1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng dâu trọng sinh - Nhạc Tiểu Nữu (76c + 4 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Ngoại truyện 2

      Nữu Nữu (Phần 1)

      *******

      Nữu Nữu có tên giấy tờ là Chung Khả Tâm. cần biết trước đó con bé được đặt cho tên gì nhưng Chung Linh cứ chọn cái tên đó cho con bé.

      Từ lúc sáu tuổi con bé đến nhà nó ở. Cũng bắt đầu từ lúc đó con bé mới có được hạnh phúc , mới biết được cái gì là gia đình đích .

      Trong ký ức lúc của mình, ba mẹ nó rất hay cãi nhau. Sau này, cuối cùng ba mẹ cãi nhau nữa. Họ ly hôn. Ba nó rất vui vẻ mà cưới người đàn bà khác về. Tuy rằng lúc đó còn , nhưng Nữu Nữu vẫn có thể cảm nhận ràng rằng người đàn bà đó rất ghét nó, có lúc bà ta còn vô duyên vô cớ đánh nó nữa. Bà nội nhìn vô nên thường hay kéo nó đến bên bà. Cho đến tận khi nó được rước qua bên nhà .

      Lúc đó có bài hát, gọi là cải thìa . Trong ca từ có mấy câu: có dì ghẻ, sinh em trai… Những chuyện sau này cũng có thể tưởng tượng ra được.

      Nữu Nữu mãi mãi ghi nhớ cái lần đầu tiên đến nhà . Lúc đó nó hình như mới xuất viện, nhưng vẫn thu xếp để trang trí cho phòng của nó. Căn phòng ngập trong màu hồng nhạt: khăn trải giường màu hồng nhạt, mùng màu hồng nhạt, căn phòng đẹp lắm! Trước giờ nó chưa từng thấy qua căn phòng nào như thế này, mà trước giờ nó càng nghĩ rằng nó lại có thể có được căn phòng như vậy.

      Lúc nó đón nó từ bên bà nội về, Nữu Nữu nhìn thấy nó xúc động đến rơi nước mắt. Giây phút đó, nó sực cảm nhận được ấm áp.

      rất thương nó, nó như con đẻ của vậy. mua đàn dương cầm cho nó, mỗi tuần đều đưa nó học đàn. vì nó mà chuẩn bị rất nhiều quần áo đẹp, những thứ nó mặc đều là tốt nhất trường. Lúc nó bệnh, cũng ngủ nghỉ mà chăm sóc cho nó. Có lần, thậm chí vì Chu Lăng Vân chọc cho nó khóc, đánh thằng nhóc lần đầu tiên trong đời.

      Dượng cũng rất thương nó. Mỗi lần về nhà, dượng đều quan tâm hỏi han nó chuyện học hành, sinh hoạt, thậm chí còn cười với nó nữa. Dượng Chu Bảo Cương chắc chắn là rất ít cười, mỗi lần nhìn thấy dượng cười, Nữu Nữu nhất định cũng cười theo. phải vì gì khác mà chỉ vì nó phát ra, khi mà dượng nó cười, nhìn mặt dượng cứ ngốc ngốc.

      Tình cảm của và dượng rất thắm thiết. thường hay nhân lúc có nó và em trai Chu Lăng Vân ở bên làm nũng với dượng, ngồi vào trong lòng dượng. Thiệt tình, có biết là mình bao nhiêu tuổi nhỉ!

      lần hai người bị nó và Chu Lăng Vân bắt gặp, dượng mặt đỏ rần rần, còn ngược lại, cứ làm như người vừa ngồi vào lòng dượng phải là mình vậy.

      Nó nhớ lúc nó mười tuổi, đưa nó và Chu Lăng Vân về nhà. Cách nhiều năm về nhà, Nữu Nữu gần như quên luôn đó chính là nhà của nó. Trước tiên, họ đến nhà bà nội của Chu Lăng Vân ở hai ngày, đó cũng chính là nhà của mẹ chồng của . Ở chỗ đó, họ được tiếp đón rất nhiệt tình, cả ba chồng và mẹ chồng của nó đều rất nhiệt tình. Bạn Chu Lăng Vân khỏi cần , như cá gặp nước, nghịch ngợm như khỉ vậy! Nó nhớ mẹ chồng của nó cầm lấy tay nó, ,

      "Chậc! là đứa bé đáng thương."

      ra Nữu Nữu rất thích nghe câu này.

      Cả nhà Chu gia đối xử với nó rất tốt. Lúc họ quây quanh Chu Lăng Vân vẫn luôn nghĩ đến nó, sợ nó thấy lạc lõng. Lúc Chu Lăng Vân ra ngoài chơi với mấy đứa bé trong thôn, Hoa Hoa chơi với nó. Nữu Nữu cho Hoa Hoa cái đồng hồ điện tử của mình, Hoa Hoa tặng cho Nữu Nữu đôi giày mẹ nó làm.

      dắt theo hai đứa bé tụi nó, còn thêm đống quà tặng cho mọi người, cùng về nhà bà nội. Cả nhà bà sớm biết tin nên đều đứng trước cửa nhà đợi bọn nó.

      Nữu Nữu mặc bộ quần áo thể thao. Đó là đồ nhập khẩu từ nước ngoài, trong nước có rất ít. Dùrằng Vương Hải chưa từng nhìn thấy qua với cái chất lượng, đường cắt đó cũng có thể đoán ra được giá tiền hề rẻ. Nhìn thấy đôi giày thể thao sạch bong của con bé, so với đôi giày giá 18 đồng đôi bán ngoài chợ biết là tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Em trai của Nữu Nữu là Đại Bảo, cũng năm tuổi rồi. ra hai người họ mới kết hôn được hơn bốn năm.

      "Nữu Nữu, Nữu Nữu của bà."

      Bà nội vừa nhìn thấy cháu mình liền khóc lóc ôm chầm lấy nó. ra nó vẫn còn nhớ được ông nội, bà nội. Nó nhớ được hết mọi người trong nhà.

      Nữu Nữu cứ thế ngây ngẩn bị ông bà nội kéo lấy, xem xét kỹ lưỡng.

      "Nữu Nữu, cháu càng lớn càng giống . Người ta , trưởng thành ở bên cạnh ai giống người đó."

      Bà nội tỉ mỉ đánh gía đứa bé trổ mã trắng trẻo xinh xắn này.

      "Nữu Nữu, đến chào bố cháu nào. Đó là dì của cháu, còn kia là em trai cháu, Chung Cường."

      Chung Ngọc Tú muốn nhà mình biến thành tấn bi kịch. Cho dù con trai ông có kém cỏi đến thế nào ông cũng muốn cháu mình bất hiếu với cha mẹ.

      "Ba, dì, em trai."

      Nữu Nữu trả lời rất bình tĩnh, nhưng mà sao lòng nó cứ có cảm giác được thoải mái thế này?

      "Đại Bảo, nhanh, kêu chị . Haha, Đại Bảo nhà chúng ta còn chưa gặp qua chị nữa nha!"

      Trước giờ Vương Hải đều rất biết cách lấy lòng người, ta hiểu rất trong lòng bố chồng nghĩ gì.

      "Còn phải sao? Nữu Nữu, dẫn em trai chơi !"

      Chung Cánh vừa vừa sờ đầu con trai.

      Tình cảm thương như vậy khiến cho Nữu Nữu cảm thấy chẳng thoải mái gì.

      " , dẫn em mua chút gì đó ăn."

      Chung Linh có thể tưởng tượng được trong lòng Nữu Nữu có bao nhiêu là khó chịu.

      Trong túi của Nữu Nữu có ít tiền tiêu vặt,

      "Vâng."

      Nữu Nữu trả lời, đưa tay ra cho em trai. Chung Cường còn , nghe mua đồ ăn liền vui vẻ theo chị .

      lâu sau, mấy người Chung Linh ở trong nhà chuyện nghe thấy tiếng khóc hu hu của Chung Cường, liền sau thằng bé chạy thẳng vào nhà. Vương Hải vội vàng bế con lên,

      "Đại Bảo sao vậy? Là chị con ăn hiếp con à?"

      Vương Hải vừa dứt câu, lửa giận trong lòng Chung Linh bốc lên đến đầu. Nữu Nữu cũng vào ngay sau đó, tay còn ôm theo đống đồ ăn,

      "Chuyện quái gì vậy? Mày trông em thế đấy hả?"

      Vương Hải rống lên với Nữu Nữu. ta cảm thấy bản thân mình rất đúng, làm chị đương nhiên phải giúp người lớn trông em. Hơn nữa, hồi đó ta cũng ít lần đánh Nữu Nữu, vì thế nên đương nhiên là có thể chuyện lớn tiếng như thế này với con bé. ra ta cũng là có chút ý 'giết gà dọa khỉ'.

      "Những thứ em ấy muốn quá nhiều, con có nhiều tiền như vậy."

      Nữu Nữu được Chung Linh dạy dỗ thành thục nữ đích thực, dù cho vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, để mất lễ phép. Nhưng mà ràng là dì ghẻ của nó lại như vậy,

      " có tiền? của mày nhiều tiền như vậy mà mày lại có thể có tiền? Mày nhìn bộ đồ người mày xem đáng bao nhiêu tiền?"

      Vương Hải ràng là muốn cho Chung Linh nghe thấy.

      "Ha ha, tay của Nữu Nữu dùng để đánh dương cầm, chân của con bé dùng để nhảy ballet. Còn về chuyện Nữu Nữu có bao nhiêu tiền chẳng tiện ra. Tóm lại tôi chuẩn bị của hồi môn cho con bé, cần bận tâm."

      Lời Chung Linh rắn mềm, nhưng mà, cũng rằng Nữu Nữu rất được cưng chiều.

      Vương Hải cũng gì nữa.

      Saukhi cả nhà ăn xong cơm, Vương Hải len lén kêu Chung Cánh ra ngoài,

      "Ông chủ à, với em , kêu nó cho chúng ta mượn hai vạn , để chúng ta sửa nhà."

      Vương Hải chọc chọc ông chồng,

      "Hai vạn? Hai vạn có thể xây căn nhà ngói lớn có ban gian phòng đó. Nhiều tiền như vậy chúng ta lấy đâu ra mà trả?"

      Chung Cánh chỉ là viên chức , tiền lương chẳng bao nhiêu, nhà họ ở cũ rồi, mỗi năm đến mùa mưa đều bị dột.

      " đúng là, có biết mỗi năm em đưa cho ba mẹ bao nhiêu tiền ? Nếu như phải do ba mẹ hẹp hòi tôi cần phải trực tiếp mở miệng xin tiền em sao? người làm như mượn có hai vạn đồng, nó có thể đòi trả sao?"

      Trong lòng Vương Hải rất em chồng này là người như thế nào!

      " sao? Vậy để thử xem."

      Chung Cánh cũng hơi động lòng.

      Lúc chiều tối, Chung Linh dẫn Nữu Nữu dạo gần đó. Khi đến sân thể dục của trường tiểu học, nhìn thấy thiết bị thể dục duy nhất là cây xà đơn, vẫn y như cũ, nhưng mấy là phòng học ở đây vừa được xây mới. Nữu Nữu cũng sờ mó xung quanh, tìm về ký ức thời thơ bé. Lúc , nó thường hay đến đây chơi. Chung Linh mỉm cười nhìn con bé,

      "Tiểu Linh!"

      Là Chung Cánh, ta đuổi đến nơi.

      Chung Linh nhìn trai đến, trong lòng còn rất vui mừng. nghĩ, trai vẫn còn muốn thân thiết với con mình, nhất định là vẫn luôn e ngại người vợ tại luôn ở sát bên cho nên mới lãnh đạm với Nữu Nữu như vậy.

      ", xem Nữu Nữu kìa, con bé vẫn còn nhớ chỗ này đấy."

      Trong lòng Chung Linh, Nữu Nữu là đứa bé tốt đẹp nhất, điềm đạm, hiểu chuyện, thông minh, con bé còn có trái tim rất tinh tế.

      "Đúng vậy, hồi con bé hay lại đây."

      Chung Cánh tùy tiện trả lời. Trong lòng ta còn bận suy nghĩ làm sao để mở lời đây.

      "Mới có mấy năm thôi mà chỗ này thay đổi rất nhiều rồi."

      Chung Linh nhìn cảnh vật xung quanh, đều thay đổi hết rồi.Nhớ ngày trước đây là đường đất, mỗi khi mưa xuống lầy lội chịu nổi.

      "Đúng vậy, em nhìn nhà cửa trong thôn xem, đều là nhà gạch mái tôn hết rồi. Chỉ có có năng lực!"

      Chung Cánh vừa vừa liếc nhìn em .

      Chung Linh gì, nhíu lông mày. Nhớ lúc bản thân kết hôn trai phản đối nhiều như thế nào, kiên quyết dùng đến tiền lễ hỏi của mình ra sao. Nhưng mà bây giờ, Chung Linh nghe hiểu hết, trai giờ muốn hỏi xin tiền của , trai đến đây phải vì con của mình. ơi, từ lúc nào thay đổi thành ra thế này?

      Nữu Nữu cũng ở bên cạnh nhưng Chung Cánh chẳng hề chú ý đến con , từ đầu đến cuối ta chỉ lo để ý sắc mặt của em mình, vểnh tai lên chờ trả lời.

      "Trễ rồi, Nữu Nữu, chúng ta về nhà thôi!"

      Chung Linh hoàn toàn thất vọng. Nhưng chuyện biết là Nữu Nữu cũng nghe hiểu hết những gì ba mình , con bé nhìn hết ai quan tâm mình hơn.

      Vốn là Chung Linh sắp xếp cho Nữu Nữu gặp mẹ của con bé, nhưng chị ta tái hôn, tiện gặp mặt. Nữu Nữu nghe tin này xong, khóc rất lâu.

      Sau lần đó, Nữu Nữu chẳng về qua nhà lần nào nữa. Thỉnh thoảng Chung Cánh chuyện điện thoại với Chung Linh vẫn nhắc, 'về nhà lần nữa', nhưng đó là chuyện lúc Nữu Nữu chính thức làm rồi.

      Vào tiệc mừng thọ của bà nội, Nữu Nữu thay mặt Chung Linh toàn quyền phụ trách. Những người đến tham dự đều là hàng xóm, thân thich và những bạn bè cực kỳ thân thiết. Ngày mừng thọ cũng là ngày đầu tiên hai vợ chồng Chung Cánh và con trai lên tỉnh thành. Nữu Nữu phái người đến đón họ đến thẳng chỗ tổ chức tiệc.

      Chung Cánh và Vương Hải biết Chung Linh rất có tiền, nhưng đến tận bây giờ, nhìn thấy cái phô trương này hai người vẫn thể nào ngờ tới.

      Tuy rằng quy mô buổi tiệc phải lớn lắm nhưng ở ngay trước cửa khách sạn là có thể nhìn thấy quan chức quyền quý, người trong quân đội và số nhân vật lớn trong thương trường ra vào.

      Người làm họ bất ngờ nhất chính là Nữu Nữu, vì Chung Linh hay gửi hình về nên hai vợ chồng Chung Cánh nhận ra được Nữu Nữu. Nhìn bộ váy màu trắng người Nữu Nữu, cổ và tai là bộ trang sức kim cương lấp la lấp lánh. Nếu như là người khác Vương Tú nhất định còn cho rằng là đồ giả, nhưng con bé Nữu Nữu lớn lên bên cạnh Chung Linh làm sao đeo trang sức giả được chứ!

      "Woa! Mẹ nhìn kìa, quần áo trang sức của chị đáng biết bao nhiêu tiền vậy? Con mà cũng được sống với chắc được xuất ngoại rồi!"

      Chung Cường vừa hâm mộ vừa ghen tị với chị mình. Nhưng nó biết chuyện giữa ba mẹ nó, bản thân nó hoàn toàn bị chuyện của ba mẹ làm liên lụy rồi!

      "Vậy con với ! Con sắp lên đại học rồi, kêu tạo điều kiện cho con học!" Vương Hải nhân cơ hội giựt dây con trai.

      Chung Cánh ở bên cạnh nghe vậy, trừng mắt nhìn ta. Đều tại người phụ nữ này, nếu như phải do ta biết cư xử mình và em đâu có đến nông nỗi này!

      Nữu Nữu lễ phép dẫn họ đến gặp Chung Linh. Phải rằng Chung Linh rất biết cách chăm sóc bản thân, tuổi tác càng lớn lại càng hấp dẫn. Bộ váy dài màu đen để lộ ra thân hình yểu điệu.

      "Mọi người đến rồi à? đặt sẵn khách sạn chưa?"

      Câu sau là Chung Linh với Nữu Nữu.

      "Xong rồi ạ."

      Nữu Nữu những là luật sư của tập đoàn mà còn có thể xem như là thư ký của Chung Linh. Lý do mà Chung Linh sắp xếp chỗ ở cho trai và chị dâu ở tại biệt thự nhà thích nhìn thấy hai người đó.

      "!"

      Chung Cường gọi Chung Linh tiếng ngọt lịm.

      "Chung Cường lớn thế này rồi à!"

      Chung Linh cũng hiểu rằng đứa bé này là vô tội, nhưng cũng chỉ là người phàm tục thôi, thể nào bỏ được những vướng mắc trong lòng.

      Nữu Nữu cũng tìm cớ để rời chỗ khác. Có thể làm thế là yếu hèn, nhưng cách nào đối mặt với họ.

      "Khả Tâm?"

      Nữu Nữu chìm đắm trong hồi ức bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, vừa quay đầu lại sững sờ, người đó là bạn đại học, cũng là mối tình đầu của , tên là Minh Lãng.

      " cũng đến rồi à!"

      Minh Lãng, đúng là người ràng đúng với cái tên của . Từ khi biết phải đại tiểu thư của thế gia tài phiệt, vạch ra giới hạn rất ràng với .

      "Khả Tâm, biết em vốn dĩ là…."

      Minh Lãng vẫn còn rất Khả Tâm, duyên dáng xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, nhưng, khi đó nghe người ta chỉ là con của gia đình nông thôn mà thôi. Khi đó những đồ mặc cũng rất tùy ý, ngờ được rằng những nhãn hiệu kia đều là đồ .

      " đến cùng với phu nhân của mình à?"

      Nữu Nữu biết, sau khi chia tay với bao lâu ta câu được tiểu thư nhà giàu,

      " có, …. Khả Tâm, chúng ta chuyện chút !"

      Minh Lãng muốn được tiếp tục mối duyên trước kia, mấy năm nay đều thể xóa nhòa được hình bóng của trong tâm trí mình.

      "Minh Lãng!"

      Còn chưa kịp bị Nữu Nữu từ chối bị người khác xen vào.

      "A, hai, để em giới thiệu cho , đây là bạn học của em, Chung Khả Tâm, ấy là cháu của tổng giám đốc Chung."

      Minh Lãng bị vợ của mình làm cho giật nảy mình, ngờ là ta lại tham dự!

      "Chào !"

      Nữu Nữu mở lời chào hỏi. đánh giá người đàn ông đối diện, dáng vóc cao gầy, đôi mắt rất sắc sảo, vô cùng đẹp trai, nhất định là còn được hoan nghênh hơn cả Minh Lãng!

      "Chào em! Tôi là Tần Dụ."

      Hai người bắt tay nhau. Trong phút chốc tim Nữu Nữu lỡ hai nhịp, ràng cảm nhận được người này có ý với mình, ta siết chặt tay trong lúc lâu.

      "Khả Tâm, chắc em biết, đây là trai của vợ . ấy vừa du học trở về, công ty kỹ thuật của ấy cũng sắp lên sàn rồi.”

      Minh Lãng tự hào , giống như là về thành tích của mình vậy.

      “Chúc mừng . Mời hai vị vào trong ! của tôi ở bên trong.”

      Nữu Nữu thích dây dưa như thế này.

      Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Nữu Nữu len lén đến hành lang vắng lặng. dựa người vào tường, thở dài hơi. tưởng rằng mình còn quan tâm nữa, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cả nhà họ, còn hoàn toàn chỉ là người ngoài.

      “Chung tiểu thư khỏe à?” Là Tần Dụ.

      Tần, có chuyện gì tôi có thể giúp chăng?”

      Nữu Nữu nhìn thấy ta, nhanh chóng đứng thẳng dậy, lịch hỏi thăm.

      có gì, chỉ là nhìn thấy con mèo rất đáng thương, giống như là nó cần được người ta thương vậy.”

      Tần Dụ với dáng vẻ rất nghiêm chỉnh nhưng mà lời lại làm cho Nữu Nữu cực kỳ thoải mái. Người đàn ông này khôn khéo đến đáng ghét! Nữu Nữu tự nhận mình rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng vẫn bị người tinh ý phát .

      Tần có chuyện gì tôi xin phép trước.”

      Nữu Nữu lịch gật đầu,

      “Tính đề phòng của Chung tiểu thư cao quá!”

      Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Tần Dụ thích có vẻ ngoài cứng rắn mà trong lòng lại mềm yếu này.

      phải là chẳng liên quan gì đến sao?”

      Nữu Nữu nổi giận. Người đàn ông này thông minh đến nỗi chẳng để đường thoát cho người khác, là khiến người khác phát điên!

      xong, chẳng thèm quan tâm đến lịch gì nữa, xoay người bước .

      Tần Dụ nhìn bóng lưng của xa dần, trong lòng như có lửa đốt. ấy dễ khiến người khác động lòng!

      Công ty của cha của Tần Dụ và công ty của Chung Linh có làm ăn qua lại mà công ty của lại , nhưng gần đây ta lại rất hay xuất trước của công ty của Chung Linh, đợi Nữu Nữu tan ca. Bây giờ, ai ai cũng biết Chung tiểu thư xinh đẹp tháo vát của họ bị cưa cẩm.

      Cả nửa tháng nay, Tần Dụ cũng chẳng tiếp cận được Nữu Nữu, điều đó khiến cho ta phát điên lên được. Ngày đó, ở bãi đổ xe dưới đất, cuối cùng ta cũng ngăn được ,

      “Chung Khả Tâm!”

      Tần Dụ lớn tiếng gọi khi Nữu Nữu định lái xe .

      Tần sao lại ở nơi này? Có chuyện à?”

      Nữu Nữu cảm thấy vô cùng bực bội, sao mà vào lúc này rồi còn bị bắt được cơ chứ? phải năm giờ mới đến sao?

      “Tại sao tôi lại ở đây chắc hẳn em phải hiểu , cần gì phải hỏi như vậy?”

      Khóe miệng Tần Dụ lộ nụ cười,

      “Được, tôi biết. có thể rồi, muốn gì? Hay là muốn làm gì?”

      Khi ở trước mặt tên này Nữu Nữu đều biểu ra bộ dạng cực kỳ thiếu nhẫn nại.

      “Haha, tôi muốn biết là Chung tiểu thư và em rể của tôi là có quan hệ gì?”

      Tần Dụ cười .

      “Cái gì?”

      Nữu Nữu ngờ rằng tên này mở miệng ra hỏi câu này. Chờ đợi nửa tháng chính vì để hỏi chuyện cũ năm xưa sao? là bị làm cho nghẹn cả họng mà!

      mở cửa xe muốn khỏi, nhưng người đàn ông này tất nhiên là dễ đối phó thế rồi, ta chặn cửa xe lại.

      Nữu Nữu bốc hỏa, liền gạt tay ra nhưng tay lại bị bắt được. nhanh chóng lật vai cái, tên Tần công tử tao nhã kia liền bị ném ra ngoài.

      “Em em như vậy mà biết võ à?”

      Tần Dụ có khi nào mà phải chật vật như vậy chứ? ta ngồi mặt đất, cả buổi chẳng thể phản ứng,

      “Từ tôi cùng luyện tập với người tại là thượng úy binh đặc chủng, tôi biết hay ?”

      Nữu Nữu mở cửa bước lên xe, đây là lần đầu tiên động thủ với người ngoài!

      quay đầu lại nhìn thấy Tần công tử ngồi đúng nơi đúng chỗ, cản trở lái xe ra ngoài. lại bước xuống xe.

      Tần Dụ nhìn thấy Chung Khả Tâm lại đến chỗ , chẳng lẽ muốn xin lỗi? Trong lòng lâng lâng rất nhanh chóng hóa đá. này nắm lấy cổ áo của lôi sang bên, sau đó quay về, lên xe, khởi động.

      “Ông chủ? Ngài sao chứ?”

      Tài xế của Tần Dụ chạy tới, thấy ông chủ của mình ngồi đất, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

      “Haha, sao. nàng này, nếu như cưới được về tôi sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
      Tôm ThỏPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Ngoại truyện 3

      Nữu Nữu (Phần 2)


      Từ điều kiện cuộc sống của Tần Dụ rất tốt, ba quan chức ngoại giao còn mẹ làm trong bộ ngoại thương, sau đó chuyển hẳn sang kinh doanh. Từ nhận được nền giáo dục tốt nhất, thành tích vượt trội, hơn nữa còn giành được học vị tiến sĩ của trường đại học danh tiếng tại Mỹ. Có thể quá ưu tú, lại thông minh, hiểu lòng người. Đặc điểm nổi bật nhất của chính là tính cao ngạo, cho dù là tìm bạn cũng phải là mỹ nhân thông minh, có chiều sâu. Nhưng người con như thế hiếm lại càng quý.

      Ngược lại với , đầu óc của em Tần Ca lại hơi kém. Tuy rằng thừa hưởng được hết ưu thế ngoại hình của ba mẹ nhưng lại có cái đầu rỗng tuếch. Chỉ cần nhìn con mắt chọn chồng của là biết! Người đàn ông đó ràng chạy đến vì tiền bạc và địa vị của nhà . Từ lần đầu gặp gã em rể là Tần Dụ nhận ra, Minh Lãng phải em của , cái ta chính là tiền! Nhưng thấy ta đối xử với em rất tốt nên cũng so đo tính toán nữa. Chỉ là, đối với người em rể này, những là Tần Dụ mà cả ba mẹ của đều có ít nhiều phòng bị, giao cho ta quá nhiều tiền và quyền lực. Tần Ca tuy rằng thông mình nhưng việc này vẫn làm rất tốt.

      Vì công ty của mẹ và tập đoàn của Chung Linh có giao dịch làm ăn buôn bán nên Tần Dụ mới thay mặt người mẹ công tác xa mà đến buổi tiệc mừng thọ này. Bất ngờ nhất là em rể cũng xuất ở đây!

      Khi Tần Dụ nhìn thấy em rể chủ động bắt chuyện với mỹ nữ, mới vỡ ra mục đích chuyến này của ta. Thuộc hạ của rất nhanh mang đến thông tin cơ bản của : ấy đúng là người con khiến cho người khác thương xót!

      Khi Minh Lãng giới thiệu hai người họ với nhau, Tần Dụ cảm nhận rất ràng được bàn tay của giai nhân biết bao nhiêu lạnh giá, bao nhiêu mềm mại, nỡ buông tay. ấy rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, khí chất lạnh lùng, thậm chí Tần Dụ còn nhìn thấy nội tâm mỏng manh của . này, rất muốn ôm vào lòng che chở.

      Nhưng sau cú vật đó, ấn tượng của Tần Dụ về Chung Khả Tâm hoàn toàn bị lật đổ.

      “Nữu Nữu, họ rồi à?”

      Chung Linh tập yoga. Phụ nữ trung niên rồi, cũng phải chăm sóc vóc dáng chứ! nay Chu Bảo Cương quyền cao chức trọng, tất nhiên là phải cẩn thận rồi. Nhưng mà, xem biểu lúc giường của , vẫn là rất hài lòng!

      rồi. Nhưng họ với con là, Chung Cường thi năm đại học rồi, có thể là vẫn có hy vọng. Họ muốn con nghĩ cách, lo cho em nó vào ngôi trường.”

      Nữu Nữu cởi giày ra, cùng tập yoga với mình.

      “Con trả lời thế nào? Tìm cho em con trường?”

      Chung Linh thích những chuyện thế này, cho dù là thi đại học cũng nên dựa vào khả năng của mình chứ. Chắc là người nhà đó có tính toán từ sớm rồi.

      “Con từ chối rồi. Thi được con hết cách, con có cái bản lĩnh rước em ấy vào Thanh Hoa.”

      Nữu Nữu chuyện rất bình thản, nhưng Chung Linh từ nhìn lớn lên, biết rằng lúc này trong lòng con bé nhất định là dễ chịu gì.

      “Con từ chối như vậy họ có thể con nghĩ đến tình cảm, thèm để ý người nhà.”

      Chung Linh cũng muốn tha thứ cho họ, trai và chị dâu kia khiến người ta thể nào ưa nổi. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Chung Linh cũng nghĩ thông suốt, chung quy đó cũng là trai, là cháu trai của mình. Nếu như hoàn toàn để ý cũng hay. Bây giờ sở dĩ vẫn chưa làm gì cũng vì xem chừng thái độ của Nữu Nữu.

      “Con thể lo cho nó cả đời được, con đường của mình phải tự mình . Con có cách giúp.”

      Nữu Nữu xong cũng nhìn mình, có cách nào gỡ bỏ được nút thắt trong lòng mình.

      “Me, chị, hai người còn tập nữa à? Đủ đẹp rồi, trước cửa có người đến trồng cây si rồi kìa!”

      Điện thoại reo, Chu Lăng Vân bắt máy, vừa bỏ máy xuống trêu ghẹo hai người.

      “Ai đến vậy?”

      Chung Linh tự nhiên cảm thấy sợ hãi, cứ ru rú ở nhà, chắc có trêu phải ai chứ? Chu Bảo Cương mà biết được biết nổi trận lôi đình thế nào nữa?

      “Mẹ, yên tâm , phải tìm mẹ đâu, là tìm chị Nữu Nữu, ta tên Tần Dụ.”

      Chu Lăng Vân xong còn chăm chú nhìn Nữu Nữu, dường như là xem xét phản ứng của .

      “Ô, vậy tốt!”

      Chung Linh rất có lương tâm, thà chết đạo hữu chớ đừng chết bần đạo!

      “Kêu người gác cổng đuổi , chị quen .”

      Nữu Nữu rất ghét tên đàn ông độc miệng này. Bình thường Nữu Nữu vốn ở nhà trọ, chỉ có gần đây mới về nhà, ngờ ta lại theo tới nơi này. Nhà của Chung Linh ở an ninh nghiêm ngặt, lúc nào cũng có vệ sĩ đứng gác.

      “Em xem sao.”

      Chu Lăng Vân đứng dậy, Nữu Nữu muốn ngăn lại nhưng lại nghĩ, dù sao cũng chẳng phải người nào quan trọng.

      Tần Dụ đứng dựa cửa xe đợi mỹ nhân bước ra. Thậm chí ta còn cảm thấy mình rất hồi hộp. Nếu như bộ dạng bây giờ của mà bị những bạn Mỹ mà từng quen trông thấy biết mắt họ có rớt ra ngoài nữa?! Tần Dụ cao ngạo, vĩ đại như vậy biết lúc nào trở nên tầm thường thế này rồi?

      Nhưng mà ta thất vọng. Người bước ra là chàng mặc đồ rằn ri, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén. Xung quanh cậu ta còn lãng vảng sát khí, có loại khí thế thể nào khinh thường được.

      là Tần Dụ?”

      Chu Lăng Vân đánh giá người đàn ông này.

      “Đúng, cậu là ai?”

      Tần Dụ trước nay chẳng bao giờ nho nhã lễ độ.

      “Chu Lăng Vân, em trai của Chung Khả Tâm. Đối với cái loại bám như đỉa đói nhà tôi khinh bỉ. Hy vọng có chừng có mực, đừng có đem phiền phức đến cho chị tôi.”

      Chu Lăng Vân thấy người này giống tên lỗ mãng, biết tại sao lại làm ra loại hành vi ấu trĩ, theo đến tận cửa thế này.

      “Đó là tự do của tôi, ấy có quyền cự tuyệt, tôi có quyền theo đuổi!” Tần Dụ .

      “Hừ, tiến sĩ Harvard ra cũng chỉ có thế này!”

      Đối với kẻ chống đối mình, Chu Lăng Vân chẳng có tí nhẫn nại, chỉ cần tay cậu nắm lấy cổ áo của Tần Dụ.

      “Đừng có chuốc lấy phiền phức, chịu nổi đâu.”

      “Cậu. làm sao cậu biết tôi?”

      Tần Dụ cực kỳ kinh ngạc!

      “Cao 1.79 m, nặng 65 kg, quen năm bạn , ngày 4 tháng 5 năm ngoái về nước, tài sản của công ty hơn 100 triệu, cuối năm công ty lên sàn. Tôi biết nhiều thứ hơn nghĩ đấy.”

      Chu Lăng Vân quét mắt nhìn ta.

      “Cậu điều tra tôi?”

      Tần Dụ rất tức giận. Xem ra cái Chung Khả Tâm này cũng phải hoàn toàn để ý đến mà!

      “Hoa đẹp nở rộ nên ưu tiên hái lấy, thận trọng chờ đợi, mỹ cảnh dài, nếu làm vậy, trong nháy mắt nó tàn lụi, hóa thành tro bụi.”

      Câu này Tần Dụ bằng tiếng Pháp, là câu danh ngôn của Shakespeare, chẳng qua đó chỉ là lời cảm thán của riêng . cảm thấy người nhà của Chung Khả Tâm can thiệp vào quá nhiều rồi.

      Chu Lăng Vân nghe ta xong, cậu cười mỉm, đáp trả,

      “Ái tình phải là lời ngon dưới bóng hoa, cũng phải là tiếng ngọt ở cõi đào nguyên, phải là giọt lệ tơ mảnh, càng phải là ngoan cố cưỡng ép. Ái tình được hình thành cơ sở của thấu hiểu lẫn nhau.”

      Câu này Chu Lăng Vân cũng dùng tiếng Pháp mà .

      Nhìn thấy bộ dạng chết sững của Tần Dụ, Chu Lăng Vân chỉ khinh thường cười tiếng. Đúng vậy! Tần Dụ quả sợ chết rồi! ta cho rằng người trước mặt chỉ là tên lỗ mãng, chỉ biết động tay động chân!

      Mặc dù tiến triển rất ít ỏi nhưng Tần Dụ vẫn là kiên nhẫn từ bỏ, như là mục đích của cuộc đời này của chỉ là vì người con này mà có. Chỉ cần dừng công việc trong tay lại ngay lập tức lại nghĩ về .

      Lần này chọn nhà trọ của Chung Khả Tâm. Chung Khả Tâm ở lầu ba. muốn lên nhưng mà người ta hoàn toàn chịu mở cửa. Tần Dụ cảm thấy mình bị chọc giận triệt để.

      “Chung Khả Tâm! Chung Khả Tâm!!!!!”

      Tần Dụ làm việc vô cùng mất mặt, ta đứng dưới lầu ra sức rống to. Nữu Nữu ở trong phòng giận điên lên được, chắc ngày mai cả khu này đều biết đến luôn quá!

      mặc áo khoác vào, xông ra ngoài,

      muốn làm cái gì?”

      Nữu Nữu chỉ kịp sỏ dép lê chạy xuống, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ.

      có gì, ra ngoài ăn cơm ! Xem khóe miệng em còn dính mì kìa. Ra ngoài ! mời em!”

      Tần Dụ thấy dù sao cũng ra ngoài rồi, trong lòng vui mừng. Dù sao cũng tính là có tiến triển rồi.

      “Ăn cơm? Ăn cơm! Aa..”

      Nữu Nữu muốn ngửa mặt lên trời hét hơi quá! Cái tên đàn ông đáng ghét này, mời ăn cơm mời ăn cơm, còn phải toạc ra chuyện ăn mì gói nữa chứ! ta biết là con cũng cần thể diện hay sao?

      thôi!”

      Tần Dụ sợ chết đến kéo lấy tay của Nữu Nữu. Nhưng mà bất hạnh thay, Nữu Nữu xoay người cái, lại cú vật qua vai, lần này còn hiểm hơn lần trước!

      Tần Dụ thấy đom đóm bay ngợp trời, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

      “Ha ha, ha ha...”

      Tần Dụ rất vui vẻ.

      ...

      “Nữu Nữu, con là Nữu Nữu sao?”

      phụ nữ trung niên chặn Nữu Nữu lại ở bãi đậu xe, bà ta trông cũng hơn 50 tuổi, bên cạnh còn có con khoảng chừng dưới 20.

      Nữu Nữu cũng rất nhanh liền nhận ra, là Lưu Đan, mẹ ruột của , người phụ nữ nhẫn tâm từ chối gặp mặt suốt bao nhiêu năm nay.

      “Lên xe !”

      Nữu Nữu muốn chuyện với họ ở nơi này. Lưu Đan dẫn con ngồi lên xe của Nữu Nữu. Nhìn chiếc xe này, khí chất đầy mình của con , bà cảm thấy chắc chắn là sống rất tốt.

      Nữu Nữu nên quan tâm đến họ, năm đó bà gặp , bao nhiêu năm nay cũng bặt vô tín, bây giờ lại xuất , chẳng lẽ là vì nhớ mình sao? Nhưng mà, trong lòng vẫn luôn nhớ đến mẹ. Lúc ba mẹ vẫn còn chưa li hôn, mẹ đối xử với vẫn rất tốt. Nhưng tất cả thay đổi rồi. làm sao có thể quên được hình bóng của mẹ mình kia chứ?

      “Nữu Nữu, mấy năm nay con sống tốt ? Nghe của con rất thương con! A, đúng rồi, đây là em của con, nó lên đại học rồi, cách đây cũng xa. Vương Quần, gọi chị .”

      Lưu Đan chuyện rất tự nhiên.

      “Chị.”

      Vương Quần nhìn qua là rất hạnh phúc. Phải rồi, có cha có mẹ, sao mà hạnh phúc được?

      Từ gương chiếu hậu Nữu Nữu nhìn thoáng qua cái người gọi là em này, trả lời, tức giận làm khẩn trương.

      Đến tiệm cà phê, Nữu Nữu dẫn hai người họ vào. Hai mẹ con Lưu Đan chưa từng đến qua những chỗ như thế này, nhìn ngó xung quanh. Sau khi ngồi xuống, Nữu Nữu nhìn kỹ mẹ của mình. Bà già rồi, khác rất nhiều so với hình ảnh trước kia.

      Lưu Đan cũng nhìn đứa con nhiều năm gặp của mình, trong lòng bùi ngùi xúc động.

      “Nữu Nữu, con lớn rồi, xinh đẹp như của con vậy.”

      Lưu Đan và Vương Quần ngồi phía đối diện. Hai người họ đều nhìn Nữu Nữu.

      “Vậy sao? Tìm tôi có việc gì sao? Là thiếu tiền? Hay là muốn nhờ vả quan hệ?”

      Nữu Nữu lãnh đạm mở miệng. Từ cha cho đến mẹ, phải chịu quá nhiều tổn thương rồi, bây giờ là giới hạn của .

      phải, Nữu Nữu à, con hiểu lầm rồi. Nữu Nữu, mẹ nhớ con, mẹ chẳng bao giờ quên được con cả, mẹ nhớ con lắm!”

      Lưu Đan xong liền khóc hu hu. Vương Quần cũng dùng ánh mắt trách móc nhìn chị mình.

      ra năm xưa Lưu Đan gặp con cũng là bởi vì oán hận Chung Cánh. Nhưng mà chuyện này qua nhiều năm như vậy, tuổi của cũng ngày càng lớn, rất nhớ đứa con này, dù có nằm mơ cũng nhớ.

      “Nhiều năm như vậy gặp lấy lần, bây giờ lại xuất , chẳng lẽ phải vì có chuyện phải cầu cạnh sao? phải cần tiền sao? Hay là vì đứa em này cần tôi giúp đỡ?”

      Trái tim của Nữu Nữu chết rồi, ba của cũng là người như vậy.

      “Năm đó là mẹ sai, mẹ nên gặp con. Mẹ nhớ con lắm, nhớ đến nỗi nằm mơ cũng khóc đến tỉnh lại. Nhưng mà bao nhiêu năm nay con đều trở về, mẹ chẳng dễ dàng gì mới nghe ngóng được tăm tích của con mà.”

      Lưu Đan nghe con hiểu lầm mình như vậy, trái tim như tan nát, nước mắt cứ rơi ngừng.

      “Ha ha, mẹ nên nghĩ xem, con của mẹ được người khác nuôi dưỡng, mẹ có từng nghĩ qua là nó sống có tốt hay ? Nó sống những ngày tháng như thế nào?”

      là Nữu Nữu được chăm sóc rất tốt. như vậy đơn giản chỉ vì lòng muốn làm cho Lưu Đan cảm thấy khổ sở.

      “Chị, chị quá đáng lắm rồi. Mẹ như thế này rồi, chị thể tha thứ cho mẹ sao?”

      Vương Quần cảm thấy người chị xinh đẹp của mình là rất quá đáng, bé làm sao hiểu được nỗi đau đớn trong lòng Nữu Nữu chứ?

      “Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì tìm tôi! Tôi cố gắng hết khả năng của mình!”

      Nữu Nữu đặt danh thiếp của mình xuống, đứng dậy.

      “Này, chị quá đáng lắm rồi đó!”

      Vương Quần cũng tức giận đứng bật dậy. Nhưng Nữu Nữu thèm để ý đến ta, đến quầy tình tiền, sau đó rời khỏi.

      Rất trùng hợp là Tần Dụ lại nhìn thấy tất cả mọi chuyện. thấy Nữu Nữu lảo đảo bước lên xe, thấy ngồi xe, khóc nức nở. Nhìn khóc thương tâm như vậy, khóc đến nỗi trái tim cũng đau lắm! Trong lúc này, đến quấy rầy .

      Trong bữa tiệc rượu lớn, Tần Dụ, Minh Lãng và vợ của Minh Lãng, em của Tần Dụ, Tần Ca cùng tham gia. Tần Ca bây giờ mang thai, bận bộ váy rộng rãi nhưng vẫn giấu được dáng vẻ bà bầu của mình.

      Vào khoảng thời gian nghỉ giữa buổi tiệc, từ trong phòng vệ sinh ra, Nữu Nữu đụng phải người mà hề muốn gặp.

      “Khả Tâm, em vẫn khỏe chứ?”

      Là Minh Lãng, gã ta lại ngăn lại. Nữu Nữu rất phản cảm. Hồi trước chắc là mắt mù mới thích được ta!

      “Rất khỏe! Có chuyện à?”

      Nữu Nữu nhìn ta, trong mắt còn vẻ ngượng ngùng của năm xưa nữa.

      “Khả Tâm, em đừng như vậy nữa có được ? Chẳng lẽ em quên hết những ngày tháng hạnh phúc khi xưa rồi sao? chưa quên!”

      Minh Lãng có vẻ rất nặng tình.

      “Vậy chắc là quên mất phu nhân của ở bên trong rồi, hơn nữa ấy còn mang thai nữa kìa.”

      Nữu Nữu cảm thấy ta là quá đáng đến cực điểm rồi. Chuyện này lại khiến nhớ về chuyện của ba , phải ông cũng vào lúc vợ mình mang thai, làm ra cái chuyện đó hay sao?

      “Khả Tâm, em phải dày vò như thế sao?”

      Minh Lãng kích động tiến lên.

      “Sao nào? Muốn nối lại tình xưa với tôi sao? thấy tôi hạ tiện đến vậy sao?”

      Nữu Nữu ngẩng đầu nhìn xoắy vào ta.

      “Minh Lãng, chuyện này”

      Thấy chồng mình ra ngoài lâu, Tần Ca ra ngoài tìm. Đến đây, nhìn thấy chồng mình đứng kế bên xinh đẹp.

      “Khả Tâm, qua đây.”

      Tần Dụ đợi Minh Lãng lên tiếng.

      , quen ta sao?”

      Tần Ca là phụ nữ có thai, vốn rất mẫn cảm, Tần Dụ cũng rất lo cho em mình.

      Nữu Nữu thấy bộ dạng của hai người đàn ông, chớp mắt cũng hiểu ra bọn họ làm gì.

      Tần Dụ thấy Nữu Nữu nhúc nhích gì liền kéo vào lòng mình, ôm lấy bả vai của , lên tiếng giới thiệu.

      “Đây là bạn của , Chung Khả Tâm. Tần Ca, đây là chị dâu tương lai của em, mau đến chào hỏi nào.”

      Tần Dụ nắm chặt lấy bả vai của Nữu Nữu, ý bảo phối hợp với . Nữu Nữu ngẩng đầu nhìn ta, Tần Dụ hoàn toàn nhìn thấy được nguy hiểm trong đôi mắt của .

      “Đây là em của , Tần Ca.”

      “A, chào chị! , chúng ta vào bên trong chuyện!”

      Tần Ca làm chủ tình huống.

      muốn làm cái gì?”

      Nữu Nữu quay đầu với người đàn ông kè kè bên .

      “Nếu như Tần Ca mà nghi ngờ em phiền phức lắm đấy! Mỗi ngày nó đều đến công ty em quậy cho coi.”

      Những lời của Tần Dụ rất có tác dụng, Nữu Nữu nghe mà đổ mồ hôi lạnh.

      Mấy người họ rời khỏi bữa tiệc, đến quán ăn tương đối lớn, họ ngồi vào lô ghế. Minh Lãng nơm nớp lo sợ như sắp bị tuyên án. Nữu Nữu trong lòng lạnh nhạt. Nhưng đáng ghét nhất là cái tên Tần Dụ. ta lợi dụng lúc thể phản kháng, thừa nước đục béo cò! ta những đặt tay eo mà còn len lén hôn lên má cái. Nữu Nữu giận lắm nhưng chẳng dám làm gì.

      Trong bữa cơm, Minh Lãng nhận được cuộc điện thoại, sau đó dáng vẻ cứ như vừa trút được gánh nặng liền dẫn vợ khỏi.

      là đồ khốn nạn!”

      Nữu Nữu đợi hai người mất, tung ra cú đấm.

      Đều ‘lỡ chân bước thành hận thiên cổ’, Nữu Nữu rất hối hận lúc đó thỏa hiệp với Tần Dụ, từ đó về sau, tất cả mọi người đều cho rằng là hôn thê của Tần Dụ. Bây giờ Tần Dụ mà đến công ty tìm là người gác cổng cứ thế mà cho vào.

      Tần Dụ vừa mới bước vào tòa cao ốc, người bảo vệ mới đến, cũng là người lính vừa giải ngũ, liền theo sát sau lưng . ta quay đầu hỏi người đồng của mình,

      ta là hôn phu của Chung luật sư à?”

      sai. Chủ tịch có dặn dò là, nếu chút mà có đánh nhau cúng ta cũng cần phải xen vào.

      “Được!”

      Cứ như thế, hai người đánh nhau làm loạn trận rất lâu. Ai cũng hai người đó rốt cuộc có phải là người hay nữa. Nếu phải? Làm sao mà đánh người như vậy? Cái tên Tần Dụ đó sao cũng là người có đầu óc, có mặt mũi, thế mà lại thích chọc cho Nữu Nữu tức điên. Mà ta cũng chẳng những câu đại loại như ‘ em, thích em’.

      Hôm đó, Chung Linh tạt ngang qua công ty. Khi đến phòng làm việc của Nữu Nữu nghe thấy bên trong hồi những tiếng ầm ầm, sau đó im bặt. Chung Linh thấy hai người họ cãi nhau qua, nhưng mà, ai ai cũng cảm thấy nếu có tiếng động chẳng có gì là, còn tiếng động, đáng ngại rồi! Chung Linh sợ, có khi nào lại xảy ra án mạng? vội vàng xông vào, phía sau còn có thêm ba, bốn người của công ty.

      Chung tiểu thư đoan trang xinh đẹp nức tiếng từ trước đến nay, người mặc bộ váy ngắn, cưỡi lên người của Tần Dụ, tay của còn nắm lấy bên áo sơ mi của !

      “Nữu Nữu, mặt đất cứng lắm.”

      Chung Linh suy nghĩ hồi mới được câu đó. Nữu Nữu nghe xong lời mình , nhìn mấy người ở phía sau, lại nhìn xuống cái tư thế như thể mình cùng với Tần Dụ ‘hưởng thụ’...

      “Aa Tần Dụ, tên biến thái nhà , cút cho tôi!”

      Nữu Nữu tức điên lên được. Cái tên đàn ông đáng chết này như là trêu tức vậy.

      “Chúng ta ra ngoài trước !’

      Chung Linh chưa từng thấy Nữu Nữu phát khùng như thế bao giờ. dẫn mọi người ra ngoài, còn quên khép cửa lại.

      “Được rồi, đừng giận nữa mà, ha ha.”

      Nữu Nữu cảm thấy toàn thân còn chút sức lực.

      “Trêu chọc tôi vui lắm hả?”

      Nữu Nữu tủi thân muốn khóc đến nơi.

      “Ha ha, Nữu Nữu của , em hiểu lòng sao? Em tưởng thích bị đánh hết lần này đến lần khác sao? em mất rồi, dù em có đánh chết cũng bỏ ra đâu. Ha ha.”

      Tần Dụ xong liền ôm lấy Nữu Nữu vào lòng.

      Lần đầu tiên, Nữu Nữu chút chống cự.

      Quen biết càng lâu Nữu Nữu càng phát ra người đàn ông này đúng là thông minh cực độ, phản ứng biết còn nhanh hơn người khác gấp mấy lần nữa. Sau khi hoàn toàn bị khuất phục, Nữu Nữu cũng còn phản kháng nữa, mà điều đó cũng chẳng có ích lợi gì. Người đàn ông này vừa thông mình lại rất quấn người, khả năng kiềm chế dục vọng của bản thân cũng rất tốt, lại còn làm cho cảm thấy mình bị trói buộc nữa. Nữu Nữu tự lập quen, thế nhưng vẫn rất ham muốn trở thành , được cưng chiều, bảo bọc.

      Hôn lễ của Nữu Nữu tuy đơn giản nhưng rất long trọng. Cả nhà Chu Bảo Cương, còn có nhà của Châu Khải, Vương Duệ và họ của Nữu Nữu, cũng tức là em họ Lưu Hiểu của Chung Linh, đều đông đủ. Lưu Hiểu sau này cũng lấy sĩ quan, người này còn là cấp của Chu Bảo Cương, đó là cuộc hôn nhân thứ hai của ông.

      Cả nhà của Chung Cánh cũng đến đủ, còn có mẹ của Nữu Nữu, Lưu Đan nữa. Sau này Nữu Nữu tha thứ được cho Lưu Đan cũng hoàn toàn là công lao của Tần Dụ. muốn nhìn thấy Nữu Nữu cứ mãi đau khổ, cho nên, tha thứ là cách giải quyết tốt nhất. Có thể là, Tần Dụ thành công trong việc hóa giải hết tất cả thù địch trong lòng .

      Minh Lãng cuối cùng cũng biết được giá trị của Nữu Nữu. Khi kết hôn, Chung Linh tặng cho cháu của mình nào là cổ phiếu, bất động sản, còn có trang sức, đồ cổ các loại. Là người của Tần gia nên biết hết.

      Nếu như sớm biết như thế này lúc đó buông tay làm gì. ta vô cùng thương người con này, nhưng mà đương nhiên là, còn tiền hơn. Từ sau lần bị vợ xử lý triệt để, Minh Lãng hết sức cố gắng cách xa Nữu Nữu ra. ta có tà tâm, nhưng mà lại có gan làm.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Ngoại truyện 4

      Phụ nữ đại viện

      *******

      Thập niên 90, cả tổ quốc đâu đâu cũng rất phát triển. Kiếp trước, Chung Linh vì cuộc sống mà bôn ba khắp nơi, chẳng có tâm trạng và tầm nhìn mà nhìn ngắm cái thế giới này. Bây giờ khác rồi, tâm nguyện duy nhất của Chung Linh chính là cùng chồng con sống cho tốt. Có thể là, Chung Linh tận hưởng từng chút thay đổi trong cuộc sống này.

      Nhưng, có điểm mà Chung Linh muốn theo trào lưu, đó chính là quần áo và trang điểm. Cái gọi là trang điểm ở thời này chính là đôi chân mày đen như than, mà cũng chẳng có mascara nữa. Bầu mắt phải đánh hồng hồng cũng là đen xì, giống y chang gấu mèo vậy. Hơn nữa, kiểu tóc cũng chẳng làm cho Chung Linh thích nổi, nếu phải là uốn thành cuộn cũng là dùng keo xịt tóc vuốt cho tóc mái bồng bồng lên. Nếu Chung Linh mà muốn có kiểu tóc hợp ý phải ra nước ngoài. Ra nước ngoài sao? Tuyệt đối được! Đó chính là tự tìm phiền phức cho ông xã rồi.

      Tuy rằng kiểu tóc có cách gì, Chung Linh đành phải tôn trọng tự nhiên, nhưng mà quần áo có thể nghĩ cách nào đó, biến hóa chút. Lần trước Hồng Kông, Lý Tiểu Vân đem về cho Chung Linh các rất nhiều quần áo đẹp, trong đó còn có đồ tắm. Ban đầu Chung Linh còn nghĩ, chủ yếu là có cơ hội để bơi. Nhưng mà lần này mấy người Chu Bảo Cương nghỉ phép, vì Châu Khải và Vương Duệ đều thay đổi vị trí công tác, thế là họ có thể bơi rồi.

      Lúc sắp , Chung Linh lục ra mấy bộ đồ bơi mà lần trước Lý Tiểu Vân đem về cho , sau đó chia cho Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh. Còn dư lại hai bộ, cho Lưu Hiểu chọn bộ đồ bơi mảnh màu vàng nhạt. Sau khi mọi người về, Chung Linh mặc thử bộ đồ bơi còn lại. Đó là bộ đồ bơi mảnh màu hồng, vừa khéo tôn lên nước da trắng ngần của Chung Linh. Nhìn qua, thiệt chẳng có điểm nào kém so với những người mẫu tivi cả. Bộ đồ này cũng xét là thiếu vải, chỉ là phía sau lưng hơi hở chút, mà đây là bộ đồ bảo thủ nhất rồi đấy!

      “Em em đây là”

      Chu Bảo Cương hiếm khi về sớm, vừa vào đến cửa thấy cảnh tượng kích thích đến nhường này, nhất thời chuyện cũng lắp bắp.

      “Á sao về mà chẳng có tiếng động nào vậy?”

      Chung Linh giật mình, vội vàng nắm lấy mảnh quần áo che chắn trước ngực.

      “Em mặc cái gì thế này?”

      Chu Bảo Cương dần dần tỉnh táo lại, tùy ý hỏi. Vừa vừa cởi áo ngoài ra, ném qua bên.

      “Đồ bơi đó! Đẹp ? Chúng em ba người, cả Lưu Hiểu nữa, mỗi người bộ, thấy sao hả?”

      Chung Linh cũng bớt ngại ngùng, bỏ ‘lá chắn’ của mình xuống, trước mặt Chu Bảo Cương xoay vòng.

      ra phụ nữ chính là mâu thuẫn như thế. Nếu như Chu Bảo Cương biểu ra vẻ mặt thích thú có thể Chung Linh trở nên xấu hổ cực kỳ. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ chẳng hề xi nhê thế này, Chung Linh lại ngăn được hoài nghi, có phải là mị lực của mình còn rồi hay ? Vì thế mới hào phóng biểu diễn, đợi Chu Bảo Cương đánh giá.

      “Cũng được.”

      Trong nháy mắt Chu Bảo Cương liền nhớ đến chuyện họ sắp sửa cùng chơi, bình tĩnh ngồi xuống, muốn tự rót cho mình ly nước. Chung Linh vội đến cầm lấy ấm nước rót cho .

      ChuBảo Cương nhân cơ hội này ngắm nhìn bà xã mình. Con trai lớn như vậy rồi thế mà dáng vóc của Chung Linh vẫn đẹp như vậy, da dẻ cũng vẫn trắng ngần, bộ ngực lại càng đầy đặn. nhìn hồi mà mắt nảy lửa, nhưng mà, cần phải vội.

      “Chỉ là cũng được thôi hả?”

      Chung Linh vui, nhưng mà Chu Bảo Cương cũng để ý đến .

      Trong lòng Chung Linh nghĩ, có phải có tâm ? Thôi trêu nữa, mình thay quần áo vậy!

      Chung Linh đến tủ áo, tính kiếm bộ đồ khác để thay. Bộ đồ lúc nãy cũng nên đem giặt rồi. Nhưng mà lấy xong đồ, quay đầu lại thấy Chu Bảo Cương khóa cửa lại.

      muốn làm gì?”

      Chung Linh có dự cảm lành, ánh mắt Chu Bảo Cương vừa mê đắm vừa hung bạo dán dính lên người .

      “Vợ à, có nhớ vậy?”

      Chu Bảo Cương ôm lấy bà xã vào lòng, phát ra phía sau là mảng trống, ánh lửa trong mắt lại bốc càng cao.

      , hôm qua về giày vò em đến tận nửa đêm, quên rồi sao?”

      Chung Linh nghĩ, ấy sao vậy nè? Lại lên cơn nữa à? (1)

      Nhưng màChu Bảo Cương chẳng có thời gian trả lời

      Đến khi tỉnh táo lại, lại chỉ đành bực bội đến trợn trắng mắt. Tên khốn này, mục đích đúng là thuần khiết mà! Áo bơi bị ta xé hư rồi, chẳng còn cách nào sửa lại nữa rồi!

      Vì chuyến du lịch lần này, cả ba tốn ít tâm tư, Chung Linh còn kéo cả em họ đáo để Lưu Hiểu của mình theo. Cuối cùng, thành đám lớn người tập hợp lại chơi. Đến khi tập hợp đông đủ lại Chung Linh mới sửng sốt phát ra, trừ gia đình của ba người họ và em họ của ra còn có rất nhiều người, trong đó toàn là những người chưa kết hôn, còn có cả người ly dị. Hàn Minh Minh , lần chơi này là do vợ chồng chính ủy nhà tiếp quản hết.

      Mọi người vừa xuống xe, những người đàn ông này đều tự động xếp thành hàng ngay ngắn, rợp sắc áo rừng cây nhiệt đới. Chung Linh các thấy vậy, cũng chẳng thể trách gì được nữa.

      Ngoại trừ Chu Bảo Cương ba người ra, còn có thêm vị lãnh đạo nữa, tên là Từ Vân Thiên. Người này Chung Linh quen thuộc lắm. ta còn lớn hơn Chu Bảo Cương đến năm tuổi, là thượng cấp trực thuộc của Chu Bảo Cương hồi chiến tranh. Có thể vì ta ly hôn rồi nên kế hoạch chơi của những người độc thân lần này, Châu Khải cũng tính cả ta vào.

      Từ Vân Thiên có dáng người cao gầy, là người rất văn nhã. ta còn đeo kính, dáng vẻ rất nhã nhặn, khó mà tưởng tượng ra dáng vẻ mặc giáp cầm binh khí của chiến trường.

      “Ấy? Chị à, đồ bơi của chị đâu rồi? phải là rất đẹp hay sao? Sao lại”

      Lưu Hiểu bây giờ là nhân viên công vụ, trình độ học vấn cao, vẻ ngoài xinh đẹp, nhãn giới cũng cao. Nhưng có điều vẫn làm cho Chung Linh và gia đình đặc biệt phiền lòng, đó chính là chuyện hôn nhân của nàng. Sao mà hồi cao trung còn đương thế đó mà bây giờ đến cả đối tượng cũng kiếm ra? Dì cả của Chung Linh cứ cách dăm ba bữa lại gọi điện đến mắng con trận, 28 tuổi đâu còn nhít gì nữa.

      “Chị á? Cái đó Ủa? Minh Minh, Nhã Tĩnh, đồ bơi của các em đâu?”

      Chung Linh mặc bộ áo tắm xốp kiểu cũ, đừng là da thịt, đến cả dáng người cũng nhìn ra nữa là. Nhưng mà sao hai người kia cũng mặc kiểu đồ bơi giống thế này?

      “Còn ? Sao vậy?”

      Vu Nhã Tĩnh dùng cánh tay chọt chọt Hàn Minh Minh.

      “Đồ bơi gì nữa chứ! Hôm qua em lại đứng góc tường hết nửa tiếng đồng hồ, nếu phải vì em nhận lỗi mau chút biết còn phải đứng thêm bao lâu nữa ấy!”

      Hàn Minh Minh còn giấu diếm mấy người họ, nhưng chuyện trong nhà mọi người đều biết hết.

      “Chị cũng chẳng hơn gì. Mọi người thử cái tên đàn ông ngang ngược đó , chị chọn bộ bảo thủ nhất rồi, chẳng để lộ ra cái gì hết, thế mà ta lại là quá hở hang.”

      Vu Nhã Tĩnh bị phạt đứng góc tường nhưng mà Châu Khải tức giận, bản thân cũng chẳng có cách nào thỏa hiệp.

      “Ha ha, mấy chị thiệt là, em vẫn luôn cảm thấy chồng của mấy chị là quá độc tài rồi, tốt hơn vẫn là nên gả cho người lính!”

      Lưu Hiểu như vậy nhưng cũng chẳng có ai để ý đến . Đàn ông làm lính tốt như thế nào, mấy đều biết hết.

      Có nhiều người đến như vậy, ba người phụ nữ cũng chẳng cần lo lắng nữa, mấy chỉ cần lo cho con cái của mình thôi. Đây chỉ là con sông , nước chảy cũng xiết lắm nhưng các vẫn cho các con mang phao bơi vào.

      chơi tức là cũng phải chuẩn bị chút đồ ăn dã ngoại.Phải rằng theo lính đặc chủng dã ngoại đúng là tốt, bọn họ cái gì cũng biết, đồ ăn cũng rất phong phú, có cá, có chim... còn mấy thứ đồ hộp mà các mang đến nữa. Mấy đứa bé đều rất hứng thú.

      Mặc dù Chung Linh luôn lo lắng cho con trai nhưng vẫn phát ra em họ có điểm khác lạ, ấy ngồi ở bờ sông chuyện phiếm với Từ Vân Thiên. Thậm chí Chung Linh còn nhận ra Lưu Hiểu có những biểu rất nữ tính.

      Đợi khi Chu Bảo Cương qua, Chung Linh len lén cho ánh mắt,

      thể chứ?”

      “Chuyện của người ta em quản ít .”

      Chu Bảo Cương thấy vậy lại vui mừng. người như là huynh trưởng của , còn người là em họ của Chung Linh, cảm thấy như vậy rất xứng đôi.

      vậy là sao chứ? Hai người họ cách nhau nhiều lắm đó!” Chung Linh tiếng phản đối.

      “Còn người ta? Tuổi tác của chúng ta phải là cách biệt rất nhiều sao? Em cảm thấy hạnh phúc à?”

      Chu Bảo Cương vừa vừa cười. Chung Linh nghe vậy cũng chẳng biết phải trả lời thế nào nữa.

      , hai người họ cũng phải người ngoài! nếu như mà Từ đại ca chân thành em nghĩ cả đời này Lưu Hiểu cũng gả được rồi. Còn nếu như người ta chúng ta gả Lưu Hiểu cho ấy, là gài ấy, vậy...”

      Chung Linh là lo lắng cho cả hai người mà!

      “Em gì vậy? thấy hai người họ rất hợp nhau đó.”

      Chu Bảo Cương quát lên, cũng là hàm ý rằng, cuộc này tranh luận đến đây là chấm dứt.

      Càng để Chung Linh xen vào lại càng lo lắng. người là cấp có ơn tri ngộ với Chu Bảo Cương, còn người là em họ của mình, tuổi tác của hai người cách biệt đến mười mấy tuổi, mà người còn ly dị nữa. Hơn nữa, tính cách của Lưu Hiểu lại hơi nóng vội, chuyện này thành còn tốt, còn nếu như thành, liên quan rất nhiều nha!

      Chung Linh cũng muốn nhắc nhở Lưu Hiểu, nhưng mà cũng biết con người của con bé, mà càng khuyên con bé lại càng hăng hái.

      Nhưng mà lại ngoài dự liệu, chuyện tốt hơn nhiều so với những gì Chung Linh tưởng tượng. Tính ngang ngược của Lưu Hiểu bớt nhiều, cũng thành thục hơn rồi. Những lúc rảnh rỗi lại đến tìm Chung Linh, sau đó mượn cớ để tìm Từ Vân Thiên. Sau này cũng tìm Chung Linh nữa, trực tiếp tìm người ta luôn.

      Hôn lễ của Lưu Hiểu được tổ chức trong quân đội, đơn giản mà long trọng. Lúc đầu Lưu Hiểu còn khoe khoang rằng phải mặc áo cưới gì đó, tiệc phải đủ 100 bàn. Nhưng mà những chuyện đó đều thực . Cho nên , người thể cứng chuyện gì được. ấy còn gả cho lính kia, bây giờ phải gả rồi sao?

      Lưu Hiểu mặc bộ đồ màu đỏ, là do Chung Linh đặc biệt kiếm người mua về. Màu sắc và kiểu dáng đều là tuyển chọn cực kỳ tỉ mỉ, kỹ càng.

      “Chị, em muốn uốn tóc, sau đó cài lên đóa hoa, như vậy đẹp biết bao, em thấy mọi người đều như thế cả.”

      Lưu Hiểu hết sức vui vẻ cùng thảo luận với mấy người phụ nữ khác.

      “Chị khuyên em vẫn là nên làm vậy, nghe lời chị ! Nếu sau này em hối hận, quê chết được.”

      Chung Linh vừa nghĩ đến dáng vẻ đó cảm thấy khó chịu.

      Chung Linh làm thợ trang điểm, cố gắng càng tự nhiên càng tốt. vẽ lông mày, chuốt mascara, phấn mắt màu hồng, son môi màu hồng đào. Sau khi trang điểm xong Chung Linh còn làm cho Lưu Hiểu mái tóc xõa cực kỳ đơn giản. Làm như vậy chính là để đạt được mục đích, đó chính là để cho dâu mới Lưu Hiểu cho người ta cảm thấy được vẻ đẹp trời sinh. những như thế, còn rất đoan trang nữa.

      Khi dâu xinh đẹp bước vào lễ đường, tất cả thuộc hạ tham gia hôn lễ của Từ Vân Thiên đều đồng loạt đứng dậy, động tác rất đồng bộ. Khi chào, tiếng ma sát của giày da và quần áo khiến cho Lưu Hiểu nghe mà đinh tai nhức óc, lát sau lại cảm thấy cảm xúc cuộn trào, kích động, cả khẩn trương, kiêu ngạo, tự hào. Đây là thời khắc được chú ý nhất của người phụ nữ trong cuộc đời của . Còn Từ Vân Thiên cho cảm giác phu quý thê vinh. Cái quý này, chính là được tôn trọng.

      Trước tiên là lãnh đạo vài lời, sau đó cử hành nghi thức, công bố cho mọi người thấy hôn thú của hai người. Sau đó nữa đến phần náo nhiệt. Những chàng lính nhiệt tình này làm sao có thể từ bỏ cơ tốt thế được? Phải hành hạ người mới chút chứ! Nếu phải bắt họ cắn quả táo được treo lên cũng phải bắt họ dùng đầu lưỡi mò đũa trong chai bia. Cho dù là Lưu Hiểu có phóng khoáng hơn nữa vào thời khắc này cũng là chịu nỗi nữa rồi. xấu hổ đến mặt đỏ rần rần rồi.

      Chung Linh cùng mấy chị em khác cũng bắt đầu hào hứng với náo nhiệt này.

      Từ Vân Thiên cảm thấy người làm mai cho chính là hai vợ chồng Chu Bảo Cương. ra Chung Linh cũng vui vẻ gì thừa nhận chuyện này, phải biết là làm mai chẳng phải là chuyện đơn giản gì. Nếu hai vợ chồng họ mà có chuyện bất hòa gì phải mình phải chịu trách nhiệm đến cùng sao!

      Lưu Hiểu có dẫn Từ Vân Thiên về nhà mẹ lần. ra nhà dì cả cũng chẳng ưng việc Lưu Hiểu gả cho người lớn tuổi như vậy, mà lại là người ly hôn nữa chứ. Nhưng mà sau khi gặp Từ Vân Thiên hoàn toàn bị chinh phục rồi. Sau khi trở về, Lưu Hiểu với Chung Linh, dì và tất cả mọi người trong nhà bị người ta mua chuộc hết rồi, nếu như sau này mà có tranh cãi gì cũng đứng về phía đâu. Điều này khiến ấy rất phiền não. Nhưng mà Chung Linh lại chẳng nhìn thấy chút phiền não gì mặt em họ.

      “Chị, em cho chị nghe chuyện, chị đừng có ra ngoài nha!”

      Vẻ mặt Lưu Hiểu ngượng ngùng, dáng vẻ muốn lại thôi.

      !” Chung Linh trợn mắt nhìn cái.

      “Vào ngày tân hôn, ấy biết em là lần đầu tiên, vui đến chết luôn. Ảnh... ảnh nghĩ em 27, 28 tuổi rồi, có thể ...”

      Lưu Hiểu vừa thẹn thùng vừa ra. cần ràng ra nhưng Chung Linh vẫn hiểu hết.

      “Chậc! Đàn ông đều như vậy hết, nhất là đàn ông trong quân đội, đối với phụ nữ càng thêm hẹp hòi. ta phải ly hôn rồi sao?”

      Chung Linh ra, quân nhân quả khá là bảo thủ.

      “Vậy đâu có giống nhau? ấy là để ý đâu, trước khi kết hôn ấy cũng chẳng hỏi qua em chuyện này.”

      Lưu Hiểu nhịn được mà còn biện hộ cho chồng mình.

      giờ thấy ta vui như vậy, cũng tức là minh chứng ràng là ta để ý đó. Cũng may là em chưa làm gì xằng bậy, nếu có mà chịu.”

      Chung Linh nhịn được mà vùi dập .

      “Vậy sao?”

      Lưu Hiểu gì nữa, nhìn dáng vẻ như phân cao thấp với mình. Chung Linh cũng thèm để ý đến , mong ấy mau chóng hồi phục lại dáng vẻ bình thường. Bây giờ cái dáng vẻ nũng nịu này làm Chung Linh nhìn quen nổi. Đoán là mấy ngày nữa Từ Vân Thiên cũng được dễ chịu lắm rồi, ha ha, Chung Linh cười thầm trong bụng.

      Mới yên tĩnh được hai ngày Lưu Hiểu lại tới.

      “Chị, chị có nhân sâm phải ? Đừng có nha. Dì em, cũng chính là mẹ của chị đó, là chị có. Giao ra vài cây !”

      Mấy năm nay Lưu Hiểu luôn ở bên cạnh Chung Linh, chuyện cũng chẳng phân biệt lớn bé nữa.

      “Có, nhưng sao phải cho ? Đưa tiền đây.”

      Chung Linh cũng khách khí.

      “Ừm, cũng được. trăm đồng, ba cây.”

      Lưu Hiểu cũng chẳng chịu yếu thế.

      tưởng là củ cải sao? 100 đồng? được.”

      Chung Linh cũng để ý đến ấy, Lưu Hiểu muốn cứ cho thôi, dù sao thứ này Chung Linh cũng thiếu, để lại cũng chẳng dùng đến.

      “Chúng em chỉ là tầng lớp làm công ăn lương thôi, tiền lương của lão Từ nhà em nhiều, chúng em còn phải góp tiền nữa!”

      Lưu Hiểu với dáng vẻ chính khí lẫm nghĩa. (2)

      cướp ngày à? Đưa tiền ra, nếu đừng hòng.”

      Chung Linh trợn mắt nhìn cái tên thổ phỉ kia.

      “Em có tiền.”

      “Được, có tiền đền thịt. Sau này rảnh rỗi chạy việc vặt cho chị, gọi là phải đến đó!”

      Chung Linh trêu tức . Lưu Hiểu hừ tiếng, coi như là đồng ý.

      muốn cái này để làm gì?”

      Chung Linh tò mò, nàng này dùng để hầm thịt bò à?

      “Lão Từ nhà em đó! Lúc chiến tranh cả thân đều mang bệnh tật, mỗi khi trái gió trở trời là ảnh chẳng thể nào ngủ được, vết thương cũ người lại tái phát.”

      Lưu Hiểu rất đau lòng khi thấy chồng mình như vậy.

      tưởng nhân sâm là tiên đơn à? Ài, rể của cũng vậy đấy, chăm sóc người ta cho tốt !”

      Chung Linh lại cho em họ biết vài mẹo dưỡng sinh, còn dạy cho vài bài xoa bóp Chung Linh tự học được từ trung y. Mấy năm nay, Chung Linh giúp chồng mình qua được những đêm mất ngủ bằng cách đó.

      “Chị, chị có hối hận ? Vết thương của mấy ảnh tái phát, chị có từng oán trách qua chưa?”

      Từ sau khi kết hôn, Lưu Hiểu mới nhận ra trong cuộc sống hóa ra là có ánh sáng như thế này, có tích cực như vậy.

      “Sao lại phải trách? Trước nay chị chưa từng hối hận. Đau lòng có ích gì chứ? Chị còn hơi sức đâu mà nghĩ đến những thứ khác? So với bị tàn tật gì đó, chị mãn nguyện lắm rồi. Bây giờ ấy được bình an là chị tự thấy hài lòng lắm rồi.”

      Chung Linh muốn nhớ đến năm xưa, những ngày lo lắng hãi hùng đó như là cơn ác mộng vậy.

      “Lão Từ với em, người vợ trước kia của ảnh theo người khác rồi, ảnh chẳng với ai hết, lặng lẽ ly hôn. Ảnh , người ấy ngày trước cũng từng chịu ít khổ cực với ảnh, bản thân ảnh thấy thẹn với cổ.”

      Giọng Lưu Hiểu có chút đố kị, nhưng phần sùng kính đối với chồng mình lại nhiều hơn. Chung Linh cũng hiểu, Từ Vân Thiên là người đàn ông tốt.

      Chủ nhật, cánh đàn ông rất bận rộn, mấy đứa bé ra ngoài chơi, vì thế nên thời gian này, bốn người phụ nữ rất rảnh rỗi. Vẫn là Lưu Hiểu có giao thiệp xã hội tương đối rộng rãi, hơn nữa lần trước về nhà mẹ cũng lãnh hội trược chút điều mới mẻ. Vì thế nên chủ nhật này, các tập trung lại tại phòng khách của Chung Linh, bắt đầu xây trường thành.

      Vì để nâng cao hứng thú cho mọi người, các còn cá cược bằng tiền nữa. Vài đồng ván, người thua phải chịu trách nhiệm mua đồ ăn ngon.

      Hội nghị hôm nay kết thúc sớm, bốn người đàn ông hẹn nhau về nhà của Chu Bảo Cương. Còn chưa vào đến phòng khách nghe thấy tiếng huyên huyên náo náo của các chị em.

      “A, hồ rồi! Đưa tiền, đưa tiền!”

      lâu rồi Chung Linh chưa có niềm vui thế tục nào như thế này.

      “Trời ạ, hôm nay thua thảm quá!” Hàn Minh Minh khá là ngốc.

      “Mọi người ở đây làm gì hả?” Chu Bảo Cương lên tiếng.

      Bốn người phụ nữ quay đầu lại nhìn, thấy các ông chồng sắc mặt rất kém đứng ở trước cửa, nhìn mình chằm chằm. Các ai cũng ăn mặc tùy tiện, tay còn nắm lấy tiền, đúng là mấy bà nội trợ chán nản. Vì thua tiền, tóc của Lưu Hiểu bị vò rối tung cả lên, dáng vẻ như thế này trực tiếp phá vỡ cái hình tưởng hoàn mỹ vào ngày tân hôn trong lòng ông xã rồi.

      Chu Bảo Cương nổi giận. Mấy thấy ngây ngốc về phía này, trực tiếp né tránh, nhất là Chung Linh, chưa từng nhìn thấy Chu Bảo Cương giận dữ thế này.

      “Pang! Cạch!”

      Bàn và các quân mạt chược đều bị ném đầy mặt đất. Bốn người phụ nữ sợ đến hét toáng cả lên.

      “Còn chưa ?”

      Vương Duệ trực tiếp rống lớn với vợ mình.

      “Đừng có lề mề!”

      Trước nay tính tình của Châu Khải rất tốt, bây giờ lại hầm hầm giận dữ với vợ mình rồi. Từ Vân Thiên tương đối bình tĩnh, mặt chút biểu tình, ta cũng chẳng nhìn vợ mới cưới của mình, cứ thế mà mất. Lưu Hiểu thấy thế liền sợ nhũn ra.

      “Lão Từ, lão Từ, đợi em chút với!”

      Lưu Hiểu vừa kêu vừa làm nũng, vừa chạy theo sau. Chung Linh chỉ còn có thể tự cầu mình phúc lớn.

      Lần chiến tranh lạnh này kéo dài đến mấy ngày, là lần nghiêm trọng nhất từ khi Chung Linh và Chu Bảo Cương kết hôn đến giờ. Chu Bảo Cương cũng chuyện với Chung Linh, mà Chung Linh tìm mọi cách lấy lòng cũng có tác dụng. Bây giờ, biết được mẹ mình chơi mạt chược, ngay cả Chu Lăng Vân cũng có chút thái độ với mẹ mình.

      Sau này, biết bốn chồng tính toán thế nào mà lại muốn bốn vợ của mình dậy sớm chạy bộ, còn phái cảnh vệ đến giám sát nữa. Khi bốn đến tập trung tại sân lớn, ai nấy mặt mày đều rất khó coi.

      “Lão Từ nhà em gì vậy?”

      Chung Linh vừa chạy vừa hỏi Lưu Hiểu.

      em là sa đọa, cuộc sống có mục tiêu, thái độ sống có vấn đề. tức chết em, quá đáng lắm rồi!”

      Lưu Hiểu giọng , sợ cảnh vệ nghe được.

      “Vậy à? Quá đáng mà em còn đến đây?”

      Chung Linh biết em họ mình rất để ý thể diện. Bây giờ ai cũng đến rồi, chẳng cần phải giữ thể diện nữa.

      “Ít nhảm chút !”

      Hàn Minh Minh ở phía sau thầm, nàng sắp chạy hết nổi rồi.

      , hai, ba, bốn!”

      Cảnh vệ là người do Từ Vân Thiên phái đến. ta dặn dò rồi, ý là muốn các phải chạy theo. Ừ chạy theo vậy!

      Bây giờ vui rồi, cả bốn thành cảnh quang trong sân lớn của đội rồi.

      Cực hình này kéo dài được tháng, tận cho đến khi Lưu Hiểu có thai!

      Ai ya, phụ nữ đại viện, dễ làm lắm sao?

      HẾT

      (1) Raw là (打鸡血) Tạm dịch: Tiêm máu gà (ặc). Đây là liệu pháp “bảo vệ sức khỏe” lưu hành vào những năm 1967, được tin là có tác dụng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, chữa khỏi bách bệnh. Y như tên gọi, phương pháp này chính là tiêm khoảng mười mấy đến 100ml máu gà trống choai (có nơi là tốt nhất dùng loại gà trống trắng Leghorns thuần chủng trưởng thành, nặng 2 kg) vào cơ thể (ặc ặc...) Còn nay từ này được số dân mạng dùng để hình dung hành vi “điên cuồng”, “mê mệt” của những fan starchaser cuồng nhạc, cuồng phim, cuồng sách... Từ này cũng được dùng để hình dung người đặc biệt hưng phấn ( Cương á~) – Theo baike.

      (2) Chánh khí lẫm nghĩa: vì trong lòng mang chính nghĩa mà thần thái ra trang nghiêm, khiến cho người ta kính sợ.

      Cái tiêu đề của chương này hình như là đặt dựa theo bộ phim, tên là <Đại viện nữ tử>. baidu có giới thiệu về phim đó, poster phim là hình mấy / chị lính thời những năm 80, 90 á (phía là hình mấy nhân vật chính - hình như vậy - Còn phía dưới hình mấy chị đạp xe đạp - được làm mờ- èo ~ tha lỗi cho khả năng mô tả của mình ~) baidu còn có phần tóm tắt các tập nữa, nhưng mà nhìn thấy nhiều chữ quá, mình ngại đọc.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :