lòng tản , nội tâm rối rắm lâu của nàng cũng thoải mái rất nhiều. Vội vàng nở nụ cười: “Vương gia, chàng thông minh!”

      “Hoàng tổ mẫu dạy!” Phượng Dục Minh chút nghĩ ngợi cười híp mắt trả lời.
      Last edited: 23/10/16
      Abby, thuytsong ngư thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Thái hậu thổ lộ tình cảm

      Editor: Puck


      đến Thái hậu nương nương, nụ cười mặt Phượng Dục Minh chợt thu lại, tay cầm đũa cũng vô lực rũ xuống.

      “Ái phi.” Giọng cũng lo lắng.

      “Vương gia, sao vậy?”

      “Hôm nay có phải bổn Vương làm việc gì sai ? Lúc , dáng vẻ Hoàng tổ mẫu đau lòng.”

      Giờ mới nhớ tới sao? “Đúng vậy!” Quý Du Nhiên chút do dự gật đầu, “Lúc ấy hình như ta còn thấy trong mắt Hoàng tổ mẫu có lệ sáng ngời!”

      Phượng Dục Minh lập tức suy sụp, trong mắt thoáng lo lắng, vọt cái đứng dậy: “Vậy phải làm thế nào? Ta vốn định làm vậy với Hoàng tổ mẫu!”

      “Nam tử hán đại trượng phu, chính là rồi, làm chính là làm rồi, còn có thể làm sao?” Quý Du Nhiên thản nhiên .

      Phượng Dục Minh giống như bị đả kích, thân thể cứng ngắc như cọc gỗ. trận gió thổi qua, lắc lư theo mấy cái. Sau đó, nước mắt trong suốt lập tức chiếm hết hốc mắt , miệng méo xẹo, lỗ mũi hít hít, mặc dù khóc, nhưng Quý Du Nhiên tình nguyện thà để khóc còn dễ chịu hơn bây giờ.

      Haizzz!

      Thở dài, rồi cũng đứng dậy: “Nếu làm rồi, vậy cần nghĩ nữa. Cùng lắm ngày mai chúng ta die enda nle equu ydo nn lại Hoàng cung, tự mình nhận sai với Hoàng tổ mẫu là được.”

      “Có thể ? Hoàng tổ mẫu tha thứ cho bổn Vương sao?” Nước mắt chuyển động, mắt thấy rơi xuống, trong giọng của Phượng Dục Minh cũng mang theo chút nghẹn ngào.

      “Cái này ta phải xem tâm tình Hoàng tổ mẫu!” Mới ra câu như vậy, miệng Phượng Dục Minh méo xẹo, mắt thấy nước mắt chảy xuống, Quý Du Nhiên dám đùa với , vội vàng , “Chỉ có điều chàng yênt , ta dốc toàn lực, tuyệt đối để Hoàng tổ mẫu giận chàng!”

      “Có ?” Nước mắt lập tức thu lại, Phượng Dục Minh chờ mong nhìn nàng.

      Quý Du Nhiên dùng sức gật đầu. Hôm nay giúp nàng chuyện lớn như vậy, chút chuyện này sao nàng thể dốc toàn lực? Hơn nữa, lại cũng bởi vì nàng mà náo loạn với Thái hậu nương nương thành như vậy! Đây vốn là nàng thiếu nợ .

      Phượng Dục Minh đương nhiên nghĩ nhiều như vậy, lập tức cười rộ lên: “Ái phi, nàng tốt!”

      Haizzz, ở trong mắt , chỉ cần lòng làm chút chuyện giúp rất tốt rồi. Thế nhưng chưa từng nghĩ, ra đối xử với nàng tốt hơn.

      Nghĩ tới đây, trong lòng có chua xót khó hiểu, Quý Du Nhiên nhặt đũa lên đưa cho : “Được rồi, đừng đau lòng, ăn tiếp !”

      “Bổn Vương ăn!” Phượng Dục Minh lại lắc đầu, “Bổn Vương muốn lưu những thứ này lại, ngày mai mang cho Hoàng tổ mẫu ăn!”

      Hình như những thứ này vẫn là đồ nàng ăn còn dư lại? Quý Du Nhiên biết gì. “Vương gia, muốn dùng điểm tâm để Hoàng tổ mẫu vui lòng, vậy sáng sớm ngày mai ta làm cái khác ! Tuổi Hoàng tổ mẫu cao, những thứ này quá mức ngọt ngấy thích hợp cho người ăn, ta làm chút đồ mềm cho người.”

      “Ừ, được!” đến đây, Phượng Dục Minh hoàn toàn yên tâm, lại nhặt đũa lên ăn uống thả cửa.

      Người này... Quý Du Nhiên lắc đầu, nóng nảy tới nhanh cũng nhanh, chính là đứa bé lớn.

      ngày trôi qua rất nhanh.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Dục Minh xưa nay chưa từng ngủ nướng, sớm chút lôi kéo Quý Du Nhiên đứng dậy vào phòng bếp.

      Chờ bánh ngọt nóng hổi mới ra lò, vội vội vàng vàng kéo nàng vào Hoàng cung.

      Đợi đến cửa cung Phượng Nghi của Thái hậu nương nương, bước chân của lại ngừng chút, bắt đầu chần chừ.

      Quý Du Nhiên khuyên can mãi, vừa dụ dỗ vừa khuyên, khó khăn lắm mới kéo được vào, thấy Thái hậu nương nương ngồi ở thượng vị, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.

      Thân thể Phượng Dục Minh ngờ lại cứng đờ, vô tình hay cố ý trốn tránh sau lưng Quý Du Nhiên. Quý Du Nhiên im lặng cười , kéo qua hành lễ, dâng lễ ý đến.

      Nhưng mà, Thái hậu nương nương hoàn toàn mặt lạnh giống như bọn họ dự đoán, mà bình tĩnh tha thứ cho bọn họ, rồi để người dẫn Phượng Dục Minh chơi, Quý Du Nhiên bị giữ lại chuyện cùng lão nhân gia.

      “Đứa bé này!” Phượng Dục Minh vừa mới xong, Thái hâu nương nương lập tức nghiêm mặt, chọc chọc lên trán nàng, “Ai gia tính tình con quật cường đúng sai. giờ tốt rồi, mình con đủ, hôm qua lại thêm quậy phát, con biết hậu quả náo loạn lên là gì ? Nếu phải ai gia giả bộ bệnh nằm đêm, để Hoàng thượng chịu thua tha tội hai người, con nghĩ hôm nay hai người có thể vào đây?”

      Nàng cũng xác thực cảm thấy hôm nay đường vào cung quá thuận lợi. Quý Du Nhiên cúi đầu nhận sai: “Nhi thần biết sai rồi. Ngày hôm qua là nhi thần đúng, nhi thần ở đây nhận lỗi với ngài.”

      “Coi như xong! Mới vừa rồi phải Dật Vương cướp trách nhiệm ôm lên bản thân sao? giờ con còn nhận lỗi cái gì?”

      Thái hậu nương nương miễn cưỡng câu, xong khiến nàng càng xấu hổ hơn, “Chuyện này, nguyên nhân gây ra xác thực do nhi thần, Vương gia và ngài đều bị nhi thần cuốn vào.”

      ra trong lòng con cũng hiểu? như vậy, vì sao ngày hôm qua -”

      “Ngày hôm qua, cho dù nhi thần như thế nào cũng nhất định nhận sai với bọn họ.” Vừa đến ngày hôm qua, sắc mặt Quý Du Nhiên cũng trầm xuống, “Hơn nữa, chỉ ngày hôm qua, chính là ngày mai ngày mốt, thậm chí mỗi ngày sau này, chỉ cần nổi lên xung đột với bọn họ, cho dù ai đúng ai sai, nhi thần cũng nhận sai.”

      Thái hậu nương nương sửng sốt, “Vì sao con phải khổ như thế chứ?”

      “Mẫu hậu ngài chẳng lẽ biết sao?” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên nụ cười khổ, “Ngài thương Vương gia như vậy, dĩ nhiên ràng tất cả về Vương gia hơn nhi thần. Tất cả die nda nle equ ydo nn trước khi nhi thần gả cho Vương gia, ngài khẳng định biết sai lắm rồi. giờ ngài còn đây, phu thê chúng con có thể đơn giản vui vẻ qua thời gian. Nhưng đến ngày ngài còn ở đây? Những người nhìn chúng con vừa mắt phải liều mạng đạp lên đầu chúng con?”

      “Con biết bọn họ nhìn vừa mắt hai người, sao giờ con làm việc khiêm tốn chút?”

      “Khiêm tốn hay phách lối, kết quả cuối cùng phải chỉ có sao? Hơn nữa, ngay cả chúng con giờ giữ khuôn phép làm người, quy củ làm việc, bọn họ chắc chắn có thể bịa đặt sinh ra chút chuyện cho chúng con, phải lần đầu tiên ra mắt ngài Thái tử phi biểu diễn lần rồi sao? Thà rằng như vậy, nhi thần tình nguyện phách lối chút, ít nhất khi còn ngài che chở, cuộc sống của chúng con trôi qua bị bực tức. Đợi ngài rồi, bọn họ thuận tay lấy cớ xử chúng con, chúng con cũng trở thành gánh vác tội danh có căn cứ bị chết ràng. Với bọn họ hay với chúng con, đây đều là chuyện thể tốt hơn, chẳng lẽ đúng sao?”

      “Con... Haizzz!” Vốn tồn tại ý nghĩ khuyên giải. Nhưng nghe nàng đến mức này, Thái hậu nương nương cũng chỉ có thể thở dài, “ ra con thấy ràng quan hệ nhân quả trong đó như thế rồi.”

      thấy cũng được! Đây chính là giá cao nàng dùng tính mạng để đổi lấy! Quý Du Nhiên cười khổ trong lòng thôi.

      “Cũng được.” Nếu ràng như vậy rồi, Thái hậu nương nương hít sâu hơi, nắm chặt tay nàng, “Con định phách lối, vậy phách lối ! Chỉ có điều, đừng náo loạn quá mức là được. Ai gia che chở cho hai người, chỉ cần ai gia còn ngày, bọn họ bất kỳ kẻ nào cũng đừng nghĩ động tới đầu ngón tay của hai con.”

      xong rồi, ngừng chút, đột nhiên lại cười: “ ra ngày đó ai gia tức giận, ai gia chỉ sợ ngây người. Ai gia nghĩ tới, vào thời điểm đó Dật Vương lại có thể đứng ra, hề kiêng dè mà che chở cho con. khi đó, là nam tử hán, ai gia mong nhiều năm như vậy, rốt cuộc lúc sinh thời nhìn thấy mặt này của , ai gia thiếu chút nữa vui mừng phát khóc!”

      Hả, Thái hậu cao hứng, phải đau lòng? Quý Du Nhiên há miệng ra, người cũng ngây ngốc.
      Last edited: 23/10/16
      Abby, thuytsong ngư thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Công chúa Bình Cố

      Editor: Puck


      Thận trọng thử dò xét mấy câu, tin chắc lão nhân gia ngài tức giận, trái tim treo cao của Quý Du Nhiên cuối cùng mới buông xuống.

      Rồi sau đó, nàng lại cùng Phượng Dục Minh xách theo lễ nhận tối tới chỗ Hoàng hậu nương nương và Đông cung. Xét thấy trước đó Thái hậu nương nương tạo áp lực với Hoàng đế, mặc dù trong lòng rất thoải mái, nhưng Hoàng hậu vẫn vài câu với bọn họ, rồi bỏ qua tất cả.

      Vui mừng trở lại Vương phủ, hai người đàng hoàng mấy ngày, sau đó theo Thái hậu nương nương chỉ điểm, đưa thiếp mời đám Hoàng tử Hoàng nữ lúc trước chưa gặp qua, mọi người gặp mặt, liên hệ chút tình cảm.

      Chỉ có điều, đương nhiên có danh nàng hung dữ ở bên ngoài, thái độ của những Hoàng tử Hoàng nữ kia với nàng hết sức lạnh nhạt xa cách. Quý Du Nhiên thèm để ý, dù sao nàng làm như vậy cũng chỉ vì muốn đối phó mặt mũi mà thôi.

      Vừa hàn huyên xong cùng đám đệ muội, nàng để cho người dẫn bọn họ đến vườn hoa phía sau chơi. Vườn hoa của Dật Vương phủ rất lớn, theo cầu của Phượng Dục Minh, bên trong bày rất nhiều đồ chơi xích đu, trong góc vườn còn nuôi rất nhiều mèo chó thỏ ... Động vật , có thể chơi tốt hơn trong Hoàng cung nhiều. Chắc đây là nguyên nhân quan trọng khiến tất cả bọn họ đều đồng ý tới ! Quý Du Nhiên nghĩ tới, khóe miệng bĩu bĩu.

      Nhưng mà! ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu nàng, lòng của nàng bị nhéo mạnh cái: giờ nàng mới phát , hình như số lượng Hoàng tử Hoàng nữ đời này ít ỏi! giờ tuổi Thánh thượng cũng hơn bốn mươi rồi, bên cạnh chỉ có sáu Hoàng tử năm Hoàng nữ. Hoàng tử lớn nhất chính là Ninh Vương, thứ hai là kẻ ngốc nhà nàng. Tam Hoàng tử tứ Hoàng tử chết yểu, đứng hàng thứ năm chính là đương kim Thái tử. Sau Thái tử, lại cách nhiều năm mới lần lượt có Hoàng tử Hoàng nữ. Cho tới bây giờ, người lớn nhất cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, cho nên cả đám vẫn còn chưa hoàn toàn mất hứng chơi đùa. Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên quan hệ của bọn họ với Phượng Dục Minh phần lớn khá tốt, vì thế nên với nàng cũng miễn cưỡng xem như khá rồi.

      Chỉ có điều...

      Nhìn bóng dáng đám bé củ cải vây quanh Phượng Dục Minh, trong lòng Quý Du Nhiên mờ mờ ảo ảo cảm thấy die nda nle equ ydo nn có gì đúng. Nưng rốt cuộc có gì đúng? Trong chốc lát nàng vẫn nghĩ ra được.

      “Đệ muội, nghĩ gì vậy?”

      Giọng mềm mại truyền đến từ phía sau, cắt đứt suy nghĩ của nàng. Quý Du Nhiên quay đầu lại, lập tức thấy Ninh Vương phi tao nhã đoan trang mặt mang cười thản nhiên về phía nàng. Vội vàng cũng tỏ vẻ tươi cười: “Đại hoàng huynh có khỏe ?”

      có gì đáng ngại, nằm xuống uống mấy ngụm trà, giờ nghỉ ngơi. Ta gọi vài người tới bên cạnh trông chừng, dù sao tới cửa là khách, phải chào hỏi chủ nhà là muội mới phải.” Ninh Vương phi tiếp tục cười, “Hôm nay quả là chúng ta tốt, biết thân thể yếu đuối, lại còn tới đây quấy rầy, để cho các ngươi bị sợ hãi.”

      gì vậy!” Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu, “Người nhà khách khí như vậy làm gì?”

      “Đúng vậy, người nhà.” Ninh Vương phi giọng , “Đệ muội, chuyện ngày hôm đó là ta đúng, ta suy nghĩ kỹ càng ăn lung tung, may nhờ đầu óc muội tỉnh táo kịp thời cắt đứt, nếu ta có thể tạo ra sai lầm lớn rồi!”

      “Đại tẩu ngàn vạn lần đừng như vậy!” Quý Du Nhiên vội vàng đỡ thân thể định khom lưng hành lễ của nàng ta, “ ra lúc ấy muội tức đến hồ đồ rồi, mới có thể sắc mặt chút thay đổi với tỷ, ra sau đó muội lại hối hận thôi! Vốn định thừa dịp hôm nay nhận sai với tỷ, nhưng ai biết, tỷ lại...”

      Bốn mắt nhìn nhau, hai nữ nhân yên lặng hồi lâu, cuối cùng cười phá tan yên lặng

      như thế, chúng ta tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi hả?” Ninh Vương phi cười hỏi, Quý Du Nhiên gật đầu, “Nếu có thể như vậy, muội hiển nhiên cực kỳ cao hứng!”

      Hai người đối mặt nhau lần nữa, trong mắt hai người đều trấn tĩnh, khóe miệng cũng tự chủ được mà cong lên nụ cười nhàng. Đủ trò trong quá khứ, như nước dấu vết, sớm bị gió hôm nay gột rửa mở ra, thấy bóng dáng... Ít nhất, bọn họ cho đối phương cảm giác như vậy.

      Loại bỏ hết hiềm khích lúc trước, hai nữ nhân cầm tay nhau, cũng vui mừng nở nụ cười.

      “Đệ muội...”

      “Hoàng tẩu...”

      Cùng mở miệng, định tiến thêm bước trao đổi tình cảm, đột nhiên tiểu nha đầu lộn nhào vòng chạy tới: “Vương phi, xong xong! Bình Cố công chúa và thất Hoàng tử gây gổ!”

      hai người gây gổ, ra chỉ có người trong đó chỉ vào lỗ mũi người khác thao thao bất tuyệt ngừng chửi rủa.

      Khi nhóm người Quý Du Nhiên chạy tới, nàng còn nghe được giọng thanh thúy của nữ tử kêu to: “Kiểu người què như ngươi, đứng đâu cũng chướng mắt, ở đâu cũng cản trở, sao ngươi còn mau cút ra ngoài! Ta thấy ngươi lại phiền lòng!”

      “Người nào ở đây hươu vượn? Phủ đệ của chúng ta, khi nào tới phiên người ngoài tới huơ chân múa tay rồi hả?” Khi nghe được lời kia, trong đáy lòng đột nhiên có ngọn lửa vô danh bùng lên, Quý Du Nhiên há mồm phản bác.

      “Là ta!” Lập tức, giọng cực kỳ phách lối truyền đến.

      Chuyển qua khúc quanh, Quý Du Nhiên lập tức nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vênh váo hung hăng. Lúc này trong lòng nàng sáng tỏ: ra là nàng ta! Nàng rồi, người nào có mắt ở địa bàn người khác còn diễu võ dương oai như thế? Trừ nàng ta ra có người khác!

      Nhìn lại người đối diện với nàng ta, thiếu niên mười hai mười ba tuổi mặc áo gấm cúi thấp đầu xuống, sợ hãi rụt rè đứng đó. Đợi đến khi bọn họ tới, thân thể yếu ớt co rụt lại, khó khăn lắm mới nặn ra mấy chữ như muỗi vo ve: “Đại Hoàng tẩu, nhị Hoàng tẩu.”

      “Hừ, lúc mấy người chúng ta chơi, người này cứ ở bên cạnh ngó dáo dác, nhất định có ý đồ bất chính. Cho nên, ta mới mắng trận.” Cho dù từ đầu tới cuối Quý Du Nhiên vẫn để mặt lạnh, thiếu nữ - cũng chính là công chúa Bình Cố - hoàn toàn hề sợ hãi, vẫn nâng cao cằm, năng hùng hồn như thế.

      Quý Du Nhiên nghe chỉ cười lạnh: “Huynh đệ tỷ muội toàn gia, ngươi nhìn ta cái, ta nhìn ngươi cái, có gì lạ? Sao đệ ấy lại có mưu đồ bất chính với ngươi? Chẳng lẽ tự dưng ngươi cao quý hơn người khác sao?”

      “Ngươi!” Sắc mặt thiếu nữ trầm xuống, ngay sau đó khóe miệng khẽ giật, “Dù sao, ít nhất cao quý hơn tên què kia ít.”

      Bốp!

      Quý Du Nhiên chút nghĩ ngợi cho cái tát.

      “Ngươi!” Che gò má bị đánh đau, trong mắt thiếu nữ bắn ra ngọn lửa tức giận.

      Quý Du Nhiên lập tức vung bàn tay qua, “ cái tát vừa rồi, là trừng phạt ngươi xem thường huynh đệ trong nhà. Mà cái tát này, cho ngươi biết trước mặt huynh tẩu phải có vẻ của tiểu , ở đây ai coi ngươi như công chúa cao cao tại thượng!”

      Bị đánh đến mặt đau, ngọn lửa trong mắt thiếu nữ càng tăng lên, cắn răng nghiến lợi gầm tiếng: “Tiện nhân!”

      Bốp!

      Lập tức, lại cái tát mãnh liệt vung tới, thoáng cái đẩy nàng ta trượt ra xa trượng. Giọng tức giận nồng đậm của Phượng Dục Minh nổ tung bên tai -

      cho phép vô lễ với ái phi của bản Vương!”
      Last edited: 23/10/16
      Abbythuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 22: Bên nào cũng cho mình đúng

      Editor: Puck


      Dưới tình thế này, cần phải , sau khi trải qua hỗn loạn rối rít liên tiếp, nhóm người bị kéo vào trong Hoàng cung, đứng trước mặt Hoàng hậu nương nương.

      “Hu hu hu, hu hu hu...” Nằm gối đầu lên đầu gối Hoàng hậu nương nương, công chúa Bình Cố khóc đến hoa lê đẫm mưa, u oán uyển chuyển, rất khiến lòng người đau, “Mẫu hậu, ngài phải làm chủ cho nhi thần! Nhi thần chỉ vì thất Hoàng tử chặn đường mấy câu, ngờ Dật Vương phi nàng ta như điên nhào tới mắng to nhi thần, còn đánh nhi thần ra thành như vậy! Hu hu hu, nhi thần oan uổng!”

      Tay vỗ về nữ nhi, mặt Hoàng hậu nương nương trầm: “Dật Vương phi, lời Bình Cố đều là sao?”

      “Trong lòng mẫu hậu có kết luận rồi, còn phải hỏi nhi thần như vậy, phải đơn thuần lãng phí miệng lưỡi sao?” Quý Du Nhiên cười, nắm chặt tay Phượng Dục Minh .

      “Càn rỡ!” Hoàng hậu nương nương vỗ khay trà, “Dật Vương phi, ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên! Có ai -”

      cho!” Lập tức bóng người cao lớn chặn trước mặt nàng, cuối cùng Phượng Dục Minh kiềm chế được, “Bình Cố do nhi thần đánh, vô pháp vô thiên phải là nhi thần mới đúng, mẫu hậu sao nhiều lần đều nhằm vào ái phi của bổn Vương?”

      “Người nào nhiều lần nhằm vào nàng ta?” Giống như con mèo bị dẵm phải đuôi, mặt Hoàng hậu nương nương lập tức biến sắc, thiếu chút nữa nhảy bật lên, “Nếu phải chính nàng ta biết điều, lại nhiều lần làm xằng làm bậy, làm gì có chuyện bổn cung nhiều lần gây khó dễ cho nàng ta?”

      “Nàng ấy có!” Phượng Dục Minh kêu to.

      “Có hay , người khác đều nhìn thấy!”

      “Đúng vậy, nhi thần nhìn thấy!” Lập tức, thiếu nữ dưới mười tuổi lên phía trước, “Nhi thần làm chứng, Dật Vương phi mắng lục Hoàng tỷ, còn ra tay với tỷ ấy.”

      “Đúng, nhi thần... Nhi thần cũng nhìn thấy.” Sau đó, nữ tử tám chín tuổi cũng lật đật đứng dậy.

      “Còn có nhi thần.”

      “Nhi thần...”

      Sau đó, hết người này đến người khác, có sáu bảy hài tử sai biệt lắm ra, tất cả đều chỉ mũi nhọn về phía Quý Du Nhiên.

      Có nhiều người lựa chọn đứng phía họ như vậy, phải các nàng có thắng lợi cực lớn, khóe miệng Hoàng hậu nương nương lập tức nhếch lên, tất cả vẻ kinh hoàng trong nháy mắt thối lui. Công chúa Bình Cố cũng hả hê hừ tiếng, cằm xinh xắn lại lần nữa vểnh cao lên.

      Quý Du Nhiên hận đến cắn răng, Phượng Dục Minh càng thêm giận dữ: “Dụ Đức, Nghi Hòa, Trường Thanh, các ngươi... Các ngươi xấu! Về sau ta cần các ngươi đến Vương phủ của ta chơi!”

      Phần lớn hài tử bị chửi xấu hổ cúi đầu, chỉ có thiếu nữ lên tiếng đầu tiên vẫn tinh thần bất khuất phản bác: “Dật Vương phi kiêu căng thành tính, trước chống đối phụ hoàng mẫu hậu, sau bắt nạt phu thê Thái tử, bây giờ nhìn Bình Cố Hoàng tỷ cũng vừa mắt, chẳng phải thích hợp? Hoàng tỷ và Thái tử Hoàng huynh đều do tay mẫu hậu nuôi nấng, coi như huynh muội hết sức thân cận!”

      Tiểu hài tử này! Nghe như thế, Quý Du Nhiên
      [​IMG]


      Chương 23: Địch phi cầu cạnh

      Editor: Puck


      “Mẫu phi!”

      Đám người xung quanh lập tức hoảng loạn lên, Quý Du Nhiên nghe được bên tai truyền đến tiếng kêu lớn hoảng hốt, sau đó bóng dáng gầy nhảy bật lên, khập khễnh chạy về phía bên kia. Mặc dù dốc hết toàn lực chạy nhanh nhất, nhưng vẫn còn xa mới kịp tốc độ của người bình thường.

      Quý Du Nhiên nhìn ở trong mắt, trong lòng hiểu sao lại sinh ra chút phiền muộn.

      Sớm có mấy tên cung nữ chạy mời Thái y, chờ Thái y đến đây, lại phá lệ cũng dẫn Hoàng đế bệ hạ đến!

      ra đúng lúc lão nhân gia ngài hết bận công , định thăm Địch phi, sau nghe tin tức nàng qua bên chỗ Hoàng hậu bị té xỉu, ngay sau đó vội vàng chạy tới.

      Mọi người sớm đỡ Địch phi ngồi ghế, Thái y chẩn bệnh xong, cũng chỉ : “Thân thể vốn yếu đuối, lần này trong lòng có ứ đọng, nội hỏa dâng lên, cho nên mới chống đỡ nổi mà té xỉu.”

      Cầm khăn ấm lau mặt cho nàng, thất Hoàng tử ngồi bên cạnh nắm tay mẫu phi ngừng nức nở. Qua đại khái thời gian ly trà, Địch phi cuối cùng dần mở mắt.

      “Hoàng thượng!” Sóng mắt lưu chuyển, vẻ vô lực lại lộ ra mềm mại chảy xuôi xung quanh người nàng.

      Liếc thấy trước mắt màu vàng sáng, nàng vội vàng giùng giằng định đứng lên hành lễ.

      Hoàng đế vội vàng tự mình đỡ nàng lại, “Ái phi miễn lễ! Thân nàng yếu ớt, cứ nằm , trẫm thứ tội cho nàng.”

      “Đa tạ Hoàng thượng.” Địch phi die nda nle equ ydo nn yếu ớt , lúc này mới vô lực nằm xuống. Rồi ngoẹo đầu, hai hàng nước mắt trong suốt theo khóe mắt dần rơi xuống.

      Đáy lòng Hoàng thượng lập tức nhéo đau, “Ái phi, nàng làm sao vậy?”

      “Thần thiếp có việc gì, có việc gì!” Địch phi vội vàng lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa yếu ớt . Lại biết, nước mắt càng lau càng nhiều, như thế nào cũng dừng lại được.

      Hoàng đế đương nhiên tin, “Ái phi, Thái ý trong lòng nàng có ứ đọng, lòng nàng có u buồn gì, ra ! Có thể giải quyết giúp nàng trẫm đều giải quyết tất cả.”

      “Thần thiếp...” Địch phi cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt lại lăn xuống.

      “Hoàng thượng!” Sau đó chỉ nghe tiếng u oán triền miên kêu , nàng ngẩng đầu lên, nước mắt giăng đầy gương mặt tái nhợt, “Thần thiếp có tích tụ gì, thần thiếp chỉ hận... Thần thiếp hận mình! Thần thiếp hận thân thể mình quá yếu, vốn dễ thụ thai, khó khăn lắm mới sinh hạ Kha nhi, nhưng chăm sóc , lại hại tuổi bị thương ở chân, cả đời chỉ có thể làm người què. Thần thiếp hận tại sao ban đầu té bị thương phải thần thiếp! Dù để cho thần thiếp té chết, cũng nặng bằng hài tử thần thiếp té! Kha nhi là miếng thịt trong bụng thần thiếp, thần thiếp vốn nên như trân bảo, nhưng mà bởi vì thần thiếp nhất thời sơ sót, Kha nhi mới... Mới thay đổi thành dáng vẻ này! Là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp đáng chết, nếu như phải thần thiếp, Kha nhi phải chịu nỗi khổ bị què chân từ , phải sống qua ngày trong giễu cợt của người khác từ khi còn tuổi, cũng phải được chơi cùng với huynh đệ tỷ muội khác, càng vì tật xấu mà dẫn đến huynh tỷ xích mích, còn kinh động Hoàng thượng Hoàng hậu. Là lỗi của thần thiếp, tất cả đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho thần thiếp ly rượu độc, để thần thiếp hết những năm còn lại !”

      “Mẫu phi đừng! Nhi thần chưa từng trách người, chưa từng có! Nếu như người chết rồi, nhi thần cũng còn đường sống,
      [​IMG]
      Abbythuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 24: Vương gia ngốc bị đánh

      Editor: Puck


      Lời này... ra cũng coi như hợp tình hợp lý. Ít nhất lý do nàng ta đưa ra cũng đầy đủ.

      Lực chú ý của Hoàng đế quả nhiên bị đưa lại: “Dật Vương, ngươi nhận tội sao?”

      “Nhi thần nhận!” Phượng Dục Minh lớn tiếng .

      Kẻ ngốc này! Hoàn toàn kịp kéo nữa, chỉ có thể nghe tùy tùy tiện tiện ra lời này, hai mắt Quý Du Nhiên nhắm lại, rất vô lực.

      “Vậy tốt, Dật Vương ngươi thân là huynh trưởng, lấy ngôn ngữ giáo dục Bình Cố, lại vung tay với con bé, chuyện này coi như ngươi đúng. Ngươi đâu, kéo Dật Vương ra đánh mười hèo!”

      Trời, mười hèo? Vậy phải khiến cái mông nở hoa sao! Quý Du Nhiên kinh hãi thôi, còn chưa kịp chuyện, Hoàng hậu nương nương nắm chặt cơ hội lên tiếng: “Hoàng thượng, còn có Dật Vương phi! Hai người đều đánh Bình Cố, bọn Dụ Đức ở đó nhìn thấy ràng.” xong, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, thế nhưng nhóm Hoàng tử Hoàng nữ trước đó còn tích cực chủ động lần này lại tập thể giả câm, tất cả gần như đầu cúi xuống ngực, mắt ai cũng nhìn, mỗi người đều khiến mình giống như cột đá.

      Chỉ có điều, cần bọn họ tới làm chứng, dù sao trước đó mỗi người đều ràng việc như vậy, đường đến Hoàng đế nghe thái giám tâm phục đại khái sơ lược lần. Vốn trong lòng di1enda4nle3quuydo0n tồn tại chút bất mãn với Quý Du Nhiên, cũng tính toán bỏ qua cho nàng ta như vậy, nhưng nghe Hoàng hậu nương nương thế, trong lòng lại vô hình sinh ra chút chán ghét. Nhưng ở trước mặt đám nhi tử nữ nhi, lộ suy nghĩ trong lòng ra, lại nhìn về phía Quý Du Nhiên: “Dật Vương phi, ngươi sao?”

      “Nhi thần cũng nhận.” Quý Du Nhiên . Nếu kẻ ngốc nhà nàng nhận sảng khoái như vây, sao nàng có thể kéo sau chân ? Hoàng hậu nương nương, lão nhân gia muốn lôi hai chúng ta xuống nước, để báo thù cho nữ nhi bảo bối của ngươi đúng ? Tới , cứ tới! Hôm nay tạm thời để cho ngươi hài lòng lần, ngày sau ta nhât định đòi ngươi gấp mười gấp trăm lần phục thù về!

      “Phụ hoàng!” Lúc này, thất Hoàng tử vội vàng lên tiếng, “Nhị Hoàng tẩu cũng bởi vì nhi thần mới có thể gây với lục Hoàng tỷ. Tất cả nguyên nhân đều vì nhi thần, mong Phụ hoàng cần trách cứ nhị Hoàng huynh nhị Hoàng tẩu, muốn đánh ngài đánh nhi thần , bọn họ đều vì nhi thần mà liên lụy!”

      được! Người nào làm người đó chịu, bọn họ làm trách nhiệm của huynh tẩu, tự tiện đánh muội muội, đó chính là bọn họ đúng!” Hoàng đế lạnh lùng cự tuyệt, “Người đâu, kéo cả Dật Vương phi ra đánh mười hèo!”

      “Phụ hoàng, thể!” Lời vừa ra, Ninh Vương phi cũng đứng yên, “ nó lại, ra Dật Vương phi die nda nle equ ydo nn muội ấy cũng thân bất do kỷ! Nếu phải Bình Cố lời ngông cuồng, trước nhục mạ thất Hoàng đệ, lại nhục mạ Dật Vương phi, phu thê Dật Vương tức giận mà ra tay hung ác với muội ấy như thế. Bọn họ có lỗi, nhưng Dật Vương phi là nữ nhi mảnh mai, sao chịu nổi hình phạt như vậy? Kính xin Phụ hoàng nghĩ lại, đổi trừng phạt !”

      “Mười hèo đánh chết người!” Liên tục nghe bọn họ giải vây cho hai người kia, Hoàng hậu nương nương rất tức giận, Hoàng đế cũng nhướn mày, “Trẫm miệng vàng lời ngọc, nào có chuyện sửa đổi? Người đâu, mang hai người xuống, đánh!”

      “Đừng!”

      “Còn ai dám đối địch với trẫm?”

      “Nhi thần!” hai chữ kia, đương nhiên là Phượng Dục Minh kéo Quý Du Nhiên núp phía sau. Chỉ thấy nắm tay Quý Du Nhiên, mắt trừng tròn trịa, nhìn thẳng mắt Hoàng đế bệ hạ, gằn từng chữ , “Phụ hoàng, ái phi sai. Bình Cố do nhi thần đánh ngã, ngài muốn phạt phạt mình nhi thần, chuyện này liên quan đến ái phi.”

      liên quan mới là lạ! Nhiều người trơ mắt nhìn nàng ta ra tay như vậy!” Hoàng hậu nương nương nhịn được khẽ .

      Hoàng đế cũng thầm trong lòng: Nữ nhân này tâm địa rắn rết, mới gả tới mấy ngày, náo loạn xảy ra bao nhiêu chuyện? sớm muốn tìm cơ hội đánh nàng ta trận.

      “Chính là liên quan gì đến nàng ấy!” Nhưng mà, Phượng Dục Minh vẫn cứ gắt gao điểm này, “Nếu Phụ hoàng vui, vậy đánh nhi thần nhiều thêm vài cái cũng được, nhưng được đánh ái phi cái! Nếu ... Nếu nhi thần tìm Hoàng tổ mẫu, khóc cho Hoàng tổ mẫu nghe!”

      “Ngươi!” Tiểu tử này, còn biết túm lấy xương sườn mềm định uy hiếp mình? Ai ngu? Hoàng đế nổi đóa.

      Thất Hoàng tử vẫn ở bên cạnh khổ sở cầu khẩn, “Phụ hoàng, ngài tạm tha cho nhị Hoàng huynh và nhị Hoàng tẩu ! Hai mươi hèo này, để nhi thần gánh chịu thay bọn họ, dù sao thân thể nhi thần tàn, tàn thêm chút nữa cũng sao.”

      “Hoàng thượng...” Ngay cả Địch phi run rẩy đứng lên, mắt to nhàng như sóng xanh nhìn , sóng nước thấp thoáng nhộn nhạo, mắt thấy nước mắt lại sắp chảy xuống.

      “Thôi thôi!” Bỗng cảm thấy sắp thở nổi, Hoàng đế hất tay áo lên, “Tiểu Thất con vốn vô tội, lung tung xem náo nhiệt dieendaanleequuydonn cái gì? Còn mau đỡ mẫu phi con về tẩm cung nghỉ ngơi? Dật Vương, ngươi định che chở cho nàng ta đúng ? Được, hôm nay trẫm tạm tha cho nàng ta. Nhưng mà, mười hèo của nàng ta thể thiếu, nếu như ngươi muốn cầu xin, vậy dứt khoát thêm người ngươi là được. Người đâu, kéo Dật Vương ra ngoài đánh hai mươi hèo, ngay lập tức!”

      “Được!”

      !”

      Gần như đồng thời, hai người kêu to ra tiếng.

      Quý Du Nhiên gấp đến mức muốn khóc, Phượng Dục Minh lại cười, còn cười đến hết sức vui vẻ.

      “Vương gia...” Nhìn nở nụ cười, lòng Quý Du Nhiên đau như cắt.

      Phượng Dục Minh nháy nháy mắt, “Ái phi, tốt, nàng sao!”

      Nàng có việc gì, nhưng có chuyện! Lòng Quý Du Nhiên xé ra, nước mắt xông ra hốc mắt. Hai mươi hèo, nếu người xuống tay hơi hung ác, xương cũng có thể bị gãy! Lúc này chỉ muốn về phía Hoàng đế cầu cạnh, nhưng làm sao được, sớm bị những người này cuốn lấy phiền chết được, xong những lời kia, quay thẳng đầu về bên chỗ Địch phi.

      lão thái giám thận trọng về phía bọn họ: “Dật Vương gia, xin mời!”

      “Được!” Phượng Dục Minh còn vui vẻ, “Ái phi, nàng chỗ Hoàng tổ mẫu trước ! Lúc nữa bổn Vương đánh xong lại tìm nàng.”

      , ta ở cùng chàng.” Dưới tình huống mọi cách đều có tác dụng, Quý Du Nhiên tiếp nhận . nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh măt nàng nhìn chằm chằm, gằn từng chữ , “Bất cứ lúc nào, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở cùng chàng, rời .” Nàng phải tận mắt nhìn thấy chịu hình, khắc sâu cảnh này vào trong đầu, cũng muốn cho mình nhớ cảnh này, cả đời cũng quên.

      Hoàng hậu nương nương!

      Lại quay đầu nhìn, nàng nhìn nữ nhân thực được gian kế, nhếch miệng lên cười lạnh: Bây giờ mặc dù ngươi đắc ý hài lòng! Lần này, là ta thua, ta thua ở tuổi trẻ khí thịnh, chuẩn bị chu toàn. Nhưng mà, khoản nợ này, ta nhớ kỹ. Từ nay về sau, ta thận trọng, cẩn thận hơn. ngày kia, ta nhất định để cho ngươi nợ máu trả bằng máu!

      Hừ!

      Hoàng hậu nương nương bị ý lạnh bắn ra từ trong mắt Quý Du Nhiên đến giật nảy cả mình. Nhịp tim của Hoàng hậu nương nương đập mạnh lên, theo bản năng muốn về phía Hoàng đế bệ hạ tìm nguồn ấm áp. Nhưng mà, ở trước mắt nàng, Hoàng đế bệ hạ dịu dàng đỡ Địch phi nhu nhược lên, vừa giọng kêu nàng ta chú ý dưới chân, cũng hề quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.
      Abby, ThiênMinhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :