1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      lại đến 1 cái Liễu Chi,mà cũng ko ngờ Từ Họe cũng gan ghê
      misa thích bài này.

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 111:
      Edit: Hà

      Hai nhà ở sát vách nhau, nên chỉ cần bên kia chuyện to tí là bên này cũng có thể nghe thấy.

      Lúc đó Lý thị nấu cơm ở Đông viện, tỷ muội Ngưng Hương và Quản Bình ở trong sân ngồi nhặt đậu đỏ, hạt tốt để lại hạt xấu đưa cho A Mộc chơi. Vì chuẩn bị cho hôn của Từ Hòe, Lý thị mua rất nhiều giấy đỏ, nhưng vừa mở ra bị hư hết, Ngưng Hương đành phải cắt bỏ, dùng hồ dán xếp lại thành cái chong chóng. Hoàng hôn tháng chín, gió thu mát mẻ, A Mộc vui vẻ cầm lấy chong chóng chạy khắp trong sân, nhìn chiếc chong chóng đỏ ngừng xoay xoay, cảm thấy rất thích thú.

      Lúc phu thê Trương bưu trở về bọn họ cũng đều nghe thấy, nhưng hiểu sao đôi vợ chồng nọ lại đột nhiên cãi vã?

      Nếu như lúc Trương Bưu vừa xuống xe lừa thuận miệng câu "ta qua bên kia chút" tiết lộ muốn đâu, nhưng khi nghe hai từ "Chương gia" trong miệng Liễu Chi ngay cả A Mộc cũng biết Trương Bưu muốn sang nhà mình, sau đó A Mộc liền tò mò đứng dưới tàng cây hồng ngửa đầu nhìn về phía đầu tường, hiểu sao Liễu Chi giống như là tức giận.

      Tuy hiểu tại sao nhưng cả ba vị nương đều nghe được mùi chua trong lời của Liễu Chi, "cần gì nhất định phải qua đó gặp mặt", phải là ý Trương Bưu muốn mượn cớ truyền lời sang gặp Ngưng Hương sao?

      Liễu Chi Trương Bưu thế nào Từ Thu Nhi quản được, nhưng liên lụy đến đường tỷ, Từ Thu Nhi lập tức mất hứng, nàng ném hết nắm đậu hư trong tay ra ngoài, ngẩng đầu muốn đáp trả. Ngưng Hương kịp thời nhìn nàng lắc đầu, tiếp tục lựa đậu đỏ, thấp giọng : "Đừng làm ầm, coi như nghe thấy là được."

      Lúc còn Trương Bưu hay lên núi hái táo đỏ, lúc ấy nàng, đường muội cùng Liễu Chi ở nhà chơi, Trương Bưu thấy vậy liền chia cho nàng cùng đường muội ít, Liễu Chi thấy vậy lại mất hứng, lúc về nhà còn giọng oán trách Trương Bưu, trách đối tốt với tỷ muội nàng và nàng ta đều giống nhau. Ngưng Hương nghe thấy vậy từ đó hiểu ra tính tình Liễu Chi, dùng từ ngữ nông thôn chính là quá "hẹp hòi" , tất cả những người mà nàng ta thích chỉ có thể đối tốt với mình nàng ta mà thôi.

      Hôm nay là lần đầu tiên Liễu Chi sau khi gả đến đây lời châm chọc Ngưng Hương, từng nghe nhiều lời nha hoàn ở Hầu phủ vì Bùi Cảnh Hàn mà tranh giành với nhau, Ngưng Hương nhất thời hiểu ra Liễu Chi là xem nàng thành tình địch, ghen với nàng. Ngưng Hương thẹn với lương tâm, muốn bởi vì câu của Liễu Chi mà cãi vã, làm ầm ĩ để người khác biết, nương chưa chồng liên lụy đến loại chuyện này cũng phải là chuyện tốt. Ai biết người khác nghĩ Liễu Chi nghi ngờ lung tung hay quả là Trương Bưu có tâm tư như vậy, hoặc có thể nàng thông đồng với Trương Bưu cũng nên.

      Ngưng Hương và Trương Bưu là quan hệ huynh muội nhà bên cạnh, nàng tin Trương Bưu cũng là nghĩ như vậy, vậy nên phải để Trương Bưu tự mình giải thích là hợp lý nhất.

      "Nàng vớ vẩn gì vậy hả?" Trương Bưu nghe vậy liền trầm mặt xuống, thấp giọng trách cứ thê tử, sợ Liễu Chi lại tiếp tục hưu vượn nên đẩy nàng vào phòng, cau mày : "Hương Nhi là nương tốt, nàng như vậy truyền ra ngoài khiến người khác hiểu lầm sao? Hồng Lâm đậu tú tài, Chương thúc mới nhờ ta truyền lời, thím bọn họ lại hỏi thăm vài câu, vậy nên ta mới muốn qua đó cho , vậy mà nàng nghĩ đâu vậy?"

      "Chàng lừa ai, chàng tưởng rằng lúc sáng sớm nay khi chàng nghe lén nàng ta đọc bài ta nhìn thấy sao?" Liễu Chi tin, trừng mắt nhìn trượng phu.

      Trương Bưu có chút chột dạ, nhưng biểu muội từ thích ăn dấm chua, ứng phó cũng thành thói quen, bất đắc dĩ giải thích: "Nhà chúng ta có ai đọc sách, ta nghe mới mẻ nên nghe thêm vài câu sao? Biểu muội, chúng ta vừa mới thành thân, nàng ấy cũng sắp lập gia đình, vậy nên nàng đừng suy nghĩ lung tung vô ích để người khác lấy ra làm trò cười."

      Ngưng Hương đẹp như vậy, quả cũng thích nàng chút, nhưng tuyệt đối có ý muốn trêu ghẹo Ngưng Hương, lòng muốn cùng biểu muội sống tốt qua ngày.

      Ôm thê tử thích ăn dấm chua bậy bạ vào lòng, Trương Bưu giọng dụ dỗ vài câu, biết biểu muội rất thích nghe mấy lời ngọt ngào.

      Trong lòng Liễu Chi dễ chịu hơn chút ít, nhưng vẫn chọc tay vào ngực : " cho chàng kêu nhũ danh nàng ta nữa."

      Hương Nhi, Hương Nhi, tên vừa nghe chính là hồ ly tinh.

      Trương Bưu đều nghe theo nàng, sau đó buông nàng ra : "Vậy ta qua đó nhé?"

      "Ta muốn cùng chàng." Liễu Chi lập tức ôm lấy cánh tay , gả đến đây ba ngày , nàng còn chưa gặp lại Ngưng Hương đó, nàng muốn nhìn xem bây giờ Ngưng Hương lớn lên có bộ dáng thế nào.

      Nàng vừa mới đắc tội Từ gia, cũng biết người ta có nghe thấy hay , Trương Bưu muốn mang nàng , nhưng nghĩ lại, nàng mang Liễu Chi khẳng định lại đo đoán mò, đành phải ôm tia may mắn dẫn nàng qua đó. Đến cửa Từ gia, trông thấy ba vị nương ngồi ở trong sân, thể nào nghe thấy lời thê tử , toàn thân Trương Bưu lập tức cứng ngắc.

      Liễu Chi thèm quan tâm, nàng nhìn chằm chằm Ngưng Hương lát, mặc dù ngạc nhiên với xinh đẹp của Ngưng Hương, nhưng nghĩ đến vị hôn phu Ngưng Hương là người góa vợ còn có nhi tử, cho nên nàng có cảm giác mình so với Ngưng Hương khá hơn nhiều, nàng nhìn sang biểu ca cao lớn tuấn lãng bên cạnh, khỏi ưỡn ngực lên phía trước.

      Từ Thu Nhi thấy bộ dáng này của nàng lập tức bực bội, hung hăng liếc Liễu Chi cái, châm chọc : "Có chuyện gì chỉ cần đứng ở đầu tường gọi tiếng là được, cần gì phải tự mình qua đây?"

      "Còn phải là do nhiều năm rồi gặp Hương Nhi sao, muốn sang đây nhìn chút." Người ngang ngược vô lý da mặt đều tương đối dày, Liễu Chi coi như nghe thấy lời Từ Thu Nhi hỏi, nàng cười quan sát Ngưng Hương, "Hơn bốn năm gặp, Hương Nhi càng lớn càng xinh đẹp, nghe ngươi được hầu hạ bên cạnh thế tử Hầu phủ, chuyện tốt như vậy sao lại muốn về nhà trồng trọt vậy?"

      phải là ở Hầu phủ giả tạo nổi nữa chứ?

      Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Liễu Chi liền mang theo vài phần có ý tốt muốn tìm tòi nghiên cứu.

      Ngưng Hương nhìn ra, nàng trực tiếp nhìn về phía Trương Bưu, vừa muốn mở miệng Lý thị trầm mặt từ phòng bếp ra hoir: "Bưu tử, rốt cuộc là có chuyện gì?"

      câu cũng thèm với Liễu Chi, nương Đại Tráng khiến người khác chán ghét, vậy nên cháu nhà mẹ đẻ của bà ta chỉ có hơn chứ kém, đáng thương cho đứa Trương Bưu này .

      Trương Bưu lúng túng cực kỳ, dám nhìn Ngưng Hương mà với Lý thị: "Hồng Lâm đậu tú tài, Chương thúc bảo cháu cùng Hương... thông báo tiếng cho mọi người."

      Lý thị chợt cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng.

      Hai mẹ con Thôi thị vui mừng, tất nhiên vì vậy mà bà cảm thấy thoải mái.

      Ngưng Hương nghe tin này chấn động vô cùng, Chương Hồng Lâm vậy mà lại đậu sao? Đời trước ràng như vậy, sao lần này...

      " đứng thứ mấy?" Lý thị tin nhi tử Thôi thị học lực có tài, bà cam lòng hỏi.

      Trương Bưu sờ đầu, biết nên dùng thái độ gì để , Liễu Chi thấy vậy liền cướp lời: "Hình như là thứ ba từ dưới đếm lên, , phải thứ ba mà thứ tư, là nguy hiểm, thiếu chút nữa lại thi rớt." Chương gia là thân thích của Ngưng Hương, quan hệ tuy tốt nhưng lại có cậu ruột Chương Mãn, cho nên Liễu Chi muốn để Ngưng Hương quá đắc ý.

      Ngưng Hương rũ mắt, giống như nàng đoán được biến cố xảy ra ở chỗ nào.

      Có phải là do Chương Hồng Lâm chịu phải đả kích, trong cơn tức giận liền học hành hăng hái, cái đó gọi là lâm trận mới mài gươm bén cũng sáng, sau đó thi đậu?

      Thu hồi vẻ kinh ngạc, Ngưng Hương khách khí lời cảm ơn: "Cám ơn đại ca và tẩu tử, muội đa biết rồi, làm phiền hai người phải qua đây chuyến."

      Liễu Chi còn muốn tiếp vài câu, Trương Bưu sợ nàng đắc tội với mọi người nên kiên quyết kéo người .

      Từ Thu Nhi nhìn bóng lưng nàng phỉ nhổ trận, "Vậy mà còn dám đến, thực cho rằng ai cũng muốn nhớ thương nam nhân nàng ta sao, chờ Lục đại ca đến đây để nàng ta được mở mang tầm mắt, xem còn nghĩ nam nhân của mình là cái bánh bao thơm hay ."

      "Thu Nhi, gì vậy?" Ngưng Hương giọng dạy bảo, nhà nào kệ nhà đó, dù sao Trương Bưu đối xử với các nàng cũng tệ.

      Thấy đường tỷ thích khoe mẽ, Từ Thu Nhi tiếp tục vùi đầu lựa đậu, Quản Bình nhìn hai tỷ muội chút, biết nên gì.

      Lý thị nhìn cháu , dò hỏi: "Hương Nhi, biểu ca cháu thi đậu, cháu vui ?"

      Ngưng Hương mất hứng, gẩy gẩy hạt đậu trước mắt, với Đại bá mẫu, " là người như vậy, trở thành quan cũng là tham quan, thi đậu tú tài cũng tốt, để cho tự kiêu , rồi sau này thi rớt mới tốt."

      Có thể nghĩ ra cách làm nàng hôn mê để giở thủ đoạn, người như vậy là quan tốt sao?

      Thấy cháu có vui vẻ như bà nghĩ, Lý thị thở phào nhõm, lập tức phụ họa : "Đúng vậy đúng vậy, có điều ta thấy cả đời này cũng chỉ là tú tài, nghe người ta xếp hạng ngược sao? Chắc là đụng phải vận may, thi cử nhân so với thi tú tài khó hơn nhiều, ta tin vẫn luôn gặp may mắn."

      Mới đứng xếp bảng từ dưới lên mà Thôi thị dám đến khoe khoang, thứ tự như vậy biết xấu hổ.

      Chương gia.

      Sau khi có tên Chương Hồng Lâm được đề bảng vàng, liền rất vui vẻ ra ngoài ăn mừng với bạn tốt cùng trường, lúc hoàng hôn buông xuống mới trở về, toàn thân mùi rượu nhàn nhạt.

      Thôi thị theo nhi tử vào trong sương phòng, tự tay bưng trà rót nước cho nhi tử mệt mỏi, bà cười đến mức vô cùng tự hào, hỏi xem hôm nay cùng những ai, rất nhanh liền nhắc tới Từ gia, "Ta nhờ Trương Bưu chuyển lời rồi, lúc này cả nhà Từ gia chắc cũng biết, Hồng Lâm, sắp tới lễ trùng dương rồi, con có muốn qua nhà bọn họ ?"

      Bà muốn qua đó là để xỉa xói vào mặt Ngưng Hương, cho là bọn họ có nàng giúp đỡ là đậu được sao, hừ, nhi tử dựa vào thực lực của mình cũng có thể đậu tú tài.

      Chương Hồng Lâm sợ Ngưng Hương, nhưng kiêng kỵ Quản Bình, sau khi uống ngụm trà giải khát, mặt trầm : " cần, chờ sau này tính sau."

      Đậu tú tài là chuyện tốt, nhưng mà đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, lỡ như sang năm rớt cuộc thi hương, tại cao hứng bao nhiêu đến lúc đó mất mặt bấy nhiêu. để biểu muội coi thường lần, muốn có lần thứ hai, cho nên nhất định phải cẩn thận. Quân tử báo thù mười năm muộn, chờ khi có chức quan rồi, chờ Bùi Cảnh Hàn quên Ngưng Hương, lại "hỏi thăm" biểu muội tốt của , cũng đưa thêm phần đại lễ.

      Thấy nhi tử đồng ý, Thôi thị có hơi thất vọng, Chương Hồng Lâm nhìn ra ý đồ của mẫu thân, lại phải giảng đạo lý để mẫu thân hiểu.

      Lễ này tuy mẹ con hai bọn họ , nhưng có người ở Lục gia sớm trông mong đến ngày trùng dương .

      Sáng sớm ngày tám, Lục Thành chuẩn bị sẵn xe lừa, còn chuẩn bị thêm vò rượu cúc và hoa quả bánh trái xe, giống như muốn xuất phát ngay lập tức.

      "Phụ thân!"

      Phía trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng kêu trong trẻo của A Nam, trong lòng Lục Thành căng thẳng, vội vàng mang cái giỏ đậy lễ vật lại.

      "Phụ thân!" A Nam đến cửa nam, nhìn thấy phụ thân đứng trước xe lừa, bé nháy mắt mấy cái, suy đoán : " ?" xong liền vịn cánh cửa, từ từ sải bước ra, lại vui vẻ tới chỗ Lục Thành, cao hứng kêu .

      "Phụ thân vườn trái cây, qua nhà ." Lục Thành ôm lấy nhi tử, cười dụ dỗ , "A Nam ở nhà chơi với thúc thúc nhé."

      xong liền ôm A Nam về phía phòng bếp, vừa đến cửa liền thấy nhị đệ chịu trách nhiệm chăm coi A Nam từ nhà nhị thúc ở đối diện chạy đến, ánh mắt hai huynh đệ nhìn nhau, Lục Ngôn oan uổng : "Đệ vừa mới nhà xí..."

      Ai biết vừa ra tới nơi cháu trai vụng trộm chạy đến đây chứ?

      Lục Thành trừng đệ đệ cái, sau đó đưa A Nam qua.

      A Nam bị nhị thúc ôm, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn qua phụ thân, mắt thấy xe lừa quẹo về phía đông, tiểu tử đột nhiên nóng nảy ngừng kêu phụ thân, thân thể bé dùng sức lao về phía trước. Cháu trai hiểu chuyện, lúc đại ca sang vườn trái cây tiểu tử thèm đuổi theo, hôm nay đột nhiên khóc nháo lên, Lục Ngôn đành ôm chặt cháu trai đuổi theo ra cửa chính.

      Lục Thành cũng ngừng xe, nhảy xuống đất rồi quay đầu lại hỏi nhi tử, "Sao vậy?"

      " !" A Nam khóc đưa tay về hướng phụ thân.

      Lục Thành dở khóc dở cười, sau khi tiếp nhận nhi tử nước mắt rưng rưng giải thích lần nữa: "Phụ thân vườn trái cây, lần sau mang A Nam tìm ."

      A Nam ngửa đầu nhìn phụ thân, đột nhiên đánh Lục Thành cái, " xạo!"

      Lục Thành sửng sốt, Lục Ngôn cũng ngốc rồi. tại tiểu tử càng ngày càng nhiều, ban đêm ba huynh đệ bọn họ chuyện, bé cũng nho thầm học theo, hai chữ xạo cũng từ đó mà ra. Ví dụ như dấu hà bao của cháu trai rồi lại ném mất, cháu trai cười xạo, khi đó Lục Ngôn ngạc nhiên, nhưng bây giờ cháu trai làm sao biết phụ thân gạt bé?

      Hai huynh đệ đều nhìn chằm chằm A Nam, A Nam dụi mắt nghiêng đầu nhìn về phía tây, kêu trái cây, sau đó lại xoay người, chỉ về phía đông kêu .

      Phụ thân vườn trái cây phải về phía tây, hôm nay lại về phía đông, Tam thúc đưa bé tìm chính là từ phía đông.

      A Nam nhìn phụ thân, miệng bĩu môi, nước mắt liên tục rơi xuống, ủy khuất vô cùng.

      Thấy cháu trai sắp thành tinh , Lục Ngôn vừa kinh ngạc lại có chút hả hê cười, vỗ vai huynh trưởng : "Nhi tử của huynh, huynh tự mình nghĩ cách , đệ vào phòng đây."

      Có thể nghĩ cách gì đây, cháu trai thông minh như vậy, môt khi biết phụ thân gạt bé, trong khoảng thời gian ngắn muốn lừa gạt bé còn dễ dàng, mà hôm nay là ngày tám, ngày mai hai nhà gặp nhau thể tặng lễ, huynh trưởng chỉ có thể trong hôm nay, dù muốn mang A Nam theo lần này cũng phải mang thôi.

      Cháu trai có ở nhà, cuối cùng có thể thoải mái lúc lâu rồi.

      Lục Ngôn nhàng sảng khoái, Lục Thành lại vô cùng đau đầu.

      Nhìn nhi tử rơi lệ lên án , cuối cùng Lục Thành đành lòng, cúi đầu hôn tiểu tử cái, cười : "Được, phụ thân dẫn A Nam tìm , nhưng mà chúng ta phải thay đồ trước, A Nam mặc đồ sạch mới thích."

      A Nam nín khóc mỉm cười, cúi đầu nhìn xiêm y của mình, xoay người nhìn lại về phía cửa nhà mình.

      phút đồng hồ sau, Lục Thành lại đánh xe xuất phát, ngồi xe còn có A Đào và A Nam.
      Yên Hoa, Lim-0403, 13emap47 others thích bài này.

    3. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      A nam thông minh quá

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Co MiSa nang suat ghe, thanks nhieu

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      A Nam đáng quá!!! Cái câu " xạo" Moe chết được. :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :