1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Bao phủ trong trang phục màu bạc

      Editor: Puck


      Lại ngủ đến đắc ý, khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời lên cao.

      Cuối cùng Phượng Dục Minh ngủ đủ, đôi mắt xoay chuyển lộ ra tinh thần. Lúc này, Hoàng cung phái người tới thúc giục dưới ba lượt rồi. Nghe như thế, Quý Du Nhiên chỉ nhàng mỉm cười, vẫn chậm rãi thay quần áo chải đầu trong ánh mắt lo lắng của đám người Bình công công.

      Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Lục Ý cầm cây trâm vàng định cài lên búi tóc nàng, Quý Du Nhiên đè tay nàng ấy lại. “Từ từ.”

      Lục Ý sửng sốt: “Vương phi?”

      “Bỏ mấy thứ này xuống cho ta, đổi thành bạc. Mấy xiêm áo có nhiều màu sắc kia cũng cần lấy ra, tìm bộ màu trắng thay cho ta là được.”

      “Vương phi, vậy sao được? Hôm nay ngài phải ra mắt Hoàng thượng Thái hậu!” Lục Ý vội vàng , Lý ma ma cũng vội vàng chạy tới, “Vương phi, bây giờ phải là lúc cáu kỉnh. Trong lòng ngài có gì sảng khoái, chờ ra khỏi Hoàng cung rồi được ?”

      Chờ ra khỏi Hoàng cung, nàng còn cần gì phải phát tiết? Ánh mắt Quý Du Nhiên lạnh lẽo: “Lục Ý, làm theo lời ta.”

      “Vâng.” Mặc dù sáng tỏ, nhưng lời tiểu thư là tất cả, Lục Ý ngoan ngoãn bỏ mấy đồ vàng ngọc xuống, tìm bộ trang sức bằng bạc thay cho nàng. Bình công công và Lý ma ma nhìn trong mắt, lại chỉ có thể trợn mắt.

      Đợi thu xếp xong, soi gương nhìn chung quanh hết sức hài lòng, Quý Du Nhiên đứng dậy nhìn Phượng Dục Minh ở bên cạnh ăn bánh ngọt, lần nữa nở nụ cười hiền lành: “Vương gia, chúng ta thôi!”

      “Được!” Nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp tối hôm qua hiểu đút cho ăn nhiều đồ ngon, Phượng Dục Minh die3nda4nle3qu21ydo0n cười đến ánh mặt trời rực rỡ, nghe lời lau sạch tay, cầm tay nàng, hai người cùng chui vào cỗ kiệu sớm chuẩn bị xong.

      “Ôi!” Thấy thế, Bình công công cũng chỉ có thể thở dài, trong mắt viết đầy lo lắng, “Vương gia của ta, làm sao bây giờ? ràng nữ nhân kia lợi dụng ngài!”

      Chờ đến trong thâm cung, sắc trời gần trưa. Khí tức trong đại chính cung trầm thấp, hoàn toàn nghiêm trang, đám cung nữ thái giám trong trong ngoài ngoài cũng khép mi buông mắt, chẳng dám thở mạnh.

      Hai phu thê chân trước chân sau vượt qua cửa chính, chỉ thấy Hoàng đế Hoàng hậu mặc hoàng bào ngồi vị trí cao nhất, sắc mặt hai người cũng đẹp mắt. Ngồi bên cạnh chính là phu thê Thái tử ăn mặc vinh quang chói lọi. Có thể bởi vì ngồi chờ khá lâu, vẻ mặt bọn họ cũng trầm ổn, nhất là khi nhìn thấy hai người tới trễ. Chỉ có điều, Phượng Dục Minh hoàn toàn nhìn, Quý Du Nhiên cũng làm như thấy, hai người tới phía trước quỳ xuống vái: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu.”

      “Dật Vương, Dật Vương phi!” Lời vừa dứt, Hoàng đế dùng lực vỗ bàn cái, “Hai người các ngươi to gan! Ngày thứ hai sau tân hôn, lại dám đến yết kiến cậu , còn ở nhà trùm đầu ngủ? Phu thê Thái tử đến đây từ lâu! Còn ngươi nữa! Dật Vương phi! Ai cho ngươi ăn mặc như vậy? Ngày đại hỉ, người hề thấy chút k hí vui mừng, trẫm và Hoàng hậu còn chưa có chết!”

      “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần mặc đồ này phải nguyền rủa phụ hoàng mẫu hậu.” Quý Du Nhiên vội ngẩng đầu lên, mặt lại mang theo nụ cười , “Chỉ có điều trước lúc xuất giá, gia mẫu liên tục dặn dò bên tai nhi thần, Dật Vương gia chỉ là Vương gia die nda nle equ ydo n nho , có địa vị, đất phong có, cả đời này cũng chỉ có thể đến bước này thôi. Nhi thần theo chàng phải chuẩn bị chịu khổ nhọc. Nhi thần nghĩ, nếu từ nay về sau bị khổ, còn bằng chịu khổ từ bây giờ ? Có câu , từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện khó. Nếu như bây giờ quen ham vui hưởng thụ, về sau đến đất phong, chẳng phải nhi thần chịu khổ sở gấp đôi? Vì vậy, nhi thần quyết định từ nay về sau muốn tiêu tiền như nước, tích trữ chút tiền tài để chi dùng lúc khẩn cấp sau này.”

      “Chỉ bậy bạ! Chỉ bậy bạ!” Nghe thấy lời ấy, râu ria của Hoàng đế cũng sắp vểnh lên, “Nhi tử của trẫm, trẫm để cho nó chịu khổ chịu tội? Cho dù nó hơi ngu dại, trẫm cũng nhất định -” Đột nhiên dừng lại, sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, “Ngươi được đấy Dật Vương phi, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi? Lại dám châm chọc trẫm đối xử bất công với Dật Vương trước mặt mọi người?”

      “Nhi thần có ý này!” Quý Du Nhiên vội vàng khấu đầu, “Những lời đó đều do mẫu thân nhi thần ân cần dạy bảo trước khi xuất giá, thân trang sức này cũng do mẫu thân tự tay giao phó cho nhi thần, nhi thần cho rằng – có thể, là nhi thần hiểu sai ý tứ mẫu thân rồi!”

      “Ngươi bậy, mẫu thân ta thể nào làm chuyện như vậy!” Lời vừa ra, Thái tử phi Quý Du Dung ngồi yên, hắng giọng kêu lên.

      Thái tử ở bên cạnh tranh thủ ngăn nàng ta lại.

      Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, cũng vội vàng lên tiếng: “Cho dù như thế nào, Dật Vương phi ngươi mặc đồ màu trắng die enda anle equu ydonn trong ngày đại hỉ, điều này là bất kính với Hoàng thượng. Dáng vẻ này của ngươi, gặp chúng ta còn may, nếu để cho Thái hậu nhìn thấy...”

      “Nếu ngươi dám dùng bộ dạng này xuất trước mặt Thái hậu, xem trẫm cần mạng ngươi nữa!” Hoàng đế quả nhiên bị chọc giận rồi, ánh lửa trong mắt ngừng bốc lên.

      “Nhi thần biết sai!” Quý Du Nhiên vội vàng quỳ xuống, “Vậy bây giờ, nhi thần trở về đổi trang phục!”

      muộn!” Hoàng đế hừ lạnh.

      Hoàng hậu cũng , “Từ khi trời mới bắt đầu sáng, Thái hậu sai người sang đây thúc hỏi vô số lần. Nếu các ngươi trở về nhà chuyến nữa, cũng phải tốn bao nhiêu thời gian? Các ngươi có nhiều thời gian, nhưng Thái hậu chờ nổi!”

      Lời vừa xong, hai luồng ánh mắt Hoàng đế giống như lửa, Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy sau lưng nóng bỏng đến đau.

      “Phụ hoàng, mẫu hậu.” Lúc này, giọng mềm mại vang lên, Thái tử phi Quý Du Dung thản nhiên đứng lên, “Nếu thời gian kịp, vậy tạm thời lấy bộ trang phục trang sức của nhi thần dieendaanleequuydonn tới đây cho tỷ tỷ tạm thời thay! Chúng con là tỷ muội lớn lên chung mái nhà, tuổi kém nhiều, vóc người cũng sai biệt lắm, thêm nữa cung Thái tử cũng gần, quá dễ dàng.”

      “Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ có thể như thế. Mặc dù Dật Vương phi mặc đồ Thái tử phi hơi quá thể chế, nhưng chỉ lần này, cũng miễn cưỡng qua được.” Hoàng hậu nương nương lần nữa lên tiếng “Hòa giải”.

      Có mẹ chồng nàng dâu hiền lành làm phụ gia, lại nhìn con dâu mới vào cửa cực kỳ tốt, dĩ nhiên cơn tức giận của Hoàng đế giảm. “Tạm thời như thế! Thái tử phi, ngươi lập tức sai người trở về lấy bộ y phục đến đây. Người đâu, qua báo cho Thái hậu, chỉ Dật Vương và phu thê Thái tử đến ngay, xin lão nhân gia chờ chốc lát.” Lại hung tợn trừng Quý Du Nhiên, “Dật Vương phi, ngươi nhanh thay trang phục. Mọi chuyện, chờ bái kiến Thái hậu xong trẫm tới tìm ngươi tính sổ!”

      “Dạ, đa tạ đại ân đại đức của phụ hoàng.” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, dập đầu làm đại lễ. Lại nâng người dậy, đối diện với muội muội tỏ vẻ rộng lượng, nhìn đáy mắt nàng ta viết đầy tình nguyện, nàng nhàng cười tiếng.

      Quý Du Dung hận cắn răng. Quý Du Nhiên, ngươi chờ đó cho ta!

      Đợi đợi, ai sợ ai? Trả cho nàng ta ánh mắt, Quý Du Nhiên cười đến đơn giản dễ dàng.


      Chương 6: Trong cung Thái hậu

      Editor: Puck


      Thay xong quần áo trở ra, Hoàng đế Hoàng hậu , chỉ có Thường công công phụng mệnh đứng tại chỗ: “Dật Vương phi, Hoàng thượng công vụ quấn thân, trở về Ngự thư phòng rồi, thân thể Hoàng hậu nương nương khó chịu về tẩm cung nghỉ ngơi, các ngài nhanh chóng theo lão nô đến cung Phượng Nghi bái kiến Thái hậu nương nương !”

      Mặc dù là mặt cười nịnh hót, nhưng cũng che giấu khinh bỉ nơi đáy mắt , hơn nữa, khinh bỉ này còn sâu hơn đậm hơn ban đầu. Chắc cảm thấy nàng có đầu óc, ngay ngày đầu tiên gả vào Hoàng gia diễn tuồng chọc tức Hoàng đế Hoàng hậu như thế, về sau chắc chắn có tiền đồ phát triển, cho nên cũng lười phải lật mặt! Được, chính là hiệu quả này!

      “Vậy làm phiền Thường công công rồi.” Quý Du Nhiên khẽ mỉm cười, nghiêng thân gật đầu với .

      Thường công công vội vàng xoay người dẫn đường, lúc này Quý Du Dung cũng áp sát tới: “Tỷ tỷ, tỷ chọc phụ hoàng tức giận.”

      “Có sao? Ta chỉ !” Quý Du Nhiên chớp mắt mấy cái, mặt vô tội.

      Quý Du Dung giận đến mặt tái , vừa định chuyện, Quý Du Nhiên xoay người đến trước mặt Phượng Dục Minh, “Vương gia, chúng ta gặp Hoàng tổ mẫu !”

      “Được được, rốt cuộc cần ở đây ngây người!” Phượng Dục Minh lập tức nhảy lên, kéo tay nàng chạy ra ngoài.

      Thấy thế, Quý Du Dung tức giận tới mức phát run. “Thái tử người xem! Hai người họ... Hai người họ lại...” Theo đạo lý mà , bọn họ là Thái tử Thái tử phi, địa vị cao hơn hai người kia biết bao nhiêu, hai người kia nên ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh chờ bọn họ mới có thể theo sau lưng bọn họ ra ngoài mới đúng!

      Thái tử lại chỉ thản nhiên nhìn nàng, rồi quay đầu: “Tâm trí nhị Hoàng huynh được đầy đủ, vốn hiểu bao nhiêu quy củ, chỉ cần phải trường hợp quá mức trịnh trọng, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng quan tâm quá mức quản thúc huynh ấy. Cộng thêm Hoàng tổ mẫu vẫn luôn thương huynh ấy, bây giờ phải qua bên đấy, huynh ấy đương nhiên cao hứng đến luống cuống.”

      Bị giọng lạnh lẽo của chọc vào ngẩn ra, Quý Du Dung uất ức cắn môi, trong cặp mắt hoa đào dâng lên tầng hơi nước mỏng. Chỉ tiếc, Thái tử vốn liếc thêm nàng cái nào, chỉnh lại quần áo: “ thôi! Đừng để cho Hoàng tổ mẫu đợi lâu.”

      “... Vâng.”

      Lại về Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh. Hai người tay cầm tay chạy trong Hoàng cung, ném thẳng Thường công công die nda nle equ ydo n ở sau lưng. Nhanh chóng tới cung Phượng Nghi, cũng đợi cung nữ canh cửa vào thông báo, lôi Quý Du Nhiên xông vào cửa, hết sức phấn chấn kêu to: “Hoàng tổ mẫu!”

      “Minh Nhi, ngươi đến rồi?” Lập tức giọng hơi tang thương truyền đến, Thái hậu nương nương tới dưới nâng đỡ của hai cung nữ.

      “Hoàng tổ mẫu!”

      Nhìn thấy lão nhân gia, Phượng Dục Minh vội vàng buông tay nắm tay Quý Du Nhiên ra, đầu nhào vào trong ngực lão nhân gia, còn giòn giã gọi tiếng.

      “Minh Nhi, đứa bé ngoan của ta.” Thái hậu nương nương cũng ôm cổ , mặt già nua hiền lành cũng cười thành đóa hoa. Tổ tôn hai người âu yếm hồi lâu, Thái hậu nương nương mới buông tay chỏ chỏ lên trán , “Đứa bé này! lớn như vậy, nàng dâu cũng cưới, sao còn biết nặng như đứa bé?”

      Phượng Dục Minh cúi đầu cười khúc khích: “Nhi thần chính là thích Hoàng tổ mẫu!”

      Thái hậu nương nương vừa nghe cười đến càng vui vẻ hơn. Lại trêu ghẹo : “Thích Hoàng tổ mẫu, vậy Minh Nhi có thích thê tử của Minh Nhi ?”

      Nghe vậy, thân thể Phượng Dục Minh hơi cứng đờ, lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn Quý Du Nhiên đứng bên cạnh. Lòng Quý Du Nhiên cũng thắt chặt, tim đập nhanh hơn.

      Phát cử chỉ lén lút của , khóe miệng Thái hậu nương nương lập tức nhếch cao: “Minh Nhi nha! Minh Nhi thích Hoàng tổ mẫu, hay thích thê tử của Minh Nhi? Dáng dấp thê tử của Minh Nhi xinh đẹp!”

      “Thích, thích.” Cúi đầu, Phượng Dục Minh giọng trả lời, gương mặt lên ửng đỏ hiếm thấy.

      “Ơ ~” Thái hậu nương nương lập tức vui vẻ, “Có ? Minh Nhi thích nàng vì cái gì?”

      “Dung mạo của nàng đẹp mắt! Hơn nữa tốt với nhi thần, tối hôm qua còn tự tay làm quế hoa cao cho nhi thần ăn! Ăn rất ngon!” đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt Phượng Dục Minh tỏa sáng die enda anle equu ydonn lấp lánh, “Hơn nữa, sáng sớm nay Bình công công muốn cho nhi thần ngủ nướng, nàng cũng cản lại. Nàng tốt! Tốt giống Hoàng tổ mẫu!”

      ra là biết? Nghe lời phía sau, tim Quý Du Nhiên đập mạnh.

      sao?” sớm nghe những chuyện này, Thái hậu nương nương liếc nhìn Quý Du Nhiên, quay đầu nhìn tôn nhi, “Như vậy, Hoàng tổ mẫu và nàng, Minh Nhi thích ai hơn?”

      “Cái này... Hoàng tổ mẫu!” Suy nghĩ chút, Phượng Dục Minh lớn tiếng cho đáp án khẳng định.

      Thái hậu nương nương nghe vậy cười híp mắt, hết sức hài lòng với đáp án của , kéo ngồi xuống.

      Lúc này Quý Du Nhiên mới hạ người hành lễ: “Nhi thần bái kiến Hoàng tổ mẫu.”

      “Đứng lên !” Thái hậu nương nương cười , cũng ngoắc tay với nàng, “Đứa bé ngoan, lại đây.”

      “Vâng.” Quý Du Nhiên từ từ tới, Thái hậu nương nương cũng lên kéo tay nàng qua ngồi xuống, lại đánh giá nàng từ xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Ừ, đúng là đứa bé ngoan, dáng dấp xinh đẹp, là hiền thê lương mẫu.”

      Hiền thê lương mẫu? Nghe bốn chữ này, Quý Du Nhiên thiếu chút nữa bật cười. Chỉ có điều, ở trước mặt Thái hậu, nàng đành phải thẹn thùng cúi đầu: “Hoàng tổ mẫu quá khen. Người khí độ ung dung dieendaanleequuydonn dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, so sánh với người, nhi thần xấu hổ cực kỳ. Hơn nữa -” đứng dậy quỳ xuống, “Nhi thần tốt, sáng nay gọi Vương gia rời giường đúng giờ vào cung bái kiến phụ hoàng Hoàng tổ mẫu, ngược lại tùy ý Vương gia ngủ thẳng đến giờ, là nhi thần đúng, nhi thần cam nguyện lãnh phạt!”

      “Đứa bé này!” Thái hậu nương nương khẽ lắc đầu, vội vàng bảo cung nữ đỡ nàng dậy, kéo nàng đến ngồi bên cạnh lần nữa, “Cái này có gì ghê gớm đâu? Minh Nhi rất nóng nảy, rời giường cũng khó chịu, ai gia biết. Ngay cả bọn Bình công công cũng khó gọi được Minh Nhi dậy sớm rời giường, huống chi con mới đến? Chuyện này nhất định là Minh Nhi đần độn u mê náo loạn trận, con lay chuyển được, mới đành theo. Những hạ nhân kia truyền tin bậy bạ, chỉ đẩy nguyên nhân lên đầu con, ai gia già nhưng hồ đồ! Con cứ yên tâm , chuyện này ai gia trách tội, lúc nữa ai gia với Hoàng thượng, để Hoàng thượng trách phạt con.”

      “Vậy đa tạ Hoàng tổ mẫu!” khó khăn đợi đến những lời này, Quý Du Nhiên vội vàng nặn ra ý cười đầy mặt, “Hoàng tổ mẫu ngài tốt!”

      Có mấy người, người hoàn hảo. Nhưng nếu hai người cùng vậy, vậy là khẳng định lớn lao với bà. Nghe như vậy, tâm tình Thái hậu nương nương tốt, cũng cầm chặt tay nàng cười với nàng.

      Khi phu thê Thái tử tới, chính là nhìn thấy cảnh này.

      Lúc này, sắc mặt Thái tử phi lại thay đổi. Thái tử cũng khẽ khựng lại, rồi lên phía trước khom mình hành lễ: “Nhi thần bái kiến Hoàng tổ mẫu.”

      Thấy hành lễ, Thái tử phi lại sững sờ - vị trí phía kia, trừ Thái hậu nương nương còn đôi Quý Du Nhiên kia! Nhưng mà, bọn họ cứ ngồi như vậy, tay cầm tay, hoàn toàn có ý tứ đứng lên né tránh.

      Phía trước Thái tử hành lễ xong, phát Thái tử phi còn có động tĩnh, lập tức quay đầu về liếc nhìn nàng. Ánh mắt lạnh lùng để cho nàng giật mình, nhanh chóng uất ức, ôm đầy tình nguyện hành lễ với người tỷ tỷ khác mẹ mặc y phục của nàng ngồi ở vị trí tương lai của nàng.
      Last edited: 6/9/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Phản tương nhất quân

      (Đột nhiên thay đổi mục đích)

      Editor: Puck


      “Miễn lễ, đều đứng lên !” Đợi đến khi nàng ta hành lễ xong, Thái hậu nương nương mới xua tay tượng trưng, thái độ lạnh lùng, hoàn toàn nhiệt tình như đối đãi với phu thê Quý Du Nhiên.

      Vốn mang theo đầy bụng uất ức đến bộc lộ hết, ai ngờ bị tưới chậu nước lạnh lên đầu, trong lòng Quý Du Dung tràn đầy u oán, nhịn được lườm Quý Du Nhiên cái. Quý Du Nhiên làm như thấy, cười tủm tỉm kéo Phượng Dục Minh đứng lên đứng ở phía sau bọn họ.

      Quý Du Dung lập tức hận nghiến răng nghiến lợi, giống như cầu cứu nhìn về phía Thái tử. Thái tử lại vẫn mắt nhìn thẳng, cho đến khi cung nữ bưng ly trà lên, mực cung kính đưa đến trước mặt Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, mời dùng trà.”

      “Ừ.” Thái hậu nương nương hài lòng gật đầu, cung nữ phía sau đưa tới phong bao lì xì.

      Trượng phu , thân là Thái tử phi Quý Du Dung dám trì hoãn, vội vàng dâng trà. Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên theo sát phía sau. Cuối cùng vượt trước hai người lần, trong mắt Quý Du Dung lướt lên vẻ hả hê.

      Kính trà xong, nhận được bao lì xì của mình, mọi người ngồi xuống vị trí, Thái hậu nương nương ngáp cái: “Được rồi, đều gặp rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi ! Ai gia mệt mỏi.”

      Hài lòng trong mắt Quý Du Dung thoáng chốc cứng đờ. Tại sao có thể như vậy? Nàng mới vừa điều chỉnh tốt die nda nle equ ydo n tâm tình, tính toán đòi lần vui sướng của lão nhân gia, nghĩ tới lão nhân gia hoàn toàn cho nàng cơ hội này! công bằng! Tại sao lúc trước Thái hậu vẫn vừa vừa cười với hai người kia, nhưng khi bọn họ vào, Thái hậu lai như biến thành người khác vậy? Chắc chắn là do nữ nhân kia làm hại!

      Lập tức trong lòng hận đến kinh khủng, Quý Du Dung cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm làm quyết định.

      “Vâng.” Thái hâu nương nương lên tiếng, Thái tử vội vàng đứng lên, kéo theo ba người kia đứng dậy cáo từ.

      Lần này, rốt cuộc phu thê Thái tử thân phận tôn quý ở phía trước, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh ở phía sau.

      Tất cả nhìn như đơn giản, hình như trò khôi hài trong buổi sáng phải kết thúc. Nhưng mà -

      Khi chân trước Thái tử vượt qua thềm cửa, sau đó Quý Du Dung mềm mại yếu ớt giơ chân định lên thân thể nàng đột nhiên ngã ngửa về phía sau, dưới chân lại vấp lên thềm cửa, cũng kèm theo tiếng – “Ối!”

      “Ơ, chuyện gì xảy ra?” Vào thời khắc này, Quý Du Nhiên đột nhiên xoay người, phát ôm lấy cánh tay Phượng Dục Minh, rúc về phía ! Giống như chim hoảng hốt rúc vào người . Cũng lướt qua nguy hiểm thiếu chút nữa đụng vào Quý Du Dung.

      Phượng Dục Minh cũng thuận thế ôm nàng vào trong ngực, mở to hai mắt nhìn Quý Du Dung từ từ ngã xuống đất.

      Nghe được thanh quay đầu lại, Thái tử cũng sững sờ, nhìn thấy Quý Du Dung ngửa đầu té xuống đất, cái gáy die enda anle equu ydonn đập xuống đất tạo ra tiếng vang nặng nề. Lập tức trấn định lại, ánh mắt xoay chuyển: “Người đâu, mau tới đỡ Thái tử phi dậy!”

      “Vâng.” ngờ xảy ra rắc rối, cả đám người cũng hơi sững sờ, mới có mấy cung nữ tiến lên, ba chân bốn cẳng nâng người dậy.

      “Chuyện gì xảy ra?” Trong đống lộn xộn, Thái hậu nương nương cũng chạy đến, “Thái tử phi ngươi yên ổn, sao lại ngã xuống rồi hả?”

      Lần đập đầu này dùng quá sức rồi, nửa bên đầu Quý Du Dung cũng tê rần. Hoảng hoảng hốt hốt đứng dậy, mới phát cái gáy truyền đến trận đau nhức, vội vàng tùy tiện nắm chặt tay cung nữ, mới nước mắt lưng tròng nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào người Quý Du Nhiên, trong miệng lắp bắp kêu: “Hoàng tổ mẫu...”

      “Thái tử phi, muội quá cẩn thận!” Nhưng ngay lúc đó, Quý Du Nhiên câu cắt đứt lời nàng ta, “Mặc dù bậc thềm trong cung cao hơn chút, muội cũng thể qua được chứ? qua được còn chưa tính, lại còn có thể vấp ngã phát? Ngã đau như vậy! May mà chúng ta cách nhau quãng, nếu , người khác còn tưởng rằng ta đạp váy của muội, cố ý để cho muội té ngã đấy!”

      lời , cho mặt mày Quý Du Dung lúc đỏ lúc trắng, lời đến khóe miệng rồi bị nghẹn trở lại, chỉ có thể cúi đầu điềm đạm đáng rơi lệ.

      Ha ha, khóc? Nàng ta cho rằng nàng ta khóc đáng thương sao? Nếu phải lưu lại tay, người phải khóc bây giờ lẽ ra là nàng rồi! Khóe miệng kéo , Quý Du Nhiên tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Hơn nữa, phải muội chưa từng vào cung, sao trước kia té ngã, lúc tiến vào té ngã, ra ngoài lại té? Người lớn như vậy, sao còn như thế? Như muội vậy, sau này nếu thường thường lại trong cung, sao phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu?”

      Quý, Du, Nhiên!

      lần sơ ý, thua cả ván bài. Nàng cũng biết nàng ta nhân cơ hội này chà đạp lên đầu mình! Quý Du Dung hận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng thể phát tác, chỉ có thể che mặt khẽ khóc.

      “Được rồi được rồi, cũng chỉ là vấp ngã mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Về sau cẩn thận chút là được, Dật Vương phi dieendaanleequuydonn làm tỷ tỷ và chị dâu mà lời như vậy cũng khỏi hơi quá đáng.” Mắt thấy hai tỷ muội ngày đầu tiên xuất giá náo loạn, Thái hậu nương nương cũng hơi bất mãn, vội vàng hòa giải.

      “Dạ, nhi thần biết sai.” Nếu lão nhân gia lên tiếng, Quý Du Nhiên vội vàng tỏ thái độ mềm nhũn cúi đầu nhận sai. Chỉ có điều, trong lòng lại trong lòng lại vui thích hừ tiếng – lúc này nhiều, bọn họ nào có thể nghĩ nha đầu này có ý định bỏ đá xuống giếng, muốn nhân cơ hội này ám toán nàng sao? Nàng chính là muốn ở giữa vạch trần mưu của nữ nhân này, để cho mọi người nhìn thấy dụng tâm hiểm ác của nàng ta!

      Chỉ có điều, nàng phải thừa nhận, dụng tâm của mình cũng thể trong sáng. Nhưng mà... Có quan hệ gì đâu? Từ khi nàng rời khỏi, mẹ con nhà kia tìm cách tạo nên hình tượng nàng liều lĩnh tùy ý trước mặt người ngoài, ngay cả ngày cưới cũng chưa từng có. Bây giờ, ai cũng biết nàng cá tính quái đản, nghĩ trong thời gian ngắn thể nào thay đổi ấn tượng với mọi người. như vậy, nàng tương kế tựu kế, làm hài lòng, để cho bọn họ xem xem rốt cuộc nàng có thể có bao nhiêu liều lĩnh! Dù sao đời này là kiếm được, nàng mới sống kìm nén như đời trước!

      “Biết sai rồi, về sau phải sửa đổi.” Sâu sắc nhìn nàng ấy, Thái hậu nương nương chân thành thâm ý, xong phất tay, “Thái tử, ngươi mau dẫn Thái tử phi về nghỉ ngơi ! Nếu vô cùng đau đớn, kêu thái y qua kiểm tra chút. Các ngươi tuổi còn , về sau làm việc nhớ lấy ổn định làm trọng.”

      “Dạ, nhi thần nhớ.” Thái tử vội , cuối cùng đưa tay nâng cánh tay Quý Du Dung lên.

      Quý Du Dung được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nhích lại bên cạnh , thân thể Thái tử hơi khựng lại, nhưng dù sao cũng đẩy ra. Quý Du Dung lập tức tươi cười, lại hả hê nhìn Quý Du Nhiên. Quý Du Nhiên bĩu môi, ngược lại mềm mại dựa người Phượng Dục Minh: “Vương gia, chúng ta cũng nên trở về phủ.”

      “Được, trở về phủ! Bổn Vương đói bụng chết!” Phượng Dục Minh lập tức gật đầu, nắm chặt tay nàng lớn tiếng .

      “Được, hôm nay uất ức chàng, lúc nữa chúng ta trở về, chàng muốn ăn gì tùy tiện kêu, ta làm cho chàng, hả?”

      “Được!” Phượng Dục Minh vội vàng gật đầu, nụ cười hai người sáng lạn chiếu lên khiến cặp phu thê dựa sát nhau ở bên cạnh hết sức khó chịu.
      Last edited: 6/9/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Lập uy ở Vương phủ

      Editor: Puck


      Chuyện trong Hoàng cung cuối cùng chấm dứt, Quý Du Dung yếu ớt rúc vào bên cạnh Thái tử thỏa mãn rời , Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh cũng cùng nhau trở về Dật Vương phủ.

      Xe ngựa vừa mới dừng lại, Bình công công vội vàng tự mình tiến lên đỡ Phượng Dục Minh xuống xe. Khi nhìn thấy Quý Du Nhiên xuất sau đó ràng hơi sửng sốt: “Vương phi?”

      A, mới thay quần áo khác nhận ra nàng? Quý Du Nhiên cười khẽ: “Bình công công, ngươi nhìn ta làm gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy Vương phi nhà ngươi đột nhiên quốc sắc thiên hương xinh đẹp khiến ngươi dời mắt được!”

      Nữ nhân này... Mới gả tới mà che đậy miệng như vậy, làm cho người ta thích. Kinh ngạc trong mắt dần lui, khóe miệng Bình công công giật giật, vội vàng cúi đầu cung kính : “Vương gia, Vương phi, bữa trưa chuẩn bị xong, hai người ăn bây giờ, hay nghỉ chút rồi ?”

      “Bây giờ!” Phượng Dục Minh lập tức la lớn.

      Quý Du Nhiên liền : “Vương gia bây giờ, vậy bây giờ !”

      “Vâng!” Bình công công lại : “Chỉ có điều, Vương phi, những hạ nhân trong Vương phủ vốn định chờ ngài từ trong cung trở lại tới đây thỉnh an, như bây giờ -”

      quanh co lòng vòng mắng nàng làm trễ nải thời gian của tất cả mọi người sao? Quý Du Nhiên giả bộ như nghe thấy, “Vậy chờ dùng xong cơm trưa lại ! Chuyện trong cung xong, giờ ta có nhiều thời gian.”

      Quý Du Nhiên, xem như ngươi lợi hại! Đấu lần nữa thất bại, khóe mắt Bình công công cũng kéo ra, cúi mạnh đầu: “Dạ, lão nô nhớ.”

      Thức ăn dọn xong nhanh chóng, hai người nếm qua, Phượng Dục Minh lấp đầy bụng, lại cách xa hoàn cảnh đè nén trong Hoàng cung, lập tức vui mừng hớn hở chạy vui đùa, Lý ma ma vội vàng theo phục vụ. Quý Du Nhiên rửa mặt, lạnh nhạt dặn dò: “Bây giờ, kêu những người đó tới, để cho ta quen biết chút!”

      “Vâng.” Bình công công ở lại bên cạnh nàng, vội vàng kêu người triệu tập người dưới ở Vương phủ đến.

      tới thời gian ly trà, bên ngoài sảnh chính đông nghẹt người đứng – giống lần trước như đúc, ngay cả nét mặt thu mày liếc mắt chờ xem kịch vui của Bình công công cũng giống như đúc. Quý Du Nhiên cười, từ từ uống xong ly trà, mới vịn tay Lục Ý, chậm rãi nhìn chung quanh dưới vòng, sau đó ánh mắt rơi lên mười thiếu nữ xinh đẹp nhất đứng hàng đầu.

      Đây mới là mười mỹ nhân. Mặc dù tính là tuyệt sắc, nhưng hàng mi nét mày tinh tế, dáng vẻ yểu điệu, còn có Hoàn mập Yến gầy, mỗi người vẻ phong thái, liếc mắt nhìn qua, làm cho ánh mắt người ta sáng lên, gần như say mê trong đó.

      “Khởi bẩm Vương phi, mười vị mỹ nhân này, là năm trước Hoàng hậu nương nương ban cho Vương gia.” Thấy nàng die nda nle equ ydo n nhìn chằm chằm mấy nàng đó, Bình công công vội vàng giới thiệu.

      “Ta biết .” Quý Du Nhiên hừ tiếng, ánh mắt quét về phía thiếu nữ đứng đầu bên phải, “Ngươi chính là lão đại trong mười người, tên Hồng Tụ đúng ?”

      Thiếu nữ bị điểm tên vội vàng quỳ xuống, “Bẩm Vương phi, chính là nô tỳ.”

      “Được, là ngươi là tốt rồi.” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, nhưng ngay lập tức sầm mặt, “Người đâu, trói nàng ta lại!”

      Mọi người lập tức hoảng hốt, Bình công công vội vàng tiến lên: “Vương phi, đây là chuyện gì xảy ra?”

      “Các ngươi cho rằng ta biết?” Quý Du Nhiên cười lạnh, “Nha đầu này vẫn lòng dạ xấu xa, từ ngày vào Vương phủ bắt đầu do la khắp nơi tất cả về Vương gia. Ngay mấy ngày trước trong đại hôn của ta và Vương gia, nàng ta còn chạy vào phòng của Vương gia định quyến rũ Vương gia! May mắn là Vương gia để ý đến nàng ta, chỉ đuổi nàng ta ra ngoài. Nhưng mà, Vương gia lương thiện, ta phải! Hạng người như thế, đừng tưởng rằng do mẫu hậu ban thưởng hay rồi, năm rồi, nếu ban đầu Vương gia coi trọng, vậy sau này Vương gia cũng coi trọng! Ngươi lại vẫn dám mặt dày quyến rũ Vương gia? Ngươi rất thiếu nam nhân? Hạng người như ngươi nếu nuôi dưỡng ở trong Vương phủ, sớm muộn gì cũng là mối họa. Nếu về sau ngươi tiếp tục quyến rũ Vương gia còn chưa tính, nếu đổi lại là người khác... Đó phải cho Vương gia đội nón xanh sao? Hơn nữa, nếu quả xảy ra, bên ngoài truyền như thế nào? Mặt mũi của ta và Vương gia đặt ở đâu? Thay vì giữ lại mối họa này về sau gieo họa cho chúng ta, còn bằng trừ từ bây giờ!”

      Nàng biết chính xác? Mặt Bình công công die enda anle equu ydonn trắng bệch. “Vương phi! Mặc dù hành động của nha đầu này phép tắc, nhưng dù sao cũng do Hoàng hậu nương nương ban thưởng -”

      “Cũng bởi vì mẫu hậu ban thưởng, cho nên mới càng thêm dạy dỗ!” Quý Du Nhiên lớn tiếng , “Mẫu hậu đưa mỹ nhân cho Vương gia, nhất định là hy vọng Vương gia vui vẻ sung sướng. Nhưng nha đầu này vốn phải đèn cạn dầu, lưu nàng ta ở lại, về sau sớm muộn gì cũng bôi đen mặt mẫu hậu, đến lúc đó mẫu hậu cũng khó mà !” Lại khoát tay, “Nhanh lên, trói nàng ta lại, đánh trăm hèo trước mặt mọi người!”

      trăm hèo? Vậy muốn người ta sống rồi hả? Mọi người đều kiềm chế được run lên, thiếu nữ quỳ đất càng bị sợ đến gần như co quắp, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

      Nhưng Quý Du Nhiên nghe cũng nghe, ngược lại sắc mặt càng thêm trầm quát lớn: “Các ngươi còn chưa ra tay? Rốt cuộc có đặt Vương phi ta đây vào trong mắt ?”

      “Cái này... Vâng!”

      Vương phi quyết tâm muốn trừ bỏ nha đầu này. Tất cả mọi người phát , lập tức chần chừ nữa, ba bốn gã sai vặt vội vàng lấy dây thừng ra trói Hồng Tụ lại, sau đó đặt ghế dài, đánh bịch bịch trận.

      Ngay trước mặt Quý Du Nhiên, bọn họ hề dám lười biếng chút nào, mỗi người đều dùng hết sức đập xuống. Tiếng hèo thanh thúy truyền đến liên tục, có vẻ hết sức vang dội trong sảnh chính nho . Lúc mới đầu Hồng Tụ còn khóc cầu xin tha thứ, nhưng về sau muốn khóc cũng hoàn toàn khóc được. Đám người khác nghe được thanh, từng người bị sợ đến toàn thân phát run, vội vàng cúi đầu, dám liếc nhìn trước mặt.

      Vất vả đánh xong trăm hèo, Quý Du Nhiên cũng chậm rãi uống xong ly trà. Lúc này mới đưa tách trà dieendaanleequuydonn sang bên cạnh: “Kiểm tra chút xem nha đầu này còn sống ?”

      gã sai vặt qua kiểm tra hơi thở, lập tức run lên: “Bẩm Vương phi, nàng... Nàng ta còn thở!”

      “A, vậy kéo ra ngoài chôn !” Lạnh nhạt phất tay, Quý Du Nhiên lại gật đầu với Lục Ý bên cạnh, Lục Ý lập tức bưng lên khay bày đầy bao lì xì. Quý Du Nhiên cầm cái lên vuốt ve mấy cái, trong miệng miễn cưỡng , “Ta phải người tốt, điểm này các ngươi nên sớm biết. Hôm nay, thông qua chuyện này, các ngươi cũng đại khái hiểu tính tình của ta. Ta cũng ngại cho các ngươi biết, lòng dạ ta hẹp hòi, tính tình ngay thẳng , chấp nhận hạt cát trong mắt. Ai trong các ngươi sau này nếu dám làm chuyện câu tam đáp tứ như nàng ta, để ta biết, kết quả chỉ thảm hơn nàng ta!”

      ràng là giọng nữ vô cùng lười biếng, nhưng từng câu từng chữ, năng khí phách, từng chữ khắc vào trong lòng mỗi người, giống như tiếng chuông lớn vang dậy ầm ầm bên tai, chấn động khiến bọn họ phát run. Mọi người vội vàng cúi đầu, dám nhìn nàng lâu.

      “Nhưng mà!” xong uy hiếp rồi, Quý Du Nhiên lập tức chậm điệu lại, “Nếu các ngươi ngoan ngoãn, làm tốt chuyện các ngươi nên làm, ta cũng bạc đãi các ngươi. Hôm nay ta gặp các ngươi là ngày đầu tiên, theo lý mà nên hù dọa các ngươi, cũng có cách nào, là có người nghe lời.” Lại cười tiếp, “Chỉ có điều sao, may mắn mọi chuyện qua. Lục Ý, phát những tiền thưởng này xuống dưới ! Đây là lễ ra mắt Vương phi ta cấp cho các ngươi, chỉ muốn các ngươi làm việc cho tốt, sau này tiền thưởng ít!”

      “Đa tạ Vương phi!” Có cây gậy lớn trước mắt, đằng sau giọng dịu dàng mềm mại kèm theo tiền thưởng quả chính là táo ngâm mật ngọt. đám người hầu vội vàng quỳ xuống đất, hết sức lo sợ quy phục nàng.

      Rất tốt, xem ra nàng làm hạ mã uy này tốt lắm. Nhìn đầu người đông nghẹt phía dưới, Quý Du Nhiên nhếch miệng lên, hài lòng cười.
      Last edited: 6/9/16
      Abby, song ngưthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Hướng dẫn từng bước

      Editor: Puck


      Ai cũng ngờ tới, nàng vừa mới đến Dật Vương phủ, nhổ tai mắt của Hoàng hậu nương nương nằm vùng ở đây, hơn nữa còn dùng phương thức kịch liệt như vậy. Coi như tin tức truyền vào Hoàng cung, lúc này trời tối, Hoàng hậu nương nương trừ mắng nàng vài câu cũng còn cách nào. Ngồi ghế quý phi, Quý Du Nhiên vừa ăn dưa và trái cây mới lạ vừa nghĩ.

      Nghỉ ngơi chút, lập tức lại có người đến báo: “Người trong Hoàng cung đến!”

      Nàng chờ bọn đó! Quý Du Nhiên vội vàng đứng lên: “Người đâu, nhanh gọi Vương gia đến!”

      Người trong Hoàng cung tổng cộng tới hai tốp, tốp đại biểu cho Hoàng đế Hoàng hậu, tốp khác dĩ nhiên chính là người của Thái hậu nương nương. Hai nhóm người cũng mang đến rương ban thưởng, trước đó Hoàng đế bệ hạ còn thuận tiện sai người truyền đến khẩu dụ, trong khẩu dụ lại thưởng cho Phượng Dục Minh năm trăm hộ thực ấp *, nhưng để Quý Du Nhiên trả giá cao vì hành vi lớn mật buổi sáng của nàng – đóng cửa suy nghĩ ba ngày, tới ngày lại mặt cho gặp bất kỳ người ngoài nào.

      (*) Thực ấp: là vùng đất được vua ban cho quan lại gồm số lượng hộ dân và ruộng đất chịu quản lý của họ.

      “Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn!” Trừng phạt này với nàng mà có cũng như có? Nếu Hoàng đế bệ hạ để nàng mang lễ hồi môn cũng tiết kiệm, nàng nhất định càng vui mừng hơn đấy! Quý Du Nhiên tươi cười rạng rỡ, ngừng kéo Phượng Dục Minh tiếp nhận tất cả.

      Thấy nàng như thế, thái giám đến truyền chỉ vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, nhưng cũng thêm gì.

      Sau khi làm xong phép tắc, Quý Du Nhiên lại lấy bao lì xì dày nặng ban thưởng cho hai người. Áng chừng phân lượng bao lì xì, sắc mặt nhìn nàng của hai vị công công cũng khá lên ít, Quý Du Nhiên rèn sắt khi còn nóng, vội vàng hỏi: “Xin hỏi hai vị công công, nếu phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu ban thưởng cho chúng ta, vậy chỗ Thái tử Thái tử phi cũng có phần chứ?”

      “Đó là đương nhiên.” Vương công công bên cạnh Hoàng đế vội .

      “Như vậy, của chúng ta và của Thái tử, giống nhau cả à, hay bọn họ phong phú hơn chúng ta chút?”

      “Bên Hoàng thượng giống nhau die nda nle equ ydo n như đúc, trừ Dật Vương gia còn nhiều thêm năm trăm hộ thực ấp.” Vương công công .

      Ngô công công bên Thái hậu cũng vội : “Ở trong mắt Thái hậu nương nương, Thái tử và Dật Vương gia đều giống nhau, đương nhiên Thái tử phi và Dật Vương phi đều vậy, cho nên lễ ra mắt cho hai bên đều giống nhau như đúc.”

      ra là như vậy.” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, trong lòng có tính toán trước. Lại lộ vẻ mặt tươi cười, “Làm phiền hai vị công công rồi, Bình công công, ngươi mau dẫn bọn họ ra đằng trước uống ly trà nghỉ chân chút !”

      “Dạ, lão nô cáo từ.” ngờ được nhận bao tiền lì xì lớn như vậy, Vương công công và Ngô công công đều cười đến khép miệng, vội vàng cáo từ rời .

      Đám người vừa , Quý Du Nhiên cũng còn điều gì kiêng kỵ, ngửa đầu cười lớn.

      Lục Ý chân tướng: “Vương phi, ngài thế nào? Nhận được phần thưởng giống như Thái tử phi, chẳng lẽ rất đáng vui mừng sao?”

      “Chẳng lẽ đáng được sao?” Trong mắt Quý Du Nhiên cũng gắn đầy vui vẻ, “Nhìn nha đầu đó xem, gả cho Thái tử, thân phận khỏi cao hơn ta bao nhiêu, đương nhiên ăn mặc chi tiêu die enda anle equu ydonn đều tốt hơn ta, ngay cả người khác cũng phải xem trọng nàng ta mấy phần mới được. Nhưng bây giờ, Hoàng thượng và Thái hậu dẫn đầu đưa ra hành động, đối xử với nàng ta cũng giống như ta, thậm chí Hoàng thượng còn cho Vương gia nhiều hơn thêm năm trăm hộ thực ấp! Ngươi , nếu cho nàng ta biết rồi, nàng ta có phản ứng gì?”

      “Chắc giận đến ở trong phòng đập đồ khóc !” Nghe , Lục Ý lập tức cũng cười.

      Cho nên, có lúc nhất định phải đạp thấp người khác mình mới có thể vui mừng. Chỉ cần người đáng ghét của nàng mất hứng, nàng cũng nên vui mừng. Quý Du Nhiên suy nghĩ trong lòng, liếc nhìn Phượng Dục Minh trợn to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng lập tức cong cong: “Vương gia, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu đưa tới cho chúng ta rất nhiều đồ, chàng vui mừng ?”

      ngờ khóe miệng Phượng Dục Minh kéo ra: “ thể ăn thể uống, còn dễ chơi, mất hứng!”

      Như vậy sao? Quý Du Nhiên hơi sững sờ, ra lệnh người chung quanh mở rương hòm gần nhất ra. Lập tức, các loại tơ lụa, vàng bạc châu báu đều xuất trước mắt, nhìn thấy mà nàng hoa cả mắt.

      Lúc này, ý niệm lóe lên trong đầu rồi biến mất, Quý Du Nhiên cười : “Như vậy, nếu như làm cho chàng mấy bộ quần áo mới, rồi cũng làm mấy bộ quần áo mới cho mèo mèo chó chó của chàng, chàng vui mừng ?”

      ?” Quả nhiên, lời này khơi dậy lên hứng thú của Phượng Dục Minh, vội vàng gật đầu, “Vui mừng!”

      “Vậy tốt, quyết định như vậy!” Quý Du Nhiên gật đầu, ánh mắt đảo về phía Lý ma ma bên kia, “Người đâu, nhanh mời thợ may tốt nhất trong kinh thành tới, ta và Vương gia còn có mèo cưng chó cưng của Vương gia đều muốn may quần áo mới!”

      “Cái đó... Vương phi, đồ Hoàng thượng Thái hậu vừa mới ban thưởng, ngài lại vội vàng để cho thợ may may xiêm áo, như vậy được tốt rồi?” Khóe mắt giựt giựt, Lý ma ma rất thể đồng ý với ý tưởng của nàng. Hơn nữa, cho hai người bọn họ còn chưa tính, lại còn... Còn phải làm cho mèo chó? Rốt cuộc bọn họ có biết những thứ vải này có bao nhiêu quý giá? Hoàng thượng Thái hậu nể mặt bọn họ tân hôn mới thưởng cho chút đồ tốt, nàng ta hai lời định chà đạp?

      Quý Du Nhiên lại chẳng hề để ý. “Tơ lụa ban thưởng tới làm y phục, vậy để đó làm gì? Sinh côn trùng sao?” Vỗ vỗ tay, “Đúng rồi, còn nhiều châu ngọc như vậy, các ngươi cũng thuận tiện dieendaanleequuydonn gọi mấy người tay nghề giỏi vào, ta muốn chế tạo vài món đồ trang sức mới! Lần sau vào cung ta nhất định muốn trang điểm xinh đẹp, để cho phụ hoàng tức giận như hôm nay!”

      Làm ơn, ngươi hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu được ? Khóe miệng Lý ma ma co lại mãnh liệt. Nhưng mà! Ánh sáng lóe lên, nàng nghĩ tới rồi – Vương phi này, nàng ta làm vậy, chính là cố ý chọc giận Hoàng thượng ? Chắc , Hoàng thượng thưởng đồ xuống còn phong phú hơn bọn họ dự liệu, còn có năm trăm hộ thực ấp! Tiền thu được của Vương gia lập tức tăng ít!

      Vương phi này... Nhìn ánh mắt nàng ta khỏi u rất nhiều. Xem ra, nàng ta cũng phải chỉ liều lĩnh mặt ngoài!

      Mà hình như Quý Du Nhiên hề nhận thấy được bị bà ta nhìn, nàng kéo tay Phượng Dục Minh, vẫn còn vui vẻ thương lượng với : “Những vàng bạc châu báu này đúng là ít, nếu , làm cho ta vài bộ trang sức, còn dư làm cho Vương gia mấy trâm cài tóc. Nếu còn có nhiều, để cho thợ chế tạo chút đồ xinh xắn gì đó bày trong phủ, giống như móc khóa như ý gì đó, trang trí cục cưng chàng sưu tập, chàng được ?”

      “Được!” Chỉ nghe nàng mặt mày hớn hở rồi. đợi xong, Phượng Dục Minh ra sức gật đầu.

      “Như vậy, Vương gia.” Thừa dịp vui mừng, Quý Du Nhiên nhìn mắt , “Chàng , ta có tốt ?”

      “Tốt!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu.

      “Ta đối xử với chàng?”

      “Tốt! Rất tốt!”

      “Nếu ta đối xử tốt với chàng, vậy chàng có tin ta ?”

      “Tin tưởng!”

      như vậy, về sau chàng cũng tin tưởng ta như thế, cần quan tâm người khác như thế nào, có được ?”

      “Được!”

      tốt. Ăn viên thuốc an thần vào bụng, Quý Du Nhiên cười mềm mại với : “Vương gia, chàng tốt.”

      “Ái phi, nàng cũng tốt!” Phượng Dục Minh híp mắt cười lớn tiếng trả lời.
      Last edited: 6/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Tiệc lại mặt long trọng

      Editor: Puck


      Ba ngày tiếp theo, Quý Du Nhiên nghe lời đóng cửa từ chối tiếp khách, vừa bận rộn tùy cơ ứng biến lại muốn làm quen lần nữa với đống mèo mèo chó chó bảo bối của Phượng Dục Minh, còn phải để tâm chú ý tâm tình của Phượng Dục Minh, quả bận rộn kinh khủng. Khi ngày thứ ba tới, Lý ma ma nhắc nhở nàng đến lúc về phủ Tể tướng lại mặt, nàng phản ứng lúc mới nhớ tới thời gian mình đóng cửa suy nghĩ hết.

      Cũng may còn có Bình công công và Lý ma ma sớm chuẩn bị xong quà lại mặt, Quý Du Nhiên cũng lười kiểm lại, dắt Phượng Dục Minh ngồi lên xe ngựa đến phủ Tể tướng cách Dật Vương phủ cũng quá xa.

      Bởi vì Phượng Dục Minh ngủ nướng, chờ bọn họ lề mà lề mề thu thập xong tới, đến gần trưa. Vợ chồng Thái tử đến từ sớm rồi, Tể tướng Quý Thúc trông mòn con mắt, nhưng dám phái người ba giục bốn mời như Hoàng thượng mấy ngày trước, chỉ có thể vừa chuyện với Thái tử vừa khổ sở chờ đợi. Vất vả lắm mới thấy người gác cổng truyền tin tức đến, vội vàng mang theo phu nhân Trương thị đến đón xe ngựa.

      “Vi thần tham kiến Dật Vương gia, Dật Vương phi!”

      Mắt thấy hai người xuống xe, thân là thần tử, cặp vợ chồng vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Nhưng mà, quỳ xuống, lại rất lâu nghe được bất kỳ hồi gì.

      Quý Thúc lặng lẽ ngẩng đầu lên, mới phát Phượng Dục Minh hơi hăng hái quan sát chung quanh. Cuối cùng, miệng lại vểnh lên: “Chỗ này , chắc chắn dễ chơi, bổn Vương phải về!” Vừa , muốn làm bộ xoay người leo lên xe ngựa.

      Mặt Quý Thúc lập tức trắng bệch. Vẫn là Quý Du Nhiên vội vàng kéo lại: “Vương gia, chàng đừng như vậy! cho chàng biết, chỗ này chân chính là chỗ vui đùa! Lúc nữa thần thiếp dẫn chàng , bảo đảm để cho chàng chơi thỏa thích! Hơn nữa, vừa rồi phải chàng còn đói bụng sao? Giờ lại giày vò về, còn kêu đầu bếp Vương phủ nhóm lửa, vậy phải đợi đến lúc nào mới có thể ăn cơm?”

      “Đúng vậy đúng vậy, Vương gia, phủ tuy , nhưng vẫn đáng giá chơi. Hơn nữa giờ cơm trưa chuẩn bị die nda nle equ ydo n xong rồi, vẫn xin mời ngài theo vi thần vào dùng bữa trước xong tính toán tiếp!” Quý Thúc vội vàng theo lời nữ nhi.

      “Như thế à, vậy cũng được!” Bĩu môi, mặt Phượng Dục Minh vẫn còn chưa cao hứng.

      Quý Thúc chùi mồ hôi trán, vội vàng đứng lên cùng thê tử: “Vương gia, mời bên này!”

      “Ái phi, chúng ta !” Phượng Dục Minh lập tức kéo Quý Du Nhiên, khiến nàng cười rực rỡ. Từ đầu đến đuôi, hoàn toàn nhìn vị tể tướng đại nhân dưới người vạn người này lần. Buồn bực trong lòng Quý Thúc, có thể nghĩ.

      Lúc qua bên cạnh , dường như Quý Du Nhiên cảm thấy có hai luồng ánh mắt oán hận rơi lên người nàng, giống như muốn xẻo hai mảnh thịt xuống. Sớm đoán được gặp phải chuyện như vậy, nàng chỉ coi như nhận ra, vui mừng vào sảnh chính cùng Phượng Dục Minh.

      Trong hậu viện, hai người Thái tử và Thái tử phi chờ đợi từ sớm lâu. Bây giờ có Hoàng đế Thái hậu ở đè ép, bọn họ cũng cố ý thu lại thích trong lòng. Mắt thấy hai người này trễ lâu như vậy, lại còn cầm tay thân thiết như thế, Quý Du Dung nhịn được cất giọng the thé: “Tỷ tỷ, các người lại tới trễ.” Cắn chặt từ ‘lại’.

      “Đúng vậy!” Quý Du Nhiên để ý chút nào lên tiếng, “Cũng có cách nào, ai bảo buổi tối Vương gia chàng mò mẫm giày vò chứ? Ta mãi thúc giục chàng mau ngủ, nhưng chàng chịu, cứ kéo ta cùng chơi với chàng, cùng náo loạn đến nửa đêm -”

      “Khụ khụ!” Người vô tâm, người nghe lại có ý. Nghe nàng tùy tùy tiện tiện chuyện trong phòng như vậy, mặt Quý Thúc trầm xuống, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, hơn nữa hành lễ với Thái tử bên kia, “Thái tử, Vương gia, bữa trưa chuẩn bị xong, mời chư vị qua cùng vi thần!”

      “Làm phiền Tể tướng đại nhân rồi.” Dáng vẻ vẫn trầm ổn trước sau như , Thái tử khẽ gật đầu, đứng dậy vậy.

      Đây mới là dáng vẻ nên có của người Hoàng gia! Lịch lễ độ, bình tĩnh. Quý Thúc ngừng hoàn lễ, trong lòng die enda anle equu ydonn cũng thầm oán, nhưng vị Vương gia kia... Ôi! ràng còn lớn hơn Thái tử hai tuổi, kết quả đầu chứa đầy nước, còn bằng phần mười Thái tử. Nghĩ tới đây, trong lòng lại khỏi hài lòng dứt vì nữ nhi bảo bối của mình gả cho rể hiền như vậy.

      Đoàn người tới phòng ăn, rượu và thức ăn sớm chuẩn bị đủ. Mùi thơm mê người đập vào mặt từ cửa, quyến rũ con trùng tham ăn trong bụng kêu to.

      “Thái tử, Thái tử phi, Dật Vương gia, Dật Vương phi, xin mời ngồi.” Quý Thúc dẫn đường vừa mới khách sáo xong, Phượng Dục Minh vui sướng hô tiếng vọt tới, cầm đũa gắp loạn.

      Sắc mặt Quý Thúc lập tức thay đổi. May mà Quý Du Nhiên kịp thời kéo lại, Phượng Dục Minh lập tức nước mắt lưng tròng: “Ái phi hư! Nàng cho bổn Vương ăn cơm! Bổn Vương phải cho Hoàng tổ mẫu, để Hoàng tổ mẫu giáo huấn nàng!”

      Vốn bụng lời muốn , nhưng thấy dáng vẻ này của , Quý Thúc cũng dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng bố trí mọi người ngồi xuống.

      Vốn cho rằng như vậy có thể sóng êm gió lặng, nhưng hoàn toàn nghĩ đến – sóng gió chân chính, giờ mới bắt đầu.

      Nhìn Phượng Dục Minh cầm đũa lên, chọn món ăn từ dĩa trước mặt nhét vào trong miệng, nhai nhai, mặt lập tức nhíu lại, phì phì phì phun ra. Rồi đưa chiếc đũa về góc bàn khác, lật gẩy mấy cái, tìm được miếng thịt nuốt vào. Lại đổi món ăn, tiếp tục tìm kiếm...

      Chỉ trong chốc lát, bàn mười mấy món ăn bị lật hơn phân nửa. Chiếc đũa dính nước miếng của , cứ lật tới lật lui ở đĩa món ăn, khắp nơi đều dính nước miếng của , còn để cho người khác ăn?

      Đám người Thái tử mới vừa cầm đũa lập tức dừng tay, sắc mặt cũng đẹp mắt. Quý Thúc cũng hoàn toàn dieendaanleequuydonn ngờ như vậy, vội vàng ho mấy tiếng, nháy mắt với đại nữ nhi.

      Quý Du Nhiên nhận được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai: “Xin lỗi, Vương gia chàng chính là như vậy, mỗi lần ăn cơm đều ngừng đảo, chỉ lấy món mình thích ăn, vô cùng kiêng ăn, con cũng có cách nào.”

      Nàng như vậy, bọn họ còn có thể như thế nào? Hơn nữa Dật Vương gia vốn là đứa bé bự, đây là chuyện mọi người đều biết. Vì vậy, mặc dù trong lòng ghét đến được, những người khác chỉ có thể yên lặng nhịn. Kết quả, khí bữa cơm còn chưa nóng lạnh nhạt xuống.

      Hoàn toàn có tâm tình hàn huyên mời rượu rồi, chỉ tùy tiện ăn vài miếng rau xanh, nhấp hai ly rượu, Thái tử đặt đũa xuống ăn no. Nếu ăn no, Quý Du Dung chắc chắn ăn nhiều hơn miếng. Phu thê bọn họ đều ăn rồi, phu thê Tể tướng tất nhiên động đũa nữa. Rồi sau khi bọn họ đều ăn, Phượng Dục Minh cũng để đũa xuống mặt giận dữ: “Bổn Vương thức ăn này khó ăn! Các ngươi nhìn xem, các ngươi đều ăn vô nữa!”

      Đây là gì chứ? Tất cả chuẩn bị tỉ mỉ đều bị làm hỏng cả, thể xác và tinh thần của Quý Thúc liên tiếp bị thương, thân thể lay động mấy cái, suýt nữa té ngã đất.

      Quý Du Nhiên thấy, nhịn được cắn răng cười , lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Phượng Dục Minh.
      Last edited: 6/9/16
      Abby, song ngư, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :