1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mới đầu đọc thấy ko hay
      Nhưng càng đọc thấy hay tưởng
      Có Bộ điền Văn nào nữa các nàng giới thiệu cho ta vs nhé

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10

      Edit: Hà

      Sáng sớm ngày đầu xuân lạnh buốt, bên ngoài nước đóng thành băng, người trong thôn đều lười biếng muốn làm gì cả, tất cả đều chờ đến lúc trời sáng hẳn mới bắt đầu nấu cơm.

      Lý thị ngủ dậy sớm nhất sau đó lấy củi chuẩn bị nấu cháo.

      Củi là thân ngô được phơi khô từ năm ngoái, cây dài được bẻ thành mấy đoạn, nổ tí tách trong lò.

      Ngưng Hương ngủ say giấc hề nghe thấy, sau khi được sống lại lần nữa, gặp được đệ đệ từng biến mất, cho nên đêm nay nàng ngủ cực kì an giấc, cũng là giấc ngủ nướng đầu tiên sau khi nàng trở thành nha hoàn.

      Nhưng A Mộc lại nghe thấy được, bé khẽ ngáp dài cái, từ từ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cái gáy của tỷ tỷ.

      Tỷ tỷ ngủ quay lưng lại với bé, mái tóc đen dài có chút rối tung, có lẽ tối qua lúc ngủ bé cẩn thận đè lên tóc tỷ tỷ khiến cho tỷ tỷ bị đau.

      A Mộc nháy mắt mấy hoàn toàn tỉnh ngủ, nhàng gạt những lọn tóc của tỷ tỷ bị bé đè lên, động tác cực kỳ cẩn thận.

      Phía trong phòng bếp đột nhiên vang lên giọng nghi hoặc của nhị tỷ tỷ, "Đại tỷ vẫn chưa ngủ dậy sao?"

      Đại bá lập tức trả lời: "Chắc là hôm qua mệt mỏi lắm, con cứ rửa mặt trước , đừng chuyện lớn tiếng, nước nóng ta nấu xong rồi."

      Sau đó trong phòng bếp chỉ còn những thanh bẻ củi.

      A Mộc vốn định lại gần xem tỷ tỷ tỉnh hay chưa, nhưng khi nghe Đại bá mẫu tỷ tỷ mệt mỏi, bé cũng dám động đậy nữa, sợ mình làm tỷ tỷ tỉnh giấc, chỉ là nghe thấy tiếng Nhị tỷ tỷ rửa mặt ở bên ngoài, A Mộc đột nhiên rất muốn tè.

      Bé cố gắng nghẹn lại, nhưng dần dần lại nhịn được nữa.

      A Mộc cảm thấy khó chịu, nhìn sang bên cạnh lại thấy tỷ tỷ có động tĩnh gì, bé liền nhàng leo ra khỏi chăn, run rẩy kéo bộ y phục bằng vải bông bị đè dưới chân ra, cuối cùng cũng rú ra được, do bé cố dùng sức rút ra, kết quả vấp phải quần nên cẩn thận ngã xuống, vừa vặn ngã ở người tỷ tỷ.

      Ngưng Hương giật mình tỉnh giấc thấy trong phòng sáng , thấy đệ đệ mặc quần áo, phát bản thân mình thế nhưng ngủ nướng nên nàng vội vàng ngồi dậy, giúp đệ đệ mặc đồ.

      "Tỷ tỷ ở Hầu phủ phải làm rất nhiều việc đúng ?" A Mộc chăm chú nhìn khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng của tỷ tỷ, giọng hỏi.

      Ngưng Hương nở nụ cười, đỡ bé đứng lên rồi khoác chiếc áo bông vào, "Sao lại hỏi như vậy?"

      A Mộc ngoan ngoãn : "Đại bá mẫu tỷ mệt mỏi."

      Ngưng Hương bật cười, giọng : " mệt, là do tỷ tỷ lâu được ôm A Mộc, ôm A Mộc ngủ rất ngon cho nên dậy muộn."

      "Vậy đêm nay đệ vẫn ôm tỷ tỷ ngủ nha!" Tỷ tỷ thích ôm bé, A Mộc cực kì hưng phấn.

      Ngưng Hương vỗ cái mông của bé, kêu bé mau , cũng cho đệ đệ biết tí nữa nàng phải rồi.

      Sau khi mặc quần áo lại xếp chăn xong, thấy trong phòng sạch có gì để nàng thu dọn, Ngưng Hương vén rèm ra ngoài liền gặp Lý thị cũng múc cháo từ trong nồi ra, Từ Thu Nhi dọn bát đũa. Ngưng Hương rất xấu hổ, đỏ mặt : "Cháu đậy trễ..."

      "Ngủ dậy sớm như vậy làm gì, ta cũng cần cháu giúp đỡ, nhanh rửa mặt rồi ăn cơm nào." Lý thị cảm thấy sao cả .

      Từ Thu Nhi hâm mộ nhìn mái tóc dài đến tận eo của Ngưng Hương, "Tóc của đại tỷ đẹp."

      Ngưng Hương cười cười, bưng nước cùng đệ đệ ra bên ngoài rửa mặt.

      Sau khi rửa mặt xong, mọi người trong nhà ngồi vây quanh ở chiếc bàn thấp để ăn cơm. Bữa cơm rất đơn giản, cháo bắp đặc sệt và thêm hai cái bánh bột bắp hôm qua còn dư lại, kèm thêm đĩa đậu hũ muối, Lý thị còn chuẩn bị cho ba đứa mỗi đứa quả trứng gà muối.

      Lý thị nhìn cháu , giọng oán hận: "Khó lắm cháu mới được ở nhà đêm, lại thêm được nửa ngày, vậy mà lão Lưu cứ đòi như là đòi nợ vậy."

      Từ thôn Liễu Khê đến Phủ thành phải mất gần nửa ngày đường, Ngưng Hương sau khi ăn xong buổi trưa là có thể tự mình trở về, nhưng hôm nay Lưu Toàn lại theo nàng vào thành, làm xong khế đất lại quay về thôn, quay về luôn, cho nên Lưu Toàn muốn nhanh chóng ăn điểm tâm rồi lập tức lên đường, đỡ cho phải về nhà lúc trời tối mịt.

      Hiểu được Đại bá mẫu luyến tiếc cho nàng, Ngưng Hương đành cười : " sao đâu, lần sau trở lại là có việc gì nữa rồi ạ."

      A Mộc nghe thấy có gì đó đúng, liền nghi hoặc ngẩng đầu.

      "A Mộc bóc được trứng gà chưa?" Ngưng Hương sợ đệ đệ khóc nháo lên chịu ăn cơm nên cố ý tránh .

      A Mộc lập tức trở lại với cái trứng gà, gật đầu nghiêm túc bóc trứng gà cho tỷ tỷ xem.

      Ngưng Hương chăm chú nhìn hành động của đệ đệ mà biết chán, đệ đệ muốn xa nàng, mà nàng cũng muốn xa bé.

      Nhưng mà thể xa được, chuyện nên phải .

      Sau khi Ngưng Hương giúp đỡ Lý thị dọn dẹp xong trong phòng bếp, vừa hay Lưu Toàn tới trước cửa, Từ Thủ Lương liền ra đứng ở cửa chuyện với .

      Ngưng Hương ngồi xổm xuống bên cạnh A Mộc, sờ đầu của bé : "Tỷ tỷ phải rồi, lần sau khi trở về tỷ mua cho A Mộc hạt dẻ ăn nữa nha."

      Lúc này A Mộc mới nhớ ra tỷ tỷ còn phải quay lại Hầu phủ làm việc.

      Vành mắt của bé bỗng chốc đỏ lên, bổ nhào vào trong lòng nàng muốn để nàng .

      Hầu như mỗi lần ly biệt đều là như vậy, tuy trong lòng Ngưng Hương cũng rất khó chịu nhưng lại muốn dối là mình nhanh chóng trở lại, khiến cho đệ đệ ở nhà trông mong cách vô ích. May mắn A Mộc rất hiểu chuyện, mặc dù rất muốn xa tỷ tỷ, nhưng khi nghe Lý thị dỗ dành cũng quấn lấy tỷ tỷ nữa mà còn dắt tay tỷ tỷ tiễn nàng đến cửa lớn, nhìn theo tỷ tỷ ngồi xe lừa của Lưu gia.

      Ngồi xe, Ngưng Hương cố gắng mỉm cười nhìn về phía đệ đệ, cho đến khi xe lừa xa, nàng mới lặng lẽ lau nước mắt.

      Từ Thủ Lương cũng cùng theo , nhàng an ủi cháu .

      Ngưng Hương gật đầu, ra nàng cũng quen rồi, cho nên nàng đành chuyện với mọi người về chuyện vụ xuân nên trồng loại cây gì.

      Lúc xe lừa chạy qua trấn Bạch Hà, Ngưng Hương chạy vào nhà Lý ma ma, hỏi bà có muốn chung xe hay . Lý ma ma muốn cùng người nhà ở lâu thêm lát nên cười tủm tỉm kêu nàng cứ trước, sau đó xe lừa hề dừng lại nữa, thẳng hướng nam về phía Phủ thành.

      Sau khi vào thành, được Ngưng Hương dẫn đường nên Lưu Toàn đem xe lừa dừng ở trước cửa của phủ Trấn Viễn Hầu.

      "Đại bá phụ và mọi ngươi ở đây đợi cháu lát, cháu vào nhanh rồi ra liền." Ngưng Hương xuống xe lời tạm biệt với các vị trưởng bối, sau đó bước nhanh vào Hầu phủ.

      đường quen thuộc về Lãnh Mai Các, lúc bước vào cửa sân, Ngưng Hương tập trung nghĩ tới phòng chính để chào hỏi Bùi Cảnh Hàn trước, bởi vì thất thần cho nên vài bước nàng mới nhận ra ở góc tường dưới tàng cây mai có người đứng đó. Nàng tò mò nhìn sang, chỉ thấy Bùi Cảnh Hàn mặc thân cẩm bào nguyệt sắc đứng dưới tàng cây mai, Tố Nguyệt nâng khay đứng bên cạnh , thân váy dài màu hồng đào, vóc người cao gầy mảnh mai, hơi hơi ngửa đầu nghe Bùi Cảnh Hàn chuyện, khóe môi mỉm cười.

      Nụ mai hé nở đầu cành, dưới tàng mai đôi bích nhân giọng thầm, đẹp như tranh vẽ.

      Ngưng Hương giật mình, bản năng muốn tránh giống như kiếp trước mỗi khi thấy Tố Nguyệt và Bùi Cảnh Hàn ở bên cạnh nhau, nhưng chỉ mới lui về phía sau bước, trong đầu lại lên cảnh ở thuyền và ánh mắt oán hận của Tố Nguyệt khi về Bùi Cảnh Hàn.

      Trong lúc nàng còn do dự Bùi Cảnh Hàn phát giác, xoay người nhìn lại thấy vẻ mặt phức tạp của Ngưng Hương nhìn cùng với Tố Nguyệt, đầu tiên Bùi Cảnh Hàn có chút ảo não, ảo não về tiểu nương này hơn phân nửa chắc ghen tị rồi, sau đó lại thản nhiên như cũ, hơn nữa tâm tình còn có chút vui vẻ.

      biết, trong lòng Ngưng Hương cũng là có , chỉ là do tiểu nương da mặt mỏng mà thôi.

      "Sao lại về sớm như vậy?" Bùi Cảnh Hàn vẫn đứng ở dưới tàng mai, mỉm cười hỏi Ngưng Hương. Bên cạnh chắc chắn chỉ có nữ nhân, mấy chuyện ghen tương như thế này các nàng phải từ từ làm quen, học được cách tự khuyên nhủ bản thân, cũng có tinh lực để dỗ dành cả đám được.

      Đại bá phụ và mọi người còn ở bên ngoài đợi nàng, Ngưng Hương tạm thời đè nén xuống phức tạp trong lòng, tiến lên giải thích chút.

      Bùi Cảnh Hàn gật đầu, về phía nàng hai bước, "Còn thiếu bao nhiêu bạc?"

      Ngưng Hương vừa nghe ngữ khí của cũng biết suy nghĩ gì, miễn cưỡng cười cười, "Cũng nhiều lắm nhưng em cũng có đủ rồi, thế tử tiếp tục ngắm hoa , em trước." Sợ Bùi Cảnh Hàn kiên trì giúp nàng trả bạc, Ngưng Hương như trốn tới gác xép.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn theo bóng lưng yểu điệu của tiểu nương, sai Tố Nguyệt gọi Trường Thuận.

      Vì vậy lúc Ngưng Hương lấy bạc từ trong hộp tiền ra, liền gặp Trường Thuận ở trong sân.

      Bùi Cảnh Hàn kịp thời giải thích: "Cứ để Trường Thuận cùng với em, người ở trong nha môn biết , sớm làm xong chuyện em cũng được sớm trở về."

      Chủ tử bình thường làm sao đối xử tốt với nha hoàn như vậy, Ngưng Hương sợ Đại bá phụ hiểu lầm, lập tức muốn cự tuyệt, nhưng Bùi Cảnh Hàn cũng hiểu nàng, lúc nàng vừa mở miệng xoay người , ràng để cho nàng có cơ hội cự tuyệt.

      Cách làm việc của rất bá đạo, Ngưng Hương chỉ còn cách đường ra ngoài phủ đành năn nỉ Trường Thuận, "Xíu nữa nếu huynh nhìn thấy Đại bá phụ của ta, huynh có thể là vừa đúng lúc thế tử cũng có việc nhờ huynh nha môn có được ?" Hai người đều làm việc bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, bình thường cũng thường xuyên liên hệ, quan hệ cũng xem như gần gũi.

      Trường Thuận hiểu nhìn nàng, "Thế tử muốn giúp muội là vinh quang của muội, tại sao bộ dáng của muội lại giống như trốn còn kịp vậy?"

      Ngưng Hương rủ mắt, mấp máy miệng.

      Động tác này của nàng trông tỏ ra đáng thương, Trường Thuận hết cách với nàng, đành bất đắc dĩ : "Rồi rồi rồi, muội cái gì là cái đó được chưa."

      Ngưng Hương mừng rỡ nhìn lời cảm tạ.

      Tiểu nương cười lên giống như đóa hoa hải đường nở rộ, mắt ngọc mày ngài rực rỡ, bước chân Trường Thuận thoáng khựng lại, nhưng khi nhớ lại tâm tư của thế tử đối với Ngưng Hương và Tố Nguyệt, Trường Thuận hậm hực sờ sờ mũi, ép mình nhìn về phía khác. Dù có đẹp đến đâu cũng có tư cách nhớ thương.

      tới cửa bên, Từ Thủ Lương nghi hoặc nhìn cách ăn mặc như gã sai vặt bên cạnh cháu .

      Trường Thuận nhanh trí viện lý do.

      Từ Thủ Lương hề nghi ngờ gì nữa, bốn người nhanh chân về phía nha môn, có phủ Trấn Viễn Hầu ra mặt, chuyện khế đất được làm cực kỳ nhanh chóng.

      Ngưng Hương muốn tiễn Từ Thủ Lương đến cửa thành, Từ Thủ Lương cho mà chỉ dặn dò cháu cố gắng chăm sóc bản thân mình tốt, sau đó cùng với Lưu Toàn đánh xe trở về .

      Hai ngày nghỉ thoáng cái hết, Ngưng Hương có chút mất mát.

      Trường Thuận thấy nàng có tinh thần, cố ý hỏi nàng ở nhà làm những gì, hai người đường chuyện vui vẻ, lúc trở về Lãnh Mai Các, Ngưng Hương bình tĩnh trở lại, lại biến thành đại nha hoàn của Lãnh Mai Các.

      Buổi chiều Bùi Cảnh Hàn gọi nàng sang hầu hạ, để cho Tố Nguyệt nghỉ ngơi nửa ngày.

      Ngưng Hương cũng từ chối, thời gian này Tố Nguyệt luôn phải hầu hạ Bùi Cảnh Hàn lại còn chăm sóc nàng khi bị bệnh, xác thực nên nghỉ ngơi.

      "A Mộc có thích cái tượng gỗ kia ?" Trong thư phòng, Bùi Cảnh Hàn đứng ở trước bàn sách vẽ tranh, thấy nàng vào, nhìn thoáng qua rồi ánh mắt rất nhanh lại quay về giấy vẽ, vừa vẽ tranh vừa tán gẫu.

      "Rất thích, tạ ơn thế tử." Ngưng Hương cố gắng trả lời cách tự nhiên, thầm tự với mình chỉ cần coi là chủ tử là được, cần nhớ tới những chuyện kiếp trước nữa. Thời gian Bùi Cảnh Hàn làm việc đều hết sức quân tử, chỉ khi uống rượu hoặc là gặp chuyện thoải mái, mới động tay chân với nàng.

      "Tốt, giúp ta mài mực." xong câu này, Bùi Cảnh Hàn hề phân tâm nữa.

      Ngưng Hương đến trước bàn đọc sách, đem nghiên mực chuyển qua cạnh mình rồi lại nhặt cán bút lên nhàng mài. Mùi mực thanh nhã, thoang thoảng bay vào trong chóp mũi, bên tai chỉ còn lại thanh rất của chiếc bút chạm vào giấy, đắm chìm trong khí yên tĩnh, Ngưng Hương nhịn được nhìn về hướng giấy vẽ.

      vẽ cây mai ở ngay góc tường, dưới tàng cây có ai, nụ hoa hé nở có ba con chim sẻ đậu ở đó, con ở chính giữa ràng có cái đầu to gấp đôi, hai con bên cạnh... biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay , Ngưng Hương cảm giác đôi mắt của con chim sẻ bên trái khẽ hếch lên, giống như Tố Nguyệt, còn bên phải ...

      Chim sẻ nhà ai lại có đôi mắt hạnh chứ?

      Ngưng Hương có hứng thú nhìn nữa, đôi môi đỏ hồng bất gác lại nhếch lên, ràng mất hứng nhưng lại càng động lòng người.

      Bùi Cảnh Hàn im lặng mỉm cười, thích nhất lúc nàng vô tình lộ ra vẻ ngây thơ.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 11
      Thái An phủ là kinh đô trọng địa ở hướng Tây Bắc của kinh thành, có năm vạn quân đóng, do Trấn Viễn hầu Bùi Chính phụ trách quản lý. Bùi Cảnh Hàn mới hai mươi tuổi cũng có chức vụ trong người, phần lớn thời gian cũng trong quân doanh, nhưng thân là thế tử, cần như những quan viên khác, nhất định phải đúng hạn canh giữ ở quân doanh, thỉnh thoảng cũng vụng trộm lười, hoặc là nhàn rỗi ở nhà, hoặc là ra cửa kết bạn, những thuộc hạ cũng chỉ phải mở mắt nhắm mắt.

      May mắn chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.

      Nắng sớm mờ mờ, đưa mắt nhìn Bùi Cảnh Hàn thân quan phục rời khỏi Lãnh Mai Các, Ngưng Hương nhàng thở phào cái.

      Nàng thích nhất là Bùi Cảnh Hàn ra khỏi nhà.

      "Nhìn muội kìa, giống như học trò nghe được tin tiên sinh đến lớp vậy." Tố Nguyệt cười trêu ghẹo.

      "Muội cũng biết tại sao nữa, nhưng muội rất sợ ngài ấy." Ngưng Hương nghiêm túc nhìn nàng ấy và trả lời.

      Kiếp trước, Tố Nguyệt chỉ hỏi qua nàng hai lần rằng nàng có Bùi Cảnh Hàn hay , lần đầu tiên Ngưng Hương cho rằng Tố Nguyệt phát Bùi Cảnh Hàn đối xử tốt với nàng, nên có hơi chột dạ, rằng mình cũng có ý định làm di nương, nhưng Tố Nguyệt hề tin. Lần thứ hai là Bùi Cảnh Hàn khinh bạc nàng, bị Tố Nguyệt bắt gặp, lúc ấy Tố Nguyệt là người của Bùi Cảnh Hàn, nàng ấy lại hỏi nàng có thích Bùi Cảnh Hàn hay , Ngưng Hương khóc thích, Tố Nguyệt chỉ cười lạnh, còn châm chọc nàng có thủ đoạn.

      Ngưng Hương hiểu tại sao Tố Nguyệt lại nghĩ như vậy, nàng chỉ biết là, kiếp này, trong lòng nàng nghĩ gì nàng cũng đều cho Tố Nguyệt biết, rất ràng, bao giờ để Tố Nguyệt hiểu lầm, bao giờ để hai người trở thành xa lạ lần nữa, vẫn bên nhau như chị em ruột thịt, có như thế nàng mới có cơ hội thuyết phục Tố Nguyệt tích góp tiền chuộc thân.

      Tố Nguyệt kinh ngạc, nhìn thẳng vào đôi mắt như nóng lòng chứng minh cái gì của Ngưng Hương, nàng phì cười, khoác cánh tay của Ngưng Hương vào trong, "Sợ cái gì, ngài ấy cũng đâu có ăn muội, thôi, trời càng ngày càng ấm áp, chúng ta đem phòng dọn dẹp sạch , giầy và y phục cũng cần phải dọn dẹp lại."

      Ngưng Hương thích gần gũi như thế này, nhớ đến kiếp trước lúc này Tố Nguyệt bắt đầu bất hòa với nàng, lại vụng trộm nhìn cánh tay hai người thân mật khoác vào nhau, trái tim lúc này rộng mở trong sáng như bầu trời xanh trong vắt đỉnh đầu, vạn dặm bóng mây.

      Hai tỷ muội đem phòng bên trong triệtđể thu thập lần, làm xong hết chỉ tốn có buổi, sau đó hai người ngồi tại cửa phòng ngắm hoa mai cạnh tường.

      "Trong tay muội còn có bao nhiêu tiền?" Tố Nguyệt đột nhiên hỏi, "Mua đất tốn ít nhỉ?" xong, bóc thêm hạt dưa bỏ vào trong miệng, sau đó gật gù thưởng thức, rồi nghiêng đầu qua nhìn nàng, cặp mắt hồ ly trời sinh phong lưu quyến rũ ngừng chuyển động.

      Ngưng Hương ngậm hạt dưa, giọng : "Cũng nhiều, tiền muội đưa bá mẫu trước đó bà ấy đều tích góp để dành lại cho muội, lúc mua đất muội chỉ tốn có năm lượng, bây giờ còn có sáu lượng..."

      "Vậy chỉ còn mười bốn lượng nữa là đủ chuộc thân rồi." Tố Nguyệt rũ rèm mắt xuống, móng tay thoa sơn đem hạt dưa trong vỏ lấy ra, đưa vào trong miệng.

      Ngưng Hương gật gật đầu, "Lại tích góp thêm năm nữa đủ, thế tử hai mươi, năm nay chắc có lẽ đính hôn, sang năm đón dâu, chúng ta tìm thế tử phu nhân ... Đúng rồi, trong tay tỷ có bao nhiêu tiền? phải muội dạy tỷ đâu, nhưng bây giờ tỷ nên tích góp thể tiền, tiếp tục tiêu tiền như nước giống như trước kia nữa."

      Sau đó đưa mắt liếc nhìn hoa lụa đầu của Tố Nguyệt.

      Tiến lương hàng tháng của nàng ngoài việc gửi về nuôi gia đình nàng còn phải dành dụm để trả nợ, Tố Nguyệt khác, nàng ấy gần như dùng hết tiền chi vào việc ăn diện, trong tay nàng ấy chỉ sợ còn bao nhiêu tiền.

      Tố Nguyệt cũng hề biết xấu hổ, ngẩng cao đầu đắc ý : "Tỷ còn bảy lượng, nhiều hơn muội rồi, muội có tư cách quản ta."

      Ngưng Hương tức giận đến buồn cười, cùng nàng tính sổ, "Muội mới vừa tốn năm lượng mua đất, tỷ biết xấu hổ còn đem so với muội?"

      Tố Nguyệt mặc kệ, xác định tiền mình nhiều hơn, hai người tranh chấp, tiểu nha hoàn đột nhiên đến, xa xa hướng về các nàng ngoắc ngoắc, "Hai vị tỷ tỷ còn ở đằng kia chơi đùa gì đó, đến phiên chúng ta đến tú phòng đo quần áo rồi !"

      Hạ nhân ở Hầu phủ này, năm bốn mùa đều thường xuyên có quần áo mới, lớn tuổi cần đo lại, nhưng vóc dáng của các nàng vẫn còn thay đổi mỗi năm phải đo lần, tránh cho xiêm y khi may ra mặc vừa, bước ra ngoài làm mất mặt của Hầu phủ.

      "Đều tại muội đó, hại tỷ thiếu chút nữa quên rồi!" Tố Nguyệt lập tức nhảy dựng lên, nhanh chân vừa chạy vừa sai khiến Ngưng Hương, "Tỷ trước, muội thu dọn xong đồ mau đuổi theo!"

      Thanh nàng nhàng, Ngưng Hương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất kỹ hạt dưa vào băng ghế, lại đóng cửa, cũng có chút hưng phấn mà , sau đó liền gặp Tố Nguyệt đứng ở cửa viện đợi nàng, đôi giày vải màu hồng đào lấp ló bên dưới làn váy, thanh tú động lòng người còn đẹp hơn cả những đóa mai khoe sắc.

      Ở tú phòng Trấn Bắc Hầu phủ lúc này hết sức náo nhiệt, bọn nha hoàn trong viện khác sớm đến chờ.

      Tố Nguyệt và Ngưng Hương làm việc ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, nên địa vị chỉ kém hơn nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân bên kia chút, đương nhiên là có người hâm mộ các nàng, cũng có người ghen tị, hai người thẳng vào trong, nghe được ít tiếng chuyện linh tinh.

      Tố Nguyệt làm như nghe thấy, thân mật kéo cánh tay của Ngưng Hương.

      Số lần Ngưng Hương nghe được quá nhiều, cũng để trong lòng, chỉ là giống được Tố Nguyệt cứ cười ríu rít như vậy.

      Bên trong tú phòng, quản Vạn thấy hai nàng đến, mặt lập tức tươi cười, tự mình lấy cây thước trong tay tiểu nha hoàn chào hỏi: "Hai đóa hoa xinh đẹp mau mau đến đây, , để xem xem các ngươi lại lớn bao nhiêu." Bà là thợ may, ai mặc đồ do bà may mà trở nên xinh đẹp là bà thích người đó, và lúc nay cũng dụng tâm hơn bình thường.

      "Sao qua thêm năm mà lại giống như trẻ tuổi ra thế này?" Tố Nguyệt qua trước, vô cùng nghiêm túc tường tận xem xét Vạn .

      "Miệng ngươi khéo." Vạn nhàng dùng cây thước đánh lên cái mông của tiểu nương cái, bảo nàng vươn cánh tay ra.

      Tố Nguyệt ngoan ngoãn làm theo.

      Vạn trước đo cánh tay, chân, cuối cùng đo ngực, hài lòng gật đầu, giọng khen : "Tố Nguyệt càng lớn càng giống đại nương." Dung mạo đẹp, dáng vẻ quyến rũ, trách được lúc thế tử chọn đại nha hoàn, lúc ấy lại đặc biệt chọn ngay nàng ấy khi vừa nhìn thấy, nam nhân mà, ai chẳng muốn nhìn thuận mắt sờ thuận tay?

      Đo xong Tố Nguyệt, đến Ngưng Hương .

      Ngưng Hương có chút khẩn trương, bởi vì Vạn mỗi lần đo đến ngực, cũng vài lời xấu hổ muốn chết người.

      Tiểu nương mặt đỏ hồng, hơi thở thơm mát như hoa lan, đích thực là cực phẩm, Vạn nữ nhân lại còn bị nàng quyến rũ đến tim đập yên. Loại nương nào quyến rũ ánh mắt người khác nhất? Những mạnh mẽ nhiệt tình nổi danh trong thanh lâu có lẽ có thể làm cho nam nhân mê muội nhất thời, nhưng sâu trong lòng của nam nhân chắc chắn càng thích dạy dỗ loại nương luôn xấu hổ, càng sợ hãi càng muốn trốn, khi bắt nạt mới càng sảng khoái.

      "Đừng thấy Ngưng Hương hơn tiểu Tố Nguyệt tuổi mà khinh thường, cái chỗ này chút cũng thua Tố Nguyệt đâu." Đo xong, Vạn lại chỉ chỉ vào ngực Ngưng Hương.

      Ngưng Hương trong nháy mắt đỏ thẫm mặt mũi.

      Vào buổi hoàng hôn, Bùi Cảnh Hàn mang về cặp hồng san hô, hỏi các nàng, "Cái này tặng cho phu nhân làm lễ sinh nhật, các em cảm thấy như thế nào?"

      Hai mươi chín tháng hai là sinh nhật phu nhân Đỗ thị, chỉ còn năm ngày .

      Hai cây hồng san hô bóng loáng, sáng long lanh như ngọc, Tố Nguyệt cười khen đẹp

      Ngưng Hương cả kinh trong lòng.

      Kiếp trước, lúc chúc mừng sinh nhật của Đỗ Thị, Bùi Cảnh Hàn tặng chính là cặp hồng san hô này, ngoại trừ san hô, còn chuẩn bị cái vòng tay hồng san hô, đưa cho nàng. Đêm đó uống chút rượu, nàng hầu hạ thay quần áo, lúc đó đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra vòng tay đưa nàng, Ngưng Hương nghiêng đầu cự tuyệt, mất hứng, sau đó, cưỡng hôn nàng, còn bảo nàng về phòng suy nghĩ kỹ ràng. Và cũng bắt đầu từ hôm đó, ngôn ngữ và cử chỉ của càng ngày càng lộ ràng hơn.

      "Ngưng Hương thích?" Bùi Cảnh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm san hô hồng ngẩn người, hỏi dò, nếu thực thích, đổi thứ khác cho nàng.

      Ngưng Hương đột nhiên nảy ra ý, đó chính là lý do giúp nàng có thể từ chối món quà này, nhíu mày ngó cặp san hô, cố ý giọng : "Thế tử phải từng san hô là sâu biển sao? Vậy, có khi nào làm phu nhân sợ hay ..."

      Tố Nguyệt nhịn được, bật cười thành tiếng.

      Bùi Cảnh Hàn cũng nhịn được, cười với nàng: "Cho dù là sâu cũng là sâu chết... Haiiiz, đúng ra nên hỏi em, Trường Thuận, mang đến kho hàng , nhớ phái người canh giữ, đừng để chúng nó mọc chân ra chạy."

      Đây ràng là trêu ghẹo Ngưng Hương .

      Ngưng Hương làm bộ như thẹn thùng cúi đầu, trong lòng vẫn bất an.

      Đến ngày hai mươi chín hôm đó, Bùi Cảnh Hàn đến sân của Đỗ thị để dự tiệc, Ngưng Hương cùng Tố Nguyệt ở lại Lãnh Mai Các.

      "Sao lại ăn thế?" Tố Nguyệt thấy nàng nhìn hai mâm thức ăn đến ngây người, "Hiếm khi hôm nay có thêm món ăn đó."

      Ngưng Hương hoàn hồn, kiếm cớ : "Muội, muội nhớ nhà."

      "Ngày mai về rồi, có cái gì mà nhớ chứ." Tố Nguyệt tức giận lườm nàng cái, gắp viên cá viên cho nàng.

      Ngưng Hương cười với nàng ấy, kết quả lúc ăn cá viên bởi vì thất thần, cẩn thận cắn trúng môi, đau đớn vừa mới đánh tới, trong đầu Ngưng Hương đột nhiên toát ra ý niệm, nàng bạo gan cắn mạnh xuống, cắn xong rồi mới giật mình kêu lên.

      Tố Nguyệt ngẩng đầu, liền thấy môi dưới của nàng chảy máu.

      "Muội sao thế, đâu có ai giành với muội, ăn gấp như vậy làm gì." Ngoài miệng quở trách, động tác cũng ngừng, vội vàng lấy khăn sạch đưa cho Ngưng Hương để cho nàng lau miệng.

      Ngưng Hương lắc lắc đầu, lấy ra khăn của mình, súc miệng xong soi gương, rách hết miếng da, hơi nhếch miệng chút máu lại rướm ra ngoài. Tố Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy, đau lòng thôi, khuyên nàng : "Được rồi, đêm nay muội ngủ bên này, ta qua đó Hầu thế tử."

      Ngưng Hương mới vừa đáp ứng, nhưng lập tức nhớ ra, đêm nay Bùi Cảnh Hàn chắc chắn uống rượu, chẳng may cũng khinh bạc Tố Nguyệt làm sao bây giờ? Nàng cắn nát môi, Bùi Cảnh Hàn cho dù thể chạm qua nữ nhân, nhưng cũng đến mức bụng đói ăn quàng, đến môi chảy máu mà vẫn còn động tâm tư.

      " cần, bị thương thôi, có gì đáng ngại." Ngưng Hương cười uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Tố Nguyệt, xong sợ nàng ấy nghĩ nhiều, lại vội vàng bổ sung: "Sáng ngày mốt phải nhờ tỷ giúp muội hầu hạ ngài ấy, đêm nay còn bắt tỷ giúp muội, muội rất ngại."

      "Được rồi." Tố Nguyệt còn nhìn chằm chằm môi nàng hồi lâu, "Vậy muội chú ý chút, bắt đầu từ bây giờ được phép hé miệng ."

      Ngưng Hương bị nàng ấy chọc cười, cười tiếng liền khiến môi chảy máu, đau đến mức khiến nàng hít vào hơi, đổi lấy Tố Nguyệt nở nụ cười đầy hả hê.

      Màn đêm buông xuống, Bùi Cảnh Hàn trở lại, người có mùi rượu thoang thoảng.

      Ngưng Hương cùng Tố Nguyệt cùng nhau hầu hạ , vào phòng sáng ngời, Bùi Cảnh Hàn rất nhanh liền chú ý tới môi của Ngưng Hương, "Sao lại thế?"

      Ngưng Hương cúi đầu, vừa giúp thoát giày vừa lúng túng : "Lúc ăn cơm cẩn thận cắn trúng."

      Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, nhìn chằm chằm cánh môi đỏ thắm của tiểu nương thêm lát, giật quần áo trong cổ áo, nhìn về phía Tố Nguyệt ôm quần áo của chuẩn bị ra cửa, "Ngưng Hương bị thương, đêm nay Tố Nguyệt gác đêm."

      Tố Nguyệt sững sờ ở cửa.

      Đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn như mỉm cười nhìn qua nàng, trong ngọn đèn, ánh mắt đó của ôn nhu, say lòng người .

      Tố Nguyệt hoàn hồn, ôm xiêm y tới bên cạnh giường, "Vậy Ngưng Hương nghỉ ngơi sớm chút , để tỷ hầu thế tử."

      Ngưng Hương muốn bản thân bị thua thiệt, nhưng tuyệt đối cũng hy vọng Tố Nguyệt bởi vì nàng mà sớm trở thành người của Bùi Cảnh Hàn, " cần..."

      " thôi, để Tố Nguyệt hầu." Bùi Cảnh Hàn lặp lại lần nữa, cho thương lượng.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, Thanhha48 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      1 ngày 2 chương
      Thích nhé
      Thank nàng

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 12
      Ngưng Hương mất hồn mất vía ra khỏi thượng phòng.

      gần đến tháng ba rồi, gió đêm mang theo làn hơi nóng ẩm cùng với vị mát lành nhè , Ngưng Hương lại có tâm tư để cảm nhận nổi, nàng siết chặt tà áo lặng lẽ bước đến dưới bậu cửa sổ, căng thẳng nghe động tĩnh bên trong. Nếu như, nếu như đêm nay Bùi Cảnh Hàn giống như kiếp trước, cưỡng hôn Tố Nguyệt thay vì muốn nàng nàng đúng là dám ngăn cản, nhưng nếu Bùi Cảnh Hàn muốn cưỡng bức Tố Nguyệt, nàng thà rằng chọc giận cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản.

      Bên trong phòng.

      Tố Nguyệt tiếp nhận việc Ngưng Hương vừa mới làm, ngồi xổm trước giường, cởi giày cho Bùi Cảnh Hàn. Hôm nay nam nhân này có ra ngoài phủ, dưới chân ra mồ hôi cũng ít, trong giày cũng có mùi vị lạ. Tạm thời đem hai chiếc giày để bên, Tố Nguyệt đưa tay cầm bắp chân trái của Bùi Cảnh Hàn, nhàng rút ra vớ trắng của .

      Cánh tay kia trắng nõn mảnh mai, giống như có xương, lộ ra đoạn cổ tay trắng mềm trơn bóng, làm cho người ta trìu mến.

      Bùi Cảnh Hàn nuốt nước miếng xuống, ánh mắt theo cánh tay Tố Nguyệt, dời đến mặt nàng.

      Lông mày dài được kẻ đen tỉ mỉ, như trong tranh vẽ, mi mắt rũ xuống che đậy cặp mắt hồ ly quyến rũ.

      Gấn đây hình như thấy nàng thoa son, nhưng nương mới lớn tươi trẻ nên dù làn môi thoa son cũng vẫn tươi thắm như hoa đào.

      Hình ảnh đó khiến cho ngực như có ngọn lửa nhanh chóng bừng lên, hóa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ khô bừng lên mãnh liệt. Nhưng Bùi Cảnh Hàn khinh thường làm những chuyện như cưỡng gian gì đó, ít nhất màn dạo đầu thể lỗ mãng.

      sờ sờ ngực, móc ra vòng tay hồng san hô dự định đưa cho Ngưng Hương, Lớn như trứng bồ câu và đỏ tươi như máu, sáng lấp lánh kì lạ.

      Nhớ đến nha đầu Ngưng Hương vậy mà lại sợ san hô, Bùi Cảnh Hàn kìm lòng nổi cười cười, Ngưng Hương đơn thuần, trong sáng của nàng thoáng chốc hóa giải dục vọng bừng cháy kia, chuyển thành ôn nhu như nước.

      "Thích ?" Bùi Cảnh Hàn vươn tay, đưa tay duỗi ra nắm đưa đến trước mắt Tố Nguyệt.

      Tố Nguyệt vừa cầm tất chân của định đặt sang bên, ngước mắt lên nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của gần ngay trước mắt, trong lòng bàn tay cầm chuỗi vòng tay hồng san hô, tia sáng rực rỡ tươi đẹp chói mắt, nhìn thấy khiến nàng thất thần.

      Làm sao lại thích?

      Kiếp trước lúc nàng dọn phòng, trong lúc vô tình phát Ngưng Hương giấu vòng tay này, nàng vừa thích vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

      Khi đó nàng nghĩ mãi vẫn ra tại sao Bùi Cảnh Hàn đối xử tốt với nàng, ôn nhu mềm mại với nàng nhưng quay người lại có thể đối xử tốt với người khác như thế.

      Mới nếm thử mùi vị của tình nàng khó có thể kiềm chế được trái tim của chính mình, ái mộ người nam nhân này, nên cảm thấy khó chịu thống khổ vì đa tình của , trái tim như bị người ta đặt lên nồi để nấu, thấp thỏm, đau đớn thôi. Nhưng nàng chỉ là nha hoàn, nàng có tư cách cầu Bùi Cảnh Hàn chuyên sủng riêng mình nàng, cho nên nàng chỉ có thể phát tiết cơn tức giận với Ngưng Hương. Khi đó nàng bị ghen tị làm mờ mắt, liền cho rằng Ngưng Hương đối với thế tử kiểu như lạt mềm buộc chặt, ỡm ờ, càng cảm thấy Ngưng Hương giả dối, lại càng chán ghét nàng.

      Cho đến khi Bùi Cảnh Hàn cưới biểu nương Thẩm Du Du.

      Bùi Cảnh Hàn là người ngạo mạn lại vô liêm sỉ, nhưng cũng là nam nhân quang minh lỗi lạc, trước khi đính hôn với Thẩm Du Du, cũng có di nương thiếp thất, nếu như Thẩm Du Du thể đáp ứng, cần thiết đính hôn. Thẩm Du Du nhiều khéo hiểu lòng người, ả ta làm ra vẻ như rất đau lòng, tựa ở trong lòng Bùi Cảnh Hàn, khóc quan tâm có bao nhiêu nữ nhân, chỉ hy vọng coi trọng người vợ này nhất.

      Bùi Cảnh Hàn đáp ứng ngay, quay đầu lại còn trấn an nàng, chỉ cần nàng cùng Ngưng Hương an phận, Thẩm Du Du khắt khe với các nàng.

      Vậy mà nàng lại tin, mắt nàng mù rồi nên nàng thà rằng hoài nghi tình bạn ba bốn năm, hoài nghi tỷ muội tốt nhất của mình là Ngưng Hương, lại tin tưởng vẻ nhu nhược như nước, tâm địa thiện lương của Thẩm Du Du do nàng ta biểu bên ngoài.

      Nàng thực rất an phận thủ thường, Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng nàng liền tỉ mỉ hầu hạ, Bùi Cảnh Hàn đến, nàng liền an tâm làm thông phòng, ngay cả Bùi Cảnh Hàn muốn đợi nàng sinh hài tử mới có thể để nàng làm di nương nàng cũng hề để ý nhiều, càng hề nghĩ cách cùng chính thê đoạt trượng phu như Liễu di nương, đem Bùi Cảnh Hàn từ chỗ Thẩm Du Du dụ dỗ đến. Làm thông phòng, nên giữ gìn quy tắc của thông phòng, nàng hiểu.

      Nhưng Tố Nguyệt ngốc, nàng dần dần phát Thẩm Du Du chỉ là giả bộ rộng lượng, cho nên Thẩm Du Du luôn nghĩ biện pháp ngăn cản Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng, thậm chí biết Bùi Cảnh Hàn mỗi tối nhớ thương Ngưng Hương, Thẩm Du Du thế nhưng lại bày kế sắp đặt cho biểu công tử có vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc đến gần Ngưng Hương. Ngưng Hương từ trước đến nay đơn thuần, đơn giản đem người nghĩ xấu, đần độn xem biểu công tử là quân tử, cuối cùng có lần bị Bùi Cảnh Hàn tận mắt nhìn thấy hai người cười chuyện phiếm, đêm đó nổi điên.

      Thẩm Du Du đương nhiên để cho thực được.

      Bùi Cảnh Hàn vừa , Thẩm Du Du liền thừa dịp lúc lão phu nhân đến chùa dâng hương, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai bán các nàng .

      Tên què họ Lưu muốn giữ lại Ngưng Hương bán giá tốt, nhưng đối với nàng lại hề kiêng nể gì cả.

      Bị Tên què họ Lưu làm nhục ngay buổi tối đầu tiên, Tố Nguyệt lần đầu tiên biết , loại chuyện đó cho người sống bằng chết, kêu trời trời biết kêu đất đất chẳng hay, tất cả cầu khẩn, tất cả những giọt nước mắt đổi lại cũng chỉ là những giày dò, hành hạ như súc vật. đêm hôm đó, nàng cũng mới biết, phải tất cả hài tử đều được sinh ra cách thuận lợi.

      Nàng sẩy thai, nhưng nàng hề cho Ngưng Hương biết, Ngưng Hương ngốc, cho rằng nàng chỉ là bị xâm hại đến đổ máu nên khóc thất thanh ngừng, nếu để cho nàng ấy biết , nước mắt nàng ấy biết càng nhiều hơn chắc chắn nàng ấy khóc đến mù mắt mất, nàng lại còn sức để dỗ dành.

      Người ta hay có được tất có mất, có mất cũng có được. Ngay đêm đầu tiên khi trọng sinh trở về, ngồi ở bên cạnh Ngưng Hương hôn mê bất tỉnh, Tố Nguyệt liền suy nghĩ minh bạch. Nàng mất đứa con, nhưng nàng đổi được người chị em tốt nhất, quan tâm nàng nhất, luôn bao giờ nghĩ đến hiềm khích trước kia, luôn luôn quan tâm nàng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Đó chính là Ngưng Hương ngốc của nàng. Nàng mất si tâm vọng tưởng về Bùi Cảnh Hàn, nhưng lại có được cơ hội…..Trả thù Thẩm Du Du.

      Ngưng Hương muốn , nàng muốn ở lại.

      Kiếp trước, Thẩm Du Du hại nàng sống bằng chết, nên kiếp này, nàng muốn vạch trần bộ mặt của Thẩm Du Du, xem nàng bị Bùi Cảnh Hàn chán ghét và vứt bỏ.

      Bùi Cảnh Hàn đối đãi với nàng như thế nào, Tố Nguyệt quan tâm, Bùi Cảnh Hàn sủng nàng nàng liền nhận, Bùi Cảnh Hàn chán ghét mà vứt bỏ Thẩm Du Du sau sủng ái di nương hoặc kế thất bên cạnh, nàng cũng sao cả. Tình , thứ tình cảm xa xỉ đó, nàng hưởng qua lần, ngọt bùi cay đắng đều hưởng qua, kiếp này, nnagf muốn sa vào trong đó thêm lần nào nữa.

      Tựa như đối với đôi vòng tay hồng san hô này, nàng từng rất muốn, rất muốn, nhưng bây giờ...

      Hai mắt nhìn chằm chằm vật trong lòng bàn tay nam nhân, Tố Nguyệt chợt nở nụ cười, nhìn Bùi Cảnh Hàn : "Vốn là rất thích, nhưng nhớ đến lời Ngưng Hương đây là sâu biển, nên hơi có chút sờ sợ.... Thế tử, muốn tặng cho em sao?"

      Làm như ngây thơ, Tố Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      Mà đối với nam nhân khi tặng đồ để lấy lòng nữ nhân như Bùi Cảnh Hàn mà , có gì mất hứng hơn việc lễ vật mà mình chuẩn bị tỉ mỉ lại bị người ta thích.

      Mặc dù bị đôi mắt long lanh quyến rũ như hồ ly của Tố Nguyệt khơi mào dục hỏa, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại hài lòng bắt đầu như thế, lần chuổi hồng san hô trong tay, cười khổ : "Lúc mua hồng san hô, ta lại nhớ đến cá tính thích chưng diện của em... Nhưng nếu em thích thôi để mai ta thưởng cho nha hoàn khác."

      Đem vòng tay mình tốn hai mươi lượng để mua lại tặng cho người khác .

      Tố Nguyệt mấp máy miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn cái, tay lấy vòng tay san hô đoạt lại, nhanh chóng lui về phía sau : "Vậy cho em , em cực khổ hầu hạ thế tử như thế, tại sao lại đem đồ xinh đẹp thế này tặng cho người khác? Các nàng muốn, nằm mơ !"

      xong liền đem vòng tay đeo đến cổ tay mình.

      Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười trêu cợt, dựa vào ở đầu giường, mắt say lờ đờ mông lung nhìn nàng, " phải chê nó là sâu sao?"

      "Nếu vậy em có thể đem bán lấy tiền nha, ít ra cũng được mấy lượng bạc." Tố Nguyệt giảo hoạt nháy nháy mắt với , xong liền ra ngoài, "Em bưng nước cho ngài rửa chân đây."

      Tiểu hồ ly đến miệng lại chạy, Bùi Cảnh Hàn ngửa mặt ngã xuống giường, xoa xoa cái trán, thầm cân nhắc lần sau nên tặng cái gì cho hai nha hoàn nhà mình được vui, thất bại lần, lần sau tuyệt đối thể tiếp tục thất bại.

      Ngoài cửa sổ, Ngưng Hương thừa dịp Tố Nguyệt ra, vụng trộm chạy tới góc tường trốn tránh trước, ngồi chồm hổm xuống, tim đập bùm bùm.

      Hưng phấn .

      Ngưng Hương nghĩ tới, nàng thuận miệng câu dối, lại trùng hợp giúp Tố Nguyệt đêm nay bị thế tử khinh bạc, sớm biết thích phần lễ vật bỏ ý xấu của Bùi Cảnh Hàn, nàng làm gì chịu khổ cứn rách môi như thế chứ?

      Nhưng cũng thích hợp, kiếp trước nàng cũng thích, Bùi Cảnh Hàn lại hề dễ chuyện như vậy.

      Sờ sờ vẫn thấy đau môi, Ngưng Hương thoáng hoang mang, hiểu có khác biệt nơi nào.

      Nhưng nàng cùng Tố Nguyệt đều tránh thoát lần, vẫn đáng giá để cao hứng nhỉ?

      Chờ Tố Nguyệt vào hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, Ngưng Hương tiếp tục nghe lén lát, xác định đêm nay thực sao, nàng mới lặng lẽ trở về phòng bên.

      đêm ngủ ngon.

      Hôm sau trời tờ mờ sáng Ngưng Hương thức dậy, dụi dụi mắt soi gương.

      Môi dưới có vết trầy hơn môi , hôm nay về nhà là có cách nào để che dấu.

      Ngưng Hương thở dài, đơn giản thu thập phen, đến thượng phòng để xin phép, đụng vào Tố Nguyệt ra, trong lòng ôm đệm chăn của Bùi Cảnh Hàn. Hai mắt nhìn nhau, sắc mặt Tố Nguyệt như thường, mặt của Ngưng Hương ửng đỏ.

      Đến Lãnh Mai Các thân cận hầu hạ Bùi Cảnh Hàn hơn nửa năm, hai người ai cũng biết đây là có chuyện gì.

      Lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó Tố Nguyệt ra ngoài, Ngưng Hương ở cửa đứng lát, trấn định lại rồi mới bước vào phòng, rủ mắt xuống hỏi nam nhân đứng ở trước tủ áo: "Thế tử còn gì cần dặn dò em sao?"

      "Hầu hạ ta mặc quần áo." Bùi Cảnh Hàn lấy bộ y phục màu xanh nhạt ra.

      Ngưng Hương liền qua, tiếp nhận xiêm y, thuần thục hầu hạ .

      Bùi Cảnh Hàn cúi đầu nhìn nàng, thấy môi nàng bị thương, nhớ đến hương vị đước nếm thử rất nhiều lần trong giấc mơ, nhịn được đưa tay.

      Ngưng Hương sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau, cái khó ló cái khôn tìm cớ, "Thế tử muốn mang ngọc bội?"

      Hồ ly giảo hoạt, con thỏ cũng muốn thành tinh, Bùi Cảnh Hàn cuối cùng mắt nhìn môi nàng, thản nhiên : "Em , ta tự mình thay."

      Ngưng Hương cầu còn được, sau khi lời từ biệt lập tức ra khỏi phòng.

      Quay về phòng bên xách túi hành lí, Ngưng Hương bước chân nhàng về hướng cửa hông, Lý má má chờ, hai người vừa vừa , vừa về hướng phố bán quà bánh.

      Lần này mua hạt dẻ, Ngưng Hương cũng có gặp được Lục Thành, nàng cũng sớm quên lần gặp gỡ hôm đó.

      Lý má má cũng nhớ, dù sao nhà của Lục Thành cách nơi này quá xa, nên đương nhiên thể thỉnh thoảng xuất mãi ở nơi này được.

      Chỉ là lần này hai người chưa kịp đến cửa thành Bắc nghe có tiếng người cất cao giọng gọi từ phía sau"Từ nương" .

      Ngưng Hương họ Từ, mặc dù cảm thấy đối phương kêu hẳn phải là nàng, nhưng vẫn tò mò đưa mắt nhìn sang, liền thấy sau lưng mấy trượng, có chiếc xe lừa chậm rãi đến, Người đánh xe là nam nhân mặc thân áo ngắn vải thô màu xám tro, làn da màu lúa mạch cực kì tuấn tú, nhất là đôi mắt đào hoa sáng ngời có thần, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn qua nàng cùng Lý má má.

      "Lục đại ca?" Ngưng Hương kinh ngạc kêu.

      Tại sao lại gặp nữa rồi?

      ngơ ngẩn, từ sau lưng của Lục Thành đột nhiên thò ra đứa bé trai, hai tay vịn Lục Thành, đôi mắt to đen lúng liếng trực tiếp đối mặt với Ngưng Hương.

      Ngưng Hương khiếp sợ há miệng ra.

      A Nam vẫn còn chưa xem đủ, thân thể xíu đột nhiên bị A Đào ôm eo kéo lại : "Lúc ngồi xe được lộn xộn!"

      A Nam liền ngoan ngoãn ngồi ở đùi .
      Last edited: 24/3/16
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, xukem48 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :