1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      từ hòe nhác gan dễ sợ,kiểu này là ko đc rùi phải học hỏi Lục thành kìa
      misa thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      ay da tu hoe chua gi da dua tien cho vo giu dum roi
      misa thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 109:
      Edit: Hà

      Nghi thức kết hôn ở trong thôn so với trong thành đơn giản rất nhiều, đồ cưới nương cũng quá mức rườm rà.

      Ngưng Hương chỉ cần may bộ quần áo, xiêm y bên ngoài màu đỏ, trung y cũng phải màu đỏ như vậy, chiếc yếm bên trong màu hồng. Tiết khố cùng màu với chiếc yếm, sau đó nàng lại làm cho mình đôi tất hồng cặp giày thêu hoa màu hồng, lễ vật bên nàng đưa cho người nhà Lục gia cũng là do chính tay nàng làm, dù sao cũng phải để cho trưởng bối nhìn thấy tay nghề nữ công của tân nương tử, còn chăn mền bao gối gì đó để Lý thị làm là được.

      Đúng là ở nhà nông rất nhàn, thừa dịp trời chưa chuyển lạnh ngón tay vẫn còn hoạt động linh hoạt, mấy mẹ con các nàng cả ngày đều ngồi ở giường gạch bận việc, rất thú vị.

      "Tỷ tỷ, Trương đại ca đến!"

      A Mộc ở trong sân đột nhiên cất giọng hô.

      Ngưng Hương nghi hoặc ngẩng đầu, Lý thị tiếp tục thiêu thùa may vá, đầu liếc sang ba chiếc ghế gỗ, thuận miệng : "Chắc là tới mượn ghế ."

      Trương bưu ca ca Đại Tráng ở cách vách mùng ba tháng chín thành thân, cũng chính là ngày mai, nhiều tân khách như vậy, chỉ cần người thân thích trong thôn đến đồ dùng của nhà nhất định đủ dùng, cũng thể vì hai lần có chuyện đại mà mua thêm đống đồ cả đời chỉ dùng vài lần được, cho nên đều là mượn hàng xóm láng giềng cùng thôn, ghế hay chén gì đó, phía dưới chỉ cần để lại ký hiệu nhận biết, tổ chức xong rồi lại lấy về.

      Đều bà con xa bằng láng giềng gần, Từ gia cùng Trương gia nhà sát bên, đừng nghĩ bình thường ít qua lại nhưng nên giúp vẫn phải giúp.

      Trong sân quả nhiên truyền đến giọng của Trương Bưu đứng ở Đông viện.

      Từ Thủ Lương có ở nhà, Từ Hòe ra ngoài tiếp đãi Trương Bưu, giúp cùng khuân đồ.

      Tây viện đều là nương, Trương Bưu bèn bảo đệ đệ Đại Tráng mượn.

      Trong nhà xử lý hỉ có thịt có món ăn ngon, Đại Tráng vui vẻ cực kỳ, cộng thêm tiểu hài tử trời sinh thích náo nhiệt, đặc biệt nguyện ý giúp người lớn làm việc, như con nghé con xông vào trong phòng Ngưng Hương, nhìn mấy mẹ con Lý thị ngồi giường gạch vài cái rồi cầm ghế lên muốn .

      "Ngươi câm hả?" Lý thị để đồ may xuống, cố ý trừng mắt với nam oa, "Chúng ta đồng ý cho ngươi mượn chưa?"

      Đại Tráng đứng trước băng ghế nắm chặt lấy quần của mình, mạnh miệng : "Đây là ghế của nhà Hương Nhi tỷ, phải là của nhà bác."

      Tiểu tử thúi lại dám chọc tức bà, Lý thị nhanh tay nhấc cây chổi lông gà treo tường xuống hù dọa : "Ngươi thêm câu nữa xem?"

      Đại Tráng cười hắc hắc.

      Ngưng Hương cười làm hòa : "Được rồi, Đại Tráng mau khiêng , đừng cầm hai cái, đệ ôm được đâu, ôm từng cái là được."

      "Đệ khiêng được!" Đại Tráng thể bằng cách mỗi tay nắm ghế, quả khiêng được.

      "Đệ cũng khiêng được!" A Mộc hưng phấn ôm lấy chiếc ghế khác, cười hắc hắc theo phía sau Đại Tráng như cái đuôi .

      Bọn vừa , Từ Thu Nhi liền giọng hỏi mẫu thân, "Nương, chúng ta lễ bọn họ bao nhiêu?"

      Ngưng Hương, Quản Bình đều tò mò nhìn về phía Lý thị, tiểu nương đến tuổi nhất định, đối với những vật này đều thấy hứng thú. Mà các nương ở nhà mẹ đẻ biết càng nhiều, tương lai xuất giá lo liệu việc nhà tốt hơn, đến mức chuyện gì cũng có chủ ý, còn phải hỏi người khác.

      Lý thị hướng về ba nàng dựng lên đầu ngón tay.

      Từ Thu Nhi chung quy là người sống ở trong thôn, hiểu biết cũng nhiều lắm, nàng bèn kinh ngạc : " trăm đồng?"

      Lý thị thở dài : "Cũng nhất thiết là vậy."

      dự lễ kết hôn, tới thân thích, người cùng thôn tiền lễ đều giống như ở trong thành, bình thường phân làm ba cấp bậc. Quan hệ bình thường đưa trăm đồng, chủ yếu chính là hàng xóm trước sau thường thường liên hệ, sau đó là năm mươi, ở càng xa ít chuyện hai mươi. Vả lại nếu ra nhiều tiền cả nhà cùng ăn tiệc rượu, mang ít hơn chút, nếu như tiền lễ ít nhất đều là do mình nam nhân ăn tiệc, nếu ai da mặt dày mới mang theo cả nhà, chủ nhà vẫn để cho nhà đó dùng cơm, nhưng trong lòng nhất định là rất ghét bỏ, những người khác trong thôn cũng xem thường.

      " biết bên đó có để yên nếu như cả gia đình mà lễ ít như vậy ." Từ Thu Nhi bĩu môi , nương Đại Tráng là người hẹp hòi, biểu muội Liễu Chi, người kết hôn với Trương Bưu cũng dễ chọc.

      Lý thị để ý, bà vừa thêu thùa may vá vừa cười : "Sang năm có lẽ đại ca con cũng cưới vợ, chúng ta lễ cho họ bao nhiêu sau này họ cũng vậy thôi, dù sao tiền cũng xoay vòng thôi mà."

      Hai tỷ muội Ngưng Hương nghe vậy liền vụng trộm cười liếc về phía Quản Bình.

      Quản Bình thường thấy sóng to gió lớn, để vào mắt hai tỷ muội trêu ghẹo mình, nàng vừa thêu vừa tán thành với Lý thị: "Tính toán như vậy đúng là bá mẫu chiếm tiện nghi lớn, nhà bọn họ chỉ có hai huynh đệ Đại Tráng, còn bá mẫu ngoại trừ nhi tử cưới con dâu, còn thêm hai nương phải gả."

      "Quản tỷ tỷ!" Từ Thu Nhi xấu hổ, vòng qua đường tỷ muốn đánh Quản Bình.

      Ngưng Hương cúi đầu cười, khuôn mặt ửng đỏ như thoa phấn hoa đào.

      Các tiểu nương ai nấy đều xinh đẹp như nhau, náo nhiệt như vậy khiến cho người khác thích, Lý thị nhìn sang Quản Bình, cười : "Chau muốn ta nhận cháu làm khuê nữ ? Như vậy khi cháu xuất giá ta còn có thể mở tiệc rượu, chiếm tiện nghi bọn họ thêm phần!"

      Thần sắc Quản Bình cuối cùng cũng lộ ra tia khác thường, mi mắt rũ xuống.

      Từ Thu Nhi lập tức trừng mẫu thân nhà mình cái, "Nương muốn hời như vậy sao đem hết nương trong thôn nhận làm khuê nữ ?"

      Bình thường bà khôn khéo như vậy, vậy mà tức phụ tốt đứng ngay trước mắt lại nghĩ đến.

      Qủa Lý thị có nghĩ tới phương diện kia, phải là thích Quản Bình, mà là thấy thế nào Quản Bình cũng giống như nương bình thường trong thôn, nhìn khí độ kia nhất định trước đây là thiên kim nhà giàu, lớn lên lại trắng trẻo xinh đẹp, đứa con trai ngốc nhà bà sao xứng đôi được.

      "Được rồi, các con cứ chuyện với nhau , ta nấu cơm."

      Buổi trưa cũng sắp đến, Lý thị liền xuống phòng bếp làm việc.

      Từ Thu Nhi đứng lên đến trước cửa sổ đưa mắt nhìn mẫu thân khuất, sau đó lại tiến đến bên cạnh Quản Bình, giọng hỏi nàng, "Quản tỷ tỷ, tại sao tỷ để cho chúng muội cho nương biết? Nương muội rất thích tỷ, nếu biết tỷ nguyện ý tẩu tử làm của ta, nhất định bà rất cao hứng hư."

      Quản Bình để ý nàng.

      Từ Thu Nhi liếc mắt nhìn về phía Ngưng Hương hỏi thăm.

      Ngưng Hương sớm cân nhắc qua việc này, nàng suy đoán: "Có phải ngươi sợ ra sau đó muốn sang Đông viện ăn cơm?"

      Nếu như bây giờ để cho nàng ngồi cùng bàn với nhị thẩm và tam thẩm Lục Thành, Ngưng Hương nhất định rất thẹn thùng.

      Từ Thu Nhi tiếp tục hỏi Quản Bình, Quản Bình chê nàng phiền liền ôm công việc thêu thùa của mình về phòng .

      Từ Thu Nhi nháy mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ đến chủ ý, với đường tỷ, "Tỷ tỷ, tỷ xem, Quản tỷ tỷ năm nay mười sáu, tuổi phù hợp lập gia đình, muội có nên kêu đại ca hỏi nàng chút, năm nay tổ chức hôn luôn? Mẹ muội sang năm bán hết heo con để xây phòng tân hôn cho huynh ấy, bây giờ để hai người bọn họ ở tạm phía bên tây phòng nửa năm, còn muội dời qua ở cùng tỷ tỷ, Quản tỷ tỷ hẳn là để tâm chứ?"

      Sớm thành thân chút, đỡ cho ca ca ngày ngày ngốc nghếch lo lắng, ràng rất muốn nhưng lại dám tiến lên chuyện, nàng thấy thôi cũng sốt ruột.

      Ngưng Hương suy nghĩ chút, đột nhiên cảm thấy chủ ý này rất khả thi.

      tại nàng còn ở nhà, lúc này nếu như Quản Bình xuất giá, truyền ra ngoài là nàng ta cùng đường huynh lâu ngày sinh tình. Nếu như đợi nàng xuất giá, Quản Bình vẫn ở Tây viện, người bên ngoài nàng ta da mặt dày, khi đó đường huynh muốn cưới nàng, chỉ sợ người trong thôn đoán mò, là đường huynh cố ý ép bức Quản Bình gả cho mới có thể tiếp tục ở ở lại Từ gia, hoặc là Quản Bình ở lại là vì muốn câu dẫn đường huynh...

      Ở nông thôn chuyện nam nữ khá thoải mái, nhưng cũng vì vậy rất dễ truyền ra ngoài để người khác linh tinh.

      "Việc này vẫn phải để đại ca mở miệng với nàng, muội khuyên đại ca ." Ngưng Hương giọng .

      Có được ủng hồ, Từ Thu Nhi lập tức tìm huynh trưởng .

      Từ Hòe bị muội muội vậy khiến trong lòng cũng hừng hực lửa.

      Trước đây còn hâm mộ Trương Bưu, hâm mộ Lục Thành, vậy mà bây giờ có hi vọng cưới vợ trước Lục Thành trước sao?

      Thời gian ngắn thích hợp xử lý hai chuyện chung thân, nhưng người tổ chức trước khi hết năm, người tổ chức năm sau khoảng cách cũng coi như dài .

      Chỉ là vẫn chưa xây xong phòng tân hôn, lúc này đường đột cầu hôn Quản Bình có thể khiến nàng hiểu lầm nghĩ nàng là nương mồ côi, cho nên coi thường việc tổ chức hôn hay ?

      Trước khi cưới vợ, sính lễ quan trọng nhất đó chính là phòng tân hôn to và mới, đó mới giải thích nhà trai coi trọng nhà .

      Nhưng nhà mình chuẩn bị vẫn chưa đủ.

      Việc này khiến băn khoăn rất lâu, Từ Hòe đành ép lửa trong lòng xuống, lúc buổi trưa dùng cơm lại nhìn lén Quản Bình vài lần, nhưng đều ra.

      Ngày hôm sau bê nhà Trương gia sớm bận rộn, Lý thị cũng qua giúp đỡ.

      Tân khách quá nhiều, sân Trương gia chứa nổi, đành phải xếp thêm mười mấy bàn lớn ở đường. Đứng ở phòng bếp, Ngưng Hương trông thấy bên ngoài người đến người rất nhiều. Nhà sát bên có hỉ , cửa lớn nhà bọn họ đóng, Ngưng Hương đành phải đóng cửa phòng bếp lại, nương sắp đính hôn là nàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng may đồ cưới. Từ Thu Nhi thích náo nhiệt nên dẫn A Mộc chơi, Quản Bình bồi Ngưng Hương trong phòng.

      Trống và sáo nổi lên, Trương Bưu đón tức phụ vào nhà.

      Vừa khai tịệc, Lý thị bưng hai đĩa thịt xào về, còn có hai chén cơm đầy, nhìn Ngưng Hương và Quản Bình : "Nhà chúng ta tốn tiền, ăn cũng uổng, bên kia còn nhiều việc phải làm, ta trước đây, các cháu ăn xong cứ để chén đũa ở bên ngoài, lát nữa ta qua dọn."

      xong liền vội vã bước , cả người vui vẻ nhiệt tình.

      Dù sao cũng là ngày tốt lành.

      Ngưng Hương nhịn được cao hứng cho người Trương gia, sau đó nàng cùng Quản Bình ăn cơm.

      Đến khi bên ngoài hoàn toàn an tĩnh trở lại trời cũng tối rồi.

      Ngưng Hương và Quản Bình cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở khí, từ từ tản bộ trong sân. được nửa vòng, Ngưng Hương đột nhiên thoáng nhìn thấy ở phía ngưỡng cửa phòng bếp Đông viện có người nhìn ngó dáo dác, ràng là đường huynh của mình. Ngưng Hương buồn cười, nàng có cảm giác sau khi quen biết Quản Bình, đường huynh như thay đổi hoàn toàn, trước đây chững chạc bao nhiêu, mà tại...

      Nén cười, Ngưng Hương giữ chặt Quản Bình, hơi hất cằm về hướng đông, "Ta vào nhà trước, đại ca ta nhát gan, ngươi đừng bắt nạt ."

      Nàng hiểu công phu Quản Bình, chút cũng lo lắng đường huynh có thể làm cho Quản Bình thua thiệt.

      Quản Bình nhìn Ngưng Hương bước nhanh vào phòng bếp, sau đó lại nhìn sang nam nhân đứng trong ánh đèn mờ tối, nàng bước nhanh tới sau cây hồng.

      Đây là ngầm đồng ý được tới gần nàng.

      Từ Hòe có ngu hơn nữa cũng lĩnh hội được ý của nàng, nhìn sang phòng cha mẹ thổi đèn, thả bước chân chạy tới.

      Quản Bình dựa lưng vào thân cây, hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn vào vách tường nhà Trương gia cách bảy tám bước chân, nghe tiếng Từ Hòe đến bên cạnh nhưng lại dám vòng tới đối diện nàng, lại có dũng khí như ngày đó, Quản Bình thầm buồn cười, nàng thấp giọng : "Lại có chuyện gì?"

      Từ Hòe nghiêng mắt nhìn phòng Trương gia vẫn sáng đèn, biết đó chính là tân phòng của Trương Bưu cùng Liễu Chi, ngẫm lại Trương Bưu cũng xây tân phòng mà cưới tức phụ, hâm mộ cùng khát vọng đồng thời xông tới, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt mờ ảo của Quản Bình : "Ngày hôm qua Thu Nhi có với ta, nếu như chờ Hương Nhi xuất giá mới cưới nàng có thể bị người khác xấu, ta, ta cảm thấy rất có lý, cho nên muốn hỏi nàng chút, nàng..."

      Lời còn chưa dứt, bên phòng Trương gia tắt đèn, có ánh sáng bên kia, thân ảnh Quản Bình lại mơ hồ hơn.

      Tim Từ Hòe nhảy dựng lên đập thùng thùng.

      nhìn sang Trương gia, lại nghĩ đến tình hình bên trong, khàn giọng buồn bực : "Chúng ta, chúng ta đổi chỗ khác chuyện được ?"

      " cái gì?" Quản Bình thản nhiên , mắt quét qua phòng Trương gia, cố ý làm bộ như hiểu nguyên nhân Từ Hòe muốn đổi chỗ chuyện. Loại chuyện đó, nàng ở chân tường nghe qua mấy lần, ngoại trừ ghét bỏ cũng có cảm giác gì, chỉ là biết Từ Hòe như thế nào.

      Quản Bình thích nhìn bộ dáng ngớ ngẩn của Từ Hòe, thích trêu cợt .

      Từ Hòe tâm phiền ý loạn, khuyên nhủ lần nữa: "Đổi chỗ khác trước có được ?"

      " ta vào nhà." Quản Bình làm bộ muốn .

      Từ Hòe theo bản năng đưa tay ngăn cản, sau đó nhớ lại lần trước thiếu chút nữa bị Quản Bình bẻ gãy tay, vội vàng buông xuống lại, dưới tình thế cấp bách đành đem lời trong lòng ra, "Ta muốn sớm thành thân với nàng, nàng, nàng đừng hiểu lầm, sang năm ta xây tân phòng ngay, tuyệt đối khiến nàng bị ủy khuất, nàng muốn sính lễ gì cứ việc , ta đều đưa cho nàng."

      Quản Bình bật cười lại dựa vào cây, nhàng : "Thấy người khác cưới vợ, ngươi sốt ruột rồi sao?"

      Từ Hòe cúi đầu xuống, lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong đầu đều hình ảnh lúc Trương Bưu ôm tức phụ ra khỏi kiệu hoa.

      cũng muốn ôm nàng, muốn...

      Bên đây hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên phía bên nhà cách vách truyền đến hét của nữ nhân, dừng lại lát lại vang lên, đứt quãng nhưng rất có quy luật.

      "Nàng giọng chút..."

      Nam nhân khẽ thầm giống như có tật giật mình.

      "Ta nhịn được..." Nữ nhân đáng thương , "Nếu biểu ca dừng lại nhé?"

      Nam nhân lập tức im lặng, vì vậy tân nương tử tiếp tục rên rỉ.

      Cả người Từ Hòe đều muốn nổ tung, nghe giọng tức phụ người khác, lại tưởng tượng ra cùng Quản Bình.

      đứng cách nàng hai bước, hô hấp loạn nhịp ràng có thể nghe thấy.

      Quản Bình bị thanh của tân nương tử cách vách ảnh hưởng, nhưng lại bị hô hấp của Từ Hòe làm tim đập rối loạn.

      Nàng chợt phát loại chuyện như vậy, nếu như tự mình nghe và nghe cùng Từ Hòe có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

      Nàng quen, nàng muốn vào nhà.

      "Ta muốn suy nghĩ, ngày mai trả lời ngươi." Tuy có hơi loạn nhịp nhưng nàng vẫn lý trí, nàng đồng ý nhưng cũng cho hy vọng, đỡ cho dây dưa.

      xong muốn rời trước Từ Hòe.

      được hai bước, tới bước thứ ba đột nhiên nàng bị người khác ôm lấy từ phía sau, hai cánh tay như sắt.

      "Ta khó chịu..."

      Từ Hòe muốn bắt nạt nàng, có lẽ cũng biết mình đánh lại nàng, nhưng cũng muốn để nàng , ôm nàng chặt, trán dựa vào vai nàng, chỉ là muốn cho nàng biết thống khổ dày vò , "Quản Bình, ta khó chịu..."

      Ôm nàng dựa vào , để nàng biết rất khó chịu.

      "... Ngươi tự mình được sao?"

      Toàn thân Quản Bình cứng ngắc, rất lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục chút lý trí, lời ra lại làm cho nàng hối hận thôi.

      như vậy có phải tỏ ra mình quá am hiểu hay ?

      "Cái gì?" Tâm tư Từ Hòe đều dừng lại ở bên phòng cách vách, nghe nàng gì.

      Quản Bình lại cho là hiểu, ngẫm lại bình thường thà phúc hậu ngu ngốc, lúc này lại dám động thủ, có thể thấy được quả khó chịu, Quản Bình có chút đành lòng, nàng quay người lại đẩy vào tường.

      Từ Hòe ngây ngốc nhìn nàng.

      "Lúc ta chạy nạn, vô tình từng thấy..."

      Quản Bình tự tay dạy , dự định làm mẫu hai cái rồi đổi lại tự làm, kết quả còn chưa kịp giải thích nàng vì sao hiểu chuyện này, đột nhiên Từ Hòe hừ tiếng.

      Quản Bình sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng Trương gia.

      Bên kia còn động tĩnh gì nữa.

      Nếu Từ Hòe còn khó chịu, nàng thu tay lại xoay người rời .

      Từ Hòe nhìn nàng, giống như trong nháy mắt từ trời rơi xuống đất.

      Mất mặt, quá mất mặt!

      Nàng nghĩ thế nào?

      Giận mình kìm chế được, Từ Hòe oán hận đập tay vào vách tường.

      Trước kia tự mình lén lén lút lút, ràng thời gian đều như nhau, tại sao đêm nay lại chịu đựng được?

      Trong nhà tuy giàu có, nhưng Từ Hòe chưa bao giờ ngốc đầu lên được, nhưng bây giờ...

      Từ Hòe muốn chết rồi, lén lút giặt sạch quần áo bẩn, cả đêm ngồi ở trong sân hờn dỗi, khi ánh bình minh vừa ló mới chui về ổ chăn, đến khi hừng đông lại làm bộ thân thể thoải mái muốn ở trong phòng, ai cũng muốn gặp. Lý thị vào nhà nhìn chút, thấy nhi tử giống như người bị bệnh, mà giống như trong lòng thoải mái, ngẫm lại chiếc quần phơi ở phía sau hậu viện, bà buồn cười : "Nhìn người gia cưới vợ nên rầu rĩ chứ gì?"

      Từ Hòe che kín đầu muốn nghe.

      Lý thị càng cười càng khoan khoái, bà vỗ chăn : " vội vội, sang năm nương chọn cho con nàng dâu tốt, bảo đảm còn xinh đẹp hơn so với Liễu Chi."

      Tức phụ kia chỉ có bộ dáng trung đẳng, có gì để hâm mộ đâu.

      Từ Hòe nằm giả chết.

      Nhi tử tuy lớn nhưng da mặt mỏng, Lý thị cười ha ha ra khỏi phòng.

      Từ Thu Nhi lại hiểu lầm thành huynh muốn sớm cưới vợ bị Quản Bình cự tuyệt, cũng tiến lên để an ủi, thấy huynh trưởng giống như chó nhà có tang có ý chí chiến đấu, nàng đau lòng chạy sang Tây viện tìm Quản Bình, ôm cánh tay làm nũng, "Quản tỷ tỷ, tỷ đồng ý ở bên đại ca rồi, vậy sao đồng ý thành thân sớm chút? Tỷ mau qua đó nhìn ca ca muội lát , sớm giờ chịu ăn cơm mà cứ nằm ở trong phòng cái gì cũng muốn làm."

      Quản Bình là người sảng khoái, nghe vậy liền rũ mắt : "Vậy muội cho biết, kêu chọn ngày ."

      Loại chuyện đó thoạt nhìn cũng có gì lớn, ra nhanh chút cũng sao, nàng quan tâm, chỉ cần đối tốt với nàng là đủ rồi. (ý chị là Hòe bị yếu, haha)

      Từ Thu Nhi hiểu tâm của nàng, sau phút mừng như điên nàng vội vàng cho huynh trưởng tin tức tốt lành này.

      Đổi lại là ngày trước, Từ Hòe nhất định cao hứng nhảy dựng lên, nhưng bây giờ chết lặng, vẫn nằm trong ổ chăn nhúc nhích.

      "Đại ca huynh sao chứ?"

      Từ Thu Nhi buồn bực đẩy .

      Từ Hòe đột nhiên đứng lên, mặt trầm như nước, chữ cũng . dọn dẹp đơn giản chút, biết cha mẹ đều ở nhà, liền thẳng đến Tây viện, trầm mặt bước vào đông phòng, đối mặt với vẻ khiếp sợ của đường muội : "Ta có lời muốn hỏi nàng, Hương Nhi dẫn Thu Nhi qua bên kia , trước khi ta ra các muội đừng tới đây."

      để cho các nương có cơ hội cự tuyệt, dắt tay Quản Bình về tây phòng.

      Quản Bình nhìn chằm chằm tay của , cự tuyệt.

      Ngưng Hương như lọt vào trong sương mù, cuống quít xuống giường, lúc ra cửa vừa vặn trông thấy Từ Hòe dặn Từ Thu Nhi được nghe lén, sau đó liền đóng cửa tây phòng lại. Từ Thu Nhi còn muốn tới gần bị Ngưng Hương vội vàng túm lại, "Có lẽ là bàn chuyện hôn , chúng ta đừng xen vào."

      "Nhưng Quản tỷ tỷ đồng ý rồi mà?" Từ Thu Nhi hiểu .

      Ngưng Hương mới biết được việc này, nhưng nàng là muội muội nghe lời, đường huynh ra lệnh nàng liền làm theo, đơn giản chỉ cần kéo muội muội sang Đông viện.

      Trong nhà bên kia, Quản Bình nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân, "Ngươi..."

      "Nàng giúp ta lần, lần này được ta cưới." Mặt Từ Hòe đỏ lên, nhưng lại hết sức kiên định .

      Nếu thể chứng minh mình là nam nhân chân chính, nào có mặt mũi cưới nàng đây?

      Ban ngày ban mặt mà tới chuyện này, lần đầu tiên Quản Bình bị làm cho đỏ mặt, nghiêng đầu khiển trách , "Cút!"

      Thấy nàng lộ ra thái độ e lệ, sức lực Từ Hòe nhất thời còn mạnh hơn trời, nắm chặt tay kiên trì về phía nàng, trước khi Quản Bình tránh né níu cổ tay nàng, kéo nàng lại gần , sau đó quay người đẩy nàng dựa vào ván cửa, siết chặt tay nàng hướng về mình, "Tối hôm qua là do ta chuẩn bị tốt, lần này chắc chắn được."

      "Muốn chết hả?" Quản Bình ngửa đầu trừng , ánh mắt lạnh như băng, nhưng mặt lại đỏ rực.

      Từ Hòe chút né tránh nhìn nàng chằm chằm, quyết tâm muốn chứng minh bản thân.

      Nam nhân lá gan trở nên lớn hơn, trừng mặc kệ, Quản Bình mở to mắt nhìn chằm chằm cửa sổ lát, lạnh lùng : "Được, ta liền giúp ngươi lần nữa, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, lần này còn được, ngươi liền cưới người khác ."

      Nàng thẳng ra như vậy, Từ Hòe so với nàng còn sảng khoái hơn, vung tay lên cởi đai lưng ném .

      Nếu muốn kiểm hàng, vậy phải kiểm cách triệt để.
      Yên Hoa, Lim-0403, 13emap41 others thích bài này.

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ôi cặp đôi Từ Hòe - Quản Bình cũng đáng ko kém so với cặp chính
      misa thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 110:
      Edit: Hà

      "Tỷ tỷ, sao tới giờ mà đại ca vẫn chưa ra?" Từ Thu Nhi ngồi dưới mái hiên Đông viện, tò mò nhìn qua bên kia, hai tỷ muội ngồi ở bên ngoài canh chừng, nếu như lỡ may có người đến kịp báo cho đôi uyên ương trong phòng.

      Ngưng Hương là "người từng trải", mặc dù tin đường huynh bình thường trước mặt Quản Bình sợ hãi thưa dạ giống như Lục Thành bắt nạt người khác, nhưng nàng tưởng tượng được nếu đường huynh cùng Quản Bình ở chung với nhau hơn hai khắc đồng hồ, người ít kiệm lời khi đứng trước mặt Quản Bình thể được ba câu lắp bắp sao có thể kiên trì được lâu như vậy...

      "Ta cũng biết."

      biết giải thích sao, Ngưng Hương đành cúi đầu thêu thùa may vá. Đây phải là y phục nàng thêu, mà là nửa bao gối Lý thị để quên chỗ nàng, nàng muốn ngồi chờ đợi nên mới đem ra thêu tiếp. Trong dư quang thấy Từ Thu Nhi lại muốn đứng lên tới gần nghe lén, nàng giọng gọi tiếng, Từ Thu Nhi vừa muốn nhõng nhẽo phía bên Tây viện đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

      Từ Thu Nhi lập tức ngồi xuống ghế đẩu, giả vờ như nhìn đường tỷ may vá.

      Ngưng Hương cũng nhịn được hướng mắt về phía nhà mình, nàng thấy đường huynh bước ra nhanh về phía Đông viện, nhìn thấy hai người bọn họ, khuôn mặt vốn phiếm hồng nay lại đỏ hơn, lúng túng nghiêng đầu nhìn xung quanh chút, sau lại gãi ót rồi thẳng đến phòng mình.

      Chỉ giây phút ngắn ngủi đối mặt, Ngưng Hương thấy đường huynh bị rách môi.

      yên lành sao môi lại tự nhiên chảy máu được?

      ra trò chuyện cũng có thể rách môi.

      Ngưng Hương xấu hổ thay hai người bọn họ, nàng đỏ mặt cúi đầu.

      Từ Thu Nhi cũng nhìn thấy "vết thương" của huynh trưởng, chỗ bị thương kia quả thực rất ái muội, nàng lại phải là tiểu nương bảy tám tuổi, chỉ cần nghĩ chút là hiểu ra ngay, khuôn mặt trắng trẻo của nàng như bị bỏng, nhìn theo bóng lưng huynh trưởng phỉ nhổ trong lòng, thầm nho : "Đáng đời, chịu nhìn xem Quản tỷ tỷ là ai, lại còn dám làm chuyện xấu!"

      Nàng chính là người theo lý lẽ chứ giúp đỡ người thân.

      Ngưng Hương len lén cười, qua lát mới đứng dậy : "Muội đừng cứ đứng đây ngây ngốc nữa, ta qua đó hỏi thăm nàng ta chút."

      Từ Thu Nhi ngẫm lại thân phận của mình, sợ Quản Bình thấy nàng nghĩ đến ca ca lại mất hứng, cho nên đành chịu đựng nghi ngờ mà theo tỷ tỷ.

      Ngưng Hương cười trở về Tây viện.

      Quản Bình vừa mới sửa sang xiêm y xong, dựa vào cánh cửa thở gấp.

      thở gấp được, là mất sức quá lớn mới đuổi được con trâu điên kia.

      Tên Từ Hòe kia, gan lớn khiến nàng bội phục, dám ở trước mặt nàng đùa giỡn như vậy. Quản Bình đồng ý cho cơ hội nở mày nở mặt, là chỉ muốn làm như tối hôm qua cách cái quần của , ai ngờ Từ Hòe... Lời hùng hồn ra khỏi miệng, nửa chừng bỏ dở tỏ ra nàng sợ , Quản Bình đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác làm cho .

      thế nào nàng cũng chưa từng đụng vào nam nhân, dưới tình huống này Quản Bình thể nhìn thẳng vào , Từ Hòe liền cho rằng nàng sợ, nhìn nàng chằm chằm chớp mắt, càng lúc hơi thở càng dồn dập đều phun mặt nàng. Quản Bình bị thổi trúng như vậy giống như đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vội vã muốn thoát khỏi , cánh tay khó chịu cũng ráng cố gắng kiên trì.

      vất vả mới kết thúc, ngờ lại nổi điên nhào tới.

      Có lẽ là do nãy giờ vẫn đứng yên nhúc nhích, khí lực toàn thân vẫn còn, mà nàng lại mệt mỏi lúc lâu, nhất thời thể đẩy ra. còn rất thông minh, biết thân thủ địch lại nàng, liền dùng thân thể của ép nàng, nắm lấy tay nàng còn kẹp chân nàng để cho nàng có cơ hội ra tay. Duy nhất còn cử động được chính là miệng, sau khi cắn nàng cái lại chuyển đến nơi khác.

      Cúi đầu xuống nhìn chút, vạt áo bên trái giống như bị người khác hắt nước vào.

      Nghĩ đến động tác Từ Hòe giống như con trâu hùng hổ uống nước, nắm tay Quản Bình siết chặt, tiếng rắc rung động vang lên.

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Quản Bình thở ra hơi sâu, mở miệng trước, "Ngưng Hương?"

      Giọng nàng nghe vẫn bình tĩnh, Ngưng Hương thở phào nhõm, do dự chút rồi giọng hỏi: "Ngươi sao chứ?"

      " sao, chỉ là cùng vật lộn hồi, tuy bây giờ có hơi khó chịu nhưng tự mình nghỉ ngơi lát là được."

      Quản Bình hàm hồ .

      Ngưng Hương thức thời hỏi tới chuyện hai người vật lộn thế nào.

      Đợi đến trưa mà Quản Bình vẫn mở cửa, đến giờ ăn cơm, Ngưng Hương có chút lo lắng gõ cửa.

      "Ta đói bụng, mọi người ăn trước ." Quản Bình nằm ở giường thản nhiên .

      Ngưng Hương sốt ruột, nàng nhìn xung quanh cái rồi thấp giọng : "Có phải đại ca ta bắt nạt ngươi ?" Nàng có cảm giác Quản Bình tức giận.

      " có." Nghĩ đến lời Từ Hòe trước khi , Quản Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn quyết định so đo cùng , nàng hạ thấp giọng : "Ngưng Hương, trưa nay chuyện của chúng ta cho mọi người."

      Ngưng Hương ngẩn người, sau đó nàng lập tức hiểu ngay, vui vẻ : "Được, vậy ngươi nghỉ ngơi trước , lát nữa ta bưng cơm đến."

      ra Quản Bình sang Đông viện ăn cơm là vì thẹn thùng.

      Ngưng Hương phấn khởi gọi đệ đệ qua Đông viện.

      Từ Thu Nhi bày bát đũa, Từ Thủ Lương ngồi ở cửa, Lý thị đứng ở kệ bếp lấy bánh mì bỏ vào hai cái chén đặt bếp. Ngưng Hương mỗi tay bưng chén để bàn, cố ý nhìn vào phòng Từ Hòe giải thích: "Quản Bình hơi mệt, nàng chúng ta cứ ăn trước, lát nữa cháu bưng qua cho nàng."

      Lý thị nghe xong cố ý để lại bốn cái bánh bao ở trong nồi, lấy ra trước đỡ cho lúc bưng qua đó nguội lạnh.

      Đợi mọi người ngồi xuống ổn định, Từ Hòe mới chậm chạp từ từ ra ngồi bên cạnh Từ Thủ Lương.

      Nhi tử khó chịu ở lì trong phòng cả ngày, lúc này Lý thị mới phát môi nhi tử bị tróc da, bà buồn bực hỏi câu.

      " cẩn thận cắn trúng." Từ Hòe chột dạ cúi đầu ăn bánh bao, lỗ tai phiếm hồng.

      Lý thị nhìn chằm chằm nhi tử lát, càng nhìn càng cảm thấy nhi tử có chuyện gạt bà, bà quyết định sau khi ăn xong phải tra hỏi chút.

      Trong lòng Ngưng Hương biết chuyện nên vạch trần . Mắt thấy đường huynh ăn hai cái bánh bao nhưng vẫn chưa đề cập đến chuyện của cùng Quản Bình, Ngưng Hương nôn nóng vừa định ra ám hiệu cho đường huynh chợt thấy khuôn mặt nam nhân đối diện lên vẻ do dự, trong lòng Ngưng Hương vui mừng, cho rằng đường huynh muốn mở miệng, nàng vừa nhếch khóe miệng muốn cười thấy đường huynh đưa tay, từ trong nồi cơm lấy thêm cái bánh bao...

      Hóa ra vừa mới do dự là suy nghĩ có nên ăn thêm cái nữa sao?

      là hoàng đế vội mà thái giám gấp, Ngưng Hương nhịn nổi nữa ho khụ khụ.

      Từ Hòe có tật giật mình, vụng trộm giương mắt nhìn đường muội.

      Ngưng Hương lập tức hung hăng trừng mắt với cái, hướng về Tây viện nghiêng đầu vặn vẹo, tiếng động thúc giục , " nhanh ."

      Hiểu được khẩu của đường muội, Từ Hòe yên lặng cúi đầu, cắn miệng bánh bao lớn.

      Ngưng Hương chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng .

      Lý thị nhìn ra có chuyện đúng, bà để đũa xuống hỏi: "Hai huynh muội các con tỏ vẻ mặt gian giảo gì vậy?"

      Ngưng Hương làm sai chuyện gì, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm đường huynh.

      Ánh mắt phu thê Lý thị và Từ Thu Nhi đều nhìn sang Từ Hòe, ngay cả A Mộc cũng buông nửa bánh bao gặm xuống.

      Từ Hòe có cách nào giả bộ hồ đồ nữa, nhìn sang cha mẹ, tỏ ra hiên ngang : "Cha, nương, con muốn cưới Quản Bình làm tức phụ, nàng đồng ý với con rồi, hai người nhanh chọn ngày khai tiệc nâng ly ."

      Cuối cùng cũng ra, Ngưng Hương nhìn Từ Thu Nhi cái rồi cả hai đều cười.

      Từ Thủ Lương và Lý thị vẫn còn choáng váng, lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

      ~

      Sau khi ăn xong, Lý thị tự mình bưng cơm sang Tây viện, sau khi đuổi nữ nhi, cháu cùng cháu trai giả bộ hồ đồ muốn nghe lén ra khỏi cửa, bà tự mình vào phòng. Lần này Ngưng Hương cản đường muội nữa, bên người, ba người cùng nhau núp sau rèm cửa nghe lén.

      Sau khi Lý thị xác nhận tâm ý của Quản Bình, bà cao hứng cực kỳ, còn rất nhiều lời tán dương Quản Bình.

      Đối mặt với Lý thị, thái độ của Quản Bình so với người cùng vai vế dịu dàng hơn chút, bây giờ lại sắp trở thành con dâu của bà, nàng lại là dám tỏ ra mặt lạnh trước Lý thị, đột nhiên có chút câu nệ cúi đầu xuống, giọng : "Bá mẫu đừng như vậy, bá mẫu chê cháu ở bên ngoài trôi giạt khắp nơi lâu như vậy, là phúc khí của cháu mới đúng."

      Hai mẹ con tán dương lẫn nhau, cuối cùng lại nhắc tới hôn kỳ.

      Lý thị suy xét chu toàn, theo như người , đúng là trước khi cháu xuất giá mà cưới tức phụ cho nhi tử là rất thỏa đáng. Bà thấp giọng đạo lý này, sau đó cầm tay Quản Bình : " giờ trong tay bá mẫu nhiều bạc lắm, tổ chức tiệc rượu hay đặt mua đồ đều phải dùng tiền, tiền lễ chỉ sợ phải đành ủy khuất cháu trước..."

      Quản Bình căn bản để ý những thứ kia, nàng ngẩng đầu : "Bá mẫu, cháu..."

      Lý thị lắc đầu, cắt đứt lời nàng: "Cháu nghe ta trước , hai con heo nhà chúng ta sang năm sinh, nếu như may mắn sinh được vài con, nuôi đủ cái liền bán, bán xong có lẽ được khoảng mười hai lượng, sau khi xây xong phòng còn dư lại đều đưa cho cháu, coi như bổ sung tiền lễ, sau này lão đại kiếm được tiền hai vợ chồng son các con tự mình giữ lại tích góp , cần cho ta nữa. Bây giờ ta với bá phụ cháu thân thể còn khỏe mạnh, ra ruộng làm việc thành vấn đề, chờ sau này chúng ta già rồi các cháu hãy hiếu kính."

      Từng câu từng chữ đều là xuất phát từ nội tâm bà, là mẹ chồng ai tốt hơn được, hai mắt Quản Bình cay xè, nàng có thói quen làm nũng nên đành cúi đầu che dấu nước mắt.

      Lý thị nghiêng đầu nhìn chút, cười ôm người sắp là con dâu vào trong lòng, thỏa mãn cảm khái : "Nháy mắt cái mà ta có con dâu, còn là con dâu hiền trong trăm người có , bộ dạng xinh xắn , ra ruộng làm việc đều chịu khó so với ai khác... Hương Nhi cuối tháng 11 tổ chức lễ hỏi, nếu như cháu nguyện ý, tháng mười chúng ta bày tiệc rượu được ? Ta với bá phụ cháu vừa mới nhìn hoàng lịch, mùng chín tháng mười là ngày tốt lành, chỉ là còn tháng thôi nên có chút vội vàng..."

      "Cháu đều nghe theo ngài." Quản Bình tựa vào trong lòng trưởng bối, giọng có chút khàn.

      Có thể tới Từ gia, quả thực là được sống lại lần nữa, mọi người trong Từ gia đối tốt với nàng như vậy, cho dù làm tiệc rượu, nàng cũng nguyện ý sống cùng Từ Hòe.

      Lý thị vỗ vai tiểu nương, hôn kỳ quyết định như vậy.

      Hai mẹ con lại thêm mấy lời thân mật, Lý thị cười : "Ngày mai ta chuyến lên trấn , cháu cũng phải nhanh thêu đồ cưới. Đồ bên ngoài bá mẫu thêu giúp cháu, còn bên trong cháu phải tự mình thêu , dù sao người khác cũng nhìn thấy."

      Nữ công của Quản Bình còn khiêm tốn đôi chút.

      Bị trưởng bối trêu ghẹo, Quản Bình thẹn thùng cúi đầu.

      Lý thị cười ha ha bước xuống giường ra bên ngoài, ba tỷ muội Ngưng Hương nghe vậy vội vàng chạy về đông phòng.

      Lý thị hừ tiếng, tới đông phòng nhìn ba đứa , bà nhìn Ngưng Hương : "Trùng dương (lễ ngày 9/9) có lẽ Lục Thành tới đây, nếu đến ta chuyện này cho biết, mấy ngày nay công việc cần xử lý gấp rút nên ta qua nhà đưa tin. Đúng rồi Hương Nhi, cháu khéo tay, ngày thành thân cũng gấp, vậy cháu giúp tẩu tử tương lai của cháu trước , qua hết ngày vui của đại ca cháu chúng ta cùng nhau giúp cháu chuẩn bị."

      "Tẩu tử..." A Mộc cười hắc hắc.

      "Bá mẫu đổi cách xưng hô cũng nhanh ." Ngưng Hương giọng trêu ghẹo trưởng bối câu.

      Lý thị lộ ra nụ cười là đó là chuyện nên làm, sau đó bà liền sang phòng thương lượng cùng trượng phu .

      Nhà có hỉ , buổi sáng Ngưng Hương ở trong sân dạy đệ đệ viết chữ, giọng đều mang theo vui vẻ nhiệt tình, nhàng dịu dàng dễ nghe.

      Sân cách vách, Trương Bưu muốn kéo xe lừa chuẩn bị bồi tân thê tử về nhà lại mặt, đột nhiên nghe thấy giọng dịu dàng nhàng từ đâu bay tới, nghĩ đến chủ nhân của giọng này có bộ dáng xinh đẹp, bèn nhìn về phía đầu tường hai nhà xuất thần. Chỉ là cái nháy mắt, cưới tức phụ, nàng cũng phải lập gia đình ...

      Thê tử Liễu Chi của mới vừa từ phòng bếp ra liền nhìn thấy bộ dạng trượng phu thất thần vì nữ nhân nhà bên cạnh, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân nàng nên mới vội vàng kéo xe lừa, càng lộ ra vẻ có tật giật mình.

      Liễu Chi nhìn về phía Từ gia, thầm cắn răng.

      Trước đây nàng thường đến nhà biểu ca nên cũng biết Ngưng Hương. nương gia nào cũng đều thích đẹp, cũng thích so sánh với đồng bạn, Liễu Chi rất hâm mộ Ngưng Hương, hâm mộ nàng lớn lên trắng trẻo, hâm mộ nàng nàng có đôi mắt đẹp. Bắt đầu là hâm mộ, đến khi từ từ lớn tuổi hơn, nàng phát biểu ca cười với Ngưng Hương đặc biệt dịu dàng, gọi tiếng "Hương Nhi" lại càng dễ nghe, trong lòng nàng buồn phiền cực kỳ.

      Trương Bưu là biểu ca của nàng, cần phải đối với nàng tốt nhất, dựa vào cái gì mà thi thoảng biểu ca trách mắng nàng, nhưng đối với Ngưng Hương trước sau đều là dịu dàng?

      Biết được Ngưng Hương bán mình trở thành nha hoàn, Liễu Chi hết sức vui vẻ.

      ngờ năm nay nàng gả chồng, Ngưng Hương cũng trở về nhà, quả thực trời sinh là khắc tinh với nàng.

      Cho dù Ngưng Hương đính hôn với người khác, Liễu Chi vẫn thoải mái, nàng ngại tân hôn mới có ba ngày nên đành cứng rắn nhịn xuống.

      Nhưng lúc hoàng hôn khi từ nhà mẹ đẻ trở về, thấy trượng phu vừa mới xuống xe muốn qua Từ gia, Liễu Chi ép được lửa giận nữa, nhìn nhà cách vách cao giọng trách cứ: " phải chỉ là Chương gia nhờ chàng truyền lời sao, chàng cứ đứng đây hô tiếng được sao, cần gì nhất định phải qua đó gặp mặt?"
      Yên Hoa, Lim-0403, 13emap40 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :