1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bà mợ này chắc thấy tỷ đẹp nên muốn dụ dỗ gả cho ng giàu để bà ta hưởng lợi quá, ko dưng mà ngọt ngào ah
      midnight, truth205A fang thích bài này.

    2. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :038: Sợ Lạc Thành ca luôn..cái gì cũng tưởng tưởng dc:yoyo45: chắc cằn phụ nữ quá rồi, ăn cơm mà cũng nghỉ bậy dc:hoho:

    3. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      chi ngung huong chuan bi phai dau tri voi con mu mo nham hiem roi

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 64:
      Edit: Hà

      Ngưng Hương mở rộng cửa chính, mời cữu cữu cùng mợ vào nhà mình.

      Thôi thị nhanh nhìn lướt khắp sân hai nhà, thấy sân sạch , luống rau xanh mơn mởn, cười khen: "Hương nhi về nhà bao lâu rồi? Sân được quét dọn sạch quá."

      Ngưng Hương khách khí : "Cháu mới trở về được ba ngày, đây đều là do Đại bá mẫu dọn dẹp dùm ạ."

      Nịnh hót đúng chỗ, Thôi thị có chút xấu hổ nhìn về phía Lý thị.

      Lý thị nhìn bà ta rất vừa mắt, chút lưu tình châm chọc : "Hôm nay ngọn gió nào thổi bà qua đây vậy? Có lẽ bốn năm năm gặp rồi phải, nhìn bà vậy mà thấy già tí nào, phục được, nếu đổi lại là ta thấy em của chồng và cháu ngoại trai gần chết mà cứu, còn làm hại cháu phải bán mình làm nha hoàn, có lẽ hàng đêm ta đều ngủ yên, trời mưa lại dám ra cửa, đỡ cho ông trời dùng sét đánh chết ta!"

      Giọng càng lúc càng lớn, nương của Đại Tráng ở sát vách đứng sát chân tường, mặt mũi đều tràn đầy ý cười.

      Tức phụ thích nhất là nghe chuyện trong nhà của người khác, cha Đại Tráng quản được đành chắp tay sau lưng vào nhà.

      Nương Đại Tráng tiếp tục nghe nồng nhiệt.

      Nhưng Thôi thị để cho người khác có cơ hội xem náo nhiệt, nếu bà quyết định đến Từ gia, trước khi đến chuẩn bị xong tâm lý bị Lý thị châm chọc khiêu khích, nghe Lý thị mắng, bà chỉ khe khẽ thở dài, giống như có nỗi khổ tâm đầy bụng nhìn qua Ngưng Hương.

      Chương Mãn là lão gia càng có khả năng đứng tranh cãi cùng Lý thị, hơn nữa thê tử ông cay nghiệt vô tình, bị mắng là hoàn toàn đáng đời, ông liền nghiêng đầu nhìn về bên, có ý xen vào.

      A Mộc sợ người lớn gây gổ với nhau, căng thẳng nắm tay tỷ tỷ.

      Ngưng Hương muốn biết mục đích của mợ khi tới đây, nàng hiểu nếu đại bá mẫu còn ở đây Thôi thị mở miệng, nàng đành khẩn cầu nhìn về phía Lý thị, "Cháu muốn mời cữu cữu và mợ vào phòng ngồi chút, Đại bá mẫu cứ trước ạ."

      Lý thị lo lắng cho cháu , cầm tay Ngưng Hương kéo sang bên cạnh vài bước, làm bộ nhưng giọng lại đè thấp, "Năm đó nương cháu bệnh thành như vậy mà bà ta cũng chịu móc bạc, cầm vài đồng tiền liền xua đuổi cháu, mấy năm này lại càng đến thăm A Mộc, lần này bà ta tới tuyệt đối có chuyện tốt gì, mặc kệ bà ta cháu cũng được đồng ý, có chủ ý cứ qua tìm ta, Đại bá mẫu làm chủ cho cháu!"

      Thấy trưởng bối tựa như gà mẹ bảo vệ gà con, trong lòng Ngưng Hương càng cảm thấy kiên định, nàng cười gật đầu đồng ý.

      Lúc này Lý thị mới dẫn Từ Thu Nhi .

      Ngưng Hương dắt đệ đệ ở phía trước, lấy ra cái chìa khóa mở cửa phòng bếp ra mời phu thê Chương Mãn vào.

      Trong phòng lâu có người ở, Ngưng Hương trở về cũng chưa kịp sắm sửa đồ mới, hiển nhiên lộ ra vài phần rách nát, Chương Mãn nhìn chung quanh vòng, nghĩ đến quang cảnh muội muội bị bệnh qua đời năm ấy, lại bởi vì hàng năm khom lưng bện giỏ nên sống lưng sớm còng lại càng còng nặng hơn.

      Trong mắt Thôi thị đều là ghét bỏ, nhưng lại nghĩ đến mục đích mình đến Từ gia nên kịp thời dấu , sau khi vào nhà giống như rất quen mà ngồi giường, nhìn chằm chằm Ngưng Hương khen: "Nữ nhi mười tám thay đổi, Hương Nhi là càng ngày càng mặn mà, vừa nãy thiếu chút nữa mợ nhận ra được." xong lại hướng về A Mộc vẫy tay, cười : "A Mộc trốn sau lưng tỷ tỷ làm gì? Đến đây để mợ ôm cái nào."

      A Mộc ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ hỏi ý kiến.

      Ngưng Hương còn chưa kịp Chương Mãn khích lệ cháu ngoại trai : " , xem mợ cháu chuẩn bị đồ gì tốt cho cháu kìa."

      Xác thực là đồ tốt. Biết được cháu ngoại chuộc thân về nhà, thê tử chủ động ra muốn qua bên đó thăm hai đứa cháu ngoại. Ban đầu Chương Mãn cũng tin, đến khi thấy thê tử đem khóa trường mệnh mạ vàng của trưởng tử khi còn lấy ra, còn chọn thêm chiếc váy mà trưởng nữ thích nhất chuẩn bị đưa cho cháu ngoại làm lễ ra mắt, Chương Mãn mới tin .

      Thê tử là người hẹp hòi nhất, lần này chịu đưa thứ đáng giá ra, xem ra là thực hối hận về hành động lúc trước. Đáng tiếc hai đứa con trai ở bên nhà ngoại tổ mẫu của chúng, còn nữ nhi lại bị đau bụng, nếu cả nhà cùng nhau đến tốt.

      A Mộc nhìn cữu cữu chút, nhưng vẫn muốn nghe lời tỷ tỷ .

      Ngưng Hương vừa muốn chuyện Thôi thị thở dài, đến bên cạnh Ngưng Hương, giống như hối hận : "Hương Nhi, mợ biết mình có lỗi với các cháu, năm đó mợ bị tiền làm mờ mắt thoát ra được nên làm ra chuyện thất đức kia, cho đến khi nương cháu rồi mợ mới hối hận, hối hận nhiều năm như vậy nên có mặt mũi nào mà tới thăm đám các cháu. Hôm qua nghe cháu chuộc thân , mợ rất vui, cũng bất chấp người khác gì mà kéo cữu cữu cháu qua đây thăm, chỉ cầu Hương Nhi xem mợ lòng hối cải mà tha thứ cho mợ được ?"

      lại cúi đầu lấy khăn lau khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên trong mắt phiếm hồng, giống như muốn khóc.

      Ngưng Hương liếc mắt nhìn chiếc khăn cái, trong dư quang lại thấy cữu cữu mong đợi nhìn nàng, biết cữu cữu tin lời Thôi thị , nàng bèn cười cười, dịu dàng : "Sao mợ lại vậy, năm đó mợ phải trả tiền học phí cho biểu ca, cháu hiểu mà, cháu cũng trách mợ, mợ cũng cần để tâm, hôm nay ngài chịu đến đây thăm cháu cháu còn cao hứng kịp làm sao dám trách ngài, mợ mau ngồi xuống nghỉ lát ."

      Tố Nguyệt thường nàng hiền lành thành , nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra người khác tâm hay giả ý, cữu cữu là thành tâm muốn đến nhà, người khác tin cái đó. Ngưng Hương nhớ khi còn bé mẫu thân với nàng, có lần cữu cữu lên chợ bán chiếu, có bà tử nhà bà ở gần đây, muốn lấy chiếu quay về thử chút, nếu vừa với giường quay lại mua, cữu cữu gật đầu đồng ý để cho đối phương lấy chiếc chiếu.

      Kết quả đối phương trở lại, sau khi mợ biết được bèn hung hăng quở trách cữu cữu vài ngày.

      Có đôi khi Ngưng Hương cũng tức người cữu cữu thà chất phác nhiệt tình này, nhưng trời sinh cữu cữu tính này, nàng có thể làm gì được đây?

      Ngưng Hương muốn để cữu cữu rầu rĩ khó xử với người kia, còn Thôi thị vui vẻ ra mặt, nàng bồi bà ta hư dữ ủy xà(*), Thôi thị có chuyện cầu xin, nàng có thể giúp giúp, giúp được để cho cữu cữu hiểu, đến lúc đó nếu Thôi thị gây đó cũng là do Thôi thị làm người khác khó chịu, hai vợ chồng bọn họ quay đầu lại xử lý thế nào Ngưng Hương quản được.

      (*): nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.

      Thấy tiểu nương lừa gạt người khác cũng có khuôn có dạng, Thôi thị bán tín bán nghi, bất chấp tạm thời đè xuống nghi ngờ, ngồi xổm xuống đem khóa trường mệnh sớm chuẩn bị tốt lấy ra, từ ái nhìn cháu khuôn mặt nhắn của cháu ngoại trai : "Đến đây, mợ mời người đánh cho A Mộc cái khóa trường mệnh, phù hộ A Mộc của chúng ta cả đời bệnh tật gặp họa, sống lâu trăm tuổi."

      Bà giúp A Mộc đeo lên.

      A Mộc sờ chiếc khóa trường mệnh bằng vàng rực rỡ trước ngực, hết sức thích thú, cười nhìn tỷ tỷ.

      Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ.

      Thôi thị lại mở bao đồ mang đến ra, lấy ra cái váy dài vải mỏng màu xanh nhạt, đặt bên eo Ngưng Hương : " khéo, chiếc váy này Hương Nhi cùng biểu tỷ cháu mặc sai biệt lắm, chiếc váy mới này là do biểu tỷ cháu tự tay làm, vẫn chưa mặc nên tặng cho cháu."

      Vải mỏng làm xiêm y ở quê được tính là xiêm y tốt.

      Ngưng Hương tin là Thôi thị tâm muốn nịnh nọt lấy lòng nàng, nhưng nàng vẫn từ chối: " cần đâu, xiêm y cháu cũng nhiều rồi , mợ vẫn nên giữ lại cho biểu tỷ ." Cái khóa trường mệnh của đệ đệ chỉ sợ trong chốc lát cũng phải trả lại.

      Hai người từ chối đưa đẩy phen, cuối cùng Chương Mãn khuyên Ngưng Hương : "Đó là tâm ý của mợ cháu, Hương Nhi cứ nhận lấy ."

      Lúc này Ngưng Hương mới miễn cưỡng nhận lấy, bỏ đầu giường đặt gần lò sưởi.

      Sau phút khách sáo với nhau, Thôi thị cười tủm tỉm quan sát Ngưng Hương, hồi lâu sau mới với trượng phu: "Ông dẫn A Mộc ra sau hậu viện , nhìn xem có công việc gì có thể giúp đỡ hay , ta cùng Hương Nhi có vài lời riêng muốn , nhoáng cái là đại nương rồi, ta muốn thận trọng dặn dò nàng chút ít."

      Chương Mãn chút nghi ngờ, dắt cháu ngoại trai ra ngoài.

      Đưa mắt nhìn hai người ra cửa, Ngưng Hương dựa vào cạnh giường đất, khách khí tán gẫu cùng Thôi thị, "Mợ, biểu tỷ được làm mối chưa?"

      Đề cập đến nữ nhi xinh đẹp như hoa của mình, Thôi thị nhìn như rầu rĩ kì thực lại tự hào : "Vẫn chưa, mắt nó cao lắm, tú tài trấn tới cửa cầu hôn cũng chịu gả, ta cũng biết đến cùng nó muốn gả cho người như thế nào nữa."

      Lại tới tú tài tuổi gần ba mươi, trong nhà cũng có của để dành.

      Ngưng Hương lấy lệ trấn an : "Mợ cần phải gấp gáp, biểu tỷ mới vừa mười lăm, bộ dáng tốt tính tình cũng tốt, khẳng định còn có mối hôn tốt hơn."

      Thôi thị cũng nghĩ như vậy, thấy cháu ngoại chuyện bùi tai, giống như giả bộ, trong lòng Thôi thị có thêm sức mạnh, lông mày nhắn nhíu lại, thở dài tiếng : "Hôn biểu tỷ cháu vội, nhưng mợ lại rầu rĩ chuyện biểu ca cháu, năm ngoái biểu ca cháu thi cứ qua, tháng tám năm nay lại muốn thi nữa, ta sợ lần này vẫn thi được."

      Chương gia có tiền để dành, sớm đưa trưởng tử lên trấn học trường tư thục.

      Việc này Ngưng Hương biết, hơn nữa nàng còn nhớ, vị biểu ca kia tựa hồ trời cho cũng tệ lắm, lúc trước Thôi thị chịu cho vay tiền lý do chính là muốn tích góp tiền để cho trưởng tử học, sau này lộ phí thi Hương kỳ cũng tốn ít bạc...

      đoán được lý do Thôi thị nhắc tới chuyện này, Ngưng Hương tiếp tục dịu dàng trấn an : "Nếu là biểu ca, mợ càng cần phải gấp gáp, huynh ấy mới hai mươi tuổi, năm ngoái lần đầu tiên thi có thể là do khẩn trương, lần này có lẽ hiểu việc thi cử hơn, với tài năng của biểu ca, chuyện thi tú tài sắp tới chừng mợ còn phải đãi yến tịch đó."

      Nàng để tâm đến chuyện nhà của cữu cữu, nhưng Đại bá mẫu lại hết sức để tâm, năm ngoái biết được biểu ca thi thất bại, bà hết sức vui mừng mua thịt ăn.

      Nghĩ đến dáng vẻ hả hê của đại bá mẫu, dáng vẻ tươi cười của Ngưng Hương tăng thêm vài phần lòng, rơi vào trong mắt Thôi thị liền thành cháu ngoại thực tín nhiệm tài năng trưởng tử.

      Thôi thị triệt để yên tâm, xê dịch đến bên cạnh Ngưng Hương, thấp giọng : "Hương Nhi nghĩ đơn giản quá, kỳ năm ngoái biểu ca cháu có thể thi đậu, nhưng ai nghĩ tới quan lớn chủ trì cuộc thi vậy mà là tham quan, ai biếu kính nhiều mới bằng lòng cho điểm người đó làm tú tài. Biểu ca cháu có bạn cùng trường, bình thường đọc sách bằng nhưng bởi vì trong nhà chịu xuất tiền cho giám khảo tú tài, chúng ta đều là người đàng hoàng sao có thể nghĩ đến chuyện này, thành ra bị trật khỏi bảng cách uổng phí."

      Ngưng Hương mơ hồ đoán được mục đích Thôi thị, làm bộ như rầu rĩ : "Như vậy phải làm sao bây giờ? Năm nay đại nhân chủ khảo vẫn là bọn họ phải ?"

      "Còn phải là sao."

      Thôi thị bất đắc dĩ cầm tay cháu ngoại, nhìn hai mắt nàng, giống như hết sức khó mở miệng : "Hương Nhi, nghe năm ngoái cháu được điều đến phủ Trấn Viễn Hầu bên cạnh thế tử làm việc đúng ? Mặc dù tại chuộc thân nhưng dầu gì cũng là chủ tớ thời gian, dù ít hay nhiều cũng đều có chút tình cảm, cháu xem chút có thể giúp biểu ca cháu chuyến được hay , cầu xin thế tử đến trước mặt đại nhân chủ khảo tình hình được ?"

      Cháu ngoại bán mình làm nô, bà biết cuối cùng lại được vào Hầu phủ, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ tới cháu ngoại là nha đầu nông thôn lại có may mắn lớn như vậy. Năm ngoái lúc trưởng tử chuẩn bị thi, bà hoảng hốt thương lượng cùng trưởng tử tới Hầu phủ xem chút, lỡ may cháu ngoại có thể giúp đỡ, nhưng trưởng tử lại kinh thường xin đứa nha hoàn giúp đỡ, cầu người bằng mình tự thi.

      Đương nhiên cuối cùng là tin vui vẻ gì.

      Năm trước trưởng tử thất bại gượng dậy nổi, Thôi thị lại dám đề cập đến chuyện cháu ngoại, sợ đâm chọt trúng chỗ đau của trưởng tử, năm nay trưởng tử khôi phục lại sĩ khí, Thôi thị lại ngẫu nhiên biết được cháu ngoại là đại nha hoàn bên cạnh thế tử, tâm tư lại linh hoạt lần nữa. Sợ cầu quá sớm thế tử quên nên trước khi thi mới cầu xin thế tử, Thôi thị định cuối tháng bảy đầu tháng tám lại cầu xin, ai ngờ cháu ngoại vậy mà tiếng nào chuộc thân rồi.

      Vậy bà nhất định phải tranh thủ tình cảm cháu ngoại cùng thế tử còn chưa phai nhạt mà cầu xin cháu ngoại tới Hầu phủ chuyến.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      truyện hay quá
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :