Tim đập thình thịch trong lồng ngực ngày nhanh. như chịu được mà lui về phía sau nhằm muốn khéo khoảng cách quá gần này ra xa hơn tí. Nhưng chưa thành công eo bị ôm trọn, người rơi vào lồng ngực to lớn. Môi nhanh chóng bị cướp trong khi hồn bị bay mất. Ghế lông to dài như đồng lõa mà giúp chủ nhân chúng tận hưởng. Chỉ tội cho Băng Băng là bị dồn vào móng vuốt của sói đói. Như Phong môi nhấm nháp tư vị sau đó tham lam luồn lưỡi vào khoang miệng càn quấy. Nhận run của , nhận hơi thở và tiếng ngân như phát ra càng khiến muốn nhiều hơn nữa. Nụ hôn nhàng trở nên cuồng nhiệt ướt át hơn. Tay luồn vào áo vỗ về chơi đùa vùng nhô cao, nụ hôn chuyển biến thành cuồng dã và tham luyến. khí xung quanh hai người như bị lửa đốt và nhất là dục hỏa trong mắt như đốt cháy . Cố gắng thoát ra nhưng lại thể, càng ngàng, càng bị khéo vào cho đến khi thể thoát được nữa. Nhìn người con nằm trong lòng mình say giấc, thương đặt nụ hôn lên trán sau đó chuyển xuống môi sưng đỏ. Nếu như phải trong vòng tay . Nếu như cảm nhận được tất cả chuyện này diễn ra. Nếu như vậy bao giờ tin rằng mình có . Như vậy quá đủ, quá đủ cho rồi. Chỉ cần có , tất cả quá đủ. Hạnh phúc đến nỗi sợ mình đắm chìm trong đó đến ngộp thở. thương quá nhiều khiến sợ mãi mãi mất . Vì sao khi chưa có ta càng muốn có, vì sao khi có rồi lại sợ vuột mất. Đúng vậy, sợ mất ? Và biết có được chưa? làm hoang mang, thấp thỏm, lo lắng yên. Người con này có lẽ là khắc tinh của . Băng Băng vừa lòng ngồi bàn ăn. Nếu lần sau còn tin ba cái chuyện nụ hôn của nữa thành con heo. nụ hôn mà kéo dài hai canh giờ. Nếu đòi hai nụ hôn nữa biết còn tỉnh được nữa. Như Phong ra vẻ hài lòng vui vẻ bưng đồ ăn lên bàn. Nhìn gương mặt méo xẹo thấy cao hứng. “ có vẻ vui quá nhỉ” Cười như hỏi cũng biết, lấy chai rượi đáp trả. “Tất nhiên.” “Hừ!” Nhìn bàn thức ăn đẹp mắt, có vẻ tin mà tra khảo. “Thức ăn này phải do nấu” Vừa rót rượi tự tin trả lời. “ có thể xem đây là lời khen” “Nhìn đẹp mắt nhưng chưa chắc ngon” Đặt ly rượi trước bàn , cúi đầu cố tình bên tai thầm đầy mờ ám. “Nếu ngon, em phải “thưởng” cho đấy nhé” “…” “Bữa ăn bắt đầu thôi” Dù vừa lòng nhưng cũng phải chở về nhà ngay sau khi hai người dùng bữa xong. Như Phong sau khi đưa về lên thẳng phòng của mình. Cởi áo khoác ra, theo thói quen ngồi xuống bàn làm việc. Mọi ngày, chiếc bàn chỉ có tài liệu với văn kiện. Nhưng hôm nay lại khác. thấy đó có chiếc hộp màu xanh yên lặng như nhìn mình. Ngỡ ngàng ngạc nhiên mở nó ra. chiếc đồng hồ thụy sỹ viền đá màu lam sáng lung linh và mẩu giấy kẹp bên trong. Dòng chữ xinh xinh như cười và sưởi ấm con tim . [ Hôm nay làm khá tốt, coi như đây là món quà tôi thưởng cho ] Trong lòng, cảm xúc lâng lâng ngọt ngào thể tả được. Chưa bao giờ thấy vui như hôm nay. Chưa bao giờ thấy tim mình lại đập mạnh như thế. Chưa bao giờ thấy mình lại hạnh phúc như thế này. Phải chăng thần tình gõ cửa gọi . Huỳnh Thiên ngồi trong phòng khách đợi Băng Băng tan họp. Ngày hôm qua cùng ông bạn thân đáp máy bay về đây. Nếu chỉ là dự án nào đó đích thân . Nếu đối tác là người khác, chuyển giao lại cho ai đó. Nhưng ở đây, có người mà suốt 4 năm du học. Có người mà từng nhớ suốt quãng thời gian xa cách. Và ngày hôm nay về đây, gặp và muốn có được tình của . Nhìn thấy thân ảnh xinh xắn bước vào, đứng lên mỉm cười chào hỏi. “ lâu gặp Thượng Quan” Nhà hàng Vis sang trọng lịch vẫn đông khách như thường ngày. Ngồi lầu hai, Lãnh Như Phong bàn công việc với đối tác kinh doanh. Vô tình nhìn xuống thấy bóng dáng nhắn bước vào cùng tên con trai lạ làm nhíu mày. Người con trai kia chẳng phải là chủ tịch IP bên New York sao? Mà ta chẳng phải là người thầm ấy khi hai người du học sao? Chẳng lẽ muốn câu dẫn ấy nên mới về đây? Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên ngọn lửa ghen tị đầy tức giận. (Mun: Ảnh cho người điều tra Băng tỷ trong suốt thời gian xa nhau nên mới biết được. Mà ông Thiên Kì này cũng thể ra bên ngoài lun mà.) Băng Băng chọn nơi gần cửa kính ngồi xuống. Từ lúc bước vào đây cảm thấy gai gai người. biết có phải khí hậu chưa thích hợp hay mà đôi lúc thấy hơi lạnh người. Vừa mới chọn món xong, hai người vẫn chưa với nhau được câu gì. Thiên Kì định mở lời quan tâm giọng nam tính trầm thấp cuốn hút vang lên phía sau. “ ngờ hôm nay lại gặp chủ tịch Tống ở đây. là có duyên” Nhìn thấy Lãnh Như Phong bước đến, Tống Huỳnh Thiên đành thu lại câu hỏi mà khách khí chào hỏi . Dù sao hai người cũng từng là đối tác làm ăn. Băng Băng tuy nhìn người phía sau bước tới nhưng cũng biết người đó là ai. tới đây, sao. Như vậy càng hợp ý . Đôi khi có người chen ngang mới thú vị. Nghĩ vậy cũng nở nụ cười nhìn khách khí chào. “Xin chào Lãnh tiên sinh” Như Phong mặt biến sắc vừa ngồi xuống bên cạnh vừa bên tai thầm. “Em giỏi lắm. Đợi xem làm sao mà xử em” Đầu hơi nghiêng như là hai người có gì, Băng Băng cười thầm trong bụng, có lẽ bữa ăn này khá thú vị đây. _Hết tập 3_
Nàng Phải Là Của Ta_Tập 4: Hạnh Phúc Mong Manh Băng Băng khóe môi hơi động sau khi nghe lời thầm bên tai mình. Trong lòng tư vị gì dâng trào. Người đàn ông này tại sao ngày càng khiến chìm sâu như vậy. sợ…sợ nếu cứ như thế, bao giờ thoát khỏi bầu trời tình của . Suy nghĩ, cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng. Còn ngoài mặt vẫn vui vẻ tiếp chuyện với Tống Huỳnh Thiên như có gì xảy ra. Và nếu như tinh ý nghe ra cách chuyện của đối với Tống Huỳnh Thiên cũng chỉ như những đối tác bình thường. Mà có lẽ trong đầu bây giờ chẳng còn hoạt động được gì ngoài việc mau chóng muốn lôi ra khỏi chỗ này đâu. Cũng có lẽ từ ngày hôm nay, Tống Huỳnh Thiên còn suy nghĩ đến nữa vì người nào đó. Lãnh Như Phong mặt xám đen lại khi nhìn thấy Tống Thiên Kì cười cười với người con bên mình. Nhất là đôi mắt say sưa giấu diếm ham muốn kia khiến chỉ muốn phá nát nó ngay bây giờ mà thôi. Nãy giờ, nhịn đến thể nhịn hơn được nữa. Vậy mà người con đáng chết này lại xem như có gì mà vui vẻ trò chuyện. Tay cầm tay phía dưới bàn bóp cái như thị uy. mỉm cười nhìn Tống Huỳnh Thiên đầy tự tin cao ngạo. “Nếu chủ tịch Tống là người quen của Băng tiện thể bây giờ chúng tôi gửi lời mời dự lễ đính hôn luôn.” Quay sang nhìn Băng Băng dịu dàng tươi cười nhưng ánh mắt và bàn tay lại đầy uy hiếp cảnh cáo. “Phải em?” Tống Huỳnh Thiên từ nãy giờ như chìm vào mùa xuân nắng ấm đột nhiên bị tạt gáo nước lạnh ngắt giữa mùa đông giá rét. Sau khi ngạc nhiên cùng bàng hoàng qua , nhìn Lãnh Như Phong lúc lâu sau đó quay sang hỏi Băng Băng như để chứng minh câu ấy. “Hai người sắp đính hôn sao?” chỉ riêng Tống Huỳnh Thiên cảm thấy ngạc nhiên mà ngay cả bản thân cũng vậy. ngờ lại thẳng thừng mà chút che dấu gì như thế. Xem ra đúng là đùa hơi quá rồi. Có lẽ cũng phải trả lại chút gì coi như là khen thưởng cho những biểu đáng này của mới được. “ phải…” Lãnh Như Phong nghe Băng Băng lấp lửng trả lời, trong lòng dấy lên nỗi thất vọng xen kẽ xót xa tê dại. Hóa ra tất cả, là quá xa. Hóa ra cuối cùng, đếu trở về thời điểm ban đầu. Hóa ra là quá mộng tưởng cho tương lai quá xa vời. Tống Huỳnh Thiên vừa nghe xong gánh nặng mới xuất hoàn toàn đặt xuống. ta cần biết vì sao Lãnh Như Phong lại như vậy, cũng cần biết hai người có quan hệ gì. chỉ cần biết là làm sao để có được . Nhìn hai người hai biểu khác nhau. Nhìn gương mặt phảng phất tầng u buồn và bàn tay nắm chặt tay bỗng run lên biết bây giờ có lẽ đau. Lòng hiểu vì sao nặng trĩu, tim biết sao lại yên. Có lẽ vì chính bản thân mình thừa nhận, rằng quá , quá sâu và thể rút ra được. “ phải hai người mà là chúng tôi…” Nắm chặt bàn tay ấy, nhìn sâu vào đôi mắt đau thương kia. nở nụ cười tươi giành cho mình . “Chúng tôi chính xác là sắp thành hôn, phải đính hôn.”
Tống Huỳnh Thiên gương mặt thâm thúy đầy nguy hiểm ngồi trong phòng làm việc. ngờ rằng mình tới sau, phải là quá sau. Sau đến nỗi thể nào cứu chữa được. Lòng chỉ thấy bực bội xen lẫn cam chịu. Là gặp trước, là trước. Vậy tại sao Lãnh Như Phong lại có được trước cả . phục, để chuyện này xảy ra. Người cuối cùng bên , phải là . Tình có thể làm con người hoàn thiện hơn, hạnh phúc có thể làm con người đời hơn. Nhưng lòng đố kị làm cho con người xấu và ghen ghét hận thù giết chết tấm lòng đẹp. Cho dù là trước đây, bạn vẫn luôn tỏa sáng. Ánh chiều tà buông xuống, nắng ấm tắt, gió lạnh qua. Bầu trời màu cam xen lẫn trắng sáng nhìn đến huyền ảo. Màu xanh của biển trải dài như vô tận và gió khẽ đưa mang hương biển tràn đầy. Phía xa xa chân trời, đàn chim như tìm bến đậu và phố phường mảnh yên bình dịu dàng. Như Phong sau khi dời nhà hàng liền đưa Băng Băng đến đây. Trong lòng, trái tim vẫn thể nào yên tĩnh. , phải là vẫn chưa thể nào tin được là mình có được . Nhìn người con nhắn bên cạnh, xúc động đến nghẹn lời. biết làm gì khác là dang tay ra ôm trọn vào lòng, để có thề cảm nhận được trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực của mình. Rất lâu sau đó, bên tai , thâm tình nhắn nhủ. “Cám ơn em.” Ba từ đơn giản nhưng lên tất cả. Cám ơn em vì bên , cám ơn em vì dời xa và cám ơn em vì cho tình này. “Vì sao?” Như hiểu gì, ngước lên và nhìn sâu vào đôi mắt ấy. thấy mình như chìm trong hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào. Cảm nhận tình , cảm nhận trân trọng và nâng niu của . cảm nhận mình quá bé mà nép trong vòng tay . Có lẽ là lệ thuộc, có lẽ thành thói quen. Có lẽ như vậy là được, nhưng vẫn thể thay đổi được. Và có lẽ bản thân cũng muốn đánh mất. “Cám ơn, vì em ” phải đâu ạ. Lẽ ra em mới là người phải cám ơn. Nhưng điều đó em dùng cả đời để sau. Nhé ! Đầu tựa vào vùng ngực ton lớn, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng còn mạnh hơn sóng biển, cảm nhận được ấm áp quanh mình hơn là cái lạnh gió chiều. Và cũng cảm thấy, tim mình đập nhanh khi có bên cạnh. Uyển Nhi và Nguyệt Nhi sau khi đại chiến mấy trung tâm mua sắm mới thỏa mãn mà tạm dừng chân. Lâm Trấn Hiên thấy đầu mình ong ong như muốn vỡ tung. Chỉ mới là buổi sáng mà muốn khó thở thế này chiều nay làm sao mà sống nổi. Hình như hai nàng này cả năm mua đồ hay sao mà mỗi lần về đều bị kéo tàn phá nặng nề. Ấy thế mà năm nào trốn được. Nhìn hai nàng gọi hết món kem này đến nước uống khác chỉ mong cứ như vậy đến chiều mà thôi. Nguyệt Nhi khá hài lòng với thực đơn vừa kêu sau đó quay sang bồi bàn trả menu lại. “Tạm thời chỉ nhiêu đó thôi, tôi kêu sau.” Người tiếp viên gương mặt cứng đơ và nụ cười như hóa đá cầm menu sau đó gửi cái nhìn đồng tình tới người đàn ông kia rồi mới bước . Mới chỉ tạm thời mà hơn hai mấy món, đáng khâm phục sức chịu đựng kinh người của người đàn ông kia. Có lẽ phải học hỏi thêm mới được. Nguyệt Nhi nhìn Lâm Trấn Hiên thoải mái uống nước như vừa lòng mà phán cho câu. “Có lẽ phải làm phiền Trấn Hiên buổi chiều nữa rồi.” Mặc dù trong lòng muốn băm chặt người con chủ mưu này ra làm mười khúc nhưng cũng thể làm khác được là ngoài mặt cười phong độ như tính toán. “ sao, miễn hai em thích là được” Uyển Nhi khá hài lòng câu trả lời của Trấn Hiên nên “thưởng” cho thêm câu. “Chứ sao, nếu chiều nay chưa thỏa mãn ngày mai nữa cũng được phải họ?”
có thể được sao? chỉ cần gián tiếp từ chối thôi nào là xem trọng, chán ghét hai đứa, lâu lâu mới gặp và rất rất nhiều đến nỗi thể nhớ được. Lúc ấy khéo khi còn thảm hơn bây giờ kia chứ. Chính vì thế chỉ còn cách im lặng hứng trận mà thôi. Uyển Nhi cười tươi đầy gian trá nhìn gương mặt hơi xám của Trấn Hiên. làm như biết là bây giờ trong lòng muốn tố lên trời chắc. Nhưng vậy sao? càng thích. Nguyệt Nhi vui vẻ chờ cá cắn câu. Vừa nãy trong lúc cầm điện thoại của Trấn Hiên nhắn tin hẹn Hạo Thiên gặp mặt. Hai người dù gì cũng là bạn bè thân lâu ngày gặp, đảm bảo khước từ mà tới. “Có thể bọn em tha cho lần này nhưng với điều kiện.” “ ” Như vậy quá tốt rồi. Có trời mới biết muốn thoát khỏi hai này thế nào nhất là cái đầu óc hiểm ác của Thượng Quan Uyển Nhi kia. Nhưng sao thấy tình huống này quen quen. phải chứ! “Vừa nãy em nhắn tin bằng điện thoại của đến Hạo Thiên và tí nữa ấy tới đây. Nếu vậy cứ là tình cờ gặp bọn em nên rủ bọn em chơi luôn. Thế nào? Dễ quá còn gì?” Rồi, rồi… lại tình cờ. Mấy năm trước cũng tình cờ như vậy. Và cũng bị đầy ải như thế. Tưởng hai nhóc lớn khác nào ngờ… Thôi lại làm phiền gã bạn thân nữa vậy. Hạo Thiên à, huynh đệ cũng đừng trách ta a. Lúc này ngồi xe, Hạo Thiên hiểu vì sao thấy lạnh người và hắt xì liên tục. phải là bị cảm đấy chứ? Hạ Tử Nhu ngồi trong quán bar chuyện với Tống Huỳnh Thiên. Ông họ lần này dời New York kiến rất ngạc nhiên. Lại ngờ là tìm đến mình để trò chuyện. Bởi vì trong trí nhớ của , Tống Thiên Kì là người khó đoán và thâm hiểm. Bất cứ thứ gì, chỉ cần là muốn, ta làm mọi cách để chiếm lấy. Ngay cả cái công ty vốn dĩ nên thuộc về trai ta cũng vậy. Vì thế nên, muốn tiếp xúc với người quá nguy hiển như thế. “ có chuyện gì muốn sao ?” “Phải. muốn nhờ em việc.” Nhờ cậy? hiểu mình có thể giúp được gì cho ta trong khi ta trước nay quá gian xảo đến mức cần người khác giúp đỡ. Tuy rằng muốn hỏi thêm nhưng biết tiếp. Vì thế nên thà như mình chủ động còn hơn là đừng yên. “ xem.” Nhấp môi ly rượi vang sóng sánh, ánh mắt từ sắc lạnh chuyển sang tối tăm. Nhớ lại hình ảnh hai người thân mật bước , nhớ lại lúc tình cờ bắt gặp nụ hôn say sưa biết xung quanh là gì ấy. thề, thề cướp được bằng bất cứ giá nào. “Em biết Lãnh Như Phong chứ?” “Biết, là đối tác công ty và là đàn cùng trường với em. hỏi ấy làm gì?” “Có phải em thích ta?” Mở mắt to ngạc nhiên nhìn Tống Huỳnh Thiên. Làm sao mà ta biết được chuyện này? ta muốn gì chứ? Khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn người con nghi vấn nhìn mình mà như chuyện bình thường. “Đừng lo, chỉ muốn giúp em.” “Giúp em? Nhưng sao lại giúp em? có ý đồ gì?” Đối với đứa em họ khá hiểu về mình, Tống Huỳnh Thiên như che dấu mục đích thẳng. “Em cũng biết bây giờ Lãnh Như Phong Thượng Quan Băng Băng và hai người nghĩ tới chuyện thành hôn.” Thành hôn? Tại sao nghe nhắc tới. Nhưng chuyện hai người nhau là có thực sao? (Mun: Là hai người chưa công bố, vẫn muốn che dấu do ý muốn của Băng tỷ)
“ thích Thượng Quan Băng Băng, muốn cướp được ấy nên hợp tác với em?” Khá thông minh. Bây giờ cũng hiểu vì sao trong công ty này lại được xem trọng như vậy. Nhưng làm sao cao tay bằng được. Mọi chuyện chỉ có chữ ngờ. “Là vẹn cả đôi đường.” Muốn lợi dụng sao? thẳng ra là chỉ có lợi cho vì muốn như vậy. Tại sao đạt được bằng con đường chính đáng. vốn dĩ thích thủ đoạn vì như thế gọi là . “Nhưng tình trọn vẹn nếu quá gượng ép” Nghe ra lời từ chối kéo léo, cũng sớm đoán được. Nhưng chỉ là bây giờ chờ sa lưới mà thôi. “ có gì gượng ép. Chỉ tạo ra tí hiểu lầm và em danh chính ngôn thuận an ủi và giành tình cảm của ta. Yên tâm, kế hoạch này hề có hại cho ai hết” “ thử xem” Cũng giờ này nhưng ở nơi khác, có tính toán mưu mô. có lòng dạ khó lường. Người con cuộn mình trong vòm ngực ấm áp to lớn mà tận hưởng hạnh phúc vây quanh mình. Tối nay Như Phong mời đến nhà và làm bữa tiệc sinh nhật đầy bất ngờ kiến rất ngạc nhiên. Có lẽ chính vì như vậy cho nên gia đình nhường cho ngày sinh nhật được ở riêng với mình. biết như thế vì vào những năm trước đây, bây giờ vẫn bên cạnh gia đình mình. Nhưng tại, người đàn ông này, thay thế tất cả. Kể cả trái tim . Ngẩng đầu lên nhìn , khẽ thở dài. Như Phong thấy như vậy yên hỏi. “Làm sao?” Mắt nhìn , thương ngập tràn. Môi bên , mỉm cười tươi. Và trái tim gần , đập rộn ràng. Nhìn sâu vào đôi mắt mà tất cả đều là nhu tình kia. Vòng tay qua cổ , đặt nụ hôn lên đôi môi gợi cảm. bên tai thầm ý nghĩa. “Chỉ buồn là vì biết từ khi nào, trái tim còn của riêng mình.” Như Phong nghe vậy, tim đập như trống dồn. Ngỡ ngàng nâng gương mặt đối diện mình. Nhìn kiều, nhìn hờ hững. Nhìn ánh mắt như cười và khóe môi cong. Nhìn mãi mãi như vậy mà thấy đủ. Băng Băng gặp phải ánh nhìn chuyển từ ôn nhu da diết đến ngập tràn lửa nóng khỏi đỏ bừng mặt vội vã cúi đầu xuống. Trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến nỗi sợ nghe thấy được thanh xấu hổ này mất. hiểu vì sao bây giờ, với , như còn là chính mình. (Mun: STOP tí! Lẽ ra Mun tính viết cảnh HOT này nhưng vì từ tập sau có đột biến xảy ra. Nên thôi phục vụ mọi người trước, mất công vài 1, 2 tập sau có cảnh HOT hơi nguội lạnh nhỉ. Hô Hô là Mun muốn nó bị thiu nên mong mọi người thích. Ka Ka…) Băng Băng hoàn toàn biết được là tất cả những biểu nãy giờ của càng làm tăng ngọn lửa ham muốn chứ hề giảm tí nào. Lãnh Như Phong cúi xuống dịu dàng nâng niu cùng lời tràn đầy ám muội đến say lòng như ru giấc ngủ cách trọn vẹn. “Vậy phải để kiểm tra xem nửa trái tim còn lại còn hoạt động nhé.” đôi với lời là hành động. Bàn tay giảo hoạt kéo khóa váy phía sau lưng để lộ ra phần da thịt trắng mịn mát lạnh cùng với nụ hôn khơi gợi lửa tình đầy hoang dại. Như Phong tham lam kéo lưỡi vào trong khoang miệng mình mà tận tình thưởng thức và chiếm đoạt đến khi như còn sức nữa mới rời ra. Hai tay trong lúc môi lưỡi quấn quýt cũng nhanh chóng cởi bỏ hai mảnh nội y xinh xắn ra. Nâng tựa vào gối để dễ dàng thoải mái hơn, mỉm cười cúi xuống da thịt nõn nà mà ngậm hôn đến khi nó lên sắc hồng mĩ lệ mới tiếp tục xuống dưới. Đồng thời tay lúc này cũng chạm công tắc điện. Căn phòng bỗng chốc tối om, sau đó lại từ từ lên màu lam ám muội như đồng lõa với hai người ở giường. Băng Băng toàn thân run như thể chịu được nữa. Cảm thấy đánh mất chính mình vì thể chống đỡ được cảm xúc ập đến mỗi lúc nhiều. Môi chiếm đoạt nụ hoa trước ngực và bàn tay tà ác trêu đùa nơi bí mật riêng tư khiến kìm nén được mà bật ra tiếng rên động lòng người ấy.