Nàng Phải Là Của Ta - Mun (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Mặc dù ta làm việc rất hiệu quả và giúp ông sử lý nhiều công việc khó. Nhưng mà muốn lấy con ông, phải cỡ như Phú điền Trương gia mới có thể.

      Nhắc đến Trương gia, Lão Trương Phú như vậy mà ngờ có đứa con tài giỏi đến thế. Con trai -Trương Vân Phi giữ chức giám đốc cho tập đoàn nào đó, sau đó về xây cho lão trang trại để quản lí và an hưởng tuổi già. là nhiều phúc đến sao kể hết. Chẳng như lão, hết vợ ngờ nghệch đến con ngu dốt.

      Nghĩ đến thế, giọng mấy vui vẻ gọi con mình.

      “Yên Liên. Lại đây cha biểu.”

      A Phong thấy vậy cúi đầu với Lam lão gia sau đó bước về phía phòng mình.

      Yên Liên nhìn A Phong biết làm gì hơn là lại chỗ cha mình.

      “Cha gọi con”

      Lam lão nhìn con suy nghĩ lúc rồi .

      “Con lo liệu sang nhà Trương gia trao dồi tình cảm. Ta chấp nhận A Phong đâu.” (Mun: Ham giàu ~.~’’)

      Nghe thấy cha vậy, Yên Liên nũng nịu kêu lên như đồng ý.

      “Cha…”

      Phất tay, Lam lão bực mình đứng lên càu nhàu rồi bước .

      cha con gì hết. Ta quyết thay đổi. Liệu mà làm .”

      Còn A Phong sau khi về phòng liền tắm rửa sạch . cảm thấy gần đây, khi nhìn đến chiếc đồng hồ này, đầu lại đau cách kì lạ. Nhất là những hình ảnh chập trờn ra trọn vẹn. Mà khi cố nhớ, đầu lại đau hơn trước gấp trăm lần.

      Chỉ có điều duy nhất luôn luôn lặp lại trong những giấc mơ, là có người con mờ mờ ảo ảo như đứng đối diện và nhìn khóc.

      Ngay cả bản thân cũng hiểu nổi, chỉ là mỗi khi giật mình tỉnh lại, tim nhói đau như đánh mất điều gì. Lớn lắm.

      Lam Yên Liên tối đó ăn cơm ý chỉ tuyệt thực. Lam phu nhân thấy vậy bưng bát cháo lên phòng con dỗ dành.

      Lam Yên Liên nhìn mẹ nũng nịu đòi hỏi.

      “Me, mẹ xin cha thành toàn cho con và A Phong .”

      Lam phu nhân cười cười vuốt tóc con dịu dàng .

      “Nhưng vì sao con thích A Phong?”

      Mím môi suy nghĩ, lát sau Lam Yên Lam mơ mộng lên cõi lòng.

      “Vì A Phong đẹp trai phong độ. với ấy con thấy mình như là công chúa vậy đó. Còn nữa nha, đám con bạn con nó rất ganh tị khi con được ở bên ấy đấy.” (Mun. =.=! Ham zai đẹp. Cha mê giàu, con mê trai. Đúng là cha nào con đấy!)

      Nghe con vậy, Lam phu nhân khuyên giải.

      “Trương thiếu gia cũng là người trong mơ của mấy thiếu nữ ở đây đấy. Vừa giỏi vừa đẹp trai nữa. So với A Phong còn hơn 1 cái mà”

      Ra vẻ suy nghĩ, Lam Yên Liên lúc sau .

      “Nhưng con thấy A Phong đẹp hơn.”

      Hiểu con chịu khổ được, Lam phu nhân tiếp tục gợi ý.

      “Nếu lấy A Phong con ở đâu trong khi nhà cửa. Còn nữa, A Phong nay mất trí nhớ. Nhỡ đâu mai mốt nhớ lại lúc đó có gia đình rồi sao? Mà ai biết có cướp người giết của .”

      Nghe mẹ mình vậy, Lam Yên Liên cũng cảm thấy sờ sợ. Đến lúc đó chẳng phải uổng mất đời hoa khôi thiếu nữ của sao. Nhỡ đâu Trương thiếu gia cũng đẹp trai kém A Phong sao.

      Thấy gương mặt ra vẻ nguôi của con , bà biết nó xuôi lòng.

      “Nếu như vậy, chi bằng vài ngày nữa con đến Trương gia xem thử xem sao. Biết đâu lại vừa ý hơn A Phong.”

      Lam Yên Liên thấy mẹ có lí liền đồng ý gặp mặt.

      “Ùm. Để con thu xếp đến sau.”



      Bố mẹ Lãnh Như Phong ngồi chơi với cháu trai cùng gia đình Băng Băng. Như Sương-em Như Phong nhìn Băng Băng và Uyển Nhi .

      “Em thấy dạo này thời tiết khô nóng. Chi bằng ngày kia chúng ta về ngoại ô Tây Nam nghỉ ngơi chuyến. Tiện thể cho bé Niệm Dư đổi khí chút. Em nghe Tây Nam là nơi duy nhất có khí hậu mát mẻ phù hợp với tất cả mọi người đó.”

      Băng Băng qua cửa kính nhìn vào con trai. Niệm Dư có đôi mắt xanh lam hút hồn, có cái trán cao thông minh cương trực và mũi thẳng dọc dừa đầy tuấn. Con cứ như là bản sao của còn lại cõi đời.

      Ba năm rồi sao? Chỉ mới là ba năm nhưng đối với còn dài hơn mấy thế kỉ. ra lâu đến vậy, nhưng nhắm mắt lại, chỉ như mới ngày hôm qua.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Cuối cùng mọi người cho biểu quyết. Thế hệ trẻ bao gồm Hạo Thiên, Uyển Nhi, Nguyệt Nhi, Như Sương và Băng Băng đưa cục cưng Niệm Dư về Tây Nam nghỉ ngơi. Còn những bậc tiền bối qua thời kì ăn chơi như bố mẹ Băng Băng nghĩ dưỡng tại đảo HaWai.

      Tây Nam nay là nơi lí tưởng du lịch cho rất nhiều người. Xa dời thành phố phồn hoa đô thị, con người được ngắm nhìn đồi cỏ xanh mướt trải dài bát ngát. Hòa mình với cái nắng dịu và làn gió mát, tận hưởng hương hoa thoang thoảng biết từ đâu lạc tới. Nhất là đứng ở sườn dốc nhìn xuống, những trang trại chăn nuôi dê bò nhộn nhịp người người và những dải hoa đủ màu sắc như vẫy chào ngày mới yên lành. Cảm thấy như đứng trong bức tranh thiên nhiên hòa bình yên tĩnh.

      Năm lớn vui vẻ ngồi chiếc khăn trải dùng cho những cuộc chơi picnic. thể công nhận rằng tất cả mọi người đều cảm thấy thích ở đây.

      Niệm Dư bò bò đến chỗ Băng Băng bập bẹ gọi ma ma. Nó rất thích ở trong vòng tay mẹ và ngửi ngửi hương thơm chỉ mình mẹ mới có.

      Ôm con trong lòng, nhìn khoảng đất trước mắt. cảm thấy con đường tương lai sao lại dài đến như vậy. Con trai , là đứa trẻ cha sao? Mỗi lần nghe con tập hai tiếng Ma ma ba ba, tim như bị ai đó bóp lại và nỗi nhớ lại dâng lên nghẹn ngào. Đến khi nào, lòng mới bình yên như lúc ban đầu. Đến khi nào, những thương luyến tiếc mới thôi thổn thức. Và đến khi nào, nước mắt thôi rơi trong những đêm lạnh về. , nhớ quá sâu, sâu đến chính bản thân cũng ngờ rằng mình còn đường quay về.

      Yên Liên qua nhà Trương gia như lời . đường qua dải hoa tím tình cờ nghe thấy hai người con lạ mặt xinh đẹp ngồi chuyện. Vốn dĩ định bước tiếp nhưng hai chữ Như Phong đập vào tai làm bước chân chợt dừng lại.

      Uyển Nhi và Như Sương ngờ mình bị nghe lén. Vẫn về ra của Như Phong mà biết điều ấy dẫn tới chuyện gì.

      Chỉ thấy người con sau khi nghe xong, gương mặt mừng rỡ quay người bước ngược lại với con đường mình định . Nụ cười môi thể che dấu và bước chân ngày vội vàng hơn.

      A Phong sau khi nhận được tin hẹn của Lam Yên Liên, trong lòng suy nghĩ thôi. hiểu vì sao Lam Yên Liên lại hẹn mình ở nơi đó cũng biết có nên tới hay tiếng khóc oa oa của đứa bé phá tan suy nghĩ của .

      Phía trước mặt, bé trai hai tay dính ít màu đất cùng hai đầu gối còn vương lại cỏ dại bò bập bễnh về phía trước Bò tí sau đó dừng lại oa oa khóc rồi lại tiếp tục bò tiếp rồi lại dừng lại và oa oa khóc. Cứ như thế, hình ảnh đáng ngộ nghĩnh thu mất hồn khiến thể nào bước lại.

      Niệm Dư ngồi cùng mẹ nhìn thấy con mèo con, nó thích thú bò theo. Mãi lát sau, con mèo ấy thấy đâu nữa mà nhìn ngó xung quanh lại chẳng thấy mẹ đâu. Nó sợ hãi oa oa khóc tìm mẹ.

      Rơi vào vòng ôm ấm áp, mắt mở to ngấn nước nhìn người đàn ông trước mắt sau đó bập bẹ gọi hai tiếng “ba ba” cười rộ lên.

      A Phong sau khi nhìn kĩ gương mặt thiên thần xinh xắn đáng và tiếng gọi non nớt, tim nhói cái và lòng dập dềnh bồi hồi yên. Nhất là đôi mắt màu lam hơn màu mắt mình làm thể nào dời được.

      Hai người, trẻ lớn mắt to nhìn mắt tiếng gọi đầy lo lắng hốt hoảng lấy tầm nhìn của hai người.

      Niệm Dư thấy mẹ, tay non nớt vẫy vẫy gọi.

      “Ma Ma… Ba Ba”

      Băng Băng thấy con trong lòng người lạ, đôi mắt nãy giờ ngập nước chỉ mờ mờ nhìn vào con. Vội vàng bước đến ôm con vào lòng chặt mà gọi tên.

      “Niệm Dư…Niệm Dư…”

      A Phong sau khi nghe thấy tiếng gọi và hình ảnh người con xuất trước mặt mình, toàn thân như cứng đờ mà nhìn .

      mái tóc thả dài, lệ tràn ướt mi. váy trắng dịu dàng, ngập nước nhìn .

      Băng Băng sau khi lấy lại được chút bình tĩnh vội vàng nhìn người giúp đỡ tiếng cám ơn. Nào ngờ, hai chữ cám ơn chưa thành đổi thành tiếng thốt nghẹn ngào.

      “Như Phong…”

      A Phong nghe thấy tiếng gọi tên ai đó của , tim đập nhanh như trống dồn và đôi mắt thể nào dời được khuôn mặt đẫm nước nhìn mình đầy ngỡ ngàng.

      “Là sao? Như Phong…”

      Băng Băng thất thần nhìn người đàn ông trước mắt thào gọi tên. Nhưng khi thấy bước chân chuẩn bị dời , như sinh mạng chết khô ngoài sa mạc tìm thấy nguồn sống mà vội vàng níu giữ.

      “Đừng , Phong…”

      Gương mặt hoảng sợ lệ rơi, bàn tay níu lấy tay run run và toàn thân như còn sức lực nhìn rất thương tâm. Trong lòng hiểu vì sao lại muốn nhìn thấy người con này đau lòng như vậy.

      “Xin lỗi, có lẽ nhận nhầm người.”

      Băng Băng cứ ngỡ mình ở trong giấc mơ thường ngày mà vội vàng níu giữ. bao đêm cố chạy theo nắm lấy, nhưng hình ảnh ấy lại tan biến ngay trước mặt mình. Cho đến khi trái tim đập mạnh và mồ hôi ướt đẫm, mới biết mình lại nằm mơ.

      Nhưng sao, nhìn trước mặt, cảm giác lại chân như vậy. Và sau khi giọng trấm thấp nam tính ấy phát ra. Trong đầu như có tiếng trống đánh tan mộng mị mơ hồ.

      ... , thể nhầm lẫn được. Là … là phải , Phong…”

      “Xin lỗi, tôi quen .”

      Nhìn người đàn ông bước và bàn tay trống rỗng, tim như thắt lại đến đau nhói.

      Đôi mắt mờ sương và tiếng nấc nghẹn ngào nhìn người đàn ông bước . Qúa đột ngột, quá nhanh chóng làm thể thích ứng kịp mà chỉ đứng lặng nhìn bước . Chẳng lẽ chỉ là người giống người, chẳng lẽ là quá tưởng niệm. Chẳng lẽ vì thế nên nhầm lẫn với người đàn ông khác.

      Nhưng khi nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh tay , giật mình trong chốc lát rồi muốn chạy theo. Nhưng vừa mới nhấc chân trước mắt tất cả bỗng tối sầm.

      Niệm Dư nãy giờ nín thinh nhìn hai người chuyện. Đến khi vòng tay mẹ nơi lỏng và từ từ ngã xuống nó sợ hãi khóc to lên.

      “Oa oa oa… ba ba… ma ma … Oa oa oa…”

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Bước chân chợt khựng lại, muốn nhấc lên di chuyển nhưng cứ như có đá đè nặng giữ lấy. Tiếng khóc trẻ con làm tâm trí thể yên mà quay đầu nhìn lại. Chỉ đến khi nhìn thấy, người con xanh xao nằm dưới nền cỏ và đôi mắt nhắm chặt. Như phản xạ có điều khiện, quay người chạy lại với bóng hình kia. Cảm thấy lòng lo lắng, tim đau nặng nề và đầu bỗng nhói lên.



      Tại bệnh viện Tình Thương.

      chiếc giường trắng tinh, người con mái tóc đen tuyền đối lập với nước da trắng bệnh như còn sức sống thiếp chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh , người đàn ông ôm đứa nhìn cứ như bản sao của mình mà ngồi lặng lẽ bên cạnh, bàn tay vẫn bị nắm chặt nãy giờ chưa buông.

      Bốn người sau khi nghe tin của Băng Băng xảy ra chuyện vội vàng chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến họ như hóa đá trong giây lát sau đó bàng hoàng tỉnh lại.

      Như Sương nhìn thấy trai mình, chạy lại nhìn sững người như tin vào mắt mình. Mãi lúc sau mới thốt lên.

      Phong! vẫn còn sống? Chuyện gì xảy ra vậy?”



      Uyển Nhi nhìn Như Phong sau đó thấy cháu trai nằm ngủ ngon lành trong lòng ngồi xuống bên cạnh chị mình. Có lẽ nguyên nhân có thể đoán được rồi. Nhưng ngờ, Lãnh Như Phong vẫn còn sống. Qúa may mắn, là quá may mắn rồi. Chị , thoát ra khỏi ám ảnh năm đó.

      Hạo Thiên nãy giờ im lặng như suy nghĩ gì đó, lúc sau mới nhìn người đàn ông trước mặt này. Trấn tĩnh Như Sương làm loạn như nổi điên kia ngồi xuống, hỏi.

      có chuyện gì xảy ra với ?”

      A Phong nhìn nam nhân trước mắt sau đó nhìn người con nước mắt lưng tròng sụt sịt ngồi bên cạnh . hiểu chuyện gì xảy ra. Hình như họ nhận nhầm người tên Như Phong nào đó. Như Phong, cái tên sao lại trùng hợp với chữ khắc ở chiếc đồng hồ của ?

      “Tôi nhớ gì hết.”

      Nhìn người con nằm giường bệnh sau đó cúi đầu ngắm đứa bé ngủ ngon. Lòng cũng nhận ra có cái gì mơ hồ diễn ra. Chẳng lẽ, người con ấy là người xuất trong những giấc mơ của . Chẳng lẽ chính là như vậy nên trái tim yên khi lần đầu gặp mặt.

      nhớ gì? bị mất trí nhớ sao?”

      Như Sương, Nguyệt Nhi và Hạo Thiên cùng Uyển Nhi nghe xong đều ngạc nhiên nhìn .

      Như Sương nhìn A Phong hỏi.

      nhớ bất cứ chuyện gì?

      Thấy im lặng, lòng chịu được mà hết ra. Sau đó, còn nhân tiện ở trong bệnh viện liền kiểm tra AND và bệnh cho .

      Nhận phiếu kết quả huyết thống giữa Niệm Dư và Như Phong, Như Phong và Như Sương bốn người ôm theo Niệm Dư trở về và để lại -Như Phong ở lại cùng Băng Băng.

      được nghe kể lại từ Như Sương chuyện trước đây nhưng lại hề thấy có chút ấn tượng nào. Cứ như trước đây, mình sống mà hề có trái tim.

      “Phong…Phong…đừng .”

      Băng Băng trong mơ nhìn thấy Như Phong vĩnh viễn dời xa, lòng đau nhói gọi tên và chạy theo. Nhưng chạy hoài lại thể nào với tới, đến khi hình ảnh vỡ tan cùng lúc tim đau như bị ngàn mũi tên xuyên thủng. Đúng vào lúc ấy, cảm thấy được hơi ấm trong lòng bàn tay mình, cố níu chặt lấy sau đó giật mình bừng tỉnh.

      Nước vẫn mắt chảy và mồ hôi thấm ướt tóc mai. Vội vàng nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi tay run run nắm lấy và mắt đầy nước nhìn ngừng.

      tại, trái tim vẫn còn cảm giác đau như sa xuống địa ngục. Mất , là nỗi đau quá lớn đối với . Nhưng vì sao trước mắt, lại cảm thấy xa lạ như vậy.

      Mỉm cười chua xót nhìn , thào khó trọn câu.

      quên. Phải ?”

      Tảng đá đè nặng như tăng thêm mà giảm. Đưa tay lau những giọt nước mắt thi nhau chảy ra kia. đau lòng ngắn gọn .

      “Xin lỗi!”

      Lắc lắc đầu, Băng Băng giữ tay và cảm nhận hơi ấm len lỏi trong tim. mềm yếu mỉm cười.

      sao. Chỉ cần còn sống, với em thế là đủ rồi.”



      Sau khi đưa Băng Băng về nhà, Như Phong cùng Hạo Thiên và Như Sương đến nhà Lam gia lời từ biệt cùng tạ ơn.

      Mới vừa bước vào khoảng sân trước cửa, tiếng ồn ào bên trong và giọng đầy giận giữ của Lam lão gia vang lên khiến 3 người giật mình đứng lại.

      “Mày mang nhục về cho tao còn chưa đủ hay sao mà giám khách sạn tìm trai hả?”

      Tiếng khóc lóc của Lam Yên Liên cùng giọng nức nở của bà Lam biện hộ cho con mình đầy thương xót.

      “Chuyện xảy ra…thôi ….ông….”

      “Im ngay. Cũng là do bà quá chiều hư nó đấy. Bây giờ sao, bẽ mặt chưa?”

      Ba người đứng ngoài cửa lúc sau đó đúng lúc im lặng bước vào.

      Lam lão gia nhìn thấy A Phong bước vào, máu nóng như dồn nên mà chỉ vào xối xả.

      “Là mày, cái thằng vô ơn. Mày hẹn con tao khách sạn mà để nó ở mình, bây giờ qua đêm với thằng ra gì. Mày muốn hại đời nó sao.”

      Như Sương nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên phát ra những ngôn từ chanh chua. chán ghét quát lên.

      “Ông đủ chưa!”

      Lam lão gia bị quát, giật mình mở to mắt nhìn. Vừa nãy tức giận quá nên để ý đến, bây giờ mới thấy hai người ăn mặc sang trọng theo cùng A Phong về. biết hai người này có quan hệ với tên vô danh kia?

      Lam Yên Liên mắt sáng nhìn Như Phong trở lại. Như tìm được đường sống, chạy lại núp sau lưng nức nở.

      “Sao hẹn mà tới. Bây giờ em như vậy… thể nào bỏ em được…”

      Như Phong nghe xong, mày khí nhíu lại sau đó vừa lòng .

      “Là Lam tiểu thư ghi giấy hẹn. Tôi cũng có đến. Chuyện này đâu liên quan đến tôi”

      phải, vì sao lại như thế. Chẳng lẽ vì em lỡ nên tức giận nhìn nhận sao?”

      Như Sương bặm môi lôi cái thân xác như rắn kia ra, trừng mắt nhìn rồi tức giận .

      lại xem nào. Là viết giấy nhắn Phong đến khách sạn. Cũng là tự mình hại mình, sao giám tôi chịu trách nhiệm. Nhìn lại mình xem có xứng hay

      Nhận thấy ánh mắt trừng như hổ của Lam lão gia, Lam Yên Liên giật mình cãi chữa.

      biết gì chứ.”

      “Tôi chẳng biết gì ngoài việc hẹn trai đến khách sạn thành sau đó lại đòi chịu trách nhiệm. là chuyện nực cười chưa từng thấy”

      …”

      “Yên Liên, xuống nhà”

      Lam lão gia nhận tình hình liền khôn khéo đuổi Lam Yên Liên . Lão ngờ A Phong lại tìm được người thân. Bây giờ nhân cơ hôi lợn què chữa thành lợn lành còn đợi khi nào nữa.

      “Vừa nãy là nhất thời do tức giận nên quá lỡ lời, mọi người mời ngồi.”

      Như Sương hừ lạnh tiếng, ngồi xuống rồi quay đầu . Hạo Thiên nãy giờ mở lời vẫn như cũ im lặng. Lão thấy tình hình gay go, nhìn Như Phong mềm dẻo.

      “Nể tình bác Lam năm đó giúp đỡ. Ngươi nghĩ bồi đáp ta sao?”

      Lãnh Như Phong gương mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt lên tiếng.

      “Ta bồi đáp lại 3 năm giúp đỡ của Lam gia. Yên tâm, để Lam gia thiệt thòi.”

      Hừ lạnh trong lòng, Lam lão gia suy tính ổn thỏa. Chỉ cần tống con ông cho , lo gì về sau moi được.

      “Chỉ cần cháu chịu thu nhận Yên Liên, như thế coi như là đáp lại ân tình của bác rồi.”

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Như Phong nghe xong nhíu mày khó chịu từ chối.

      “Chuyện đó được. Mong Lam lão gia thông cảm”

      Lam lão gia vẫn mỉm cười hiền hòa nhàng từ tốn .

      “Bác biết hai đứa trước đây cũng có tình cảm. Chỉ vì chuyện lần này nên cháu hơi ngại phải ? Nhưng nghĩ lại nguyên nhân cũng là phần do cháu. Thôi cháu nhắm mắt xuôi tay .”

      Đập bàn cái mạnh, Như Sương nãy giờ ngồi nghe thể chịu được nữa tức giận .

      “Lão già, có gan lại lần nữa ? Con ông à, có đến kiếp sau cũng đừng mơ mộng vào Lãnh gia.”

      …”

      Phong có vợ có con, đâu thiếu “đàn bà” mà rước về nha. Lão tốt nhất đừng được voi đòi tiên. Nếu , mất cả chì lẫn chài đừng hối tiếc.”

      Đập bàn mạnh, Lam lão gia đứng lên chỉ và Như Phong vẻ mặt đầy kinh bỉ.

      “Ta cứu ngươi mạng, chỉ cần đổi lại ngươi thu nhận con ta cũng được. Biết vậy năm đó ta cứ để ngươi chết cho rồi.”

      Đá cái ghế bên cạnh, Như Sương thở hổn hển tức giận.

      “Lão già đáng ghét. Giám vậy à. Nhìn lại con ông xem, phải giữ chút thể diện cho mình chứ.”

      Hạo Thiên nhìn thấy tình cảnh trước mắt đứng lên.

      “Nếu Lam lão gia cần chúng ta trả ơn, coi như ai nợ ai. Chúng tôi xin đưa Như Phong về trước.”

      Lam lão thấy tình hình trước mắt theo ý mình. Mắt trắng dã đảo qua đảo lại sau đó ngồi xuống bàn ra vẻ khoát tay.

      “Xem như con ta nhìn nhầm người. Xem như năm đó là ta sai lầm khi cứu ngươi. Ngươi .”

      Như Sương thấy vậy đứng phắt lên .

      “Vậy ông sai khi nghĩ tôi giám bước . Ở đời đâu ai làm ơn còn đòi nhận lại. Nhưng cái lãi ông đòi chắc chỉ có ông mới giám đòi hỏi như vậy. Mà nhìn lại ông cũng xứng được nhận nó đâu”

      dứt câu, Như Sương dẫn Như Phong dời khỏi nhà Lam gia. Còn Hạo Thiên ở lại, lấy trong túi áo tấm chi phiếu đưa cho lão sau đó để lại câu rồi bước .

      “Xem như đây là chúng tôi tạ ơn Lam lão gia chiếu cố Như Phong trong suốt thời gian qua. Yên tâm, nó khiến ông hài lòng”

      Lam lão gia ánh mắt sáng rực nhìn số tiền ghi trong đó. Coi như bọn chúng còn biết điều. Thôi chuyện đứa con ngu ngốc kia cũng chưa đến nỗi bại lộ, mấy ngày nữa dẫn nó tới Trương gia bồi đắp tình cảm sau cũng được.

      Niệm Dư chơi với dì Uyển Nhi say sưa nhìn thấy ba người bước lại phía mình. Nó bỏ lại trò chơi rồi bò bò lại gần non nớt gọi.

      “ba ba…ba ba”

      Uyển Nhi xụ mặt bế cháu trách cứ.

      “Niệm Dư đáng chút nào. Mới như vậy bỏ dì rồi.”

      Ở trong lòng Uyển Nhi, Niệm Dư hai tay với với hướng Như Phong đòi hỏi.

      “Ba ba … ba ba”

      Như Phong cúi xuống bế con vào lòng sau đó theo cầu của con vào phòng Băng Băng. Ôm con trong tay, cảm thấy lòng như có dòng nước ấm xóa những bực dọc khi nãy. Mặc dù ra nhưng cảm thấy hề thích cách làm của gia đình Lam gia chút nào.

      Nhìn thấy Băng Băng ngủ, bế con im lặng ngồi xuống bên cạnh .
      Mặc dù chưa nhớ ra, nhưng cảm giác thân thuộc khi ở gần lại luôn hữu. Còn nhớ lúc mới nhìn thấy , hình ảnh người con này in sâu vào lòng sâu sắc như thế nào.

      biết trước đây, sâu đậm như thế nào. biết trước đây, tim được bao nhiêu. Nhưng biết được cảm giác bây giờ, tim đập yên bình và lòng như có ai sưởi ấm. Là cảm giác mà từ khi mở mắt, lần đầu tiên mới cảm nhận được. ( Từ lúc mất trí á bà kon)

      Niệm Dư bỗng dưng muốn nhìn thấy mẹ liền thích thú gọi vang.

      “ma ma…ba ba…”

      Nghe thấy tiếng con, Băng Băng giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy hai người ngồi bên cạnh, khóe mắt lại thấy cay cay. Được gần , nghe thấy tiếng quen thuộc và cảm nhận hơi ấm bên mình. cứ ngỡ tất cả chỉ là giấc mơ. quá lâu rồi, giấc ngủ trọn vẹn như vậy. quá lâu rồi, tim mới yên bình được như thế này.

      Mặc dù bây giờ, rất muốn được torng lòng òa khóc. Mặc dù bây giờ, muốn nghe thấy tiếng quan tâm nhàng và cử chỉ dịu dàng thương. Nhưng bây giờ, quên mất rồi.



      Sau khi nghe tin của Như Phong tất cả bậc phụ huynh đều khẩn cấp bay về. Bây giờ mẹ của ôm khóc lóc thương tâm biết là vui hay buồn. Chẳng mấy chốc, căn phòng xôn xao lên.

      Mãi đến khi tất lấy lại được cảm xúc Như Sương chợt lên tiếng đế nghị hai người làm hôn lễ. Tuy nhiên vấn đề vừa đặt ra bị Băng Băng gạt bỏ với lí do bị mất trí nhớ nên cần vội.

      Hai bà mẹ nghe Băng Băng xong liền trao nhau cái nhìn đầy ý nghĩa sau đó chớp mắt ra vẻ đồng ý. Mẹ Băng Băng- Thiên Kim lên tiếng trước.

      “Đúng vậy. sao, cần vội cũng được. Chị Lan nghĩ phải ?”

      Mẹ Như Phong nghe vậy, liếc chồng rồi sau đó ỉu xìu .

      “Tôi sao cũng được. Nhưng chỉ là…”

      Uyển Nhi và Như Sương trong lòng biết chắc có chuyện xảy ra nên chỉ im lặng ngồi chờ. Hai người này tính gì? Chẳng lẽ bọn lại biết.”

      Bố Băng Băng thấy vậy lên tiếng.

      “Có gì chị cứ thẳng, cần ngại.”

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      “Haiz… chẳng là vài ngày nữa tôi có việc nên về Pháp, cũng nhân tiện đây định mời chị ghé đến hòn đảo nhà tôi nghỉ dưỡng. Nhưng ngặt nỗi Như Phong mất trí, tôi rất lo. Còn cháu trai thể thiếu được nên…”

      Chồng bà Lan nghe thấy vậy liền hiểu ý phụ thêm.

      “Nếu vậy cho Băng Băng dọn tới cùng Như Phong . Vừa tiện cho việc chăm sóc lại còn khôi phục trí nhớ nữa. Còn Niệm Dư theo chúng ta nghỉ mát.”

      “Chuyện này được đó, biết chị thông gia thấy được ?

      Dĩ nhiên nồi nào úp vung đấy. Huống chi là hai người có dự định từ trước. Chính vì thế nên bây giờ, Như Phong và Băng Băng, hai người ở cùng nhà.
      Trước khi , Như Sương, Uyển Nhi và Nguyệt Nhi kịp hội nghị bàn tròn với Băng Băng. Ba nhóc thi nhau góp ý. Như Sương vẫn là người lên tiếng trước.

      “Chị dâu, bây giờ chị phải là người chinh phục Phong đấy.”

      Nguyệt Nhi tíu tít phụ thêm.

      “Đúng rồi, chị cần dùng mỹ nhân kế. Còn có ngọt ngào tí…”

      Cứ thế, hai người tung hết chiêu này đến chiêu khác. Riêng chỉ có Uyển Nhi ngồi im bên cạnh nãy giờ chưa gì. lúc sau khi truyền tải hết câu, như sợ mình thiếu phần, Uyển Nhi hạ câu đầy trêu trọc.

      “Mặc dù mất trí nhưng Như Phong chắc vẫn là người bá đạo đấy. Em nghĩ nhanh như vậy lại có thêm đứa cháu đâu.”

      Dứt câu, ba nàng liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Băng Băng sau đó bật cười bước . Trí lý nha! Bọn họ vẫn chưa chơi đủ với Niệm Dư, nay nếu có thêm đứa mới chỉ sợ biết lựa chọn ai.



      Băng Băng nhìn người nam nhân đọc tài liệu trong thư phòng, hai tay bưng ly nước phân vân biết có nên vào hay . do dự tiếng gọi đầy nam tính vang lên.

      “Có chuyện gì sao?”

      Ngập ngừng trả lời, hai má hơi hồng nhìn .

      “Em mang nước cho . Nhưng sợ làm phiền nên…”

      ràng những câu đên tối còn sót lại của ba ác quỷ kia tác động rất nhiều tới . Mặc dù muốn nghĩ nhưng nó cứ vòng vòng trong đầu rất rối loạn.

      Như Phong nhìn Băng Băng ngại ngùng cảm thấy rất mắc cười. Nghe trước đây là theo đuổi trước. Còn mặt lì bám đuôi chịu dời. Qủa điều ấy kiến rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn là nhìn trong phòng mình, khắp nơi đều có hình ảnh của trong đó.

      sao, em vào .”

      Bặm môi, hồi hộp bước vào. hiểu vì sao tim cứ đập bình bịch trong lồng ngực. Cảm thấy người cứ như máy bay dập dềnh nôn nao.

      Đặt nước xuống bàn, để lại câu rồi vội vàng chạy .

      “Nếu có gì cần cứ gọi em.”

      Nhìn bóng hình nhắn bối rối kia. khóe môi bất giác cong đường cong tuyệt mỹ. Có lẽ bây giờ, hiểu vì sao .

      chuẩn bị xuống lầu Như Phong nghe thấy tiếng nức nở thào gọi tên trong phòng bên cạnh. Do dự lúc biết có nên mở cửa ra , mắt lo lắng tay xoay nắm cửa.

      Căn phòng màu trắng tinh với ánh đền ngủ mài hồng nhạt. Bước lại gần hơn mới nhìn thấy , người con thu mình chỗ nước mắt chảy dài tuôn rơi. Đôi mắt mỏi mệt như rũ xuống đầy đáng thương, đôi vai run run theo tiếng nấc nghẹn ngào và những giọt mồ hôi đọng lại phía tóc mai.

      đau lòng đưa tay gạt nước mắt kia, nhưng nó vẫn chảy ra ngừng. Tim như có gì đó buộc chặt lại, cảm thấy như thương đành lòng nhìn như vậy.

      Hóa ra dấu nó , chỉ cho riêng mình. Hóa ra những giọt nước mắt này, rơi thầm như vậy.

      Muốn đưa tay ôm vào lòng nhưng bàn tay chợt khựng lại. Chỉ biết nắm chặt lấy nó rồi đứng lên bước . Đóng cửa lại, người tựa vào tường và tay để lên trái tim đau nhói. Cảm thấy lòng nặng nề hơn bao giờ hết.

      Như Phong trở lại làm việc tại công ty khiến nhân viên dưới hết sức ngỡ ngàng và mừng rỡ. Bọn họ còn muốn tổ chức tiệc ăn mừng cho trở lại của . Cũng thể phụ lòng tốt của mọi người, Như Phong đồng ý cho mở tiệc vào ngày mốt sắp tới.

      Ngày hôm đó, Như Phong muốn cùng Băng Băng dự tiệc ở công ty nhưng nghe muốn ở nhà nên đành mình .

      Dự tiệc đến gần 10h, Như Phong cảm thấy trong lòng yên nên bỏ về trước. Có thể phần cũng có hứng thú với bữa tiệc này. Hay có thể bên cạnh thiếu vắng cái gì đó. vội vã lái xe về nhà.

      Thấy cửa vẫn chưa khóa và trong nhà thấy tiếng động nào. lo lắng ngày càng dâng lên và bước chân vội vã hướng về phòng .

      Trong đôi mắt của , người con gương mặt tái nhợt chảy nhiều mồ hôi. Toàn thân nóng như xông hơi và đôi môi hơi khô đầy yếu ớt thiếp giường. Đưa tay yên chạm vào trán , lo lắng gọi tên.

      “Băng Băng…Tỉnh dậy nào.”

      Trong lúc mơ màng, Băng Băng nghe tiếng gọi thân quen cố gắng mở đôi mắt nặng trịch.

      “Um…nước…”

      Như Phong nghe , vội vàng chạy xuống dưới. mở tủ lạnh ra hình ảnh chai rượu TIG trắng đập vào mắt. Hơi nhíu mày, lấy cái khăn và mấy cục đá kèm theo. Bây giờ có thể hiểu trong những nguyên nhân mà trở nên như vậy.

      Sau khi đắp khăn lạnh và cho Băng Băng uống nuớc, Như Phong thở phào nhõm. Về phòng thay bộ đồ ở nhà, lúc sau trở lại với cái máy tính trong tay. ngồi xem tài liệu, Băng Băng thoáng động mình.

      “Nóng quá…”

      Bỏ máy tính xuống, Như Phong chạm vào trán xem còn nóng . Nhưng hình ảnh bây giờ lại khiến tim đập loạn nhịp.

      guơng mặt ửng hồng, mắt hạnh mờ hơi. mái tóc thả dài, kiều động lòng nguời.

      “Phong…”

      Tiếng gọi non nớt nỉ non đầy mị hoặc vang lên làm hồn như lơ lửng. Cảm thấy nguời như nổi tầng da gà, cảm xúc giữ nổi bình tĩnh khiến thoáng rung động.

      Như bị cảnh sắc truớc mắt hút hồn, vô thức cúi xuống chạm vào đôi môi hơi hé mở kia.

      STOP! Oki. Chuyện đâu còn có đó. Thôi giành nóng bỏng trọn vẹn cho tập sau nha.

      Tập 6: Mối quan hệ buớc sang huớng mới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :