1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng dâu trọng sinh - Nhạc Tiểu Nữu (76c + 4 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 48: Nổi đoá



      Ngày hôm sau, bà Phùng Trân ra chuyện muốn về nhà, lần này bà ở đây cũng chỉ được có bảy ngày. Cả Chu Bảo Cương và Đinh Vinh đều hết sức kinh ngạc, thậm chí Chu Bảo Cương còn nghi ngờ biết có phải Chung Linh phải. Nhưng bà Phùng Trân nhanh chóng thu dọn xong hành lý.

      "Mẹ à, sao đột nhiên lại muốn về nhà vậy?" Chu Bảo Cương vừa còn nhìn liếc qua Chung linh cái, làm cho máu nóng của Chung Linh bùng phát. Vậy là có ý gì? Muốn đuổi người hả?

      "Gì mà đột nhiên, mẹ với rể con mấy ngày rồi, trong nhà chỉ còn có cha và chị con, còn phải trông Hoa Hoa nữa, mẹ yên tâm chút nào. Mẹ thấy sức khỏe của Chung linh rất tốt, mọi người xung quanh cũng rất quan tâm chiếu cố, vậy là mẹ yên tâm." Bà Phùng cũng lo con dâu nổi giận, bản thân bà vì chuyện của con mà vội vàng về nhà, thể ở lại chăm sóc cho đứa con dâu bụng mang dạ chửa, có thế nào cũng phải.

      "Để cho mình rể về được hả mẹ?" Chu Bảo Cương vừa nghe mẹ muốn về nhà, cảm thấy nỡ. biết là do mẹ mình giận dỗi hay là do Chung Linh gì đó với bà? Nếu như mà do vợ mình chọc cho mẹ giận, hay là đuổi mẹ , dù bất cứ giá nào cũng thể nào để bà được.

      "Vậy sao được, trong nhà còn rất nhiều việc. Con đừng nên lo lắng, cứ chăm sóc Tiểu Linh cho tốt, giờ con bé mang thai, thể để cho nó vui được, con phải nhường nhịn nó chút." Bà Phùng lo lắng chuyện trong nhà, nếu so ra chuyện của con mình vẫn cấp bách hơn. Nếu như phải sửa nhà, thể nào ở lại thêm được nữa.

      "Con biết rồi." Giờ này Chu Bảo Cương mới nhõm chút.

      Chung Linh nghe chồng vậy, trong lòng cũng chả vui vẻ hơn chút nào.

      "Tiểu Linh, con nhất định phải chăm sóc cơ thể cho tốt, nhất định phải sinh cho Chu gia nhà chúng ta đứa cháu trai mập mạp khỏe mạnh, phải trông cậy vào con hết đó. Nếu như con sinh ra đứa bé trai, con chính là đại công thần của nhà ta đó. Nhất định phải cẩn thận chăm sóc cơ thể, cũng đừng có quên lời mẹ dặn đó, phải thường xuyên đọc nhẩm 'con ' nha." Bà Phùng yên tâm.

      "Con biết rồi, mẹ à, mẹ đừng lo." Chung Linh cũng nhìn thấu được tấm lòng lo lắng của bà dành cho con , thêm vào đó, ở nông thôn, sửa nhà cửa lại là chuyện lớn, phải xem phong thủy, xem ngày, mua vật liệu các thứ, phiền phức hết sức, bà Phùng thể về nhà được. Như vậy thể tính là do đuổi mẹ chồng , là do bà tự mình ra.

      "Cương Tử, Tiểu Linh, hai em cứ yên tâm . Khi nào về tới nhà gửi điện báo cho hai đứa biết." Đinh Vinh hiển nhiên cũng nghi ngờ lý do mà mẹ vợ mình vội vàng muốn về như vậy, chỉ nghĩ là bà ở quen.

      "Vâng, vậy để em tiễn hai người. Tiểu Linh, em vào nhà ."

      Chu Bảo Cương lấy xe. Chung Linh cũng gì với chồng, chỉ mấy câu từ biệt với rể và mẹ chồng, tiễn hai người họ ra đến xe.

      Lúc ra khỏi nhà, cả Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh cũng ra tiễn.

      Đợi khi xe chạy, Hàn Minh Minh vội đến trước mặt Chung Linh, "Chị dâu, làm gì mà mẹ chồng chị nhanh quá vậy?"

      "Vì ở quê muốn sửa nhà, thể về." Chung Linh nhìn Hàn Minh Minh, cách thành .

      "Chỉ vậy thôi à? Sao hôm qua nghe mẹ chồng chị gì hết vậy?" Vu Nhã Tĩnh có phần tinh ý hơn Hàn Minh Minh.

      Chung Linh chỉ cười, trả lời, Vu Nhã Tĩnh cũng hỏi tiếp. Đều là thân làm dâu, tất nhiên là cũng hiểu.

      "Nhưng mẹ chồng của chị cũng là, đặt tên cho đứa bé, gì mà … Chu Kim Khố, haha… buồn cười chết luôn được!" Hàn Minh Minh nhớ lại cái tên đó, cười hết nửa buổi.

      "Đúng vậy, em nghĩ như vậy còn hay hơn cái tên Chu Nhất Chích, còn có Chu Mãn Khuyên nữa!" Vu Nhã Tĩnh cũng cười theo.

      "Chị để cho ai đặt mấy cái tên đó cho con của chị đâu, nhưng mấy đứa cũng nên suy nghĩ tên của con các em . Cũng nên đặt cái tên cho Đại Nha chứ, nếu sao mà làm hộ khẩu. Còn nữa, Vương, chị đợi xem đặt cái tên gì cho con của ."

      Chung Linh mặc kệ chê cười của bọn họ, nhất định chọn cho con của cái tên hay nhất. Nhớ tơi lúc học, tuyệt đối đặt tên là Ngụy Bảo Quyên(1) vậy chẳng khác gì gọi là heo, vốn dĩ là họ Chu (2), nhất định thể để cho con mình bị cười nhạo được.

      (1) Tên Ngụy Bảo Quyên (魏宝娟) có cách phát giống như (喂饱圈), có nghĩa là ăn no/ cho ăn no (喂饱) và bị giam lại (圈) => heo!

      (2) Chu/Châu (朱 - họ) và Trư (猪 - heo) có cách phát giống nhau. Chu Kim Khố (朱金库): kho vàng bạc châu báu. Chu Mãn Khuyên (朱满圈) – châu báu đầy chuồng (?) phát giống như (猪满圈) - heo đầy chuồng! Và Chu Nhất Chích (朱一只) – giống với ~ (猪一只) à, con heo.

      Chung Linh mặc kệ hai người kia, mình về nhà. hít mạnh hơi, cuối cùng cũng có thể gánh rồi, nhưng mà Chu Bảo Cương, đợi khi về hai chúng ta tính sổ sau. vậy mà tin em, giữa vợ chồng mà tin tưởng nhau sao được. Lần này phải để nhớ cho kỹ mới được.

      Chu Bảo Cương là người rất thông minh, nhưng đôi khi lại quá lý trí, hay cách khác là hiểu phong tình. Lấy ví dụ cũ rích để : người vợ hỏi chồng, cả mẹ và vợ cùng bị rơi xuống nước, cứu ai? Bình thường khi ở trước mặt người nào, là cứu người đó trước. Nhưng đây là câu trả lời rất sai lầm, vì khi hỏi, người phụ nữ có sẵn câu trả lời trong lòng mình, nhưng có trả lời thế nào cũng đúng. Cách trả lời thông mình nhất là: cứu mẹ, nhưng, chết cùng em. Còn nếu mà Chung Linh hỏi Chu Bảo Cương câu này, trả lời như thế nào đây? Chắc chắn rằng: cứu người có khả năng cứu được cao nhất! Tuy rằng biết là loại người như vậy, nhưng mà, thể nào bỏ qua được.

      Tối nay, Chu Bảo Cương nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể ôm người vợ thơm nứt của mình ngủ rồi. Sau khi huấn luyện kết thúc, tắm gội sạch , đem quần áo bẩn của mình tự mình giặt sạch , định về nhà vừa vặn gặp người hàng xóm kiêm chính ủy Châu Khải.

      “Dì về rồi à?” Châu Khải cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, về với vợ con.

      “Về rồi, cũng chẳng biết tại sao, về là về ngay, nghĩ chắc là Chung Linh gì đó.” Chu Bảo Cương biết mẹ rất quan tâm chuyện của mình, sao mà mới liền? Có khuyên thế nào cũng chịu đổi ý. Vì con trai, biết bà ở sau lưng làm bao nhiêu chuyện. Nếu nhưng lần này phải do Chung Linh gì đó, sao lại dễ dàng về như thế?

      “Dì có ?” Châu Khải hỏi. Phải người đội trưởng này là chiến sĩ cừ khôi, mà mấy chuyện tranh đấu ngầm cũng chẳng bao giờ lép vế, sao mà đối với phụ nữ ta lại chẳng có chút sách lược gì vậy? Nếu sao lại rối ren thế này! Đúng là người trong cuộc thường hồ đồ mà!

      “Chẳng gì hết, còn bảo phải chăm sóc Chung Linh tốt, chắc phải hỏi Chung Linh xem sao quá!”

      Châu Khải vừa nghe Chu Bảo Cương muốn hỏi Chung Linh bật ngửa ra. bằng chứng, hỏi cái gì chứ? phải là tự tìm phiền phức sao? Nghĩ nghĩ lại cứ để cho đội trưởng nếm chút đau não ! Chị dâu cũng là người rất khéo léo tinh tế, chẳng bị mẹ chồng than phiền chê trách chính là do bản lĩnh của chỉ rồi. Cho nên mình khỏi cần gì hết, cứ để cho đội trưởng tự mình ngộ ra !

      “Đúng rồi, Châu Khải, muốn hỏi cậu chút chuyện.” Chu Bảo Cương có chút tự nhiên, biết nên mở lời thế nào cho phải.

      “Sao vậy? Đội trưởng, có chuyện gì à?” Châu Khải mỉm cười hỏi , nhìn cái dáng vẻ là biết chuyện muốn hỏi là gì rồi!

      “Cái đó, khi vợ cậu có thai, hai người có” Chu Bảo Cương chẳng biết làm sao, ấp a ấp úng thế nào cũng được hết câu.

      “Ý của là, khi mà vợ em có thai, chúng em có hay ..” Châu Khải rất muốn phá ra cười, nhưng lại e ngại uy nghiệm của đội trưởng.

      Mà quả chuyện này Chu Bảo Cương cũng biết hỏi ai cho tốt.

      “Nghe sau ba tháng có thể rồi, thời gian cuối được. Hơn nữa, còn phải xem cơ thể của chị dâu và cách ...” Thấy đội trường trừng mắt nhìn mình, Châu Khải phải nghiêm mặt tiếp, “Chỉ cần kiềm chế chút là được. Sao rồi? Nhịn nỗi nữa sao?” Cuối cùng cũng thể kiềm chế được mà trêu ghẹo ta.

      “Cút! Cậu cũng đức hạnh lắm chắc!” Đúng vậy, ai cũng tám lạng nửa cân, chẳng thể ai được. người biết xấu hổ hỏi, người như guốc trong bụng, cũng chẳng khác nhau là mấy. Hai người đều hiểu , nhìn nhau cười.

      ...

      Trời tối đen có thể nhìn thấy sao trời, Chung Linh lấy cái ghế ngồi trước cửa sổ, mở đèn đóm, cứ vậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi ức của thời thơ ấu cứ thế ùa về. Lúc đó điều kiện của nhà rất kém, trong nhà, trừ cha ra mọi người đều lớn lên ở nông thôn, trong thôn chỉ chia cho ít đất, khi đó đa số mọi người đều trồng lúa mạch và bắp. Mỗi năm đến mùa thu, khoảng đất trống cạnh thôn được dành làm cái sân phơi tạm, người lớn đập lúa ở đó, làm việc cho đến tối mịt. Còn và mấy đứa nhóc trạc tuổi mình chơi đùa ở cách đó xa, cho đến khi người lớn về hết mấy đứa con nít vẫn còn chưa dứt cuộc chơi. Trong đống lúa mạch đôi khi xuất cái lỗ lớn, nếu như may, có khi trong cái lỗ đó là cả gia đình chuột lúc nhúc. Khi đó, bọn con trai lấy mấy con chuột đem dọa cho bọn con khóc thét lên. Nhớ có lần, đứa nhóc nghịch ngợm lén đem nến đến, tìm thấy cái lỗ, thế là cứ thế dúi nến vào. Kết quả thế nào chả cần phải .

      Chung Linh nhớ nhất là hồi đó rất thích cùng trai bò lên đống lúa mạch vào lúc chập choạng tối, nằm đống lúa ngắm sao trời. Bầu trời đêm thời đó còn rất trong, giống như là tấm màn đen khổng lồ treo khoảng trống thôn của vậy. tấm màn đen đó chi chít là sao trời. Lúc đó chẳng biết chòm sao nào với sao nào cả, chỉ biết sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Cũng là do nghe mấy người già kể chuyện nên đám trẻ con mới biết đến. Nhưng biết là từ khi nào, bầu trời đêm chẳng còn cái vẻ đẹp đó nữa.

      Chung Linh lại nghĩ đến Chu Bảo Cương, lớn hơn khá nhiều tuổi. Lúc còn là đứa bé mười tuổi người lớn rồi, mà còn là người lớn có thể lấy vợ sinh con rồi ấy. Chắc lúc đó cũng chẳng nghĩ đến cưới người vợ tuổi hơn mình nhiều vậy đâu! Mà nếu như lúc đó gặp có thể ?

      Nghĩ đến chồng, lại nghĩ tới cuộc sống nay, cuộc sống trước kia, cuộc sống của kiếp trước, biết tại sao trong lòng lại ngột ngạt thế này? Chung Linh nhận thấy bản thân có khi thở dài thườn thượt, có khi lại hít hơi sâu, đây đều chứng minh ràng lòng sức ép lớn. Mà cái nguyên nhân của đè ép kia, chẳng ai khác, chính là Chu Bảo Cương. Vì mình quá sợ đánh mất , quá để ý đến cách nhìn của .

      Hôm nay, lúc mẹ chồng về, trong mắt , Chung linh nhìn thấy hoài nghi và tín nhiệm. Tuy rằng đối với việc mẹ chồng về, đúng là có tác động , nhưng là chồng mà lại nhìn như thế, ánh mắt vô tình, cảm giác cứ như làm hại đến người thân nhất của vậy. Vậy trong lòng là cái gì chứ? Sao mà bản thân lại mệt mỏi đến thế này? Nếu như có thể quay về thời thơ ấu tốt biết mấy, cái thời hạnh phúc vô tận đó.

      Lúc Chu bảo Cương về đến, thấy nhà mình đèn đóm tối om, còn chưa đến giờ ngủ sao mà bà xã mở đèn? Hay là qua nhà hàng xóm rồi sao?

      Nghĩ như thế, Chu Bảo Cương vẫn cứ quyết định vào nhà xem qua. Vừa bước vào nhà, nhờ vào tia ánh sáng nhàn nhạt bên cửa sổ, thấy Chung Linh ngồi đó. Mở đèn lên, vợ ngồi thẫn thờ chỗ, mắt rơi lệ. Thấy vậy, Chu bảo Cương cảm thấy trong lòng khó chịu như có con mèo cào loạn.

      “Tiểu Linh, em sao vậy? Sao lại khóc thế này? Hả? khỏe ở đâu sao? Hay là con làm em khó ở?”

      Đến khi Chu Bảo Cương mở đèn Chung Linh mới biết về. Nghe thấy lời nào cũng nhắc đến con, lòng lại càng đau, nước mắt cứ thế mà ngừng rơi xuống. chả thèm để ý đến , mặc nguyên quần áo cứ thế mà lên giường nằm thẳng, đắp chăn kín mít. Mặc kệ thằng cha đó!

      Chu Bảo Cương quả là bị hành động của làm cho rối rắm hết cả lên, bà xã lại sao thế này? phải là từ trước đến nay đều rất tốt sao?

      “Tiểu Linh, sao vậy? Em chứ, em cứ khóc thế này, làm con buồn phải làm sao?”

      Lại là con! Sao mà chỉ biết đến đứa con thế này! Thế còn sao? Hôm nay dứt khoát phải hỏi cho ràng.

      chỉ biết đến con thôi hả? Còn em? quan tâm em tí nào sao?” Chung Linh ngồi bật dậy, gương mặt hầm hầm như muốn đòi nợ.

      “Em làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi giận? Là ai chọc giận em hả?”

      Chung Linh đúng là bị cái người đầu gỗ này làm cho tức chết được! Nhưng, chắc nếu như có mà tức chết ta cũng biết vì ai chọc cho tức đâu! Vợ chồng cãi nhau, điều khiến cho người vợ bực bội nhất là gì? Chính là lúc bạn rất tức giận ông chồng mình, vậy mà ta còn phải hỏi, là ai chọc cho bạn nổi sùng lên, tại sao bạn lại tức giận?!

      , chỉ quan tâm đến mỗi đứa con hay sao? Có phải là, chỉ cần sinh con cho ai cũng có thể làm vợ của , hả? Tình cảm của em đối với , có nhìn thấy ? Em hy sinh cho nhiều như thế nào, chẳng lẽ thể đổi lại được chút nào tin tưởng và tình cảm của hay sao?”

      Chung Linh biết bây giờ mà cãi nhau với chồng chẳng có tác dụng gì hết, cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế này, có lẽ hôm nay suy nghĩ quá nhiều rồi, mất khả năng khống chế tình cảm và phán đoán việc.

      “Em suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Được rồi mà, đừng có khóc nữa. Nha?” Chu bảo Cương hiểu Chung Linh làm sao lại thế này, sao mà cái dịu dàng thường ngày rất thích đó biến đâu mất tiêu rồi?

      nghi ngờ em đuổi mẹ phải ? nghĩ em là loại người như thế à? Trong mắt , em đối xử với người nhà chẳng ra gì cả sao? Chẳng lẽ hiểu em, có tí lòng tin nào vào em sao?” chẳng thể hiểu, cái thái độ này của Chu Bảo Cương khiến cho Chung Linh thèm đếm xỉa đến nữa.

      “Sao lại tin em được, em đừng có suy nghĩ nhiều nữa.” Chu Bảo Cương cũng chẳng được câu an ủi nào.

      Chung Linh đối với thái độ đó quả rất thất vọng, đau đớn tuyệt vọng nằm lại xuống giường, nước mắt cứ lặng lẽ dâng trào. Cảm nhận ràng lòng tin của mình sụp đổ, tình cảm cũng sụp đổ.

      Chu Bảo Cương muốn cãi nhau với vợ vào lúc này, cũng biết bà xã vì mình mà hy sinh rất rất nhiều, nhưng mà làm thế nào cũng thể ra miệng. Bảo những lời đường mật, có nghĩ nát óc cũng chẳng thể nhả ra được chữ. chỉ có thể bứt rứt yên.

      Rất lâu sau đó, Chung Linh vẫn còn khóc. Chu Bảo Cương sợ khóc đến lã người mất, cứ thế nằm xuống bên cạnh Chung Linh.

      " sai rồi, đấy, sai rồi mà, làm em thât vọng nữa đâu. Nha? bảo đảm đó.”

      Chung Linh hoàn toàn để vào tai mấy lời , hoàn toàn cảm nhận được thành ý nhận lỗi của , đáng hận!

      Chu Bảo Cương thấy xin lỗi cũng có tác dụng, biết phải làm sao mới tốt đây. lăn qua lăn lại suốt nửa ngày trời cũng nghĩ ra được cách gì, sốt ruột tới mồ hôi rịn đầy trán. Cơ thể của vợ lúc này thể chịu kích động lớn được!

      Người bên cạnh bị giày vò khổ sở, Chung Linh cũng thèm quan tâm, nhưng mà...

      “Aaa!” Chung Linh nghe thấy Chu Bảo Cương kêu lớn tiếng, quay đầu qua, nắm chặt bả vai, gương mặt đau đớn nằm bên cạnh mình. Là giả vờ sao? Nhưng mà sao mặt chảy đầy mồ hôi thế này?

      “Sao vậy? bị sao vậy?” Chung Linh vội vàng ngồi bật dậy, chân tay luống cuống chẳng biết làm gì.

      “Vết thương vai mấy ngay nay... bị phạm rồi.”

      Lần trước Chu Bảo Cương bị thương, vai có mảnh đạn lấy ra được, lúc đó bên bệnh viện cũng có qua với Chung Linh, có thể để lại di chứng. Tháng trước bị phạm lần, sao bây giờ lại bị thế này.

      lại huấn luyện quá độ sao?” Lần trước cũng như thế.

      Chu Bảo Cương trả lời, nắm chặt lấy vai, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

      đợi chút, em giúp tìm thuốc giảm đau.” Chung Linh vội vội vàng vàng tìm thuốc giường.

      Đêm khuya, đợi đến khi Chung Linh ngủ say, Chu Bảo Cương mới mở mắt ra, quay qua nhìn người vợ tay vẫn còn đặt vai mình, lặng lẽ thở phào nhõm. Sao mà cãi nhau với bà xã còn mệt mỏi hơn là ra trận giết địch thế này?
      Tôm ThỏPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 49: Báo thù



      Ngày hôm sau, Chu Bảo Cương vui vẻ tỉnh dậy làm. Chung Linh nằm giường, từ từ suy nghĩ lại. Tại sao vết thương vai lại bộc phát đúng vào lúc cãi nhau như vậy? Chẳng lẽ ngoại thương cũng có thể vì bị kích động mà tái phát sao? Chưa nghe qua! Vậy chỉ còn có khả năng: mình mắc lừa rồi!

      Lần này Chung Linh hận lắm nha, hận bản thân mình chẳng có tí tiến bộ, sao mà vào cái lúc đó có thể bị mắc lừa ngon ơ vậy chứ? Đầu óc đâu mất rồi? Buồn phiền, cực kỳ buồn phiền. Tối qua còn cuống quýt tìm thuốc cho người ta nữa chứ! Hôm nay làm sao có thể mượn khí thế của ngày hôm qua tiếp tục nổi lửa nữa đây! Lần ‘chiến dịch’ vợ chồng này, thua rồi!

      Nhưng mà Chu Bảo Cương làm sao có cảm giác thắng trận chứ! Ngay đến lúc cùng đội viên huấn luyện, vẫn còn cảm thán thôi. Vốn dĩ hôm qua muốn hỏi vợ làm sao mà mẹ lại vội về nhà, nhưng nhìn thấy Chung Linh khóc lóc thế kia, làm loạn hết cả trận pháp, thậm chí còn phải dùng đến khổ nhục kế mới có thể thoát thân, dễ dàng!

      Vì thế mà , vợ chồng cãi vả, là chẳng có cái gọi là thắng thua.

      Mấy ngày này, cuộc sống của Chu Bảo Cương chẳng thoải mái gì, tại với Chung Linh chiến tranh lạnh. Nếu như trước đây, Chung Linh đối với như vậy, hoàn toàn để ý, nhưng bây giờ mang thai, chỉ có thể chịu đựng thôi. thế nào , phải cũng qua ngày hay sao?

      Chung Linh mang thai được hơn ba tháng, chưa đến bốn tháng, còn Hàn Minh Minh sắp được sáu tháng rồi, là lúc nên chuẩn bị đồ dùng cho em bé. Vì thế hai bà bầu quyết định bỏ Vu Nhã Tĩnh lại, cùng nhau mua đồ con nít. Những thứ cần chuẩn bị cũng cần phải hỏi người khác, cũng có bao nhiêu thứ. Trước tiên là bình sữa cho trẻ con, phải mua hai cái, cái để uống nước, cái khi cần thiết dùng để bón sữa cho em bé. Còn có quần áo em bé, mũ, tả lót, bông gòn, chăn đơn hoặc vải bông, còn cần có phấn rôm, đồ đạc cũng ít. Cũng may là Châu Khải có phái cậu lính bên cấp dưỡng đến giúp đỡ.

      ra Hàn Minh Minh chẳng biết gì hết, nhưng Chung Linh từng nuôi đẻ, tất nhiên biết phải chuẩn bị những thứ gì. Chung Linh còn mua mảnh to vải xô dùng trong y tế, rồi còn mua cho Chu Bảo Cương tá áo ba lỗ và áo ngắn tay. Mua vải xô là dùng để may quần áo cho em bé mới sinh. Con nít mới sinh da thịt còn rất non, mà mấy loại vải thời bấy giờ đạt được cái độ mềm mại thích hợp. Còn mua nhiều quần áo cho Chu Bảo Cương là vì y phục của giờ đẹp chút nào. Những thứ áo ba lỗ và áo ngắn tay đẹp đẽ kia, cần phải lưu lại dấu ấn của gì mà xạ thủ thiện nghệ hay là đại hội kỷ niệm gì gì đó đâu, khó coi. Cũng may là còn có thể để làm tả lót cho em bé. Chung Linh có chuyện để bận rộn rồi.

      Hàn Minh Minh thấy Chung Linh chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cũng muốn có những thứ giống như của . Cơ thể của Chung Linh bây giờ được như xưa nữa, thể nào chuyện gì cũng giúp ta được, cho nên, đơn giản là: muốn dễ thôi, dạy cho cách làm, nhưng phải tự mình làm lấy.

      Hàn Minh Minh nhăn mặt bĩu môi.

      Vương à, sắp làm mẹ rồi, may quần áo cho con mình là chuyện hạnh phúc nhất đó.” Chung Linh chỉ còn có thể khuyên như vậy. nàng này cứ coi mình là người thành phố nên Chung Linh thích gọi như thế, để cho nàng vất vả phen .

      “Được thôi!” Thực ra trong thời gian qua, Hàn Minh Minh trưởng thành và thành thục ít.

      Thời gian còn nhiều nữa, Chung Linh còn phải may mền và nệm em bé, nhưng Hàn Minh Minh hẳn là chuẩn bị kịp. nàng này cái gì cũng biết làm, lại có người thân ở cạnh bên, chắc là Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh phải giúp nàng tay.

      Ở chợ, Chung Linh và Hàn Minh Minh tách ra, hẹn sau nửa tiếng đồng hồ tập trung ở cổng chợ. Vì người đông mà bụng của Hàn Minh Minh lại lớn, Chung Linh để cho cậu lính kia cùng Hàn Minh Minh, tự chọn những đồ vật mình thích. Hai người từng mua đồ chung nên biết tính khí của Minh Minh, nàng thể cùng mình chọn đồ mình muốn mua, mà chỉ chăm chăm tìm đồ của ta thôi. Vì thế, Chung Linh quyết định chung nữa.

      Người lính Châu Khải phái đến tên Liễu Cường. Lúc mới đến, nhắc đến chuyện tên họ, cách đặt tên của gia đình ta quả rất thú vị: bố tên là Liễu Thụ Căn, chú tên Liễu Thụ Đôn, kêu Liễu Thụ Chi (1). Nghe xong, Chung Linh và Hàn Minh Minh nhịn cười đến là cực. Biết cái loại chuyện cực kỳ cực kỳ buồn cười nhưng tuyệt đối thể cười ? Chính là cái tình huống này đây! Hơn cả cực hình!

      (1) Thụ Căn, Thụ Đôn, Thụ Chi: rễ cây, gốc cây, cành cây (theo thứ tự)

      Liễu Cường là điển hình cho phẩm chất ưu tú nhất của đội viên đội hai: rất nghiêm túc. Trước mặt ta mà cười nhạo tên các vị trưởng bối nhà ta chẳng ra thế thống.

      Chung Linh liếc nhìn Hàn Minh Minh, dạo này nàng vì chuyện đặt tên cho con mà xoắn hết cả lên, ở đâu cũng hỏi tên họ người ta, nhưng đến giờ vẫn chưa nảy ra được chút ý tưởng nào.

      Đồ đạc mua đủ hết rồi, Chung Linh và Hàn Minh Minh cũng gặp lại nhau, nhưng đúng lúc Chung Linh phát ra bên hông chợ có con phố bán nhiều quần áo rất đẹp. Hàn Minh Minh cũng trông thấy. Để Liễu Cường ở lại trông xe, hai người phụ nữ ngắm nghía kiểu dáng quần áo thể thao bắt đầu thịnh hành. Đây cũng là do ảnh hưởng của đội bóng chuyền nữ Trung Quốc “Ngũ Liên Quán” (2) mà ra. Những quần áo thể thao đa dạng về chủng loại và phong phú về màu sắc bắt đầu được ưa chuộng. Chung Linh vẫn còn suy nghĩ mình có nên mua hay . Hầu như Chu Bảo Cương chẳng có mấy bộ thường phục, nếu như mua cho thể mua cho bản thân mình nữa. Thậm chí Chung Linh còn nghĩ biết nên mua chiếc ti vi hay , để còn xem chút chương trình gì đó. mình ở nhà làm cho rất buồn bực.

      “Này, nhìn đâu vậy? Cái đồ lưu manh!” Chung Linh chăm chú ngắm quần áo đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vả của Hàn Minh Minh. Quay đầu lại, Hàn Minh Minh đứng bên cạnh mình, đôi co với thanh niên ăn mặc khá thời thượng.

      “Này! chửi ai đó? Tôi làm sao lưu manh? Đụng gì đến hả?” Người kia để tóc khá dài, dáng vẻ bình thường, nhưng mặc cái áo sơ mi rất sặc sỡ, bên ngoài khoác cái áo jacket, nhất là cái quần ống loe màu lam sậm, để lại cho người ta ấn tượng rất sâu sắc.

      “Sao vậy?” Chung Linh kéo tay Hàn Minh Minh. Hai người bọn họ là bà bầu, tốt nhất vẫn nên bớt chuyện nào hay chuyện đấy. Liễu Cương lại trông xe ở xa nữa chứ!

      “Chị dâu, mắt ta cứ dán dính vào người chị, còn nhìn vào” Hàn Minh Minh muốn là ‘trước ngực’.

      Chung Linh biết Hàn Minh Minh vì mà ra mặt, vô cùng cảm kích.

      “Được rồi! Chúng ta thôi!” Chung Linh căn bản chẳng nhìn người đàn ông kia.

      !” Hàn Minh Minh liếc xéo tên kia cái, muốn cùng Chung Linh khỏi nơi này.

      “Ấy? cái gì? Nhìn ngắm cả nửa ngày trời mà chẳng mua được cái gì, sắp còn chửi tôi là lưu manh, vậy còn gì là đạo lý nữa hả?”

      Người kia e rằng cũng nhìn ra Chung Linh muốn nhân nhượng cho qua chuyện nên càng thèm kiêng kị gì cả. Loại người này Chung Linh gặp qua nhiều, ức hiếp hai người phụ nữ! Mặc dù bụng của Chung Linh còn chưa nổi nhưng bụng của Hàn Minh Minh khá to.

      “Sao? Mua hay là do tôi tự quyết định, thái độ của tốt, chúng tôi muốn mua nữa.” Lửa giận của Hàn Minh Minh chốt bốc cao.

      “Ai ya, mạnh miệng quá, tôi chính là sợ cái loại này đấy.” Vừa , tên kia vừa kéo lấy Hàn Minh Minh.

      Nhìn thấy ta đụng tay đụng chân như vậy, Chung Linh cũng tức giận. Mặc dù gã đàn ông kia chẳng dám làm gì, chỉ muốn hù dọa hai , chém đẹp hai người lần, nhưng mà Chung Linh lại là người ngoại nhu nội cương.

      “Tôi khuyên tốt nhất là nên buông tay ra, giờ đùa giỡn phụ nữ đấy, mà còn là thai phụ nữa chứ. muốn sao? Cướp tiền của chúng tôi hả?” Chung Linh bắt lấy cổ tay của gã đàn ông lôi kéo tay áo của Hàn Minh Minh, cảnh cáo .

      “Vậy làm thế này là sao? Quyến rũ tôi hả? Mọi người đến đây xem , đây là do ta chủ động nha.” Bên ngoài cửa hàng có khá nhiều người, còn có người bắt đầu ồn ào, chắc đều là mấy người quen biết với gã ở các cửa hàng bên cạnh.

      Ba người lôi lôi kéo kéo, bản thân mình và Hàn Minh Minh đều bụng mang dạ chửa, đánh nhau với người đàn ông, dù cả hai cũng thể nào là đối thủ của người. Chung Linh tức điên. Bên cạnh chẳng có người quen, thể chịu thiệt thòi lớn được, nếu mình và Hàn Minh Minh xảy ra chuyện gì, phải hối hận đến chết hay sao!

      “Được, tôi đưa tiền cho , buông tay ra.” Chung Linh thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, so đo với , phụ nữ báo thù mười năm chưa muộn, cắn chặt răng, vì con, nhịn!

      “Chung Linh, chị điên à, chị muốn mua quần áo của ?” Hàn Minh Minh tức đến bốc khói, tóc đầu cũng sắp bốc cháy đến nơi.

      phải là mua đồ của tôi, mà là bồi thường tổn thất. Mấy người ở chỗ tôi cãi vã lớn tiếng lâu như vậy, làm sao mà tôi còn có thể buôn bán hả!”

      Chung Linh muốn bốc hỏa rồi, nhưng vẫn cắn răng hỏi.

      muốn bao nhiêu?”

      “Hai mươi !” ta giơ ra năm ngón tay.

      cướp !” Hàn Minh Minh muốn nhảy chồm lên, Chung Linh vội vàng giữ lại.

      “Được, tôi đưa. Chúng ta !” Chung Linh móc ra hai mươi đồng, ném cho cái tên khốn kia, nhanh chóng kéo Hàn Minh Minh rời khỏi.

      Đến chỗ đậu xe, Liễu Cường đợi hai người, nhưng vừa nhìn thầy sắc mặt của cả hai, “Chị dâu, hai chị sao vậy? Sao mà”

      Chung Linh cúi đầu nhìn, quần áo của hơi lộn xộn, chắc là vì giằng co với cái tên khốn kia mới như vậy. Còn Hàn Minh Minh ấm ức khóc, chẳng nhịn nỗi nữa, bực bội quá, oan ức quá!

      “Sao chị lại làm như vậy? Em tức chết được, tức chết được!” Hàn Minh Minh bực tức khóc lớn.

      “Vì chúng ta mang thai. Đừng lo, chúng ta tìm tính sổ sau.”

      Khi đàn ông giải quyết những chuyện này, đa số là thẳng với đối phương, “mày đợi đấy”, nhưng sau đó thường thường chẳng làm tới đâu cả. Còn phụ nữ phí hơi ra những lời đó, mà tự khẳng định trong lòng, nhất định báo thù.

      “Chị dâu, các chị...” Liễu Cường cảm thấy có gì đó rất đúng.

      sao, cậu chạy xe , chúng ta về trễ rồi.” Chung Linh giục Liễu Cường, cũng chẳng hơi đâu mà lo cho Hàn Minh Minh khóc tức tưởi kia, trong lòng nghĩ làm sao để trừng trị cái tên lưu manh đó.

      Về đến nhà, Chung Linh cũng rất buồn bực, Hàn Minh Minh khỏi phải . nàng khóc rất lâu, Vương Duệ hỏi, cũng mở miệng.

      Nghĩ suốt mấy ngày, Chung Linh thấy mọi chuyện lắng xuống, tìm Hàn Minh Minh để bàn bạc chuyện trả thù. Vu Nhã Tĩnh nghe kể chuyện cũng tức giận kém, chủ ý muốn để cho bọn đàn ông giải quyết. Nhưng Chung Linh đồng ý, muốn để cho tên hèn hạ kia nếm thử lợi hại của phụ nữ. Vì thế mà ba người cùng thương lượng, giáo huấn tên kia cẩn thận, phải đem theo vài người nữa, tốt nhất là dẫn Liễu Cường theo.

      Khi nhờ người kêu Liễu Cường tới để kể cho cậu ta nghe kế hoạch của các cậu ta lại , cần nữa. Khi hỏi đầu đuôi việc, cậu ta ấp a ấp úng . Sau đó ba phải vừa đấm vừa xoa, cậu ta mới cung khai. ra khi nhìn thấy Chung Linh và Hàn Minh Minh có gì đó bình thường, Chu Bảo Cương và Vương Duệ nhận ra khác biệt, phái Liễu Cường điều tra. Vừa trở về báo cáo, đội trưởng và đội phó đem theo mấy người bọn họ, thay thường phục, ra ngoài. Những chuyện về sau khỏi cần phải .

      “Mấy cậu cứ thế mà đánh người à?” Hàn Minh Minh còn chưa tin được, đây chẳng giống phong cách của bọn họ chút nào!

      “Đúng vậy, tên tiểu tử kia cũng gọi ra rất nhiều người, còn bọn em chỉ có năm, đánh mười mấy người bọn chúng, vậy mà vẫn dễ như trở bàn tay. ta cũng chẳng thèm nhìn xem bọn em là ai! Nhưng sau đó cảnh sát địa phương biết, bắt tụi em theo về, nhưng lúc đó đội trưởng có nhiệm vụ, chỉ là tranh thủ , nên sau đó kêu chính ủy giải quyết. Chuyện là vậy đó.” Sau đó kết quả mọi chuyện là tên tiểu tử kia bị xử phạt.

      Chung Linh nghĩ thầm, mấy người đó giết địch chỉ trong chớp mắt, lần này ra tay quả hạ thủ lưu tình lắm rồi.

      Khi Chu Bảo Cương hoàn thành nhiệm vụ trở về, hiếm có được gương mặt tươi cười của vợ chào đó mình.

      Chung Linh giơ tay lên, “Đòi lại cho em hai mươi đồng rồi hả?”

      Vừa nghe thấy những lời này, Chu Bảo Cương hiểu là vợ mình biết hết mọi chuyện.

      “Sao em biết vậy?” Chuyện này Liễu Cưỡng chắc chắn với người khác được. Binh lính do tự tay dẫn dắt, tất nhiên hiểu .

      Chung Linh cười cười, gì.

      “Có phải là em tự trả thù hả? Em quên tại mình thân hai người sao?” tóm được cơ hội rồi.

      “Em chỉ mới có suy nghĩ vậy thôi.” Chung Linh sao có thể ở trước mặt ông xã thừa nhận bản thân là người mọn được chứ?

      “Hừm! Nhưng mấy em có làm cứng tới cùng là đúng.” Còn cố tỏ vẻ.

      Nhưng Chung Linh vẫn rất vui, người đàn ông mình thương có thể bảo vệ mình, vì mình mà ra mặt.

      “Đúng rồi, bị thương chứ?” Chung Linh lo bọn mấy người mà đánh lại mười mấy người bất lợi. Chiến tranh lạnh suốt mấy ngày, cũng chẳng có cơ hội quan sát xem thân thể có bị thương gì .

      sao, gì hết.” sao? Chung Linh yên tâm.

      được, em phải xem! đến đây nằm xuống.” Chung Linh ấn Chu Bảo Cương xuống giường, cởi áo của ra. thân thể trước đây có vết sẹo do mổ, các loại thương tích do súng, do đao mà ra, nay lại thêm vết máu bầm.

      “Sao lại bị như vậy? như vậy...” Chung Linh chẳng biết lòng dạ mình như thế nào, thân thể chồng chi chít sẹo, đều là do đánh trận và luyện tập mà để lại! Nhìn mà xót cả lòng! Mà lần này là vì mình nên mới bị thương!

      “Đừng có kinh ngạc như vậy nữa, em lại muốn mít ướt rồi kìa. Nếu sau này con trai em sinh ra là đứa hay khóc nhè phải làm sao?” Chu Bảo Cương chọc chọc mũi của vợ. Từ khi mang thai đến nay, Chu Bảo Cương nhận ra bà xã rất dễ khóc, cũng sắp biến thành đứa con nít rồi.

      Mà cũng đúng, hơn rất nhiều. Nhiều khi cảm thấy như là người , là vợ, có lúc lại giống như em , còn lúc này, giống như con vậy.

      “Nếu như em sinh ra đứa con sao? Mẹ...” Mẹ chồng chắc chắn thất vọng vô cùng. Ở nông thôn có biết bao nhiêu ví dụ, chỉ vì con dâu thể sinh cháu trai mà cả đời phải nhìn mặt mẹ chồng mà sống. Chung Linh rất sợ hãi.

      “Em thử coi?” Chu Bảo Cương cười cười nhìn vợ.

      em đem theo con rời xa , li hôn với .” Nghĩ đến tình huống đó, Chung Linh phảng phất cảm nhận được khó chịu, cứ như là mình từng trải qua vậy.

      “Im!” Chu Bảo Cương lập tức ngắt lời Chung Linh. “ li hôn, dù cho em có sinh con hay con trai, đều thích hết, dù em có sinh được cũng chẳng sao, thể rời xa em được.”

      “Cái gì mà thể chứ, đến lúc mẹ ...” người là mẹ ruột, người là vợ mình, nếu như quả mẹ thể nào chấp nhận , chỉ còn cách khuất phục. Chuyện này còn hiếm hay sao?

      thể rời xa em được, cách nào, em hiểu ? Em nghĩ là người vô dụng vậy sao?” Chung Linh nghe được những lời này, lòng nhõm. Chắc chắn thể sai rồi, ra những lời như thế này. Chung Linh biết kiểu đàn ông như , lời đáng giá nghìn vàng.

      Tối, cuối cùng Chu Bảo Cương cũng đạt được ước nguyện, nhưng tất nhiên là cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ làm tổn thương vợ . Nhưng cũng coi như là được giải khát rồi .

      Nằm giường, những ngày gần đây, đây là lần đầu tiên được yên lành ngon giấc. Nhưng trong lòng Chung Linh vẫn canh cánh điều, tuy rằng nay thân thể chưa thay đổi hoàn toàn, nhưng thời gian sau sao đây? chẳng còn là mỹ nhân nữa đâu!
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 50: Tai tiếng



      Tết Trung Thu là dịp để đến thăm hỏi những người bạn có quan hệ thân thiết hay là thủ trưởng của mình. Dù Chung Linh quen biết nhiều nhưng cũng có vài người của đội hai đến nhà chơi. Họ đều nhân lúc Chu Bảo Cương có nhà mới đến. Cũng chẳng trách được, những người sợ Chu Bảo Cương ít, những thuộc hạ sợ lại càng ít hơn. Quà mà Chung Linh nhận được cũng rất đơn giản, chỉ là mấy hộp bánh Trung thu. Phải là bánh Trung thu của thời này rất khó ăn, đều là nhân Ngũ Nhân, bên trong còn có những sợi xanh đỏ. Chung Linh sống qua 2 kiếp rồi nhựng tới bây giờ cũng biết những sợi xanh đỏ đó là gì. Chung Linh muốn đem bánh tặng cho người khác, nhưng Hàn Minh Minh càng thích loại bánh Trung thu này hơn cả Chung Linh. ấy cũng được tặng bánh. Cũng may là Vu Nhã Tĩnh thích. Để dành mấy cái bánh cho Chu Bảo Cương xong, phần còn lại Chung Linh đều đem cho Vu Nhã Tĩnh hết.

      Bụng của Chung Linh càng ngày càng lớn, ước chừng sinh vào mùa hè. Thai của Hàn Minh Minh lớn hơn vài tháng, chắc là sinh vào mùa xuân. Còn chỉ dâu của chắc cũng là sau tết sinh. Có lẽ năm nay đúng là năm tốt !

      Gần đây Chu Bảo Cương thích nhất là sờ bụng vợ mình, vài ngày gặp lại cảm thấy hình như bụng lại lớn thêm ra. Chung Linh cảm thấy bây giờ cơ thể mình rất tốt, ăn cũng được nhiều hơn trước, đó là còn chưa tính đến đồ ăn vặt nữa đấy. Những thứ trái cây có thể ăn được đều ăn cả, nghe trong khi mang thai ăn trái cây, em bé sinh ra đặc biệt xinh đẹp, mà lông mi cũng rất dài nữa. Chung Linh rất chú ý đến vấn đề dinh dưỡng. Việc làm Chung Linh an tâm nhất là thời đại này phân bón và thuốc trừ sâu được dùng phổ biến lắm, thực phẩm đa phần đều trồng bằng phân hữu cơ.

      Lúc trong nhà có người, Chung Linh kéo kéo quần áo soi soi gương, trời ạ, dáng vẻ xinh đẹp của mỹ nhân Chung Linh còn đâu nữa đây! Giờ chỉ còn là bà thím bình thường thôi. Nêu như bây giờ Mạc Hoành có gặp , chắc chắn chạy mất dép. Lý Tiểu Vân lại gửi thư đến, trong thư cũng có nhắc qua về người bạn này của ông xã . Xoay người lại, nhìn nhìn sau lưng, eo ót năm nào nay còn đâu, mông cũng chả còn cong nữa! Chung Linh cảm thấy sốc nặng. Thanh xuân ơi! Sắc đẹp ơi! Còn đâu nữa! Nhưng mà lại nghĩ đến việc tại sao Chu Bảo Cương đối với dáng vẻ tại của mình vẫn có hứng thú đến vậy? Nhịn được nửa tháng là cực hạn rồi. Còn Chung Linh đối với việc này càng ngày càng mất hứng thú, haiz..., chắc là mang thai nên mới như vậy chăng?

      Tối, mọi người lại tập trung ở nhà của đội trường để chuyện. Tất nhiên là đàn ông chuyện của đàn ông, phụ nữ chuyện của phụ nữ, cũng có khi cùng về vấn đề. Chung Linh thích khí này, trong nhà có mùi khói thuốc lá, còn có mùi hương thanh của trà hoa nhài, đàn ông đến những chuyện to tát còn phụ nữ vừa cười vừa . Trong lần này, tên chính thức của Đại Nha cũng được công bố, là do cha mẹ con bé dốc hết tâm huyết mới nghĩ ra được, gọi là Châu Dao. Mọi người nghe xong đều bảo là rất hay, nhưng Vương Duệ và Hàn Minh Minh vẫn chưa chọn được cái tên nào cho con của họ.

      “Đội trường, chính ủy, nghe trong trung đội của các có người bị kỷ luật phải ?” Hàn Minh Minh quen biết nhiều hơn Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh nên tin tức cũng nhanh nhạy hơn nhiều. Nghe câu hỏi này của , Chung Linh lo lắng nhìn Chu Bảo Cương, chẳng lẽ chuyện đó bị phát ra rồi sao?

      “Em làm sao mà biết?” Chu Bảo Cương cũng phủ nhận, xem ra đúng là rồi.

      “Phụ nữ nên chuyện gì cũng hỏi, em quên luật rồi sao?” Vương Duệ ở trước mặt mọi người ra uy, nhưng tiếc là chẳng có chút tác dụng.

      “Cái gì mà em được hỏi, cả đại đội đều biết hết rồi kìa!” Hàn Minh Minh lớn tiếng với chồng mình, nhất thời làm mất dáng vẻ dịu dàng vốn có của phụ nữ phương Nam. Nhìn thấy bà xã ra oai, Vương Duệ câu cũng dám hó hé.

      “Là chuyện đánh người hả ?” Chung Linh hỏi Chu Bảo Cương, muốn lớn tiếng về chuyện này.

      “Gì chứ? Là chuyên trộm xe đó!” Hàn Minh Minh trực tiếp phủ nhận.

      “Trộm xe?” Vu Nhã Tĩnh và Chung Linh cực kỳ kinh ngạc, là người nào chứ? Hoặc là “Là lính của ai chứ?” Dám phạm pháp!

      “Là mấy đội viên thấy có mấy chiếc xe hợp quy cách, mấy người đó cùng nhau bàn bạc, đến mấy cơ quan xa ăn trộm xe. Điều tra xong, cũng xử phạt hết rồi.” Châu Khải giải thích cách ngắn gọn.

      “Ăn trộm? Vậy người ở bên đó sao mà phát ra vậy?” Vu Nhã Tĩnh rất là kinh ngạc, là xe đó, làm sao mà thần biết quỷ hay mà ăn trộm chứ?

      “Em tưởng chuyện này đối với bọn khó lắm sao?” Vương Duệ .

      “Uhm, cũng chả có gì.” Câu này của Chu Bảo Cương làm cho Chung Linh mở to mắt, còn cảm thấy rất là đắc ý nữa.

      “Các dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá đội viên vậy?” Đợi khi mọi người về hết, Chung Linh vừa dọn dẹp ly trà, vừa hỏi cái người lười biếng nằm giường kia. Thiệt là hết cách mà! Trừ những khi tâm tình của Chung Linh tốt ra, nếu cái con người kia chẳng bao giờ chủ động làm việc nhà cả.

      “Uhm, thực lực là quan trọng.” Buồn ngủ rồi.

      “Vậy còn nhân phẩm sao?” Đúng là câu hỏi hay. Chu Bảo Cương cảm thấy bà xã đúng là có chút đầu óc.

      “Nhân phẩm mà tốt căn bản là thể vào đội của được.” vậy cũng đúng, muốn vào đội của họ đúng là như vậy.

      “Vậy còn em? đánh giá qua em chưa? Em đủ tiêu chuẩn chứ hả?” Vừa nghe câu này của Chung Linh, Chu Bảo Cương dám vội vàng. Đây là việc rất là quan trọng, nếu như trả lời sai, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng! Ngay lúc này Chu Bảo Cương tự nhiên cảm thấy mình là người sợ vợ.

      “Đương nhiên là đủ tiêu chuẩn rồi. Ngay lúc mà em xuất trước mắt thấy đủ tiêu chuẩn rồi.” Trong mấy giây ngắn ngủi, đầu óc thông minh của Chu Bảo Cương xoay mấy vòng mới nghĩ ra được câu trả lời này. Nhìn thấy bà xã mình vui vẻ, Chu Bảo Cương thở phào cái.

      Nhà mẹ đẻ của Chung Linh gửi thư đến, là chị dâu sinh con rồi, tuy là sinh hơi sớm hơn dự kiến nhưng mà mẹ tròn con vuông. Chung Linh rất vui. Gia đình của trai và chị dâu chuyển đến ở trong làng, gia đình sống chung. Nhưng bây giờ chị dâu sinh con rồi phải đưa chị dâu về nhà. Ở nông thôn, lúc con dâu ở cữ phải có mẹ chồng chăm sóc mới được. Trừ khi có lý do gì đó chấp nhận được, còn cả mẹ chồng và con dâu đều bị mọi người cười chê. Nếu mẹ chồng chăm sóc con dâu bị là đối xử với con dâu cay nghiệt, còn nếu con dâu chịu để mẹ chồng chăm sóc bị là coi nhà chồng ra gì.

      Nhưng sau đó tháng, cũng là lúc Chung Linh mang thai được bảy tháng hơn, mẹ của Chung Linh gọi điện thoại đến cho . Gọi điện thoại thiệt phải chuyện dễ dàng gì, nhất là Chung Linh có dặn dò qua gia đình rằng nếu như có việc gì gấp gáp đừng gọi điện thoại. Nhưng cuộc điện thoại này những gọi rồi mà còn do chính mẹ của gọi đến nữa.

      “Mẹ à, có chuyện gì hả mẹ?” Chung Linh hỏi thẳng vào vấn đề.

      “Tiểu Linh à, con có thể về nhà chuyến ? Mẹ bây giờ chẳng còn cách nào nữa. Mẹ biết giờ thân thể con tiện, nhưng mà mẹ biết ” mẹ của đột nhiên khóc lớn.

      “Mẹ à, sao vậy hả mẹ? Mẹ nhanh !” Chắc chắn là có chuyện gì rồi, Chung Linh cực kỳ lo lắng.

      “Trong nhà xảy ra chuyện rồi con ơi, trai của con muốn ly hôn, cha con lại ngã bệnh. Nếu như con có thể hãy về chuyến ! Bây giờ mẹ chẳng biết nên làm thế nào cho tốt nữa...”

      Chung Linh đặt điện thoại xuống, đôi tay run rẩy còn tí sức lực nào. Qua những lời lộn xộn của mẹ, cũng có thể hiểu được đại khái, cũng có thể rằng, trai của có quan hệ vụng trộm với người phụ nữ có chồng bị chị dâu phát , chị dâu muốn ly hôn, cha nghe vậy ngã bệnh. Bây giờ mẹ chỉ có thể kêu con về nhà để giải quyết.

      Sao lại có thể như thế này cơ chứ? Sao mà trai lại có thể như thế này? Tại sao lại là ấy? Qua lại với người phụ nữa kết hôn, lại còn muốn bỏ vợ của mình, đây mà là chuyện con người có thể làm ra sao? là tội nghiệp cháu của mình, nếu như cha mẹ nó ly hôn tội nghiệp nhất chính là đứa con. Vậy đứa bé tội nghiệp đó phải làm sao đây? Cha sống ngay thẳng đời, con trai của ông lại làm ra cái chuyện có lễ nghĩa liêm sỉ này, kêu ông biết để mặt mũi chỗ nào chứ? Kêu ông làm sao mà đối mặt với học sinh của mình đây? bị tức chết mới lạ! Xem ra lần này thể về nhà! Nhưng bây giờ cơ thể của ...

      Đúng vào tối đó Chu Bảo Cương về nhà, thấy Chung Linh thất thần nằm giường liền qua hỏi han, “Làm sao vậy? Tiểu Linh, cơ thể em có chỗ nào tốt hả?” Chu Bảo Cương rất là lo lắng cho vợ mình, dù rằng bây giờ cơ thể của Chung Linh rất tốt, nhưng dù sao chăng nữa cũng là bà bầu nha!

      Chung Linh nhìn thấy ông xã mình về, chẳng lời nào liền ôm chặt lấy . Trong lòng giờ rất hỗn loạn, thể nào chấp nhận nổi cái loại chuyện như thế, càng thể nghĩ đến loại chuyện này lại có thể xảy ra ngay bên cạnh mình. lo lắng cho đứa tội nghiệp đó, lo lắng cho cha mẹ của mình. Đem hết mọi chuyện kể cho chồng nghe, bây giờ rất cần an ủi của .

      “Em cứ về nhà ! nghĩ cách xin nghỉ phép để về nhà với em, em về mình yên tâm.” Chu Bảo Cương nhìn sắc mặt vợ mình cũng hiểu được rằng giờ chắc chắn là rất lo lắng về chuyện này, nếu như để ở đây suy nghĩ lung tung chi bằng với về nhà xem tình hình thế nào.

      “Cám ơn .” Quả thực là Chung Linh rất cảm kích thấu hiểu của ông xã mình, biết rằng rất quan tâm đến con của mình, giờ mang thai hơn bảy tháng mà còn cho phép về nhà mẹ, là hiếm có. Chuyện này phải người đàn ông nào cũng có thể làm như thế được.

      sao hết, em đừng có suy nghĩ nhiều, chắc chắn có cách giải quyết thôi mà.” Chu Bảo Cương nằm lên giường , cẩn thận đắp lại chăn cho vợ, bây giờ trời trở lạnh rồi.

      à, phản bội hai mẹ con em ? Có người khác ?” Chung Linh chỉ vì muốn yên tâm nên muốn biết câu trả lời của .

      đâu, em với con là tất cả lẽ sống của , là những người quan trọng nhất đối với . bao giờ có người khác đâu.” Những lời này đới với Chu Bảo Cương mà là những lời lòng, là những gì nghĩ, cho nên trong lúc vợ mình bị cú sốc lớn này chút giấu diếm mà ra.

      Chu Bảo Cương xin nghỉ phép xong, lại dành ra ngày để bàn giao công việc. Chung Linh ở nhà thu dọn hành lý, đem theo 1000 đồng tiền lúc đến đây Chu gia đưa cho , còn chọn ra hai cây nhân sâm tốt đem về cho cha. nghĩ là có thể phải dùng đến.

      Nghĩ đến cơ thể giờ của Chung Linh, Chu Bảo Cương mua vé xe lửa tốc hành ghế mềm, còn lo đường cực khổ nên chuẩn bị thêm thức ăn và trái cây để ăn xe nữa. cũng đem theo mấy bộ đồ dày chút, ở nhà chắc chắn là lạnh hơn ở đây rồi.

      Chung Linh và chồng cuối cùng cũng về tới nhà, vừa vào tới thôn là cảm nhận được khí khác lạ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người ở sau lưng họ. Chung Linh đoán đây chắc chắn là vụ tai tiếng lớn nhất trong vùng từ trước tới nay, ngờ lại xảy ra trong gia đình của . Chung Linh vừa bước vào nhà phát người phụ nữ lạ mặt bước từ phòng phía Tây ra. Nhìn thấy Chung Linh và Chu Bảo Cương, ta liền ra ngoài tiếp đón.

      “Là em và em rể đó hả? Về tới nhà rồi à?”

      Chung Linh đoán ra người phụ nữ này là ai rồi. trả lời mà tỉ mỉ đánh giá ta, gương mặt cực kỳ bình thường, đôi mắt hơi , cái thai trong bụng chắc là bốn năm tháng rồi, dáng vóc cao, thể nào sánh với chị dâu của mình được. Sau khi đánh giá xong cũng chẳng thèm để ý đến ta, cùng Chu Bảo Cương vào phòng của cha mẹ.

      “Về rồi sao?” Trương Tú Phượng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Chung Linh và Chu Bảo Cương.

      “Mẹ, cha vẫn khỏe chứ ạ?”

      Chung Ngọc Tú, cha của Chung Linh cũng biết là con và con rể về, nhưng vẫn nằm bẹp giường đất, đầu mày nhíu chặt, mắt cũng mở ra. Chu Bảo Cương nhìn thấy cha vợ của mình như thế cũng cần hỏi mà giúp Chung Linh cởi giày để ngồi lên giường đất.

      “Cha, cha sao rồi? Mẹ ơi?” Chung Linh cũng chẳng còn lòng dạ nào chào hỏi nữa. Ở giường đất Chung Linh còn phát ra đứa bé nằm bên cạnh cha mình.

      “Đây là ...” Chung Linh hỏi mẹ .

      “Đây là Nữu Nữu, còn chưa được hai tháng tuổi nữa. Lần này cha con vì tức giận mà ngã bệnh, đại phu phải dưỡng bệnh cho tốt, nếu thể chữa dứt được.” , nước mắt của bà lã chã rơi xuống.

      Chung Linh đến gần bên cha , nhìn kỹ đứa bé. quá ! Con bé xinh xắn như vậy, dễ thương như vậy, nhìn hồi mà trái tim như thắt lại, đúng là tạo nghiệt mà!

      “Cha, chúng con về nhà rồi, cha yên tâm , mọi việc qua thôi mà.” Nghe con như vậy, nước mắt của ông từ khóe mắt từ từ lăn xuống.

      Ngay lúc người đàn bà kia vào phòng, cầm theo vài cái ly, còn cầm cả phích nước, trong ly có đễ sẵn lá trà, dáng vẻ như tiếp đãi khách vậy. ta rót nước cho Chu Bảo Cương, “Em rể à, nào, chắc đường mệt lắm hả? Uống nước nào.”

      Chu Bảo Cương là người như thế nào chứ? Sao có thể tôn trọng loại người này chứ, cho dù bản thân có là người sợ vợ chăng nữa với cái loại chị dâu như thế này, cũng thể nào chấp nhận được, vì thế xem như chị ta là người vô hình, ngay đến mí mắt cũng thèm nhấc lên.

      Nhìn thấy phản ứng như thế của Chu Bảo Cương, người đàn bà đó cũng thèm quan tâm, lại đến rót nước cho mẹ con Chung Linh. Chung Linh chẳng có rảnh để để ý đến ta, đắp lại chăn cho cha, lại sờ sờ khuôn mặt nhắn của cháu .

      “Được rồi, ra trước !” Trương Tú Phượng lạnh lùng kêu ta ra ngoài, ta cũng vờ như nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của bà, quẩy mông ra ngoài.

      “Mọi chuyện sao lại như vậy?” Chung Linh cực kỳ tức giận. Trương Tú Phượng vừa khóc vừa . Khi chị dâu Lưu Đan của Chung Linh về nhà chồng để sinh con, trai của dạy ở trong làng hay ở lại nhà của hai người. Đợi đến khi con đầy tháng, vào ngày, Lưu Đan vì sợ con bị lạnh nên mình về nhà lấy vài món quần áo dày chút cho con. Ai mà ngờ được, khi vừa vào tới nhà, giữa ban ngày ban mặt mà thấy chồng mình trần nhồng nhộng nằm giường. Chị dâu của Chung Linh cảm thấy có gì đó phải, khi vừa lật tấm ván giường lên thấy người đàn bà này cũng trần trùi trũi trốn ở phía dưới! Thế là ba người đánh nhau. Người đàn bà đó còn rằng ‘của tôi thơm hơn của nhiều, người Chung Cánh thích chính là tôi, dù tôi có lớn bụng ta cũng muốn đụng chạm với tôi!’ những như thế mà đứa con trong bụng của ta cũng là của Chung Cánh. Lưu Đan nổi giận đùng đùng, ôm tất cả quần áo, nội y của ả ta đem đến cho chồng ả. Cuối cùng, ả ta bị chồng đuổi khỏi nhà, Lưu Đan đòi ly hôn, đến con cũng chẳng cần, về nhà mẹ.

      “Vậy còn trai? Ảnh như thế nào?” Trong lòng Chung Linh cực kỳ bực bội, cảm thấy bản thân mình cũng giống như chị dâu vậy, hận thể đem ả đàn bà kia nghiền nát ra.

      con , nó cũng chả biết làm thế nào, bây giờ con đó, nó tên Vương Hải , mang thai con của nó kia, mà cũng bây giờ thể ly hôn rồi.” Đây mà gọi là đàn ông sao?

      Chung Linh nhìn sang Chu Bảo Cương, hai tay của nắm thành quyền, đặt lên đầu gối, cũng cực kỳ bất bình. Đối với người chính trực như chuyện này thể nào chấp nhận nổi. Chung Linh bất chợt nghĩ đến bản thân mình của kiếp trước, lúc đó cũng khó chấp nhận như thế này chăng? Nghĩ như thế, Chung Linh lại càng căm giận bọn họ hơn.
      Tôm ThỏPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 51: Tiến thoái lưỡng nan



      “Vương Hải ? Là người ở đâu vậy? Sao mà con chưa nghe qua?” Chung Linh lo lắng biết là ả có quan hệ gì với cái tên Vương Hải Long đó .

      “Là người ở trong làng, con hồi trước cùng là bạn học.” Chắc có quan hệ gì chứ.

      con đâu? Cả nhà biến thành như thế này rồi, còn chạy đâu chứ?”

      giờ Chung Linh chẳng hiểu được Chung Cánh nghĩ như thế nào. Sao mà vợ của mình cần mà lại giữ cái người đàn bà kia lại?!

      có người đẩy cửa vào, là dì của Chung Linh, Trương Tú Bình. Xảy ra những chuyện này, những người bà con thân thích đều cảm thấy mất mặt, người có thể đến hỏi thăn đều là những người quan tâm đến nhà họ.

      “Tiểu Linh và Cang Tử về rồi đó hả?” Vẻ mặt của dì cũng vô cùng ảm đảm. Mặt mũi của họ hàng chẳng thể nào mà tươi sáng nổi!

      “Dì à, ngồi dì.” Chu Bảo Cương và Chung Linh cùng nhau lần lượt chào hỏi.

      lúc sau, bác cả và bác cả của Chung Linh cũng đến. Giờ chỉ còn đợi Chung Cành về nhà nữa thôi.

      Vương hải nhìn thấy nhiều người bà con đến như vậy, cũng đại khái đoán ra được tình hình tại. Đối với ả mà , chính là liên quan đến chuyện sống chết.

      “Tiểu Linh à, giờ con về rồi, từ con với con thân thiết với nhau, con khuyên nó thử coi. Bây giờ là chuyện gì kia chứ?” Bác cả trước nay vốn thẳng tính.

      “Đúng vậy, Tiểu Linh à, mẹ của con bây giờ rất rối loạn, chỉ biết khóc suốt ngày.” Dì của rất đau xót cho chị ruột của mình. Mặt dù là thân thích họ hàng, nhưng chuyện của Chung Cánh phải do gia đình họ quyết định, dù là ai cũng tiện thay họ làm giải quyết được.

      Người đàn bà đó lại bước vào phòng, rót nước bưng trà cho mấy người khách, dáng vẻ chẳng chút nhiệt tình.

      Mọi người đối với ta đều khinh bỉ từ xuống dưới, cũng chẳng ai thèm chuyện với ả ta.

      Mọi người mỗi người câu, đều là chung ý kiến là đón chị dâu về và đuổi người đàn bà kia ra khỏi nhà. Chung Linh cũng nghĩ như vậy. nhìn sang Chu Bảo Cương, thấy chân mày dồn lại thành đường thẳng, biết ý của là chuyện này thể làm vậy hay là chuyện này hề đơn giản đây?

      lúc sau, Nữu Nữu dường như là tỉnh dậy, khẽ cựa quẫy thân, biết là do đói hay là do đái dầm đây. Chung Linh liền bế con bé, mở bọc tả ra xem, phải là đái dầm, Chung Linh lại nhanh chóng quẩn tả lại, sợ con bé bị nhiễm lạnh. bế con bé dậy, vỗ nhè vào lưng nó. Mọi người đều đau lòng thở dài. Chung Linh nhìn qua Chu Bảo Cương, cũng nhìn , trong ánh mắt chứa tâm gì đó rất phức tạp.

      "Mẹ, hinh như Nữu Nữu đói rồi, con bé ăn sữa bột phải ?" Chung Linh với mẹ.

      "Ái chà, chắc là đói rồi đây mà." Trương Tú Phượng lo nghĩ đến quá nhiều thứ nên nhất thời quên khuấy mất.

      "Nhanh nào…" lúc này cha của Chung Linh, Chung Ngọc Tú mới yếu ớt mở mắt ra, hối vợ mình mau pha sữa cho chau . Lúc Trương Tú Phượng vội xuống giường dép Vương Hải vào, ta pha sẵn bình sữa cho đứa trẻ.

      Chung Linh vừa nhìn thấy ta là cảm thấy căm ghét từ tận đáy lòng. Kiếp trước Chung Linh phản bội lại chính chồng của mình, kết quả là cả nửa đời sau của chỉ có hối hận và nhục nhã. Nhưng người đàn bà này, Chung Linh chẳng nhận ra ta có tí suy nghĩ như thế, tục ngữ có câu, cây mà có vỏ cây chỉ có đường chết, người mà cần thể diện thiên hạ vô địch. mình chắc rất khó mới có thể đuổi ả ta ra khỏi cửa, mấu chốt của mọi chuyện đều phải xem trai thôi. Nhưng mà Chung Linh cũng nhận ra, người đàn bà này rất giỏi quan sát ánh mắt, nhất định phải là người đơn giản.

      lát sau, bà con họ hàng cũng về hết. Mục đích chính của họ là đến để an ủi cha của Chung Linh. Đợi mọi người hết, Chu Bảo Cương đến bên cạnh bà xã, nhìn bế em bé.

      "Con bé ngoan quá." Chu Bảo Cương âu yếm nhìn ngắm Nữu Nữu, đối với con bé tội nghiệp này lòng cũng dâng lên niềm thương cảm.

      "Mẹ, mẹ hỏi đại phu thử xem bây giờ cha có thể dùng nhân sâm được hay . Con có đem hai cây nhân sâm về đấy.” Trương Tú Phượng nghe vậy rất vui vẻ, nhân sâm quả thực là thứ rất bổ dưỡng.

      "Vậy hả? Chắc là tốn kém lắm phải con? Con bé này, mẹ hỏi Vương đại phu thử xem, con đường cực nhọc qúa rồi, mẹ cũng hỏi xem con có thể dùng hay ." Các bà mẹ dù trong bất cứ thời điểm nào cũng thể nào quên con cái do mình dứt ruột đẻ ra được.

      "Mẹ à, hay là mẹ cứ mời Vương đại phu đến chuyến, như vậy tiện hơn." Chung Linh biết nhân sâm là thứ bổ dưỡng, nhưng phải người nào cũng dùng được.

      "Được, để mẹ chuyến." Lúc này Trương Tú Phượng mới vui vẻ lên được chút, dường như bà có thể thấy được ngay trước mắt con và chồng mình đều khỏe mạnh vậy.

      Đợi khi Trương Tú Phượng rồi, Chung Linh mới quay sang hỏi cha.

      "Cha, ý của cha về chuyện này như thế nào?" Cha bây giờ ngã bệnh rồi, cơ thể tất nhiên là rất quan trọng, nhưng mà tâm bệnh khó chữa!

      "Haiz… Ý kiến của cha còn quan trọng hay sao? Tiểu Linh à, hai đứa con xem làm sao làm ! Nếu như có thể khuyên được con tốt, cha coi như là nó phạm sai lầm lần, cha tha thứ cho nó, ai mà chẳng phạm sai lầm chứ? Còn nếu như khuyên được, bỏ ! Để chúng nó , sau này cha chẳng muốn nhìn thấy chúng nó nữa." Ý của Chung Ngọc Tú ràng là muốn gia đình của con trai bị tan vỡ.

      " à, ý của sao?" Trong lúc này Chung linh rất muốn nghe ý kiến của chồng mình.

      " nghĩ vẫn cứ là đợi xem chủ ý của trai như thế nào. Nhưng mà ấy để cho người phụ nữ kia vào nhà rồi chắc cũng có ý định sẵn rồi." Những điều Chu Bảo Cương , Chung Linh nghe xong cũng hiểu , nhưng dù thế nào chăng nữa cũng phải thử khuyên trai mình xem sao.

      lúc sau, Trương Tú Phượng mời được Vương đại phu đến. Vương đại phu là ông cụ gần sáu mươi tuổi, vốn vẫn quan hệ khá tốt với Chung Ngọc Tú, hai người cũng chuyện rất hợp nhau, cũng có thể là do họ có cùng sở thích, đều thích đọc cổ văn.

      Vương đại phu bắt mạch cho Chung Ngọc Tú, xong lại quay qua khám cho Chung Linh. Chung Linh rất tin tưởng vị đại phu này, ông là vị đại phu giỏi chứ chỉ hữu danh vô thực. Chung Linh lo lắng cho cơ thể của Chu Bảo Cương, phải luyện tập rất cực khổ, lại từng bị thương rất nặng nên cũng phải để Vương đại phu khám qua. Chu Bảo Cương muốn từ chối, nhưng cuối cùng đành chịu thua kiên trì của Chung Linh.

      lúc bắt mạch cho Chu Bảo Cương Chung Cánh về tới. Nghe tiếng của và người phụ nữ đó chuyện ở bên ngoài, sau đó hai người cùng bước vào phòng, đứng bên chờ Vương đại phu khám bệnh xong mới tiếp.

      Khám bệnh có vấn đề gì hết, Chung Linh vẫn khỏe, căn bản là thể chất tốt, Chu Bảo Cương cũng rất khỏe manh, chỉ có Chung Ngọc Tú…

      "Lão Chung nên dùng ít thôi, hai mẹ con Tiểu Linh có thể dùng chút. Có điều, tôi thấy nhân sâm của Tiểu Linh quả là đồ tốt, chắc cũng phải cả trăm năm chứ chẳng ít, còn gốc này khỏi phải , mọi người để dành lại sau này từ từ mà dùng."

      Chung Linh cất gốc to để dành cho cha , còn gốc đưa cho mẹ , theo lời dặn dò của đại phu mà hầm canh gà. Ánh mắt của Chung Linh quét qua Vương Hải , ta lén lút chạm vào Chung Cánh, biết là ả ta muốn được khám bệnh, hay là ả ta thèm muốn nhân sâm nữa đây. Hai gốc nhân sâm mà Chung Linh cầm từ nhà theo này vẫn chưa phải là loại tốt nhất, cho dù là vậy, nếu như người đàn bà đó mà biết được giá trị của chúng, Chung Linh sợ là biết ả ta nảy ra ý đồ xấu xa gì nữa.

      "Ông Chung à, suy nghĩ thoáng chút, đừng nổi nóng, ngày tháng qua thôi." Chung Ngọc Tú nghe xong gật gật đầu.

      Vương đại phu xong ra về. Trương Tú Phượng muốn ra tiễn khách nhưng ông từ chối. Chu Bảo Cương bắt gà, Chung Cánh cũng muốn theo bị Chung Linh gọi lại.

      " ra ngoài." Chung Linh cũng chút khách khí, trực tiếp đuổi người đàn bà kia ra ngoài. Vương Hải nhìn Chung Cánh cái mới đẩy cửa bước ra.

      " tính như thế nào, cứ thẳng ra !" Chung Linh cũng gọi tiếng trai, giọng điệu lạnh lùng.

      "Tình huống tại, bên ngoài đều bàn tán…." Chung Cánh ngập ngừng .

      " cũng biết nữa hả!" Trương Tú Phượng tức giận quát.

      "Mẹ, mẹ để cho ảnh ." Chung Linh ngăn mẹ lại.

      " nghĩ chỉ còn cách ly hôn thôi. Vương Hải còn mang thai, ngày tháng sau này chắc chắn dễ chịu gì. Dù sao hoàn cảnh của Lưu Đan cũng tốt hơn ấy." Ý tứ ràng, chẳng khác những gì mà Chu Bảo Cương suy đoán. Chung Ngọc Tú nằm giường thở dài.

      "Vậy còn đứa con sao? Nữu Nữu đó? Con bé như thế nào?" Chung Linh rất quan tâm đến đứa trẻ tội nghiệp đó. Con bé chính là người chịu nhiều tổn hại nhất trong chuyện này.

      " nuôi dưỡng con bé, sao nó cũng là con của ." Chung Cánh vội vàng .

      "Vậy còn chị dâu, thấy đối xử với chị dâu như vậy mà được à? Con đàn bà đó có gì tốt, khiến cho vứt con bỏ vợ như vậy? Làm trái với luân thường đạo lý?" Chung Linh tức giân chỉ trích trai.

      " biết đối xử tệ với ấy, đối xử ra gì với người phụ nữ rồi, thể nào làm như vậy với Vương Hải nữa, ấy cũng rất đáng thương, ấy thường hay bị chồng đánh đập, cuộc sống cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, Lưu Đan còn có thể kiếm cho mình người khác tốt hơn , nhưng còn Hải …" Chung Linh nhắm mắt lại, trai giờ mất hết lý trí rồi! Dù có chin trâu cũng chẳng thể kéo quay trở lại.

      " nghĩ qua chưa? Đứa trẻ lớn lên với mẹ kế như thế nào? từng nghĩ qua chưa? đối xử vô tình với vợ mình như vậy, khiến cho cha vô cùng thất vọng, còn chẳng bằng cầm thú!" Chung Linh cực kỳ tức giận quát to.

      "Tiểu Linh, bình tĩnh chút." Ngay lúc đó Chu Bảo Cương bước vào phòng, cắt tiết gà, cũng rửa sạch tay. Khi bước vào nghe thấy tiếng kêu cực kỳ kích động của vợ.

      "Tiểu Linh, biết là sai, nhưng mà việc cũng như vậy rồi, Lưu Đan cũng đòi ly hôn, …." Bây giờ Chung Cánh muốn tìm lý do thỏa đáng để được giải thoát, nhưng tìm đâu mà chứ?

      "Tiểu Cánh, con nghĩ kỹ , giờ con muốn làm cho mọi người tức chết có phải ?"

      Trương Tú Phượng mắt nhòa lệ nhìn con trai, cho dù là nó làm cho bà thất vọng như vậy cũng thể lo cho nó.

      "Cha, mẹ, đời này con chỉ van xin cha mẹ lần này thôi, sau này con nhất định để cho cha mẹ phải thất vọng." Câu này của Chung Cánh chẳng làm cho ai tin tưởng được.

      " kêu con bé đó phá thai , nếu dắt nhau về nhà mà ở, thể để nó ở trong nhà này được." Trương Tú Phượng với con của mình.

      " được, mẹ à, chồng của ấy đánh chết ấy mất. Hơn nữa đứa con trong bụng lại là con của con nữa, mẹ!" Bây giờ Chung Cánh chẳng chịu để lọt tai lời của bất kỳ người nào hết.

      "Đuổi nó , làm được để tôi, cái nhà này có chỗ cho thứ đàn bà vô liêm sỉ đó!" Trương Tú Phượng thể để cho cái mầm họa này tiếp tục ở trong nhà được, hôm nay dù Chung Cánh có chăng nữa bà nhất định cũng phải đuổi ta ra khỏi nhà.

      Vừa xong bà liền bước xuống giường, thẳng ra ngoài, Chung Cánh thấy thế liền kéo lại.

      "Mẹ, mẹ đừng , mẹ." Nhìn thấy mẹ mình vừa xong liền xông ra ngoài, Chung Linh vội xuống giường Chu Bảo Cương cản lại.

      "Để , em cứ đợi đó." Chu Bảo Cương theo ra ngoài, Chung Linh nghĩ cũng phải. Liền sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc, cực kỳ lộn xộn, Chung Linh thể chịu được nữa. Vừa mới mở cửa ra thấy chồng đỡ mẹ mình, còn trai ôm lấy người phụ nữ kia.

      "Mẹ, thôi . Đều vào trong này hết ."Chung Linh kêu mọi người vào nhà. ra hiệu với chồng để dìu mẹ mình vào nhà. Làm vậy có tác dụng gì chứ, nhìn cái bộ dạng đó của trai, làm sao có thể đuổi ta được chứ.

      Chu Bảo Cương dìu mẹ vợ vào nhà, "Mọi người bình tĩnh chút, xung đột thể giải quyết được chuyện gì hết." Dựa vị trí của tiện để đưa ra ý kiến, mặc dù cực kỳ khinh thường cách làm của vợ.

      " nghĩ qua chưa? mà giữ người phụ nữ này lại, mất hết tình thân, mất hết danh dự. đối xử ra gì với người vợ kết tóc xe tơ, đối xử tệ bạc với con , dù có làm việc gì người ta cũng xem trọng nữa, , hay là các người, đời này luôn luôn bị cái chuyện bại hoại này đeo bám, các người có hiểu hả?" Chung Linh nhìn trai chờ đợi, hy vọng mình có thể biết lầm đường lạc lối mà quay đầu trở lại.

      " biết, nhưng bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi." Chung Linh quá thất vọng rồi, chẳng lẽ hiểu mình làm chuyện quái gì hay sao?

      " hãy nhớ những lời mà hôm nay ra, làm tổn thương biết bao nhiêu người có biết hả? Đừng bao giờ hối hận!" Những lời Chung Linh ra ai trả lời, nhưng mà thực tế cũng coi như đươc đáp trả rồi.

      "Tiểu Linh, con đừng nữa, nếu bây giờ nó quyết định rồi, chúng ta có gì cũng vô ích. Ngày mai hai con thay cha mẹ đến nhà thông gia chuyến, còn thằng súc sinh này, chuẩn bị ngàn đồng mà đưa cho Lưu Đan. Con để nó tự mình nuôi. Chúng ta từ nay về sau coi như chỉ có đứa con là Tiểu Linh thôi." Chung Ngọc Tú cũng suy nghĩ kỹ rồi, con trai dù có thế nào cũng thay đổi, qua nhiều ngày như vậy, nó vẫn giữ cái thái độ đó.

      "Con chuyến qua bên nhà Lưu Đan nha Tiểu Linh." Bây giờ Chung Ngọc Tú hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

      "Bố nó à, chúng ta chỉ có đứa con trai này thôi, ông…" Trương Tú Phượng kiềm được mà khóc lớn, đối với người mẹ mà , dù con cái mình có phạm phải lỗi gì, rốt cục cũng là con do mình dứt ruột đẻ ra.

      "Ngày mai con qua đó."

      "Nhưng mà con làm sao mà có bấy nhiêu đó…" Chung Cánh có điều khó xử.

      "Vậy để ta chi ra, phải ta đuổi người sao? Ta chi tiền ra đâu." Chung Ngọc Tú cũng chẳng đợi con trai hết mà thẳng thừng từ chối.

      Chung Linh thấy trai nhìn qua mình, thiệt là khiến tức muốn chết mà. Lúc đầu mà sống chết cũng cầm tiền sính lễ của , nhưng bây giờ lại vì con đàn bà đó mà mượn tiền của em .

      "Dù bây giờ có đưa ra cái giá như thế nào em cũng thể tha thứ cho ." Chung Linh phải là người vô tình, nhưng cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, cũng có những chuyện mà thể nào chấp nhận được. Mà cái loại chuyện này, chính là chuyện mà kiếp này thể nào tha thứ. Chung Linh cũng rất ràng rồi, bao giờ giúp đỡ trai , dù là bất cứ chuyện nhoi nào, đây coi như là trừng phạt đối với .

      "Hừ…" Chung Ngọc Tú quả là còn cách nào khác, cho cùng cũng là con trai của mình!

      Bây giờ chẳng còn ai vui sướng hơn Vương Hải nữa rồi. Chung Linh cách nào chấp nhận nổi loại chuyện này, ra ngoài để bình tỉnh lại. Chu Bảo Cương theo phía sau , cầm theo áo khoác. Chung Linh mặc áo khoác.

      "Tiểu Linh, đừng khóc nữa." Chung Linh nhìn người chồng phía sau mình, đau lòng òa khóc. Chu Bảo Cương vỗ vỗ lưng , ôm vào lòng ngực mình.

      ", đối với em như thế ?" Chung Linh đồng cảm với chị dâu mình, thấy tội nghiệp cho Nữu Nữu.

      " đâu." Chu Bảo Cương hứa rất kiên định.

      "Nữu Nữu là đáng thương! Nếu như phải vì em Lý Tiểu Vân cũng đưa trai vào làng làm thư ký, cũng chẳng có chuyện ở cùng với người đàn bà kia. Bây giờ nảy sinh ra những chuyện này, em cũng có trách nhiệm trong đó. Em có lỗi với Nữu Nữu, là em gián tiếp hại con bé rồi."

      " phải là lỗi của em, đừng có nghĩ như vậy. Em phải nghĩ đến sức khỏe của ba mẹ, sức khỏe của em, còn có đứa con trong bụng nữa." Chu Bảo Cương khoác áo cho vợ, lẳng lặng ôm lấy lúc lâu.

      Lúc quay về nhà, Chung Linh muốn phụ mẹ làm cơm, Chung Cánh và người phụ nữ đó cũng ra phụ. Trương Tú Phượng kêu Chung Linh và Chu Bảo Cương vào nghỉ ngơi. Hai người họ hôm nay rất mệt mỏi rồi. Chung Linh cũng tiếp tục khách sáo với mẹ mình nữa, cứ để cho trai và người phụ nữ đó làm .

      Trương Tú Phượng theo hướng dẫn của Vương đại phu, dùng con gà để hầm canh nhân sâm. Đợi khi nấu xong cũng là sau bữa cơm tối. Cơm tối chỉ có mấy món đơn giản. Chung Linh cùng với cha và chồng ăn chung mâm, Chung Cánh với người phụ nữ kia ăn riêng ở phòng khác. Trương Tú Phượng ra ngoài lấy canh gà hầm nhân sâm, lát sau nghe thấy bà kêu to, "Cái đồ thối nát đó, đứa con trong bụng cũng chẳng biết là của ai, vậy mà cũng muốn ăn canh nhân sâm à? Ta nhổ!"
      Tôm ThỏPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 52: Trừ hại



      Chung Linh cần ra ngoài, chỉ cần nghe cũng đủ hiểu. lát sau, Trương Tú Phượng tức giận quay trở vào.

      "Nó còn muốn uống, thiệt là vô sỉ. Tham lam quá đáng." ai tiếp lời bà. Cũng chẳng ai mong chờ người đàn bà đó người tốt lành.

      "Mẹ, mẹ cũng bớt giận ! ta sắp thành con dâu của mẹ rồi, mẹ cũng thể nào đối xử với ta như vậy cả đời được, vả lại, mẹ như thế này, oán hận mẹ đó. Cha cũng vậy, cả cha mẹ cũng đừng có tức giận nữa, cứ để bọn họ sống theo cách họ muốn , còn đứa bé này…" Chung Linh ngắm nhìn Nữu Nữu vừa tỉnh lại, thể yên tâm được. cứ do dự mãi biết mình có nên…

      "Em cũng vậy, đừng suy nghĩ nhiều quá, những chuyện mà chúng ta có thể làm đều làm cả rồi." Chu Bảo Cương thấy hết những chuyện xảy ra tại Chung gia, trong lòng quyết định, tuyệt đối đối xử tốt với vợ và con của mình, bao giờ để cho những chuyện này xảy ra. nhìn vợ mình, muốn biểu kiên định của mình cho thấy. Chung Linh nhìn vào đôi mắt của liền hiểu , đó chính là đảm bảo, đảm bảo đầy trách nhiệm.

      Ờ nông thôn, nhà xí thường đặt bên ngoài, Chung Linh muốn ra ngoài vệ sinh. Chu Bảo Cương yên tâm nên theo. Lúc ra ngoài cùng vợ, , " còn tưởng em làm cho trai và người phụ nữ kia biết mặt chứ." Chu Bảo Cương ra nghi vấn trong lòng, đây chẳng giống cách làm việc của vợ chút nào.

      "Em vẫn còn nhiều điều chưa ra lắm! Những điều nếu ra có thể làm cho họ ghi nhớ suốt cả đời này, nhưng mà có tác dụng gì chứ! Rốt cuộc cha mẹ em vẫn phải sống cùng với họ, nếu như trai ly hôn, em có thể tự xử lý người phụ nữ kia, nhưng với tình trạng nay, dù em có làm gì sau này đều liên quan đến cha mẹ em cả. Vì thế, em phải nhịn." Chung Linh cũng là vì nghĩ đến cha mẹ mình, nên phải nhịn!

      Khi quay về phòng, nhìn thấy cha nựng nịu Nữu Nữu, trong lòng Chung Linh chợt cực kỳ khó chịu.

      "Mẹ, Hải ấy bị đau bụng, chuyện này …. chuyện này làm sao đây?" Chung Linh nhìn bộ dạng của trai, lại quay nhìn mẹ mình.

      "Có phải cho ta uống canh nhân sâm rồi phải ?" Chung Linh hỏi.

      "Chuyện đó… sao vậy? cho ấy uống hai bát." Chung Cánh nhìn em , giọng dần.

      "Lúc Vương đại phu đến có dặn, thai phụ có thể dùng chút, nhưng tốt nhất là nên dùng, nghe thấy hả?" Chung Cánh ngây ra, sao mà mình lại nghe thấy chứ!

      Nhưng việc ta nghe thấy những lời dặn đó cũng là bình thường, Vương đại phu thấy dáng vẻ lo lắng của Trương Tú Phượng, nên mới là Chung Linh có thể dùng được, sau này mới len lén dặn dò lại Chu bảo Cương, khi về cho nghe. Cho nên chỉ cho cha dùng chứ bản thân chẳng hề đụng đến. Do Vương Hải tham ăn, còn Chung Cánh lén trộm canh nhân sâm, chẳng thể nào trách bọn họ được.

      Vương đại phu lại đến, bận rộn cả nửa ngày trời, còn trách mắng Chu Bảo Cương để cho chuyện này xảy ra. Thân là đại phu, ông thể lựa chọn bệnh nhân cho mình được. Nhưng chuyện này có thể trách ai được chứ? Chỉ tiếc là ta làm sao.

      "Em biết mà, bọn họ yên tâm, chỉ ước gì em bị xảy thai thôi. Chung Cánh, , trong bụng em là con đấy, là máu mủ Chung gia nhà đấy, bọn họ có nhân tính mà…." Vương Hải ở trong phòng năng lớn tiếng, tinh thần quả là quá tốt!Trương Tú Phượng nghe vậy muốn chạy qua, liền bị Chung Linh kéo lại.

      "Vừa nghe chúng ta chịu tiếp nhận ta, chưa gì muốn kiếm chuyện! Vậy những ngày tháng sau này phải làm sao chứ?" Trương Tú Phượng vừa , nước mắt lại rơi.

      ", miệng em đắng quá, mua giúp em lon đồ hộp nhé?" Nghe Chung Linh xong, Chu Bảo Cương khoác vội áo, mua đồ.

      "Em muốn ăn vị gì? Vị Sơn Tra nhé?" Chu Bảo Cương biết vợ mình mấy thèm ăn, nghe muốn ăn gì, liền vội mua.

      "Được, có biết tiệm tạp hóa ở trong xóm ?" Những tiệm tạp hóa trong thôn xóm giờ đều là những tiệm buôn bán trong nhà, trước cửa chỉ treo biển hiệu .

      "Anhbiết, lúc đến có nhìn thấy." Chu Bảo Cương xong liền ngay. Chung Linh nhìn chồng khuất, vội kéo lấy mẹ mình, giọng hỏi.

      "Mẹ, con có cách này, có thể khiến cho ta biến , chỉ biết cha mẹ có tiếc đứa cháu trong bụng ta ."

      "Hừ, có gì mà tiếc chứ, ai mà biết đứa con trong bụng ta ra là giống của ai, con cứ , sao cũng được." Trương Tú Phượng đồng ý ngay. Chung Linh nhìn qua cha, ông cũng chờ .

      "Phải viết bức thư, mẹ mau nhờ dì cho người gửi thư lên huyện, phải nhanh lên, muộn nhất ngày mai có kết quả." Chung Linh thể đến nhà chị dâu đưa tiền ép người ta ly hôn được.

      "Vậy là sao?" Chung NgọcTú biết đây là biện pháp gì mà có thể hiệu quả đến vậy.

      "Con nhờ chồng của Lý Tiểu Vân đến bắt giam ta lại, chỗ chúng ta phải càn quét tệ nạn xã hội sao? Để người ta cử người đến bắt ta, bắt nhốt lại rồi, sau này dù kết quả như thế nào cũng mặc kệ." Nông thôn thời này càn quét tệ nạn xã hội rất nghiêm, chỉ cần bên ra lệnh, những người phụ nữ đứng đắn trong thôn thể thoát khỏi lưới pháp luật, dù tội lớn, nhưng cũng bị xử nặng. Chỉ dựa vào những chuyện mà Vương Hải làm, vậy là quá đủ.

      "Vậy con…" Chung Ngọc Tú lo con trai mình oán hận, càng lo hơn nữa là nó bị dính líu vào.

      "Cha yên tâm, có gì đâu, sao hết, ảnh cũng biết gì hết, con nghĩ cách thuyên chuyển công tác của ảnh." Chung Linh tin vào khả năng của Lý Tiểu Vân, cũng hiểu thời thế lúc này.

      "Vậy con mau viết thư ." Trương Tú Phượng liền tìm bút cho con . Chung Linh lại nhìn cha lát, cũng thấy ông có phản ứng gì, xem ra là đồng ý rồi, có lẽ cách làm này được quang minh, nhưng cũng đành chịu.

      Trong thư sơ qua về tình hình gia đình mình, nhờ Lý Tiểu Vân phải giải quyết cho ổn thỏa, nhất là đừng để cho Cao Thần ra mặt. lo trai biết được sau này oán . Chung Linh viết rất nhanh, lo Chu Bảo Cương biết được, muốn để lại ấn tượng xấu cho chồng mình.

      Lúc Chung Linh viết thư, Trương Tú Phượng thay sẵn quần áo, đợi con viết xong, liền vội . Đợi Trương Tú Phượng ra ngoài, Chung Ngọc Tú nhìn con , ánh mắt sắc bén.

      "Tiểu Linh, con tính toán để ta uống canh nhân sâm à?" Nhìn sắc mặt của cha, Chung Linh cũng có chút chột dạ.

      " ta muốn uống, còn kêu trộm, tự làm tự chịu, thể trách con được." Chung Linh biết mình làm vậy chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, muốn gia đình mình có lấy ngày bình yên.

      "Tiểu Linh, đây là lần cuối cùng, làm người nên như vậy, chỉ có lần này thôi, đừng làm chuyện hại người như vậy nữa." Chung Linh chột dạ, năm đó khi cùng đám phụ nữ tranh giành vị trí tiểu tam, chuyện bẩn thỉu gì mà chưa thấy qua, chuyện tàn nhẫn gì mà chưa từng làm, nhưng bây giờ bỏ ác phục thiện rồi, nếu phải vì Nữu Nữu, sao phải vậy chứ? Nhỡ ta có gì may, lương tâm cũng chẳng thể yên. Nhưng mà, là bị ép, vì Chung gia, cũng vì Nữu Nữu nữa.

      phải người đàn bà nào làm ra mấy chuyện nhơ nhuốc đó đều do hoàn cảnh đưa đẩy, dù thời đại nào cũng có cái loại người thích sống cuộc sống buôn phấn bán hương (1). Nông thôn thời đó cũng ngầm tồn tại những người làm nghề này. Những người phụ nữ đó cũng có người có chồng, nhưng người chồng cũng ủng hộ họ làm cái chuyện đó. đêm ba mươi, năm mươi, giá cả công khai hết. Mỗi khi có khách, người chồng tránh mặt. Loại đàn ông đó, sau lưng bị mọi người gọi là thằng bị cắm sừng. Nhưng cũng có người vì tiền. Chỉ cần là người tất nhiên vô cùng hứng thú với chuyện này, trong nhà có tiền, có chồng thương , thậm chí có cả con cái. Chung Linh nhớ người đàn bà như thế, cực kỳ xinh đẹp, cha là thôn trưởng, nhà cũng rất giàu có. Trong lúc càn quét tệ nạn, ta bị bắt. ta cũng vô dụng, cảnh sát mới tra hỏi chút, ta khai ra khá nhiều người có quan hệ với , dưới hai mươi người, trong đó có cả những chính nhân quân tử bao giờ ngờ tới được. Sau này, người đàn bà đó ly hôn, dù cho chồng rất mực thương , nhưng cũng thể nào chịu đựng nổi. ta bị giam hơn năm trời. chung thời đại này cũng có chỗ tốt, mọi người cực kỳ ghét loại chuyện này.

      Lúc Chu Bảo Cương về tới có hỏi mẹ vợ đâu, nhưng Chung Linh là người nào chứ, kinh nghiệm đầy mình, sắc mặt để lộ ra chút gì. Lúc Trương Tú Phượng quay về, bà nháy mắt với Chung Linh. Xem ra mọi chuyện đều ổn thỏa.

      Khi phương Bắc vào mùa đông, trời tối rất nhanh, mới sáu giờ hơn chút mà trời tối sầm lại. Bên ngoài vọng lại tiếng xe Jeep quen thuộc, Chung Linh biết, xe đến là để bắt người. Vài người mặc cảnh phục bước vào, có cả người mặc thường phục, Chung Cánh cũng bước đến. Xe Jeep mà xuất ở trong thôn là chuyện lạ, huống hồ là tới nhà mình?

      "Vương Hải ở đây phải ?" Cảnh sát chuyện rất uy nghiêm, ngoài Chu Bảo Cương ra, ai cũng khiếp sợ.

      "Đúng, ấy ở đây." Chung Cánh trả lời.

      "Để ta theo chúng tôi chuyến." Cảnh sát .

      "Chuyện này là sao?" Chung Cánh bị dọa tới đờ người ra.

      " là Chung Cánh? Tôi là người bên huyển ủy. Báo cho biết, tạm thời bị đình chỉ công tác, ở nhà tự kiểm điểm lại !" Người mặc thường phục chắc là người bên huyện ủy cử đến. Trong lòng Chung Linh thầm nghĩ, Lý Tiêu Vân làm việc quả là mau lẹ.

      " ta ở trong phòng." Trương Tú Phượng đưa cảnh sát vào bắt người. Chung Linh ở trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Chu Bảo Cương muốn ra ngoài liền bị vợ ngăn lại.

      " đừng ra. Chuyện của địa phương, cũng chẳng thể giúp gì được." Chu Bảo Cương nhìn vợ cách hoài nghi. Bị nhìn như vậy, Chung Linh cũng chột dạ, nhưng vẫn chút hoang mang mà nhìn thẳng vào .

      lâu sau truyền đến tiếng ồn ào, là tiếng la hét của Vương Hải , liền đó là tiếng xe Jeep nổ máy.

      lúc sau Chung Ngọc Tú bước vào, "Nó vẫn chịu đón Lưu Đan về.” Chung Linh tức tối đứng dậy tìm Chung Cánh.

      "Mẹ đừng gì cả, để con suy nghĩ." Chung Linh cũng nghĩ đến, nhưng chẳng thể ngờ được mình lại biến thành như vậy.

      "Ả ta có gì tốt, sao lại muốn ở chung với ả? Ả có đẹp ? Có hiền lành ? giữ ả lại, chồng ả buông tha cho đâu." Chung Linh nhịn nỗi nữa.

      "Lúc đầu cũng chẳng nghĩ thế này. Nhưng mà vậy rồi. cũng muốn ly hôn để đến với ta, nhưng mà mọi chuyện đến nước này… ấy cũng đáng thương, hay bị chồng đánh đập, mỗi lần đánh đều rất dã man, thậm chí còn đá ở…. phía dưới, dù ấy có mang thai vẫn bị đánh đập như cơm bữa." Đàn ông cũng có thể vì thương hại mà người phụ nữ, nhưng Chung Linh nghe những lời trai chợt hiểu ra.

      " ta làm ra những chuyện gì mà bị đánh? Là chồng ta nát rượu hay là biến thái? Đá vào chỗ ấy, còn hiểu là tại vì sao hả? Có thai rồi mà vẫn còn bị đánh? Ha, chồng ta nghi ngờ lai lịch của đứa con chắc?" Chung Linh quả muốn ra những lời này, nhưng suy nghĩ của trai quá ngây thơ.

      "Tiểu Linh, ấy phải loại người này, đứa con nhất định là của , hơn nữa, ấy còn là chị dâu của em đấy." Chung Cánh còn muốn dùng lý do này để áp chế em . Chung Linh cảm thấy buồn cười.

      "Chị dâu? người đàn bà nổi tiếng đến mức ai cũng biết đến như vậy, tôi mà dám nhận làm chị dâu sao? Ngay đến gian phu từ vợ bỏ con như tôi cũng dám nhận làm trai kia, huống chi là ta?" Chung Cánh biết mình khiến cho cha tức giận đến nỗi ngã bệnh, đến em cũng cực kỳ tức giận, nên chẳng thể hó hé gì, trong lòng thầm nghĩ, sau này ổn, mọi chuyện qua hết.

      "Hai người các cả đời này cũng đừng mong kết được bạn bè, cũng chả có ai ưa nổi hai người đâu. Còn cha mẹ, cũng chẳng thể tha thứ hoàn toàn cho hai người! Mai này Nữu Nữu lớn lên, thậm chí đứa bé trong bụng ta lớn lên, cũng thấy hổ thẹn vì các người, có nghĩ đến chưa?" Chung Cánh trợn trừng nhìn em , ánh mắt chứa đầy oán giận đối với những lời nguyền rủa mình.

      "Khỏi phải trừng mắt với tôi, đây là . Làm em của tôi chẳng hy vọng sống ra gì, ở chung với ta, chỉ có thể làm nông dân, chẳng có tí tương lai nào hết, đại trượng phu lo gì kiếm được vợ? ta rồi, mà rước chị dâu về, chuyện trước đây cứ coi như phong lưu nhất thời, làm sao có thể bỏ được người vợ Tào Khang (2) của mình chứ, còn nếu như muốn lấy ta, nhân phẩm của quá thấp kém, vĩnh viễn thể ngóc đầu dậy nổi! Làm cán bộ kỵ nhất là hai việc, là tham ô hối lộ, còn chuyện thứ hai chính là tác phong có vấn đề. Chuyện này đủ để lấy cái mạng của , cứ nghĩ kỹ lại !" Chung Linh quay lại, vô cùng bực tức, với mẹ mình.

      "Mẹ, , đem Nữu Nữu giao cho ta, con của mình tự mà chăm sóc. Đem cả sữa bột qua cho ta ."

      Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh như vậy muốn cười. Vợ của mình là thông minh. Tuy rằng việc làm hơi quá đáng, nhưng người phụ nữ kia cũng chả oan uổng gì. Nếu như cùng bàn bạc, cứ làm như biết , giấu giếm thế này, là xem rồi.

      Trương Tú Phượng nghe con vậy, lời nào, liền bế Nữu Nữu qua đó. Buồi tối, Chung Linh cùng chồng và cha mẹ ở bên phòng phía đông. Phòng phía Tây của Chung gia vốn là sau này mới nới thêm, ấm bằng phòng phía Đông, hai ông bà già lo lắng cho đứa cháu , mãi mà ngủ được yên, vợ chồng Chung Linh cũng vậy. Nửa đêm con bé khóc, nghe tiếng Chung Cánh dỗ dành con bé, chắc cũng phải thức dậy vài lần.

      Trong phòng có khí ấm, vào thời đại này, vào ban đêm, ở nông thôn đều là đốt giường sưởi. Phía đầu giường đắp thêm cái lò, trong nhà vào lúc nửa đêm về sáng, chỉ có ở trong chăn mới ấm, phần dưới thân thể nóng, phía lạnh, đắp chăn còn phải phủ thêm lớp áo bông. Chung Linh có chút quen, Chu Bảo Cương đem chăn của mình đắp thêm lên chăn của .

      Hai ngày sau, dì lại qua nhà, đem đến tin tức mới, rằng Vương Hải bị người ta giam lại, đứa con trong bụng cũng bị phá rồi.

      “Cái gì? Có còn công lý vậy? Sao lại phá bỏ đứa bé?” Chung Cánh nổi khùng.

      “Công lý cái rắm! Là chồng của Vương Hải đồng ý cho làm, nếu thể làm thủ tục ly hôn được. Nếu sinh đứa bé ra trong trại, mà ta cũng chả biết chừng nào mới được thả ra, đứa bé còn phải giao cho nhà chồng ta nuôi, bên họ làm sao mà chịu?” Nghe dì những lời này, Chung Cánh chỉ biết cúi gằm mặt, cả buổi trời chả được lời nào. Hai ngày này ta cũng yên tĩnh ít nhiều.

      “Tiểu Cánh à, dì có coi cho con quẻ rồi, quẻ con với Lưu Đan là có số vợ chồng, có chia lìa được đâu. Còn nếu hai con ở chung cuộc sống càng ngày càng tốt.”

      tại ở các vùng quê rất tin những thứ này, mỗi khi gặp chuyện gì cũng phải ttìm thầy xem cho quẻ.

      “Tiểu Linh, phải em ở huyện có người quen sao? Em có thể ...?” Chung Linh trừng mắt, khiến trai chả thể hết câu. trai đúng là người có lập trường.

      “Người ta , con đàn bà đó còn dang díu với mấy người kia, cảnh sát tra ra hết rồi. Bây giờ là thời điểm càng quét tệ nạn nghiêm ngặt, chả biết bị giam bao lâu.” Những lời này Chung Cánh nghe thấy hết.

      Sau đó Trương Tú Phượng mới hỏi con , “Có thể vậy? ta dang díu với tận mấy người?” dám tin vào tai mình.

      “Có lẽ vậy, bị bắt đến chỗ đó, có muốn chối cũng được.”Vậy còn phải là nghe theo ý của người khác mà đến sao?

      Chung Linh cũng cần thiết phải lưu lại nhà nữa, đến thời điểm phải đón chị dâu về rồi. lên huyện đón xe để lên tỉnh, lần này dù thế nào cũng phải đến chỗ Lý Tiểu Vân chuyến. Trước khi Chung Linh cũng có gửi thư báo trước rồi.

      Lúc xuống xe, Lý Tiểu Vân cho chiếc xe đến đó . Khi đến nhà Lý Tiểu Vân, rốt cục cũng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Mạc Hoành cũng đợi Chung Linh.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :