Nàng Phải Là Của Ta - Mun (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Cánh cửa vừa đóng lại, Như Phong mi mắt kẽ động. Bàn tay chạm vào ga đệm rất nhanh liền bật người dậy. đâu rồi?

      Tiếng gầm trong ̉ họng phát ra như một con sư tử rú giận. Ngỡ rằng sáng nay sẽ có được, ngỡ rằng tất cả bắt đầu. ngờ lại vụt mất nhanh đến bất ngờ như vậy.

      Khuôn mặt sắc lạnh, hắn cảm nhận chăn đệm vẫn còn hơi ấm, điều đó chứng tỏ vẫn chưa được bao lâu.

      Loa phát thanh truyền đến tất cả nhân viên của Purg, tai nghe của vệ sĩ vừa nhận được tín hiệu liền lập tức chia nhau bốn phương tám hướng. Cửa ra vào hoàn toàn khép lại.

      lúc sau, nhân viên tập trung dưới đại sảnh xếp hàng, trong đó có Băng Băng.

      Vì bộ váy tối hôm qua bị rách nên đã mượn được bộ đồ này. Tưởng đó là may mắn. Nào ngờ lại gặp rắc rối như vậy. Mượn bộ váy lại chính là của nhân viên nghỉ làm ngày hôm nay, bạn của chủ nhân bộ váy muốn thế thân hộ ấy. Dĩ nhiên mượn của người ta thể nào từ chối.

      “Có lệnh của tổng tài, tất cả nhân viên đều phải tập hợp tại đây. Trong số mọi người, tối qua ai vào phòng 11111 thì bước ra đây.”

      Tiếng thì thào bàn tán nổi lên. Có người nói đấy là căn phòng cấm, là căn phòng ma, là căn phòng dành cho quỷ. Và hề biết, tối qua mình ngủ yên tại đó.

      khí im lặng đột ngột. Băng Băng vẫn như phải chuyện của mình mà thờ ơ lãnh đạm. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bước xuồng. Lòng đột ngột chấn động. Người đàn ông này…. phải là….

      Theo phản xạ, nấp đằng sau người phía trước. hề muốn gặp lại hắn.

      Đôi mắt lạnh lướt nhanh, môi hắn khẽ cong khi nhìn thấy thân ảnh ấy. Cuối cùng cũng bắt được nàng.

      Cảm nhận được người đàn ông có ý định bước lại phía mình, Băng Băng gương mặt khẽ biến.

      Bước chân thon dài chuẩn bị chuyển động ….

      “A…ai vậy…”

      người phụ nữ la toáng lên. Gương mặt đỏ au nhìn những người nam nhân bên cạnh mà tra khảo. Khoang cảnh bỗng trở lên rối loạn. Tiếng ồn ào, tiếng cãi vã, tiếng bước chân nhộn nhịp. Chỉ thấy bóng hình xinh với khóe môi khẽ cong bình tĩnh bước ra khỏi nơi ấy như liên quan đến mình.

      Lãnh Như Phong sau khi bước xuống dưới, gương mặt đanh lại tràn đầy nguy hiểm. Nơi vừa đứng, nay trống . Trong khí này, có thể ngửi thấy hương thơm của còn đọng lại.

      Đôi mắt nhìn ra ngoài tấm cửa kính to dài. Ngoài kia, bầu trời trong xanh trải dài vô tận và con thiên nga ấy lại lần nữa vụt bay khỏi chiếc lồng son của mình.

      từ từ, từng chút từng chút mà lấy những cánh lông vũ ấy, để nó…chỉ có thể ở trong chiếc tổ của mình.



      Thượng Quan Gia.

      Hạo Thiên vửa bước xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh sắc trước mắt khỏi ngại ngùng. hắng họng cái cho hai người ngồi sofa biết đến có mặt của mình.

      “Khụ…”

      Thiên Kim đẩy vai Gia Hoàng ra. Mắt trừng lên ra ý cảnh cáo. Sau đó rất nhanh liền cười tươi hớn hở quay sang nhìn cậu con trai đến.

      “Hạo Thiên đấy hả, xuống đây ngồi.”

      Nhìn gương mặt 100% đồng ý của ai đấy. cười ngượng rồi sau đó cáo lui thẳng nước ra hoa viên, tránh làm mất gian riêng tư ngọt ngào của hai người. Bỏ lại phía sau là những tiếng la mắng rồi tan biến trong gian.

      Trong hoa viên cửa kính, người con mặc chiếc váy trắng chăm chú đọc quyển sách , mái tóc buông dài tự nhiên, ánh nắng tràn qua khe cửa, gió khẽ lùa làm tóc bay. Hình ảnh phía trước khiến nghĩ đến mình nhìn thấy phải người thường, mà là tiên nữ.

      “Băng…!”

      Băng Băng ngước mắt lên. Gương mặt mỉm cười nhìn nam nhân bước tới. biết từ khi nào, cậu thiếu niên nhắn gầy yếu trở thành nam nhân tuấn cao lớn thế này. Bây giờ, cảm thấy mình bé trước .

      “Ngồi Thiên.”

      “Nghe tối nay Băng công việc.”

      “Ùm…Mà Nguyệt Nhi cũng đấy. Thiên

      chứ?”

      Cười , Hạo Thiên lắc đầu nói gì. Hắn vốn dĩ chỉ kém 1 canh giờ, nào ngờ 1 canh giờ cũng đủ để trở thành người em trai bé yếu đuối ngày nào. Đến bây giờ, hắn là người em trai suốt 23 năm. Trong đó hắn có mười năm quý giá. Mười năm thầm thương, mười năm thầm ngưỡng mộ. Mười năm nụ cười chỉ tỏa sáng với riêng mình. Mười năm nhìn trưởng thành. Mười năm cảm thấy như chỉ mới hôm qua. Mười năm sau, hay hai mươi năm sau nữa, hắn vẫn muốn được mãi nhìn như vậy. Nhưng hắn biết, sẽ có người nhìn , nhìn đến suốt đời. Và nếu như có kiếp sau thì hắn xin…xin được làm người đàn ông của đến cuối đời.

      Tình cảm này đã vượt qua hết hẳn tình bạn, tình thương hay tình . Đó là trân trọng, là nâng niu là quý mến. Hắn muốn ngôi sao trong lòng sẽ mãi phát sáng như vậy. Chị hai ạ!



      Purg.

      Phải cảm thấy cực kì mẫn cảm khi đến đây. Nếu như đây phải đối tác quan trọng, nếu như có lời dặn dò, nếu như vậy nhất ̣nh sẽ thoái thác. Nhưng lần này lại khác, là người quen mà 15 năm chưa gặp, là người mà ba mẹ muốn mời đến nhà chơi. Có lẽ 15 năm du học xa nhà, ba gia ̀nh vẫn thường xuyên liên với nhau.

      “Chị Băng Băng!”

      Tiếng lanh lảnh dễ thương vang lên, nhìn theo hướng đó. Có hai cánh ray nhỏ vẫy chào mình. Băng Băng bước lại phía Nguyệt Nhi.

      Phàn nàn Hạo Thiên đến, phàn nàn sao khuyên hắn cùng. Phàn nàn mọi chuyện liên quan đến hắn. Băng Băng thở dài trong bụng, nhóc vẫn như ngày nào. Mỗi khi gặp ai lại lôi Thượng Quan Hạo Thiên ra phàn nàn. Nhưng trong câu phàn nàn ấy, lại là niềm vui, là tiếng cười, là thương nhớ, là cả tình to lớn.

      Phàn nàn chấm dứt, nhóc liền vui vẻ kể chuyện thường ngày.

      “A… phải rồi. Bữa nay Như Phong cũng đến đây! Chị Băng Băng cũng lâu lắm rồi gặp ấy phải . ấy bây giờ là tâm điểm của đám con gái đó nha.”

      Dứt câu đầu nghểnh lên tìm kiếm rồi mặt nhăn nhó như tôm cong mà phàn nàn.

      “Đó, em nói sai mà, đám con gái bu xung quanh ấy như ruồi dính mật kia kìa. Chị đợi em nha.”

      Nguyệt Nhi nói xong, gót dày nện thật kêu lại phía đám đông. Băng Băng môi hơi cong, kẽ lắc đầu.

      đầu hơi nghiêng về một phía làm những lọn tóc mai buông lỏng nhẹ bay trong khí. Bộ váy màu đen tuyền càng làm tăng thêm khí chất lãnh đạm bình dị khuôn mặt vốn hờ hững ấy.

      Sau đó tiếng gọi háo hức vui vẻ của Nguyệt Nhi đánh thức gian vốn trầm mặc.

      “Chị Băng Băng. Đây là Như Phong. Hai người chào nhau .”

      Ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt vốn biểu cảm chợt biến. Người đàn ông cao lớn tuấn dật, người đàn ông khóe môi cười tà mị, người đàn ông đôi mắt sáng rực đầy nguy hiểm nhìn về phía mình. Người đàn ông này ai khác chính là người đàn ông đầu tiên của . Nhưng sao lại là hắn_ Lãnh Như Phong?

      Lãnh Như Phong thu lại hết tất cả biểu cảm của . Người con này sau đêm đó xa tuần. tuần xa , tuần nhớ , tuần luôn ở trong những giấc mơ của chính mình, tuần mà đêm nào ngủ đủ giấc, tuần trong tâm trí luôn lấp đầy hình bóng .

      biết, có bao nhiêu bất ngờ, có bao nhiêu rối loạn. Nhìn gương mặt cố làm ra có gì kia, khóe môi càng cong hơn, mắt càng ngày càng đen lại. Tất cả, chỉ mới bắt đầu thôi.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Nàng Phải Là Của Ta: Tập 2: Khác Lã Trong Trái Tim



      Nếu người muốn nhìn lại đối diện trước mắt, phải làm sao? Nếu người ngờ xuất lại đứng trước mặt, như thế nào?

      Trốn nhưng thể trốn cả đời. Chạy cũng chạy thoát. Chi bằng hãy chọn lựa dối diện. Có lẽ như vậy lại là lựa chọn thông minh nhất.

      khí như bị động lạnh, cảm giác hai người phải đứng trước mặt nhau mà là xa cách đến nghìn dặm.

      cảm thấy mình có bao nhiêu bất bất ngờ khi gặp lại , ngược lại chẳng hề có ngạc nhiên nào hết. Như thể biết là ai và gặp lại ở đây.

      Mỉm cười , mắt hạnh nhìn qua tất cả, rồi như có như đối diện với đôi mắt lam sâu thẳm như đêm đen kia. Giọng có phần lạnh nhạt như quen, có phần hờ hững như để ý.

      “Chào Lãnh tiên sinh, lâu gặp.”

      Biết hàm ý của qua lời , chính là muốn để được như vậy. Muốn chuyện đêm đó như chưa từng xảy ra? Muốn tất cả trôn vùi chỉ bằng câu ấy? sao lại để ý muốn của thành thực. chờ, đợi, thậm chí là mong ước chính là giây phút này đây.

      Đôi mắt sâu thẳm lên ý cười, môi mỏng bạc tình khẽ nhếch. Câu thâm trầm như cuốn hút tất cả vực đất trời, còn có hương bạc hà mát lạnh đầy nam tính gợi cảm. cứ thế cao ngạo mà cuốn lấy lòng người.

      “Hình như em dã quên là chúng ta mới gặp nhau vào hai tuần trước.”

      Mi dài khẽ động, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng gương mặt người đối diện. Câu khẳng định của Lãnh Như Phong làm khỏi ngạc nhiên. Bởi lẽ phải làm như quen biết, càng làm như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Vậy tại sao lại ra? Tại sao lại cố ý muốn nhận ? hiểu, hiểu?

      Nghi vấn trong lòng ngày nhiều. Trong đầu lên hai chữ “nguy hiểm” cảnh báo. bỗng chợt nhận ra rằng người đàn ông này rất nguy hiểm. Muốn tránh xa, muốn chạy trốn nhưng hình như vẫn bị bắt lại.

      Nguyệt Nhi cao giọng thăm dò. Quá kì lạ, ràng Như Phong hôm nay mới đáp máy bay, vậy tại sao hai tuần trước hai người lại gặp nhau?

      “Hóa ra Phong và chị Băng gặp nhau sao? Sao em biết nhỉ? À mà bác Hoàng mời đến nhà chơi đó!”

      Bạc môi khẽ động, biết để tiếp. Nhưng là tất cả có chủ ý và bây giờ chỉ chờ con mồi từng bước mà cắn câu. Đúng như dự đoán, gương mặt lạnh nhạt thay đổi, giọng có phần gấp gáp bình tĩnh mà vội che lấp tất cả.

      “Nguyệt Nhi, em để chị chuyện riêng với Lãnh tiên sinh chút.”

      chuyện riêng? Có chuyện muốn Nguyệt Nhi nghe sao? Mờ ám như vậy làm tò mò chết được. Dù vừa lòng nhưng thể nào làm khác được. Vốn dĩ muốn thăm dò, nào ngờ chỉ có thể cặm cụi bước . khẳng định mối quan hệ của hai người này bình thường. Nhưng cụ thể như thế nào được.

      Nguyệt Nhi vừa trả lại gian im lặng cho hai người. Họ vẫn chưa với nhau lời nào và cuối cùng Băng Băng vẫn là người lên tiếng trước.

      “Tôi nghĩ chuyện đó đáng nhắc lại.”

      Đánh thẳng vào vấn đề mà cần vòng vo. Giỏi lắm, hổ danh trái tim sắt đá.

      biết thẳng, nhưng ngờ lại thẳng đến như vậy. Chuyện đêm ấy là đáng đối với sao? (Mun: Có ai bị chiếm đoạt mà muốn nhắc lại bao giờ, đúng là ngốc =.=’’ ông này ngốc .)

      Trong lòng cảm xúc khó lên lời. Có cái gì đó như bi thương, như đau đớn, như hụt hẫng dâng trào. Trao càng nhiều, đau lại càng đau.

      Có phải chăng tại, trong đôi mắt trong sáng kia, cũng đáng tồn tại.

      Dù biết rằng chỉ là phía, dù biết là tim rất đau, dù biết chuẩn bị tâm lí từ trước. Nhưng sao khi đối diện, vẫn thể chống đỡ được. Tưởng chừng như hơi thở của chính bị cướp .

      Mặc dù nội tâm bị giằng xé nhưng nụ cười bạc môi mỏng vẫn mở, ánh mắt bi thương biến thành sắc nhọn.

      “Tôi nghĩ trước hết nên cho gia đình em biết chuyện của chúng ta và….”

      “Chúng ta?” “Quan hệ của tôi và đâu đủ thân đến vậy?”

      Phập! Câu thẳng thừng của , vô tình, lạnh nhạt của . Tất cả như con dao nhọn vô hình đâm thẳng vào trái tim của . cảm thấy như xung quanh mình, khí ngày lạnh . Phải! Là , tất cả đều từ phía mong ước. Còn với , có lẽ mãi mãi chỉ là “ người quen cũ”.

      Giọng cương quyết mang theo chút trêu trọc mỉm cười. đòi lại , tất cả trái tim , vào ngày xa. Nhưng phải lúc này.

      “Quan hệ giữa tôi và em như thế nào, em biết sau khi tôi tuyên bố chúng ta đính hôn.”

      để kịp phản ứng tiếp.

      “Em nghĩ sao khi gia đình em biết chuyện đêm đó giữa tôi và em? Có bố mẹ nào muốn con mình chịu thiệt thòi. Huống hồ hai gia đình từ trước đến nay luôn thân thiết. Và dĩ nhiên khi tôi ngỏ ý chịu trách nhiệm. Em nghĩ như thế nào?”

      Đính hôn? Chịu trách nhiệm? ta chuyện quỷ quái gì vậy?

      Người đàn ông trước mắt, ánh mắt cuốn hút như vậy, môi mỏng gợi cảm thế kia. Nhưng lại thấy , nực cười.

      “Chắc phải với bất kì người con nào “qua đêm” với Lãnh tiên sinh đều được “hậu đãi” như tôi chứ?”

      Nghe ý châm trọc trong lời của . cười càng tươi, mắt càng sáng. Mồm mép khéo lắm, nhưng rất tiếc với lại chẳng là gì. Bây giờ là người bị động chứ phải là .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Đầu cúi thấp, mặt kề sát, miệng gần tai. như thổi hơi nóng vào tai . Nhìn hình ảnh hai người bây giờ rất mờ ám, nam nhân đầu cúi thấp như thào lời thương với nữ nhân bên cạnh. Chỉ khác điều là lời thương lại thay thế bằng lời tuyên bố độc quyền.

      “Rất tiếc, là người con đầu tiên của tôi. Vì thế nên tôi phải cố gắng “bắt được ”.”

      …”

      “Ngày kia tôi ghé thăm hai bác sau. Hẹn gặp lại.”

      cứ như vậy mà bước chỉ để lại câu ám muội và bối rối định hình trong tim người con .

      biết ý là gì. cũng biết chuyện này theo ý được. Nếu làm vậy chuyện đó xảy ra. Nếu như chuyện đó xảy ra người ấy như thế nào?

      Đôi mắt sáng trong như ngôi sao nhìn lên bầu trời tối đen. Bây giờ, khi định tâm nhất, khi còn cảm thấy cái nhìn áp lực kia nữa, mới phát ra điều khó hiểu nhất. Là tại sao phải làm như vậy? làm như vậy được gì?

      Nhớ lại ánh mắt sâu thẳm và giọng tà mị bá đạo. Nhớ đến bóng lưng có phần đơn nhưng vẫn ngạo mạn khi bước . Trong lòng như có cái gì đó khó tả. Là hoảng loạn, là lo lắng, mà hình như còn có chút gì đó hồi hộp hình thành.

      bị làm sao vậy? Cần bình tĩnh, đúng, biết mình bây giờ cần nhất là bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh, mới có thể chống lại người đàn ông nguy hiểm này.



      Sáng hôm sau, tại tập đoàn Lãnh gia.

      Lãnh Như Phong ngồi quay lưng, mắt nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa kính. Ngoài kia, đàn chim tự do bay lượn bầu trời. Còn bây giờ, có con thiên nga bay về tổ ấm của mình.

      biết, đến. Nhưng ngờ lại nhanh như vậy.

      “Cốc! Cốc! Cốc!”

      Khóe môi khẽ cong, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhắm lại. Cách cánh cửa này, có người con , có người con lấy trọn trái tim của . Cũng chính cách cánh cửa này, cũng chính người con ấy, nhưng lại mang đến nỗi đau thành lời. Mở mắt ra, tất cả được giấu kĩ.

      “Vào .”

      Băng Băng tay mở nắm cửa, chân bước vào. Căn phòng sang trọng to lớn với gam màu lam làm cho người ta khi bước vào đây có cảm giác như đứng trong hầm băng.

      Người đàn ông quay lưng lại phía từ từ xoay ghế tựa. hai chân vắt chéo, hai tay đan lại, đôi mắt lần nữa lại nhìn thẳng vào .

      cảm thấy bây giờ giống như vị vua quyền uy cao ngạo nhìn xuống tất cả mọi người. Mà hình như biết đến đây.

      Nhìn bước lại phía mình, như con mồi sa vào bẫy của gã thợ săn. Trong lòng lại được vui mừng như nghĩ. Liệu có phải chăng là quá gượng ép?

      “Ngồi

      Vừa ngồi xuống, Băng Băng trực tiếp thẳng vào vấn đề. biết, với những người như Lãnh Như Phong cần phải đường vòng. Và chính bản thân cũng nghĩ như vậy. Thẳng thắn luôn mang lại thành công.

      “Rốt cuộc muốn gì ở tôi?”

      “Ý là sao? Tôi vẫn chưa hiểu.” (Mun: gian xảo!!! Còn biết ai khổ đâu!”

      Môi hồng hơi mím lại, tay nắm chặt. Có vẻ như muốn chơi trò mèo vờn chuột với ? Ánh mắt có phần lạnh nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, rất tiếc rảnh mà chơi với .

      “Tôi muốn bất kì ai biết đến chuyện này, muốn như thế nào?”

      Lần này như dự đoán. Lãnh Như Phong lại trả lời cách nhanh ngờ tới.

      “Tôi muốn em là người phụ nữ của tôi!”

      Đoàng! Ngẩng mặt lên, mi khẽ nhíu, mắt đầy ngạc nhiên. ta… Tim như có gì đó chấn động mạnh, rất ràng, câu của làm hoàn toàn ngờ tới được.

      “Nếu như muốn chúng ta đính hôn cách gấp gáp chỉ còn cách là từ từ làm người phụ nữ của tôi.”

      Lấy lại bình tĩnh, hỏi lí do. cần biết vì sao muốn như vậy. Trả lời theo câu hỏi được đặt ra, mà ngược lại, là người hỏi.

      “Có điều tôi muốn hỏi .”

      thấy Lãnh Như Phong gì, im lặng trong hoàn cảnh này tức là đồng ý. Băng Băng tiếp.

      “Đêm đó, biết tôi là ai. Phải ?”

      Lãnh Như Phong bên ngoài làm như có biến chuyển gì, nhưng trong lòng rất rối loạn vì ngờ lại hỏi trực tiếp như vậy.

      Tuy nhiên có ý định trốn tránh. Nếu như hỏi, nếu như quan tâm. im lặng. Còn nếu như muốn biết, nếu như cầu. ngại ra. thầm người, có gì phải hổ thẹn.

      “Phải.”

      Câu trả lời ngờ tới, việc diễn ra lường trước được.

      biết thân phận , biết là ai. Nhưng vẫn làm như vậy? Lòng hiểu vì sao lại đau. Cảm thấy như mình trở thành con rối trong tay người khác.

      Lòng tự tôn, kiêu ngạo cho phép bỏ qua chuyện này. Giọng như kìm nén cơn tức giận, mắt lạnh nhìn ra tia sát khí.

      biết tôi là ai, tại sao còn làm như vậy? muốn gì?”

      ấy hận mình. Hận… đúng vậy… là hận.

      hận , vậy phải hận ai?

      hận ai lấy quan tâm đầu tiên của mình, hận ai lần đầu gặp mặt cướp trái tim , hận ai mang đến bao nhiêu đau thương khó lành, bao nhiêu nhớ nhung khó thành lời. Hận ai biết đến tình cảm của . Hận ai mang lại yếu đuối mà lẽ ra bao giờ xuất như thế này.

      Nếu hận 1 ngày hôm nay, phải hận ai 15 năm đây?

      Đau qua lời , đau qua ánh mắt biết buồn. Đau thương tràn ngập xung quanh và tràn cả sang tâm .

      Mắt còn sắc lạnh, hơi thở còn bá đạo, mặt còn là băng giá. nhìn như oán trách như khổ tâm.

      “Tôi muốn gì? Em hỏi tôi muốn gì sao?”

      Quay mặt , tim đập mạnh nhịp. Nhìn đau buồn, lòng nặng trĩu. Muốn mở lời, nhưng lại biết gì hơn. , có kết quả.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      biết từ lúc nào đứng trước mặt , biết từ lúc nào lại gần như vậy. Gần đến nỗi có thể cảm nhận những đau khổ của .

      Cằm bị nâng lên buộc phải đối diện. nhìn thấy trong mắt bây giờ, đứng trọn trong đó. Giống như là khóa nó lại trong tim vậy.

      Sợ, sợ cảm giác này đây. Vì sao? cũng biết nữa. Chỉ là muốn đối mặt tiếp.

      Hãy cho là người nhát gan lần. Vì muốn chạy…chạy xa.

      “Trong cuộc đời này, thứ tôi muốn rất lâu rồi luôn chỉ có . Đó là em. Thượng Quan Băng Băng.”

      Mắt như che dấu gì đó, lòng như nghĩ về điều gì, tim như cố nhắc nhở bản thân. thuộc về mình và mọi chuyện chỉ là lần sai lầm. Vì vậy, hãy chấm dứt tất cả.

      Đầu quay trách khỏi tay , lạnh lùng, tàn nhẫn lời tuyệt tình rồi cất bước quay .

      mãi mãi, mãi mãi bao giờ có được tôi.”

      Tay…thấy lạnh. Cửa… đóng. …bước .

      Phập…Máu trong tim, máu trong lòng… tuôn trào.

      Hình như tai nghe thấy tiếng , vẫn nhàng và từ tốn. Hình như trong mắt , gương mặt vẫn đáng như vậy. Mà hình như thấy trước mặt, nhưng cứ như là hề tồn tại.

      Tim…nhói đau… Mắt…cay cay… Lòng…như chết

      Mãi mãi…mãi mãi có được . [Ha Ha Ha] Tiếng cười thê lương trong tâm trí, tiếng gọi thương trong lòng như gào thét. bao giờ có được , vậy còn lại gì đây?

      sao lại mang đến cho quá nhiều đớn đau như vậy. Tưởng chừng như bao giờ vực dậy nổi nữa. Sao tâm, yên. Sao lòng, vẫn thôi hy vọng. … lần đầu, đau như vậy…cũng là lần đầu. Nhưng… tim biết vỡ nát bao nhiêu lần.

      Tay run run chống lên mặt bàn, mắt như có gì đó rơi ra. Là mưa, hay là nước mắt. cũng biết nữa. Người con ơi. Tôi tưởng rằng mình được diện trong đôi mắt xinh, được chìm đắm bởi nụ cười tươi sáng, được hạnh phúc ngập tràn vì có tình của em. Nhưng, tất cả vỡ tan, chính vì em. Em làm tim tôi đau, làm mắt tôi cay, làm lòng tôi chết.

      Trong mắt em chỉ thấy khoảng hề có tôi. Nụ cười em chẳng hề hé nở và tình của em cũng chẳng bao giờ trao ra.

      Môi run run mím lại, mắt chỉ thấy cay cay. phủ nhận rằng mình khóc, thừa nhận rằng mình quên. chỉ khẳng định rằng quá nhiều.



      Băng Băng mắt nhắm lại, tay đặt lên ngực run run, hơi thở rối loạn và tim đập mạnh loạn nhịp.

      Người đàn ông ấy làm bối rối, đôi mắt ấy làm nghẹt thở và giọng ấy làm tim loạn nhịp. Bình tĩnh vốn có hoàn toàn biến mất. sợ, sợ cảm xúc vốn nên có bây giờ. Nếu như thế, người ấy phải làm sao?

      Lãnh Như Phong ngồi mình trong quầy bar Prug, xung quanh toàn là vỏ chai bia. hình như muốn quên tất cả và hình như , muốn mình mãi mãi bao giờ tỉnh lại.

      Ly này hết lại có ly khác thay. biết uống hết bao nhiêu và biết ở đây từ khi nào. chỉ biết vang vọng đâu đây lời . mãi mãi bao giờ có được .

      Nếu rượi có thể làm quên, ngày nào cũng uống. Nếu rượi có thể cho , nguyện đắm chìm trong đó. Vì thế nên cứ uống .

      Băng Băng cầm tách cà phê nóng, nhìn ra ngoài cửa kính. Trong đầu lại lên, trong mắt có đau lòng, trong tim có gì đó nỡ. Tại sao? cũng biết nữa.

      thanh báo hiệu có tin nhắn làm giật mình khỏi suy nghĩ.

      “Nhớ quá! Sắp về rồi! Chờ nha!”

      trở về, người ấy sắp trở về. Nhưng sao lại thấy trống vắng như vậy.



      Sau khi biết tin Lãnh Như Phong dạo này tốt, mẹ của Băng Băng bắt phải tới thăm và lấy đủ những lý do để thuyết phục. Nào là ở với ai, nào là bị bệnh, nào là vì hai gia đình chơi thân với nhau…

      Chính vì thế nên, bây giờ đứng trước nhà .

      Muốn xoay người, chân lại dời được. Tay cầm nắm cửa muốn buông ra, nhưng lại là đẩy vào.

      Ngôi nhà lạnh lẽo như có người ở. khí hoang vắng tiêu điều đến buồn bã.

      Băng Băng nhìn qua căn phòng nhưng chẳng thấy ai. Đưa mắt lên lầu chỉ thấy khoảng im lặng. Chân bước theo quán tính. Năm 8 tuổi có lần đến đây chơi. Cho nên nếu có gì thay đổi có lẽ phòng vẫn ở chỗ cũ.

      Tay cầm nắm cửa đẩy vào.

      Căn phòng màu lam thoáng mát, bộ bàn sofa thụy sĩ sang trọng, chiếc giường êm ái to NewYork, thảm lụa đá ba tư mềm mại. Tất cả đều hòa hợp với nhau.

      Mắt chợt dừng lại chỗ. Người như bị hút về nơi đó. tường, bức tranh to có khung bằng viền đá đen sáng lấp lánh. Trong bức tranh là cảnh xuân thơ mộng bao lấy xung quanh . Màu dịu , hoa khoe sắc, chim hót ríu rít. Người con mặc bộ váy trắng, mái tóc thả dài, mắt sáng lung linh, miệng cười tươi hé mở. vai con bươm bướm hồng đậu, gió khẽ thổi làm viền váy bay.

      Điều ngạc nhiên nhất là người con trong bức tranh ấy lại chính là .

      [ Trong cuộc đời này, thứ tôi muốn rất lâu rồi luôn chỉ có . Đó là em. Thượng Quan Băng Băng. ]

      Câu bá đạo lại lên trong đầu . Đôi mắt đau thương như nhìn thẳng vào như đứng trước mặt đầy lặng lẽ.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Vì sao? Vì sao lại như thế? muốn biết, muốn quan tâm đến. sợ, sợ cảm giác nảy nở trong lòng.

      Cách cửa đột nhiên mở làm Băng Băng giật mình ngước nhìn. Người đàn ông cao ngạo ngày thường, người đàn ông mà với tất cả là gì biến mất. quần áo chỉnh tề, mái tóc hơi rối, mắt đầy ngạc nhiên nhìn .

      “Băng Băng… Sao em lại ở đây?”

      “Tôi….”

      Nhìn , môi thành lời. Nhìn , mắt chỉ muốn tránh . Nhưng đứng trước mặt .

      “Có phải em thay đổi suy nghĩ? Có phải em cho cơ hội?”

      Gương mặt như chờ đợi và mong ước câu trả lời của . Nhưng biết, mình chẳng cho được gì. Vì có người cho , đợi . Nhưng phải là .

      Vì sao lòng lại đau? Vì sao nỡ từ chối? Phải chăng là ? Tâm muốn , môi muốn cười, mắt muốn nhìn. Nhưng được.

      “Xin lỗi, tôi thể , tôi…”

      Lời đau nhói tim gan chưa thành, mắt nhắm lại muốn nhìn chợt mở ra. Môi bị phong ấn.

      mãnh liệt, ngang ngược mà chiếm lấy môi .

      chưa kịp đẩy ra bị ôm trọn, chưa kịp quay mặt bị cường hôn. Nụ hôn tham lam, nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn đầy chiếm đoạt. cứ như vậy mà lôi vào vòng xoáy của chính .

      chiếc giường, nam nhân điên cuồng đòi hỏi, còn nữ nhân vô lực cầu xin. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng thương tràn ngập căn phòng.



      Băng Băng đôi mắt khẽ mở lúc sau mới kéo chăn ngồi dậy. Người đàn ông khuôn mặt hài hòa ngủ say bên cạnh còn tay vẫn ôm lấy eo . nhìn kĩ , ngũ quan như khắc, khí chất gợi cảm, toàn thân thu hút hồn người.

      Tay vô tình chạm lên mắt, dọc xuống mũi cao, tiếp đó là môi mỏng gợi cảm. Rồi lại như người vô hồn mà cúi xuống, môi chạm môi sau đó dừng lại bên tai thầm .

      “Hình như là tôi thích rồi.”

      Cẩn thận nhấc tay ra, chân nhàng bước xuống, người cũng nhàng bước .

      sao? đâu có nghĩa là phải bên nhau.

      Người ấy trước , người ấy mong trước . Vì vậy người bên , cũng là người ấy.

      Lúc Lãnh Như Phong tỉnh dậy là sáng hôm sau. Đầu đau nhức như búa bổ. Nhưng cảm giác toàn thân lại sảng khoái vô cùng. (Mun: ~.~!!! quá sảng khoái chứ!)

      Hôm qua hình như gặp . Phải là . Nhưng đầu đau quá. Nhắm mắt lại cố gắng kiếm tìm. Hình ảnh lên càng nhiều. Có nhìn , có bên cạnh, có yếu đuối nức nở van xin.

      Mắt nhìn xung quanh. lại mất. (Mun: lần 2! =.=’’’ Yên tâm, lần 3 khác. Hô hô hô.)

      Có lẽ ép buộc, có lẽ muốn gặp lại. Có lẽ quá sai?

      [Hình như, tôi thích rồi]

      Tất cả xung quanh như dừng lại. Bên tai như chỉ còn nghe thấy được câu ấy.

      nghe thấy như vậy, thích . Là thích, phải là . Nhưng đợi, có thể đợi đến khi . Nhưng bây giờ, phải xác định lại lần nữa.



      Băng Băng ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc thể tập trung nổi. cứ lên quấy rầy làm thể thanh tĩnh. cố xua nhưng nó vẫn xuất . ngờ lần đầu thích người, ngờ lần đầu nhớ người, lại là người nên.

      “Ring!”

      Ấn nút nghe. Tiếng tiếp viên vang lên trong điện thoại.

      “Thưa phó chủ tịch, Lãnh tiên sinh muốn gặp ngay bây giờ được ạ?”

      đến đây làm gì? Chẳng lẽ từ chối như vậy còn chưa đủ?

      “Mời lên”

      “Vâng”

      Nếu như vậy chưa đủ, ngại buộc phải dừng lại. Có lẽ đây cũng là điều mà muốn nhắc nhở chính mình. Dừng lại trước khi quá lún sâu.

      “Cốc!Cốc!Cốc!”

      “Mời vào”

      Hai người ngồi đối diện nhau, hai người lời nào. Chỉ có hai mắt nhìn thẳng nhau, nhưng quá xa cách.

      Lạnh lùng lên tiếng trước, Băng Băng nghĩ như vậy là quá đủ rồi.

      “Tôi nghĩ còn gì giữa chúng ta nữa”

      “Em em thích tôi”

      “Sao?”

      “Tôi đợi, chỉ cần em cho tôi cơ hội”

      Tay run run nắm lại, lòng hỗn loạn vô cùng. nghe thấy?

      “Xin lỗi! Có lẽ nghe nhầm. Tôi hề thích , mà ngược lại, thậm chí còn là chán ghét.”

      Tiếng tức giận đối diện bây giờ lại ngay bên cạnh, ánh mắt đỏ ngầu đau thương như nhìn thẳng vào tim. Hai tay nắm mạnh vai ép quay về phía .

      “Thượng Quan Băng Băng, em ?”

      Hít hơi, mắt lạnh vô hồn nhìn . Câu thốt ra đồng thời cũng làm tim đau nhói. Bây giờ biết, mất rồi.

      “Đúng vậy, tôi mãi mãi bao giờ thích .”

      Hai tay run run như bóp nát vai , mắt như có hơi nước mà nhìn thẳng vào đến thê lương tuyệt vọng. Tại sao lại nhìn như vậy? mềm lòng nếu cứ nhìn như thế mất.

      Đột nhiên hung hăng cúi xuống tàn bạo môi . Nụ hôn mạnh mẽ đến nhói đau rồi lại nhàng đến xót xa giống như tâm trạng bây giờ của vậy.

      dường như sắp bị cuốn lấy tiếng mở cửa làm hoàn toàn tỉnh lại.

      Người con đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn . Người con ấy trở về.

      “Bốp”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :