1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Tỷ muội ngầm đấu đá

      Editor: Puck


      Nhưng mà, đả kích đả kích, thân là chủ nhân Tướng phủ, coi như bị tức đến nội thương, Quý Thúc vẫn phải cười thận trọng hỏi: “Nếu bàn thức ăn này hợp khẩu vị, vậy vi thần kêu phòng bếp làm bàn thức ăn nữa như thế nào?”

      “Đừng!” Nào có thể đoán được Phượng Dục Minh lại như đinh chém sắt cự tuyệt lần nữa, “Tay nghề của đầu bếp các ngươi quá kém! Bổn Vương muốn ăn đồ ái phi làm!”

      Ngụm máu ngậm trong miệng Quý Thúc phun ra, mặt cũng nghẹn thành màu xanh tím. Thái tử thấy thế, rất tán đồng nhìn Phượng Dục Minh, Phượng Dục Minh lại sớm kéo tay Quý Du Nhiên, mặt tuấn tú chứa đầy khờ khạo, cười lấy lòng: “Ái phi, bổn Vương muốn ăn thịt xào khô, quế hoa cao, còn uống canh hạt sen nữa!”

      “Nhưng mà, Vương gia, bây giờ chúng ta ở Vương phủ -”

      “Oa oa oa!” Mới uyển chuyển biểu đạt chút ý cự tuyệt, Phượng Dục Minh nhắm hai mắt lại, nước mắt to như hạt đậu rơi thẳng xuống dưới.

      Mặt phu thê Quý Thúc sớm thành màu gan heo. Nhưng dưới tình huống này, tiện phát tác, Quý Thúc chỉ đành phất tay với nữ nhi: “Nếu Vương gia muốn ăn, vậy ngươi làm ! Trong phòng bếp cái gì cũng đủ, nếu thiếu cái gì ngươi chỉ cần kêu người chọn mua.”

      “Được đó!” Vừa mới dứt lời, Phượng Dục Minh lại lập tức nở nụ cười, “Ái phi ái phi, Quý Tể tướng đồng ý rồi, nàng nhanh làm cho bổn Vương! Nhanh lên chút nhanh lên chút!”

      “Được rồi!” Quý Du Nhiên rất bất đắc dĩ, uất ức hành lễ, “Thái tử điện hạ, phụ thân mẫu thân, ta chút trở lại.”

      “Bổn Vương cùng với nàng!” Phượng Dục Minh vội vàng nắm chặt tay nàng, cặp mắt to cũng híp thành đường thẳng, nào còn thấy dáng vẻ khóc lóc đến thành ê chề thảm hại như vừa rồi? Quý Du Nhiên bất lực lắc đầu, hai người chạy vội rời trong ánh mắt đủ loại của đám người Thái tử.

      “Ha ha, ái phi, vừa rồi biểu của bổn Vương được chứ?” Mới vừa rời khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người, khóe miệng Phượng Dục Minh khẽ nhếch lên, lại là dáng vẻ hả hê đắc ý, “Cũng chỉ tùy ý lật giở, bọn họ ăn vô nữa! Đói chết bọn họ!”

      “Chàng cố ý?” Quý Du Nhiên sửng sốt.

      “Dĩ nhiên!” Phượng Dục Minh , mặt lên vẻ khinh thường, “Từ Hoàng tổ mẫu cho bổn Vương kiêng ăn, từ năm ba tuổi đến giờ, đây là lần đầu tiên bổn Vương làm như vậy!”

      Hả? “Vậy sao chàng -”

      “Ai bảo mấy người bọn họ đối xử với nàng như vậy!” Mặt lại trầm xuống, Phượng Dục Minh thở phì phò : “Bổn Vương thấy được, từ lúc nàng vào đây, tất cả bọn họ đều liếc mắt nhìn nàng, nhất là hai nữ nhân kia! Họ còn dám trừng nàng!”

      Trong lòng bất chợt nổi lên dòng nước ấm, Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân, gần như từng tế bào đều được ấm áp tràn đầy: “Vương gia, chàng đối với ta tốt.”

      “Vậy chút nữa bổn Vương có thể ăn nhiều thêm mấy miếng quế hoa cao sao?”

      Phụt! Chút khí tốt đẹp khó khăn lắm mới khơi dậy lên bị những lời này của vô tình phá vỡ. Nhìn chờ mong tràn đầy trong mắt sáng to của , Quý Du Nhiên cách nào cự tuyệt: “Được, chàng muốn ăn bao nhiêu a làm bấy nhiêu.”

      “Hì hì, ái phi nàng tốt!” Phượng Dục Minh lập tức tươi cười rạng rỡ, “Nàng yên tâm, về sau bổn Vương bảo vệ nàng. Bọn họ ai còn dám bắt nạt nàng, bổn Vương đánh chết bọn họ!”

      “Ừ.” Quý Du Nhiên nhàng gật đầu, mặt nên nụ cười lòng khó có.

      Chui vào phòng bếp hơn nửa canh giờ, lúc ra lần nữa, Phượng Dục Minh ưỡn bụng lên ợ cái, Quý Du Nhiên dẫn bọn nha hoàn phòng bếp tay nâng năm sáu hộp đựng thức ăn, thản nhiên đến chỗ đám người Thái tử nghỉ ngơi.

      Khi gần mười cái mâm lần lượt bày ra, sắc hương vị đều đủ ra ngay trước mắt, bao gồm cả Quý Thúc, tất cả mọi người đều kinh hãi.

      Ôm tâm tình thấp thỏm nếm thử miếng, Quý Thúc nhướn mày: “Du Nhiên, ngươi học nấu cơm khi nào?” Hơn nữa, mùi vị đúng là khá tốt!

      Nàng dĩ nhiên cho biết đời trước ở Dật Vương phủ năm nghiên cứu ra. Quý Du Nhiên cười nhàng: “Phụ thân, chẳng lẽ ngài quên, trước khi mẫu thân thân sinh tạ thế, đều do nữ nhi ở bên giường mẫu thân hầu hạ thuốc sao? Mỗi lần mẫu thân muốn ăn chút gì, dĩ nhiên tất cả đều do nữ nhi đích thân làm. thời gian sau, học được sao?”

      Mặt Quý Thúc lập tức trắng xanh. Đường đường là đại tiểu thư, lại tự mình rửa tay làm thang, dễ nghe lòng hiếu thảo động trời, khó nghe chút, chính là bọn nha đầu trong phủ coi hai người là chủ, muốn ăn chút gì phải hai người còn phải tự ra tay! Nha đầu này, mới mấy ngày gặp, sao miệng lại lợi hại như vậy?

      Nghe được nàng nhắc tới phu nhân Tể tướng trước, người kế nhiệm phu nhân Tể tướng tiểu Trương thị ngồi bên cạnh rất sảng khoái trong lòng. Nhưng Thái tử điện hạ ở đây, nàng phải trưng ra dáng vẻ mẹ hiền, cho nên chỉ có thể ngước khuôn mặt tươi cười chào hỏi: “ ngờ đại tiểu thư Tướng phủ ta còn có tay nghề tốt như vậy! Nào, mọi người cùng nếm thử chút, xem tay nghề của nàng so với tay nghề của đầu bếp trong phủ như thế nào.”

      Mọi người nghe vậy rối rít cầm đũa lên ăn chút. Sau đó, nét mặt mỗi người lại khác nhau. Mẹ con Quý Du Dung dĩ nhiên là cực kỳ phức tạp: thể thừa nhận, những thứ đồ này tệ, dùng nguyên liệu, độ lửa đều vừa đúng, để cho người ta gần như tìm ra lỗi. Nhưng mà, nếu để bọn họ mở miệng tán dương, đó cũng tuyệt đối thể nào, bọn họ muốn cước dẫm mạnh nàng xuống nền đất còn kịp!

      Chỉ có điều, bọn họ vẫn còn tự suy tính trong lòng xem nên như thế nào cho phải, Thái tử ăn xong miếng bánh ngọt, rồi sau đó khẽ gật đầu: “ tệ.”

      Chỉ hai chữ đơn giản, hình như bao hàm bất kỳ tâm tình gì, nhưng lại giống như quả bom nổ tung die end anl equ ydon trong đầu Quý Du Dung, nàng thiếu chút nữa khống chế được nhảy dựng lên kêu to – tệ? còn tệ? Nữ nhân kia làm gì đó, lại còn rất tốt? Chẳng lẽ biết, nàng là thê tử giờ ngồi bên cạnh sao?

      “Du Dung!” May mà tiểu Trương thị còn chưa hoàn toàn mất trí, lặng lẽ kéo nữ nhi cái. Quý Du Dung hồi hồn, lập tức phát Quý Du Nhiên mỉm cười nhìn mình, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, “ tệ sao? Vừa rồi hình như ta chưa nếm ra hương vị như thế nào! Nhưng mà nếu Thái tử tệ, vậy nhất định rất tốt, ta lại ăn thử miếng xem sao.” Rồi đưa chiếc đũa dùng sức đâm cái -

      Xoảng

      Rầm rầm!

      Cái mâm bị đâm lật, rơi mặt đất vỡ thành mảnh vụn, bánh ngọt còn bốc hơi nóng cũng lăn đầy đất, vỏ ngoài trắng nõn dính tầng bụi mỏng.

      “Ôi, xin lỗi, ngượng ngùng!” Vội vàng vứt chiếc đũa, Quý Du Dung tỏ vẻ áy náy, “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội nhất thời khống chế, làm hỏng điểm tâm tỷ tự mình làm!”

      có việc gì.” Quý Du Nhiên lơ đễnh cười tiếng, “Dù sao Vương gia ăn no.” Ý ở ngoài lời chính là: Đây cũng chỉ là đồ bọn họ ăn còn dư lại, coi như cho bọn họ ăn, quay đầu lại cũng ban thưởng cho người dưới hoặc chó ăn, liên quan đến bọn họ.

      Hơn nữa – ánh mắt khẽ chuyển, nàng thấy Thái tử giơ chiếc đũa lên, nhúc nhích ngồi đó, lo lắng trong mắt khẽ lóe lên rồi biến mất.



      Chương 12: Giả tình giả ý

      Editor: Puck


      Du Dung biết, trong lòng còn hài lòng dứt vì phá hư “Chuyện tốt” của Quý Du Nhiên.

      Khóe môi khẽ nhếch lên, Thái tử để đũa xuống: “Hôm nay quả thực có khẩu vị, gọi bọn họ mang đồ xuống ! Quý Tể tướng, sớm nghe trong thư phòng của ngài có mấy bản cổ thư khó có, biết hôm nay có thể mượn đọc chút ?”

      “Dĩ nhiên!” Vẫn là con rể Thái tử biết đạo lý hơn! Quý Thúc cảm động đến lệ sắp rơi đầy mặt. Lập tức vội vàng đứng dậy: “Thái tử điện hạ mời cùng vi thần.” Nhưng chỉ chớp mắt, nhìn thấy Phượng Dục Minh vẫn ngồi chán chết ở đó, khẽ dừng lại, “Vương gia, mấy ngày trước có người đưa tới cho vi thần hai con dế, vừa lớn vừa xanh biếc, ngài xem -”

      “Được được, bổn Vương muốn chơi! Bổn Vương muốn chơi!” còn chưa dứt lời, Phượng Dục Minh ngây ngốc lui ra.

      Quý Thúc như trút được gánh nặng, vội vàng dặn dò người dưới mang ra hậu hoa viên chơi đùa. Mà Quý Du Nhiên, nàng đương nhiên bị tiểu Trương thị “Thân mật thắm thiết” kéo rồi, là ba mẹ con có lời tri kỷ muốn .

      Chỉ có điều, vừa cách xa ánh mắt người ngoài, xoay người đóng cửa phòng lại, tiểu Trương thị lập tức xệ mặt xuống: “Quý Du Nhiên, ngươi có bản lĩnh! Mới gả ba ngày, chọc giận Hoàng thượng Hoàng hậu, huyên náo Dật Vương phủ gà chó yên, bây giờ còn định đắc tội Thái tử điện hạ? Ngươi muốn sống hay là thế nào?”

      “Mẫu thân đại nhân, ta bây giờ như vậy, ngài cho rằng ta còn sống hay chết, còn có gì khác nhau sao?” Thản nhiên ngồi xuống, Quý Du Nhiên lạnh lùng .

      Tiểu Trương thị ngẩn ra, “Ngươi... Vậy ngươi cũng nên suy tính cho chúng ta chút, suy tính cho phụ thân ngươi, suy tính vì muội muội ngươi!”

      “A, muốn ta suy tính cho nhiều người như vậy, thế các ngươi có ai từng lo lắng cho ta?”

      Tiểu Trương thị hoàn toàn gì. Vốn định vừa vào cửa phủ đầu mắng trận, mắng đến trời đất đen kịt chỉ có thể ngây ngốc nghe nàng dạy dỗ. Nhưng ai biết, nàng ta còn có thể miệng mồm ràng phản bác? Lời tràn đầy bụng nhất thời tìm được chỗ đột phá mà ra, Quý Du Dung vội vàng tới : “Tỷ tỷ, muội biết hôn là cha mẹ uất ức tỷ. Nhưng mà, cho dù như thế nào, nếu thành rồi, Dật Vương gia lại thích tỷ như vậy, cũng coi như duyên phận của hai người! Hơn nữa, gả cho chồng vì miếng cơm manh áo, theo Dật Vương gia, cả đời tỷ miếng cơm manh áo phải lo, hai ngày trước phải phụ hoàng ban cho các người năm trăm hộ thực ấp sao?”

      Cũng biết nàng ta bỏ qua chút ân huệ này. Quý Du Nhiên nhàng mỉm cười: “Vậy như thế nào?” Nàng muốn xem, hai mẹ con này có thể tiếp tục hành vi vô sỉ như đời trước !

      “Tỷ tỷ ~” nghĩ tới nghĩ lui, mình danh chính ngôn thuận làm Thái tử phi, cho dù như thế nào nàng ta cũng thể cưỡi lên đầu mình rồi, Quý Du Dung lạp tức áp dụng chính sách dụ dỗ, chủ động kéo tay nàng : “Chúng ta là tỷ muội chung nhà lớn lên, giờ lại cùng gả vào trong đại gia tộc, điều này cũng lên đời này hai tỷ muội chúng ta có duyên. như vậy, chúng ta nên hòa thuận sống chung mới phải!”

      “Ha ha, muội muội là Thái tử phi cao cao tại thượng, ngày sau còn có thể là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ta chính là Vương phi, làm sao có thể so với muội?” Thấm đầy lời ghen tuông vào tai, nét mặt Quý Du Dung càng hưởng thụ, ngoại miệng vẫn còn làm bộ : “Trời ạ tỷ tỷ, sao tỷ lại vậy? Chúng ta đều là người nhà, muội muội sống những ngày tốt lành, sao lại có thể uất ức tỷ? Tỷ yên tâm, từ nay về sau, muội nhất định chăm sóc tốt cho tỷ!”

      “Vậy cũng rất đa tạ muội muội.” Quý Du Nhiên hừ lạnh. Trong lòng thầm : Cũng tệ lắm sao! Thấy hành vi lần trước của nàng ta phách lối hơn nhiều, chắc họ cũng hơi chịu thua rồi.

      Chỉ có điều, vừa nghĩ như vậy, nghe thấy Quý Du Dung nhiệt tình : “Tỷ tỷ, tỷ ở phòng bếp bận rộn lâu như vậy, nhất định là mệt mỏi nhỉ? Nào, uống ly trà .”

      Dù là lần thứ hai nghe được câu này, ngực Quý Du Nhiên vẫn nhịn được co rút nhanh. Thậm chí, còn co rút mãnh liệt hơn lần đầu tiên, còn đau, đau đến gần như nàng thở nổi.

      ra, ra...

      Khóe môi hơi ẩm ướt, nàng định ngửa mặt lên trời cười to. Nàng từng nghĩ tới, có phải người dưới lầm ? Hoặc người khác có lòng muốn hãm hại nàng? Nhưng mà, hôm nay thấy ràng nét mặt cấp bách của hai mẹ con nhà này, ràng chính là muốn đẩy nàng vào chỗ chết, tia tình cảm cuối cùng trong lòng nàng với bọn họ cũng dập tắt.

      Nhận lấy ly trà từ tay muội muội Thái tử phi cao cao tại thượng, để miệng ly trong tay ấm áp, Quý Du Nhiên hít sâu hơi nước trà mang theo mùi thơm Bích loa xuân, giống như vô tình : “ đến buồn cười, sao hình như ta ngửi thấy mùi tạng hồng hoa?”

      Mẹ con tiểu Trương thị lập tức cùng run lên.

      “Có, có sao?” Giọng tiểu Trương thị hơi nổi trội, nụ cười giả dối mặt thể giả hơn, “Chắc là ngươi nghe nhầm! Nơi này làm sao có loại hại người đó?”

      “Vậy cũng tính là hại người?” Quý Du Nhiên cười , “Nhớ ngày đó mẫu thân thân sinh của ta mang bệnh còn dùng nhiều! Đúng rồi, lại nếu phải mẫu thân đại nhân ngài đưa nhiều thuốc bắc quý giá như vậy, chỉ sợ mẫu thân thân sinh của ta cũng sống được thời gian dài như thế!”

      “Cũng có gì? Mọi người đều là người nhà, hỗ trợ lẫn nhau cần phải vậy.” Trương thị ngượng ngùng cười .

      Khóe miệng Quý Du Nhiên khẽ nhếch lên, lại để ly xuống, rồi nâng bình trà rót hai ly: “Mẫu thân đại nhân, muội muội, trước kia là ta đúng, vẫn luôn châm chích hai người, đổ tội lỗi về cái chết của mẫu thân thân sinh ta lên đầu hai người. ra , mẫu thân ta vất vả lâu ngày thành tật, thân thể vốn tốt, đại phu sớm sống được mấy năm. Trước kia là ta hiểu chuyện, kể từ sau khi đến Vương phủ, mới biết muốn chống đỡ nhà có bao nhiêu khó khăn, các người bị làm khó còn đối xử tốt với ta như vậy, ta có gì báo đáp, vậy lấy trà thay rượu mời hai người ly !”

      “Đứa bé này, quá khách khí! Sớm chúng ta đều là người nhà!” ngờ nàng ta lại tra cứu tiếp, ngược lại chủ động hạ bậc thềm, tiểu Trương thị vừa mừng vừa sợ, ngoài miệng lại ngừng ứng phó liên tục.

      Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng, chủ động đưa từng ly trà tới tay các nàng: “Mẫu thân đại nhân, muội muội, mời.”

      “Ngươi cũng uống, ngươi cũng uống!” Tiểu Trương thị vội .

      “Được!” Quý Du Nhiên cười, bưng ly trà bên tay lên hơi uống phân nửa.

      Phù!

      Mẹ con tiểu Trương thị lập tức thở phào nhõm. Mẹ con hai người trao đổi ánh mắt, cũng đều bưng ly của mình lên uống ngụm lớn.

      Roẹt!

      ngờ, tâm tình vừa mới bay lên đám mây, chỉ thấy trận mưa bụi đập vào mặt, dính đầy đầu đầy mặt. Hơn nữa còn rất nóng bỏng đấy!

      Hai mẹ con lập tức hắng giọng hét ầm lên.

      Cầm ly trà rỗng tuếch trong tay, Quý Du Nhiên lạnh lùng nhìn họ: “Lời khuôn sáo vừa rồi, các người đợi rất lâu rồi hả? Sau khi nghe được rất vui vẻ chứ? Chỉ tiếc – đó là ta cố ý dụ dỗ các người! cho các người biết, các người là tiện nhân, cả đời này ta thể nào tha thứ cho các người, coi như đến chết, ta cũng hận các người tận xương!”
      Last edited: 23/10/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Trở mặt

      Editor: Puck


      “Ngươi ngươi ngươi...”

      Trong miệng đầy vị chát nước trà, tiểu Trương thị mấp máy miệng, trong đầu trống rỗng, lại biết nên gì cho phải.

      Roẹt!

      Lập tức ly trà đầy hắt lên đầu nàng, tiếng cười lạnh lùng của Quý Du Nhiên truyền vào tai: “Trương Ngọc Nương, Quý Du Dung, tất cả các ngươi đều chờ đấy cho ta! Chỉ cần Quý Du Nhiên ta còn sống ngày, ta nhất định để cho các ngươi sống bằng chết, đây chính là giá cao cho các ngươi dám hại chết mẫu thân thân sinh của ta, còn hãm hại ta như thế!”

      “Quý Du Nhiên!” đến nước này, thể diện mọi người sớm xé rách, Quý Du Dung cũng giả tình giả ý nữa, chùi mặt gào lên, “Ngươi đúng là chán sống! Ngươi cho rằng ngươi và Dật Vương gia có Thái hậu nương nương che chở có thể muốn làm gì làm sao? Ta đường đường chính chính là Thái tử phi! Ngươi dám bất kính với ta, quay đầu ta gọi người để ngươi sống bằng chết!”

      Roẹt!

      Đáp lại nàng ta là ly trà nóng bỏng.

      sao? Có bản lĩnh ngươi cứ tới!” Hắt ly trà, Quý Du Nhiên cười đến biết sợ, “Chỉ bằng ngươi nữ nhân ngay cả Thái tử vui vẻ cũng chiếm được, ngươi cho rằng ngươi có thể làm khó dễ được ta? Có thời gian ngươi vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách kiếm nhi tử vững chắc địa vị rồi hẵng !”

      “Quý Du Nhiên! Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!” Lại bị nàng ta đâm đúng chỗ đau, sắc mặt Quý Du Dung thay đổi, “Ta giết chết ngươi!”

      “Tới đây tới đây!”

      Quý Du Nhiên kêu to, tiện tay ném bình trà lên người nàng ta!

      Quý Du Dung vội vàng tránh ra, nhưng ngăn nổi quá nửa bình trà rơi xuống đất, tiếp theo nước trà nóng bỏng văng khắp nơi, từng mảnh vụn cũng theo đó bay múa chung quanh, có ít thương tổn đến da thịt mềm mại của nàng.

      “Oa!” Giống như bị cảnh này hù sợ, hoặc bị dáng vẻ thấy chết sờn của Quý Du Nhiên làm kinh sợ, chân Quý Du Dung dừng lại, vội vàng chuyển hướng sang tiểu Trương thị, “Nương, nương xem nương xem! Nàng ta lại bắt nạt con!”

      “Quý Du Nhiên, ngươi tốt, to gan!” Trương thị vội vàng vén ống tay áo lên gào to, “Dám bắt nạt con ta, ngươi muốn sống hả!”

      “Đúng vậy, ta sớm muốn sống rồi. nay, có hai người theo ta chết chung, ta thấy chết có ý nghĩa hơn rồi!” Quý Du Nhiên cười cười, rút chủy thủ bóng loáng từ trong tay áo ra.

      Ánh mặt trời giữa trưa sáng rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ mở lớn, phản xạ lên lưỡi đau sắc bén ánh sáng bạc lạnh lẽo. Tia sáng chói mắt bắn vào trong mắt, để cho lòng người ta khỏi run lên, luồng lạnh lẽo từ sống lưng tản ra.

      “A a a! A a a!” Lập tức, con mắt trợn tròn rồi, hai chân giống như đổ chì thể về phía trước hoạt động bước. Tiểu Trương thị hắng giọng lớn tiếng kêu, quay người lại, thẳng ra cửa, “Có ai ! Người mau đến đây! Quý Du Nhiên nàng ta muốn giết người! Lão gia, có ai , nhanh kêu lão gia đến đây!”

      “Nương, nương chờ con chút, chờ con chút! Phụ thân, người tới mau lên! Quý Du Nhiên nàng ta muốn giết con!” Quý Du Dung theo sát phía sau, làm cho thảm thiết giống như giết heo.

      Yên lặng đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn hai mẹ con này nối tiếp nhau chạy ra ngoài, khóe miệng Quý Du Nhiên khẽ nhếch lên, từ từ cất chủy thủ vào trong tay áo: “Quả nhiên là nữ nhân bắt nạt kẻ yếu rất sợ chết. như vậy, về sau có thể dễ làm hơn nhiều.”

      Vốn trước khi đến, động tĩnh trong phòng cũng , giờ lại trải qua náo loạn như vậy, nha hoàn sai vặt gần đó cũng bị kinh động. bao lâu, Quý Thúc vội vàng chạy đến: “Quý Du Nhiên! Ngươi quỳ xuống cho ta!”

      Quý Du Nhiên vẫn đứng thẳng tắp ở đó, nhìn hai mẹ con Quý Du Dung sợ hãi rụt rè theo phía sau , khóe miệng nâng lên đường cong cao: “Phụ thân đại nhân, ngài cho rằng bây giờ ngài còn có tư cách kêu ta quỳ xuống sao?”

      Quý Thúc ngẩn ra, lúc này mới phản ứng được thân phận hai người bất đồng, trước mắt phải là tiểu nha đầu die end da nle equ ydd on có thể mặc chỉ vào lỗ mũi mắng to. Nhưng nghĩ như vậy, lại nghe phía sau thê tử và nữ nhi khóc tiếng, phẫn nộ trong lòng càng tăng lên: “Quý Du Nhiên, ngươi xem ngươi làm – chuyện tốt! Mới làm Vương phi, người dám bắt nạt mẫu thân và muội muội ngươi sao, ngươi chính là làm nữ nhi và tỷ tỷ như vậy sao?”

      “Ha ha, từ đến lớn, xin hỏi cho tới bây giờ họ coi ta như nữ nhi và tỷ tỷ mà đối đãi sao?” Quý Du Nhiên nhàng cười tiếng, Quý Thúc khẽ chậm lại. Lập tức, mặt trầm xuống, dùng sức hất tay áo lên, “Quý Du Nhiên, ngươi... Ngươi giỏi ! Sao lúc đầu ta lại sinh hạ nữ nhi như ngươi!”

      “Ngược lại ra ta tình nguyện phải do ngươi sinh. Như vậy, at cũng phải sống cuộc sóng bằng súc vật ở đây.”

      “Ngươi... Ngươi...” Quý Thúc lại bị giận đến đỏ mặt tía tai, “Quý Du Nhiên! Sao ngươi lại biến thành như vậy! Nhớ năm đó, mẫu thân ngươi tiết hạnh dịu dàng, đoan trang hiền thục cỡ nào...”

      “Cũng bởi vì người quá tiết hạnh dịu dàng, đoan trang hiền thục, cho nên, người nam nhân vong ân phụ nghĩa này mới có thể chiếm đoạt toàn bộ đồ cưới của người, cũng mới để cho đôi cẩu nam cẩu nữ các ngươi cho rằng người dễ bắt nạt, luôn luôn bò lên đầu người làm mưa làm gió, biết xấu hổ, cuối cùng còn bức tử người liên tiếp -”

      “Ngươi... Ngươi câm miệng cho ta!”

      “Thế nào, định đánh ta?” Nhìn giơ cao cánh tay lên, Quý Du Nhiên nhếch môi cười lạnh, “Có bản lĩnh ngươi cứ đánh! Chỉ có điều, cho ngươi biết, trừ phi ngươi đánh chết ta, nếu , ta tuyệt đối quên hai ngươi lén lút cẩu thả, mưu đồ hại chết mẫu thân ta! Các ngươi tự cho rằng đúng là man thiên quá hải * rồi, nhưng, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, trong lòng các ngươi có áy náy , nửa đêm nằm mơ có thức tỉnh từ trong ác mộng , vậy cũng chỉ có các ngươi biết.”

      (*) man thiên quá hải: trong 36 kế, sách lược quân của Trung Quốc cổ đại. Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.

      “Ngươi câm miệng cho ta, câm miệng!”

      Vết sẹo ngày xưa lại bị xé rách ra, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra, đau nhức cõi lòng. Toàn thân Quý Thúc phát run, tay phải nâng lên cao lần nữa.

      Quý Du Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn , “Ngươi muốn đánh nhanh chóng đánh , đánh xong, kể từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Nhưng mà,” lại cười lạnh lùng tiếng, “Phụ thân đại nhân, ngươi bỏ được sao? Cá nhân ngươi, thích theo đuổi nhất cái danh trục lợi, bất kỳ ai có thể giúp ngươi leo lên bậc thang ngươi đều bỏ qua. nay có sẵn bậc thang đặt ở trước mặt, ngươi bỏ qua mà đẩy ra?”

      Nàng rất chính xác, bỏ được. , xác thực hơn, phải là dám.

      Tay phải giơ lên cao giữa trung, lại chậm chạp hạ xuống. Ánh mắt Quý Thúc đỏ ngàu, Quý Du Nhiên lại nhàng cười tiếng: “A, thiếu chút nữa ta quên rồi, ngươi có nữ nhi là Thái tử phi, đâu còn quan tâm Vương phi nho là ta đây? Chỉ có điều, bây giờ ngươi dám ra tay, chắc chú ý đến mặt mũi Thái hậu hả? Dù sao Hoàng thượng cũng nổi danh hiếu thuận với Thái hậu. Mà Thái hậu, lại luôn coi Dật Vương gia là thịt trong tim.”

      “Ngươi...”

      Nàng đến mức này, còn có gì tốt để ? Quý Thúc giận dữ buông tay xuống: “Người đâu, mau mời đại phu nhanh chóng tới kiểm tra cho phu nhân và Thái tử phi! Còn nữa, chuẩn bị nước nóng khăn lông, cho phu nhân và Thái tử phi rửa mặt thay quần áo! Nhanh!”

      Sau đó, hoàn toàn như trước thèm đếm xỉa đến nàng. Đây, chắc chính là phương thức tốt nhất từ xưa tới nay đủ khả năng cho chọn lựa để đối xử với nàng?

      Nhìn hành động vội vội vàng vàng của đám người trước mắt, quả nhiên mỗi người đều như trước coi như nhìn thấy nàng, Quý Du Nhiên sớm cảm thấy lạnh lòng, chẳng qua cảm thấy buồn cười. Sau khi cười xong trong lòng nàng đột nhiên còn gì, có tình cảm nôn nóng nổi lên trong lòng -

      Phượng Dục Minh! Đột nhiên nàng rất nhớ , nhớ rất nhớ!

      Nàng muốn gặp , lập tức, lập tức!
      Last edited: 23/10/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Thái tử mặt dày

      Editor: Puck


      Trong lòng vừa nghĩ như thế, nàng lập tức nhấc váy xoay người chạy ra ngoài.

      Người cả phòng đều vây lấy mẹ con Quý Du Dung, hoàn toàn rảnh để bận tâm đến nàng. Chờ phản ứng lại nàng rời là chuyện của sau này rồi.

      Vội vàng rời nơi để cho nàng ghê tởm, Quý Du Nhiên chạy thẳng tới vườn hoa phía sau. Trong vườn lớn như vậy, cỏ dài chim bay, hoa tươi phấp phới, lại gần như nghe được tiếng người nào. Đứng trước ngưỡng cửa ra vào của vườn nhìn nhìn, vẫn thấy bóng người, nóng nảy trong lòng nàng sâu hơn, lập tức lớn tiếng kêu, chạy đường hẹp quanh co: “Vương gia, Vương gia! Chàng ở đâu? Vương gia?”

      Ào ào ào, cách đó xa truyền đến tiếng ma sát của nhánh cây lá cây đung đưa, hình như có bóng người lóe lên rồi biến mất.

      sao? Chơi đến hí hửng?

      Trong lòng vui vẻ, Quý Du Nhiên vội vàng chạy đến.

      “Vương gia – là ngươi?”

      Trong rừng cây ra, phải Phượng Dục Minh, mà là nam tử trẻ tuổi mặc áo màu trắng ngà, phía mặt áo bào bằng gấm thêu ngũ trảo kim long *, đầu đeo mão triều bằng vàng ròng. Tuổi chừng mười sáu mười bảy, vóc người cao gầy, mặt mũi tuấn tú, cặp mắt phượng hẹp dài giống như bao phủ tầng hơi nước, cho người ta có cảm giác mây mù dày đặc, gần như phân biệt được cảm xúc chân chính nơi đáy mắt của . Mặt trái xoan, cằm hơi nhọn, màu da trắng như tuyết dưới mão triều bằng vàng càng nổi bật lên vẻ óng ánh trong suốt. Trong tay phải trắng nõn cầm quyển sách mở ra, năm ngón tay trẻ trung như điêu khắc. Người khiêm tốn **, trơn bóng như ngọc, đại khái chính người như vậy.

      (*) ngũ trảo kim long: rồng vàng có năm móng, được thêu áo của Hoàng thái tử.

      (**) Nguyên gốc: 谦谦君子 khiêm khiêm quân tử, thường chỉ những người đạo đức giả.

      Nghe nàng như vậy, đối phương trả lời, mà nâng tròng mắt mông lung mờ sương lên nhìn nàng. Sâu trong ánh mắt như sóng lay động, cảm xúc trôi nổi, cánh môi đỏ thắm cũng khẽ mấp máy, hình như muốn gì, nhưng cuối cùng ra.

      Quý Du Nhiên khẽ ngừng, lập tức nghiêng đầu .

      “Du Nhiên!” Vì vậy, rốt cuộc đối phương die enda anle equu ydonn kiềm chế được, vội tới phía trước túm lấy tay nàng.

      Quý Du Nhiên lập tức hất mạnh ra, “Thái tử điện hạ, xin giữ lễ!”

      lượng quá lớn, chấn động đến Thái tử cũng khỏi khẽ rung động, nhưng cặp mắt dời khỏi người nàng chút nào, “Du Nhiên.” Khóe miệng lên nụ cười hổ, giọng kêu lên, “Nàng đối xử với ta dữ dội như vậy sao?”

      “A, Thái tử điện hạ, nay, cận thân là nhị tẩu kiêm chị vợ của ngài, ngài cho rằng ngài dùng cái tên này gọi ta còn thích hợp sao?” Quý Du Nhiên cười khẽ, móc khăn dùng sức lau mấy cái lên chỗ vừa chạm phải, sau đó chút do dự ném sang bên cạnh.

      Thái tử nhìn thấy, trong mắt thoáng lên vẻ khổ sở, “Du Nhiên, nàng cần gì phải đối xử với ta như thế? Ta còn nhớ, nhớ ngày đó, hai chúng ta -”

      “Hai chúng ta thanh mai trúc mã, hai vô tư, trước hoa dưới trăng, chàng chàng thiếp thiếp?” Tiếp nối lời của , Quý Du Nhiên cười lạnh ngừng, “Mà ta cũng nhớ như vậy, khi muội muội của ta, bây giờ chính là Thái tử phi chủ động xuất bên cạnh ngài ngài chút nào kháng cự. Lúc dưới Kinh thành điên khùng truyền đến ngài và nàng ta mới là đôi kim đồng ngọc nữ môn đăng hộ đối, ngài hề tỏ vẻ gì. Khi Thánh thượng hạ chỉ để ngài cưới nàng làm phi chữ ngài cũng , vui mừng hớn hở bái thiên địa động phòng với nàng ta rồi!”

      “Đó là bởi vì phụ hoàng hạ chỉ, ta nào có thể cãi lời?”

      “Ha ha, thánh chỉ hạ xuống thể cãi lời, vậy trước đây? Khi nàng ta nghĩ hết cách để đến gần ngài, cũng dốc hết sức chửi bới ta ngài làm gì? Khi nàng ta theo ngài vào sơn động kia, sau đó bị người phát nam quả nữ sống chung phòng ngài gì? Khi Hoàng hậu nương nương hỏi ý kiến ngài về việc đổi phi trong lòng ngài suy nghĩ những gì?”

      “Ta...”

      có, ngài làm gì, cũng gì, thậm chí còn vui khi việc thành!” Nhìn mắt của , nước mắt Quý Du Nhiên kiềm chế được chảy ra. Cho dù sống lại lần, cho dù nhắc đến lần nữa, trong lòng nàng vẫn kiềm chế được đau thương, đây là cảm giác tuyệt vọng bị người tin cậy nhất phản bội, là người được nàng bỏ ra nhiều năm thâm tình nhưng lại bán đứng.

      “Du Nhiên!”

      “Phượng Dục Hiên!” Cắt đứt lần nữa, Quý Du Nhiên cắn răng kêu to, “Ngài chọn nữ nhi bảo bối của Quý Tướng, lựa chọn Quý Thúc Trương thị có thể làm trợ thủ vững chắc cho vị trí Thái tử của ngài, ngài cần gì phải thể ra trước mặt ta? Chúng ta tự gả tự cưới, đây phải kết cục mà ngài lựa chọn sao? Từ nay về sau, nước sông phạm nước giếng, cả đời qua lại với nhau, đây phải rất tốt sao? Về sau, ngài cần chuyện cùng ta.” xong, lau nước mắt định rời .

      “Du Nhiên, đừng!” Tim bỗng nhiên bị nhéo, hình như ý thức được nàng định rời khỏi thế giới của . Thái tử lo lắng lớn tiếng kêu, chặn bước chân nàng lại lần nữa, lần này hai tay vững vàng ôm eo nàng, “Nàng biết ràng, trong lòng ta thích vẫn là nàng! Ta cưới Du Dung, chỉ vì suy tính giang sơn, nhưng ở đáy lòng ta, nàng vẫn luôn giữ vị trí!”

      “Ngài buông tay!” Lời thâm tình thắm thiết, nghe vào trong tai lại thành châm chọc. Quý Du Nhiên muốn đẩy ra, muốn Thái tử ôm chặt hơn, “Du Nhiên nàng đừng sợ, người trong vườn này đều bị ta đuổi ra ngoài. Nơi này chỉ có hai chúng ta, cho dù chúng ta gì làm gì, cũng có người thứ ba biết.”

      Vậy nàng càng muốn ! Chẳng lẽ đời trước nàng còn chưa ăn đủ chuyện xưa thua thiệt sao? Cắn răng cái, Quý Du Nhiên dùng sức nhéo lên mu bàn tay -

      “A!”

      Thái tử kêu sợ hãi buông tay, Quý Du Nhiên vội vàng về phía trước mấy bước.

      “Du Nhiên, nàng...’ Bàn tay bị bấm đỏ, Thái tử mặt đau thương, trong mắt tràn đầy thể tin.

      Quý Du Nhiên lạnh lùng, “Thái tử die nda nle equ ydo n điện hạ, xin hỏi câu, ngài làm vậy có ý gì? Ta là chị dâu ngài, cũng là chị vợ ngài, ngài tôn trọng ta thôi, lại còn động chân động tay với ta. Ngoài động chân động tay, còn những lời này? Có phải ngài nghĩ chờ đến ngày ngài lên ngôi báu, đoạt ta lại ? Đoạt lại như thế nào? Làm phi tử của ngài sao? Cùng muội muội cùng cha khác mẹ phục vụ ngài?”

      “Ta...” có ý nghĩ này. Thái tử thầm .

      Quý Du Nhiên cười khẽ, “Như vậy, ta lại hỏi ngài, nếu quả muốn đoạt ta lại, Dật Vương nên làm gì?”

      “Đến lúc đó, ta bồi thường cho huynh ấy...”

      “Bồi thường? Bồi thường cái gì? Hoàng kim ngàn lượng? Hay ngàn hộ thực ấp? Trong mắt ngài, ta có giá trị bằng ấy?”

      Nàng đây là thế nào? Tại sao tức giận tràn đầy như vậy? Bị từng câu hỏi sau trước hỏi đến trong lòng phát run, Thái tử nhìn nàng, giọng : “Ở trong lòng ta, nàng là bảo vật vô giá.”

      “Nếu vô giá, vậy ngài coi ta như bảo vật vô giá mà nhìn từ xa ! cần mơ giấc mộng đẹp để cho ta và nữ nhân kia làm tỷ muội chung chồng nữa!”

      “Du Nhiên -”

      Bốp!

      “Phượng Dục Hiên, ngài xong chưa!” Thu tay đánh bị tê dại lại, Quý Du Nhiên nhịn được nữa mà lớn tiếng gầm thét, “Là ngài từ bỏ tình nghĩa nhiều năm của chúng ta, đẩy ta vào trong ngực huynh trưởng của ngài, là ngài độc ác ném ta xuống để trèo lên cành cây cao khác. giờ, ngài muốn chiếm được tất cả mong muốn, quay đầu lại bắt đầu đánh chủ ý đoạt thê của huynh đệ? đời này sao lại có người biết xấu hổ như ngài?”
      Last edited: 23/10/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Lựa chọn của ai

      Editor: Puck


      tiếng bạt tai trong trẻo bỗng nhiên vang lên, đan xen cùng tiếng gầm thét của nữ tử vào chỗ. Gió thổi qua, cành liễu đong đưa, chầm chậm đưa giọng xa xa, chậm rãi mà tiêu tán ở cuối chân trời.

      Tiếp theo, chính là yên tĩnh lâu dài. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang động bên tai, trêu chọc lòng người loạn như ma.

      “Nàng...” hồi lâu, Thái tử mới chậm rãi giơ tay lên, lau gò má vừa đau vừa tê dại.

      “Đúng, ta đánh ngài nữa.” Quý Du Nhiên lạnh lùng .

      Bàn tay này đáng ra đời trước nàng nên cho , nhưng bởi vì đủ loại băn khoăn chậm chạp đánh ra. Lần này, rốt cuộc được như ý nguyện, tức giận tích tụ nơi đáy lòng lập tức tiêu tán hơn phân nửa, hoàn toàn thấy lo lắng khủng hoảng ban đầu. Xem ra, đời trước nàng quá lo lắng.

      Cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, Thái tử chợt khẽ thở dài, quay đầu : “Chuyện này là ta đúng. tát này ta vốn nên được.”

      Trong lòng Quý Du Nhiên khỏi run lên: “Ngài...”

      “Du Nhiên!” Vừa thấy thái độ của nàng mềm nhũn, Thái tử vội vàng nắm chặt lại : “Nhưng mà, nàng phải tin tưởng ta, ta có nỗi khổ tâm! Lòng của ta đối với nàng chưa bao giờ thay đổi!”

      Ha ha ha! Ha ha ha!

      Cảm động nơi đáy lòng lóe lên mà mất , lưu lại chỉ có hận vô tận và đau hết. Khóe miệng miễn cưỡng nâng lên, giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt: “ sao? Như vậy, lúc ngài ở đây suy tính tiền đồ, có cân nhắc tới ta chút nào? giờ, ngài như ý nguyện, còn ta đây? Ta đành bị đẩy vào hố lửa, cả đời này ra được!”

      ! Nàng yên tâm, chỉ cần chờ ngày khác -”

      “Chờ ngày ngài lên làm Hoàng đế, ngài chính là muốn đoạt ta qua?” Quý Du Nhiên lắc đầu, “Thái tử điện hạ, sao ngài nhất định nghĩ đương nhiên như vậy? Kể từ khi ngài lựa chọn muốn kết hôn với nhị tiểu thư Tướng phủ, chúng ta mỗi người mỗi ngả. Từ nay về sau, còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.”

      -”

      “Ái phi, ái phi!”

      Còn muốn điều gì, lại nghe từng tiếng kêu cao vút truyền đến.

      Thái tử nhướn mày, Quý Du Nhiên lại giống như thở phào nhõm, vội vàng lớn tiếng : “Vương gia, ta ở đây!”

      Vì vậy, nhanh chóng vó bóng dáng sải bước tới.

      “Ái phi!” da tay hơi ngăm đen dính tầng mồ hôi mỏng, mặt Phượng Dục Minh ửng đỏ, thở hổn hển kéo tay nàng, “Hai con dế mèn của Quý Tướng lợi hại! Cắn nửa ngày còn chưa phân thắng bại!”

      Đối diện với tròng mắt đen trắng ràng, nhìn nụ cười nhiễm việc đời của , trong lòng Quý Du Nhiên xoay qua mềm mại, vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi hột cho : “Vương gia, chàng có việc để người đến tìm cận thân là được, cần gì phải tự mình vội vội vàng vàng chạy đến như vậy? Xem xem, mệt mỏi thành như thế rồi.’

      “Bổn vương muốn gặp nàng chứ sao!” Le lưỡi, Phượng Dục Minh thản nhiên hưởng thụ hầu hạ của nàng, thoải mái mắt cũng híp lại.

      Quý Du Nhiên nghe, khóe miệng cũng cong cong, dịu dàng hơn hầu hạ .

      nam nhân cao lớn lại vô cùng bẩn thỉu, nữ nhân tao nhã đoan trang trâm cài ngọc đeo, ràng hai người vô cùng tương xứng, đứng ở nơi cảnh xuân sáng rỡ, sau liễu rủ thấp thoáng, xem ra lại hết sức hài hòa thuận mắt... Thuận mắt đến, đâm vào làm đau mắt . Trong lòng cũng theo đó mà nhéo đau, Thái tử dùng sức ho khan hai tiếng.

      “Ah, Thái tử hoàng đệ, sao đệ cũng ở đây?” Lúc này mới phát ra diện của ta, đầu tiên Phượng Dục Minh sững sờ, lập tức cười đến mặt mày cong cong.

      Đốt ngón tay Thái tử nắm quyển sách dùng sức thu hẹp. “Đúng vậy! mượn vài quyển sách từ chỗ Quý Tướng, nên dặn dò mọi người ở đây lẳng lặng lật xem, ngờ gặp Dật Vương phi, hàn huyên mấy câu với nàng ấy.”

      Nghe như thế, Quý Du Nhiên bắt đầu lo lắng. Phượng Dục Minh lại nghe ra chút ý tại ngôn ngoại * nào, chỉ vui vẻ gật đầu: “Hóa ra là như vậy!” Vừ nhìn về phía Quý Du Nhiên, “Ái phi, hoa viên này quá , còn lớn bằng nửa Vương phủ chúng ta, chơi tốt chút nào! Bổn Vương ở lại lúc chịu nổi!”

      (*) ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời.

      ra là như vậy.

      biết nên vui mừng hay tức giận vì chậm lụt, Quý Du Nhiên lắc đầu: “ dễ chơi đừng chơi. Dù sao chàng cũng thường ở đây.”

      “Ừm!” Phượng Dục Minh gật đầu, lại ngáp cái to, “Ái phi, bổn Vương mệt nhọc.”

      “Vậy chúng ta nghỉ ngơi ! Ta nghĩ, khuê phòng trước khi ta lấy chồng chắc còn ở.” Quý Du Nhiên cười cười, kéo .

      “Được!” Phượng Dục Minh cũng vui vẻ theo nàng.

      Hai người kia, lần nữa thấy hữu của .

      Trơ mắt nhìn hai người bọn họ người câu ta câu, chung đụng hết sưccs hạnh phúc hòa hợp, đáy lòng Thái tử tránh được dâng lên chua xót.

      “Du... Dật Vương phi!”

      Quân Dập Hàn quay đầu lại, “Thái tử điện hạ, xin hỏi ngài có gì phân phó?”

      kiện kia...” Thái tử hơi mím môi, “ thể nào sao?”

      Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn , “Ngài cho là như thế nào?”

      đương nhiên hy vọng có thể. Nhưng đáp án của nàng sớm viết mặt, muốn bỏ qua cũng bỏ qua được. Đau nhói trong lòng tăng lên, nhịn được lại nhìn Phượng Dục Minh cười đến tim phổi bên cạnh nàng: “ giờ, nàng lựa chọn ?”

      “Chọn hay chọn, có phân biệt sao? Con đường này các ngươi lựa chọn cho ta, ta chỉ muốn xuống tốt thôi.”

      Thái tử lập tức gì. Ngay cả sóng lớn mãnh liệt trong lòng, có ngàn câu vạn chữ, cũng biết có thể gì với nàng.

      Quý Du Nhiên nghiêng đầu, lập tức lại nghĩ đến chuyện: “Đúng rồi Thái tử điện hạ, trước khi ra ngoài tìm Vương gia, ta mới náo loạn trận với mẹ con Thái tử phi, Thái tử phi bị thương cả người, giờ chắc thầm nước mắt ròng ròng, ngài nhanh qua nhìn xem?”

      “Nàng ấy bị thương? Ở cùng Quý Tướng và Quý Tướng phu nhân sao?” Nghe thấy lời ấy, trong lòng Thái tử quýnh lên, vội vàng nhấc chân định . Chỉ có điều, vừa mới có động tác, trong lòng lạnh lẽo, quay đầu đối diện với ánh mắt cười như cười của Quý Du Nhiên, lập tức cả người bị cảm giác được đặt tên là chột dạ tràn đầy.

      Khóe miệng khẽ nhếch, Quý Du Nhiên cười nhạt : “Như thế xem ra, Thái tử điện hạ và Thái tử phi phu thê tình thâm, hết sức làm cho người ta hâm mộ! Nhìn bề ngoài như tượng đất, chỉ biết say mê việc nước, nhưng thực tế, ràng ngài còn đặt nàng ta vào trong lòng!”

      “Du Nhiên...”

      “Vương gia!” Mới cho có cơ hội tiếp tục bậy, Quý Du Nhiên nắm chặt tay Phượng Dục Minh, “Chúng ta nhanh chút ! Ta nhớ được trong phòng ta vẫn còn rất nhiều đồ, chúng ta cùng nhau lấy ra nhìn, nhìn xem có cái gì tốt có thể mang về chơi!”

      “Được được!” Vừa nghe thấy có đồ tốt chơi, ánh mắt Phượng Dục Minh lập tức tỏa sáng lấp lánh, liên tục nhún nhảy ngừng nhanh với nàng.

      ra , chỉ biểu chút trước mặt phu thê Quý Tướng thôi, nàng biết ràng.” Mắt thấy bóng dáng hai người biến mất, Thái tử mấp máy môi, mặt đơn. xong rồi, ánh mắt quét , xem chỗ nàng lưu lại, vô ý phát khăn vuông nằm yên tĩnh dưới gốc cây liễu, dính chút bụi bặm.

      Lập tức, ánh mắt sáng lên, khóe miệng cuối cùng nhếch lên mang theo nụ cười hình cung đơn.
      Last edited: 23/10/16
      Abbythuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Thái hậu hỏi tội

      Editor: Puck


      Rời bao lâu, Quý Du Nhiên nghe tin tức phu thê Thái tử hồi cung. Nguyên nhân chính là thân thể Thái tử phi đột nhiên cảm thấy khó chịu, ở chỗ này nổi nữa.

      Nghe Quý Thúc đặc biệt sai người tới đây truyền lời, Quý Du Nhiên chỉ nhàng cười tiếng, phất tay để nha đầu rời , mình tiếp tục tìm đò chơi đùa với Phượng Dục Minh, vẫn chơi đến mặt trời chiều ngả về tây, thuận tiện còn lợi dụng bữa cơm chùa, mới thản nhiên về ph ủ. Tận tới đêm khuya nàng vẫn còn nhớ nét mặt lúc xanh lúc trắng rồi lại thể cắn răng chịu đựng của phu thê Quý Thúc, tâm tình tốt được!

      Cảm giác ngủ tốt nhất nhiều năm qua, ngày hôm sau, trong cung có người đến: “Thái hậu nương nương tuyên Dật Vương phi yết kiến!”

      Chỉ gọi nàng, gọi Phượng Dục Minh, có chút vấn đề.

      Quý Du Nhiên lập tức biết chuyện tốt, trong lòng thoáng suy tính xuống, nhanh chóng có chủ ý.

      Giao Phượng Dục Minh cho đám người Bình công công, nàng dọn dẹp chút, yên vị lên xe ngựa vào cung.

      Xuống xe ở cửa cung, đường , cũng biết ảo giác của nàng như thế nào, mặc dù trong hòng cũng vẫn to lớn hùng vĩ như cũ, nhưng giống như toàn bộ bao phủ tầng sáng đen tối. Mặt trời rực rỡ treo cao cuối chân trời, lại thể cho nàng chút cảm giác ấm áp.

      Chờ đến sâu trong Hoàng cung, cảm giác này càng thêm ràng.

      Tẩm cung Thái hậu nương nương vẫn là bầu khí khiêm nhường. Khi nàng vào phát trong trong ngoài ngoài có hơn hai mươi cung nữ xuôi tay đứng hầu, tiếng cũng dám . Thái hậu nương nương yên vị ở nội điện, diện mạo bình tĩnh, nhúc nhích.

      Mới vượt qua bậc cửa, nàng cũng cảm thấy hơi thở lạnh lẽo trầm thấp đập vào mặt, ép tới lòng nàng cũng chìm xuống, cánh tay nổi lên tầng da gà. Vội vàng ổn định thân hình, nàng quỳ xuống rất cung kính : “Nhi thần bái kiến Hoàng tổ mẫu.”

      Thái hậu nương nương gì, cũng để nàng đứng lên, chỉ nâng chung trà thong thả uống.

      được lão nhân gia đồng ý, Quý Du Nhiên cũng dám lộn xộn, đành ngoan ngoãn quỳ, cũng nhúc nhích.

      vất vả, chờ uống xong ly trà, Thái hậu mới nhìn hai bên trái phải : “Tất cả các ngươi lui xuống .”

      “Vâng.” Cả đám cung nữ rối rít hành lễ, nối đuôi ra. Rồi sau đó, thời gian dài yên tĩnh.

      Khi nàng cho rằng hai người vẫn nhìn nhau chẳng gì tiếp, Thái hậu nương nương đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp đè nén làm người run sợ, “Dật Vương phi, ngươi biết sai sao?”

      Quý Du Nhiên ngẩn ra, trong lòng lập tức hiểu. Lại lắc đầu: “Nhi thần biết làm sai chỗ nào.”

      “Ngày đầu tiên vào cửa ngươi đánh chết người của Hoàng hậu, còn gióng trống khua chiêng tàn sát bừa bãi người Vương phủ, càng làm càn giày xéo đồ đạc ai gia và Hoang thượng ban thưởng cho hai ngươi. Hôm qua còn lớn mật náo loạn Tướng phủ, bất kính phụ mẫu, bắt nạt tỷ muội, còn dám động thủ với Thái tử! Mới thời gian vài ngày, ngươi làm ra tình như vậy, cả kinh thành đều bị ngươi huyên náo đến chướng khí mờ mịt rồi! Cứ như thế, có phải Hoàng cung này cũng bị ngươi xốc lên?”

      ra là vậy.

      nhàng chỉ điểm như thế, Quý Du Nhiên nghĩ thông suốt tất cả.

      Qua đêm, hành động việc làm ngày hôm qua ở nhà mẹ đẻ của nàng chắc chắn bị người ta thêm dầu thêm mỡ truyền ra ngoài. giờ, chắc như quá khứ, người dân kinh thành có thêm tầng nhận thức mới về nàng quái đản tốt ! Dĩ nhiên, trong Hoàng cung cũng ngoại lệ.

      nhàng cười tiếng, Quý Du Nhiên lạnh lẽo hỏi: “Những thứ này đều do người bên cạnh Thái tử phi cho ngài đúng ?”

      Đuôi chân mày Thái hậu nhảy lên: “Là ai cho ai gia quan trọng. Ngươi chỉ trả lời, ngươi thừa nhận hay thừa nhận những chuyện này?”

      “Dạ, nhi thần thừa nhận, những việc này đều do nhi thần làm.”

      “Lớn mật!” Vừa dứt lời, giọng Thái hậu nương nương đột nhiên cất cao, tay phải dùng sức vỗ lên bàn trà!

      Quý Du Nhiên cũng nhịn được run lên, vội vàng cúi đầu.

      Hai ánh mắt của Thái hậu như hai luồng sáng sắc bén rơi lên người nàng, hình như muốn chém nàng sống sờ sờ thành hai khúc.

      “Dật Vương phi, ngươi phô trương lãng phí, dĩ hạ phạm thượng, bất kính trưởng bối, để ý đến tôn ti, ngươi làm Vương phi chính là làm như vậy?”

      Quý Du Nhiên cắn môi .

      Thái hâu nương nương lại : “Đầu tiên là Hoàng đế Hoàng hậu, tiếp theo là phu thê Quý Tướng, còn có Thái tử Thái tử phi, tất cả ngươi đều đắc tội rồi. Có phải giờ đến phiên ai gia ?”

      Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu: “Nhi thần biết.”

      “Ngươi biết, ai gia tin? Tính nết ngươi thế nào, ai gia sớm nghe , chỉ muốn tiểu nha đầu ngươi, còn có chỗ sửa lại, mới miễn cưỡng đồng ý hôn của ngươi và Dật Vương. Nhưng xem ra, ngươi mới gả tới ba ngày bộc lộ bản tính. giờ, Hoàng hậu đau lòng muốn gặp ngươi, Thái tử phi thân thể suy yếu cần nằm giường tĩnh dưỡng, ngay cả Thái tử cũng chỉ có thể đóng cửa ba ngày, chờ vết thương mặt làn rồi mới có thể ra ngoài gặp người, Hoàng thượng cũng giận xong. Những thứ này đều là chuyện tốt ngươi làm!”

      A, ra mỗi người bọn họ đều đột nhiên yếu đuối như vậy? Trong lòng suy nghĩ, Quý Du Nhiên nhếch miệng lên nở nụ cười giễu cợt.

      “Ngươi còn cười? Ngươi lại còn cười được?” Mắt tinh liếc thấy biến hóa nét mặt nàng, ánh mắt Thái hậu nương nương tối sầm lại, “Dật Vương phi, ngươi hết thuốc chữa! Ai gia như thế nào – như thế nào – thôi, ôm nay ngươi quỳ gối ở đây suy nghĩ ! Lúc nào hiểu sai rồi, khi đó đứng lên!”

      “Nhi thần sai.”

      “Cái gì?”

      “Nhi thần , nhi thần sai.” Ngẩng đầu lên, Quý Du Nhiên gằn từng chữ , “Nếu như làm lại lần, nhi thần vẫn chọn làm như vậy.”

      “Ngươi!”

      “Hơn nữa, nhi thần hối hận. chút nào.”

      cao thấp, hai người đối mặt nhìn nhau.

      Nhìn thấy kiên định nơi đáy mắt nàng, nghe lời nàng giống như châu ngọc trong suốt, từng câu từng chữ, khảm vào sâu trong nội tâm Thái hâu, mỗi câu đều lưu lại dấu vết sâu, trong lòng Thái hậu nương nương cũng khỏi chấn động.

      “Ngươi... Haizzz!” Xoay đầu , giọng lão nhân gia cuối cùng mềm mại , “Thôi, ngươi hài tử này, tâm quá thắng, tính khí qua manh bạo, phải chuyện tốt. Dù sao, thoáng cái đắc tội nhiều người như vậy, nhất định là vấn đề của ngươi. Ngươi tiếp tục quỳ ở đây ! Suy nghĩ kỹ , ai gia muốn chuyện với ngươi nữa!”

      xong cất bước ra ngoài, hơn nữa dặn dò người ngoài cửa: “Các ngươi đóng cửa lại, để cho nàng ta quỳ bên trong! Lúc nào nàng ta nhận lầm, mở cửa thả nàng ta ra ngoài.” Ngừng chút, “Người đâu, chuẩn bị phượng liễn, ai gia muốn thăm Thái tử phi!”

      “Dạ.”

      Theo tiếng mềm mại của cung nữ ở cửa, cánh cửa chạm trổ nặng nề cọt kẹt tiếng đóng chặt lại.

      Bước chân đều nhịp êm ái vang lên, càng lúc càng xa. Cuối cùng, nơi to lớn như vậy chỉ còn lại mình nàng, cùng với cả phòng u.

      “Phì!”

      Bên trong phòng yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng buồn cười, thân thể Quý Du Nhiên hơi nghiêng, nhấc chân ngồi dưới đất, đôi tay nhàng vuốt ve chỗ quỳ đau, khóe miệng lại nhịn được nhếch lên cao: “Đánh đòn phủ đầu, chiếm trước tiên cơ. Quý Du Dung, từ đến lớn, chiêu này, bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có thế thôi sao?”
      Last edited: 23/10/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :