1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nàng phi chuyên sủng của Vương gia ngốc - Huyền Nhai Nhất Hồ Trà (21/90c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 53.3: Mạnh hơn chưa thỏa mãn

      Editor: Puck
      Quý Du Nhiên đột nhiên mệt mỏi trong lòng, lại chuyển sang Phượng Dục Minh: “Vương gia, chàng mau dậy tắm chút ! người chàng quá bẩn rồi!” Thừa dịp ra ngoài tắm, nàng thuận tiện làm chút chuyện.

      “Nhưng mà, bổn Vương bao giờ rời khỏi nàng nửa bước đấy!” Phượng Dục Minh lại trả lời như thế, còn nắm chặt tay nàng tỏ vẻ quyết tâm.

      Quý Du Nhiên sững sờ, trong lòng chua xót: “Vương gia...”

      “Chỉ có điều, hình như người bổn Vương rất bẩn.” Bất chợt nhìn ngó đức hạnh bẩn thỉu của bản thân, Phượng Dục Minh lại lầm bầm lầu bầu, “Cứ như vậy ! Bình công công, nhanh chóng để cho người múc nước, bổn Vương tắm ở đây!”

      “Ở đây?!” Đám người Quý Du Nhiên, Bình công công tất cả đều kinh hãi.

      “Đúng vậy!” Chỉ có Phượng Dục Minh cười híp mắt, còn dương dương đắc ý với Quý Du Nhiên, “Ái phi, biện pháp này của bổn Vương thông minh chứ? Vừa có thể tắm sạch, còn có thể rời khỏi bên cạnh nàng. Ừ, về sau cứ làm như vậy !”

      Ặc...

      Khóe miệng co rút, nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của , Quý Du Nhiên tự chủ được gật đầu: “Đúng, Vương gia chàng thông minh.”

      “Hắc hắc, đó là đương nhiên!” Phượng Dục Minh dfienddn lieqiudoon lập tức cười đến càng vui vẻ hơn rồi.

      Thấy thế, Bình công công vội vàng lui ra ngoài phân phó người chuẩn bị nước nóng.

      Quý Du Nhiên ngắm nhìn bốn phía, căn dặn những người khác, lại dặn dò Thải Bình: “Trong miệng ta có mùi vị, ngươi phòng bếp lấy cho ta chút canh nóng.”

      “Vâng.” Thải Bình lui ra, nơi này chỉ còn lại nàng, Phượng Dục Minh còn có Lục Ý ba người.

      Phượng Dục Minh ấy mà... Người này tạm thời giống như tính toán tuân thủ lời hứa rồi, móng vuốt đen thùi lùi kia gắt gao nắm chặt cổ tay nàng có dấu hiệu định buông ra, Quý Du Nhiên suy nghĩ chút, liền quyết định lãng phí nước miếng, trực tiếp ngoắc ngoắc tay với Lục Ý, “Em qua đây.”

      Phịch!

      Ai ngờ lúc này Lục Ý nặng nề quỳ xuống.

      Quý Du Nhiên đột nhiên sửng sốt: “Em làm cái gì vậy?”

      Phượng Dục Minh cũng hiểu kêu lên: “Ngươi làm cái gì vậy hả? Muốn hù chết ái phi sao?”

      “Vương phi, nô tỳ có năng lực gì, cầu xin Vương phi trách phạt!” Ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay của Lục Ý vương đầy nước mắt, trong đôi mắt lệ lưng tròng cũng đầy vẻ bi thương.

      Đây là chuyện gì xảy ra? Nàng khó khăn lắm mới hàng phục được người bên cạnh, bây giờ lại thêm người nữa? Quý Du Nhiên hơi phiền muộn trong lòng, “Em làm sao vậy?”

      “Nô tỳ... Từ bởi vì nô tỳ được Vương phi ngài chứa chấp, mới miễn bị rơi vào kết quả lưu lạc lầu xanh. Qua nhiều năm như vậy, Vương phi ngài vẫn luôn đối xử tốt với nô tỳ như vậy, cho dù nô tỳ phạm vào lỗi gì cũng trách cứ nô tỳ, còn bảo vệ nô tỳ khắp nơi, nô tỳ vốn nên vì ngài mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng cối ử, nhưng... Lúc ở Ninh Vương phủ, nô tỳ phải là người đầu tiên nhảy xuống nước cứu ngài, ngày đó khi ở trong rừng trúc nô tỳ cũng hoàn thành trách nhiệm bảo vệ, sau khi ngài rơi vào trong khe núi, nô tỳ càng mau chóng sớm tìm được tung tích của ngài, cho nên hai ngài lưu lạc bên ngoài cả đêm, thân nhiễm bệnh nặng, nô tỳ... Nô tỳ thẹn với thịnh tình của ngài, nô tỳ có mặt mũi gặp ngài! Từ nay về sau, nô tỳ cam nguyện nhường vị trí cho Thải Bình, để cho nàng ta đảm đương chức trách hầu hạ cận thân cho ngài. Có nàng ta ở bên cạnh ngài, ngài nhất định có thể nhận được chăm sóc tốt hơn, tuyệt đối giống như lúc nô tỳ hầu hạ ngài, cẩn thận lại...”

      “Ai cho phép em tự giận mình như vậy hay sao?” Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Quý Du Nhiên lạnh lùng cắt đứt lời nàng ấy.

      Lục Ý lập tức im miệng: “Vương phi?”

      tay vén chăn lên, Quý Du Nhiên đứng dậy quát khẽ: “Em là nha đầu cận thân của ta, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, về sau cũng nhất định là vậy! Ta chưa em hầu hạ được tốt, em có tư cách gì chính mình như vậy?”

      Nước mắt lớn chừng hạt đậu vòng tới die,n; da.nlze.qu;ydo/nn vòng lui trong hốc mắt, lại chậm chạp rơi xuống. Lục Ý bị mắng chóng mặt, “Nhưng mà...”

      nhưng nhị gì hết! Em là nha đầu cận thân của ta, cho dù em làm cái gì ta cũng biết em vì tốt cho ta. Ta rơi xuống nước em cứu ta, bởi vì ta biết em biết bơi, cho dù em nhảy xuống cũng chỉ có thể chết chìm với ta, chuyện trong rừng trúc, có liên quan gì đến em, em chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta mà thôi; về phần chuyện vào trong khe núi tìm ta - ” Quý Du Nhiên ngừng chút, “Em chỉ cần thành khai báo, em có tìm cùng bọn họ ?”

      “Nô tỳ có .” Lục Ý vội vàng .

      “Vậy đủ rồi!” Quý Du Nhiên cười vỗ vai nàng ấy, “Mặc dù em tìm được ta, nhưng mà ta biết em nhất định tận tâm nhất trong đám người này. Ta chưa bao giờ hoài nghi lòng của em với ta.”

      “Vương phi...”

      Nghe như vậy, Lục Ý cảm động đến khóc.

      “Hu...” Bên cạnh, Phượng Dục Minh lại cũng khóc theo.

      Đầu Quý Du Nhiên lập tức đau như nứt, “Vương gia, chàng lại tới dự náo nhiệt cái gì?”

      “Ái phi nàng thiên vị!” Vừa giọng nức nở, Phượng Dục Minh vừa dẩu miệng tố cáo, “ ràng bổn Vương mới thích nàng nhất, quan tâm nàng nhất, bổn Vương cũng ở trong núi rừng tìm nàng đêm! Bổn Vương lại còn ở đầu giường trông nàng ngày đêm! Mặc dù bổn Vương tuân thủ nghiêm ngặt cam kết, nhưng mà, nhưng mà lòng bổn Vương với nàng cũng là thể hơn nữa! Bổn Vương còn là Vương gia! Nhưng tại sao người nàng tin tưởng nhất phải là bổn Vương? Tại sao nàng lại biết rằng nàng ta tìm nàng tận tâm nhất chứ? Tận tâm nhất ràng là bổn Vương! Bổn Vương mới tận tâm với nàng nhất! phải nàng ta!”

      Càng càng đau lòng, nước mắt của giống như chuỗi ngọc bị đứt tí tách bắn ra bên ngoài.

      Quý Du Nhiên trợn mắt há hốc mồm. Tính toán sai lầm, ra nàng nên đuổi người này ra ngoài ngay từ đầu, thở dài trong lòng, nàng vội vã trấn an : “Đúng đúng đúng, ta sai lầm rồi, chàng mới đối xử tốt nhất, trung thành nhất, tận tâm nhất với ta. Ta sai, Lục Ý nàng ấy chỉ có thể xếp thứ hai, chàng mới là số !”

      Nhưng Phượng Dục Minh vẫn khóc ngừng.

      Quý Du Nhiên gì, Lục Ý bất đắc dĩ cũng lau khô nước mắt gia nhập đội ngũ khuyên nhủ: “Vương gia, ngài suy nghĩ nhiều. Vương phi vừa mới tận tâm nhất, là chỉ nô tỳ trong đám người, nô tỳ lớn lên từ với Vương phi, cho nên tất cả lấy Vương phi làm trọng. Mà trong những người này, Vương gia đương nhiên là người quan tâm Vương phi nhất! Ngài là trượng phu của Vương phi, ở trong lòng trong mắt Vương phi, cho tới bây giờ ngài là người quan trọng nhất, cũng đối xử với Vương phi tốt nhất, đây là điều mà cả đời này của nô tỳ cũng sánh nổi.”

      “Hừ!” Nghe lời này, Phượng Dục Minh mới dừng nước mắt lại, căm hận lườm Lục Ý cái.

      Lục Ý và Quý Du Nhiên trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ, rồi vội vàng đứng dậy: “Nô tỳ vô dụng, làm Vương phi khó chịu, kính xin Vương phi bao dung. Ngài nghỉ ngơi trước , nô tỳ trở về rửa mặt rồi trở lại.”

      “Nhanh ra ngoài !” Phượng Dục Minh vội vàng khoát tay.

      Lục Ý vội vàng hành lễ ra ngoài. Chỉ có điều, lúc vén rèm lên, nàng lập tức thấy được Thải Bình cầm cái khay đứng ở đó, thoáng chốc sợ bắn lên.

      Thải Bình ngược lại bất động như núi, nghiêng người qua bên người nàng ấy, mực cung kính trình cái khay lên: “Vương phi, canh tới.”

      “Để đó !” Quý Du Nhiên lạnh nhạt di3n~d@n`l3q21y'd0n , “Hai ngày nay ngươi cũng cực khổ, mấy ngày gần đây nghỉ ngơi cho tốt, cũng cần tới đây hầu hạ.”

      “Dạ, đa tạ Vương phi.” Cho dù nàng thưởng hay phạt, Thải Bình vẫn tỏ vẻ chút thay đổi, chỉ nghe lời để đồ đó rồi lập tức lui xuống.

      Nhìn bóng lưng duyên dáng rời của nàng ta, trong lòng Quý Du Nhiên ngũ vị tạp trần *.

      (*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời.

      “Ái phi? Ái phi?” Phượng Dục Minh bên cạnh đẩy đẩy nàng, Quý Du Nhiên vội vàng cười , “Sao vậy?”

      cho nhìn nàng ta.” Buồn bực quay mặt nàng về đối diện với , Phượng Dục Minh buồn bực .

      Quý Du Nhiên hiểu, “Sao vậy?” Mới vừa rồi phải nàn khuyên xong rồi sao?

      “Dù sao chính là cho nhìn nàng ta.” Phượng Dục Minh xong, miệng vểnh cao, gương mặt cũng nhăn như bánh bao.

      Nhìn dáng vẻ này, giống như...

      “Ghen?” Quý Du Nhiên thử hỏi.

      Lúc này mặt Phượng Dục Minh đỏ lên, “ có!”

      Ha ha, còn có? Quý Du Nhiên chính là cười nhìn .

      Phượng Dục Minh bị cười đến rất tự nhiên, dứt khoát cắn răng cái: “Đúng như thế nào? Dù sao, nàng là Vương phi của bổn Vương, chính là người của bổn Vương! Ở trong lòng nàng, bổn Vương phải đứng thứ nhất, ai cũng cho chiếm đoạt vị trí của bổn Vương! Lục Ý được, Thải Bình càng được!”

      ra là vì vậy?

      Ngoài buồn cười, trong lòng Quý Du Nhiên khỏi cảm động trận.

      “Đúng, chàng rất đúng, chàng chính là thứ nhất của ta, có người nào có thể chiếm đoạt vị trí của chàng.” Nhìn , nàng giọng khẽ .

      Phượng Dục Minh ngược lại bị sảng khoái của nàng dọa sợ, “Có ?”

      Quý Du Nhiên gật đầu, chủ động tựa sát lên người : “. Đời này kiếp này, chàng chính là trời của ta, ta có thể dựa vào chỉ có mình chàng. Cho nên, Vương gia, chàng nhất định phải bảo vệ tốt cho ta, được ?”

      Chương 53.4: Mạnh hơn chưa thỏa mãn

      Editor: Puck
      Dáng dấp nhu nhược của nàng tự giác khơi lên ý muốn bảo vệ nồng đậm của , trong nháy mắt cảm giác hình tượng của mình cao lớn lên, Phượng Dục Minh vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu : “Đó là đương nhiên!”

      “Khụ khụ!”

      dịu dàng lưu luyến tiếng ho khan đúng lúc đánh vỡ khí tốt đẹp này.Sau đó, Bình công công dẫn người xuất : “Vương gia, nước đun xong, xin mời sang bên này tắm rửa thay quần áo.”

      cần, bổn Vương tắm ở đây.” Mắt đảo qua, Phượng Dục Minh cất cao giọng .

      “Nhưng mà, Vương phi ngài nghỉ ngơi...”

      “Mặc kệ! Bổn Vương nhất định ở chỗ này!”

      có việc gì, cứ để cho Vương gia tắm ở đây !” Quý Du Nhiên cũng hào phóng : “Vương phủ này đều là của Vương gia, Vương gia muốn tắm ở đâu tắm.”

      “Đúng vậy!” Phượng Dục Minh vui sướng hài lòng gật đầu phụ họa.

      “... Vâng.” Bị hai người đánh bại, Bình công công bất đắc dĩ gọi người mang thùng tắm vào.

      Mấy nha hoàn mang nước nóng tiến vào, mấy gã sai vặt tóc còn để chỏm tới đây hầu hạ mời Phượng Dục Minh cởi áo ra. Khi từng chiếc từng chiếc quần áo người cởi xuống, cởi đến quần lót, Phượng Dục Minh đột nhiên che phía dưới, “Từ từ! Cái này cho cởi!”

      Mọi người dừng lại, rối rít liếc mắt nhìn về phía Quý Du Nhiên.

      Quý Du Nhiên cũng sững sờ, ngay sau đó dieendaanleequuydonn ranh mãnh cười . nhịn được lên tiếng đùa giỡn : “Vương gia, chúng ta đều là phu thê, chàng cần gì phải che che giấu giấu trước mặt ta?”

      “Hoàng tổ mẫu , có thể lộ cánh tay trước mặt người ngoài, nhưng quần thể cởi loạn!” Phượng Dục Minh trả lời lẽ thẳng khí hùng.

      Đuôi chân mày của Quý Du Nhiên nhảy lên, “Ta là người ngoài sao?”

      phải...”

      “Cho nên?” Ánh mắt quét qua chỗ quần lót của , tim Quý Du Nhiên bắt đầu nhảy thình thịch thình thịch, hình như trong miệng lại hơi khô khan, là vừa rồi uống nước chưa đủ sao?

      Phát giác được ánh mắt nóng rát của nàng, Phượng Dục Minh cũng đỏ mặt lên, vội vàng quay đầu lại: “Dù sao, trừ bổn Vương, ai cũng thể nhìn!” Rồi mang theo quần nhảy vào thùng nước tắm, đâm thẳng đầu vào.

      Người này...

      Quý Du Nhiên buồn cười dứt.

      Rất nhanh, gã sai vặt khác cũng xúm lại lên, gội đầu tắm cho , Phượng Dục Minh đối mặt với nàng, còn nhếch môi cười đến vui vẻ với nàng.

      Quý Du Nhiên cũng nhịn được cười, trong lòng vẫn khỏi nhớ lại lời vào đêm hôm đó của Thái tử -

      cũng được coi như nam nhân? Đừng cho rằng ta biết, lập gia đình bốn, năm tháng, cho đến bây giờ hai người vẫn chưa viên phòng!”

      phải nam nhân sao? Nhưng mà, nhớ lại chút mình vừa rồi mới nhìn thấy... Hình như đồ chống đỡ dưới quần lót cũng coi là quá ? Hình như còn lớn hơn chút so với đời trước khi nàng vô tình nhìn thấy. Suy nghĩ chút nữa, lý thuyết mà , mười chín tuổi rồi, mặc dù đầu óc hơi có vấn đề, nhưng khả năng của nam nhân cũng trổ mã hoàn toàn chứ? biết có thể thử lần ... Trời! Nghĩ tới đây, mặt nàng lại đỏ lên: Quý Du Nhiên, trong đầu ngươi đều nghĩ những cái gì? là Vương gia, hơn nữa còn là hài tử tâm trí chưa đủ chín tuổi, ngươi lại muốn làm chuyện như vậy với ? Ngươi muốn nam nhân đến phát điên rồi sao?

      “Ái phi, bổn Vương tắm xong rồi!”

      Đột nhiên, đôi mắt to sáng ngời quá đáng xuất trước mắt. Quý Du Nhiên giật mình, mới phát Phượng Dục Minh tắm xong tới.

      Vết bẩn mặt rửa sạch, lại lộ ra làn da sạch màu mật ong, mái tóc màu đen lau đến khi khô nửa, chỉnh tề xõa ở phía sau, cả người lập tức nhàng khoan khoái ít. Bộ đồ ngủ người, che phủ người cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể để cho nàng ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt của xà bông, còn có mùi nam tính nồng nặc người .

      Đột nhiên có kích động: Nàng muốn cởi quần áo của , xem kỹ xem rốt cuộc có phải là nam nhân bình thường hay !

      Nhưng mà, làm như vậy khỏi hơi quá càn rỡ ? Hơn nữa, nam nhân bình thường có bao nhiêu, nàng cũng biết! Đời trước nhìn thoáng quá, đến bây giờ cũng chỉ có chút ấn tượng đáng thương. Chẳng lẽ, nàng còn phải tìm thêm vài nam nhân so sánh?

      Thôi ! Quý Du Nhiên, ngươi còn chưa đói khát đến mức đó chứ? Đừng suy nghĩ nữa!

      Nhưng mà, trong lòng ép buộc mình được nghĩ sâu, đầu óc của nàng lại kiềm chế được mà càng nghĩ về phương diện kia. Khóe mắt lặng lẽ hướng xuống dưới, mặc dù cái gì cũng nhìn thấy, nhưng trong lòng nhịn được mà nhộn nhạo, gương mặt cũng nhịn được nổi lên rặng mây hồng.

      “Ái phi, nàng làm sao vậy?” Thấy thế, mặt Phượng Dục Minh lên vẻ nóng nảy, vội vàng bò lên giường sờ lên trán nàng, “ nóng mà!” Lại sờ mặt nàng, “ nóng! Ái phi, nàng lại phát sốt?” Lập tức trong đôi mắt chất chứa đầy nước mắt, “Có ai , mau tới đây! kêu Liễu Thái y tới! Ái phi nàng lại phát sốt!”

      “Chàng ngốc này!”

      Nhìn giật nảy mình, dáng vẻ hận bản thân thể lập tức chạy kéo Liễu Thái y tới, trong lòng Quý Du Nhiên mềm nhũn, yếu ớt khẽ quát tiếng.

      Lúc này trong lòng Phượng Dục Minh cũng vừa động, cảm thấy hình như là lạ ở chỗ nào: “Ái phi?”

      Nhếch miệng, đôi tay Quý Du Nhiên die~nd a4nle^q u21ydo^n nâng mặt lên: “Chàng ngốc.”

      “Hả, ái phi?”

      “Ta sinh đứa bé cho chàng, có được ?”

      “Đứa bé?” Mắt thoáng chốc trừng đến tròn trịa, Phượng Dục Minh hiển nhiên ngây ngẩn cả người.

      “Đúng vậy, đứa bé.” Quý Du Nhiên cười , “ dung hợp giữa máu của chàng và ta, hài tử lớn lên giống ta cũng giống chàng, cũng kéo dài huyết mạch của chúng ta.”

      “Được!” Nghe miêu tả của nàng, hình như có vẻ chơi rất tốt, Phượng Dục Minh hớn hở gật đầu.

      “Như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chế tạo luôn !” Quý Du Nhiên liền cười, ngẩng đầu đưa đôi môi đỏ mọng lên, chậm rãi dán lên môi .

      Thân thể Phượng Dục Minh lập tức cứng đờ, “Ái phi – ưmh!”

      cho có cơ hội chuyện, Quý Du Nhiên đưa đầu lưỡi vào thăm dò trong miệng , đôi tay đổi thành vòng cổ , đầu lưỡi tìm kiếm trong miệng , tìm kiếm, khi tìm được đầu lưỡi của , lập tức nhàng quấn quanh lên, quyến rũ từng chút từng chút .

      Cảm giác này, kỳ quái. Phượng Dục Minh chau mày. Ẩm ướt nhớp nhúa, vốn rất thoải mái, nhưng tại sao lại cảm thấy thoải mái chứ? Hơn nữa, khi môi nàng và môi kề nhau chặt, nhàng vuốt ve, còn có lưỡi của nàng, mềm mại trêu chọc , cũng khiến cho trong lòng dâng lên nỗi kích động, hình như muốn làm chút gì. Loại kích động này, nhớ mang máng đên động phòng cũng từng sinh ra, nhưng mà bởi vì cái gì, quên. Chỉ có điều, kiểu này rất thoải mái là đúng, ngay cả... Thoải mái đến mức cả người cũng nóng lên.

      “Ha ha.” biết từ lúc nào, môi đỏ mọng mềm mại che môi thấy, thay vào đó là ngón tay xinh đẹp thon dài trắng nõn trẻ trung, “Chàng ngốc, chàng nhớ thở chứ!”

      Lúc này mới phát hơi thở của mình kìm nén đến khó chịu, thiếu chút nữa muốn ngất . Phượng Dục Minh vội vàng hít sâu cái, lại ngước mắt nhìn nàng: “Ái phi, nàng... Nàng làm cái gì vậy?”

      “Làm chuyện mà chỉ phu thê chúng ta mới có thể làm!” Quý Du Nhiên cười, kéo tay vào bên trong, sau đó thuận thế đẩy! Rồi để cho ngã giường mềm mại, tiếp theo cúi người, lần nữa đưa môi đỏ mọng lên nhàng hôn .

      Có kinh nghiệm trước, lần này Phượng Dục Minh ngốc hồ đồ như vậy nữa, nhưng cũng có bao nhiêu thuần thục. Chỉ có điều, bây giờ, cũng có bao nhiêu thời gian quan tâm đến cảm nhận trong đầu, bởi vì –

      “Ưmh, nàng, sao nàng lại cởi quần áo của ta?” Trước ngực bỗng nhiên chợt lạnh, vội vã giữ lấy vạt áo bị cởi ra, mặt kinh hoảng khẽ kêu lên.

      cởi quần áo, sao làm được die nda nle equ ydo nn chuyện sinh con?” Quý Du Nhiên cười, đầu ngón tay hoạt động qua lại ngực , mùi hương hoa lan dịu dàng nhàng khoan khoái chui vào lỗ mũi, khiến cho đầu óc của càng thêm choáng váng.

      Nhưng kích thích do đầu ngón tay nàng khiến cho thân thể của tự chủ được mà căng thẳng, ngay cả đầu ngón chân cũng cong lên. “... được...” Trong lòng rối bời, hình như thân thể cũng chịu khống chế của mình rồi.

      Phượng Dục Minh cảm thấy rất khó chịu, rất phiền muộn, cũng rất... Dù sao, chính là đủ các cảm giác kỳ quái, để cho tự chủ được muốn chống lại.

      “Ha ha, chàng là kẻ ngốc, chàng vẫn là kẻ ngốc.” Thấy thế, Quý Du Nhiên cười, môi đỏ mọng tiếp tục mổ hôn môi , tay mềm mại cầm lấy tay nắm chặt vạt áo của , tay khác, chậm rãi theo ngực xuống, vừa đến chỗ eo bụng, lục lọi đến chỗ thứ gì đó ( cho hiểu sai! Hiểu sai đối diện bức tường!), rồi dùng sức lôi kéo!

      “A!” Phượng Dục Minh lập tức cảm thấy nửa người dưới thả lỏng, càng trở nên lạnh lẽo. Vội vàng định đẩy nàng ra đứng dậy, lại phát đẩy được. Hai chân lay động mấy cái, nhạy bén phát được – “Nàng nàng nàng... Nàng cởi quần của ta!”

      “Đúng vậy!” Quý Du Nhiên cười , tiện tay ném khăn tay xuống, ngón tay ngọc trẻ trung đưa vào phía trong bắp đùi , rồi chậm rãi vuốt ve lên .

      Phượng Dục Minh giật mình cái, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, thể suy nghĩ cái gì. Trong đầu của , chỉ có thể cảm thấy môi mềm mại của nàng, nàng khẽ châm lửa ngực , thỉnh thoảng tay lục lọi, còn có tay đưa vào bên đùi , từ từ, từ từ lên chút cảm xúc lạnh lẽo vòng quanh.

      Dần dần, dần dần, cả người kéo căng đến chặt hơn, quả đấm của nắm chặt, ngay cả hàm răng cũng cắn chặt. Còn có cảm giác hốt hoảng, theo tay nàng chuyển dời lên , càng phát ra ràng, cũng tích tụ từng điểm , cho đến khi tay nàng lên đến phía nhất, bắt đầu đụng chạm chút vào chỗ nào đó ở bụng dưới của , cũng linh hoạt bắt đầu định cởi quần lót của

      “A a a! Nàng lưu manh!”

      chịu nổi! Hốt hoảng kêu to bật thốt lên, cũng biết hơi sức từ đâu, tay đẩy nàng ra, tay chân luống cuống kéo quần, rồi mặt đỏ bừng lên, lớn tiếng gào thét, chạy thẳng ra cửa chạy ra ngoài!
      thuyt thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :