1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 104:
      Edit: Hà

      Đại bá mẫu và đường muội đều bỏ hết rồi, còn lý do vì sao

      giường gạch trong phòng, nghĩ đến câu Lục Thành "cùng nàng ngủ ở đông phòng", mặt Ngưng Hương giống như bị thiêu cháy đến nơi.

      Cực thẹn thành giận, nàng ôm đệ đệ hung dữ trừng Lục Thành, "Chàng nhanh !

      biết xấu hổ nhưng nàng còn muốn mặt mũi!

      "A Mộc vẫn chưa đáp ứng ta." Lục Thành nhìn thẳng nàng, quang minh chính đại tỏ vẻ vô lại, giống như muốn kết hôn chính là A Mộc, phải là nàng.

      Cho dù biết nam nhân rất thích mình, nhưng Ngưng Hương vẫn bị làm nghẹn họng, giống như nàng cùng Quản Bình đứng cùng nhau, Lục Thành đột nhiên chạy đến, nàng tức giận đuổi Lục Thành, Lục Thành lại tới tìm Quản Bình, chỉ là bây giờ nàng tự mình đa tình đổi thành đệ đệ.

      Tức giận bộc phát, Ngưng Hương thiếu chút nữa dạy đệ đệ đừng để ý đến .

      Chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ đến hay kỳ tiện nghi vẫn là Lục Thành, Ngưng Hương lười nhìn , mím môi quay đầu về hướng cửa sổ.

      Lục Thành cười nhìn nàng, chút cũng sợ nàng vì loại chuyện như vậy tức giận với .

      Sợ cái gì? Rất nhanh nàng chính là tức phụ của mình.

      Ánh mắt rơi xuống người A Mộc, Lục Thành vô cùng tự quen thuộc ngồi vào đầu giường đặt gần lò sưởi, hai bắp chân dài khoác lên mép giường, hai chân dễ dàng dẫm đất. Vặn vẹo thân thể, tay trái chống giường, tay phải xoa bóp khuôn mặt trắng tinh của A Mộc, Lục Thành liếc qua tức phụ bởi vì động tác của mà hai gò má phiếm hồng, nở nụ cười, thấp giọng dụ dỗ A Mộc, "A Mộc có nguyện ý cùng tỷ tỷ dời đến nhà chúng ta ở ? Qua đó, A Nam và đệ có thể cùng nhau đuổi lừa cùng nhau thả ưng, khi chơi xong để tỷ tỷ của đệ giúp hai đứa cùng nhau tắm rửa, buổi tối lại kể chuyện xưa cho các đệ."

      Nghĩ đến chuyện đó hoàn mỹ.

      A Mộc bị lừa chyện thả ưng hấp dẫn, nhưng lại quan tâm chuyện khác hơn, ngửa đầu nhìn tỷ tỷ chút, thấp thỏm hỏi Lục Thành, "Tỷ tỷ trở thành nương A Nam, có thể càng thích hơn đệ hay ?"

      "Chuyện đó đệ nên hỏi tỷ tỷ của đệ." Lục Thành nhìn về phía người .

      A Mộc cũng nhìn sang.

      Thấy đệ đệ ngốc nghếch, Ngưng Hương cúi đầu, sờ đầu tiểu tử : " đâu, tỷ tỷ thích nhất là A Mộc, ai bằng."

      "Vậy buổi tối tỷ tỷ vẫn ôm đệ ngủ nhé, đệ muốn ngủ chung phòng với A Nam." A Mộc ỷ lại ôm lấy tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ bị A Nam cướp .

      Tiểu tử hỏi như vậy, Ngưng Hương nhịn được liếc Lục Thành cái.

      Đối diện ánh mắt sâu kín tựa như lửa của nam nhân, Ngưng Hương lập tức hối hận.

      "Tỷ tỷ..." A Mộc còn mong đợi câu trả lời.

      Mặt Ngưng Hương đỏ cực kỳ, nàng lúng túng gật đầu, nhưng lại dám nhìn Lục Thành nữa.

      A Mộc cười thỏa mãn, nghiêng đầu nhìn Lục Thành, "Vậy Lục đại ca cùng A Nam ngủ ở tây phòng, đệ cùng tỷ tỷ ngủ ở đông phòng, nếu được đệ đáp ứng để tỷ tỷ gả cho huynh." Hài tử năm tuổi, căn bản hiểu thành thân là thế nào, lại càng hiểu đại nam nhân nhanh chóng muốn cưới tức phụ là để buổi tối có thể ôm tức phụ ngủ cùng tấm chăn.

      Lục Thành ý tứ sâu xa cười, "Được, đều nghe A Mộc ."

      Để xuống bàn tay xoa nắn khuôn mặt A Mộc, lại lặng lẽ nhanh chóng chen vào dưới váy Ngưng Hương trong chăn.

      Ngưng Hương ngồi xếp bằng, hồ nháo như vậy, lập tức liền biến thành nửa dưới của nàng ngồi móng vuốt của . Đệ đệ ở trong ngực, tâm Ngưng Hương dường như muốn bay ra ngoài, nàng muốn ôm đệ đệ dịch chuyển sang nơi khác Lục Thành nắm chặt váy nàng, nếu nàng muốn , chỉ sợ váy bị kéo xuống.

      "Lục Thành!" Ngưng Hương mặt đỏ lên, thấp giọng khiển trách , trong giọng lại tràn đầy cầu khẩn.

      Lòng bàn tay Lục Thành hề động, nhưng bốn ngón tay thon dài lại thành , may đầu ngón tay đúng lúc ấn trúng địa phương phía dưới của nàng.

      nhàng chạm vào cái, Ngưng Hương cắn môi dưới.

      Hơi thở Lục Thành có chút loạn, lại chịu ngừng, nhìn A Mộc : "Vậy chúng ta định nhé, ai cũng cho đổi ý."

      A Mộc nghiêm túc gật đầu, duỗi bàn tay bé ra, "Ngoéo tay."

      Lục Thành tay trái chống giường, tay phải rời được, chỉ cười : " cần ngoéo tay, A Mộc kêu ta là tỷ phu, ta tin A Mộc."

      Ngưng Hương nóng nảy, vừa định đệ đệ đừng kêu tay Lục Thành dùng sức cái, nàng cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên.

      "Tỷ phu." A Mộc hắc hắc cười, cười cách ngờ nghệch.

      Lục Thành cũng cười, sợ đám người Lý thị để cho có nhiều thời gian, đành lưu luyến thu tay lại, lại nhéo khuôn mặt A Mộc.

      A Mộc kỳ quái lau mặt, nhìn chằm chằm tay : "Lục đại ca, tay huynh có nước..."

      Ngưng Hương thực muốn chết, nếu phải sau lưng nàng chính là vách tường, nàng trốn ra khỏi lòng bàn tay .

      "Lục đại ca hay ra mồ hôi." Lục Thành cười đến vô lại sung sướng, lúc đứng dậy còn thấp giọng dặn dò A Mộc, "Đừng cho người khác biết."

      A Mộc ngoan ngoãn gật đầu.

      Cuối cùng Lục Thành tiếc hận đưa mắt nhìn tức phụ của mình nũng nịu xấu hổ, đứng nhìn lát rồi mới kéo mành ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng bếp : "Bá mẫu, A Mộc đáp ứng cháu, vậy cháu về trước, ngày mai lại mời Nhị thẩm đến thương lượng cùng ngài chuyện bát tự."

      Lý thị ho khan khụ khụ, lúc bà ra còn trừng mắt với Lục Thành : "Hôm nay là tình huống đặc thù, sau này được tùy tiện vào khi người lớn chưa cho phép."

      Lục Thành ngoan ngoãn nhận sai, lúng túng gãi đầu : "Bá mẫu cháu sai rồi, do cháu nghe Nhị thẩm A Mộc muốn, cháu nhất sốt ruột liền đến đây nhanh, chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy."

      Sốt ruột cũng bởi vì quan tâm, Lý thị phải thực trách , lúc bà tiễn ra ngoài còn thấp giọng hỏi: "Để A Mộc qua đó được ? Cháu cùng các trưởng bối thương lượng chưa?" Đây cũng phải là chuyện .

      Lục Thành nghiêm mặt : "Bá mẫu yên tâm, nhà cháu do cháu làm chủ, hơn nữa Nhị thẩm và tam thẩm của cháu đều thích Hương Nhi, các thím ấy phản đối."

      Lý thị yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: "Trở về liền với bọn họ tiếng , thực quá khó xử, thôi muộn hai năm nữa rồi thành thân cũng được mà."

      Lục Thành cười dạ tiếng, để trong lòng.

      Đừng muộn hai năm, cho dù chỉ muộn hai ngày cũng muốn đợi.

      ~

      Tiễn Lục Thành xong, Lý thị quay trở về, vừa đến phòng bếp liền nghe giọng của nữ nhi, "Tỷ tỷ, Lục đại ca sao lời gì cũng dám vậy?"

      Ngưng Hương rủ mắt im lặng.

      Đâu chỉ là dám , còn dám làm...

      Nhưng bực nhất chính là người chịu thua thiệt chính là mình, bị gẩy hai cái liền...

      Cảm thụ được khác thường dưới váy, Ngưng Hương nhìn khuôn mặt nhắn của đệ đệ, toàn thân được tự nhiên, giọng dặn dò: "A Mộc rửa mặt , khóc lem luốc hết rồi."

      Lục Thành còn hồ nháo như vậy, trước khi thành thân nàng muốn gặp nữa!

      A Mộc ngoan ngoãn rửa mặt, Lý thị vào.

      Từ Thu Nhi lại đỏ mặt oán hận với bà: "Nương, Lục đại ca xấu, chúng ta đừng định ngày sớm, để sốt ruột , xem da mặt còn dày nữa , cái gì cũng đều được."

      Lý thị nhìn cháu còn ngượng ngùng, bà hết sức là xót xa : "Lớn lên da mặt dày lo cưới vợ được, đâu đại ca con, nếu như da mặt được nửa Lục Thành ta sớm ôm cháu." là tức Lục Thành vô lại, nhưng bà lại hâm mộ tiểu tử này có thể mang niềm vui đến cho cháu , bà là người từng trải, biết tiểu nương đều hay xấu hổ, nhưng trong lòng lại thích Lục Thành như vậy, vì mình cái gì cũng để ý.

      Từ Thu Nhi tuy chưa có người trong lòng, nhưng đối với chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, nàng nhìn sang tây phòng, hồi tưởng lại huynh trưởng giống như ốc sên trốn tránh Quản Bình, ràng thích lại dám ra, kém xa Lục Thành.

      giường gạch ở tây phòng, Quản Bình cúi đầu thiêu thùa may vá, nghe thấy giọng hai mẹ con Lý thị, chẳng biết tại sao nàng lại ngẩng đầu nhìn tấm mành trước cửa.

      Chỗ đó giống như vẫn còn bàn tay của nam nhân, lòng bàn tay còn nâng quả táo đỏ.

      Có lẽ số mệnh định, thời điểm Từ Hòe đưa nàng thể nhận, tại có thể lại chết tâm.

      ~

      Hai nhà đều đồng ý, bát tự cũng thông qua, Phan thị đến nhà Ngưng Hương lấy thiếp canh, thuận tiện thương lượng ngày cùng Lý thị, "Chúng ta xem qua mấy ngày, nhưng mười hai tháng tám là tốt nhất."

      Hôm nay là đầu tháng tám, Lý thị kinh ngạc : "Vội như vậy sao?"

      Phan thị hướng về Tây viện hơi hất cằm, trêu ghẹo cháu trai nhà mình : "Hương Nhi tốt như vậy, lão đại chúng ta chỉ sợ nửa đường xảy ra biến cố gì khiến Hương Nhi ghét bỏ muốn gả cho , cho nên sớm định chút."

      Lý thị suy nghĩ chút, khuyên nhủ: "Sau mười lăm có ngày nào tốt nữa ?"

      Dù sao hai nhà cũng định ước liền tính kết thành quan hệ thông gia, ngày lễ ngày tết Lục Thành phải tặng lễ mới được. Sắp tới lại gần trung thu, nếu lễ đính hôn tổ chức trước đó, Lý thị sợ có người Từ gia bọn họ có chủ tâm muốn lấy thêm phần quà của Lục gia.

      Lục gia chọn ngày trước lễ ở là bởi vì muốn đưa thêm phần quà tặng, đoán được điều Lý thị băn khoăn, Phan thị cười : "Hương Nhi là nương tốt trong trăm người mới có , gả cho lão đại vốn ủy khuất, những thứ này đều nên như vậy, tẩu tử cũng đừng khách khí với chúng ta, mọi người cứ chuẩn bị , ngày mười hai chúng ta mời toàn bộ người trong nhà tới tặng lễ."

      Đính hôn cần náo nhiệt, nhà mời toàn bộ nhà trai ăn bửa ăn ngon là được, lúc thành hôn mới phải làm yến tiệc đãi khách.

      Đây là phần tâm ý Lục Thành dành cho cháu , Lý thị cười ha ha đáp ứng.

      Ở phủ Thái An tập tục đính hôn cũng khác gì mấy, đều là nhà trai đưa bốn hộp lễ, hai hộp đồ trang sức đeo tay, hai hộp vật liệu may mặc. hộp đồ trang sức đeo tay phân làm bốn dạng, lược, trâm, khuyên tai cùng vòng tay, người phú quý đưa đồ trang sức đeo tay tốt, vàng , bạc trắng, phỉ thúy hay gì đó, có tiền đưa mạ vàng, mạ bạc, hay cho dù đủ bốn dạng nhưng ít nhất cũng phải có thứ mạ vàng để trưng lên. Vật liệu may mặc hai hộp, bình thường chính là nguyên liệu dùng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, đều gom đủ.

      Lục Thành mua nổi vàng ròng, đồ trang sức đeo tay chuẩn bị đặt mua mạ vàng, còn xiêm y liền chọn vải mịn.

      còn chưa kịp mua Hứa thị và Lục thị đều đến đây.

      Lúc đó Lục Thành ở phía đông xây nhà, có mời mười sáu người trong thôn làm giúp, cần cấp tiền công, mỗi ngày cho cơm là được, người trong thôn xây phòng đều như vậy. Nghe muội muội ở cửa lớn kêu thím và đến đây, Lục Thành cùng nhóm người làm lên tiếng chào hỏi, quay đầu lại kêu hai người đệ đệ chuẩn bị ra cửa đón người.

      Lục Định để cái xẻng xuống, lau mồ hôi liền đứng lên.

      Lục Ngôn làm bộ nghe thấy, Lục Thành lại hô tiếng, mới vui vẻ gì tới.

      Ca người vừa tới cửa, vừa lúc hai chiếc xe la ngừng lại.

      Màn xe màu đen chính là Hứa gia, Lục tám tuổi lộ đầu ra trước, hướng về ba đường ca tươi cười.

      Lục Ngôn lập tức tiến lên ôm tiểu đường muội xuống, lúc xoay người hướng về xe la của liếc qua, thấy chỉ mỗi mình Lục thị đến đây, Lục Ngôn hừ tiếng. Biểu muội điệu bộ kia, có bản lĩnh nàng cả đời cũng đừng đến nữa .

      Lục biết trong lòng Nhị ca mắng người, nàng tránh khỏi tay , chạy tìm cháu trai ngồi ở bên cạnh đống cát chơi.

      "A Nam nhớ ?" Lục nâng váy ngồi xổm xuống, cao hứng hỏi.

      A Nam nhìn nàng im lặng, tay bốc cát, tay kia đắp cát, có hình có dáng vỗ vỗ. Dù sao lâu gặp, thời gian dài gặp nhưng hài tử vẫn còn sợ người lạ, nếu A Nam nguyện ý chơi cùng .

      Lục tức giận chút nào, nàng cười giúp bé đắp cát.

      Lục thị thấy vậy nhíu mày giáo huấn: "A lớn rồi đừng nghịch cát nữa, đừng để váy bị dơ."

      "Dơ giặt là được thôi mà." Lục giống như cợt nhả với .

      A Nam nghiêng đầu nhìn nãi nãi, nhìn xong rồi lại xoay qua chỗ khác tiếp tục tự chơi, cái loại ánh mắt đó ràng nhìn thấy nhưng lại thèm đếm xỉa, ràng là học theo nhị thúc của . Lục thị thèm so đo cùng tiểu hài tử, ánh mắt chuyển hướng sang đứa cháu trai thứ hai trong mắt chỉ có thím , hung hăng liếc cái.

      Lục Ngôn kỳ ghét , bao nhiêu chuyện như vậy chỉ cảm thấy quá phức, đoán được hai vị trưởng bối đến đây là vì chuyện của đại ca, bèn gọi Lục Định tiếp tục làm việc.

      Lục và A Đào ở bên ngoài dỗ A Nam, Lục Thành mời các trưởng bối vào trong nhà, Lục thị, Hứa thị đều dẫn theo nha hoàn, lúc này hai nha hoàn đều ôm theo bốn hộp lễ vật.

      "Xem ra chúng ta có cùng ý." Lục thị cười nới với tam tẩu.

      Hứa thị thích chuyện với Phan thị, nhưng Lục thị cũng chuyện rất hợp ý, bà nhìn Lục Thành cái vui mừng : "Lúc lão đại cưới nương A Nam tiệc mừng đều kịp xử lý tốt, ngoại trừ lễ kính trà chúng ta cũng có gì cho nương A Nam, lần này cháu cưới Hương Nhi, cũng thể qua loa như vậy được."

      "Tam tẩu gặp qua nương Từ gia?" Lục thị tò mò hỏi.

      Hứa thị gật đầu, lập tức khen Ngưng Hương hết lời.

      Lục thị dù sao vẫn tín nhiệm ánh mắt Hứa thị, mặc dù có chút bất mãn cháu trai trước khi đính hôn mời nàng nhìn, bây giờ cũng lười so đo, sau khi vào nhà chỉ bốn hộp lễ vật mình mang đến, nghiêng đầu nhìn Lục Thành : "Trong lòng ngươi coi ta là , nhưng ta lại xem ngươi là cháu trai, nếu Từ nương tốt như vậy, lễ đính hôn chúng ta cũng thể quá keo kiệt, tình cảnh nhà ngươi eo hẹp, giúp ngươi chuẩn bị xong, đến lúc đó phái người đưa qua ."

      Lục Thành mở miệng muốn cự tuyệt, Lục thị hừ : "Đừng khách khí với ta, đồ phải là đưa cho ngươi, là cho cháu dâu ta, tương lai lão nhị hay lão tam thành thân cũng giống vậy thôi."

      Đại ca đại tẩu sớm, trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ bọn chúng, nàng giúp đỡ lo liệu sao được.

      Lục Thành còn muốn cự tuyệt, Hứa thị đưa tay ý bảo câm miệng, bà cùng em của chồng thương lượng: "Nếu như theo muội , vậy ta mang bốn hộp lễ này có đất dụng võ rồi? Như vậy , ta đưa hai hộp đồ trang sức đeo tay, muội đưa hai hộp vải, còn dư lại cứ đặt trong nhà, lần tới có lễ lớn chúng ta cần tặng nữa, những vật khác để lão đại tự mình chuẩn bị."

      Lục thị vui vẻ đáp ứng.

      Lục Thành dở khóc dở cười, với hai vị trưởng bối: "Tam thẩm, , hai người đều cầm về , Hương Nhi biết hoàn cảnh nhà cháu, đưa cái gì nàng cũng ghét bỏ..."

      "Ngươi nghe chúng ta , lại phải là đưa riêng cho ngươi, lão nhị hay lão tam đều vậy thôi, đến lúc đó chúng ta cho tức phụ lão nhị và lão tam, Hương Nhi nhìn thấy trong lòng nghĩ ngợi gì sao?" Hứa thị lần nữa cắt đứt lời cháu trai , để cho cháu trai tỏ ra khách khí với các nàng, xong liền thẳng ra ngoài, cười : "Ta qua gặp nhị thẩm cháu, Xảo Nương, muội hay ?"

      "Cùng nhau ." Lục thị do dự liền theo, nàng muốn gặp nhị tẩu, nhưng nàng nhớ hai đứa cháu .

      Đảo mắt hai người liền thấy bóng dáng.

      Lục Thành nhìn tám hộp lễ vật đặt giường gạch, biết khước từ được, thầm quyết định về sau phải cố gắng kiếm tiền, chờ sau này đường đệ, đường muội, biểu đệ, biểu muội cưới vợ lập gia đình, cùng Ngưng Hương cũng đưa phần hậu lễ.

      Buổi trưa sau khi cả đại gia đình dùng xong cơm, Lục thị và Hứa thị liền .

      Lúc này Phan thị mới gọi cháu trai vào, cười khổ : "Trong nhà Nhị thẩm có nhiều tiền..."

      Trưởng bối vừa mở miệng Lục Thành cũng biết bà muốn gì, lập tức xen vào : "Nhị thẩm đừng nữa, chúng ta ở cửa trước cửa sau với nhau, ngài cùng nhị thúc biết giúp chúng cháu bao nhiêu, nếu thím còn vậy nữa chính là coi chúng ta như người nhà rồi."

      Thấy cháu trai chê nàng nghèo, trong lòng Phan thị có chút vui vẻ, tam thẩm hay cũng đều tặng lễ, bà tuy muốn cho nhưng lại có gì. Nhi tử đọc sách tốn tiền, sau này khi thi tú tài còn phải dùng tiền rất nhiều, bà quả thực có cách nào động vào mấy lượng bạc trong nhà vất vả mới tích góp được.

      Buổi tối trở mình trằn trọc ngủ được, bà giọng chuyện với trượng phu: "Ông xem, sau khi Hương Nhi gả đến có thể ghét bỏ ta ?"

      "Ghét bỏ bà vì cái gì? Nếu có ghét bỏ cũng là ghét bỏ ta." Lục Trọng An ôm lấy thê tử khác thường, có chút áy náy, "Trách ta có bản lãnh, để bà sống trong quang cảnh qua đeo vàng đội bạc qua ngày." Tam đệ học vấn tốt, kỳ nghệ lại cao siêu, mặc dù ở rể cũng có người dám xem thường . Em rể có cửa hàng gia truyền, là phú hộ nổi danh ở trấn , có hai nhà thân thích như vậy, thê tử ngẫu nhiên khó tránh khỏi áp lực.

      " bậy bạ gì đó, như chúng ta bây giờ rất tốt." Phan thị cọ xát trong ngực trượng phu, chân tâm ý , "Quên , chúng ta thèm so đo với bọn họ nữa, lão đại phải là người ngại bần nông phú quý, Hương nhi cũng phải, là do ta cho nàng được thứ đồ tốt, tương lai Hương Nhi có thai sinh con, ta ở gần chăm sóc nàng nhiều hơn, đền bù tổn thất chút vậy."

      "Có người thím tốt như vậy, người khác cầu còn được, ai dám ghét bỏ?" Lục Trọng An hôn lên khuôn mặt mềm mại của thê tử, đột nhiên hào hứng.

      Phan thị ngại ngùng chút, rất nhanh chỉ còn lại những tiếng hừ nhàng, lòng cùng trượng phu ân ái, đâu còn tâm trạng lo lắng tới những chuyện khác?

      Đến ngày ước hẹn, Phan thị thay bộ quần áo mới, dẫn người Từ gia tặng lễ.

      Đến đây, Lục Thành cùng Ngưng Hương chính thức đính hôn.
      Yên Hoa, Lim-0403, 13emap39 others thích bài này.

    2. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      sắp dc ăn thịt rùi! Chúc mừng a! Hi vọng có thịt ngon chia sẻ cho ng đọc, hihi
      misa thích bài này.

    3. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      cuối cùng Lục Thành cũng sắp cưới hương nhi ,hi vọng Quản Bình Và từ Hòe cũng có đc kết quả tốt
      misa thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 105:
      Edit: Hà

      Ngày mười hai tháng tám qua, lễ đính hôn của hai nhà đều trôi qua rất thuận lợi, ngay hôm sau đột nhiên Chương Mãn tới đưa lễ Trung thu cho cháu trai và cháu .

      Bình thường đều là tiểu bối đưa lễ cho trưởng bối, nhưng hai nhà bọn họ có xích mích , Chương Mãn đoán cháu mình tới nhà, nên ông chủ động tới thăm bọn .

      Ngưng Hương nghe tiếng cữu cữu gọi mình, nàng mới đột nhiên nhớ tới chuyện.

      Nàng cùng Lục Thành đính hôn, nhưng quên thông báo cho cữu cữu.

      phải trong lòng nàng người cữu cữu này, ra là do Lục Thành tổ chức lễ quá gấp, đầu tháng hai người vừa mới định lập tức xin cưới. Ngưng Hương vốn nghĩ nhanh nhất cũng phải tháng chín, kết quả Lục Thành như hồn thúc giục phải làm trước lễ trung thu, cho nên mấy ngày này Ngưng Hương mãi lo ứng phó với Đại bá mẫu và đường muội liên tục trêu ghẹo, nhất thời nhớ tới cữu cữu bình thường ít qua lại.

      "Hương Nhi, vừa rồi có người với ta, hôm qua cháu đính hôn?"

      Chương Mãn đến mình, trước khi xuống xe liền hỏi ngay cháu , vẻ mặt thể tin được.

      Ngưng Hương có chút chột dạ, rũ mắt ấp a ấp úng giải thích: "Chuyện đó, cữu cữu, cháu, đầu tháng vừa rồi hai nhà mới bàn bạc, cháu ngờ trưởng bối hai bên lại đồng ý tổ chức gấp như vậy, nên cháu chưa kịp thông báo cho cữu cữu tiếng."

      Quả nhiên là đính hôn .

      Trong lòng Chương Mãn tràn đầy chua chát.

      Ông trách trong lòng cháu ngoại có người cậu ruột là ông, mà chỉ tự trách mình làm cữu cữu tốt, mới để cho cháu bỏ quên mình.

      " sao, mau cho cữu cữu biết, là hán tử nhà ai?." Lộ ra nụ cười miễn cưỡng, Chương Mãn sờ đầu cháu trai, theo cháu cùng vào trong nhà.

      Phía bên đông viện, Lý thị thấy ông đến đây liền bĩu môi, nhưng lại xỉa xói gì đến Chương Mãn như mọi khi nữa.

      Vừa vào phòng, Chương Mãn mới biết được qua hai tháng này trong nhà cháu xảy ra rất nhiều việc, giúp đỡ nương chạy nạn, vườn trái cây thu hoạch kiếm tiền, còn đính hôn cùng với quản của vườn trái cây đó. Mặc dù đối với thân phận Lục Thành góa vợ ông cũng có chút thành kiến, nhưng sau khi nghe ra cháu đối người ta rất mực hài lòng, còn khẳng định phu thê Từ Thủ Lương giúp đỡ kiểm tra rồi, vậy nên Chương Mãn mới có ý khuyên cháu ngoại nữa.

      "Ngày nào thành thân?" Sau khi hiểu ràng hết thảy mọi chuyện, Chương Mãn từ ái hỏi cháu , " cho cữu cữu biết , cữu cữu tự mình đến."

      Chuyện cho tới bây giờ ông cũng coi như hiểu, thê tử cùng cháu thể nào thân thiện với nhau được nữa, nếu như mang theo thê tử khiến cho cả nhà cháu ngột ngạt cách vô ích, bằng tự ông đến, quan hệ hai nhà người trong thôn cũng đều biết, ông sợ bị người khác chê cười vài câu.

      Ngưng Hương nhìn vạt áo cữu cữu, giọng : "Hai mươi tám tháng mười này là ngày ăn hỏi."

      Trong thôn việc xử lý hỉ đều như vậy, thời điểm tổ chức lễ đính hôn rồi hẹn ngày ăn hỏi, tới ngày ăn hỏi lại định ngày thành thân.

      Chương Mãn gật đầu, tiếp tục tán gẫu vài câu rồi đột nhiên biết vì sao, ông lại chủ động đến chuyện nhà mình, "Biểu ca cháu đầu tháng này phải phủ thành, hai ngày nữa phải tập trung ở trường, cũng biết lần này có thi đậu hay , nếu đậu nhà chúng ta năm nay có hai chuyện vui rồi."

      Ngưng Hương nghĩ đằng nẻo, nàng vài câu cát tường với biểu ca, cũng cáo trạng cùng cữu cữu chuyện biểu ca đối với nàng. Người cả đời qua lại với nhau, cần phức tạp.

      Buổi trưa Ngưng Hương với Lý thị, nàng ở Tây viện tự nấu cơm, muốn giữ cữu cữu ở lại dùng bữa trưa rồi mới về.

      Sau khi ăn xong Ngưng Hương dẫn đệ đệ đưa tiễn cữu cữu.

      Chương Mãn vừa vừa cười với cháu : "Tháng chín niêm yết bảng, biểu ca cháu nếu là đậu tú tài, cữu cữu tới đón các cháu qua đó ăn mừng."

      Ngưng Hương lắc đầu, thẳng lời trong lòng với trưởng bối, "Cữu cữu, cháu cùng mợ và biểu ca, biểu muội trời sinh hợp tính, bọn họ thích cháu, cháu cũng muốn thấy bọn họ, cho dù lấy lệ cũng muốn. Sau này cữu cữu muốn tới thăm cháu cùng A Mộc , chỉ mình ngài đến là được, còn biểu ca và mợ, bọn họ có việc nhờ cháu cháu giúp, vậy nên chuyện biểu ca nếu được đề tên lên bảng vàng cháu cũng chạy tới thơm lây, ngài cần phải hao tâm tổn sức tác hợp cho chúng cháu nữa."

      Chương Mãn hoảng sợ nhìn chằm chằm cháu .

      Ngưng Hương dịu dàng cười tiếng, khoác cánh tay cữu cữu về hướng xe lừa, thấp giọng : "Cháu chỉ nhận mình cữu cữu, nếu cữu cữu trách cháu, sau này ngài có thể đến thăm cháu nhiều hơn."

      Giọng mềm mại, nhưng là quyết tâm đoạn cửa với nhà mình.

      Chương Mãn trong lòng là thứ cảm xúc gì, ông vỗ vai cháu , sau lại ôm lấy cháu trai, bóng lưng đơn đánh xe rời .

      Ngưng Hương đứng ở cửa đưa mắt nhìn cữu cữu, cúi đầu nhìn đệ đệ, ánh mắt bình thản.

      Nàng cùng cữu cữu cứ như vậy mà qua lại, nếu như đệ đệ trưởng thành, cùng tức phụ muốn tiếp tục lui tới nhà cữu cữu, nàng cũng quản.

      Hôm trước vừa tiễn Chương Mãn, ngay ngày hôm sau Lục Thành lại tới đưa quà tặng lễ.

      Đây cũng là lần đầu tiên lấy danh nghĩa con rể tới cửa.

      Vốn là nam nhân tướng mạo tuấn lãng hơn người, hôm nay còn cố ý mặc bộ đồ mới vải mịn, cười rộ lên khiến cặp mắt hoa đào càng nhìn càng đẹp, Từ Thu Nhi nhìn thấy cũng nhẫn tâm mắng nghịch ngợm nữa.

      "Sao chỉ mình cháu đến đây, A Nam đâu?" Lý thị mời người vào nhà, có chút mất hứng , mặc dù A Nam để cho bà ôm, nhưng tiểu tử lớn lên quá mức dễ thương, xa xa có thể nhìn bé khoe mẽ cùng cháu , Lý thị cũng cảm thấy rất vui mừng.

      "Cháu có gọi, nhưng cứ mãi chơi đùa chỗ đống cát trước nhà, gọi chịu ." Lục Thành bịa chuyện .

      cố ý mang A Nam theo.

      Trước kia mang A Nam đến là vì có thể lại lại bình thường giữa hai nhà, tại thành quan hệ thông gia, sau khi thành thân còn dễ , chứ chưa thành thân mà cứ đem nhi tử con "vợ trước" tới cho vị hôn thê ôm, Lục Thành sợ Từ Thủ Lương lại mất hứng, cũng lo lắng thôn dân hai bên hiểu lầm coi trọng Ngưng Hương, trước khi thành hôn có chủ tâm ôm nhi tử đến đây để ra oai phủ đầu với Ngưng Hương.

      Lý thị cũng đoán được tâm tư của , bà suy nghĩ chút cũng cảm thấy lời đồn đãi nhảm nhí vẫn nên kiêng kỵ chút ít, bởi vậy nên càng hài lòng với Lục Thành hơn, bà thở dài : "Mà thôi, tạm thời phải để A Nam chịu ủy khuất chút vậy, sau khi thành thân có thể ngày ngày ở cùng Hương Nhi rồi. Đúng rồi, bình thường cháu thích ăn món ăn? cho bá mẫu, buổi trưa bá mẫu làm cơm cho cháu ăn."

      Đến tặng lễ, buổi trưa nhất định phải ăn tại nhà.

      Lục Thành cười cần khách khí, ăn gì tùy tiện là được, thấy chịu , Lý thị liền quyết định tự mình mua thức ăn, trước khi còn dặn dò nhi tử Từ Hòe chiêu đãi khách tốt, sau đó lại gọi Từ Thu Nhi đến, thấp giọng dặn dò: "Quan sát kĩ chút, cho Lục đại ca ngươi sang Tây viện."

      Đính hôn là đính hôn, quy củ vẫn phải tuân theo, nếu như Lục Thành là người thành hiền lành, bà có thể nguyện ý nhắm mắt làm ngơ, để cho hai người có cơ hội trò chuyện, nhưng Lục Thành da mặt dày như thế, lá gan cũng , Lý thị lo lắng cho cháu mình ngốc nghếch bị chiếm tiện nghi.

      Từ Thu Nhi cười hì hì đáp ứng.

      Hai huynh muội người ở Đông viện chuyện với Lục Thành, người ở trong sân thêu thùa may vá đề phòng . Lục Thành sợ Từ Thu Nhi, nhưng kiêng kỵ Từ Hòe, bởi vậy cứ bách bộ từ sân trước ra sân sau, cứ thế nhưng tìm được cơ hội gặp người . Ngóng trông Ngưng Hương nhớ chủ động ra gặp , ý niệm trong đầu vừa xuất liền cười khổ, Hương Nhi hay thẹn thùng, trốn còn kịp lấy gì gặp đây.

      Càng thấy càng nhớ, Lục Thành kìm nén lửa giận trong bụng, làm bộ chơi với A Mộc, sau đó lặng lẽ dặn dò tiểu tử giúp đỡ truyền lời.

      A Mộc rất ưa thích tỷ phu này, sau khi ăn xong bèn ngoan ngoãn truyền lời, "Tỷ tỷ, Lục đại ca buổi tối ngày mười lăm ở trấn có hội đèn lồng, huynh ấy chúng ta cùng đại ca xem, sau đó khi vào trong trấn huynh ấy tìm tỷ."

      Ngưng Hương mặc dù nửa ngày ra khỏi phòng, nhưng nàng biết Lục Thành rồi, nàng hiểu cho dù với đệ đệ nàng cũng vô dụng, chỉ đành mắng Lục Thành vài câu ở trong lòng. Chỉ bằng lần trước đối mặt với đệ đệ và nàng mà vẫn giở trò trêu ghẹo, vậy nên cũng đừng hy vọng lần này nàng ngoan ngoãn nghe theo lời , dù sao đợi được người cũng tự trở về.

      Tỷ đệ hai người còn thầm to cách vách phòng bên, Từ Thu Nhi cũng thầm cùng huynh trưởng, "Đại ca, rốt cuộc huynh còn thích Quản tỷ tỷ hay ?"

      Từ Hòe đưa lưng về phía nàng, nằm ở giường nghỉ trưa, lên tiếng.

      lên tiếng chính là cam chịu, Từ Thu Nhi lập tức hiểu ra, tới gần giọng khuyên nhủ: "Đại ca, huynh thích phải ra, huynh..."

      "Ta rồi, nhưng nàng đồng ý."

      muốn nghe muội muội hết lần này đến lần khác càu nhàu, Từ Hòe buồn bực .

      "Sao, huynh khi nào?" Từ Thu Nhi vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, đẩy đẩy bả vai huynh trưởng, ý bảo ngồi dậy .

      Từ Hòe là nghẹn khổ gần chết, vốn miễn cưỡng có thể nhịn, gần đây nhất Lục Thành lại thuận lợi cầu hôn đường muội, mỗi khi đến Từ gia mặt mày hớn hở, hai bên nhất thời đối lập, ngực Từ Hòe giống như bị cục bông chận lại, đè nén đến nỗi phải giận chó đánh mèo với Lục Thành, càng nhìn Lục Thành tươi cười liền phiền chán. Bây giờ muội muội lại chủ động nhắc tới chuyện này, Từ Hòe mặt nhăn nhó trầm mặc lát, tình hình đơn giản ngày đó.

      Từ Thu Nhi khỏi dậy lên đồng tình với ca ca của mình.

      Lục Thành theo đuổi đường tỷ, giống như con sói đói đuổi theo con thỏ, người đuổi theo vừa giảo hoạt lại da mặt dày còn bá đạo, người bị đuổi nhu nhược vô cùng, tự nhiên làm ít công to. Đến phiên huynh trưởng, huynh trưởng có tốn nhiều tâm tư như Lục Thành, hết lần này tới lần khác lại thích Quản Bình, người vừa nghiêm túc vừa thận trọng còn có công phu, việc nhất thời giống nhau.

      Từ Thu Nhi cũng thích Quản Bình, hiếm khi ca ca thích người khác giới, nàng liền muốn giúp ca ca phen.

      "Ca ca, huynh nên học theo Lục đại ca ít , lúc trước tỷ tỷ cự tuyệt nhiều lần, cứ nghe, vẫn luôn tiếp tục nghĩ cách đến gần tỷ tỷ, từ từ phải dụ được tỷ tỷ sao? Huynh cũng phải cố gắng mấy lần, có lẽ Quản tỷ tỷ đáp ứng." Từ Thu Nhi thọt bả vai huynh trưởng, thành chuyện với nhau, mắt hạnh ướt át cơ trí cực kỳ, "Huynh nghĩ chút , các nương da mặt ai cũng đều mỏng, nào có chuyện huynh mới lần người ta đáp ứng liền? Thận trọng mấy lần mới bình thường."

      Từ Hòe nhìn sang muội muội, đột nhiên cảm giác lời của muội muội giống như có chút đạo lý.

      Nhưng vừa nghĩ tới Quản Bình mặt lạnh như băng, lúc cùng nhau ăn cơm cũng chưa từng coi trọng , Từ Hòe liền còn sức lực chiến đấu.

      Nếu như Quản Bình cũng dịu dàng như đường muội, đương nhiên dám.

      Từ Thu Nhi thấy biến ảo ngừng, ràng mò ra chủ ý, suy nghĩ chút nàng cười : "Trung thu hàng năm ở trấn đều có hội đèn lồng, năm nay đại ca dẫn chúng ta xem, đường khung cảnh tối lửa tắt đèn, đại ca tìm cơ hội hỏi lại. Nếu Quản tỷ tỷ đồng ý tốt, còn xung quanh đen như mực, đại ca cũng cần sợ người khác biết mình xấu hổ, đúng ?"

      Từ Hòe tâm động nhưng vẫn còn do dự.

      Thấy có tiền đồ, Từ Thu Nhi đánh cái, vừa nằm xuống mép giường bên kia vừa hừ : "Được rồi, cứ quyết định vậy , muội cho tỷ tỷ, rủ nàng xem đèn, Quản tỷ tỷ nhất định cũng . Đại ca, đây là cơ hội ngàn năm có , muội nhiều nhất cũng chỉ giúp huynh đến đây thôi, huynh nắm bắt cứ chờ Quản tỷ tỷ bị người khác cướp !"

      chữ "cướp" vừa ra, trong đầu Từ Hòe đột nhiên lên khuôn mặt tuấn lãng của Lục Ngôn.

      Để cho huynh trưởng có thời gian quyết định, Từ Thu Nhi liền chạy sang Tây viện, đuổi A Mộc , nằm sấp giường khuyến khích đường tỷ cùng xem đèn.

      Ngưng Hương cho rằng nàng là thuyết khách của Lục Thành, kiên quyết chịu đáp ứng.

      Từ Thu Nhi đống lời hay ý ngọt, thấy đường tỷ vẫn chịu mở miệng, nàng thể ra tình hình.

      Ngưng Hương ngây ngẩn cả người, đường huynh lại thích Quản Bình sao?

      người là ám vệ do Hầu phủ tỉ mỉ bồi dưỡng, người là hán tử luôn giữ khuôn phép nông thôn, Ngưng Hương chưa bao giờ đem hai người này ghép lại với nhau.

      Nhưng bây giờ Quản Bình phải là ám vệ nữa, nàng ta cũng giống như nàng, còn bất kỳ gánh nặng nào nữa.

      Vì hôn nhân đại của đường huynh, Ngưng Hương cắn môi, lặng lẽ đưa cho đường muội ánh mắt tán đồng. Còn về phần Lục Thành, nàng luôn luôn cùng đường muội chỗ, để cho có cơ hội làm chuyện xấu là được, Lục Thành tuy xấu, nhưng cũng thể nào ở trước mặt đường muội mười ba tuổi bắt nạt nàng.

      Hai tỷ muội sau khi thương lượng xong, Từ Thu Nhi tìm huynh trưởng báo tin mừng, Ngưng Hương tây phòng, cười nhìn Quản Bình luyện tập thêu hoa : "Đêm mai ở trấn có hội đèn lồng, chúng ta cùng xem nhé? nhiều năm chưa ta vẫn chưa được xem, rất hoài niệm."

      Lỗ tai Quản Bình tuy nhạy bén nhưng lại nghe thấy lời hai tỷ muội to với nhau, nàng ngẩng đầu đáp ứng, "Được."

      Tiểu nương muốn ngắm đèn, nàng ở bên cạnh phòng thủ, miễn cho các nàng bị người xấu khi dễ, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi đều là mỹ nhân, rất khiến nhiều người nhớ thương.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040337 others thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      sắp thêm 1 cặp thành đôi rồi, hihih
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :