Chương 2
Editor: Dung Sa
Lúc đoàn người Cổ Nhược Phong tới thành Bắc Cố ánh sáng mặt trời nhô lên cao, mặt trời mùa đông chiếu vào người ấm áp, đường cái người đến người rất náo nhiệt.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm, Si trực tiếp vội vàng thúc ngựa từ từ chạy đường phố chính, dừng lại trước cửa quán cơm tệ
Vậy mà, qua lúc lâu cũng chưa có người chào đón.
Mị và Si liếc nhau cái (Nguyệt viết đên câu này luôn có chút cảm xúc bỉ ổi, cảm giác mồ hôi giọt =., rốt cuộc nhảy xuống xe ngựa muốn hỏi, cửa tiệm này mở rộng ra, bên trong người đến người , xe ngựa của nhóm người mình được chế tạo từ gỗ lim tơ vàng thượng đẳng, quần áo cao quý thua kém bất kỳ người nào, lộ vẻ tiền tài quyền thế, lại bị coi như có, đổi lại là ai cũng phải hỏi cho ra nhẽ! Chẳng lẽ nơi này kỳ thị "Dân nhập cư" ?
Vẫn chưa vào cửa chính, bên trong liền nhào ra người, ngăn cản đường của Mị: "Vị công tử này, ngài thể vào." Lời coi như là tôn trọng
Mị áp chế lửa giận sinh sôi trong lòng, người ở bên trong ràng là thấy đám người bọn họ rồi, làm như thấy tạm thời đến, bây giờ còn cản đường của như vậy, ngay cả cửa cũng cho vào, đây là ý tứ gì?
Mặc dù Mị chân chó nhưng cũng chỉ như vậy trước mặt hai chủ tử Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân mà thôi, ở trước mặt những người khác, nên có phong độ tôn nghiêm thiếu chút nào! đời này, có quyền có tiền đó chính là đại gia! Mình làm thủ hạ cũng toàn thân tơ tằm áo gấm, liếc mắt cũng biết thế lực của chủ tử, đầu tiểu nhị này chắc là bị lừa đá? Mặc dù đoàn người của mình phải gây chuyện với ông chủ, nhưng bây giờ ở vào tình cảnh “Nhục nhã” như vậy ông chủ càng đúng là thất lễ!
Hoàn hảo trước khi Mị động thủ, tiểu nhị kia kịp thời giải thích: "Bổn điếm có ba quy củ: vào cửa được mặc áo đen, ngồi xuống phải ngâm bài thơ, món ăn phải giải đề.”
Mị nháy mắt cái, chỉ là nháy mắt cái mà thôi, ra , càng muốn rống câu: “Vãi l*n, đây chỉ là tiệm cơm thôi ngươi có cần lớn lối như vậy ?!”
Sau đó, bị câu của tiểu nhị dập tắt: "Bổn điếm miễn phí tất cả. . . . . ." Được rồi, người ta quả có tư cách phách lối. . . . . .
"Hả? Nếu như ta nhất định phải vào sao?” Lời của Cổ Nhược Phong từ phía sau xông ra, trong nháy mắt vẻ mặt Mị cung kính lui đến đứng phía sau Cổ Nhược Phong. Trước mặt người ngoài, quy củ nên có thể thiếu!
Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn lại, trong lúc đó có đôi nam nữ đỏ đen đúng chung chỗ, nam tử thân hồng y nhanh nhẹn, tóc mực tùy ý xõa, mặt nạ màu bạc khóa chặt nửa gương mặt, nửa lộ ra bên ngoài hết bao nhiêu khuynh thành tao nhã! Tay phải ôm lấy eo nhắn của nữ tử, cao quý thể so đo. Nữ tử ba búi tóc đen tỉ mỉ vấn lên, đơn giản mất ý vị, lông mày kẻ đen, khóe mắt quét đều là bộ dáng thùy mị lưu loát, dung nhan so với nam tử vốn giật nảy mình bên cạnh thua kém chút nào! Nhưng mà…..Nàng lại cố tình mặc đồ đen…..
"Ách. . . . . ." Trong nháy mắt tiểu nhị đờ đẫn, câu hỏi của Cổ Nhược Phong làm cho đầu óc của đình trệ chút, muốn cự tuyệt, nhưng lời dở dang cứ mắc kẹt trong cổ họng
Lúc này, hình như người ở bên trong cũng chú ý tới tình hình bên ngoài, người dáng vẻ quản ra, dấu vết đánh giá Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cái, khi nhìn thấy búi tóc của Cổ Nhược Phong nhàng nhíu mày, sau đó lễ độ chút thấp hèn mà hỏi: " biết hai vị là?"
Cổ Nhược Phong nhìn đáy mắt lên vẻ nghi ngờ sáng loáng của , đôi môi nâng: " ngang qua ăn cơm." Muốn biết thân phận của bọn họ như vậy, ngay cả ngụm nước trà cũng có, sao nàng có thể để như ý nguyện?
Quản hạ mi mắt xuống đến mức thể nhìn thấy: “Nếu như muốn mặc áo đen vào cửa cũng phải có cách, chỉ cần nương đối ra câu đối tương xứng.”
Nhất thời, chung quanh truyền đến tiếng hút khí, theo ngón tay quản , Cổ Nhược Phong nhìn về phía tường đối diện cửa chính, vừa đúng treo nửa bức văn thơ đối ngẫu: "Thượng câu vi lão, hạ câu vi lão, lão khảo đồng sinh, đồng sinh khảo đến lão.”
Nghe trong đại sảnh có tiếng nghị luận lúc lớn lúc , Cổ Nhược Phong cần đoán cũng biết, câu đối kia sợ là treo lên được thời gian rồi. Nghe tiểu nhị kia giải thích, tiệm cơm này cung cấp đồ ăn miễn phí, chỉ là, còn phải qua năm cửa ải chém sáu tướng mới được ăn, chờ tới khi có thể ăn cũng đói đến hôn mê rồi!
Nếu quản này hiền hậu, nàng cũng cần thiết khách khí với : "Nếu như ta đối được câu đối kia, mấy người chúng ta có thể lập tức dùng bữa đúng ?” Mặc dù có phần hiếu kỳ đối với chủ nhân ở phía sau tiệm này, nhưng nàng chút nào để ý trước tiên tìm nơi lấp đầy bụng rồi trở lại gặp qua người nơi này. Cho tới bây giờ Cổ Nhược Phong nàng cũng thiếu hụt kiên nhẫn, nhưng nàng càng muốn ngược đãi mình.
"Đúng! Nếu như nương đối được câu đối kia, bổn điểm lập tức dâng tất cả thức ăn lên!” Câu đối này cũng treo vài chục năm rồi, chủ tử cũng nghiên cứu lâu vẫn thể đối hoàn chỉnh, cũng tin nữ tử tuổi còn trẻ như vậy có thể đối được!
Vậy mà, lúc này Cổ Nhược Phong quay đầu lại: "Lân muốn ở chỗ này dùng bữa sao?" Nếu như muốn, vậy liền tìm nơi khác, nàng cũng chút để ý đảo mắt bồ câu nhìn quản !
Mọi người trong đại sảnh đều lộ ra ánh mắt khinh thường, còn tưởng rằng nữ tử này có nhiều tài hoa, ngờ lại vô năng như vậy! Bọn họ lý giải những lời của Cổ Nhược Phong là: ta đối được, chúng ta đến chỗ khác ăn cơm
Chỉ tiếc, Cổ Nhược Phong là ai, đối với ánh mắt nghị luận của những người này nàng hoàn toàn hời hợt chút cảm giác! Theo ý nàng, bọn họ đối với nàng mà chính là người qua đường, nhìn cái cũng lãng phí thời gian
Phong Huyết Lân nâng lên nụ cười, nàng đúng là gài bẫy đền mạng người, ràng khắc trước dự tính đồng ý quản đối câu đối kia, chuyển mặt cái liền hỏi mình có muốn ăn cơm trong này , đây là mờ ám khinh thường “Minh Nguyệt hiên” sao!
Chủ nhân phía sau có thể lấy ra khoản tiền lớn như vậy để chống đỡ tiệm cơm, vậy thực lực cần phải cũng có biết bao nhiêu hùng hậu rồi! Chủ yếu hơn chính là, người có thể tới nơi này đều đơn giản, “Minh Nguyệt hiên” này chỉ sợ là vị trí tượng trưng cho thân phận thôi!
Huống chi, lấy khứu giác của , thức ăn ở nơi này có thể so với Ngự Thiện Phòng, món ăn như vậy phải người nào cũng có khả năng làm được!
Phong nhi trêu quản này như vậy, mặc dù sắc mặt người nọ tốt, vẫn kêu tiếng, quả là người bảo trì bình thản, toàn bộ nơi này đều chứng tỏ ba chữ: đơn giản.
Nhưng này tiền quyền đời này đối với mà như mây trôi, cho nên, dù đơn giản, trong mắt cũng chỉ là bụi bậm thôi.
Sau lưng truyền đến tiếng thầm bất mãn, nhưng tránh được thính lực của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân! "Mất mặt xấu hổ!"
Bốn chữ, khiến Phong Huyết Lân vui nhíu mày, cần nghĩ cũng biết người lên tiếng là người nào.
Cổ Nhược Phong cười khẽ, người nào đó đối với nàng quả rất bất mãn, hy vọng nàng có thể sống lâu chút, cũng làm cho cuộc sống của mình nhàm chán như vậy.
“Thức ăn ở đây tệ, Phong nhi có định nếm thử ?” Le, quý..d.ôn Phong Huyết Lân nhàng làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh khiếp sợ, cái gì gọi là phách lối, tới nơi này chỉ vì đồ ăn ở đây tệ?! Ở trong mắt bọn họ, tài nấu nướng của đầu bếp nơi này là tuyệt nhất rồi, đào cũng đào thấy! Có thể ăn được đồ ăn mà người ăn lại trở thành tài tử trong mắt mọi người, hơn nữa, có thể ăn được càng nhiều thức ăn, địa vị ở chỗ này xem như càng cao!
Theo như quy củ nơi này, cũng đơn giản giống như mặt chữ! món ăn cần giải đề, đề này mặc dù thua xa câu đối người nào đối được, nhưng cũng đủ làm cho người ta đau đầu! phải những người nghèo kiết hủ lậu đọc mấy quyển kinh thi là có thể giải quyết! Cho nên, vào cửa dễ dàng, ngồi xuống dễ dàng, nhưng muốn ăn được món ăn, có thể là khó khăn, khó khăn, khó khăn!
Mới vừa rồi quản còn chỉ cần đối ra câu đối phù hợp, liền dâng tất cả thức ăn lên, vậy, bọn họ có lời nào để , dù sao có thể đối ra cấu đối tương xứng, thực lực người ta là tràn đầy!
Nhưng mà, bây giờ nam tử này dám thức ăn coi như tệ, nếm thử chút? Ngươi có cần lớn lối như vậy hay ?!
Gắng sức nhìn, rốt cuộc. . . . . .
"Huyết Vương gia? !" tiếng thét kinh hãi, khiến mọi người trong đại sảnh thiếu chút nữa té ngã đất!
Huyết Vương gia, ở đâu? Cũng biết đạp lên cái vận cứ* chó gì mà sau khi cưới Huyết Vương phi liền vượt bậc lên làm người tôn quý nhất Mộ Dung vương triều! Làm sao lại xuất ở chủ thành biên giới này?!
Theo ánh mắt của người kinh hô, rốt cuộc, mỗi ánh mắt đều tập trung người Phong Huyết Lân!
Vừa nhìn, được rồi, là mắt màu máu! Hồng y, mặt nạ bạc, mắt màu máu, đó phải là nhung trang kinh điển của Huyết Vương gia sao?! Còn có nữ tử bên người , toàn thân áo đen, dung nhan tuyệt thế! A a a a! Sao hai người này lại xuất ở đây?!
Quản kia cũng đứng hình, trong nháy mắt phản ứng kịp, quỳ xuống: "Thảo dân bái kiến Huyết Vương gia, Huyết Vương phi!" Mồ hôi lạnh lan khắp toàn thân, hoàn hảo lúc nãy mình gì đắc tội với hai pho tượng phật lớn!
ra là, Cổ Nhược Phong va Phong Huyết Lân đứng ở cửa, lequ yd on vừa lúc chặn lại ánh mặt trời, Phong Huyết Lân lại theo thói quen khép hờ tròng mắt quan sát nơi này, người trong đại sảnh dĩ nhiên thấy màu mắt của . Mà tiểu nhị và quản kia liếc mắt nhìn quần áo hai người liền nhận ra thân phận nhất định tầm thường, nhưng mà làm hạ nhân được nhìn thẳng ánh mắt của chủ tử! Hơn nữa đầu Cổ Nhược Phong xoắn búi tóc thiếu nữ đơn giản, bọn họ tự nhiên cho rằng hai người này sợ là công tử tiểu thư có tiền sùng bái Huyết vương gia và Huyết vương phi nên tạo hình giống như vậy. Chuyện như vậy cũng phải gặp hai lần!
Chỉ là ngờ. . . . . . Lại là Huyết Vương gia và Huyết Vương phi. . . . . .
Cổ Nhược Phong giơ tay lên sờ sờ búi tóc đầu, búi tóc vương phi và búi tóc phu nhân có gia đình quả rườm rà muốn chết, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, cho nên Phong Huyết Lân liền cho nàng vấn búi tóc thiếu nữ. Lúc trước nàng còn kỳ quái tưởng rằng người nơi này có nhận ra Phong Huyết Lân tới, ngờ búi tóc của mình lại mơ hồ nổi lên tác dụng. . . . . .
Thấy khóe miệng Phong Huyết Lân kéo ra đến mức thể nhìn thấy, Cổ Nhược Phong cố nín cười, Lân như vậy có tính là thất sách ?
Thấy quản quỳ mặt đất run run rẩy rẩy, cùng với ít người biết là quỳ hay là đứng trong đại sảnh, Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm nửa bên câu đối, : “Nghe cho kỹ, vế dưới là. . . . . ."
Chương 3. Thành Cố Bắc (1)
Editor: Puck –
“Nhất nhân thị đại, nhị nhân thị thiên, thiên đại nhân tình, nhân tình đại quá thiên. Như thế nào? Bổn Vương phi đối vậy có tính là tinh tế?”
Cổ Nhược Phong híp tròng mắt, quét tất cả vẻ mặt của mọi người trước mặt vào trong đáy mắt, hoặc cúi đầu trầm tư, hoặc nhìn về đôi liễn *, hoặc trợn mắt há hốc mồm…
(*) liễn: dải vải hoặc giấy, hoặc tấm gỗ dài dùng từng đôi để viết, khắc câu đối treo song song với nhau. (Nguồn Wikipedia)
Chẳng lẽ nàng nhìn ra ánh mắt của những người đó nhìn Phong Huyết Lân sao? Nhìn gì vậy? Hâm mộ đố kỵ căm hận? Cộng thêm khinh thường khi dễ? Lân của nàng sao có thể để cho những người đó chà đạp?! Bọn họ có thể hâm mộ, có thể đố kỵ, cũng có thể căm hận, cũng có thể khinh thường! Nhưng duy nhất chỉ thể khi dễ! Bản thân Lân để ý, nhưng mà, dieêndaânleequuyydoonn nàng lại để ý! Nàng cho phép những người đó coi thường Lân như vậy!
là vương giả ưu tú nhất, bất luận kẻ nào cũng thể sánh bằng! càng là người mà nàng muốn bảo hộ cả đời, cũng là người phải bảo hộ nàng cả đời!
Quản lau mồ hôi lạnh đầu, uy nghiêm của Huyết Vương phi phải lợi hại bình thường! Những người cách quá xa có lẽ có cảm giác quá lớn, ở khoảng cách gần nhất ngay cả chân cũng run lên rồi! Mà vế đối này, tìm ra chút sai lầm! Vế đối có lời giải mười mấy năm qua được đối rồi!
“Huyết Vương phi quả nhiên là tài hoa hơn người, học rộng tài cao!” Lúc này từ lầu có nam tử mặc áo tím chậm rãi xuống, tóc đen buộc cao, quạt giấy cầm trong tay, trong ánh mắt có ý cung kính thể nhận ra!
Cổ Nhược Phong nhíu mày, đây phải là nhị công tử Trình gia Trình Thính Phong sao? Tại sao lại ở đây?
Vừa nghĩ tới, chỉ thấy quản nhìn về phía Trình Thính Phong, cúi đầu vô cùng cung kính : “Chủ tử.”
Trình Thính Phong tới trước mặt Cổ Nhược Phong dừng lại cách ba bước: “ biết Huyết Vương gia cùng Huyết Vương phi có thể tha cho thủ hạ vô dụng của thần ?” Tiếng kim rơi trong hành lang cũng có thể nghe được, trong khí bắt đầu xuất mùi quỷ dị!
Trình Thính Phong này là ai chứ! Nhị công tử Trình gia của tam đại thế gia! Tuy là nhị công tử, cũng là trưởng tử! giờ lqd có thể đại bộ phận của Trình gia đều do Trình Thính Phong quản lý! Nếu dậm chân cái, sợ rằng đất Mộ Dung rung động chỉ ba lần.
Lại “Minh Nguyệt hiên” này, mặc dù xây dựng ở cạnh biên giới thành Cố Bắc, nhưng danh tiếng vang dội! là người của thành Cố Bắc ai lại biết “Minh Nguyệt hiên” chính là nơi tập hợp toàn bộ quyền thế tiền bạc nhân tài! Người khó gặp trong ngày thường, xuất trong “Minh Nguyệt hiên” chút cũng kỳ quái!
Quản quỳ dưới đất, có thể quản lý tiệm này, bản lãnh cần cũng biết! Hôm nay nghe từ trong miệng đại gia Trình Thính Phong trở thành “Vô dụng”? Lời này, ý vị sâu xa!
Người khác chỉ thấy ba ánh mắt của ba người Trình Thính Phong cùng Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân lần lượt thay đổi, “Sát khí” vang lên đùng đùng!
Mà chân chính biết được hàm nghĩa trong đó chỉ sợ cũng chỉ có ba người trong cuộc rồi!
Trình Thính Phong bất đắc dĩ cười khổ, có thể chọc nổi hai đại tôn thần này sao?
Tụ họp ở Vân Hồ liền nhìn ra Cổ Nhược Phong phải đơn giản. Khi đó chỉ ôm thái độ xem trò vui, muốn nhìn nữ tử trong lời đồn đại vô cùng chịu nổi, hơn nữa dường như còn sống được bao lâu thay đổi gió mây, ngăn cơn sóng dữ như thế nào!
Đêm trăng máu đó, bị nàng rung động đến sâu sắc, nữ tử si tình như vậy, vẫn chưa từng thấy, người đối mặt với sinh tử mà thoải mái như uống nước, có mong muốn tìm hiểu nội tâm của nàng! Nhưng mà, nàng lại biến mất!
Sau lại nghe Bách Hoa sơn trang bị hủy diệt trong chiều tối, đổi thành Huyết Nguyệt sơn trang, thực lực như vậy, có lẽ nếu hao tổn nửa Trình gia có thể làm được như vậy, nhưng có can đảm d&đ$l@q&đ khí phách như nàng!Tổn thất nửa Trình gia, ở vương triều Mộ Dung, quá nửa năm bị thâu tóm ngay cả cặn bã cũng còn! đánh cuộc được!
Tuổi Mộ Dung Tô cũng lớn, thân thể vốn khỏe mạnh, Mộ Dung Niệm Diệc cũng phải là người tốt, có chỗ dựa là hoàng hậu, nửa đại thần trong triều nghiêng về, lại bị tam hoàng tử Mộ Dung Niệm Hàn cả ngày phong lưu đoạt ngôi vị hoàng đế! Trong này nếu có gì mờ ám có đánh chết cũng tin! Mặc dù Mộ Dung Niệm Hàn có chút bản lãnh, nhưng còn xa mới làm được những điều này! Nếu , soán vị phải đơn giản như ăn cơm?! đời này ai cũng có thể soán vị được! Theo tin tức trong tay , chuyện này hẳn là kiệt tác của hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân!
Còn nữa, Huyết Vương gia tay trói gà chặt trong lời đồn, sợ rằng đơn giản như vậy! Cổ Nhược Phong lợi hại hơn nữa, thủ hạ cũng chỉ có mấy người như vậy, mình phái người nào cũng có người trở về! Hơn nữa, cũng như , biết có mấy phe thế lực phái người ! Theo tính toán, mặc dù có chừng mười phe cũng phải có năm sáu phe! Người phái điều tra trở về đều run rẩy, vài trăm đầu người rớt xuống, gần như ngàn người chết trong trận chiến đấu kia! Trước kia phái ám sát cũng vậy, thử dò xét cũng có, hoàn toàn có người sống!
Trước đây vẫn cho là Phong Huyết Lân có chút nội lực nào, bây giờ, sợ rằng nội lực của vượt xa mình, cho nên vốn điều tra tới! Đây là cấp độ như thế nào!
bây giờ, chỉ có thể nhìn lên hai người trở tay làm mưa che trời làm mây ở vương triều Mộ Dung, tâm tư còn lại hoàn toàn có, người như vậy, phải có thể chọc, Trình gia cần chỗ dựa vững chắc! Mộ Dung Niệm Hàn vừa lên ngôi liền bắt đầu ra chiếu thư thông báo cả nước, dieendaanleequuydonn thấy Huyết Vương gia Phong Huyết Lân như nhìn thấy trẫm! Tình hình như vậy mà còn nhìn thấy , vậy sống hơn hai mươi năm hoàn toàn là uổng phí rồi!
Nhìn tôn kính sâu trong đáy mắt Trình Thính Phong, trong mắt Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều thoáng qua chút kinh ngạc, đáy lòng lẩm bẩm: Mình khủng bố như vậy chứ?
“Trình công tử đa lễ, Bổn vương cũng chỉ mang theo Vương phi tới đây ăn cơm thường mà thôi.” Phong Huyết Lân nặng .
câu lôi toàn bộ mọi người ngoài khét trong sống! Ăn cơm thường? đâu ăn được lại cố tình chọn nơi này?! Đây phải là ràng có thù với nơi này sao?
Vì thế đồng tình trong mắt mọi người giống như Thiên nữ vẩy hoa rối rít rơi lên người Trình Thính Phong. Dĩ nhiên là Trình Thính Phong nghe hiểu được hàm nghĩa trong câu của Phong Huyết Lân, Huyết Vương gia người ta cho bậc thềm để xuống, hơn nữa Huyết Vương phi đối được câu đối, bản thân cũng theo bậc thềm mà xuống! Đứng ở đây có cảm giác vô cùng thận trọng!
“Mời Vương gia Vương phi bên này.” Trình Thính Phong rất thức thời lui qua bên, hướng dẫn hai người lên lầu.
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, theo phương hướng Trình Thính Phong chỉ, ánh mắt giao nhau trêu tức ra.
Được rồi, là bọn họ cố ý.
Lấy thế lực của Phong Huyết Lân lqd ở vương triều Mộ Dung, nếu chút tin tức này cũng biết cũng đừng lăn lộn!
Lúc trước ở rừng cây ngoại ô hai người liền thương lượng buổi trưa tới đây dùng bữa, ai bảo đầu bếp nơi này có cấp bậc ngự trù!
Đương nhiên là bọn họ biết quy củ nơi này, vào cửa mặc áo đen, ngồi xuống phải ngâm bài thơ, món ăn phải giải đề. Đáng tiếc, tạm thời đến Cổ Nhược Phong mặc áo đen hàng năm, chính là tứ quỷ Si Mị Võng Lượng ngày ngày áo đen, vốn có y phục màu sắc khác! Nàng đến nỗi vì dừng lại ăn cơm trưa mà phải mua mấy bộ y phục chứ? cần thiết! biết nàng là nô lệ của vơ vét của cải sao?! Bây giờ giá cả cao như vậy, mấy bộ y phục đủ ăn xong nhiều bữa cơm, lừa bịp!
Last edited by a moderator: 14/11/15