1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nàng dâu trọng sinh - Nhạc Tiểu Nữu (76c + 4 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 68: Em họ



      Chu Bảo Cương rất lâu chưa về thăm nhà, hai vợ ông bà Chu Xuân Lai kêu Chu Bảo Cương cùng vợ viếng mồ mả của ông bà nội. Nhưng bởi vì Chu gia chuyển từ huyện khác đến, nghĩa địa ở khá xa, tận huyện kế bên nên chỉ có thể đốt hương, giấy ở nhà.

      Trời tối, Chu Bảo Cương và Chung Linh đến tiệm tạp hóa để mua giấy vàng mã. Sau khi về nhà, gói giấy được mở ra giường đất, lại dùng tờ tiền mặt huơ huơ đống giấy đó rồi gấp lại. Sau đó, ghi địa chỉ và họ tên lên mặt phong bì, còn từ trong xấp giấy đó lấy ra vài tờ.

      Chu Bảo Cương và Chung Linh cầm xấp giấy vàng mã đến ven thôn, tìm đến cái ngã tư đường. Chu Bảo Cương vẽ vòng tròn mặt đất, sau đó châm mấy tờ giấy vàng mã khi nãy, ném đến bên ngoài vòng tròn. Nghe đây là để hối lội hồn dã quỷ. Sau cùng mới đến lượt người già cả đốt giấy, lúc đốt còn phải niệm vài câu.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Linh cùng chồng và con, cầm theo túi lớn túi , chuẩn bị về nhà mẹ. Tâm tình của Chu Bảo Cương mấy ngày nay đều tốt, chủ yếu là vì chuyện của hai vợ chồng Hình Bân. Nhưng, áp lực từ phía gia đình cũng là trong số những nguyên nhân làm cho tâm tình thêm xấu. Chung Linh hiểu ông xã mình, nếu như có chuyện của Hình Bân cũng bị ảnh hưởng bởi chút chuyện trong nhà.

      Mấy ngày này, chỉ tam thân lục cố (1) thường xuyên đến nhà này nọ mà bà Phùng Trân cũng rất thường xuyên ở trước mặt hai vợ chồng càm ràm. Bà gì mà vào lúc bản thân gặp chuyện, nhà cậu và dì hai giúp đỡ như thế nào, rồi lúc Chu Bảo Cương còn , vì bà thiếu sữa nên còn bú nhờ sữa của dì hai.

      Nếu như bình tĩnh xem xét lại, điều kiện cuộc sống của nhà mình tốt rồi nên quên những người thân này. Nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều người, Chu Bảo Cương thích cái kiểu cạnh tranh thế này. rất ghét chuyện nhờ cửa sau như thế, nên rất có ác cảm.

      Còn Chung Linh lại phải suy xét đến phương diện khác. Bây giờ, chuyện làm ăn của đều là thuê người để quản lý, thậm chí bây giờ cũng để cho Lý Tiểu Vân làm, còn mình từ từ lui về hậu đài. Làm như vậy, mục đích của chính là phải việc gì cũng cần đích thân ra mặt. Mặt khác, chính là để tránh khỏi biến thành kiểu doanh nghiệp gia tộc, vì như thế có hạn chế rất lớn đến phát triển của các . Thay vì để cho bọn họ vào nội bộ của doanh nghiệp, sau đó càng ngày chức vị bọn họ đòi hỏi càng cao, vậy chi bằng bây giờ cứ trực tiếp cho bọn họ khoản tiền cho xong chuyện.

      Bây giờ về nhà mẹ cũng chính là để có khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

      Chung gia cũng sớm nhận được thư. Ngay lúc Chung Linh cùng Chu Bảo Cương đưa theo con trai xuống xe, ngay lập tức liền chán chường cúi đầu. Nếu như hai người là những người ham hư vinh khi nhìn thấy cảnh trước mắt nhất định liên tưởng đến cảnh áo gấm vinh quy, nhưng mà Về đến Chung gia, vấn đề mà bọn họ phải đối mặt cũng chẳng khác gì bên Chu gia: nhà của dì cả, rồi bác cả, còn rất nhiều thân thích khác nữa!

      Đây là lần đầu tiên cha mẹ Chung Linh gặp cháu ngoại của mình, ánh mắt cứ dán dính lên người đứa cháu. Đúng là bà ngoại vẫn thương cháu ngoại mình nhất.

      trai của Chung Linh, chị dâu và bé Nữu Nữu cũng có mặt. Chung Linh phát ra rằng ra Nữu Nữu lớn lên rất giống . Điều này làm cho và cả Chu Bảo Cương đều thấy rất thú vị. Lúc nhìn hình nhìn ra, nhưng khi nhìn thấy người càng nhìn càng thấy giống. Chu Lăng Vân cũng rất thích chị của mình, ngồi xuống bên cạnh chị , nghiêng đầu nhìn bé.

      “Nếu biết người ta còn tưởng Nữu Nữu do em sinh ra ấy chứ.” Chung Linh với Chu Bảo Cương.

      “Đúng vậy, ngờ là con bé lại giống em như vậy. Nếu như chúng ta mà có đứa con tốt quá.”

      Chu Bảo Cương tưởng tượng, nếu như mình có con giống y chang vợ thế này tốt biết bao.

      “Nếu như chúng ta mà có con cũng dạy dỗ con bé như vậy sao?”

      tại Chu Bảo Cương bắt đầu nghiêm khắc với con trai rồi, nếu như có con , biết dạy dỗ theo kiểu nào đây?

      “Con là để cưng chiều mà, tất nhiên là phải chiều chứ. Nếu như chúng ta mà có con nhất định rất thương con bé.”

      Chu Bảo Cương nhìn Nữu Nữu, tưởng tượng nếu như mình mà có con nhất định rất thương con.

      Chung Linh nghe những lời tim cũng nhộn nhạo. Nếu như mà sinh con , xem ra ông xã của mình nhất định cưng con bé như trứng mỏng quá.

      đừng có mơ mộng nữa. Nếu cứ coi em như con mà cưng chiều em , sao mà biết chiều chuộng em hả?” Chung Linh cũng cảm thấy có chút ghen tị.

      còn chiều em à? Cái đồ lương tâm!”

      Có đôi khi, Chu Bảo Cương xem vợ mình như con mà nuông chiều đó chứ.

      Chung Linh nghe xong, khúc khích cười.

      Ở nông thôn, bất kể là chị hay em chồng, đối với con dâu mà cũng có thể coi như là nửa mẹ chồng vậy. Bởi vì lời của con , đối với phụ mẫu hai người còn có tác dụng hơn cả lời của con trai và con dâu nhiều. Nếu như gặp phải chị - em chồng điêu ngoa hay nhiều chuyện chút quả đúng là bất hạnh.

      Xét ra Chung Linh khá là may mắn, Chu Bảo Cầm là người rất thực tế, Chung Linh cũng so đo nặng gì với chị. Đối với chuyện chị ta thường hay về nhà ăn chực uống chùa, cũng có lấy nửa lời oán thán, đối với chuyện chị ta thường xuyên nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cũng vô cùng bao dung rộng rãi, vì thế nên trước giờ quan hệ giữa hai người đều rất tốt. Chung Linh cũng cảm thấy có tình cảm với người chị chồng này. Nhưng mà Chung Linh cũng là em chồng của người ta.

      Vừa mới về nhà bao lâu, Chung Linh nhìn ra được chị dâu mình có chút điên khùng. Sở dĩ chị dâu điên khùng vì điều đó rất dễ dàng nhận ra. Nữu Nữu là đứa bé còn chưa tới ba tuổi, vậy mà lúc chị dâu Lưu Đan tức giận lên tiếng thét mắng rất lớn, chẳng chút mảy may quan tâm đến cha mẹ chồng có nghe thấy gì hay .

      Cả nhà Chung Linh cùng bố mẹ và trai ngồi trong phòng chuyện, Lưu Đan dẫn con nhà xí.

      “Mày đúng là ngu chết được, lớn thế này rồi mà còn đái dầm hả?”

      Lẫn trong tiếng mắng của chị dâu còn loáng thoáng tiếng khóc của Nữu Nữu.

      Chung Linh và Chu Bảo Cương đều nhìn qua người cha ngồi im lìm, ông mày nhíu mặt nhăn, nhưng lại chẳng có chút động tĩnh. trai Chung Cánh cũng ngồi yên.

      Cháu Nữu Nữu gần như là do tay ba mẹ Chung Linh chăm sóc từ đến lớn, nhưng bây giờ biết cháu bị mẹ nó trách phạt mà lại chẳng dám làm gì, xem ra trong nhà cũng chẳng yên bình gì a!

      Người khác có thể ra tay, nhưng Chung Linh và Chu Bảo Cương trước nay đối với con trẻ đều rất thương . Dù là Chu Lăng Vân hay Vương Hạo Đình có làm sai chuyện gì cả hai đều dễ dàng gì mà tùy tiện đánh đập hai đứa.

      Chung Linh nhìn chồng cái, sau đó đứng dậy ra ngoài.

      chẳng hiểu bà ngoại làm sao mà dạy dỗ mày, lớn thế này mà còn đái dầm.”

      Lưu Đan vừa thô bạo ngắt con , vừa đánh con bé mấy cái.

      Chung Linh nhìn thấy mà lửa giận xông lên tới tận đầu, cảm giác những cái đánh kia như đánh vào thân thể mình, những cái ngắt thô bạo kia như đánh thẳng vào mặt mình. hít hơi sâu, cố gắng đè xuống, thể lỗ mãng được.

      “Tiểu cũng tiểu rồi, khó khăn lắm mới về lần, để rửa cho nha. Bây giờ cởi quần áo bẩn ra, vừa hay thay đồ mới mua về cho nè, được hả?”

      Chung Linh cười cười qua, nhàng kéo Nữu Nữu qua bên mình.

      Sắc mặt của chị dâu Chung Linh rất khó coi, biết có phải vì ngăn cản chị ta dạy dỗ con hay .

      ...

      Chu Bảo Cương và Chung Cánh mang theo hai đứa trẻ chợ. Chung Linh nhìn người chị dâu quét dọn ở trong sân, quay đầu hỏi mẹ mình.

      “Bây giờ tinh thần của chị dâu sao rồi mẹ? Người phụ nữ đó phải là được thả ra rồi chứ? ta đến quấy nhiễu chứ hả?”

      Chung Linh khó có được cơ hội chuyện riêng với mẹ mình.

      “Chậc! Cũng chẳng tốt lắm. Hai đứa nó cũng thường hay về nhà, mà về rồi sắc mặt của chị dâu con cũng chẳng tốt gì. Chuyện của người đàn bà kia mẹ cũng biết, ai mà biết được ta với con thế nào. Mẹ và cha con có muốn quản cũng có quản được đâu.”

      Trương Tú Phượng vừa , vành mắt cũng đỏ lên.

      “Hai chị đối với con bé có tốt ạ?”

      Chung Linh chỉ có thể hy vọng còn có điểm tốt khi cuộc hôn nhân của mình còn duy trì.

      “Cũng vậy thôi. Nếu như lúc tâm tình của chị dâu con tốt đối xử với con bé cũng chẳng ra làm sao.”

      Chung Linh biết rằng mình hiếm khi về nhà, nếu như chuyện phải thực nghiêm trọng chắc chắn mẹ cũng với những chuyện này.

      “Nữu Nữu ngoan mẹ? Mẹ chăm sóc con bé có cực ? Hai năm nay sức khỏe của mẹ còn chịu được chứ ạ?”

      Trước giờ đều do bà Trương chăm sóc cháu của mình, mà tuổi tác của bà cũng lớn rồi.

      “Nữu Nữu rất ngoan, chỉ có hơi lầm lì tí. cần quan tâm đến sức khỏe của mẹ, mẹ yếu đuối đâu.”

      Khi nhắc đến cháu mình, bà Trương rất vui vẻ. Bà là bà nội của cháu mình nhưng lại gánh vác nghĩa vụ của người mẹ, tất nhiên là so với những người bà khác, tình cảm của bà dành cho cháu nội mình cũng nhiều hơn.

      Chung Linh nghe vậy còn có thể gì? Suy xét lại biết có phải là do mình giúp sai rồi hay , khiến cho trai phải tiếp tục sống chung với người vợ mà thương? Hay là nên trách hành vi của mình làm cho cha mẹ phải gánh chịu thêm nhiều đau khổ, để cho Nữu Nữu đáng thương vẫn như cũ, phải trải qua cuộc sống có cha mẹ bên cạnh, được cha mẹ thương. Chung Linh cảm thấy từ khi trọng sinh đến giờ chưa từng thất bại như vậy, chẳng lẽ là do quá tự cao khi cho mình là làm đúng sao? tự cho mình là thông minh nhưng vận mệnh của những người trong nhà vẫn như cũ, chẳng thể thay đổi gì hết...

      ...

      Lúc làm cơm tối, Chung Linh cũng tìm được cơ hội chuyện với chị dâu.

      “Chị dâu, chị trách em chứ?”

      Chung Linh ra những lời này là lòng. lời này phải đứng lập trường của người em chồng, mà là lập trường của người phụ nữ.

      “Trách em? Sao chị lại trách em chứ?”

      Lưu Đan đối với em chồng của mình vẫn là rất kính nể. Đối với người có bản lĩnh kinh người, lại có tiền có thế ai mà có cái ý nghĩ như vậy chứ.

      “Trách em kéo chị về cái nhà này.” Chung Linh ra.

      có. Chị rất cảm kích em, đó.”

      Lưu Đan cũng biết Chung Linh nhìn thấy cảnh đánh con , ấn tượng của với em chồng chắc chắn là tốt rồi.

      “Nhưng mà chị sống cũng chẳng hạnh phúc gì, phải sao? Chị thể nuôi nấng con mình đẻ ra, lại hay gây lộn với chồng mình, chị cũng có lòng dạ đối xử với cha mẹ chồng của mình, chị lại thường xuyên nổi giận. Tất cả những điều đó đều chỉ ra rằng chị mấy hạnh phúc. Nếu như chị muốn sống chung với người chồng từng phản bội mình nữa chẳng có ai trách chị cả đâu. Nếu như chị muốn ra , em nghĩ chị nhất định nhận được khoản đền bù xứng đáng. Nhưng nếu như chị vẫn còn tình cảm với trai em, vẫn còn muốn sống cùng ảnh, em khuyên chị tốt nhất nên xem lại lại cách làm của mình chút.”

      Chung Linh cũng quanh co lòng vòng gì, lời ra có thể khách khí nhưng đều là những lời lòng. Cuộc sống như thế này chính là hành hạ đối với tất cả mọi người.

      “Em chuyện đó, là mẹ gì à? Hay là trai em...”

      Lưu Đan cũng hơi nổi giận rồi, Chung Linh ràng là dạy dỗ mà.

      phải, em chỉ là muốn chị sống vui vẻ thôi. Thôi được rồi, dựa vị trí của mình em nên những lời đó, nhưng em cũng phải là có ác ý gì.”

      Chung Linh nghĩ chị dâu trong chốc lát chắc cũng hiểu mình gì, nhưng cuối cùng chị hiểu ra.

      “Đừng có nghĩ mình giống như thánh nhân vậy. phải là chị.”

      Câu này của chị ta làm cho Chung Linh rất khó chịu, trước giờ Chung Linh đâu có ý dạy dỗ người khác. Nếu như người trước mặt phải là chị dâu của mình, hơn nữa chị ta còn hề kiêng dè làm tổn thương những người xung quanh mình, Chung Linh cũng gì đâu. Nhưng hóa ra khuyên nhủ của mình lại thất bại đến vậy.

      Chung Linh gì nữa. Lưu Đan dường như là trả thù tất cả mọi người. Chung Linh biết là chị ta đau khổ, bị chồng phản bội giống như là hàng ngàn mũi kim đâm vào tim vậy. Vì thế nên chị ta oán hận tất cả mọi người, thậm chí ngay cả đứa con do chính mình đẻ ra.

      Ăn xong cơm tối, Chung Linh và Chu Bảo Cương còn phải đối mặt với vấn đề cũ rích: sắp xếp công việc cho bà con thân thích.

      Chung Cánh cứ xa gần rằng công việc của mình được như ý như thế nào, cấp chèn ép ra sao. Chung Linh trực tiếp mặc kệ, bản thân cần phải giúp nữa. Có nhiều người, giúp đỡ chính là hại người đó. có được bao nhiêu bản lĩnh mà cứ muốn người khác nâng lên cao chỉ khiến cho bản thân mình ngã càng đau. Thực tế chứng minh, Chung Cánh đủ mưu trí. phải thông minh, chỉ là ta thích hợp để làm quan.

      Dì cả cũng đến, còn dẫn theo cả em họ. Sau khi xong chuyện của em họ, mẹ còn ở bên cạnh lên tiếng ủng hộ. Lưu Hiểu, em họ của Chung Linh, là bé rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài. Cũng có thể do xinh đẹp như thế nên con bé có chút tự kiêu.

      Trương Ngọc Phượng kêu Chung Linh vào Tây phòng, bảo hai vợ chồng Chung Cánh ra ngoài.

      ra hồi học cao trung, em họ của Chung Linh đương với nam sinh, bị trường học phát , sau đó còn bị đuổi họ. Lúc đó Lưu Hiểu cũng chịu cú sốc rất lớn. Bực bội nhất là, nhà của nam sinh đó còn đến hỏi cưới. Hai đứa mới 17, 18 tuổi mà phải cho chúng nó kết hôn. Nhà bên đó còn bày ra cái thái độ vô cùng cao ngạo trước mặt dì cả, là do con trai mình cứ kiên quyết đòi đến làm thân. Ngay cả chuyện bị đuổi học nhà đó cũng đổ hết lỗi lên đầu Lưu Hiểu. Còn bày ra cái dáng vẻ bất đắc dĩ, ý tứ cứ như là, trừ con trai nhà họ ra chẳng còn ai muốn lấy Lưu Hiểu nữa.

      Dì cả cũng chịu kích động rất lớn. Ở nông thôn, học mà để xảy ra chuyện này, bất kể là người lớn hay con nít đều bị mọi người cười cho thúi mặt. Hơn nữa, còn chuyện bị nhà trường đuổi học nữa chứ.

      Dì cả , có chết cũng muốn con mình phải gả cho loại người như vậy. Vì thế, lần này Chung Linh về nhà, bà muốn Chung Linh có thể tìm người sắp xếp cho con bé công việc, nếu sắp xếp cho con bé làm công nhân trong xưởng thuốc cũng được.

      Nếu như là người khác, Chung Linh nhất định như cũ, hoàn toàn mặc kệ. Nhưng đây là dì cả của , bà làm rất nhiều chuyện cho chính bản thân và gia đình . Hơn nữa, dì với Chung Linh cũng rất thân thiết. Chung Linh thể ra lời từ chối được.

      “Hiểu Hiểu, ý em thế nào? Em đồng ý gả cho cái người đính hôn trước đó hay là muốn làm công nhân?”

      Chung Linh vẫn nghĩ là nên nghe xem ý kiến của em họ thế nào.

      “Em muốn kết hôn, cũng muốn làm công nhân.” Lưu Hiểu cúi đầu .

      “Vậy con còn bày trò đương với bạn học làm gì? kết hôn làm công nhân. Tóc mẹ vì con mà bạc hết cả rồi!”

      Dì cả rất kích động. Xem ra thời gian này, em họ cũng chịu ít trách mắng.

      “Dù sao con cũng kết hôn với kẻ bỏ đó đâu. Con muốn học, con muốn làm công nhân. Con muốn học!”

      Lưu Hiểu cũng bắt đầu kích động. Xem ra để xảy ra chuyện này, đối với cũng là khó khăn trong quá trình trưởng thành.

      “Thành tích của em thế nào?”


      Chung Linh chen vào đúng lúc, ngăn cho cuộc chiến của hai mẹ con leo thang.

      “Trung bình. Nhưng em cố gắng mà.”

      Lưu Hiểu hiển nhiên biết rằng chị họ của mình có thể tác động to lớn đến chuyện này. cam lòng đời này chỉ như thế này, nhất là sau khi xảy ra chuyện như vậy.

      “Dì cả, dì muốn con bé lên đại học à?”

      Chung Linh cũng cảm thấy để cho em họ tiếp tục việc học là chọn lựa tốt nhất. Nhất là cả con bé cũng có ý muốn này.

      “Chủ yếu là chẳng có trường để nó học. Dì cũng đâu còn cách nào.”

      Đây quả là vấn đề vô cùng thực tế. Cho dù là sau này, vấn đề học bạ cũng có hạn chế rất lớn. Nếu như có trường học nào chịu thu nhận chẳng có cách nào tiếp tục học cả.

      “Chuyện này chị có thể giúp. Chị giúp em tìm được trường học phù hợp. Còn có vấn đề nào khác nữa ?”

      Bà Trương Ngọc Phượng và em họ đều gì nữa. Chung Linh hiển nhiên là quyết định chuyện này. Lưu Hiểu vui vẻ mỉm cười.

      “Nếu như em có thể thi đậu đại học, toàn bộ chi phí chị chi trả. Nhưng nếu như em thi được, vậy số mệnh của em chỉ có thể giống như những khác trong thôn này, chờ người đến hỏi cưới. Hơn nữa, có thể em còn gặp nhiều khó khăn hơn những người khác. Ở cái chỗ bé này, những điều được cho là vết nhơ gây rất hiều hạn chế cho em đấy.”

      Chung Linh cảm thấy dường như Lưu Hiểu cũng học được bài học. Thêm chút áp lực thích đáng cũng là tốt cho .

      Nụ cười của Lưu Hiểu lại biến mất. Tất cả mọi người đều biết , vì đương mà bị đuổi học, chính là vết nhơ làm ảnh hưởng ít đến chuyện tìm đối tượng sau này của .

      “Tiểu Linh, vậy con sắp xếp cho con bé học ở đâu vậy? Giờ con bé mới học lớp 11, cũng thể học bổ túc được!”

      Lớp bổ túc có thể xếp lớp, nhưng mà lúc thi được rồi vẫn phải về nơi cấp học bạ trước đây. Nhưng bây giờ có lẽ là Lưu Hiểu chẳng còn gì nữa! Dì cả lo lắng biết lần này mình và con có phải mừng hụt hay nữa đây.

      “Con sắp xếp cho con bé đến trường cao trung trong thành phố. Nhưng mà, chi phí con cũng chịu trách nhiệm. Em xem liệu mà làm !”

      Chung Linh nhìn lướt qua em họ, nhắc nhở tốt nhất là nên học hành cho đàng hoàng vào.

      Lưu Hiểu rất vui mừng, những có thể trở lại trường học mà chuyện chi phí cũng cần phải lo lắng nữa. Hơn nữa, còn là trường học trong thành phố, điều kiện học hành ở đó tốt hơn huyện rất nhiều! rất hâm mộ chị họ của mình, vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh. nhất định giống như chị ấy, sau này nhất định tạo dựng được nghiệp vẻ vang, muốn vĩnh viễn bị mắc lại tại cái vùng núi hẻo lánh bé này.

      (1) Tam thân lục cố: Tam thân – họ hàng thân thích, bên nhà ngoại và vợ. Lục cố - những người quen, thân thuộc bên cha, mẹ, cha vợ, mẹ vợ, bản thân và vợ. Túm lại là tất cả các mối quan hệ bà con bạn bè.
      Last edited: 5/8/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 69: Đại thần



      Buổi tối, Chu Bảo Cương ra ngoài hóng mát, Chung Linh cũng theo .

      “Em tính như thế nào?”

      Chung Linh biết là hỏi đến vấn đề an bài công việc cho họ hàng.

      đừng có lo. Lần tới khi tuyển công nhân, em nhờ Lý Tiểu Vân qua bên này. Ai được, ai có thể làm, ai đủ tiêu chuẩn chúng ta cũng hết cách. nghĩ sao?”

      Chung Linh chỉ có thể làm đến đây thôi. Chỉ cần để cho họ làm chức cao trong xí nghiệp cũng chẳng sao. Dù sao cũng thể để cho người ta rằng bọn họ có tiền rồi liền quên hết gốc rễ.

      “Cứ vậy . nghĩ cũng còn cách nào hay hơn nữa. Nhưng cực kỳ thích như vậy.”

      Chu Bảo Cương thất vọng ném đầu thuốc.

      “Được rồi, đây chỉ là chuyện , đừng nên để chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của mình. hùng của em nên vì chuyện thế tục nhoi này phiền lòng được.” Chung Linh mỉm cười an ủi .

      hùng à? Trước nay chưa từng nghĩ thế, chỉ là người lính thôi.”

      Tuy rằng được vợ mình tôn sùng khiến cho cảm thấy tâm tình rất tốt, nhưng Chu Bảo Cương vẫn đem suy nghĩ trong lòng cho Chung Linh biết.

      chính là hùng của em.” Chung Linh tựa vào ngực chồng.

      “Bé ngốc này!”

      Tuy rằng hai người sớm còn là vợ chồng son nữa, nhưng Chu Bảo Cương vẫn vô cùng, vô cùng thích những hành động thân mật của bà xã. Dù rằng cũng có chút lo ngại bị người ta nhìn thấy.

      Thấy ánh mắt cứ dáo dác nhìn tứ phía, dựa theo thấu hiểu của Chung Linh đối với chồng, tất nhiên là biết nghĩ cái gì. đưa bàn tay về phía sau của , dùng sức bấm vào mông cái.

      “Uhm.”

      Người kêu lên chính là Chung Linh.

      Từ trước đến nay, Chu Bảo Cương đều hề nương tay với người chủ động tập kích . đem bà xã chôn chặt trong lồng ngực.

      “Em là tiểu tinh.”

      Chung Linh nằm gọn trong lòng , cười rộ.

      Chung Linh lâu lắm mới về nhà mẹ, hơn nữa về nhà mẹ cũng giống với về nhà chồng. Ở đây cảm thấy rất nhõm, có gì phải bận tâm cả, cũng cần phải làm rất nhiều việc nhà, cũng cần lo lắng người nào đó vừa lòng .

      Lúc này là lúc nông nhàn. Chung Linh nhận ra bây giờ bắt đầu rộ lên trò mạt chược, mỗi lần chơi đặt hoặc hai hào. Lúc trước Chung Linh cũng rất ưa chuộng trò này, nhưng dựa vào tiền tài ngày tăng lên trong tay , muốn tìm đối thủ thích hợp cũng dễ dàng gì.

      Nhưng bây giờ cả mẹ cũng bắt đầu cách dăm ba bữa lại cùng với mấy bà bạn tụ tập lại. Bây giờ ngay cả Nữu Nữu cũng biết mạt chược rồi, cả Chu Lăng Vân, hai ngày nay cũng bị cuốn theo làn sóng này.

      Trong điều kiện đó, Chu Bảo Cương cũng bắt đầu tham gia chơi mạt chược với người nhà Chung gia. Nhưng mà phải rằng người thông minh lúc nào cũng có lợi thế. Lúc bắt đầu, Chu Bảo Cương chỉ toàn chơi cho đủ tay, nhưng sau đó lại trở thành tay cao thủ, mà vỏn vẹn chỉ trong vòng có ngày trời. (1)

      Nhìn dáng vẻ hút thuốc vô cùng đắc ý của Chu Bảo Cương, Chung Linh muốn cắn cái. Dùng thổ ngữ để chính là muốn ‘âu yếm’ xíu. Cái tay đó lâu lâu còn ‘mắt bay tứ tán’ với , hay dùng từ ngữ thông thường chính là ‘liếc mắt đưa tình’. (2)

      Cũng may là tính cảnh giác của Chu Bảo Cương rất cao, mà cũng sợ bị người khác nhìn thấy, làm tổn hại đến hình tượng uy nghiêm của .

      Thời gian tận hưởng cuộc sống ở nhà mẹ ngắn ngủi. Chung Linh chưa tận hưởng cuộc sống tượi đẹp được mấy ngày phải về nhà chồng rồi. Chung Linh lại phải bắt đầu những ngày làm con dâu của mình, chăm sóc cho cha mẹ chồng.

      Bây giờ vợ chồng Chu Xuân Lai chẳng làm việc gì cả, suốt ngày cứ ôm cháu nội khoe khoang khắp nơi. Nhưng có chuyện khiến cho Chung Linh rất khó chịu: Chung Linh phát ra con trai bắt đầu biết chửi mắng người! Khả năng bắt chước của trẻ con rất nhanh. Người lớn, lúc chuyện mà chú ý, trẻ con học theo rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn học nhận biết mặt chữ nữa. Chung Linh và Chu Bảo Cương mấy lần dạy dỗ nhưng thằng bé vẫn chịu nghe lời. Trước mặt ông bà nội của mình, ngay cả lời của người thằng bé sợ nhất - ba nó – nó cũng thèm nghe rồi. Chung Linh và Chu Bảo Cương cùng nhau bàn bạc, đợi sau khi về nhà xử lý thằng bé cho tốt. Tuy rằng đây là chuyện rất quan trọng nhưng bây giờ sau lưng Chu Lăng Vân có chỗ dựa rồi. Chung Linh nghĩ, dù sao thời gian cả nhà ở đây cũng có hạn, có muốn dạy dỗ con cái cũng nên dạy dỗ ở đây.

      Vào ngày, Chung Linh chuẩn bị làm cơm Phùng Trân tức giận dẫn theo cháu nội về nhà.

      “Sao vậy mẹ?”

      Chung Linh vội vàng hỏi. Nhóc Chu Lăng Vân cũng giận dỗi mà mặt mày cau có, tiếng nào. Cái dáng vẻ đó của thằng nhóc thiệt y chang cha của nó.

      “Sao vậy? Con trai, ông nội con đâu rồi?”

      Chung Linh biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó.

      “Đứa trẻ này quả là bó tay rồi. dạy con như thế nào hả?”

      Chung Linh biết con trai mình đúng là rất bướng bỉnh. Lúc ở nhà với , thằng bé đúng là làm mệt chết được, nhưng mà cũng may là tiểu quỷ khá là sợ cha nó. Trước nay Chung Linh cũng cảm thấy con mình có gì đúng. Đứa trẻ bé chút xíu thế kia chỉ có thể từ từ mà dạy dỗ, thể nào giống như bà Phùng Trân , cứ mỗi lần nghe lời là lại dùng gậy gộc để ‘hầu hạ’ được. Nếu mà như vậy, dựa vào những chuyện mà Chu Lăng Vân làm thằng bé sớm ‘ra ’ trước ‘hầu hạ’ đó rồi. Chung Linh cũng cảm thấy bé trai mà nghịch ngợm chút cũng sao.

      lát sau, Chu Xuân Lai cũng về đến nhà, sắc mặt cũng rất khó coi.

      Chu Bảo Cương nghe thấy, liền vội vàng từ phòng ra.

      “Bà già này chẳng nghiêm chỉnh, còn dẫn thằng bé xem đại thần gì chứ?”

      Chu Xuân Lai để ý Chung Linh chào hỏi ông, trực tiếp tính sổ với vợ mình.

      Chung Linh nghe lời ông cũng hiểu được mẹ chồng mình vừa làm chuyện gì, chính là dẫn con trai mình xem đại thần. Chung Linh vội vàng theo hai ông bà vào nhà. Sau đó Phùng Trân bắt đầu kể chuyện bà dẫn cháu nội xem đại thần.

      “Cái thằng nhóc này, tôi dẫn nó vào phòng, để tiền lên, thắp hương, vừa mới muốn đứng dậy đứa nhóc này chạy lên kéo râu của đại thần, kéo đến người ta ngã lăn xuống đất. Miệng nó còn mắng người ta, “Ta # mẹ ông, ông còn lên thần cái gì, ta đánh chết ông. Ta có bệnh, cần ông xem”. Vừa nó vừa đánh người, tôi chỉ biết ở bên cạnh kéo nó ra. Ông lão tức giận quá còn , đứa trẻ nhà bà còn xem cái gì? Ai cũng xem cho nó được hết.” (3)

      Chung Linh nghe mẹ chồng kể xong, cười đến đau cả bụng, thể nào nhịn nổi. Đứa nhóc này, đúng là lợi hại, đứa bé còn như vậy sao mà biết sợ người lớn kia chứ! Chu Bảo Cương trìu mến nhìn con trai của mình, sờ sờ đầu thằng bé biểu lộ vẻ tán thưởng.

      “Bà xem bà kìa, đứa bé khỏe mạnh thế này bà dẫn nó xem thần thánh gì chứ?”

      Chu Xuân Lai quát vợ mình. Thiệt tình, bà chưa gì lén lút dẫn đứa bé , chẳng thèm thương lượng với ông tiếng.

      Phùng Trân nhìn thấy ngay cả con dâu của mình cũng cười mình, bà cũng cảm thấy hơi hơi mất mặt.

      “Còn phải vì đứa nhóc này nghịch quá hay sao? Tôi đoán chắc là xung đột với thứ gì đó rồi.”

      Đây phải đều là vì tốt cho cháu mình hay sao? Đứa bé này, chẳng chịu nghe lời ai cả, Chung Linh cũng , nó nghịch phá cũng đánh đòn. Mấy cái bể cá trong nhà nó bỏ đất cát vào hết, còn cầm gậy chạy đuổi gà đánh chó khắp cả sân vườn. Đây đều là do cách dạy dỗ của con dâu có vấn đề.

      Chung Linh chẳng biết nên làm sao, nhưng mẹ chồng chưa bàn bạc gì với đưa con trai xem đại thần, đây chẳng phải là thèm đếm xỉa đến hay sao! Thậm chí Chung Linh còn nghi ngờ biết là trong lòng bà có tính toán gì nữa. Phàm là bị đại thần gì đó phải cũng khiến cho người ta cực kỳ kiêng kỵ.

      Từ trước đến nay, ở nông thôn có cái tập tục như thế này, cái gọi là đại thần chính là ở nhà mở hương đường cúng bái Bảo Gia Tiên. Bảo Gia Tiên có năm loài cố định, đại loại gồm ma quỷ, cáo, chồn, rắn, bò cạp, vân vân. Mỗi vị đại thần thờ cúng cũng giống nhau. Bọn họ ngồi ở nhà, xem bói, chữa bệnh cho mọi người. Chữa bệnh cũng là chữa tà bệnh, còn giúp cho trẻ con ‘bắt’ cơn kinh hãi, xua đuổi ma quỷ gì gì đó. Những người đến đó trước tiên đem tiền cúng cho đại thần đặt bên dưới lư hương, sau đó đại thần đốt hương, đốt giấy vàng mã, uống rượu, để cho ma quỷ quái nhập vào người. Đây cũng là nguồn gốc của cái câu ‘lên thần’.

      Xem ra Chu Lăng Vân rất vui khi bị bà nội là mình mắc bệnh, bị bà dẫn xem đại thần.

      Cũng may chuyến của hai bà cháu thành công. Nhưng sau chuyện này, tất cả mọi người đều biết nhà Chu gia có đứa bé nghịch ngợm chẳng biết sợ ma quỷ là gì.

      Phùng Trân vẫn cảm thấy cháu nội của mình nghịch ngợm quá sức chịu đựng. Bây giờ xem thần xem thánh thành, bà lại bắt đầu trách Chung Linh nuông chiều quá làm hư mất con.

      Chung Linh cũng cho là vậy, thấy con của mình rất bình thường. Nhưng đối với việc mẹ chồng đưa con mình xem đại thần gì gì đó, ít nhiều vẫn có chút lăn tăn. Sau chuyện này, khi nghĩ lại, nếu như đại thần mà và con trai xung đột nhau vậy cha mẹ chồng hoàn toàn có thể giữ con trai lại rồi.

      Đừng có thấy bây giờ Chu Xuân Lai quở trách vợ mình mà lầm. Nếu như hai bà cháu ở chỗ đại thần nghe phán điều gì đó có thể hậu quả khó mà lường trước được.

      Mặc kệ là xem thần thánh hay là xem bói toán, đại khái có thể chia làm ba loại người. loại là người theo chủ nghĩa vô thần cách triệt để, đối với chuyện quỷ thần trước nay đều vô cùng căm ghét. Còn loại người cực kỳ tin tưởng, trong nhà dù có xảy ra chuyện lớn chuyện cũng phải cầu thần xem bói. Còn có loại người, thà tin là có chứ nên tin, Chu Xuân Lai chính là kiểu người như thế.


      Mà cái gọi là quẻ bói đó, sau này rất có thể trở thành trở ngại rất lớn đối với chuyện chăm nuôi con cái của Chung Linh, thậm chí có thể chính cũng bị ảnh hưởng bởi nó. Nếu sau này, khi có chuyện gì hay xảy đến chỉ bản thân bị chê trách, mà chính cũng có thể bị chìm sâu trong đó. hỏi được gì vẫn là tốt nhất.

      Nếu như mà đại thần khắc chồng, vậy tất nhiên là người lấy luôn luôn trong trạng thái cực kỳ căng thẳng. Còn nếu phán xung khắc với con cái coi như chắc như đinh đóng cột là phải đối mặt với chuyện mẫu tử phân ly. Tuy rằng có rất nhiều người cho rằng chuyện này là vô căn cứ, nhưng cũng thể hoàn toàn tin được. Chuyện trọng sinh vốn chuyện vô cùng lạ lùng rồi, nên cũng khó mà trách Chung Linh dè chừng.

      ...

      Xét thấy lâu rồi Chung Linh chưa đích thân đến thị sát sản nghiệp của mình, vì thế nên cả nhà họ chuẩn bị lên tỉnh thành sớm chút. Trước lúc , hai vợ chồng Chu Xuân Lai cứ lưu luyến mãi, thậm chí Chung Linh còn cảm nhận được rằng hai ông bà muốn giữ cháu nội mình ở lại. Chung Linh có thể hiểu cho tình cảm của hai ông bà nhưng vợ chồng tuyệt đối để con ở lại đâu.

      Chu Bảo Cầm cũng giúp cho hai vợ chồng . Đối với đề nghị thu mua nông phụ phẩm của Chung Linh, Chu Bảo Cầm suy xét lại mấy ngày nay, lưu ý các phương diện, càng nghĩ càng cảm thấy đây là hạng mục có thể phát triển rất lớn. Hơn nữa, nếu như có thể gây ảnh hưởng to lớn loại hình kinh doanh như thế này ... Mới nghĩ mà cảm thấy ham muốn rồi. Dùng câu để hình dung chính là ‘hăng hái vô cùng tận’. Cuộc đời của ra cũng có thể thay đổi hoàn toàn.

      Chung Linh khó có thể mà về được lần. Lý Tiểu Vân và Triệu Hưng Quốc biết trở về liền phái xe ra đón. Hai người còn là Chung Linh trước nay chỉ làm bà chủ bàn giao (4), lần này dễ dàng gì mà về đây, nhất định phải tận lực làm việc. Vì thế nên Chung Linh bị Lý Tiểu Vân cưỡng chế ở lại kiểm tra sổ sách luôn.

      Lợi nhuận của xưởng thuốc tại cực kỳ tốt, Đông Bắc chính là thị trường tiêu thụ thuốc lá thơm lớn nhất. Trong mấy năm phát triển này, xưởng thuốc có nhãn hiệu riêng cho mình, cũng bắt đầu phát triển dòng thuốc lá thơm cao cấp, từ từ hình thành nên mạng lưới bao trùm khắp vùng Đông Bắc và có xu hướng lan rộng ra toàn quốc. Còn về phần công ty vật liệu xây dựng, tốc độ phát triển cũng rất nhanh. Thành tích này thể chỉ là do thiên thời mà phải là do con mắt tinh của Chung Linh biết nhìn nhân tài. Triệu Hưng Quốc quả nhân tài hiếm có. Từ cái cửa hàng vật liệu xây dựng mà Chung Linh giao cho , ta từ từ mở rộng quy mô của nó, từ bán lẻ chuyển qua bán sỉ, và gần đây còn chuẩn bị thu mua nhà máy xi măng của huyện. Cửa hàng vật liệu xây dựng cũng chính thức trở thành công ty vật liệu xây dựng rồi.

      Chung Linh ở lại thành phố mấy ngày. Thời gian này, Chu Bảo Cương dẫn theo con trai thăm chiến hữu. Chung Linh biết là Chu Bảo Cương còn có người chiến hữu như thế, nhưng cũng thể nào để hai cha con suốt ngày ở trong khách sạn được. Mà hai cha con cũng thích dạo phố. Chung Linh biết những người bạn chiến đấu có ý nghĩa như thế nào đối với .

      Lần này gặp được Lý Tiểu Vân, Chung Linh đặc biệt dặn dò chuyện của Hình Bân, hoặc là để cho Cao Thần sắp xếp cho ta công việc trong cục công an, hoặc là sắp xếp cho công việc trong xưởng thuốc hay trong công ty vật liệu xây dựng cũng được. Tóm lại là nhất định phải sắp xếp cho thỏa đáng. Chung Linh còn lo là Hình Bân chịu nhận giúp đỡ từ hai vợ chồng , vì thế nên còn đặc biệt dặn dò Lý Tiểu Vân nhất định phải chú ý đến phương thức làm việc.

      Lý do mà Chung Linh quan tâm chuyện của Hình Bân đến như thế, mặt là vì tình cảm và quý mến của đối với quân nhân và gia đình quân nhân, còn mặt khác, chính là vì thương chồng của mình. Nếu như Chu Bảo Cương mà biết cuộc sống của hai vợ chồng Hình Bân phải chịu nhiều khổ cực rất đau lòng.

      Chuyện của em họ cũng phải phiền bọn họ giúp đỡ rồi. Dù sao tuổi tác của Lưu Đan cũng còn quá , Chung Linh cũng muốn cho cơ hội.

      ...

      Khi về đến quân đội, Chung Linh rất nóng lòng muốn biết tình hình trước mắt nên liền trực tiếp họp mặt với Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh. Hỏi hết nửa tiếng đồng hồ cuối cùng Chung Linh cũng có thể xem là hiểu được vấn để. tại khả năng chiến thắng cao nhất chính là chồng của trung đội trưởng khác, lệnh bổ nhiệm mau chóng được truyền xuống, hơn nữa họ có muốn tránh cũng được.

      Chung Linh hề để ý đến chuyện Chu Bảo Cương có được thăng chức hay , nhưng quân đội là nơi thích hợp nhất với . Quân đội có quy định, nếu như phải ở độ tuổi nhất định nào đó mà lên đến cấp bậc nhất định chỉ có mỗi con đường về quê thôi.

      Chung Linh cũng hiểu, bây giờ tất cả mọi chuyện bản thân mình thể nắm giữ được rồi. Chính vì nguyên nhân này mới khiến cho lo lắng.

      Nếu như Chung Linh sùng bái chồng mình như vị hùng, nếu muốn giữ nguyên cái sùng bái này cần phải bỏ lơ vô số tình tiết, mà những tình tiết này dù cho là kịch truyền hình dài tập chắc cũng có. Có thể kể đến như: hùng cũng ngủ nướng nè; hùng cũng thích làm việc nhà nè; khi trở về, toàn thân của hùng đều là mùi chua loét của mồ hôi nè; còn có quần áo giống như là bị ngâm trong bùn nhão nè... đây đều là những chuyện mà vợ của hùng phải chịu đựng.

      Trở về chưa được bao lâu đúng lúc quân đội có đợt huấn luyện dã ngoại. Thời tiết bên ngoài vẫn còn rất lạnh, biết tại sao lại phải huấn luyện dã ngoại nữa. Bình thường mấy người Chu Bảo Cương cũng hay về nhà, nhưng lần này biết là mấy phải chịu khổ cực gì nữa đây.

      Hơn tuần lễ sau, Chu Bảo Cương trở về. Chu Lăng Vân thấy ba mình trở về cũng loi nhoi theo sát bên. Thằng nhóc nhìn thấy bình nước của ba vẫn còn, thế là mở ra uống ngụm, sau đó oa oa khóc lớn. Chu Bảo Cương và Chung Linh vội vã chạy qua xem.

      Chu Bảo Cương nhìn thấy con trai cầm bình nước liền biết là xảy ra chuyện gì.

      “Sao vậy?” Chung Linh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

      sao đâu, chỉ là trưởng thành sớm chút thôi mà.”

      Chung Linh cảm thấy rất kỳ lạ, tiểu quỷ Chu Lăng Vân này rất lỳ lợm, sao mà khóc thề này. Cái bình nước này...

      Chung Linh cầm bình nước lên ngửi ngửi, là rượu trắng, còn là rượu rất nặng nữa chứ. Cái gì mà trưởng thành sớm chứ! Nếu như sau này con trai có trở thành lưu manh nhất định là do cách giáo dục của Chu Bảo Cương có vấn đề.

      “Sao lại là rượu trắng vậy?” Chung Linh cảm thấy rất kỳ lạ.

      “Trời lạnh quá rồi cho nên trong lúc ra ngoài huấn luyện bọn đều mang theo rượu trắng.”

      Chung Linh cứng họng, mấy người đàn ông này đúng là quá nam tính .

      Chung Linh phát ra đế giày của Chu Bảo Cương bị ẩm hết rồi, chân của cũng bị thương do trời quá rét, thậm chí còn bị nứt ra nữa chứ. Chung Linh thấy vậy rất đau lòng. Thoa thuốc của bệnh viện kê cũng chẳng có mấy tác dụng. hết cách. Chung Linh lại hỏi thăm khắp nơi ra phương thuốc cổ truyền: cái gì mà dùng sơn tra nấu chín, nghiền nát ra, sau đó trét lên. Chờ đợi. Cũng chẳng có tác dụng gì! Trời lạnh cái là vết nứt nẻ chân của Chu Bảo Cương lại bị phạm. Sau cùng, Chung Linh chỉ có thể dùng nước ớt cho ngâm chân. Nhưng, cách này quả thực là quá hành xác rồi. Chu Bảo Cương thể nào ngủ yên nổi, chân nóng đến là ghê gớm. Chung Linh cứ thế mà ngừng dùng khăn ướt xoa cho , phải làm như thế rất lâu mới ngủ được.

      Từ hơn tuần nay, lần này mới được ngủ trọn giấc.

      (1) Nguyên văn cả câu (朱宝刚从一开始的牌架子,到后来的净是做大牌) Trong câu có từ (牌架子) mình tra bác Gúc, tra baidu hoài cũng ra nên dựa vào từ (大牌- nghĩa là người có trình độ cao, thực lực mạnh) để đoán nghĩa cả đoạn. Nếu bạn nào thấy sai báo lại để mình sửa hen. >”<

      (2) Đoạn này tác giả dùng hơi nhiều từ địa phương (thổ ngữ) vùng Đông Bắc nên mình cũng chém chút. Trình chém có hạn nên chỉ được nhiêu đó thoai, aiz

      (3) Từ chửi của nhóc Lăng Vân được thay bằng ký hiệu #. Mình biết bản VIP ở trang Tấn Giang như thế nào nhưng bản mình đọc, những từ nhạy cảm đều được thay bằng ký hiệu. Mà chung từ ngữ trong truyện này cũng đúng mực lắm.

      (4) Hand-off boss: Người sếp để cho nhân viên làm hết mọi việc còn mình làm gì hết.
      Last edited: 5/8/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 70: Phản hủ



      Vì chân của Chu Bảo Cương bị thương nên Chung Linh rất đau lòng, luôn cẩn thận chăm sóc cho từng chút . Mấy ngày này, ngay đến bạn Chu Lăng Vân cũng bắt đầu phát ra địa vị của mình bị giảm xuống.

      “Bà xã ơi, lấy cho quả táo.”

      Chu Bảo Cương cứ như vị lão gia, ngồi xích đu mà Chung Linh mua, chân đặt trà kĩ. Còn Chung Linh giống như tiểu nha hoàn, suốt ngày bận rộn chạy theo .

      Chu Lăng Vân ngồi chiếc ghế cạnh ba mình, nó cứ nhìn ba với vẻ mặt hậm hực. Dù sao mấy ngày nay tâm tình của thằng nhóc cũng được tốt gì.

      “Chân còn ngứa ?”

      Chung Linh ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, đặt mâm trái cây xuống trà kĩ. nhìn chân của Chu Bảo Cương, đau lòng nhưng lại chẳng biết làm sao cho tốt.

      “Ừ, ngứa muốn chết luôn.”

      Chu Bảo Cương nhíu chặt đôi mày.

      “Vậy em lấy chậu nước ấm, ngâm chân chút nhé!”

      Chung Linh có hơi hơi nhớ tới cái bồn ngâm chân sau này.

      cần đâu.”

      Chung Linh chỉ còn có thể cẩn thận gọt vỏ táo.

      Chu Lăng Vân nhìn thấy mẹ gọt vỏ táo cho cha, thằng bé càng thêm khó chịu.

      Chung Linh gọt xong vỏ táo, cắt đôi, nửa đưa cho Chu Bảo Cương, nửa còn lại bỏ vào tay của Chu Lăng Vân.

      “Con cần.” Cậu giận dỗi, phùng mang trợn má.

      Chung Linh hiểu là đứa này lại giở trò gì nữa đây. Chu Bảo Cương cũng quan tâm, vui vẻ ăn táo, còn với tay qua lấy nốt nửa trái táo còn lại trong tay Chung Linh.

      “Quả táo này ngon , hình như phải giống Quốc Quang (2) phải.”

      Chu Bảo Cương phát ra trái táo này ngon hơn những trái táo mà từng ăn qua.

      “Đây là giống táo Phú Sĩ, ngon lắm đó.”

      Chung Linh cũng cho chồng biết trái táo trong tay mắc cỡ nào. ra có rất nhiều chuyện mà Chu Bảo Cương có thể cũng chú ý, hoặc có thể để ý. Thức ăn và thức mặc của Chu Bảo Cương, Chung Linh đều chọn thứ tốt nhất, như là trái cây dùng hàng ngày, trà lá mà mang đến bộ đội, hay là đế lót giày... đều là những thứ tốt nhất. Chung Linh tiêu tiền cho chồng còn nhiều hơn cho con nữa. Thứ Chung Linh để ý nhất chính là sức khỏe của chồng, còn với con trai chính là giáo dục.

      “Con muốn ra ngoài chơi.”

      Chu Lăng Vân dám làm mình làm mẩy trước mặt bố mẹ nên chỉ có thể trốn ra ngoài.

      “Ừm, nhưng đừng xa quá nhé.”

      Chung Linh vội vàng dặn dò con trai. Các bạn đọc truyện do @simsimi.96hb post. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

      Thấy xung quanh có người, Chung Linh nhàng ngồi vào trong lòng của Chu Bảo Cương. Chu Bảo Cương cũng thuận thế mà bỏ cái chân đặt trà kĩ xuống, chờ đợi Chung Linh chủ động thân mật.

      Cũng lâu lắm rồi nha, điều này đối với chẳng khác nào hành hạ đầy đau khổ vậy. Tuy rằng giữa ban ngày ban mặt cũng chẳng thể làm được gì, nhưng mà, có chút gì làm dịu cơn đói cũng tốt.

      khí mờ ám bao lấy hai người. Trước tiên, Chung Linh cực kỳ nhàng thăm dò, khiêu khích , sau đó, nhiệt tình quên mình mà thâm nhập. Vào lúc hơi thở của Chu Bảo Cương càng lúc càng nặng nề, nhanh chóng rút quân. Nhưng mà, theo tính cách của Chu Bảo Cương đâu thể dung tha cho hành vi càn rỡ đó của ! ghìm chặt gáy của bà xã, hôn xuống sâu.

      “Đội trường!”

      Là Châu Khải.

      Chu Bảo Cương nghe có tiếng người đến, phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đứng dậy, quên mất tiêu luôn bà xã ngồi trong lòng mình.

      “Em sao chứ?”

      Chu Bảo Cương vội vàng đỡ bà xã của mình dậy, vừa dáo dác nhìn về phía cửa. Dáng vẻ đó cứ như là sợ chết khiếp bị người khác nhìn thấy cảnh vừa rồi vậy! biết là bởi vì muốn trở thành trò cười cho các em hay là sợ tổn hại đến uy nghiêm của mình nữa đây.

      Tóm lại là, Chung Linh tội nghiệp bị ngã xuống đất, tâm tình như đưa đám, ngỗn ngang đủ vị. Lần đầu tiên, oán giận trợn trừng mắt nhìn về phía ông xã mình.

      “Em có chứng nhận đấy.”

      Chu Bảo Cương nhất thời nghe hiểu, ngẩn người ra.

      “Chị dâu có chứng nhận gì?”

      Châu Khải tò mò hỏi.

      “Chứng nhận kết hôn.”

      Chung Linh phát bực với cái người phá đám giây phút thân mật của hai vợ chồng họ, trả lời cũng dịu dàng.

      Lúc này Chu Bảo Cương mới hiểu ra những gì bà xã mình , nhịn được ha hả cười lớn. ra là bà xã bé của mình trách , bọn họ là vợ chồng hợp pháp đó, còn sợ cái gì nữa chứ?!

      “Sao vậy?”

      Châu Khải có biết nội tình trong chuyện này đâu nên chỉ có thể nhìn Chung Linh vào trong phòng, sau đó hạ giọng hỏi Chu Bảo Cương.

      có gì.”

      Làm gì có chuyện Chu Bảo Cương đem mấy cái chuyện đó chia sẻ cho chiến hữu biết chứ.

      Sau hồi, có thể là biết được hổ trong núi rồi nên Chu Lăng Vân liền quay về nhà. Chung Linh nhìn con trai của mình, cái đứa nhóc này, ra ngoài chưa được bao lâu mà khi về nhà biến thành chẳng khác gì đứa trẻ hoang dã vậy.

      Chu Lăng Vân mặc chiếc áo bông đem từ nhà nội về, bên ngoài còn khoác thêm cái áo khoác màu xanh quân đội, đầu đội mũ len. Đôi bao tay bằng len bà nội làm cho nó cũng chẳng còn tay, mà vắt về phía sau chẳng khác nào sợi thừng được bện từ len. Hai gấu tay áo cũng bẩn cực kỳ, chắc chắn là toàn bộ nước mũi thằng nhóc đều quẹt lên đó hết.

      Chung Linh dùng tay đỡ lấy trán, sao mà lại biến thành như vậy chứ? ràng là đeo bao tay cho đứa nhóc này rồi mà! Suốt ngày chỉ biết theo Vương Hạo Đình và mấy đứa nhóc chơi bắn bi, đôi tay của thằng bé bị cóng đến đỏ hết cả lên rồi, mà lại còn đen xì nữa chứ, có rửa thế nào cũng sạch. Thậm chí còn có dấu hiệu bị nứt da nữa!

      Chung Linh vừa tức giận vừa xót con, nhưng mà cũng chịu bó tay. Xem ra chỉ còn có thể trông cậy vào cách tìm thứ gì đó để kiềm chế thằng nhóc lại. Nhưng ngay sau đó lại bực bội suy nghĩ, đáng ra phải nghe lời bà nội của thằng bé, đem tóc của nó cạo thành hình quả đào luôn, nghe làm vậy tính nghịch ngợm theo đó mà mất . Lúc đó, bản thân cảm thấy kiểu tóc đó quá buồn cười nên mới kiên quyết đồng ý, nếu thử ngay lập tức rồi!

      ...

      Dù là trong thời đại nào, từ trước đến nay, các cán bộ làm việc trong cơ quan của Đảng và Chính trị hoặc là trong quân đội đều luôn luôn vô cùng cảnh giác với hai vấn đề: tác phong trong cuộc sống và tham ô hủ bại. Có điều là, hai vấn đề này bình thường đều luôn có liên quan đến nhau. Nhưng mà, ở trong quân đội tình cảnh này thể nào xảy ra. Thứ nhất, chính là thời gian cho phép. Vì thế nên Chung Linh hề lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bởi vì, việc Chu Bảo Cương có thể nhìn thấy sinh vật sống giống cái cũng rất hạn chế nữa là. Mà cái còn lại cũng cần lo lắng, ấy cũng chẳng quan tâm đến chuyện tiền bạc.

      tại là thời kỳ rất là nhạy cảm. Lúc này đáng nhẽ phải công bố người được chọn cho chức đại đội trưởng rồi, nhưng mà, vì bắt đầu của đợt phản hủ mới nên cũng chỉ có thể để cho phó đội trưởng giữ quyền thay đội trưởng.

      Công việc phản hủ lần này rất được coi trọng, cấp độ của công việc cũng được tăng lên. tất cả mọi người trong đại đội đều cảm thấy bất an cũng phải, nhưng cũng chẳng sai khác là bao nhiêu. Đại đội này trực thực bộ đội, những trang bị thường ngày, tiếp tế hậu cần, thậm chí là phúc lợi của đội viên cũng là cao nhất. Nếu như có người nào đó táy máy tay chân có thể nghĩ rằng, đó chính là do yếu điểm của bản tính con người.

      Mấy ngày sau, Chung Linh cuối cùng cũng phát ra có điều gì đó đúng, vẻ mặt của Chu Bảo Cương luôn có vẻ trầm trọng thể che giấu nổi. Chung Linh hy vọng có thể từ chỗ Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh lấy được chút tin tức gì đó. Các cũng sớm phát tình hình giờ có điều gì đó đúng, nhưng mà miệng của mấy ông chồng rất kín, Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh rốt cục cũng chẳng thể biết được chuyện gì. Có lẽ là các sợ mấy lo lắng.

      Nhưng mà mấy chồng càng làm như thế lại càng khiến cho Chung Linh lo lắng hơn.

      “Nếu chúng ta tìm đại tỷ Hà Vân hỏi xem sao?”

      Hàn Minh Minh đưa ra kiến nghị.

      “Đúng đó. Chắc chắn chị ấy phải biết gì đó.”

      Vu Nhã Tĩnh cảm thấy đây là ý tốt. Vương đội trưởng bị điều qua quân khu nhưng tạm thời Hà Vân vẫn chưa bị điều khỏi trường học của các , tình báo bên ấy chắc chắn vừa nhanh lại vừa chính xác.

      “Bây giờ là thời kỳ hết sức đặc biệt, nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta làm việc gì cũng có rất nhiều người nhìn vào, chẳng lẽ các em muốn có người đoán rằng chúng ta ngồi yên rồi sao? Vậy khác nào lấy phân trét lên người chồng mình chứ?”

      từng trải của Chung Linh so ra khá là phong phú. Nghe như vậy, hai người phụ nữ còn lại cũng bình tĩnh lại.

      Mặc dù Chung Linh ra vẻ trấn tĩnh nhưng cũng che giấu được hết vẻ lo lắng của . Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh cũng biết, chồng của họ và chồng của Chung Linh như là em ruột thịt vậy. Nếu như Chu Bảo Cương bị kéo đổ , vua triều nào thần triều nấy, cho dù là Châu Khải và Vương Duệ bị liên lụy cũng rất khó có thể phát triển được. Bây giờ chỉ có mỗi cơn bão phản hủ, mà thêm vào đó còn phải đợi việc chọn người kế nhiệm chức đại đội trưởng được quyết định. Thời cuộc lại càng thêm mù mờ.

      Mấy ngày sau, Chu Bảo Cương mang gương mặt lo lắng đến tiều tụy trở về nhà. Chung Linh nhìn sắc mặt của , vội vàng hỏi.

      “Sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi ư?”

      Chung Linh nhận lấy quần áo đưa qua.

      Chu Bảo Cương cũng trả lời vợ ngay lập tức, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cẩn thận hỏi câu.

      “Nhà chúng ta có tiền lắm phải ?”

      Chu Bảo Cương cẩn thận nhìn nét mặt của vợ, hy vọng hiểu lầm. Dù đây là công việc của nhưng giờ lại dính líu đến chuyện nhà, ít nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn với vợ.

      “Nhà chúng ta có thể coi như là cũng có tiền, hàng năm đều có khoản thu vào. Trừ lợi nhuận từ trại chăn nuôi, còn có lợi nhuận từ công ty vật liệu xây dựng và xưởng thuốc nữa. Nếu như muốn con số cụ thể em cũng chưa từng tính qua, nhưng trong nhà có mấy cuốn sổ tiết kiệm, có muốn xem ?”

      Chung Linh cố gắng trả lời cặn kẽ cho chồng, tất nhiên cũng chẳng có nghĩ vì Chu Bảo Cương muốn nắm quyền tài chính trong nhà nên mới hỏi đâu, nhất định là gặp phải chuyện gì đó rồi.

      cần đâu, chỉ cần biết vậy là được rồi. Đúng rồi, lúc năm hết tết đến những người tặng quà cho nhà mình có nhiều ? Lễ vật có đắt lắm ?”

      Chu Bảo Cương hơi lo lắng về chuyện này. Nếu như trong nhà có khách chắc chắn là do Chung Linh tiếp đãi. Tặng quà khi năm hết tết đến cũng là truyền thống từ trước đến nay, có khi có món quà tương đối quý trọng. Nếu như chú ý có thể biến thành chỗ sơ hở cho người ta mất.

      yên tâm, nhà chúng ta trước giờ nhận lễ vật. Đây là quy củ của trung đội hai. Em cũng từ trước với Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh rồi, các ấy cũng làm như thế. Dù cho có đến nhà đại đội trưởng chúng em cũng chỉ cầm theo chút đặc sản quê nhà thôi, có gì đáng tiền hết.”

      Chung Linh trả lời cách tỉ mỉ, chắc chắn là có chuyện gì ngoài ý muốn.

      Chung Linh rất coi trọng chuyện này, thứ nhất là vì cái danh. Nếu như muốn bản thân mình và chồng có được tiếng tốt với mọi người chuyện này rất quan trọng. thể để lộ ra vẻ bất đồng với người khác, cũng thể thông đồng làm bậy được. Thứ hai là vì cái lợi. Cho dù là Chung Linh tự kiếm tiền cuộc sống của bọn họ cũng tệ, tội gì phải cầu thứ tiền tài bất nghĩa đó chứ?

      “Em đừng có quá lo lắng.”

      Chu Bảo Cương chỉ có thể an ủi vợ như vậy.

      Chung Linh biết quá nhiều thứ với , đành nghe ngóng từ người khác.

      lâu sau đó, Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đến. Chắc là biết rằng Chu Bảo Cương có nhà nên hai kéo Chung Linh ra ngoài, tiếng hỏi.

      “Cái vị nhà chị gì rồi?”

      Vu Nhã Tĩnh thái độ khác thường mở miệng trước. Hàn Minh Minh cũng nôn nóng nhìn Chung Linh.

      có gì, sao vậy? Hai em nghe gì rồi?”

      Chung Linh nghĩ chắc là hai cũng biết chút tình hình gì đó.

      “Vị nhà em chẳng gì cả, nhưng mà lại lén nghe được người khác , rằng bây giờ khởi xướng công cuộc dẹp bỏ cái hủ bại và đề cao liêm chính (3). Những lãnh đạo quan trọng trong đội, chỉ cần nhà có điều kiện tốt đều bị chú ý, hơn nữa còn có cái gì mà thời hạn cuối cùng nữa.”

      Giao thiệp của Hàn Minh Minh rộng, biết nhiều hơn so với Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh chút, nhưng cũng chỉ là những tin tức bên lề. Tin tức như thế này đối với Chung Linh mà cũng có ích lợi gì.

      Buổi tối cực kỳ yên tĩnh. Sau khi Chung Linh chỉ bài xong cho con trai để cho thằng nhóc ngủ từ sớm. Thằng nhóc nghịch ngợm này có điểm đặc biệt khiến cho mẹ nó rất biết ơn, đó chính là nó ngủ khá sớm và ngủ rất sâu. Điều này chủ yếu là bởi vì ban ngày nó chơi quá mệt rồi, hơn nữa cả buổi trưa nó cũng ngủ. Cũng may là giờ Chung Linh còn thấy mình còn trẻ, nếu như thêm vài năm nữa , đứa trẻ nghịch ngợm này dễ hành cho người khác mệt chết cũng nên.

      Chu Bảo Cương nằm giường xem tivi, biết là có để ý xem hay mà suốt cả đêm cũng chẳng chuyện gì. Chung Linh biết là trong lòng có chuyện.

      “Chúng ta có cần kiếm người giúp ?”

      Chung Linh thử dò hỏi Chu Bảo Cương. nghĩ, chừng có thể ở bên biết được tin tức gì đó chăng, ví dụ như từ bên Ngô Chí Viễn chẳng hạn.


      Nhưng nghe xong lời Chung Linh , Chu Bảo Cương liền nhìn chằm chặp vào .

      “Em yên phận chút cho . Người ngay sợ bóng nghiêng, tranh thủ quan hệ cửa sau đâu. Cho dù có phải về nhà làm ruộng cũng cầu cứu người khác đâu, em đem mấy cái suy nghĩ đó nuốt vào trong bụng .”

      Chu Bảo Cương những lời này với ngữ khí cực kỳ tốt, khỏi cần phản bác.

      Đây là lần đầu tiên Chung Linh bị chồng mình đối xử như thế, cảm giác cứ như là biết từ trước người vô cùng thấp hèn vậy. Điều này làm cho rất giận. Nhưng cũng thể thừa nhận rằng Chu Bảo Cương quả thực là người rất chính trực, sống rất ngay thẳng. Bảo vệ cái chính trực này của , phải là việc trước giờ vẫn làm hay sao?

      “Em biết rồi, đừng để ý quá. Là có lòng tin vào bản thân hay là có lòng tin với em chứ?”

      Chung Linh bao giờ cản chân của chồng, cẩn thận từ trước khi tùy quân rồi, nếu làm sao mà dễ dàng bỏ qua cho cái lớn lối quá thể của Lâm Mỹ được chứ!

      Chu Bảo Cương biết là lời của mình có phần hơi nặng, nhưng cũng thể xuống nước để xin lỗi được, chỉ có thể lặng im nhắm mắt lại.

      Chung Linh biết bây giờ phải là lúc tranh hơn thua với chồng mình. Trước mắt có thể chẳng gì cả, nhưng Chung Linh hiểu đây là thời gian khó khăn nhất của . Tâm tình của được tốt, cực kỳ lo âu, thậm chí còn nổi giận với , đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Nhưng điều này cũng chứng minh rằng coi là người thân thiết nhất của mình.

      Mấy ngày này, Chung Linh suốt ngày vì chồng mà lo lắng. Mặc dù là rất để ý đến phát triển của tình nhưng Chung Linh lại nghĩ đến việc lại có liên quan đến mình: được mời đến phòng tiếp khách của đại đội trưởng chuyến, có vài chuyện cần phải cùng cho .

      Nếu như là chuyện ở trong quân ngũ, Chung Linh tuyệt đối biết, mà cũng thể biết được. Công tác bảo mật ở đại đội này rất tốt. Vậy là chuyện trong nhà rồi! tiếp tục suy nghĩ kĩ càng chút, nhất định là có liên quan đến cơn bão phản hủ gần đây. Nghĩ đến điểm này, Chung Linh thể dùng đến 120% tinh thần để đối diện.

      Phòng tiếp khách lớn lắm, Chung Linh bước vào nhìn thấy có ba người ở trong. Từ quân hàm có thể nhận ra người là trung tá, người là thượng tá và người là đại tá. Từ cấp bậc cũng có thể phân định rồi, có thể , ba người này rất có khả năng là nhân vật mấu chốt quyết định vận mệnh sau này của ông xã . Bây giờ Chung Linh cảm thấy vô cùng khẩn trương, nếu như phải là người từng trải qua nhiều chuyện chắc nãy giờ chân nhũn ra vì sợ rồi. may mắn!

      là vợ của Chu Bảo Cương, Chung Linh phải ?”

      người trung niên nhìn có vẻ rất điềm đạm, cấp bậc trung tá, nhưng so tuổi tác có thể còn lớn hơn Chu Bảo Cương ít nhất mười tuổi.

      “Vâng, tôi là Chung Linh.”

      Chung Linh lễ phép mỉm cười đáp lại. Sau đó ngồi xuống theo chỉ dẫn của người đó.

      “Chúng tôi cũng vòng vo với nữa. Sở dĩ chúng tôi mời đến đây chắc cũng biết nguyên nhân chứ?”

      Cái người kia chắc chắn là sắm vai xấu rồi. Ông ta cấp bậc thượng tá, đeo mắt kính, biết là vì vấn đề về mắt hay là trước nay ông ta thích híp mắt lại nữa. Chung Linh cảm thấy mỗi khi nhìn người khác, ông ta đều thích thú híp mắt lại để nghiên cứu đánh giá người ta.

      ra tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại bị gọi đến đây, các vị cứ thẳng ra là tốt nhất.”

      Chung Linh cảm thấy hơi giống như bị tra hỏi, dẫn dắt từng bước, chờ phạm nhân tự mình rơi vào bẫy, cung khai ra những chuyện mà bọn họ vốn cũng chẳng biết đến. Đương nhiên, chỉ có mấy người có tật mới giật mình. Nhưng mà, cẩn thận như vậy là vì muốn bị người khác lợi dụng sơ hở của mình, muốn vì mình lỡ lời mà ảnh hưởng đến nghiệp của chồng.

      biết đến chuyện phản hủ xướng liêm à? Bây giờ người biết chuyện này trong đại đội chắc chẳng còn ai đâu. Hơn nữa, thông báo thời hạn đầu thú sớm có rồi, chẳng lẽ còn biết sao?”

      Vị thượng tá tiếp tục hùng hổ dọa người.

      “Thông báo phản hủ tôi có biết, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi sao? Hay là , tôi với chồng tôi có liên quan gì sao?”

      Chung Linh hề vì giọng điệu của ông ta mà nổi giận, vì như thế làm ảnh hường đến khả năng phán đoán của . Mà đó lại chính là điều mà bọn họ trông chờ.

      “Chúng ta có thể thoải mái chút !”

      Cái người nãy giờ chưa hề lên tiếng đứng dậy, cầm ly nước đưa cho Chung Linh. cảm thấy vị đại tá này mới là nhân vật lợi hại.

      Chung Linh đón lấy ly nước, nhìn thứ ở trong ly, cười cái.

      “Các vị từ bên chồng tôi qua phải ? Hay là , trà này các vị đem từ bên đó đến đây?”

      Cả ba người đều nghĩ đến Chung Linh câu này, đều sững cả người.

      Dáng vẻ này của bọn họ cho Chung Linh đáp án về suy đoán của mình, chứng minh rằng suy đoán của là chính xác. Hơn nữa, cái dáng vẻ sửng sốt chỉ trong nháy mắt đó, cũng bắt đầu cho thất bại của bọn họ.

      (1) Phản hủ (反腐) Phản – phản kháng, phản đối, chống lại. Hủ - hủ bại, thối rửa, mục nát.

      (2) Tiếng là giống táo Ralls Janet - Mình biết tiếng Việt gọi là gì.

      (3) Nguyên văn (反腐倡廉) phản hủ xướng liêm.
      Last edited: 5/8/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 71: Điều chức



      Nghe xong lời của Chung Linh, trong lòng cả ba đều cả kinh, hiểu vì sao mà người phụ nữ này lại đoán đúng như vậy. Bọn họ quả là vừa mới từ bên Chu Bảo Cương ở trung đội hai trở về đây, hơn nữa còn gặp phải trở ngại lớn. Chu Bảo Cương là bận việc huấn luyện nên chẳng thèm để ý bọn họ, chỉ có chính ủy Châu Khải tiếp đón họ ở trong phòng làm việc của Chu Bảo Cương. Ba người ở bên đó uống trà và cảm thấy trà này rất ngon, vì thế nên Châu Khải tự mình làm chủ, gói cho bọn họ chút đem về. Nếu như phải vì cảm thấy Chung Linh khó đối phó cái vị đại tá kia cũng nhất thời nảy lòng tham, đưa trà cho Chung Linh đâu!

      Bạch hào ngân châm (1) là lại trà trắng, nước trà màu vàng nhạt rất trong, hương vị thơm ngát ngọt dịu, là loại trà có thể kích thích tiêu hóa, nâng cao tinh thần, là thứ cực phẩm mà Chung linh đặc biệt vì Chu Bảo Cương mà mua về. Trà này nếu đem ra thị trường giá cả phải là rẻ, hơn nữa dù cho có tiền cũng khó mà mua được. Mấy người này chắc cũng hiểu biết nhiều, phân biệt được trà ngon trà dở, nên mới nhận lấy trà này chăng.

      sao biết được?”

      Lần này, ngược lại là vị đại tá kia giữ được bình tĩnh liền hỏi.

      Chung Linh nhìn bọn họ, nở nụ cười.

      “Loại trà chất lượng như thế này cả nước mỗi năm sản xuất tới hai cân, hơn nữa ở đội này chỉ có phòng làm việc của chồng tôi là có, là do thời gian trước tôi đặc biệt nhờ vả bạn mình mua về. Loại trà này, trị giá của mỗi cân khó mà tính toán được, huống chi có tiền cũng khó mà mua.”

      “Nghe như vậy, tức là thừa nhận Chu Bảo Cương có nhận hối lộ?”

      Giọng điệu chuyện của vị trung tá kia cực kỳ hăng tiết.

      “Chuyện làm sao mà thừa nhận! Ngài chồng tôi nhận hối lộ, tôi lại chẳng hay biết gì, ngài có thể dẫn chứng ra được ?”

      Chung Linh tự tin nhìn thẳng vào ông ta, khiến cho vị trung tá kia càng thêm thiếu kiên nhẫn.

      “Có người báo lên là Chu Bảo Cương nhận hối lộ, tổng giá trị ước tính lên đến hơn hai vạn đồng.”

      Vị thượng tá chịu được khiêu khích của Chung Linh, ra .

      “Ha ha...”

      là Chung Linh nên ở cái thời điểm này, trường hợp này cười thành tiếng như vậy, nhưng quả là nhịn nổi.

      cười cái gì?”

      Lần này Chung Linh cũng biết nên như thế nào. Ba người kia đều bị tiếng cười của Chung Linh làm cho vô cùng tức giận.

      “Các vị chút tiền này đủ làm gì chứ? Cũng có thể là đối với người khác, số tiền này rất lớn nhưng đối với nhà chúng tôi đó chỉ là con số mà thôi.”

      Chung Linh nhè cười cái.

      “Nghe như vậy nhà rất có tiền? thử ra xem số tiền đó từ đâu mà có?”

      Vị thượng tá vào thẳng chủ đề chính.

      Hai người còn lại tuy rằng thích ông ta vẽ đường cho hưu chạy như thế nhưng bây giờ quả thực là cả hai đều rất tò mò.

      “Nhà chúng tôi có thể gọi là có tiền, nhưng cũng hoàn toàn xứng đáng thôi. Những thứ ăn thứ mặc cũng chẳng phải chỉ có những thứ các ông . Tôi bắt đầu công việc kinh doanh sau khi kết hôn bao lâu, lúc đó chồng tôi vẫn làm quân nhân ở địa phương. Hơn nữa, lúc công việc kinh doanh của tôi phát triển ấy chiến đấu chiến trường. Lúc sản nghiệp của tôi tăng lên gấp mấy lần phục hồi thương tích, sau đó chuyển đến đây.”

      Chung Linh nghiêm túc giải thích cho họ biết.

      phải chỉ là giáo viên thôi sao?”

      Điều này họ sớm điều tra ràng.

      “Tôi có cổ phần trong trại chăn nuôi ở quê nhà.”

      Chung Linh bắt đầu giới thiệu.

      “Cho dù là thế cũng thể nào có được sung túc như chứ?”

      Vị trung tá cẩn thận tính toán.

      “Tôi còn có 70% cổ phần của xưởng thuốc lá. Thuốc bàn mấy vị chính là từ xưởng của tôi mà ra.”

      Chung Linh nhìn lên bàn.

      Trong khoảnh khắc đó cả ba người lại càng thêm kinh ngạc. Lúc này, những lời mà cái Chung Linh này ra thể nào là giả được, nhưng mà thuốc của hiệu này giá cả rất đắt, bình thường ở nhà bọn họ cũng chẳng hút. Hơn nữa, xưởng thuốc này còn có mấy nhãn thuốc lá được bán rộng khắp mọi nơi nữa. Nếu như Chung Linh có 70% cổ phần của xưởng thuốc này ta tuyệt đối có thể năng như vậy.

      “Ở quê tôi còn có công ty vật liệu xây dựng, cổ phần tôi nắm trong tay là 85%, hơn nữa nay công ty còn phát triển thêm mảng bất động sản, số tiền nộp thuế mỗi năm ở địa phương cũng luôn dẫn đầu. Chuyện này các vị có thể đến những cơ quan có liên quan để điều tra. Số tiền lãi chúng tôi lấy ra và giá trị tài sản gia tăng mỗi năm cũng là mấy trăm vạn rồi, nếu như đem số cổ phần trong tay chuyển giao, con số đó đáng bao nhiêu các vị có thể từ từ mà tính. chồng tôi tham ô con số nhoi kia, tôi có thể buồn cười hay sao?”

      Thông tin Chung Linh vừa ra càng làm cho kinh ngạc của ba người kia tăng thêm vài bậc.

      Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của họ, Chung Linh lại tiếp tục .

      “Người nhà của cán bộ trong trung đội hai của chúng tôi từ sớm đồng ý với nhau rằng, bất luận là chuyện gì, lúc nào, khi tặng lễ vật giá trị đều thể hơn 10% của số tiền lương công chức hàng tháng được. Nguyên tác này từ trước đến nay chúng tôi đều nguyên túc làm theo, nguyên cả đại đội đều như vậy.”

      Chung Linh lại bổ sung thêm thông tin. Đây phải muốn người thông minh đến mức nào, mà là biết vợ chồng bọn họ cần gì, hơn nữa, làm việc cũng vô cùng cẩn thận.

      Cả ba vị quan chủ thẩm nửa ngày chẳng nhả ra được chữ nào. Cuối cùng vẫn là người có cấp bậc quân hàm cao nhất mở miệng.

      “Chung Linh phải ? Hai vợ chồng cũng đừng có suy nghĩ gì hết, chúng tôi chỉ là làm việc theo thông lệ, có người báo cáo chúng tôi tất phải điều tra cho ràng chút.”

      sao, chúng tôi cũng có thể hiểu được. Chồng của tôi là người có tính cách rất thẳng thắn, nếu có chuyện gì chu đáo vẫn phải xin các vị bỏ quá cho.”

      Chung Linh tuy là tức giận nhưng vẫn biết mấy người ngồi trước mặt phải kẻ chủ mưu, cũng nên làm khó họ.

      “Vậy tốt. Làm trễ nãi thời gian của rồi.”


      Lời này ra chính là tiễn khách.

      Cũng đúng lúc Chung Linh chẳng muốn nhiều với họ nữa. đứng dậy, cáo từ ra về.

      Đợi sau khi Chung Linh ra ngoài, vị thượng tá kia lẩm bẩm.

      “Lời ta chẳng giống láo.”

      Chung Linh làm sao có thể dối được chứ, bởi vì như vậy quá dễ dàng bị vạch trần mà.

      “Chúng ta phải mời người bên địa phương điều tra kỹ càng phen. Nếu như giống như những gì mà ta , cái chuyện Chu Bảo Cương tham ô chính là lời vô căn cứ. Nhà bọn họ hoàn toàn có thể sống sung túc.”

      Đại tá chính là người có quyền định đoạt trong số ba người.

      “Nhưng mà tại sao ta lại tự mình làm ăn mà chỉ làm giáo viên tiểu học? Tại sao lại chỉ nắm đại đa số số cổ phần mà tự mình kinh doanh?”

      Vị trung tá từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng nêu lên ý kiến của ông.

      “Chuyện này còn cần phải sao? ta là phụ nữ, mà đối với phụ nữ điều quan trọng nhất vẫn là gia đình.”

      Vị đại tá trả lời ông ta, cũng đồng thời ra việc Chung Linh phải từ bỏ cuộc sống như thế nào để làm người vợ lính.

      Chung Linh biệt thể phát triển như thế nào, nhưng cũng hoàn toàn lo lắng bọn họ tra xét ra sao. Nhưng, có số chuyện phải là vô tội có chuyện gì. lâu sau, Chung Linh nghe được tin tức của người khác truyền đến, rằng chọn được người bổ nhiệm để thay thế đại đội trưởng rồi, nhưng người đó lại phải là Chu Bảo Cương. Điều này làm Chung Linh vô cùng lo lắng.

      Chu Bảo Cương ngược lại, tỏ ra rất thoải mái, cũng có thể là do còn bị chuyện rắc rối đeo bám nữa chăng!

      Chung Linh rất buồn bực, ông xã bị người ta hãm hại, kẻ được lợi lớn nhất là người khác, cũng có nghĩa là ràng là người bị hại, tại sao mà ông xã mình lại chẳng có vấn đề gì hết? Người được đề bạc lại phải là ?

      , được lên làm đại đội trưởng thất vọng sao?”

      Chung Linh có chút hiểu nỗi.

      “Ai thất vọng chứ, nhưng mà có vài chuyện phải chúng ta nóng vội là có thể thành được.”

      Chu Bảo Cương nhàn nhạt trả lời vợ.

      Chung Linh nghe vậy lại càng hiểu, nhưng mà biết, bản thân mình cũng chẳng thể moi ra được thứ gì từ miệng ông xã.

      Chiều tối ngày hôm sau, Chung Linh nhận được điện thoại của Trương Manh, vợ của Ngô Chí Viễn.

      “Chị dâu, dạo này chị sao rồi? Trước nay em có liên lạc với chị, chị trách em chứ?”

      Trương Manh chuyện vẫn rất khách khí, nhưng cũng khá thân thiết.

      “Chị biết là công việc của các em đều bận rộn mà, đều là làm cái nghề này, chị hiểu chứ.”

      Lời Chung Linh tình. Mặc dù thường xuyên liên lạc nhưng cũng làm ảnh hưởng gì đến tình nghĩa giữa hai người đàn ông, đối với cái thứ tình nghĩa này, quả thực Chung Linh rất là hâm mộ.

      “Vậy tốt quá. Món đồ lần trước chị cho em, em đem về cho mẹ chồng, chị biết là bà vui vẻ đến nhường nào đâu! Bà cứ khen em hiếu thuận miết thôi! Lúc đầu bà còn tin, kiếm người đến giám định, sau đó mới biết được đó là món đồ quý đến nhường nào.”

      Trương Manh rất biết ơn giúp đỡ của Chung Linh, nhờ vậy mà ở trước mặt mẹ chồng cũng có chút mặt mũi.

      “Vậy tốt.”

      Chung Linh cũng kể công cho mình. Tất cả đều là người biết điều, trước mặt mẹ chồng, Trương Manh cũng thể ra nguồn gốc của nhân sâm được.

      “Em nghe chuyện của chị rồi, trước tiên em xin chúc mừng chị.”

      Trương Manh im lặng hồi, sau đó với Chung Linh.

      “Chúc mừng à?”

      Nhất thời Chung Linh chẳng thể hiểu ra, Chu Bảo Cương được lên làm đại đội trưởng, ấy chúc mừng chuyện gì chứ? Chẳng lẽ...

      “Ừm!”

      Chung Linh thấy ra nên cũng hiểu rồi. Đây là chỗ nào kia chứ? Điện thoại và thư tín ở quân đội, trước đến nay đâu có bảo mật được.

      “Có thời gian chúng ta gặp lại nha!”

      Trương Manh câu kết thúc.

      “Được, khi gặp lại chúng ta từ từ sau.” Chung Linh cười.

      “Được, tạm biệt chị.”

      “Tạm biệt.”

      Từ lúc nhận được điện thoại của Trương Manh, Chung Linh rất vui vẻ, xem ra việc có chuyển biến rồi, biết có phải là công lao của Trương Manh và nhân sâm nữa. Nhưng dù như thế nào nữa, cũng cần phải truy đến cùng giao tình lâu dài và sâu nặng giữa Chu Bảo Cương và Ngô Chí Viễn nữa. Chung Linh hoài nghi có phải là Chu Bảo Cương biết từ trước chân tướng của việc rồi hay . Nhưng mà, con người này giấu cũng kín quá , nếu như là trong lòng nhìn được thế cuộc cũng chẳng có thể gì nữa. Chung Linh nghĩ đến điểm này cũng có thể lý giải tại sao mà lại chịu cho bà xã đây biết chuyện.

      Quả nhiên, chưa đến tuần có bổ nhiệm mới, ra là điều chức. Nhưng phải là làm trong quân khu này nữa mà là bị điều chuyển đến quân khu Đông Bắc. Như vậy cách nhà càng thêm xa nữa rồi.

      Châu Khải và Vương Duệ là trợ thủ đắc lực của Chu Bảo Cương nên cũng cùng được chuyển . Đây là chuyện rất khó có được. Còn ba người phụ nữ mừng vui khôn xiết, các lại có thể ở cùng nhau!

      Lần này Chu Bảo Cương chỉ là được tăng cấp, lên thành thượng tá, mà còn tự mình xây dựng đội quân ngũ, có rất nhiều chuyện chờ đợi được thực .

      Tâm trạng mấy chị em phụ nữ cũng tránh khỏi thấp thỏm lo lắng, đối với tương lai cũng hoàn toàn mù mịt. Nhưng mấy đàn ông lại khó mà nén được hưng phấn, dáng vẻ như muốn thực kế hoạch to lớn của mình vậy.

      Buổi tối, hai vợ chồng nằm giường, Chung Linh tựa vào lồng ngực ông xã.

      “Chuyện tham ô như thế nào rồi?”

      Chung Linh chẳng có được bất cứ phúc đáp gì hết. Nhưng có được phúc đáp lại là chuyện tốt, chứng tỏ rằng chẳng có vấn đề gì.

      “Hừ, chẳng gì cả. Nghe là mấy tên đó về quê mình nghe ngóng, biết được là nhà chúng ta rất có tiền rồi mà còn nhân cơ hội muốn lấy hết số trà còn lại của . Đúng rồi, trà em đưa cho tốt lắm hả?”

      Từ trước đến nay, Chu Bảo Cương đối với mấy việc cỏn con này chẳng hề để tâm, nhưng mà, những người đó đâu thể đánh đồng với người bò từ tầng thấp nhất mà lên như được. Đối với chất lượng cuộc sống, cầu của bọn họ cũng rất cao. Để bọn họ phải nhờ Châu Khải đến hỏi trà của , mặt là vì biết bản thân vốn chẳng có vấn đề gì hết, lấy chút đồ của cũng chẳng sao cả. Còn mặt khác chính là chứng minh rằng loại trà đó đáng để cho bọn họ nhờ Châu Khải đến truyền đạt, rằng họ muốn hỏi xin.

      “Đúng vậy. Trà đó là do Triệu Hưng Quốc nhờ khách hàng ở miền Nam kiếm dùm. Trà với phẩm chất đó, thị trường cũng khó mà mua được.”

      Chung Linh muốn bị là xa xỉ. Chu Bảo Cương là người rất ghét lãng phí. Trước nay hề than phiền về chuyện ăn ngon, cho dù con người có thịt vui vẻ. Trước giờ cũng chẳng bao giờ bắt bẻ chuyện y phục phù hợp, mặc dù là người khá kén chọn. Nhưng đây là chuyện Chung Linh muốn, hai người cũng có điều kiện như vậy mà, đúng ?

      Ngược lại là nhóc Chu Lăng Vân, mỗi ngày tiền tiêu vặt của thẳng nhóc chẳng bao giờ vượt quá hai hào, khiến cho cậu cứ nghĩ là nhà mình nghèo lắm luôn. Gần đây biết ai bày vẽ cho thằng , nó cứ muốn bán đồ ve chai để kiếm tiền miết. Chung Linh lo rằng thằng nhóc đem hết mấy đồ làm bằng sắt trong nhà bán mất, suốt ngày cứ phải canh chừng con trai, giống như là đề phòng trộm cướp vậy.

      nên để cho đám tiểu nhân đó được lợi. Nếu phải Châu Khải ngăn lại dù cho là nước ngâm chân của , cũng chẳng thèm cho chúng nó uống.”

      Chu Bảo Cương hung hăng .

      Chung Linh len lén bỉu môi. Đây quả thực là chuyện có thể làm ra được.

      à, rời khỏi nơi đây, có thấy nỡ ?”

      Chung Linh hỏi ông xã, thực ra cảm thấy rất nuối tiếc khi phải rời khỏi nơi đây.

      “Doanh trại là cố định, binh lính là lưu động, đây là chuyện thể tránh khỏi được. Em nỡ hay sao? Bạn tốt của em phải đều theo em hết sao?”

      Chu Bảo Cương vuốt ve tóc của bà xã, cứ y như là vỗ về vậy.

      “Tất nhiên là nỡ rồi. đến mấy người quen biết, ngay đến vùng đất này em cũng có tình cảm mà. Chúng ta ở nơi đây chính thức bắt đầu cuộc sống vợ chồng, có con ở nơi này, con mình cũng sinh ra ở đây. Cuộc sống của chúng ta ở đây rất hạnh phúc, phải sao?”

      Chung Linh hồi tưởng về cuộc sống hạnh phúc trước đây, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      “Đúng vậy, cũng nghĩ như vậy.”

      Giọng của Chu Bảo Cương trầm xuống.

      “Nhưng em lo rằng, nếu sau này thay đổi hoàn cảnh mà mất những thứ này phải làm sao?”

      Chung Linh cũng giống như tất cả mọi người phụ nữ, đối với tương lai xa lạ vẫn tràn đầy hoang mang.

      “Em đừng có lo, người nhà chúng ta vẫn luôn có nhau, chỉ cần thẹn với lương tâm là được rồi.”

      Chu Bảo Cương chỉ ra con đường làm quan của mình.

      Chung Linh cũng hiểu ý của ông xã. Về đến Đông Bắc đương nhiên là có rất nhiều ưu điểm cho công việc kinh doanh của . Nhưng đây phải là điều lo lắng nhất, cái lo là chuyện của sau này kia. biết lúc đó có biến cố gì hay , cái gì mà ‘cơn ngứa bảy năm’ (2), cái gì mà tình biến thành tình thân... Nếu như Chung Linh đem những chuyện này với Chu Bảo Cương chắc chắn bị xử đẹp, còn rảnh rỗi sinh nông nỗi nên mới nghĩ đến mấy vấn đề này nữa.

      , bây giờ còn em ?”

      Chung Linh nghĩ hồi, vẫn là ra cái câu hỏi buồn tẻ nhưng rất quan trọng này.

      Chu Bảo Cương đầu tiên là ngẩn người chốc, sau đó cười, dùng sức ôm chặt bà xã mình.

      Chung Linh cảm nhận được rung động nơi ngực , cũng mỉm cười. Đáp án như thế này còn hơn gấp vạn lần câu em”.

      ...

      Vào lúc Chung Linh chuẩn bị thu thập hành lý, giải quyết chuyện trong trường học bên nhà có gửi thư đến. Trong thư Chu gia bắt đầu rút cổ phần khỏi trại chăn nuôi của thôn rồi. Tuy rằng việc rút vốn của Chu gia làm cho vài người có những suy đoán tốt nhưng tất cả mọi người đều rất vui mừng, vì thể nghi ngờ được rằng lợi ích mà bọn họ nhận được là lớn nhất.

      Trong thư, Chu Bảo Cầm còn lờ mờ hỏi thăm chuyện thu mua nông phụ phẩm. Chung Linh hiểu là bây giờ chị ấy bắt đầu sốt ruột rồi, nhưng mà, thứ nhất, bây giờ phải là lúc thích hợp, đợt thu mua nên bắt đầu từ lúc thu hoạch vụ mùa. Thứ hai, Chung Linh muốn ‘vì thiên hạ trước’, vẫn chờ đợi. đợi đến lúc có văn kiện cụ thể hoặc là có người bắt đầu làm cái ngành nghề này . Nhưng mà Chung Linh biết lúc đó cũng còn lâu nữa đâu. Vì thế nên trong thư hồi cho Chu Bảo Cầm, khuyên chị ấy nên quá sốt ruột, lại cho chị ấy biết chuyện điều chức của Chu Bảo Cương.

      Nhà mẹ cũng có thư, vẫn là thông báo bình yên như cũ. Nhưng Chung Linh vẫn cảm thấy có gì đó đúng, chỉ có điều là bát nước hắt rồi. Nếu như phải vì bận tâm đến cha mẹ Chung Linh cũng lười quản chuyện của trai.

      Trong thư mẹ cũng đến chuyện của em họ, rằng con bé thuận lợi vào học trường trung học trong thành phố rồi, hơn nữa thành tích cũng khá lắm.

      Nhưng chuyện Chung Linh quan tâm nhất phải những chuyện này, mà là chuyện của hai vợ chồng Hình Bân. Vì chuyện này mà Chu Bảo Cương đặc biệt hỏi . Trước nay chưa từng hỏi qua những chuyện này. Chung Linh biết quan tâm đến chuyện của Hình Bân nhiều lắm.

      Lần trước gọi điện thoại cho Lý Tiểu Vân, ấy vẫn chưa có tiến triển gì. Xem ra nhất định phải hối thúc chút. Nếu như được đợi chừng nào trở về, nhất định phải sắp xếp cho tốt cuộc sống của cả nhà Hình Bân mới được.

      Trước khi mấy người Chung Linh rời , bên chỗ Lý Tiểu Vân cuối cùng cũng lo liệu xong chuyện của Hình Bân. Lý Tiểu Vân rằng sắp xếp cho Hình Bân vào phòng bất động sản mới thành lập của công ty.

      Chung Linh lúc này mới yên tâm, ‘báo cáo’ tình hình cho Chu Bảo Cương biết. còn nhận được thừa nhận và biểu dương của lãnh đạo, hơn nữa, trước khi , còn nhận được ‘phần thưởng’ vô cùng đặc biệt.

      (1) Tiếng Trung (白毫银针) tên ngắn gọn gọi là Ngân châm, hoặc là Bạch hào.

      (2) Tiếng Trung (七年之痒) – tiếng (seven year itch). Tóm gọn cho những bạn chưa biết: ý chỉ tượng trong hôn nhân, sau khi trải qua thời gian ngọt ngào, hạnh phúc vào năm thứ bảy, theo đà gia tăng của những áp lực từ cuộc sống mà hôn nhân tiến vào thời kỳ nguy hiểm... Có bộ phim tiếng cùng tên á, ai quan tâm tìm thử xem sao.
      Last edited: 5/8/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 72: Cứu con



      Chỗ đóng quân lần này của họ chỉ cách thành phố có nửa tiếng đường, Chu Lăng Vân và mấy đứa bé có thể học trường tốt rồi. Dưới an bài của Lý Tiểu Vân, Chung Linh và Hàn Minh Minh cũng vào làm trong trường tiểu học trong khu vực, như vậy là có thể ở gần để chăm sóc cho con cái. Còn về phần Vu Nhã Tĩnh, quân đội an bài cho làm việc trong hội phục vụ trong quân đội. Cái này đúng là công việc béo bở nha. Còn nguyên do trong đó khỏi cần !

      Chung Linh thể tự mình dạy dỗ con trai mình được, cái đó gọi là ‘tự mình xuống tay đặng’, đứa trẻ này vẫn là phải tìm người thầy tương đối đáng tin cậy để dạy dỗ mới được.

      Vì lúc trước, khi còn ở nhà, Chung Linh cho tiểu Lăng Vân học qua giáo trình của lớp và lớp hai. Nhưng lúc đó suy nghĩ của thằng bé còn quá non nớt nên đành để con ở trường mẫu giáo qua ngày thôi.

      Ở đây là tỉnh, Lý Tiểu Vân qua đây cũng rất tiện. Hơn nữa, nơi làm việc chính của ấy và Triệu Hưng Quốc cũng dần dần rời về tỉnh rồi. Mặc dù Chung Linh gợi ý, nhưng mà, chuyện này là chuyện mà hai người họ đương nhiên phải nghĩ đến. Là thần tử thân cận, nếu như hai người có năng lực đó cũng khỏi cần phải vùng vẫy dưới trướng của Chung Linh .

      Tuy rằng Chung Linh thể thường xuyên đích thân xuống xưởng thuốc và công ty xây dựng, nhưng vốn xuất thân từ kế toán, hơn nữa chuyện làm ăn cũng nắm rất kỹ. Lý Tiểu Vân và Triệu Hưng Quốc thể, cũng có thể dám, động tay động chân gì hết.

      Đợi sau khi mọi việc vào nề nếp, Chung Linh nhân đợt Chu Bảo Cương phải xa nhà, liền gửi cho Vu Nhã Tĩnh, mình theo Lý Tiểu Vân để nắm tình hình của công ty và xưởng thuốc, đồng thời cũng tiến hành kiểm duyệt lại sổ sách. Bởi vì quy mô của xí nghiệp ngừng mở rộng, Chung Linh còn có khả năng mình có thể xem xét hết toàn bộ sổ sách nữa, vì thế nên công ty đề ra quy định mới: mỗi năm thực kiểm toán tình hình tài chính lần, chủ yếu là nhằm vào số hạng mục cụ thể. Chung Linh cũng ra chỉ đạo gì, nhưng mọi người đều biết, chính là bà chủ.

      Mấy năm nay, Lý Tiểu Vân nghe theo gợi ý của Chung Linh sắp xếp khá nhiều quân nhân chuyên nghiệp vào làm trong xưởng thuốc nơi quản lý và công ty vật liệu xây dựng của Triệu Hưng Quốc. Hơn nũa, tuyệt đại đa số những người này đều là thuộc hạ cũ của Chu Bảo Cương. Trong số những người đó, có vài người giờ làm đến những cương vị lãnh đạo quan trọng trong công ty.

      Lúc đầu, khi chọn lựa cán bộ, Lý Tiểu Vân tiếp thu toàn bộ kiến nghị của Chung Linh. Sau này cũng chứng minh rằng những người đó đều là những người có tài năng. Nhưng, khi thời gian lâu dần, Lý Tiểu Vân và Triệu Hưng Quốc cũng đều phát ra việc, những người mà Chung Linh sắp xếp đều là những người luôn lòng trung thành với hai vợ chồng . thẳng ra là, tại, hai xí nghiệp này là nằm trọn trong tay của hai vợ chồng Chu Bảo Cương.

      Chung Linh cũng biết rằng Lý Tiểu Vân và Triệu Hưng Quốc có biết chuyện này hay , nhưng từ lúc bắt đầu, Chung Linh cũng nghĩ đến những chuyện này. Lúc dò hỏi Chu Bảo Cương cũng chỉ hỏi có câu: năng lực và nhân phẩm của người đó. Mà chuyện thành ra như ngày nay cũng là chuyện mà chuyện Chung Linh hề ngờ tới.

      Chung Linh và mọi người cũng bắt đầu cuộc sống mới rồi. Đối với những gia đình tùy quân mà chắc chỉ có mỗi Hàn Minh Minh là mấy thích ứng thôi. Vu Nhã Tĩnh và Chung Linh đều là người giao thiệp rộng, cuộc sống tại đối với các cũng chẳng có gì khác trước cả.

      Chung Linh cũng phát ra công việc của Chu Bảo cương bây giờ còn giống như trước đây nữa, trước đây bọn họ chỉ huấn luyện binh sĩ nhưng bây giờ bắt đầu cơ khí hóa, tin tức hóa, lập thể hóa. Tóm lại, bọn họ bắt đầu phát triển về ba mặt lục quân, hải quân và quân. Vì Chung Linh nhận ra, quân phục mà Chu Bảo Cương đem về nhà có mùi vị của biển, có khi còn nghe thấy bọn họ về nhảy dù gì đó. Nhưng trước mắt bọn họ cũng dã ngoại huấn luyện nữa, mà chắc cũng sắp rồi.

      Ngoài Châu Khải và Vương Duệ mà Chung Linh biết, còn có vài người trong đội của Chu Bảo Cương cũng được điều qua đây. Chung Linh vẫn còn bực bội, biết tại sao mà Chu Bảo Cương cứ luôn khen ngợi điều động này nữa. Sau này, Trương Manh gọi điện thoại mới tiết lộ rằng, bố chồng của được điều qua quân khu này. Xem ra cũng khó mà trách tại sao Chu Bảo Cương lại được điều đến đây. Nhưng Trương Manh cũng , vốn dĩ lãnh đạo bên đó muốn cho người , muốn đề bạc Chu bảo Cương lên làm đại đội trưởng ở bên đó, nhưng vì bố chồng ra mặt nên Chu Bảo Cương mới có thể được điều đến đây.

      Cuộc sống rất thuận lợi. Ở trường học, quan hệ của Chung Linh với những giáo viên khác cũng rất vui vẻ, đương nhiên ngoại trừ Hàn Minh Minh ra chính là với giáo viên của Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình rồi. giáo đó tên là Tôn Vinh Hoa, là giáo viên rất lợi hại, mấy đứa bé đều được dạy dỗ đâu vào đấy cả, chỉ trừ có Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình. Vì thế nên mỗi khi ba người phụ nữ này tụ họp lại, chủ đề thường được nhắc tới nhất đó chính là: làm sao dạy dỗ hai tên nhãi con này.

      Đại Nha, bây giờ gọi là Châu Dao, đứa bé lớn rồi, cũng biết chăm sóc cho hai đứa em trai. Tính tình của con bé cũng rất dịu dàng, hoàn toàn giống với mẹ con bé.

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt sắp vào cuối thu. Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình cũng chính thức bước vào lớp tiền tiểu học, Châu Dao cũng lên lớp . Hai đứa bé này lớn lên rất là cường tráng, nhìn cứ như đứa trẻ bảy tám tuổi vậy, mà mỗi lần về đến nhà đều là mặt mũi tèm lem đầy đất cát.

      buổi chiều tối cuối tuần, Chung Linh chuẩn bị làm cơm tối thấy có hai chiến sĩ bên nhà cấp dưỡng đến. Hai cậu cứ đùn qua đẩy lại, chẳng ai lời nào. Chung Linh cảm thấy buồn cười.

      "Sao vậy hả? Hai cậu có còn chút dáng vẻ gì của quân nhân đó? Có chuyện cứ ."

      Chung Linh quát lên, cũng tiện thể khích hai người chút.

      "Chuyện này… chị dâu à, em , là như thế này, con trai của chị cùng với con của Vương phó đội trưởng, còn có con của chính ủy Hậu và mấy đứa nhóc khác nữa, ở bếp cấp dưỡng chỗ chúng em đánh nhau."

      cậu chiến sĩ tuổi mặt mày đỏ bừng, xem ra là phải lấy hết tất cả dũng khí mới có thể ra được. Dù sao cũng là người thương của nhân vật số của bọn họ nha! Mà lại vừa ôn hòa, vừa rất là xinh đẹp nữa chứ!

      "Đánh nhau? Có bị thương ?"

      Chung Linh giật mình sợ hãi, điều đầu tiên nghĩ đến là biết con trai mình có bị thương hay ?

      " bị thương ạ."

      cậu chiến sĩ khác vội vàng giải thích.

      "Vậy là làm đứa khác bị thương sao?"

      Chung Linh nghĩ, nếu như con mình bị thương chính là có đứa trẻ khác bị thương rồi.

      "Cũng phải." Cậu chiến sĩ đầu tiên, cũng là cái cậu chàng mặt đỏ phừng phừng, vội vàng giải thích. "Là hai cậu nhóc đó dẫn theo mấy đứa nhóc nữa đánh nhau ở vườn của bếp cấp dưỡng, đem mấy cây su hào phơi nóc nhà cùng đống khoai tây mặt đất phá nát hết cả. Mấy chiến sĩ bên cấp dưỡng tụi em cũng có cách nào ngăn chúng lại hết."

      "Mấy đứa nhóc đó đâu rồi?"

      Chung Linh hít vào hơi sâu, biết là thằng nhãi này cũng ngày như vậy mà. Cũng may là thằng nhóc này tốt số, ông già của nó xa, có nhà, cũng biết là chừng nào mới về lại nên giờ nó mới rơi vào tay . Nếu như Chu Bảo Cương mà biết được đứa nhóc này chắc chắn phải lãnh đủ.

      "Vẫn còn ở bên nhà cấp dưỡng ạ. Tụi nhóc ở nóc nhà chịu xuống, bọn em muốn lên tụi dọa là nhảy xuống."

      Cậu chiến sĩ tuổi thứ hai câu này là lưu loát, mà chắc là do tức giận quá.

      Chung Linh chẳng câu nào, cởi tạp dề ra liền về hướng nhà cấp dưỡng. Cái thằng tiểu súc sinh này còn dám cả gan làm loạn, gây họa lớn rồi mà còn biết hối cải. Nếu như phải là do tụi nhóc vượt quá thể thống bên cấp dưỡng làm gì mà phải đến tìm chứ!

      "Còn chuyện… cái đó…. chị dâu à, tiền su hào…. trưởng ban của bọn em có thể cần…"

      Cậu chiến sĩ mặt đỏ cũng bó tay rồi, ai biểu cậu ta rút thăm thua kia chứ! Chỉ mong là phu nhân của đại đội trưởng có thể hiểu đại nghĩa a.

      Chung Linh nghe cậu chiến sĩ kia xong, bước chân chợt lảo đảo. phải là vì câu của cậu ta quá khôi hài mà thực tế là vì, làm người mẹ, bị người ta gọi đến giải quyết hậu họa của con trai như vậy là mất mặt chết được! Vậy mà còn phải bồi thường tổn thất nữa chứ. Cái thằng phá gia chi tử này! Tiền của bà già mi tiêu xài kiểu như vậy đó hả?

      Chung Linh nổi giận đùng đùng, chân bước càng thêm nhanh. Khi đến nhà cấp dưỡng, thấy Hàn Minh Minh cũng ở đó.

      "Em cũng đến rồi à?"

      Chung Linh hỏi, nhìn sắc mặt của Hàn Minh Minh cũng chẳng được tốt, còn sân vườn đống hổ lốn nào su hào nào khoai tây.

      "Đúng vậy. Đến bồi thường tiền khoai tây. Còn chị?"

      Hàn Minh Minh vừa vừa hung dữ nhìn con trai. Mấy thằng nhãi đó, đến chút ý thức phạm sai lầm cũng có, tưởng là cứ ở nóc nhà là có ai trị được mình chắc?

      "Chị đến đền tiền su hào."

      Ngữ khí của Chung Linh cũng lạnh như băng.

      Vào lúc này, nghe thấy giọng điệu của phu nhân hai vị sếp sòng trong đội, trưởng ban ban cấp dưỡng quả đứng hay ngồi cũng yên. Nhưng mà, su hào và khoai tây đều nát bấy nhiều thế này, chính bản thân mình cũng thể nào bồi thường nổi đâu!

      "Cái đó…. bọn em phải có ý này… cái này…."

      Trưởng ban của ban cấp dưỡng cũng hết cách, muốn phải muốn hai vị phu nhân đến đây để đền tiền, nhưng bản thân lại lo lắng đảm đương nổi chuyện này. Nhưng nếu như đền tiền bản thân mình chẳng biết phải làm sao. ta chỉ có thể ậm ừ, chẳng biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

      Chung Linh nhìn bộ dạng của ta cũng hiểu ra được khó xử ấy.

      “Cậu tính xem hết bao nhiêu tiền, mai bọn chị gửi qua. Cậu cũng đừng có lo lắng, phần này là bọn chị nên bồi thường.”

      Chung Linh muốn làm cho mấy cậu linh sợ nữa, cho dù thế nào bản thân cũng nên bồi thường, nếu hai vị ông xã ở trong đội làm người sao đặng chứ!

      Nghe Chung Linh như thế, cả đội chiến sĩ chẳng biết tiếp lời như thế nào cho phải. Vị đại đội trưởng phu nhân này y chang như đại đội trưởng của họ vậy, đều là những nhân vật hề tầm thường!

      “Mấy đứa muốn tự mình xuống hay là muốn mẹ tìm người trói xuống?”

      Trước nay Chung Linh đều là lấy đức để phục người, nhưng mà xem ra lần này phải thay đổi thôi.

      “Mẹ kêu bọn họ hết , còn phải bảo đảm với con là từ nay về sau được truy cứu.”

      Chu Lăng Vân biết tình hình nay cực kỳ hay ho rồi, nhưng mà nhất định phải có được lời bảo đảm của mẹ mới được. Cũng đều trách bản thân dở tệ, chọn chạy lên cái nơi cao ngất này thiệt là ngu quá , nếu cũng cao chạy xa bay như mấy tên nhóc kia lâu rồi.

      Chẳng đợi Chung Linh trả lời nhìn thấy mé bên nhà có ba cậu chiến sĩ, cậu đan hai tay vào với nhau, cậu kế bên giẫm lên tay cậu ta, nhún cái là lên tới nóc nhà.

      Chung Linh nhìn phía sau mấy đứa nhóc, lòng thầm nghĩ, “Chậc chậc, con à, lần này con đúng là may mắn rồi.”

      Chu Lăng Vân thấy bên dưới có phản ứng, tưởng là hai mẹ bị chúng nó làm cho sợ khiếp, vẫn còn suy nghĩ.

      “Đồng ý chưa vậy?”

      Vương Hạo Đình nôn nóng hỏi Chu Lăng Vân, nó canh gác ở mé khác.

      Dù rằng chiến thuật của hai thằng nhóc rất khá, nhưng mà tương quan thực lực lại cách biệt quá lớn. Hai người mới leo lên cũng chẳng phải là bộ đội tinh nhuệ của hai ông già nhà chúng, mà chỉ là hai cậu lính vô danh tiểu tốt.

      “Aaa buông tôi ra, buông tôi ra.”

      Cậu Vương Hạo Đình bán mạng giãy dụa, nhưng mà đó chỉ là chống cự vô ích.

      “Bỏ ta ra, nếu khi ta làm tướng quân rồi đập chết tên lính xấu xa nhà ngươi.”

      Chu Lăng Vân la hét, là quá lớn lối rồi.

      “Câm miệng!”

      Vương Duệ thoắt cái túm lấy con trai. Vương Hạo Đình bị thả xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn, là cha của nó! Trái tim của nó trong phút chốc liền nặng trình trịch.

      Chu Lăng Vân vốn vẫn còn vật lộn, vừa nghe ra là tiếng của Vương Duệ liền ngẩng phắt đầu dậy. Chết bà! Lãnh đạo của đại đội đến đông đủ cả rồi!

      “Chị !”

      Hàn Minh Minh chọt chọt Chung Linh, ý kêu ra ngoài đó vài câu để giảm bớt chút nhiệt, nếu kết cục của hai đứa nhóc chắc chắn thê thảm khỏi cần !

      , ai ai chết đó!”

      Chung Linh đâu có phải đứa ngốc. Lý do sống với Chu Bảo Cương thời gian dài như vậy mà cãi nhau qua, phải vì cao thượng ngất trời, mà là do biết nhìn sắc mặt, lúc nào có thể làm mình làm mẩy, lúc nào phải làm con cừu non. Còn trong cái hoàn cảnh này, có thể là Chu Bảo Cương với Vương Duệ dạy con nghiêm, bị mất mặt trước bao nhiêu thuộc hạ của bọn họ, đoán chừng thành chuyện lớn rồi!

      “Liễu Cường!”

      Chu Bảo Cương nhìn hai đứa trẻ nhưng miệng lại hô tên của thuộc hạ.

      “Có!”

      Người này Chung Linh biết, ra là thuộc hạ cũ của Chu Bảo Cương.

      “Đưa hai thằng nhóc này đến chỗ ký túc xá của tân binh, trong vòng tuần, cùng ăn cùng ở với binh lính.”

      Mệnh lệnh của Chu Bảo Cương vừa ban xuống, Chung Linh và Hàn Minh Minh liền trợn tròn con mắt. Hai người nhìn nhau cái, đây mà còn đường sống sao?

      Chung Linh thương con, lòng nóng như lửa đốt, muốn lên trước ngăn lại liền bị cái liếc mắt của Chu Bảo Cương dọa cho đứng ngay về chỗ cũ.


      Hàn Minh Minh cũng vậy, sắc mặt Vương Duệ nhà cứ gọi là như than.

      “Vâng!”

      Đồng chí Liễu Cường đúng là đồng chí tốt, lãnh đạo thế nào cậu ta cứ thế nấy mà làm, tuyệt đối chút hoài nghi.

      Chung Linh mắt nhìn con trai mình bị đưa , trái tim như bị ai đó khoét mất vậy. Nhưng mà, sao nhìn thế nào hai đứa nhóc cũng có vẻ mặt của người bị trừng phạt vậy!

      Trong lòng Chung Linh tuy sốt ruột nhưng mà cũng để mất lí trí trong giờ phút này, nếu như có trận ‘Đại chiến đoạt tử’ thua chắc luôn chứ khỏi phải nghi ngờ gì nữa!

      Hàn Minh Minh muốn xông qua giành con lại bị Chung Linh kéo về, liếc mắt ra hiệu với nàng.

      Sau này chứng minh quyết định của Chung Linh lúc đó chính xác đến cỡ nào: sau khi về nhà, Chu Bảo Cương phê bình cho Chung Linh tăng.

      Vốn là Chung Linh muốn thay con cầu tình, nhưng mà bản thân bây giờ cũng khó mà đảm bảo được nữa chứ đừng .

      phải em em trông con à? Em trông con như thế đó hả?”

      Đại đội trưởng Chu Bảo Cương tức giận kiềm chế nổi. Chắc là ngoài sân cũng có thể nghe thấy tiếng hét của luôn, chấn động đến tai của Chung Linh cũng đau hết cả lên mà.

      “Em tưởng con với Hạo Đình chơi bắn bi, nên”

      Chung Linh mơ hão giải thích chút, nhưng mà mơ hão chỉ là mơ hão thôi.

      “Em tưởng cái gì? Em ‘tưởng’ cho nên bọn nó mới gây họa lớn thế này đó!”

      Chu Bảo Cương chất vấn bà xã, đúng là con hư tại mẹ mà.

      Chung Linh cảm thấy rất tủi thân, bình thường công việc của Chu Bảo Cương rất bận rộn, vài tháng thấy bóng dáng đâu là chuyện bình thường, chăm sóc con cái phải đều do tay hay sao? Bây giờ lại trách như vậy...

      Nhưng mà lúc sau, khi tĩnh táo suy nghĩ lại, nếu như vào lúc đó mà đối đầu với ông xã phải là con trai chịu khổ hay sao! Hơn nữa, phải là lúc này Chu Bảo Cương cũng chẳng phải chỉ tức giận bình thường, mà bản thân đúng là có chút xíu xíu cưng chiều con hơi quá . Chung Linh quyết định là vẫn nên dùng chiến lược của ngày xưa, chính là ‘địch tiến ta lui, địch lui ta quấy’. Có nghĩa là, khi Chu Bảo Cương nổi giận Chung Linh tỏ ra yếu thế, phản bác gì hết, đợi cho đến khi ổng bình tĩnh lại bắt đầu tiến hành chiến thuật quấy nhiễu liên tục trong thời gian dài. Phải để cho ổng thấy là ổng sai, mà cho dù sai cũng phải nhận sai!

      Cùng ăn cùng ở với binh lính đâu phải là chuyện giỡn chơi, bọn họ là bộ đội gì chứ, huấn luyện theo kiểu ma quỷ có. Hai đứa còn như vậy, cho dù cùng huấn luyện cũng quá sức chịu đựng rồi. Chung Linh vì cứu con nên phải cắn răng chịu chịu khổ để hoàn thành nhiệm vụ. cứ phải vừa cười tươi hết cỡ vừa phục vụ ông xã: nào là chốc lát pha nước cho , chốc nữa lại lấy trái cây, chốc sau lại xoa bóp... chỉ còn thiếu dùng sắc để dụ dỗ thôi. Nhưng mà Chu Bảo Cương chẳng có chút động tĩnh nào. Chung Linh cảm thấy quá sức thất bại !

      à, để cho con về nhà , nó chịu nổi đâu.”

      Chung Linh chỉ còn biết đứng ở bên xích đu, van xin ông xã vừa ngồi xem tivi vừa uống trà kia.

      “Nó cũng là con , làm hại nó hay sao?”

      Tuy rằng biết con trai còn rất , chẳng thể chịu nổi huấn luyện, nhừng cũng hy vọng là con trai có thể chịu nổi huấn luyện, cái chính là muốn con ở chỗ đó có thể học được nhiều điều kia.

      Nhưng mà cũng phải rằng, được bà xã phục vụ thế này thiệt là sung sướng quá !

      Chung Linh chẳng còn lời gì để nữa, xem ra chỉ còn cách là nghĩ cách khác mà thôi.

      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Chung Linh cười híp mắt tiễn Chu Bảo Cương Hàn Minh Minh liền qua nhà. Bây giờ cũng chẳng có tâm trạng dạy, hôm qua bị phát đứng góc tường tới chân nhũn hết cả rồi mà con trai còn chưa được về nữa. biết là cả đêm qua con trai chịu biết bao nhiêu cực khổ đây.

      “Em thuyết phục được chưa?”

      Chung Linh gửi hết hy vọng vào Hàn Minh Minh, bình thường ở trước mặt Vương Duệ ấy có uy lắm mà.

      “Thuyết phục con khỉ! Còn chị?”

      Hàn Minh Minh nhìn Chung Linh, hy vọng bên có tin tức tốt lành, nhưng mà ngờ Chung Linh cũng lắc đầu. Hai bà mẹ thiệt sốt ruột đến nóng hết cả ruột gan lên rồi.

      “Hai ổng , vậy chúng ta đòi người .”

      Chung Linh đột nhiên nảy ra ý tưởng.

      “Chúng ta làm sao mà , người nhà của quân lính đâu có được phép vô quân doanh đâu.”

      Hàn Minh Minh sợ biết có phải Chung Linh lo quá hóa ngu luôn rồi , điều này mà cũng biết. Hai ngay cả cổng cũng vào nổi nữa là!

      “Ngốc! Chúng ta vào được, nhưng mà ngồi xe của quân đội được mà. Chúng ta nhờ cậu Tiểu Vương liên lạc viên dẫn vào, chúng ta nấp ở sau xe ấy.”

      Chung Linh giải thích hồi. Nghe như vậy, Hàn Minh Minh cũng cảm thấy có hy vọng. Nhưng mà,

      “Chúng ta xuống xe cái phải liền bị người ta phát hay sao?”

      giả trang được à?”

      Chung Linh nhớ ra trong nhà còn có quần áo của ông xã, có thể cố thử xem sao. Chỉ cần gặp được con trai liền kéo nó chạy, đợi lên được xe về đến nhà là xong rồi.

      “Được, để em tìm. Chị gọi điện cho Tiểu Vương trước .”

      Hàn Minh Minh vội vàng về nhà tìm quần áo. Chung Linh cũng vội vàng chuẩn bị.

      Chung Linh gọi điện cho Tiểu Vương, nghiêm khắc ra lệnh cho cậu ta được cho Chu bảo Cương biết, lại phải dụ ngon dỗ ngọt hồi nữa.

      Sau đó vội vàng thay y phục mặc để huấn luyện của Chu Bảo Cương. Nhưng mà vì có chênh lệch quá lớn giữa hình thể và chiều cao nên nhìn thế nào cũng giống như chồng bao bố vào người vậy. Thế là liền tìm sợi dây, ống quần cũng xắn lên hết cả khúc.

      Bên này Chung Linh vừa xong Hàn Minh Minh qua đến. Hành động đúng là mau lẹ thiệt. Nhưng mà, nhìn quần áo nàng mặc khiến Chung Linh tức đến nổ đom đóm mắt mất thôi.

      “Sao mà lại mặc thường phục, còn đeo cả quân hàm thế này? nghĩ đội chúng ta có bao nhiêu trung tá hả? Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là nhận ra rồi đó.”

      Chung Linh lườm nàng phát. Hàn Minh Minh cũng phán ứng nhanh chóng, liền quay đầu chạy ngay về nhà.

      Chung Linh nhìn bộ dáng của nàng, thiệt là y chang đứa con nít mặc trộm quần áo người lớn.

      Cuối cùng Hàn Minh Minh cũng thay xong quần áo. Hai người liền giấu tóc vào trong mũ, ấn cho xẹp xuống.

      Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng xe, hai vội vã chạy ra ngoài. Nhưng mà,

      Hai người từ xe bước xuống,

      Là...

      Chu Bảo Cương và Vương Duệ!
      Last edited: 5/8/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :