1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng phi điên của vương gia khát máu - Vong Xuyên Tứ Nguyệt Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: nửa gia sản

      Editor: Dung Sa

      Mắt thấy Dư Thạch sắp toi mạng dưới chiêu của trường kiếm kia, đồng loạt run rẩy, thanh nhàng liền xuất : "Ưng, dừng lại. . . . . ."

      Mũi kiếm dừng lại cách Dư Thạch millimet, chủ nhân trường kiếm bởi vì thanh kia mà tay phải cầm kiếm nhịn được run lên chút, chỉ là vẫn quật cường buông tha Dư Thạch chút nào!

      Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có chút kinh ngạc, sau đó rất hứng thú nhìn về phía nữ tử kia lát

      Vân Lan chưa từng tỉnh táo giống như bây giờ! Nàng cần đợi thêm nữa! Lúc này chứng kiến hai chủ tọa cao cao tại thượng thể khinh nhờn trong óc nàng cũng tái lại đoạn quá khứ nha hoàn đàm luận, về Huyết Vương bị vứt bỏ, về người điên Cổ Nhược Phong, về hai người kiên trinh thay đổi tình cảm, hứa hẹn mãi mãi phản bội nhau. . . . . .

      Người như vậy, hôm nay xuất tại nơi này, có phải là cho mình cơ hội hay ? Đợi ba năm, nhớ ba năm, đủ! Hôm nay nàng liền đánh cuộc lần! Nếu như thất bại, nàng cũng có lời nào để !

      Nghĩ đến đây, Vân Lan đứng lên, thân thể gầy yếu kia lại bộc phát ra khí thế thể tin được!

      Cung kính quỳ xuống, thi lễ cái với Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân: "Vương gia, vương phi, dân nữ có chuyện muốn nhờ!"

      Cổ Nhược Phong nhếch miệng mà , chờ câu sau của nàng ta, nữ tử này, vừa bắt đầu cho nàng cảm giác nhu nhược, nhưng mà nàng bỏ qua đáy mắt chợt lóe lên kiên nghị quyết tuyệt của Vân Lan! Người có ánh mắt như vậy, cho tới bây giờ nàng đều khinh thường!

      Vân Lan thẳng tắp đối diện với ánh mắt của Cổ Nhược Phong. Mặc dù trong mắt Cổ Nhược Phong là ý cười nhợt nhạt, nhưng mà lạnh lẽo trong xương khiến cho Vân Lan nhịn được run rẩy!

      Vậy mà, tròng mắt Vân Lan chỉ khẽ co rút lại chút, tâm kiên định, xác nhận chịu đựng đâm đầu vào hàn băng kia! Nàng biết, nếu muốn chắc chắn thắng được Huyết vương phi này, vậy phải làm cho Huyết vương phi thấy được quyết tâm của nàng! Mà vừa may từ ánh mắt có thể nhìn đến đáy lòng!

      Trong lòng Cổ Nhược Phong tán thưởng, tình này quả có sức mạnh lớn như vậy! Vân Lan này là thành công rồi! Nàng, thắng được Cổ Nhược Phong!

      “Ngay từ ba năm trước dân nữ cùng Bắc Ưng định ra cả đời, cuộc đời này vì chàng lấy chồng! Kính xin Huyết vương phi làm chủ cho dân nữ!” Vân Lan cũng quanh co, lấy khí thế của Huyết Vương phi, khôn khéo trong mắt kia, hơn nữa chuyện tình của nàng và Bắc Ưng ồn ào huyên náo ở thành Cố Bắc, tùy tiện hỏi thăm chút liền có thể biết, nàng tin tưởng Huyết Vương phi nhất định biết chuyện tình của nàng và Bắc Ưng!

      Con ngươi sung huyết của Bắc Ưng thoáng chốc phai nhạt màu đỏ, toàn thân lệ khí cũng biến mất, đầu óc từ từ thanh tỉnh, lúc này trong lòng mới hiểu lời hàm ý của Vân Lan!

      Nếu như hôm nay động thủ, mặc dù Huyết Vương gia và Huyết Vương phi truy cứu, nhưng chuyện của và Lan nhi sợ là vẫn có kết quả gì! Hơn nữa, mặc dù Dư Thạch đưa ra thỉnh cầu, nhưng Huyết vương phi có hồi đáp, coi như mình muốn lấy tánh mạng của Dư Thạch, Huyết Vương gia và Huyết Vương phi cũng mảy may ngăn cản! Giờ khắc này, Bắc Ưng đột nhiên hiểu được dụng ý của Huyết Vương gia và Huyết Vương phi!

      Thu hồi trường kiếm, Bắc Ưng đường đường nam tử hán cũng chút do dự cùng quỳ gối với Vân Lan, cung kính dập đầu với Huyết Vương gia và Huyết Vương phi cái: "Bắc Ưng có nhiều mạo phạm, Vương Gia vương phi có bất kỳ trừng phạt nào, Bắc Ưng cam nguyện chịu phạt! Nhưng Bắc Ưng và Lan nhi tình đầu ý hợp, cuộc đời này phải Lan nhi cưới! Mong rằng Vương Gia vương phi thành toàn!"

      Rốt cuộc Dư Thạch ở bên cũng hồi phục lại tinh thần, đối với kiếm pháp thần quỷ khó lường của Bắc Ưng, mới vừa rồi thiếu chút nữa tè ra quần, cho rằng mạng của mình phải giao nộp ở nơi đó rồi!

      Sau đó Bắc Ưng bị Vân Lan lên tiếng ngăn cản, vốn tưởng rằng Vân Lan thiên về mình, trong lòng vẫn còn mừng thầm, ngờ liền nghe được Vân Lan như vậy, nhất thời mặt già đỏ lên biết nên để vào đâu! Chân trước mình vừa mới thỉnh cầu Huyết vương gia tứ hôn, chân sau Vân Lan liền tỏ phải là Bắc ưng lấy! Đây phải là liên tiếp vạch trần sao!

      đôi con ngươi trầm nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, trong mắt cảnh cáo cần cũng biết: nếu như ngươi gả con cho Bắc Ưng, đừng trách ta vô tình!

      Ba năm trước đây, Bắc Ưng cầu hôn, Dư Thạch cũng theo cầu hôn. Mặc dù về sau phủ thành chủ muốn tốt hơn nhiều, có đổ nát như vậy, nhưng cũng có mấy phần tiền tài, dáng vẻ mộc mạc làm sao so được với Dư gia!

      Vân Ngạo Thiên đương nhiên nhìn ra được tâm tính của Bắc Ưng, trực giác cho rằng gả con cho , người chăm lo việc nhà tuyệt đối có cuộc sống tốt! Nhưng vừa nghĩ Bắc Ưng cha mẹ, người độc thân, trừ ít quân đội binh lính, còn có cái mạng của chính mình, hoàn toàn có gì lo lắng, vì quân đội, phủ thành chủ muốn làm như vậy về tình về lý có thể tha thứ

      Trong lòng Vân Ngạo Thiên mới buông lỏng chút, Dư Thạch liền tiến tới cửa, ràng cầu thân, lại ngầm ngáng chân, buộc mình gả con cho ! Nhưng mà, thanh danh của Vân gia quan trọng nhất làm sao có thể kêu chơi, hơn nữa, mình còn bị cho là già!

      Trái tim vốn có chút buông lỏng với Bắc Ưng lại nắm chặt, nếu gả Vân Lan cho Bắc Ưng, chỉ sợ Vân gia phải xong rồi!

      tại sau ba năm, Dư gia càng thêm cường đại ít, mặc dù danh tiếng vẫn là đệ nhị thế gia, nhưng thực lực thua kém Vân gia chút nào! Mới vừa rồi ánh mắt ngoan của Dư Thạch nhìn , Dư Thạch này có thể làm địa vị gia chủ như vậy tất nhiên tính cách kém! Mặc dù Vân Ngạo Thiên có thể đối phó với Dư Thạch, nhưng người nào có thể bảo đảm có cái gì ngoài ý muốn?! tại bên trong gia tộc Vân gia hòa bình như bề ngoài, phía dưới thủy triều mãnh liệt, sơ ý chút chính là chết có chỗ chôn!

      Sắc mặt Vân Ngạo Thiên biến hóa, chết cũng sao cả, nhưng Lan nhi có ai bảo vệ! Tuy Bắc Ưng tệ, nhưng muốn chống đỡ với Dư gia vẫn kém chút!

      Nhưng đợi đến khi Vân Ngạo Thiên xử lý chuyện này, lời thanh đạm của Cổ Nhược Phong liền truyền đến, làm cho Vân Ngạo Thiên thở phào nhõm hơi đồng thời lại mơ hồ lo lắng: “Chuyện của Bắc Ưng bổn vương phi cũng so đo, nhưng, tại sao bổn vương phi lại phân xử dùm các ngươi?”

      thanh bình thản giống như thời tiết tốt!

      Mọi người trong đại sảnh đều chấn động, trong lòng khỏi cảm thấy e ngại vì Cổ Nhược Phong vô tình! Nếu phải thấy đáy mắt nàng xem việc này như gió nước chảy quan hệ gì, sợ là mỗi người ở đây đều tưởng rằng nàng khảo nghiệm đôi uyên ương số khổ trước mặt!

      Vân Lan rung đôi môi, ngờ Huyết vương phi này vô tình như vậy! Tâm tính của nữ tử từ trước đến nay đều đồng tình với kẻ yếu, Vân Lan nàng cũng phải kẻ ngu, ngược lại, nàng rất nhanh trí! Ba năm qua tại sao lại nhẫn như vậy, đó cũng là biết Vân gia và Dư gia dây dưa, cùng với nội bộ Vân gia ngập trời gợn sóng! Nếu , bằng vào cổ tay của Vân Lan nàng, nhất định muốn gả cho Bắc Ưng dù là phụ thân cũng cách nào ngăn trở! Chỉ là, nàng thể vì phụ thân mà suy tính, cũng thể vì Bắc Ưng mà suy tính! Nếu như nàng gả cho Bắc Ưng, Dư gia tất nhiên càng quấy nhiễu Vân gia khắp nơi, mà sóng ngầm bên trong Vân gia sợ là muốn tới chỗ sáng, sao nàng có thể nhẫn tâm để cho mình phụ thân chống đỡ loạn trong giặc ngoài?! Còn nữa, chuyện này tất nhiên cũng liên lụy Bắc Ưng, kéo vào trong hang ổ đấu tranh!

      Bắc Ưng cũng là người thông minh, trong tay có chút thế lực sao có thể đặt chân ở thành Cố Bắc này chứ?! Mặc dù có tiền, thế nhưng tâm của những huynh đệ sinh tử đều hướng về nhau! Nếu như điểm này cũng điều tra đến, cũng cần lăn lộn ở thành Cố Bắc! Vân Lan khó xử há có thể biết, sao lại nhẫn tâm làm khó Vân Lan!

      Bắc Ưng chống lại tầm mắt của Cổ Nhược Phong, nếu đến bây giờ còn biết Huyết vương gia này hoàn toàn cưng chiều nghe theo quyền cai trị của Huyết vương phi chính là kẻ ngu! Chỉ cần Huyết vương phi ở trước mặt Huyết vương gia mở miệng “Cướp đoạt” vốn là hành động đại nghịch bất đạo, nhưng mà Huyết vương gia trách cứ chút nào, đôi huyết mâu càng thêm dịu dàng nhìn Huyết vương phi, ở trong đó bộc lộ ra ngoài hoàn toàn tin tưởng cùng cưng chiều, ở địa vị cao như vậy, có bao nhiêu người có thể làm được!

      biết như thế nào Huyết vương phi mới có thể tứ hôn cho Bắc Ưng và Lan nhi?” Nếu hôn này có Huyết Vương gia và Huyết Vương phi ủng hộ, dù là mấy vị Vân gia kia, chỉ sợ cũng thể khiêm tốn chút! Về phần Dư Thạch? Hừ! Đừng tưởng biết chuyện đêm hôm trước thiếu chút nữa Dư gia bị diệt môn! Mặc dù còn chưa tra được là người phương nào gây nên, nhưng bây giờ thế lực của Dư Gia sợ là giảm nhiều! Hơn nữa, nếu có người muốn mạng Dư Thạch, vậy Dư Thạch liền thể ngáng chân nữa rồi!

      Cho nên, mặc kệ thế nào, bỏ ra chút giá cao để cho Huyết vương gia và Huyết vương phi tứ hôn, chuyện tình của và Lan nhi ván đóng thuyền! Thái độ của Vân Ngạo Thiên ít nhiều có thể nắm bắt chút, bên trong Vân gia ai quấy nhiễu đó chính là còn gì tốt hơn, về phần sau này Vân gia phát triển, tin tưởng mình, cũng tin tưởng Lan nhi! Lan nhi của , cũng phải nhu nhược như bề ngoài!

      Cổ Nhược Phong lấy tay chống đỡ đầu, tay trái vuốt vuốt ly trà, làm như suy tư lời này của Bắc Ưng, bên trong nhà yên tĩnh, dù là Dư Thạch, cũng dám tùy ý cắt đứt lời của Cổ Nhược Phong! Bởi vì từ thái độ của Cổ Nhược Phong trước kia, có thể nhìn ra, Huyết vương phi này phải là ai cũng có thể khiêu khích! Xem , hôm nay chuyện tình của Bắc Ưng và Vân Lan nhất định xong! Mặc dù trong lòng Dư Thạch có chút nghi ngờ, ràng Huyết vương phi này muốn đặt mua vật của phủ thành chủ…, còn muốn Vân Lan tìm đến Vân Ngạo Thiên, bây giờ ràng muốn tứ hôn cho bọn họ sao? tại lại là vì sao? Nghĩ đến hành động rút kiếm của Bắc Ưng lúc trước, mặc dù ngoài miệng Huyết vương phi so đo, bây giờ liền bảo vệ cho phép ngáng chân Bắc Ưng!

      Nghĩ được như vậy, tâm tình Dư Thạch nhất thời tốt hơn nhiều! Nghĩ tới ánh mắt vô tình của Cổ Nhược Phong, sau đó rất có thể đưa ra cầu xảo trá, Dư Thạch liền nhịn được muốn cười ra tiếng! Bắc Ưng, ai kêu ngươi phách lối! Ai kêu ngươi vô lễ! Hôm nay xem như nếm đau khổ !

      Vân Lan thấy qua nửa chung trà, Cổ Nhược Phong còn có chút cảm giác động lòng nào, cắn răng, ngoan độc nhẫn tâm, cơ hội khó được, bỏ lỡ, nàng và Bắc Ưng cũng biết đợi đến khi nào!

      "Vương phi, bất kỳ cầu gì Vân Lan chắc chắn hết sức làm được!" Nàng coi như là bất cứ giá nào!

      Mà Cổ Nhược Phong giống như là chờ những lời này của Vân Lan, nhếch miệng lên cười quỷ dị, làm cho người ta nhịn được rùng mình cái, nhàng lên tiếng: "Ta muốn nửa gia sản của Vân gia, ngươi. . . . . . Có bằng lòng hay ?"
      Last edited by a moderator: 3/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn) 1

      Editor: Puck

      nửa gia sản?

      Đừng là Vân Lan, ngay cả Trình Thính Phong ngồi nhàn nhã uống trà xem trò vui bên cạnh cũng phải trố mắt ngớ ra!

      Với Tam đại thế gia mà Vân gia tính là gì, nhưng dù sao ở thành Cố Bắc cũng là nhà có quyền có của! Có gia sản là đệ nhất thế gia của thành…

      nửa gia sản… Mọi người chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều là màu vàng màu bạc tỏa sáng lấp lánh, sáng chói tâm hồn người.

      Vẻ mặt Vân Ngạo Thiên nghiêm túc, dù đa mưu túc trí, bây giờ cũng đoán được ý tưởng chân chính của Cổ Nhược Phong! Nhìn bên ngoài ràng Cổ Nhược Phong bài trí phủ thành chủ thành kiểu đại hôn, vậy bây giờ như thế nào? nửa gia sản cũng phải là dạng gây khó dễ! Huống chi, theo tình hình Vân gia nay, nếu mình giao ra nửa gia sản, gia chủ này cũng đừng làm rồi!

      Đối với Vân gia mà , quan hệ lợi ích lqd ràng liếc mắt là có thể nhìn thấy, Vân Lan vốn thông minh, biết phức tạp trong đó! nửa gia sản này thể giao ra!

      Nhưng… Mất cơ hội bây giờ, rốt cuộc chuyện giữa nàng và Bắc Ưng phải chờ đến lúc nào!

      Vân Lan rối rắm rồi.

      Mặc dù Bắc Ưng có kinh nghiệm gì với buôn bán, nhưng mang binh đánh giặc nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết khái niệm nửa gia sản, huống chi, cũng biết ít chuyện nội bộ Vân gia! Nếu Vân Ngạo Thiên thực giao nửa gia sản ra, sợ rằng Vân gia xong rồi!

      cao hứng quá mức nhất ở đây là Dư Thạch, Vân gia mất nửa gia sản, vậy địa vị đệ nhất thế gia lung lay sắp đổ có thể thuộc về Dư gia rồi! Hơn nữa… Dư Thạch hơi liếc đôi mắt về phía hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hai đại tôn thần này chắc nán lại thành Cố Bắc lâu, Vân gia có địa vị đệ nhất thế gia, thực lực giảm mạnh, kể cả Vân Lan tạm thời gả cho Bắc Ưng thế nào, đến lúc đó…

      được!” Khi khí trong nhà đè nén đến cực điểm, Bắc Ưng rống to tiếng, kiên định như vậy! Việc này gây bất lợi cho Vân gia, mặc dù biết Huyết Vương phi có ý đồ gì, nhưng đối với việc gây tổn hại cho Vân gia như vậy, mặc dù và Vân Lan thành thân cũng thể vui vẻ!

      Cổ Nhược Phong bị tiếng rống của Bắc Ưng gây ảnh hưởng, vẫn thưởng thức ly trà trong tay như trước, mắt nhìn Vân Lan chằm chằm: “Cơ hội chỉ có lần, ngươi và Bắc Ưng ai cũng chờ nổi, ngươi, phải suy xét kỹ.”

      Ánh mắt Vân Lan hơi hoảng hốt, khi nàng mười bảy tuổi ái mộ Bắc Ưng, vì Vân gia chia rẽ đợi ròng rã ba năm, nếu mất cơ hội lần này, nàng biết nên như thế nào! Mặc dù phụ thân thuận theo nàng gả cho người khác, nhưng những lão bất tử đó chắc chắn để nàng chết già trong khuê phòng! Ba năm nay diễn ít tiết mục thân cận! Bảo đảm quá hai ngày muốn gả cho những người đó! Nhưng… Cái giá này…

      Cuối cùng Vân Ngạo Thiên cũng hồi phục lại từ trong sững sờ, cũng quan tâm tới thân phận hay thân phận, mắt chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, trực giác đoán việc này tuyệt đối có kỳ quái! Nhưng lại có gì để chứng minh!

      Nhắm mắt lại, Vân Ngạo thiên quyết bất chấp, liền đánh cuộc lần! Bây giờ Vân gia là như vậy, những người kia càng ngày càng phách lối, tiện nghi cho bọn họ còn bằng cho Vân Lan cơ hội!

      “Ta đồng ý!” Ba chữ từ miệng Vân Ngạo Thiên ra ngoài dễ!

      Vân Lan trợn to mắt, vẻ mặt thể tin: “Phụ thân?” Nàng nghe lầm chứ? Phụ thân thế mà lại đồng ý?!

      Dường như bởi vì đạt thành giao dịch này nên Cổ Nhược Phong rất vui vẻ, thân thể càng lười biếng dựa vào phía sau: “Nếu Vân gia chủ đồng ý, bổn vương phi có thể định ra hôn này! Nhưng mà…”

      Vừa nghe đến hai chữ “Nhưng mà”, lòng Vân Ngạo Thiên, Vân Lan cùng Bắc Ưng đều xoắn lại, chẳng lẽ nửa gia sản này còn đủ sao? Huyết Vương phi đúng là…

      Đợi đến khi treo đủ khẩu vị mấy người, Cổ Nhược Phong mới từ từ ném ra mấy lời sau: “Nhưng mà, nửa gia sản này do ta lựa chọn.”

      Vân Ngạo Thiên suy nghĩ chút, liền gật gật đầu: “ có vấn đề.” Cho dù chọn lựa như thế nào đều giống nhau, vì mấy chữ nửa gia sản Vân gia thay đổi! Mà đối với tổn thất lớn này, Vân Ngạo Thiên tự nguyện!

      “Vân gia chủ!” Bắc Ưng để ý tới lễ nghi hay lễ nghi, đứng lên, cặp mắt trong suốt tài trí nhìn Vân Ngạo Thiên chằm chằm, bên trong tràn đầy tán thành! nửa gia sản, với Vân gia mà , là đả kích khổng lồ, nếu để cho Huyết Vương phi tự chọn, tổn thất kia lớn hơn! Sản nghiệp Vân gia, có lời có lỗ, Huyết Vương phi này cũng phải là người dễ trêu chọc, trong cặp mắt lười nhác đều đếm hết được tính toán! Nếu để cho nàng ta lựa chọn cửa hàng có lời, cơ bản toàn bộ Vân gia xong rồi!

      Mà lúc này Vân Ngạo Thiên quả ngoài dự kiến của mọi người, tới vỗ vỗ vai Bắc Ưng: “Sao còn gọi ta Vân gia chủ xa lạ như vậy?” thể , gừng càng già càng cay!

      Khi đám người vẫn còn giải thích được thái độ thay đổi của Vân Ngạo Thiên Cổ Nhược Phong nhếch miệng, Vân Ngạo Thiên này, hổ là gia chủ đệ nhất thế gia!

      “Chủ tử, giờ Tuất hôm nay (7—9 giờ tối) là giờ lành.” Tính thời gian đúng! Si thầm than trong lòng.

      “Như vậy, Vân tiểu thư liền về nhà đợi gả. Vân gia chủ, chúng ta có nên xem nửa gia sản chút?” Từ giờ đến giờ Tuất còn canh giờ, đủ thời gian!

      Vân Ngạo Thiên gật gật đầu: “Huyết Vương gia, Huyết Vương phi, mời!” Mặc dù từ đầu tới cuối Phong Huyết Lân câu nào, nhưng Vân Ngạo Thiên cũng dám nhìn tới đại nhân vật số này! Ai biết trong vương triều Mộ Dung, tôn quý nhất phải hoàng thượng cao cao tại thượng, cũng phải đại thế lực của tam đại thế gia, mà chính là Huyết Vương gia Phong Huyết Lân vô năng! Bây giờ câu “Thà rằng bắt nạt Diêm Vương, đừng nên chọc Huyết Vương” truyền xôn xao khắp vương triều Mộ Dung rồi! Bách Hoa sơn trang ngay cả cặn bã cũng chừa chính là ví dụ tốt nhất!

      Vân Lan tiểu thư duy nhất của Vân gia phải xuất giá rồi!

      Đệ nhất mỹ nhân thành Cố Bắc kia!

      Có thể là “ ế lớn tuổi” Vân Lan!

      Nàng, phải xuất giá rồi!

      gia là thành chủ Bắc Ưng!

      Chính là Bắc Ưng biến phủ thành chủ thành ổ khất cái!

      Chính là Bắc Ưng ba năm trước cầu hôn bị Vân gia chủ Vân Ngạo Thiên chặn ngoài cửa!

      Thành Cố Bắc sôi trào!

      Si Mị Võng Lượng truyền tin tức thần tốc!

      Chỉ trong khắc thời gian, từ xuống dưới thành Cố Bắc, từ đại thế gia đến kẻ ăn xin ven đường thành Cố Bắc, dieend aanle equuyd donn ai biết, người hiểu: Giờ Tuất hôm nay, Thành chủ Bắc Ưng cưới vợ là Vân Lan tiểu thư Vân gia! Hơn nữa chủ yếu chính là – tiệc cưới ròng rã ba ngày!

      Ở thành Cố Bắc người nào biết Thành chủ có thân phận “Khất cái”, tuy rằng xin đòi, nhưng nghèo kiết xác có khi còn bằng kẻ ăn xin!

      Tận mắt thấy hai người Si Mị mua đồ này nọ người ta biết, đây sợ rằng là do Huyết Vương phi trong truyền thuyết ra tiền rồi! Nhất thời, Huyết Vương phi trong mắt dân chúng thành Cố Bắc dĩ nhiên là tài thần! Nhắc tới tiệc cưới ba ngày, chắc tốn ít tiền! Như Huyết Vương phi , phủ thành chủ bày đầy hết bàn, thức ăn do mười mấy tiệm cơm tốt nhất thành Cố Bắc cung cấp, thịt cá trong đó càng đếm xuể, chỉ cần ngươi có thể ăn bao nhiêu, liền cho bấy nhiêu!

      Ngày hôm đó, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, phủ thành chủ đầy ắp người!

      Lúc này, hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong theo Vân Ngạo Thiên đến Vân gia!
      Last edited: 3/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn) 2

      Editor: Puck

      Đại đường Vân gia.

      Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong vẫn khách khí chiếm cứ vị trí chủ tọa tôn quý nhất như trước!

      Vân Ngạo Thiên đứng bên cạnh, hai bên ngồi đầy quản có thân phận địa vị trưởng lão của Vân gia!

      Cặp mắt màu máu của Phong Huyết Lân khép hờ, khiến cho người ta nhìn thần sắc bên trong, mặt nạ màu bạc để lộ nửa gương mặt ra ngoài đủ để kinh ngạc toàn trường! Vậy mà, có ai dám chăm chú nhìn!

      Tất cả mọi người đều nơm nớp run sợ ở ghế ngồi, trong lòng thấp thỏm dám lỗ mãng!

      Vì sao?

      Tạm thời đến chuyện Bách Hoa sơn trang, bây giờ khí chất người Cổ Nhược Phong khiến bọn họ sợ hãi rồi!

      ra cảm giác, chỉ biết sức ép của người bề người nàng khiến người ta thở nổi! ràng gương mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười, nhưng lại khiến cho cả người bọn họ phát rét!

      Dựa vào thế lực của bọn họ đương nhiên sớm biết đòi hỏi của Cổ Nhược Phong rồi! đường tới mọi người trách mắng Vân Ngạo Thiên trận! nửa gia sản Vân gia có thể chơi sao?! Dễ dàng đưa ra ngoài như vậy! còn muốn làm gia chủ này ! Mặc kệ! Coi như liều cái mạng già này của mình cũng phải kéo nửa gia sản này về!

      Chỉ có điều, khi bọn họ bước vào đại đường, bụng oán hận đều nghẹn chết trong đầu cổ họng, lên được xuống xong, ràng là thiếu chút nữa để cho bản thân mình tức chết!

      Người ta giận mà dám gì, bọn họ sống được vài thập niên, tuổi nhiều hơn gấp đôi người ngồi ghế Cổ Nhược Phong nhưng ngay cả giận cũng dám giận! Đùa sao! Huyết Vương phi là người phương nào? Người trong vương triều Mộ Dung chỉ cần có thể nghe hiểu tiếng người đều biết! Trong đêm tiêu diệt Bách Hoa sơn trang trong ba sơn trang lớn của đại lục Thiên Phượng! Bọn họ chỉ là Vân gia nho của thành Cố Bắc có thể chọc vào thế lực đó sao?!

      Rất tốt! Cổ Nhược Phong thỏa mãn gật đầu, coi như bọn họ có chút nhãn lực, đến nỗi tự mình đưa tới cửa tìm chết!

      Vừa nghĩ như vậy, liền có người tìm chết đưa tới cửa…

      Chỉ thấy nam nhân trung niên có dáng dấp mặc dù tính là bỉ ổi, nhưng cũng kém bao nhiêu, rất có khí thế đứng lên, phất ống tay áo, rất cao ngạo đối diện với… tranh chữ sau lưng Cổ Nhược Phong! Khụ khụ, còn dám nhìn ánh mắt của Cổ Nhược Phong… Được rồi, ra có liếc qua… Mặc dù sợ hãi, nhưng so với nửa gia sản mà , ngồi vững, đây là người muốn tiền tài muốn sống trong truyền thuyết…

      “Khụ khụ… Huyết Vương gia Huyết Vương phi, biết hai vị đại giá quang lâm có chuyện gì?” Mặc dù trong lòng ràng, nhưng lúc này coi như biết! nửa gia sản Vân gia đó! Dù chia thế nào, Vân Cần chỉ cần lấy được phần là có thể phát tài rồi! Huống hồ, nếu có thể muốn lấy về, vậy cũng chỉ phần! Thế nào cũng phải có năm phần chứ? Đến lúc đó vị trí gia chủ Vân gia…

      Cổ Nhược Phong nhìn xem sắc trời, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, nàng biết sản nghiệp Vân gia từ Vân Ngạo Thiên rồi, chẳng qua nhàn rỗi vớ vẩn, lại đây đuổi những lão già kia mà thôi…

      “Ngươi là quản Vân gia?” Vân gia có gia chủ, bốn trưởng lão, bảy quản , đương nhiên gia chủ có địa vị lớn nhất, tiếp theo đó là chính là bốn đại trưởng lão, có thể hạn chế chút quyền lợi nhất định của gia chủ, cuối cùng mới tới bảy quản .

      Vân Cần giựt giựt khóe miệng, quản ? ràng trong bốn đại trưởng lão có được hay ! Mặc dù xếp hạng cuối cùng, nhưng địa vị còn biết cao hơn bảy người quản bao nhiêu!

      “Ta chính là trong bốn đại trưởng lão!” Vân Cần hơi tức giận, cũng có chút kiêu ngạo, trưởng lão Vân gia, phải ai cũng có thể làm!

      “Vương gia, thành Cố Bắc này rời khỏi vương triều Mộ Dung từ khi nào rồi hả?” Cổ Nhược Phong nhíu mày, tò mò chuyển sang Phong Huyết Lân.

      Phong Huyết Lân cười thầm trong lòng, xem ra Vân Cần đá trúng tấm sắt rồi, nếu Phong nhi có hào hứng muốn chơi, tuyệt đối để ý mà phối hợp, đôi môi mỏng nâng lên độ cong quyến rũ mờ ám: “Bổn vương nghe tới chuyện này. Thành Cố Bắc chính là thành quan trọng của vương triều Mộ Dung, sao rời khỏi vương triều Mộ Dung đây? phải Vương phi hồ đồ chứ?”

      Ánh mắt của Cổ Nhược Phong càng thêm hoang mang: “Mấy ngày trước phải Hoàng thượng hạ chiếu thư ‘thấy Huyết Vương như nhìn thấy trẫm’ sao? Vậy vì sao thấy chúng ta lại tự xưng ‘Ta’? Đây…” Cổ Nhược Phong câu kế tiếp, nhưng người thông minh vừa nghe liền biết hàm ý bên trong! Vân Cần này, phạm vào tội đại bất kính rồi!

      Vân Cần có thể ngồi vững vàng ở vị trí trưởng lão, chỉ bởi xuất thân của , mặc dù người hơi bỉ ổi, nhưng đầu óc vẫn còn tốt! Nghe Cổ Nhược Phong vậy, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể !

      “Bộp” tiếng, Vân Cần quỳ xuống, sao lại quên Huyết Vương phi này đâu có phải là người dễ trêu chọc chứ? Xem ra vừa rồi nhất thời tham tiền mà hồ đồ! Cho dù Cổ Nhược Phong có lợi hại thế nào cũng chỉ là nữ tử mười mấy tuổi mà thôi, so tâm kế, tin có thể hơn mình mấy chục tuổi.

      “Vương gia Vương phi, bởi vì thảo dân vừa nhìn đến các ngài nhất thời xúc động nên mới… nên mới quên…” Sau lưng Vân Cần ướt mồ hôi lạnh, là người tham tiền, nhưng biết đời này mà còn tính mệnh, cũng còn gì nữa!

      Tròng mắt đại trưởng lão Vân Đạo cùng nhị trưởng lão Vân Thù đều trầm hạ xuống, Cổ Nhược Phong này đúng là có chút năng lực!

      Tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng Vân Ngạo Thiên liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài, có lẽ đây là bước chuyển biến của Vân gia!

      Đại trưởng lão, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão là phe cánh, còn tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng gia chủ Vân Ngạo Thiên chính là huynh đệ ruột, đương nhiên là cùng phe cánh! Quan hệ trong Vân gia phức tạp ra phức tạp, cũng chỉ vì chút gia sản này mà cãi nhau! Mà hôm nay tứ trưởng lão Vân Cần đứng ra cũng bởi vì đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão sai sử!

      Trong lúc này từng ánh mắt đều bị hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong thu vào đáy mắt, quan hệ Vân gia sáng tỏ trong nháy mắt!

      “Thôi, bổn Vương phi so đo với ngươi, lần này coi như xong.” Cổ Nhược Phong rất hào phóng phất tay áo, tha cho Vân Cần mạng! Chuyện này muốn truy cứu nữa, cho Vân gia tội danh mạo phạm người cũng phải thể!

      Nơi đây trừ hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong, cộng thêm Vân Ngạo Thiên, mấy người khác đều đổ mồ hôi đầy đầu, tim gan run sợ! Huyết Vương phi này tuổi còn nhưng biết cách bắt tâm tư người ta!

      Vân Đạo hơi hạ mi mắt xuống, dấu tất cả cảm xúc , lộ ra chút dao động nào! Là đối thủ, trong lòng Cổ Nhược Phong có định nghĩa, nhưng, vẫn kém mình chút! phải Cổ Nhược Phong nàng tự đại, mà kiếp trước lăn lộn nhiều năm, nàng trải qua nhiều chuyện hơn Vân Đạo! Mà nhược điểm con người, nàng nhìn ràng hơn!

      Được Cổ Nhược Phong thứ tội, dieendda anleequ uyd onn Vân Cần vốn định “chất vấn” Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân về chuyện nửa gia sản nhưng dám mở miệng!

      Vân Thù thầm trợn mắt liếc nhìn Vân Cần, đồ vô dụng!

      Vân Cần uất ức chép miẹng, nào biết tiểu oa nhi mười mấy tuổi này lại lợi hại như vậy, câu đầu tiên chặn mình rồi! thế nào bản thân mình cũng là trong bốn trưởng lão đứng đầu thành Cố Bắc! Đây là thành Cố Bắc, là địa bàn của Vân gia bọn họ, ngày trước ai mà chẳng gọi bọn họ đại gia đại gia! Muốn cung kính với hai tiểu bất điểm này bảo sao dằn nổi cơn giận!

      Vân Thù thấy ánh mắt Vân Cần cũng biết trong lòng tứ trưởng lão phục! Ánh mắt càng thêm trầm xuống, có thể chọc hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân sao?! biết trời cao đất rộng! Đừng là Vân gia, ngay cả thành Cố Bắc, chọc hai đại tôn thần này đừng nghĩ tới việc có chỗ tốt! Nagy cả Bách Hoa sơn trang có thế lực ngang với vài tòa thành! Cũng có thể để cho Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tiêu diệt, còn là tiêu diệt trong đêm! Vân gia, chỉ sợ bọn thổi hơi chết thể chết lại rồi!

      Vân Thù thấy thực lực của Cổ Nhược Phong! Đương nhiên biết đây là người mà bọn họ thể chọc! Nhưng mà để Vân gia bọn họ giao ra nửa gia sản cách vô ích, cũng nuốt trôi cơn tức này! Nếu cũng giật dây Vân Cần làm như vậy! Chỉ có điều đồ vô dụng Vân Cần này chiếm được dù chút chỗ tốt, mất tiên cơ!

      Vân Cần nhận được ánh mắt của Vân Thù, lui trở về vị trí của mình, cũng tốt, vừa đứng liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu phải có cây gậy bằng bạc trắng chống đỡ, đoán chừng sớm co quắp mặt đất rồi!

      Vân Thù đứng lên, dáng vẻ thư sinh nhu nhược, nhìn càng có vẻ thiên về tú tài nghèo kiết xác! Nhưng người mặc bộ y phục bằng tơ lụa cao cấp, thân phận địa vị tầm thường! Hoặc là, càng giống “quân sư” trong tiểu đội.

      Khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên, Vân gia này đúng là thú vị, đại trưởng lão Vân Đạo có được tính là “tướng quân” ? Có ba người này ở đây, xem ra cuộc sống của Vân Ngạo Thiên rất khổ sở!

      Vân Thù thi lễ với Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong: “Thảo dân Vân Thù nhị trưởng lão Vân gia, xin hỏi Vương gia Vương phi vấn đề, biết Vương gia Vương phi có thể giải đáp cho thảo dân ?”
      Last edited by a moderator: 3/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn) 3

      Editor: Puck

      Phong Huyết Lân liếc nhìn Cổ Nhược Phong, Cổ Nhược Phong làm ổ ghế dáng vẻ hề chuẩn bị chuyện nữa, xem ra sợ là muốn giải quyết “quân sư” này rồi.

      “Hả? biết ngươi có vấn đề gì?” Phong Huyết Lân hỏi rất thân thiết, thân thiết, nụ cười nơi khóe miệng là độ cong hoàn mỹ nhất đời, có thể mê hoặc mọi người, chỉ có điều xem ra Vân Thù lại cứng rắn rùng mình cái! Huyết Vương gia, sợ rằng dễ đối phó hơn Huyết Vương phi!

      Ổn định tinh thần, Vân Thù lại cung kính thi lễ, muốn bị nắm tóc ở điểm này!

      “Thảo dân nghe gia chủ Vân gia chuẩn bị tặng người nửa gia sản?” Vân Thù là người thông minh, đương nhiên biết đạo lý lời nào thể , có mấy lời, chỉ có thể nhiêu vậy, để cho người ta nghe hiểu là được, nhiều hơn nữa, đó chính là hoàn toàn ngược lại còn bằng nhảm rồi!

      Hai con mắt đỏ màu máu của Phong Huyết Lân vẫn khép hờ như trước, tỏ vẻ vui mừng hay quá nhiều cảm xúc bởi vì lời của Vân Thù! Qua lát, đợi đến lúc Vân Thù cho rằng Phong Huyết Lân biết nên trả lời như thế nào, Phong Huyết Lân mới ung dung phun ra câu: “Chuyện của Vân gia dĩ nhiên do gia chủ Vân gia làm chủ, Bổn vương… chỉ nhận kết quả.”

      Khóe miệng Vân Thù giật giật, Huyết Vương gia vốn là sư phụ của cái bẫy giết người đền mạng! Bây giờ người nào biết gia chủ Vân gia Vân Ngạo Thiên giao nửa gia sản cho Huyết Vương phi! sai, cho! Lúc trước Vân Ngạo Thiên cùng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân lựa chọn gia sản nhất định xong rồi! tờ giấy hiệp nghị cũng ký! Cuối cùng chỉ chờ giao giấy tờ đất, khế ước mua bán nhà cho Cổ Nhược Phong là xong việc! Mà bây giờ câu của Phong Huyết Lân —— , chỉ nhận kết quả! Cho dù Vân gia có thể tự giải quyết vấn đề nội bộ! trách được lên đầu Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong!

      Vân Thù chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa trời đất mù mịt! Thủ hạ đưa tin tức tới, Cổ Nhược Phong chọn cửa hàng mặt tiền kiếm được lợi nhuận nhiều nhất của Vân gia đó! Tuy chọn nửa gia sản, nhưng thực tế móc rỗng ba phần tư Vân gia! Để lại cho Vân gia bọn họ mấy cửa hàng lỗ vốn cùng cửa tiệm ra sức chống đỡ vốn thu được vào, ngay cả cửa hàng mặt tiền thu được vào cũng được mấy tiệm! Vậy Vân gia bọn họ làm sao sống!

      “Soạt!” tiếng, Cổ Nhược Phong rút tờ khế ước hiệp nghị ra, phía chính là chữ ký của gia chủ Vân Ngạo Thiên! Danh sách tên cửa tiệm khiến đại trưởng lão Vân Đạo ngồi thâm trầm thể bình tĩnh được nữa!

      Còn đợi người ta kịp phản ứng, Cổ Nhược Phong đứng lên: “Bổn Vương phi còn bận rộn tham gia đại hôn thành chủ, các vị giao hết thiếu nợ gì đó trước , phải biết rằng xưa nay bổn Vương phi … rất, , kiên nhẫn, được…”

      Gằn từng chữ, từng chữ đánh vào tận đáy lòng người ta, khủng hoảng lan khắp toàn thân! Trong đầu nhớ tới thế gian loan truyền chuyện ồn ào huyên náo về Bách Hoa sơn trang bị quét sạch!

      Nghe , Bách Hoa sơn trang bị diệt vì thiếu trang chủ Hoa Huyễn Trúc chọc giận Huyết Vương phi!

      Nghe , sở dĩ Bách Hoa sơn trang bị diệt nhanh chóng là bởi vì khẩu khí của trang chủ Hoa Linh tốt, chọc giận Huyết Vương phi thể kiên nhẫn được!

      Cặp mắt độc ác của Vân Đạo hung ác nhìn chằm chằm Vân Ngạo Thiên, là gia chủ lại làm chuyện
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn) 4

      Editor: Puck

      Chỉ có điều… lúc này Vân Ngạo Thiên còn nghĩ đến chuyện đó, lấy được, hoặc Vân Lan và Bắc Ưng lấy được, mãi kết thúc ở đây!

      Gần giờ Tuất, kiệu hoa của Vân Lan dừng trước cửa phủ thành chủ, Bắc Ưng mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, cũng thô lỗ vội vàng đẩy nhanh tốc độ như trong tưởng tượng của mọi người, đồ cưới tinh tế này, vốn làm xong từ sớm! Võng sờ sờ lỗ mũi, được rồi, ra và Phàm nhìn trúng mua được đường định cất giấu sau này dùng, hôm nay thấy đại hôn gấp rút, liền cống hiến ra trước… Được rồi, ra chủ tử , về sau nàng tìm thứ tốt hơn cho bọn

      (Tứ Nguyệt 【ánh mắt kinh hãi】: mấy người bị gạt! này này, ai biết sau này Cổ Nhược Phong tốt hơn?!

      Võng và Phàm 【đáng thương nhìn Cổ Nhược Phong】: Chủ tử… người kia sao?

      Cổ Nhược Phong【 ánh mắt khi dễ】: các ngươi tin ta hay tin kẻ quái dị này?

      Võng và Phàm【 ánh mắt kiên định】: đương nhiên là chúng ta tin chủ tử!

      Tứ Nguyệt uất ức: ngươi… ngươi, ngươi ta là kẻ quái dị! Hừ hừ! Bà đây viết! mình ngươi đơn độc !

      Chúng độc giả 【 ánh mắt uy hiếp 】: Tứ nguyệt ngươi dám!)

      Bắc Ưng nhảy xuống ngựa, bởi vì nội lực thâm hậu, dáng người to lớn có vẻ vô cùng phóng khoáng, cho dù là người ba mươi mấy tuổi, dưới bộ trang phục đỏ, tinh thần khác thường!

      Bốn phía bày đầy dạ minh châu lớn chừng quả đấm! Dĩ nhiên, ai dám táy máy! Đây chính là của Huyết Vương phi, ai dám? Ai dám?!

      Nơi này khác gì ban ngày, ánh sáng tận trời bao phủ khắp phủ thành chủ, ở đây giống với hôn lễ của Hỏa Diễm và Cổ Uyển Ngưng mười dặm hồng trang, sau lưng Vân Lan có của hồi môn gì, nhưng đồ cưới lớn như vậy ở phủ thành chủ, trở thành hôn lễ mà các khuê nữ ở đại lục Thiên Phượng hướng tới!

      Bắc Ưng nhàng đá cửa kiệu cái, sau đó chìa tay vào, bàn tay to run run vì kích động chỉ ổn định lại cho đến khi nắm lấy bàn tay run rẩy thôi! Đây là tay Vân Lan, biết, ba năm trước đây lúc cứu nàng chính là cảm giác như vậy, ba năm, chưa bao giờ quên!

      Phủ thành chủ đầy ắp người, ngoài miệng mỗi người đều lời chúc mừng, Bắc Ưng cầm tay Vân Lan bước vào phủ thành chủ, qua hành lang gỗ lim, xuyên qua rừng cây mai, dưới dẫn dắt của tơ lụa màu đỏ bày ra ở đó, rốt cuộc tới phòng khách phủ thành chủ!

      Lúc này có ba người ngồi, được rồi, nhưng làm sao lại có cảm giác hơi quái dị.

      Rốt cuộc Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đổi chiếc ghế dựa nhìn khó coi thành ghế dựa hai người, hai người nhàn nhã ngồi ở bên trái.

      Mà phía bên phải chính là Vân Ngạo Thiên, kích động thấp thỏm yên trong lòng! Ngồi cùng với Huyết Vương gia và Huyết Vương phi, đó là bao nhiêu vinh dự! Từ nay về sau ra ai lại nhường Vân Ngạo Thiên ba phần!

      Giờ Tuất đến, tân nhân bái đường!

      “Nhất bái thiên địa!” Lễ quan hắng giọng kích động hơi run rẩy! Đời này chưa từng thấy đại hôn ban đêm có ba lạy! Còn nữa, hôn lễ này do Huyết Vương gia và Huyết Vương phi làm chủ! Trời ơi! Bây giờ còn cảm giác giống như mình nằm mơ!

      Vân Lan cùng Bắc Ưng quỳ lạy về phía trời đêm, dạ minh châu chói lọi khiến toàn bộ vẻ hạnh phúc của Bắc Ưng ra trong mắt quần chúng!

      “Nhị bái cao đường!” Vân Ngạo
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :