Chương 60 (tiếp)
Editor: Puck
Lại đợi Cổ Nhiễm Mặc trả lời, tới căn phòng kia. Khi Cổ Nhiễm Trần qua Cổ Nhiễm Mặc tay kéo, nào còn cái gì gọi là hơi thở của tiên giáng trần, hoàn toàn chính là ác ma! “Nhị ca tốt” cực độ “kéo” Cổ Nhiễm Mặc trở lại. Lúc này phải huynh đệ chết chính bản thân mình chết rồi, thể trêu chọc vào Cổ Nhược Phong con người tà ác này, vậy cũng chỉ có thể kéo theo đồng lõa thôi!
“Đại ca…” Ánh mắt ai oán của Cổ Nhiễm Mặc quét về phía Cổ Nhiễm Trần, đại ca thể như vậy nha! Chúng ta là huynh đệ!
Cổ Nhiễm Trần rất “quan tâm” ngoái đầu lại nhìn: huynh đệ? Bây giờ mới xem ta là huynh đệ? Ngày hôm qua khi gặp Cổ Uyển Ngưng ở ven hồ, người nào khiến cho mình phải chịu oan uổng?
Cổ Nhiễm Mặc: … phải huynh cũng đổ lỗi cho ta hả?
Cổ Nhiễm Trần, trực tiếp coi như thấy.
Lúc này đến cửa phòng bao, cửa khép, bên trong mơ hồ có tiếng chuyện, chỉ có điều đối với đám người Cổ Nhược Phong mà cánh cửa này vốn có tác dụng gì, nội lực thâm hậu như bọn họ, bên trong chuyện nghe rất ràng!
“Ngưng nhi, muội theo ta có được ?” Hỏa Diễm chăm chú nhìn Cổ Uyển Ngưng, bây giờ nàng bị đuổi ra khỏi Cổ gia, hôm nay ở đây, chỉ sợ vì thể trở về nhà mẹ đẻ ở thành Vô Hỏa, chỉ có điều, nữ nhân bị hòa ly, còn có ai muốn gặp mặt, huống chi, biết được tình huống Cổ gia ở thành Vô Hỏa như thế nào?! Gia đình như vậy, cho phép tồn tại của nàng như thế nào?!
“Cái gì?! Ngươi định dẫn nương ta ?!” Đúng lúc này, Cổ Nhược Phong “kẹt” đẩy cửa ra, mặt khiếp sợ!
Cổ Uyển Ngưng cũng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hỏa Diễm, dám tin, , muốn nàng cùng … Vậy có phải là vẫn còn có phần tình nghĩa như trước đối với nàng? Nghĩ đến đây, mặt đỏ ửng lên, nhưng đảo mắt lại thấy đám người Cổ Nhược Phong nhìn hai người bọn họ, còn Cổ Nhiễm Mặc định xuống lầu lại tỏ vẻ hối hận cùng ảo não đứng sau cùng, chuyện này… chẳng lẽ Mặc nhi gọi bọn họ lên? (Tứ Nguyệt: Ngưng tỷ, con mắt nào của tỷ thấy tên Cổ Nhiễm Mặc kia có vẻ hối hận rồi hả?)
Cho dù Cổ Nhiễm Mặc cúi thấp đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bắn phá mãnh liệt của Cổ Uyển Ngưng… Trong lòng than thở, sao lại gặp phải muội muội ác ma như vậy? Còn nữa, đại ca trở nên tà ác trắng trợn như vậy từ khi nào?! Im lặng ngẩng đầu… Khụ khụ, được rồi, bây giờ muốn ngẩng đầu, ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Cổ Uyển Ngưng…Cúi đầu nhìn xuống, trong lòng thầm thề, nhất định phải báo thù này! muốn lòng dạ càng trở nên hiểm độc hơn so với bọn họ! Nhưng nghĩ đến nhất định Cổ Uyển Ngưng nhớ kỹ chuyện này, từ nay nương càng thêm kinh khủng, chừng về sau cùng “kế phụ” kia kết hợp đào hố ! tê dại da đầu! Thế giới này quá nguy hiểm!
“ biết có nên kiếm chỗ chuyện?” Cổ Nhược Phong rất nghiêm túc tiến lên, giọng càng thêm tràn đầy phòng bị, người nọ định có ý đồ bất lương với nương sao? Dù thế nào Cổ Uyển Ngưng cũng là thân sinh ra thân thể của nàng, đương nhiên là nàng muốn đảm bảo an toàn cho nàng ta rồi!
Hỏa Diễm chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, thầm nghĩ, Cổ Nhược Phong là nữ nhi, nếu có thể đả thông cửa ải của nàng ấy, vậy có thể gần Ngưng nhi thêm từng bước!
Gật gật đầu: “Được.” Tiếp theo, Hỏa Diễm quay đầu ôn hòa với Cổ Uyển Ngưng: “Ngưng nhi nàng trước cứ chờ lát.” Giọng điệu này, vẻ mặt này, dù thế nào cũng thấy là phu quân săn sóc!
Đầu chân mày Cổ Nhiễm Mặc nhảy lên, coi tình cảm giữa hai người, cảm thấy ngày chết của còn xa…
Theo chân hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân vào phòng bao người, Hỏa Diễm bắt đầu nghiêm túc đánh giá Huyết vương phi mấy ngày gần đây ồn ào huyên náo vương triều Mộ Dung, lại là nữ nhi của Ngưng nhi Cổ Nhược Phong!
Nàng giống với tin tức mà thủ hạ mình hồi báo, , là ưu tú hơn chút! Nhan sắc khuynh thành, người toát ra hơi thở bức người, cùng với nội lực thâm sâu thể dò xét! Mà vị nam tử mang mặt nạ màu bạc đứng bên cạnh nàng, sợ rằng chính là Huyết vương Phong Huyết Lân trong truyền thuyết rồi! Lấy tư thế của , rất xứng đôi với dung nhan của Cổ Nhược Phong, mà người có hơi thở tà mị như có như , vừa có uy nghiêm thể kháng cự, ngay cả bản thân mình là người đứng đầu thành cũng còn xa mới sánh kịp!
Cổ Nhược Phong thản nhiên nhìn theo đánh giá của , nhếch miệng lên nở nụ cười tà mị: “Thành chủ thành Vô Hỏa có nguyện ý làm giao dịch ?”
Hỏa Diễm nhíu mày, nàng gọi mình phải để chuyện về Ngưng nhi sao? “Giao dịch?”
“Đúng.” Trả lời chút dài dòng dây dưa nào, giọng kiên định đoán rằng nhất định là đồng ý!
Vốn Hỏa Diễm nhiều lòng hiếu kỳ trái lại để cho nàng quyến rũ, rất muốn xem nữ nhi của Ngưng nhi có bao nhiêu năng lực! Huống chi, chẳng lẽ nàng biết trong buôn bán, nếu có đầy đủ lợi ích, hợp tác sao?
“ biết giao dịch như thế nào?”
“Cổ, Uyển, Ngưng.” Gằn từng chữ, ràng dị thường.
Ngưng nhi? Sao nàng lại muốn dùng Ngưng nhi làm giao dịch?! Sao nàng có thể!
Nhìn Hỏa Diễm kích động đến mức muốn nhảy lên, trong lòng Cổ Nhược Phong cảm khái, chỉ sợ nam tử này quá Cổ Uyển Ngưng rồi, nếu , người bình thường nghe được câu này, đầu tiên phải nghĩ đến là giao dịch gì mà phải giận dữ chứ? Huống chi, ở trong tình huống này, xét tình cảnh, nghe được giao dịch như thế, trước tiên nên suy tính coi có thể lợi dụng lần giao dịch này mà lấy được Cổ Uyển Ngưng ?
Như vậy nam tử này quả là hiếm thấy! Mặc dù tính tình liều chết, nhưng hết cách rồi, Cổ Nhược Phong nàng coi trọng người này! Cho nên, nàng định thương tình chút, thu ít sính lễ hơn.
“Ngươi cũng biết, giờ mẫu thân rời Cổ gia, trong người có đồng nào, lại có nơi để .”
Hỏa Diễm nghe thế, lửa giận thoáng bình ổn lại, rất muốn xem Cổ Nhược Phong này làm khoản giao dịch như thế nào!
“ giờ cuộc sống của ta cùng phu quân cũng túng quẫn, mang theo mẫu thân lại khiến cho nàng chịu khổ, còn bằng thay nàng tìm người trong sạch để gả, cũng để cho nàng hưởng hạnh phúc.” Khi Cổ Nhược Phong lời kia mặt hồng, thở gấp, còn rất có khuynh hướng “Ta toàn bộ là vì tốt cho mẫu thân”! (kim ngân tài bảo trong nhẫn ngọc kêu khóc: chúng ta phải là tiền bạc sao?)
“Hả?” Vốn Hỏa Diễm là người thông minh, trước bởi vì Cổ Nhược Phong muốn dùng Cổ Uyển Ngưng làm giao dịch, nhất thời váng đầu, giờ tĩnh tâm lại, xem ra Cổ Nhược Phong cũng phải hạng người hám lợi, nàng làm như thế, nhất định là có lý do của nàng! Bây giờ nàng như vậy, rốt cuộc mục đích cuối cùng là gì?
“Ta thấy tướng mạo Thành chủ đường đường, nhân phẩm cũng sai, bằng… ta bán mẫu thân cho ngươi thế nào?”
Đáy mắt Hỏa Diễm toát ra ánh lửa, thông minh như , sao có thể nghe ra ý ở ngoài lời của Cổ Nhược Phong?! Khóe miệng tràn ra chút chua xót: “Ngưng nhi nàng… có ta ở trong tim.” lại bức hôn như thế, chỉ sợ nàng càng thêm thương tâm thôi…
Cổ Nhược Phong nhíu mày, có ở trong tim? Sao nàng nhìn ra giống? Chẳng lẽ đây chính là người ngoài sáng suốt người trong cuộc mơ hồ?
“Ta biết giữa ngươi và nương có hiểu lầm gì, nhưng mà ta thấy hình như phải như vậy.”
Hiểu lầm? Hỏa Diễm ngây người, giữa và Ngưng nhi… hiểu lầm? Chẳng lẽ ở giữa còn có chuyện gì mà mình biết sao? Hay là… có người động tay động chân? Trong lòng Ngưng nhi có hay sao? Người Ngưng nhi thích… là , phải Cổ Hạo Nhiên? Như vậy, mở lời cưới nàng, nàng phản đối chứ?!
Cổ Nhược Phong thấy Hỏa Diễm nghe được lời của nàng, tiện đà : “ cầu của ta cũng cao, cần ngươi tam môi lục sính *, chỉ cần trong ngày đại hôn ngươi có kiệu lớn tám người khiêng, mang theo tám tám sáu mươi tư món sính lễ là được!” Lời này nhàng! Tám tám sáu mươi tư món sính lễ, nhà bình thường tối đa cũng chỉ có hai món sính lễ, nhà giàu cũng quá hai tám mười sáu lễ! Nàng tính toán mua nửa thành sao?!
(*) tam môi lục sính: còn gọi là “tam thư lục lễ” là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.
Vậy mà, quả mắt Hỏa diễm cũng chớp gật đầu: “Ta sai người chuẩn bị!” So với Ngưng nhi mà sáu mươi tư món sính lễ có coi là gì! Huống chi, mặc dù Cổ Nhược Phong đưa ra, hôm đại hôn làm như vậy! Chỉ có điều, vốn biết đợi đến khi nào mới có được ngày này, ngờ Cổ Nhược Phong cấp cho cơ hội!
Nhìn Hỏa Diễm ra cửa, Phong Huyết Lân cưng chiều vuốt lỗ mũi xinh xắn của Cổ Nhượng Phong: “Phong nhi nghịch ngợm, sáu mươi tư món sính lễ, chỉ sợ muốn móc rỗng phủ thành chủ kia!”
Cổ Nhược Phong cực kỳ vô tội nháy mắt: “Phải biết rằng ta đây mang cái danh ‘bất hiếu’ lưng, phải cho chút bạc vụn an ủi chứ?”
Nụ cười của Phong Huyết Lân càng thêm rạng rỡ: “Vậy lúc nàng gả cho ta ngay cả lượng bạc sính lễ cũng chưa thu.” Như thế xem ra vẫn có thể coi là may mắn, nếu như Phong nhi biết cảnh giới hư hỏng này, chỉ sợ cho dù đủ tám tám sáu mươi tư món sính lễ cũng lấy được nàng! Ngược lại muốn cảm tạ Mộ Dung Tô kịp thời hạ đạo thánh chỉ! Càng may mắn hơn trước đại hôn ngày mình liếc nàng cái đường chính. giờ hồi tưởng lại, khoảng cách trăm bước ngày đó, đạp gió mà , cuộc đời này có mấy ai có thể gặp được nửa kia như vậy?!
Cổ Nhược Phong tức giận trợn mắt nhìn Phong Huyết Lân: “Người đó là cổ phiếu tiềm năng, ta gọi là đầu tư, về sau muốn hồi báo lợi tức hiểu chưa?!”
Mặc dù Phong Huyết Lân hiểu nàng “Cổ phiếu tiềm năng”, “đầu tư” là cái gì, thế nhưng “Hồi báo” ngược lại nghe , liên tưởng tất mọi chuyện, cũng đại khái hiểu được nàng cái gì. Nhích tới gần chút, hỏi “Phong nhi muốn hồi báo cái gì?” Cho dù là cái gì, cũng có thể mang hết toàn lực thay nàng nhận lấy! Cho dù nàng muốn trời, cũng có thể vì nàng mà lật đổ!
“Bản thân nuôi dưỡng tốt, sống phóng túng, chàng tùy thời biến ra bạc cung cấp.” Cổ Nhược Phong buông tay ra, mặt lộ vẻ “Ta rất dễ nuôi”.
“Ha ha!” Phong Huyết Lân cười khẽ ra tiếng, nàng đúng là dễ nuôi, nếu đối với người bình thường, cầu này sợ rằng làm được, dù sao, “sống phóng túng” theo lời nàng cần đến bạc, chỉ sợ cả quốc khố cũng còn xa mới đủ! Chỉ là, với mà , đây vốn phải là vấn đề! Cho nên, điều này có phải có ý nghĩa, nàng chỉ có thể ở cùng chỗ với rồi hả?
“Là nuôi dưỡng tốt, vậy nay chúng ta có phải nên trở về nhìn nương chút rồi ?” Dù sao cứ mang nàng ra bán như vậy, cũng nên trở về “an ủi thân cận” tốt chút, xem như thấy , mỗi người trong ba huynh muội Cổ gia này đều là đèn cạn dầu *, Cổ Uyển Ngưng là mẫu thân của bọn họ, sau này biết , tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy!
(*) đèn cạn dầu: chỉ người dễ bắt nạt
“Sợ rằng trước khi còn phải xử lý xong con chuột xà nhà.” Cổ Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhìn lên xà nhà bí trong gian phòng.
“ ngờ cuối cùng bị người phát .” Từ cao nhàng ra người dáng dấp tầm thường, cả người tỏa ra khí chất phong lưu mà hạ lưu, người này…
Last edited by a moderator: 18/10/15