1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng phi điên của vương gia khát máu - Vong Xuyên Tứ Nguyệt Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 3: Tan thành mây khói (1)

      Editor: Quỳnh

      "Cổ Nhược Phong, nghĩ tới, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Gương mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ xuất tia dữ tợn, đáy mắt vẻ cam lòng cùng thù hận!

      Nàng hiểu! Rốt cuộc nàng kém Cổ Nhược Phong ở chỗ nào?! Nàng theo bên người Phong Huyết Lân mười mấy năm, chẳng lẽ còn kém Cổ Nhược Phong ngắn ngủi mấy tháng sao?! , vì sao thấy mình tốt, tình cảm sâu đậm của mình?!

      Tuyết Cơ oán hận nhìn Cổ Nhược Phong đến giờ vẫn bình tĩnh, ràng rơi vào tay mình rồi! Vì sao nàng vẫn ung dung trầm tĩnh như vậy?!

      Thông qua biểu cảm mặt Cổ Nhược Phong, Tuyết Cơ giống như nhìn thấy Phong Huyết Lân -- cái người kia cũng trầm tư bình tĩnh như thế, chuyện gì cũng thể đả động đến ! Người kia...

      "Buông ta ra! Buông ta ra!" Nàng khẽ vùng vẫy, trong mắt tràn đầy hoàng sợ. Nhưng mà, trong lòng nàng càng cảm thấy sợ hãi.

      Bị người xách giống như con gà, tay cầm bánh bao ngừng run rẩy, khuôn mặt nhắn sớm tái nhợt như tuyết. Đó là nàng của mười mấy năm trước.

      Nàng có tên, cha mẹ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện nhi, bữa có bữa , có đôi khi, thậm chí có khi hai ngày cũng được ăn cơm!

      Hôm nay là ngày thứ ba , nàng chịu nổi nữa! Đói khát điên cuồng cắn nuốt lý trí của nàng! Trong đầu chỉ có quầy bánh bao cách đó xa!

      Bánh bao mới ra lò nóng nổi, vào mùa đông lại càng hấp dẫn người đường! Đối với nàng mà , cái này thể nghi ngờ chính là hấp dẫn đến trí mạng trong cơn đói khát!

      Nàng chậm rãi đến trước quầy, từng bước từng bước đến gần bánh bao tuyết trắng. Mặc dù biết làm vậy bị người bắt được có thể bị đánh trận, nhưng nàng thể ngăn lại hành vi của bản thân!

      Nàng thành công rồi! Lúc này chủ quầy hàng thu tiền những người kia!

      Nàng kích động muốn nhảy lên! Vội vàng xoay người nhé bánh bao vào trong miệng! Nàng rất đói! Cho dù chút nàng cũng đợi được!

      Nhưng mà, lúc khi nàng muốn cắn bánh bao, nàng liền bị người từ phía sau nắm lấy cổ áo! Miếng bánh bao trong tay cũng bị người cướp mất!

      Nàng mở to hai mắt, phản ứng kịp!

      Nhưng vào lúc này, tiếng giận dữ mắng mở vang bên tai nàng, giống như sấm!

      "Kẻ trộm!"

      Hai chữ, nàng cảm thấy sỉ nhục! Tuy nàng hiểu cái gì là đạo lý, nhưng hai chữ kẻ trộm này nàng biết! Đó là bị người ta phỉ nhổ đuổi đánh!

      Nàng, trở thành kẻ trộm! Mà đây là chuyện ! Cho dù là bởi vì quá đói mới làm ra tình này!

      Nỗi sỉ nhục vây quanh nàng, khiến nàng cảm thấy bối rối! Trong xương cốt của nàng từ lúc sinh ra vốn cao ngạo và tôn quý!

      Nhưng mà, khi nàng liếc nhìn ánh mắt hung dữ của người bán hàng kia, mọi suy nghĩ trong lòng đều biến thành sợ hãi!

      Giờ khắc này, thực bày ngay trước mắt, nàng, có thể bị đánh trận!

      Mà thân thể giờ của nàng đói bụng ba ngày, chỉ cần bị đánh chút, cũng đủ để lấy mạng của nàng!

      Nắm chặt cái bánh bao khác trong tay, đây là hi vọng cuối cùng của nàng!

      Nhưng thực tế, cuộc sông luôn lưu lại tuyệt vọng! Người bán hàng kia cầm , , phải là cướp cái bánh bao còn sót lại trong tay nàng!

      Cái bánh bao này bị tay nàng túm đen sì, người bán hàng ghét bỏ liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó ném cho con chó đứng chờ ở bên cạnh. Có lẽ, trong mắt , cái bánh bao này cho chó ăn còn tốt hơn cho nàng!

      Thấy càng ngày càng nhiều người, người bán hàng càng đắc ý xách lấy nàng: "Kẻ trộm!" Thanh càng vang dội, giống như muốn tuyên cáo tình trọng đại với tất cả quần chúng xung quanh!

      Người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Đánh nàng! Đánh nàng! Đánh nàng!"

      Kẻ trộm, còn tuổi trộm, quần áo còn rách nát lôi thôi, hai mắt xanh vàng! Tất cả những thứ này ở trong mắt mọi người lại khiến họ cảm thấy đồng cảm, ngược lại còn cổ vũ, dường như nghĩ muốn giáo dục đứa trẻ lạc đường trở lại con đường chính nghĩa! Mà loại giáo dục này, là đánh trận! Giáo huấn bằng máu, mới có thể khiến người có ấn tượng sâu sắc nhất, phải sao?

      Nàng sợ hãi! Thân thể bé của nàng ngừng run rẩy!

      Nhưng mà, điều này, cũng thể ngăn cản kết cục biết từ trước!

      Ngay lúc nàng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại và chờ đợi tàn khốc đến, chợt người bán hàng buông tay giữ lấy nàng ra! Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân hỗn độn!

      Nàng mở to mắt, liền thấy người chung quanh thối lui như nước thủy triều. giống như sợ hãi khi nhìn thấy cái gì đó!

      Nàng ngẩng đầu, nam hài xấp xỉ tuổi nàng tới, áo đỏ tung bay, khuôn mặt này, nàng chưa bao giờ gặp qua người tuấn mỹ như vậy!

      Nàng nhìn tới gần mình, tuy tuổi lớn, nhưng mỗi bước đều trầm ổn, giống như vương giả trời sinh!

      Nhưng mà, đến gần mình, qua cạnh mình, sau đó tiếp tục về phía trước, chưa bao giờ dừng lại, cho dù là liếc mắt nhìn nàng cái!

      Nàng bò dậy, đuổi theo người phía trước! Là cứu nàng!

      "Đợi chút! Đợi chút!" Nàng chạy đến bên cạnh , muốn giữ lại!

      Chỉ là, cho tới bây giờ nàng biết, bước chân của chưa bao giờ dừng lại trước bất kỳ người nào! Bọn họ gọi, cũng nghe! Hoặc là , bao giờ để ý tới!

      tiếp tục về phía trước, cũng quay lại nhìn nàng!

      Nàng cảm thấy tức giận! Trong xương cốt của nàng luôn là kiêu ngạo!

      Nàng chạy lên, ngăn cản đường của : "Cảm ơn ngươi cứu ta, về sau ta nhất định báo đáp ngươi!" Đây là hứa hẹn của nàng!

      Tầm mắt của nhìn về phía nàng, nhưng biết bên cạnh xảy ra chuyện gì! Đây là năng lực bẩm sinh của ! Cho dù muốn làm bộ nhìn được, nghe thấy, nhưng những chuyện này đều xuất ở trong đầu của ! Cho nên đối với tất cả mọi chuyện, chỉ có thể lựa chọn nhìn!

      cũng biết những chuyện phát sinh người bé này, nhưng, mọi chuyện đều liên quan gì đến : "Ta cứu ngươi." Giọng nhàng, lại rất quỷ dị mang theo chút tà khí! Nhưng nghe lại rất dịu dàng!

      Nàng có chút run sợ, chưa bao giờ nghĩ tới người lại lạnh lùng đến mức này! Nhưng, nàng nhận định cứu nàng! Cho dù cứu trong lúc vô tình!

      "Ta , về sau ta báo đáp ngươi!" Nàng lặp lại! Nam hài tuần mỹ này, lần đầu tiên nàng thấy khắc sâu trong lòng nàng rồi! Nàng cũng biết, tại sao lại cố chấp chuyện này như vậy! Có lẽ là do thói quen kiêu ngạo! Có lẽ là vì có chút liên quan đến ! Những thứ này, trong lúc nhất thời nàng biết, nàng chỉ biết phải báo đáp !

      Khóe miệng cong lên, nàng chưa bao giờ cảm thấy sáng lạn như vậy! Nhưng, lời kế tiếp của lại khiến nàng giống như rơi vào hầm băng! Tuy chỉ có bốn chữ ngắn ngủi!

      "Ta là Huyết vương!
      Last edited: 17/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 3: Tan thành mây khói (2)

      Editor: Quỳnh_ỉn

      Nhìn sắc mặt dần trở nên tái nhợt của nàng, càng ngày càng cười vui vẻ, nhưng chỉ cười, rồi sau đó lướt qua.

      Nàng biết, những thứ này với chỉ là để điều chỉnh cho cuộc sống bớt nhàm chán thôi!

      Huyết vuơng, nàng biết, người hút máu người! , ra là quỷ giống lời đồn đại! Mỗi lần đến ngày trăng tròn hút máu người sao?!

      Tuyết Cơ nghĩ đến đây, mặt có chút thất thần, đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Nàng cũng nhớ , chỉ biết là, lần này, bởi vì , nàng dựa vào quầy hàng chạy trốn, lúc quên lấy mấy cái bánh bao.

      Sau đó, nàng bắt đầu hỏi thăm tin tức về Phong Huyết Lân, cuối cùng trở thành thủ hạ của ! ai biết nàng chịu bao nhiêu khổ cực! Tất cả những thứ đó, đều là vì niềm tin mà cố gắng chống đỡ!

      Đều nhật cửu sinh tình*! Ở bên cạnh nhiều năm như vậy, nhìn từng chuyện từng chuyện phát sinh người , tuy lúc đầu còn có chút e ngại, nhưng tại, nàng thích ! , nàng thương từ rất lâu rồi!

      *Nhật cửu sinh tình: ở chung lâu ngày sinh ra tình cảm

      Nhưng mà! Vì sao! Tại sao Cổ Nhược Phong lại xuất ?!

      Tuyết Cơ cam lòng nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, nàng cam lòng!

      Bởi vì Cổ Nhược Phong xuất , đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của nàng! Nếu có Cổ Nhược Phong, nàng luôn với bản thân, có người trong lòng, người khác cũng thích ! Nàng, ít ra cũng vẫn còn có cơ hội!

      Những năm gần đây, nữ tử bồi bên người , ngoài trừ vài ma ma chỉ biết khi dễ , cũng chỉ còn lại nàng! Nữ tử có thể tới gần bên người chỉ có nàng! Cho dù chưa vao giờ liếc mắt nhìn qua nàng, nàng cũng là tồn tại đặc biệt!

      Cổ Nhược Phong nhìn ánh mắt điên cuồng của Tuyết Cơ, mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

      Tuyết Cơ thất thần lâu, Cổ Nhược Phong có ý tứ muốn làm nàng tỉnh lại! Bởi vì...

      Huyệt đạo cũng sắp được giải! Vừa rồi trong lúc Tuyết Cơ thất thần, nàng thôi miên nàng (Tuyết Cơ) rồi! Khiến nàng lâm vào hồi ức!

      Cổ Nhược Phong thầm rủa trong lòng, cũng biết Tuyết Cơ dùng thủ pháp gì để điểm huyệt, lại quỷ dị như vậy! ràng là sắp giải được, lại bị hãm đến giờ! Mà lại phải đường vòng mới có thể giải được!

      Thế giới rộng lớn có, cho dù Cổ Nhược Phong nàng có bản lĩnh đến đâu cũng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*! giờ Cổ Nhược Phong thầm nghĩ nhanh phá giải huyệt đạo chút! Chỉ cần phá giải huyệt đạo, Tuyết Cơ chỉ là con kiến để nàng nghiền ép!

      (*) Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trời còn có trời, người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Nghĩ mình uống phải nước trà bị hạ dược vô sắc vô vị, khiến nàng mấy tri giác trong nháy mắt! Cổ Nhược Phong có chút buồn bực!

      Quả nhiên, rất nhiều khi, người dễ dàng xuống tay nhất chính là người bên cạnh mình! Cũng biết nàng dùng phương thuốc gì, lại có thể khiến Si phát giác ra được!

      Còn cái thủ pháp điểm huyệt đáng chết kia nữa! biết nàng biết công phu này từ đâu ra! Nghĩ nếu Phong Huyết Lân thấy mình, biết xảy ra chuyện gì nữa!

      Vừa nghĩ đến đây, cả người Cổ Nhược Phong khỏi sửng sốt, tốt! Qua lâu như vậy, Lân sớm phải phát rồi! Dựa vào bản lãnh của Lân, cũng nên tìm tới nơi này rồi! Nhưng, vì sao đến giờ còn chưa xuất ? Chẳng lẽ ...

      Hai mắt Cổ Nhược Phong nheo lại, nếu như vậy, Tuyết Cơ, ngươi chuẩn bị sống bằng chết !

      Nhưng mà, lúc Cổ Nhược Phong cố giải khai huyệt đạo, của ngầm khép chặt đột nhiên mở ra! Người từ bên ngoài xông vào, ai khác, chính là Thiên Tâm!

      " được giải khai huyệt đạo!" Thiên Tâm quát lên tiếng! Mặc kệ Cổ Nhược Phong như thế nào, trực tiếp điểm mấy huyệt đạo người Cổ Nhược Phong!

      Cổ Nhược Phong buồn bực muốn hộc máu! Đúng lúc sắp giải quyết được, vậy mà đột nhiên Thiên Tâm lại xuất !

      Thiên Tâm! Là kẻ thù của Phong Huyết Lân! Nàng tuyệt đối bỏ qua cho !

      Nhưng, ý tưởng đó, khi nhìn thấy Thiên Tâm xuất bên cạnh Mị Võng Lượng liền trở nên mơ hồ... Khó hiểu quá.

      Trung thành của Mị Võng Lượng nàng biết! Bọn họ tuyệt đối phản bội mình, nhưng cảnh tượng giờ khiến nàng cảm thấy kinh ngạc!

      Khi Cổ Nhược Phong còn nhíu mày suy nghĩ sâu xa, phía đối diện, Tuyết Cơ và Thiên Tâm đánh nhau rồi! Mỗi chiêu mỗi thức đều muốn đưa Thiên Tâm vào chỗ chết!

      Nhưng Tuyết Cơ thể ngờ rằng, linh lực mà Thiên Tâm tu luyện, nội lực của nàng căn bản thể sánh bằng! Nội lực của nàng, biết có thể đỡ được ba chiêu của thủ hạ Cổ Nhược Phong hay , chứ đừng gì đến Thiên Tâm!

      Chỉ cần chiêu công kích của Thiên Tâm, Tuyết Cơ ngã xuống đất hộc máu ngừng, đôi mắt ngoan độc cam lòng liếc nhìn trời và Cổ Nhược Phong!

      Mà lúc này Si và Phong Huyết Lân cũng chạy tới!

      Tuyết Cơ nhìn về phía Phong Huyết Lân, vẫn thân y phục đỏ như trước, rực rỡ như vậy, tao nhã như vậy! Cúi đầu kêu tiếng: "Chủ tử."

      Nhưng, Phong Huyết Lân liếc nhìn nàng cái, ngay cả cái liếc mắt cũng luyến tiếc!

      Vội vàng chạy đến bên Cổ Nhược Phong! Khi đó ai biết có bao nhiêu hoảng sơ! Chẳng qua chỉ rời nén nhang, khi trở về, thấy Cổ Nhược Phong đâu nữa rồi!

      Mới đầu, chỉ nghĩ vì Cổ Nhược Phong có việc ra ngoài, nhưng, lát sau, vẫn thấy nàng trở về! Rốt cuộc cũng cảm thấy hoảng sợ! Tuy bên trong có dấu vết đánh nhau, thậm chí chút giãy dụa cũng có, hơn nữa trong tất cả các phòng ngoài trờ mấy người bọn họ ra, vốn có bất kỳ hơi thở của người nào khác, nhưng từ trước tới giờ Cổ Nhược Phong đều ở chung với , rời cũng quá nén nhang! Hơn nữa, nếu có chuyện, nàng lên tiếng gọi trước tiên! Tuyệt đối biến mất bất ngờ như vậy!

      Cảm giác của luôn nhạy bén! Toàn bộ khách điếm này có hơi thở của CỔ Nhược Phong, hơn nữa, Tuyết Cơ cũng có ở đây, mà Si và Phàm còn ở cách vách!

      Tất cả những chuyện này, khiến có cảm giác nên lời, luôn cảm thấy bất an!

      Lúc gọi Si đến, khi hỏi Cổ Nhược Phong đâu, vậy mà Si cũng biết! Đúng lúc này năng tực toàn thân đột nhiên biến mất! Giống như tình huống tay trói gà chặt lúc ban đầu!

      Cảm giác nguy hiểm ngừng tới gần! hoang mang, sợ hãi! Năng lực biến mất...Đây đại biểu cho cái gì? Là nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Hay là ...

      , ! Nàng chết dễ dàng như vậy! cho phép của , nàng bỏ lại mình đời này!

      Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong vào lòng, tựa đầu chôn sâu vào trong cổ của Cổ Nhược Phong: "Nàng còn sống... tốt." Nàng còn sống, tốt, có bỏ lại mình ta ở thế giới này tiếp tục độc mình. Nếu gặp nàng, ta có thể sống như vậy, nhưng, sau khi gặp nàng, ta lại có dũng khí để sống mình!

      Lúc này Cổ Nhược Phong có thể cảm nhận được sợ hãi của Phong Huyết Lân! Cả người run run! Những thứ này, nàng có thể cảm nhận được! Nhưng, nàng cũng chỉ có thể vươn tay vỗ an ủi , giải trừ sợ hãi của !

      Cổ Nhược Phong nhìn về phía Thiên Tâm, muốn giải khai huyệt đạo người nàng!

      Hành vi của Thiên Tâm khiến nàng nghi hoặc, nhưng, nhìn lần này chút địch ý, thậm chí còn ra tay đối phó Tuyết Cơ, nhưng điểm huyệt của nàng, làm hại nỗ lực của nàng thất bại trong gang tấc, cái này phải giải thích như thế nào?!

      nghĩ tới đây, chỉ thấy Tuyết Cơ cười "ha ha" mặt đất. Đó là cười ra sao? Tự giễu, bi thương, tuyệt vọng, rồi sau đó trở nên điên cuồng, ngập tràn thù hận!

      Cười như vậy, khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sởn tóc gáy!

      "Ha ha, Cổ Nhược Phong, nghĩ tới, vẫn để cho ngươi tránh thoát!"

      "Nhưng, cho dù ngươi có tránh thoát, ngươi cũng có cách nào giải được huyệt đạo!"

      "Quốc sư Thiên Tâm, ngươi phải là địch nhân của bọn họ sao? Lần trước Cổ Nhược Phong đánh trọng thương ngươi, làm hại ngươi phải trốn trốn tránh tránh hơn tháng! Sao ngươi có thể đến đây giúp đỡ nàng?"

      "Nàng chết tốt? A? Nàng sắp chết rồi! Vì sao ngăn nàng?"

      "Ha ha, Cổ Nhược Phong, ngươi sắp chết, sắp chết rồi!..." Tuyết Cơ điên rồi, , nàng là tạm thời điên.

      Nàng nhìn về phía Phong Huyết Lân, trong mắt của nàng giống như , chỉ cần ngươi ta, ta bỏ qua cho nàng!

      Phong Huyết Lân hiểu nhìn về phía Cổ Nhược Phong, tại muốn biết vì sao Tuyết Cơ lại Cổ Nhược Phong sắp chết! Đây là chuyện thể tha thứ! Ai cũng có quyền Cổ Nhược Phong chết!

      Cổ Nhược Phong cũng có chút khó hiểu! Chẳng lẽ Tuyết Cơ hạ dược gì người nàng?

      Si Mị Võng Lượng Phàm cũng có chút hiểu, ở trong mắt bọn họ, Cổ Nhược Phong bị người hạ dược, chuyện này là khó tin! Mà mối nguy Thiên Tâm tạm thời được giải trừ, vậy còn cái gì đời này có thể uy hiếp đến Phong chủ tử?

      Thiên Tâm nhìn đám người hiểu trong phòng, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Tuyết Cơ hạ vào huyệt đạo của ngươi, nếu vừa rồi ngươi giải khai, vậy kết cục của ngươi chính là chết."

      Những lời này của Thiên Tâm, người khác nghe có thể cảm thấy hồ đồ, nhưng Cổ Nhược Phong lại hiểu ! Cái thủ pháp điểm huyệt kia có bao nhiêu quái dị, nàng biết! đời này, có thể điểm huyệt để vây khốn nàng nhiều lắm!

      Cổ Nhược Phong nhìn về phía Tuyết Cơ: "Vừa rồi ngươi giả bộ." Đây là câu khẳng định!

      Cổ Nhược Phong tương đối tin tưởng thuật thôi miên của mình! Nhưng, khác khi nhìn thấy Thiên Tâm xuất , hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt Tuyết Cơ cũng tránh thoát ánh mắt của nàng! Mà đúng lúc đó, Tuyết Cơ vốn còn bị thôi miên chế! Mặc dù có cố thoát ra, đầu óc cũng thể phản ứng nhanh như vậy!

      "Cổ Nhược Phong, ta thể , ngươi quả là người thông minh! Nhưng, vì sao ngươi lại cố tính phải làm đối thủ của ta chứ?" Trong mắt Tuyết Cơ lên vẻ cam lòng, có chút bối rối! Vì sao, Cổ Nhược Phong muốn can thiệp vào giữa nàng và Phong Huyết Lân?!

      "Ha ha, hình như ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Ngươi còn đủ tư cách làm đối thủ của ta." Cổ Nhược Phong thản nhiên , mà lời này lại khiến cho Tuyết Cơ tức giận muốn bạo phát!

      Đó ràng là khinh thường! Cổ Nhược Phong, căn bản khinh thường làm đối thủ với Tuyết Cơ! Ở trong mắt nàng, Tuyết Cơ chỉ là nhân vật bé mà thôi!

      "Ha ha!" Tuyết Cơ cố gắng đứng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, "Đúng, ta phải là đối thủ của ngươi. người chết làm sao có thể là đối thủ của ta được?"

      Sắc mặt Phong Huyết Lân càng ngày càng trở nên khó coi! Lúc này sức khỏe của khôi phục! Vung tay lên, Tuyết Cơ liền nặng nề té ngã mặt đất, nhưng, lần này, nàng còn có thể từ mặt đất đứng lên, ngay cả giơ tay lên chút cũng khó khăn!

      Tuyết Cơ dám tin nhìn về phía Phong Huyết Lân, chủ tử của nàng, người nàng bao nhiêu năm! Cho dù nàng, ít nhất cũng nên có chút tình cảm! Nhưng lại nhẫn tâm như vậy!

      Được lắm! Được lắm!

      "Khụ khụ... Phong Huyết Lân..." Trong mắt Tuyết Cơ còn hưng hăng nữa, đáy mắt phát ra tuyệt vọng cùng điên cuồng, càng làm lòng người ta cảm thấy kinh sợ! Mà lúc này nàng gọi thẳng tên Phong Huyết Lân, có kêu chủ tử!"

      "Ta vốn, khụ khụ, vốn định cho ngươi, cho ngươi cơ hội. Nhưng... Ta ngờ, , khụ khụ, lại ích kỷ như vậy. Cho nên..." mặt Tuyết Cơ xuất nụ cười quỷ dị, cùng với lời vừa rồi khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rùng mình!

      "Cho nên... Cổ Nhược Phong chỉ có thể tìm chết!" Vừa dứt lời, Tuyết Cơ phun ra ngụm máu tươi, mặt mang theo nụ cười nhắm hai mắt lại!

      Phong Huyết Lân nhíu này, bản thân xuống tay thế nào biết! Dựa vào công lực của Tuyết Cơ, cho dù trước đó có bị thương, cũng chết! Mặc dù tức giận, nghĩ muốn đẩy Tuyết Cơ vào chỗ chết, cũng phải bây giờ! người Cổ Nhược Phong xảy ra chuyện gì, còn chưa biết! Nhưng, trải qua chuyện vừa rồi, biết Tuyết Cơ dùng độc môn điểm huyệt với Cổ Nhược Phong, nhưng, biết rốt cuộc là thủ pháp gì! Hơn nữa, từ khi nào mà Tuyết Cơ lại có loại công phu này?!

      Cổ Nhược Phong giống như biết Phong Huyết Lân nghĩ cái gì, khẽ cười chút, khóe miệng khẽ cong lên: "Đừng lo lắng."

      Ánh mắt hai người giao nhau, giống như có thể hiểu ý của đối phương, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại theo.

      Thiên Tâm nhìn hai người đứng trước mặt mình, thể , hai người này quả đôi trời sinh!Ngay cả nhìn cũng có chút đố kị!

      Nhưng mà, có số việc...

      "Thủ pháp điểm huyệt này, ta cũng chỉ nhìn qua ở trong sách, hơn nữa, trong truyền thuyết ngoài trừ người điểm huyệt ra, ai giải được. Nếu cường ngạnh giải khai huyệt đạo, chỉ có con đường chết." Giọng của Thiên Tâm rất bình tĩnh, cái này trở thành thói quen của . Giống như tiếng quát lúc mới tiến vào, đó là cực hạn của rồi!

      Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nghe xong, sắc mặt liền trở nên cứng lại, lời Thiên tâm đại biểu cho bọn họ cái gì cũng biết! Chẳng lẽ Cổ Nhược Phong như vậy cả đời sao?

      Cuối cùng, Cổ Nhược Phong mở miệng trước: "Chúng ta trở về trước ." Nơi này, thích hợp để bon họ chuyện.

      nhóm tám người ra ngoài, thiếu Tuyết Cơ.

      Tuyết Cơ, nàng vĩnh viễn ở lại nơi này. Hành vi của nàng đối với Phong Huyết Lân, dĩ nhiên là muốn đưa nàng vào chỗ chết! Cho dù Tuyết Cơ bồi mười mấy năm, cho dù Tuyết Cơ thâm tình với ba nghìn năm, nhưng, luôn luôn xem nàng là thủ hạ, là thủ hạ đơn thuần mà thôi! Mà , đời này, đời sau,kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, đều chỉ mình Cổ Nhược Phong! thừa tình , thừa tình cảm dung nạp thêm người khác!

      ích kỷ, vô tình, vốn là huynh đệ xa với Quỷ vương! là ác ma, có tình cảm! Cả đời này, gặp được Cổ Nhược Phong, dụng hết tâm rồi!

      Tuyết Cơ, nàng nên động vào Cổ Nhược Phong! Khi Tuyết Cơ hạ dược vào trong trà của Cổ Nhược Phong, kết cục của nàng được định sẵn, chỉ có thể là chết! Mà nàng làm chuyện như vậy đối với Cổ Nhược Phong, nàng càng đáng chết gấp trăm nghìn lần!

      Chỉ là, lúc Phong Huyết Lân còn chưa nghĩ xem để nàng chết như thế nào, nàng liền chết rồi! Phong Huyết Lân, muốn bầm thây vạn đoạn, vĩnh viễn thể siêu sinh!

      Lúc tám người bước ra khỏi cánh cửa này, dieddannn l qqqqdonnnnPhong Huyết Lân ôm lấy Cổ Nhược Phong, cũng quay đầu đưa tay về phía sau, vung lên cái, căn mật thất được xây dựng tinh xảo sụp đổ trong nháy mắt, hoàn toàn tan thành bột phấn, bụi đất tung bay! Tuyết Cơ, cũng theo đám bụi đất này, biến mất khỏi đời, kể cả linh hồn...
      Last edited: 17/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4. Trả lại Khinh Vũ cầm

      Editor: Puck

      Người trong phòng đều yên lặng, đối với tình trạng bây giờ của Cổ Nhược Phong, ai cũng bó tay hết cách!

      đường trở về khách điếm, mấy người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đều biết vì sao Thiên Tâm lại xuất ở đây. cảm kích với Thiên Tâm ra tay tương trợ là thể nào. Chỉ có điều, ai cũng quên được ngày trăng máu hôm đó Thiên Tâm đuổi giết!

      Trấn Phần Hồn, rốt cuộc Si Mị Võng Lượng biết vì sao lúc đầu khi bước vào nơi này trong lòng quỷ dị như vậy, mà khi đó vì sao Tuyết Cơ lại thở phào nhõm! Khi bọn họ còn chưa tiến vào vương triều Hiên Viên, Tuyết Cơ bắt đầu bày ra tất cả rồi!

      Người trong phòng lui ra ngoài chỉ còn lại hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong

      “Nàng cứ duy trì như vậy mệt sao?” Phong Huyết Lân buồn cười nhìn dáng vẻ cứng nhắc của Cổ Nhược Phong, sâu trong đáy mắt lại ra đau lòng!

      Cổ Nhược Phong lắc lắc cánh tay cứng nhắc, vặn cái eo, dáng bộ giả vờ như bị điểm huyệt đúng là dễ chịu, lại còn trước mặt Thiên Tâm, phải lộ ra chút sơ hở!

      “Chàng mục đích của là gì?” Cổ Nhược Phong tới giường êm ngồi xuống bên cạnh Phong Huyết Lân, thò tay tiếp nhận trà ngon của , nhàng uống ngụm.

      Phong Huyết Lân thu tay lại, đặt cánh tay Cổ Nhược Phong bắt đầu xoa bóp cho nàng: “Còn có thể vì cái gì?”

      Đúng vậy, quốc sư Thiên Tâm xuất ở nơi này, còn có thể vì cái gì?

      Bọn họ phải người u mê biết gì, kinh nghiệm từ trong đám người xấu lẫn người tốt, mặc dù là ánh mắt trời cũng thể xua tan u ám trong lòng! Đây là từ khi tàn khốc bắt đầu phủ lên người bọn họ dần dần tích lũy! Mỗi bước, cẩn thận! Mỗi bước, đều đối mặt với tử vong! Bọn họ, phải nhiều hơn người khác vài phần tâm tư!

      Có lẽ quốc sư Thiên Tâm đều là , nhưng bọn họ còn năng lực để tin! Từng bị tổn thương, phòng bị của Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong sớm trở thành tường đồng vách sắt! Nếu muốn lấy được lòng tin tưởng của bọn họ, trả giá lớn, đó là điều thể!

      Thủ pháp điểm huyệt của Tuyết Cơ đúng là lợi hại, chỉ có điều, cho tới bây giờ thế giới này đều có tương sinh tương khắc! Sợ rằng đến chết quốc sư Thiên Tâm cũng biết bởi vì vội vàng ngăn cản vài huyệt phía dưới, vừa đúng lúc phá vỡ cách điểm huyệt của Tuyết Cơ! Nhưng mà những điều này Cổ Nhược Phong chắc chắn ! Có vài thứ, càng ít người biết càng tốt! Nhất là dưới tình huống như vậy!

      Ngày hôm sau đoàn người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong liền rời khỏi trấn Phần Hồn.

      Xe ngựa chậm rãi về phía trước, sau lưng vẫn là trấn Phần Hồn phồn hoa như trước, tràn đầy vui mừng chào đón năm mới. Chỉ có điều, ai biết những khí kia vẫn tụ lại trong lòng đất, chờ ngày bộc phát!

      Ngày hai mươi tám tháng mười hai, rốt cuộc mấy người cũng tới kinh thành vương triều Hiên Viên.

      Đây là nơi phồn hoa hơn trấn Phần Hồnn hiều, mặc dù tuyết lớn bay tán loạn, nhưng che được khuôn mặt tràn đầy tươi cười của đám người tới lui, cùng mùi thơm tiếng kêu bay bổng cả con đường!

      Lúc Si còn chưa tìm được khách điếm bị người tới ngăn cản. người mang trang phục thị vệ.

      “Vương gia chúng ta cho mời.” Giọng rất cung kính, điều này khiến cho người chung quanh đều dừng bước, rối rít nhìn sang.

      Trang phục thị vệ này, người kinh thành đều biết , đó là thị vệ phủ Cửu vương! Cửu vương gia, là nam tử tồn tại thần thánh sâu lường được đối với mọi người ở vương triều Hiên Viên, có thể may mắn nhận được lời mời của ngài ấy, lại còn cung kính mời như thế! Rốt cuộc nhân vật bên trong xe ngựa là người như thế nào?!

      Mọi người rướn cao cổ muốn nhìn cho , sau khi trở về bát quái cũng tương đối đúng lý hợp tình!

      Người bên trong xe trả lời, khi thị vệ nhịn được muốn tiến lên mời lần nữa, rốt cuộc truyền ra giọng nữ, lạnh lùng mà có chút mê hoặc kỳ dị: “Dẫn đường trước.”

      Thị vệ nghi ngờ liếc mắt nhìn xe ngựa, sau đó cưỡi ngựa trước. Trong lòng vô cùng ngờ vực, chỉ có điều lúc này tiện ra miệng.

      là thị vệ đắc lực bên cạnh Cửu vương gia, dĩ nhiên biết năng lực của Cửu vương gia, càng nhìn trong mắt chuyện của Cửu vương gia!

      Khoảng thời gian trước, Cửu vương gia vương triều Mộ Dung chuyến, mình dẫn theo người quản gia! Lúc trở lại liền phái người ra ngoài chờ Huyết vương gia và Huyết vương phi của vương triều Mộ Dung!

      Mặc dù chưa từng gặp Huyết vương gia và Huyết vương phi, nhưng luôn nghe tới! Chỉ có điều, hoài nghi trong chiếc xe ngựa kia là Huyết vương gia và Huyết vương phi sao? Chiếc xe ngựa này quá vô danh rồi! Khiêm tốn đến mưc khác xe ngựa bình thường! Nếu nhất định phải những lời khác, cũng chỉ có thể so sánh với xe ngựa đơn giản chút! Càng cần phải so sánh với xe ngựa quý tộc!

      Nhưng mà khi ánh mắt của đối diện với Si đánh xe liền xác định thân phận người trong xe! Thị vệ như vậy, ngay cả là thị vệ hạng nhất thủ lãnh mọi người bên cạnh Cửu vương gia cũng thấy thực lực! Người như vậy, cũng chỉ là tên đánh xe! Sợ rằng người bên trong trừ Huyết vương gia và Huyết vương phi ra, người nào có thể để cho ta phục tùng!

      Chỉ có điều, vì sao bọn họ lại ngồi xe ngựa như vậy, đây mới là chỗ mà thị vệ nghi ngờ! Lời đồn Huyết vương phi vô cùng phách lối, nợ ai cũng mua! Nhìn thuận mắt có thể lấy ngàn vàng tặng, thấy ngứa mắt tiêu diệt thẳng tay!

      Ở trong ấn tượng của , người như vậy xuất phải là nhóm người chỉnh tề, cũng nên là xe ngựa hoa lệ độc nhất vô nhị!

      Khi còn chưa suy nghĩ cẩn thận việc này, đến phủ Cửu vương!

      Hiên Viên Dật Vân đứng chờ ở cửa rồi! Điều này khiến cho thị vệ gần như bị sợ đến suýt nữa té từ ngựa xuống.

      phải bọn họ biết chủ tử vốn cao ngạo từ trong xương! Bình thường những quan viên kia muốn gặp ngài đều phải thông báo năm lần bảy lượt mới có thể gặp mặt! đám hạ nhân ở phủ Cửu vương đâu từng gặp dáng vẻ này của chủ tử?! Tuy lễ độ cung kính, nhưng tuyệt đối là nể mặt! Đủ thể đủ hơn!

      Xe ngựa vững vàng ngừng lại trước cửa phủ Cửu vương, chỉ có điều xe trông thấy người xuống!

      Hiên Viên Dật Vân đợi lúc vẫn thấy người xe có ý tứ muốn xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, xem ra chính mình khiến cho bọn họ bất mãn rồi! Đúng vậy, có ai thích hành vi giám sát của mình chứ? Chỉ có điều, thể bỏ qua cơ hội lần này!

      “Lên đây .” Khi Hiên Viên Dật Vân định mở miệng nhận lỗi tiếng lạnh lùng cho hy vọng.

      nhớ, đó là giọng của Cổ Nhược Phong, lạnh lùng lại mang theo chút mê hoặc kỳ dị. Chỉ lần, liền khắc vào trong lòng . Nữ nhân như vậy, người nào thấy cũng muốn có. Chỉ có điều có người khác rồi! Khát nước ba ngày, chỉ lấy gáo nước.

      Hiên Viên Dật Vân bước lên xe ngựa, hiểu sợ rằng đến giới hạn cuối cùng của bọn họ.

      xe ngựa, Cổ Nhược Phong nhắm mắt dưỡng thần nằm nghiêng trong ngực Phong Huyết Lân, Phong Huyết Lân dùng cặp mắt màu máu thâm tình nhìn như vậy, cho dù ngàn năm cũng thay đổi.

      Trong lúc này, Hiên Viên Dật Vân biết mình nên gì, hình như đến làm ảnh hưởng đến hai người bọn họ, chỉ có điều dường như người ta vốn để vào trong mắt…

      “Ngồi .” Phong Huyết Lân để tầm mắt nhìn về phía chiếc ghế ở bên cạnh, ý bảo Hiên Viên Dật Vân ngồi. Đối với lời mời của Hiên Viên Dật Vân, đều là trong dự liệu của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, đoán trước. Chỉ có điều, biết mục đích của là gì.

      Hiên Viên Dật Vân, có thể coi là nhân vật cấp Thần tồn tại ở vương triều Hiên Viên, ảnh hưởng trong vương triều Hiên Viên giống như ảnh hưởng của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở vương triều Mộ Dung! Đó là địa vị mà người khác chỉ có thể quỳ nhìn lên!

      người như vậy, mặc dù giám thị dọc đường, nhưng lại tiếp đãi long trọng, hôm nay lại dùng thái độ hạ thấp người, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho cúi thấp đầu như thế?

      Đổi cách khác, có thể để cho Hiên Viên Dật Vân nhân vật như vậy làm như thế, sợ rằng chuyện muốn bọn họ giúp tay phải khó khăn bình thường!

      Khi Hiên Viên Dật Vân ngồi ghế suy tư xem mở miệng như thế nào, Khinh Vũ cầm đột nhiên xuất trước mặt !

      Khoảnh khắc đó khi thấy Khinh Vũ cầm, nếu trong lòng Hiên Viên Dật Vân kích động là phải!

      có Khinh Vũ cầm mười mấy năm, có tình cảm sâu sắc với Khinh Vũ cầm! Nếu phải bởi vì kiện kia, lấy Khinh Vũ cầm ra! Cũng ai biết giây phút khi nhìn Cổ Nhược Phong ôm Khinh Vũ cầm , rối rắm và nỡ bao nhiêu trong lòng!

      Hiên Viên Dật Vân khẽ vuốt ve Khinh Vũ cầm, chỉ có điều, vẫn gảy ra thanh kia, cho dù khó nghe đến mức khiến người ta gặp trở ngại cũng được! Người có thể kích thích Khinh Vũ cầm chỉ có , đó chính là Cổ Nhược Phong!

      Khinh Vũ cầm đung đưa xoay tròn trung, khiến Hiên Viên Dật Vân lấy làm kinh hãi sâu sắc! Khinh Vũ cầm như vậy, sợ rằng người đời chưa từng nghe, mặc dù là lời đồn đại ảo tưởng cũng chưa từng có!

      “Ngươi lấy Khinh Vũ cầm về .” Cổ Nhược Phong sâu xa mở to mắt, nhanh chậm, chỉ có điều giọng kia cho phép cự tuyệt!

      Thân Khinh Vũ cầm chấn động cái, đối mặt với Cổ Nhược Phong, dường như lộ ra vẻ dám tin và buồn bã với đáng thương vì bị ném bỏ! Kể từ sau đêm trăng tròn chém giết với hỏa lang, ràng ỷ lại của Khinh Vũ cầm với Cổ Nhược Phong tăng lên tầng!

      Hiên Viên Dật Vân cũng khẽ trợn to mắt, sau đó lại khôi phục lạnh nhạt.

      hiểu, với Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều là hạng người giống nhau.

      thể dùng bảo vật để hình dung đặc biệt của Khinh Vũ cầm! Giá cao như vậy phải hoàn thành điều kiện dĩ nhiên phải bình thường!

      Đổi lại là , cũng cần suy nghĩ kỹ! Mà Cổ Nhược Phong, nàng có tư cách chẳng thèm ngó tới mà kiên quyết từ chối! Đối với nữ nhân như nàng ấy mà , mặc dù Khinh Vũ cầm có lực hấp dẫn, nhưng phải trí mạng nhất định thể!

      “Ngươi nên hiểu tình trạng của Lân.” Cổ Nhược Phong đợi Hiên Viên Dật Vân miệng mà trước. Nàng xã định mặc dù Hiên Viên Dật Vân tận mắt chứng kiến dáng vẻ của Phong Huyết Lân lúc trăng máu, nhưng nhất định nghe thủ hạ báo lại! Phong Huyết Lân như vậy, có thể mỗi đêm trăng tròn đều rơi vào trạng thái nguy hiểm! Nàng có lý lẽ thẳng thắn khí khái mà từ chối Hiên Viên Dật Vân! Bởi vì nàng muốn bảo vệ Phong Huyết Lân! Mà biết Hiên Viên Dật Vân đưa ra điều kiện gì, nàng vốn muốn mạo hiểm như vậy!

      Người thông minh khi chuyện có đôi khi vòng vèo, có lúc lại thẳng thắn như bây giờ! Có vài thứ, từ chối chính là từ chối, có chỗ để thương lượng!

      biết điều kiện gì ngươi mới bằng lòng?” Mặc dù hy vọng vô cùng mong manh, nhưng Hiên Viên Dật Vân vẫn suy nghĩ muốn thử xem, chỉ có điều, Khinh Vũ cầm là vật có giá trị nhất mà có thể lấy ra rồi…

      Khóe miệng Cổ Nhược Phong khẽ nhếch, nhàng phun ra câu…
      Last edited by a moderator: 17/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5. Đài cao Huyết Trì (Đại kết cục 1)

      Editor: Puck

      “Nếu ta muốn vương triều Hiên Viên?” Cổ Nhược Phong cười nhàng, giống như vương triều Hiên Viên chỉ là món hàng giá rẻ buôn bán trong quán ven đường!

      Chỉ có điều ba người đều hiểu lời Cổ Nhược Phong , nàng, phải đùa! Phong Huyết Lân hiểu, Hiên Viên Dật Vân cũng hiểu! Nghiêm túc nơi đáy mắt Cổ Nhược Phong cho Hiên Viên Dật Vân, muốn bọn họ giúp cũng chỉ có con đường! Chọn, hay là chọn, quyền lựa chọn đều nằm trong tay Hiên Viên Dật Vân!

      Khổ sở nơi khóe miệng Hiên Viên Dật Vân càng sâu, vương triều Hiên Viên sao? Cổ Nhược Phong đúng là cho vấn đề khó khăn!

      Nếu so sánh với vương triều Hiên Viên, nàng ấy quan trọng hơn đối với , đó là ràng! vốn làm vương gia vô tâm, chỉ vì hữu của nàng ấy mà lưu lại kinh thành Hiên Viên lạnh lẽo, trải qua cuộc sống giẫm lên băng mỏng!

      Chỉ có điều, dân chúng vương triều Hiên Vien… Nghĩ đến đế vương vô năng, Hiên Viên Dật Vân có kích động muốn xông tới giết ta! Nhưng mà, thể!

      Có lẽ, vương triều Hiên Viên qua tay Cổ Nhược Phong rất tốt!

      Hiên Viên Dật Vân ngẩng đầu lên, đáy mắt nhìn Cổ Nhược Phong có thận trọng dứt khoát: “Ngươi đối xử ngang hàng với dân chúng vương triều Hiên Viên sao?” Đây là điểm có lỗi nhất với vương triều Hiên Viên! Mà bây giờ, cái muốn chính là câu cam kết của Cổ Nhược Phong!

      tin tưởng Cổ Nhược Phong phải là nữ tử nuốt lời hứa, chỉ cần nàng gật đầu, vậy trong lòng cũng hổ thẹn! Dù sao người kia vẫn có lỗi với trước!

      “Néu là điều kiện trao đổi, ta muốn Cửu vương gia xen vào sâu như vậy.” Cổ Nhược Phong hứa hẹn, vốn lời hứa của Cổ Nhược Phong cũng phải tốt như vậy!

      lúc Hiên Viên Dật Vân rơi vào trầm tư lần nữa Cổ Nhược Phong lại mở miệng: “Vương triều Hiên Viên này do chính ngươi quản . Ta muốn hoàng ngọc người ngươi và nàng cùng với … máu của các ngươi. Mặt khác, đêm trăng tròn nửa tháng sau cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.”

      Hiên Viên Dât Vân trợn to hai mắt, còn nghĩ điều kiện vô cùng kỳ quặc của Cổ Nhược Phong chuyển ngược trở lại!

      biết chuyện trăng tròn, sợ rằng đêm hôm đó phải bình thường! Điều này hiểu.

      Chỉ có điều, hoàng ngọc người … đó là đại biểu cho thân phận của , là thái thượng hoàng ban cho , đời này chỉ có ! Ban đầu chia hoàng ngọc ra làm hai, đưa cho nàng ấy nửa!

      Nhưng mà nghĩ đến mình khổ sở chờ đơi nhiều năm như vậy, Hiên Viên Dật Vân thản nhiên gật đầu, cũng chỉ là miếng ngọc bội mà thôi, mặc dù bên trong cất giấu ngàn vạn bảo tàng, cũng thèm khát! Về phần máu này, chỉ cần có thể sống, cũng tính là gì, chỉ có điều phải để cho nàng ấy khổ sở chút.

      Điều kiện thỏa thuận xong, kế tiếp chính là làm việc.

      Hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân nào phải người chịu thua thiệt! Mặc dù bọn họ biết cụ thể điều kiện của Hiên Viên Dật Vân, nhưng tuyệt đối là tám chín phần mười! Vậy mà có vài thứ, thời gian lâu dài, cũng phải hai ba ngày mới có thể tra ra, cho dù là Si!

      “Cửu vương gia, bằng bản lãnh của ngươi, Hiên Viên Thương Minh còn có thể nén can thiệp chuyện của ngươi ?” Cổ Nhược Phong vừa vừa bảo Si bên ngoài đánh xe ngựa chạy vòng quanh kinh thành, nhìn cảnh tượng của vương triều Hiên Viên.

      Hiên Viên Dật Vân cũng ngăn cản, bây giờ bọn đứng chiến tuyến, mặc dù tính là bằng hữu, nhưng tuyệt đối phải là kẻ địch!

      Nghe được câu hỏi của Cổ Nhược Phong, ánh ắt Hiên Viên Dật Vân hơi mơ màng, căm hận chán ghét bên trong khiến Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cũng hơi tò mò. Bình thường Hiên Viên Dật Vân là người như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể làm vẻ mặt đổi sắc, mặc dù có cảm xúc cũng chỉ lóe lên rồi mất! Nhưng bây giờ Hiên Viên Dật Vân che giấu chút nào! Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho đến mức độ này?!

      “Chuyện bắt đầu từ khi thái thượng hoàng băng hà.”

      “Ta chính là hoàng tử nhất của thái thượng hoàng, cũng là trái tim của thái thượng hoàng. Năm đó di chiếu vốn muốn ta thừa kế ngôi vị hoàng đế. Khi đó tuổi ta còn , chỉ mới bảy tuổi. Đại hoàng tử Hiên Viên Dật Diệp liên thủ với quan viên dưới tay lén thay đổi di chiếu, lên ngôi vị hoàng đế hơn nữa còn muốn trừ ta như thế nào. Sau mười năm như vậy, Hiên Viên Dật Diệp chết rồi, truyền ngôi cho hoàng tử duy nhất của là Hiên Viên Thương Minh.”

      “Có lẽ chính bởi vì biết Hiên Viên Thương Minh hết ăn lại nằm, hoang dâm vô độ, ngờ trước khi chết lại hạ độc tình người Nhu nhi và Hiên Viên Thương Minh, ban Nhu nhi cho Hiên Viên Thương Minh!” tới đây, trong mắt Hiên Viên Dật Vân lại sắc đỏ, tức giận dồn nén đến nay mặc dù qua bảy năm nhưng hề giảm bớt, ngược lại nâng đến ranh giới sắp bộc phát!

      Cổ Nhược Phong biết, Nhu nhi trong miệng Hiên Viên Dật Vân là Đổng Nhu, cũng là quý phi Nhu nhi của Hiên Viên Thương Minh! Hai người Đổng Nhu và Hiên Viên Dật Vân quen biết từ , chung tình với nhau, bảy năm trước hai người vốn chuẩn bị đại hôn, lại bị Hiên Viên Dật Diệp cắt đứt như vậy!

      Hiên Viên Dật Vân có thể dễ dàng tha thứ cho Hiên Viên Dật Diệp và Hiên Viên Thương Minh, sợ rằng bởi vì độc tình này! Độc tình này có tác dụng với nữ tử. Hai người bị hạ độc tình thể tách ra mười ngàn dặm, nếu nữ tử chảy máu dữ dội toàn thân mà chết, lúc chết vô cùng khổ sở! Còn nếu nam tử chết rồi, nữ tử cũng chết theo!

      Hiên Viên Dật Diệp cũng điên rồi, đoạt ngôi vị hoàng đế của Hiên Viên Dật Vân lại còn uy hiếp Hiên Viên Dật Vân làm việc cho nhi tử ! Người như vậy trách được lên ngôi chỉ mười năm liền chết!

      Cũng may mặc dù Hiên Viên Thương Minh hết ăn lại nằm, dốt đặc cán mai với chính , nhưng vẫn coi như thấu đáo chuyện của Hiên Viên Dật Vân, cho đến nay Đổng Nhu vẫn toàn bích (nguyên vẹn). Sợ rằng trong đó yếu tố uy hiếp của Hiên Viên Dật Vân cũng ít!

      Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, đều được gì với tình trạng khó khăn của hai người Hiên Viên Dật Vân và Đổng Nhu. Gặp phải đại ca và cháu trai như vậy, cuộc sống này đúng là bi kịch. May mà Hiên Viên Dật Vân tình sâu với Đổng Nhu, Hiên Viên Dật Diệp và Hiên Viên Thương Minh mới có thể kiềm chế tư chất của Hiên Viên Dật Vân, nếu hai người đó chết thế nào cũng biết!

      Đợi cho đến lúc Hiên Viên Dật Vân tỉnh táo lại, xe ngựa vòng quanh kinh thành Hiên Viên đoạn đường rồi, mỗi con phố đều rất hào hoa. Hai mươi tám tháng mười hai, cách lễ mừng năm mới xa…

      “Người ngoài biết bí mật của Khinh Vũ cầm, chỉ cần có thể gẩy ra Khinh Vũ cầm, nó cho ngươi nguyện vọng.” Hiên Viên Dật Vân nhìn Khinh Vũ cầm trước mắt, mong đợi thấp thỏm.

      Chỉ có điều… “Phụt…” Cổ Nhược Phong nhịn được phun ngụm nước ra ngoài.

      Nhìn Khinh Vũ cầm nằm yên ổn bàn, Cổ Nhược Phong rất phách lối hỏi câu: “Ngươi giúp người ta thực nguyện vọng?”

      Những lời này giống hỏi Khinh Vũ cầm…

      Khinh Vũ cầm cứ nằm yên lặng bàn như vậy, hồi lâu trả lời, dĩ nhiên trả lời rất hoàn mỹ câu hỏi của Cổ Nhược Phong!

      Cổ Nhược Phong lau nước trà khóe miệng, đối diện với nét mặt hơi sững sờ của Hiên Viên Dật Vân: “Ta biết có phải lời đồn đại bí mật này của ngươi sai , chỉ có điều… Ta có thể giải quyết.”

      Về phần có thể giải quyết cái gì, ba người bao gồm cả Khinh Vũ cầm đều hiểu – độc tình.

      Hơn nhiều năm về sau, lúc Hiên Viên Dật Vân gảy đàn cũng nghỉ, ra lời đồn đại kia sai, chỉ có điều, người có thể đạt thành nguyện vọng phải cây đàn, mà là người có thể kích thích dây đàn.

      năm nay, mọi người trôi qua rất vui vẻ.

      Cổ Nhược Phong rất vui vẻ, Phong Huyết lân cũng rất vui vẻ.

      Mà hai người Hiên Viên Dật Vân và Đổng Nhu càng phải , nhiều năm chịu thiệt rốt cuộc gần ngay trước mắt!

      Về phần hoàng đế trong hoàng cung Hiên Viên cũng rất vui vẻ hơn bất kỳ kẻ nào, bởi vì thủ hạ chính là đại thần lại tiến cống cho nhóm mỹ nhân, mỗi người đều vô cùng quyến rũ, mười phần ý vị!

      Mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.

      Kinh thành Hiên Viên càng thêm náo nhiệt! Từng ngọn đèn hoa đăng , thơ đố chữ, người đầy đường, tràn đầy say mê.

      Lúc này Hiên Viên Dật Vân mang theo nhóm người Cổ Nhược Phong đến tẩm cung của Đổng Nhu.

      Rốt cuộc Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân gặp được diện mạo của nữ chính trong kiện lần này.

      Đổng Nhu, nhìn lần đầu tính là mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ có điều, khi ngươi nhìn lần thứ hai lần thứ ba, cảm thấy càng hứng thú với nàng. người nàng có khí chất tĩnh lặng và tinh thần phấn chấn cùng tồn tại, cao quý mà mất hoạt bát, thiếu phần đáng , nhiều thêm phần chững chạc. Nữ tử như vậy, có lẽ đúng là xứng nhất với Hiên Viên Dật Vân!

      Cổ Nhược Phong lấy ra chai máu, đó là hỗn hợp máu của Đổng Nhu và Hiên Viên Thương Minh cùng với máu của Cổ Nhược Phong!

      Có lẽ, đời này, ai biết ra có thể giải trừ độc tình!

      Cổ Nhược Phong nhàng tạo lỗ hổng cổ tay Đổng Nhu, sâu, nhưng có đủ máu rỉ ra.

      Lại từ từ đổ hỗn hợp máu của ba người đặc chế riêng biệt suốt nửa tháng vào miệng vết thương, từ cổ tay lan tràn đến mạch máu, mãi cho đến khi nghiêng chai.

      Đổng Nhu cảm giác ngực mình có thứ gì đó nho ngọ nguậy, thông qua kinh mạch dần nhúc nhích!

      Dần Dần, mọi người ben cạnh nhìn thấy cánh tay Đổng Nhu lộ ra bên ngoài có vết mạch máu nổi lên, thứ gì đó từ từ về phía cổ tay!

      Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm vào cổ tay Đổng Nhu, thứ này tới chỗ đó!

      “Phụt…” nhàng tiếng, nhưng tất cả mọi người đều nghe được! Đó là tiếng cổ trùng giãy giụa ra ngoài từ trong kinh mạc! Xem ra máu của Cổ Nhược Phong có lực hút phải tầm thường với cổ trùng!

      Cổ trùng chậm rãi bò theo mạnh máu, Đổng Nhu nghe theo lời dặn dò lúc trước của Cổ Nhược Phong, cho dù cổ trùng ra cũng được động, nếu cổ trùng lui ngược trở lại kinh mạch, muốn dẫn nó ra thêm lần nữa, độ khó phải lớn bình thường!

      Cho đến khi cổ trùng bò vào chai máu hỗn hợp của ba người, Cổ Nhược Phong nhét chặt miệng bình! Đổng Nhu chỉ cảm thấy ít ràng buộc đè nén người!

      Đúng, nàng tự do!

      Mà lúc này Hiên Viên Thương Minh nhìn vũ điệu của các vũ cơ nhảy múa trong điện cảm thấy trong lòng chợt đau nhói! Đó là đau đớn do cổ trùng cắn nuốt! Cùng với cảm giác cao cao tại thượng đột nhiên biến mất!

      hiểu ra trong nháy mắt! Độc tình xảy ra vấn đề!

      Chẳng lẽ Đổng Nhu chết?

      Hiên Viên Thương Minh cảm thấy luống cuống! Dù sao, Đổng Nhu tồn tại mới có thể an nhàn xa xỉ và tùy ý sử dụng Hiên Viên Dật Vân giống như cẩu! Nếu Đổng Nhu chết, biết bây giờ nen làm sao! muốn đối mắt với trả thù điên cuồng của Hiên Viên Dật Vân sao?!

      Mặc dù Hiên Viên Thương Minh muốn tẩm cung Đổng Nhu, nhưng rồi!

      Chỉ có điều lần thứ hai thấy Đổng Nhu.
      Last edited: 22/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5: Đài cao Huyết Trì (Đại kết cục 2)

      Editor: Quỳnh ỉn

      Đây là lần thứ hai nhìn thấy Đổng Nhu.

      là người thích cái đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo tầm thường của Đồng Nhu, liền cảm thấy chán ghét, lập tức mất hứng thú, thậm chí ngay cả khăn voan trong đêm động phòng hoa chúc cũng muốn vén lên!

      Lúc đó Hiên Viên Dật Vân còn chạy tới cảnh cáo , thể chịu được! Loại hàng như Đồng Nhu, muốn bao giờ chưa? nhìn vừa mắt!

      Chỉ là, khi Hiên Viên Thương Minh lần nữa thấy Đồng Nhu, Đồng Nhu cầm máu xong, hoàng ngọc trở thành huyết ngọc tiến vào trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong.

      Sắc mặt tái nhợt kèm theo chút yếu đuối, khiến người nhìn cảm thấy động lòng.

      Đây là lần thứ hai Hiên Viên Thương Minh chân chính tính là "nhìn" Đồng Nhu, đột nhiên cảm thấy ra Đồng Nhu cũng được cho là xinh đẹp.

      Nhìn Đồng Nhu bình yên vô , an tâm, liền cẩn thận nhìn thoáng qua, lúc này càng nhìn Đồng Nhu càng thấy vừa lòng! Hiên Viên Thương Minh nghĩ, sao trước kia đến tẩm cung Đồng Nhu nhìn vài lần nhỉ? nghĩ đến dáng dấp nàng lại đẹp như vậy, mặc dù phải là tuyệt sắc, nhưng cũng muốn!

      Nhưng, khi Hiên Viên Thương Minh còn tiếp tục nhập tâm ảo tưởng, Hiên Viên Dật Vân lại xuất cắt đứt mộng đẹp của !

      Hiên Viên Dật Vân hung hăng vứt cái bình máu chứa độc tình xuống trước chân Hiên Viên Thương Minh!

      "Bốp!" tiếng, bình máu vỡ tan, cổ trùng vùng vẫy giẫy giụa vài cái rồi chết! thể Hiên Viên Dật Vân khống chế nội lực rất tốt! kém chút, liền khiến cổ trùng chết thê lương ở trước mặt Hiên Viên Thương Minh. giống như diệt hết mộng đẹp của Hiên Viên Thương Minh.

      Hiên Viên Thương Minh nhìn cổ trùng này có chút quen thuộc, nhớ lầm, nó giống như đúc cổ trùng tiến vào trong cơ thể ! Làm nghĩ đến trong thân thể mình cũng có con trùng như vậy, liền cảm thấy buồn nôn!

      Nhưng, bây giờ phải lúc buồn nôn, lúc này mặt Hiên Viên Thương Minh trắng bệch! Cổ trùng này chết đại biểu cho cái gì, trong lòng hiểu hơn so với bất kỳ ai!

      Đột nhiên Hiên Viên Thương Minh xoay người bỏ chạy, lúc này biết phải làm thế nào, chỉ biết duy nhất điều là muốn xuất ở trước mặt Hiên Viên Dật Vân nữa, Cửu hoàng thúc này mạnh đến cỡ nào mọi người đều biết quá ! Trước kia vì muốn gây khó dễ cho Hiên Viên Dật Vân nên đưa ra rất nhiều cầu quá đáng, Hiên Viên Dật Vân chỉ trong nháy mắt là có thể đáp ứng và làm được! Thực lực như vậy, trong lòng sợ hãi! Nhưng, lúc ấy có độc tình ràng buộc Hiên Viên Dật Vân, chỉ cần Đổng Nhu chết, Hiên Viên Dật Vân luôn vì làm việc cho , cho dù giống con chó bị sai sử! Hiên Viên Dật Vân trong mắt chính là người đần độn! Ai có thể vì người nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử có dung mạo, làm đến mức này! Nhưng, Hiên Viên Thương Minh muốn thừa nhận cũng được, người đần độn như vậy, Hiên Viên Thương Minh thể khinh thường!

      Màn đêm buông xuống.

      Hiên Viên Dật Vân đuổi theo Hiên Viên Thương Vân, ở vương triều Hiên Viên, Hiên Viên Thương Minh trốn thoát khỏi lòng bàn tay . giờ phải thực lời hứa hẹn khác với Cổ Nhược Phong -- đêm trăng tròn!

      Đối với tình huống đặc biệt của Phong Huyết Lân, Hiên Viên Dật Vân cũng biết được chút, dù sao kiếp số này, đến ngày trăng tròn, hình như ngoài trừ đoàn người Cổ Nhược Phong, có bất kỳ người nào có thể sống sót! Bao gồm cả ám vệ mà phái !

      Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đứng ở trong Cửu vương phủ của Hiên Viên Dật Vân, mà người ở bên trong vương phủ đều rời , mười dặm xung quanh Cửu vương phủ to như vậy, chỉ có hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, về phần Si Mị Võng Lượng Phàm tản ra canh giữ ở năm nơi, mà quốc sư Thiên Tâm, sau khi cùng bọn họ rời khỏi trấn Phần Hồn liền mỗi người ngả.

      Tối nay, Cổ Nhược Phong càng cảm thấy lo lắng!

      , từ sau khi rời khỏi trần Phần Hồn, nàng liền bắt đầu lo lắng rồi!

      đường nhận được bồ câu đưa tin của Cổ Nhiễm Trần, thanh ngọc ở trong tay ! nghĩ tới, nàng chỉ mới rời hai tháng ngắn ngủi, mà lại cùng công chúa Đan Vu Đan Vu Lãnh Ca viết lên có đoạn chuyện xưa ly kỳ! giờ thanh ngọc trở thành huyết ngọc, đường đưa tới vương triều Hiên Viên! Bằng , nàng cũng ở lại kinh thành Hiên Viên suốt nửa tháng!

      Lúc này, nàng lại càng có chút hối hận, tối nay đợi ở kinh thành Hiên Viên! Lo lắng trong lòng càng trở lên mãnh liệt!

      Trấn Phất Hồn, Phong Huyết Lân đột nhiên mất năng lực! Tuy nàng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khiến nàng thể nhớ tới "Ngoài mười bước phong công lực!" Chỉ là, lời nguyền đó phải được giải sao? Vì sao còn có thể xuất ? Chẳng lẽ cái này cũng liên quan đến cự ly? Nhưng trăng tròn lần trước, hai người tách ra vượt quá mười dặm đường, cũng có mất năng lực!

      Trong lòng Cổ Nhược Phong có chút hoang mang, lo lắng càng sâu thêm tầng!

      Tuy trong lòng Phong Huyết Lân cũng có chút yên, nhưng nhìn Cổ Nhược Phong luôn luôn bình tĩnh giờ lại lo lắng lại lại trong phòng, liền nhịn được kéo nàng ngồi xuống: "Yên tâm , nàng xem, đến giờ ta vẫn chưa khát máu, chừng đêm nay có chuyện gì, tin tưởng ta!"

      Nhưng, Phong Huyết Lân vừa dứt lời, trăng tròn sáng giữa trung, lại bắt đầu phiến hồng!

      Huyết nguyệt! ngờ là huyết nguyệt!

      phải thiên định cửu kiếp(1) còn chưa đến kiếp cuối cùng sao? Tại sao huyết nguyệt lại xuất ? Tính cả Tuyết CƠ, cũng mới chỉ có bảy kiếp!

      (1)Thiên định cửu kiếp: nó là quá trình tu tiên, để từ người phàm thành tiên cần phải vượt qua chín đạo lôi kiếp của trời.

      Lúc hai người còn nghi hoặc, quốc sư Thiên Tâm xuất , vẫn lạnh nhạt phóng khác như cũ, trong mắt có chút do dự nhìn hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cuối cùng giống như hạ quyết tâm ra: " là đây là kiếp thứ chín!" Phong Huyết Lân sinh ra vào ngày huyết nguyệt là kiếp thứ nhất, đại hôn là kiếp thứ hai, từ mười lăm tháng mười đến mười năm tháng , vẻn vẹn bốn lần trăng tròn, cũng đại biểu cho bốn kiếp nạn! Hơn nữa Tuyết Cơ, tổng cộng là bảy kiếp. Ngoài ra còn hai kiếp...

      " ra con linh hồ trải qua nhiều năm như vậy, trong lòng vốn có biến hóa, khi ác khi thiện, lần đó các ngươi gặp nó vừa đúng lúc nó thiện tâm, cho nên, kiếp này thoạt nhìn như có gì đáng sợ."

      Cổ Nhược Phong nhớ đến con linh hồ, tốc độ rất nhanh, nếu phải giao thủ, sợ cũng phải dễ đối phó! Có phải nàng nên cảm thấy may mắn vì nhân phẩm của mình và Phong Huyết Lân lại tốt như vậy ?

      "Ngoài ra, độc tình. Cổ Nhược Phong, có lẽ ngươi biết, ra độc tình này sau khi uống máu ngươi tiến vào trong thân thể ngươi. Nhưng biết vì sao lại xảy ra chuyện may, cổ này lại mất tác dụng."

      Lúc Cổ Nhược Phong nghe như thế, trong lòng mãnh liệt cảm thấy buồn nôn, hình như nàng có thể lý giải được cảm giác của Hiên Viên Thương Minh và Đổng Nhu rồi! Nghĩ đến mấy cái con sâu ngọa nguậy tiến vào trong thân thể mình, Cổ Nhược Phong có loại cảm giác sống bằng chết!

      "Đây là kiếp nạn thứ chín..." Cổ Nhược Phong thầm, vậy mà lại là kiếp nạn thứ chín! Đột nhiên nàng cảm thấy lo lắng, mỗi tháng trăng tròn, hình như nàng quen với lịch kiếp, chỉ là, kiếp cuối cùng này...

      Nhìn huyết nguyệt trung càng ngày càng đỏ, Cổ Nhược Phong hiểu lo lắng trong lòng mình từ đâu đến mà lại mãnh liệt như vậy!

      "Xì xì..." con chim bồ câu trắng dừng ở trước mặt Cổ Nhược Phong, chân của nó... là hai khối huyết ngọc!

      Cổ Nhược Phong lấy huyết ngọc xuống, mở tờ giấy cột cùng ra: Tối này trăng tròn, trong lòng bất an, chỉ là lộ trình xa xôi, nên để bồ câu truyền ngọc. Thanh ngọc chính là ta và Đan Vu Lãng Ca, lam ngọc là Sở Dạ Minh và Vũ Văn Thiên Hàm.

      Vì thế... Cổ Nhược Phong vừa mừng rỡ vừa quẫn bách... Sở Dạ Minh và Vũ Văn Thiên Hàm...

      Cổ Nhược Phong chợt cảm thấy thế giới này là huyền ảo... Nàng có chết cũng nghĩ viên huyết ngọc thứ sáu là của Vũ Văn Thiên Hàm và Sở Dạ Minh...

      Đồng dạng bày tỏ im lặng còn có Phong Huyết Lân, nhìn hắc diệu thạch này, ra trí nhớ của vẫn còn bị phong kín nửa, chỉ khi tìm được viên huyết ngọc, mới biết được viên huyết ngọc tiếp theo! Cho nên, cũng ngờ... Viên ngọc thứ sáu trong truyền thuyết kia lại là...

      Cổ Nhược Phong nhìn tờ giấy trong tay, xúc động muốn xé nát, chẳng qua là làm thế nào cũng cảm thấy thích hợp, lập qua, kết quả lại có chữ viết: quên , Sở Dạ Minh là nữ, ra ta cũng vừa mới biết.

      Nhìn hàng chữ tinh tế xinh đẹp này, vừa nhìn là biết do nữ tử viết, lại cau mày nhìn dòng chữ ở mặt sau, Cổ Nhược Phong chợt hiểu, vị đại tẩu kia, hẳn là người rất đáng , Cổ Nhiễm Trần là có phúc, biết là gặp phải cái vận gì... Cổ Nhược Phong xấu xa nghĩ.

      Thu huyết ngọc vào trong nhẫn ngọc, trong lòng Cổ Nhược Phong cảm thấy an tâm ít. Có lẽ, huyết nguyệt đêm nay có liên quan đến huyết ngọc này?
      Last edited: 29/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :