1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng phi điên của vương gia khát máu - Vong Xuyên Tứ Nguyệt Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5: Đài cao Huyết Trì (3)

      Editor: Quỳnh

      Thời điểm quốc sư Thiên Tâm thấy Cổ Nhược Phong thu được huyết ngọc, trong mặt hơi lóe lên cái, sau đó liền rời , có lẽ, nghĩ, kiếp cuối cùng này cần đến hỗ trợ của , có lẽ, còn có việc quan trọng hơn phải làm.

      Mắt thấy huyết nguyệt sắp hình thành, Cổ Nhược Phong liền xuất sáu khối huyết ngọc ra, cùng với vòng tay huyết ngọc. tình kỳ quái xảy ra!

      Sáu khối huyết ngọc có thể tụ hợp lại chỗ với vòng tay huyết ngọc, tạo thành hình cầu! Khi huyết nguyệt chiếu xuống, huyết ngọc này lại chậm rãi dung hợp!

      Nhưng, hình như còn thiếu cái gì đó! Đúng! Là khối huyết ngọc thứ bảy!

      Cổ Nhược Phong nhìn về phía Phong Huyết Lân, mà Phong Huyết Lân lại chỉ lắc đầu, biết. Khối huyết ngọc thứ bảy ở đâu, trí nhớ của chút ấn tượng, chỉ có trống rỗng!

      Huyết ngọc tiếp tục dung hợp, mà Cổ Nhược Phong lại cảm thấy vui vẻ chút nào! Mọi thứ đêm này đều hết sức quỷ dị! Kiếp thứ chín, ba chữ này khỏi khiến nàng nhớ đến kiếp số trong quá khứ, hết thảy mọi thứ này, hình như đến quá mức bình thường!

      Ngay lúc Cổ Nhược Phong còn chưa suy nghĩ ràng, Phong Huyết Lân chợt quát to tiếng, màu đỏ trong mắt càng thêm đậm! Mà lúc này đây, lại khác hẳn với trước kia! Trong vẻ khát máu còn mang theo tầng hung hăng!

      Phong Huyết Lân nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, sau đó liền bay ra khỏi Cửu vương phủ! giờ có cách khắc chế bản thân! Lần thị huyết này là muốn giết người, chứ phải là hút máu! Lúc này đây, biết dục vọng trong thân thể lay động mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần so với huyết nguyệt lần trước! giờ có thời gian để chuyện nữa rồi! muốn giết người!

      Cổ Nhược Phong cũng cảm thấy điểm khác thường của Phong Huyết Lân! Giữa nàng và vốn cần nhiều ngôn ngữ cũng có thể hiểu ý của đối phương, giờ hành động của Phong Huyết Lân khiến Cổ Nhược Phong hiểu , huyết nguyệt ở kiếp thứ chín này nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ rồi!

      Bóng dáng Phong Huyết Lân chợt lóe lên, cho dù nội lực của Cổ Nhược Phong có cao thâm đến đâu khinh công cũng thể so với tốc độ quỷ dị của Phong Huyết Lân!

      Người, tất cả xung quanh đều là người!

      Cổ Nhược Phongđindanlequydonnnnn nhìn số người đứng vây quanh Cửu vương phủ, tin, nhưng dùng khiếp sợ và bất an để hình dung chính xác hơn chút!

      Đây phải là thị về của Cửu vương phủ, y phục người biểu lộ thân phận của bọn họ, quân hộ thành của vương triều Hiên Viên!

      Mấy vạn người đứng chi chít xung quanh Cửu vương phủ!

      "Giết tha!" Cổ Nhược Phong nghe thấy tiếng gầm giận dữ phát ra từ trong đám người! Sau đó tất cả các thị về đều chạy về phương hướng!

      Cổ Nhược Phong nhìn theo phương hướng của dòng người kia, ở giữa, áo đỏ tóc đen, con ngươi màu đỏ hung hăng muốn giết người! Đó là Phong Huyết Lân!

      Tay binh khí, đứng ở nơi như vậy, giống như quên phản kháng!

      Giờ khắc này, Cổ Nhược Phong giật mình nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, phía phố dài, cách cửa sổ, cũng đứng ở nơi đó như vậy, đám người xung quanh ồn áo hung hăng muốn giẫm hẳn ở dưới chân!!

      Mà lúc này, bọn họ lại muốn mạng của ! chết, nhưng nếu bị thương, đau đớn!

      Vì sao phản kháng?!

      Lửa giận trong lòng Cổ Nhược Phong lại bốc lên! Mặc dù nàng biết, tuy trong mắt Phong Huyết Lân muốn giết chóc nhưng trong đó cũng có chút giẫy giụa!

      Đao, vô tình chém xuống, chém vào lưng Phong Huyết Lân, lúc này còn đau khổ đấu tranh!

      Máu, tràn ra, nhuộm y phục màu đỏ thành đen, cũng nhuộm đỏ hai mắt đen nhánh của Cổ Nhược Phong!

      Phong Huyết Lân giống như cảm nhận được lửa giận của Cổ Nhược Phong, chợt phục hồi tinh thần lại, cách đám người nhìn thẳng vào mắt người đứng xa xa, giây, lại biến mất lần nữa! Lấy tốc độ của , có bất kỳ người nào có thể đuổi theo được!

      Nhìn nơi Phong Huyết Lân biến mất, Cổ Nhược Phong ngây người, muốn đối mặt với mình, chẳng lẽ tình huống lần này tệ như vậy sao?! Kiếp nạn thứ chín, kiếp nạn thứ chín!

      Xung quanh càng ngày càng nhiều người! Mà thị về bên cạnh Cổ Nhược Phong hai mắt nhìn nhau sau đó cầm theo đao chạy vọt ! Phía có lệnh, giết tha! Mà nữ tử mặc đồ đen này là Huyết vương phi, khuôn mặt xinh đẹp cũng tệ! Huyết vương gia giết chết, nếu lại để Huyết vương phi này chạy, vậy bọn họ chỉ có con đường chết rồi!

      Cổ Nhược Phong muốn xuyên qua đám người tìm Phong Huyết Lân, nhưng những người này gắt gao ngăn cản, thậm chí còn nghĩ muốn giết nàng!

      , đó cũng phải là điều quan trọng!

      Nàng nghe thấy thị vệ vung đao chém Phong Huyết Lân kia đắc ý cười to, kiêu ngạo , máu giọt đao, khỏi khiến Cổ Nhược Phong nhớ đến màn vừa rồi!

      "A!" Trong lòng biết, sao cũng đều đuổi kịp Phong Huyết Lân! Nàng biết Phong Huyết Lân muốn mình tìm được ! Cuối cùng cảm xúc rối rắm này khiến Cổ Nhược Phong bạo phát!

      Quân hộ thành, là đại biểu cho vương triều Hiên Viên sao? Vương triều Hiên Viên muốn phản bội sao?

      Ha ha, khi nào Cổ Nhược Phong nàng sợ những thứ này? Cho dù là toàn bộ thiên hạ, ngăn cản nàng cũng chỉ có kết cục, chết!

      Giống như đôi mắt đỏ của Phong Huyết Lân, lúc này chỉ còn lại yên tĩnh cùng thị huyết đến mức đáng sợ! Cho tới bây giờ, nàng sợ giết người, người chết tay nàng nhiều vô số kể! Nhưng nàng giết người vô tội, bởi vậy cũng chưa bao giờ cảm thấy áy náy! Mà những người này phải muốn mạng của nàng sao? phải bọn họ đều muốn nàng chết sao? Bọn họ, càng muốn Phong Huyết Lân chết!

      Như vậy, nàng có lý do gì để giữ lại mạng bọn họ sao?

      Cái gì mà biết chuyện, cái gì mà chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh cấp , xin lỗi, nàng chỉ nhìn đến !

      Vung tay lên, nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô song, giết người thấy máu!

      Tay nâng lên trung đều thu lấy mạng người! con đường đỏ đầy máu xuất !

      Quân hộ thành sợ hãi! Bọn họ nghe qua truyền thuyết về Huyết vương phi, trong đêm diệt Bách Hoa sơn trang, mười dặm hồng trang gả mẫu thân,
      nhưng, bọn họ nghe xong, lại để ở trong lòng! Bọn họ la quân hộ thành, từng chứng kiến quá nhiều chuyện, muốn diệt Bách Hoa sơn trang trong đêm, ngay cả Cửu vương gia của bọn cũng làm được, nữ tử, còn là nữ tử điên trong lời đồn, sợ là do người khác, mà nàng chẳng qua là người ra mặt mà thôi! Thế lực đằng sau lưng nàng mới là cái để bọn họ phán đoán!

      Nhưng mà, bây giờ, bọn họ bao giờ nghĩ như vậy nữa, giờ, chính mắt bọn họ chứng kiến! Lời đồn đại thành ! Khiến cho bọn họ tưởng là cơn ác mộng!

      Nhưng, đây là ! Bên cạnh ngừng có người ngã xuống, màu máu đỏ tươi ấm áp, bắn téo người, triền miên giống như mưa, nhưng lại đẫm máu tanh như vậy!

      Nữ tử này, thích giết chóc điên cuồng như vậy! Từ điên kia cũng có sai! trong mắt bọn họ, nàng chính là người điên! Mà người điên này, bọn họ quả thể trêu vào!

      Bọn họ hối hận, nhưng, cõi đời này, hai chữ hối hận này là điều vô dụng nhất!

      Cổ Nhược Phong điên rồi, nàng thấy Phong Huyết Lân bị thương, nàng tìm thấy Phong Huyết Lân, kiếp nạn thứ chín chưa kết thúc, tất cả những thứ này, khiến cảm xúc mấy tháng nàng dằn xuống bùng nổ!

      Mưa tạnh, gió ngừng, quân hộ thành lui về phía sau, bây giờ ai có thể ngăn cản nàng giết người!

      Si Mị Võng Lượng Phàm nhìn vẻ thị huyết của Cổ Nhược Phong, trong lòng liền hoảng hốt, từ lúc bọn họ theo bên người Cổ Nhược Phong, nàng chính là người vân đạm phong khinh, khóe miệng luốn cười, cho đến giờ chưa có chuyện gì có thể khiến nàng thay đổi biểu cảm mặt.

      Có lẽ, thế giới này, Phong Huyết Lân chính là mọi thứ của nàng, nàng chỉ vì Phong Huyết Lân mà cười mà lo lắng, người có thể khiến nàng lộ ra biểu tình thứ hai cũng là Phong Huyết Lân, Phong Huyết Lân biến mất đại biểu cho cái gì ngũ quỷ bọn họ đều biết! Kiếp nạn thứ chín này giáng xuống, rốt cuộc là Phong Huyết Lân còn sống hay chết? Thậm chí... Tan thành mây khói... ai có thể biết!

      Mà điều duy nhất bọn họ biết là, Phong Huyết Lân rời là vì Cổ Nhược Phong, bởi vì cái loại thị huyết , sợ là chính cũng thể khống chế được! Mà muốn làm thương tổn Cổ Nhược Phong. Nơi này, ai có thể ngăn cản làm gì! Ai cũng bất lực!

      Lân chủ tử thể chết được! chết... Phong chủ tử làm những gì, bọn họ cũng biết!

      Ngũ quỷ lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ, có nhúng tay vào chuyện của Cổ Nhược Phong, có lẽ, đây là phương thức phát tiết tốt nhất cho Cổ Nhược Phong, mà những người này, đáng chết!

      Lạnh lùng, mặt biểu cảm, đây là thái độ của ngũ quỷ, chút thương hại hay đồng tình gì với những người đó!

      Phong Huyết Lân biến mất, , chính xác hơn là ở nơi cách kinh thành Hiên Viên ba trăm dặm, nhìn kinh thành Hiên Viên, nghi hoặc trong đôi mắt đỏ càng trở nên nồng đậm!

      Hình như, ham muốn thị huyết của biến mất!

      Nhưng... năng lực của cũng biến mất!

      Loại tượng "Ngoài mười bước, phong công lực" được giải này, sau đó chỉ xuất lần! Đó chính là lần Tuyết Cơ kia! Cổ Nhược Phong bị Tuyết Cơ mang đến gian phòng được tinh chế rất tốt, thời điểm đó, bọn họ chỉ cách nhau mười dặm! Năng lực của cũng biến mất.

      Ba trăm dặm, năng lực của cũng biến mất!

      Chẳng lẽ lời chú kia thể phá giải, để cho bọn họ chỉ có thể rời cự ly ngắn thôi?

      Phong Huyết Lân hiểu, lành lạnh sau lưng khiến chợt nhớ tới lúc bị người chém đao kia! Lúc này miệng vết thương khép lại, lúc này, quên được cái nhìn kia, Cổ Nhược Phong gần như muốn nổi điên!

      Đau đớn dần lan tỏa trong lòng... biết giờ nàng như thế nào...

      Nàng vẫn khỏe chứ?

      Chỉ mới cách ba trăm dặm, bắt đầu nhớ nàng rồi.

      Cho tới bây giờ chưa cách xa nàng như vậy.

      Ba trăm dặm... Phong Huyết Lân đưa tay sờ lên ngực, tim của đập, là bởi vì tồn tại của nàng!

      Nhưng, lồng ngực khác thường khiến Phong Huyết Lân cảm thấy tò mò!

      Túi gấm!

      Kia là túi gấm Quỷ vương Ly Lạc đưa cho !

      phát sáng!

      Phong Huyết Lân nghĩ đến lời lúc đó của Quỷ Vương Ly Lạc!

      : Túi gấm này có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn thứ chín!

      Chẳng lẽ nó có tác dụng?

      Phong Huyết Lân mở túi gấm ra, cái túi nho nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng màu trắng, miệng túi vốn mở lúc này lại xuất vết rách !

      Phong Huyết Lân đưa tay vào trong, lấy ra cái vòng tròn gì đó, nhìn kỹ, ra là chiếc nhẫn ngọc!

      Nhìn quen mất, hình như... Cổ Nhược Phong!

      Đúng! Giống y hệt như cái nhẫn tay Cổ Nhược Phong! Màu trắng trong suốt!

      "Phong... Huyết... Lân." Sau lưng, chợt vang lên giọng của người, chậm, lạnh, vô cùng... quen thuộc...
      Last edited: 29/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5: Đài cao Huyết Trì (Đại kết cục 4)

      Editor: Quỳnh

      Thi thể nằm đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm khiến cho người ta chùn bước, khi Hiên Viên Dật Vân mang theo thị vệ đến liền nhìn thấy màn này! Thi thể xếp thành đống bốn xung quanh Cửu vương phủ, tiêu điều, chút hơi thở của người sống!

      "Báo cáo Vương gia, có người sống!" Thị vệ trưởng theo cẩn thận tiến lên kiểm tra, sau đó run rẩy đến hồi báo! Mặc dù tham dự rất nhiều trận tranh đấu gay gắt, nhưng cảnh tượng hôm nay vẫn khiến kinh hãi! nghĩ đến vị Huyết vương phi kia là giết người chớp mắt, ở địa bàn vương triều Hiên Viên mà vẫn có thể kiêu ngạo như vậy!

      "Chôn thôi." Cuối cùng Hiên Viên Dật Vân nhìn thoáng qua, thản nhiên , nhưng, sóng lớn trong lòng ai có thể nhìn thấy! Ba vạn người! Ba vạn quân thủ thành! mình Cổ Nhược Phong lại có năng lực giết sạch! Lần này Hiên Viên Thương Minh là quá phận rồi! biết hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ra sao, sợ là vương triều Hiên Viên và vương triều Mộ Dung tránh được trận chiến rồi!

      Trong lòng Hiên Viên Dật Viên tức giận về hành động điên cuồng này của Hiên Viên Thương Minh! Ai cũng ngờ Hiên Viên Thương Minh lại liều lĩnh như vậy, dựa vào còn chưa bị phế liền lấy hoàng quyền phát động quân thủ thành bao vây Cửu vương phủ, còn lấy danh nghĩa của Cửu vương gia đám người Huyết vương chiếm cứ Cửu vương phủ!

      Chờ biết được tin mang theo thị vệ chạy tới... là tình cảnh như vậy rồi!

      Toàn bộ tính mạng của ba vạn người!

      Sợ là Hiên Viên Thương Minh nghĩ đến ba vạn người cứ thế mà chết !

      "Ha ha ha! Cổ Nhược Phong, có phải là rất ngạc nhiên ? Rất ngạc nhiên? Thậm chí... Rất hối hận?" Thanh như vậy, xa lạ, lạnh nhạt, giống như gió, nhưng lại thêm tầng điên cuồng và đắc ý!

      Cổ Nhược Phong lẳng lặng nhìn cách đó xa, đó là Huyết Trì, cái đài cao nổi lên giữa trung, mà phía , Phong Huyết Lân nằm an tĩnh, giống như ngủ thiếp ... nhưng, an tĩnh như thế, giống !

      khắc khi nhìn thấy Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân nên đứng ở bên cạnh nàng!

      khắc khi nhìn thấy Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân nở nụ cười tươi với nàng!

      khác khi nhìn thấy Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân ...

      Tóm lại, nên yên tĩnh nằm ở nơi đó như vậy!

      Khóe miệng Cổ Nhược Phong cong lên, bình tĩnh, phong khinh vân đạm như cũ, đôi tay trong ống tay áo đen nắm chặt! Máu tươi tí tách chảy ra!

      "Ngươi là ai?" Giọng vẫn khác thường ngày, chỉ là nếu nghe kỹ cảm thấy được nó run rẩy!

      "Ha ha, đời này còn có người biết tình như Cổ Nhược Phong ngươi sao?" Đối phương cười chế nhạo . Quần áo màu trắng, phong thái nửa tiên, nhưng biểu cảm giờ lại hề xứng, vẻ mặt mang theo tà ác!

      Đây là... Quốc sư Thiên Tâm!

      " biết? ra ta chờ chính là thời khắc này!"

      "À, đúng rồi, ngươi muốn hỏi, khi ở trấn Phần Hồn, ta ràng giúp đỡ các ngươi, vì sao tại lại muốn đưa các ngươi vào chỗ chết?!"

      " sai, trấn Phần Hồn là ta tâm giúp đỡ các ngươi! hơn so với trân châu! Bởi vì... khi đó các ngươi thể chết được!

      "Còn có, lần trăng tròn đó, ta cũng muốn giết các ngươi! Chỉ là, ngờ, người phàm như ngươi, lại rất lợi hại, khiến ta bị thương nặng, cho dù giết ngươi, cũng động đến Phong Huyết Lân được!"

      "Sau đó, ta phải tu dưỡng suốt cả tháng! Tu kinh phục cố! Đau đớn thấu tim! kể ngày đêm! Ngươi có biết vì sao ta có thể trải qua tháng đó ? sai! Là ta nghĩ tới các ngươi chết như thế nào!"

      "Ha ha ha! Trời phụ ta! Huyết Trì(1) này, từ khi Phong Huyết Lân đến thế giới này liền bắt đầu được xây rồi! Vì hôm nay!"

      (1) Huyết trì: ao máu.

      "Chỉ là, ngươi xuất ! Ngươi biết ? xuất của ngươi cho ta biết nhiêu là kinh hỉ? Ta vẫn cho là ngươi xuất đời này nữa! Nhưng, ngươi lại xuất ! Ngươi chính là kiếp nạn của ! Từ khi bắt đầu gặp ngươi, nội tâm của cự tuyệt hút máu! Trăng tròn là lúc ai có thể đoán được xảy ra chuyện gì! Hoặc là... bị giết chết."

      "Chẳng qua là, ta nghĩ ngươi lại cường đại như vậy! Giúp loại bỏ mọi thứ! Hơn nữa, lúc trăng tròn thứ hai, năng lực của được giải phong, ta có năng lực để giết chết nữa!"

      "Cho nên, Huyết trì này lại phát huy tác dụng của nó."

      "Thấy ? Huyết Trì! Đẹp biết bao!"

      Thiên Tâm hoàn toàn bị vây vào trang thái độc thoại mình, tâm tư giờ của ai có thể hiểu được!

      có năng lực tiên đoán, vốn là bán tiên(2)! Nhưng, lại thể thành tiên!

      (2) Bán tiên: nửa là tiên.

      Phong Huyết Lân xuất vừa hay có thể thỏa mãn nguyện vọng của ! Chỉ cần giết Phong Huyết Lân, lấy được nguyên thần của (Phong Huyết Lân), liền có thể trở thành tiên! Nhưng, Phong Huyết Lân dễ giết như vậy! Cho dù là Phong Huyết Lân vừa sinh ra, quốc sư Thiên Tâm cũng có năng lực để giết ! Bởi vì khi đó Phong Huyết Lân được trời bảo hộ, Thiên Tâm vốn thể nào xuống tay!

      Cho nên, quốc sư Thiên tâm liền xây dựng Huyết trì này! Nó là thứ duy nhất có thể đối phó với Phong Huyết Lân!

      Huyết trì còn chưa xong, Cổ Nhược Phong lại xuất ! Đó chính là cơ hội xoay chuyển cho Thiên Tâm! Cổ Nhược Phong, chính là tử huyệt của Phong Huyết Lân! Khi thiên định cửu kiếp, Phong Huyết Lân mất tri giác, huống hồ, từ lúc gặp Cổ Nhược Phong, tầng bảo vệ của trời người Phong Huyết Lân liền biến mất rồi! còn thân bất tử!

      Nhưng, năng lực của Cổ Nhược Phong lại rất cường đại, khiến quốc sư Thiên Tâm thể cách gì! chỉ có thể chờ! Chờ đến kiếp nạn thứ chín! Phong Huyết Lân muốn giết người, sợ làm thương tổn đến Cổ Nhược Phong, nhất định rời khỏi nàng! Hơn nữa, chỉ cần hai người cách nhau ba trăm dặm, năng lực của Phong Huyết Lân biến mất! Lúc đó muốn đối phó với Phong Huyết Lân thế nào đối phó thế đó!

      Những thứ này, lúc Thiên Tâm độc thoại giữa trung, Cổ Nhược Phong chợt hiểu ra! Mà bây giờ nàng nghĩ, phải làm thế nào để cứu Phong Huyết Lân từ trong tay quốc sư Thiên Tâm ra!

      "Còn nhớ khí và mùi máu tanh ở trong trấn Phần Hồn ?" Thiên Tâm đột nhiên ngừng lại, mặt chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong. Nhưng mà, người đó lại vẫn giữ nguyên biểu cảm như trước, có kinh ngạc, có nghi vấn! Quả có nghi vấn, bởi vì nơi bọn họ đứng bây giờ chính là dưới nền đất của trấn Phần Hồn!

      khí và mùi máu tươi chính là từ nơi này tản ra! Huyết trì này, tích lũy biết bao nhiêu máu tươi cùng hài cốt người.

      "Biết trong này có bao nhiêu máu ? biết sao? Chín nghìn chín trăm chín mươi chín người!" Thiên Tâm rất vui vẻ, "Ngay khi gặp ngươi lâu, ta nhìn thấy quyển sách cổ, trong đó ghi làm thế nào để trở thành thượng tiên! Tiên! Cái này tính là gì! Thiên Tâm ta muốn làm thượng tiên!"

      "Cho nên..." Sắc mặt Thiên Tâm biến đổi! Duỗi tay ra, cuối cùng Cổ Nhược Phong lại cứ như còn năng lực phản kháng bị hút đến trước mặt !

      Trong lòng Cổ Nhược Phong hoảng hốt! Năng lực như vậy... có thể so với Phong Huyết Lân...

      "Ta hút máu của ." Giọng của Thiên Tâm lại trở nên bình tĩnh cùng hờ hững.

      Nhưng, chính những lời này, lại khiến mắt Cổ Nhược Phong đỏ lên.

      Tích lũy năng lực toàn thân, đánh lên người Thiên tâm! cái! Sắc mặt khinh thường lúc đầu của Thiên Tâm liền thay đổi, lui về sau bước, cuối cùng phun ra ngụm máu!

      "Được, rất tốt!" Thiên Tâm lau máu ở khóe miệng, tay bóp chặt cổ của Cổ Nhược Phong! ngờ Cổ Nhược Phong liều mạng như vậy! Chẳng lẽ nàng sợ trong lúc tức giận giết nàng?!

      " phải bây giờ ngươi giết ta sao?" Cổ Nhược Phong cười nhạo .

      sai! Quả tại Thiên tâm giết nàng! còn có việc cần dùng đến nàng!

      Cổ Nhược Phong tùy ý để Thiên Tâm kéo nàng đến giữa huyết trì, nhưng Thiên Tâm chưa buông Cổ Nhược Phong ra, sau lưng chợt có năm cơn gió lạnh thổi tới, Cổ Nhược Phong đứng trước mặt đột nhiên nở nụ cười quỷ dị!

      Trong lòng Thiên Tâm có chút lo lắng, Cổ Nhược Phong tươi cười rất quỷ dị!

      Công kích sau lưng thể chờ thêm! Thiên Tâm suy nghĩ nhiều, vung tay về phía sau lưng!

      Vậy mà, ngay tại lúc làm như vậy, Cổ Nhược Phong mạnh mẽ bắt lấy cổ tay , dùng sức nắm vặt, dùng sức vặn, truyền đến thanh xương cốt vỡ nát!

      Thiên Tâm dám tin trừng mắt lớn! Cổ Nhược Phong quả nhiên là Cổ Nhược Phong! Năng lực như vậy người bình thường thể làm được!

      Đau đớn từ cổ tay truyền đến, tay Thiên Tâm buông lỏng, nhưng, nhìn ánh mắt chút tia lửa giận nào của Cổ Nhược Phong, trong lòng ngược lại cảm thấy hả hê: " thể rời khỏi đài cao này, nếu chỉ có thể... chết."

      Cổ Nhược Phong đến bên cạnh Phong Huyết Lân, nghe vậy liền dừng lại, tay, giọt máu tươi từ tay trái trong ống tay áo nàng xuống.

      Nhưng, chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi lập tức tiếp tục về phía trước! Nếu rời đài cao này chết, vậy nàng liền vĩnh viễn ở cùng đài cao này! Nàng, tuyệt đối để lại mình!

      Song, khi vừa tiếp xúc với đài cao, lại có đạo năng lực nào đó gắt gao khóa chặt nàng, khiến nàng thể nào nhúc nhích!

      Phía sau truyền đến tiếng cười của Thiên Tâm, tiếng cười hài lòng: "Cổ Nhược Phong, ngươi có biết ngươi sai ở chỗ nào ? Ngươi sai ở chỗ ngươi quá để ý !"

      Tâm kế! Quốc sư Thiên Tâm thiếu! Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cũng thiếu, thậm chí còn cao hơn so với quốc sư Thiên Tâm! Nhưng, trong tình cảnh tại, dĩ nhiên đơn thuần chỉ là tâm kế!

      Cổ Nhược Phong, nàng để ý Phong Huyết Lân, cho dù đánh mất sinh mệnh của mình! Nàng thể để Phong Huyết Lân nằm như người chết mình đài cao! Sau khi Cổ Nhược Phong nghe thấy, Thiên Tâm hút máu Cổ Nhược Phong, lòng của nàng liền rối như tơ vò! Thiên Tâm hút máu Phong Huyết Lân, giờ Phong Huyết Lân nằm ở nơi đó hề có động tĩnh gì, rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào?!

      "Ha ha..." Cổ Nhược Phong đột nhiên nở nụ cười, nhìn về phía Thiên Tâm, "Ngươi nghĩ thế nào?"

      Chuyện đến nước này, nàng nghĩ ra chuyện gì khác ngoài cười! Cổ Nhược Phong à Cổ Nhược Phong, vân đạm phong khinh của ngươi đâu, bình tĩnh của ngươi đâu?!

      Nhìn Phong Huyết Lân bên cạnh, có lẽ, chết cùng chỗ với , cũng phải là tốt.

      ra lúc Thiên Tâm hút nàng lại, nàng liền biết, năng lực của Thiên Tâm cao hơn nàng, dĩ nhiên là nàng có khả năng chống lại, kích vừa rồi, hao hết toàn bộ năng lực của nàng! Kỳ nàng và Thiên Tâm đều biết, kích đó đối với Thiên Tâm mà tạo ra bất kỳ thương tổn gì! Đây, chẳng qua chỉ là loại bất mãn của bản thân, loại bất đắc dĩ mà thôi. Đối mặt với người mạnh mẽ hơn mình, cái loại phản kháng này chỉ là để làm trò!

      Cho nên, Thiên Tâm tức giận, bởi vì biết!

      Cổ Nhược Phong nghĩ, nếu phải đứng đối địch, quốc sư Thiên Tâm có lẽ trở thành bằng hữu của nàng và Lân.

      Đài cao huyết trì, Phong Huyết Lân có hô hấp, cánh tay khoác lên bên đài, máu tươi từng giọng từng giọt chảy vào bồn ngọc. Máu này, chảy qua trước mắt Cổ Nhược Phong, chảy vào trong tim nàng, khiến nơi đó bỏng rát!

      Cổ Nhược Phong, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tức giận mở to, tóc đen vắt thành bồn ngọc, nàng sao có thể tưởng tượng được, chết, lại có thể tàn khốc như vậy! Nhìn sinh mệnh của dần dần biến mất trước mắt nàng! lâu sau, rốt cuộc phun ra ngụm máu tươi...

      Quốc sư Thiên Tâm , huyết trì này được làm từ máu của chín nghìn chín trăm chín mươi chín người, khí và máu tanh nơi có đủ để tự năng lực giết chết Phong Huyết Lân.

      Quốc sư Thiên Tâm , tìm được phương pháp, để bản thân trở thành thượng tiên, cần lấy máu của Phong Huyết Lân, nuôi tóc của Cổ Nhược Phong, cho đến khi tóc máu(3) được sinh ra, lấy trái tim của Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong hòa cùng với tóc máu, thiêu thành tro tàn, ăn xong, có thể đại thành...

      (3)Tóc máu: là lớp tóc đầu tiên của trẻ sơ sinh khi còn nằm trong bụng mẹ

      Máu vào tóc, từng đoạn tóc máu được sinh ra...

      "Phong..." Tiếng gọi yếu ớt, khiến Cổ Nhược Phong cho rằng mình gặp ảo giác.

      Nhưng, tiếng lại tiếp tiếng, đây, phải là ảo giác!

      tỉnh!

      Đôi mắt Cổ Nhược Phong bình tĩnh, khóe miệng cong lên, tay trái cố gắng vươn đến chỗ sâu nhất đài cao, gắt gao nắm lấy tay của Phong Huyết Lân.

      tỉnh, là muốn chứng kiến kết cục của bọn họ sao?

      Nhưng, cho dù kết cục như thế nào, nàng cũng hề hối hận.

      Nàng qua, nàng vĩnh viễn để lại mình,

      Phong Huyết Lân nhắm chặt hai mắt, biết cảnh tượng tại như thế nào! Nhưng, hình như ... bất lực!

      Thiên định cửu kiếp! ai có thể ngờ rằng, sau chín tiếp còn có quốc sư Thiên Tâm.

      Bên tai vang lên tiếng cười của Thiên Tâm: "Tóc máu! Tóc máu!"

      Dường như Cổ Nhược Phong để ý đến thanh đó, hai tay đan xen vào nhau giống như có thể nghe thấy giọng của đối phương.

      "Hình như chúng ta phải chết cùng chỗ?"

      "Đúng vậy, ràng trải qua nhiều như vậy. Thất đôi , thiên định cửu kiếp..." Phong Huyết Lân .

      "Thất đôi... Thất đôi... Thất đôi!" Tay Cổ Nhược Phong có chút run rẩy!

      "Còn có đôi!" Dường như Phong Huyết Lân cũng phát ra!

      Thiên định cửu kiếp, thể đến nhanh như vậy! Bởi vì căn bản bọn họ có đầu đủ bảy viên ngọc! Bảy đôi, chỉ mới có sáu! Nếu đây là thiên định cửu kiếp, vậy đôi còn lại là ai?!

      Trong đầu hai người nhanh chóng thu thập phen, ánh mắt Cổ Nhược Phong có chút ảm đạm, phương diện này, hình như có khả năng có cái thứ bảy...

      Nhưng, khóe miệng Phong Huyết Lân lại cong lên! biết, bảy đôi này, đôi cuối cùng, phải ai khác, mà là... và Cổ Nhược Phong!

      ràng hai người suy yến đến mức ngay cả chuyện cũng khó, lại làm sao có thể nghe đối phương chuyện ràng đến như vậy! Đó là bởi vì cái nhẫn ngọc ở tay trái Cổ Nhược Phong, mà tay phải cũng đeo cái nhẫn ngọc giống như vậy! Đây phải kiếp nạn sau cùng của thiên định cửu kiếp, mà chính là kiếp nạn thứ chín!

      Cổ Nhược Phong hiểu suy nghĩ trong lòng Phong Huyết Lân, vận dùng năng lực cuối cùng đâm vào mạch máu tay, máu tươi dung hợp với máu Phong Huyết Lân, nhuộm đỏ đôi nhẫn ngọc! Ý niệm vừa đến, huyết ngọc bên trong ngọc rới xuất giữa trung, dung hợp cùng chỗ với máu tươi và nhẫn ngọc!

      Cách đó xa, thanh vui vẻ của Thiên Tâm truyền đến: "Ta sắp thành tiên rồi! Thượng tiên!" Tiếng bước chân di chuyển cách đó xa!

      Ánh sáng đỏ xuất , quả cầu màu đỏ chợt tiến vào trong thân thể Phong Huyết Lân!

      Ánh sáng này, trong phút chốc hấp dẫn lực chú ý của Thiên Tâm!

      Nhưng... quá muộn!

      Phong Huyết Lân đứng lên, giờ cả người đều tràn đầy năng lực, năng lực của huyết ngọc này hoàn toàn khác so với năng lực trước đó của !

      "Ngày chết của ngươi đến rồi." Phong Huyết Lân nhìn Thiên Tâm, tới bên cạnh Cổ Nhược Phong, nhàng ôm nàng lên, đem năng lực xuyên qua hai tay truyền cho Cổ Nhược Phong! Mà lời trong miệng, vô tình, lạnh lẽo, đó là với Thiên Tâm!

      "Ngươi!" Thiên Tâm dám tin nhìn tình hướng trước mặt! ràng mọi thứ ở ngay trước mặt rồi! Tại sao lại xuất biến cố như vậy!

      "Huyết ngọc này chính là nguyên thần của ta." Phong Huyết Lân trào phúng , đúng là thiệt thòi cho Thiên Tâm!

      ", , đúng!" Ánh mắt Thiên Tâm hỗn loạn, trong lòng bình tĩnh nổi nữa!

      "Chết ." ánh mắt của Phong Huyết Lân, Thiên tâm liền giống như bị đòn trí mạng ngã vào bên trong huyết trì, chính là cái huyết trì chứa đựng vạn người!

      lúc lâu sau, Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong chậm rãi rời .

      "Chúng ta đâu?" Cổ Nhược Phong hỏi. Mọi thứ ở nơi này kết thúc, bọn họ... nên đâu đây?

      Phong Huyết Lân khẽ cười, đáy mắt cũng trở nên nghiêm túc: "Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền(4), nàng ở nơi nào, ta liền ở nơi đó!"

      (4)Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: cùng trời cuối đất.


      --- -----Hoàn---- -------
      Last edited: 29/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Ngoại truyện: Cổ Uyển Ngưng và Cổ Nhiễm Trần

      Editor: Puck

      Thời tiết hơi u, đây phải là ngày đẹp trời.

      Dáng người nho mới hai tuổi, co ro ở đó gần như bị màn đêm che lấp.

      Yên tĩnh ngồi bậc thang, mắt cũng lặng yên nhìn ra cửa. Bóng dáng nho lay động dưới màn đêm càng thêm vẻ tịch mịch. Vắng vẻ lạnh lùng lại nho khiến cho ánh mắt cao ngạo quật cường giống như con sói độc.

      Bởi vì thái độ của Diệp Tích Tuyết mà trong đầu sớm thành thục ngừng nhớ lại cảnh kia…

      “Phu nhân, ngài lại muốn xem nàng ta sao?” phụ nhân ba bốn mươi tuổi đứng bên cạnh nữ tử chừng mười tám mười chín tuoỏi, trong mắt hơi lo lắng. Phu nhân theo hai năm rồi, nếu tiếp tục như vậy, giữ gìn được thiếu gia phát thôi!

      Trong mắt Diệp Tích Tuyết thoáng qua chút do dự, vậy mà chỉ trong nháy mắt biến thành kiên định: “Tại sao , Hạo Nhiên chắc sớm biết, chúng ta làm chuyện kia chê vào đâu được, hôm nay còn người biết, cũng chỉ có hai người chúng ta, ngay cả người nuôi dưỡng Vân nhi cũng biết Vân nhi mới là đại tiểu thư Cổ gia! Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên trừ bỏ…”

      “Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên trừ bỏ…”

      “Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên trừ bỏ…”

      “Về phần tên tiện chủng Cổ Nhiễm Trần, chờ đến lúc, đương nhiên trừ bỏ…”

      Cổ Nhiễm Trần thể nghe được những lời khác, thân thể cao quá nửa mét ra sức co lại trong góc, cố gắng giảm bớt hữu của mình, nhưng vẫn run rẩy, run rẩy…

      biết là ai, người vẫn kêu là nương đối xử với như vậy cũng bởi vì phải là nhi tử thân sinh của nàng ta, bởi vì … là tiện chủng…

      Đến lúc, đương nhiên trừ bỏ… Cho nên, chết?

      Vậy cái gì là đến lúc? Vài năm sau, ngày mai, hay chờ đến bây giờ khi nương nhìn thấy Vân nhi trở lại …? dieednanleuequydonn

      U buồn sợ hãi chạy lên trái tim, ở trong đại viện Cổ gia, chỉ nghĩ tới người từng cho ăn mấy miếng bánh ngọt vừa mới ra lò khi đói bụng – dì Hai.

      còn suy nghĩ nhiều, khi Diệp Tích Tuyết ra cửa, liền ba chân bốn cẳng chạy tới viện của Cổ Uyển Ngưng, nàng cứu đúng ?

      Hoàng hôn chuyển dần sang đêm, bóng dáng nho hiu quạnh, gió thổi qua gương mặt còn lạnh lẽo hơn vài phần…

      Lúc Cổ Uyển Ngưng thấy Cổ Nhiễm Trần chính là dáng vẻ như vậy.

      Đó là bóng dáng nho của Cổ Nhiễm Trần khắc sâu trong lòng nàng như ma nhập, để cho lời nàng muốn ra cứ mắc kẹt sâu trong cổ họng…

      Nhìn dáng vẻ thân mật của nữ nhi hai tuổi trong viện Diệp Tích Tuyết, ánh mắt thương này, cùng với thái độ hờ hững quan tâm đến Cổ Nhiễm Trần, cảnh tượng cưỡi ngựa xem đèn lại lên ràng trước mắt Cổ Uyển Ngưng, thân thể nho gầy yếu của Cổ Nhiễm Trần co rúc ở cửa, cánh cửa vốn cao làm nổi bật thân thể gầy, hài tử này, chỉ là đứa mới hai tuổi…

      Giờ phút này, trong lòng Cổ Uyển Ngưng che giấu tâm tư chính là khiến Diệp Tích Tuyết bị thất sủng vào lãnh cung thậm chí quạt gió thổi lửa khiến Cổ Hạo Nhiên bỏ Diệp Tích Tuyết, nàng muốn chôn giấu nó tận đáy lòng!

      ra như thế nào? Cho dù đuổi Diệp Tích Tuyết ra khỏi cửa làm sao? Tính tình của Cổ Hạo Nhiên gây ra hết thảy, mặc dù trừ được Diệp Tích Tuyết, nhưng xuất “Diệp Tích Tuyết” khác. Nàng mệt mỏi, có Mặc nhi còn có đứa trong ngực này, nàng còn mưu đồ gì, Cổ Hạo Nhiên… nghĩ như thế nào nghĩ , chỉ cần làm tổn hại hai đứa bé của nàng, cái gì nàng cũng tranh cướp…

      Phức tạp nơi đáy mắt ngừng biến đổi, cuối cùng giống như quyết định, Cổ Uyển Ngưng nhìn Cổ Nhiễm Trần: “Sao Trần nhi lại ở đây?” Hài tử này giống chưa ăn no. Thân thể hai tuổi hơn ít so với những đứa bé cùng tuổi, lùn hơn nửa cái đầu so với Mặc nhi!

      Nhớ lần trước, mình dạo trong hoa viên, nhìn thấy hài tử này ở góc bé hẻo lánh, thân thể gầy gò nếu nhìn kỹ thể phát .

      Ánh mắt khốn đốn, bàn tay nho ôm bụng, vẫn che giấu được thanh “Ục ục ục” chói tai…

      Mặc dù Cổ Uyển Ngưng sớm biết Diệp Tích Tuyết coi trọng Cổ Nhiễm Trần, thậm chí đến nỗi thèm đếm xỉa đến, nhưng dù sao hài tử này cũng là đại thiếu gia Cổ gia, nàng ngờ thậm chí ngay cả ấm no cũng thành vấn đề!

      Nàng nhớ mình cho hài tử này mấy miếng bánh ngọt, mới ra lò. Tiểu hài tử ngước khuôn mặt bé lên, nụ cười ấy thỏa mãn làm sao…

      Ký ức như nước biển, dâng lên từng đợt, thủy triều lên xuống, cuối cùng dừng lại bóng dáng hai tuổi này.

      “Ta đói rồi.” Khi ánh mắt tịch * nhìn thấy thương sâu trong đáy mắt Cổ Uyển Ngưng, đó là khi Cổ Uyển Ngưng nhìn Cổ Nhiễm Mặc mới xuất , rốt cuộc ấm áp nhiễm lên, ánh mắt này…

      (*) tịch: quạnh buồn tẻ

      “Chỗ dì hai vừa làm xong bánh ngọt, Trần nhi tới đây ăn chung được ?” Cổ Uyển Ngưng mềm mỏng, trong đáy lòng chỉ sợ hù dọa đến đứa chưa biết thân thể chân chính của mình.

      Cổ Nhiễm Trần dùng sức gật đầu, rất đói rồi. Buổi trưa vẫn chỉ là món ăn còn dư lại và chút cháo, lại đứng trước cửa lớn chịu gió thổi rất lâu, bây giờ thân thể cứng ngắc…
      Last edited by a moderator: 4/2/16

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :