1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng dâu trọng sinh - Nhạc Tiểu Nữu (76c + 4 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 38: Hàng xóm



      “ Chị , nghe trung đội trưởng của chúng ta ở chiến trường lập đươc công lao lớn phải ?”.

      “ Chị cũng biết, ấy chưa bao giờ về chuyện chiến trường.”

      Lời này , từ khi kết hôn đến giờ chưa bao giờ thấy nhắc đến chuyện ở trong quân đội cả.

      ? Cũng khó trách, nhiệm vụ của bọn họ nghe là nhiệm vụ đặc thù, đều phải giữ bí mật. A, đúng rồi, chị có nghe qua ấy đến đây làm nhiệm vụ gì ?”. Xem ra Vu Nhã Tĩnh còn biết nhiều hơn cả .

      có, cho tới bây giờ vẫn biết, đúng rồi, làm sao em biết được?”

      Chung Linh chính chẳng biết gì mà sao ấy cái gì cũng nghe , nghe từ đâu chứ?

      “ Em cũng ràng. Lúc Chu Khải xin đến đội này, nhà em , là bộ đội lục quân, nếu có thể tới nơi này chứng minh ấy là quân nhân tốt nhất. ấy nếu có thể làm trung đội trưởng, đại đội trưởng đều là hùng chiến đấu, tay biết có bao nhiêu mạng người.”

      Chung Linh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, chỉ biết chồng là quân nhân, làm nhiệm vụ của , biết cụ thể là gì, thực từng giết rất nhiều người ư?

      “ Chu Khải nhà em có tham gia chiến trường ư?”

      nghĩ nếu tới được trung đội này hẳn là phải có công lao chứ.

      “ Vâng, đương nhiên, Chu Khải nhà em chỉ là ở liên đội bình thương, hâm mộ thần uy của các hùng chiến đấu nên mới tới đây.”

      Hóa ra là như vậy.

      “ Chính là ấy quá hiền. Tình tình hòa nhã, em có ầm ỹ với ấy ấy cũng quát to lấy tiếng.” Cặp vợ chồng này như lửa kết hợp với nước, cũng hay.

      Chung Linh lại hàn huyên với Nhã Tĩnh nhiều thứ, thích nhất là tán gẫu về đứa con của ấy. Chung Linh đừng gọi bé là Đại Nha, ràng là có cái tên hay mà nhũ danh lại qua loa như vậy. Tốt nhất là nên gọi cái tên có thể nam bắc kết hợp.

      *

      Sau đó hai người đến căn tin lấy đồ ăn. Ở đây có thể đến thị trấn phụ cận mua đồ ăn hoặc mua thức ăn có sẵn ở căn tin.

      Chung Linh ở nhà làm mỳ sợi, lại có thêm thức ăn lấy từ căn tin, chuẩn bị Chu Bảo Cương về nấu cơm, cũng biết khi nào về. Lúc chạng vạng, Hàn Minh Minh đến chơi, nhìn qua cách Chung Linh bố trí phòng, thấy cái rèm cửa sổ cười. Điều này làm cho Chung Linh thích, nụ cười kia ràng hàm xúc ý cười nhạo.

      “ Chị à, chị có cần thêm cái gì ? Ví dụ như rèm cửa sổ, chén trà,…em có mang rất nhiều đồ đến. Em đưa chị ít nhé?.”

      Đây là gì đây? Lấy lòng hay là bố thí?

      “ Nếu chính mình dùng tất nhiên là theo thói quen của chính mình, mấy thứ này đều từ nhà mang , ý nghĩa khác biệt.”

      Chung Linh phản kích, đồng thời bộc lộ quý của mình đối với đồ đạc trong nhà.

      “ Chị à, em cũng có ý tứ gì cả, hay chị đến nhà em chơi? Nhà em thu dọn xong rồi, chị sang xem nhé!”

      cần, chị hơi mệt, lần khác !” Thực Chung Linh thích nàng này.

      chị! Em chuẩn bị tốt rồi. Em cũng cho người mua rượu và thức ăn, đến nhà em chơi lát . Em cố ý chuẩn bị cho chị mà. !”

      Hàn Minh Minh này thấy là vợ của trung đội trưởng nên đến nịnh bợ chăng? có cách nào từ chối, Chung Linh bị ấy kéo túm mang qua.

      “ Đây là…”

      “ Thế nào? Xinh đẹp đúng ?”.

      Chung Linh nhìn phòng ở hoàn toàn biến đổi,chẳng khác nào phòng công chúa cả, rèm cửa sổ màu hồng nhạt, khăn trải bàn viền ren, đó còn bày bốn món ăn cùng chai rượu sơn tra. Đúng là người thành phố có khác.

      “ Ừ, rất được.” Như thế này chồng chắc chắn nhầm.

      “ Em mất bao công sức mới làm được thế này đấy!”.

      Hàn Minh Minh cực kì đắc ý. Hai người ngồi xuống, bắt đầu vừa ăn vừa chuyện.

      “ Chị, trung đội trưởng là người như thế nào vậy?”. Dụng ý quá ràng rồi đó!

      “ Trong mắt chị, ấy là người chồng tốt.”

      Ý tứ của Chung Linh là căn bản biết trung đội trưởng của bọn họ là như thế nào, trước mặt Chu Bảo Cương chỉ là người đàn ông mà thôi.

      “ Cũng đúng!”. Hàn Minh Minh cũng biết mặt khác của chồng mình.

      “ Chồng em là?”

      “A, ấy là Vương Duệ, là người Đông Bắc bọn chị đó, ấy là trung đội phó đội hai. Chính nhà chị điểm danh tới đấy.”

      đến chồng mình, ấy lại càng đắc ý.

      “ Vậy ư? Chẳng lẽ bọn họ là chiến hữu ư?”. Sao biết nhỉ?

      “ Đúng vậy, hai người họ có hợp tác. Lần đầu tiên gặp trung đội trưởng, em thực bị dọa sợ. Em thực kì quái làm sao có người gả cho ấy được?”

      ấy thế là ý gì?

      “ Sao vậy? ấy đâu xấu đến như thế?”

      phải, em là lần đầu tiên gặp ấy, bọn họ huấn luyện. khác gì ma quỷ, chuyện với chiến sĩ đều là hô to, đạt được cầu mắng, làm em sợ muốn chết. Chưa bao giờ em gặp người đáng sợ như vậy.”

      Chung Linh gì thêm, Chu Bảo Cương như vậy chưa từng thấy, bình thường chuyện với hề như thế, vì thế luôn nghĩ người rất khoan dung.

      “ Cũng là vì tốt cho các chiến sĩ mà thôi, lúc luyện tập phải cố gắng khi chiến đấu mới bớt hi sinh.”

      Việc thương con với thương binh lính có chênh lệch rất lớn.

      Nhưng mà Hàn Minh Minh nghĩ như vậy, lúc hai vợ chồng họ đến nơi huấn luyện, Chu Bảo Cương mắng cả hai người bọn họ.

      “ Mau ăn thôi!”

      Chung Linh phát mấy món này đều là cay, ngọt, hợp với khẩu vị người Đông Bắc của . Từ phương diện này có thể nhìn ra Hàn Minh Minh là người chỉ để ý bản thân, giao thiệp sâu được.

      “ Hai chị quen nhau như thế nào ? Người khác giới thiệu ư?”

      Về phương diện này ai cũng tò mò.

      “ Có thể xem là như thế! Còn em?”

      “ Bọn em cũng thế, ấy là người Đông Bắc, em là người phía Nam.”

      “ Kết hôn lâu chưa?”

      năm, bọn em nhau hai năm, nhưng mà ấy là doanh phó nên hai bọn em vẫn là gặp nhau ít xa cách nhiều.”

      Đây là tình hình phổ biến mà!

      “ Hai người cũng chưa có con sao?”.

      Chung Linh rất quan tâm đề tài này.

      “ Em vừa mang thai, hai tháng rồi, còn chị sao?”.

      Đây là lần đầu tiên Chung Linh nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Hàn Minh Minh.

      “ Chị chưa có, vẫn ngóng trông đây? Về sau có chuyện gì với chị, mọi người ở gần nhau nên chăm sóc quan tâm lẫn nhau.”

      , vậy tốt quá. Về sau chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

      Hàn Minh Minh lúc này rất vui mừng, vợ của trung đội trưởng quả thực rất dễ chuyện.

      “ Đương nhiên rồi, bên cạnh nhà chị là chính ủy Chu Khải của trung đội ta, chúng ta về sau thường xuyên lại, thân mình của em có gì tiện với chúng ta nhé. Phụ nữ của trung đội hai cũng phải đoàn kết, đúng ?”

      Chung Linh tuy thích Hàn Minh Minh nhưng dù sao vẫn là hàng xóm, chồng cả hai là quan hệ tốt, tự nhiên thể chỉ để ý đến cảm nhận của chính mình được. Chính phải nắm quyền chủ động trong chiến dịch các bà vợ chứ!

      *

      Cố ăn nốt bữa cơm hơi khó nuốt này, lúc Chung Linh về nhà trời tối rồi. Bật đèn lên, nhìn căn phòng xa lạ, hít sâu hơi, tốt quá, rốt cuộc hai vợ chồng có thể gần nhau. Ảnh chụp đầu giường còn chưa treo lên. Chung Linh tìm cái đinh nhưng có búa, chỉ có thể lấy viên gạch ở trong sân. Chồng có nhà, việc như thế này tự cũng làm được. Đem gọng treo ảnh đặt ở đầu giường, cầm gạch bắt đầu đóng đinh. Kiến trúc nhà của bộ đội rắn chắc đấy, có khi động đất cũng ảnh hưởng nổi ấy chứ. Chung Linh đóng gạch lúc lâu, sức cạn mà cây đinh chẳng sâu được là bao. lúc mồ hôi nhễ nhại đột nhiên nghe thấy tiếng xe jeep, sau đó là tiếng chuyện, tiếng mở cửa. Chung Linh ngẩng đầu nhìn thấy , nở nụ cười.

      về rồi!”

      vội vàng xuống giường, Chu Bảo Cương kéo qua, áp vào tường hôn sâu. người còn nặng mùi mồ hôi, xem ra vừa mới xong việc về. Ngay lúc Chung Linh sắp hít thở nổi buông ra.

      “ Em cầm gạch là muốn phang đầu ư?”. Chu Bảo Cương cười nhìn . Lúc này mới nhớ ra trong tay mình còn cầm gạch. cười :

      “ Em đóng đinh nhưng thành công!”

      Nghe vậy, mặt biến đen.

      “ Ngốc!”. lấy viên gạch trong tay , cầm lấy chiếc đinh, nhìn dấu vết tường vừa gây ra, rồi thử đóng ở vị trí khác, sau đó đinh thuận lợi đóng tường. Đóng xong, đưa gạch cho , rồi thuận tay treo ảnh chụp lên, vỗ vỗ tay.

      Ngắm ảnh chụp, Chu Bảo Cương cười nhìn Chung Linh:

      “ Gả cho khiến em vui vậy à?”

      “ Dạ?” cái gì.

      “ Nhìn em cười trông ngốc lắm.”

      Nghe lời này, Chung Linh thấy xấu hổ quá, trực tiếp đưa tay ra đánh nhưng mà với thân thủ của sao có thể tổn hại cọng lông nào của chứ, chỉ có thể là tự chui đầu vào rọ mà thôi. Viên gạch trong tay biết rớt ra từ lúc nào, bị đặt lên giường, hai người khát khao hôn đối phương. luồn tay vào quần áo , vuốt ve từ xuống dưới. thuận thế ôm lấy vai , nhưng mà ngay lúc lửa chuẩn bị bùng nổ đột ngột dừng lại.

      được, nếu buông tay xấu mặt.” xoay người đổ sang bên.

      “ Sao vậy?”.

      Đây phải phong cách sắc lang của a! Lại nhìn phía dưới của lộ nguyên hình, sao lại dừng lại vậy?

      “ Chút nữa phải !”

      Chu Bảo Cương giải đáp nghi vấn của vợ . người vẫn còn mặc quân phục, bộ dáng này của quả là quá đẹp trai. Chung Linh rất thích mặc quân phục, vô luận mặc quân phục nào cũng đều làm cho nhiệt huyết sôi trào, tại có thể giải thích lý do vì sao đồng phục lại dụ hoặc như vậy.

      “ Em biết rồi, em còn kì quái sao lại được ra…!”

      Chung Linh tức lắm. Thấy vậy, Chu Bảo Cương xoay người ôm vào lòng.

      “ Chờ khi nào trở lại, xem trừng trị em thế nào, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc cầu xin tha thứ.”

      “ Rồi rồi, em đầu hàng, em sai rồi được chưa?”

      “ Hừ!”

      Đàn ông gì mà nhen!

      cần lo lắng cho em, em đều chuẩn bị tốt rồi, mấy việc vặt như vậy , chính em làm cũng được mà.”

      Chung Linh biết nhất định quan tâm đến , nhưng quân đội nơi này mới xây dựng, còn rất nhiều việc phải làm.

      “ Ừ, biết!”

      Chu Bảo Cương biết vợ có thể hiểu cho công tác của . Hai người chuyện cách vách truyền tới thanh cãi nhau.

      “ Là nhà Hàn Minh Minh, à chính là nhà Vương Duệ.”

      Chu Bảo Cương biết ai là Hàn Minh Minh, là …người ta gặp lần rồi đấy. Có vẻ như là Hàn Minh Minh phát giận vì Vương Duệ đón ấy.

      “ Cách tốt lắm, em sau này ở giường nên giọng chút nhé.” Chu Bảo Cương nghiêm trang .

      bậy, em kêu khi nào?”

      Đây là vấn đề nguyên tắc, làm sao dám phát ra tiếng chứ, ở nhà có ba mẹ chồng, ở bệnh viện khỏi , gần như bịt chặt miệng, thế mà còn dám .

      “ Lúc em tới học viện quân , phải là …a a….”

      Chung Linh vội vàng ngăn miệng lại, người đàn ông này, cái gì cũng dám , nếu để cho những người sùng bái biết còn phải hù chết họ.

      “ Được rồi, .”

      Kéo tay Chung Linh xuống chóp mũi, bàn tay thang thảng hương thơm. Thơm quá!

      Chung Linh dùng sức ôm , hơn tháng rồi mới được gặp . Tham lam ngửi hương vị người , hạnh phúc quá!

      người em sao lại thơm như vậy? Chờ tắm rửa trở lại. muốn…”

      Chu Bảo Cương vừa ở hôn cổ vừa bên tai thủ thỉ .

      xấu lắm!”

      là! Sao sớm nhận ra là lại sắc như vậy!

      “ Được rồi, phải rồi, xe còn đợi ở bên ngoài.”

      Trước khi rời , lại hôn sâu lần nữa đến nỗi đầu lưỡi tê rần. Nhìn lên xe rời , chưa kịp xe xuất phát, chỉ để lại trong bóng đêm.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 39



      Lần này lại kéo dài mấy ngày liền. Buổi sáng hôm sau, Hàn Minh Minh đến chơi nhà, vừa văn Vu Nhã Tĩnh cũng ở nhà . Ba người từ ngày hôm đó quen nhau đến giờ, phần lớn đều tụ họp ở nhà Chung Linh. Hàn Minh Minh thực tế là tốt hơn so với tưởng tượng của Chung Linh, trừ bỏ có hơi chút tùy hứng và ích kỉ con người cũng được, nhưng mà Vu Nhã Tĩnh cũng cho ấy mặt mũi, nhất là cái biểu tôi là người thành phố của Hàn Minh Minh, Vu Nhã Tĩnh thích chút nào. tại Hàn Minh Minh mang thai nên đối với con của Vu Nhã Tĩnh rất là thích, Chung Linh cũng thích đứa này cho nên Đại Nha là người chào đón nhất. Ba người ở chỗ thường xuyên đàm luận về vấn đề mang thai và giáo dục con cái.

      Bởi vì Vu Nhã Tĩnh là người Đông Bắc, lại còn phải chăm con cho nên thường xuyên đến nhà Chung Linh cọ cơm chứ nguyện ý nấu cơm lắm. Chung Linh lại rất thích tự mình nấu ăn, thứ nhất là vì sở thích,thứ hai là vì Chu Bảo Cương lúc nào về cũng có thể ăn đến đồ ăn ngon và khác biệt. Hàn Minh Minh là người phía Nam cho nên thích ăn cay hoặc là ngọt, lúc nấu ăn thường cho đường, hơn nữa lại chưa bao giờ ăn rau mà có nấu chín. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều người Đông Bắc có thể ăn sườn xào chua ngọt hoặc cá chua ngọt nhưng món nào mà cũng cho đường hai người thích ăn. Thêm vào đó, lúc Hàn Minh Minh nhìn thấy Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh ăn hành tây, tương trám ấy còn chê cười khiến cho hai người còn lại thích cùng ấy ăn cơm. Cho nên, lúc nấu cơm, Chung Linh cũng để ý đến Hàn Minh Minh, phải bảo mẫu, có thể cùng người có cùng khẩu vị ăn là hưởng thụ, còn vì người khác nấu cơm lại là chuyện khác.

      “ Chị à, chị định công tác cái gì chưa?”. Hàn Minh Minh hỏi. Bình thường mà người nhà tùy quân đều được sắp xếp công việc cho.

      có, sao thế?”. Chung Linh còn biết có chuyện tốt như vậy.

      biết họ sắp xếp cho chúng ta việc gì?”. Hàn Minh Minh vốn là có công việc đàng hoàng nhưng vì tùy quân theo chồng nên đành bỏ.

      “ Cứ theo sắp xếp của tổ chức thôi!”.

      Công việc nào cũng được cả. Chung Linh nghĩ có lẽ nên học thêm gì đó, cho dù là bằng cấp linh tinh cũng được, dù sao có nhiều bằng cấp vẫn tốt hơn.

      “ Em hy vọng làm gì, tại con em còn như vậy, em căn bản là làm được.”

      Chung Linh cũng nghĩ đến vấn đề này. Sau này có con, con quá thể làm bởi vì có người trông nom. Để cho Chu Bảo Cương hoặc mẹ đến chăm nom có thể chăm nom đến khi nào, nếu thời gian dài phải để ba mẹ chồng đến, nhưng như vậy lại cả đại gia đình cùng nhau ở chung, vất vả lắm mới có thể ở riêng, tự do lại trở thành hư . Hơn nữa vấn đề giáo dục con cái cũng là vấn đề lớn.

      “ Đừng lo lắng, có sắp xếp ổn thỏa thôi.” Chung Linh an ủi.

      “ Đúng rồi, chúng ta đến đây lâu như vậy mà chưa ra ngoài dạo , ba chúng ta !”.

      “ Như vậy được ? Em còn mang thai đấy!”

      Chung Linh nhớ gần nhà hồi trước có người phụ nữ trẻ mang thai tám tháng nhưng còn cùng người khác náo nhiệt lên huyện nhưng ở nông thôn khi đó đường còn ghồ ghề, đường xóc nảy , khi trở về đẻ non, đứa cũng giữu được, khiến cho mọi người trách cứ ấy mang thai còn xem náo nhiệt.

      sao, em vừa vặn muốn mua thêm chút đồ ăn, từ nơi này đến thị trấn phụ cận cũng xa, đường cũng bằng phẳng, xe của căn tin ngày nào cũng mua đồ ăn, chúng ta cũng .”

      Nghe ấy như vậy, Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cũng muốn . Thực là ba người bọn họ ở đây chán lắm, cho nên thu dọn lát, cả ba đều chạy nhanh đến căn tin.

      Ba người đến thị trấn phụ cận liền cùng với người của căn tin chia ra. Ước đinh thời gian gặp lại phân công nhau hành động. Hàn Minh Minh muốn mua quần áo. Vu Nhã Tĩnh cũng muốn mua quần áo và chút đồ ăn cho con . Sữa của ấy đủ cho Đại Nha , phải mua sữa bột mà thời sữa bột đắt tiền. Chung Linh cùng Vu Nhã Tĩnh thay nhau ôm đứa , ba người dạo và ngắm nghía các cửa hàng , quần áo bán sẵn có nhiều lắm cũng có kiểu dáng nào đẹp, Chung Linh có mua nhưng ra có coi trong mấy khối vải bông, trong đó có khối màu trắng. Chung Linh rất thích, vải dệt dầy, lại là thuần vải bông, rất thích hợp làm áo ngủ. Vu Nhã Tĩnh mua quần áo gì, quần áo của ấy cũng mới, ấy chỉ mua sữa bột thôi. Chung Linh nghĩ chi phí cho trẻ con lớn, nhất là tình trạng sữa đủ phải mua sữa bột. Xem ra cuộc sống của vợ chồng Vu Nhã Tĩnh cũng dư dả gì. tại người có tiền dư dả cũng nhiều lắm, như Hàn Minh Minh có thể bởi vì cha mẹ ấy đều là cán bộ cao cấp trong thành phố, lại chỉ có đứa con cho nên khẳng định trợ cấp cho con .

      Chung Linh cũng thể giúp Vu Nhã Tĩnh cái gì, tuy vậy cũng mua cho Đại Nha mấy cân táo, mấy chai nước trái cây, coi như là đồ ăn phụ trợ cho nó. Hàn Minh Minh mua váy, là chiếc màu hồng rất diễm lệ. Chung Linh cũng thấy nó rất đẹp, thể ánh mắt của Hàn Minh Minh cũng tệ lắm. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều khen chiếc váy, Hàn Minh Minh cực kì đắc ý nhưng Chung Linh chợt nghĩ đến vấn đề, ấy có thể mặc váy được mấy ngày nữa đây?

      Về đến nhà, Chung Linh vui sướng nhìn khúc vải, xúc cảm sờ vào cũng rất được. tranh thủ thời gian làm thành cái áo ngủ. Kì cũng đơn giản, chỉ cần thắt lưng chút làm chiếc váy liền, cũng chẳng cần dùng đến máy may. Sau khi làm xong, liền thử luôn, cảm giác cũng được lắm. tại trời dần trở lạnh, làm cả tay áo dài cho chiếc váy ngủ.

      Mãi mà thấy tin tức gì của . Hàng ngày ngoại trừ quét tước, nấu ăn chẳng có việc gì làm. Tháng Chín đến rồi, trời càng ngày càng lạnh, Đại Nha bị bệnh khiến cho Vu Nhã Tĩnh gấp gáp như than hồng. May mà Chung Linh có học qua kiến thức về phương diện này, có thể giúp ấy. Đại Nha phát sốt rất cao, vừa đến nhà Vu Nhã Tĩnh Chung Linh giúp đứa hạ nhiệt. mang cả rượu trong nhà cấp cho Chu Bảo Cương ra, chỉ hị vọng nhiệt độ giảm bớt. Đợi đến khi bác sĩ của quân khu đến khám , chỉ là cảm mạo bình thương, có gì trở ngại, viết đơn thuốc. Dù sao đứa cũng chắc nịch, khỏe mạnh, nhưng cứ việc bác sĩ cam đoan sao cả Vu Nhã Tĩnh vẫn cực kì lo lắng.

      “ Em cần sốt ruột, bác sĩ Ngô phải sao rồi sao? Chỉ là bị cảm thôi, đứa trẻ nào qua sáu tháng đều chả có khả năng sinh bệnh.” Chung Linh hết lời khuyên bảo, trẻ con hơn sáu tháng chất miễn dịch đến từ cơ thể mẹ mất hiệu lực, sinh bệnh là bình thường.

      vậy ư?”. Vu Nhã Tĩnh rất hoang mang lo sợ, con đây là lần đầu tiên bị bệnh.

      Đến nửa đêm , nghe thấy tiếng xe jeep, Chung Linh mặc váy ngủ liền ra ngoài cửa, dép lê, mở cửa nhà, nhìn thấy trước cửa nhà mình chiếc xe jeep đỗ ở đó.

      Chu Bảo Cương cùng với Vương Duệ và Chu Khải vừa xuống xe nhìn thấy đèn nhà trung đội trưởng liền sáng. Chu Bảo Cương hiểu ý nở nụ cười, nụ cười này đại biểu cho vui mừng, niềm kiêu ngạo. Nhưng mà ngay khi cửa phòng mở ra, mọi người đều ngây ngẩn cả người. Nhở ánh đèn trong phòng, ba người nhìn thấy người con như tinh linh, tóc dài rối tung, chiếc áo dài trắng , mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể yểu điệu. Đến lúc ấy ôm lấy cánh tay Chu Bảo Cương, ba người mới giật mình phản ứng. Người phụ nữ này như tiên nữ, da thịt trong suốt như thực. Chung Linh nhìn ba người sững sờ ở nơi đó, bọn họ làm sao vậy, cúi đầu nhìn váy ngủ của mình, chẳng lẽ bọn họ tiếp thụ được?

      Chu Bảo Cương phản ứng lại đầu tiên, thô lỗ ôm lấy vai Chung Linh, kéo nhanh vào nhà. Chung Linh căn bản là theo kịp tốc độ của , dưới chân lảo đảo theo vào nhà. Ngoài cửa Vương Duệ và Chu Khải vẫn sững sờ đứng đó, mãi đến khi tiếng cánh cửa nhà trung đội trưởng đóng rầm cái mới tỉnh lại

      “ Đáng lẽ nên giới thiệu chúng ta chút chứ nhỉ?” Chu Khải , đây phải là lễ tiết tối thiểu hay sao?

      thấy là quần áo chị dâu ổn à?” Vương Duệ cũng hiểu được, từ đầu đến chân chị dâu bao kín ,nhưng mà trong long thể thừa nhận người ấy rất khá, ngũ quan xinh xắn, dáng người yểu điệu, khí chất thoát tục.

      “ Sao vậy?”. Chung Linh Chu Bảo Cương bị làm sao. Chẳng lẽ có làm điều gì đúng ư?

      “ Em cứ mặc như thế này mà ra ngoài?”.

      Thanh lớn đến nỗi tai ong ong, giờ tin tưởng lời Hàn Minh Minh , quân nhân chuyện đều khác gì kêu to, nhưng đây là lần đầu tiên to tiếng với như vậy. Nhìn xoa thắt lưng, bộ dáng tức giận, chẳng lẽ công tác của có vấn đề?

      với em đấy, quần áo này là gì vậy?”

      Chu Bảo Cương biết mình bị làm sao, chuyện này căn bản đáng để giận như vậy.

      “ Áo này..là em tự mình làm, khi ngủ mặc, sao thế?”

      Áo này rất tốt mà, đơn giản và thoải mái.

      “ Đây là loại quần áo lố lăng gì? Để cho người khác thấy như thế nào? Em vậy mà còn biết kiểm điểm ư?”

      Chung Linh ngây ngẩn cả người. Lời này của chẳng khác nào cắm sâu vào tim nhát, động chạm đến nỗi khổ riêng thể xâm phạm, huống chi những lời này do ra. Chung Linh rớt nước mắt, để ý gì đến , trở lại giường nằm xuống.

      “ Này, Tiểu Linh.”

      Lời vừa khỏi miệng Chu Bảo Cương hối hận, biết mình cái gì nhưng chính mình chứng kiến cảnh người đàn ông khác nhìn thấy xinh đẹp, khêu gợi của cực kì khó chịu. hoàn toàn thể khống chế được cảm giác ghen tuông. Đến khi thấy rớt nước mắt, mới thanh tỉnh lại. Đây là lần đầu tiên ở trước mặt lạnh lùng xoay người, thực là khiến phát hoảng.

      Chung Linh nằm giường , mặt hướng ra ngoài, dù nước mắt rơi nữa nhưng vẫn rất đau lòng. nghĩ đến trong cảm nhận của lại là như vậy. là gì chứ? Vì , trả giá nhiều như vậy, nhẫn nhịn nhiều như vậy ,hơn nữa chẳng lẽ còn biết và hiểu là người như thế nào sao? biết tâm ý của đối với ? là quá đáng, thể tha thứ cho lần này được.

      Chu Bảo Cương cởi quần áo rồi chui vào trong chăn, nhìn Chung Linh quay lưng về phía mình, trong lòng cực kì khó chịu. Tuy rằng hơi nặng lời nhưng cũng có gì nhiều mà. thấy các đôi khác cãi nhau, vô luận là vợ chồng chị , hay là các chiến hữu có vợ đến thăm đều kịch liệt hơn so với thế này biết bao nhiêu lần. Phụ nữ là thể nuông chiều, mọi người đều như vậy, thể chịu thua nên chỉ có thể oán hận nằm ngủ.

      Đối với hai người mà đây là đêm rất dài.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 40



      Sáng ra, Chung Linh thức dậy chuẩn bị điểm tâm. Chu Bảo Cương chuyện với , cũng để ý. Lần này cực kì tức giận. Đến lúc này Chu Bảo Cương mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

      Đối với Chung Linh mà , lần này đả kích rất lớn, khiến cho bắt đầu hoài nghi có nên tiếp tục nhưng làm sao bây giờ? Làm sao có thể nữa? sao có thể đối xử với như vậy. Mỗi lần nghĩ đến là lại thấy đau, nước mắt cứ chảy ra.

      Chu Bảo Cương ăn xong điểm tâm rồi , vốn muốn cùng chuyện nhưng căn bản chẳng để ý đến , chỉ có thể tỏ ra ung dung mà thôi.

      Chung Linh có thói quen, mỗi khi tâm tình tốt thích làm việc, mấy ngày nay, đồ đạc trong nhà có gì đều lau lần, mắt thấy lớp sơn đỏ sàn nhà ngày càng mờ, bảo ban hậu cần mang đến hai thùng sơn để sơn lại nhà toàn bộ.

      “ Nhà chị ấy lau xong rồi, đến lượt nhà chúng ta chứ?”. Hàn Minh Minh ôm Đại Nha ,hỏi.

      đâu, nghe chị ấy sao, mùi sơn tốt cho phụ nữ có thai và trẻ , cho nên chị ấy mới tạm thời chúng ta đừng sang nhà chị ấy.”

      “ Hay là chúng ta nghĩ cách khuyên nhủ . Vương Duệ nhà em dạo này mệt chịu được, ấy tâm trạng trung đội trưởng mấy ngày nay tốt, hành hạ cấp dưới thảm.”

      còn cách nào khác, Hàn Minh Minh cũng muốn quản chuyện nhà khác nhưng lại có liên quan đến chồng phải quản thôi.

      “ Chị cũng biết vậy nhưng hỏi chị ấy chị , Chu Khải nhà chị hỏi trung đội trưởng ấy cũng vậy, em xem chúng ta khuyên thế nào được?”

      là khó giải quyết! Huấn luyện của trung đội trưởng gần đây đều cực kì nặng nề. Chu Khải hôm qua về được chuyến mà gầy hẳn

      “ Chung Linh, chị cãi nhau với trung đội trưởng ư?”, Hàn Minh Minh hỏi. Chung Linh trả lời, việc này Vu Nhã Tĩnh cũng từng hỏi qua. Chu Bảo Cương vài ngày có trở lại, hai người bọn họ cãi nhau căn bản phải là bí mật gì

      “ Có chuyện gì cứ với chúng em, chồng chị Nhã Tĩnh phải là chính ủy sao? Khẳng định có thể giải quyết cho chị.”

      Chung Linh vẫn lên tiếng, điều này sao có thể cho người khác nghe được.

      “ Đúng vậy, chị Chung Linh, chị có biết ? Chỉ vì chị cãi nhau, cả trung đội hai lâm vào nước sôi lửa bỏng . Mỗi ngày đều phải hành quân gấp, còn lại đủ mọi loại huấn luyện khác…tóm lại, chị à, xin chị thương xót cho bọn họ với!”. Hàn Minh Minh chỉ có thể như vậy.

      “ Đúng vậy, Đại Nha mấy ngày hôm nay đều tìm ba nó !”.

      Đại Nha nhà mới mấy tháng mà biết tìm ba? Chung Linh có để ý đến hai người nhưng từ miệng của hai người cũng biết tại cũng rất khó chịu! Xứng đáng!

      Chu Bảo Cương mấy ngày nay đều ngủ ở trung đội, tỉnh táo ngẫm lại, biết lời ngày hôm đó có hơi nặng lời nhưng nghĩ nó có gì to tát đến thế. tuyệt đối thỏa hiệp, tuyệt đối đầu hàng, Chu Bảo Cương từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ biết đến đầu hàng đâu.

      Chạng vạng, ba gia đình “đầu sỏ” của trung đội hai đều tập trung ở nhà chính ủy Chu Khải. Tuy là Chu Khải mời khách nhưng Vu Nhã Tĩnh bận trông con nên chân chính nấu cơm là Chung Linh. Bữa cơm sum vầy Nam Bắc nên đương nhiên phải có món ăn của cả hai miền, món thịt nguội miền Nam Chung Linh làm rất ngon, lại thêm vài món sở trường miền Bắc của nữa. Chung Linh cũng mang theo rượu trong nhà còn hôm trước dung để hạ sốt cho Đại Nha. Hàn Minh Minh cũng mang theo chai rượu vang rất được. Nếu phải sắc mặt Chu Bảo Cương từ đầu bữa đến cuối bữa đều tốt bữa lien hoan này chắc chắn rất náo nhiệt mừng vui. Tâm tình Chu Bảo Cương tốt là vì Chung Linh hoàn toàn cho bậc thang nào để hạ, cũng hề chủ động chuyện với , khiến cho cảm thấy mất mặt nếu chủ động trước. Tâm tình Chung Linh cũng tốt, ràng sai lại chịu xin lỗi. quyết định, nếu biết kiểm điểm tuyệt đối mở miệng trước.

      Ăn xong bữa cơm, Chu Bảo Cương uống ít rượu,mặt đỏ tưng bừng. Vương Duệ nhìn Chu Khải mà cùng thở dài, thế này còn cần gì bọn họ ép rượu chứ, tự mình trung đội trưởng uống rượu giải sầu rồi.

      Chung Linh nhìn uống lien tục như vậy cũng đau lòng, biết đây là muốn cho xem. là hiểm mà! ràng là khổ nhục kế, nếu cứ mặc kệ thể nào cũng vin vào cớ đấy quan tâm , đau lòng ,hóa ra là sai mới đúng. Nhưng nếu quan tâm tương đương là tha thứ cho . thể để chuyện này dễ dàng quên như vậy, bằng về sau càng coi ra gì.

      Bữa cơm cứ nặng nề mà ăn xong như vậy!

      là lãng phí rượu ngon này của em. Đáng lẽ nên để đến thời điểm mừng công lấy ra mới đúng.” Hàn Minh Minh tiếc nuối, Vương Duệ ở bên cạnh thấy vậy vỗ vỗ an ủi vợ.

      Dưới giúp đỡ của Chu Khải, Chung Linh cuối cùng cũng đỡ được Chu Bảo Cương về nhà.

      Lúc Chu Khải trở về Vương Duệ túm lấy hỏi:” Thế nào? say ư? “ Vương Duệ rất lo lắng đạt được hiệu quả như mong muốn.

      “ Yên tâm , tửu lượng của trung đội trưởng chỉ có vậy đâu, vừa rồi ấy còn nháy mắt với mình .” xong, cả hai cùng hục hặc cười dấu.

      Chu Bảo Cương cao lớn lại cường tráng như vậy mà chỉ có mình Chung Linh loay hoay chiếu cố là rất vất vả, nhất là khi còn giận .

      “ Bà xã à..”

      “ Làm sao?”. Chung Linh tức giận đáp.

      “ Tiểu Linh!”

      “ Làm sao nữa?”

      “ Tiểu Linh….”

      Chung Linh mặc kệ , còn mải cởi quần áo cởi giầy cho . là quá nặng. Sau đó, lấy nước nóng từ phích vừa pha trà vừa chuẩn bị khăn nóng lau người. Chu Bảo Cương tại bị Chung Linh cởi quần áo chỉ còn sót lại quần lót , cứ lau người cho nhưng ý chí cũng rất kiên định, hề hướng đến chỗ nên nhìn, tự cho mình sắc dụ cũng vô dụng thôi,lần trước cũng làm như vậy, lần này tuyệt đối thể để thành công được.

      Sau khi thu thập xong đâu đấy, ngồi giường nhìn gương mặt đỏ bừng, biết làm gì cho tốt. đứng dậy cởi quần áo rồi mặc áo ngủ vào, nghĩ, muốn mặc càng mặc . Tháo dây buộc tóc, vừa chải tóc vừa nhìn vào gương, thực thương cảm, người ở ngay bên cạnh nhưng khoảng cách trong tim lại rất xa. Vừa chải đầu lát bỗng dung lại nhớ tới lời mẹ , buổi được chải đầu, chải đầu buổi tối là cho quỷ xem. Chính tại là để cho ai xem cơ chứ? Quay đầu lại nhìn ngủ, trong lòng thấy khổ sở, người ta đều phụ nữ muốn mình xinh đẹp là để cho người ngắm, còn lúc này sao?

      “ Tiểu Linh…” gọi , còn cách nào khác chỉ có thể đến bên cạnh xem muốn gì.

      “ Em có pha trà muốn uống ?”

      tức giận nhưng vợ vẫn quan tâm , khiến rất cảm động, nhìn mặc chiếc áo ngủ màu trắng đấy, trong lòng thầm cười, ấy là giận dỗi với đây. lập tức nở nụ cười kéo vào lòng.

      “ Tiểu Linh, Tiểu Linh của .”

      Chung Linh biết có say rượu, tay còn luồn vào trong áo ngủ , tùy ý vuốt ve đây này.

      muốn.”

      dung sức bỏ tay ra,đừng nghĩ như vậy mà dễ dàng tha cho được.

      có lối thoát ư? Chu Bảo Cương ỷ thế mượn rượu làm càn, hoàn toàn để ý tới, chốc lát cởi ra chiếc áo đầu sỏ gây nên tranh chấp, chính cũng cởi nốt chướng ngại vật cuối cùng. Chung Linh thấy ngăn cản được, liền mặc kệ, buông xuôi,để muốn làm gì làm. Nhưng mà Chu Bảo Cương cũng là kinh nghiệm đầy mình, lập tức nhìn thấu ý đồ của , bắt đầu kiên nhẫn….

      “Ư…”. Chung Linh cắn môi dưới, cho mình được phát ra tiếng rên rit, nhắm mắt nhìn nhưng càng là như vậy, cảm giác càng nhạy cảm. Đôi môi nóng bỏng của cứ kéo dài từ ngực dần dần xuống dưới,sắp đến….

      được! A….! , nơi đó…”

      thế nhưng….

      “ Sợ cái gì? phải mỗi ngày em đều tẩy rửa sạch sao?”.

      Chung Linh ngây ngẩn cả người, làm sao biết. Gian trá! Hận chết !

      ……”

      Đây là cảm giác gì? Lưỡi của ở nơi cấm địa của . lúc này hoàn toàn biết phải làm gì. Hai tay cứ chới với cào xung quanh.

      Chu Bảo Cương ngờ chính mà “ phục vụ”, cảm giác thế nhưng cũng mãnh liệt,suýt khiến cầm cự được. Nương theo ánh sáng của đèn ngủ, có thể nhìn đến màu hồng mềm mại nơi đó, đây chính là nơi được chìm đắm trong khoái cảm ư?

      được, được nhìn…”

      Chung Linh thấy có động tác gì nhìn xem, thấy nhìn chằm chằm nơi đó của phát hoảng, xấu hổ quá bèn dung sức giãy dụa. Chu Bảo Cương thấy vợ đỏ bừng hai má tim mềm xuống. muốn thừa nhận là ghen, chịu nổi khi thấy người đàn ông khác ngơ ngác nhìn vợ , thậm chí tại nghĩ nếu có người nhìn thấy bộ dáng này của . được! Bắt lấy hai chân của , trực tiếp vọt vào. Chung Linh hoảng sợ, mãnh liệt này làm cho sợ hãi đồng thời khiến cảm thấy lạ lạ.

      “ A! chút….”

      Càng càng mạnh hơn.

      “ Em là của ,là của . A….”

      biết có phải do tác dụng của cồn mà Chung Linh có cảm giác cái đó của biến hóa, càng to thêm. Điều này là khổ cho , lúc này hoàn toàn thương hương tiếc ngọc gì mà tiến tới. Chung Linh chỉ có thể nhẫn nhưng tiếng va chạm cùng thở dốc của khiến cảm thấy rất khẩn trương.

      chút được ?”

      Nhưng càng càng làm càn. lật người lại, làm cho quỳ chống lên giường, như vậy càng tiện cho xâm nhập. Qua lúc lâu sau rốt cuộc xong.Chung Linh phẫn hận nghĩ, nếu ngày mai hàng xóm đến cười nhạo nhất định cắn chết .

      “ Tắt đèn .”

      Chung Linh còn chút sức lực nào nữa.

      “ Ừ, tắt ngay đây.”

      Chu Bảo Cương nhìn thân mình vợ giường, này là cảnh đẹp mà! Chung Linh xoay người sang chỗ khác, có thể nhìn thấy nơi mềm mại kia chảy là chất dịch màu trắng, đây ràng là dụ hoặc người đàn ông nào có thể cưỡng được.

      “A! được, điên rồi.”

      “ Lại lần nữa thôi, đấy, ngoan, em cứ ngủ .”

      được, a… Em thực tức giận đấy, giận đấy.”

      Cho dù cũng vô dụng.

      Đến tận trưa ngày hôm sau, Chung Linh mới tỉnh lại, ngoài ý muốn phát chiếc áo ngủ màu trắng người , sớm thấy đâu. công bằng, ràng là cùng nhau vận động nhưng vì sao chỉ có đứng dậy nổi. Nhưng mà nhớ lúc ấy còn tý sức nào ,làm thế nào có thể mặc quần áo, chẳng lẽ là mặc cho . Cái này tính là gì? Xin lỗi ư?

      Có thể là nghe thấy bên nhà Chung Linh có động tĩnh nên hàng xóm đến thăm.

      “ Chị dâu, ngày hôm qua chị ngủ muộn hay sao mà giờ mới rời giường?”. Hàn Minh Minh cười hỏi.

      Chung Linh đến giờ vẫn còn chưa nguôi giận mà giờ lại thêm tội nữa rồi. Hừ!

      “ Em thấy trung đội trưởng rất sớm, phải hôm qua ấy say lắm sao?”. Vu Nhã Tĩnh cũng vô góp vui.

      Hai người này có phải quá nhàn rỗi hay ?

      Thấy sắc mặt Chung Linh tốt , Vu Nhã Tĩnh vội lảng sang chuyện khác.

      “ Chị Chung Linh, em nghe nhà em , có khả năng chị với Minh Minh được phân công tác dạy học ở trường tiểu học.”

      “ Dạy học? Là công tác chính thức ư?”

      “ Có mấy mươi đứa, toàn là con quân nhân trong khu, bởi vì tiểu học phụ cận quá xa nên tạm thời để cho an bài cho hai người trông nom.”

      Quân khu này vừa mới thành lập lâu,vấn đề này chỉ có thể chậm rãi tiến hành,dần dần thay đổi sau.

      “ Trời ạ! Làm giáo viên á? Em mang thai,nếu chẳng may mấy đứa đụng phải làm sao bây giờ?”

      Chung Linh thấy những lời này của Minh Minh cũng có lý.

      “ Nếu em với Chu Khải nhà em tình hình này .” Chung Linh chỉ có thể với Nhã Tĩnh về chồng ấy. Chuyện của quân khu vẫn là nên ít nhúng tay vào,nếu có thể bị chồng cho ăn mắng.

      “ Vâng, nhiều người nhà như vậy,chắc có khả năng tất cả đều làm giáo viên được.”

      Chung Linh chưa bao giờ nghĩ làm giáo viên, như vậy có thể dạy được ? Thôi cứ tới đâu hay tới đó. Mấy hôm trước Tiểu Vân gửi thư công việc bên đó tiến triển rất thuận lợi. ấy nghe theo lời khuyên của Chung Linh nên sắp xếp công việc cho mười mấy chiến sĩ xuất ngũ, trong đó có hai người là thương binh. Chính vì việc này mà ba chồng ấy được cấp khen ngợi. Cuộc sống của ba mẹ chồng Chung Linh cũng có gì biến hóa,lần trước gửi thư Đinh Vinh có dặn bắt đầu chuẩn bị dạng câu đối. ta đến, đúng thực là quên, hẳn là nên bắt tay vào chuẩn bị thôi.

      Ngày hôm sau, Chu Bảo Cương trở về, đúng lúc Chung Linh làm cơm chiều. Thấy trở lại, cũng để ý đến. Chu Bảo Cượng thấy vợ vẫn còn chưa nguôi giận chỉ có thể cố gắng lấy lòng, giúp đỡ Chung Linh rửa rau, nhóm bếp. Bận bịu lúc mà vẫn thấy thèm liếc lấy cái, sốt ruột. Trong lòng , người cực kì quan trọng,là người nhất nhưng mấy lời như vậy có lẽ cả đời cũng chẳng nên lời.

      “ Tiểu Linh, em còn tức giận ư?”

      Chu Bảo Cương thử hỏi chút nhưng vẫn làm như nghe thấy.

      biết nên làm mạnh như vậy nhưng là nhịn được, lần sau…”

      câm miệng, …đừng tưởng có thể dễ dàng quên như vậy, em vì sao tức giận trong lòng hơn ai hết.”

      Định đục nước béo cò ư? Mơ tưởng!

      vậy phải là vấn đề “làm mạnh quá” ? Vậy sau này…”

      là giảo hoạt, cố tình lơ hả? Chung Linh trừng mắt nhìn , nếu mà còn dám tiếp tối nay đừng nghĩ có thể tiến vào phòng ngủ. Tuy rằng kiểu trừng phạt này là tối kị đối với việc duy trì quan hệ vợ chồng nhưng xấu như vậy cần phải nhận được giáo huấn.

      Chu Bảo Cương thấy thể quá quan, đành phải sờ sờ cái mũi, khụ khụ : “ Lần trước,…việc đó, xin lỗi.” nghĩ lần rồi nếu mà còn tức giận cũng mặc kệ.

      Chung Linh nhìn dáng vẻ của , nhận sai mà còn khí thế như vậy, nhưng mà thể để ý đến được. Nếu làm tốt còn phải quay ra dỗ khổ.

      “ Ăn cơm thôi.”

      Chu Bảo Cương nghe vậy như được đại xá, vội vàng vui tươi hớn hở ngồi xuống ăn cơm.

      Vương Duệ cùng Chu Khải rốt cuộc là có thể về nhà với vợ con. Vợ chồng nhà trung đội trưởng còn cãi nhau nữa, đúng là quá tốt.

      xem có việc gì chứ?”. Vương Duệ hỏi Chu Khải.

      “ Khẳng định là thành vấn đề, …”, Chu Khải lại ghé tai cho Vương Duệ nghe.

      ? nghĩ tới trung đội trưởng cũng có bản lĩnh đối phó với phụ nữ đấy.” Vương Duệ tưởng ấy chỉ biết đánh giặc với huấn luyện thôi chứ.

      “ Cậu về sau học tập chút, để còn xử lý vợ cậu, chứ đừng suốt ngày cãi nhau như thế.”

      Vợ Vương Duệ dễ quản nhưng đàn ông có bao giờ thừa nhận mình vô năng đâu. “Đó là ấy cứ thích làm ầm lên ấy chứ!”

      Chu Khải để ý đến ta. Đội trưởng về nhà với vợ thế này bọn họ cũng có thể thở chút.

      “ Chuyện công tác cho người nhà thế nào? Cấp sắp xếp chưa?”. Hàn Minh Minh thúc giục là ở nhà rất buồn , lại chẳng có tiếng chung với hai người hàng xóm,thế mà hai ngày trước còn nghe ba người thân thiết lắm.

      “ Cấp là muốn tạm thời xây dựng khu tiểu học,chuyện khác còn chưa gì.” Chu Khải lo lắng cho vợ , con còn quá ,như vậy áp lực rất lớn.
      Tôm ThỏPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 41: Phụ nữ



      Mấy người Chu Bảo Cương lại bắt đầu bận rộn. Lần trước về tới mệt đến nổi lên thẳng giường nằm, còn đem về bọc quần áo, trong đó là hai bộ quần áo toàn là bùn đất. Thiệt chẳng biết bọn họ làm cái gì. Chung Linh ngồi ở ngoài sân, mất hết hơn tiếng đồng hồ mới có thể giặt sạch được hai bộ quần áo đó. Chu Bảo Cương nằm xuống là ngủ cả ngày trời, chắc là mệt nhừ người rồi. Chung Linh từ từ cũng quen với nếp sinh hoạt của lính. Lấy ví dụ như tiếng hiệu lệnh thức dậy buổi sáng. Dù cho có là ngày lễ gì chăng nữa, chỉ cần sau khi tiếng hiệu lệnh vang lên có muốn ngủ tiếp cũng ngủ nổi. Bởi vì ngay sau đó là từng đợt những tiếng kêu hô, tiếng khẩu lệnh, ngủ được mới lạ! những thế, bé Đại Nha nhà Châu Khải kế bên, sau khi tiếng hiệu lệnh vang lên lúc, rất đúng giờ đến gõ cửa nhà , kiếm cùng chơi đùa. Sau mấy lần Chung Linh làm bánh trứng cho con bé, nó cực kỳ quý , mỗi ngày con bé đều rất đúng giờ kêu mẹ dắt mình qua, đến cả bữa sáng cũng ăn ở nhà Chung Linh.

      Đến nhà Chung Linh ăn chực phải chỉ có mẹ con Đại Nha, mà còn có Vương Duệ, cậu ta thể nuốt trôi được thức ăn bỏ đường. Vì thế mà ba người đó thường xuyên ăn cơm ở nhà của Chung Linh. Người nào người nấy da mặt cũng dày !

      buổi sáng, Vu Nhã Tĩnh lại đưa Đại Nha qua nhà Chung Linh chực cơm. Vừa nhìn Chung Linh làm cơm, vừa đứng bên cạnh tám chuyện. “Chị dâu à, cho chị nghe chuyện hay ho nè.” ra điều này, Vu Nhã Tĩnh nhịn nổi bật cười.

      “Có chuyện gì vậy? Xem kìa!” Chung Linh thấy nước trong nồi sôi, vừa cho gạo vào nồi, vừa nhìn qua Vu Nhã Tĩnh.

      “Chắc chị biết vợ chồng nhà Vương Duệ toàn cãi nhau chứ?”

      “Ừ, vậy sao?” Chung Linh nhìn , vợ chồng nhà đó rất hay cãi nhau, cãi nhau mới kỳ lạ!

      Châu Khải nhà em thấy nhà họ toàn cãi nhau nên khuyên Vương Duệ là đừng có to tiếng với vợ nữa. sao Hàn Minh Minh cũng mang thai đó! Sau đó Vương Duệ , ta cũng chẳng thích thú gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng lớn lối của vợ khí lại bốc lên đầu. Nghe vậy, nhà em liền hiến kế cho Vương Duệ: khi mà người ta cãi nhau với mình, hãy tưởng tượng trong đầu rằng người đứng trước mặt mình trần như nhộng, chỉ cần tưởng tượng như thế, chẳng thể nào tức giận được nữa, còn cảm thấy buồn cười nữa kia, vậy là cãi nhau được rồi! Chị đoán thử sau đó ra sao nào?”

      “Sau đó thế nào?” Chung Linh cũng có nghe qua cách này, biết có dùng được hay , bản thân từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua là thử.

      “Cuối cùng chàng Vương Duệ đó , chắc chắn là xài được! Nếu như tưởng tượng Hàn Minh Minh trần như nhông đứng trước mặt cãi nhau với mình, ta chắc chắn kéo lên giường ngay...” Càng về sau giọng càng . Chung Linh nghe vậy cùng với Vu Nhã Tĩnh cười rộ lên.

      Đúng lúc cười, Hàn Minh Minh xuất ! Hai vừa nhìn thấy Hàn Minh Minh, nghĩ đến những gì vừa , nhịn được lại cười càng lớn.

      “Mấy chị cười gì vậy?” Hàn Minh Minh thấy dáng điệu của bọn họ rất vui vẻ.

      có gì, sao mới sáng sớm đến vậy?” Bình thường Hàn Minh Minh qua sớm thế này.

      “Mấy chị còn chưa biết hả? Trung đội sắp mở tiệc nghênh đón đó!” Hàn Minh Minh cực kỳ hưng phấn.

      “À, em biết, Châu Khải nhà em tổ chức mà. Những đội khác đều mở tiệc hết rồi, chỉ có đội của mình vì Đội trưởng đồng ý, nên vẫn chưa tổ chức thôi. Cũng là do cấp nhắc, nên đội trưởng mới đồng ý đó.” Chuyện này Vu Nhã Tĩnh biết từ sớm.

      “Vậy hả? Chị nghe ai hết.” Chung Linh chưa nghe qua chuyện này. Chuyện Chu Bảo Cương muốn tổ chức tiệc nghênh đón là hoàn toàn có thể, là người rất thích mấy thứ màu mè. Hơn nữa, cái chuyện cố chấp kia hoàn toàn giống với cá tính của .

      “Biết tổ chức lúc nào ?” Hàn Minh Minh biết cặn kẽ chi tiết.

      “Chắc là tối mai?” Vu Nhã Tĩnh có nghe chồng mình qua.

      “Vậy là phải chuẩn bị cho tốt mới được.” Hàn Minh Minh cực kỳ hưng phấn. Trong bữa tiệc chắc chắn có khiên vũ, có cơ hội để được thể bản thân. nàng còn có bộ váy rất đẹp nữa cơ.

      “Chị dâu, chị mặc gì?” Vu Nhã Tĩnh chẳng có quần áo gì đẹp đẽ, gặp những dịp thế này, là phụ nữ sao nóng lòng chứ.

      “Đúng là chị có hai bộ váy, bộ chị mặc hợp lắm, em có cần ?” Chung Linh biết việc Vu Nhã Tĩnh có quần áo gì bắt mắt ắt hẳn àm ấy khó xử, ở chung bao lâu nay, chẳng lẽ thể nhận ra?

      “Vậy ư? Cho em xem với.” Dù sao cũng là quần áo người ta mặc hợp, chắc cũng phải quần áo gì đẹp đẽ. Vốn là dân quê, Vu Nhã Tĩnh chẳng có quần áo gì hợp mốt, những quần áo mặc thường hay bị Hàn Minh Minh cười nhạo.

      “Cho em xem nữa với!” Có chuyện tốt như vậy, tất nhiên Hàn Minh Minh cũng muốn tranh thủ.

      Thấy hai người bọn họ gấp gáp như vậy, Chung Linh chỉ còn cách dừng công việc lại, lấy quần áo cho họ xem.

      Lúc Chu Bảo Cương nằm viện, Chung Linh có mua hai bộ váy, bộ váy màu đen và bộ sọc ca rô, muốn đưa cho Vu Nhã Tĩnh bộ. Bình thường chẳng ai thích mặc màu đen hết, nhưng nếu kiểu dáng đẹp và thích bộ váy đó những chuyện khác cũng mặc kệ . đem bộ sọc ca rô ra, là sọc cam pha đỏ và trắng, theo như gu thẩm mỹ của thời bấy giờ, đây là bộ đầm liền thân rất đẹp, kiểu dáng trang nhã, màu sắc tươi sáng.

      Vừa thấy bộ váy là Hàn Minh Minh mê ngay, “Đẹp quá à, cho em !” Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh bị câu làm cho sửng sốt, nàng này quá ngang ngược! Chung Linh tặng cho Vu Nhã Tĩnh, bây giờ mà kêu ấy tranh giành với Hàn Minh Minh chỉ có thua thôi.

      “Vậy em đem bộ váy màu hồng của em cho Nhã Tĩnh . Lúc đầu chị tính tặng bộ này cho ấy, nếu như em thích, nhường bộ váy màu hồng của em cho ấy .” Chung Linh hiểu cái tính trẻ con của Minh Minh.

      “Hả!” Hai bộ váy , bộ nào Hàn Minh Minh cũng muốn có.

      “Chị em chúng ta đều có đồ để mặc mới được, nếu như em thích, sau này quần áo của chùng ta có thể cho nhau mượn. Dù sao ngày mai em cũng có mặc cả hai bộ được đâu!.” Chung Linh chỉ còn cách khuyên như vậy.

      “Vậy sau này chị có gì tốt cũng phải cho em nữa nha, sao mà chỉ có cho ấy, cùng là chị em với nhau chị được thiên vị!” Đúng là những lời của con nít mà! Dù vậy Chung Linh vẫn cảm thấy thích tính cách thẳng thắn của , có nhiều người trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại khác.

      “Ngày tháng còn dài! Em đừng có mọn nữa.” Chung Linh cầm lấy bộ váy đưa qua cho Vu Nhã Tĩnh, đón lấy đứa con trong tay , để thử đồ. lát sau, Vu Nhã Tĩnh từ trong phòng bước ra, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, màu sắc tươi tắn của chiếc váy rất tôn màu da.

      Buổi tối, lúc Chu Bảo Cương về, nhìn thấy Chung Linh nằm giường đọc sách nên tò mò đến gần. “Sách gì vậy?”

      “Tiếng .” Chu Bảo Cương chẳng thể nghĩ đến chuyện này, vợ của đúng là có chí cầu tiến.

      “Em xem sách này để làm gì vậy?” Chu Bảo Cương phát ra vợ mình có rất nhiều điều mà chưa hề biết đến.

      “Em muốn thi lấy cái bằng.” Đây là lời lòng, bây giờ có bằng cao trung còn dễ kiếm việc, nhưng sau này lại khác. Tốt hơn vẫn cứ nên chuẩn bị trước.

      “Vậy à? Vậy cũng tốt, cũng muốn học nữa!” nay quân đội cũng đề xướng việc đại hóa quân , cũng chính là những điểm mới mẻ đối với lớp quân lính bọn họ.

      vậy à? Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng! Nhưng nếu có gì em biết phải chỉ em nha.” Những lời Chung Linh ra phải là những lời khách sáo, hy vọng có ai đó chỉ dạy cho . Bỏ sách vở lâu như vậy, giờ muốn học lại chẳng dễ chút nào. Tương lai sau này tiếng trở nên rất thông dụng, từ bây giờ chỉ biết học lại từ đầu.

      có thể chỉ dạy cho em, còn em khi nào mới chịu sinh con cho hả?” Lại là câu hỏi này, trong lòng Chung Linh thầm , em còn muốn hơn nữa đó!

      “Đừng có hỏi em mãi thế chứ, mảnh đất của em sẵn ra đấy kìa, là hạt giống của mãi chịu nảy mầm chứ bộ, em biết làm sao?” giận , chằng buồn lật sách, thế mà cả nửa ngày trời chẳng có động tĩnh gì, vừa ngẩng đầu lên nhìn , nụ cười gian tà treo khóe miệng, ánh mắt chăm chú nhìn chút hảo ý.

      “Đợi , bình tĩnh , là em đùa đấy, em còn phải đọc sách nữa, đấy, phải cũng ủng hộ em đấy sao? A... lần trước em còn chưa khỏe lại nha, dừng tay ...” Trêu ghẹo Chu Bảo Cương hậu quả đúng là đáng sợ mà.

      “Bây giờ chăm chỉ cày cấy cho em.” Chu Bảo Cương xong làm liền, trực tiếp đặt vợ nằm dưới thân mình. Chung Linh nhìn thấy vòm ngực của lộ ra, nuốt nuốt nước miếng, bàn tay lần xuống bên dưới, bắt đầu khiêu khích bên tai .

      có trữ đủ hạt giống đó?” Tay dùng lực chà xát.

      “Hum... Hôm nay em có van xin thế nào cũng vô ích! Lần này nhất định phải cho em biết tay.” này đúng là khó bảo mà, xót , vậy mà lại hề biết sợ. Nếu sớm biết thế này, cần phải kiềm chế.

      Nhấc hai chân của vợ đặt lên vai mình, tay giữ lấy cái vật sớm phản ứng, nhàng đùa giỡn xung quanh chỗ nhạy cảm nhất của . Chung Linh nhất thời nhịn được mà phát ra tiếng rên đầy mờ ám. Ngọn lửa trong cơ thể bùng lên, thèm muốn cũng dâng lên mãnh liệt, các giác quan chịu kích thích trở nên vô cùng nhạy cảm, động tác này của Chu Bảo Cương khiến cho khó lòng mà kiềm chế. Nhìn thấy vợ hứng thú như vậy, Chu Bảo Cương vẫn tiếp tục dùng cái cương cứng của mình cọ xát ở bên ngoài nơi mềm mại nhạy cảm kia, Chung Linh là chịu nổi giày vò này.

      , nhanh chút ... “Chung Linh vô thức cào lên vai của chồng, khiến cho cái tên xấu xa này nhếch miệng nở nụ cười ngạo nghễ.

      ...

      Ngày hôm sau Chung Linh lại dậy muộn, ngay đến cả tiếng hiệu lệnh buổi sáng cũng nghe thấy. Sáng sớm, lúc Vu Nhã Tĩnh đến, Chung Linh mới luống ca luống cuống từ trong chăn bò dậy, sao mà cơ thể mảnh vải nào vậy nè!

      Nguyên cả ngày, Hàn Minh Minh đều cực kỳ chờ mong bữa dạ hội tối nay. Chung Linh hiểu, bây giờ là bà bầu đó, huống hồ còn có chồng theo nữa, vậy còn trưng diện sặc sỡ để làm gì cơ chứ? Nhìn thấy hết vẽ lông mày lại thoa son, Chung Linh cũng bị hưng phấn của làm cho vui lây. Hàn Minh Minh còn trang điểm cho Vu Nhã Tĩnh, nhưng Chung Linh từ chối. Phong cách trang điểm của thời đại này đều là lông mày vẽ đậm lên, môi thoa cho đỏ chót, còn mắt bôi cho đen xì, đẹp chút nào. Mà Chung Linh cũng muốn làm cho hai người bọn họ mất hứng, nên chỉ đành bế Đại Nha đứng bên cạnh, còn phải liên mồm khen đẹp.

      Chạng vạng tối, Vương Duệ lái xe đến đón bọn họ. Nhìn thấy người vợ xinh đẹp của mình, cái chàng phó đội trường kia chỉ biết nằm gục xe.

      “Minh Minh à, trang điểm có đậm quá vậy?” Vương Duệ thể nào nhìn nổi nữa, trang điểm xinh đẹp như vậy, có hơi quá rồi phải?

      “Đậm hả?” Vu Nhã Tĩnh cũng trang điểm khác Hàn Minh Minh là mấy.

      “Lau bớt chút nhá.” Vương Duệ biết phụ nữ rất để ý những chuyện thế này, nhưng mà thể được. Xem Chung Linh kìa, khoác lên bộ váy liền thân màu đen, chút phấn son, nhưng dáng vẻ duyên dáng yểu điệu, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, làm người ta khó mà dời mắt, vừa sang trọng, lại vừa trang nhã.

      biết cái gì?” Hàn Minh Minh nghĩ, phụ nữ nay đều như thế cả, ngay cả mấy phim ảnh cũng trang điểm như vậy. Chung Linh thấy Hàn Minh Minh trang điểm đậm lắm, có thể là do Vương Duệ cảm thấy quen thôi! Nếu ngăn cản được, Vương Duệ cũng nữa, có cũng vô dụng.

      “Em cố mà học hỏi chị dâu .” Vương Duệ chỉ có thể như vậy với vợ mình.

      Lúc Chung Linh thay bộ y phục này bước ra, Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đều rằng màu sắc của nó quá u ám, nhưng mà Chung Linh cũng chẳng còn cách nào khác. Muốn tặng đồ cho người ta phải tặng đồ tốt chút, thể nào đem bộ váy màu đen này tặng cho Nhã Tĩnh được! Mà thấy mình ăn mặc thế này cũng rất được, phù hợp với phòng cách nhã nhặn của mình.

      Tiệc hoan nghênh được cử hành ở nhà ăn lớn, người đến dự đều là sĩ quan bên đội hai và người nhà của họ. Trừ ba người Chung Linh ra, Châu Khải còn đặc biệt mời thêm vài vị phụ nữ, là các bác sĩ và y tá trong bệnh viện thuộc đại đội. Trong số đó cũng có vài chị bác sĩ tuổi trung niên, cũng chỉ mặc quân trang hay là âu phục, còn mấy y tá đều mặc những bộ váy liền thân đẹp đẽ. Trong số đó, Chung Linh nhận ra người, người phụ nữ mà từng điên cuồng ghen ghét, người kết hôn với Chu Bảo Cương sau khi rời bỏ . Tình huống như thế này, chẳng lẽ khi vẫn còn ở chung với nhau, Chu Bảo Cương phản bội rồi sao? Hay là bị người ta quyến rũ? Chung Linh tuyệt đối nhận nhầm người. ta so với với trước kia trẻ trung hơn rất nhiều, nhưng dáng vẻ chẳng thay đổi gì cả, vừa nhìn cái có thể nhận ra ngay. ta rất xinh đẹp, mắt to tròn, môi hơi mỏng, da trắng bằng Chung Linh. ta mặc bộ váy liền, họa tiết hoa nhí, giày cao gót màu trắng, tóc để xõa tự nhiên, rất dài, là kiểu tóc dài mà Chu Bảo Cương rất thích.

      “Sao vậy?” Chu Bảo Cương vừa bước vào nhìn thấy bà xã mình. Trong biển người như vậy mà chỉ cần liếc mắt tìm thấy Chung Linh của . vẫn luôn chói mắt như vậy, khí chất riêng biệt, dung mạo kiều diễm, khiến cho từ sớm trở thành trung tâm của bữa tiệc này. Nhưng vẫn thản nhiên chẳng nhận ra điều đó. nên để cho đến đây mà, xinh đẹp như vậy, nên đưa ra cho mọi người nhìn ngắm thế này. cho phép người khác giành giật với . ra Chu Bảo Cương cũng nghĩ đến tình huống như thế này, vẻ xinh đẹp của dù có cố giấu cũng được, nên từ đầu muốn tổ chức bữa tiệc này.

      có quen với mấy vị bác sĩ, y tá đó ?” Chung Linh cũng ngốc đến nỗi hỏi trực tiếp về người phụ nữ kia.

      “À, quen vài người, sao vậy?” Sao mà vợ lại quan tâm đến mấy người trong bệnh viện vậy kìa, hay là có ai ức hiếp chăng? Nghĩ như vậy, sắc mặt của Chu Bảo Cương rất khó coi.

      có gì. Sao giờ này mới đến vậy?” Chung Linh nhìn qua chồng mình, mặc bộ thường phục thẳng thớm, cực kỳ tuấn. Nếu như là lúc thường chẳng kiềm chế mà trêu ghẹo rồi, nhưng hôm nay có tâm trạng đó.

      “Công việc kéo dài chút. Chúng ta qua bên đó ngồi .” Xem ra chắc chắn có người đắc tội với vợ của mình rồi, nghĩ vậy khiến Chu Bảo Cương rất khó chịu. kéo vợ mình đến chỗ khác ngồi, cách xa đám phụ nữ đó ra.

      Trong tiệc hoan nghênh tất nhiên phải có phần diễn văn của lãnh đạo, nhưng Chu Bảo Cương đẩy hết việc này qua cho chính ủy Châu Khải, còn mình ngồi ở dưới với bà xã. lúc đưa cho Chung Linh nắm hạt dưa, lúc dúi cho viên kẹo, sau đó còn giả bộ thèm nhìn lấy cái. Nhưng người mà Chung Linh để ý nãy giờ phải là ông xã mình, mà là người phụ nữ kia. Đối với Chung Linh mà , đây mới là đối thủ của , còn những người như Lâm Mỹ chẳng làm cho bận tâm tí nào. Nhưng người phụ nữ này giống, cuối cùng người có được Chu Bảo cương là ta! Điều này có nghĩa là gì? Chính là Chu Bảo Cương cũng có thể đem lòng nàng.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 42: Ngã bệnh



      Bữa tiệc bắt đầu bằng bài diễn văn của chính ủy Châu, sau đó phó đội trưởng Vương Duệ hát khúc quân ca. bài hát rất hào hùng, mà giọng hát cũng khá hay. Sau đó, bác sĩ Vương đại diện đoàn người bên bệnh viện trình diễn khoái bản Sơn Đông, nội dung liên quan đến những chuyện thêu dệt trong nhân gian, chính là câu chuyện về Võ Tòng - Võ Nhị Lang. Còn có vài cán bộ mà Chung Linh quen biết lên biểu diễn vài tiết mục. Sau đó, tiệc khiêu vũ mà mọi người háo hức mong chờ cũng đến. Hàn Minh Minh liền kéo Vương Duệ ra ngoài khiêu vũ. Chung Linh liếc nhìn Chu Bảo Cương, với cái dáng vẻ kia bảo đảm biết cái gì gọi là khiêu vũ. Còn những là biết, mà còn biết khá nhiều điệu nhảy nữa. Dù sao cũng từng là hồng lâu (1) khá có tiếng, mấy chuyện này sao lại biết chứ? Ôi, bây giờ đề cập tới chuyện này nữa!

      Sau vài bản nhạc, khí dần dần sôi nổi hẳn lên, có vài chàng bạo gan mời các khiêu vũ. Nhưng Chung Linh từ đầu đến cuối chỉ quan sát mọi người, chẳng ai dám đến mời phu nhân của Chu đội trưởng. Mà cũng do nãy giờ ngài trung đội trưởng kia luôn dùng ánh mắt sắc lạnh ném lên những người muốn thử vận may, khiến cho ai dám tiến vào cái vùng tử địa ấy lấy bước.

      nhảy hả?” Chung Linh hỏi chồng.

      biết nhảy, còn em?” Chu Bảo Cương nhìn vợ nghi hoặc. Mới từ quê lên biết khiêu vũ, như vậy cũng ít có kỳ lạ lắm nha.

      “Em cũng biết, nhưng muốn nhảy điệu với em hả?” Chung Linh cảm thấy khiêu vũ cùng nhau cũng khá là lãng mạn, có thể bồi đắp thêm tình cảm.

      “Về nhà em muốn nhảy như thế nào cũng được, giờ em xem bọn họ ôm ôm ấp ấp, còn thành ra cái thể loại gì.” Chu Bảo Cương đúng là con người cổ hủ cứng nhắc.

      đừng có quên rằng Mao chủ tịch, Chu thủ tướng, ngay cả tổng tư lệnh Chu Đức cũng biết khiêu vũ đó nha! Vả lại đây cũng là loại phép tắc xã giao mà.”

      Mọi người dường như cũng mơ hồ cảm nhận được đội trưởng mấy hào hứng, vậy nên ai cũng khá dè dặt.

      chính là biết đấy.” Cố chấp như đầu bò vậy!

      “Vậy, đội trưởng Chu, nhảy với em bản nhé?” Chung Linh thành khẩn đứng dậy, vươn tay ra kéo lấy cánh tay của , “mời” ông xã mình nhảy. Mặc dù xung quanh hai người hơi tối, nhưng vẫn có ít người chú ý đến bên này.

      “Em phải là biết nhảy sao?” Chu Bảo Cương cũng cảm thấy chú ý của mọi người muốn vợ của mình bị mất mặt, nhưng mà bản thân biết khiêu vũ, hơn nữa còn cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      biết cũng sao, chỉ cần di chuyển theo tiết tấu là được rồi. Dù sao cũng có nhiều người rành khiêu vũ mà.” Chung Linh nhận ra những người biết khiêu vũ nhiều, đa số mọi người đều nhảy bừa.

      Cũng mặc kệ ý kiến của chồng, lôi đứng dậy, kéo tay đặt lên eo của mình, hai người đứng rất gần nhau, từ từ nương theo tiết tấu, từng bước từng bước mà xoay chân. Những người xung quanh nhìn thấy, có người thậm chí còn bắt đầu trầm trồ. Vương Duệ và Châu Khải cũng cảm thấy nhỏm, coi như đội trưởng cũng có “góp chút sức”.

      , nếu như có em, cưới người phụ nữ như thế nào?” Chung Linh thắc mắt vấn đề này.

      chỉ cưới mình em thôi.” Câu này vốn cần hỏi.

      “Ý em là, nếu như em với ly hôn, người phụ nữ như thế nào?” Cũng nên trách Chung Linh hỏi câu vớ vẩn như thế, kiềm chế được, hỏi câu này trong lòng cũng chẳng thoải mái gì.

      “Ý em là sao?” Bàn tay eo khẽ siết lại, chẳng lẽ ấy ghét cái cuộc sống đầy hy sinh của vợ lính rồi sao?

      , em chỉ muốn biết là ngoài em ra, còn có thể người khác , cách khác là, ... có em ?” chàng giận rồi, cái siết vừa nãy cho biết điều đó.

      “Toàn lời ngu ngốc, cả ngày hôm nay trong đầu em nghĩ đến gì thế hả?” Giờ Chu Bảo Cương mới thở phào. quan tâm của đối với , lời lẽ thể hết được, mà cũng biết như thế nào. Chung Linh cũng biết con người , biết người tốt, nhưng người đàn ông thể người khác và biết người khác rất khác biệt nhau. thể là vì trách nhiệm, còn biết là vì tình cảm, mà tham lam muốn cả hai.

      Cứ nghĩ sau khi khiêu vũ, cuối cùng hai người cũng có thể ngồi nghỉ ngơi chút xíu. Nhưng mà có người chẳng cho họ được toại nguyện. Đàn ông tuy dám đến mời Chung Linh khiêu vũ, nhưng hâm mộ quả rất cam đảm, dù thấy phu nhân của rất xinh đẹp, nhưng cam lòng. đó qua đến đây,

      “Đội trưởng Chu, có thể mời nhảy bản ? Được chứ?” ta đưa ra lời mời với Chu Bảo Cương, còn đưa mắt dò hỏi Chung Linh. Trong lòng Chung Linh tất nhiên là cực kỳ thích, theo quan điểm của , ràng ta làm vậy là muốn quyến rũ chồng của mình mà!

      “Tôi biết nhảy, hay là tìm... này, Vương Duệ, cậu qua đây.” Chu Bảo Cương muốn khiêu vũ với người phụ nữ khác.

      Vương Duệ trợn trừng mắt dám tin vào tai mình, có cả cái thể loại này nữa sao? Bà xã ở bên cạnh nha, kêu qua đó, còn ra lệnh phải nhảy với người phụ nữ kia? Muốn đốt nhà người ta hả! “Ai ya, đội trưởng, em thấy hình như vợ em hơi mệt rồi, em phải xem cái . Minh Minh à, em sao vậy,...” Vương Duệ lặn cực nhanh. Chu Bảo Cương cũng gọi ta lại.

      “Đồng chí, vậy là hết cách.” Đối với Nghiêm Thu Sảng mà , dựa vào sắc đẹp của mình, từ trước đến nay chưa từng có người đàn ông nào có thể từ chối cả, vậy mà bây giờ, bị người ta cự tuyệt như thế này quá mất mặt.

      Chung Linh nhận ra khó xử của ta. người con chủ động mời người đàn ông thế này chỉ có hai khả năng, là người đàn ông đó là trưởng bối hoặc cấp của bạn, còn chỉ có thể vì bạn có thiện cảm với người ta, Chung Linh thể nào thông cảm cho ta được.

      “Ah, lần sau vậy!” Nghiêm Thu Sảng biến mất rất nhanh.

      khí càng thêm sôi động, có mấy người lớn gan chủ động đến mời Chung Linh khiêu vũ. Tay của bị ông xã giữ rất chặt, chỉ cần có ai dám đến cầu may, vô thức bóp chặt tay lại, vì thế nên Chung Linh biết rằng rất thích chuyện đó. lâu sau, Chung Linh phải theo về nhà, vì bị đau đầu. Lý do dở tệ! Nhưng mà cũng lo lắng được khỏe, những ký ức khi nằm viện vẫn còn tươi mới lắm! Nhưng may mắn, Chung Linh lo thừa, chỉ có bệnh ghen tuông của Chu Bảo Cương bạo phát, còn lại chẳng có chuyện gì cả.

      Mấy ngày sau, mấy người Chu Bảo Cương lại bắt đầu huấn luyện, chắc lại phải đến những nơi rừng núi hoang vắng, đất cát lầy lội đây. Mỗi lần trở về, mặt của mệt mỏi vô cùng, toàn thân đất cát, dù có hỏi thế nào, cũng cho biết họ đâu. Trong quân, các gia quyến đều được đặc biệt căn dặn kỹ lưỡng rằng, đừng nên hỏi gì hết, đây là điều cơ mật.

      Chung Linh cảm thấy gần đây rất mệt, chỉ về mặt sinh lý, mà trong tâm cũng vậy. Trọng sinh lâu như vậy, Chung Linh luôn vô cùng cẩn trọng, thời gian dài tinh thần của luôn căng thẳng, khiến cho lúc này cảm thấy mình vô cùng suy nhược, cơ thể khó chịu. Trong lòng lại suy nghĩ nhiều chuyện, nghĩ đến quá khứ dằn vặt, nghĩ đến tại lại khẩn trương. Thậm chí bắt đầu hoài nghi những gì mình làm liệu có thay đổi được gì hay , và điều làm cảm thấy ức chế nhất chính là, Chu Bảo Cương chưa từng . Đó là lý do làm cho luôn bận tâm yên. Phụ nữ đều như vậy sao! Luôn suy tính thiệt hơn.

      Hôm thứ hai, trung đội tổ chức cho gia quyến đến tham quan huấn luyện. Ngoài ba người bọn Chung Linh ra, những người tham gia còn có người nhà của các binh lính trùng hợp đến thăm nom con em họ. Họ đứng ở sườn núi cách trường bắn xa, có thể nhìn các đội viên tập luyện. Chung Linh nhìn thấy Chu Bảo Cương và Vương Duệ chỉ huy đội viên luyện tập bắn súng. Chu Bảo Cương và đội viên ăn mặc giống nhau, đều là đồ ngụy trang, đẹp mắt.

      loạt tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng thông báo kết quả xạ kích. Chắc là đối với thành tích vừa rồi rất hài lòng, Chu Bảo Cương lớn tiếng khiển trách vài đội viên, dạy cho bọn họ mấu chốt của việc bắn súng. Chung Linh chưa từng thấy qua dáng vẻ này của , rất phong độ, rất khí phách!

      Cũng có thể do ánh mặt trời ban trưa quá gắt, Chung Linh cảm thấy nóng nực, thậm chí còn thấy khó thở, đầu óc được tỉnh táo.

      Có vẻ do những người tham quan quá vui vẻ nên chuyện khá lớn tiếng. Chu Bảo Cương nhìn qua phía những người đó, kêu Vương Duệ đến gần, tỏ ý rất hài lòng với việc có người xuất tại nơi này, làm ảnh hưởng đến việc huấn luyện. Chu Bảo Cương với Vương Duệ mấy câu, ta liền chạy qua hướng này. Chung Linh nghĩ, thấy có mặt vợ mình ở đây mà cũng nể mặt chút nào. Bỗng, trời đất tối sầm lại. Trước khi ngất , mơ hồ nghe thấy tiếng gọi lớn tên .

      “Chung Linh!”

      Nhìn thấy Chung Linh bị ngất , Chu Bảo Cương bị dọa cho khiếp vía. sợ đến nỗi biết phải làm như thế nào khi nhìn thấy từ sườn núi lăn xuống. bỏ lại sau lưng đám đội viên, chạy như bay đến trước mặt vợ mình. Mặt của bị sây xước, quần áo cũng lấm bẩn. Chu Bảo Cương bế xốc lên, vừa phân phó Vương Duệ chạy theo ở lại tiếp tục chỉ huy trung đội, sau đó ôm vợ chạy thẳng đến bệnh viện.

      “Bác sĩ, bác sĩ, nhanh đến đây.” Chu Bảo Cương ôm chặt vợ, theo sau còn có Hàn Minh Minh và mấy người lính, đoàn người hùng hùng hổ hổ xông vào bệnh viện. Nhìn thấy có người bị ngất xỉu, bác sĩ nhanh chóng để Chu Bảo Cương bế người đưa vào phòng chuẩn đoán.

      ấy bị sao thế?” có chuyện gì chứ?” Cơ thể của Chung Linh từ trước đến nay rất tốt mà, tại sao lại bị ngất? Chu Bảo Cương lo lắng túm lấy bác sĩ hỏi dồn, làm cho bác sĩ chẳng thể nào kiểm tra sao biết được nguyên nhân chứ!

      “Các ra ngoài trước , để tôi khám cho ấy, đừng có ở đây cản trở.” Bác sĩ đuổi hết cả đoàn người bọn họ ra ngoài.

      Sắc mặt Chu Bảo Cương tái nhợt, sợ hãi biết có giống như những chiến hữu của , từng người từng người ngã xuống, mãi mãi thể tỉnh dậy. Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh theo cũng đầy lo lắng nhìn Chu Bảo Cương, ngờ là lại bị dọa cho thành ra thế này.

      Cảm giác như thời gian trôi cực kỳ chậm chạp, cuối cùng bác sĩ cũng ra, nhìn Chu Bảo Cương, “Bệnh nhân sao, là đội trưởng của đội hai?”

      “Vâng, vợ của tôi thế nào rồi? ấy...” Bác sĩ Vương vốn chỉ muốn qua loa vài câu, nhưng thấy bộ dạng của thế này, thôi vậy.

      ấy bị cảm, thêm vào là suy nghĩ quá nhiều, lại mệt mỏi quá mức. hãy để ấy nằm viện mấy ngày để truyền dịch, chờ hạ sốt, rồi đưa ấy về bồi dưỡng cẩn thận khỏe lại thôi.” Vị bác sĩ Lý này vừa dùng Trung y vừa dùng Tây y để chuẩn bệnh, ngoài những phương pháp khám bệnh thông thường ra, ông còn bắt mạch cho bệnh nhân, nếu cũng biết được vì sao Chung Linh lại bệnh nặng đến mức này.

      “Tôi biết rồi, ấy tỉnh lại chưa?” Chu Bảo Cương rất đau lòng, vợ của ngã bệnh rồi, tự xét lại có phải là tại mình quan tâm ấy đủ chăng? Có phải trong lòng ấy phải chịu đựng rất nhiều chuyện? biết Chung Linh là người vợ vô cùng tốt. Công việc bận rộn thể ở cùng cũng chả oán trách nửa câu. Chuyện trước kia cùng với người phụ nữ khác đính hôn cũng để tâm. cũng chẳng ở trước mặt mà than vãn về những cực khổ khi phải bươn chải vì cuộc sống gia đình. Mỗi khi về nhà, luôn chào đón với khuôn mặt vô vàn rạng rỡ, chăm sóc từng ly từng tí. Đều trách bản thân để phải chịu đựng quá nhiều.

      Chung Linh nằm giường bệnh, tay là kim dẫn ống truyền dịch. Chu Bảo Cương ngồi chiếc ghế cạnh giường bệnh, nắm lấy cánh tay truyền dịch. Cảm thấy tay vủa vợ thô ráp ít nhiều, dù rằng da thịt vẫn trắng mịn nhưng trong lòng bàn tay xuất những nốt chai sần, điều đó làm lòng khỏi chua xót. Lúc ở dưới quê em phải làm bao nhiêu việc nặng nhọc, giờ vừa phải làm việc nhà, vừa giúp người ta trông con, có khi lại phải tiếp đãi chiến hữu của mình. Giờ nghĩ lại, cực khổ cho em quá rồi!

      Gương mặt vẫn tái nhợt, tuy rằng hạ sốt nhưng vẫn mê man.

      Chung Linh cảm thấy dường như mình ngủ rất rất lâu, khi tỉnh lại trời sầm tối. Mở mắt ra, nhìn căn phòng màu trắng xa lạ, mới nhận thức được mình ở trong bệnh viện. tay có ống truyền dịch, toàn thân vô cùng ê ẩm. Những người hiếm khi bệnh mà ngã bệnh cái thường trầm trọng hơn những người bình thường rất nhiều. Quay đầu qua, thấy Chu Bảo Cương đứng bên cửa sổ, ánh mắt dán vào màn đêm bên ngoài, biết suy nghĩ những gì.

      Dường như là phát ra tỉnh, bỗng quay đầu lại.

      “Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?” vội lao đến bên , nắm chặt cánh tay của vợ.

      sao hết. Em... làm gián đoạn buổi huấn luyện của rồi.” Chung Linh thích dáng vẻ tại của mình chút nào, luôn muốn giữ được dáng vẻ khỏe mạnh và tinh thần phấn chấn khi đối diện với .

      “Em đừng nghĩ về những chuyện đó, bệnh tới mức độ này rồi mà.” Chu Bảo Cương biết như thế nào, phải may mắn tới mức nào mới có được người vợ như thế này! Từ giây phút thấy ngã xuống, tự nhắc nhở bản thân, phải bảo vệ , được để chịu tủi thân, phải nắm giữ lấy hạnh phúc của cuộc hôn nhân này. Phải làm cho cảm nhận được hạnh phúc.

      “Đừng lo, em sao hết.” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của thế này, Chung Linh nghĩ, dù mình có bị bệnh nặng cũng chấp nhận.

      “Đói chưa? Căn tin còn ăn gì hết, mới về nhà nấu tí cháo.” Vốn dĩ Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh muốn nấu, nhưng Chu Bảo Cương từ chối, muốn chính tay làm chút gì đó cho vợ mình.

      “Là cháo gạo kê, còn bỏ thêm trứng gà nữa à? Em ngờ là biết nấu ăn đó.” nấu cũng tệ, nhưng cảm thấy đồ nấu giống nấu cho người ở cữ quá. Vậy là sau này sinh con, có thể chăm sóc cho trong tháng ở cữ rồi.

      lính nhiều năm như vậy, gì mà biết chứ?” Bản thân chưa từng vì vợ mà làm chút gì thế này, càng nghĩ càng thêm áy náy.

      “Vậy vá áo?” Chung Linh quên trêu chọc .

      “Em muốn vá áo cho em à?” Chu Bảo Cương cảm thấy chung sống với Chung Linh luôn rất thoải mái, tí áp lực. có lúc ngang bướng, có lúc khiến mê hoặc, có lúc lại trêu ghẹo . Nếu như nhìn thấy cuộc sống vợ chồng của Chu Khải và Vương Duệ, biết cuộc sống của vợ chồng đầm ấm đến nhường nào!

      đâu, sợ vá hư mất. Em nhớ, lần đầu tiên em vá quần áo, em khâu luôn cả đồ cần vá vào với quần của mình đó.” Chung Linh cười với chồng, cảm thấy khí giờ có chút kỳ lạ. Tưởng tượng ra dáng vẻ lúc đó của vợ, Chu Bảo Cương cũng cười. Bà xã của mình, sao lúc nào cũng khiến cho người khác thương xót, sao lúc nào cũng lo nghĩ cho ?
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :