1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6
      Edit: Hà

      Mặt trời càng lúc càng lên cao, lớp tuyết đọng ánh lên những tia nắng trong suốt, gió thổi tới khiến người khác phải rùng mình, tuy lạnh lẽo nhưng lại tươi mát.

      Phía trước chính là trấn Bạch Hà, ở đầu đường nam tử mặc áo xanh, vóc người cao lớn, mặt hướng về phía xe lừa mà ngóng trông, giống như đợi ai đó.

      Lý ma ma nhận ra Lý Tiến Bảo, khi thấy đứa con trai thứ ba của mình đứng đó, tính trẻ con của bà liền nổi lên, cố ý trốn sau lưng Ngưng Hương, rụt cổ : "Ngưng Hương cúi đầu xuống , lát nữa khi tới đây chúng ta cùng hù cho giật mình." Trước kia bà đều ngồi xe lừa của Quách lão tam để về nhà, con trai bà chắc chắn ngờ được lần này mình ngồi xe khác.

      Ngưng Hương cười tiếng, nghe theo lời Lý ma ma, cả người cúi xuống, đầu cũng nghiêng về phía sau.

      Bầu khí vui vẻ khiến Lục Thành cũng vui theo, quất roi khiến xe lừa nhanh hơn, tới khi khoảng cách càng gần, thấy bộ y phục mà nam tử mặc, trong lòng Lục Thành nổi lên nghi hoặc. người nam tử mặc bộ y phục bằng tơ lụa, trấn Bạch Hà tuy giàu có và đông đúc nhưng cũng chỉ là trấn mà thôi, chỉ ra đón mẫu thân thôi làm gì tới nỗi mà ăn mặc giống như là đón tết vậy?

      Đều là nam nhân, Lục Thành rất nhanh hiểu tâm tư của đối phương.

      quay đầu lại nhìn Ngưng Hương.

      Tiểu nương nghiêng người ở phía sau nên chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng nõn và cái nhếch miệng khẽ cười của nàng.

      Hai người có vẻ rất quen thuộc? Có lẽ cũng phải chỉ mình con trai của Lý ma ma tình nguyện.

      Chẳng biết tại sao, vui vẻ vừa rồi biến đâu mất, Lục Thành mím môi, nhưng lúc này lại chợt cười.

      Người ta hai bên tình nguyện sao, có quan hệ gì với sao?

      Con lừa lông xám vừa vừa lắc đuôi, ánh mắt Lục Thành bị chiếc đuôi của nó thu hút, nhưng càng đến gần lại nhịn được nhìn về phía người đứng ở ven đường, thấy dung mạo của đối phương coi như cũng đoan chính,khuôn mặt hơi đen lộ ra vẻ khờ khạo, chỉ lo ngây ngốc nhìn ra phía xa mà làm ngơ đối với xe lừa của mình, Lục Thành lắc lắc đầu, kịp thời ngừng xe lừa.

      Lý Tiến Bảo lúc này mới chú ý tới chiếc xe lừa.

      "Cái tên tiểu tử ngốc này!" Lý ma ma lớn tiếng cười , từ bên cạnh Ngưng Hương ngẩng đầu lên, vui tươi hớn hở nhìn con trai mình.

      "Nương!" Lý Tiến Bảo hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, ba chân bốn cẳng đến trước xe lừa, vừa giúp mẫu thân xách túi quần áo vừa cảm thấy kì lạ hỏi nàng, "Hôm nay sao nương ngồi xe của Quách lão tam ?" Tuy chuyện với mẫu thân, nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc nhìn Ngưng Hương.

      "Lý Tam ca." Ngưng Hương cũng xuống xe theo Lý ma ma, đứng ở phía sau tươi cười chào hỏi Lý Tiến Bảo.

      Thấy dáng vẻ nàng vừa thanh tú lại động lòng người, hai gò má trắng hồng giống như đóa mai hồng nở rộ, Lý Tiến Bảo căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lắp bắp : "Ngưng Hương, muội, sao muội lại gầy như vậy?"

      Ngưng Hương thường chỉ giao tiếp với nam nhân là Bùi Cảnh Hàn, mặc dù sống qua hai đời, nhưng đời trước Ngưng Hương cũng chỉ sống đến năm mười lăm tuổi, chỉ là tiểu nương luôn quan tâm người thân, tâm trạng chỉ lo đề phòng Bùi Cảnh Hàn ỷ thế hiếp người, cho nên đối với nam nhân bình thường khác nàng cũng hiểu lắm. Lúc này ánh mắt Lý Tiến Bảo vừa nhiệt tình lại vừa tinh khiết, có thứ dục vọng xâm lược mà nàng từng lĩnh giáo qua giống như Bùi Cảnh Hàn, hơn nữa nàng cũng rất quý Lý ma ma, cho nên cũng xem Lý Tiến Bảo như huynh trưởng của mình, vì thế cũng phát được tâm ý của Lý Tiến Bảo.

      “Có sao?”Ngưng Hương cũng muốn kể chuyện mình bệnh nặng mới khỏi, chỉ cười lấy lệ.

      Lý ma ma đương nhiên hiểu tâm ý của nhi tử, Ngưng Hương đẹp như vậy, đám nam nhân trẻ tuổi có ai thấy nàng mà động tâm, nhưng thấy thế tử sủng ái Ngưng Hương và Tố Nguyệt như vậy, hiển nhiên là muốn thu nạp hai nàng vào phòng, đối với chuyện này Lý ma ma thể giúp gì, chỉ hy vọng nhi tử đừng nặng tâm tình quá sâu.

      Bà kéo con trai giới thiệu với Lục Thành.

      Lý Tiến Bảo chỉ thấy người trước mắt mặc bộ y phục vải thô nhưng dung mạo lại tuấn lãng cao lớn, lại nhìn qua Ngưng Hương chút, nghĩ đến hai người ngồi riêng với nhau hơn mười dặm đường nữa, lông mày của nhíu lại, sợ Ngưng Hương bị bắt nạt.

      Nhưng Lý ma ma để cho nhi tử có cơ hội năng lung tung, nhìn mặt trời rồi thúc giục Ngưng Hương nhanh lên xe, "Xong rồi, hai chúng ta trước, các cháu cũng gấp rút lên đường , buổi chiều ngày mai chúng ta cùng nhau trở về." Trong phủ bà là người già, cho nên ngày nghỉ nhiều hơn ngày so với các tiểu nha hoàn khác, lúc trước hai người chỉ là bạn đồng hành về nhà, nhưng bây giờ Ngưng Hương được Tố Nguyệt cho thêm ngày nghỉ, cho nên lúc trở về cũng có thể ngồi chung xe .

      Ngưng Hương gật đầu, bước lên xe lừa, sau khi ổn định chỗ ngồi, nàng vẫy tay với Lý ma ma.

      Lý ma ma tươi cười thương nhìn nàng, tiếp tục đứng lát rồi mới kéo nhi tử trở về, biết đây là lần thứ bao nhiêu nhắc nhở , "Ngưng Hương chưa chắc có thể được ra khỏi phủ, con nên sớm hết hy vọng , dám mặc thành như vậy, đúng là sợ người ta chê cười mà!" Cũng chỉ có Ngưng Hương đơn thuần mới nhìn ra thôi..

      Khuôn mặt Lý Tiến Bảo nhăn nhó, quay đầu lại nhìn chiếc xe lừa xa, lần nữa khẩn cầu mẫu thân, "Nương, nhà chúng ta có tiền, nương giúp Ngưng Hương chuộc thân được sao? ràng nương cũng thích nàng mà..."

      "Con cho rằng Hầu phủ là nơi con muốn vào vào muốn sao?" Lý ma ma hung hăng nhéo cánh tay của nhi tử, trừng mắt : " lẽ con biết Ngưng Hương xinh đẹp, còn thế tử mù hay sao? Bớt giỡn , năm nay sớm muộn gì ta cũng cưới cho con nàng dâu…”

      Mẹ con hai người đường chuyện ầm ĩ, phần lớn đều về Ngưng Hương, nhưng Ngưng Hương lại hoàn toàn biết gì cả.

      Nàng vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng lại thiếu Lý ma ma bên cạnh, có Lý ma ma chuyện với nàng, xe bỗng nhiên yên ắn hẳn, chỉ có thanh bánh xe lăn tuyết kêu két két . Nhìn lén sống lưng thẳng tắp của người nam nhân trước mặt, lần đầu tiên nàng cùng với nam nhân xa lạ ở chung chỗ nên có chút được tự nhiên.

      " tháng nương mới về nhà lần sao?" im lặng lúc lâu, đột nhiên Lục Thành mở miệng hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.

      Ngưng Hương thấy quay đầu lại, thân thể nhàng buông lỏng, khẽ ừ tiếng. Cảm giác thái độ mình hơi lạnh lùng, Ngưng Hương vội vàng : "Lần này may mắn gặp được huynh, nếu tôi vẫn còn chen lấn xe giống như những người kia."Lý ma ma cảm tạ nhưng nàng vẫn còn chưa cảm ơn .

      Lục Thành cười cười, "Thôn chúng ta là hàng xóm với nhau, chở nương đoạn cần gì phải khách khí như vậy."

      Vạn khởi đầu nan, tại Ngưng Hương mới xem đối phương là đồng hương, hiếu kỳ hỏi , "Phủ thành xa như vậy, vì sao huynh tới thôn ở trấn Bắc bán củi?Giá tiền cũng kém nhau, nếu Phủ thành giờ Dần phải xuất phát đúng ?"Thôn phía Bắc có thị trấn, cũng chỉ cách đó có sáu dặm.

      Giọng của nàng êm dịu, là thanh dễ nghe nhất Lục Thành từng nghe thấy, cuối cùngnhịn được quay đầu nhìn nàng.

      Đột nhiên Ngưng Hương ý thức được mình nhiều, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.

      Người ta muốn Phủ thành , nàng hỏi nhiều làm gì?

      Tâm tư của nàng đều lên hết mặt, Lục Thành nín cười : "Tam thúc của tôi ở trong Phủ thành, tôi lại có việc tìm ngài nên thuận tiện kéo củi qua bán ."

      Ngưng Hương nghe xong hiểu ra, nhưng bởi vì vừa rồi xấu hổ nên gi thêm .

      Nàng , nhưng Lục Thành lại nghĩ đến khi nãy nàng nhìn Lý Tiến Bảo cười ngọt ngào, liền hỏi thăm: " nương làm ở Hầu phủ mấy năm rồi? Sau này có dự tính gì chưa? Làm nha hoàn lâu như vậy, nương có suy nghĩ tích góp tiền chuộc thân ?"

      nương này xinh đẹp, tính tình lại nhu hòa, Lục Thành phủ nhận mình có chút động tâm, thôn bên cạnh phải là nương nào vừa mắt, nhưng nàng là người đầu tiên khiến cảm thấy muốn gần gũi, nên cố ý hỏi cho ràng. Nếu như nàng vẫn muốn làm nha hoàn, chỉ còn cách từ bỏ tâm ý, còn nếu nàng muốn chuộc thân, liền muốn thử xem sao.

      Trong lòng có ý nghĩ muốn cưới nàng cho nên ngữ khí của cũng có chút tùy ý.

      Chuộc thân khôi phục lại hộ tịch trong sạch, làm nha hoàn có lẽ được sống trong phú quý, nhưng lại ti tiện.

      Ngưng Hương sợ bị đồng hương hiểu lầm nàng là người cam chịu. Khẽ nắm bao giấy dầu, rũ mắt : "Tôi chuộc thân, đệ đệ còn quá nên tôi muốn về nhà chăm sóc, nhưng tôi cũng biết khi nào mới có thể ra khỏi phủ, mong huynh đừng cho người khác biết, nếu truyền tới tai của chủ tử, tôi sợ ngài ấy vui."

      Chuộc thân về nhà, chăm sóc đệ đệ.

      Quả nhiên nàng phải loại loại người bị tiền tài che mắt mà muốn làm di nương hoặc gả cho quản .

      Lục Thành nhìn chằm chằm gò má mềm mại của nàng,càng nhìn càng thích, thử hỏi dò xét: " nương ở Hầu phủ làm việc ở đâu? Chủ tử của nương khó lắm sao?" Tuy Lý ma ma chuyện rất nhiều, nhưng lại về công việc của Ngưng Hương.

      Ngưng Hương mấp máy môi.

      Năm ngoái nàng được nâng lên làm đại nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn,trong thôn cũng có người nhàn rỗi có việc gì lại đồn đại nàng muốn làm di nương, ngờ đến người ngoài thôn cũng hiểu lầm.

      "Trong phủ mọi người đều rất hòa thuận, chỉ có điều chọn nha hoàn thích hợp tốn rất nhiều thời gian, nếu tôi bọn họ phải tìm người mới cho nên ít nhiều gì vẫn cảm thấy vui." Nàng cố ý mơ hồ cho qua chuyện, sợ hoài nghi hoặc truy hỏi, Ngưng Hương ngẩng đầu cố gắng tỏ ra tự nhiên, cười hỏi , "Huynh mua hạt dẻ cho muội muội ăn phải ?"

      Nếu nàng cố ý sang chuyện khác, Lục Thành cũng phối hợp : "Đúng vậy, tự nhiên muội ấy thèm ăn, tối qua còn năn nỉ tôi mấy lần."

      "Bọn trẻ con đều như vậy." Thấy vẫn chưa xoay qua chỗ khác, Ngưng Hương còn dũng khí đối mặt, lại cúi đầu xuống, làm bộ kiểm tra dây buộc bao giấy dầu có lỏng hay , "Đúng rồi, A Nam mới mười tháng, huynh đừng trực tiếp cho bé ăn, tốt nhất nghiền nát rồi đút cho bé, lần chỉ đút thìa, cách vài ngày lại đút, hạt dẻ tuy bổ nhưng ăn nhiều quá tốt."

      Thấy nàng ôn nhu lại biết cách chăm sóc trẻ con, Lục Thành nhìn tiểu nương ngồi ở đó, đột nhiên kích động muốn trực tiếp ôm nàng làm vợ.

      Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.

      Thu hồi ánh mắt, Lục Thành cất lời khen tự đáy lòng: "Đa tạ nương nhắc nhở, A Mộc có người tỷ tỷ tốt như vậy là phúc khí của cậu ấy."

      Giúp đỡ được người khác, Ngưng Hương mím môi cười. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người khiến nàng thoải mái, nàng nhìn nam nhân ngồi phía trước, giọng : "Tôi chợp mắt lát, khi nào đến nơi huynh gọi tôi tiếng được ?" sớm chút, tránh để hỏi mà thấy nàng trả lời lại cho rằng nàng thất lễ.

      Nàng chuyện dịu dàng , trong lúc vô tình lại biểu lộ tin tưởng với , giọng của Lục Thành vì vậy cũng trở nên dịu dàng hơn, "Được."

      Sau lưng còn tiếng động, được đoạn đường Lục Thành mới quay đầu lại, liền thấy nàng gối đầu lên bao đồ để ngủ, mặt hướng ra ngoài, nhắn lại xinh xắn, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

      Tâm đột nhiên mềm nhũn, cảm thấy nàng giống như là nàng dâu nhà , hai người vừa mới thăm người thân trở về.

      Lục Thành nhìn thêm lúc, sau đó điều khiển chú lừa chậm lại, tránh để xóc nảy đến nàng.

      Ngưng Hương vừa mới khỏi bệnh nên rất dễ buồn ngủ, nhưng ngồi ngủ lại thoải mái, cho nên lúc cách thôn Liễu Khê ba bốn dặm nàng tỉnh lại. Lúc mở mắt thấy con đường về nhà quen thuộc, ở trong thôn tuyết rơi rất lớn, cánh đồng mảnh trắng xóa, chỉ có chỗ tuyết mỏng ở bờ ruộng mới lộ ra chút màu nâu của đất.

      Những dấu chân tuyết bị bánh xe đè qua, hai bên đọng đầy tuyết, cây bạch dương sớm rụng hết lá, chỉ còn vài cành nhánh gầy guộc đâm thẳng về phía bầu trời xanh thẳm.

      Vừa yên tĩnh lại kỳ ảo.

      Ngưng Hương vẫn giữ nguyên tư thế lim dim, tham luyến ngắm nhìn cảnh tuyết của quê nhà, trong đầu lúc là hình ảnh thuyền xuôi về phía nam, lúc là nước sông lạnh như băng,trong chốc lát lại lên hình ảnh chơi đùa con đường này lúc , đệ đệ tựa thân thể nho vào lòng nàng.

      Xe lừa đột nhiên dừng lại.

      Ngưng Hương kinh ngạc quay đầu, bởi vì động tác đột ngột mà nước mắt rơi xuống.

      Lục Thành ở phía trước cứng người lại.

      Sắp đến thôn Liễu Khê, định gọi nàng dậy, ngừng xe là vì muốn trước khi nàng tỉnh có thể trộm ngắm gương mặt của nàng lúc, nhưng ngờ mới vừa nhảy xuống xoay đầu lại cũng nàng nhìn , nước mắt lăn xuống từ trong đôi mắt hạnh xinh đẹp, yên tĩnh lại đau thương, tựa như đứa nơi nương tựa.

      Lục Thành tự nhận bản thân rất am hiểu việc giao tiếp, nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, đột nhiên lại biết gì.

      Trong lòng Ngưng Hương biết mình vừa thất thố, nhanh chóng cúi đầu, vừa dụi mắt vừa lúng túng cười : "Vừa rồi gió thổi nên cát bay vào..."

      "Gió ở quê rất lớn." Lục Thành muốn khiến nàng khó xử đành hùa theo nàng, xong nhịn xuống hoang mang trong lòng, làm bộ như kiểm tra dây buộc lừa, "Đầu đường phía trước có mấy người, nương xem có phải người thân tới đón nương hay ?"

      Trong lòng Ngưng Hương vui mừng, lập tức ló đầu ra ngoài.

      Con đường này là hướng nam bắc, phía trước có ngã ba, bình thường Ngưng Hương ngồi xe Quách lão tam xuống xe ở đó, lại dọc theo con đường , mất khoảng khắc là có thể về đến nhà. Lúc này, con đường cạnh ngã ba quả nhiên có ba thân ảnh, từ cao đến thấp xếp hàng giống như cái thang.

      Ngưng Hương nín khóc mỉm cười, biết đó chính là người nhà của nàng, đường huynh Từ Hòe, đường muội Từ Thu Nhi, còn có đệ đệ ruột A Mộc.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, xukem44 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7
      Edit: Hà

      Ngay tại ngã ba, ba người Từ Hòe đứng đây đợi nàng ước chừng hai khắc đồng hồ, tất cả đều nôn nóng tới đón muội muội hoặc tỷ tỷ bởi vì nhà nghèo mà bất đắc dĩ bán mình làm nô tỳ.

      A Mộc năm tuổi rất nhớ tỷ tỷ, bởi vì mỗi lần tỷ tỷ về nhà mang cho đồ ăn ngon,cho nên cứ lát lại chạy đến bên cạnh đường huynh, ngước đầu hỏi , "Đại ca, tại sao tỷ tỷ còn chưa về?"

      Đứa bé mặc chiếc áo bông dầy, đứng ở trong tuyết giống như quả cầu béo tròn, khuôn mặt nhắn sạch trắng nõn, chóp mũi bởi vì gió lạnh mà đỏ bừng, nhưng bé cho rằng chuyện chờ tỷ tỷ trở về là chịu khổ, trong đôi mắt đen lúng liếng vô cùng hưng phấn.

      Từ Hòe xoa đầu đệ đệ, nhìn phía xa xa : " về nhanh thôi, A Mộc đừng vội, đệ đắp cầu tuyết , lát nữa đưa cho tỷ tỷ xem."

      Trẻ con dễ bị lừa gạt, A Mộc vốn thích nghịch tuyết, lập tức nhanh chân chạy , thân thể nho ngồi xổm ở ven đường, chăm chú gom những vóc tuyết chưa bị chạm qua, ở bên cạnh , sáu bảy quả cầu có lớn có xếp thành hàng, đều là do bé trong lúc chờ đợi tỷ tỷ đắp thành.

      Đắp cầu tuyết nhìn như có vẻ rất lạnh, nhưng kỳ chỉ cần đắp trong chốc lát hơi nóng tỏa ra từ lòng bàn tay, cực kỳ ấm áp, trong thôn có người từng , đó là mùa đông khi làm việc mà bị lạnh, có thể dùng tuyết chà xát hai tay, chà mấy lần là có thể trị bệnh nứt da.

      Từ Thu Nhi thích nghịch tuyết, nhưng thấy đệ đệ tích góp hăng say như vậy, nàng nhịn được cũng tới ngồi bên cạnh chơi với bé.

      Từ Hòe tiếp tục nhìn về phía trước, đến lúc đệ đệ muội muội lăn xong cầu tuyết đứng lên, tầm mắt cũng thấy được chấm đen nơi xa xa kia.

      chiếc xe lừa.

      Từ Hòe có hơi thất vọng, cũng có chút sốt ruột, trước kia giờ này đường muội về, hôm nay sao lại vẫn chưa tới nhỉ?

      A Mộc suy nghĩ nhiều như vậy, thấy xe nghĩ là tỷ tỷ trở về, hưng phấn chạy về phía xe lừa, vừa chạy vừa kêu tỷ tỷ. Từ Hòe vừa thấy tiểu tử kêu to hai tiếng tỷ tỷ liền kéo lại, ôm lấy đệ đệ dụ dỗ : "A Mộc ngoan, tỷ tỷ ngồi xe la, còn kia là xe lừa, phải là xe mà tỷ tỷ hay về đâu."

      Trong thôn có người nuôi lừa cũng có người nuôi la, A Mộc hiểu, khuôn mặt nhắn hưng phấn lập tức ỉu xìu, tay ôm cổ đường huynh, thân thể bé nhìn về phía sau xe lừa tới, lại hỏi lần nữa, "Khi nào Tỷ tỷ mới trở về?"

      Phía sau xe lừa còn chiếc nào khác, Từ Hòe lại muốn gạt đệ đệ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong chờ của A Mộc, đột nhiên muốn nữa.

      "A Mộc chúng ta lại đắp thêm mấy quả cầu tuyết nữa , đắp được hai mươi quả tỷ tỷ trở về!" Từ Thu Nhi ôm lấy đệ đệ từ trong lòng đại ca, hôn cậu bé cái rồi khoa trương nhét trở lại trong lòng huynh trưởng, " được được, A Mộc quá nặng, muội ôm nổi, đại ca mau nhận lấy!"

      Thấy nhị tỷ tỷ ôm nổi , A Mộc cười khanh khách.

      Tiếng cười giòn giã của bé trai truyền tới xe lừa, Ngưng Hương ở phía sau Lục Thành cố ý bắt chước Lý ma ma muốn gây bất ngờ cho đệ đệ, nhưng nhịn được mà ló đầu ra, muốn xem đệ đệ làm gì mà cười vui vẻ như vậy.

      Từ Hòe lập tức nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của đường muội.

      Sau khi kinh ngạc trong giây lát, tiếp nhận đệ đệ trong tay muội muội, chỉ về xe lừa phía trước, "A Mộc nhìn xem ai kìa?"

      A Mộc quay đầu nhìn sang, ngước đôi mắt to nhìn về phía nam nhân đánh xe lừa, sau đó mới phát sau lưng người đó còn có người...

      "Tỷ tỷ!" Cuối cùng tỷ tỷ cũng về rồi, A Mộc cực kì vui mừng, như con giun giãy ra khỏi lòng đường huynh, nhanh chân chạy về hướng tỷ tỷ.

      Thấy bé trai vui vẻ cao hứng, Lục Thành kìm được bật cười, tiếp tục đánh xe, đến lúc đến gần cậu bé mới ngừng lại.

      Ngưng Hương vừa bước xuống xe A Mộc cũng chạy đến, nhìn thấy đúng là tỷ tỷ bé vui mừng cười , "Tỷ tỷ!"

      Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của đệ đệ, Ngưng Hương kìm nén được mà bật khóc.

      Tháng chạp năm nay của kiếp trước, khắp nơi trong Hầu phủ bởi vì bận rộn chuẩn bị cho lễ tết, mà nàng cùng Tố Nguyệt cũng có rất nhiều việc phải làm, đột nhiên ma ma giữ cửa phái người thông báo cho nàng là có đường huynh đến gặp. Ngưng Hương khẳng định trong nhà xảy ra chuyện, vội vàng tới cửa bên gặp đường huynh, đường huynh đứng đó trầm mặc hồi lâu mới cho nàng biết, đệ đệ cùng Đại Tráng nhà họ Trương bên cạnh lén lút trốn sông Bắc Hà đánh băng, may trượt chân rơi vào trong hầm băng. Đại Tráng lúc đó ở bên cạnh, nhưng lại sợ bị người lớn trách mắng, sau khi về nhà trốn ở trong chăn, đường muội tìm thấy mới hỏi , phát giấu diếm gì đó mới tra hỏi ràng, sau đó mọi người trong thôn vội vã chạy tới, muộn...

      Trước mắt lần nữa lên hình ảnh khuôn mặt của đệ đệ tím tái vì lạnh, cho dù bất luận nàng dụ dỗ hay mắng cỡ nào cũng mở mắt được nữa, tâm trạng Ngưng Hương kìm nén được, ôm lấy đệ đệ áp vào trong ngực, cúi xuống hung hăng đánh vào cái mông bé, "Có phải lại lén đến Bắc Hà chơi cùng Đại Tráng đúng ? đệ được chơi cùng rồi lại còn lén , muốn tỷ tỷ lúc nào cũng lo lắng cho đệ đúng !"

      Đánh xong lại ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt đệ đệ khóc thành tiếng.

      Lục Thành nhìn mà choáng váng, hoàn toàn nghĩ tới nương vừa rồi đường còn dịu dàng như vậy đột nhiên lại hung dữ với đệ đệ như thế.

      Huynh muội Từ Hòe lại càng khiếp sợ, lúc sau Từ Hòe định thần lại, kêu muội muội tới dỗ dành hai người ngồi đó, có chút lúng túng nhìn Lục Thành : "Nhị thúc cùng Nhị thẩm đều mất, đường muội lo lắng cho tính mạng của đệ đệ, sợ ham chơi gặp chuyện may, cho nên quản giáo rất nghiêm, kỳ chỉ cần A Mộc nghe lời bình thường đường muội cũng rất dịu dàng..."

      sợ người khác hiểu lầm đường muội là kẻ điên hoặc có tính tình hung dữ, đối với nương mà đây phải là chuyện tốt.

      Lục Thành nhìn Ngưng Hương, có cảm giác trong đó có tình gì khác, lễ mừng năm mới của năm rồi chắc chắn nàng có về nhà, nếu như khi đó A Mộc phạm lỗi cũng là chuyện của năm trước, nàng thể còn tức giận như vậy được, nhưng nếu hai ngày nay A Mộc nghịch ngợm, nàng cũng thể nào biết ...

      Bất quá thương càng sâu đau càng nhiều, thấy nàng ôm chặt đệ đệ như vậy, chuyện này nhất định phải có lý do.

      Thu hồi ánh mắt, Lục Thành cười cười, giải thích với Từ Hòe vì sao Ngưng Hương ngồi xe của về nhà.

      Từ Hòe vừa muốn lời cảm ơn, bên kia Từ Thu Nhi khó tin đứng lên, dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ, tỷ sợ quá nên phát ngốc rồi hả, chỉ là cơn ác mộng mà lại liên tưởng như sao? Tỷ yên tâm, muội theo dõi A Mộc, để cho Bắc Hà nghịch băng."

      Ngưng Hương sau khi khóc lóc hồi bình tĩnh hơn nhiều, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn đệ đệ.

      "Tỷ tỷ đừng khóc, về sau đệ chơi với Đại Tráng nữa." Lần đầu tiên bị tỷ tỷ đánh nhưng A Mộc cảm thấy oan uất chút nào, bởi vì ngày hôm qua đúng là có chuyện Đại Tráng muốn dẫn Bắc Hà chơi, chẳng qua có nhị tỷ theo sát, tìm được cơ hội chuồn ra ngoài. Bây giờ chắc là tỷ tỷ đoán được nên mới đánh bé, còn khóc đến đau lòng như vậy, A Mộc liền biết lỗi rồi.

      Nâng bàn tay bé lên, A Mộc ngoan ngoãn lau nước mắt cho tỷ tỷ, "Tỷ tỷ đừng khóc, bị lạnh mặt."

      Ngưng Hương nghe đệ đệ ngây thơ dỗ dành mà rớt nước mắt.

      Lục Thành cùng với Từ Hòe nhìn nhau cái, đều nở nụ cười, hóa ra là tiểu nương nằm mơ gặp ác mộng.

      "Cũng còn sớm nữa, mọi người cũng lên xe , chúng ta cùng trở về." Thấy trời quá trưa, Lục Thành nóng lòng về nhà xem con trai, cười .

      Lúc này Ngưng Hương mới nhớ bên cạnh còn có người ngoài, xấu hổ nhìn Lục Thành cười cười.

      Vành mắt nàng hồng hồng, lại lộ vẻ điềm đạm đáng , bộ dáng nên lời cũng rất đẹp mắt, Lục Thành gật đầu, xoay lại nhìn con lừa, sợ nhìn chằm chằm nàng quá lâu bị Từ Hòe phát .

      Ngưng Hương ôm đệ đệ bước lên xe lừa, Từ Thu Nhi cũng leo lên, mỗi người bên ngồi cạnh tỷ tỷ. Từ Hòe thích chen lấn cùng nương và con nít, nên ngồi phía bên phải của Lục Thành cùng nhau chuyện.

      "Tỷ tỷ lại mua hạt dẻ!" Tỷ tỷ trở lại, A Mộc thích nhất là nhìn xem tỷ tỷ mang đồ ngon gì về cho bé, sau khi ngồi xuống ôm lấy bao hạt dẻ, ngửi thấy hương thơm hạt dẻ, bé nhịn được mở ngay ra.

      Ngưng Hương cũng cản, đem túi khác đưa cho Từ Thu Nhi, "Đây là túi cho Thu Nhi."

      Đều là người nhà nên cần phải khách khí, Từ Thu Nhi tự nhiên nhận lấy cảm ơn sau đó mở ra ăn.

      Ngưng Hương lại nhìn đệ đệ, chỉ chỉ Lục Thành cùng Từ Hòe : "A Mộc đừng có ăn mình, cũng nên chia cho đại ca và Lục đại ca ."

      Hạt dẻ cũng nhiều nên A Mộc sảng khoái đáp ứng, từ trong lòng tỷ tỷ đứng lên, ôm bao hạt dẻ về phía trước. Xe lừa chạy rất vững vàng, bé chạy tới bên cạnh Từ Hòe, thấy từ Từ Hòe kiên quyết nhận, A Mộc lại quay sang Lục Thành, bàn tay bé lấy ra hai hột hạt dẻ đưa cho , "Lục đại ca ăn ." Dù sao cũng là người xa lạ nên cậu bé gọi cực kỳ cẩn thận.

      Lục Thành tươi cười thầm khen bé hiểu chuyện, nhưng sau đó lại xoay người, vén tấm vải thô cái sọt sau lưng ra.

      A Mộc cúi đầu nhìn, thấy đồ bên trong, đôi mắt đen mở to: "Huynh cũng có hạt dẻ!"

      Còn có nhiều quả lê chua...

      A Mộc nhịn được nuốt nước miếng.

      Những thứ này đều là do tam thẩm đưa cho , Lục Thành lấy ra bốn quả nhét vào trong lòng A Mộc, sờ đầu bé : "Lục đại ca có hạt dẻ rồi, cần của A Mộc đâu, A Mộc thích ăn lê chua ?"

      A Mộc gật gật đầu.

      Lục Thành liền kêu bé chia cho ba người Ngưng Hương.

      Từ Hòe từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng thấy Lục Thành khách khí nên đành phải nhận lấy. Huynh trưởng nhận, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng cự tuyệt nữa, cùng nhau lời cảm tạ.

      Lục Thành quay đầu lại nhìn các nàng cái, ánh mắt dừng lại người Ngưng Hương trong giây lát.

      Ngưng Hương vội vã đón lấy quả lê chua trong lòng A Mộc sắp rớt xuống nên phát , nhưng Từ Thu Nhi lại nhạy cảm nhìn thấy. Chờ khi Lục Thành xoay qua chỗ khác, nàng mới lặng lẽ quan sát đường tỷ ngồi bên cạnh, vừa thay đường tỷ vui vẻ vì nàng có dung mạo như hoa đào, lại thầm tiếc hận. nương tốt như vậy, nếu có thể chuộc thân nhất định rất hoàn hảo, bên trong Hầu phủ cho dù giàu có đến đâu, đường tỷ ở đó chỉ lo hầu hạ người khác, nhất định tự do như ở trong thôn.

      nhà đoàn tụ, đường vừa vừa cười nên chú ý đến đầu thôn Liễu Khê.

      Lục Thành hỏi Từ Hòe nhà ở đâu, muốn đưa bọn họ về đến tận cửa.

      Từ Hòe liền cần, nhảy xuống xe lừa trước, chỉ nhà ở phía cuối đường của thôn bắc "Chúng tôi ở chỗ kia, phía ngoài cùng chính là nhà của chúng tôi, Lục huynh có rảnh đến ngồi chơi, về sau nếu có cần tôi giúp gì cứ việc tới tìm tôi."

      "Được, vậy chúng ta xem như thân nhé." Lục Thành cởi mở , xong tròng mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương bên kia.

      Ngưng Hương cũng nhìn thấy, tự đáy lòng lời cảm tạ: "Hôm nay đa tạ Lục đại ca, còn khiến huynh tốn kém nữa."

      Cúi đầu nhìn đệ đệ trong lòng ôm lê chua, quả như vậy cũng tốn mấy văn tiền rồi.

      Lục Thành cũng nhìn A Mộc, A Mộc tại cũng sợ người lạ nữa, miệng cực kì ngọt ngào, "Lục đại ca đến nhà chúng ta ngồi !"

      Lục Thành bật cười, lần nữa hướng về Từ Hòe cáo từ, mặc dù muốn nhưng vẫn đánh xe quay về.

      "Hành lí của Hương nhi có nặng ? Đại ca cầm thay muội nhé?"

      " nặng, chỉ có hai bộ quần áo thôi, cám ơn đại ca."

      "Người nhà khách sáo như vậy làm gì."

      "Đại ca cầm lê chua cho đệ , đệ muốn ăn hạt dẻ!"

      Xe lừa dần dần xa, tiếng chuyện của huynh muội Từ gia sau lưng dần dần thể nghe được nữa, lúc rẽ vào khúc ngoặt, Lục Thành quay đầu lại đường còn bóng dáng bốn người bọn họ nữa rồi. Xe lừa chạy ra khỏi thôn Liễu Khê, lại nhìn về phía thôn bắc, chỉ thấy khói bếp lượn lờ bốc lên, mỗi gia đình đều chuẩn bị buổi cơm trưa.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, xukem50 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ài. tương lai đáng mong chờ đây. đây gọi là tình sét đánh đó nhỉ? hehe
      chau007153 thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 8

      Edit: Hà​


      Bởi vì là buổi trưa nên những hộ gia đình trong thôn đều chuẩn bị ăn cơm, cho nên bọn người Ngưng Hương đường trở về nhà cũng gặp qua ai khác.

      Rất nhanh đến trước cửa nhà.

      Đại bá phụ Từ Thủ Lương của Ngưng Hương là trưởng tử của Từ gia, lúc ông thành thân xây thêm căn nhà mới bên cạnh căn nhà cũ, chờ khi phụ thân Ngưng Hương cũng lấy vợ đem nhà cũ sửa chữa lại, cho nên hai huynh đệ ở sát vách nhau. Để tiện lại lại cũng để bớt việc, cho nên hai nhà sát nhau lại chung tường, trong sân cũng xây tường để có việc gì trực tiếp từ trong sân qua lại, khỏi cần phải vòng qua cửa.

      tại Ngưng Hương làm nha hoàn ở Hầu phủ, A Mộc ở nhà của Đại bá phụ, cho nên nhà nàng vẫn luôn trong tình trạng khóa cửa. có ai ra vào cho nên lớp tuyết đọng trước cửa cũng cần tốn công quét dọn, trong thôn chỉ có bốn hộ gia đình, trước cửa mỗi nhà đều có tuyết đọng trắng xóa, làm nhìn mênh mông xa cách, lại có vài phần thê lương.

      Nghĩ đến cha mẹ qua đời, Ngưng Hương có chút thương cảm, vừa vào trong nhà Đại bá phụ vừa sờ đầu đệ đệ, thầm hy vọng tiểu tử này mau chóng lớn lên, lấy vợ sinh con, để cho nhà mình lại khôi phục náo nhiệt như xưa.

      Từ Thủ Lương chẻ củi ở trong sân, thấy bọn trở lại, nhìn thấy cháu như nụ hoa chớm nở hơn tháng gặp, ông lập tức nở nụ cười, để xuống búa trò chuyện với nàng, "Hương nhi về rồi à, nhưng sao nhìn cháu có vẻ gầy hơn vậy?"

      "Tháng giêng ở trong phủ rất là bận rộn, chắc vì vậy mà cháu hơi mệt." Ngưng Hương mỉm cười qua loa, muốn để cho người nhà phải lo lắng.

      "Tỷ tỷ mua cho cháu hạt dẻ , còn có lê chua nữa!" Đối với A Mộc mà , tỷ tỷ trở về bé liền cao hứng giống như được đón tết vậy, giơ bao giấy dầu trong tay lên đưa Đại bá phụ xem, lại còn muốn khoe luôn quả lê chua lớn, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ tới lê chua ở trong tay đường huynh, vì vậy ra hiệu cho Đại bá phụ nhìn đường huynh.

      Đây phải là loại trái cây mà người nông dân như họ có thể tùy tiện ăn, Từ Thủ Lương chắc chắn là mua mấy thứ như vậy, nhưng tiền là của cháu , thấy nàng thương đệ đệ muội muội mới mua nhiều thứ như vậy, Từ Thủ Lương cũng quản.

      Lý thị ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn, nghe vậy liền vui, lật đật để con dao phay xuống, tới trước cửa nhìn thấy hai tiểu nương mỗi người cầm quả dưa lê, trong tay nhi tử cầm hai trái, cộng lại cũng phải hai mươi mấy văn tiền, bà khỏi nhíu mày quở trách Ngưng Hương, "Thích hạt dẻ chỉ cần mua hạt dẻ thôi, cháu còn mua mấy thứ lung tung này làm gì? Tiền dư tiết kiệm lại để dành cho A Mộc cưới vợ phải ổn hơn sao?”

      Từ Thu nhi biết mẫu thân nhà mình, đồng tiền hận thể bẻ làm đôi để xài, vội vàng cười giải thích: "Nương, tỷ tỷ lúc chờ xe gặp được Lục đại ca ở trấn Đông Lâm thăm người thân trở về, may mắn cùng đường nên nhờ xe, lê chua này là do Lục đại ca cho chúng con , tỷ tỷ những tốn tiền mua lê chua, mà còn mất bốn văn tiền để xe nữa."

      " cần bà bận tâm." Từ Thủ Lương liếc mắt trừng thê tử cái.

      Bị hai cha con cùng hợp tác làm bà sượng mặt, Lý thị nhếch miệng, xoay người vào bếp tiếp tục làm thức ăn.

      Từ Thủ Lương vỗ đất dính tay, thân thiện với cháu , "Bên ngoài trời lạnh, mau vào phòng ngồi giường đợi ."

      Ngưng Hương nhàng dạ tiếng, sau đó nhìn vào sân nhà mình bị tuyết phủ kín, cùng Từ Thu Nhi và A Mộc ở sau lưng vào trong.

      Phòng ốc của nhà nông khác nhau là mấy, ba gian phòng, gian ở giữa là đại sảnh, gian ở hướng nam bắc là phòng bếp, tiện cho chủ nhà ra vào sân hay lên nhà chính, bên trong phòng bếp có cửa hông nối với các phòng khác. Bếp và nồi nêu được đặt ở gần cửa hướng Nam, và có liên thông với các phòng ngủ khác, bên này thổi lửa nấu cơm, các phòng bên dần ấm áp.

      "Trưa nay ăn bánh bột bắp!" A Mộc chỉ vào chiếc nồi phía đông tỏa hương thơm ra khỏi nắp nồi, hưng phấn với tỷ tỷ.

      Hạt bắp sau khi nghiền nhuyễn có thể nấu thành cháo để ăn, loại này sau khi xay nhuyễn còn có thể dùng làm vỏ bánh, bên trong lấy cải trắng hoặc rau chân vịt làm nhân bánh, ép cho cứng lại rồi đặt vào cái xửng, đổ nước vào đáy nồi, đến phút là có thể hấp ra những chiếc bánh thơm ngào ngạt. Bởi vì rất khó để nghiền cho nên trong nhà bình thường chỉ khi đãi khách hoặc là có việc gì vui mới làm.

      Mà ở Từ gia, mỗi lần Ngưng Hương trở lại, đều là ngày mà mọi người trong nhà có thể cải thiện thức ăn.

      Loại cơm canh hoàn toàn thể so sánh cùng với cơm gà, cơm vịt, thịt cá tươi sống trong Hầu phủ, nhưng Ngưng Hương lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.

      Sau khi để rau cắt xong ở vại nước, Lý thị đứng đó tiếp tục cắt sợi củ cải cùng cà rốt mà hôm nay mới lấy ở trong hầm ra. Bên trong phòng bếp nhiều người như vậy, bà tỏ vẻ khó chịu đuổi bọn họ, "Mau vào phòng , đừng ở chỗ này làm phiền ta."

      Từ Thu Nhi cười hì hì kéo Ngưng Hương vào phòng phía đông.

      Đây là phòng của hai vợ chồng Từ Thủ Lương, cũng là phòng dùng để chiêu đãi khách tới chơi. Hai cái chăn được gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường gần lò sưởi, chiếc giường gạch trải tấm nệm dày. Ở góc chăn màu đỏ có thêu đoá mẫu đơn phú quý nền đen, mặc dù dùng ba bốn năm nhưng vẫn sạch như mới, lại nhìn tủ quần áo dưới giường gạch tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch chỉnh tề, liền biết Lý thị là người vợ chịu khó.

      Mắt thấy tên nhóc nghịch ngợm A Mộc định đem bao giấy dầu để giường gạch, Ngưng Hương kịp thời đoạt lấy bao hạt dẻ, xị mặt giáo huấn bé, "Hôm nay được phép ăn nữa , rửa sạch tay trước mới có thể trèo lên giường."

      A Mộc nhìn bàn tay bởi vì bóc hạt dẻ mà dính đường sền sệt, lại nhìn tỷ tỷ chút, biết việc này thể thương lượng được nữa, liền mong đợi hỏi: "Vậy đệ rửa tay xong ăn lê chua được ?"

      Thấy đệ đệ nghe lời, Ngưng Hương nở nụ cười, ôn nhu dỗ dành : "Bây giờ A Mộc ăn lê chua tí nữa ăn nổi bánh bột bắp nữa đâu, cứ để lê chua đó, buổi tối tỷ tỷ làm tuyết lê đường phèn cho đệ ăn."

      "Vì sao lại gọi là tuyết lê đường phèn?" Mặc dù biết đó là món gì nhưng A Mộc vẫn nuốt ngụm nước bọt.

      "Buổi tối biết, rửa tay trước ." Ngưng Hương xoa đầu đệ đệ.

      A Mộc lập tức chạy ra ngoài.

      Lúc màn cửa được kéo lên, Lý thị cùng Từ Thu Nhi bên ngoài xắt thức ăn gần như đồng thanh hỏi: "Cháu/tỷ hôm nay trở về Hầu phủ sao?"

      Ngưng Hương gật đầu cười, nhìn Lý thị giải thích chuyện Tố Nguyệt đem ngày nghỉ nhường cho nàng.

      Lý thị ngẩn người, qua lát mới : "Người tên Tố Nguyệt đó là tốt... Thu Nhi, mau đem chăn của tỷ tỷ con ra phơi nắng... Mà thôi, dù sao chỉ ở đêm, vậy đêm nay Hương nhi cùng với A Mộc ngủ chung chăn , chen chúc như vậy nhưng lại ấm áp."

      A Mộc ngồi xổm ở cửa Bắc rửa tay, nghe thấy liền hưng phấn ồn ào muốn cùng tỷ tỷ ngủ chung.

      Ngưng Hương vốn cũng định tính như vậy, sau khi cất kỹ bao đồ nàng mới ra ngoài: "Cháu nhóm lửa cho đại bá mẫu nhé."

      rồi sang chiếc nồi được rửa sạch đặt ở đằng kia.

      Thấy cháu chịu khó, nhưng ngay cả nữ nhi của mình Lý thị cũng rất ít khi sai nàng làm việc, càng đừng tới cháu về thăm nhà muốn giúp đỡ, lập tức đẩy nàng đuổi vào bên trong, " cần cháu giúp, mau vào nghỉ ngơi , sau khi xào xong củ cải ta cũng nhanh vào thôi."

      Từ Thủ Lương ở trong phòng cũng khuyên nhủ cháu , còn Từ Thu Nhi trực tiếp kéo người ra ngoài.

      Ngưng Hương bất đắc dĩ từ băng ghế trước bếp đứng lên vào phòng, nhưng vừa mới quay đầu, nàng nhìn thoáng qua cửa lớn thấy ... Bé trai cũng năm tuổi, cũng mặc chiếc áo bông dày, nhưng lại cao hơn A Mộc cả nửa đầu, đây chính là đứa bé Đại Tráng kiếp trước dụ dỗ A Mộc đến Bắc Hà nghịch băng mà trượt chân vào hầm băng.

      Lúc này, bé trai vừa vào vừa lớn tiếng hỏi: "A Mộc có ở nhà ?"

      Ngưng Hương trả lời.

      Tâm tình của nàng rất phức tạp khi thấy bé trai tới càng lúc càng gần.

      Hận sao? Nhưng khi việc xảy ra, Đại Tráng cũng chỉ là đứa bé, lại sợ bị người lớn mắng cho nên dám ra, nếu cố ý thấy chết mà cứu hoặc là có chủ tâm muốn hại A Mộc tuyết đối thể.

      Nhưng nếu như hận, đệ đệ bởi vì mà chết.

      Lý thị biết trong lòng cháu suy nghĩ gì, bà cầm dao phay đứng giữa phòng bếp, đối diện với bé trai đến hỏi: "Nhà các cháu ăn cơm xong rồi hả?"

      Đại Tráng tuy còn nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân nhưng vẫn nghe theo mà gật đầu, mẫu thân , hôm này tỷ tỷ của A Mộc về, trong nhà nhất định có đồ ăn ngon, bé chỉ cần ngồi ở đó đợi mọi người mời bé ăn cơm.

      A Mộc mới vừa rửa xong tay thấy người bạn tốt đến, vui mừng khoe khoang với , "Tỷ tỷ mua cho ta..."

      Lời còn chưa dứt bị Lý thị hung hăng trừng mắt cái.

      A Mộc bị dọa nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.

      Thấy cháu trai thà ngốc nghếch, lúc này Lý thị chút hoà nhã muốn đuổi Đại Tráng về, "Nhà chúng ta còn chưa ăn cơm, cháu cứ về trước , lát nữa A Mộc ăn xong bác để nó qua tìm cháu."

      Ở trong thôn, mẫu thân của Đại Tráng nổi danh là người phụ nữ lười biếng, lười lại còn thích chiếm tiện nghi của người khác, tính toán mọn của bà ta tất nhiên Lý thị .

      Mùi thơm của bánh bột bắp từ trong nồi tỏa ra khiến Đại Tráng nuốt nước miếng, mới vừa tới mà trở về sợ bị mẫu thân mắng, tuy nó rất đói nhưng cũng rất sợ Lý thị , nó tới trước hai bước rồi nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ bên cạnh A Mộc , "Ta, ta ngồi ở đây đợi A Mộc." xong liền đặt mông xuống ngồi băng ghế ở mái hiên, cúi đầu thấp xuống, làm bộ như khẩy khẩy đôi giày.

      Lý thị tức đến mức đau cả gan!

      Tuy bà có thể tức mẹ Đại Tráng tới mức có thể chửi ầm cả lên, nhưng khi nhìn thấy Đại Tráng da mặt tuy dày nhưng bộ dạng lại rất đáng thương, muốn mắng nhưng thể mở miệng được.

      A Mộc lặng lẽ kéo tay áo tỷ tỷ.

      Ngưng Hương cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn của đệ đệ, biết đệ đệ rất thích người bạn cùng chơi này, nàng do dự chút nhưng vẫn giống như lúc trước về nhà, vào phòng cầm năm hạt dẻ rang đường đưa cho Đại Tráng : "Đại Tráng ngoan, đệ cứ về nhà trước , sau khi cơm nước xong A Mộc qua tìm đệ."

      Đại Tráng lập tức vươn tay nhận hạt dẻ, muốn nhưng vẫn có chút cam lòng, nhìn vào nồi bánh : "Buổi trưa nhà tỷ ăn gì vậy?"

      "Ăn cái gì cần ngươi quan tâm!" Lý thị thấy tiểu tử thúi được voi đòi tiên, lại rống lên câu.

      Đại Tráng bị dọa vội vàng chạy .

      Đuổi được kẻ cố ý đến ăn chùa , Lý thị muốn mở miệng quở trách cháu bị Từ Thu Nhi nhanh tay lẹ mắt kéo Ngưng Hương chạy vào phòng, ngoài miệng thúc giục mẫu thân, "Nương nấu cơm nhanh lên, chúng con đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng cả rồi!"

      Lý thị nặng nề hừ tiếng, tiếng thái rau vang lên bang bang vang, vừa cắt vừa lẩm bẩm thói hư tật xấu của mẫu thân Đại Tráng.

      Giọng thao thao bất tuyệt nhưng Ngưng Hương cảm thấy cực kì thân thiết.

      Sau khi bánh bột bắp được vớt ra khỏi nồi, Ngưng Hương đem chiếc bánh bao cải trắng nhân thịt mà Lý ma ma cho nàng bỏ vào trong nồi hấp nóng lên cho A Mộc ăn.

      A Mộc tuy nhưng có thể ăn rất nhiều, ăn xong bánh bao còn muốn ăn thêm bánh bột bắp. Bánh bột bắp được nướng rất lớn, còn lớn hơn cả mặt của A Mộc, Lý thị sợ cháu trai ăn hết nên cắt ra cho bé, nhưng A Mộc vui mà muốn cầm cả cái để ăn. Lý thị tức giận gắp cái bánh bỏ vào trong chén của bé, "Hôm nay cháu mà ăn hết coi chừng ta!"

      A Mộc toét miệng cười, sau đó cầm bánh bột bắp... ăn hết cải trắng và nhân bánh bên trong.

      có vỏ bánh bao trắng vỏ bánh bột ngô bé thèm ăn.

      Lý thị làm bộ muốn đánh bé, Từ Thủ Lương lại cười ha hả ngăn lại rồi đem phần bánh cháu trai ăn còn dư bỏ vào trong chén mình.

      nhà ăn cơm vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn xong Đại Tráng tới tìm A Mộc nữa, mà A Mộc cũng nhớ tới nó, mọi người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi để chuyện, bé nằm ở đùi tỷ tỷ, vừa nghe giọng êm dịu của tỷ tỷ, vừa được tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu khiến bé cực kỳ thoải mái cho nên ngủ thiếp .

      Mọi người trong lúc chuyện đều hạ thấp thanh.

      Từ Thủ Lương : "Hương nhi, con trai của Lưu Toàn trong thôn chúng ta sắp cưới vợ , bên nhà đòi năm lượng sính lễ, ngoài ra còn các chi phí khác để mời khách, nhưng nhà Lưu Toàn lại có tiền, cho nên muốn đem hai mẫu đất của ở thôn tây bán tám lượng bạc. Ba năm nay cháu đưa tiền cho chúng ta, chúng ta chỉ dùng ít, còn dư lại để dành cho cháu, tổng cộng được hơn hai ba lượng, cháu xem có thể gom thêm cho đủ tám lượng ? Chúng ta mua lại rồi để A Mộc đứng tên đó."

      Người trong thôn đều dựa vào đất mà kiếm cơm, đất lúc nào quan trọng hơn bất cứ gì khác, chỉ khi khó khăn mới đành phải đem bán, chỉ có mua đất thêm, chứ ai muốn bán. Ông với Lưu Toàn có quan hệ tệ, Lưu Toàn lại biết trong tay Ngưng Hương có chút tiền, cho nên hỏi bọn họ có mua hay trước. Từ Thủ Lương quả muốn mua, có đất, tương lai cháu trai cưới vợ mới tốt.

      Ngưng Hương cũng động tâm, nhanh chóng nhẩm tính lại trong đầu.

      Trong tay nàng có mười lượng bạc, mua xong còn dư lại sáu lượng, thời gian Bùi Cảnh Hàn xuất chinh còn năm rưỡi nữa, nàng vẫn có thể tích góp đủ tiền chuộc thân.

      "Dạ được, nhờ Đại bá phụ hỏi Lưu thúc chút, tháng sau cháu đưa bạc cho ông ấy được ?" Ngưng Hương đè nén hưng phấn .

      ra, năm đó lúc nàng bán mình cũng đau lòng bằng lúc bán đất...

      Trong lúc bọn họ thương lượng chuyện mua đất ở thôn bên cạnh, Lục Thành cũng tính toán với đệ đệ và muội muội.

      "Lưu thúc , nếu như thôn bọn họ có ai mua đem bán cho chúng ta." Hai nhà kề nhau cho nên hàng năm vào đợt thu hoa màu cũng liên hệ với nhau, ba em Lục Thành sau khi làm xong chuyện nhà mình cũng qua giúp Lưu gia đôi chút, bởi vậy quan hệ của hai nhà cũng tệ.

      Lão Nhị là Lục Ngôn, lão Tam là Lục Định đều nghe theo đại ca.

      A Đào bảy tuổi ôm hộp đựng tiền, đếm đếm lại hết sức muốn, " vất vả mới có được mười hai lượng, nếu mua xong hết tiền rồi!"

      Đại ca làm việc ở vườn trái cây của lão gia gia kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lần trước cưới chị dâu tiêu xài hết, sau khi kiếm thêm được chút ít lại vì chữa bệnh cho chị dâu và xử lý tang lại xài hết, vậy còn lấy tiền đồng ý mua vòng tay cho nàng để mua con dê cái lấy sữa cho đứa cháu . Mấy thứ đó đều là đáng để xài, A Đào biết , nhưng bây giờ trong nhà mới có thêm chút tiền nên nàng muốn đại ca lại lấy hết.

      Lục Thành sờ đầu muội muội cười, " sao, tiền tiêu hết vẫn có thể kiếm lại, hơn nữa nếu có đất chúng ta mới dễ cưới chị dâu về nhà cho muội."

      Trong lúc những lời này, mặt của lại nở nụ cười đầy thâm ý.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, xukem45 others thích bài này.

    5. YuYing

      YuYing Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      30
      Bối rối quá
      Gặp con nhà người ta lần đầu mà tính mua đất cưới chị dâu cho em út rồi.
      Có nhanh quá Lục
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :