1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 88:
      Edit: Hà

      Lục Thành ngừng xe lừa khi còn cách mọi người khoảng hai mươi mấy bước chân, thừa dịp trước khi mọi người Từ gia đến gần quay đầu xe lừa lại.

      Ngưng Hương liền thấy xe chỉ có A Đào và A Nam ngồi, mắt thấy A Nam nghiêng đầu tìm kiếm nàng, Ngưng Hương cố làm ra vẻ bình tĩnh bước tới, bế tiểu tử lên ôm vào trong ngực, cầm tay bé kiểm tra lòng bàn tay thương, "A Nam còn đau ?"

      A Nam lập tức lắc đầu, "Xấu!"

      Miệng vết thương rớt vảy lưu lại vết sẹo, A Nam dùng tay trái chỉ vào lòng bàn tay của mình, sau đó vui vẻ vung tay cái, "Bay!" Làm xong tiểu tử liền cúi đầu nhìn, thấy vết sẹo vẫn còn bé bèn chu miệng, thả tay xuống nhìn nữa.

      Tiểu tử rất dễ khiến cho người khác thích, Ngưng Hương tạm thời quên Lục Thành và Quản Bình, cười hôn bé cái.

      Lý thị vòng qua chất nữ, tò mò hỏi Lục Thành, "Nhà Nhị thẩm của cháu đâu?"

      "Cháu qua đây đón mọi người trước, còn bọn họ có lẽ vừa mới ra khỏi đầu thôn thôi." Lục Thành lướt nhìn mọi người nhanh, ánh mắt ở dừng lại người Quản Bình bên cạnh Từ Thu Nhi nhìn nhiều lại chút, lúc này mới thu xếp mọi người lên xe.

      Lý thị cùng bọn ngồi ở bên trong, phụ tử Từ Thủ Lương ngồi ở đuôi xe, hai chân thả lơ lửng giữa trung. Từ Hòe nhìn qua thôn trang đối diện dường như vẫn ngủ say, mặt chút thay đổi, thành ra xe ngoại trừ Quản Bình là người thứ hai tiếng nào. Thường ngày cùng với Lục Thành tán gẫu vài câu, hôm nay an tĩnh như vậy khiến Từ Thủ Lương nhìn nhi tử mấy lần, ông cho rằng nhi tử còn chưa ngủ đủ giấc.

      Bên kia Ngưng Hương ôm A Nam, vì che dấu chột dạ của mình mà nàng chú tâm trêu chọc A Nam chuyện suốt cả dọc đường, "A Nam cũng hái trái cây sao?"

      A Nam gật đầu, làm động tác hai tay ôm trái cây, giống với tiểu hài tử chúc tết.

      Từ Thu Nhi nhìn sang nam nhân ngồi ở càng xe, cười hỏi: "A Nam cũng hái trái cây, vậy phụ thân có phát tiền công cho A Nam ?"

      Lục Thành cúi đầu cười, mượn cớ quay đầu lại nhìn các nàng, thấy Ngưng Hương cố ý ngồi bên cạnh Lý thị để bà cản lại cho nhìn, nghĩ đến buổi tối đêm thất tịch nàng ở trong lòng vặn vẹo giãy giụa yếu ớt khóc cầu xin, tâm Lục Thành liền giống như bị người khác gãi , ước gì lúc này chỉ có hai người bọn họ, lại có thể đè nàng ức hiếp nàng.

      Nhìn thấy người nên lại quay đầu về phía trước, nghe thấy nàng chuyện thôi cũng khiến trong lòng ngọt ngào.

      "Cho!" A Nam trả lời rất có khí thế, giống như là thương lượng với phụ thân, bé giơ hà bao trước ngực mình lên cho Từ Thu Nhi xem, ý là tiền để ở trong hà bao.

      Tiểu tử quá đáng , Từ Thu Nhi nhịn được muốn bắt A Nam, muốn ôm bé trong chốc lát.

      A Nam hét lên tiếng "a", nghiêng đầu liền chui vào trong lòng Ngưng Hương, cái miệng nhắn cứ .

      Ngưng Hương cười ôm lấy bé, phối hợp theo trốn sang bên Lý thị, "A Nam là của ta, ai cũng được cướp!"

      Từ Thu Nhi bắt lấy cánh tay A Nam làm bộ dùng sức kéo về phía mình, hai lớn náo nhiệt ngừng, tựa như người nhà.

      Quản Bình ngồi bên cạnh Từ Thu Nhi, nghe các nàng cười khoan khoái, lại ngẫu nhiên bị Từ Thu Nhi đụng phải, lòng nàng yên tĩnh như nước, là tĩnh, mà phải là tĩnh mịch.

      Vừa trong chốc lát đến đầu thôn Đông Lâm.

      Phan thị cùng hai tỷ muội Lục Phù và Lục Dung đứng ở phía trước nhất, phía sau là Lục Ngôn và Lục Định, đây là những người Ngưng Hương gặp qua.

      Trong đám người có thêm hai người lạ mặt, nam nhân cỡ chừng ba mươi tuổi là nhị thúc Lục Trọng An của Lục Thành, hàng năm ra ruộng làm việc, làn da rám đen nhưng sống lưng thẳng tắp, dung mạo tuấn, mặc dù bằng đệ đệ Lục Quý An hào hoa phong nhã ngọc thụ lâm phong sống trong thị trấn, nhưng ở trong thôn cũng là mỹ nam hiếm thấy.

      Bên cạnh ông là thiếu niên tên Lục Khoát, năm nay mười lăm tuổi, ở thôn trấn phía bắc đọc sách, dung mạo càng giống mẫu thân Phan thị, đứng ở bên cạnh hai huynh đệ Lục Ngôn và Lục Định, tuấn mỹ tuy bị giảm bớt ba phần nhưng toàn thân lại toát ra phong độ của người trí thức, khiến người khác khó có thể xem .

      Từ Thủ Lương và Từ Hòe đều xuống xe hàn huyên, mẹ con Lý thị cũng muốn xuống tiếp Phan thị vội vã ngăn lại: "Ngồi , đều phải là người ngoài, bây giờ chúng ta cũng lên xe rồi, trấn Lưu Tiên cách nơi này còn độ khoảng mười tám cây nữa, chúng ta xuất phát nhanh kẻo muộn."

      xong bà dẫn hai nữ nhi ngồi ở bên cạnh A Đào.

      bên toàn là nữ quyến ngồi đầy phía bên trong, A Mộc đành chen lấn ở giữa.

      Lục Định sớm ngồi bên cạnh Lục Thành, phụ tử Lục Trọng An cùng hai cha con Từ Thủ Lương ngồi ở đuôi xe, Lục Ngôn có chỗ chỉ đành ngồi xếp bằng ở bên trong, lưng dán lên lưng Lục Khoát, mặt đối mặt với đám nữ quyến, cũng may mắn tính tình sáng sủa thích cười, nếu đổi lại là người câu nệ sớm bị các nữ nhân nhìn đỏ mặt.

      "Vị này chính là Quản nương sao?" Lục Ngôn nhìn chằm chằm Quản Bình bên trái dựa vào vách ngoài cũng là cách gần nhất, cười đến thập phần sáng lạn, cả người lẫn vật vô hại.

      Quản Bình nhàn nhạt lướt mắt nhìn , khẽ vuốt cằm xem như chào hỏi.

      Lý thị sợ người Lục gia hiểu lầm Quản Bình hiểu lễ nghi, vội vàng giải thích thay nàng: "Quản nương tính tình yên tĩnh, bình thường cũng thích chuyện ."

      Phan thị cười, bà vốn định quan tâm hỏi han vị nương chạy nạn này hai câu, bây giờ lại thấy bộ dáng Quản Bình người sống chớ lại gần nên thức thời hỏi nhiều.

      Lục Ngôn có tâm muốn thăm dò lai lịch Quản Bình chút, giả bộ nhìn hiểu sắc mặt người ta, tiếp tục thân thiện hỏi: "Quản nương là người Liêu Đông sao? Vậy đường chạy nạn chắc qua ít địa phương đúng ?"

      Quản Bình cuối cùng cũng nhìn về phía , "Đúng." Ánh mắt sắc bén, tựa như có lẽ nhìn thấu tâm tư Lục Ngôn.

      Đến cùng Lục Ngôn cũng chưa từng gặp qua nữ tử như vậy bao giờ, bị hàn băng trong mắt nàng nhìn khiến tâm chấn động, kinh ngạc nhìn nàng.

      Bởi vì Lục Ngôn liên tục muốn đến gần Quản Bình, Từ Hòe nhịn được quay đầu lại, thấy vẫn dùng cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm người trong lòng mình, Từ Hòe mất hứng cau mày.

      Quản Bình phát giác có người nhìn, ánh mắt từ chỗ Lục Ngôn chuyển sang Từ Hòe, lãnh ý bên trong giảm.

      Từ Hòe chột dạ, dám đối mặt cùng nàng, tâm tình phức tạp quay đầu trở về. Trong đầu suy đoán biết Quản Bình trừng có phải là trách xen vào việc của người khác , sau đó lại lo lắng Quản Bình vừa ý tướng mạo tuấn Lục Ngôn trong nhà cũng có tiền, suy nghĩ càng lúc càng bay xa, hận thể nhảy xuống xe lừa chậm chạp này, tự mình chạy tới vườn trái cây.

      Quản Bình phía sau rủ mắt xuống, trong nội tâm bực bội, muốn khách khí nữa, trực tiếp nhắm mắt lại giả bộ chợp mắt.

      Lục Ngôn lĩnh giáo qua Quản Bình như sắt đá, cũng thử thăm dò tiếp tục chuyện với nàng, ngược lại quay sang bồi các nữ quyến chuyện. Nữ nhân chuyện, đại đa số nam nhân đều chen miệng vào được, duy chỉ có giống vậy, Ngưng Hương tán gẫu cái gì cũng có thể thêm vài câu, sau đó vì muốn cùng tẩu tử tương lai có quan hệ gần hơn, Lục Ngôn cố ý tiếp chuyện Ngưng Hương.

      Quản Bình chẳng biết mở mắt từ lúc nào.

      Lục Ngôn phát Quản Bình nhìn sau đó lại tỏ ra lơ đễnh.

      Quản Bình nhíu mi nhìn về phía Ngưng Hương, muốn tìm tòi nghiên cứu tâm tư Ngưng Hương đối với Lục Ngôn.

      Ngưng Hương với Lục Thành tuy chưa thành thân, nhưng trong đầu nàng xem Lục Ngôn lớn tuổi hơn tại nàng làm đệ đệ, nàng vui vẻ chỉ cho Lục Ngôn làm cách nào để canh trứng gà ăn ngon hơn, thấy Quản Bình nhìn mình, đột nhiên nàng giật mình nhìn lại Lục Ngôn, mặt như ngọc mắt như hoa đào, lần đầu tiên nàng biết được Lục Ngôn gần tuổi nàng mà dung mạo cũng rất soái, hết sức dễ dàng trở thành người Quản Bình hoài nghi nhất, cho nên nhất thời nàng thu tâm lại, đối với Lục Ngôn lạnh nhạt dần.

      Lục Ngôn là người rất thông minh, rất nhanh liền phát tẩu tử tương lai lạnh nhạt với , cẩn thận nhớ lại lời của mình, xác định có vô tình đắc tội tẩu tử tương lai, khỏi buồn bực lại ủy khuất.

      Ngược lại Lục Thành ngồi phía trước đánh xe, thấy người phản ứng theo Nhị đệ nữa mới thầm thở phào cái.
      Last edited by a moderator: 4/11/16
      Yên Hoa, td2n, Lim-040338 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      lắm cơ
      misa thích bài này.

    3. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :roft::roft::roft:
      Hỏng rồi...hỏng rồi...!!!
      Như này Lục Thành còn làm ăn đc gì nữa đây
      Nhân tố X nào liều mình kéo Quản Bình sang cây khác hái quả đc k !!! đừng hái chung cây vs Ngưng Hương mà !!!
      misa, Trâu, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 89:
      Edit: Hà

      xe người ngồi kín chỗ, muốn ồn ào náo nhiệt cũng được, cũng vì vậy mà thời gian trôi qua rất nhanh.

      Lúc xe lừa gần tới vườn trái cây, Lục Thành ngước lên nhìn ánh mặt trời ở phía đông, sau đó quay đầu lại : "Ban đầu hẹn là giờ thìn mọi người bắt đầu tập hợp làm việc, chúng ta hình như tới sớm, chắc phải đợi lát nữa, mọi người có muốn dạo xung quanh trước ?"

      Lần đầu tiên A Mộc được tới đây, vừa nhìn thấy vườn cây hồng đầy trái, hưng phấn gật đầu đồng ý.

      Lý thị là người rất chịu khó, bà nhìn Lục Thành : "Để bọn dạo, còn chúng ta bắt đầu làm , lần đầu tiên làm nên ta sợ ngượng tay, muốn luyện chút." Bọn họ là do Lục Thành mời tới làm việc, lỡ may làm tốt bị Ngô lão gia hoặc cấp Lục Thành nhìn thấy, trách bọn họ sao nhưng làm liên lụy Lục Thành bị khiển trách tốt.

      Từ Thủ Lương gật đầu, cũng : "Chúng ta hái trước , có chuyện gì quan trọng cần chú ý cháu theo chỉ cho chúng ta biết trước."

      Lục Thành dạ tiếng.

      Xe lừa từ từ xuống dốc, rất nhanh đến cửa vườn trái cây.

      Trái cây chín sợ bị người khác ăn trộm, mấy đêm này Lý bá đều dẫn vài tên nô tài ở Ngô gia trông coi nơi này. Vườn trái cây tuy lớn nhưng ít khi có chuyện gì, bình thường là do ông cùng với Lục Thành trông coi, chỉ có thời điểm thu hoạch trái cây mới gọi thêm mấy người ở Ngô gia tới hỗ trợ đề phòng cướp, mặc dù Lục Thành là nhị quản của vườn trái cây nhưng ra ai cũng biết, chỉ biết tiền công là được.

      ra Lục Thành chỉ muốn trông coi vườn trái cây, cũng muốn quản bất kì ai, nếu năm trước khi Ngô lão gia cố ý để sang làm quản chân chính ở nhà họ Ngô cũng cự tuyệt. Theo ý , trông nom vườn trái cây, người cần hầu hạ chính là cây ăn quả, cho dù mệt mỏi cũng cần phải cúi đầu trước người khác, còn vào đại viện Ngô gia, có lẽ càng bò càng lên, cũng có thể từ trong tay đầy tớ mò thêm chút tiền nước, nhưng ngoài mặt khi gặp tất cả từ lớn tới của Ngô gia phải cúi đầu.

      Lục Thành nguyện ý hầu hạ cây ăn quả, muốn hầu hạ người khác.

      Lý bá ở bên trong vườn nghe thấy động tĩnh, vừa ho khan vừa ra ngoài, thấy Lục Thành mang người đến, ông liền hướng về mọi người gật đầu.

      "Sư phụ bị cảm lạnh sao?" Lục Thành ân cần hỏi.

      Lý bá lơ đễnh khoát tay, "Lúc này hàng năm đều phải ho hai tiếng, có gì đáng ngại, vậy ngươi dẫn bọn họ vào bên trong tản bộ rồi dạy bọn họ , ta qua bên kia xem chút." Những chiếc giỏ đựng trái cây sớm được mang qua, dưới mỗi cây là chồng giỏ, chỉ cần đầy giỏ là bên cạnh có thêm cái giỏ khác, cần phải chạy chạy lại.

      Lục Thành biết công việc, nhìn Ngưng Hương cái rồi dẫn mọi người đến gốc cây gần nhất, chỉ hàng phía trước: "Hai nhà chúng ta trước tiên hái cây này ." xong liền để người nhà có kinh nghiệm dạy mọi người trong nhà Ngưng Hương, còn chạy tới giúp Lý bá phân giỏ .

      Trong đám người ở lại chia làm hai tổ, Lục Trọng An dẫn các nam nhân chiếm phần của cây, còn các nữ quyến hái quả dưới gốc cây.

      Mẹ con Phan thị trước tiên dạy đám người Lý thị phải hái trái cây như thế nào.

      Qủa thực phải có kỹ xảo.

      Hái trái cây thể bắt lấy trái cây dùng sức kéo xuống, mà giống như cầm trứng gà, ngón trỏ đè ngay cuống quả, sau đó dùng sức bẻ lên , để cuống quả tách khỏi cành, được kéo xuống dưới. lần được làm thêm mấy lần, tóm lại thể kéo mạnh được, nếu dễ tiếp tục tạo thêm cuống quả cành, quả hồng da mà hái nhiều từ cành như rất dễ nát.

      Còn quả táo hồng đầu cuống hơn, rất nhiều quả mọc cùng chỗ, như thế càng phải cẩn thận hái, đừng tháo xuống lần khiến các quả khác bị rớt xuống đất dập nát. Ngoài ra, tuy trái cây quan trọng nhưng lá cây vẫn phải giữ lại, lúc hái trái cây cố gắng cẩn thận chút, ít chạm vào lá cây. Cũng có cây cành chỉa ra loạn lạc, mọi người nhớ chú ý đừng để bị đâm vào mắt.

      Ngưng Hương hiểu, sau đó nàng xoay người dạy lại cho đệ đệ, A Nam ngoan ngoãn nắm vạt áo nương, nghiêng đầu nghiêm túc nghe.

      A Mộc thử hái trái, nhìn quả trong tay an toàn, vui vẻ hướng về tỷ tỷ cười.

      Ngưng Hương cười sờ đầu đệ đệ khen.

      A Nam thấy vậy cũng muốn hái.

      Ngưng Hương sợ bé hái tốt làm mình bị thương mà trái cây cũng hỏng, nàng cười ôm tiểu tử đến bên cạnh A Mộc đứng trước giỏ. Bên trong giỏ trải tấm vải bố, Ngưng Hương thả quả trái cây vào, sau đó ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn A Nam : "A Nam, đây là giỏ nhà chúng ta, chúng ta hái trái cây bỏ vào, còn A Nam giúp chúng ta nhìn nó, cho phép người khác trộm được ?"

      Vừa lúc đó bên ngoài vườn trái cây có thêm vài người cũng tới làm, nhìn thấy hai nhà Từ, Lục lạ mắt, họ tò mò nhìn qua hướng bên này.

      A Nam nhìn chiếc giỏ bên cạnh còn to cao hơn so với mình, bé đặt cái mông ngồi xuống đất, nhìn nương : " cho!"

      Ngưng Hương vui vẻ hôn bé, "Vậy A Nam nhìn cho kỹ, hái trái cây, kiếm tiền cũng cho A Nam nhé."

      A Nam toét miệng gật đầu.

      Hai nhà liền bắt đầu bận việc. A Đào và A Mộc chỉ để ý hái dưới cùng, đám người Ngưng Hương hái chỗ cao hơn, chỉ hái quả màu đỏ, còn quả màu xanh để thêm vài ngày. Từ Thu Nhi tinh nghịch, giẫm lên cành to khỏe leo lên hái cao, Ngưng Hương thấy vậy giọng dặn dò nàng cẩn thận chút, đừng ném xuống.

      " sao, muội cũng phải là trẻ con." Từ Thu Nhi chút để ý , nàng vừa hái tốt một quả liền cúi đầu kêu Lục Dung mười tuổi, "Nhị muội muội, hai chúng ta cùng nhau làm , ta hái, ngươi chụp giúp ta rồi thả vào trong giỏ ."

      Nàng xưng hô theo ba huynh đệ Lục Thành gọi tỷ muội Lục gia.

      Lục Dung cười đồng ý, A Mộc cũng giúp hai người chụp trái cây.

      Quản Bình ở bên cạnh nhìn lát rồi ngầm thở dài, nàng tới cây ăn quả, đưa lưng về phía nam nhân bên kia rồi lưu loát bò lên, sau đó kêu Ngưng Hương, "Ngươi chụp giúp ta." Nàng muốn Ngưng Hương leo cây.

      Lúc này Ngưng Hương nghe theo nàng , ngoan ngoãn qua.

      Dưới gốc cây rất chắc chắn, nhưng càng hướng lên càng khó trèo. Từ Thu Nhi và Lục Phù đều sớm bỏ qua, nhưng Quản Bình người như yến, chỗ hai người Từ Thu Nhi dám giẫm lên nhưng còn nàng như giẫm đất bằng.

      Lý thị nhịn được khuyên nhủ: "Hái hết chỗ này thôi rồi xuống đây , lát nữa để bọn họ trèo thang hái cũng được, chúng ta sang cây khác hái ."

      Quản Bình dạ tiếng nhưng lại có ý trèo xuống, nàng đưa tay ra chỗ cao nhất hái quả.

      cây sát bên, Lục Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng khen: " hổ là người chạy nạn, lá gan lớn."

      Từ Hòe ở bên cạnh hái trái cây, nghe vậy nhíu mày, vừa hái vừa nhắc nhở: " qua rồi cho qua , ngươi đừng đến chuyện chạy nạn nữa, nàng nghe được chỉ nghĩ thêm."

      Lục Ngôn nhìn cái, lập tức bồi tội: "Từ ca đúng lắm, sau này ta chú ý."

      Từ Hòe có chút chột dạ, nhảy xuống cây thả trái vào giỏ.

      " !"

      A Nam ngồi dưới đất, thấy nương ôm nhiều trái cây tới, bé mở miệng cười.

      Tiểu tử rất nghe lời, Ngưng Hương vừa muốn khen A Nam câu chợt thấy phía trước Lục Thành khiêng cái thang nhanh tới, xa cũng có thể cảm giác được hừng hực nhìn mình chăm chú. Trong lòng Ngưng Hương hốt hoảng, nhanh bước vài bước đem trái cây trong lòng bỏ vào trong giỏ, sau đó thừa dịp Lục Thành gần tới lại nhanh chóng tránh về dưới tàng cây.

      Tiểu nương chạy nhanh, Lục Thành bất đắc dĩ cười.

      "Phụ thân!" A Nam trông thấy , cao hứng vỗ vỗ chiếc giỏ bên cạnh, "Chúng ta !"

      "Ai cho cháu đó là của nhà cháu?"

      Phía cửa vườn trái cây đột nhiên truyền đến giọng đàn ông, A Nam nghiêng đầu, nhìn nam nhân cao lớn tới, cảm thấy có chút quen mắt.

      Ngưng Hương nhìn xuyên qua cành cây, biết có phải là người của Ngô gia hay , Phan thị đứng xéo đối diện cười giải thích với Lý thị: "Ngô gia còn có vườn hạt dẻ, đây là quản của vườn hạt dẻ đó, tên là Nghiêm Kính, quan hệ rất thân với cha A Nam."

      Ngưng Hương nghe vậy lặng lẽ nhìn về phía Lục Thành, thấy Lục Thành hướng về nàng chớp mắt.

      Ngưng Hương khó hiểu, sau đó liền thấy tên nam nhân Nghiêm Kính kia đứng phía sau Lục Thành, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kia dường như là muốn xác nhận cái gì. Tim Ngưng Hương đột nhiên đập nhanh hơn, vừa thẹn vừa cáu, lập tức quay đầu, đưa lưng về phía bọn họ.

      "Ngươi dám lừa ta, nhìn người ta vừa ý ngươi khi nào vậy?"

      Nghiêm Kính nhìn bóng lưng Ngưng Hương chăm chú, trong đầu là khuôn mặt nhắn của tiểu nương, bị Lục Thành chọt cái mới kịp thời thu hồi ánh mắt, với Lục Thành, vừa lại vừa muốn qua đó nhìn cho Ngưng Hương.

      Lục Thành bước tới trước đối mặt với , trong mắt đầy ý cảnh cáo, "Ngươi tới đây để giúp ta làm việc?"

      Nghiêm Kính trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, phục nhìn chằm chằm Lục Thành, "Sao ngươi lại tốt số tới vậy hả? Nguyên đám nương như thiên tiên dường như đều thích ngươi? Ngươi phải so với ta chỉ hơn được cặp mắt câu dẫn người sao? về tiền công ngươi còn bằng ta."

      Bản lãnh quản lý cây ăn quả là gia truyền nhà , lão cha thấy nhi tử bản lãnh học tốt liền đem vị trí đại quản vườn hạt dẻ cấp cho , còn ông tự mở cửa hàng hỏ, hai người cùng nhau kiếm tiền, bởi vậy nên ngày trôi qua ngày tệ.

      Lục Thành khinh thường đấu võ mồm với , chỉ cười .

      Nghiêm Kính vốn còn muốn hạ thấp Lục Thành vài câu, chợt thấy nương tướng mạo xinh đẹp đối diện từ cây nhảy xuống, ôm trái cây về phía bên này, khuôn mặt trắng trẻo, mắt hạnh như nước trong veo, lại cùng cha con Lục Thành có vài phần tương tự. Trong lòng hiểu sao nhảy dựng lên, vụng trộm hỏi Lục Thành, "Ai vậy? Có chủ chưa?"

      Lục Thành quay đầu lại nhìn.

      "Lục đại ca làm việc sao?" Khuôn mặt Từ Thu Nhi tươi cười trêu ghẹo , "Chẳng lẽ muốn ngồi giống A Nam sao?"

      "Ta làm ngay." Lục Thành cười , xong hướng về phía Nghiêm Kính nháy mắt, ý muốn cùng mình.

      Nghiêm Kính làm bộ như thấy, nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi cười, "Nàng là muội muội nào của Lục Thành vậy, sao ta chưa từng thấy muội nhỉ?"

      Từ Thu Nhi biết , nhưng nàng thừa nhận, thấy nam nhân ràng có ý trêu chọc mình, Từ Thu Nhi trừng mắt liếc cái, ngồi xổm xuống trêu chọc A Nam, cầm trái cây từ nãy giờ dấu phía sau lưng ra, "A Nam nhìn , Thu hái được quả rất đỏ nè, A Nam hôn cái rồi đưa cho A Nam nha."

      Nàng nắm cái cuống cố ý lắc lư trước mặt A Nam.

      Trái cây vừa tròn lại vừa đỏ, quả thực rất đẹp mắt.

      A Nam chăm chú nhìn, ràng động tâm.

      Từ Thu Nhi cười đưa mặt tới gần, A Nam lại lui về phía sau trốn, bé nhìn quả dưới gốc cây nương đứng, đưa ngón tay chỉ nương : " cho!"

      Từ Thu Nhi nhịn xuống cơn tức, tiếp tục cười dỗ bé, "Qủa của Hương đỏ bằng của ta đâu!"

      A Nam lúc đầu còn do dự, bây giờ chê nàng đáng ghét, bé đứng lên trốn sau lưng phụ thân.

      Từ Thu Nhi tức giận đuổi theo tiểu tử thúi, hiểu tiểu tử này chịu cho nàng ôm.

      Nghiêm Kính quét mắt qua cac trưởng bối vội hái trái cây, xem Lục Thành là người lạ, cúi đầu điều chỉnh nụ cười nhìn tiểu nương tuổi còn chưa lớn, "A Nam lạ gì trái cây nàng đưa đâu, nhưng có lẽ chưa từng thấy qua ai da mặt dày đòi hôn như vậy."

      "Ai cần ngươi lo!" Từ Thu Nhi hung dữ ngẩng đầu, trừng mắt , nàng cùng A Nam chơi đùa, chen miệng vào gì?

      Tiểu nương mắt hạnh trừng tròn trịa , khuôn mặt so với trái cây còn dễ nhìn hơn, Nghiêm Kính càng nhìn càng thích, giọng : "Ta khát, A Nam cần, vậy nàng đem trái cây cho ta , về phần hôn nàng..."

      Còn chưa hết bị Lục Thành mượn giỏ che lấp, hung hăng đạp cước.

      Nghiêm Kính khoa trương hít vào hơi, nhưng chống lại khuôn mặt nhắn Từ Thu Nhi muốn bùng nổ tức giận, cười ha ha, chạy nhanh vào sâu vườn trái cây, "Các ngươi hái nhanh lên, ta vào bên trong xem chút!"

      "Thu Nhi đừng nghe bậy, chọc muội vậy thôi nhưng tính cách xấu." Lục Thành ôm nhi tử, thấp giọng trấn an nương tức đỏ mặt.

      "Như thế mà còn gọi là xấu sao?" Đầu sỏ gây nên chuyện chạy, Từ Thu Nhi đem cơn tức giận chuyển sang Lục Thành, oán hận trừng mắt , "Huynh cảm thấy xấu, vậy là giải thích hai người các huynh chính là cùng loại mặt hàng, hừ, lát nữa muội mách cho tỷ tỷ, để cho nàng tỉnh ngủ, đừng để bị huynh lừa!"

      Mắng xong liền quay đầu bước , quả thực hướng về phía Ngưng Hương.

      Lục Thành vội vã đuổi theo, há mồm dối, "A Nam mau chịu tội với Thu , lần sau còn dám keo kiệt với Thu ..."

      Từ Thu Nhi khó tin xoay người, Lục Thành vội vàng giọng nhận sai, sợ tiểu nương thực lung tung cho người .

      Hai người này cứ xầm xì , Ngưng Hương nhịn đượcnghiêng đầu nhìn.

      A Nam thấy vậy sợ nương giận, lớn tiếng thanh minh cho bản thân, " keo kiệt!"
      Yên Hoa, td2n, Lim-040339 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thank nàng nhé
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :