1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng dâu trọng sinh - Nhạc Tiểu Nữu (76c + 4 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 53: Bộ đội



      Hành vi của Chung Linh ngay thẳng, đoan chính, chẳng có tí gì mờ ám với Mạc Hoành, nhưng lo biết Chu Bảo Cương nghĩ thế nào đây? Dù cho có nghĩ gì cũng chẳng hé môi với Chung Linh nửa lời, nhưng trong lòng nhất định ghi nhớ, đúng là mọn.

      "Để tôi giới thiệu hai người với nhau, vị này là đồng của tôi, Mạc Hoành, còn vị này là chồng của Chung Linh, Chu Bảo Cương." khí có chút lúng túng, hai người đàn ông bắt tay, hơi lâu.

      "Này, Chung Linh, hai chúng ta vào trong phòng chuyện !" Lý Tiểu Vân vội vã kéo Chung Linh vào trong phòng, để cho mấy đàn ông trực diện chiến đấu.

      "Sao em lại kêu Mạc Hoành đến đây? Là chê cuộc sống của chị quá dễ thở rồi chắc?" Chung linh rất ghét những chuyện mai mối như thế này, mà đây cũng phải lần đầu Lý Tiểu Vân làm như thế.

      "Lần này chị đừng có oan cho em nha. Đó là tại vì đúng lúc ta ở nhà em, nghe là chị với chồng sắp tới nên mới ở lại, chứ phải là do em với ta đâu."

      Chung Linh nghĩ chắc là Mạc Hoành chỉ muốn nhìn thấy Chu Bảo Cương, muốn biết rốt cuộc người mà Chung Linh gả cho có mặt mũi như thế nào thôi, chứ ra Chung linh chẳng tin Mạc Hoành đối với là tình thâm như biển gì gì hết, ngược lại chỉ cảm thấy ta có vẻ như cam tâm chịu thất bại đúng hơn.

      "Chuyện nhà chị sao rồi?" Lý Tiểu Vân thấy bụng Chung Linh lớn như vậy mà còn phải về nhà, chắc chắn là rất lo lắng chuyện trong nhà đây.

      " ổn thôi, cám ơn em giúp đỡ, nếu nhà chị phải để cho ta ở lại rồi." Chung linh vô cùng cảm kích Lý Tiểu Vân giúp lần này.

      "Chuyện , có gì đâu chứ. Nếu ta làm những chuyện đó chúng ta cũng bắt được nhược điểm của ả. Phải ta quá vô sỉ ! Mà chị muốn để ả ở trong đó bao lâu?" Theo Lý Tiểu Vân tất nhiên là muốn giam ả càng lâu càng tốt. Nếu để cái loại đàn bà đó ra ngoài, chính là mối nguy hại của xã hội, mối nguy cho các gia đình.

      "Đợi bên chị ổn định rồi tính sau! À đúng rồi, ta ở trong đó sao rồi?" Chung Linh cảm thấy chuyện mình làm có chút quá đáng.

      “Ai da, nghe Cao Thần nhà em là, ...(1) đàn bà ở trong đó, bị khinh bỉ nhất chính là cái loại này, chị xem có thể tốt được sao?” Chung Linh thở dài hơi.

      "Qua thời gian nữa điều trai chị nơi khác, lâu sau ổn thôi." Lý Tiểu Vân làm việc gì cũng là rất chu đáo.

      "Ừm, cứ làm thế ! Cám ơn em nhé!" Chung Linh cầm lấy tay của Lý Tiểu Vân.

      " những chuyện này nữa, đúng rồi, có mấy người liên hệ với em rồi đấy, em vẫn còn xem xét, khi nào có kết quả, em dẫn người qua bên chị. Còn nữa, trong huyện muốn mở xưởng thuốc lá, chị thấy thế nào? Đầu tư vào được ?"

      Chung Linh suy nghĩ hồi, cảm thấy có thể đầu tư. Nếu như về sau này mà ngành công nghiệp này thể nào làm được, quản lý rất nghiêm ngặt. Bây giờ chỉ cần làm tốt rất có tiền đồ.

      "Được, lần này chính phủ cũng góp vốn sao?" Chung Linh chợt nghĩ đến điểm này.

      "Đúng, sao thế?" Nghe lời Chung Linh như là có ý chưa hết.

      "Đầu tư vào xưởng thuốc lá rất tốt, chỗ chúng ta trồng thuốc là rất phổ biến, người Đông Bắc đều rất thích món này. Phải quan hệ tốt với dân trồng thuốc, có giống thuốc lá tốt, chất lượng sản phẩm tốt. Còn việc nữa là, nếu sau này công việc phát triển, chúng ta chỉ cần tìm người quản lý là được rồi, tìm người đủ tiêu chuẩn để thay chúng ta quản lý. Mà đừng để cho cha chồng em tham dự vào quá nhiều nhé, chuyện kinh doanh kinh tế rất dễ trở thành điểm sơ hở của ông. Tiền chúng ta kiếm được có thể chia cho ông, nhưng đừng để cho ông dính dáng gì đến chuyện của xưởng thuốc hết."

      Những chính sách ở thời đại này còn rất lỏng lẻo, nhưng sau này cũng có rất nhiều lỗ hổng. Ví dụ như quyền tài sản, có rất nhiều quan chức đều trong thời kỳ xây dựng địa phương làm việc minh bạch, tự chặn đứng tiền đồ chính trị của bản thân. Chung Linh cũng muốn che che giấu giấu gì Lý Tiểu Vân, dù sao hai giờ này cũng rất thân thiết rồi.

      "Em hiểu rồi, vẫn là chị suy nghĩ thấu đáo. Em biết rồi, trước tiên em tìm người thích hợp."

      Lý Tiểu Vân hiểu ý tứ của Chung Linh, thực ra chuyện làm ăn của dựa rất nhiều vào bố chồng, nếu như bố chồng chẳng may mà bị mất chức, chắc chắn chuyện làm ăn của các thể thuận lợi.

      “Dạo này em thế nào rồi? Cao Thần đối với em tốt ?” Chung Linh quan tâm đến cuộc sống của hai vợ chồng họ, như thế nào chính cũng là bà mai mà.

      “Ừm, ảnh đối với em rất tốt, suốt ngày cứ lo em giận dỗi, rồi cứ dỗ ngọt em. Nhưng em cũng nghe lời của chị, trước giờ có làm mình làm mẩy với ảnh. Với lại, bây giờ em cũng mang thai rồi. Từ khi có thai đến giờ, mẹ cứ hối em phải giải quyết chuyện nhà hỏa táng cho nhanh, là sợ đem điềm gở đến cho đứa con trong bụng.” Lý Tiểu Vân đến chuyện mình mang thai, có chút được thoải mái.

      “Vậy cũng tốt, cũng sắp xong hết rồi, nhà hỏa táng cứ xử lý !”

      “Được, em liệu mà làm.”

      Chung Linh và Lý Tiểu Vân ở bên trong chuyện khá lâu, sau khi xong, Chung Linh vội vàng ra ngoài xem xem, sợ ba đàn ông gây chuyện gì đó hay lại thể vui vẻ gặp lại. Nhưng hiển nhiên là lo lắng thừa, ba chàng cười rất hòa thuận, thấy hai ra liền chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Nhìn vẻ mặt của Mạc Hoành và Cao Thần, có thể thấy được kính nể của cả hai đối với Chu Bảo Cương.

      Phải là ông xã mình quá bản lĩnh, thu phục lòng người cũng chẳng phải chỉ chơi. Đây chẳng phải là sức mê hoặc riêng còn là gì nữa!

      Chung Linh vừa nhìn ông xã vừa mỉm cười, cũng nháy mắt với cái, làm suýt tí nữa cười ra tiếng. đoán thầm trong bụng, chẳng lẽ là vì Cao Thần và Mạc Hoành đều từng lính, vì thế khi đối mặt với Chu Bảo Cương, người đậm chất quân nhân, nên nảy sinh lòng sùng kính hay sao?

      Lần này Chung Linh và Chu Bảo Cương là giấu cả nhà Chu gia mà về, nếu như người nhà biết bụng chửa vượt mặt mà còn về như vậy nhất định rất hài lòng. Thêm nữa là thời gian nghỉ phép của Chu Bảo Cương cũng có hạn, vì thế sau khi đôi vợ chồng gặp Lý Tiểu Vân xong, liền vội vội vàng vàng về nhà. Nếu sau này biết được cũng sao, chỉ cần đứa con xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

      Về đến nhà, Chung Linh mệt lả cả người, nằm xuống là ngủ liền hai ngày. Chu Bảo Cương dạo này cũng phải là quá bận, nên thường xuyên về nhà coi sóc vợ. Tất nhiên, việc thích làm nhất là sờ sờ bụng của bà xã mình.

      Phải đứa bé trong bụng Chung Linh rất rắn rỏi, mà cũng khỏi phải , tố chất của con người thời này rất tốt, mà Chung Linh cũng làm việc luôn tay, trước nay cơ thể cũng rất mạnh khỏe, mà giờ chỉ ở nhà làm chút đỉnh việc nhà. Nếu như ở nông thôn, ở cạnh mẹ chồng, đừng có bây giờ mang bầu bảy tháng hơn, cho dù là sắp sinh nữa việc vẫn cứ phải làm, chỉ là làm những việc phải dùng sức thôi. Những ngày tháng thế này tốt hơn nhiều rồi!

      Chung Linh nằm ngửa, bụng nhô cao, Chu Bảo Cương ngồi xếp bằng bên cạnh chăm chú nhìn ngắm.

      “Tiểu Linh, em xem, con gò lên kìa!” Đứa bé trong bụng nghịch ngợm mà.

      Chung Linh mơ mơ màng màng nghe tiếng Chu Bảo Cương gọi , ngắm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, Chung Linh cũng sắp ngủ mất tiêu luôn.

      “Ừm...” chàng này có phải phát rồ rồi chăng, có chuyện gì làm lại ngắm bụng bầu. Cách lớp áo len nên cũng có nhìn thấy được gì đâu.

      “Aa... Tiểu Linh, Tiểu Linh...” Chung Linh cũng cảm nhận được, đứa bé trong bụng mình vừa mới lật người cái. Nhìn cái dáng vẻ mừng quýnh của ông xã, là hạnh phúc!

      “Con ở trong vừa làm gì vậy em? Con nó...” Chu Bảo Cương nhìn thấy bụng vợ vừa cộm chỗ này lại chuyển sang cộm chỗ khác. Đây sinh linh sao?

      “Con ấy hả, vừa mới ở trong bụng em duỗi lưng, lật người cái. Cái đứa bé này, càng ngày càng nghịch ngợm.” Chu Bảo Cương nghe vợ như vậy, đôi mắt mở to tròn, là muốn được tận mắt nhìn thấy quá.

      ...

      Làm vợ lính là chuyện chẳng dễ dàng gì, dù là tùy quân chăng nữa cũng được thường xuyên gặp mặt chồng. Người phụ nữ nào mà hy vọng chồng của mình có thể luôn ở bên cạnh cơ chứ? Đến những ngày lễ ngày tết, những người tùy quân chỉ có nhớ nhà, nhớ cha mẹ người thân của mình, mà còn phải chịu đựng đơn và trống vắng. Vì các chiến sĩ cũng phải xa nhà và người thân mà, cho nên, những lúc như thế này, các vị cán bộ và chiến sĩ cùng đón tết với nhau.

      đơn trống trải đúng là cái cảm giác đáng sợ, đặc biệt là đối với phụ nữ, hơn nữa lại là phụ nữ có chồng lính. Họ phải học cách chịu đựng, học cách thưởng thức mùi vị hạnh phúc ít ỏi trong chờ đợi dằng dặc.

      Các thiết kế và kế hoạch cho tranh tết, Chung Linh đều gửi hết về nhà rồi. Năm ngoái, bên nhà gửi đến cho 500 đồng, Chung Linh suy nghĩ rồi cùng với Chu Bảo Cương bàn bạc mua cái ti vi. tại chỗ của còn chưa ai có, Chung Linh lo biết như vậy có khiến người ta ra vào nữa, nhưng Chu Bảo Cương , mình ở nhà có gì thú vị hết, thế là cùng với Châu Khải mua luôn.Lúc về nhà, Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh đều qua xem.

      Thời bấy giờ chưa có sẵn ăng ten, cũng may mà trong bộ đội của họ, nhân tài về mặt này nhiều như nấm. Chỉ cần tìm cây gỗ lớn, dùng mấy cái ống mà Chung Linh biết làm từ chất liệu gì để tạo thành cái ăng ten đơn giản.

      Cuối cùng Chung Linh cũng có thể xem truyền hình bằng cái loại tivi cổ lỗ rồi, ba người phụ nữ cộng thêm đứa trẻ đều tập trung ở nhà Chung Linh để xem truyền hình. Thời bây giờ chỉ có hai kênh, mà cũng có nội dung gì đặc sắc, nhưng xem cũng đến nỗi. Chỉ có điều vào chiều thứ ba, có thể do nhà đài nghỉ nên chẳng có tiết mục gì để xem: trước tiên màn hình xuất vòng tròn lớn, bên trong là những sọc màu, sau đó màn hình toàn những đốm trắng đen.

      Vu Nhã Tĩnh bế Đại Nha ngồi băng ghế, còn Chung Linh và Hàn Minh Minh nằm giường. Thú vị nhất chính là đôi khi còn có thể nghe được tiếng từ kênh truyền thanh phát ra từ cái tivi kia, còn có tín hiệu liên lạc qua lại ràng bên bộ đội. Tín hiệu của các tiết mục được ổn định, đôi lúc rất chập chờn. Những lúc ấy Vu Nhã Tĩnh ra bên ngoài xoay xoay cây ‘ăng ten’. Mà cái công việc này cũng phải dùng sức lắm nha, cây gỗ nặng như thế mà!

      Năm mới, Chung Linh chuẩn bị cho Đại Nha bao lì xì. Cơ thể bây giờ khá nặng nề, nhiều việc tiện tự làm, nên chỉ còn cách nhờ người khác lấy về chút hàng tết. Ngoài những đồ ăn dùng trong dịp tết ra, Chung Linh còn nhờ người mua cả pháo hoa và pháo nổ. Những thứ này trẻ con đều rất thích. Đại Nha tuy rằng vẫn còn , nhưng con bé nhất định cũng rất thích. Hơn nữa pháo hoa pháo nổ là thứ tốt nhất để tô đậm khí của ngày lễ ngày tết, phải cho mấy chị em vợ lính đón tết vui vẻ chứ.

      Quả nhiên, vào ngày Trừ Tịch, cả Chu Bảo Cương, Châu Khải và Vương Duệ đều bận đến chẳng thấy bóng dáng đâu. Chung Linh, Hàn Minh Minh và mẹ con Vu Nhã Tĩnh đón tết với những món ăn rất đơn giản. Mấy người đàn ông đều có nhà, hai người phụ nữ nặng nề, thôi cứ chấp nhận như vậy.

      Tối, cả ba đều buồn ngủ díu cả mắt, còn Đại Nha ngủ từ lúc nào. Nếu như phải bên ngoài treo đèn lồng đỏ và có tiếng pháo từ xa xa truyền đến, cũng chẳng biết là đón giao thừa.

      Cuối cùng cũng chờ được đến 11 giờ rưỡi, mấy người Chung Linh thay quần áo dày sụ, bế Đại Nha ra ngoài đốt pháo. Phải công nhận là Vu Nhã Tĩnh can đảm nhất, đốt điếu thuốc lá mà mấy ông để trong nhà, bắt đầu mồi lửa đốt pháo. Lúc đầu mấy đốt pháo ở trong sân nhà, đốt bánh pháo xoay, chính là loại pháo hoa loại xoay chuyển rất nhanh, nhưng sân đủ rộng, mấy bị pháo xoay đuổi chạy nhốn nháo khắp nơi. Đại Nha nhìn thấy thế cứ cười ha hả ngừng, làm người lớn nghe cũng vui lây.

      Pháo hoa Chung Linh mua khá nhiều. Lúc ra ngoài đốt pháo, mấy đứa bé rất nhanh chóng bị hấp dẫn, chạy đến xem. Nghe bọn trẻ xung phong nhận việc đốt pháo giúp, thế là Chung Linh đưa pháo cho đám nhóc.

      Người càng ngày tụ tập càng đông, đến khi đốt hết pháo hoa cũng tới lúc ăn bánh chẻo, có bánh nhân rau hẹ và nhân rau cần, khí vô cùng đầm ấm. Chung Linh rất thích náo nhiệt, nếu như có thể, hy vọng bản thân mình có thể sinh bảy tám đứa con.

      Ăn xong cơm tất niên, mọi người đều về nhà ngủ, cần thiết phải thức đêm (2), mà điều kiện cũng cho phép.

      Bây giờ Chung Linh ngủ được ngon như trước kia, phải nằm ngửa, rất mệt, nhưng thể nào nằm sấp được, chỉ có nằm nghiêng còn được. Giữa hai đùi kê cái gối để được thoải mái chút. Nhưng dựa theo tần suất cử động của đứa con trong bụng, càng ngày càng bị thức giấc thường xuyên hơn.

      Lúc Chu Bảo Cương về nhà, Chung Linh mơ mơ hồ hồ cảm nhận được, nhưng tỉnh dậy. Biết được tay chân sợ làm mình thức, trong lòng cảm thấy ấm áp. lâu sau, cảm giác nhàng nằm xuống bên cạnh mình, còn mang theo mùi rượu khá nồng. Đàn ông Đông Bắc đều rất hảo thứ này, mà đàn ông Đông Bắc lính còn được mệnh danh là hào kiệt về rượu nữa.

      Chu Bảo Cương từ phía sau vòng tay ôm lấy vợ, tay nhè đặt lên bụng của . Hành động gần gũi này làm cho Chung Linh cảm thấy hạnh phúc. Đây chính là phu thê, là gia đình, đây chắc là hạnh phúc mà vẫn luôn theo đuổi chăng? Đây là lần đầu tiên, ông xã phải vì muốn an ủi mình hay là muốn gì gì đó nên mới ôm lấy mình, chỉ đơn giản muốn được gần gũi vợ và con mà thôi. Chung Linh nghĩ, có lẽ cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc này chăng?

      Mùng tết. đàn ông trong nhà đều về đầy đủ. Ba gia đình tụ tập lại, người càng đông càng náo nhiệt hơn mà. Mấy chồng chơi bài tú lơ khơ, trò thường hay chơi nhất là “Năm mươi K”, là cách chơi bài tính điểm. Nhìn thấy ba ông chồng của mình chơi cứ như con nít, ba bà vợ chỉ biết lắc đầu.

      Mùng năm là ngày hàng xóm láng giềng tặng lễ vật cho nhau. Mặc dù đàn ông đều để ý mấy chuyện đó, nhưng phụ nữ từ khi ở quê quen với tập tục này. Chung Linh ba người bọn họ chí ít cũng phải đến nhà đại đội trưởng thăm hỏi phu nhân đội trưởng chứ! Đây chính là cách ‘ngoại giao’ của các vị phu nhân, vào những thời khắc then chốt, có khi có thể thu được hiệu quả ngờ ấy chứ!

      Lễ vật ba mang theo cũng có gì nhiều nhặn, mà cũng chẳng gọi là quý giá gì: Hàn Minh Minh mang theo bánh ngọt nhà gửi từ phương Nam tới, Chung Linh mua hai bình rượu ngon, Vu Nhã Tĩnh mua theo hai cây thuốc thơm.

      Phu nhân của Vương đội trưởng là người vô cùng dịu dàng. Chung Linh thấy chị ta chẳng có dáng vẻ của người mạnh mẽ gì, nhưng vẫn cảm thấy được đây là người phụ nữ cực kỳ thông minh. Đại đội trưởng Vương Cường Quốc đeo mắt kính, người khác nhìn vào liền cảm thấy đây là người vô cùng nho nhã, nhưng ai mà có thể nghĩ được, đây là cao thủ chỉ cần nghe thấy tên của ông thôi mà quân địch sợ mất mật. Chu Bảo Cương có thể được coi là ái tướng của ông, do ông tay dẫn dắt, cần nghĩ cũng biết có vài phần ưu ái. Chung Linh cùng với Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh, thực tế cũng như đại diện người của cả trung đội hai rồi, thậm chí có thể là đại diện cho cả Chu Bảo Cương và cả tập thể của . Vì quan niệm tập thể của quân lính vô cùng mạnh, nên mấy cũng coi như là người của vậy. Vương đội trưởng ưu ái Chu Bảo Cương, vậy phu nhân Hà Vân tự nhiên đối với Chung Linh cũng có vài phần biệt đãi.

      “Thời gian xây dựng đội ngũ của chúng ta tương đối ngắn, công việc của ba em chắc vẫn chưa được ổn thỏa nhỉ?” Hà Vân mời mấy ngồi xuống, bốn người phụ nữ bắt đầu trò chuyện.

      “Vâng ạ, biết là bên quân đội có an bài gì ạ?” Chung Linh thử dò xét.

      “A, có bên hội phục vụ, nếu bên nhà trẻ hay là trường học đó. Các em cứ tùy chọn .” Ý của Hà Vân rất ưu ái cho các .

      “Nhưng mà, đến lúc phải làm con của hai bọn em vẫn còn rất , phải làm sao ạ?” Hàn Minh Minh chắc chắn đến hội phục vụ đâu. Có câu “dùng đầu óc làm sếp, dùng tay chân làm lính”, cái hội phục vụ đó chắc chỉ là làm công nhân thôi, phải lao động mệt nhọc, đâu có giống làm giáo, tuy rằng cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng gì cũng là làm cán bộ. Dù rằng giờ phải chính thức nhưng sau này chắc chắn có khả năng.

      “Chuyện này sao hết, trong đại đội của chúng ta cũng có mấy gia đình có con , ở phía sau trường tiểu học chúng ta cho mở nhà trẻ, sắp xếp người trông coi là được.” Ý của Hà Vân là chuyện này có sắp đặt hết rồi, hay cách khác, chị ta sớm quyết định ai làm việc gì rồi. Lời này coi như là mệnh lệnh vậy.

      “Trường học của chúng ta có nhiều người ạ?” Chung Linh khá quan tâm về vấn đề này. ra người của đại đội hề ít, ngoài ba trung đội ra, còn có hậu cần bảo hộ, truyền tin giao thông, còn có các loại đơn vị mà Chung Linh chẳng biết gọi là gì, mà những người này chắc cũng mang cả gia quyến theo nữa.

      “Toàn bộ khoảng chừng năm sáu mươi người!” hề ít mà.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 54: Khó sinh



      15 tháng giêng cũng giống như ngày Trừ Tịch vậy, mấy ông chồng đều có nhà, chỉ phụ nữ và trẻ con. Xét thấy hiệu ứng mà lần trước pháo hoa mang lại cực kỳ tốt nên lần này Chung Linh cũng nhờ người mua về ít. Buổi tối ngoại trừ thức ăn ngon hơn chút, còn có loại thức ăn đặc sắc của Đông Bắc, đó chính là bánh Nguyên Tiêu. Nguyên Tiêu của phương Bắc, bánh trôi của phương Nam. ra hai món này có điểm khá khác biệt nhau, bánh trôi của phương Nam là được luộc bằng nước, còn của phương Bắc lại là dùng dầu chiên. Bánh Nguyên Tiêu được chiên thành màu vàng óng, cực kỳ đẹp mắt. Chung Linh chỉ ăn mấy cái, dám ăn nhiều, còn bé Đại Nha rất khoái khẩu.

      Hàn Minh Minh là người phương Nam, là muốn ăn bánh trôi. Nhưng chỗ này dù sao cũng là phương Bắc, đâu có mà ăn. Nhìn cái dáng vẻ tủi thân sắp khóc đến nơi của nàng, Chung Linh nghĩ, chưa chắc gì nàng muốn ăn bánh trôi, chắc chỉ là nhớ nhà thôi. nàng cũng sắp đến kỳ sinh nở, mà chồng ở thời kỳ quan trọng này lại ở bên, nhớ nhà là chuyện bình thường. Ngay cả Chung Linh cũng nhớ nhà mà.

      Từ lúc sáng sớm, truyền hình phát những tiết mục có liên quan đến truyền thống của tết Nguyên Tiêu và các truyền thuyết liên quan. Đến lúc ăn cơm, bên ngoài pháo bắt đầu nổ, khí tràn ngập mùi thuốc pháo, cảm giác quen thuộc.

      Những năm trước đón tết ở nông thôn, sau khi ăn xong cơm, vào lúc trời tối, thôn xóm mất cái yên tĩnh của ngày thường, mọi người đều ra ngoài bách bộ. Nghe vào tối của tết Nguyên Tiêu, ra ngoài bộ trăm bước có thể sống đến 99 tuổi. Nhà nhà dùng mạt cưa trộn với dầu hỏa hay là xăng đốt ở trong sân thành từng đống , đốt dọc từ trong sân ra đến bên ngoài. Đàn ông thắp ngọn đèn đơn giản làm bằng pin, hay là dùng những vỏ bình để làm đèn lồng, đến mộ phần của gia đình ở ngoại ô, như vậy cũng coi như là rước đèn.

      Mấy đứa bé ở nhà đốt pháo hoa, đốt ở nhà mình xong lại chạy đến nhà họ hàng hay là mấy nhà hàng xóm xung quanh. Thậm chí có mấy đứa bé chạy khắp hết cả thôn chỉ để xem đốt pháo hoa.

      Trời vừa nhá nhem, khá nhiều trẻ con vây quanh phía ngoài sân nhà Chung Linh. Chắc mấy đứa bé biết đêm Trừ Tịch nhà đốt ít pháo hoa nên lần này đều tập trung lại mà xem đốt pháo đây mà.

      Mấy người Chu Bảo Cương vừa về tới, nhìn thấy bên ngoài sân nhà lóc nhóc lô nhô toàn mấy đứa bé xêm xêm tuổi nhau, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra nữa kia! Những người khác biết tình hình ở nhà Chu bảo Cương nên cho bọn họ về sớm chút.

      Tuy rằng nhìn thấy cả hai nhà kia đèn đóm sáng trưng, nhưng cả ba đều đoán ra, lúc này mọi người chắc hẳn ở nhà Chung Linh, nên khi về cả ba đều nhắm hướng nhà đội trưởng mà . Đại Nha nhìn thấy ba trở về, vui mừng tới mức nhảy cẫng lên trong lòng mẹ.

      thôi, mấy đứa bé bên ngoài chắc đợi sốt hết cả ruột rồi. Biết mấy nhà chúng ta có nhiều pháo hoa nên đều đứng đợi bên ngoài nãy giờ đó, đừng để cho mấy đứa chờ đến cóng hết cả người nữa.”

      Chu Bảo Cương thúc giục mấy người Chung Linh nhanh mặc áo khoác vào, sau đó còn đội mũ và đeo khăn quàng cổ cho vợ.

      Vương Duệ ôm pháo bông, vuông có, tròn có, hề ít. Châu Khải ôm bó pháo hoa ống dài, gọi là Hỏa tinh liên châu, chính là cái loại bắn ra những viên đạn pháo hoa lên trời, cực kỳ được thích.

      Chung Linh vốn cũng muốn đưa vài cây pháo hoa cho mấy đứa bé, nhưng suy xét đến vấn đề an toàn lại thôi. An toàn là hết mà!

      đám đông trẻ con nhìn thấy pháo hoa được đem ra mừng tới nỗi xém chút là hét toáng cả lên.

      Châu Khải chịu trách nhiệm đốt pháo, Vu Nhã Tĩnh bế Đại Nha, còn hai chồng kia đứng cạnh bên ‘bảo vệ’ vợ mình.

      Tiếng pháo hoa, hòa lẫn với tiếng trẻ con hò reo vui mừng, tiếng người cười xung quanh, đây đúng là thanh của lễ tết.

      “Lạnh ?” Chu Bảo Cương lo lắng nhìn vợ, thấy thần sắc của rất tốt, môi là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, hình như cũng bị lây niềm hạnh phúc của bà xã rồi. Từ sau khi thành niên, chẳng còn cảm nhận được vui vẻ của tết nhất nữa, nhưng mà lần này lại giống chút nào.

      lạnh, ở đây so với ở thôn quê còn kém xa.” Chung Linh nở nụ cười ngọt lìm với ông xã, sau đó quay đầu nhìn pháo hoa. Tuy rằng có người pháo hoa rất ngắn ngủi, là biểu của đau thương, nhưng mà Chung Linh vẫn rất thích, giống như là những đóa hoa nở rộ dịp tết vậy, xinh đẹp làm sao, đem đến cho người cảm giác rất hạnh phúc.

      16 tháng giêng đàn ông trong nhà lại làm, bọn họ chẳng có cái gì gọi là ‘nghỉ lễ’ cả. Chung Linh chuẩn bị chiếc chăn con nít. Những thứ này chuẩn bị kha khá rồi nhưng vẫn cảm thấy đủ.

      Điện thoại reo, là Hàn Minh Minh, ấy là đau bụng, chắc sắp sinh tới nơi. Chung Linh nghe vậy vội vàng chạy qua nhà Hàn Minh Minh, đường gặp Vu Nhã Tĩnh ôm Đại Nha cũng chạy tới.

      “Mấy chị đến rồi, em đau chết mất thôi, làm sao đây?” Bây giờ Hàn Minh Minh sợ hãi cực độ.

      “Gọi điện cho Vương Duệ chưa?” Chung Linh đến bên giường, lo lắng nhìn Hàn Minh Minh nhăn nhó đau đớn.

      “Gọi rồi, ảnh sắp về rồi.” Ba người phụ nữ đều rối loạn. Vẫn là Chung Linh phản ứng trước tiên.

      đến đâu sinh? Đến bệnh viện của chúng ta hay là ra bên ngoài?”

      “Em muốn ra bệnh viện ngoài.” Hàn Minh Minh kiên quyết.

      “Vậy đồ đạc thu dọn xong chưa?” Chung Linh biết quy củ của việc nằm viện.

      “Gì đồ gì?” Hàn Minh Minh biết gì hết. Vu Nhã Tĩnh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.

      “Quần áo của em, quần áo, chăn mền, tả lót của em bé.” Bây giờ Chung Linh cũng chẳng buồn lên lớp ta, dù sao đây cũng là cơ hội, sinh xong cũng chẳng cần phải dạy dỗ gì nữa.

      “Trong tủ áo.” Hàn Minh Minh chỉ vào tủ áo.

      Chung Linh mở tủ áo nhìn vào, sửng sốt mất hồi, sau đó xoay người với Vu Nhã Tĩnh, “Em ở đây trông chừng, chị về nhà lấy đồ.” xong liền về nhà.

      Vu Nhã Tĩnh cũng nhìn vào tủ áo, chỉ có cái bộ đồ con con mà Chung Linh giúp ta làm, mấy miếng tả lót, cũng chẳng nhiều hơn bốn miếng, cũng có phấn rôm và bình sữa, chiếc chăn con nít mới làm được nửa. Vu Nhã Tĩnh cầm lên xem, chả ra hình dạng gì hết.

      “Thời gian lâu như vậy làm cái gì hả?” Vu Nhã Tĩnh quát lớn.

      “Em... là em muốn làm mà, nhưng mà mẹ em để bà làm dùm, mà chưa có gửi đến thôi!” Hàn Minh Minh cảm thấy tủi thân, Chung Linh làm giúp , Vu Nhã Tĩnh rảnh, còn bản thân biết làm, vì thế nên mới phải nhờ đến mẹ ruột.

      bao lâu sau Vương Duệ về đến, cả Châu Khải cũng về. Nhưng nhìn tình hình chắc Chu Bảo Cương phải ở lại rồi. Chung Linh rất nhanh thu dọn xong đồ đạc, giao cho Vương Duệ. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh tiện theo, chỉ có thể ở nhà sốt ruột chờ đợi.

      Nhưng phải là Hàn Minh Minh rất may mắn, chỉ mất nửa ngày vất vả có tin tức tốt lành truyền đến, sinh được đứa con trai mập mạp, nặng đến 3,5kg! Vương Duệ liền đặt tên cho con là Vương Hạo Đình, cái tên cũng hay. Chung Linh đoán chắc hai vợ chồng nhà này hẳn bàn bạc biết bao nhiêu lâu rồi, tới hôm nay mới công bố cái tên này ra.

      Mẹ của Hàn Minh Minh cũng tới, phải đây chính là điểm tốt khi nhà mẹ đẻ có thế lực, khi con dâu ở cữ có thể để cho mẹ ruột đến chăm sóc.

      Hàn Minh Minh sinh mổ, phải nằm viện mất 10 ngày. Khi về nhà, cả Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cùng đến thăm em bé. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều chuẩn bị bao li xì cho em bé. Nếu như đây là ở nông thôn, chỉ cần tặng chút đường trắng và quần áo con nít là được. Mẹ đẻ của Hàn Minh Minh cũng có nhà, làm món trứng nấu đường, đặc sản ở quê cho con . Bà cho hai thử chút, vị ngọt, là dùng đường đỏ để nấu. Nghe là ở quê của họ, khi sinh con đều dùng thứ này, nhưng Chung Linh thích mùi vị này.

      Em bé ngoài cái mũi có thể nhìn ra là giống Hàn Minh Minh ra, còn lại đều nhận ra được, gương mặt toàn lông măng, mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, chẳng nhìn ra được là mắt mí hay là hai mí nữa.

      “Đồ của chị có trả đó?” Trong lòng Chung Linh có chút tức giận, con bé này là đáng giận mà, nhìn cái vẻ đắc ý đó.

      “Đồ gì chứ?”

      Trời ạ, cái loại mặt dày có lương tâm này, phải giáo huấn ta mới được mà.

      “Chăn mền em bé, quần áo em bé của chị; tả lót, khăn tay chị chuẩn bị. Bây giờ toàn thân con trai mặc đều là đồ do chị làm đấy, chị cho mượn, phải mẹ chuẩn bị sẵn đồ cho hết rồi sao?” Chung Linh nhìn cái bộ dạng giả vờ giả vịt của ta biết là tình hình tốt rồi.

      “Hả? Đây phải do tự con chuẩn bị hay sao?” Người là mẹ đẻ của Hàn Minh Minh.

      phải cổ là thím chuẩn bị giúp à?” Chung Linh thích tình cảnh này, như vậy khác gì là bị cướp chứ! Tuy rằng đúng là do tự mình mang đến cho họ, nhưng đây đều là tâm huyết của , vì đứa con của mình mà chuẩn bị đó!

      “Nó để thím làm bách gia y (1), cũng chẳng là chưa chuẩn bị được gì hết mà?”

      Hai người phụ nữ bắt đầu trừng mắt nhìn Hàn Minh Minh. Chung Linh thở dài, vậy là có nằm mơ cũng khỏi đòi được quần áo về rồi.

      “Em thấy ta từ đầu tính kế với đồ đạc của chị rồi.” Vu Nhã Tinh đổ thêm dầu vào lửa... Chung Linh giận dữ trừng mắt nhìn cái người mập mạp chui rút vào trong chăn.

      sao vậy, vết mổ còn đau hả?”

      Chung Linh nghĩ nghĩ lại, thấy bây giờ cũng chẳng còn cách nào nữa, thôi mặc kệ . Dù sao đồ cũng cho rồi, tránh gây thêm chuyện hay ho.

      “Ui da, chị đừng có nhắc nữa, đau chết em được, còn đau hơn sinh thường nữa quá? Sinh thường nhiều nhất chắc chỉ đau trận, sinh xong là khỏe, còn cái đau của sinh mổ là cái đau kéo dài, ngày nào vết mổ cũng đau.”

      Chung Linh nghe vậy trong đầu ngừng tính toán, biết là mình nên sinh thường hay là sinh mổ giống như Hàn Minh Minh đây? Xem ra vấn đề này phải suy nghĩ kỹ mới được.

      Hàn Minh Minh cũng cho con bú sữa mẹ, nhưng sau khi làm phẫu thuật sinh mổ xong, lúc cho con bú rất tiện, vết mổ cũng rất đau, nhìn dáng vẻ của rất cực khổ.

      “Lúc đó em như thế nào?” Chung Linh xoay người hỏi Vu Nhã Tĩnh, ấy là sinh thường.

      “Lúc đó em tốt hơn ta bây giờ, ít nhất là bị đau đến tận lúc này.” Vu Nhã Tĩnh âu yếm nhìn đứa bé.

      “Chị nghĩ chắc chị cứ nghe lời bác sĩ thôi. Đến lúc sinh nở rồi tính sau.”

      Chung Linh có nghe qua lợi ích của sinh thường, nhưng cũng có người sinh mổ phần đầu của em bé bị dồn ép nên bé thông minh hơn. Nhớ ngày trước nhìn thấy mấy đứa bé nông thôn sinh theo lối tự nhiên, bởi vì lực ép khi sinh quá mạnh nên đầu của đứa bé bị nhọn ra.

      tháng sau mới đến ngày dự sinh của Chung Linh, nhưng bắt đầu từ lúc này chẳng có được ngày dễ chịu. Trước hết là chân bắt đầu phù nề, kế đó là thai càng ngày đạp càng thường xuyên. Chu Bảo Cương cũng cố gắng về nhà thường xuyên nhất có thể, nhìn thấy dáng vẻ của bà xã cũng rất lo lắng, chỉ cần Chung Linh xuống đất lại là liền theo trước theo sau dời. Mà cũng chẳng được lời quan tâm nào hết, nhưng từ hành động của là có thể nhìn thấy ràng lo âu và quan tâm hề ít.

      nghĩ ra tên cho con chưa?” Chung Linh hỏi.

      “Vẫn nghĩ, còn em?” Chu Bảo Cương nghĩ đến rất nhiều cái tên, nhưng cũng chưa biết nên chọn cái tên nào tốt.

      “Em mong tên của con do đặt, là cha mà.”

      Chẳng phải do Chung Linh phong kiến gì, chỉ là mong tên của đứa con tượng trưng cho hy vọng mà người cha gửi gắm vào. Chung Linh rất thương đứa con bé bỏng trong bụng, chỉ vì đứa bé là mong chờ của cả hai đời người của , mà hơn nữa đây là cốt nhục của người đàn ông mà hết mực thương.

      “Ừm, biết rồi.” Chu Bảo Cương nhìn Chung Linh, hôn cái lên trán vợ, cảm nhận sâu sắc hạnh phúc của mình chính là vì hai mẹ con .

      Người già rằng, tháng cuối cùng của thai kỳ chính là thời gian em bé lớn nhanh nhất, mỗi ngày có thể nặng thêm cả lạng! Chung Linh cũng phát ra, dường như bụng bầu ngày càng lớn lên nhanh chóng.

      Thư của Chu gia ngày càng đến thường xuyên hơn, có lúc cũng chẳng ngại phiền phức gọi luôn điện thoại tới. Bà Phùng cứ khuyên Chung Linh nên làm cài này, nên làm cái nọ... Chung Linh chỉ biết vâng dạ. biết ý của Chu gia là khi ở cữ mẹ chồng đến chăm sóc, có thể cả cha chồng cũng đến luôn. Dù sao đây cũng có thể là đứa con duy nhất của Chu Bảo Cương, hai ông bà có khả năng chẳng còn thêm cháu để bế nữa, đứa cháu duy nhất này tất nhiên là cực kỳ trân quý rồi.

      Chuyện buôn bán của Chu gia vẫn rất thuận lợi, nhưng từ khi Chung Linh cũng có phát triển gì thêm nữa, mà trong thôn, cuộc sống của mọi người cũng dần thay đổi nên điều kiện của Chu gia trong mắt người khác cũng phải là quá sung túc như trước nữa.

      Chung Linh rất muốn Phùng Trân đến chăm ở cữ, nhưng bây giờ mẹ đẻ bận giúp chị dâu chăm sóc em bé, đến được. À đúng rồi, chị dâu của Chung Linh quay về rồi. Chị dâu còn có thể làm gì khác chứ? Con còn quá , nếu như trai có thể quay đầu chuyển ý chuyện này cũng là chuyện tốt. Ở nông thôn, đặc biệt là những năm 80, li hôn cực kỳ hiếm gặp, dù là bây giờ chuyện li hôn cũng rất hiếm. Gả nhà này lại làm dâu nhà khác là điều đại kỵ của phụ nữ, mà li hôn luôn gắn liền với việc hạnh phúc.

      Mà dù cho mẹ ruột của mình có rảnh rỗi chăng nữa cũng chẳng thể đến, thể so với Hàn Minh Minh được, làm sao có thể vì chuyện ở cữ mà gây bất hòa với nhà chồng được chứ?

      Cách ngày dự sinh của Chung Linh còn khoảng hai mươi mấy ngày, Chung Linh bắt đầu đau bụng. Khi sắp ngủ, Chung Linh cảm thấy rất mót tiểu, bụng cũng đau từng cơn . chỉ nghĩ là do em bé vận động nhiều quá nên mới như vậy, nên cũng chẳng có gì. May mà tối đó Chu Bảo Cương về nhà, đến lúc 10 giờ hơn, Chung Linh cảm thấy tần suất cơn đau ngày tăng, hơn nữa lần sau lại đau hơn lần trước.

      , ...” Chung Linh vội vàng gọi chồng mình.

      “Sao vậy?” Chu Bảo Cương bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng thắp đèn, nhìn qua thấy trán của vợ lấm tấm mồ hôi.

      “Hình như sắp sinh rồi.” Câu này của Chung Linh khiến cho Chu Bảo Cương đứng vững.

      “Ha ha, nếu như lúc đánh nhau mà hoảng loạn như vậy chắc khiến người ta cười chết mất.” Trong lúc này mà Chung Linh còn có tâm trạng đùa. Kỳ là vì muốn chồng mình căng thẳng quá thôi.

      “Em... em sao rồi?” Chu Bảo Cương nghe qua, phụ nữ sinh con giống như là cận kề cái chết vậy, vô cùng nguy hiểm, có khi còn bảo toàn được người mẹ.

      “Còn ổn, mau gọi xe, chuẩn bị đồ đạc bệnh viện.” Chung Linh nhắc nhở chồng.

      Chu Bảo Cương cũng chẳng hỏi lại, nhanh chóng gọi điện thoại, tìm cái túi lớn rồi nhét tất cả những đồ đạc mà vợ chuẩn bị ở trong tủ áo vào trong túi. Sau đó giúp vợ thay quần áo.

      lâu sau, Châu Khải và Vương Duệ đến, đưa cả Chu Bảo Cương và Chung Linh lên xe, nhanh chóng tiến thẳng đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho Chung Linh, làm nội chẩn.

      , Chung Linh rất ghét làm nội chẩn, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, chỉ là về mặt sinh lí, mà tâm lí cũng vậy.

      Nhưng bác sĩ lại báo cho tin xấu: sinh sớm hơn dự định.

      Vì lo lắng cho tình hình của em bé, cộng thêm những thiết bị liên quan đến khoa nhi gần như là có nên bác sĩ kiến nghị chuyển viện, đến bệnh viện khác lớn hơn. Nhưng bác sĩ cũng đảm bảo rằng, vì sinh môn vẫn chưa mở ra hết nên đường thêm hai ba chục phút nữa cũng sao. Nhưng Chu Bảo Cương thể nào yên tâm được, cứ thế kéo thêm bác sĩ theo lên xe để có thể chăm sóc cho Chung Linh kịp thời.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 55: Sinh con



      Thời gian để mọi người đến bệnh viện trong thành phố cũng mất quá lâu, vị bác sĩ theo xe cũng có cơ hội để ra tay. Xe lao như bay đường, đến bệnh viện, mấy người đàn ông liền dùng xe lăn đẩy Chung Linh vào phòng chuẩn đoán. Trong phòng ngoài người nữ bác sĩ trung niên ra còn có bác sĩ nam, nhìn dáng vẻ còn rất trẻ, chắc là thực tập sinh mới đến chưa được bao lâu.

      Tần suất và cường độ đau bụng của Chung Linh giờ vẫn còn có thể chịu đựng được. Bác sĩ để Chung Linh nằm giường, cởi quần ra, chuẩn bị làm nội chẩn. Nội chẩn chính là việc bác sĩ dùng tay thăm dò tình hình sinh môn, xem sinh môn mở ra đủ hay chưa, hay là mở được đến mức nào. Việc này rất đau đớn, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu, cả xấu hổ nữa, Chung Linh quả thực rất ghét chuyện này. Nhưng sao mà cái vị bác sĩ thực tập nam kia còn chưa có ý dời khỏi vậy, hay là muốn để cho ta ra tay hay sao?

      còn ra ngoài sao?”

      giờ Chung Linh bị đau đớn cấu xé nên tâm tình cực kỳ tệ. Tuy rằng hoàn toàn có thể hiểu đươc cần thiết của việc để cho thực tập sinh vào tham dự khi khám bệnh, cũng biết vĩ đại của hành động đó, biết rằng các bác sĩ thực tập có cơ hội thực hành trực tiếp... nhưng cả hai kiếp của , nhất là với những tủi hổ trải qua ở kiếp trước, khiến cho chịu đựng đủ cái dày vò này rồi. Kiếp này, mong muốn có bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy, hay là đụng chạm đến thân thể của nữa, trừ khi là lúc chết. Nhưng lúc này phải là cái loại tình huống nguy cấp đến tính mạng, nên hãy thứ lỗi cho ích kỷ của .

      Kiếp trước có đọc qua bài báo như thế này, có người phụ nữ chưa chồng đến bệnh viện để phá thai. Nhưng trong lúc hôn mê, bác sĩ cho gọi đến hơn hai mươi bác sĩ thực tập, cả nam cả nữ. Sau này, khi người phụ nữ đó biết chuyện kiện bệnh viện đó ra tòa.

      “À, vậy cậu ra ngoài .” Nữ bác sĩ đuổi bác sĩ thực tập nam đó ra ngoài. Chị ta cũng nhìn ra được quyết liệt của Chung Linh. Mấy chuyện này cũng rất thường hay gặp, bệnh viện nào mà chẳng có bác sĩ thực tập chứ.

      “Bây giờ chỉ mới mở ra được khoảng hai ngón tay thôi, trước tiên cứ dùng thuốc thúc sinh .”

      Chung Linh được đưa vào phòng bệnh, cho thở mặt nạ oxy. Chu Bảo Cương, Vương Duệ và Châu Khải cùng vây trước giường bệnh của , còn có rất nhiều bác sĩ và y tá khác nữa.

      Chung Linh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng yên của chồng đứng ở phía cuối giường, tay bấu chặt lấy thành giường. Tuy gương mặt có biểu tình gì đặc biệt, nhưng từ trong mắt của , Chung Linh có thể nhìn thấy được lo lắng và sợ hãi. Thực ra Chung Linh cũng sợ, rất rất rất sợ.

      Y tá tiêm thuốc truyền dịch cho . Chưa đến phút sau, Chung Linh cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, cảm giác cứ như là mình sắp sửa chết vậy. Cái nghẹt thở này làm cho Chung Linh muốn gỡ bỏ mặt nạ oxy ra. Hành động của làm cho các bác sĩ đều phát hoảng, còn Chu Bảo Cương càng bức bối hận thể nào lao đến bên được.

      “Tiểu Linh, Tiểu Linh.”

      Chung Linh nghe thấy tiếng gọi của .

      “Có phải là sốc tiêm rồi chăng.” y tá .

      Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, nếu như người lúc tiêm quá căng thẳng dẫn đến hô hấp khó khăn.

      “Gỡ mặt nạ oxy ra.” Bác sĩ bây giờ cũng bình tĩnh lại.

      Chung Linh nghe xong lời bác sĩ, điều tiết hô hấp của mình, dần dần cũng cảm thấy khá hơn nhiều. Kỳ thực Chung Linh vốn mẫn cảm với việc tiêm chích nhưng trước nay chưa hề nghiêm trọng như lần này. Những lần trước, nhiều nhất chỉ là khi chích thuốc xong bị khó chịu vài phút.

      Cứ như thế nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Bụng của Chung Linh vẫn còn rất đau đớn. Lúc nãy bác sĩ cũng có , em bé tính là lớn, nhưng có thể vì nhau thai lão hóa nên phải sinh trước ngày.

      “Gỡ bình truyền dịch xuống, đưa vào phòng sinh.” Bác sĩ đưa ra tuyên bố cuối cùng.

      “Vâng.” Y tá gỡ bình truyền dịch xuống.

      Nhìn thấy Chung Linh bị đẩy , Chu Bảo Cương lo lắng sốt vó, chỉ sợ hai mẹ con xảy ra chuyện gì may nên theo.

      “Tiểu Linh, cùng với em.” Chu Bảo Cương từng nghe qua chuyện này.

      cần đâu, mình em ổn mà.” Chung Linh từng nghe mẹ mình qua, lúc sinh con nên thét quá lớn tiếng, càng kêu la càng khó sinh. Cũng nên để cho bố ruột hay là chồng mình vào theo. Vì lúc đó thấy có chỗ dựa, ý chí trở nên mềm yếu, quá trình sinh đẻ càng kéo dài thêm. Mà mẹ còn cho thêm vài cái ví dụ, rằng trong thôn có mấy người phụ nữ đều như thế, kêu la càng lớn tiếng sinh nở lại càng chậm, hơn nữa còn khiến người ta cười chê là quá yếu ớt. Chung Linh có quyết định từ trước, nhất định phải mình sinh nở, có sẵn phẩm chất ưu tú nhất của vợ lính đó chính là mạnh mẽ.

      Còn điểm quan trọng nhất chính là tính cách của Chung Linh, muốn kiếp này, trong lúc khó coi nhất của mình lại để cho chồng nhìn thấy. Cứ để nhìn thấy, chỉ tưởng tượng thôi, như thế phải đối với tốt hơn sao?

      đừng quá lo lắng, em có thể mà!” Chung Linh còn cười với chồng cái. Trán của ướt nhẹp mồ hôi chẳng biết từ lúc nào.

      Bây giờ Chu Bảo Cương chẳng còn chủ ý gì nữa. Dù Châu Khải và Vương Duệ luôn ở bên cạnh an ủi nhưng cảm giác như tim của mình rơi đâu mất rồi.

      ...

      “Cởi quần ra rồi nằm lên giường.”

      Chung Linh nghe lời bác sĩ, nằm xuống. Xét ra khá là may mắn, hôm nay sản phụ chỉ có mình , còn trực ban có đến hai vị nữ bác sĩ trung niên.

      “Bác sĩ, tôi muốn vệ sinh.” Chung Linh cũng chẳng biết mình như thế nào nữa, vào lúc này mà bụng lại đau, muốn vệ sinh. Nhưng từng nghe qua chuyện có người phụ nữ vệ sinh rồi đẻ rớt con ra, là đáng sợ mà.

      sao đâu, chuyện bình thường, có muốn cũng được xuống giường, cứ nằm đó ! Muốn bớt đau đớn phải nghe lời!”

      Chung Linh chỉ còn biết vâng lời nằm xuống. chẳng biết người khác như thế nào, còn cơn đau bụng của giống như là tiêu chảy, đau đớn cứ theo đà mà gia tăng. Chung Linh nhịn nổi mà rên rĩ, hai tay nắm chặt lấy song sắt phía đầu giường. Nghĩ tới mẹ của mình cũng phải chịu như vậy, tự nhiên lại nhớ mẹ.

      “Đừng la!” Giọng của bác sĩ chẳng có chút dịu dàng.

      Chung Linh liếc mắt nhìn họ, thấy họ đọc báo, ăn quà vặt. Tình huống gì thế này? Chuyện sinh con đối với họ mà đơn giản lắm sao?

      Bây giờ Chung Linh chẳng có thời gian so đo với bọn họ, cơn đau cứ gián đoạn từng hồi, lại buồn ngủ nữa chứ, là muốn ngủ quá. Chỉ cần được ngủ vài phút cũng được rồi. chưa kịp nhắm mắt lại trận đau đớn dữ dội lại ập tới. Bây giờ Chung Linh chẳng còn ước mong gì khác, chỉ mong muốn sinh con càng nhanh càng tốt.

      Đợi đến khi các cơn đau của Chung Linh đến dồn dập khác với dự tính là bao lại được đưa đến phòng phẫu thuật. Đời trước ở đây làm phẫu thuật phá thai, còn lần này là đến để sinh con, đúng là trời cao cho ân huệ rất lớn!

      “Dùng sức vào, cố rặn thêm lần nữa nào.” Cuối cùng sau hai giờ đồng hồ, các bác sĩ cũng ra tay. vị bác sĩ ra ngoài lấy đồ đạc và chăn mền của nhà đưa đến, chuẩn bị cho em bé dùng.

      “Nhanh thêm tí nữa, dùng sức, em bé bị kẹt nguy hiểm lắm.”

      Sức lực của Chung Linh vốn cạn kiệt, nhưng nghe con mình có thể gặp nguy hiểm liền nhanh chóng vực dậy tinh thần. thể để con gặp phải chuyện gì được. Dồn hết sức lực toàn thân, dù bản thân có ra sao cũng thể để cho con gặp nguy hiểm. Sau đó liền cảm thấy như tất thảy được giải thoát, thứ gì đó từ trong cơ thể trượt ra ngoài. Nhưng đợi lúc lâu sau cũng nghe thấy tiếng con khóc.

      “Sao vậy? Sao con tôi lại khóc?” Chung Linh bắt đầu lo lắng, nghe trẻ con sinh ra đều khóc mà.

      sao, phải hút đàm.”

      Chung Linh lại chờ đợi hồi mới nghe thấy tiếng khóc oa oa.

      “Là con trai hay con ?” bây giờ Chung Linh mới nhớ ra để hỏi.

      hy vọng là con trai hay con ?” Bác sĩ dè dặt trả lời, sợ ảnh hưởng tới tâm tình của . Có người vì tâm tình bị kích động mà xuất huyết, như thế rất nguy hiểm.

      Trong lúc bác sĩ ấn lên bụng của Chung Linh bác sĩ khác lo liệu cho đứa bé. hồi sau, bác sĩ cầm ly máu loãng đến trước mặt Chung Linh.

      muốn uống máu cuống rốn ?”

      Chung Linh từng nghe qua chuyện này, rằng sau khi uống máu cuống rốn nguồn sữa dồi dào. Thà tin là có , vì con.

      “Tôi uống!” Chung Linh nhắm nghiền mắt nuốt xuống.

      “Là con trai, nhưng chỉ có 2,5 kg, đem đến lồng kính giữ nhiệt nha?”

      Bác sĩ bế em bé đến trước mặt Chung Linh. Nhìn thấy cái vật của con khiến cho Chung Linh rất kinh ngạc, đây chính là con trai của sao?

      có chuyện gì chứ?” Chung Linh ngắm nhìn đứa con, mặt có thứ gì đó trăng trắng, mắt vẫn chưa mở ra, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra được cái mũi của thằng bé giống ba nó như khuôn như đúc. người thằng bé mặc quần áo làm bằng vải gạc do chính tay may, quấn trong cái chăn mà dồn hết tâm trí chuẩn bị.

      Em bé được đưa ra ngoài trước. Sau khi bác sĩ lo liệu xong cho Chung Linh cũng được đẩy ra ngoài. Vì con được đưa đến lồng kính giữ nhiệt nên chỉ mình Chung Linh về phòng bệnh trước. Chu Bảo Cương thăm con, trong phòng chỉ có Châu Khải và Vương Duệ.

      “Chị dâu, vậy, bọn em về kêu Nhã Tĩnh đến thay, chị cứ đợi chút.” Châu Khải hiểu hoàn cảnh tại, Chung Linh mà có ai chăm sóc là được.

      cần đâu, chị sao. Nếu như Nhã Tĩnh đến lại chẳng ai chăm sóc Đại Nha.”

      Bây giờ Chung Linh rất lo lắng tình hình của con trai, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì hết vậy?

      Châu Khải và Vương Duệ chẳng để vào tai lời phản đối của Chung Linh, sau khi nhờ y tá để ý Chung Linh chút liền vội vội vàng vàng mất. Bây giờ Chung Linh rất tỉnh táo, chẳng còn tí chút buồn ngủ nào, trong lòng lo cho con yên.

      lâu sau, Châu Khải quay về, người được đưa đến phải là Vu Nhã Tĩnh mà lại là mẹ của Hàn Minh Minh.

      “Thím... sao thím lại đến?” Chung Linh cực kỳ ngạc nhiên.

      “Minh Minh kể qua rồi, lúc thường đều là do con chiếu cố nó, giờ nó dù thế nào cũng thể để cho con mình ai chăm sóc được.” Mẹ của Hàn Minh Minh cười cười .

      Con của mình bà hiểu , vừa mọn lại vừa ích kỷ, nhưng nó có thể đối đãi với Chung Linh rộng rãi như thế này phải dễ dàng gì, nghe Chung Linh có ai chăm sóc thế là vội vàng giục bà đến đây. Thử xem người ngoài sao có thể chăm người ở cữ được chứ, hơn nữa bà với Chung Linh cũng quen thân, nhưng con cứ nằng nặc đòi bà phải tới.

      “Nhưng như vậy đâu có được? Hơn nữa Minh Minh cũng ở cữ mà!” Chung Linh hiểu việc chăm người ở cữ là cái ơn nghĩa rất to lớn, cả đời này cũng khó mà trả được hết.

      “Thím cũng biết các con có rất nhiều lý do, nhưng Minh Minh là nó thể trơ mắt nhìn con ai chăm lo được, con bé là nó có thể tự mình trông con.”

      Chung Linh nghe xong lời này, hai mắt trợn trừng, Hàn Minh Minh tự mình trông con? là phải nhìn với con mắt khác quá. Chung Linh cũng biết Hàn Minh Minh là người yếu đuối thế nào mà. Phải là trong cái thời điểm quan trọng này, ấy cũng rất tốt, Chung Linh rất cảm động.

      “Con đợi chút nhé, thím xem em bé cái .” xong liền ra ngoài.

      “Thím Hàn, thím Hàn!” nhanh như gió cuốn vậy.

      Qua hồi sau, Chu Bảo Cương xông vào phòng.

      “Tiểu Linh, em sao rồi? Hả?” Chu Bảo Cương lo lắng nhìn bà xã, sắc mặt của nhợt nhạt.

      “Em rất tốt, còn con? Thằng bé sao rồi? có chuyện gì cả chứ?” Chung Linh vội kéo lấy tay của chồng. mới nhìn mặt con có lần, giờ rất muốn thăm con.

      sao hết, bác sĩ trước tiên cứ để nằm trong lồng kính đêm . có chuyện gì có thể ra ngoài rồi.” Lúc này Chung Linh mới nới lỏng bàn tay nắm chặt tay chồng ra.

      “Vậy trông con , em sao hết, em rất khỏe. phải chăm sóc cho con tốt đấy.” Bây giờ trong đầu Chung Linh chỉ có con trai. Cảm giác như là cả thế giới này ngoài mình ra chẳng thể yên tâm giao con mình cho bất kỳ ai khác.

      Chu Bảo Cương cũng cảm nhận được, trong lòng có phần vui. Nhưng người để cho bà xã mình để tâm nhiều như vậy chẳng phải là con trai của mình sao?

      “Được, biết rồi, em cứ nghỉ ngơi tốt. Có chuyện gì với thím Hàn nhé, biết chưa?” Chu Bảo Cương ngừng dặn dò.

      “Em biết rồi, yên tâm, nhanh !” Chu Bảo Cương bị Chung Linh hối thêm lần nữa phải ra ngoài, nhưng mới được vài bước lại quay về.

      “Cám ơn em nhiều, vợ .” xong, cúi người hôn lên trán vợ cái, làm cho Chung Linh bất giác mỉm cười. Người đàn ông này đúng là!

      Chu Bảo Cương lại thay cho thím Hàn trở về, tự mình chăm sóc con.

      Cả đêm Chung Linh cứ mơ mơ màng màng chẳng ngủ được yên, trong đầu toàn nghĩ đến con. Chu Bảo Cương sắp xếp cho Chung Linh nằm phòng đơn, trong phòng có hai cái giường, Chung Linh để cho thím Hàn nằm cái. Thím Hàn cứ kể cho Chung Linh nghe về con của bà, tốt như thế nào, tùy hứng làm sao, nhưng đối với lại vô cùng ngưỡng mộ. Chung Linh nghĩ, chắc là thìm Hàn cảm thấy rất xấu hổ đối với những hành động tùy tiện mà con làm. Tuy rằng Chung Linh giận Hàn Minh Minh nhưng chỉ là trong nhất thời mà thôi. Những người sống lâu rồi học được cách tính toán nữa, cảm thấy những chuyện đó đều là chuyện , hơn nữa chỉ vì có quan hệ đến công việc của ông xã, mà hơn hết ‘bà con xa bằng láng giềng gần’ nữa.

      Ngày thứ hai, Chu Bảo Cương bế cục cưng về phòng. À, Chung Linh quyết định gọi con là cục cưng, trước khi đặt tên chính thức cứ tạm gọi như vậy .

      “Nhanh đến xem nè, con em nhìn xinh quá mất.” Chu Bảo Cương đúng là mèo khen mèo dài đuôi. Con của phải là con của hay sao?

      “Bế đến đây cho em với.” Chung Linh nhanh chóng nhận lấy con trai từ tay chồng, cuối cùng con cũng về. Con đúng là quá, con của người ta toàn là 3,5kg vậy mà con của mình chỉ có 2,5kg, sau này phải chăm cho con tốt mới được, đứa trẻ đáng thương này.

      Chu Bảo Cương nhìn vợ con, thời khắc này chính là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của .

      “Ai da, đứa bé này đúng là rất giống con nha.” Thím Hàn với Chung Linh. Chung Linh ngắm nhìn con tỉ mỉ, trong lòng hoài nghi, giống ở điểm nào ta? ràng là thằng bé giống bố mà!

      “Giống ở điểm nào ạ? Sao con có nhìn ra nhỉ?” Chung Linh lại quay nhìn thím Hàn, cả Chu Bảo Cương cũng đến bên để nhìn kỹ gương mặt xíu của con trai.

      “Nhìn cái ót này, giống lắm nha!”

      Ót? Chung Linh trợn tròn mắt, có thể nhìn ra được điểm giống sao?

      “Con thấy giống bố hơn, thím nhìn cái mũi kìa, giống như là lấy từ mặt của gắn vào vậy đó.” Chung Linh giương đôi mắt oán hận nhìn chồng, Chu Bảo Cương bối rối cười ha ha tiếng. chồng của mình hình như càng ngày càng đáng ta!

      ra Chung Linh rất thích con trai mình giống , nhìn thấy con trai cứ như là nhìn thấy bản sao nhí của ông xã vậy, tốt biết bao! Tình thể ràng được, từ trước đến nay Chung Linh chưa từng nghĩ qua tại sao chẳng ngần ngại gì mà làm tất thảy mọi chuyện vì , phải chăng tất cả những người phụ nữ có chồng đều như vậy? , trước nay chưa từng hỏi nguyên do, chỉ biết rằng, tình cảm tựa như năm tháng, từ từ tích lại, ngày càng nhiều, ngày càng sâu nặng.

      , chọn được cái tên nào chưa?” Chung Linh biết được ánh nhìn của ôn nhu tựa như được phủ màng nước. Chu Bảo Cương nhìn qua cảm thấy mặt mình hơi nóng, bất giác ra.

      “Chu Lăng Vân!”

      “Chu Lăng Vân, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Chung Linh hỏi.

      “Tráng chí lăng vân (chí khí ngút trời), nghĩ tên này riêng gì con trai mà con cũng là cái tên hay, em thấy sao?” Chu Bảo Cương có chút lo rằng bà xã thích.

      “Rất hay, em thấy rất có ý nghĩa. Mong sau này con lớn lên làm chúng ta thất vọng!” Chưa gì mà Chung Linh bắt đầu lo lắng rồi, nhưng hy vọng thằng bé đứa trẻ ngoan ngoãn.

      “Chuyện này còn phải , con của chúng ta từ phải dạy dỗ nghiêm khắc, lớn lên để thằng bé lính, làm tướng quân.”

      Chung Linh nghe chồng vậy mấy tán thành. mong con có thể trở thành học giả, hay là nghệ sĩ piano, họa sĩ, chứ nhất định muốn con làm quân nhân. gia đình mà cả chồng và con trai đều lính, muốn lấy mạng của luôn chắc?

      “Sao vậy? Em thích con làm lính à?” Chu Bảo Cương nhìn sắc mặt của Chung Linh, có vẻ như đồng ý.

      “Em mong theo ý của con, thấy sao?” Chung Linh cũng muốn tranh cãi với chồng, chuyện này còn lâu lắm, từ từ dạy dỗ con trai, tránh quân đội xa chút.

      “Em yên tâm, con của nhất định người lính tốt.”

      Nhìn thấy bộ dạng hăng hái của ông xã, Chung Linh chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 56: Ở cữ



      Ba ngày sau vợ chồng Chu Xuân Lai mới đến nơi. Ba ngày này, đều là tay thím Hàn giúp đỡ chiếu cố, khiến cho Chung Linh rất cảm kích. Ngày thứ hai, Chung Linh bắt đầu bị căng sữa, rất đau đớn, thím Hàn lấy khăn giúp chườm nóng, vừa chườm vừa xoa nắn, đau đến nỗi Chung Linh phải cắn chặt răng lại. Bụng của cũng bị các cơn co thắt mà thỉnh thoảng nhói đau, đúng là cực hình.

      Chung Linh nhớ lần đầu tiên cho con bú, bụng đau, ngực bị con bú cũng đau tức, nhưng lại cảm nhận được hạnh phúc tràn ngập. Mình làm mẹ rồi sao? Đứa bé nằm trong lòng là con của mình đây sao? muốn rớt nước mắt.

      Chu Bảo Cương ngồi kế bên , ánh mắt tràn ngập thương. Vợ à, hạnh phúc lớn nhất của đời là đây.

      " coi con có phải là hơi dã man vậy? Giống con sói đói vậy đó." Chung Linh cười với chồng.

      "Đứa nhóc này sau này chắc chắn tồi đâu. Còn lợi hại như vậy rồi. Haha…" Chung Linh phát ra giữa hai vợ chồng có cách nhìn khác nhau.

      "Sau này con muốn làm gì để tự nó quyết định, chúng ta làm cha mẹ nên thay con cái quyết định những chuyện này."

      Trước nay Chung Linh chưa từng như vậy với Chu Bảo Cương. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của vợ, Chu Bảo Cương cũng giật mình, chả lẽ bà xã bị mình ép nên vậy? Được rồi, dùng sách lược vu hồi (1) vậy.

      "Ừ, được rồi, để cho con quyết định." Sau này từ từ giáo dục con sau.

      Chung Linh biết làm vậy có phần hơi quá đáng, vì chuyện có gì ràng mà tranh cãi với chồng. Nhưng cũng mong muốn con mình có thể đạt được hạnh phúc, đừng có giống như cha nó, vết thương đầy người, phải chịu mưa bom bão đạn.

      " có bận chuyện gì à?" Hai ngày nay thím Hàn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho , Chu Bảo Cương cũng rất thường xuyên chạy về nhà, xem ra phải cần người đến giúp rồi.

      "Đợi ba mẹ đến rồi về sau, em đừng có lo lắng những chuyện khác, chỉ cần chăm sóc con cho tốt là được rồi." Chung Linh nghe vậy gật gật đầu.

      Nguồn sữa của Chung Linh bây giờ rất dồi dào, bình thường cho con bú cũng chảy ra. Thím Hàn còn dùng mảnh vải bố dài màu đỏ để làm cho dây đai lưng, bảo dùng nó để quấn quanh bụng, như vậy bụng tiêu bớt lại, nếu như để cho có bụng sau này rất khó “xử lý”. Chung Linh cũng biết chuyện này, tự cũng sợ mình có bụng dưới, vậy rất khó coi.

      Lúc Chu Bảo Cương ra ngoài hành lang hút thuốc, nhìn thấy khoa nhi phòng kế bên mới có thêm bệnh nhi mới. Khi về kể cho Chung Linh nghe: đó là đứa bé mập mạp hơn 3,5 kg, mới vừa sinh ra bị suy tim cộng thêm suy thận, cấp cứu khẩn cấp. Nghe mẹ đứa bé là người bán vé xe công cộng, bụng chửa lớn mà vẫn làm.

      Thời đó ý thức dưỡng thai của người ta còn chưa được phổ biến lắm, vẫn hay xảy ra những chuyện này, mà cũng chẳng thể nghĩ được tại làm sao. Nhưng Chung Linh đối với những chuyên như thế này nghe qua thấy qua tương đối nhiều, nghĩ chắc là có quan hệ với việc khi bà mẹ trong lúc mang thai tiếp xúc nhiều với khói xe.

      Bà nội và cha của đứa bé đều ở bên cạnh chăm sóc, bác sĩ và y tá cũng chạy qua chạy lại ngừng.

      Đến buổi trưa, từ hành lang truyền đến tiếng khóc. Chung Linh kêu chồng ra ngoài xem sao.

      lát sau quay về, sắc mặt rất khó coi.

      "Sao rồi?" Chung Linh sốt ruột hỏi, xảy ra chuyện gì rồi ư?

      "Cha của đứa bé đó từ bỏ việc cấp cứu rồi, còn bà nội chịu. Nghe ngày hôm nay bọn họ tốn mất hơn 1000 đồng vào việc cấp cứu cho đứa bé đó." Chu Bảo Cương xong, trầm mặc ngồi xuống bên cạnh Chung Linh, ngơ ngẩn nhìn ngắm con trai mình.

      Chung Linh nghe xong cũng cảm thấy khó chịu. làm cha làm mẹ rồi, nghe những chuyện này rất khó chấp nhận.

      "Vậy đứa bé chết rồi sao?" Chung Linh lo lắng hỏi.

      "Vẫn chưa, nhưng gỡ các dụng cụ ra rồi, cũng ngưng thuốc luôn rồi. Nghe đưa cho vệ sinh 10 đồng để đem rồi" Chung Linh chẳng biết đây có thể xem là bi kịch của nhân gian .

      "Nếu bây giờ đứa bé đó có qua được chắc cả đời này cũng khỏe nổi, biết lúc nào lại ra ." Thím Hàn an ủi hai người họ.

      "Nhưng đó rốt cuộc cũng là máu thịt của mình mà." Chung Linh nghẹn ngào.

      "Ai da, chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Tiểu Linh à, con đừng khóc nữa, cẩn thận bị mất sữa đó."

      Chung Linh nghe thím Hàn , nhanh chóng ổn định tâm lý. Đúng vậy, bản thân cũng chẳng có cách nào khác.

      Chu Bảo Cương khó chịu nên nuốt trôi được cơm tối. cũng cảm thấy khó mà chấp nhận những chuyện như thế này. Chung Linh chỉ ăn được chút, trong lòng thầm nghĩ, biết có thể đưa bé về tự mình nuôi dưỡng hay .

      "Con đừng suy nghĩ nữa, đứa bé bệnh nặng như thế mà, thể cứu được đâu." Thím Hàn khuyên hai người họ nên bớt đau buồn, đừng suy nghĩ quá nhiều.

      đời này hiếm những người cha như vậy, có thể lúc ra tay trong lòng chẳng ngần ngại gì cứ thế mà từ bỏ cốt nhục của mình, nhưng sau này đều là cả đời được yên ổn.

      Chu Bảo Cương lại ra ngoài, lúc về cho Chung Linh biết là thấy đứa bé đáng thương kia nữa. việc này đối với những người trong cuộc mà đả kích rất lớn.

      8 giờ sáng bác sĩ thăm khám bệnh nhân, đến xem tình hình của Chung Linh như thế nào, lại xem xét em bé. Bác sĩ để cho em bé nắm lấy hai ngón tay của bà rồi cứ như vậy mà nhấc đứa bé lên, làm cho Chung Linh sợ tới ngã lăn từ giường xuống đất. Nếu bà lại dùng ngón tay búng vào lòng bàn chân của bé làm cho bé cứ thế mà ngoác lớn miệng khóc rống. Chung Linh thấy thế xót như xát muối. Lúc này Chu Bảo Cương phản ứng càng nhanh, giành lấy con từ tay bác sĩ. Sau cùng bác sĩ đưa ra kết luận: em bé rất khỏe mạnh.

      Cuối cùng vào ngày thứ hai sau khi vợ chồng Chung Linh về nhà hai vợ chồng Chu Xuân Lai cũng đến, còn đem theo rất nhiều đồ đạc. Bây giờ vẫn còn chưa hết tháng giêng, sinh nhật của đứa bé vào ngày 22 tháng giêng, lúc vợ chồng Chu Xuân Lai đến vẫn chưa vào vụ gieo trồng mùa xuân, đợi khi Chung Linh qua hết tháng cữ chắc hai ông bà cũng thể ở lại bao lâu nữa. Nghĩ như vậy khiến cho Chung Linh nhõm rất nhiều.

      "Ai da, cháu bảo bối của ông/ bà ở đâu vậy?"

      Hai ông bà vừa bước vào cửa liền thẳng đến chỗ đứa bé, nhìn trái ngó phải, bà Phùng liền bế đứa bé lên.

      "Ông nó à, ông xem, giống y chang thằng Cang luôn này. là giống thằng Cang lúc y đúc luôn, khác miếng nào, ông mau đến xem."

      Phùng Trân vui mừng , hơn nữa bà còn cố ý hạ thấp giọng như sợ làm đứa bé bị giật mình.

      "Đúng đấy, giống y chang! Bà xem cái mũi của nó này, cả cái miêng nữa, giống quá luôn."

      Hai ông bà cứ như là phát cuồng đến nơi. Chung Linh đờ người ra nhìn, trong lòng thầm nghĩ: đứa cháu bảo bối của hai ông bà là do ai sinh ra vậy nè? đứng đống chỗ này mà hai ông bà chẳng nhìn thấy, mà ngay cả khi lên tiếng chào hỏi hai ông bà cũng nghe thấy gì luôn.

      Chu Bảo Cương nhận ra, vội “Ba, mẹ, mau nghỉ ngơi chút !” Hai vợ chồng Chu Xuân Lai mới lưu luyến nỡ mà đặt cháu xuống giường.

      “Tiểu Linh, con sao rồi?” Chu Xuân Lai hỏi Chung Linh câu.

      “À, rất tốt ạ. Ba, mẹ, đường chắc cực nhọc lắm nhỉ?” Chung Linh nghe thấy tiếng Chu Bảo Cương chuyển đồ vào nhà, đoán chắc rằng đồ đạc bố mẹ chồng đem theo cũng ít.

      “Nhưng mà, Tiểu Linh à, phải tháng sau mới sinh sao? Sao mà sinh trước rồi? Có phải là con nghe lời mẹ? Lúc đầu mẹ rồi, phải cẩn thận. Giờ con xem, thằng bé ốm thế này đều là do đủ tháng đó.”

      Chung Linh nghe những lời Phùng Trân mà trong lòng khỏi buồn phiền, cứ như là chỉ trích đủ tư cách làm mẹ vậy. Mà cũng biết phải trả lời thế nào cho tốt, dù sao cũng sinh con thiếu tháng rồi, sao nữa nguyên nhân cũng là do mà ra. chẳng thể gì hết. Nhưng quả là Chung Linh rất cẩn thận rồi mà, nếu như biết được lý do gì khiến cho con bị sinh non tuyệt đối tránh xa.

      “Mẹ, bình thường Tiểu Linh vô cùng cẩn thận.” Nghe con trai đỡ cho con dâu, ngược lại lại khiến bà Phùng vừa ý.

      Mà Chung Linh đối với tình huống này thấy nhiều tới thuộc lòng.

      “Mẹ à, chắc là đôi lúc con quên mất, nếu như có mẹ ở bên cạnh nhắc nhở tốt rồi. Nhưng mà mẹ còn phải bận việc trong nhà, thể đến ở với con được.”

      Nghe Chung Linh vậy, sắc mặt của bà Phùng liền tốt lên, tiếp đó lại vẻ áy náy. Chu Bảo Cương nhìn mà vô cùng kinh ngạc, đúng là phục bà xã mình, vô cùng mềm mỏng.

      “Tiểu Linh à, nghe thời gian trước các con có về nhà mẹ?” Chu Xuân Lai nhìn Chung Linh, Phùng Trân cũng nhìn , đợi trả lời.

      Chu Bảo Cương cảm thấy cứ nên để cho vợ thử xem sao, nếu như ổn lúc đó can thiệp, thể để cho vợ bị làm khó được.

      “Vâng ạ, trước đây lâu nhà con xảy ra chuyện, ba con ngã bệnh, vì thế nên con mới về nhà chuyến. Nhưng mà thời gian nghỉ phép bên bộ đội được bao lâu nên về nhà được. Sao ạ? Cha cũng biết nhà con có chuyện nên qua thăm chăng?”

      Chu Bảo Cương phát ra Chung Linh giống trước đây, lúc trước trả lời gay gắt như vậy.

      Câu của Chung Linh mặt thừa nhận là mình thực tế về qua nhà, nhưng lại nêu ra câu hỏi: nhà mẹ đẻ của có chuyện, là thông gia, vợ chồng Chu Xuân Lai có qua thăm hỏi hay ? Chắc chắn là . Trong lòng Chung Linh rất , Chu Xuân Lai tự cảm thấy gia cảnh của nhà mình tốt hơn nhà Chung Linh, tuy rằng thể ra nhưng Chung Linh vẫn cảm nhận được.

      “Chuyện đó, ba và mẹ cũng muốn , nhưng con cũng biết đấy, đó phải là chuyện vẻ vang gì, chúng ta sợ cha mẹ con thấy ngại.” Lời này của Phùng Trân vô tình lại chạm đến nỗi đau của Chung Linh. Xem ra cha mẹ chồng muốn ra đòn phủ đầu mình đây mà! Làm vậy là có ý gì? Chính là sau lưng còn có mục đích khác nữa.

      “Cũng có chuyện gì lớn, con về nhà giải quyết xong rồi.”

      Chung Linh là người có bản lĩnh đó. Chu Xuân Lai nghe lời Chung Linh , lại nghĩ đến những tin đồn xung quanh, đều là do chính hai vợ chồng Chung Linh giải quyết người đàn bà kia, xem ra đúng là con bé làm rồi. Cách làm này quả ác độc. Chỉ hy vọng con bé dùng những tâm kế này với người trong nhà ông.

      “Đúng rồi, mẹ à, cha mẹ còn đem nôi tới làm gì vậy? Nặng như thế mà!” Chu Bảo Cương chuyển vào cái nôi.

      Nôi của miền Bắc là loại nôi treo lên. Đông Bắc trước đây có ba chuyện kỳ lạ: giấy dán cửa số dán phía bên ngoài; các , phụ nữ có chồng hút ống điếu; muốn nuôi được con phải treo lên. Hai chuyện trước thường gặp nhưng cái nôi dạng này thấy qua. Nhưng mà, nhà của họ bây giờ cũng chẳng có chỗ nào có thể đặt đòn dông để treo nôi lên được!

      “Còn phải , nhưng chuẩn bị cho cháu nặng hơn nữa cũng phải mang đến. Trong nhà còn cái nữa đấy! Con với chị con cách nhau bao nhiêu tuổi vì thế nhà ta có hai cái nôi.” Phùng Trân cười . Chu Bảo Cương cũng lờ mờ nhớ về chuyện lúc . Lúc đó Chung Linh chẳng biết tâm tình của ra sao, cứ có cảm giác yên.

      Lúc cơm tối, Vương Duệ và vợ chồng Châu Khải đều đến để chào đón hai ông bà Chu Xuân Lai. Chung Linh vẫn còn nằm giường còn mọi người ở ngoài sảnh ăn cơm. Ở trong phòng Chung Linh có thể nghe được tiếng họ chuyện.

      “Chú thím dự định ở đây bao lâu vậy?” Người hỏi là Châu Khải. Nếu như hai vợ chồng Chu Bảo Cương mà khơi ra vấn đề này chắc chắn dẫn đến nhiều chuyện hay ho.

      “Xem tình hình rồi tính sau.”

      Chung Linh nghe vậy trong lòng rất vui, chẳng lẽ hai ông bà muốn ở đây trường kỳ sao? Chuyện này thể được, bố chồng vẫn chưa đến tuổi cần con cháu phụng dưỡng mà, hơn nữa hai người cũng nỡ xa con , vậy... chính là muốn về quê? Nếu được đem con về? Nếu là như vậy, chuyện mới đến đánh đòn phủ đầu, giờ hiểu rồi. Từ đầu Chung Linh nghĩ đến tình huống xấu nhất này, nhưng dù thế nào chăng nữa, đối với chuyện con trai mà , nhất định chịu khuất phục bất cứ người nào.

      Những ngày sau đó, hai vợ chồng Chu Xuân Lai hề nhắc lại chuyện về nhà, cũng chẳng đến những chuyện liên quan đến cháu trai. Chung Linh thấy hai người gì, tâm tình cũng vui vẻ nhõm đôi chút. tại tâm tình của rất quan trọng, nếu như tâm lý thoải mái đủ sữa, vậy con trai phải chịu khổ rồi.

      Đồ ăn mỗi ngày của Chung Linh đều là cháo gạo, trứng gà luộc, thỉnh thoảng cải thiện thêm chút thức ăn, nhưng trong thức ăn bỏ chút muối nào. Đây là tại vì nếu như đồ ăn của mẹ quá mặn môi của con trắng bệch. Phùng Trân quan tâm đến cháu như vậy, vì thế nên trong thức ăn hề có hột muối nào, mà ngay cả Chung Linh cũng bỏ muối. Nếu như cho Chung Linh cơ hội được sinh con thêm lần nữa chẳng ngại ngần đau đớn khi sinh nở đâu, nhưng, chết khiếp đồ ăn tháng cữ rồi.

      Cho đến ngày hôm nay, bà Phùng chính thức xen vào tất cả mọi chuyện liên quan đến đứa trẻ.

      Chung Linh cho con bú sữa xong, sau đó bế lên để vỗ vào lưng bé, đợi thằng bé ợ cái mới đặt nằm xuống lại. lát sau, thằng bé tè dầm. Chung Linh thay tã mới cho thằng bé, lúc quấn tã lại Phùng Trân đưa tay qua.

      “Con cứ nằm đó, để mẹ.” xong, bà cầm ra món dây đai biết lôi từ đâu ra mà lần trước bà mang tới, bắt đầu quấn cho thằng bé. Đó là tấm vải đỏ rộng chừng gang bàn tay, miếng dây đai màu đỏ ấy còn đính thêm bốn cái dây đeo , có tác dụng giữ chặt lấy cánh tay của em bé. Chung Linh nghĩ bình thường mình cũng quấn cánh tay của con vào chăn nên thấy thế cũng chấp nhận được.

      Buổi tối, em bé khóc. Chung Linh thương nhìn con, thằng cu này, mình mới chậm tay chút, thay tả cho nó trước là nó vui rồi.

      Phùng Trân nghe tiếng cháu khóc liền đẩy cửa bước vào.

      “Cháu của bà sao vậy? Sao mà khóc lớn quá vậy nè?”

      Chu Bảo Cương cũng theo vào, vốn ra ở trong phòng của ba mẹ chuyện với hai ông bà.

      “À, thằng bé dỗi đó mà, muốn bú lắm rồi đây.” Chung Linh cười .

      “Muốn bú lắm rồi? làm cái gì vậy, sao lại để cho thằng bé khóc? có phải là mẹ ?”

      Phùng Trân lớn tiếng trách mắng Chung Linh. Chu Bảo Cương nghe thấy cũng rất bất ngờ.

      “Chẳng ai có thể phủ nhận con là mẹ của nó hết, nếu muốn đến tư cách làm mẹ, con có đủ!” câu này ra hiển nhiên là Chung Linh chẳng còn sợ đụng chạm đến ai, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phải câu nào Chung Linh cũng có thể nín nhịn bỏ qua được.

      “Tiểu Linh!” Chu Bảo Cương nhắc nhở vợ chú ý đến lời .

      “Con là mẹ của thằng bé, con của con, con tự quyết, chẳng ai có thể thay thế con hết, phải sao? Con làm gì khiến mẹ cảm thấy con đủ tư cách làm mẹ? Chỉ vì con thay tã cho thằng bé trước chứ phải cho bé bú trước hay sao?” Chung Linh là người mẹ, mà chẳng có người mẹ nào lại bỏ rơi con mình cả. vỗ nhè vào lưng con, lúc này thằng bé dịu bớt.

      như vậy là có ý gì? Cái gì mà tự quyết? Nó là cháu đích tôn của Chu gia nhà chúng ta!” Phùng Trân bị Chung Linh cự lại như vậy, vô cùng tức giận, đúng là coi trưởng bối ra gì mà!

      “Thằng bé tuy là họ Chu nhưng là do con sinh ra, con trai của con con tự quyết định. Cha mẹ tính đem thằng bé sao? Vậy con xin thẳng, con trai của con tự con nuôi dưỡng, dám làm phiền đến cha mẹ hai người.”

      Chung Linh dám như vậy cũng là do trong lòng chất chứa lâu. Từ khi hai ông bà đến đây, mỗi hành động cử chỉ đều tỏ ra muốn chiếm lấy đứa bé, chuyện này Chung Linh thể nào chịu đựng nổi. Mỗi lần Chu Bảo Cương từ phòng cha mẹ bước ra, sắc mặt đều rất u ám, như vậy còn nhìn ra được nữa hay sao?

      “Cương Tử, ý con là sao?” Chu Xuân Lai cũng bước vào phòng, hiển nhiên là do nghe thấy lời lớn tiếng của bà Phùng, hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Chúng con nhất định giữ thằng bé bên cạnh, tự mình nuôi dạy, cám ơn ý tốt của cha mẹ.” Chu Bảo Cương nhìn cha mình, lời vô cùng kiên quyết.

      ...” Phùng Trân tức giận chỉ tay vào mặt con mình.

      “Chúng ta biết rồi, về thôi bà nó!” Chu Xuân Lai thấy ý tứ của con trai như vậy, vội kéo vợ khỏi.

      Đợi khi hai ông bà rồi, Chung Linh mới lo lắng ngẩng đầu nhìn chồng.

      nghĩ em lại...” Chu Bảo Cương nghiêm khắc nhìn vợ.

      “Thái độ của em hôm nay đối với mẹ tốt tí nào, lần sau nhớ để ý.”

      Chung Linh cũng biết lần này xử quả là quá vội vàng hấp tấp.

      “Xin lỗi, em...” Chu Bảo Cương đến bên cạnh vợ mình, đặt gối lên đùi . Làm như vậy, những lúc bế con có điểm để tựa vào, tránh bị quá mỏi mệt.

      biết rồi.”

      Câu đơn giản nhưng lại làm Chung Linh cảm động rơi nước mắt. hiểu , hiểu .
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 57: Khêu gợi



      Ngày hôm sau, sau khi Chu Bảo Cương làm, bà Phùng lại qua phòng Chung Linh. Có được tín nhiệm của chồng, Chung Linh rất vui, đối với những lời , can tâm tình nguyện nghe theo, phải chú ý thái độ đối xử với cha mẹ chồng.

      “Mẹ.” Chung Linh chào mẹ chồng, có lấy chút thiếu tự nhiên.

      “A, Tiểu Linh à, mẹ có chuyện muốn bàn kỹ với con.” Bà Phùng còn bực tức của ngày hôm qua.

      “Mẹ ạ.” Chung Linh cũng tùy theo tình huống mà ứng phó.

      “Mẹ và cha chồng con thương lượng, tốt hơn hết vẫn là để hai chúng ta đem đứa bé về nhà nuôi, con thấy...” Phùng Trân mềm mỏng.

      “Mẹ sợ tụi con nuôi nổi sao? Hay là con bệnh hoạn đến mức thể nuôi được con mình? Con cái nhà ai mà ở bên cạnh cha mẹ chúng chứ. Cha mẹ muốn giữ thằng bé bên cạnh, chuyện đó là thể.” Chung Linh trực tiếp ngắt lời bà.

      “Nhưng những gia đình tùy quân khác đều là đưa con về quê hết.” Xem ra vợ chồng Chu Xuân Lai từ lâu có cái suy nghĩ này, vì thế hai ông bà cũng tính toán kỹ, nhưng ngờ Chung Linh lại nghĩ như thế.

      “Con trai của con, dù có khổ có khó hơn nữa con cũng nuôi. Hơn nữa thằng bé còn như vậy, thể rời xa mẹ được. Cả hai đứa con đều đồng ý. Mẹ à, mẹ đừng có nhắc đến chuyện này nữa.” Thái độ của Chung Linh vô cùng kiên định.

      “Tiểu Linh, con vẫn cứ nên suy nghĩ kỹ vào, thằng bé chung quy cũng là con của con, cha mẹ nuôi dùm con có gì là tốt chứ.”

      Chung Linh hiểu, nếu như mà giao con trai cho cha mẹ chồng, sợ có ngày cũng đừng có mơ đến việc đem được con về nhà nữa. Mà dù cho con trai có về nhà sợ rằng nó đối với cha mẹ cũng giống như đối với người lạ thôi. Chuyện này thể nào chịu được. Đứa con mà dễ dàng gì mà có được này, thể buông tay.

      “Mẹ đừng nữa.” Chung Linh cứ thế mà kết thúc chủ đề này.

      Cứ thế bình lặng được mấy ngày Phùng Trân lại tìm Chung Linh để về việc con rể Đinh Vinh muốn mua xe.

      “Là muốn mua xe tải ạ?” Chung Linh cho con bú.

      phải, mà là xe hơi lớn, nhưng là xe chạy đường trường. rể con , nếu như đem tiền mua công trái quốc gia mua xe tốt hơn sao? Nó giá cả ở miền Nam được hơn, chúng ta có thể chở heo con bán xa chút. Nếu như có xe tiết kiệm được ít tiền. Nếu như nhà dùng tới cũng có thể chạy xe kiếm tiền thêm.”

      Chung Linh đoán kinh tế trong nhà chắc có vấn đề, vừa muốn nới thêm nhà, lại vừa muốn mua xe tất nhiên là đủ. Đây là ý gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn tranh con mà còn muốn đoạt tiền nữa sao?

      “Mua xe? Mọi người đều đồng ý rồi ạ?” Trước hết Chung Linh cứ tìm hiểu tình hình cụ thể, phân tích xem đây là chủ ý của ai, mục đích là gì .

      “Mẹ và cha đều cảm thấy nó có lý, thấy tốt hơn mua công trái quốc gia nhiều.”

      Xem ra cả hai ông bà đều đồng ý.

      “Mua xe à? Mua xe lớn phải tốn nhiều chi phí lắm, nhưng cha mẹ nghĩ qua chưa? Xe cần phải được bảo dưỡng, chi phí bảo dưỡng sửa xe hề ít, hơn nữa chạy đường trường mà chỉ động cơ được. Quan trọng nhất là, nếu xe gặp cố gì còn đỡ, nhưng nếu có toàn là chuyện lớn, dù có tán gia bại sản cũng đủ. Những chuyện này cha mẹ nghĩ qua chưa ạ? Hơn nữa, nếu chạy đường trường năm bốn mùa rể ở nhà chẳng được bao nhiêu ngày, vậy chị và Hoa Hoa phải thế nào? Còn nếu như muốn chạy xe nữa chiếc xe vốn có giá bảy – tám vạn chỉ bán được có bốn – năm vạn mà thôi, như vậy lỗ biết bao! Nếu mẹ tin hỏi Cang xem.”

      Chung Linh rất lo lắng, nếu như mà mua xe chạy đường trường chắc chắn trong nhà có được ngày yên ổn.

      “Con à?” Phùng Trân trước nay chưa hề nghĩ đến những chuyện này.

      “Đúng vậy, rể mà xa, cả nhà đều thể yên tâm được. Những ngày tháng thấp thỏm lo sợ như thế làm sao mà sống?” Chung Linh chẳng phải hù dọa gì bà, thôi cứ giống như hai vợ chồng họ mà yên yên ổn ổn qua những ngày tháng đạm bạc .

      Phùng Trân nghe xong lời của con dâu quay về lại với Chu Xuân Lai, kế đó hai ông bà lại xác nhận với con trai. Sau đó việc này chẳng được đề cập với Chung Linh nữa. mình dù có vạn lời cũng bằng Chu Bảo Cương câu. Chung Linh đợi mẹ chồng ra chuyện mượn tiền trực tiếp gạt bỏ việc này .

      Hai ông bà Chu Xuân Lai nhất định nghe kiến nghị của con trai mình. Đem toàn bộ gia sản của hai nhà đặt vào chiếc xe là quá mạo hiểm. Hai vợ chồng Chu Xuân Lai và Đinh Vinh cũng mong là có thể bỏ ra chút tiền, san sẻ rủi ro, hoặc có thể bỏ ra phần lớn tiền. Chung Linh cũng muốn nghĩ xấu cho họ như thế, vì nếu như có kiếm ra tiền nhất định cũng phải chịu thiệt. Nhưng từ sau vụ giành con, trong lòng Chung Linh thể có cảm giác đề phòng.

      Khi em bé được hai tháng tuổi hai ông bà Chu Xuân Lai cuối cùng cũng phải về nhà. Chẳng thể khác, cũng sắp tới vụ xuân rồi, hai ông bà yên tâm ruộng đất của mình vì thế phải về nhà. Chung Linh biết trước nay hai ông bà chưa từng từ bỏ ý nghĩ đem con trai mình theo, vào khoảng thời gian này, biết hai ông bà chuyện riêng với Chu Bảo Cương hết bao nhiêu lần. Nhưng Chung Linh cũng lo lắng, chồng là ai kia chứ? chính là đại diện cho ý chí kiên định của người lính, gì có thể lay chuyển được.

      Bà Phùng cứ hết lần này đến lần nọ nhắc nhở Chung Linh, phải chăm sóc cho đứa cháu bảo bối của Chu gia cho tốt. Ý đó cứ như Chung Linh là mẹ kế bằng!

      Cứ như thế, hai ông bà Chu Xuân Lai dù lưu luyến nỡ, vừa vừa ngoảnh lại, về quê. Chung Linh mỉm cười tiễn hai ông bà ra tới cửa, nhìn hai người họ lên xe, sau đó vẫy tay tạm biệt. Lần này Chung Linh cần phải chịu ấm ức rồi, họ chẳng đạt được mục đích nào cả.

      A... bầu trời sao mà trong xanh, khí sao mà tươi mát, cuộc sống sao mà tươi đẹp quá !

      Trưa hôm đó, tiết trời rất tốt, Chu Bảo Cương vội vội vàng về chạy về nhà, xông thẳng vào phòng, nhìn thấy Chung Linh thay tã cho con.

      “Tiểu Linh em xem nè, mới mượn được máy ảnh, thấy sao hả?” Gương mặt Chu Bảo Cương cực kỳ hưng phấn.

      “Vậy hả? Nhanh lên , chụp cho con vài tấm hình . xem con lớn nhanh chưa này!” Chung Linh nghe thấy chuyện tốt này, nhất định phải chụp nhiều tấm chút.

      “Được, em nhanh chuẩn bị nào.” Miếng tã lót còn chưa quấn đoàng hoàng lại kìa!

      “Ui, đợi chút, em kiếm bộ đồ đẹp cho con.”

      Chung Linh từ trong tủ áo lôi ra tất tần tật những món quần áo làm cho con, chọn ra được kha khá bộ vừa ý muốn cho con mặc. Nhưng lại nghĩ, nếu như mà thay thay lại nhiều bộ đồ như vậy phải con bị cảm lạnh hay sao? Thôi chọn ra bộ đẹp nhất để thay vậy. Sau đó Chu Bảo Cương chụp hình, lúc để ghế, lúc để nằm giường. hai vợ chồng rất là vui vẻ.

      Chỉ lát sau, cả Châu Khải và Vương Duệ đều dẫn cả nhà mình qua để chụp hình. Nào là ảnh tập thể, ảnh cả gia đình, ảnh ba tỷ muội các , ảnh ba huynh đệ các , ảnh Chung Linh chụp với Đại Nha. Máy chụp hình giờ chỉ chứa được có 32 tấm hình gần như là chụp hết sạch, lúc đó hai gia đình kia mới kéo nhau về.

      Dường như là do người đông đúc mà thằng cu cũng rất vui vẻ. Nhưng cũng do chụp hình khá lâu nên giờ nó cứ dúi dúi vào ngực mẹ, nhìn dáng vẻ chắc là ngửi được mùi thơm của sữa mẹ rồi đây. Chung Linh nhanh chóng thay bớt đồ ra để cho con bú.

      “A!” Chung Linh giật mình cái, thấy Chu Bảo Cương chụp hình .

      làm gì vậy?” Chung Linh trừng mắt nhìn chồng.

      “Chụp hình á! Em cảm thấy cảnh mẹ cho con bú rất đẹp hay sao? Rất vĩ đại!” Nhìn dáng vẻ của còn lộ ra vẻ cảm động kìa. Chung Linh mở to miệng, nhìn với vẻ mặt tin vào mắt mình.

      “Nhưng mà...” Chung Linh vội muốn đứng dậy để ngăn lại, nhưng vừa cử động là con lại mè nheo, khiến phải vội vàng ngồi xuống. Thằng nhóc này đúng là, bú mà chưa no chẳng bao giờ chịu rời miệng, nếu như cho bú khóc tới dỗ được mất thôi.

      “Có gì mà nhưng nhị chứ, Tiểu Linh à, em rất đẹp.” Chu Bảo Cương nhìn vợ càng lúc càng thấy hấp dẫn, cảm thấy như toàn thân căng cứng lên. mấy tháng rồi, con cũng được hai tháng tuổi, vậy mà bà xã lại chưa chịu cho đụng chạm gì hết, chết mất thôi. Nhưng mà, lúc bà xã sinh con cũng dọa cho phen, chỉ sợ làm tổn thương đến vợ .

      “Cái mồm !” Nghe như vậy Chung Linh cũng cảm thấy chút ngượng ngùng, trước nay có biết mấy câu dễ nghe vậy đâu. đúng, chuyện quan trọng phải là chuyện này.

      “Nào, ôm con cho chắc vào.” Chung Linh quen nghe lời .

      đúng, ... có biết rửa hình vậy?” Chung Linh hỏi như vậy làm cho Chu Bảo Cương ngẩn ra hồi.

      đưa cho bọn họ rửa là xong ngay, cần phải vội. đến hai ngày là có ảnh rồi.” Chung Linh muốn hình của mình bị truyền ra bên ngoài, dù rằng cũng chẳng lộ ra chỗ nào nhạy cảm, nhưng cái mảng da thịt trắng muốt kia ngay cả ông xã mình còn nhìn ngây ngẩn ra.

      “Vậy muốn cho bao nhiêu người xem hình lộ ngực của em hả? Nếu mà cho người ta rửa, chẳng phải là mỗi người trong đại đội tấm hay sao?” Đoán chắc là hậu quả cũng phải ngang ngửa với ảnh nóng ấy chứ.

      Chu Bảo Cương nghe xong như tỉnh ra, nhìn nhìn áo cánh chỉnh tề của bà xã, lại nhìn nhìn máy chụp hình.

      nghĩ cho kỹ , để cái loại hình chụp này lưu truyền ra ngoài em chẳng biết để mặt mũi vào đâu nữa. Hơn nữa, để cho người đàn ông khác thấy những tấm ảnh như vậy trong lòng nghĩ gì, bọn họ nghĩ đến tình mẫu tử chắc?”

      “Được rồi.” Chu Bảo Cương hét lớn tiếng. Chung Linh nhìn thấy sắc mặt biến đổi hoàn toàn, tay mở máy chụp hình, muốn rút cuộn phim ra.

      , đừng có nếu làm hỏng hết ảnh chúng ta làm sao mà ăn với hai nhà Châu Khải Vương Duệ?”

      Lăng xăng hết cả buổi trời, bây giờ mà đút đầu ra với người ta chẳng chụp được cái gì cả có phải bị giận chết ?

      “Vậy ” Chu Bảo Cương hết nhìn máy ảnh lại nhìn bà xã, sau đó vội vội vàng vàng khỏi. Sau này lại nghe dạo gần đây đội trưởng Chu mê mẩn chụp ảnh, suốt ngày vùi mình trong phòng tối.

      Qua vài ngày, Chu Bảo Cương lại hí ha hí hửng đem ảnh về nhà, trong đó có cả tấm ảnh nóng “lộ hàng” kia. Những tấm ảnh khác đều giao hết cho Chung Linh, còn tấm ảnh “nóng” giữ lại mình thưởng thức.

      Chung Linh nhìn thấy thích thú đến như vậy, nhịn được phải lên tiếng.

      , xem nếu như sau này tấm ảnh vì cẩn thận mà bị người khác phát , hay là con trai lớn rồi, cẩn thận lấy ra chơi, hay là”

      Chu Bảo Cương đợi cho xong. Vội vàng xé rách tấm ảnh.

      “Vậy còn bản...” Cái này Chung Linh cũng quên.

      “Cái đó đốt từ sớm rồi.” Lúc này Chung Linh mới yên tâm.

      Sau này có rất nhiều những chuyện tương tự như thế này, bởi vì bản thân nhất thời nổi hứng chụp số hình đứng đắn, nhưng vì bất cẩn mà bị phát tán ra bên ngoài, tạo thành tai họa thể nào ngờ tới.

      Dù rằng tấm hình cũng chẳng có gì quá lố. Mà nguyên nhân khiến cho Chung Linh muốn lưu giữ lại nó cũng phải chỉ vì thích tấm hình này: tấm hình chụp được đẹp. Lý do khác nữa đó chính là để thử mức độ để ý của đối với , kết quả thu được khiến rất hài lòng.

      Nhưng phải rằng dạo gần đây cuộc sống của Chu Bảo Cương rất thiếu thốn, đủ hoàn mỹ. Nguyên nhân rất đơn giản: được thỏa mãn. Người vợ xinh đẹp của mình biết vì sao mà cứ né tránh , mà chỉ biết tự mình an ủi, rằng chắc là bà xã chưa hoàn toàn hồi phục.

      xin lỗi, Cương, tôi ấy, chúng ta ly hôn !” Gương mặt của Chung Linh khi ra những lời này vô cùng xinh đẹp kiều, nhưng cũng tràn ngập vẻ khẩn trương, sợ hãi.

      được, em có thai rồi, hãy rời bỏ , nghe thấy chưa?” Chu Bảo Cương giữ chặt bả vai của vợ.

      “Chúng ta tốt nhất vẫn nên ly hôn ! Tôi là hết sống nổi với rồi. Tôi chịu hết nổi người nhà , chịu hết nổi bố mẹ , chịu hết nổi cái chuyện cả nhà chị chồng cứ đến ăn chực, còn cả con bé suốt ngày dơ dáy bẩn thỉu. Mà việc tôi chịu thấu nhất chính là chuyện cả năm chẳng thấy mặt chồng mình được mấy lần. buông tha cho tôi ! Kiểu hôn nhân như thế này dù có thêm ngày nữa tôi cũng chịu nổi. chịu ly hôn, tôi đưa ra tòa.” Chung Linh hất cánh tay của ra.

      ly hôn đâu, em có nghe ?” Chu Bảo Cương đẩy Chung Linh ra, khiến cho suýt ngã, càng khiến cho lửa giận của bùng phát.

      ly hôn? Tôi cho biết, tôi với ấy chuyện gì cũng làm hết rồi, con tôi cũng bỏ rồi, muốn sao mặc kệ.”

      Đột nhiên cổ của Chung Linh bị bóp nghẹt, ánh mắt của Chu Bảo Cương nổi vằn đỏ, như sắp giết người đến nơi. Chu Bảo Cương nhìn người vợ kiều của mình, xinh đẹp nhường này, từng nghĩ rằng khi có được , chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng, lại mang đến cho nỗi nhục nhã ê chề này, trái tim của như bị xé tan thành ngàn mảnh.

      “AAA.”

      Cổ của Chung Linh được nới lỏng, nhưng tiếng hét bi thương của Chu Bảo Cương vẫn khiến tim lỡ mất nhịp. đau đớn che mặt lại. Chung Linh biết, khóc rồi. Tuy rằng vô cùng kiềm chế, phát ra bất kỳ thanh nào, nhưng từ bờ vai của , Chung Linh có thể nhìn ra

      Buối sáng thức dậy Chung Linh nhận ra gương mặt trầm lặng của chồng, mà ánh mắt nhìn cũng ngập tràn suy tư, cứ như là ăn trộm bằng.

      “Sao vậy? có chuyện gì hả?” phải hôm qua còn tốt sao?

      có gì.” xong liền mất.

      Chung Linh nghĩ, chắc có lẽ là trong công việc gặp phải chuyện gì rồi. Cái người kín như hũ nút này, có chuyện gì cũng .

      Nhưng liên tiếp mấy ngày cũng về nhà. Chung Linh nhịn nổi nữa. đợi lúc con ngủ say, nhờ Vu Nhã Tĩnh đến trông giúp chút, mình đến phòng làm việc của Chu Bảo Cương tìm .

      Thấy người chị dâu xinh đẹp tìm đến, nguyên cả trung đội hai sôi trào. Đóa hoa đẹp nhất của đại đội nhưng lại rất ít khi gặp được, vì từ trước đến nay rất hiếm khi đến trung đội.

      ra chẳng ai biết được, đều là do Chu Bảo Cương nhiều lần nặng nhắc nhở rằng Chung Linh nên đến, cái gì mà nếu người nhà đến ảnh hưởng đến tâm tình của lính tráng, bọn họ nhớ nhà. ra phải là nhớ vợ mới đúng! Chung Linh cũng chẳng cãi lại . Đàn ông ấy à, rất cần thể diện, lúc nào cần giả khờ phải giả khờ thôi.

      “Đội trưởng, chị dâu đến rồi.”

      Chu Bảo Cương vừa quay đầu nhìn thấy Chung Linh đến, rất vui. Lại nhìn thấy sau lưng Chung Linh có rất nhiều người len lén theo, còn giấu giấu núp núp nữa chứ, tưởng qua được mắt sao?

      Cũng chẳng chào vợ lấy tiếng, cứ thế mà hét lớn ra bên ngoài.

      về hết ngay! Nếu như phát ra ai còn ở lại đây bị phạt chạy 20 km.” xong, đóng sập cửa. Chung Linh nghe thấy bên ngoài náo loạn như đàn ong, mấy cậu chiến sĩ này cũng tếu .

      “Sao em lại đến đây?” Chu Bảo Cương ngồi xuống ghế, cũng quay lại nhìn vợ.

      “Em nhớ . sao vậy? Giận gì em hả?” Chung Linh là nghĩ ra, làm gì mà chọc cho giận đùng đùng như thế?

      “Em ra ngoài mình thế này còn con sao?” Trốn tránh trả lời, rốt cục là sao vậy?

      “Em nhờ Nhã Tĩnh trông giúp lát.”

      Chu Bảo Cương mặc đồ rằn ri, a, là... Chung Linh sờ lên cánh tay của , bắp tay đó, . Chung Linh ngồi lên đùi của chồng mình.

      “Xuống , người ta thấy.” Chu Bảo Cương vội vàng nhìn ra cửa chính và cửa sổ.

      “Ai mà có mắt vậy chứ?” Chung linh trêu chọc ôm lấy cổ , mờ ám hôn lên cánh môi , “... sao mấy ngày nay về vậy? Em làm gì khiến tức giận sao?”

      Chu Bảo Cương nhìn bà xã mà chẳng biết nên thế nào với .

      “Ưm...” sao đây? Chẳng lẽ mình nổi cơn ghen?

      , em về.” Chung Linh thấy dùng sắc dụ dỗ được , cũng chẳng thèm để ý nữa. Tự mình thẹn với lương tâm, mặc kệ thằng chả!

      Chung Linh đứng dậy muốn rời khỏi, Chu Bảo Cương mới vội kéo lại.

      ... hôm đó nằm mơ, mơ thấy em với người khác” Chu Bảo Cương năng ngập ngừng đứt quãng.

      “Ý là, nằm mơ thấy em ở chung với người khác, vì thế nên mới làm mình làm mẩy với em?” Chung Linh bị làm cho tức chết mất! đẩy ra, tức giận đùng đùng bỏ .

      “Tiểu Linh, Tiểu Linh.” Chu Bảo Cương ở đằng sau réo gọi, Chung Linh cũng mặc kệ. Thằng cha này đúng là chiều riết đâm hư mà, chỉ vì mơ thấy ác mộng mà giận dỗi suốt nhiêu đó ngày luôn sao?
      Tôm ThỏPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :