1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      haha.. Lục Thành còn phải nhịn lâu lâu lắm mới ăn đk thịt. a Nam quá. a Mộc nữa.. 2 đứa vừa ngoan vừa đáng ...

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 15
      Edit: Hà

      Từ đầu thôn muốn về nhà Ngưng Hương cần phải rẽ vào con đường ngắn, ngày đó nàng rẽ vào khúc cua ở giữa thôn trước Lục Thành, nên khi Lục Thành quay đầu lại còn thấy huynh muội bọn họ nữa, lần này Ngưng Hương cố ý chậm, sau khi Lục Thành cho lừa chạy về phía Bắc rồi, Ngưng Hương nắm bàn tay của A Nam hỏi bé, " Phụ thân rồi, A Nam nhớ phụ thân sao?"

      A Nam nháy mắt mấy cái, lắc đầu nhìn nàng cười.

      Hỏi mấy lần tiểu tử này đều lắc đầu, luôn giữ vững lập trường của mình, Ngưng Hương hôn A Nam, do dự nữa, ôm bé về phía nhà mình.

      Ước chừng phút sau khi được đoạn đường, Ngưng Hương bắt đầu thở dốc.

      A Nam quá nặng!

      Bé con chỉ mới tuổi rất mập mạp, lại còn mặc xiêm y rất dày, mặc dù Ngưng Hương dáng người trưởng thành, nhưng ra cũng chỉ là nương mười bốn tuổi mà thôi, dần dần hết sức, chóp mũi toát ra mồ hôi.

      Từ Thu Nhi nhìn thấy, đưa bao đồ trong tay giao cho A Mộc cầm giúp, nàng tới trước mặt Ngưng Hương : "Đại tỷ đưa muội bế cho, muội giúp tỷ ôm bé lát."

      Ngưng Hương nhìn sang A Nam có ý hỏi.

      A Nam nhìn Từ Thu Nhi, mím môi rồi úp mặt vai Ngưng Hương.

      "A Nam thích nhị tỷ ôm." A Mộc ở bên cạnh giải thích thay A Nam.

      Từ Thu Nhi có chút mất mặt, trừng mắt nhìn đường đệ cái, cam lòng vòng qua sau lưng Ngưng Hương, vừa nhìn A Nam vừa cười ngọt ngào, A Nam lập tức quay qua đầu vai bên kia của Ngưng Hương.

      Từ Thu Nhi cứng người lại, A Mộc nhìn thấy cười hả hê.

      Ngưng Hương an ủi nhìn muội muội, ngồi xổm xuống để A Nam đứng đất, dịu dàng dụ dỗ bé, " dắt tay A Nam được ?"

      A Nam gật đầu, ngoan ngoãn duỗi bàn tay bé cho nàng nắm.

      chưa được vài bước, tiểu tử này cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên chạy nhanh đến nhào vào trong lòng Ngưng Hương, "Ôm..."

      Ngưng Hương bất đắc dĩ cười rồi bế A Nam lên, quay người lại thấy đường huynh Từ Hòe về phía bọn họ.

      "Đây là?" Từ Hòe khó hiểu nhìn chằm chằm A Nam hỏi, phải đường muội nhặt được đứa bé về nhà chứ?

      "Là con trai của Lục đại ca." Từ Thu Nhi giọng đem chân tướng cho Từ Hòe nghe.

      Từ Hòe cũng dở khóc dở cười, nhìn thấy khuôn mặt nhắn đỏ bừng của đường muội, cái trán đổ mồ hôi, biết nàng thấm mệt, liền đưa tay muốn ôm A Nam. A Nam nhìn lại sợ người lạ, co lại trong lòng Ngưng Hương, lần này còn rầm rì hai tiếng, mới đoạn ngắn mà nhiều lần gặp chuyện như ý, tiểu tử này mất hứng nên muốn nổi giận.

      Ngưng Hương nhìn về huynh trưởng lắc đầu, kiên trì ôm A Nam về nhà.

      Vẫn dùng cơm và nghỉ ngơi ở nhà Đại bá phụ như cũ.

      Trưa hôm nay cả nhà ăn sủi cảo, Lý thị gói kỹ, chỉ chờ cháu về nhà hấp lên, khi nghe được tiếng chuyện rộn ràng ở ngoài sân, nhìn ra thấy trong lòng cháu ôm bé trai xíu!

      Sau khi biết được mọi chuyện, Lý thị thấy A Nam chăm chú nhìn mình đầy phòng bị, vừa tức vừa buồn cười, "Tiểu tử này, lớn lên nhất định đứa cần gia đình, mới biết cháu nửa ngày cần cha rồi. Cái người Lục Thành kia cũng rộng rãi, sợ con trai ở nhà chúng ta gặp chuyện may sao?"

      "Có chuyện gì được chứ, nó cũng đâu phải là đứa trẻ mới đầy tháng đâu." Từ Thủ Lương với thê tử câu, giục bà nhanh hấp sủi cảo, sợ cháu đói.

      Lý thị liếc trượng phu cái, ra ngoài tiếp tục công việc.

      Ngưng Hương ngồi xe bốn mươi dặm đường, bây giờ muốn ra ngoài chút, nhưng nhìn thấy A Nam vẫn chịu buông nàng mà rầu rĩ. Trước mặt Đại bá phụ mà thương lượng chuyện này với A Nam xấu hổ, Ngưng Hương đành ôm lấy A Nam cười với Từ Thủ Lương: "Cháu sợ A Nam đái dầm, cháu cho bé qua phòng phía Tây trước, rồi về ăn cơm ngay."

      Từ Thủ Lương để ý : " sao, ở phòng nào cũng như nhau." Mặc kệ tiểu tử này tè bậy giường kia hay , dù sao cũng là do thê tử dọn...

      Ngưng Hương về phía tây phòng, Từ Thu Nhi giúp Lý thị chuẩn bị cơm trưa, chỉ còn A Mộc theo sau tỷ tỷ.

      Ít người, A Nam thoải mái hơn chút, tò mò quan sát căn phòng này, cái đầu quay ngang quay dọc, đột nhiên dừng lại chỗ. A Mộc phát trước so với tỷ tỷ, bỗng chốc chạy lại chiếc giường đặt gần lò sưởi, đem bảo bối tượng gỗ của mình dấu ra phía sau lưng.

      A Nam mở mắt to nhìn theo , từ sau khi bước Từ gia đây là lần đầu tiên bé buông Ngưng Hương ra, muốn bò đến sau lưng A Mộc để nhìn đồ chơi.

      "Đây là của tỷ tỷ cho ta!" A Mộc chu miệng lên, ngồi lên ghế đẩu, quay lưng về phía giường, cúi đầu nhìn tượng gỗ.

      "A!" A Nam chỉ , nhìn về phía Ngưng Hương kêu tiếng, trong đôi mắt to tràn đầy mong đợi.

      Ngưng Hương gấp đến độ nóng nảy, nghiêng đầu với đệ đệ, "A Mộc đưa cho bé chơi lát , tỷ tỷ muốn nhà xí, đệ đưa cho bé bé mới khóc."

      A Mộc chậm rãi quay đầu, lo lắng nhìn tỷ tỷ, "Nếu nghịch hư làm sao bây giờ?"

      "Đệ cứ ở bên cạnh nhìn là được rồi." Ngưng Hương nhìn tượng gỗ rồi cầm lấy đưa cho A Nam, sau đó chỉ vào cái tay còn nắm đuôi con hổ của Võ Tòng rồi dặn A Nam, " được bẻ chỗ này, nếu nó gãy tức giận đó nha."

      A Nam ngoan ngoãn gật đầu, cúi thấp đầu, bắt chước Ngưng Hương sờ đầu tượng gỗ.

      Ngưng Hương quan sát lát, sau khi chắc chắn A Nam cho phép nàng rời , nàng kêu Từ Thu Nhi nhìn bé chút rồi vội vàng nhà xí.

      Sau khi rửa tay vào nhà, liền gặp A Mộc ngồi ở giường gạch, cầm tượng gỗ dấu ở phía sau, A Nam toét miệng cười bò tìm, vòng lại vòng biết bò tới bao nhiêu vòng. Rốt cuộc cũng tìm được, A Nam cười hưng phấn, sau đó bắt chước A Mộc ngồi, đem tượng gỗ giấu ở phía sau lưng.

      Nhìn thấy bọn có thể chơi đùa với nhau như vậy, Ngưng Hương chợt cảm thấy thoải mái ít, sau khi sủi cảo nấu xong, Lý thị chia vào nhiều chén đặt bệ bếp, rồi cùng Từ Thu Nhi bê vào bên trong phòng. Bột mì ở nông thôn được trắng như ở trong thành, cũng mịn bằng, nhưng mùi vị thơm ngon như nhau.

      "Ăn cơm thôi, đừng nghịch nữa." Bát đũa đều dọn xong, Ngưng Hương về Tây phòng, đoạt lấy tượng gỗ bỏ vào kệ, ôm lấy A Nam .

      A Nam thấy A Mộc ra ngoài, bé cũng muốn bò theo sau.

      Nhưng vừa vào phòng Đông, thấy cả nhà Từ Thủ Lương, bé lại cẩn thận đứng lên, đàng hoàng ngồi ở trước người Ngưng Hương.

      "Ngọc bội của A Nam đẹp!" Từ Thu Nhi ngồi ở đối diện kinh ngạc .

      Ngưng Hương sững sờ cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trước ngực A Nam có sợi dây màu đỏ treo ngọc bội kỳ lân. Trước đây Ngưng Hương nhìn thấy dây màu đỏ đeo cổ của A Nam, lại nghĩ rằng bên trong lại buộc đồ tốt như vậy. Nàng làm việc ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn từng gặp qua các loại ngọc tốt, mà miếng ngọc này của A Nam chính là loại dương chi bạch ngọc thượng đẳng nhất.

      Nàng sờ miếng ngọc bội, trong lòng thầm nổi sóng to gió lớn.

      Lục Thành sao lại có miếng ngọc bội như này? Nhìn cách ăn mặc, tuyệt đối thể mua nổi.

      Cả đại gia đình đều chằm chằm nhìn vào miếng ngọc bội người A Nam, duy chỉ có A Nam nhìn chén sủi cảo trong tay Ngưng Hương mà chảy nước miếng, bé đợi nửa ngày mà vẫn thấy gắp cho bé ăn, ngửa đầu, nhìn Ngưng Hương , "Ăn!"

      Ngưng Hương giật mình hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt ươn ướt của bé trai trước mặt, nàng nở nụ cười, đưa đũa chọc rách lớp vỏ sủi cảo, thổi cho nguội rồi bỏ vào trong miệng bé.

      Ngọc bội làm sao có được đó là chuyện của Lục Thành, nàng cần lo lắng nhiều.

      Từ Hòe lần trước quen biết với Lục Thành, từng dò hỏi quá khứ của , lúc này suy đoán : "Hẳn là của mẹ của nó để lại cho nó."

      "Nương của A Nam giàu như vậy sao?" Từ Thu Nhi khiếp sợ hỏi, nàng biết phân biệt ngọc, nhưng chỉ là miếng ngọc bình thường người nông dân như họ cũng mua nổi, huống chi ngọc của A Nam là ngọc kỳ lân sáng bóng, còn chiếc ngọc kỳ lân mà con thôn trưởng thường hay khoe khoang chỉ là đồ quê mùa mà thôi.

      Từ Hòe gật đầu, đem chuyện mà ông biết về Phùng gia ra.

      Bởi vì A Nam quá , mọi người trong Từ gia chuyện cần phải kiêng dè bé, Từ Thủ Lương cau mày : " nghĩ tới Lục Thành là loại người như vậy, sau này nếu Hương nhi gặp lại cũng đừng xe của nữa, chúng ta thà tốn thêm vài văn tiền." Chưa thành thân khiến Phùng nương bụng lớn, còn ra thể thống gì nữa.

      Ngưng Hương cúi đầu đút A Nam ăn cơm, tiếng nào.

      Lý thị đồng ý với lời trượng phu, giọng : “Ông biết cái gì? Nhỡ đâu Phùng nương biết cha nàng chắc chắn đồng ý hôn này, mới vạn bất đắc dĩ dùng biện pháp ăn cơm trước kẻng này, nếu Phùng gia giàu có như vậy, sao Phùng lão gia thèm để ý đến đám nông dân như chúng ta chứ? Mặc dù tốt, nhưng là vì hết cách rồi, vẫn còn tốt hơn so với bị gả qua nhà mẹ kế. Cháu trai ông ta háo sắc, còn Phùng lão gia cũng phải là hạng người tốt đẹp gì, nữ nhi tốt đẹp như vậy mà ông ta bỏ là bỏ, chết rồi cũng thèm đến, ngay cả cháu ngoại cũng thèm nhận."

      Càng càng cảm thấy A Nam đáng thương, Lý thị hề nghĩ ngợi, gắp sủi cảo cho A Nam, "A Nam ăn nhiều chút, ăn mau chóng lớn nha."

      A Nam lại hề nể mặt mặt bà mà quay qua chỗ khác, muốn bà đút.

      Từ Thu Nhi bật cười, thiếu chút nữa là sặc cơm.

      Lý thị cúi đầu mắng đồ tiểu tử có lương tâm, quay lại đút cho A Mộc.

      "Cháu năm tuổi rồi, cần người lớn đút đâu!" Dường như A Mộc cảm thấy mình bị xem thường, quay qua lớn tiếng từ chối.

      Tất cả mọi người đều nở nụ cười, bầu khí nặng nề vừa rồi tan thành mây khói.

      Sau khi ăn xong A Nam mệt, Ngưng Hương ôm bé tây phòng để ngủ.

      Nàng ôm A Nam nhàng ru, A Mộc nằm ở bên cạnh nhìn tỷ tỷ, nghe thấy giọng dịu dàng của tỷ tỷ nhắm mắt lại.

      Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng phía bên đông phòng truyền đến cuộc chuyện của gia đình Từ Thủ Lương.

      Bọn họ về hôn của Lục Thành và Phùng nương. Lý thị và Từ Thu Nhi đều tỏ ra cảm thông, cảm thấy Lục Thành phải là người xấu, Từ Thủ Lương nghe thê tử cùng con như vậy nên thái độ hòa hoãn hơn chút ít nhưng vẫn như cũ thích Lục Thành, Từ Hòe từ đầu đến cuối tham gia ý kiến. Từ Thu Nhi hỏi nếu ca ca gặp phải tình huống như thế phải làm sao, bị Lý thị mắng cho trận, kêu nàng mỏ quạ đen đừng lung tung.

      Nghe đến đó, Ngưng Hương nở nụ cười, giúp đệ đệ kéo góc chăn, rồi xoay người nhìn A Nam ngủ say.

      Nhìn kỹ chút, dáng vẻ của A Nam quả thực giống Lục Thành. Màu da của Lục Thành là màu lúa mạch, phải do phơi nắng, A Nam lại trắng nõn mềm mại giống như đậu phụ. Lục Thành mắt đào hoa, A Nam là mắt phượng, có chút dài và hẹp, cười rộ lên giống như hai sợi chỉ. Lông mày Lục Thành dày rậm, cảm giác sắc bén, A Nam lại rất thanh tú...

      Sau lúc quan sát từ xuống dưới, Ngưng Hương phát hai cha con này thế nhưng lại điểm nào giống nhau.

      Chắc là A Nam giống với mẫu thân của bé sao?

      Nghĩ đến Phùng nương bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà đến lúc chết cũng thèm đến nhận mặt, còn có nụ cười ấm áp như gió xuân khi chuyện với người khác của Lục Thành, giống như quên mất vị thê tử mới mất chưa được năm, hảo cảm của Ngưng Hương đối với Lục Thành từ từ biến mất.

      Mới năm, A Nam vẫn chưa tới tuổi, mà Lục Thành khôi phục tâm trạng tốt như vậy, thực có tình cảm sâu đậm với Phùng nương sao?

      Nàng thương cảm thay Phùng nương đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của nam nhân, là đến tìm Từ Hòe.

      Ngưng Hương nghe ra, đó là Lục Thành.

      Nàng nhanh chóng xuống đất, lại nhìn A Nam chút, rồi mới kéo rèm ra khỏi phòng, cùng gia đình Đại bá phụ đón khách.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n40 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 16

      Edit: Trâm Trâm

      Lục Thành đến đây để đón con trai.

      Trước khi xuất môn cố ý đổi xiêm y màu xám tro áo vải, kỳ có điều kiện đổi mới, nhưng sợ quá rêu rao, như con trai của Lý má má vừa nhìn nhìn ra tâm tư của . Lục Thành mặc dù từng đuổi theo qua nương nảo nhưng hiểu được tiến hành phải theo trình tự, mới thấy qua hai lần liền thể chờ đợi được cho người ta, Ngưng Hương thích đương nhiên sao, nếu chẳng may nàng ấy thích, về sau muốn tiếp tục lôi kéo làm quen cũng được.

      có kiên nhẫn, hai nhà đều kề bên, sợ có cơ hội biểu .

      Đến thôn Liễu Khê, Lục Thành thẳng đến thôn bắc, lần trước Từ Hòe chỉ đường, lúc ấy liền thuộc nằm lòng.

      Đứng ở cửa lớn của Từ gia, mắt thấy nàng cùng Từ Thủ Lương ra từ nhà, Lục Thành siết nắm tay thành quyền, lặng lẽ hít sâu 1 hơi, lập tức hướng về phu thê Từ Thủ Lương thân thiện cười : "A Nam ương bướng chịu về nhà, làm đại bá và bá mẫu thêm phiền toái."

      Cũng hề nhìn về hướng hai tỷ muội Ngưng Hương đứng bên kia lần nào, rất thủ lễ nghĩa.

      trời sinh tuấn lãng, người có khí chất của chủ nhân gia đình hoặc chưởng quỹ của cửa hàng, chững chạc lại có chí hứơng lớn, Lý thị nhịn được dùng mắt liếc vài lần đánh giá, đột nhiên chợt hiểu, cũng chỉ có nông gia hán tử như mới có thể làm cho thiên kim ở phủ thành cam tâm gả cho , chứ còn loại thô bỉ bình thường, đừng thiên kim tiểu thư,mà nha hoàn bên cạnh tiểu thư tám phần cũng chướng mắt.

      Bộ dáng tuấn tú, khiêm nhường lại biết ăn , Lý thị đối với Lục Thành ấn tượng vô cùng tốt, vội : " có việc gì có việc gì, A Nam rất ngoan, chút cũng có cho chúng ta thêm phiền toái,mau vào trong phòng ngồi ." xong thoáng nhìn trượng phu mặn nhạt, Lý thị vụng trộm kéo ống tay áo trượng phu.

      Từ Thủ Lương mới chào hỏi với Lục Thành tiếng.

      Lục Thành có cùng Từ Thủ Lương quen biết trứơc, nên Lục Thành cho là tính tình của ông vốn là nghiêm túc thận trọng như vậy, nên cũng nghĩ nhiều, trong lúc vào đưa bao giấy dầu trong tay cho Từ Thu Nhi, cười : "Đây đựơc làm từ cây táo hồng, hương vị cũng ổn, tuy nhiều lắm, Thu Nhi đừng ghét bỏ."

      Từ Thu Nhi vừa mừng vừa sợ, cao hứng hỏi , "Lục đại ca tự mua ư?"

      Phàm là trái cây, đều là đồ quý báu.

      Lý thị ngại ngần muốn nhận, đoạt bao giấy dúi vào trong tay Lục Thành, "Đứa này, làm gì khách khí như vậy? Lấy về giữ lại cho A Nam dùng!"

      "A Nam quá , ăn hết cái này." Lục Thành kiên trì nhận, hướng về Từ Hòe bên kia lui lại mấy bước, "Bá mẫu, con làm việc ở vườn trái cây, hàng năm có ít quả bị trầy da, hoặc nứt, có cách nào bán được, lão gia liền để cho chúng con mang về, thể ăn hết còn dư lại phơi nắng làm thành món ăn vặt, có dùng tiền mua, ngài giữ lại dùng ."

      ra là như vậy, nếu tốn tiền, Lý thị cũng miễn cưỡng nữa, lại giao cho Ngưng Hương cầm lấy.

      Lục Thành cuối cùng có lý do nhìn về phía Ngưng Hương.

      "Cám ơn Lục đại ca." Ngưng Hương khách khí hướng gật gật đầu, mang thứ đó đưa cho đường muội, cười : "Thu Nhi cất kỹ, giữ lại để muội cùng A Mộc ăn vặt."

      Từ Thu Nhi cười hì hì tiếp nhận.

      Lục Thành cũng hơi thất vọng, trong nhà có có vật hi hãn gì, cây táo hồng phơi khô này xem như món duy nhất có thể mang tặng, nhưng hình như nàng thích ăn.

      Phát giác nam nhân nhìn chính mình, Ngưng Hương suy đoán Lục Thành là muốn hỏi A Nam, liền : "A Nam ngủ rồi, chờ bé tỉnh rồi hãy ?"

      Lục Thành mặc dù rất muốn ở Từ gia đợi nhi tử tí nữa nhưng lại có nhiều băn khoăn, có chút bất đắc dĩ : " được, để ta vào ôm nó ra, kéo lát nữa nó tỉnh lại quấy chịu ." Nhi tử lần đầu tiên dính ngừơi ngoài như vậy, nhưng nó quá có cách nào để lý với nó, Lục Thành cũng hạ được quyết tâm ôm hài tử gào khóc mà , chỉ có thể dùng biện pháp như thế.

      "Vậy sao được chứ, đợi nó thức rồi sau." Lý thị ở bên khuyên nhủ.

      Lục Thành kiên trì lập tức.

      Ngưng Hương rất luyến tiếc A Nam, nhưng dù sao phải là hài tử nhà mình, nếu Lục Thành kiên trì, nàng nhìn y phục của Lục Thành rồi : "Vậy Lục đại ca đến Đông phòng ngồi lát, ta tìm xiêm y của A Mộc cho A Nam trùm lên, tránh bị cảm gió đường."

      Nàng tỉ mỉ cẩn thận, Lục Thành thành tâm cám ơn, "Vậy làm phiền đại nương."

      Ngưng Hương gật gật đầu, bước ra khỏi phòng trước, từ đầu đến cuối cùng Lục Thành đối mặt qua.

      Lục Thành nhận ra nàng ràng xa cách, nhíu nhíu mày, cố nén mới có truy đuổi theo nàng.

      Tây phòng.

      Có Từ Thu Nhi hỗ trợ, Ngưng Hương rất nhanh liền tìm được cái áo mà A Mộc mặc lúc ba tuổi, ánh mặt trời bên ngoài vừa lên, Ngưng Hương đem áo treo lên sào phơi đồ phơi khoảng khắc cho ấm áp, lúc này mới mang áo trải lên giường, sau đó về hướng lò sưởi đặt gần đầu giường.

      A Nam nằm nghiêng hướng ra ngoài, đôi má non mềm mịn màng gối lên gối đầu, cái miệng hồng hồng khẽ mở, may mắn có chảy nước miếng. Ngưng Hương cười cười, nhàng vén chăn lên, lại cẩn thận đem A Nam bế lên. ngủ ngon giấc, bị người chạm vào, A Nam vùi mặt vào trong ngực Ngưng Hương cọ xát, làm nũng, động tác tràn đầy ỷ lại.

      Ngưng Hương cảm thấy cay cay sống mũi.

      Nàng nghĩ ra, vì sao mới biết nửa ngày, nàng giống như thể xa đứa bé này, là bé quá đáng , hay là quá đáng thương?

      Lúc đặt A Nam nằm chiếc áo được trải sẵn, mắt của Ngưng Hương có chút mờ mịt.

      "Đại tỷ khóc đấy à?" Từ Thu Nhi nghiêng đầu nhìn nàng, gặp trong mắt nàng thực có nước mắt, Từ Thu Nhi khó có thể tin há to miệng.

      "Tỷ chỉ cảm thấy thằng bé đáng thương quá." Ngưng Hương vừa mặc áo cho A Nam, vừa giải thích.

      Từ Thu Nhi ngó ngó A Nam, giọng : "Cũng ổn mà, A Nam mặc dù có nương, nhưng còn có Lục đại ca, A Đào cũng có thể chơi với nó." So với đường đệ A Mộc, số mệnh thằng bé đó tốt hơn rất nhiều, cha mẹ đều còn, tỷ tỷ ruột còn bán mình trở thành nha hoàn, tháng chỉ có thể gặp lần.

      Dù sao Từ Thu Nhi nghĩ mãi cũng hiểu tại sao Đường tỷ lại sầu não như vậy.

      Ngưng Hương cũng chỉ là nhất thời nhịn được, rất nhanh bình phục lại, nhàng hôn lên khuôn mặt của A Nam ngụm, do dự chút, sau đó vẫn đem cậu bé bế lên. A Nam thích nàng như vậy, nàng muốn ôm bé nhiều thêm chút, cho dù cậu bé hề hay biết.

      Từ Thu Nhi giúp nàng vén rèm, Lục Thành ở Đông phòng nghe được động tĩnh, có chút nóng lòng ra, chứng kiến nhi tử ngủ say trong lòng Ngưng Hương, đột nhiên phát mới chỉ cách có bữa cơm thôi mà lại nhớ nhi tử đến thế.

      "Ngày khác ta gửi trả áo." Đón lấy con trai từ trong lòng của Ngưng Hương, nhìn vào ánh mắt của nàng, thấp giọng .

      Có lẽ là do đứng quá gần nên lời trầm thấp này nghe giống như có trộn lẫn chút thâm ý, Ngưng Hương nhịn được, ngẩng đầu nhìn .

      Nàng thấp hơn cái đầu, lúc ngẩng đầu lông mi dài dời lên , lộ ra đôi mắt hạnh trong suốt, bên trong có sóng gợn nhấp nhô, trái tim của Lục Thành cũng nhộn nhạo theo, ôn nhu liên tục lan tràn đến trong mắt, mà trong mắt của Ngưng Hương, chút tình ý như có như đó đủ làm nàng khinh thường.

      Ngưng Hương nghĩ là thích mình, nhưng khoảnh khắc hiểu lầm này nhắc nhở nàng bạc tình của Lục Thành đối với người vợ mất, xác định Lục Thành ôm chắc A Nam, Ngưng Hương lập tức lui về phía sau, để ý đến câu hứa trả quần áo của Lục Thành.

      Lục Thành lại bắt được phản cảm toát ra từ ánh mắt ngay lúc nàng vừa thu hồi tầm mắt, hoàn toàn khác biệt trời vực so với lúc nàng ôn nhu nhìn A Nam. có thói quen nhìn sắc mặt người, lại căn cứ vào buồn vui mà phỏng đoán nguyên do, phần lớn thời gian cũng có thể đoán được tám chín phần, lúc này lại có chút đầu mối nào.

      làm gì khiến cho nàng vui?

      Lúc chia tay hồi trưa còn tốt lắm mà?

      Lục Thành nghĩ ra, vốn lại nóng lòng biết , nhưng trước mặt của cả nhà họ Từ lại hoàn toàn có cách nào để hỏi.

      kiên trì rời lập tức, tại nhi tử tới tay, Lục Thành chỉ đành phải khổ sở sải chân bước ra ngoài, còn nàng sao, mặc dù ra đưa , vẫn đứng ở đằng sau phu thê Từ Thủ Lương, làm cho muốn liếc mắt cái cũng được.

      Kusc đến tràn đầy mòng đợi, lúc về lại buồn thúi cả ruột gan.

      Lúc sắp đến thôn Đông Lâm, tiểu tử trong lòng cuối cùng cũng có động tĩnh, Lục Thành tạm thời dừng bước lại, cúi đầu nhìn nhi tử chiếm hết tiện nghi.

      A Nam ngáp lúc liền mở mắt, ngậm miệng lại, bé nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng quen thuộc của phụ thân lát, đột nhiên chuyển đầu sang bên, nhìn trái nhìn phải, bên cạnh có phòng ở cũng có Hương .

      Tiểu tử ngơ ngác chớp mắt nháy mắt mấy cái, lại ngẩng đầu nhìn phụ thân, nghi ngờ hỏi.

      Lục Thành tức giận, giơ tiểu tử lên giơ, ôm mông bé : "A Nam về nhà cùng phụ thân."

      A Nam tiếp tục nhìn chằm chằm phụ thân, giống như rốt cuộc hiểu , cái miệng nhắn mím lại chặt.

      Lục Thành thấy nhi tử có khóc, cũng tiếp tục nhắc Ngưng Hương, cũng trầm mặt mím môi lên phía trước.

      Ít nhất giờ khắc này, hai cha con thập phần giống nhau.

      chừng mười bước, cánh tay đột nhiên nóng lên, Lục Thành trước tiên đem nhi tử giơ lên, nhưng mà muộn, người ướt mảnh.

      Lục Thành thể tin được ngẩng đầu lên, trừng mắt chất vấn nhi tử, "Muốn xuỵt xuỵt tại sao lại với phụ thân?"

      Tiểu tử sớm biết chuyện khi muốn xuỵt xuỵt ra hiệu trước, Lục Thành thể tin được, lại cảm thấy nhi tử là cố ý muốn tiểu ngừơi để trả thù.

      A Nam vẫn chỉ mím môi, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn phụ thân chằm chằm, chỉ có khuôn mặt mới vì nghẹn xuỵt xuỵt mà đỏ ửng.

      Lục Thành có cách, kéo cái áo của A Mộc qua quấn lấy mông của con trai, rồi lại ôm bé vào trong lòng, vừa vặn ngăn trở chỗ ướt lan rộng thêm.

      Đoạn đường này, hai cha con ai thèm để ý đến ai, về đến nhà, A Nam liền đưa tay về hướng nhị thúc Lục Ngôn cho dê ăn trong sân.

      Chỉ cần Lục Thành ở nhà, tiểu tử vẫn luôn cho các thúc thúc ôm, nên hôm nay Lục Ngôn thụ sủng nhược kinh, cho rằng bởi gặp nhau cả ngày nên cháu nó nhớ mình, lập tức ném hết mọi việc sang bên, sải bước chạy tới, " A Nam nhà chúng ta về rồi, nhớ nhị thúc ?"

      Kết quả vừa nhận lấy, vẫn chưa cảm nhận được mừng rỡ của cháu trai mình, sờ phải lớp y phục ướt đẫm....

      ~

      Từ gia.

      A Mộc còn ngủ, Từ Thu Nhi ngồi ở bên cạnh Đường tỷ, tách miếng táo hồng khô đút cho nàng, "Đại tỷ nếm thử , ăn rất ngon."

      Ngưng Hương lắc lắc đầu, chỉ chuyên tâm vá đũng quần cho đệ đệ, ôn nhu : "Thu Nhi ăn , tỷ ở Hầu phủ thường ăn cái này."

      Kỳ nàng thực chưa từng ăn, Bùi Cảnh Hàn thích loại ăn vặt này, nàng cùng Tố Nguyệt cũng từng mua qua, nhưng nàng cũng muốn ăn.

      Từ Thu Nhi lại tin, ăn hai mảnh, còn dư đem gói lại để dành cho A Mộc, sau đó quay lại ngồi, nàng nghĩ đến chuyện, thấp giọng cười : "Đại tỷ, tỷ có phát , Lục đại ca gọi tỷ là Từ nương hoặc là đại nương, nhưng lại gọi muội là Thu Nhi, nhưng ràng muội chỉ hơn tỷ có tuổi thôi, vì sao huynh ấy lại phân chia cách gọi như thế? Giống như coi muội là hài tử, còn tỷ là người lớn vậy."

      Ngưng Hương kinh ngạc ngừng may vá, suy nghĩ chút, đúng là như thế.

      "Lục đại ca có phải thích tỷ hay ?" Từ Thu Nhi thấy Đường tỷ nghe, cuối cùng đem suy đoán của mình ra.

      "Đừng bậy." Ngưng Hương nhíu mày trừng nàng.

      Từ Thu Nhi phục, hừ : "Vậy tỷ thử xem tại sao lại gọi chúng ta như thế?"

      Ngưng Hương mím môi, có chút ít bực bội lấy lệ: "Có lẽ do muội lùn quá..."

      Nhưng suy đoán mọc rễ trong lòng nàng, châm chích toàn thân nàng được tự nhiên.

      Vẫn là đại bá phụ đúng, lần sau có về nhà, nếu có vô tình gặp phải, cũng thể ngồi xe của Lục Thành nữa.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n42 others thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      RIP a. con đường truy thê của a còn xa xăm lắm. haha..
      song ngư thích bài này.

    5. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      dung la con rat xa va rat kho khan nua
      chi hieu lam roi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :