1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Mong rằng Tố Nguyệt kiếp này có kết thúc tốt :4::4:
      Suuuly thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      hy vọng có cái kết tốt đẹp cho TN, cg là ng đáng thương ah

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 13


      Có giao tình lần trước nhờ xe, lần này Lục Thành đề nghị đưa các nàng trở về, Ngưng Hương cùng Lý má má cũng khách sáo nữa, cảm kích lên xe.

      "Đây là A Nam à?" Lục Thành ở phía trước đánh xe, Lý má má nhìn bé trai trong lòng A Đào xinh đẹp lạ thường, thuần thục trêu chọc . Bà sống đến từng tuổi này rồi, từng dỗ dành trẻ con cũng rất nhiều, nên việc làm quen với đứa trẻ sớm thuận buồm xuôi gió.

      A Nam lại dễ bị dụ, thân thể nho rúc vào trong lòng A Đào, nhìn Lý ma ma chút, nghiêng đầu qua, đôi mắt to nhìn chằm chằm tà áo của A Đào, qua lát mới lặng lẽ liếc nhìn Ngưng Hương ở phía đối diện.

      Trong nhà của nàng có đứa em trai chín tuổi, nên Ngưng Hương cực kì thích trẻ con, huống chi A Nam có khuôn mặt nhắn trắng non mềm khả ái như vậy, cho nên sau khi lên xe Ngưng Hương liền vẫn nhìn chằm chằm vào A Nam. Lúc này thấy hình như cậu nhóc có chút hứng thú đối với mình, Ngưng Hương kìm lòng được nở nụ cười, nửa người khẽ nghiêng về phía trước, ôn nhu hỏi , "A Nam mấy tuổi thế?"

      A Nam hai tuổi, nhưng tháng sau mới đến sinh nhật, đương nhiên nghe hiểu loại vấn đề này. Nhưng cậu nhóc hiển nhiên có chút thích Ngưng Hương, lúc Ngưng Hương hỏi bé, bé chỉ hơi nhích vào trong lòng , cũng có dời ánh mắt , con mắt đen bóng sáng lóng lánh nhìn chằm chằm ... Môi Ngưng Hương nháy mắt.

      A Đào cũng phát , kinh ngạc hỏi: "Môi của Từ tỷ tỷ sao bị thương thế?"

      Lục Thành nghe, nhịn được quay đầu lại.

      Ngưng Hương thấy cũng nhìn chằm chằm môi của mình, mặt nóng lên, lúng túng : "Tối hôm qua lúc ăn cơm cẩn thận cắn phải ..."

      A Đào cười hắc hắc, "Muội có nghe Nhị ca cắn môi là vì thèm ăn thịt, Từ tỷ tỷ ăn nhiều hai cân thịt là được rồi."

      Tiểu nương cách hoạt bát, Ngưng Hương cũng nở nụ cười.

      Lý má má ngó ngó A Nam, hỏi Lục Thành: "Các ngươi sáng nay lại vào thành à?" Hài tử như vậy sao chịu nổi đường xa xóc nảy chứ.

      Lục Thành biết băn khoăn của bà, vội : " phải, tới hôm qua rồi." tuy muốn đón nàng về nhà, nhưng cũng thể để ý thân thể A Nam .

      Lý má má gật gật đầu, chỉ là nhìn Ngưng Hương chút, trong lòng vẫn là có chút nghi hoặc, cảm thấy hình như Lục Thành chính là vì Ngưng Hương mà đến. Nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của Ngưng Hương, Lục Thành nhìn cũng coi như là người quân tử, nên Lý má má cũng có lắm miệng nhắc nhở Ngưng Hương cái gì.

      Đến Bạch Hà trấn, Lý má má xuống xe, cười tủm tỉm lời từ biệt cùng Ngưng Hương với mấy người xe, sau đó kéo con trai Lý Tiến Bảo của bà khi cậu ấy còn ngơ ngẩn lưu luyến ngắm Ngưng Hương.

      Thiếu Lý má má, Ngưng Hương cùng A Đào thỉnh thoảng cũng vẫn tán gẫu như trước, A Nam lại khác, hoạt bát hơn lúc có Lý má má nhiều, bắt đầu thích ngồi đùi của , muốn bò xuống."

      A Đào cho rằng cháu trai của mình nhớ phụ thân, liền đỡ tiểu tử cho bé thử về hướng Lục dùng sức Thành, A Nam lại hướng về phía Ngưng Hương, dường như còn sợ hiểu ý của bé, đưa tay về hướng Ngưng Hương, a a muốn ôm ôm.

      Lục Thành nghe tiếng quay đầu lại, thấy vậy ngoài ý muốn nhíu mày, giải thích với Ngưng Hương: "A Nam sợ người lạ, trừ người nhà của chúng tôi, người khác ai ôm nó cũng cho, hôm nay biết tại sao lại đòi nương như thế." Trong lòng vui mừng cười đến nở hoa, uổng công nuôi nắng, ị hay tiểu cả người lâu như vậy, ánh mắt của tiểu tử thúi quả nhiên cao y như .(Còn có thể thô bỉ hơn nữa =.:)

      Ngưng Hương kinh ngạc lẫn buồn cười, vội vàng đem A Nam nhận lấy, đỡ nách hỏi, "A Nam muốn ta ôm sao?"

      A Nam ngước cái đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng lát, sau đó dời mắt , tiếp tục dùng sức chập chững về hướng chân của Ngưng Hương.

      Ngưng Hương nhìn ra ý định của cậu nhóc, cười đem cậu bé ôm đến đùi.

      Đối với A Nam mà , trong nhà ngoại trừ bảy tuổi ra, còn dư lại đều là đại nam nhân, người cứng rắn, sờ sờ hề thoải mái chút nào. quá , hai trong nhà nhị gia gia ôm cũng thoải mái bằng này, ấm ấm, mềm mềm. Tiểu tử thỏa mãn vặn vẹo uốn éo, tự mình tìm tư thế hài lòng nhất, sau đó chuyển hướng về ngực của Ngưng Hương bên kia.

      Hài tử lớn như vậy, đối với ngực có cảm giác thân cận theo bản năng, A Nam chớp mắt mấy cái, từ từ nâng lên bàn tay bé mắt, thử sờ sờ chỗ đó thăm dò. Vừa vặn vạt áo của Ngưng Hương có thêu hoa, nên cứ ngỡ cậu nhóc đó bị những hoa văn thêu đó hấp dẫn, Ngưng Hương cũng hề ngăn cản, chị lặng lẽ nâng cao người A Nam lên chút, che khuất tầm nhìn của Lục Thành.

      "Đây là hoa đào." tay ôm lấy A Nam, tay nắm lấy bàn tay vuốt ve cánh hoa đào ngực mình, gưng Hương ôn nhu dạy .

      "Đào!" Nghe được chữ quen thuộc, A Nam quên mất ý định riêng của bé, nghiêng đầu chỉ về hướng .

      A Đào chỉ chỉ cái đầu , "Gọi ! Dạy bao nhiêu lần rồi."

      suốt đoạn đường , A Nam cuối cùng lộ ra nụ cười, cái miệng nhắn hơi mỏng cong lên, lộ ra vài cái răng sữa bên trong.

      Ngưng Hương cũng ồn ào theo, "A Nam gọi ."

      A Nam ngửa đầu nhìn nàng, bởi vì nhiều người dụ dỗ bé, bé cao hứng vỗ vỗ bàn tay bé, nhưng lại chịu gọi.

      " gọi đừng ôm nó nữa." Lục Thành chuyển tư thế ngồi, hơi quay mặt về hướng trong xe, cố ý nghiêm mặt .

      A Nam nghe được thanh nghiêm nghị của phụ thân, thu lại ý cười, có chút khẩn trương nhìn qua Ngưng Hương.

      "A Nam ngoan, tỷ tỷ... thích ôm A Nam." Ngưng Hương vốn định tự xưng tỷ tỷ, nghĩ lại mình kêu Lục Thành là đại ca, A Đào gọi nàng là tỷ tỷ, nên đối mặt với cậu bé hơn em trai mình ba tuổi, thể nâng cao bối phận lên chút.

      A Nam chỉ là thích chuyện, mà bé thích cũng khuyên được, nhất thời mất hứng chui vào trong lòng Ngưng Hương, thèm để ý đến ai cả.

      Ngưng Hương bất đắc dĩ, dỗ dành cậu bé, nhàng lắc lắc, "A Nam ngủ , ôm A Nam ngủ."

      Bàn tay bé của A Nam vốn khoát lên người nàng, nay thuần thục nắm lấy xiêm y của nàng.

      Lục Thành cực kỳ hâm mộ, phát giác Ngưng Hương sắp nhìn sang, ý thức được chính mình nhìn nàng quá lâu, ho khan vài tiếng, làm bộ quở trách nhi tử câu, nghiêm trang quay qua chỗ khác.

      Kết quả ngồi chưa được bao lâu, A Đào ở sau lưng đột nhiên sốt ruột : "Đại ca, A Nam muốn xuỵt xuỵt!"

      Lục Thành giật mình quay đầu lại, quả nhiên trông thấy khuôn mặt nhắn của A Nam đỏ lên ở trong lòng Ngưng Hương rầm rì, lập tức muốn ngừng xe.

      Ngưng Hương cản , vừa ôm A Nam hướng đến đuôi xe vừa cười khuyên nhủ: "Lục đại ca tiếp tục đánh xe , tôi dẫn A Nam , trước đây tôi cũng thường dẫn A Mộc , tôi làm được ."

      A Nam quay đầu lại nhìn phụ thân cái, ánh mắt trong suốt giống như cần phụ thân dẫn .

      Tâm tình của Lục Thành có chút phức tạp.

      Ngưng Hương hề để tâm, đến đuôi xe, ngồi vững vàng, lại nâng lên hai cặp chân ngắn của A Nam. A Nam cần người dỗ, chim cong lên, dòng nước chảy liền hướng về đường phun ra ngoài. Xuỵt xuỵt lát, cậu nhóc ngước đầu lên, chớp mắt nhìn người đối diện, Ngưng Hương cười với , bé cũng cười, giống như có chút đắc ý.

      Tiếng nước chảy ào ào, rất nhanh liền dừng.

      Xuỵt xuỵt xong, A Nam rất mệt, vùi đầu ở trong lòng Ngưng Hương ngủ say.

      Đường quá dài, ngày xuân ánh mặt trời quá ấm áp, A Đào cũng chống đỡ nổi, bởi vì trong xe có rất nhiều vải thô, nàng trực tiếp nằm xuống.

      Ngưng Hương lặng lẽ đem bao đồ y phục của mình đưa cho tiểu nương, để cho nàng gối lên.

      "Từ tỷ tỷ tốt." A Đào hạ thấp thanh , ngọt ngào cảm tạ.

      Lục Thành có chút ngượng ngùng, nhìn Ngưng Hương : "Đem A Nam đưa cho tôi, nương cũng ngủ lát ."

      " cần, Lục đại ca chuyên tâm đánh xe , A Nam như vậy, ôm mệt đâu." Có lẽ Lục Thành có thói quen ôm A Nam đánh xe, Ngưng Hương lại muốn nhìn thấy khổ cực như vậy, cũng sợ cẩn thận làm rơi A Nam. Cùng xong, nàng cúi đầu quan sát cậu nhóc ngủ say trong lòng, thực nàng rất thích cậu bé này, nàng lại cúi người xuống hôn lên khuôn mặt nhắn trắng nõn sạch của A Nam.

      Yết hầu của Lục Thành khô khốc, nhìn đôi môi của nàng, rồi nhìn lại khuôn mặt vừa được đôi môi kia hôn qua, rồi mới đánh xe lần nữa.

      đoạn đường về nhà, đường đất gồ ghề thỉnh thoảng xóc nảy, chú lừa tơ này vừa mới lớn nên khá hăng hái, gần như hề biết mệt mỏi, tiếng móng gõ xuống mặt đường, tiếng bánh xe cọ xát nghe ken két, đơn điệu mà có quy luật. Hai hàng bạch dương bên đường vừa nhú ra những chiếc lá non màu xanh nhạt, soi những cái bóng loang lổ xuống mặt đường, ngẫu nhiên có con chim se bay ngang qua đỉnh đầu, cất những tiếng hót thanh thúy.

      Ngưng Hương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo hai con chim sẻ vừa mới bay qua, nhìn xem chúng nó vào trong lá cây, nàng cười thu hồi ánh mắt, lúc cúi đầu thấy Lục Thành nhìn mình chẳng biết từ lúc nào.

      Bốn mắt nhìn nhau, hiểu sao Ngưng Hương lại dám nhìn vào đôi mắt hoa đào vô cùng mềm mại kia, mới vừa định lên tiếng, Lục Thành thấp giọng giải thích: "Thông thường vào khoảng giờ này A Nam đói, tôi mới xem thử nó tỉnh hay chưa thôi."

      ra phải là nhìn nàng...

      Ngưng Hương trầm tĩnh lại, xem A Nam chút, lo lắng : "Vậy nếu bé đói bụng làm sao bây giờ?"

      "Ở đây có quả trứng gà, lát nữa nàng ôm nó, để tôi đút cho." Lục Thành đương nhiên sớm có chuẩn bị.

      Mới vừa xong, A Nam đột nhiên nhúc nhích, từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy Ngưng Hương, cậu nhóc mờ mịt chớp mắt mấy cái, hiển nhiên nhớ nổi chuyện trước khi ngủ, đầu chuyển cái, nhìn thấy phụ thân phía trước, lập tức đưa tay về hướng Lục Thành.

      Lục Thành lúc này ngừng xe lừa, ngó ngó muội muội còn ngủ, bước nhanh đến vòng qua Ngưng Hương bên này, đưa tay đón lấy A Nam. A Nam ỷ lại ôm lấy phụ thân, bàn tay bé càng ngừng dụi mắt.

      "A Nam có muốn xuỵt xuỵt ?" Lục Thành vừa hỏi vừa băng sang đường.

      Ngưng Hương ngồi xe, nhìn thuần thục mà đem A Nam bế lên, bóng lưng cao lớn, làm cho người ta an tâm lạ thường.

      Lại xuỵt xuỵt hồi, tinh thần của A Nam tốt lên nhiều, Ngưng Hương đưa tay đón bé, cậu nhóc rất sung sướng nhích lại gần. Lục Thành liền đứng ở bên cạnh xe, lấy trứng gà trong ngực ra bóc cho bé, bình thường lột được rất lưu loát, nhưng lần này biết là trứng gà của nhà Tam thúc cố tình gây với , hay do nàng nhìn nên khẩn trương, lúc bóc làm rơi mấy miếng lòng trắng trứng.

      Ngưng Hương thấy vậy, sợ lãng phí, thấp giọng : "Ngươi ôm A Nam , để ta bóc trứng gà cho."

      Lục Thành lúng túng liếc nhìn nàng cái, đem trứng gà đưa tới.

      Ngưng Hương còn chưa đưa tay ra A Nam cầm lấy, vừa cúi đầu trong miệng rơi đống nước miếng.

      Lục Thành bật cười, nhay tay đón lấy nhi tử, lau xong nước miếng, hai cha con cùng nhau nhìn chằm chằm xe, lớn nhìn người chằm chằm, nhìn trứng chằm chằm.

      Trong lòng Ngưng Hương suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nên bóc vỏ trứng thuận lợi hơn Lục Thành rất nhiều, sau khi lột xong, nàng bẻ xuống phần đưa cho A Nam, giọng dặn dò , "A Nam nhai rồi mới có thể nuốt, biết ?"

      A Nam nghe hiểu được câu này, gật gật đầu, hé miệng tiếp.

      Ngưng Hương cười đút , bên trong đôi mắt hạnh tất cả đều là bóng dáng của A Nam.

      Lục Thành lại nhìn nàng đến nhập thần, cảm thấy đây chính là thê tử mà muốn cưới, ôn nhu săn sóc, còn... Xinh đẹp động lòng người.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, 13emap41 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 14
      Edit: Hà

      Sau khi bóc hết lòng trắng trứng ra, cầm lòng đỏ ngon lành trong tay, Ngưng Hương nhàng cầm lấy miếng trứng tròn trịa đưa tới miệng của A Nam, dịu dàng : "A Nam chỉ được cắn miếng , ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn nhé."

      A Nam nhìn nàng, cái miệng nhắn từ từ hướng về phía lòng đỏ trứng, đột nhiên miệng mở rộng ra, làm tư thế giống như muốn nuốt luôn cả miếng.

      Ngưng Hương sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau.

      A Nam đột nhiên nở nụ cười khanh khách, hai tay mập mạp trắng trẻo vỗ cánh tay rắn chắc của phụ thân, đầu ngửa về phía phụ thân mà cười.

      "Mau ăn nhanh , phụ thân còn phải đánh xe nữa." Khó có khi tiểu tử này nghịch ngợm như vậy, Lục Thành cười cười quở trách .

      A Nam giống như nghe hiểu lời phụ thân , lần nữa quay về phía Ngưng Hương há miệng.

      Ngưng Hương tưởng rằng Lục Thành sốt ruột muốn trở về, liếc cái : "Lục đại ca đưa A Nam cho muội , để muội vừa ôm vừa cho bé ăn ."

      Thực ra chỉ cần người cho ăn là đủ rồi, nhưng Lục Thành thích nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, nên rất tự nhiên: "Để ta ôm cho, lúc A Nam ăn cơm rất lộn xộn, coi chừng nó ăn trứng gà rớt ở người của nàng."

      Thấy kiên trì như vậy, Ngưng Hương đành gật đầu cẩn thận đút cho A Nam.

      Sau khi ăn xong quả trứng, trong miệng A Nam vẫn ngậm đầy lòng đỏ trứng, Ngưng Hương lấy chiếc khăn tay từ trong người ra lau miệng cho bé. A Nam ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của phụ thân, quay qua phụ thân, rồi lại nhìn ôn nhu này, tâm tình bé tựa hồ rất tốt, cánh tay mập mạp chơi đùa tay của phụ thân. Nhưng đôi mắt to tròn vẫn luôn nhìn về phía Ngưng Hương, sau khi Ngưng Hương lau miệng cho bé xong, A Nam vươn bàn tay bé muốn chỉ vào môi của nàng.

      Ngưng Hương hiếu kỳ muốn xem tiểu tử này muốn làm gì, ánh mắt nhìn theo ngón tay di chuyển của bé.

      A Nam chạm vào cánh môi bị thương của Ngưng Hương, bàn tay bé chỉ chỉ, nghi ngờ kêu lên "A" .

      Cái tay mềm mại đụng chạm môi nàng, đôi mắt đen trong suốt, khiến cho trái tim Ngưng Hương mềm nhũn, cười cười ôm lấy A Nam, Ngưng Hương ra hiệu cho Lục Thành có thể đánh xe , nàng cúi đầu dụ dỗ A Nam, "Có phải A Nam cảm thấy môi rất xấu hay ?"

      chút cũng xấu.

      Lục Thành ngồi ở phía trước mà trong lòng lặng yên trả lời thay nhi tử, những xấu, mà còn đẹp đến nỗi khiến cho người khác muốn hôn lên đó.

      Xe lừa lại lăn bánh, Lục Thành nhìn con đường phía trước, trong lỗ tai đều là thanh êm ái của nàng và giọng mơ hồ của A Nam, trong đầu lại nhớ đến mái tóc nhàn nhạt thơm ngát của nàng, khuôn mặt nhẵn nhụi trắng nõn cùng với đôi môi đỏ thắm, bộ ngực nhô lên thể che giấu dưới vạt áo màu hồng phấn kia.

      Đây là lần đầu tiên Lục Thành đối với nữ nhân có cảm xúc mạnh mẽ như vậy, chính là loại cảm xúc của nam nhân khi gặp được nữ nhân mà mình khao khát.

      Cha mẹ mất sớm, bên dưới còn hai đệ đệ và muội muội cần chăm sóc, ngoài việc làm ruộng còn phải nghĩ thêm biện pháp khác để kiếm tiền, hoàn toàn có thời gian rãnh rỗi để nghĩ tới nữ nhân. Sau này khi đến vườn trái cây làm việc, trong nhà cuối cùng cũng tốt hơn, có người muốn làm mối cho , trong đầu cũng có ý nghĩ muốn cưới vợ, sau đó Phùng nương xuất .

      Phùng gia ở tại Phủ thành, trong nhà có hai cửa hàng, Phùng nương cũng coi như là thiên kim tiểu thư, bọn họ biết nhau là bởi lần muội muội vào thành thiếu chút nữa bị chó điên cắn, may mắn Phùng nương kịp thời ra tay cứu giúp muội muội. Lục Thành vô cùng cảm kích, biết nhà mình có gì để báo đáp Phùng nương, chỉ có thể hứa hẹn tương lai nguyện làm bất cứ chuyện gì để báo ân.

      Lục Thành ngờ tới, mới chỉ xa nhau năm Phùng nương tới cầu xin cưới nàng.

      Bởi vì trong bụng nàng ấy có hài tử của người nam nhân khác, mà người nam nhân kia lại biết ở nơi nào, mà Phùng lão gia biết nên muốn đem Phùng nương gả làm kế thất cho cháu trai bên nhà mẹ đẻ, Phùng nương hết cách chỉ có thể nghĩ đến biện pháp lập gia đình trước khi bị phát .

      Lục Thành đồng ý, nhận hài tử là của mình khiến Phùng lão gia giận dữ, mời lang trung giúp nữ nhi bắt mạch, sau khi xác nhận trục xuất Phùng nương ra khỏi nhà.

      Lục Thành mặc dù cưới Phùng nương nhưng hai người hề có bất cứ quan hệ nào, lấy lí do Phùng nương có thai cho nên để nàng ngủ cùng phòng với muội muội. Lục Thành đối với Phùng nương cũng hề có ý nghĩ bất kính gì trong đầu, mối hôn này đối với chỉ là báo ân, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, Lục Thành thậm chí có chút đắc chí, bội phục mình là người quân tử, nương đẹp như vậy mà cũng hề có tà niệm.

      Bây giờ Lục Thành hiểu, ra phải là quân tử, mà là chưa gặp được người tâm đầu ý hợp mà thôi, tại gặp được khiến cho lòng rối loạn, trong lúc nhìn lén Ngưng Hương giúp chăm sóc A Nam, còn tưởng tượng ra những chuyện sàm sỡ nàng như thế nào.

      cũng muốn như thế, nhưng lại thể khống chế nổi.

      "Lục đại ca, hôm nay lại trùng hợp như vậy sao, huynh lại bán củi à?"

      Lúc rẽ về con đường đến thôn Liễu Khê, Từ Thu Nhi dẫn A Mộc đến chờ Ngưng Hương chỗ cũ, chờ xe lừa chạy đến bên cạnh, nàng cười chào hỏi với Lục Thành, chữ "lại", mơ hồ ám chỉ suy đoán của nàng.

      Lục Thành chột dạ hiển nhiên cũng hiểu ý của nàng ấy, nhưng vẫn thẳng thắn giải thích: " phải, củi bán xong rồi, là hôm qua chúng tôi vào thành thăm người thân, sáng nay trở về gặp được Từ nương."

      Từ Thu Nhi cười cười, liếc cái đầy thâm ý, mang theo A Mộc về phía sau xe lừa.

      Nhìn thấy hai người quen biết, khuôn mặt A Nam chợt căng thẳng, dựa ở trong lòng Ngưng Hương, phòng bị nhìn chằm chằm vào hai người mới tới.

      Cả tháng nay A Mộc đều nhớ tới tỷ tỷ, tự nhiên bây giờ lại thấy tỷ tỷ ôm người khác, cậu bé con mới năm tuổi ghen tỵ, đôi mắt trông mong nhìn về phía tỷ tỷ.

      Ngưng Hương chịu nổi ánh mắt ủy khuất của đệ đệ, cúi đầu dụ dỗ A Nam, "A Nam có nhớ ?"

      A Nam lắc đầu, thấy A Đào muốn tới ôm, bé liền nghiêng đầu chui vào trong lòng Ngưng Hương.

      Tiểu hài tử chơi với ai vui vẻ liền dễ dính lấy đối phương, có đôi khi nương muốn tách ra bé cũng chịu, A Nam lúc này chính là như vậy.

      "Tỷ tỷ..." A Mộc cuối cùng nhịn được nữa, giọng kêu lên.

      Bỗng chốc trở thành chiếc bánh bị bọn tranh giành, Ngưng Hương dở khóc dở cười, cầm lấy hạt dẻ đưa cho đệ đệ, "A Mộc ăn hạt dẻ trước , lát chúng ta cùng về nhà." Sau khi xuống xe phải chăm sóc đệ đệ cho tốt.

      A Mộc hiểu ý của tỷ tỷ, lại nhìn A Nam ở trong lòng tỷ tỷ, mới miễn cưỡng tiếp nhận hạt dẻ lột ăn, chia cho Nhị tỷ và A Đào tỷ tỷ bên cạnh vài cái, lại đưa qua Lục Thành, Lục Thành nhận, A Mộc lần nữa ngồi chỗ đối diện tỷ tỷ, chỉ có mình A Nam là bé cho.

      Ngưng Hương sợ A Nam thích ăn hạt dẻ cứng rắn, ngờ A Nam lại muốn, bé vừa mới ăn xong quả trứng gà nên bụng có chút no, giờ chỉ muốn được người khác ôm .

      Xe lừa rất nhanh đến đầu thôn Liễu Khê.

      Lục Thành dừng xe lừa lại rồi về phía sau.

      A Nam nhìn Từ Thu Nhi và A Mộc xuống xe, lại nhìn phụ thân tới càng lúc càng gần, đến khi Ngưng Hương cũng ôm xuống xe tiểu tử này giống như hiểu được cái gì, giơ tay ôm chặt Ngưng Hương, mặt vùi vào trong ngực Ngưng Hương, làm bộ như nhìn thấy phụ thân.

      Được trẻ con thích thực khiến người ta vui vẻ, Ngưng Hương quả muốn buông A Nam ra, nhưng nàng cũng còn cách nào khác.

      "A Nam, phải về nhà rồi, để phụ thân ôm A Nam được ?" Nàng cúi đầu, nhàng dỗ dành cậu bé.

      A Nam lên tiếng mà lại dùng sức ôm nàng chặt hơn.

      "A Nam nghe lời nào." Lục Thành đến bên cạnh Ngưng Hương, thấp giọng khuyên bảo nhi tử.

      A Nam cũng nghe.

      Lục Thành trầm mặt, muốn làm cho Ngưng Hương khó xử, tự tay bế nhi tử trở về, bàn tay trực tiếp luồn dưới nách thằng bé.

      ngờ bàn tay lại quá dài, vô tình đụng phải chỗ đó của nàng.

      Giống như bánh bao, lại còn mềm hơn bánh bao rất nhiều...

      Trong đầu ong tiếng, toàn thân Lục Thành nóng lên, chàng tướng quân dưới lớp y phục mặc áo giáp chuẩn bị ra trận, đợi được nữa mà ngẩng đầu hiên ngang.

      Phản ứng này tới quá nhanh quá mạnh mẽ, theo bản năng Lục Thành rút tay về, nhưng vừa dịch chút trong lòng khẽ động, giả vờ như có gì mà vẫn tiếp tục muốn ôm nhi tử.

      Ngưng Hương bị cái đụng ngoài ý muốn làm cho đỏ bừng cả mặt.

      Còn chưa kịp suy nghĩ làm cách nào để đỡ lúng túng nghe giọng ôn nhu của Lục Thành vẫn dụ dỗ nhi tử nghe lời, thanh cực kỳ bình tĩnh, Ngưng Hương nhịn được lặng lẽ nhìn , thấy Lục Thành nhíu mày chuyện với A Nam, đột nhiên hiểu.

      Người nam nhân này hề chú ý tới điểm đụng chạm lúc nãy.

      Như vậy nàng cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, giữa hai người cũng cần phải xấu hổ.

      Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, tầng mây đỏ mặt Ngưng Hương dần dần hạ xuống, nhưng nàng chưa kịp thở phào A Nam vừa bị Lục Thành cướp đột nhiên ngửa đầu, nhìn trời gào khóc lên, khóc đến vô cùng ấm ức, giống như nương cần bé nữa.

      "A Nam, đến đây với nào, có hạt dẻ nha." A Đào đứng xe lừa nhìn thấy cực kỳ đau lòng, mau chóng nhảy xuống muốn đỡ cháu trai.

      A Nam giống như nghe thấy, tiếp tục ngẩng cổ gào thét, hai cánh tay vươn về phía Ngưng Hương, từng chuỗi nước mắt to bằng hạt đậu lăn xuống.

      Thấy nhi tử khóc thương tâm như vậy, lại còn ở trước mặt nàng, Lục Thành chỉ cảm thấy đau đầu, có thời gian nghĩ đến chuyện đụng chạm khi nãy, dùng mắt ra hiệu cho mọi người và Ngưng Hương cứ trước, ôm A Nam đến ven đường, vừa vừa lắc lư nhàng, thấp giọng dụ dỗ: "A Nam ngoan, Hương phải về nhà rồi, Nhị thúc Tam thúc cũng ở nhà chờ A Nam về ăn cơm..."

      "..." A Nam nghe, khóc nghẹ ngào nên lời, uốn éo người nhìn qua chỗ khác, khóc đến đau lòng.

      A Mộc vốn cực kì thích đệ đệ tranh giành tỷ tỷ với bé, nhưng thấy nó khóc như vậy, bé nhìn tỷ tỷ, cũng biết phải làm sao.

      Ngưng Hương thấy bé muốn được mình ôm mà khóc thương tâm như vậy, tim nàng khẽ run cái. Nghĩ đến việc bé vừa có mẹ, còn , có lẽ bé muốn rời xa nàng có thể vì có mẫu thân hay chăm sóc tỉ mỉ, Ngưng Hương chịu được, bước nhanh lại về phía Lục Thành, " A Nam khóc, ôm cháu nha."

      A Nam liền mím miệng lại, nín khóc, nước mắt vẫn còn rớt xuống.

      Lục Thành ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn nàng càng gần về phía mình.

      Ngực bị chạm qua cái, mặc dù biết nhưng trong lòng Ngưng Hương vẫn có chút ngại ngùng, liếc qua cái rồi nàng nhanh chóng rời mắt, đón lấy A Nam dỗ dành, cúi đầu lau nước mắt mặt bé rồi thương lượng với : " Lục đại ca, hay để ta ôm A Nam về nhà chúng ta chơi lát, huynh cứ về trước, ăn cơm xong lại quay lại đón bé được ?"

      Dỗ dành trẻ con rất vất vả, lại còn phải dọn dẹp khi bé vệ sinh nữa, hai người vừa mới quen nhau, Lục Thành cũng muốn làm phiền nàng, " được, mọi người cứ về , nó khóc lát rồi thôi, trẻ con thể nuông chiều." xong lại muốn bế A Nam trở lại.

      "!"

      A Nam đưa bàn tay bé dùng sức đẩy tay phụ thân ra, xoay người ôm lấy cái cổ Ngưng Hương, đầu dựa vào bờ vai của Ngưng Hương.

      Thấy nhi tử nghe lời, lần đầu tiên Lục Thành tức giận đến mức đầu sắp bốc khói, sắc mặt vốn dễ nhìn lập tức lạnh xuống.

      A Nam quay lưng về phía nên nhìn thấy, nhưng Ngưng Hương lại nhìn thấy ràng. Trước đây biểu của Lục Thành đều hết sức hiền hoà, đột nhiên tức giận, uy nghiêm khuôn mặt tuấn lãng làm cho nàng cảm thấy rất sợ hãi, liền có chút hối hận. Nàng có phải quá lỗ mãng hay ? Nàng muốn nhìn thấy A Nam khóc, nhưng Lục Thành chưa chắc yên tâm khi giao nhi tử cho nàng chăm sóc...

      Suy nghĩ trong đầu thoáng qua, Ngưng Hương rất lúng túng, nàng cắn môi, rủ mắt nhìn xuống đất, biết có nên tiếp tục kiên trì hay .

      Lục Thành từ phải chăm lo cho gia đình, huynh trưởng như cha, cách dạy dỗ đệ đệ muội muội thành thói quen, cho nên rất hiểu ánh mắt sợ hãi của bọn , bây giờ thấy người trong lòng lộ ra dáng vẻ thận trọng lại đáng thương như vậy, khỏi hối hận. làm nàng sợ rồi, Lục Thành vội vàng giọng lại : " Vậy, có làm phiền tới bọn muội hay ?"

      Giọng dịu dàng giống như biến thành người khác vậy.

      Ngưng Hương kinh ngạc nhìn lên, bất ngờ chạm vào ánh mắt thâm thúy của , trong đó có náy náy cùng .. Ôn nhu?

      Ai cũng bảo người có ánh mắt hoa đào đều vô cùng phong lưu đa tình, nhìn thoáng qua giống như có tình ý tràn đầy như nước, hôm nay Ngưng Hương cuối cùng cũng được nhìn thấy , dám đối mặt với ánh mắt dễ khiến cho người ta hiểu lầm kia, nàng giả bộ cúi đầu dụ dỗ A Nam, cười khách sáo : " sao đâu, Lục đại ca yên tâm ."

      Lục Thành còn cách nào khác, đành sờ đầu A Nam cảnh cáo: "Phải nghe lời Hương , dám quậy phá phụ thân đánh con đó."

      Nghe giọng của nghiêm khắc như vậy, Ngưng Hương khẽ nhíu mày, những người làm cha cũng đều giống như vậy, chỉ biết hù dọa con mình.

      Càng càng thương A Nam hơn, Ngưng Hương lặng lẽ ôm chặt A Nam.

      Cái ôm kia vừa mềm mại lại vừa ôn nhu, A Nam nghiêng cái đầu nằm lên vai của Hương , thèm để ý phụ thân.

      Lục Thành càng nhìn càng tức, bỏ lại nhi tử, lớn tiếng gọi muội muội lên xe, "Chúng ta về nhà, mặc kệ ."

      A Đào lưu luyến nỡ nhìn qua cháu trai.

      A Nam nhìn , chớp chớp mắt, có chút muốn, nhưng khi nhìn thấy về phía bé, tiểu tử này lập tức trốn vào trong lòng Ngưng Hương, sợ cũng muốn bắt mình về.

      A Đào tức giận giậm chân, hừ tiếng, bĩu môi rồi leo lên xe lừa.

      Lục Thành liếc mắt nhìn Ngưng Hương rồi đánh xe , cố ý rất chậm, trong lòng vẫn ôm chút hi vọng. Nhi tử dù thích Ngưng Hương thế nào nhưng chỉ mới ở chung với nhau nửa ngày, thể nào thích Ngưng Hương mà cần phụ thân? Có lẽ thấy xa, A Nam đổi ý sao?

      Ngưng Hương cũng nghĩ như vậy, ôm A Nam theo sau xe lừa, ôn nhu hỏi bé, "A Nam muốn quay về với phụ thân sao?"

      A Nam gật đầu nhìn Ngưng Hương, đột nhiên lại gần hôn Ngưng Hương cái, đây chính là cách bé biểu đạt khi bé thích người nào đó.

      cái hôn mềm mại khiến trái tim Ngưng Hương tan ra, cũng cười cười hôn tiểu tử này cái.

      Hai người nhìn nhau mỉm cười.

      Đúng lúc này Lục Thành quay đầu nhìn con, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tức con trai mình lòng hướng ra ngoài, lại hâm mộ tiểu tử kia lại có thể hôn nàng, mà hoàn toàn tưởng tượng nổi mùi vị khi được hôn nàng là gì.

      Lục Thành thở dài, ghen tị thu hồi ánh mắt, cam chịu đánh xe rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :