1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nàng Không Là Quá Phụ - Mary Balogh (18 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 9




      Bà Adams đem hết sức lực để chuẩn bị buổi tiệc và đêm dạ vũ ở trang viên Bodley . Bà thường nhận thấy tổ chức dạ vũ ở nông thôn khó khăn hơn ở thành phố rất nhiều . Ở thành phố người ta gởi giấy mời toàn thể giai cấp quí tộc, họ tin chắc mọi người đến và buổi dạ vũ diễn ra rất hấp dẫn . Và luôn luôn mọi người đến đầy đủ . Dù sao Claude cũng là em của Tử tước Rawleigh và là người thừa kế . Ở nông thôn, người ta mời tất cả mọi người, ngoại trừ giới nông dân, họ chỉ hy vọng người đến đầy đủ thôi là xem như thành công rồi .

      Ít ai nghĩ đến chuyện tổ chức dạ vũ vào lúc sơ xuân như thế này . Vì đủ hoa, trong vườn có rồi, mà trong nhà kiếng trồng hoa cũng khan hiếm . Người chỉ huy đám nông phu làm việc trong trang viên sửng sốt khi ra lệnh cắt hết hoa trong vườn để trang hoàng cho đủ trong các phòng .

      Nhưng đến xế chiều hôm thứ sáu, phòng khiêu vũ và phòng tiệc đều tươm tất chẳng thua gì buổi dạ vũ của giới thượng lưu . Ban nhạc đến, sắp xếp xong nhạc cụ . Nhà bếp thuê thêm người để giúp phục vụ cho bữa tiệc .

      Tất cả mọi việc đều xảy ra nhờ may mắn . Trận mưa như trút vào hôm qua và kéo dài thành mưa bụi buồn bã vào sáng hôm nay ngưng hẳn .

      Bà Adams ngồi ở bàn trang điểm cho người hầu chỉnh lại vài nơi chiếc áo dài, đeo kim cương quanh cổ và đeo bông ở hai tai . Bà nhìn mình trong gương với vẻ hài lòng và khi chồng bà từ cánh cửa thông với phòng ông ở bên cạnh bước vào, bà hất đầu ra dấu cho hầu rút lui .

      Ông đến đứng phía sau lưng bà, để hai tay lên đôi vai trần của bà rồi :

      -Ồ, đẹp quá! Em càng ngày trông càng đẹp, Clarissa à . Em có lo ?- Ông bóp bóp các bắp thịt căng cứng vai bà .

      -- Bà đáp, giọng tự tin- có bốn mươi thực khách . Con số chính xác . Mời đến dạ vũ như thế là nhiều rồi đấy . Chắc chắn họ đến hết . Được mời đến Bodley là vinh dự rồi .

      Ông nhìn hình bà trong gương, miệng cười toe toét .

      -Tất cả nhờ tài năng của em- ông - Trông em ngon lành muốn cắn quá . Chắc chưa được phép đụng đến phải ?- Ông cúi đầu hôn sau gáy bà .

      -Em ước chi có cách từ chối mời bà Winters cho lịch .

      Ông ngẩng đầu nhìn sát vào gương, hỏi:

      -Bà Winters? Bà ta làm gì xúc phạm đến em ư, Clarissa? Ngoài việc bà ấy đẹp, bà ta chẳng có gì đáng trách cả .

      -Bà ta biết thân phận mình- bà gay gắt đáp – Bà ta làm dáng làm điệu . Bà ta vênh váo .

      -Đó là theo ý của em thôi, chứ chẳng có gì đâu .

      -Rawleigh để ý đến Ellen- bà đáp- Ai cũng thấy điều này hết . Hai người rất xứng đôi . Nhưng bà Winters ve vãn tán tỉnh ấy . Tuần trước bà ta ở mình với ấy trong phòng nhạc . Rồi hôm qua em đến hỏi thăm sức khỏe bà Downes, Downes ra xe em, cho biết hôm trước bà Winters ở trong nhà của họ khi Daphne và Rawleigh ghé vào thăm họ . Rồi sau đó hai người đưa bà ta về nhà và “ vào trong nhà bà ta”

      -Này em- ông Adams - chắc có mặt Daphne ở đấy, mọi việc rất đứng đắn . vậy, có lẽ chuyện này là lý do ý kiến của ấy . Có phải em tưởng tượng ra chuyện có phải ? Chắc em biết ý kiến của về cái gọi là tán tỉnh giữa Rex và Ellen rồi .

      -Em tổ chức buổi dạ vũ tối nay là có mục đích . Em nghĩ đây là cơ hội tốt để công bố luôn thể, Claude à . Hay ít ra cũng để cho mọi người thấy được chuyện giữa hai người đà tốt đẹp . Em để cho chuyện này bị hỏng đâu .

      -Clarissa- ông , giọng nghe rất cương quyết- Rex phải là con rối . Ellen cũng . Hay bà Winters cũng . tin chắc tất cả họ đêm nay cư xử rất đàng hoàng hẳn hoi . Chúng ta thể đòi hỏi nhiều hơn thế . Chúng ta thể tổ chức buổi dạ vũ để cho họ tán tỉnh nhau trong khi họ muốn thế . Và chúng ta thể ngăn cấm Rex và bà Winters nhìn nhau . Hay thậm chí nếu họ muốn nhảy với nhau chúng ta cũng được cấm họ .

      Bà đứng dậy, quay mặt nhìn ông .

      -Tôi chấp nhận- bà - Tôi để cho con đàn bà ấy cười với ấy, để cho nó đá lông nheo với ảnh, lôi cuốn ảnh . Chúng ta biếty bà ấy là ai, Claude à, hay biết bà ta làm cái gì . Chúng ta chỉ biết . . .

      -Chúng ta biết bà ấy thuê ngôi nhà trong làng của chúng ta, và năm năm nay bà ấy xống rất mẫu mực- ông đáp với giọng rất cương quyết- Chúng ta biết mỗi lời mỗi hành động cử chỉ của bà ta đều cho thấy bà ấy là người rất đáng kính . Chúng ta còn biết bà ấy là khách được mời đến dự dạ vũ đêm nay ở nhà chúng ta . Bà ấy phải được đối xử rất lịch như bao nhiêu khách khác, Clarissa à .

      -Ồ- bà tiếp- em ghét khi thấy bạnh hàm xai và trợn mắt như thế . trông thấy giống Rawleigh hơn bao giờ hết . Claude, đừng thế . biết em rất lo lắng .

      Ông quàng hai tay ôm bà vào lòng . Ông :

      -Phải, biết . Em rất lo cho đêm nay và rất lo cho tương lai của em em . Mọi việc ổn thỏa tốt đẹp cho cả hai, nếu em thanh thản nghỉ ngơi . Tại sao em hưởng thú vui trong buổi tối này? Hãy dành bản nhạc van đầu tiên cho . tha thiết cầu đấy . Em hãy dành ưu tiên cho chồng chứ . Người ta cho khi tổ chức chiêu đãi dạ vũ vợ chồng nên ở bên nhau, vì như thế là đúng mốt, nhưng cóc cần . Em phải khiêu vũ với .

      Bà thở dài, :

      -Claude, làm em cảm động quá . Ôi, ước gì bản nào em cũng nhảy với . thơm quá . Dùng nước hoa mới ư?

      -Mua dùng để dành cho vợ- ông đáp- và hôm nay dùng với hy vọng sau buổi dạ vũ vẫn còn hương thơm để dành cho em sau đó .

      - làm như thể phải cần nước hao mới đạt được hy vọng đó- bà đáp- Rawleigh cầu Ellen nhảy bản đầu tiên . Như thế là đầy hứa hẹn rồi chứ gì, phải ?

      Ông cười .

      -Như thế có nghĩa là, ít nhất cả hai người ai là có cặp để nhảy lúc bắt đầu- Ông rồi kéo tay bà quàng quanh tay ông và dẫn bà ra cửa- đến giờ ta xuống dưới để đón khách rồi, em .

      Bà Adams lại ước ao sao Catherine Winters có mặt trong đám khách đến dự, nhưng lần này bà ra thành lời .

      ***

      Nam tước Pelham và ông Gascolâgne có ý định tuần sau ra về . Họ họ muốn ở lâu làm phiền gia chủ vì phải tiếp đãi họ niềm nở quá . Họ biết họ về đâu, thậm chí chưa biết họ có cùng vui chơi với nhau và mùa xuân và mùa hạ . Chỉ biết điều là họ thể đến Luân Đôn được . Cho nên có thể họ đến Dunbarton ở Cornwall, ở đây có nhà tôn quê của Bá tước Haverford . Bá tước ở đấy từ trước Giáng sinh và họ cảm thấy được gặp lại ông ta ở đấy quá tuyệt .

      Tử tước Rawleigh biết họ chán ở Bodley rồi . thể trách họ được . Danh sách số khách được Clarissa mời đến có thể nhóm bạn bè và bà con đến họp mặt, chứ phải là khách mời đến dự tiệc của gia đình . tính đến chuyện ra với các bạn . Ra là phương pháp chứng tỏ cho Clarissa biết rằng hành động bà ta lợi dụng buổi dạ vũ để ghép chồng cho em hành động hoàn toàn sai lầm . Và tin chắc nếu ra có lẽ Ellen Hudson cảm thấy thoải mái .

      Nhưng thể . Chưa được . Chưa cho đến khi nào thấy tình hình hoàn toàn hết hy vọng . . .

      Dĩ nhiên việc theo đuổi bà góa phụ xinh đẹp đến hồi lộ liễu đáng sợ . Daphne là người mới biết về mối quan tâm của . Nhưng phải vì thế mà bà hoảng hốt . Mà trái lại . Bà hoàn toàn đồng ý việc theo đuổi nàng . Dĩ nhiên bà biết ý đồ của , như Catherine Winters thắc mắc nêu ra . Daphne chỉ cho rằng theo tán tỉnh phụ nữ mà thôi .

      Khi hai em ở nhà Catherine trở về, bà với :

      -Nếu ngày mai muốn cưỡi ngựa chơi với Clayton và em, em đề nghị nên đến mời bà Winters cùng với chúng ta, vì em thấy đơn tội nghiệp quá, Rex à . Nhưng khổ nỗi là bà ta có ngựa . Hừ, thôi bộ vậy . bộ tốt hơn . và bà ấy cứ tụt ra đàng sau đoạn như buổi chiều hôm nọ, rồi mặc sức mà tán tỉnh .

      Nhưng hôm qua trời mưa, và mặc dù Daphne và Clayton bộ đến chơi những nơi nào đó chưa biết, từ chối theo họ . Lạy Chúa lòng lành, muốn như thế, muốn tán tỉnh tình nhân trước mắt em , cặp mắt chan chứa tình thương nhưng thiếu hiểu biết .

      Nhưng đêm nay là đêm dạ vũ . phải mặc áo quần cẩn thận mới được, chiếc áo khoác màu đen, cái quần ống túm tận đầu gối bằng vải trắng có viền đăng ten . Ở thành phố màu đen là màu thông dụng, nhưng ở nông thôn người ta ít thấy . kẹp vào giữa chiếc cà vạt cái găm có đính kim cương, đây là đồ trang sức duy nhất của . vốn rất ghét chưng diện lòe loẹt . Đêm nay muốn tránh chưng diện sang trọng . muốn lộng lẫy hơn người tình nhân của mình .

      Khi trông thấy nàng, cảm thấy sung sướng, vì thể diễn ra đúng như dự kiến của . Trước khi bắt đầu bữa tiệc, thấy nàng đứng cách đoạn ở bên kia phòng khách . Nàng ăn mặc giống như lần trước, lần nàng được mời đến ăn cơm tối . Nàng mặc chiếc áo dài may giản dị và chỉ đeo chuỗi hạt ngoc trai cổ . có cài đồ trang sức gì tóc hết .

      thấy lúc này trông nàng nổi bật lên trước tất cả các phụ nữ khác trong phòng, kể cả Clarissa, mặc dù bà mang đầy kim cương lóng lánh người, kim cương mà Claude tặng bà làm quà cưới . Catherine tươi cười, chuyện với bà Lipton, cặp vợ chồng xa lạ biết, và với người đàn ông mà Rex nhận ra là người thuê đất, người mà Claude đến gặp cách đây khoảng tuần . chàng này mình và trông bề ngoài chắc ngoài 35 . Mẹ kiếp đôi mắt của ta, nếu ta biết điều liệu hồn mà kiềm chế lại .

      Nàng chợt trông thấy đứng bên này phòng, nàng mỉm cười với . phân vân biết nàng có lầm với Claude nữa . Nhưng nụ cười tươi tí nào hết . Nếu miêu tả cho chính xác đấy chỉ là nụ cười nhếch mép . định thế nào đêm nay cũng khiêu vũ với nàng . mong sao nàng có ý đồ tránh hai bản nhạc van mà cầu nàng nhảy với . Đêm nay thế nào cũng phải hôn nàng cho được, hôn đàng hoàng hay hôn lén . Nụ hôn cầu hôm nọ thể gọi là nụ hôn được, nhưng nó đánh thức lòng mong mỏi, khao khát được hôn . Nếu nàng chịu ngủ với , lạy Chúa, chắc nàng chịu hôn . Chắc nàng từ chối hôn .

      Bỗng Nam tước Pelham đến đứng ngay trước mắt , :

      -Này ông bạn, ngay cả với kẻ thù tôi cũng chưa thấy nhìn với ánh mắt rực lửa như thế . Nàng vẫn mãi ngoan cố ư?

      -Có lẽ sau đêm nay và Nat đổi ý kiến, ra nữa- Tử tước Rawleigh , đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt khinh bạc, buồn bã- ra Clarissa cũng cố mời cho được số người đẹp đến dự dạ vũ .

      -Nat để ý tóc đỏ- Nam tước Pelham , hất đầu về góc phòng đàng xa, nơi có còn trẻ xinh xắn đứng lẫn trong đám đông, ta giương mắt nhìn quanh, vẻ sung sướng- Nhưng ta lo lắng lắm, Rex à . ta cứ sợ thế nào cũng có cha mẹ, em, chú bác, vân vân- chắc biết luận điệu cũ rích ấy rồi- có mặt ở đây, và có lẽ bu vào ấy để hỏi cho ra lẽ ý đồ của ảnh nếu ảnh la cà bỡn cợt tán tỉnh ta .

      Tử tước Rawleigh cười khúc khích .

      ***





      Trong bữa ăn, nàng ngồi gần những người rất lịch , ông Lipton bên và Ngài Clayton Baird bên . Mặc dù bà Adams chào nàng với nét mặt rất lạnh lùng, nhưng mọi người đều tử tế, bặt thiệp và lại còn thân ái nữa . Nàng xua đuổi ra khỏi đầu óc ý nghĩ là nàng trông giản dị hơn các các bà khác . Nàng vẫn mặc cái áo dài màu xanh lục mà nàng thường mặc vào các cuộc vui chơi giải trí vào buổi tối trong suốt hai năm qua . Và nàng mang chuỗi ngọc của mẹ nàng . Nàng ít khi mang chuỗi ngọc trừ vào những dịp rất đặc biệt .

      Chuyện nàng ăn mặc đơn giản và hợp thời trang chẳng thành vấn đề . Nàng đến đây để cho người ta ngắm nghía . Mà nàng đến để vui chơi buổi tối với mọi người . Và khi họ rời phòng ăn sang phòng khiêu vũ, ở đây có nhiều người khách khác nữa, những người được mời đến ăn bữa tối, nàng nhận thấy nàng ăn mặc còn đẹp hơn những bà vợ và các con của những chủ trại thuê đất .

      Nàng nhảy suất đầu tiên với chủ trại thuê đất, điệu vũ đồng quê . Nàng cười với ông ta và cảm thấy hưng phấn . Nàng thường thích buổi dạvũ có chơi nhạc vui tươi, có hương thơm và nước hoa, và cảnh múa may quay cuồng làm tung bay những chiếc áo lụa và xa tanh màu sắc rực rỡ, đồ nữa trang lấp lánh dưới ánh đèn cầy .

      Nàng hy vọng tử tước thay đổi ý kiến, mời nàng nhảy hai bản van như cầu . Chắc ta thay đổi ý kiến . Ở giữa khung cảnh đông đúc như thế, nàng nghĩ chả lẽ chỉ mời độc mình nàng . Mà lại mời nhảy hai bản van? Chắc chắn ta mời đâu . Trong khi vào bàn tiệc lúc ở trong phòng khách, ta hề có ý định đến gần nàng . Khi vào tiệc, lại ngồi vào chỗ quá xa nàng . Trong phòng khiêu vũ ta cũng đến gần nàng . Bây giờ lại nhảy bản khác với Ellen Hudson kia kìa .

      cho biết phải nhảy với Hudson bản khai mạc kia mà . Nếu vẫn giữ chương trình như định làm sao nhỉ? Catherine hồi hộp thở nhanh .

      Đêm nay nàng lầm ta với người em song sinh . Ông Adams trông cực kỳ đẹp trai trong bộ đồ sọc xanh . Còn Tử tước hết sức lịch và . . . trông quỷ quái trong bộ áo quần màu đen trắng .

      Gascolâgne mời nàng nhảy suất tiếp theo, điệu vũ bốn cặp . ta được lòng nàng . Nàng thích cặp mắt nhí nhảnh tươi cười và khuôn mặt xinh trai của ta, và nàng lại tự hỏi, tại sao con người đẹp đẽ như thế này, duyên dáng như thế này, tư cách cởi mở như thế này, thế mà chỉ làm cho nàng mát dạ thôi chứ làm cho lòng nàng rung động . Trong khi người kia . . .

      Phải rồi, có lẽ bản chất của nàng chỉ bị những kẽ có tà tâm thu hút lôi cuốn . Hai ông quí phái đề nghị thành hôn với nàng trong ba năm trước đều là những người rất xứng đáng làm chồng, có khả năng mang đến hạnh phúc cho nàng . Nhưng nàng từ chối cả hai chỉ vì nàng viện cớ nàng .

      . Thiếu tình , hôn nhân rất phiền phức . Nam tước Pelham nhảy với nàng điệu vũ đồng quê khác .

      Trước khi nhảy, ta cúi người chào nàng, giương cặp mắt xanh đắm đuối nhìn nàng và :

      -Bà Winters, tại sao rốt lại Nat được phép từ giã người đẹp nhất trong phòng?

      -A- nàng cười nhìn , đáp- Thưa ngài, ngài là người tâng bốc quá đáng rồi .

      Rất dễ cười với ông ta, mặc dù điệu nhảy mãnh liệt rất khó có đủ giờ để hay để cười .

      Khi điệu vũ chấm dứt, đưa nàng vễ chỗ cũ và :

      -Tôi biết tiếp theo đây điệu van . Tôi rất mừng khi thấy bà Adams bằng lòng đưa nhạc van vào chương trình buổi dạ vũ ở chốn thôn quê này . Nãy giờ có điệu vũ nào tôi thấy thích cho bằng nhạc van . Chắc bà biết nhảy điệu này chứ, bà Winters?

      -Ồ, biết chứ . Điệu vũ này lãng mạn, tuyệt vời lắm .

      Nhưng tim nàng đập thình thịch, nàng tiếc là quên mang theo quạt . Bỗng nhiên căn phòng nóng bức và thiếu thoáng khí . Nàng định đến phòng nghỉ của các bà để ngồi ở đấy lát cho đến khi suất nhảy khác tiếp tục, nhưng bỗng nàng thấy hoảng hốt cách rất lạ lùng . chỉ nhảy với Hudson, bà Adams và Phu nhân Baird . Nếu nhảy bản nhạc van đầu tiên với người đến dự tiệc kể cũng lạ .

      Nhưng chắc có lẽ định nhảy điệu van với nàng rồi . Có lẽ đấy cũng là lý do khiến nàng chạy trốn khỏi đây . Đứng đây để nhìn dẫn người nào đấy ra sàn nhảy nhục quá .

      Thế rồi bỗng ngài Clayton xuất bên cạnh nàng, quá trễ rồi, chạy khỏi đây được rồi . Ông ta chuyện với nàng vài phút rồi mới nàng nhảy nhạc van . Ôi, trời ơi! Nhưng cũng được thôi, ít ra nhảy với ông ta cũng bớt nhục . Nàng hé môi để trả lời và đưa bàn tay để áp lên bàn tay ông ta .

      Bỗng từ sau lưng nàng, giọng buồn buồn, kiêu ngạo cất lên:

      -Xin lỗi, ông bạn . Tôi cầu dành suất này để khiêu vũ với bà Winters rồi . Có lẽ suất sau bà ấy rảnh, nhảy với chú .

      Nàng quay phắt lui, để tay lên bàn tay của Tử tước Rawleigh chìa ra, và để cho chàng dìu ra sàn nhảy, hề quay lại lần để nhìn ngài Clayton . Và mặc dù họ là cặp đầu tiên ra sàn nhảy và bao nhiêu con mắt trong phòng đều đổ dồn vào họ, nàng vẫn cảm thấy sung sướng vô cùng . Vì đây là lý do khiến nàng đến đây . Đây là giây phút nàng chờ đợi suốt cả buổi tối hôm nay .

      -Tí nữa đem bản van của tôi mà cho ông em rể của tô rồi, bà Winters à- Rex , cặp mắt đen nhìn nàng đăm đăm . Họ đứng nhìn nhau, nhưng chưa đụng vào người nhau vì nhạc chưa trỗi lên- Tôi rất giận . Bà thấy tôi giận hay sao?

      -Nếu tôi chiều theo ý ông chắc hay hơn phải ? Tôi phải làm theo ý ông mới tốt phải ? dễ gì đâu, thưa ngài . Tôi biết ông là sĩ quan kị binh trong thời gian có chiến tranh, nhưng tôi phải là tên lính mới ngu ngơ của ông đâu .

      -Tôi bao giờ cho lính mới ngu ngơ nhảy nhạc van với tôi- đáp- Tôi muốn gây tai tiếng trước mắt mọi người .

      Nàng bật cười mặc dù nàng muốn cười, mắt sáng lên với vẻ thích thú như để khen nàng, khen tràng cười của nàng . :

      -A, thế mới tuyệt . Bà Winters, mấy khi thấy được bà cười như thế này . Tôi tự hỏi trước đây biết bà có thường cười như thế này ?

      -Nếu ai đó biểu lộ niềm hân hoan qua tiếng cười khi nghe được câu ý nhị, người ta bị gán cho là bình thường, là hời hợt, thưa ngài .

      tảng lờ như nghe lời nàng, :

      -Tôi chắc bà thời bà thường vui cười . Thời trước khi bà đến Bodley-on-the-Water . Lạy Chúa, tại sao bà lại đến chốn này? Chắc khi ấy bà chỉ là . Hẳn bà quá chồng cho nên khi ông ta qua đời, bà thề với vong linh chồng là bao giờ cười lại nữa .

      Ôi, lạy Chúa lòng lành . Xin cho nhạc trỗi lên . Nàng muốn người nào đoán già đoán non những chuyện xảy ra trong quá khứ của nàng .

      -Hay là- tiếp- cuộc hôn nhân của bà trải qua cơn bão táp bất hạnh, khiến bà phải đến cái xó xa xôi này để ở và quên hết cách cười thoải mái .

      Đêm nay nàng đến đây để “vui chơi” . Nàng mím chặt môi rồi cất tiếng đáp:

      -Ngài xấc láo lắm, thưa ngài .

      nhướng cao chân mày, :

      -Còn bà, đừng để tôi quá kiên nhẫn nữa, thưa bà .

      Bắt đầu điệu van như thế này quả có dấu hiệu gì thuận lợi, tốt đẹp hết, điệu vũ mà nàng đặt hết tin tưởng là mê ly lãng mạn . Nhưng may thay nhạc vừa bắt đầu, nhích người vào gần nàng hơn, tay để vào sau eo của nàng, tay nắm bàn tay phải của nàng . Nàng để bàn tay trái lên vai . quay nàng vào vũ điệu .

      Trước đây nàng từng nhảy điệu van rồi . Nhiều lần rồi . Đây là vũ điệu nàng thích nhất . Và khi được nhảy với người có tình ý với nàng, nàng lại cảm thấy tuyệt vời hơn nữa . Vũ điệu này thường dễ biểu lộ được tình cảm sâu kín, lãng mạn của mịnh . . . Và bây giờ nàng được sống trong tình cảm đó .

      Nàng cảm thấy khiêu vũ với Tử tước Rawleigh hẳn là được vào thế giới lãng mạn . Nàng biết khiêu vũ với thái độ đam mê, rất lôi cuốn đến nỗi nàng cảm thấy toàn thân mình bủn rủn . Bàn tay để bên hông nàng, như truyền vào người nàng hơi nóng kỳ lạ . Nàng cảm thấy cả cơ thể hừng hực nóng từ đầu cho đến chân . Mặc dù thân thể hai người chạm vào nhau . Nàng ngửi mùi nước hoa hòa lẫn với mùi khác trong người , mùi vị chính của con người .

      Thế rồi nàng cảm thấy hồ hởi, sung sướng . là người khiêu vũ rất giỏi, dìu nàng quay cuồng khắp phòng cách rất tài tình, lỗi bước, va chạm người nào nhảy trong phòng . Nàng nhịp nhàng theo bước chân của và cảm thấy chưa bao giờ nàng nhảy đẹp như hôm nay . Chưa bao giờ nàng cảm thấy hoàn toàn sung sướng như thế này .

      Cuối cùng, nàng cảm thấy lúng túng ngượng ngập . Nàng bắt gặp ánh mắt của bà Adams, tình cờ và trong lúc lòng hân hoan, khi bà ta nhảy với chồng . Mặc dù môi bà nở nụ cười, nhưng mắt bà lại lạnh lùng như thép . Và mắt bà lộ vẻ giận dữ khiến nàng phải kinh hoàng .

      Vừa nhảy, Catherine vừa nhận ra như thể chưa khi nào nàng được sống trong tâm trạng của nữa giờ này, và như thể khong ai hữu đời ngoài nàng với người đàn ông nhảy với nàng . Bỗng nàng nhận thấy nàng nhảy trong phòng có nhiều người và sau những giờ phút này nàng còn có nhiều thời gian nữa . Còn cả khoảng thời gian suốt đời phải sống với chính những người này- ngoại trừ Tử tước Rawleigh, người ra trong ngày rất gần đây .

      Nàng phân vân biết mặt nàng và các động tác cơ thể nàng biểu lộ như thế nào trong thời gian 15 phút hay 20 phút vừa qua . Nàng nhìn lên mặt để xem thử biểu lộ thái độ ra sao .

      nhìn chăm chú xuống mặt nàng

      -Lạy Chúa, tôi muốn bà, Catherine Winters à- . Lời nghe ấm áp rất khác xa với vẻ u sầu trong mắt .

      Đây chính là vấn đề mà những ai chống đối điệu van thường đưa ra, nàng nghĩ . Điệu van thường khơi dậy đam mê, mà lòng đam mê nên kích thích, được khêu gợi lên . Và nàng còn nhảy điệu van với lần nữa trước giờ ăn phụ?

      -Thưa ngài- nàng - tôi nghĩ ngài bắt đầu năng lẩm cẩm rồi đấy . Trước đây chúng ta đến vấn đề này rồi . Cuốn sách xếp lại rồi .

      -Thế ư?- hỏi, mắt liếc nhanh nhìn xuống môi nàng- thế à, Catherine?

      Nàng nghĩ là kẻ tán lão luyện, tài tình . Con người đểu giả . phải là người nàng gặp đầu tiên . Nàng biết đôi môi của khi mở ra gọi tên nàng có sức mạnh làm cho nàng xao xuyến . Và quả nhiên hoàn toàn đúng . thanh trong lời hỏi, trong tiếng gọi tên nàng, nghe trìu mến dịu dàng biết bao, làm cho nàng xúc động .

      Hoàn cảnh sao mà kỳ cục như thế này!

      Thay vì trả lời, nàng lại nhìn vào chiếc ghim đính kim cường long lanhh chiếc cà vạt của .

      Khi bản nhạc chấm dứt đưa nàng về chỗ cũ, :

      -Tôi rất sung sướng thấy bà trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi . Tôi muốn buộc lòng phải gọi bà là kẻ láo . Nhớ suất nhảy vào giờ ăn phụ đấy nhé . Bà đừng ban cho ai khác đấy- đưa bàn tay nàng lên môi, hôn mấy ngón tay của nàng rồi quay .

      Nàng định bỏ về trước khi nhảy van vào giờ ăn phụ . Nàng chịu được cảnh như thế này nữa . Tất cả công việc giữa gìn vun xới trong bao năm qua đời nhà ma . Nàng phải mất 5 năm nữa mới lấy lại được phong độ và cảnh bình an sau những chuyện xảy ra trong hai tuần vừa qua . Có lẽ nàng lấy lại được ở Bodley-on-the-Water này . Ở đây nhiều chuyện nhắc nhở nàng nhớ mãi . Nhưng nàng thể rời khỏi đây được . Chỉ nghĩ đến việc rời khỏi nơi đây là nàng rùng mình khiếp hãi- rời đây để bắt đầu lại với những người xa lạ . Mà cho dù nàng có muốn bắt đầu lại nữa, nàng cũng thể làm được . Nàng phải ở đây cho hết đời .

      Nàng đến trang viên Bodley với ngài Mục sư và bà Lovering . Nàng nghĩ có lẽ họ ra về sớm như mọi khi, nhưng chắc họ bỏ buổi ăn phụ để về sớm . Nàng nhìn quanh để tìm xem họ ở đâu, lòng hy vọng . Nhưng nàng thấy họ ở đâu hết .

      Cuối cùng nàng hỏi người quản gia mới biết ông mục sư được mời đến thăm bà Lambton, bà này thập tự nhất sanh giường . Và ngài đem bà Lovering về nhà rồi mới cùng với Percy, con trai của bà Lambton, đến nông trại của họ cách đây 5 dặm . Họ ra về mà báo cho nàng hay, Catherine nghĩ hoặc là họ quên nàng, hoặc là có lẽ họ cho vì còn sớm . Chắc nàng cònn muốn ở lại và tìm ai đó để nhờ xe chở nàng về nhà khi hết buổi dạ vũ .

      Dĩ nhiên bất kỳ ai nàng cũng có thể nhờ được . Nhiều người hàng xóm khi về nhà đều qua làng và họ sẵn lòng đưa nàng về đến tận cổng . Ông Adams chắc cũng vui lòng sai người lấy xe đưa nàng về nhà . Nàng có lý do gì phải sợ việc này . Vả lại đường về nhà cũng xa quá, nàng có thể bộ chỉ ngại trời đêm đầy mây, tăm tối . Vả lại, nàng thích bộ mình vào ban đêm . Nhưng bây giờ còn sớm quá, nàng thể nhờ ai đưa về nhà, trừ phi nàng kiếm cớ ngã bệnh đột xuất.





      Chắc là nàng phải nán lại dự buổi dạ vũ đến cùng .

      Khi ngài Clayton đến mời nàng nhảy, nàng cười .

      ***************************









      Rex mê nàng đắm đuối . còn có ý nghĩ trêu đùa như cách đây mấy tuần nữa . hoàn toàn nghĩ rằng Catherine Winters có ý đồ trêu chọc , mà nàng hành động rất nghiêm túc . Nhưng cho dù nàng có trêu nữa, bây giờ nàng cũng muốn , hiển nhiên rồi .

      phải chiếm nàng mới được .

      Nếu lần đầu mà nàng chịu làm tình nhân của như lòng tin tưởng, chắc bây giờ rơi vào tình trạng quá bị ám ảnh, quá si mê đắm đuối như thế này . tin tình hình như thế này . Nếu hôm ấy chiếm được nàng, chắc trong hai tuần vừa qua được thỏa mãn . Có lẽ bây giờ vẫn còn ham muốn nàng vì nàng quá kiều và có tư cách . Nhưng chắc chắn còn say đắm, si mê nàng quá như bây giờ .

      Thậm chí có lúc bất chợt Rex định thay đổi quyết định . nghĩ nếu quyết định có gì ngăn cản đề nghị làm đám cưới với nàng . Nhưng nghĩ lại, thấy ý kiến này thực được . muốn hôn nhân . Quả vậy, tán tỉnh đính hôn với Harotia cách vội vàng chỉ mới cách đây ba năm, nhưng chính vì chuyện này mà đau khổ . người phụ nữ mà chỉ sau đó bao lâu phụ để chạy theo tên đểu giả . Từ đó đâm ra nghi ngờ lòng dạ đàn bà . Nếu hấp tấp cưới nàng mà chưa biết nàng có thành tâm mình , chỉ rước thêm đau khổ vào thân mà thôi . Trước khi quyết định lấy nàng, phải tìm hiểu kỹ tâm hồn nàng có hợp với ?

      Dĩ nhiên công việc này vượt ra ngoài phạm vi lãng mạn .

      , chắc chắn đề nghị cưới Catherine Winters chỉ vì có cách nào khác hơn để được ngủ với nàng . Ngoài ra, chưa biết gì nhiều về nàng hết . Nếu lấy người hoàn toàn xa lạ có vẻ đáng , có vẻ có đạo hạnh như nàng, quả là hành động điên cuồng .

      Nhưng những suy nghĩ đắn đo của trong khi nhảy với nàng, chuyện với nàng, và trong lúc chờ đợi suất nhảy trước giờ ăn phụ, thể nào làm nguội lạnh được lòng ham muốn chiếm hữu nàng . muốn nàng, và lạy Chúa, nếu có phương pháp nào để chiếm được nàng trong thời gian ngắn nhất, thực ngay .

      thấy điều làm cho tức giận- quá tức giận- là trogn khi quí ông chung quanh dìu người bạn nhảy ra sàn để nhảy van, tìm thấy nàng ở đâu hết .

      Trong khi nhốn nháo nhìn quanh, bỗng đâu Clarissa từ phía sau bước đến, bà ta cách tinh quái:

      - Rawleigh, Ellen có ai nhảy suất này . Để tôi đưa đến nhảy với ấy nhé .

      -Xin lỗi, Clarissa- Rex , giọng gay gắt ngoài ý muốn- tôi hẹn nhảy với ấy sau bữa ăn phụ mà, nhảy lần thứ hai . Tôi dành nhảy suất này với người khác rồi .

      -Ồ, ai thế?- Giọng bà ta cũng gay gắt .

      Rex cảm thấy quá giận, muốn che giấu gì nữa . Vả lại, tại sao phải giấu giếm? Khi tìm ra nàng, nhảy với nàng trước mặt mọi người . Cho nên đáp:

      -Catherine winters .

      -Bà Winters- bà ta hỏi- Ồ . Chắc bà ấy rất biết ơn, Rawleigh . Tôi nghĩ với quan tâm như thế này, bà ấy rất biết ơn đấy . Có phải nhảy lần này là lần thứ hai ?

      -Xin lỗi, Clarissa- đáp rồi bỏ . ràng nàng có trong phòng khiêu vũ . Hay trong hành lang bên ngoài . Hay là trong phòng khách, ở đây chỉ có vài người già chơi bài thôi . Vậy nàng trốn ở đâu? Trốn ư? Nàng trốn rồi ư? Trốn về nhà ư? Nhưng có mặt khi Mục sư Lovering ra kia mà . Nàng với ông ấy . Nàng đến đây với ông Mục sư và chắc phải đợi có ai đưa về nhà vào cuối buổi dạ vũ . Trừ phi nàng bộ . Chắc chắn nàng có gan bộ về nhà mình . Vậy nàng ở đâu?

      Rex nghĩ, chỉ còn nơi có thể tìm ra nàng . đến nhìn vào phòng nhạc .

      Ánh sáng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ kiểu Pháp thấp xuống tận nền nhà, vì màn che cửa được kéo kín . Nhưng nàng tránh chỗ có ánh sáng mà ngồi vào chỗ tối trong phòng . Nàng ngồi chiếc ghế dài trước đàn dương cầm, mặt nhìn bàn phím nhưng đàn . nhạc điệu van từ phòng khiêu vũ vang đến tận đây. Khi mở cửa bước vào, nàng vẫn nhìn lên . bước nhanh đến phía nàng.

      -Nhảy với tôi chứ – .

      -Tôi muốn chuyện này xảy ra- nàng đáp .

      -Chuyện này ư?- cảm thấy hy vọng nhen nhóm . Nàng muốn việc này xảy ra, nhưng nó xảy ra rồi .

      Nàng trả lời hồi lâu . Nàng đưa mấy ngón tay của bàn tay trái vuốt phím đàn, nhưng ấn xuống hàng phím .

      -Tôi hai mươi lăm tuổi- nàng - tôi sống ở đây 5 năm . Tôi có bạn bè, người quen ở đây . Tôi tạo nên cuộc sống có ý nghĩa ở đây . Tôi tạo ngôi nhà của tôi thành tổ ấm . Tôi có con chó, tôi nó và nó tôi . Tôi được sống hạnh phúc .

      -Hạnh phúc!- muốn tranh luận với nàng về từ này- Có phải cuộc hôn nhân của quá bất hạnh đến nỗi cảm thấy cuộc sống ở đây, cuộc sống mình thui thủi, là cuộc sống hạnh phúc ư, Catherine?

      -Tôi cho phép ông dùng tên tôi để gọi- nàng .

      -Vậy bà cứ gọi tôi là Rex để trả đũa- đáp- Bà muốn tôi cũng như tôi muốn bà vậy .

      Nàng cười chua chát và :

      -Đàn ông rất khác xa đàn bà . Điều tôi muốn là bình an trong tâm hồn và hạnh phúc.

      -Buồn thảm có .

      -Nếu ông thích gọi thế tùy ông- Nàng bàn cãi với về điểm này nữa, mặc dù vẫn đứng lặng yên để chờ nàng tiếp .

      -Bà có được hạnh phúc với chồng ?- hỏi .

      Nàng lại im lặng lát mới tiếp:

      -Tôi để tâm đến hạnh phúc hay bất hạnh . Hạnh phúc thường ngắn ngủi, còn bất hạnh lâu dài . Chuyện hôn nhân của tôi liên quan gì đến ông . Tôi phải là mối quan tâm của ông . Tôi mong sao ông trở lại phòng khiêu vũ để nhảy với ai đó , thưa ông . Bất kỳ phụ nữ nào cũng đều sung sướng khi nhảy với ông .

      -Tôi muốn nhảy với bà .

      - .

      -Tại sao ?- nhìn xuống nàng . Mặc dù chiếc gáy của nàng nằm khuất trong ánh sáng lờ mờ nhưng trông vẫn đẹp lạ lùng, rất khêu gợi .

      Nàng vươn vai lên và :

      -Tôi thích cảm giác ấy .

      - thích cảm giác sống ư? Bà khiêu vũ rất giỏi . nhạc tiềm tàng trong người bà rất phong phú và bà thể ra ngoài qua vũ điệu nhịp nhàng, tài tình .

      -Tôi muốn bị người ta nhìn ngó- nàng - Nếu tôi nhảy với ông lần thứ hai, thế nào cũng bị mọi người chú ý . Lần đầu, bà em dâu của ông ưa rồi . Tôi phải sống ở đây . Sống suốt đời . Tôi muốn để mọi người đem chuyện này ra bàn tán xôn xao khắp làng .

      gác chân lên ghế ở phía chỗ nàng ngồi, rồi tựa cánh tay lên chân . :

      -Bà cần phải ở đây . Bà có thể với tôi . Tôi tìm cho bà ngôi nhà ở đâu đó để bà khỏi bận tâm đến lời xầm xì của ai hết, mà chỉ còn nghe tôi thôi .

      Nàng lại bật cười, rồi đáp:

      -Tổ ái tình với chỉ người mua vui . Nghe hấp dẫn biết bao .

      -Khi bà lấy chồng chắc chuyện này đối với bà hấp dẫn chứ . Trừ phi bà lấy chồng với lý do khác chứ phải vì tình . Nhưng tôi chắc bà làm thế .

      -Chuyện xảy ra lâu rồi- nàng - Xin ông làm ơn đừng để ai tìm thấy chúng ta ở đây- Nàng hít vào hơi dài- Xin ông làm ơn .

      - . Bây giờ quá trể rồi, cùng họ nhảy được đâu .

      - nhảy ở đây . Nhảy với tôi ở đây . Nhạc vang to đến tận đây và căn phòng đủ rộng, nền nhà lại có thảm .

      -Nhảy ở đây à?- Lần đầu tiên nàng ngước mắt nhìn .

      -Nào, ta nhảy- lại .

      Nàng từ từ để bàn tay lên bàn tay rồi miễn cưỡng đứng lên . Nhưng khi quàng tay kia sau eo nàng và nắm bàn tay nàng nàng đưa tay kia để lên vai và hai người quay theo tiếng nhạc, nhảy quanh trong căn phòng tối tăm, nhịp nhàng êm ái . Quả nàng nhảy giỏi . Nàng bước theo nhàng đến nỗi nghĩ đến chuyện phải kéo nàng hay sợ phải dẫm lên chân nàng .

      Hai người im lặng nhảy . Thoạt tiên họ nhảy nghiêm túc, giữ khoảng cách vừa phải, mặc dù bàn tay họ níu nhau khá chặt . Nhưng khi đến chỗ có ánh sáng rọi vào, nhìn xuống mặt nàng, thấy nàng nhắm hai mắt mà nhảy . bèn kéo nàng sát vào người , sát đến nỗi vế chân nàng cọ vào vế chân cảm thấy đầu vú nàng cọ vào áo . kéo nàng chặt thêm vào người mình cho đến khi lật bàn tay nàng để áp lòng bàn tay vào trái tim . Nàng tựa trán lên vai và lướt bàn tay lần ra sau gáy . Cuối cùng nhạc ngừng lại, hai người đứng yên .

      Nàng áp tấm thân mảnh mai, mềm mại, ấm áp vào người . Người nàng thơm mùi xà phòng, cảm thấy mùi thơm dễ chịu, hấp dẫn hơn cả những loại nước hoa đắt tiền, mà bất kỳ tình nhân nào của trước đây cũng dùng . sợ dám động đậy, cũng dám thở . Nàng ở trong trạng thái xuất thần, muốn đánh thức nàng .

      Nhưng chỉ lát, nàng ngẩng đầu nhìn vào mặt . thấy nét mặt của nàng, nhưng có thể nàng vẫn áp sát vào người , ấm áp . cúi xuống, hôn nàng .

      Lần này nàng cũng hé môi . rà lưỡi vào môi của nàng, rà từ góc môi bên này sang góc môi bên kia, rồi rà xuống môi dưới . Nàng nhích lui mà cũng đáp ứng . Nàng có vẻ khoan khoái, lâng lâng, chẳng khác nào người phụ nữ sảng khoái sau khi làm tình xong . Nhưng lại cảm thấy bị lường gạt, thất vọng nghĩ thế khi nàng nhích đầu lui . Nàng :

      -Ông làm chuyện này tài lắm . Tôi chắc ông làm việc gì cũng giỏi hết . Kể cả việc dụ dỗ đàn bà con . Nhưng bây giờ chấm dứt, làm nữa . Tôi phải về .

      Được rồi . Chuyện này tính sau . Bây giờ nên ép . Bây giờ thế là đủ rồi. Nhưng hôn phải là hành động dụ dỗ . Mà hoàn toàn có đồng ý của nàng . Có lẽ nàng chưa nhận ra như thế mà thôi .

      -Được rồi- Rex - chắc chúng ta cần đợi ở đây cho đến lúc mọi người ăn xong .

      -, tôi muốn đến phòng ăn . Mà tôi về nhà .

      -Ai đưa bà về?- cau mày hỏi- Mục sư Lovering chưa trở về đây mà!

      -Tôi . . . tôi nhờ người khác . Ông thấy tôi mang theo áo khoác đến đây sao?

      Rex nhìn, nhưng biết chiếc áo nằm ghế dựa .

      -Bà có tài láo- - Bà định “ bộ” về nhà mình . Vậy tại sao bà ngồi ở đây? Bà có can đảm bộ mình phải ?

      - có gì phải sợ . Ở đây có thú dữ, cũng có kẻ gian phi . có gì phải sợ hết .

      Nhưng qua giọng của nàng, Rex đoán được tâm trạng của nàng . Nàng muốn bộ về nhà, nhưng lại sợ dám . Và nàng thấy còn sớm quá, dám nhờ Claude hay ai đó lấy xe để đưa nàng về . Cho nên nàng đành trốn vào phòng nhạc này, có lẽ nàng hy vọng ở đây ai thấy cho đến khi buổi dạ vũ kết thúc .

      -Bà hãy đợi đây- - Để tôi lấy áo khoác rồi tôi đưa bà về .

      - được- nàng thốt lên, giọng giận dữ- Tôi mình thôi .

      -Hãy đợi đây- để ngón tay lên môi nàng – Đừng tính chuyện lẻn ra khỏi đây, Catherine . Nếu bà lẻn , tôi tìm bà và la toáng lên đấy . Tôi nhờ mọi người đến dự tiệc lục lạo khắp các bụi bờ . Khi ấy bà chắc phải bối rối, hết hồn . Cứ đợi đây cho đến lúc tôi quay lại .

      - . Nếu người ta thấy hai chúng ta cùng . . .

      - có ai thấy hết- ra đến cửa, qua lại nhìn nàng – Cứ đợi ở đây .

      -Vậy tôi ăn- nàng đáp . Nhưng ra ngoài cửa rồi . đóng cửa lại, tảng lờ nghe nàng .

      Nếu hoạch định như thế, chắc mọi việc êm xuôi . Nàng có ý định như thế . biết chắc như thế . Nhưng làm cho nàng hài lòng . làm cho nàng thấy việc này rất hoàn hảo .

      Catherine .

      Rex nhớ chưa có người đàn bà nào làm cho mê mẩn như thế này .

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 10


      Nàng hiểu tại sao nàng lại phải vướng vào chuyện này . Nàng cố hết sức tránh để khỏi bị cám dỗ, hay là tránh để người ta khỏi bàn tán xầm xì . Khiêu vũ với Ngài tử tước Rawleigh, rồi dự bữa ăn phụ với ta, thế nào cũng khiến cho nàng gặp hai chuyện tránh khỏi . Cho nê, nàng ra khỏi phòng khiêu vũ và định ra về luôn . Nàng lấy áo khoác, đến phòng nhạc, rồi từ đây nàng có thể lén ra ngoài trời đêm để về nhà mà sợ gia nhân hay khách khứa trông thấy . Nhưng rồi nàng cứ đứng ở ngưỡng cửa, sợ dám ra . Trời bên ngoài rất tối- mà đường về nhà xa hơn dặm, hầu hết con đường khuất dưới bóng hàng cây sồi rậm rạp u .

      Chẳng khác nào trẻ con, nàng rất sợ bóng tối .

      Vì thế nàng ngồi lại ghế đàn dương cầm, cố bình tâm để lấy can đảm . Còn nếu đủ can đảm để ra về, nàng cứ ngồi ở đây cho đến khi bữa ăn phụ xong .

      Bây giờ nàng lại gặp thêm chuyện rắc rối nữa rồi, hay ho tí nào hết . Thế nào người ta cũng phát ra thiếu vắng ta . Vì chắc ta phải vắng mặt ít ra là giờ để đưa nàng về nhà và quay lại đây . Nàng tin chắc thế nào cũng bộ với nàng chứ gọi người lấy xe để . Thế mới mệt chứ . Thế nào người ta cũng thấy vắng mặt và rồi có lẽ có người- chắc chắn người đó là bà Adams- nhận thấy nàng cũng mất tích luôn .

      Đáng ra nàng phải cương quyết để đưa nàng về nhà mới đúng . Đáng ra nàng phải nhất quyết trở lại phòng khiêu vũ mới đúng . Có thể bây giờ nàng lẻn mình ra ngoài tiện biết mấy . Thế nào cũng tìm nàng ngoài trời tối được . Nàng tin là thực lời đe dọa là la làng lên để mọi người tìm nàng . Thế nào cũng tập họp được số người dự tiệc tìm nàng . Lời đe dọa của chỉ để dọa người đàn bà nào dễ bị lừa như nàng thôi, quả điên khùng mới tin ta .

      Ôi Chúa, nàng nghĩ nàng vẫn còn dễ tin vào những lời xảo trá điêu ngoa của đàn ông được nữa .

      Thế nhưng nàng vừa mới tin, hẳn thế . Nàng còn đứng phân vân trong phòng nhạc quay lại, mặc chiếc áo khóac màu đen, hai vạt áo đung đưa quanh người, trông còn ma quái hơn trước . Nàng choàng áo khoác lên người, kéo mũ trùm đội lên đầu . Nàng rùng mình .

      -Nào- nhanh nhẩu - ta thôi .

      - đứng đắn- nàng - đứng đắn chút nào .

      nhướng mày nhìn nàng . Nàng phân vân biết khi nhướng mày như thế trông có vẻ kiêu ngạo , rồi nàng nghĩ có lẽ biết thế . hỏi nàng:

      -Sợ ư, bà Winters?

      Nàng . . . sợ ta, sợ bóng đêm ngoài trời, sợ quay lại phòng khiêu vũ với . Nàng ghét tâm trạng lo sợ này . Nàng ghét tình cảm yếu đuối, dễ bị tấn công, và cần có che chở của đàn ông . giống y như lần kia . Nhưng xem ra lần này trông còn tệ hơn . Lần này nếu nàng bước ra ngoài trời với chắc là nàng tự ý làm thế, nàng nghĩ rằng nếu xã hội thượng lưu biết việc này, thế nào họ cũng có cách đối xử với nàng .

      Nhưng xã hội thượng lưu làm gì được việc mà họ thể làm được? Xã hội này từ lâu lưu tâm đến nàng hay thậm chí biết đến nàng . Bây giờ mà lo sợ tai tiếng quả điên khùng biết bao . Ngoại trừ . .

      -Sao, bà Winters?- đứng nơi khung cửa sổ thấp tận nền nhà, tay để nắm cửa, tay kia chìa ra về phía nàng .

      -- nàng đáp, bước đến phía - Thưa ngài, tôi thấy sợ .

      Ngay khi nàng qua mặt ra hành lang, và đóng cửa lại xong, liền lấy vạt áo khoác quàng quanh người nàng và đưa tay ôm quanh eo nàng . dìu nàng nhanh qua hành lang rồi xuống qua bãi cỏ tối đen . Nàng hồi hộp, hít mạnh vào hơi . Họ theo đường xe chạy sao? :

      - đường này nhanh hơn và có ai thấy .

      có ai thấy” . Câu quay cuồng qua óc nàng, nàng nghe hai hàm răng mình va nhau lộp cộp- Cánh tay ôm quanh người nàng cứng cáp và ấm áp . Nàng cảm thấy đùi chân và hông của cà vào hông vào đùi nàng, đùi chân rắn chắc, cứng cáp . Người nàng vẫn còn ngây ngất, thèm khát do mấy điệu van và nụ hôn vưà rồi gây ra .

      có ai thấy”

      Nàng có thể kháng cự lại được ? Nàng có muốn ? Nàng có nghị lực ? Ôi, chuyện này nhắc nàng nhớ lại chuyện cũ .

      Trời rất tối . Mắt nàng thấy gì trogn bóng tối hết, dù nàng ngồi trong phòng nhạc tối tăm suốt nửa giờ hay có thể lâu hơn nữa . Thế mà lại bước cách rất tài tình .

      -Trời tối quá- nàng to lên, và nàng thất vọng khi nghe giọng mình yếu ớt .

      dừng lại, quay nàng đối diện với mình rồi hôn nàng – lần này miệng mở rộng . :

      -Bà gặp nguy hiểm gì đâu . Khi còn ở trong quân đội, tôi nổi tiếng là người có khả năng nhìn trong đêm tối . Vả lại, khi còn bé, tôi thường đến đây . Bịt mặt lại tôi cũng biết được đường .

      “Bà gặp nguy hiểm gì đâu” . Nàng bật cười lớn .

      Khi họ dưới rừng cây, trời lại còn tối hơn nữa . Nàng tin chắc nếu đưa ra trước mặt bàn tay, nàng cũng thấy được . Còn mặt đất gồ ghết . Nhưng ôm nàng bên hông rất bảo đảm, chỉ chậm lại chút thôi . có vẻ thông thạo đường nước bước ở đây . Thế nhưng nàng đợi dừng lại . Nàng đợi . . .cảnh hãm hiếp xảy đến . Tuy nhiên, nàng tin là chuyện như thế này xảy ra . Nàng tin là nàng sê được yên ổn trong những giây phút sắp đến .

      -A, ta đến rồi- sau hồi im lặng căng thẳng rất lâu, căng thẳng đối với nàng- Khả năng định hướng của tôi quả lầm .

      Lần này nàng thấy . Nàng thấy có ánh sáng yếu ớt then cửa của cánh cổng sau lấp lánh trong đám cành cây . Bên kia cánh cửa là con đường và nhà nàng chỉ cách đấy có vài bước . Quả dẫn nàng về thẳng tới nhà . Hai đầu gối nàng bỗng yếu nhõm cả người . như thế này dù sao cũng hay hơn là theo con đường chạy qua làng . Mặc dù khuya, nhưng theo con đường làng vẫn có khả năng có người trông thấy họ .

      ra ngoài ban đêm với như thế này đứng đắn tí nào hết .

      Rex thả nàng ra để mở cổng, rồi cẩn thận nhìn cả hai phía

      - có ai hết- . đưa tay cho nàng nắm . Nàng thấy cửa mở, ngoài kia bầu trời ra ràng- thôi .

      Nhưng nàng trở lại, :

      -Từ đây tôi có thể về nhà mình được rồi . Cám ơn ông . Tiễn tôi như thế này quí hóa quá rồi .

      Rex im lặng lát rồi cười khúc khích . đáp:

      -Phải chăng bây giờ đến lúc tôi cúi chào rất lịch những lời rất bóng bẩy rằng tôi thậtn hân hạnh và sung sướng được đưa bà về nhà . Nào, ta cùng . Tôi muốn xem nhà bà . Biết đâu từ đây đến nhà, có vài chục đứa vô lại nhảy bổ vào bà . Nếu bà gặp tai nạn nguy hiểm làm sao tôi tha thứ cho mình được?

      cười với nàng . Ánh sáng lờ mờ ngoài trời chiếu nữa khuôn mặt của . quá đẹp trai . Đêm nay nàng nhảy điệu van với hai lần . lần trogn phòng khiêu vũ, lần trong phòng nhạc, lần này khong còn tính thân ái và lãng mạn nữa, mà nặng mùi đam mê, ham muốn nhau . nhạc và vũ điệu tạo cơ hội cho hai cơ thể áp sát vào nhau, cọ vào nhau khi chuyển động . Đêm nay hôn nàng và nàng cũng hôn .

      Từ ngày Rex xuất ở Bodley đến nay hai tuần rồi, ràng bây giờ còn gì phải nghi ngờ nữa, quá ràng . Tất cả những rào chắn, mặt nạ, áo giáp mà nàng tọa nên cho mình trong 5 năm qua, bây giờ sụp đổ, biến mất còn lưu lại dấu vết nào . Nàng thể đánh lừa mình rằng nàng là thiếu phụ cần đến các nhu cầu và ước vọng của tuổi thiếu nữ . Có lẽ những thứ này bao giờ biến mất khi người ta còn trẻ . Nếu cứ tin rằng mình có thể xua đuổi được hết những thứ đó, có lẽ mình là kẻ điên cuồng .

      -Ta thôi- chàng lại , giọng dịu dàng hơn . cưỡng lại được . Nàng vịn vào tay , mà trước , ra ngoài đường làng . Bỗng nhiên nàng cảm thấy trần truồng . bước theo nàng qua cổng, đóng cổng lại, rồi lấy vạt áo khoác phủ quanh người nàng và quàng tay ôm nàng như hồi nãy .

      Khi họ đến nhà và mở cửa, con Toby sủa vang . Tiếng sủa của nó vang lớn giữa đêm khuya . Nàng lo chuyện làm cho con chó im lặng đến nỗi quên bẵng việc dừng lại ngưỡng cửa, cương quyết chào tạm biệt ngài Rawleigh mời ngài ra về để đóng cửa lại .

      -Thôi, im , ngài ơi- lên tiếng, giọng bình tĩnh, cương quyết, con Toby bèn thôi sủa, vẫy đuôi và chạy lon xon vào nhà bếp- chắc chắn là nó nhảy lên chỗ nằm êm ái ghế xích đu .

      Khi cửa đóng lại, dãy hành lang tối om . ôm nàng vào lòng, chiếc áo khoác của quàng quanh người nàng, rồi họ lại hôn nhau .

      Nhưng phải đây phải là nụ hôn . Gì gì, nàng vẫn xem đây phải là hôn . Miệng mở rộng, và miệng nàng cũng thế, lưỡi thọc sâu vào trong miệng nàng . Đây là nụ hôn thông dâm thôi, nụ hôn ngây ngất đê mê . Phải xem đây là nụ hôn dâm dật . Hai tay luồn vào trong áo khoác của nàng, úp lên hai vú nàng, thoa hai đầu núm vú đến độ cứng ngắt, hai bầu vú rần rần vì khoái cảm, rồi cảm giác rần rần lan xuống bụng, xuống đùi, khiến hai đùi chân đau cứng, giật mạnh từng cơn .

      Rồi lần hai tay ra sau lưng nàng, lần tay xuống ôm cứng hai mông, nâng nàng lên để nàng cảm thấy vật cứng của áp vào chỗ kín của nàng .

      Cái kiểu này chắc phải thua cuộc thôi, nàng nghĩ, cái nhu cầu điên loạn này lên đến cực điểm rồi, ra lộ liễu quá, khả năng đối kháng ngưng hoạt động, buông xuôi theo dục vọng rồi, chắc nó để cho cái gì phải xảy ra xảy ra mất .

      -Catherine!- thào bên môi nàng, giọng khàn khàn- quá tuyệt vời .

      Nàng suy nghĩ được nữa . Nàng tìm ra ý để . Tóc chàng dày sậm, mềm mại giữa mười ngón tay nàng .

      -Dẫn lên gác - bên tai nàng- Làm nằm tuyệt vời hơn làm đứng .

      - Rồi . Hai cơ thể chồng lên nhau . Của vào trong của nàng . Để hưởng lạc thú . Mặc dù nàng chưa bao giờ biết được lạc thú theo cách như thế này, nhưng nàng nghĩ với chắc nàng được hưởng . Bây giờ . Đêm nay .

      Nàng nhớ lý do tại sao nàng muốn làm tình nhân của . Nàng rất tha thiết muốn có cơ thể đàn ông ở bên mình kia mà . Cơ thể đàn ông của . Của . Nàng cần .

      Làm tình nhân của . Bao lâu? hay hai tuần trong thời gian còn ở lại Bodley? Rồi thế nào cũng chán nàng . Chắc mang nàng theo như có lần mới đây đề nghị như thế- nàng nhớ lần ấy là khi nào . Rồi nàng lại sống đơn côi . Làm sao chịu cho nổi cảnh đơn côi, trống trải sau khi làm tình nhân thời gian ngắn ngủi?

      Có lẽ nàng còn đơn côi mình nữa . Mà có lẽ cho nàng đứa con.

      hôn lên cổ nàng rồi lướt môi lên cằm rồi lên miệng nàng lại .

      -Nào, thôi- .

      -- Giọng nàng nghe vô cảm . Nàng hoàn toàn nghĩ là mình như thế . Nhưng nàng nghĩ là cần phải lại từ ấy lần nữa – .

      nhích đầu ra sau chút . Nàng tự hỏi biết có nhìn thấy nàng . Mặt nằm khuất trong bóng tối .

      -Bà định gây khó dễ chứ?- Chàng hỏi .

      -Có- Giọng nàng to hơn chút- Tôi làm theo ý ông đâu . Bây giờ xin ông làm ơn ra về cho .

      -Lạy Chúa- đưa hai tay ôm đầu nàng, ấn vào tường- Tôi có điên nhỉ? Có phải tôi quá u mê đến nỗi thấy được phản ứng đáp lại của bà? Khi chúng ta nhảy van lần đầu, bà đáp ứng lại tôi phải ? Rồi khi trong phòng nhạc nữa? Rồi đường về nhà và bây giờ ở đây, phải ? Bà rất ham muốn tôi cũng như tôi ham muốn bà kia mà .

      -Cho nên vì thế mà chúng ta vào giường với nhau . Có phải như thế là hợp lý ?

      -Đúng- đáp bằng giọng bối rối, giận dữ- Đúng thế đấy, Catherine .

      -Tôi phải là tình nhân cuả ông- nàng đáp .

      -Tại sao lại ?- cúi đầu gần xuống đầu nàng chút- Tại sao mãi mãi như thế? Bà sợ tôi đối xử tốt với bà ư? Tôi quen thói trao cho tình nhân nhiều lạc thú như họ trao cho tôi .

      Bỗng nhiên lòng ham muốn đáng ghét lại nổi dậy trong lòng nàng .

      -Tôi muốn thế- nàng đáp- Tôi khỏi cần phải nêu ra lý do . Tôi muốn thế . Tôi với ông như thế trước đây rồi . Hôm nay tôi cố tránh mặt ông bằng cách trốn vào phòng nhạc . Tôi ngăn ông đừng đưa tôi về nhà . Tôi cản ông đừng theo tôi qua cổng sau của trang viên . Tôi từ chối tất cả kia mà .

      -Cơ thể của bà biểu lộ thèm khát, mời gọi rất - . quá tức giận- Catherine, có phải bà muốn hôn nhân ? Bà đặt giá rất cao rồi đấy . Thôi được, tôi trả giá đó . Hãy thành hôn với tôi .

      Nàng bị kích động, phải đứng yên lát mới đáp:

      -Ông muốn lấy tôi để vào giường với tôi ư?

      -Đương nhiên . Nếu có cách khác phải thế thôi . Tôi rất muốn bà . Bà có hài lòng ?

      -Có chứ, tôi hài lòng- nàng đáp, bỗng nhiên giọng nàng trở nên lạnh lùng và còn cảm thấy ham muốn như hồi nãy nữa . Nàng hất hai cánh tay của khi đưa ra để định ôm nàng - Tôi hài lòng vì suốt hai tuần qua tôi nghe theo lý trí và trí thông minh của tôi . Tôi chỉ là cơ thể đàn bà mà thôi đâu, ngài ạ . Cơ thể tôi phải là cái vỏ sò trống rỗng . Mà bên trong còn có con người, có nhân cách . Con người trong tôi ghét ông và căm thù ông, vì ông kiêu ngạo nghĩ rằng chỉ cần vài nụ hôn và chỉ cần vuốt ve được là ông có đủ quyền dùng cơ thể tôi để hưởng thụ lạc thú rồi . Ông làm gì cả ngoài việc theo đuổi tôi từ khi tôi lầm ông là người em trai của ông và cười với ông . Mặc dù tôi từ chối ông khi ông vào nhà tôi lần đầu, nhưng ông vẫn chịu tin rằng đời này có người phụ nữ nào lại điên khùng dám làm trái lệnh ông . Đấy, tôi là người đàn bà bằng lòng làm kẻ điên cuồng vì muốn làm vật sở hữu của ông .

      -Thôi, đồ chó cái!- bình tĩnh với vẻ hả hê- Tôi cứ tin bà khoái thế . Tôi tạo cho bà cơ hội nào nữa đâu . Sau đêm nay, bà bị toiâ quấy rầy nữa đâu, bà ạ . Tôi tin chắc chúng ta cùng sung sướng vì có dịp để nhìn nhau lại nữa .

      Con Toby đứng ở hành lang, gầm gừ . Nàng nhìn nó, nó ra trong luồng ánh sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào khi cánh cửa mở ra, rồi cánh cửa đóng lại được nàng cho lắm . Nàng đứng yên tại chỗ mấy phút như để lấy lại bình tĩnh . Con Toby kêu ư ử trong miệng .

      -Mày muốn ra ngoài chứ gì- nàng , giọng hết sức bình thường . lạ là nàng rất bình tĩnh để làm những công việc bình thường hàng ngày, để cho con Toby ra ngoài theo cửa sau rồi xuống bếp nấu nước sôi pha trà . Nàng phải uống trà, mặc dù đêm khuya . Nàng phải ngồi lát trong khung cảnh quen thuộc ở nhà bếp trước khi lên gác để ngủ – ở nơi mà có thể ngay giờ phút này nàng nằm với ta . . .

      Nàng cảm thấy đau đớn . Nàng biết nàng có thể uống được nước trà . Nàng cảm thấy đau đớn và tội lỗi kinh khủng . ta gọi nàng là đồ chó cái . Trước đây chưa bao giờ có ai gọi nàng bằng danh từ quá thô bỉ như thế . Danh từ gây cho nàng cảm giác nôn mửa . Nhưng tệ hơn nữa là cảm giảc đau đớn khi nghĩ rằng có lẽ ta là người đáng trách .

      có lần ta trách nàng là người trêu đùa, có phải nàng là kẻ trêu chọc? Có phải nàng dẫn đến tình trạng này? Nàng quá muốn . Phải chăng thèm khát của nàng để lộ ra ngoài quá lộ liễu, khiến nghĩ đấy là mời mọc? Đêm nay nàng tránh cả ba lần hôn nàng . Quả vậy, nàng sẵn lòng đón nhận cả ba lần hôn và hôn lại rất nhiệt tình .

      Nàng muốn . Ngay bây giờ, bụng nàng vẫn còn nao nức vì cảm giác muốn còn sót lại, muốn đưa cái ấy vào trong nàng .

      Chắc những chuyện xảy ra vào tối hôm nay đều do lỗi của nàng mà ra . Y như vì lỗi của nàng mà sinh chuyện vào lần trước vậy . Nhưng những năm qua nàng làm cho dân làng kính trọng nàng, nhờ thế nàng lập luận và đến kết luận rằng thực ra phải lỗi của nàng . Lỗi chăng cũng chỉ phần thôi . Phần có thể gọi lỗi này là trêu đùa .

      Như bây giờ . Nàng tỏ ra có vẻ là kẻ trêu đùa . Cử chỉ như mời người ta, rồi lại muốn chấp nhận những hậu quả của hành đổng mời gọi này .

      Nàng thấy ghét mình, lại ghét mình . Sử kính trọng của dân làng, nàng tốn công xây dựng rất khổ nhọc, thế mà bây giờ có thể tan biến cách quá nhanh .

      Con Toby cào chân vào cửa . Nàng đứng dậy mở cửa cho nó vào, đồng thời nhận thấy ấm nước lò lửa sôi . Nàng pha trà và đợi lát cho trà ra rồi rót ra tách, nhưng trà chưa đậm, còn quá loãng, hợp khẩu vị của nàng . Chả thành vấn đề . Miễn nó nóng có uống là được .

      Nàng ngồi xuống thế lại, con Toby đến đứng trước nàng, thè lưỡi ra, mắt lộ vẻ hy vọng và như muốn gì với nàng .

      -Chẳng có nghĩa gì trogn tiếng của tao cả, Toby à- nàng với con chó, giọng hơi gay gắt- Dù sao, khi tao , cũng chẳng có ai tin tao hết .

      thế có nghĩa là mời gọi rồi . Nó nhảy vào lòng nàng, cuộn tròn lại thành quả bóng rất êm ái . Nó thở dài, nhắm mắt thiu thiu ngủ khi nàng thoa, gãi vào lưng nó .

      Nàng ngước mắt nhìn lên, vừa đung đưa chiếc ghế nhè , lòng cảm thấy thất vọng não nề, nỗi thất vọng mà mới cách đây tuần nàng rùng mình khi nghĩ đến, và nàng cố nghĩ đến nữa .

      Tách nước trà bàn bên cạnh nàng nguội lạnh và đóng thành lớp váng mỏng ở .

      ****

      Khi rời khỏi nhà của Catherine, Tử tước Rawleigh rất tức giận . đóng mạnh cửa nể nang gì hết, rồi qua đường đến cổng sau của trang viên, thèm nhìn gì hết . đẩy rộng cửa, bước vào rồi cũng đóng mạnh làm phát ra tiếng rầm lớn .

      Nếu lần này cũng cẩn thận như lần trước, khi mở cửa có lẽ thấy chiếc xe độc mã từ phóa nam của làng chạy đến, cho dù chiếc xe vẫn còn cách nhà nàng đoạn ngắn .

      Khi thấy cửa nhà nàng mở ra, người đánh xe liền ghìm cương cho ngựa dừng lại .

      -Trời đất- Percy Lambton sau khi cánh cổng sau của trang viên đóng lại- Thưa Mục sư, xin Mục sư cầu nguyện cho con . Chắc Mục sư thấy cảnh trước mắt lạ lùng lắm phải ?

      Mục sư Lovering cau mày hỏi

      -Ai thế? Ông Adams phải ?

      - phải- Percy đáp- Ngài Tử tước Rawleigh đấy, thưa Mục sư . Từ trong nhà của bà Winters ra vào lúc khuya khoắt này . Mà trong nhà có đèn đuốc gì hết . Con thấy đáng nghi quá .

      -Chắc ông ta đưa bà ấy từ chỗ dạ vũ về nhà- ông Mục sư đáp- Bà Lovering và tôi phải về sớm vì mẹ cậu bệnh nặng . Tôi biết ông ấy rất tận tâm . Nhưng xe của ông ta đâu rồi nhỉ? Mà tại sao ông ta chỉ đưa bà ấy về mình? Chuyện khó hiểu .

      Percy khịt khịt mũi rồi :

      -Thưa Mục sư, thế là Mục sư nghe gì hết rồi . Mọi người tron g làng đều biết chuyện xảy ra lạ lùng lắm . Hai người lén lút gặp nhau trong rừng cây . Nếu Mục sư tin con xin cứ hỏ Bert Weller . Rồi hai người lại kẹp tay nhau ngang nhiên giữa làng trước mắt mọi người . Đêm ngay có chuyện như thế này là quá ràng rồi, nhưng tiết thay là Mục sư thấy .

      Sau khi xe qua khỏi nhà nàng, Mục sư Lovering còn quay mặt nhìn lui, ông thấy trong nhà còn ánh sáng phía sau cánh cửa sổ ở nhà bếp . Ông cau mày, nghiêm nghị.

      -Chúng ta muốn khách ở trang viên làm những việc như thế này, Percy à- ông - cho dù họ là tử tước nữa . Tôi rất thất vọng khi thấy ngài Tử tước quá phóng túng, quá tự do bừa bãi như thế này ở ơi đáng kính như của chúng ta, cũng như tôi tin chắc ông Adams và phu nhân rất thất vọng khi biết được chuyện này . Và chúng ta cũng muốn thấy người công dân đáng kính ở Bodley-on-the-Wather dính vào việc như thế này . Tôi hết sức bối rối .

      -Nhưng bà ấy đâu phải công dân chính thức ở đây, phải ? Bà ta mới đến đây chỉ mấy năm thôi . Và có ai biết bà ta ở đâu đến hay là có ai biết tông tích của bà ấy trước khi bà đến đây . Theo chỗ chúng ta biết có thể bà ấy là loại đàn bà bất chính- nếu Mục sư cho phép con dùng từ ấy, thưa Mục sư .

      Họ đến nhà Mục sư ở, ông bước xuống . Mục sư :

      -Có lẽ chúng ta hiểu lầm, Percy à . Ngày mai tôi ghé lại trang viên Bodley để chuyện với Tử tước Rawleigh và với ông Adams . Trong lúc chờ đợi, tốt hơn hết là nên gì .

      -Con mà à?- Percy hỏi, vẻ mặt hoảng hốt- Thưa Mục sư, chắc má con với Mục sư về con rồi . Con rất ghét tính bép xép, luôn luôn biết khi nào nên ngậm miệng lại . Việc này đáng kinh ngạc đấy, nhưng nếu con ra chỉ tổ làm bẩn môi thôi .

      Ngài Mục sư gật đầu .

      -Mẹ con bình phục như những lần trước- ông - Lần sau khi nào mẹ con tin rằng mình sắp chết, con hãy ráng đợi thời gian để xem sao rồi hãy tìm tôi

      -Vâng, thưa Mục sư- Percy đáp, cho ngựa quay ra đường để về nhà .

      Khi qua nhà Catherine, ta nhìn ánh sáng bên cửa sổ sau nhà bếp cảu nàng, mím môi khinh bỉ . Con đĩ ở Bodley-on-the-Water, ta nghĩ, mình biết chuyện này từ lâu rồi . Bây giờ chắc mọi người đều phải tin thôi . từ lâu trong làng có chuyện gì hay để bàn tán . ta cần đợi đến sáng mai mới đem chuyện này ra cho dân làng nghe .

      Khi Tử tước Rawleigh về đến trang viên, ngờ buổi dạ vũ vẫn còn tiếp diễn . cứ tưởng từ khi đến giờ chắc nhiều thời gian trôi qua rồi . cứ ngỡ bình minh ló dạng ở phương đông . Nhưng thực ra, nghĩ thời gian vắng mặt chưa đầy tiếng đồng hồ .

      đến dự lễ tiếp . lên phòng, giật chuông gọi người hầu sai ta dọn dẹp thu xếp đồ đạc vào trong túi xách . viết nguệch ngoạc hai lời nhắn rồi đích thân đến phòng của Nam tước Pelham và ông Gascolâgne, để hai tờ giấy vào chỗ họ dễ thấy nhất, để họ đọc liền sau khi vào phòng . Rồi về phòng, lên giương, nhưng ngủ được .

      “Đồ chó cái”, cứ nghĩ mãi đến câu này . cứ lặp lại mãi trong óc để khỏi nghĩ đến chuyện khác .

      “Con người trong tôi ghét ông . . .”

      Nhưng nàng tỏ ra sung sướng khi hôn và ôm kia mà .

      “Đấy, tôi là người đàn bà bằng lòng làm kẻ điên cuồng, muốn làm vật sở hữu của ông”.

      là ma đưa lối quỷ dẫn đường, đề nghị cưới nàng . Chính điên chứ phải nàng . đề nghị cưới nàng và nàng khinh bỉ trả lời muốn làm vật sở hữu của . Nàng có thể trở thành bà Tử tước Rawleigh kia mà . Nhưng nàng thích điên cuồng và thích đạo hạnh lạnh lùng .

      ghét nàng .

      Bỗng cảm thấy mình trẻ con . ghét người phụ nữ vì nàng từ chối chịu ngủ với ư? Quả trước đây cũng có trường hợp như thế này xảy ra, nhưng nhiều . Mỗi lần như thế, chỉ nhún vai cóc cần . có vô số phụ nữ khác sẵn sàng thay chỗ người từ chối .

      Bây giờ muốn thế được thôi . Nếu đến Luân Đôn, bất kể lúc nào cũng có thể tìm ra được người chung chăn gối với ngay, có người ăn nằm dài hạn do trả lương, hay tình nhân chọn lựa trong số giai cấp “thượng lưu”. Làm tình thoải mái vướng mắc gì hết .

      quả là điên khi đề nghị cưới Catherine Winters chỉ để hưởng tình dục với nàng . Chắc phải ân hận việc này suốt tháng trời mới hết . Người phụ nữ khác hiếm khi làm cho hận lâu như thế, hay lâu hơn thế .

      Nhưng tại sao nàng trơ tráo cò cưa với , rồi cuối cùng khi nhục dục lên đến đỉnh cao khó mà kềm hãm được, nàng lại ra mặt giận hờn, đạo đức để từ chối ?

      Đồ chó . . .

      Cuối cùng ngôi nhà yên tĩnh, đầu óc hết quay cuồng vì tức giận và vì thất vọng về dục tình .

      Nàng muốn nhảy van với lần thứ hai . Nàng vào phòng nhảc là để tránh gặp .

      Nàng muốn nhảy với ở đấy .

      Nàng muốn đưa nàng về nhà .

      Nàng muốn theo nàng qua cổng sau của trang viên .

      Khi đề nghị lên gác với nàng, nàng trả lời .

      Khi nghĩ đến chuyện này- dù “muốn”- thấy quyết tâm của nàng rất kiên định, khó mà lay chuyển được .

      Nàng muốn . Ôi, có lẽ chỉ thể xác nàng muốn thôi . tin chắc nàng mê mẩn như mê mẩn nàng . Nhưng nàng muốn đánh mất phẩm giá vì . Hay là hình như nàng muốn mất tự do .

      Nàng . Ngay từ đầu nàng .

      Vậy là do lỗi của . Nếu cảm thấy thất vọng và tức tối, và- ôi, đúng rồi, và đau khổ, chính do lỗi của , vì tin hay chấp nhận cái tiếng ấy . Nàng quá đúng khi cho là kiêu ngạo .

      Chấp nhận mình có lỗi cũng làm cho cảm thấy đỡ hơn chút nào hết . vẫn nằm thao thức, nhìn lên trần nhà, định sáng mai đến xin lỗi nàng xem sao . Nhưng muốn ra từ sáng sớm hay là sau bình minh chút . Dĩ nhiên là phải gặp Claude trước . Rồi phải hỏi xem thử Nat và Eden có vơi thể luôn, hay là còn nán lại vài hôm như họ định .

      Vả lại, chắc nàng thích đến xin lỗi .

      Và có lẽ muốn gặp nàng lại .

      , cứ để yên việc này trôi qua . rời khỏi trang viên Bodley ngay sau khi chuẩn bị xong và trở lại đây thời gian dài . phải bỏ bà Catherine Wintes và toàn bộ câu chuyện chẳng ra gì này lại đằng sau . Hãy quên hết toàn bộ chuyện này thôi .

      Đây quả là giai đoạn buồn thảm nhất, nhục nhã nhất đời .

      ma đưa lối quỷ dẫn đường, nghĩ, càng cố giữ cho thể xác yên ổn bình tĩnh và tinh thần an lạc bao nhiêu, vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng vì ham muốn nàng bấy nhiêu .

    3. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 11


      Claude Adams đứng bên mép giường, cúi người xuống hôn lên môi vợ nằm ngủ . Bà ta lầu bầu gì đó trong miệng và thở dài .

      - có công việc về đất đai- ông - về đúng giờ ăn trưa để cùng các con và khách dạo buổi chiều như dự định .

      -Chà, chà- bà lẩm bẩm trong miệng nhưng vẫn mở mắt . Claude ngần ngừ . Ông rất muốn cứ để mọi việc buông xuôi cho khỏe . Khi người ta sống với người vợ như Clarissa, người ta cảm thấy muốn đóng vai kẻ hèn nhát, muốn làm người chồng sợ vợ cho yên . Nhưng trong chín năm chung sống, ông hề như thế . Bây giờ ông cũng thay đổi .

      -Rex vừa ra về – ông - Eden và Nathaniel cũng với ấy .

      Ông tưởng xong cho vợ biết tin để ra , nhưng bỗng vợ ông mở to mắt .

      -Cái gì- Bà ta cau mày, độ này Clarissa thường cau mày luôn như thế- Về đâu?

      -Về nhà ấy ở Stratton . biết cả ba có cùng về đó . Eden và Nathaniel có bàn chuyện Dunbarton- ngôi nhà miền quê của Harverford . ta là bạn bè của họ, sĩ quan thứ tư trong đoàn Quyết tử, chắc em biết rồi- Ông cố cười .

      Bà vùng ngồi dậy . Và đúng là Clarissa, bà kéo tấm chăn mỏng quàng lên người, mặc dù mới cách đây hơn nửa giờ chút, ông nằm trần truồng vơi bà dưới tấm chăn này và làm tình đến hai lần trong thời gian ngắn ngủi còn lại của đêm .

      - à?- Bà hỏi, giọng the thé- Stratton à? giữa lúc lễ hội gia đình còn à? ta định khi nào cầu hôn Ellen?

      -Clarissa, chắc em biết .

      -Và ra sau khi đối xử với ấy như đêm qua à?

      Sau vụ đêm qua, Claude cảm thấy cần gay gắt với vợ làm gì nữa . Ông nghĩ thầm như thế, lòng ngao ngán . Mặc dù ông rất ghét đóng vai lãnh chúa và chủ nhân với vợ, nhưng đêm qua ông có thái độ hết sức nghiêm khắc để giữ cho bà bình tĩnh trong buổi dạ vũ, để ngăn cấm vợ tỏ vẻ buồn phiền trước khi bắt đầu bữa ăn phụ, và sau đó cũng chẳng thấy ấy ở đâu hết . Khi Rex trở về để dẫn Ellen ra nhảy suất mà để dành nhảy với ta sau bữa ăn phụ, ông cố gắng hết sức để làm cho bà tươi cười, đóng trọn vai bà chủ duyên dáng trước mặt quan khách . Clarissa hết sức giận dữ . Claude cũng tức giận, ông thấy đây quả là hành động bất lịch thể tha thứ được, và ông quyết tâm sáng nay chuyện ấy với người song sinh . May thay là Ellen có vẻ thoải mái, dành hết giờ của suất nhảy ấy để ngồi chuyện với cậu con trai của người lãnh canh giàu có của ông .

      -Sao?- Clarissa hỏi, giọng gay gắt – Bộ đứng câm miệng như hến ở đấy cả buổi sáng hay sao?

      -Rex nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến Ellen- đáp- Tối qua ấy cảm thấy mệt, muốn bệnh, nên phải nằm . ấy ra sợ chúng ta lo cho ảnh rồi mất vui, vì ảnh muốn làm hỏng buổi tối .

      Claude biết Rex láo nhưng gì .

      Rex biết ông em tin nhưng giữa hai người hiểu ngầm rằng đối với các bà phải như thế . Rex trông có vẻ cộc cằn, bực bội . ràng có chuyện gì tác động mạnh đến ta trong thời gian vắng mặt ở buổi dạ vũ – Cái gì đó làm cho ta hóa ra thế, cái gì đó khiến cho ta ra cách đột ngột ngờ như thế .

      -Rồi ấy bỏ “” à?- Claude thấy Clarissa bây giờ bắt đầu hiểu vấn đề- Rồi Ellen sao đây? ấy bị bỏ rơi . ấy . . .

      Claude ngồi xuống mép giường, vừa vuốt ve dỗ dành lại vừa có thái độ cứng rắn với vợ . Chuyện này dễ mà cũng có kết quả nhanh chóng được . Và dĩ nhiên trước khi ông có thể ra hưởng thú cưỡi ngựa qua lãnh địa của mình, bà cũng nhớ ra rằng ông cho bà biết Pelham và Gascoigne cũng rồi . Đợt lễ hội gia đình của bà, những kế hoạch của bà đời nhà ma rồi .

      -Chính “mụ đàn bà ấy” gây nên tất cả- cuối cùng bà ta , mắt long lên sòng sọc- Claude này, nếu . . .

      - . . . tống cổ bà ta ra khỏi nhà và trục xuất khỏi làng phải ?- ông , lòng cảm thấy hết kiên nhẫn- Đêm qua với em rồi, bà Winters làm gì có lỗi hết . Chúng ta có bằng chứng nào cho thấy đêm qua Rex ở với bà ấy . ấy bệnh, nằm ở giường . Chắc là bà ta mệt, tìm cách để về nhà- nhưng đáng ra bà ấy cầu lấy xe đưa bà về, có người hầu cùng , mới phải . Em nên căm thù bà ta, Clarissa à, nên căm thù chỉ vì bà ta xinh đẹp .

      Lời lẽ quá nặng- nếu tinh thần ông bị căng thẳng, chắc ông năng nặng nề như thế này . Nhưng vì cả hai đều ngủ rất ít nên ai cũng dễ nổi cáu . Và cũng vì ngủ ít nên những cảm xúc bị dồn ép đêm qua nay được dịp bùng ra mạnh mẽ .

      Dĩ nhiên bà Clarissa chột dạ trước từ “căm thù” mà ông vừa dùng- Tại sao ông có thể với bà rằng bà có thái độ căm thù? Và nếu ông thấy bà Winters xinh đẹp quá, có lẽ ông rất đau khổ khi phải sống với người vợ xấu xí như thế này .

      -Thế này đủ rồi, Clarissa- ông - Cãi nhau như thế này chỉ làm cho chúng ta trở thành ngốc nghếch thôi . phải làm việc cho xong trước giờ ăn trưa . bây giờ đây .

      Ông bỏ , mặc cho bà gọi ông khi ông mở cửa phòng . Khi ông chạy xuống cầu thang lầu, ông ân hận nghĩ rằng câu sau cùng của mình khôn ngoan chút nào hết . Nhưng phải như thế thôi . như thế, ông cứ cảm thấy ấm ức trong lòng . Trời mới biết khi nào ông gặp lại Rex . Cứ mỗi lần hai em xa nhau là mỗi lần ông cảm thấy như cơ thể mình bị cắt phần . Nhưng ông thể ý này với Clarissa . Bà hiểu được .

      ***

      Sáng đó, sau khi ông Adams ra khỏi nhà lát Mục sư Lovering ghé nhà thăm ông . Nhưng khi bà Adams nghe khách đến thăm là ai, bà muốn tiếp Mục sư . Có chuyện bà muốn hỏi ông Mục sư .

      Vị giáo sĩ cúi chào bà, rồi chúc bà được sức khỏe để hưởng thời tiết tốt, hưởng vẻ đẹp của hoa thủy tiên vàng nở rộ dọc theo bìa rừng, khen bà và ông Adams mời được khách quí đến chơi cho vui nhà, và làm cho làng Bodley-on-the-Water nở mày nở mặt . Ông ta khen bà dọn nhiều thức ăn hảo hạng vào buổi tiệc tối hôm qua, có tổ chức buổi dạ vũ lộng lẫy và xin lỗi bà về việc ông phải ra về sớm vì nhiệm vụ cao cả của người giáo sĩ ở nông thôn . Mục sư cũng bày tỏ lòng phân vân của mình rằng biết vắng mặt cảu ông có bị nhiều người để ý và có lẽ làm phiền lòng nhiều người .

      -Thưa ngài- bà Adams đột nhiên lên tiếng mà có cử chỉ gì đẹp mắt để đáp lại tôn kính của Mục sư dành cho mình- Tối qua khi ngài đưa bà Lovering về nhà, ngài cho chở bà Winters theo về nhà bà ấy ?

      Giáo sĩ ngần ngừ khi nghe bà ta hỏi . Những gì ông phải ra chắc lọt lỗ tai của phu nhân dịu dàng này, và chắc là hợp với phu nhân quí tộc có tình cảm tế nhị như bà Adams . Nhưng vì mà ngài buộc lòng phải trả lời câu hỏi này . tóm lại, nếu giới thầy tu như ngài mà chịu , thử hỏi ai là người ? , ngài chở bà Winters về nhà bà ta .

      -Thưa bà, có “người nào đấy” đưa bà ta về – Mục sư thêm với vẻ như báo trước có điềm xấu . Có lẽ tôi phải trở lại để bàn thảo vấn đề với ông Adams sau . Tôi nghĩ chắc bà bận bịu với cháu ở nhà .

      Bà Adams bỗng thấy được nguyên nhân gây nên cảnh buồn bã sáng hôm nay rồi- đó là cnh gia đình Lipton báo trước họ định ra về vào ngày thứ Hai, tức là ngày mốt, có lẽ vì họ cảm thấy họ được đối xử niềm nở như trước nữa . Ellen thú thựv với bà rằng Tử tước Rawleigh ra về mà hưá hẹn gì với ta hết . ta sợ khiếp vía việc ta có thể đưa ra đề nghị cưới , và chắc hoảng hồn khi chấp nhận lời đề nghị ấy . Claude bà căm thù, xấu xí, ngốc nghếch . Còn Juliana và William buồn chán và tỏ ra khinh chê chị chăm sóc trẻ, sau khi hai đứa gây nhau kịch liệt để dành lấy độc cây bút vẽ, chỉ có thế thôi, trong khi trong phòng chơi có đến hàng tá cây bút vẽ .

      Mọi việc hỏng bét .

      Chính “Mụ đàn bà” là nguyên nhân gây ra tất cả .

      nghe Mục sư Lovering kể lại câu chuyện đêm qua, và mặc dù vị giáo sĩ sin lỗi xin phải, miễn cưỡng kể lại câu chuyện, nhưng lời của ông chẳng khác nào hạt giống được gieo lên mảnh đất phì nhiêu . Bà hết sức chăm chú lắng nghe . Bà chấp nhận lời kể của Mục sư, lời kể ràng có ý đồ công kích chê bai, nhưng xem ra rất hiểm độc .

      “Mụ đàn bà ấy” là con đĩ .

      Clarissa Adams hoan hỉ . Và tức giận . Và hết sức khinh bỉ .

      Bà rung chuông gọi mang trà rồi mời ông Mục sư ngồi chơi . Họ chuyện với nhau nửa giờ Mục sư mới cáo từ, ông lại cúi người chào, xin lỗi và khen ngợi thái độ điềm tĩnh khôn ngoan của bà .

      , Mục sư cần quay lại để với Ông Adams làm gì, bà với ông như thế . Bà tự mình xoay sở để giải quyết vấn đề cũng như Mục sư phải tự mình giải quyết các vấn đề liên quan đến trách nhiệm của vị giáo sĩ trong giáo phận .

      Bà đứng chờ lát sau khi Mục sư Lovering cúi người chào bà, ra khỏi phòng và xuống cầu than lầu . Bà ra lệnh cho người hầu nam, mắt thèm nhìn đến ta, gọi hầu lên cho bà ngay tức khắc, rồi đem xe ra trước cửa trong vòng nửa giờ .

      ***

      Catherine cố vùng dậy, ra khỏi giường vào giờ như thường lệ, mặc dù nàng ngủ được và mặc dù quán tính ù lì trong người nàng cứ níu nàng nằm lại giường thèm làm gì hết . Mà quả nàng chẳng có việc gì làm cần phải dậy hết .

      Kỷ niệm ngày xưa làm cho tình hình tồi tệ thêm . Kỷ niệm về chuyện đau đớn kéo dài hằng tuần hết . Chuyện con nàng chết . Hai cánh tay nàng trống trơn . hai bầu vú cương sữa đau nhức vì đứa con chết . ai an ủi nàng- vả lại biết lấy ai để an ủi nàng . Nhưng khổ nhất là chẳng có lời thiện cảm . ràng có gì đời đáng sống nữa .

      Làm sao nàng lê ra khỏi được tình trạng này nhỉ? Nàng nhớ lại, cố nhớ lại lúc ấy nàng làm gì để thóat ra khỏi tình trạng bi quan ấy . hôm nàng thất thiểu lên tận phòng áp mái của nhà bà , căn phòng trước kia dành cho gia nhân, nay bỏ trống . Nàng mở cửa sổ rồi nhìn xuống viả hè phía dưới . Phải rơi lâu mới xuống tận đấy . Nhưng nàng tin rơi xuống mà chết được . Có lẽ chỉ bị thương tật thôi .

      Thế rồi nàng nhận ra mình phải làm gì cho đúng . Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ý nghĩ quyên sinh thâm nhập vào tâm thức của nàn g Nhưng bỗng nhiên nàng nhận ra nàng thể làm như thế được, nàng nhận ra cho dù gặp phải tai ương gì đau đớn nhất, cuộc sống vẫn là món quà quí giá nhất thể vì thất vọng mà hủy hoại được .

      Nàng muốn sống . Nhưng nàng thể kết thúc cuộc đời . Cuộc đời thể chấm dức theo ý muốn của mình . Nếu nàng cứ sống- nàng chỉ mới hai mươi- thế nào nàng cũng làm được cái gì cho cuộc đời . Bằng mọi giá nàng phải sống, sống mà có Bruce, có bất cứ người nào, có bất cứ thứ gì, có những người chung quanh quen nàng, biết nàng .

      Nàng phải bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu làm người mới, sống cuộc đời mới . Phải, phải bắt đầu cuộc sống mới . Và nàng tìm được nghị lực, quyết tâm để thực cuộc sống mới . Chưa đầy ba tháng sau, nàng chuyển đến ở tại ngôi nhà này .

      Ở đây, nàng được hạnh phúc . Được thoải mái . Được yên ổn . Nàng cảm thấy cuộc đời đáng sống trở lại .

      Thôi được rồi, nàng phải làm lại tất cả, nàng quyết tâm như thế . Nàng phải bỏ hết lại đằng sau và làm lại tất cả . Nàng còn lựa chọn nào khác hơn .

      Nghĩ thế nàng bèn bước xuống khỏi giường, để con Toby ra ngoài vài phút, nàng rửa ráy, mặc áo quần, chải tóc, nhen lửa, phải ăn cái gì buổi sáng, rồi làm ít bánh để mang theo khi thăm ba người già vào buổi chiều . Cuộc đời phải tiếp tục thôi . Nàng muốn ở nhà chiều nay . Ba người này đợi chuyến thăm hàng tuần của nàng, và đợi những miếng bánh nàng thường mang theo, và trông chờ nàng đọc sách cho họ nghe . Nàng muốn làm cho họ thất vọng .

      có gì thay đổi hết .

      Nàng thở dài khi nghe có tiếng gõ cửa . Nàng lau hai tay vấy bột vào tạp dề, và làm sao ngăn cản Toby sủa được- nó chạy ra ngoài hành lang và nhắm cửa trước mà sủa vang, vẻ bất bình .

      Có phải “ ta” , nàng nghĩ, nếu là ta, nàng dằn mạnh cửa vào mặt ta cho biết mặt .

      Người gõ cửa là hầu ở trang viên Bodley, người thường tới báo có bà Adams đến thăm . Catherine tháo tạp dề ra, xếp lại, chuẩn bị để ra cổng đón bà . Nàng nghĩ bà chủ của trang viên đến thăm vào buổi sáng như thế này, tất là phải có chuyện quan trọng . Bỗng nàng cảm thấy hết vui .

      Nhưng bà Adams được người xà ích đỡ xuống xe, việc chưa hề có bao giờ . Catherine đứng lại ngưỡng cửa để đón bà .

      -Toby, im !- Nàng .

      Nhưng Toby bảo vệ lãnh thổ của nó

      Bà Adams dừng lại trước ngưỡng cửa mà cũng thèm nhìn Catherine . Bà thẳng vào phòng khách . Catherine nhướng cao mày và đóng cửa lại .

      -Xin chào bà,- nàng vừa theo vị khách vào phòng . Nhưng, chắc phải gần trưa hay quá trưa rồi, nàng nghĩ- Ô, Toby, im chứ .

      -Lôi con chó ấy - bà Adams ra lệnh, bà cố lớn cho át tiếng chó sủa .

      Catherine tức giận cái giọng trịch thượng ấy thốt lên trong nhà nàng, và nhà của Toby nữa, nhưng dù sao ý kiến ấy cũng phải . Nàng dẫn con chó săn ra sau cửa, nó liền chạy ra ngoài, quên ngay cơn cuồng nộ của mình .

      Bà Adams đứng giữa phòng khách, quay mặt nhìn ra phía cửa . Khi Catherine trở vào, bà ta lạnh lùng :

      -Đồ trắc nết!

      Catherine làm ra vẻ mình hiểu lầm . Tim nàng đập thình thịch khó chịu, đầu choáng váng, tai ù ù, nàng mong sao đây phải là dấu hiệu của tình trạng ngất xỉu . Nàng hếch cằm lên, chắp hai tay phía trước .

      -Bà sao thưa bà?- Nàng bình tĩnh hỏi .

      -Phải chăng bà thêm bệnh điếc và các tật xấu khác nữa?- Bà khách hỏi- Bà nghe tôi rồi, bà Winters à . Bà là đồ trắc nết, là con đĩ, bà phải ra khỏi đây ngay, chậm lắm là cuối tuần này . Và rời khỏi làng . Bà được sống ưu đãi ở đây lâu rồi . có chỗ cho bà trong đám người khả kính ở đây . Chắc tôi thế là ràng lắm rồi .

      Thế là người ta thấy hai người rồi . Có người thấy họ cùng nhau ra khỏi trang viên . ta quàng áo khoác cho nàng và ôm ngang hông nàng . Nàng cố suy nghĩ để biện minh cho mình . Nhưng trí óc tuân theo ý muốn của nàng . Tuy nhiên, nhờ giận dữ mà nàng thoát ra khỏi tình trạng đứng im cách khốn khổ .

      -- cuối cùng nàng , và nàng ngạc nhiên khi nghe giọng mình lớn lên cách bình tĩnh- Bằng cớ gì mà tôi bị buộc tội như thế, thưa bà?

      Mắt của bà khách nheo lại . Bà ta :

      -Tôi đến đây để chuyện với bà . Tôi thẳng cho bà biết rằng có người thấy ngài Rawleigh ở trong nhà này ra- ngôi nhà tối tăm này- vào khuya đêm qua . Và chính tôi, trong hai tuần qua, tôi dã chứng kiến cảnh bà tán tỉnh dụ dỗ ấy .

      -Ra thế- Catherine . Nàng cảm thấy như có hai người trong nàng . người hốt hoảng đến nổi mất hết tinh thần . Còn ngưòiâ kia lạnh lùng suy nghĩ và - Và bà cũng trục xuất luôn Tử tước Rawleigh ra khỏi nhà bà và khỏi làng ư, thưa bà?

      Ngực bà Adams nhô lên, hai lỗ mũi phồng ra .

      -Bà Winters- bà ta , mỗi từ phát ra từ miệng bà ta lạnh như cục nước đá- bà láo xược . Bà có tuần để rời khỏi nhà này và vùng này . Thế là quá nhân đạo rồi, bà phải biết ơn . Đừng làm cho tôi hết kiên nhẫn đấy . Nếu cuối tuần mà bà còn ở đây, cảnh sát đến thăm bà và bà gặp ngài thẩm phán đấy . Hãy tránh lối ra cửa cho tôi . Tôi muốn đụng vào người bà khi tôi ra .

      Catherine quay ra cửa sau . Mặc dù con Toby ngồi ở đấy, kiên nhẫn chờ để được vào nhà, nhưng nàng cho nó cơ hội để vào . Nàng ra ngoài, đóng cửa lại rồi ra vườn . Nó đứng dậy, vẫy đuôi, và được nàng cho theo qua bãi cỏ để ra bờ sông . Nó sung sướng nhảy cỡn chạy theo bên cạnh nàng .

      Nàng muốn suy nghĩ . muốn nhớ lại .

      thể được, dĩ nhiên rồi .

      Đêm qua có người thấy ta . Từ nhà nàng ra . Và bất kỳ ai thấy ta, cũng đều đến kết luận như nàng lo sợ . Kết luận hoàn toàn chính xác . Người ta gọi nàng là đồ trắc nết, là đồ đĩ .

      phải là lần đầu tiên .

      Tại sao việc như thế này lại có thể xảy đến cho nàng? Nàng cố giữ gìn hết sức rồi.

      Trong 5 năm qua, nàng tin rằng những việc xảy ra vào lần trước phải do lỗi nàng, mà người khác mới là kẻ đáng trách . Nhưng lần này chắc là do lỗi nàng . Việc này chắc là lỗi ở nàng . Chắc có ma ám trong người nàng .

      Nàng có lệnh phải ra khỏi đây . khỏi nhà này và làng này . Nàng phải . Nội trong tuần .

      Bỗng nàng khuỵu hai đầu gối xuống bên bờ nước, cả hai tay nàng nắm được đám cỏ dài bên bờ sông . Nếu nàng níu chặt được đám cỏ ống, chắc nàng lìa bỏ cõi đời này rồi .

      Nàng há miệng để thở cho dễ . Nàng run lẩy bẩy .

      Nàng thể ra được . Chỉ ngặt nỗi cái điều kiện . . .

      Nàng phải làm gì ?

      Nàng đâu?

      Chắc nàng lâm vào cảnh khốn khó .

      Ôi, lạy Chúa, ôi lạy Chúa . Nàng cúi đầu, ra sức cầu nguyện . Nhưng nàng thể nào quá được hai từ van xin cầu khẩn .

      “Ôi, lạy Chúa”.

      Dù sao, Catherine cũng phải ra ngoài vào buổi chiều để thăm các nơi định . Nếu nàng ở nhà chắc nàng nổi điên lên mà thôi, nàng nghĩ .

      Ông Clarkwell được khỏe, con dâu báo cho nàng biết thế, chị ta đứng giữa cánh cửa hé mở, mặt đỏ ửng, mắt nhìn đâu đâu chứ nhìn vào mắt Catherine . Ông cụ quá yếu thể tiếp khách được .

      Đến nhà Symon, ai trả lời khi nàng gõ cửa, nhưng nàng nghe trong nhà có tiếng giặt giũ và có khói bay lên từ ống khói, điều này chứng tỏ rằng trong nhà có người . Vả lại, bà cụ Symon bao giờ ra ngoài .

      Catherine vào nhà thứ ba nữa . Nàng quay về nhà . Nàng quá mệt thể dẫn Toby dạo được, nhưng khi nàng bước qua cửa, con chó có vẻ hy vọng .

      Thậm chí nàng quá mệt bắt ấm nấu nước sôi lên bếp nữa . Nàng ngồi phịch xuống ghế xích đu, run bần bật, hai tay vòng quanh người .

      Họ biết . Mọi người đều biết . Hay là họ nghĩ họ biết . đường về nhà, nàng gặp hai người quen, nhưng cả hai đều quay mặt nhìn chỗ khác .

      Có tiếng gõ cửa .

      Nàng ngồi yên lát, hai mắt nhắm nghiền . Có lẽ ai đấy bỏ thôi . Chắc phải là bạn đến chơi . Chắc nàng còn ai là bạn của mình nữa . Nếu là “ ta” . Nàng tin hôm nay đến đây, lúc mà mọi người đều biết . Dĩ nhiên mọi người lên án ta . ta được mọi người xem là quí ông đùa hoa ghẹo nguyệt vui chơi mà thôi . Nếu là . . .

      Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, lần này to hơn, hách dịch hơn . nhờ trời, con Toby ở phía ngoài nên nó sủa . Nàng đứng dậy . Tại sao phải trốn? Tại sao phải lánh mặt lầu hơn?

      Mục sư Lovering gõ cửa . Nàng khoan khoái thở dài nhõm . Chắc ông đến để an ủi nàng đôi chút đây . Mục sư và bà Lovering, luôn luôn là bạn của nàng .

      -Thưa Mục sư- nàng cười chào- Mời Mục sư vào nhà .

      -Tôi muốn bước qua ngưỡng cửa nhà này- ông ta , vẻ bình tĩnh quan trọng- Bà Winters này, tôi có bổn phận thông báo cho bà biết rằng những kẻ thông dâm và những kẻ tội lỗi được giáo hội vui lòng đón tiếp vào nhà thờ cùng với những người đứng đắn, tôi là người được cái vinh dự lớn lao làm mục sư ở nhà thờ này . Tôi rất ân hận khi buộc lòng phaỉ ghé vào đây để cho bà như thế . Nhưng tôi thể sao nhãng nhiệm vụ cao cả của tôi được .

      Tự nhiên nàng mỉm cười . Nàng đáp:

      - cho những kẻ thông dâm và tội lỗi vào nhà thờ à? Vậy cho ai vào, thưa ngài?

      Mục sư nghiêm nghị nhìn nàng và :

      -Tính đùa bỡn hợp với hoàn cảnh nghiêm trọng này đâu, thưa bà .

      -Vậy Mục sư cũng tin chuyện này là thực sao?-nàng hỏi- Mục sư cũng đứng cùng phe với những người rêu rao chuyện này và hôm nay Mục sư đến đây để lên án tôi à?

      Vẻ mặt ông Mục sư vẫn thay đổi, ông đáp:

      -Thưa bà . Tôi tin vì chính mắt tôi thấy chuyện này . Tôi thấy Ngài lãnh chúa đêm qua ở đây ra . Dĩ nhiên người ta trách ông ấy được . Bất kỳ người đàn ông nào cũng dễ bị rời vào cái bẫy của người đàn bà vô liêm sĩ giương ra, và họ đáng thương hơn là đáng kết tội . Ngài lãnh chúa hẳn thấy mình sai lầm nên ngài rời khỏi trang viên Bodley rồi .

      -Chúc Mục sư ngày tốt lành- nàng đáp và đóng cửa lại .

      Nàng đứng tựa lưng vào cánh cửa hồi lầu, người run lẩy bẩy . Nàng cảm thấy thể nào di chuyển được . Cuối cùng nàng phải ngồi xổm xuống nền nhà . Nàng phải ngồi như thế lâu mới được . Con Toby cào chân vào cửa . Nàng mặt kệ nó . Nàng phải ngồi như thế này . Mặc xác nó .

      ****

      Trong khi thăm quanh làng và tạt vào thăm bà Downes, Daphne nghe được chuyện này . Bà có mặt lúc ăn trưa . Ông Claude thấy khí bữa ăn trưa buồn tẻ . Mọi người đều ra ngoài có việc hết, đáng chú ý nhất là Clarissa, ràng bà ta có ý trừng phạt ông vì tội sáng nay ông những lời hay ho gì .

      Nhưng sau bữa ăn, bỗng Daphne đến tìm ông để chuyện . về chuyện lan tràn như đám cháy rừng khắp làng vào sáng nay . cho ông nghe về chuyện Mục sư Lovering có ghé trang viên Bodley . cho ông nghe chuyện Clarissa thăm nàng .

      - Claude, có thực như thế ?- bà hỏi, mắt nhìn ông với vẻ đau khổ- Em biết Rex mến mộ bà ấy . Em khuyến khích ấy cứ liênn lạc gặp gỡ bà ấy . Em nghĩ hành động của ảnh có thể gây ra những lời đồn đại đẹp như thế này . Clayton thường gọi em là kẻ thơ ngây nguy hiểm . Hai người có thể gian díu tình dục với nhau ?

      Ông Claude hít vào hơi dài rồi thở ra từ từ . Ông đáp:

      -Nếu họ gian díu nhau, tôi thấy chẳng mắc mớ gì đến chúng ta cả, Daphne à . Nhưng tôi biết mọi người ưa như thế . Và nếu hai người gian díu nhau cách lộ liễu đến nỗi để cho người ta thấy, lỗi ấy chính là của Rex . Hoàn toàn lỗi của Rex . Chính ấy phải có nhiệm vụ bảo vệ thanh danh của bà ấy . Và đêm qua chính “ ấy” là người bị phát phải ? Mẹ kiếp ta! xin lỗi, Daphne- Ông bặm chặt hai bàn tay – Sáng nay tôi có việc vắng nhà!

      -Nếu hai người gian díu nhau, tại sao ấy lại bỏ ?- bà hỏi .

      -Tôi biết, Daphne- Ông đưa mấy ngón tay lên cào mái tóc- lộn xộn hết cỡ . Thôi được, phải làm sáng tỏ việc này mới được . Phải gọi ấy đến đây ngay . thể để cho bà ấy đối diện với vụ tai tiếng này mình . Clarissa có ghé vào nhà bà ấy à? Tôi phải tìm cho ra vợ tôi gì với bà ấy . Daphne, thấy sao?

      -Để em tìm chị ấy, mời đến đây cho .

      Ông ngồi xuống bàn ở phòng làm việc để đợi, tựa đầu lên hai bàn tay . Mẹ kiếp Rex! Mẹ kiếp ấy!

      Clarissa vào . Bà nhìn vào mặt chồng, mặt bà lộ vẻ chiến thắng .

      -Em thấy chắc biết hết rồi- bà ta - Bây giờ có lẽ đồng ý là em đúng, Claude ạ .

      -Sáng nay Mục sư Lovering với em cái gì?- ông hỏi .

      -Ông ấy rằng khuya đêm qua ông thấy Rawleigh từ nhà của bà Winters ra . Như thế là mọi việc quá ràng rồi .

      -Có lẽ đối với em . Vì đấy là việc em quan tâm .

      -Vì . . .- bỗng bà phồng mang trợn mắt, nhưng ông đưa tay lên để chặn bà lại .

      -Em có ghé vào nhà bà Winters phải ?- ông hỏi- Clarissa, em ghé vào có việc gì thế?

      -Ờ, để ra lệnh cho bà ta rời khỏi nhà, khỏi làng nội trong cuối tuần này- bà đáp- Claude, chúng ta thể để cho mọi con đĩ ở gần ta được . Chúng ta còn con cần phải dạy dỗ .

      Ông chồm người bàn, mặt tái mét . Ông hỏi:

      -Bà “cái gì”- Ông lại đưa tay ngăn bà và tiếp- , tôi nghe rồi . Ai cho phép bà làm như thế?

      Bà có vẻ quá kinh ngạc khi nghe chồng hỏi . Bà đáp:

      -Vì vắng . Mà việc này phải giải quyết gấp chứ nên để hoãn lại lâu .

      -Việc này bà định làm từ lâu rồi- ông , giọng che giấu giận dữ- Và hôm nay là cơ hội ngàn vàng để bà thực , vì tôi bận việc vắng mặt thể ngăn cản bà được .

      -Ta phải làm như thế thôi . Mục sư Lovering nhất trí với em .

      -Có ông ta nhất trí ?- Ông bước ra khỏi bàn, đến đứng gần bà . Bà nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ vừa khinh bỉ vừa hoang mang- Clarissa, tôi rất bất bình bà .

      - tin mụ ta có lỗi phải ?- bà thét lên- tin vì mụ ta xinh đẹp!

      -Tôi rất bất bình bà, thưa bà- Ông lại, giọng chậm rãi, ràng- Bà thù hằn người ta, bà đặt điều ác độc . Nhưng dù sao tôi cũng phải làm cho việc này êm thấm mới được . Tôi chưa biết làm như thế nào . Bà tạo ra chuyện cực kỳ khó khăn . Nhưng bà được gây thêm nhiều chuyện xấu xa nữa . Bà phai ở trong nhà cho đến khi có lệnh của tôi . Đấy, lệnh của tôi đấy .

      -Claude!- Bà thốt lên, hai mắt mở to kinh hoàng trừng trừng nhìn chồng, giọng bà run run- tại sao dám với vợ như thế .

      -Tôi dám vì bà là vợ tôi, thưa bà . Khi bà lấy tôi, bà thề bà vâng lời tôi . Trước đây chưa bao giờ tôi cầu bà vâng lời như thế này . Bây giờ tôi cương quyết cầu bà thế . Tôi phải viết bức thư để gởi, rồi phải thăm nơi . Bà hãy ra khỏi đây để tôi làm việc .

      Bà há to miệng định , bỗng ngậm lại, hai hàm răng va nhau đánh cộp rồi bà vội vã ra khỏi phòng .

    4. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 12




      Hôm ấy có thêm hai người nữa đến gõ cửa nhà Catherine . Nàng quá bàng hoàng, quá đờ đẫn, quá mụ người còn ngại ngùng khi ra xem ai đến nhà nữa . Vả lại, nàng thấm thía mùi nhục nhã rồi, bị mọi người xua đuổi, còn ngì nữa mà giữ gìn .

      Tuy nhiên, khi nàng thấy Downes đứng ngoài cửa nàng thụt người lại . Nàng thích Downes nhất trong số tất cả những người nàng quen biết ở trong làng và các vùng lân cận . Thế nhưng, ta là con của ngài cựu Mục sư, là chưa chồng tuổi trung niên được mọi người trong làng kính nể .

      - khỏi cần chuyện này nữa-Catherine , đưa lên bàn tay- Tôi biết mọi người cho biết hết cả rồi . Xin chúc ngày tốt lành, Downes .- Nàng khép bớt cửa lại nửa, mặc dù con Toby ở ngoài, nó ngửi lai áo của khách . Nó mến Downes . thường cho nó những miếng vụn bánh ga tô và bánh bích qui mỗi khi đến uống trà- thường xin lỗi Catherine vì phí phạm thức ăn ngon .

      -, xin bà đừng phiền- Đến phiên Downes đưa tay lên để ngăn nàng . Mặt tái mét, nhăn nhó . Hai quay hàm căng ra trông như đá cứng- tôi vào nhà được ?

      -Sao lại ?- Catherine mở rộng cửa hơn rồi cứ để cửa mở như thế và vào nhà bếp .

      -Tôi biết thực của chuyện này ra sao- Downes - Tôi muốn biết và cũng cần biết . Đây phải là việc của tôi . Nhưng thực của tôn giáo tô mới là việc của tôi . Ba tôi thường dạy tôi rằng đây mới chính là công việc cảu cá nhân tôi . Ba tôi dạy rằng tôi nên để cho vị giáo sĩ, ngay cả ba tôi nữa, nhắc nhở tôi những điều nào là đúng . như tôi biết, như ba mẹ tôi thường dạy, là giáo đường dùng dành cho những người có tội . dành cho người khác . Mà chỉ dành cho những người có tội . Làm người có tội là xem như có thẻ hội viên để vào nhà thờ . Ba tôi thỉnh thoảng đùa vui chút như thế . Tôi là hội viên của nhà thờ, bà Winters ạ . Đây là thực tế hùng hồn .

      Catherine lặng lẽ để cái khều than xuống, ngồi vào ghế xích đu, hai tay chắp lại hờ hững đùi . Nàng nhìn ngọn lửa .

      -Mẹ tôi và tôi trách bà- Downes , giọng ta trở nên hổn hển, chứng tỏ rằng lời lẽ muốn ra đều được chuẩn bị trước – Chúng tôi quan tâm đến việc bà làm gì . . . hay làm gì . Chúng tôi cần biết . Đây là việc của bà- mặt ta đỏ lừ- Nghĩa là, đây là “chuyện riêng” của bà .

      -Tôi cũng là hội viên của nhà thờ- Catherine đáp- Nhưng tôi có tội như chuyện tày trời này, Downes à .

      -Như tôi với mẹ tôi và như mẹ tôi với tôi . Chúng tôi hòan toàn nhất trí nhau . Chúng tôi thường với nhau rằng bà Winters là “phu nhân” . Nhưng bà chẳng cần ra . Tôi chẳng cần biết . Tôi đến đây để do thám . Tôi chỉ nghĩ rằng – và mẹ tôi cũng nghĩ như tôi- chắc bà thích có ai chuyện cho vui và uống với nhau tách trà . Ôi, lạy Chúa tôi, dường như bà làm bánh để thết cả đạo quân- mắt sáng lên khi nhìn vào số bánh để bàn, số bánh nàng làm để cho người già .

      Catherine ngửa đầu để dựa vào ghế và nhắm mắt lại

      -Tôi biết sao cho hết lòng biết ơn của tôi trước lòng tốt của , Downes- nàng - Nhưng nên ở lại đây . Thế nào người ta cũng thấy đến đây . Nếu ở lại, và nếu họ biết đến “thăm” tôi, cũng có bạn đâu .

      Downes bước qua phòng, đến bếp lửa, mở nắp ấm ra để xem mực nước trong ấm ,rồi bắt ấm lên lò cho nước sôi . bao giòo có hành động như thế này trong bất kỳ nhà người nào khác, cho dù có khát nước đến khô cả cổ họng . nhìn quanh để tìm bình trà và hộp đựng trà .

      -Ba tôi rằng chúng tôi phải luôn luôn theo đuổi của chúng tôi- Downes múc thìa trà lớn cho vào bình trà- Nếu có kẻ theo của chúng tôi họ cũng chỉ làm theo ý Chúa, vì Ngài khôn ngoan ban cho tất cả chúng ta quyền tự do . Tôi chỉ làm điều gì mà tôi cho là đúng, bà Winters à . Những người khác họ làm gì đấy là việc của họ . Tôi thấy bà có làm bánh nhân nho khô . Bánh của bà luôn luôn ngon hơn bánh của những người khác . Tôi thấy còn ngon hơn cả bánh của mẹ tôi, nhưng bao giờ tôi cho mẹ tôi biết, vì ra làm chạm tự ái của bà . Tôi lấy ít vào dĩa cho chúng ta nhé?

      Cuối cùng Catherine mở mắt ra, nàng gật đầu, đáp:

      -Cho thôi . Tôi đói .

      Downes nhìn nàng, ánh mắt có vẻ hài lòng . :

      -Bà ăn cả ngày phải ? Để tôi cắt cho bà vài miếng nho cho dễ ăn, bà Winters nhé?- lấy dao rồi cắt cái bánh nhân nho khô thành những miếng - Khi nào mẹ tôi muốn ăn, tôi thường cắt như thế này cho bà . Này, cưng- ta đưa cho Catherine cái đĩa .

      Nàng cảm thấy ăn bánh như ăn cơm . Phải cố gắng hết sức mới nuốt qua khỏi cổ . Nhưng nàng cố ăn để tỏ lòng biết ơn lòng tốt và tình thương vô bờ của khách . Khi ăn xong, ta để lên tay nàng tách trà thơm ngon, đậm đà . lâu lắm bây giờ nàng mới có dịp được có người hầu hạ ngay trong nhà mình .

      Downes cứ nghĩ mình vi phạm qui ước ứng xử của mọi người trong làng, nên chỉ ở lại chơi với nàng nửa giờ cho đúng phép lịch . Catherine theo ra hành lang .

      -Ngày mai sau khi nhà thờ về, tôi ghé thăm bà lại- Downes - Vâng, tôi nhà thờ . Tôi phụ Chúa, vì của tôi khác với của ông Mục sư . Ồ, bà Winters này, mới đây bà Lovering có ghé thăm chúng tôi, mẹ tôi và tôi phải hết sức vất vả mới giữ được lịch với bà ta . Thực vậy, hết sức vất vả, nhưng tôi tin là chúng tôi thành công . có lý do gì để mình tỏ ra bất lịch với người khác, nhất là khi họ là khách đến nhà mình .

      - Downes- trong thời gian cio ta đến thăm, Catherien quá mười tiếgn, mặc dù có lúc nào trong nhà im lặng- xin cám ơn . Tôi ước gì có từ nào biểu cảm hơn để với .

      Downes gầy ốm, thẳng đuộc như chiếc que thông nòng súng, vẻ mặt nghiêm nghị, phải là loại người khiến cho người ta thích ôm hôn . Nhưng trước khi mở cửa, Catherine ôm hôn ta .

      -Ơ, lạy Chúa tôi!- Downes , vẻ bối rối- Tôi hy vọng trà quá đậm đối với bà . Mẹ tôi thích uống đậm như thế, nhưng tôi thích nhạt hơn chút . Sau khi bỏ vào tách trà của bà hai thìa đường tôi mới nhớ ra bà thường chỉ bỏ thìa .

      Catherine đứng ở cửa lát, nhìn Downes điềm tĩnh sải bước đường . Cách nhà nàng có đoạn ngắn, có vài người đứng ở bên ngoài . Có lẽ có vài người khác nữa đứng ở cửa sổ nhìn ra .

      Agatha Downes, con gìa mau miệng mau mồm của ông cựu Mục sư, vừa làm công việc có lẽ là hành động can đảm nhất của đời .

      ***

      Chỉ mười lăm phút sau, có tiếng gõ cửa lần hai . Những lần gặp gỡ của nàng với số người trong làng ngày hôm nay thể làm cho mọi người hoàn toàn hài lòng, nàng nghĩ, rồi uể oải đứng dậy ra mở cửa .

      Ngày hôm nay bao giờ chấm dứt ư?

      Sau lần đầu tiên gặp nhau, bao giờ nàng còn lầm với người em song sinh nữa . Thế nhưng, hôm nay khi mở cửa, nàng phải nín thở vì người đứng trước cửa giống như đúc . Giống hơn bao giờ hết . Nét vui vẻ dễ thương thường thấy mặt ông Adams hôm nay biến mất . Trông ông tái mét, giận dữ . theo ông có Phu nhân Baird, trông mặt bà cũng tái mét, cũng giận dữ .

      đợi hai người gì, Catherine gay gắt :

      -Tôi chắc có gì để quí vị thêm nữa chứ? Trừ phi quí vị giảm bớt hạn định tuần xuống còn ngày .

      -Ồ, Toby, chú chó thân !- Phu nhân Baird cúi xuống ôm khuôn mặt con chó trong hai tay, nó ngớt sủa vang- Mày biết tao rồi mà . Chúng ta là bạn bè, phải ?

      Nó đồng ý . Nó sủa nữa, vẫy đuôi, hếch cằm lên cho khách gãi .

      -Bà Winters- ông Adams - nếu được bà cho phép, tôi muốn vào trong nhà lát . Em tôi theo tôi đến đây để tôi khỏi mang tiếng thiếu đứng đắn .

      Catherine nghe mình cười khi nàng đứng sang bên, rồi dẫn hai người vào phòng khách . Phu nhân Baird đến đứng trước cửa sổ . Ông Adams đến trước chiếc lò sưởi trống trơn, đứng quay lưng về phía lò . Catherine dừng lại ở ngưỡng cửa, nàng hếch cằm lên, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt ông ta .

      Nàng khúm núm sợ sệt . Nàng muốn làm thế, mặc dù nàng nhớ tội lỗi của nàng với người của ông ta vừa mới diễn ra vào đêm qua ngay trong hành lang phía sau chỗ nàng đứng . Chuyện ấy mới xảy ra vào tối qua ư?

      -Bà Winters- ông bình tĩnh - tôi biết trai tôi và vợ tôi gây cho bà chuyện xấu xa rất tai hại trong vòng 24 giờ qua . Chuyện mới xảy ra cách đây lâu .

      Nàng ngờ ông ta thế, nàng quá kinh ngạc đến nỗi nên lời .

      -Tôi biết đêm qua có gì xảy ra giữa bà và Rex- ông - Tôi nghĩ bà đến tuổi chín chắn cũng như tôi . Việc bà và ấy gặp riêng với nhau là chuyện của hai người . phải chuyện của tôi . Hay của bất kỳ ai . Nhưng rủi thay ấy để cho người ta thấy ảnh từ trong nhà bà ra . Người ta xầm xì bàn tán . Và rồi người ta xét đoán, phê bình . Và còn trừng phạt nữa . Vợ tôi hành động quá hấp tấp . Có người cho bà ấy biết chuyện này và thế là bà ta lo sợ, bực mình . Tôi vắng nhà nên bà ấy kịp hỏi ý kiến tôi . Bà ấy nghĩ phải hành động ngay và bà ấy tin chắc thế nào tôi cũng đồng ý . Bây giờ bà ấy lấy làm ân hận về việc này, bà ấy ân hận về việc bà ấy hành động như người đàn ông thô bạo, mà lẽ ra phải hành động theo bản năng dịu dàng của phụ nữ . Có lẽ với thời gian chắc bà tha lỗi cho bà ấy- và cho tôi nữa . Tôi hy vọng bà để ý dến những điều bà ấy với bà . Bà thuê ngôi nhà này cho đến cuối năm . Tôi rất sung sướng được tiếp tục cho bà thuê sau khi đáo hạn .

      -Bà Winters- Phu nhân Baird lên tiếng , bà rời khỏi cửa sổ- xin bà tha lỗi cho tôi . Chính tôi cố tình đẩy bà và Rex đến gần nhau, nhiều lần như thế, vì tôi biết ấy rất ngưỡng mộ bà . Tôi nhận ra được ý đồ chính của ảnh trong ngưỡng mộ ấy . Bây giờ tôi tin là tôi hiểu người của tôi hơn rồi . Xin bà tha lỗi việc tôi gây buồn phiền cho bà .

      Họ nghĩ nàng có tội . Nhưng đối với họ, chuyện này thành vấn đề . Họ cho rằng việc ăn nằm với nhau giữa đôi nam nữ trưởng thành là việc của họ chứ phải việc của người khác . Họ nghĩ rằng khi nàng có giờ để ngẫm nghĩ những việc xảy ra ở đây chắc nàng thấy họ đến để an ủi nàng, để làm dịu bớt nỗi buồn phiền của nàng . Dĩ nhiên ông Adams hành động theo ý muốn của vợ, vợ ông hề có ý xin lỗi hay ân hận gì . ràng ông hành động như thế này là vì ông muốn tránh cho vợ ông khỏi bị người ta chê cười .

      -Đêm qua Ngài Rawleigh đưa tôi về nhà- nàng - Tôi mệt, nhưng Mục sư Lovering về trước . Tôi định bộ về nhưng lại sợ trời tối . Ngài Rawleigh tìm thấy tôi trong phòng nhạc- ngài hẹn nhảy với tôi vào giờ ấy- và ngài khăng khăng đưa tôi về nhà . Lúc ấy khuya, con Toby sủa vang . Ngài Rawleigh bước vào nhà để làm cho nó im lặng . Mấy phút sau ngài ấy về- Nàng cứ mặc hai người nghĩ sao nghĩ về việc gì xảy ra trong vài phút ấy- có gì xảy ra giữa chúng tôi hết- có chuyện gì đáng tội phải bị lên án hết .

      Ông Adams gật đầu . Ông ta :

      -Có lẽ vì thế mà sáng nay tôi rời khỏi Bodley từ sáng sớm . Tôi tin rằng những chuyện xảy ra ngày hôm nay thế nào cũng làm sứt mẻ tình máu mủ giữa chúng tôi, bà Winters à .

      -Cũng lỗi tại em- Phu nhân Baird thêm vào .

      -Chuyện đáng ra rất đơn giản cho ấy- Ông Adams - ảnh chỉ việc cho người lấy xe ra đưa bà về, thậm chí sai hầu theo bà, thế là đứng đắn biết bao . Tôi thay mặt ấy xin lỗi bà, thưa bà . Ảnh là người bốc đồng, lại thường vụn tính, tôi chứng kiến nhiều lần ảnh làm thế cương vị người gia trưởng để điều hành công việc của gia tộc .

      - ấy thường , đáng ra nên nhận tước vị Tử tước mới phải- bà em bình tĩnh .

      -Tôi nghĩ chắc hôm nay bà rất buồn phiền, đau đớn- ông Adams - Nhưng rồi người ta hết đồn bậy và vợ tôi đích thân đến xin lỗi bà . Bà là thành phần đáng trọng trong cộng đồng- Ông cười- Nếu bà bỏ Julie và Will làm sao đàn piano cho giỏi được? Bà ở lại chứ?

      Nàng thể được . Nghĩ đến chuyện ra , nàng kinh hoàng suốt ngày hôm nay . Nhưng nàng cũng thể ở lại- Làm sao ở lại được?

      -Tôi là kẻ tiện dân- nàng - Làm sao tôi ở lại được?

      -Ôi, thưa bà- Phu nhân Baird lên tiếng . Giọng bà tức giận- Người ta quá độc ác . Họ tin vào những việc có bằng chứng cụ thể . Mà cho dù có bằng chứng . . .

      -Sáng mai chúng tôi ghé nhà bà- ông Adams - Mời bà nhà thờ với chúng tôi, và ngồi ở hàng ghế đầu tại nhà thờ của chúng tôi . Để cho mọi người thấy chuyện này .

      Catherine nhắm mắt lát rồi đáp:

      -Tôi được thông báo được phép nhà thờ .

      -Ai thông báo?- Ông nhíu mày hỏi . Trông ông lúc này giống người trai hơn bao giờ hết .

      -Do Mục sư Lovering báo- nàng đáp .

      Ông nhìn nàng, vẻ kinh ngạc, nên lời, lát mới bình tĩnh tiếp:

      -Tôi thấy bà tự cho mình là tiện dân quả tình hình rất đáng ngại rồi . Tôi giải quyết chuyện này cho ra lẽ, bà Winters à . thể để chuyện này như thế này được .

      -Chắc tôi phải thôi, nàng đáp- Chỉ xin ông để cho tôi hay hai tuần là được .

      -Nhưng bà có chỗ nào để đến ?- Phu nhân Baird hỏi, bà rời khỏi cửa sổ . Mặt bà lộ vẻ lo âu- Bà có gia đình để về ?

      -Có chú- nàng đáp . Nàng thấy mặt họ lộ vẻ thương hại . Nàng muốn để họ xót xa thêm cho nàng nữa, nàng muốn đóng vai con tốt vô vọng trong vở bi kịch diễn ra ngày hôm nay, muốn họ dùng nàng để diễn tiếp nữa – Cả hai câu hỏi đều có . Tôi chỉ viết cho gia đình lá thư là tôi có thể về với gia đình . Tôi phải rời khỏi đây . Ở đây, tôi còn được sống yên ổn nữa .

      -Tôi rất tiếc việc này- Ông Adams - Nhưng chuyện này diễn ra trong vòng tuần chớ?

      -Phải, thể ra trong vòng tuần được- Nàng lại cảm thấy hoảng hốt . tuần . Nàng làm gì sau tuần? Nàng đâu? có phương tiện gì, có nơi nào, có ai để ra hết . Nàng hít vào hơi dài và để yên hồi mới từ từ thở ra .

      Lúc ấy, họ cáo từ để ra về . Nhưng họ còn nán lại vì ông Adams muốn cam đoan với nàng thêm, ông ghé lại nhà nang và làm chuyện này ổn thỏa .

      Ổng là Chúa ư? tài nào thu xếp việc này ổn thỏa được . Những vết thương lòng bao giờ lành lặn được .

      Phu nhân Baird làm công việc mà mới trước đây Catherine làm cho Downes. Bà ngần ngừ lát rồi ôm hôn nàng ở ngưỡng cửa .

      -Tôi phải giết Rex- bà - Tôi phải giết ấy .

      Hai em lên xe, chiếc xe đợi họ nãy giờ . Xe chạy .

      Catherine đóng cửa và tựa người lên cửa . Nàng nghĩ : Chắc bây giờ những chuyện xảy ra trong ngày mới chấm dứt . Chắc bây giờ nàng mới yên ổn .

      biết đời nàng có được yên ổn trở lại ?

      Nam tước Pelham và ông Gascolâgne Dunbarton ở Cornwall để thăm Bá tước Haverford . Họ cảm thấy thảnh thơi, muốn Luân Đôn mà cũng muốn Stratton . Họ làm cho Tử tước Rawleigh bận bịu trong thời gian mấy tuần ở chơi tại đấy rồi . Họ cố thuyết phục cùng họ cho vui, nhưng khi từ chối, ai nài ép . Chuyến từ Derbyshire xuôi nam, là bạn đồng hành được vui vẻ chút nào hết .

      Họ nghĩ rằng thái độ trầm mặc của nên đem ra để trêu chọc . Cho nên, họ chỉ đến những đề tai vô thưởng vô phạt, họ cười và đến những người, những việc có liên quan gì đến Bodley-on-the-Water hay là có liên hệ gì đến thời gian hai tuần họ ở đấy .

      Tử tước Rawleigh hiểu tại sao lại cùng các bạn thăm Ken . Có lẽ cũng cần đến thăm ấy lắm chứ . Đây là dịp để vui chơi, là dịp họp mặt với ba người bạn thân mà có gì ràng buộc và có chuyện đương xen vào .

      Nhưng cảm thấy chỉ muốn về nhà ở Stratton, ở đấy được sống mình để cho những vết thương lòng vơi . muốn xác nhận có những vết thương lòng cần phải xua đuổi . có thể sống mà cần người phụ nữ như Catherine Winters Nàng là đồ trêu ngươi, dù nàng có biết thế hay . Nàng cám dỗ để làm những hành động chẳng ra gì, ghét mình vì làm những việc sai trái, làm việc gì cũng sai, đối xử với ai cũng sai .

      Ở Stratton, quên nàng . ở trong khung cảnh quen thuộc, luôn luôn có việc để làm trong mùa xuân – nghĩa là khi ở nhà vào mùa xuân . Dĩ nhiên có người quản gia có năng lực tuyệt vời .

      Từ khi từ nhiệm, cuộc sống đôi lúc trống trải, vô vị kinh khủng .

      Trước khi về đến nhà, bức thư từ Bodley gởi đến cho rồi . Chính nét bút rắn rỏi của Claude viết phong bì chiếc thư nằm cái khay bạc đập ngay vào mắt liền khi vừa bước qua ngưỡng cửa . Chắc đây là lời trách móc cho vừa lòng vợ của Claude, vì tội bỏ rơi Ellen Hudson . Nhưng làm gì có chuyện bỏ rơi ta, tức giận nghĩ . có tán tỉnh ve vãn kia mà, ngoại trừ có chăng là do trí tưởng tượng của bà em dâu áp đặt mà thôi . thấy chán phèo và thấy quá rùng rợn- những yếu tố khó mà tán nhau, chứ đừng đến lấy nhau .

      Nhưng mặc dù Claude là con người tế nhị, thông minh, nhưng chắc ông ta cũng chìu theo quan điểm của Clarissa, cho dù quan điểm của bà vợ hợp với quan điểm của ông chồng .

      Ngài Rawleigh cứ để cái thư nằm yên trong khay nơi tiền sảnh, về phòng riêng, tắm nước nóng cách nhàn nhã cho khoái, lên giường nằm nghỉ ngơi nửa giờ rồi mới mặc áo quần để xuống ăn tối . lấy cái thư đem theo đến phòng ăn, chốc chốc lại nhìn khi ăn, ánh mắt bực tức .

      muốn Claude để yên cho thời gian đừng nhắc gì đến gia đình và Bodley hết . cần thư từ để nhắc nhớ lại thời gian còn ở đấy . Mà lạy Chúa, chắc là Claude viết thư và gởi ngay sau khi , Nat và Ellen mới ra khỏi nhà .

      Cuối cùng lấy bức thư lên khi bàn trước mặt chỉ còn ly rượu vang đỏ . Cứ để cho Claude cố thuyết phục rằng được kết duyên cùng vinh dự lớn lao cho . Cứ để chú ấy tin thế!

      Mấy phút sau, vò lá thư trong tay rồi cầm như thế lát, hai mắt nhắm nghiền. ngồi yên nhúc nhích hồi lâu . Khi người hầu nam lo sợ rón rén đến gần bàn để dọn dẹp mấy cái đĩa, người quản gia đưa ngón cái ra dấu cho ta đừng đến, và cả hai người đều nhàng ra khỏi phòng .

      “Chúa ơi!”

      thể suy nghĩ ngay lập tức được .

      có gì để suy nghĩ hết .

      Nhưng ngồi lâu, cố định tâm, lòng nhủ lòng giá mà động não được để tìm phương hướng .

      Khi rời khỏi phòng ăn, người quản gia đứng ở ngoài, cố làm ra vẻ bận rộn .

      -Horrocks này- ngài Rawleigh - sáng mai tôi Luân Đôn sớm . Từ đấy tôi thẳng đến Derbyshire . Nhờ thu xếp đồ đạc cho tôi nhé?

      -Vâng, thưa ngài- người quản gia cúi người chào . Mặt ta bình thản, có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe ông chủ quay lại nơi mà ông vừa rời khỏi và về đến nhà mới cách đây mấy giờ .

      -Tôi xe ngựa- vị lãnh chúa , vừa đến phía cầu thang lầu .

      -Vâng, thưa ngài .

      ***

      hơn tuần trôi qua . Nàng nghĩ thể trì hoãn lâu hơn được nữa . Nàng giả vờ lập kế hoạch, viết thư và chờ đợi thư phúc đáp . Nàng giả vờ nàng có nhiều phương án để lựa chọn, nhiều phương án rất hấp dẫn nên cần phải lựa chọn kỹ

      Nhưng thực chẳng có gì hết . Trong những giờ dài đằng đẳng ngồi mình, nàng chỉ đưa mắt nhìn ra trước, nghĩ là cuối cùng nàng phải rời khỏi ngôi nhà này, rời khỏi Bodley-on-the-Water và ra .

      Nhưng đâu?

      Nàng phải xem bản đồ để tìm ra nơi nào đó để đến, nàng tự nhủ như thế . Nhưng thể được . Khi đến nơi định, nàng làm gì? Số tiền trợ cấp nàng nhận hàng quí còn lại rất ít . đủ để nàng xe đến nơi rất xa được . Và cho dù nàng dùng hết số tiền này để đến nơi rất xa, khi đến nơi nàng còn lại gì hết . Nàng thể bắt đầu cuộc sống mới được với hai bàn tay trắng .

      Nàng có thể xin việc để làm, nàng nghĩ thế . tóm lại, có hàng ngàn phụ nữ khác lâm vào hoàn cảnh khó khăn như thế này, họ cũng phải kiếm việc làm để sinh sống . Nàng có thể dạy học, có thể làm bếp, có thể giúp việc . Nhưng phải làm sao để kiếm được việc? Rao vặt quảng cáo ư? Nàng biết làm sao để quảng cáo . Đến văn phòng tìm viẹc làm phải ? Nàng phải đến thành phố lớn mới kiếm được văn phòng như thế này . gõ cửa từng nhà để hỏi xin việc làm ư?

      Nàng có giấy chứng nhận trước đây làm việc gì . Nàng nghĩ: Có thể nhờ ông Adams cấp cho tờ giấy chứng nhận . Cũng có thể nhờ Phu nhân Baird . Nhưng nàng thể đến xin họ được . Nàng bịa đặt ra huyền thoại nàng có gia đình rất sẵn sàng thương nàng, niềm nở với nàng . Nàng thể thú nhận với họ rằng nàng láo với họ . Nàng thể vác xác đến gặp họ để nhờ họ giúp đỡ .

      Dĩ nhiên nàng có thể ở lại . Ông Adams thế với nàng nhiều lần kể từ chuyến ông ghé thăm nàng vào hôm thứ bảy ấy . Và nếu nàng ở lại tiền thuê nhà hàng năm tiếp tục trả tiếp và số tiền trợ cấp tiếp tục được gởi đến cho nàng đều đặn . Điều kiện như thế rồi – điều kiện đưa ra chừng nào nàng còn ở tại chỗ nàng chọn lựa, nàng vẫn còn được nhận trợ cấp . Bất kỳ nàng chuyển đến đâu, chắc các điều kiện được xét lại .

      Nàng nghĩ trong hoàn cảnh như thế này mà nàng chuyển , các điều kiện trợ cấp thế nào cũng được xét lại, chắc được chấp thuận . Điều kiện là nàng phải sống lặng lẽ, phải được mọi người kính trọng . Nàng được gây sóng gió cho người ta để ý đến . Nàng phải sống sao mà thực tế người ta phải xem như nàng chết rồi . Nếu nàng xem như chết nàng mới được nhận trợ cấp .

      Nếu nàng bỏ , nàng bị nghèo túng .

      Nhưng nàng thể ở lại được . Downes ngày nào cũng ghé thăm nàng và thậm chí còn mời nàng đến thăm bà Downes, quả là tấm lòng phúc hậu . Nhưng nàng từ chối lời mời . Nàng muốn làm cho những người bạn duy nhất của nàng trong làng phải gặp khó khăn hơn nữa . Ông Adams và Phu nhân Baird hay là Phu nhân Baird với chồng ngày nào cũng ghé thăm nàng . Ngài Clayton và Phu nhân Baird thậm chí còn đưa nàng dạo hai lần . Ngài Clayton giữa hai bà, mỗi tay quàng tay của mỗi bà . Mỗi lần họ về phía Nam của làng, xa cách làng khoảng dặm, con Toby tung tăng chạy trước họ – tội nghiệp con chó, nó thiếu vận động . lần, vì phu nhân Baird cứ nằng nặc cầu, họ dạo theo làng rồi đứng chơi cầu lát ngắm cảnh mới quay về . Con đường trước mặt họ, vắng vẻ cách kỳ lạ .

      Nhưng vẫn ổn . Nàng thể ở lại . Làm sao nàng có thể sống trong ngôi làng mà nàng thể ra ngoài mình được? Làm sao nàng mua thực phẩm? Làm sao nàng sống được ở nơi mà mọi người chạy trốn nàng như thể nàng mắc phải bệnh dịch?

      hôm, Mục sư Lovering gõ cửa nhà nàng, gượng gạo xin lỗi nàng, nhưng thái độ vẫn cao ngạo, hình thức, ông xin lỗi về việc ông sai lầm kết tội nàng vào cái đêm định mệnh ấy . Nhưng nàng biết ông làm thế vì sợ mất bảo trợ của ông Adams và được sống ở Bodley nữa . Ông Mục sư ghé lại thêm lần nào nữa . Bà Lovering ghé lần nào hết .

      Catherine nhà thờ vào hôm chủ nhật . Nàng vắng mặt ở nhà thờ hai tuần liên tiếp .

      Nàng phải ra thôi .

      Nhưng nàng rành về mặt địa lý thiên nhiên, nàng biết đường nào . Nàng làm sao ra khỏi nhà, đóng cửa lại để đến miọt nơi xa lạ với tương lai bất định .

      Cho nên nàng đành trì hoãn lại .

      Phu nhân Baird, có hầu theo, ghé thăm nàng trong buổi sáng . Downes cũng thế, mang theo cuốn giáo lý mà ba thường dùng để thuyết pháp cho con nghe, cuốn sách vừa giải trí lại vừa giải khuây . Có lẽ bà Winters cũng được an ủi khi đọc sách này chăng?

      Rồi nàng nghĩ chắc còn ai ghé thăm nữa . Nhưng vào lúc xế chiều bỗng có người gõ cửa . Có lẽ ông Adams? Ông ta là nhà quí tộc cực kỳ tốt, nhưng ông thể tạo ra phép lạ ở trong làng như ông hứa . Cảm tình của Catherine đối với ông ta gia tăng từng ngày trong tuần vì kính trọng ông, thứ cảm tình có thể xem như tình thương .

      Vừa mở cửa, mới nhìn qua người trước mắt, nàng cứ tưởng là ông Adams . Nhưng ra phải . Nàng vội đóng cửa lại . Nhưng người khách nhanh nhẹn đưa tay lên, giữ cửa mở ra . Hai người nhìn nhau lát, im lặng .

      -Ông làm gì ở đây?- Cuối cùng nàng hỏi . Ngay lúc ấy nàng mới nhận ra có Phu nhân Baird đứng ở sau .

      -Ngăn cho đóng cửa lại- , giọng rầu rầu, cao ngạo như mọi khi- đóng được đâu, Catherine à . Chúng tôi vào được chứ?

      Nàng nhìn rồi nhìn qua Phu nhân Baird, bà cắn môi trông có vẻ đau khổ .

      Con Toby nhảy quanh nhưng sủa, nó vui mừng vì có ba người nó thích nhất ở gần đó .

      Catherine tránh cửa rồi quay người trước vào phòng khách . Nhưng Phu nhân Baird cất tiếng ở phía sau khiến nàng dừng lại . Bà :

      -, đừng vào phòng khách, bà Winters, tôi biết bà rất thích ngồi trong bếp cho thoải mái . Tôi ngồi ở phòng khách cho thoải mái . Chị cứ vào nhà bếp với Rex .

      Catherine quay gót, lời .

      Khi nàng nghe tiếng cánh cửa bếp đóng lại nhè sau lưng, nàng đứng yên nhìn xuống lò lửa .

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      Chương 13




      -Tốt rồi, Catherine- .

      Mới hơn tuần mà nàng thay đổi . Nàng gầy nhiều . Sắc mặt mất vẻ hồng hào . Trông nàng hốc hác .

      Dĩ nhiên tình hình còn tệ hơn nhiều những gì ông Claude viết trong thư . phải chỉ có những lời xầm xì và lần ghé thăm đầy hận thù của Clarissa thôi đâu – phải chỉ có chuyện ông Claude gọi vợ mình là thù hận thôi . ràng Catherine bị tất cả mọi người trong làng tẩy chay, bị Mục sư Lovering cho phép vào nhà thờ và thậm chí vào hôm chủ nhật đầu tiên, ông ta công khai tuyên bố cho mọi người biết quyết định của mình . Đúng là Claude xin lỗi Catherine, nhưng tai hại xảy đến cho nàng rồi . Ngoài ra, những lời xin lỗi bất đắc dĩ chẳgn có giá trị gì mấy .

      Nàng đứng trước lò lửa, quay lưng về phía , người cân đối xinh đẹp, trông mảnh khảnh hơn trước . ghét phải có mặt ở đây . ghét hoàn cảnh như thế này . cảm thấy mình rất có lỗi . Vì đối xử với nàng đẹp, nên tức giận nàng . rất ghét nàng .

      -Ông đến đây làm gì?- Nàng hỏi như hỏi khi còn ở ngoài cửa .

      định đứng trong nhà bếp của nàng, như hòi nãy giữa cho nàng đóng cửa . Nhưng còn giờ để khôi hài nữa .

      -Câu trả lời ràng quá rồi- đáp- Tôi đến để làm cong việc rất xứng đáng, Catherine à .Tôi đến để cưới .

      quá đỗi kinh ngạc khi nghe nàng cười, nhưng trong tiếng cười, có chút gì là vui thú hết .

      -Đề nghị mới lãng mạng, tuyệt vời biết bao!- nàng - Bây giờ tôi phải nhào vào vòng tay ông và ngươcù cặp mắt rạng rỡ lên nhìn ông phải ?

      -, trừ phi muốn- trả lời cộc lốc- Chúng ta thể giả vờ cho rằng hoàn cảnh trước mắt là dễ chịu cho hai chúng ta . Hoàn cảnh trước mắt tốt đẹp gì, chúng ta phai giải quyết thôi . Chúng ta phải cưới nhau .

      Bỗng nàng quay lại nhìn . Nàng nhìn hồi lâu nên lời nào . Dưới mắt nàng có những đường thâm quầng . Mắt nàng sẫm hơn, có màu nâu hơn là màu vàng nâu . Đôi môi tái mét như màu da ở hai má .

      -Chắc ông xem giá trị của hôn nhân- cuối cùng nàng - Với tình cảm quá ít như thế mà ông muốn lập gia đình kể cũng lạ .

      Lạy Chúa lòng lành! nhớ chỉ mới cách đây khoảng hai tuần thôi, có hành động khiến nghĩ rằng còn lãng mạn hơn cả Claude, người em lấy vợ lúc 20 tuổi vì tình . Dĩ nhiên cách đây mấy năm, suýt nữa cũng lập gia đình rồi, nhưng từ khi ấy, muốn nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa . Giá mà tìm ra dược tình chân chính cũng có thể lấy vợ, nghĩ thế, nhưng càng lớn tuổi bao nhiêu, càng nhận thấy rằng ở đời khó mà tìm ra được tình chân chính .

      Thế nhưng bây giờ phải lấy vợ vì cái bản năng thú tính làm cho mang tiếng xấu, nên phải cưới người phụ nữ này .

      -Khi người ta lâm vào hoàn cảnh như thế này tình cảm thành vấn đề, Catherine à . Tôi thấy trở thành người phụ nữ son phấn ở Bodley-on-the-Water.

      Nàng đâu có vẻ gì là người son phấ . Nếu mà như thế nàng càng đau đớn hơn .

      -Đây là vấn đề khó khăn của tôi- nàng đáp- Mà tôi cho ông gọi tên tục của tôi kia mà .

      chắc lưỡi, :

      -Thôi, đừng kỳ cục nữa!

      Nàng quay lui, nhìn vào lò lửa, đầu cúi xuống . Mặc dù tức giận, chán nản, và miễn cưỡng đến đây để làm công việc phải làm, nhưng vẫn cảm thấy ngây ngất trước chiếc gáy cong cong đẹp của nàng . vừa tức tối vừa nghĩ rằng ít ra cũng có được người vợ xinh đẹp .

      “Vợ!” chính từ này nảy ra trong óc dấy lên trong lòng cảm giác hốt hoảng . Nhưng bây giờ phải tập dùng cho quen cái từ này và quen với ý nghĩ là người có vợ . nghĩ đến điều này hầu như cả tuần nay rồi .

      -Ông - nàng - Tôi muốn gì với ông hay là muốn đề nghị của ông .

      Nếu làm theo lời nàng và bao giờ trở lại đây nữa âu cũng là hợp lý, hợp vơi ý nàng, nghĩ lòng hậm hực . Thế nhưng thể để cho nàng đối diện với thực tế được . Mặt nàng để lộ bằng chứng ấy, nghĩa là nàng thể đương đầu nổi với thưcï tế . nhìn quanh nhà bếp, căn phòng được nàng sắp xếp trông ấm cúng . Chỉ có thiếu con chó nằm ghế xích đu thôi – Nàng ở ngoài phòng khách với Daphne . làm cho cảnh ấm cúng dễ chịu này tiêu tan . :

      -Claude và Daphne cho tôi biết định đến ở với bà con .

      -Phải- nàng đáp sau hồi im lặng .

      -Với ai thế?- hỏi- Ở đâu? Với gia đình bên chồng hay gia đình của ?

      -Việc này liên quan gì đến ông .

      -Theo chỗ Claude biết có người bà con nào đến thăm ở đây hết, và cũng thăm ai hết . Tình trạng như thế này . . .suốt 5 năm à? Chắc có thân nhân để liên lạc trong suốt khoảng thời gian xa cách lâu dài như thế này . có tin họ bằng lòng thu nhận người đàn bà son phấn ?

      -Tôi phải loại người ấy, chắc ông biết rồi . Vả lại họ thương tôi .

      Chắc nàng quá đau khổ trong tuần rưỡi vừa qua . Nếu có gia đình, dù thương hay , tại sao nàng tìm đến với họ? hỏi:

      - có gia đình phải ?

      Nàng so hai vai lại nhưng trả lời .

      -Nếu rời khỏi đây- hỏi- đâu? làm gì?

      Nàng bắt đầu lại tất cả, nghĩ, bắt đầu lại tại làng khác, người quen biết. dễ dàng gì . tự hỏi tại sao nàng làm thế trong 5 năm qua . Phải chăng nàng gây gỗ với gia đình chồng hay với gia đình mình? Hay nàng là con người bất hạnh có gia đình? Thế nhưng, hẳn là nàng có bạn bè chứ, bạn của mình hay là bạn của chồng?

      Catherine Winters, người vợ tương lai của , chắc phải có điều gì bí mật đây .

      Nàng trả lời câu hỏi của . :

      - còn cách nào nữa đâu . phải lấy tôi, Catherine à . Khi trở thành bà Tử tước Rawleigh rồi, có ai dám tẩy chay nữa đâu . Nếu có ai dám làm thế, tôi đứng ra lo liệu với họ

      Nàng ôm hai tay quanh người mình- Nàng đáp:

      -Tôi có cách .

      thở dài, yên lặng chờ đợi .

      -Ông đúng- nàng - Tôi có gia đình để đến với họ . Nếu tôi rời khỏi đây, tôi mất . . .tôi có phương tiện để sống .

      Trời đất quỷ thần ơi! nhăn mặt .

      -Tôi lấy ông- nàng - Nhưng mới đây lâu, tôi được đề nghị làm công việc . Nếu bây giờ công việc ấy chưa có người làm tôi có thể xin nhận làm .

      -Công việc gì thế?- hỏi, lòng mừng thầm nếu có giải pháp ổn thỏa cho nàng, chắc được rảnh tay . thoát khỏi được cảnh đáng tức giận này .

      -Làm tình nhân- nàng đáp- Ông nhiều lần đề nghị tôi làm nhiệm vụ này .

      nhìn đăm đăm vào lưng nàng, lòng cảm thấy khó tin quá . hỏi:

      - muốn lấy tôi? Nhưng muốn làm tình nhân của tôi?

      -Phải- Giọng nàng quả quyết .

      -Tại sao?- Bỗng cảm thấy tức tối kinh khủng .

      -Vì nó dễ thu xếp công việc- nàng đáp- Đến khi trong hai chúng ta muốn, kết thúc chuyện này . Tôi chỉ cầu ông vui lòng ban tặng chút gì đó, nếu ông là người chấm dứt- dĩ nhiên với điều kiện là tôi phục vụ tốt .

      Với điều kiện- Trời đất quỷ thần, giọng nàng nghe như thể nàng xin làm người giúp việc hay làm thư ký . Mà đề nghị lấy nàng làm “vợ”!

      Nàng lại quay người nhìn lại mặt , bình tĩnh nhìn vào mắt . Nàng :

      -Tôi cần việc làm . Đề nghị của ông còn hiệu lực chứ?

      Bà “em ” của ở ngoài hành lang hẹp, chỉ cách nhà bếp lối mét, bà đợi tin chính thức đính hôn của - Người em trai của ở trang viên Bodley cũng đợi tin ấy . Tất cả đều chuẩn bị bắt tay vào việc ngay khi lời đề nghị đính hôn của chính thức được chấp nhận, họ thông báo cho mọi người biết mối liên hệ của với Catherine Winters trong thời gian ở tại Bodley là mối liên hệ tìm hiểu nhau, tán tỉnh nhau, họ cho mọi người biết thời gian vắng mặt ngắn ngủi của là vì bận đến Luân Đôn đăng ký kết hôn, để công việc làm đám cưới khỏi chậm trễ .

      Họ được miêu tả là cặp rất xứng đôi, có lẽ cần đặt nặng về tình . Chỉ biết trông họ rất xứng .

      Và nàng bình tĩnh đề nghị làm tình nhân của .

      -Được rồi- bước đến nàng – Được, lạy Chúa được thôi- nắm eo nàng, được nhàng cho lắm- đương nhiên vì nàng bịsút cân nên cảm thấy khó chịu- và kéo mạnh nàng vào người . áp miệng lên miệng nàng, đưa lưỡi vào sâu trong miệng nàng, di chuyển lưỡi quanh trong miệng, cố tình kích thích dục tính của nàng .

      Lạy Chúa, nàng đành làm tình nhân cho để nuôi thân . quá giận nàng .

      Nàng thờ ơ lãnh đạm được . Nàng cong người áp sát vào . Hai tay nàng ôm lấy , tay ôm hông, tay ôm vai . Nàng mở rộng miệng cho hôn . Hai mắt nhắm nghiền . Nhưng nàng hồi hộp, hứng thú như . Nàng chịu làm tình nhân, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ .

      Mẹ kiếp!

      -Đêm nay tôi trở lại- , nhìn vào mắt nàng nhưng thả nàng ra- hãy chuẩn bị để đón tôi và hãy nghỉ ngơi chút trước khi tôi đến . có vẻ cần phải nghỉ ngơi mới được . Phải nghỉ ngơi cho lại sức mới tươi tắn, nhanh nhẹn .

      Nàng chùn bước . Sở dĩ cố tình ra như thế là muốn làm cho nàng chùn bước, bỏ ý định làm tình nhân .

      -Tôi chuẩn bị sẵn sàng, thưa ngài .

      -Mẹ kiếp, gọi tôi là Rex- chưa bao giờ chửi thề trước mặt phụ nữ .

      tiếp:

      -Ngày mai chúng tôi ra . Tôi dẫn tới ở tại Luân Đôn, có nhà riêng, có tôi tớ và có xe . được sống cuộc đời lên hương, Catherine Winters à . Rồi thích Luân Đôn .

      Mắt nàng ánh lên vẻ hoảng hốt . Nàng đáp:

      -, ở Luân Đôn được .

      nhướng cao mày, hỏi lại:

      - ở Luân Đôn à? Vậy ở đây sao hở trời?

      - ở tại Luân Đôn được .

      -Tôi nghĩ chắc muốn tôi đem đến Stratton Park, để ở trong ngôi nhà êm ả ấm cúng ấy . Xin thú thực với , để ở đấy quả rất tiện lợi cho tôi đấy, nhưng có lẽ mang tai mang tiếng rất phiền phức . Tôi nghĩ làm thế là tôi vượt quá giới hạn của khuôn phép xã hội rồi . Hay có lẽ định ở đây . nghĩ là mỗi khi tôi muốn ngủ với tôi lại phải lặn lội đường xa về tận Derbyshire ư?

      Lần đầu tiên nàng đỏ mặt, nàng :

      -Tôi biết nhiệm vụ của tình nhân là làm gì rồi, nhưng xin ông cảm phiền, tôi ở Luân Đôn được .

      Phải chăng mắt nàng để lộ vẻ sợ hãi? Nàng vội cụp mắt xuống, hai tay lóng cóng thả xuống hai bên . buông nàng ra, đến bên cửa sổ, nhìn ra vườn và dòng sông tiếp nối ở đấy . cứ tưởng chuyện này giải quyết ổn thỏa trong vài phút là lâu nhất . Chắc Daphne phân vân biết có chuyện gì gay cấn mà lâu như thế này .

      -Chuyện này như thế được rồi, Catherine à- - Nếu đêm nay tôi đến đây, thế nào cũng có người trông thấy . Tôi nghĩ nhà trở thành nơi nhiều người rất thích nhìn . Vì thế mà chiều nay tôi mời Daphne theo . Chuyện tôi quay về đây thế nào cũng có người trông thấy . Nếu sáng mai với tôi, thanh danh của mất tiêu sao cứu vãn được . Chắc muốn thế .

      Nàng cười nhưng gì .

      -Tôi thể để cho chuyện như thế xảy ra- - Tôi xúc phạm đến . Tôi phải chuộc tội . được, tôi muốn thấy làm tình nhân của tôi . Tôi chỉ muốn làm vợ của tôi thôi .

      Nàng vẫn im lặng .

      -Sao?- Cuối cùng hỏi, và quay người nhìn lui .

      Nàng đứng yên tại chỗ, hai tay chắp lại phía trước, mắt nhắm nghiền .

      -Những chọn lựa của tôi được chấp nhận phải ?- Nàng hỏi .

      -Phải- bình tĩnh đáp .

      Và chọn lựa của cũng được như ý . biết chọn lựa của tan thành mây khói khi đọc xong bức thư cuả Claude . Bây giờ quen với tình hình . Hình như quen chứ chưa phải hoàn toàn . chắc phải sống nốt khoảng đời còn lại bằng cuộc hôn nhân có tình . Nhưng tốt hơn là nên nghĩ đến điều này .

      -Chuyện của chúng ta thế là xem như được giải quyết ổn thỏa rồi- nhanh- Ngày mai chúng ta làm đám cưới . Tại đây- Do Mục sư Lovering làm lễ . Phải làm thế để lấy lại thanh danh .

      Nàng mở to mắt, hỏi:

      -Ngày mai à?

      -Tôi mang theo giấy phép kết hôn- đáp- Trước khi đến đây, tôi thấy chúng ta cần phải làm đám cưới . Ngày mai tổ chức ở đây cho có em trai và em tôi . có cần mời ai ?

      Mặt nàng lại tái . Nàng :

      -Thế là giấy phép của ông vô giá trị rồi .

      Lại còn gì nữa đây? cau mày nhìn nàng . Nàng tiếp:

      -Ông ghi tên tôi tờ giấy phép à?

      -Tất nhiên rồi . Ghi Catherine Winters, góa phụ . Catherine với chữ C . Đúng ?

      Nàng nhìn xuống hai bàn tay xòe ra của mình lát rồi lại nhìn , nàng đáp:

      -Tôi phải là góa phụ . Tôi chưa có chồng và họ tôi phải là Winters . Mà là Winsmore- Nàng vẫn nhìn , cặp mắt lộ vẻ lo sợ .

      Lạy Chúa lòng lành!

      Nàng là tiểu thư, quá hiển nhiên . tiểu thư đơn thân làm quái gì lại đến sống mình nơi xứ lạ quê người này? Vả lại thay tên đổi họ, dấu hết tung tích của mình?

      sắp cưới tiểu thư . nheo mắt, :

      -Có lẽ phải kể cho tôi nghe chuyện đời , “ Winsmore” à .

      -- nàng đáp- Ông chỉ biết chừng ấy là đủ rồi . Nếu ông muốn, ông cứ rút lại ý muốn cưới tôi . Tôi bó buộc ông phải cưới . cho cùng cuộc hôn nhân này được thực cho kẻ cần đến hôn nhân .

      nhìn nàng đăm đăm lát rồi bước đến cửa, kéo mạnh cửa mở ra, gọi bà em . Bà này chuyện với con chó Toby- hay là với chính mình .

      vào ngay tức khắc, con chó vui mừng chạy theo bên chân bà, nó ngạc nhiên nhìn rồi nhìn qua Catherine .

      -Daphne- - phải được em chúc mừng mới được . vừa được tiểu thư đây ban cho vinh dự đính hôn với nàng . Chắc em muốn làm quen với nàng . Xin giới thiệu với em Catherine Winsmore .

      Bà em nhìn trai như thể ta co hai đầu, rồi quay qua nhìn Catherine, bà hỏi:

      -Winsmore à? Catherine Winsmore?

      Catherine lại đỏ mặt . Và vẫn có vẻ lo lắng, nàng đáp;

      -Phải .

      Daphne ngạc nhiên nhìn rồi quay qua nhìn vị hôn thê của .

      -Ồ!- bà kêu lên . Và rồi như thể lấy lại được bình tĩnh, bà tươi cười- Tốt quá, hai chị bàn bạc lâu quá mới đến kết luận tốt đẹp như thế này . Tôi rất sung sướng . Catherine – Cho phép tôi gọi Catherine chứ?- tôi rất sung sướng . Catherine, chúng ta là chị em .

      nhàng bước đến ôm hôn Catherine, nàng nhìn qua vai bà em và cắn môi.

      -Xin cám ơn- nàng .

      -Chị phải gọi tôi là Daphne- bà em , rồi quay sang , bà ôm hôn trai- Rex, em rất vui mừng . Em biết được hạnh phúc . Đám cưới được tổ chức vào ngày mai chứ? Chúng ta bận rộn như điên cho hết ngày hôm nay rồi đấy .

      -Ngày mai chưa được- , giọng bỡn cợt- Tôi phải quay lại Luân Đôn . Cái tên giấy phép kết hôn là tên sai rồi .

      Daphne nhìn đăm đăm .

      -Ồ, phải rồi, đúng là sai rồi- bà - Vụng về quá, làm sao chúng ta chưa chịu thông báo ngày Luân Đôn?

      -Vợ chồng em và vợ chồng em trai tôi quá nôn nóng, cứ nằng nặc đòi chuẩn bị chu đáo việc đám cưới- nhanh, mắt nhìn vào mặt Catherine- Còn chàng rể hết kiên nhẫn, thể kép dài chờ đợi ngày đám cưới lâu hơn, nên chàng phải đến xin ở trọ nhà bạn bè tuần .

      -Phải thế thôi- Daphne , vẻ trầm tư . Rồi bà cười với nàng – Catherine, tuần tới chúng ta có nhiều chuyện rất vui . Chúng ta có việc làm để chuẩn bị đám cưới . Dĩ nhiên tôi có kế hoạch rồi – Bà vỗ tay- Chị phải chuyển đến ở tại trang viên Bodley tuần . Có thế Rex ra mới an tâm . Chị trợ lại đây vào đêm trước ngày đám cưới, sau khi ấy về .

      -Được chứ, Catherine?- hỏi . Nàng rất bình tĩnh .

      -Tùy , muốn sao cũng được- nàng đáp .

      Người vợ biết phục tùng . hy vọng khi họ lấy nhau rồi, nàng vẫn tiếp tục là người vợ biết phục tùng . Thế nào cũng buồn cả tuần .

      -Tốt- bước đến gần nàng- Sáng mai sớm, hẹn gặp lại em khi về- Có mặt Daphne, biết phải chia tay tạm biệt với nàng ra sao . Nhưng nàng gỡ bí cho . Nàng cười, nhìn .

      -Chúc bình an- nàng .

      biết có phải nàng ngẩng mặt để cho hôn hay là chỉ ngẩng lên để nhìn mặt thôi . Nhưng vẫn hôn nàng, hôn phớt lên môi nàng rồi mới quay .

      -Nào, Daphne, ta về- .

      Hai em ra xe- để dân trong làng ai lỡ dịp trông thấy cuộc đến thăm của họ hiểu lầm mục đích của chuyến đến thăm . đỡ em lên xe, rồi leo lên đóng cửa xe lại . Khi nhìn vào nhà, thấy cửa nhà đóng .

      dựa đầu ra sau ghế xe, nhắm mắt, với em :

      -Rồi, thế là yên .

      - Rex . . .

      oOo



      Đêm ấy, khi ngồi với nhau trong phòng ngủ, Phu nhân Baird nép người trong vòng tay chồng, bà hỏi ông:

      -Có thể có bao nhiêu người có tên Catherine Winsmore? Clay, em nghĩ đúng là nàng rồi .

      -Phải, nghĩ chác đúng là nàng- ông đáp với tiếng thở dài- Tội nghiệp ta .

      -Em cũng thường cảm thấy chua xót cho ta- bà đáp- Em hiểu tại sao chỉ phụ nữ mới là người chịu búa riù của dư luận, còn đàn ông khỏi bị người lên án buộc tội . Thường chính đàn ông mới là người đáng trách- nhất là gã đàn ông này.

      -Thói đời là thế mà, em - ông đáp .

      -Phải rồi- bà tựa đầu lên vai ông- nghĩ là chúng ta nên gì hết hay sao?

      -Tên của ta đối với Claude và Clarissa chẳng có nghĩa gì hết- ông đáp- Hai ông bà ấy ở thành phố nhiều . Còn nếu Rex có biết ít nhiều nữa, chắc ấy cũng ra đâu . Chắc ảnh gì cho ông em biết, Daph à . Ảnh là cả, lạnh như tiền, nếu thế có gì nặng lời, xin em bỏ qua .

      - ấy thừa biết vai trò người thừa kế là phải kín đáo, mình gánh vác hết trách nhiệm – bà , giọng buồn buồn- cũng lạ là em thường nghĩ ấy có nhiều tình cảm hơn Claude .

      -Nếu hoàn cảnh mà khác - Ngài Clayton tiếp- có lẽ chúng ta lấy làm vinh dự được kể cho ấy nghe những điều chúng ta biết . Nhưng ấy bị xúc phạm nặng nề cho dù ảnh có biết hay . Hay là cách khác phải rằng ấy “nên” cưới nàng dù ảnh có biết hay . Chúng ta phải đứng ngoài chuyện này, Daph à . Cứ để hai người làm tròn số phận của mình .

      -Em rất muốn hai người được hạnh phúc, Clay à . Em muốn Rex và Claude . Em rất thương hai ấy . Rồi bây giờ Rex buộc phải lấy vợ, còn kia, Claude cư xử thiếu lịch với Clarissa

      -Nếu bà ấy là vợ , bả được ăn trận đòn nên thân, Daph à .

      -Ăn tầm bậy- bà vui vẻ đáp- đánh nổi tấm thân, chứ đừng đến chuyện đánh vợ .

      Ông cười khúc khích, ông :

      -Cuộc đời tiếp tục trôi . Rồi ra họ thu xếp ổn thỏa mọi việc .

      - lúc nào cũng lạc quan . đến chuyện này, em thấy chỉ còn tám ngày nữa thôi. Thế mà chúng ta lấy nhau hai năm . Có phải cũng nôn nóng có con như em ?

      -Nôn nóng muốn chết được, cưng ạ . Em có vẻ nôn nóng hơn cả . Chúng ta nhất trí từ năm nay là cứ để cho cuộc đời êm trôi, phải nào? Và cho dù chúng ta phải duy trì gia đình cho đến mãn đời, chúng ta vẫn sống hạnh phúc bên nhau, phải ?

      -Phải- bà đáp .

      -Vậy tốt- lát sau, ông lại cười khúc khích rồi tiếp- Nhưng cứ nôn nóng trong lòng .

      ***

      Cuộc đời diễn ra chẳng khác nào giấc mộng diệu kỳ, hoàn toàn ác mộng, nhưng có lẽ cũng gần gần như thế . Sáng sớm hôm sau ngày hai người đính hôn, xe của Tử tước Rawleigh chạy qua nhà của Catherine mà dừng lại . Nàng dậy sớm và thấy xe của qua . Hai giờ sau, xe của ông Adams đến để chở nàng và Toby đến trang viên Bodley . Nàng muốn . Nhưng nàng phản đối . Nàng .

      Nàng quyết định từ nay nàng mặc cho cuộc đời trôi đến đâu đến . Nàng quá mệt mỏi, tạo lập cuộc đời mình theo ý muốn được .

      Nàng muốn lấy chồng . Nàng thể lấy chồng . Đây là điều kiện nàng đưa ra . Nhưng khi nàng lấy Tử tước Rawleigh rồi, nàng lo vấn đề nhờ cậy ai nữa . Nàng tin chắc rất giàu .

      Nàng muốn lấy “” . Nếu hấp dẫn, nếu đẹp mã, có lẽ nàng thấy thích hơn . Nhưng nàng muốn lấy là vì vô cảm, nàng ghét vì cao ngạo . ràng tỏ cho nàng thấy chỉ muốn hưởng thụ tấm thân của nàng, muốn kết hôn với nàng- nhưng nàng muốn lấy .

      Nàng muốn nghĩ đến chuyện này hay nghĩ đến . Đường đời của nàng bày ra trước mắt rồi . Nàng chỉ còn việc buông trôi theo dòng đời . Mạc dù nàng thuận theo lời đề nghị của - chỉ vì còn đường nào khác cho nàng . Nàng nghĩ khi nàng cho biết phần mà nàng định cho nghe, chắc đổi ý . Rồi khi ấy nàng tìm con đường khác để . Nhưng rút lui lời đề nghị .

      Nàng nghĩ có lẽ nhận ra tên nàng . Rồi thế nào cũng đổi ý . Nhưng đổi ý . Nàng cảm thấy bắt buộc phải hết chuyện đời nàng cho biết . ép nàng làm đám cưới kia mà . biết nàng còn có nhiều chuyện bí mật cho nghe . Đằng nào cũng chính là người tiên khởi đề nghị làm đám cưới .

      Nàng đến trang viên Bodley, được ông Adams đón tiếp rất niềm nở, còn bà Adams với vẻ lịch ngoài mặt- và với lời xin lỗi chiếu lệ, qua loa- Phu nhân Baird lộ vẻ thân ái thành , và ngài Clayton Baird với vẻ thích thú tế nhị . Tất cả số người đến dự lễ hội gia đình ra về hết, kể cả Ellen Hudson . Bọn trẻ rất vui khi biết nàng có mặt luôn trong nhà, mặc dù William mới đầu tỏ ra lo sợ có nàng trong nhà luôn ngày nào cũng phải học nhạc .

      hầu của Phu nhân Baird và hầu của bà Adams được giao nhiệm vụ may áo cưới, vải đẹp, kiểu lại tân thời . Người đầu bếp của ông Adams được lệnh chuẩn bị tiệc cưới mời rất nhiều người, khách gồm có tất cả lớp tiểu quí tiọc ở cách Bodley trong vòng 10 dặm- nhiều người trong số này đến dự buổi dạ vũ . Việc trang hoàng phải thực ba nơi: phòng ăn, xe cưới- dĩ nhiên là xe của ông Adams – và nhà thờ . Hoa trang hoàng trong nhà thờ phải toàn thủy tiên vàng và các hoa xuân khác mọc đầy trogn vườn hoa và trong rừng . ít hoa trong nhà kính còn lại sau lần dạ tiệc đem dùng trong nhà và kết bó hoa cho Catherine .

      Ba phu nhân cùng thăm người quen và được mọi người tha thiết mời họ đến chơi . Catherine giữa hai bà, bên Phu nhân Baird tươi cười năng luôn mồm, bên bà Adams cao quí, đài các, nàng thấy mọi người ai dám quay mặt làm ngơ với nàng . Nàng muốn nghe những lời giả trá của họ, nhưng nàng gì . Nàng phải tập cuộc sống giao tế trong xã hội .

      Dĩ nhiên mọi người đều thích thú, mê mẩn lắng nghe câu chuyện tình lãng mạn, nghe tính bốc đồng hăng máu và tính thiếu kiên nhẫn của Rex do Phu nhân Baird kể lui kể tới mãi với giọng hết sức dí dỏm và đầy thiện cảm . Hay là họ giả vờ nghe cách mê mẩn . Catherine biết người ta thích nghe hay giả vờ thích .

      Phu nhân Baird- Daphne- luôn luôn hăng say kể chuyện cho mọi người nghe, mỗi lần như thế là hai má bà ửng đỏ lên, cặp mắt long lanh vui vẻ . Bà hỏi:

      -Quí vị có tin nổi trai tôi về kịp Bodley chỉ trong vòng tuần sau khi hấp tấp Luân Đôn để xin giấy phép kết hôn và dẫn Catherine thân đến nhà thờ ngay vào ngày hôm sau ? ấy biết mình có làm kịp , tội nghiệp! Nhưng tôi xin bảo đảm với quí vị là ấy làm kịp, chị Clarissa và tôi có lý do để khẳng định như thế, phải chị Clarissa?

      Nghe hỏi, bà Adams nghiêng đầu đồng ý, dáng điệu duyên dáng, và đáp:

      -Quả đúng thế, Daphne .

      -Chúng tôi cứu Catherine thoát nạn- Daphne thường với vẻ chiến thắng vừa cười tươi nhìn bà chị dâu tương lai- Chúng tôi giục Rex gấp đến ở với bạn bè và quay về trong vòng tuần .

      Catherine luôn luôn nghĩ rằng bà ta quá tốt, nàng đoán chắc là bà ta “biết” chuyện đời nàng . Catherine biết làm sao mà bà ta biết được chuyện này, nhưng ràng bà ta biết . Cả Daphne lẫn Clayton đều biết . Nhưng cả hai ai với nàng tiếng .

      Mục sư Lovering kể lại hết tình, ngài cam đoan với mọi người tin tưởng vào ngài rằng cái vinh dự được làm lễ cưới cho Tử tước với Winsmore, có lẽ là đỉnh cao danh vọng trong cuộc đời làm mục sư của ngài . ai đả động công khai việc tại sao nàng đổi ten họ và về việc nàng còn trong tình trạng độc thân . Mục sư bao giờ đến lý do tại sao ông mừng rỡ như thế, nhưng hằng ngày ông thường quì trước bàn thờ Chúa để cầu nguyện xin Chúa tha cho ông cái tội phách lối.

      Downes là người duy nhất Catherine mời đến chơi . Khi Catherine cùng bà em chồng và bà em dâu đến thăm Downes, khóc ròng và ôm chầm lấy nàng . Downes nắm bàn tay nàng với cả hai tay, cười với nàng .

      Rex trọn tuần . buổi chiều, khi ba bà thăm viếng trở về, họ thấy ngồi trong phòng khách với ông Adams và Clayton . đứng dậy cúi người chào nàng, cũng như cúi người chào hai bà kia, rồi rằng nàng trông rất tuyệt . báo cho nàng biết đám cưới cử hành vào sáng mai . Rồi cho biết đích thân nhận lãnh cái vinh dự đưa nàng về lại nhà nàng .

      Nghe thế, Daphne đưa hai tay lên trời rồi với rằng biết qui tắc gì hết . Bà rằng bà xe với Catherine và con chó Toby về lại nhà nàng, con chó được bọn trẻ nuôi giữ chăm sóc vì nó muốn ở trong phòng chơi trẻ con mà hễ hở ra là nó trốn thoát để chạy tìm Catherine .

      Thế là nàng về nhà với bà em chồng tương lai, con Toby cuộn người nằm trong lòng nàng . Daphne sáng mai bà đến để giúp nàng mặc áo cưới trước khi xe của Claude đến để rước họ đến nhà thờ . Dĩ nhiên Clayton đến với xe, ông bằng lòng kèm theo Catherine .

      Catherine mặc cho mọi việc diễn ra . Mọi chương trình chuẩn bị cho nàng đều diễn ra suốt tuần mà có ý kiến tích cực của nàng . Chuyện này thành vấn đề . Nàng được hạnh phúc khi thụ động làm theo mọi người .

      Cuối cùng nàng về lại nhà và được ở mình với Toby . Cho đến ngày mai .

      -Toby- Nàng quì xuống nền nhà bếp, đưa hai tay ôm lấy con chó . Nó vẫy đuôi sung sướng khi được trở về với khung cảnh quen thuộc thân thương- Toby, ôi Toby!

      Nàng áp mặt lên cổ ấm áp của nó mà khóc, và cảm thấy cái lưỡi ướt của nó liếm vào tai nàng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :