1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 94:
      Edit: Hà

      Thừa dịp buổi trưa có người, Quản Bình lặng lẽ đỡ Ngưng Hương trở về Từ gia, sau khi để Ngưng Hương chờ ở tây phòng, nàng sang đông phòng tìm trong tủ bộ quần áo sạch , lại bưng chậu nước vào.

      "Ta tự mình làm." Thấy Quản Bình muốn giúp nàng cởi y phục, Ngưng Hương lui về sau bước, nàng theo thói quen hầu hạ người khác nhưng lại muốn để người khác giúp nàng.

      Quản Bình lạnh lùng liếc nàng cái, giận mà uy.

      Ngưng Hương cười, nàng biết nàng ta kỳ cũng chỉ là người lạnh lùng bên ngoài bèn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, bởi vì vết thương cổ nên nàng thể chuyển động đầu, vừa vặn đối diện với khuôn mặt trắng nõn của Quản Bình. Nghĩ đến lúc Quản Bình tỉ mỉ giúp nàng bôi thuốc, còn có hai câu nhắc nhở, trong lòng Ngưng Hương trở nên ấm áp, "Hôm nay cám ơn ngươi."

      Quản Bình thèm để ý, vừa cởi y phục phía ngoài của Ngưng Hương ra đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại chút, cảm giác có chút được tự nhiên.

      trách được thế tử chịu buông tay, khuôn mặt đẹp cùng dáng người tốt như vậy, nương như nàng nhìn mà còn phát thèm, huống gì đổi lại là nam nhân khác, còn phải là muốn ôm vào trong ngực mà thương sao?

      "Còn lại ngươi tự mình cởi ." Quản Bình xoay người, đem khăn bỏ vào trong chậu nước.

      Bên cạnh Ngưng Hương lúc trước có tỷ muội tốt là Tố Nguyệt, bây giờ lại đối mặt với tỷ muội khác lộ ra bản tính nóng nảy khiến nàng dở khóc dở cười, bây giờ Quản Bình lại lộ vẻ cẩn trọng, Ngưng Hương mỉm cười nhàng từ từ xoay người, vừa muốn đưa tay cởi dây lưng đột nhiên có đôi tay mát lạnh dính nước chạm vào.

      "Ngươi bị thương cổ, đừng cố gắng với cánh tay, đặc biệt là tay phải." Quản Bình tỉnh táo nhắc nhở nàng, nhanh tay đem chiếc khăn nhúng nước đưa tới, "Dùng tay trái lau sơ qua vết máu phía trước , còn sau lưng để ta giúp ngươi."

      Ngưng Hương giọng cám ơn.

      Đổi qua mấy lần nước, cuối cùng mới lau xong vết máu người.

      Mặc xong xiêm y, Quản Bình lần nữa giúp Ngưng Hương kiểm tra miệng vết thương, "May mắn mũi trâm đâm quá sâu, buổi chiều ngươi mượn cớ nằm nửa ngày, buổi tối ta lại giúp ngươi đổi thuốc lần nữa, sau sáng mai ảnh hưởng tới việc lại, nhưng ba ngày nay thể làm bất cứ động tác nghiêng đầu, đỡ cho miệng vết thương nứt ra."

      "Ta lúc ngủ bị sái cổ." Biết Bùi Cảnh Hàn thả lỏng cho mình, trong lòng Ngưng Hương dễ chịu hơn ít, nổi lên tâm tư trêu ghẹo.

      Mà nam nhân bị nàng lấy cái chết bức lui lại mặt lạnh như băng.

      Vào Hầu phủ, miễn cưỡng bồi lão phu nhân và mẫu thân ngồi chơi chốc lát, sau đó Bùi Cảnh Hàn lợi dụng thân thể đường xá mệt nhọc khó chịu để làm lí do trở về Lãnh Mai Các.

      Tố Nguyệt nghe tin hồi phủ nên sớm đứng chờ ở cửa viện Lãnh Mai Các, xa xa nhìn thấy nam nhân mặc trường bào màu xanh ngọc, Tố Nguyệt bước nhanh về phía trước đón, sau đó biết nghĩ đến cái gì bèn dừng chân lại, siết chặt khăn, hơi có vẻ bất an nhìn nam nhân dần dần đến gần.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy trong cặp mắt câu dẫn người có nhớ nhung thèm che dấu, còn có mấy phần căng thẳng sợ hãi.

      Bùi Cảnh Hàn mím môi bước qua nàng.

      Tố Nguyệt dám lên tiếng cúi đầu theo sau , vừa vào trong phòng, thấy nam nhân nhăn nhó ngồi bên cạnh bàn, Tố Nguyệt vội vàng nịnh nọt rót trà bưng qua, dịu dàng : "Thế tử đường gấp rút vất vả, trước tiên uống ngụm trà nhé?"

      Bùi Cảnh Hàn nhận, giương mắt hỏi: "Lúc Ngưng Hương chuộc thân vì sao em khuyên nàng ấy?"

      lạnh như băng , sắc mặt Tố Nguyệt càng thay đổi, để chén trà xuống, mấp máy miệng giống như muốn thanh minh cho bản thân, về sau có lẽ là cảm thấy cho dù giải thích thế nào cũng đều vô dụng, nàng giận dỗi vậy nghiêng đầu nhìn về bên, "Tính tình Ngưng Hương thế nào thế tử cũng phải biết, nàng ngay cả thế tử khuyên cũng nghe, ngay cả thế tử trừng phạt cũng sợ, nên nghe lời em sao? Nếu thế tử cho là em khuyên nàng, vậy ngài cứ nghĩ vậy ."

      Chẳng kiêng nể mà làm mình làm mẩy với chủ tử của mình, đôi môi đỏ mọng bĩu xuống, đứng ở bên nhìn càng hơn.

      Bùi Cảnh Hàn sửng sốt cũng cười theo.

      biết chuyện Ngưng Hương chuộc thân có quan hệ gì với Tố Nguyệt, đúng như Tố Nguyệt , tính tình Ngưng Hương quá cứng rắn, nàng đâu nghe lời bất cứ ai ? Chẳng qua là nhìn thấy bộ dáng Tố Nguyệt cẩn thận lo lắng nên thuận thế trêu chọc nàng.

      Lúc này nhìn thấy mỹ nhân lộ ra bộ dạng ngây thơ đáng , Bùi Cảnh Hàn nhịn được nữa, đưa tay kéo người ôm nàng ngồi đùi . Tố Nguyệt nhìn cái, thấy cười, nàng càng lớn mật oán giận giả vờ muốn đứng dậy, cúi đầu nắm ngón tay , "Em đắc tội gì với ngài, vậy mà vừa về đến nhà lại đùa giỡn em."

      "Ta đánh em hay mắng em sao?" Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, nên lòng buồn bực chuyện bị Ngưng Hương ghét bỏ giảm bớt, nâng cằm Tố Nguyệt lên hôn cái. Người kia cần sủng, bên này tự có người khác, cần gì nhất định phải đoạt lấy nương trong lòng ? Bùi Cảnh Hàn lại phải là người có nữ nhân, đâu phải kẻ ăn xin đổ thừa cầu người có chết cũng chịu gả cho .

      Càng tức Ngưng Hương lại càng muốn hôn Tố Nguyệt.

      Tố Nguyệt né tránh hai lần, lại nhìn nam nhân vừa mới trở về, kinh ngạc hỏi: "Thế tử tức giận Ngưng Hương sao?"

      Dựa theo nàng dự đoán, trước tiên Bùi Cảnh Hàn phải tìm Ngưng Hương mới đúng, sao bây giờ còn có tâm tư làm chuyện đúng đắn với nàng?

      Nhắc tới Ngưng Hương, chân mày Bùi Cảnh Hàn cau lại, nghĩ đến bộ dáng Ngưng Hương quật cường toàn thân nhuốm máu nên còn hào hứng nữa, lạnh lùng : "Trước khi hồi phủ ta tìm nàng, nhưng nàng thà chết cũng chịu theo ta trở lại."

      Tố Nguyệt lập tức lo lắng thay cho hảo tỷ muội, giọng hỏi: "Thế tử có phạt nàng ?"

      "Ta phạt nhưng tự nàng muốn chết." Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng .

      "Chết?" Nụ cười Tố Nguyệt thoắt cái trở nên trắng bệch, nàng nhịn được muốn đứng lên, lại bị Bùi Cảnh Hàn ôm chặt lấy, trước khi nghe nàng đặt câu hỏi buồn bực : "Yên tâm, nàng chết được đâu." Sau đó lại đem tình xảy ra cho nàng, vừa vừa cắn răng nghiến lợi.

      Tố Nguyệt nghe xong lòng vẫn sợ hãi, ngẫm lại liền sợ thay Ngưng Hương, nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn, lúc lâu sau mới khôi phục lại sắc mặt, vừa đau lòng vừa oán giận quở trách Ngưng Hương, "Em chưa thấy ai ngu xuẩn như nàng!"

      Bùi Cảnh Hàn im lặng.

      Sau phút oán hận ngắn ngủi, Tố Nguyệt nhìn , thử dò xét hỏi: "Vậy thế tử, định làm gì bây giờ?"

      Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, Bùi Cảnh Hàn chợt nhớ tới đạo lý làm thiếp của Ngưng Hương, trong lòng chợt động, hỏi ngược lại: "Vậy em hy vọng ta làm thế nào?"

      Nam nhân mắt phượng sâu kín, bên trong là xem xét Tố Nguyệt quen thuộc.

      Nàng lập tức hiểu, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng sinh lòng nghi ngờ.

      Lòng nghi ngờ này cũng khó đoán, hơn nữa đời trước Bùi Cảnh Hàn từng thử dò xét qua nàng mấy lần. Khi đó nàng cẩn thận giữ quy củ, sợ ăn dấm chua bị chán ghét mà vứt bỏ, bình thường cười cười , đối với loại tình này dám lộ ra tia dấu vết, cuối cùng đứng ngoài quan sát mánh khoé của Thẩm Du Du, mới biết được nam nhân này kỳ thích nhất là thấy nữ nhân vì mà ăn dấm chua, như thế mới tỏ ra trong lòng các nàng coi trọng .

      Làm bộ khó xử cắn môi, Tố Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hàn chút, giọng : "Thế tử muốn nghe lời hay là giả?"

      " nhảm." Bùi Cảnh Hàn lườm nàng cái.

      Tố Nguyệt hừ tiếng, trước tiên muốn bảo đảm, "Vậy em nhưng thế tử đừng giận em được ?"

      Bùi Cảnh Hàn vuốt cằm, ý bảo nàng .

      Tố Nguyệt lại nhìn cái, cúi đầu dựa vào vai : "Em với Ngưng Hương là tỷ muội bốn năm, dĩ nhiên vẫn luôn muốn cùng nhau ở chỗ, hai tháng nay nàng có ở đây, em có cảm giác thiếu mất thứ gì đó. Nhưng em biết trong lòng nàng lo lắng cho đệ đệ, A Mộc ngoài ý muốn té xuống nước, thấy Ngưng Hương khóc đau khổ như vậy, em cũng khóc. Vì tình tỷ muội, em hy vọng thế tử thành toàn cho nàng, để cho nàng sống những ngày nàng muốn."

      " tiếp." Bùi Cảnh Hàn vuốt tay nàng.

      Tố Nguyệt nhàng cọ xát bả vai , trầm mặc lâu mới buồn bã : "Thế tử thích Ngưng Hương hơn, trong tâm của em biết , nếu để em chuyện Ngưng Hương ra em thực bỏ được, nhưng hiểu sao lại thở phào nhõm, em, cuối cùng em nghĩ tới, Ngưng Hương rồi có lẽ thế tử thích em hơn..."

      Sợ nam nhân trách cứ, đến đây nàng chịu nữa, toàn thân căng thẳng, hai tay ôm chặt , sợ tức giận.

      Bùi Cảnh Hàn trách nàng, cằm dựa vào đỉnh đầu nàng, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ gì nhưng ngoài miệng lại : "Ta cho rằng em tranh giành tình nhân..."

      "Em muốn cùng Ngưng Hương tranh!" Tố Nguyệt vội vã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nam người , "Em chưa bao giờ nghĩ tới cùng Ngưng Hương tranh giành, chỉ Ngưng Hương, cho dù sau này thế tử có ai khác, em cũng tranh, em, em chỉ hy vọng thế tử có thể, có thể thích em hơn chút thôi..."

      đến đây đột nhien gục đầu lên vai nam nhân nhàng khóc lên, "Thế tử muốn trách em trách , ai hy vọng người mình thích thích mình nhiều hơn chút chứ?"

      Nước mắt tiểu nương làm ướt vai , Bùi Cảnh Hàn lắc đầu cười, nâng khuôn mặt đầy nước của nàng lên, nhàng hôn cái, vô cùng nghiêm túc : "Yên tâm, cho dù Ngưng Hương , ta cũng thích em hơn."

      Kỳ thích Ngưng Hương nhất, nhưng Ngưng Hương muốn, tội gì lại lãng phí sủng ái người nàng?

      So với Ngưng Hương quyết tâm muốn , Tố Nguyệt lại đáng giá để sủng ái.

      "Nhớ ta ?" Hôn mỹ nhân trong lòng nín khóc, Bùi Cảnh Hàn lúc này mới nhìn vào ánh mắt của nàng hỏi.

      Tố Nguyệt mặt đỏ hồng, nhàng gật đầu, nhưng vẫn quá tin tưởng hỏi: "Thế tử thực thích ta nhiều hơn so với Ngưng Hương sao?"

      Bùi Cảnh Hàn cười ừ tiếng, thấy nàng cười vui vẻ, véo vào eo nàng cái, sau lại có chút mệt mỏi : "Sai người chuẩn bị nước , ta muốn tắm cái." Chạy thẳng đường trở về, người đều là mồ hôi.

      Tố Nguyệt gật đầu, trước khi đứng dậy chủ động hôn cái rồi mới bước chân nhàng chạy ra ngoài.

      Bùi Cảnh Hàn đưa mắt nhìn nàng chạy ra cửa, từ từ nương người dựa ghế.

      Ngưng Hương...

      Thả thả, nhưng mà càng muốn kéo nàng, muốn để cho nàng lo lắng cách vô ích, lo lắng đến cuối cùng nhịn được phải tìm đến , lại bày ra thái độ như sớm quên thái độ của nàng, để Ngưng Hương biết , đường đường là thế tử Hầu phủ chướng mắt thôn nữ như nàng, mà phải là bị nàng uy hiếp, đành lòng để nàng chết nên mới thả người.

      Nhưng mà cho dù có Tố Nguyệt làm bạn, vẫn cố gắng tìm lý do, cho nên đáy lòng Bùi Cảnh Hàn vẫn vướng mắc khiến khó chịu, buổi tối còn tâm tư chạm vào Tố Nguyệt, để cho nàng ngủ ở bên giường ngoài.

      Tố Nguyệt lơ đễnh, Bùi Cảnh Hàn cần nàng ngược lại nàng sống yên ổn, chui vào chăn, nàng suy nghĩ có nên viết thư thông báo cho Ngưng Hương tiếng hay .

      Suy nghĩ chút, cuối cùng Tố Nguyệt vẫn còn quyết định buông tha cho cái ý nghĩ này. Bùi Cảnh Hàn cũng quen thuộc Ngưng Hương, lúc này Ngưng Hương lo lắng mới là chuyện bình thường, khi để Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng "phản bội" đối với Ngưng Hương mà ngược lại rất phức tạp.

      Chỉ là biết kia nha đầu ngốc kia có thể nhịn tới khi nào .

      Tố Nguyệt cười thầm, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là tỷ muội tốt của mình .

      Lúc này nhớ thương Ngưng Hương chỉ mình Tố Nguyệt, ở Lục gia, Lục Thành nằm đầu giường đặt gần lò sưởi, lại đem chủ ý gặp người đánh tới vụ thu thu hoạch sắp tới.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040340 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Chuong dài quá
      nghiền
      misa thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 95:
      Edit: Hà

      Ngưng Hương lấy cớ nguyệt đến làm thân thể khó chịu nên muốn tĩnh dưỡng ở trong phòng ba ngày.

      Nàng muốn chết, đường gặp Bùi Cảnh Hàn nàng suy tính chuyện Bùi Cảnh Hàn có thể đồng ý thả nàng, cho nên lúc đó nàng cố ý dùng đuôi trâm đâm chếch xuống dưới cổ chút, bây giờ lại có cổ áo che chắn, ngoại trừ Quản Bình giúp nàng thay thuốc cũng ai biết có vết thương người nàng. Vết đâm chảy ít máu khiến sắc mặt nàng rất khó coi, may mắn tình trạng nguyệt cũng giống như vậy mới giúp nàng thoát khỏi nghi ngờ.

      Lý thị thấy cháu lần này mệt mỏi nên cố ý lên trấn mua hai cân táo đỏ, bốn cái móng heo, táo đỏ mỗi ngày ăn mấy quả, còn móng heo chia ra hầm cách thủy hai ngày, hai tỷ đệ Ngưng Hương gặm móng heo, còn lại cả nhà ăn canh. Vốn là Lý thị định để cháu gặm hai móng heo, còn dư lại A Mộc cùng Quản Bình mỗi người cái, nhưng Quản Bình ăn nên A Mộc đều được hưởng hết.

      Vừa dùng thuốc trị thương của Quản Bình, vừa được hưởng thụ trưởng bối hầm móng heo bồi bổ thân thể, vậy nên chỉ sau ba ngày khuôn mặt của Ngưng Hương hồng nhuận trở lại, hành động dễ dàng hơn. Miệng vết thương cổ kết vảy, tuy lớn nhưng lại rất sâu, Quản Bình xem qua rồi cho Ngưng Hương, chỉ sợ lưu sẹo thể hết được.

      Ngưng Hương để ý, đừng đời này có vết sẹo to bằng hạt đậu lưu ở cổ, cho dù là ở mặt nhưng chỉ cần Lục Thành chê, nàng cũng quan tâm.

      " vẫn chưa truyền lời cho ngươi sao?"

      Hôm nay dậy sớm, Ngưng Hương lại theo Quản Bình vào tây phòng nhìn nàng chải đầu. Quản Bình có mái tóc đen nhánh như tơ lụa hảo hạng, cũng chỉ khi nàng ta thả tóc khuôn mặt mới nhu hòa hơn chút ít.

      Quản Bình lắc đầu, vừa chải đầu vừa : "Có tin tức ta cho ngươi biết."

      Ngưng Hương là thất vọng hay nên thở phào nhõm, nàng nên vui vẻ vì lại có thêm ngày sống yên ổn, hay nên lo lắng dự đoán ngày mai ra sao. Loại tư vị này rất thoải mái, nhưng may mắn thời gian trước ít nhiều gì nàng cũng trải qua rồi. Nhìn Quản Bình búi mái tóc dài lên, Ngưng Hương giọng hỏi: "Vậy, ngươi có hay chủ động đem việc trong nhà chúng ta cho biết ?"

      Trong lòng Quản Bình nghĩ thế nào về huynh đệ Lục gia, nàng nắm chắc.

      "Thế tử hỏi, ta cũng , trừ phi có chuyện nhất định phải lập tức cho ngài biết." Quản Bình ý tứ sâu xa nhìn Ngưng Hương cái, "Ví dụ như vị biểu ca kia của ngươi, nếu như ngươi muốn thi đậu, đêm nay ta trở về Hầu phủ chuyến."

      Lần trước thế tử phẫn nộ rời nên chưa kịp hỏi chuyện gần đây của Ngưng Hương, mà khi trước nàng được dặn dò là, Ngưng Hương có nam nhân mến muốn lập gia đình phải lập tức hồi bẩm, còn những thứ khác như chuyện vụn vặt ở nông gia, thế tử hỏi , hỏi cũng cần ra làm phiền . cho cùng, thế tử là con cháu quyền quý, có quan tâm chỉ là riêng Ngưng Hương.

      Đương nhiên, nếu Ngưng Hương có điều cầu, nàng cũng truyền lời.

      Ngưng Hương liền vội vàng lắc đầu, Chương Hồng Lâm phế ngón tay có lẽ nhớ kỹ lời dạy dỗ, nàng muốn truy cứu nữa.

      Phía bên Hầu phủ mãi có tin tức, nhưng Liễu Khê thôn lại bắt đầu bận rộn.

      Sắp tới vụ thu .

      Nhà Từ Thủ Lương có ba mẫu đất, mỗi mẫu trồng mỗi loại là lúa, bắp và đậu phộng. Lúa mạch sớm thu hoạch, tại bây giờ trước tiên thu hoạch nửa mẫu đậu phộng, bởi ruộng cũng nên chỉ có phu thê Từ Thủ Lương và Từ Hòe ra ruộng thu hoạch, để cho các tiểu nương phải làm việc.

      Đậu phộng thu về nhà phải phơi nắng hai ngày, hai nhà mỗi nhà đem ghế xếp thành vòng tròn, phía dựng thanh gỗ ngang đặt miếng vải mỏng, sau đó ném đậu phộng non lên phơi nắng.

      Thu hoạch xong đậu phộng tiếp theo thu hoạch bắp .

      Trước tiên là thu hoạch ruộng của nhà Từ Thủ Lương.

      Mới mờ sáng, Ngưng Hương qua tây phòng gặp Quản Bình, thẹn thùng : "Làm liên lụy ngươi phải chịu cực rồi."

      Trải qua chuyện Ngưng Hương bị thương, Quản Bình chuyện với nàng tương đối nhiều hơn xưa, chỉ là vẫn có biểu cảm gì, "Chút mệt mỏi này tính là gì, so với những việc trước đây chuyện này thoải mái hơn nhiều, ngươi cần áy náy."

      Có lẽ thân thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại khá nhõm, bây giờ Quản Bình có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng mà cần phải lo lắng bị người khác phát .

      Ngưng Hương thức thời hỏi nàng ta trước kia làm công việc gì.

      Ăn xong điểm tâm mọi người liền ra ruộng ở thôn nam.

      Trước đem mấy cột bắp dỡ xuống, sau đó lại bẻ bắp ra khỏi cột rồi ném qua bên cạnh, sau đó cuối cùng mượn xe lừa rồi xếp chúng lên xe.

      Sáu người lớn, từ buổi sáng bận rộn đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đem được bắp xếp lên xe lừa mượn của Lưu gia, tuy mệt mỏi nhưng lại vừa lòng thỏa mãn trở về nhà, các cột bắp trước tiên cứ để ở trong ruộng, mấy ngày nữa phụ tử Từ Thủ Lương lại tới thu dọn, phơi nắng vài ngày rồi kéo về nhà làm củi đốt.

      Ngày hôm sau lại sang ruộng nhà Ngưng Hương.

      Ngưng Hương rất khẩn trương.

      Thời điểm nàng chưa thích Lục Thành Lục Thành đều giúp đỡ nhà nàng trồng trọt , bây giờ hai người tốt hơn, biết người nọ có nhân cơ hội này muốn gặp nàng ?

      chừng mười ngày gặp, Ngưng Hương cũng có chút nhớ , cũng nhớ A Nam, gần đây mọi nhà đều thu hoạch vụ thu, Lục Định cũng đưa A Nam và A Đào đến chơi.

      Vừa nhìn nàng phát bắp nhà Lục gia thu hoạch rồi, chỉ còn cột bắp trụi lủi, nàng cho rằng trong ruộng bên đó có người, muốn sang bên đó nhìn chút, ai ngờ chưa qua nghe hai tiếng lạo xạo, cây bắp đột nhiên ngã xuống.

      A Mộc cũng nhìn thấy, thích Lục Thành bèn vui vẻ chạy qua ruộng nhà Lục gia, lớn tiếng kêu: "Lục đại ca phải ?"

      "A Mộc?" Lục Thành từ bên trong ra, trông thấy A Mộc, cười hỏi: "Sao đệ lại tới đây?"

      "Nhà chúng ta hôm nay cũng thu bắp." A Mộc hưng phấn .

      Ngưng Hương thẹn thùng qua chào hỏi, Lý thị cũng cười qua, nhìn nam nhân cao lớn : "Nhà các cháu sớm dẹp xong rồi sao?"

      Lục Thành dạ tiếng, "Hôm trước thu hoạch rồi ạ, ngày hôm qua giúp nhà Nhị thúc cháu, vừa lúc gần đây vườn trái cây có việc gì làm nên cháu cũng ở nhà."

      "Lão nhị và lão tam đâu, sao chỉ có mình cháu ở đây?" Lý thị nhìn vào trong ruộng hiếu kỳ .

      Lục Thành có chút bất đắc dĩ cười, "Hai bọn họ đều thích đào bắp, ở nhà ngồi bóc hạt bắp, dù sao cũng nhiều lắm, cháu tự mình làm cũng được. Bá mẫu hôm nay cũng thu bắp sao? Vậy để cháu giúp tay , bên này cháu vội, ngày mai làm cũng muộn, giúp mọi người thu hoạch chúng ta cùng nhau bận việc, còn có thể trò chuyện với nhau."

      Lý thị sớm biết tính cách của nên khách khí nữa, cười : "Được, nhưng mà làm xong trưa nay cháu phải qua nhà bá mẫu ăn cơm đó."

      Lục Thành sảng khoái nhận lời, sau đó liền vung cuốc cùng cha con Từ Thủ Lương đào bắp.

      Ngưng Hương liếc nhanh qua bóng lưng cái, nàng mới tin hôm nay chỉ là ngẫu nhiên.

      Nhưng người mình thích đến giúp mình làm việc, trong lòng Ngưng Hương cũng rất vui vẻ.

      Mang xong khăn trùm đầu, mấy người Ngưng Hương gỡ bắp khỏi cột.

      Nữ quyến ở bên trong, Lý thị cùng Quản Bình làm nhanh nhất, Ngưng Hương thứ hai, Từ Thu Nhi có chút lười, cùng A Mộc làm chậm rì rì rơi ở phía sau. Các nam nhân cuốc xong cũng bắt tay vào gỡ bắp, nhưng bọn họ chọn chỗ trống khác, cùng nữ quyến chỗ.

      Hết lần này tới lần khác có người thành , lén lút chạy tới chạy lui.

      Ngưng Hương mới vừa gỡ cây bắp xuống đột nhiên nghe thấy tiếng thân thể ma sát lá bắp, trong lòng nàng liền biết là Lục Thành muốn làm chuyện xấu, nàng gấp đến độ sốt ruột, nhưng mà đợi nàng quyết định vội vàng chạy tới, Lục Thành giống con thỏ chạy tới, người cao to như thể chờ đợi được thức ăn, giống như con gấu vọt vào ruộng bắp.

      Ngưng Hương sợ hãi trốn ra đằng sau, căng thẳng khuyên , "Chàng nhanh quay lại , đừng làm người khác nhìn thấy!"

      sao lại lớn gan như vậy chứ?

      "Yên tâm, ta nhìn đúng lúc mới tới, bọn họ lúc này đều về phía nam rồi, cách khá xa, quay đầu lại cũng nhìn thấy chúng ta đâu." Lục Thành nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của tức phụ núp sau đống bắp giải thích. Từ lúc thấy nàng, ngực liền vọt lên mồi lửa, chờ cơ hội này lâu, lửa đốt càng mạnh mẽ hơn.

      "Cho ta ôm ." Lục Thành sải bước đến gần, đưa tay liền kéo nàng.

      Thời điểm chưa ôm còn có thể nhịn chút, nhưng khi ôm rồi liền nhịn được.

      Ngưng Hương như gà con bị cánh tay sắt của ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại thúc giục , "Được rồi, chàng..."

      Chưa kịp xong liền bị chặn miệng lại. Đôi môi nóng bỏng dùng sức hôn nàng, liền đốt rụi khí lực của nàng.

      Choáng váng, Ngưng Hương ngửi thấy được mùi mồ hôi nhàn nhạt người , chút cũng khó ngửi thấy. Biết cầm tinh con chó, ăn đủ no liền liên tục nhớ kỹ, nàng liền ngoan ngoãn để hôn, cảm thấy đủ rồi mới dùng sức xoay đầu , chặn lại vẫn còn muốn đuổi theo: "Chàng mau, ta tức giận!"

      Trong ruộng nhiều người, Lục Thành cũng dám làm càn, dùng sức vuốt vuốt eo của nàng rồi mới nhanh chóng lui về đối diện nàng, tiếp tục giọng với nàng, "Hương Nhi, buổi trưa ta sang nhà nàng ăn, đỡ để hàng xóm trông thấy ta, nàng sợ bọn họ hiểu lầm, nhưng buổi tối nàng ra gặp ta nhé, ta vẫn ở chỗ cửa sau chờ nàng."

      Ban ngày gặp mặt cái gì cũng đều làm được, tại thích buổi tối tìm nàng hơn, đêm khuya yên tĩnh, muốn ôm thế nào liền ôm như thế.

      Ngưng Hương hề nghĩ ngợi, cự tuyệt ngay tức khắc, " được, ta rồi, buổi tối muốn gặp chàng."

      Lần trước ban đêm gặp , là vì đêm thất tịch, là tưởng chừng phải xa , tại đừng Quản Bình ở tây phòng, cho dù có Quản Bình, Ngưng Hương cũng dung túng Lục Thành hồ nháo như vậy nữa. quá xấu, làm nàng xấu hổ muốn chết, Ngưng Hương sợ .

      Lục Thành đoán ngay nàng như vậy, nhìn ra xa, xác định đám người Lý thị có ở đây, nhìn chằm chằm nàng : "Hương Nhi, hôm nay là sinh nhật của ta."

      Ngưng Hương sửng sốt, buông lỏng cây bắp trong tay, nghiêng đầu nhìn liền thấy đứng ở bên cạnh, thập phần nghiêm túc nhìn nàng.

      " sao?" Ngưng Hương tin lắm, phải cố ý lừa gạt nàng chứ?

      "Hai mươi tám tháng bảy, sinh nhật của mình chẳng lẽ còn nhớ lộn?" Lục Thành cố làm ra vẻ vui lườm nàng cái, thấy tiểu nương cúi đầu do dự, Lục Thành lạnh lùng : "Đêm nay được, tháng chín đến sinh nhật nàng đừng hy vọng ta tặng quà cho nàng."

      Ngưng Hương đỏ mặt, giọng hỏi , "Làm sao chàng biết?"

      Thấy nàng xấu hổ, Lục Thành thèm giả bộ mặt lạnh trêu chọc nàng nữa, nhìn chằm chặp khuôn mặt mỹ lệ của nàng : "Ta hỏi qua A Mộc. Được rồi, cứ quyết định như vậy , buổi tối ta tới tìm nàng, hai chúng ta trò chuyện. Đúng rồi, lúc ra ngoài nhớ mặc áo nhiều hơn chút, tại ban đêm lạnh, đừng để bị cảm lạnh."

      Ngưng Hương vẫn dám dưới mắt Quản Bình gặp riêng , chỉ là Lục Thành chịu nghe nàng cự tuyệt, đầu cũng quay lại về phía trước .

      Ngưng Hương tâm phiền ý loạn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân ở bên trong ruộng bắp, suy nghĩ muốn bồi qua sinh nhật dần dần áp chế lý trí kiêng kỵ Quản Bình.

      Có lẽ nàng cẩn thận chút cũng kinh động Quản Bình ? Quản Bình cho dù công phu lợi hại hơn nữa cũng là người, nàng ta cũng phải ngủ, vừa vặn hôm nay làm việc tốn sức, lúc ngủ có thể say hơn mọi ngày...

      Tểu nương lần đầu tiên chuyện đương, tâm thiên vị nam nhân dũng cảm nhiệt tình, tự nhiên tìm ra rất nhiều cớ.

      Buổi trưa Lý thị về trước nấu cơm, Lục Thành cùng Từ Thủ Lương chào hỏi, muốn về nhà sinh nhật. Từ Thủ Lương có cách nào cản , nghĩ tới buổi tối mời Lục Thành qua, nhưng mà buổi chiều Lục Thành đến, ràng muốn phiền bọn họ. Lý thị nhìn sang hướng thôn Đông Lâm, dặn dò trượng phu và nhi tử ngày mai đào xong bắp rồi cũng sang giúp Lục Thành.

      Từ Thủ Lương gật đầu. Việc trả lễ cần thê tử nhắc, ông cũng hiểu được đạo lý này.
      Yên Hoa, td2n, Lim-040341 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Chuẩn bị gay cấn rồi đây
      misamelodyevil thích bài này.

    5. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :th_6::th_6::th_6:
      Lục Thành như thú nhân vậy...từ người thành thỏ, sang gấu, rồi thành cờ hó...khi nào mới hóa sói đây !!!
      A fang, misa, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :