1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 62:
      Edit: Hà

      Cuối cùng Ngưng Hương vẫn mua hai con ngỗng lông vàng, mười lăm văn tiền con.

      Nuôi ngỗng ở cùng chuồng với gà dễ chăm sóc chúng hơn.

      Ngón tay béo của A Nam bị ngỗng mổ cái, nhưng con ngỗng "hung dữ" đó cũng ngăn cản được thích của tiểu tử đối với nương, bé vẫn dắt tay Ngưng Hương, nương chỗ nào bé theo chỗ đó. Ngưng Hương muốn mua ngỗng bé núp ở phía sau chân của nương, cảnh giác nhìn chằm chằm đám ngỗng ngoác cái miệng to trong giỏ.

      Lục Thành cười chọc bé, "A Nam muốn mua ?"

      A Nam lập tức lắc đầu, cho mua.

      Lục Thành sờ đầu nhi tử, ánh mắt xẹt qua Ngưng Hương, xoay người chuyện với Lý thị đứng ở bên cạnh: "Bá mẫu bộ tới đây sao?"

      Lý thị ừ tiếng.

      Lục Thành giống như nhân tiện : "Vậy bá mẫu ngồi xe của chúng cháu về , mọi người còn muốn mua gì nữa , nếu chúng ta cùng nhau lên xe ngồi chờ, nhị thẩm của cháu cũng sắp mua đồ xong rồi."

      Lý thị nhìn cháu bị A Nam dính chặt lấy, khách khí hai câu liền đồng ý, ngồi nhờ xe thôi mà, vả lại cũng là người quen nên cần phải thẹn thùng .

      Lý thị đồng ý, Lục Thành cần nhìn cũng biết người xấu hổ, Ngưng Hương giúp chăm sóc A Nam, cũng liền ra vẻ nhận lấy rổ gà ngỗng trong tay Lý thị, tay kia dắt A Mộc ở phía trước dẫn đường. Chỗ bán súc vật tương đối ít người nên đường cũng rộng hơn, xe lừa cũng đậu ở gần đây.

      Ngưng Hương ôm A Nam ở phía sau, nhìn thân ảnh Lục Thành cao lớn ở phía trước, nhìn cúi đầu đùa giỡn với đệ đệ, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy yên ổn hẳn lên.

      phút đồng hồ sau, Phan thị cũng dẫn ba nương Lục gia trở lại, nhìn thấy các nàng lại tránh được khách sáo với nhau thêm phen.

      hiểu qua nhau, mọi người cùng lên xe lừa.

      A Nam lúc đến đây ngồi ở trong lòng nhị nãi nãi Phan thị, bây giờ có nương bé lại ngồi với Ngưng Hương, ai muốn ngồi chung với bé bé cũng chịu.

      Phan thị nhìn bé thích Ngưng Hương như vậy bèn với Lý thị: "Sớm nghe A Đào A Nam dính Hương nhi lắm, quả nhiên là thực, tiểu tử thúi này ai đẹp mắt liền theo người đó, lớn lên cưới vợ nhất định là đòi hỏi cao. Bé cũng giống như nhị thúc bé vậy, nửa năm này có người tới đây đề cập cưới hỏi hai lần, ai cũng đều chịu, nhìn cũng thèm nhìn, hỏi vì sao nương thôn quê đều xấu, ánh mắt cao giống như mọc lên đỉnh đầu vậy."

      Lúc chuyện lại đánh giá Ngưng Hương cái.

      Vị nương Từ gia này là đẹp, cháu trai thứ hai nhất định là thích, hơn nữa người mười bốn người mười bảy rất là phù hợp. Còn cháu trai lớn chắc là lòng dạ nào lấy vợ mới nữa, dù sao cũng có con trai rồi, Phan thị cũng gấp, nên vừa gặp được nương nào vừa độ tuổi trước tiên bà nghĩ đến đứa cháu trai thứ hai.

      Ba tỷ muội A Đào biết tâm tư của Phan thị, còn Lục Thành vừa nghe thím đề cập đến chuyện của nhị đệ lập tức cảm thấy ổn, cố làm ra vẻ trấn định quở trách đệ đệ: "Nhị thẩm cần để ý đến làm gì, mắt cao như vậy để tự tìm."

      Hôm nay theo thím đến đây chẳng qua chỉ là ngụy trang, phải là để thím ghép đôi bậy bạ.

      Phan thị mỉm cười, đưa tay xoa bóp khuôn mặt mập mạp của A Nam, tiếp lời của cháu trai lớn đỡ khiến cho Lý thị nhìn ra ý định của bà.

      Tất cả mọi người còn chưa quen thân với nhau luôn, muốn kết thân cứ từ từ cũng đến.

      Nhưng người có tâm, mà người nghe cũng có ý.

      Lý thị gặp qua Lục Ngôn, thiếu niên mười bảy tuổi bộ dáng rất tốt miệng cũng rất ngọt, giặt quần áo nấu cơm cái gì cũng làm được, vừa nhìn chính người thương vợ.

      Len lén liếc mắt nhìn cháu như hoa như ngọc bên cạnh, nghĩ đến hôm đó Lục Ngôn cũng gọi tiếng thân mật "Hương nhi muội muội", Lý thị khỏi động tâm, cười khen hai tỷ muội Lục Phù, "Lão nhị mở to mắt mà dám chuyện bịa đặt, nhìn A Phù và A Dung xem, so với các nương trong thành có điểm nào thua đâu kém?"

      Lục Phù đỏ mặt rủ mắt , Lục Dung còn , thanh tú tiếp nhận lời khen.

      "Cũng đẹp bằng Hương nhi và Thu Nhi." Phan thị có có lại .

      Các trưởng bối khen qua khen lại, các tiểu nương nhìn ngó lẫn nhau rồi cười, ngồi bên cạnh nhau tán gẫu đôi chút.

      Lúc qua cầu đá, A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn Ngưng Hương, tay mập lại sờ chim của mình, " tiểu. tiểu."

      Đoán chừng là bị tiếng nước chảy kích thích, Ngưng Hương mỉm cười ôm A Nam về phía đuôi xe, dẫn bé xuỵt xuỵt.

      Phan thị nhìn động tác của nàng thuần thục, chút cũng ghét bỏ A Nam, lại càng hài lòng hơn, cửa hôn này nếu như thành Ngưng Hương còn có thể hỗ trợ chăm sóc A Nam.

      Lục Thành quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười hài lòng của thím, gấp đến độ muốn lập tức làm mọi chuyện. Nhưng biết Ngưng Hương nhất định là muốn, da mặt nàng mỏng như vậy, nếu bây giờ ra về sau đường muội mời nàng đến nhà làm khách, khi thím biểu khác thường để nàng biết tuyệt nhiên nàng thèm đến nữa.

      A Nam xuỵt xuỵt xong rồi lại kêu khát nước.

      Phan thị có chuẩn bị bình nước bằng đồng hình tròn to như bằng nắm tay của hai người, bà đưa qua cho Ngưng Hương để nàng đút cho A Nam.

      Ngưng Hương tháo nắp xuống, lúc cúi đầu muốn đút cho A Nam A Nam lại muốn, bé nhất định muốn tự mình ôm lấy uống.

      Thấy tiểu tử coi mình như người lớn, Ngưng Hương cười để bé tự ôm, tay nàng đỡ dưới thân bình, bên trong nước còn ít, sợ bé làm đổ ra ngoài.

      A Nam nhìn tay của nương đẩy ra nữa, miệng ngậm lấy miệng bình từ từ giơ tay lên.

      xe mọi người đều nhìn bé chằm chằm, cặp mắt A Nam chuyển động nhanh, tính trẻ con nghịch ngợm nổi lên, uống càng lúc càng chậm .

      Lục Thành nhìn thấy đường phía trước có cái ổ gà lớn nhưng lại có ý tránh.

      Vì vậy A Nam mới uống được chút nước đột nhiên xe lừa lung lay kịch liệt cái, A Nam giật mình buông hai tay, bình đồng liền rớt xuống. Ngưng Hương ở đối diện Phan thị cùng Lý thị ngồi bên cạnh gần như đồng thời giơ tay ra đỡ, ngờ tay ba người đụng vào nhau, ai cũng đỡ được. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi bình đồng liền rơi xuống đùi A Nam, miệng bình hướng vào phía chim của nam oa đổ nước xuống, làm ướt cái quần sau mông A Nam, cũng ướt luôn vạt áo phía dưới của Ngưng Hương.

      Phan thị hoàn hồn đầu tiên, bà nhặt bình nước mới đổ rồi giơ tay nâng A Nam lên, "Thấy chưa, để cho con uống mà con cứ nhất định tự mình uống, bây giờ làm ướt quần áo Hương rồi đó, thích con nữa đâu." Vừa vừa cởi yếm của cháu trai xuống đỡ cho bé bị cảm lạnh.

      Mông A Nam bị lạnh nhưng đầu lại lập tức nhìn nghiêng qua, mắt to căng thẳng nhìn chằm chằm nương.

      Ngưng Hương, Lý thị và Từ Thu Nhi đều đứng lên, mẹ con Lý thị tránh nhanh nên người bị dính nước, nhưng Ngưng Hương ôm A Nam nên thể trốn được, nửa bên váy phía trước đều ướt giống như gặp trời mưa . Phan thị vội vàng lau người cho A Nam , tỷ muội Lục Phù lấy khăn ra giúp Ngưng Hương, đáng tiếc váy ướt mảng nhiều nên cho dù có bao nhiêu khăn cũng thấm được.

      "Từ tỷ tỷ, thực xin lỗi..." A Đào thấp thỏm xin lỗi thay cháu trai.

      Ngưng Hương sao có thể bởi vì loại chuyện như vậy mà tức giận, thấy A Đào thấp thỏm bất an, A Nam sững sờ lại còn sợ hãi, nàng cười sờ đầu A Nam, "A Nam đừng sợ, tức giận, về nhà thay chiếc váy mới là được."

      A Nam nháy mắt mấy cái, lại nhìn chiếc váy ướt nhẹp của nương, cái miệng nhắn nhếch lên khóc oa oa.

      Phan thị vội vàng dụ dỗ bé.

      A Nam cần, khóc muốn Ngưng Hương ôm, giống như chỉ có nương chịu ôm bé mới có thể chứng minh nương tức giận.

      Ngưng Hương đau lòng, đổi chỗ ngồi xuống rồi để A Nam đứng ở chân nàng, dịu dàng dụ dỗ : "A Nam đừng khóc, xíu cũng tức giận A Nam đâu, bị nóng nên A Nam dội nước lên mát mẻ liền." xong lại vỗ cái mông của A Nam được Phan thị lau khô lộ ra bên ngoài, "A Nam cũng thấy mát mẻ đúng ?"

      Đám người Lý thị đều vội vàng làm bộ hâm mộ hai mẹ con bọn họ.

      A Nam ngừng khóc, cười nhìn nương của bé, lại nhìn phía dưới, uốn éo bò lên người Ngưng Hương, khom lưng vểnh cái mông lên, bàn tay bé kéo váy Ngưng Hương xuống, "Cởi, mát mẻ!"

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, lập tức cười trận sảng khoái.

      Ngưng Hương xấu hổ đến mức dường như bị lửa đốt, đặc biệt là phía trước cũng truyền đến tiếng cười của Lục Thành, nàng vội vàng giọng dụ dỗ A Nam, " cởi đâu, thích để như vậy thôi."

      A Nam hiểu, mờ mịt nhìn nương.

      Phan thị cười đến mức đỏ bừng mặt, lúc này mới áy náy : "Hương nhi theo chúng ta về nhà trước , thẩm tìm váy để cháu thay."

      Vóc dáng Ngưng Hương so với các nương cùng lứa tính là cao, cũng may bà cũng thấp nên váy của bà Ngưng Hương mới có thể mặc vừa.

      Ngưng Hương hỏi thăm nhìn đại bá mẫu.

      Lý thị bất đắc dĩ : "Vậy làm phiền rồi."

      đổi được, cũng thể ướt nhẹp như vậy mà trở về, người khác nhìn còn cho rằng cháu tè ra quần.

      Sau khi thương lượng xong, A Đào chợt nhớ tới cái gì liền nghiêng đầu khiển trách huynh trưởng, "Đều do đại ca đánh xe tốt, khiến xe lắc lư cái mạnh như vậy!"

      Ngưng Hương nghe thấy trong nội tâm liền động, trong đầu toát ra ý khiến cho nàng căm tức. Lục Thành phải là cố ý chứ? Lúc trước nhiều lần ngồi xe của về nhà hay vào thành, ngoại trừ đoạn đường xấu Lục Thành đánh xe chưa từng lắc lư mạnh như vậy, lần này sao có thể trùng hợp như vậy? Quả nhiên là như vậy, vì sao ...

      Chẳng lẽ muốn cố ý làm ướt quần áo của nàng, thuận tiện để nàng tới nhà sao?

      Trong bụng đầy căm tức trong nháy mắt biến thành xấu hổ.

      Tâm tư vô tình bị muội muội chọc phá, Lục Thành chút cũng hề nóng nảy, quay đầu lại nhìn nhi tử, chủ động nhận sai: "Là do ta chỉ lo nhìn A Nam uống nước, kịp thấy ổ gà đường."

      Thấy vô tư như vậy, Lý thị cười : "Được rồi, dù sao cũng phải cố ý, trách ai hết, nghiêm túc như vậy làm gì."

      có người trách , Lục Thành tiếp tục đánh xe, lúc xoay qua chỗ khác khóe miệng lại vểnh lên.

      Xe lừa rất nhanh tới thôn Đông Lâm, Lục Thành cố ý đánh xe từ thôn bắc vòng về phía đông, đỡ khiến cho người trong thôn nhìn thấy lại xấu.

      Nhưng đường này tuy gặp người nhưng lúc rẽ ngoặt về hướng nam lại đụng phải hai phụ nhân đứng ở cửa nhà tán gẫu, nhìn thấy xe Lục gia có thêm vài bộ mặt lạ hoắc, hai người lộ vẻ nghi hoặc.

      Phan thị giải thích nhà cháu trai cùng Từ gia sát bên quen biết nhau, lúc họp chợ sẵn tiện cùng nhau trở về, mọi người tới chơi chút rồi lại về thôn Liễu Khê.

      Hai phụ nhân hiểu, lại nhìn thêm chút rồi tiếp tục tán gẫu chuyện của mình.

      Ngưng Hương chột dạ, chỉ cảm thấy các nàng nhìn mình, nàng cúi đầu mặt đỏ cực kỳ.

      Người khác lại hiểu lầm nàng bởi vì ướt váy mà lúng túng, Phan thị giọng trấn an vài câu.

      Ngưng Hương gật đầu, nghe A Đào về đến nhà, nhịn được hiếu kỳ nhìn sang.

      Nhà Lục Thành cùng nhà nhị thúc nhà ở đối diện nhau, bây giờ xe lừa dừng ở cửa sau nhà chính là trước cửa nhà nhị thúc của . Ngưng Hương liếc mắt liền thấy được phía sau sân nhà Lục Thành có vòng cây đào, xanh mơn mởn , nhìn thấy cảm thấy mát mẻ.

      Còn nhìn hàng rào phía sau nhà Lục gia đột nhiên bị mở ra, bên trong có thiếu niên vóc người cao to đầy mặt đầy ý cười ra, hai mắt nhìn nhau, đối phương kinh ngạc hô: "Tẩu... Hắt xì, bá mẫu và mọi người cũng họp chợ à?"

      xong lại hắt hơi cái.

      Bởi vì đổi lời mau cho nên kể cả Ngưng Hương cũng kịp nghe thấy chữ thứ nhất rốt cuộc kêu cái gì.

      Lý thị thấy là Lục Ngôn liền cười, xuống xe : "Đúng vậy, lão nhị sao ?"

      Lục Ngôn sờ mũi, có thâm ý nhìn quét qua huynh trưởng cái, sau đó mới : "Cháu có gì muốn mua nên để đại ca đánh xe là đủ rồi. Bá mẫu đến nhà chúng cháu ngồi , uống miếng nước rồi về."

      đơn thuần cho rằng mấy người Lý thị chỉ là nhờ xe trở về.

      Ngưng Hương chuẩn bị xuống xe vào nhà Lục Phù nghe vậy lại lúng túng, may mắn Phan thị suy tính nên để hai con hỗ trợ che chắn, dẫn Ngưng Hương vào cửa chính nhà mình. A Nam để trần cái mông muốn theo sau bị Lục Thành đánh cái, nhét vào trong lòng nhị thúc của bé, đưa lưng về phía mọi người phân phó đệ đệ, "A Nam uống nước ướt quần, đệ giúp bé đổi cái quần mới ."

      Lục Ngôn thầm nho với , "Đây là con trai của huynh mà."

      Sắc mặt Lục Thành trầm xuống.

      Lục Ngôn thức thời tiếp nhận cháu trai, hướng về đám người Lý thị gật đầu rồi ôm A Nam đổi quần .

      Lục Thành vừa muốn bồi Lý thị liền thấy Tam đệ Lục Định từ bên trong phòng bếp xông ra, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài.

      Lục Thành lạnh lùng trừng cái, xác định Tam đệ dám trở ra, lúc này mới xoay người, nhắc tới cái rổ xe, khuyên Lý thị: "Bá mẫu vào trong phòng ngồi , cách buổi nấu cơm trưa còn sớm, cần vội về."

      Phan thị cũng nhiệt tình mời.

      Lý thị từ chối được đành theo bọn họ vào nhà Lục Phù.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Thành nhà mình nhiều lý do ghê vậy heee
      misa thích bài này.

    3. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      Hôm qua web bị khóa làm mình kh vào đọc dc...buồn ghe.:yoyo44:...và quên luôn mình đọc chương nào luôn:yoyo30:
      Cũng khổ cho Hương tỷ, ở trong hang sói:yoyo35: như chảo nóng...
      :yoyo26:Biết sói rình rập mà kh cách nào cách xa...:032:khổ kh thể ..
      Mình kh ngờ Nguyệt tỷ cũng cùng TS với Hương tỷ:5:. Có Nguyệt tỷ giúp đỡ...chắc đời này Hương tỷ kh bị khổ như kiếp trước...:041:
      nguyệt vimisa thích bài này.

    4. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      Ngưng Hương nhà ta giừa mới trọn 15 mà lớn nổi gì..:yoyo51:...thời đại vẫn còn cấp sách đến trương:yoyo19:
      :038:Lạc thành ca gặp dc người như cá gặp nước..:012:
      như bướm gặp hoa:037: như ta gặp tiền:055: vậy..hihihi
      Tướng này là thê nô:th_4: cái chắc luôn....
      misa thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 63:
      Edit: Hà

      Phan thị để hai nữ nhi chiêu đãi Lý thị, còn bà dẫn Ngưng Hương giới thiệu với trượng phu của bà ở trong phòng phía đông, tiếp theo lại tới tủ treo quần áo tìm xiêm y.

      Ngưng Hương đứng trước giường đất, nhịn được bắt đầu đánh giá. Cách bài trí trong phòng kỳ cũng giống với phòng của mọi nhà nông khác, duy chỉ nhiều hơn tủ sách , phía bày biện cái bình hoa tinh xảo, bên trong đựng cây hoa hồng. Ngưng Hương nghĩ tới loại cây hoa hồng dưới mái hiên lúc vào đây, lại nhìn chút gian phòng gọn gàng sạch , giọng khen: "Bá mẫu thực biết cách bài trí."

      Đại bá mẫu nhà mình là tức phụ chịu khó lại thích sạch , Phan thị cũng sạch nhưng so với Đại bá mẫu lại có phần lịch tao nhã hơn.

      Phan thị lấy ra cái quần trắng, lại nhìn bản thân bà chút rồi xoay người cười : " có gì, trước lúc xuất giá có đọc qua vài cuốn sách, muốn học theo những cách của các phu nhân bên trong sách thôi, chẳng qua là sân nhà nông chúng ta quá , chịu được phải ra ruộng làm việc khiến toàn thân bụi bặm, buổi sáng mới lau dọn sạch buổi chiều lại lộn xộn , cháu xem ta bây giờ đều làm biếng quét qua quét lại, đành cắm thêm đóa hoa để làm dáng mà thôi, Hương nhi đừng chê cười ta nhé."

      "Đâu có, rất đẹp mắt ạ." Ngưng Hương lòng.

      Phan thị lời khách sáo nữa, đem váy giao cho nàng rồi lui về phía cửa : "Cháu lấy thanh cửa phòng chốt vào , ta qua tây phòng trước."

      Ngưng Hương giọng cám ơn, lúc đưa Phan thị tới cửa, xuyên qua kẽ hở mành, nàng thoáng nhìn thấy Lục Thành ngồi xổm ở ngay cửa phòng bếp, bồi A Mộc nhìn gà con, lại nghĩ đến chỗ thay quần áo của mình cách gần như thế, mà trong lòng lại biết nàng ở đây, mặt Ngưng Hương lại nóng lên, hai tay đẩy cánh cửa khép lại chặt, cẩn thận kéo chốt cửa xuống.

      Lục Thành nghe thấy thanh liền nghiêng đầu nhìn về cửa phòng phía đông, đôi mắt hoa đào sâu kín giống như có thể xuyên thấu qua cánh cửa thấy tình hình bên trong.

      "Phụ thân!"

      A Nam mặc chiếc quần mới dắt nhị thúc chạy tới tìm nương, vừa vào kêu phụ thân trước tiên.

      Lục Thành nhìn chằm chằm Nhị đệ của mình, nghĩ đến chuyện thím muốn đem Ngưng Hương gán ghép cho Nhị đệ, lại nhìn gương mặt đệ đệ trắng hơn ít so với , liền cảm thấy càng nhìn càng vừa mắt. Đương nhiên, biết Nhị đệ đối với Ngưng Hương có ý tứ kia, trước đây câu "Hương nhi muội muội" hoàn toàn chỉ là cười giỡn, nhưng thím lại cảm thấy Nhị đệ xứng với Ngưng Hương khiến trong lòng buồn bực.

      "Quay về, cùng Tam đệ ở trước sân nhà chúng ta đơi , dám tiến thêm bước nữa thử xem." tới ôm lấy nhi tử, Lục Thành ngăn trước người của đệ đệ, thấp giọng trách mắng.

      "Hẹp hòi đến nỗi như vậy sao?" Lục Ngôn hoàn toàn lý giải nổi tại sao bụng dạ huynh trưởng lại hẹp hòi như vậy, mắt nhìn phòng chính, mạnh miệng châm chọc, "Nhìn cũng cho nhìn, về sau cưới về làm sao bây giờ? Vậy nhà ba người huynh dứt khoát chuyển vào trong thành ở , bớt cho đệ cùng với Tam đệ nhìn thấy."

      "Bớt nhảm , quay về." Lục Thành lười nhiều cùng Nhị đệ, trầm mặt thúc giục.

      Lục Ngôn xuy tiếng, xoay người rời .

      Hẹp hòi chỉ muốn cất giấu che đậy kín như vậy, có bản lĩnh đừng cưới về.

      A Nam tựa ở đầu vai phụ thân, mờ mịt nhìn nhị thúc, hiểu vì sao phụ thân lại đuổi nhị thúc .

      "Xíu nữa A Nam bám lấy nương dắt nàng qua nhà chúng ta xem tướng quân nhé." Lục Thành ôm nhi tử xoay người, thấp giọng dạy dỗ.

      A Nam nhìn về phía phụ thân, trừng hai mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

      Lục Thành liền lại lần nữa, "Dẫn nương qua nhà chúng ta, nếu nàng biết nhà chúng ta ở đâu về sau có rảnh nàng mới đến tìm A Nam."

      Bình thường đều do bà mối là người an bài, lần đầu tiên nam nữ gặp mặt là ở nhà của bà mối, hai bên vừa ý lẫn nhau nhà trai cũng có thể qua lại nhà , hoặc là đưa quà tặng trong ngày lễ hoặc là hỗ trợ làm việc nhà nông, nhưng nhà phải đợi lúc chính thức xuất giá mới có thể đặt chân đến nhà trai. Càng là việc hiếm càng khiến nhiều người muốn làm, tại bây giờ Lục Thành rất hy vọng người mình có thể quanh nhà mình vòng, giống như chỉ cần nàng quan hệ của hai người mới chặt chẽ thêm được phần.

      A Nam còn , ngoại trừ trò chơi trốn mèo giả khóc phụ thân gì tiểu tử tin cái đó, cho nên vừa nhìn thấy nương ra, A Nam lập tức hướng về phòng bếp hô tiếng " ".

      Ngưng Hương thay quần áo xong muốn tây phòng chuyện với đám người Phan thị, nghe thấy A Nam kêu nàng, nàng bèn quay lại về phía bên sân bên kia.

      A Nam được phụ thân thả xuống, tiểu tử lung la lung lay về phía phòng bếp, vừa vừa gấp gáp gọi , .

      Thấy bé con thích mình đến như vậy, Ngưng Hương sao có thể bỏ lại bé, cố gắng nhìn nam nhân bụng đầy ý nghĩ xấu xa sau lưng A Nam, nàng cười ra phòng bếp, ngồi xổm xuống ôm A Nam, "A Nam chậm chút khéo ngã."

      " !"

      A Nam bổ nhào vào trong lòng nương, đầu tiên ôm mặt Ngưng Hương hôn lên cái, sau đó mới níu tay nương, kéo nàng về phía cửa lớn bên kia.

      Ngưng Hương cho rằng tiểu tử muốn dẫn nàng chỗ Lục Thành đứng, nàng luống cuống, tay ôm A Nam muốn vào nhà.

      ", tướng quân!" A Nam sốt ruột, muốn vào trong nhà nhị gia gia, nghiêng đầu chỉ hướng cửa, "Tướng quân!"

      A Mộc đứng ở bên nghe , chạy đến bên cạnh tỷ tỷ giải thích: "Tỷ tỷ, A Nam muốn dẫn chúng ta xem tướng quân."

      Cách đó xa, Lục Thành vì chứng minh chuyện này liên quan đến mình, làm bộ tới chỗ luống rau bên trong nhà nhị thúc, khom lưng nhổ cỏ.

      Nhưng chỗ luống rau chân vịt được chủ nhân xử lý sạch , căn bản có cỏ dại!

      nếm qua nhiều thủ đoạn của Lục Thành, Ngưng Hương sao có thể nhìn ra ý Lục Thành muốn lừa gạt nàng qua nhà , mà đời này nàng có khả năng thành công tránh thoát nhiều lần khỏi Bùi Cảnh Hàn. Lục Thành là nam nhân, chờ mong tức phụ tới cửa nhà, nhưng Ngưng Hương là nương, lại cảm thấy xấu hổ khi làm như vậy, nàng liền để A Nam xuống, cười dụ dỗ : "A Nam dẫn A Mộc , nhị nãi nãi cho mượn quần áo để mặc, phải cám ơn bà."

      A Nam cảm thấy lời của nương rất có đạo lý, bé nắm được chủ ý nên nghe ai , đành nhìn về phía phụ thân xin giúp đỡ.

      Lục Thành vừa muốn hướng về nhi tử nháy mắt, liền thấy Ngưng Hương hung hăng trừng mắt với cái rồi trực tiếp xoay người tây phòng .

      Hiểu được trò bịp của mình bị nàng vạch trần, vậy còn bị nàng trừng mắt, đột nhiên Lục Thành có chút bất an.

      phải lại khiến cho nàng tức giận nữa chứ?

      Ngưng Hương có tức giận, chỉ là nàng muốn nhanh chóng về nhà, mặc dù hàng xóm Lục gia biết quan hệ của nàng cùng Lục Thành, nhưng nàng lại có tật giật mình.

      Quần áo ẩm ướt xếp lại rồi bỏ vào rổ, sau đó lại lời cảm ơn với nhà nhị thúc của Lục Thành, mấy người Ngưng Hương muốn .

      Lục Thành cùng mẹ con Phan thị đứng ở ven đường tiễn các nàng.

      "Nương, con phát Từ tỷ tỷ mặc váy của người so với người còn đẹp hơn." Lục Phù trêu ghẹo mẫu thân .

      Phan thị cười : "Từ tỷ tỷ của con bao nhiêu tuổi, còn nương bao nhiêu tuổi hả."

      Sờ đầu nữ nhi xong lại quay sang gọi A Đào, ", đến nhà Nhị thẩm chơi."

      Trong nhà đều là ca ca, A Đào rất thích cùng nhà Đường tỷ ở chung chỗ, nàng liền cười đồng ý .

      Lục Thành rầu rĩ vui ôm nhi tử vào cửa sau nhà mình.

      Lục Ngôn và Lục Định đều đứng ở trong phòng bếp, Lục Ngôn buồn bực hỏi huynh trưởng, "Sao đại ca đánh xe lừa đưa tiễn bọn họ?"

      Cơ hội nịnh bợ tốt như vậy mà huynh trưởng lại buông tha!

      Lục Thành trầm mặc .

      ước gì được đưa bọn họ về, nhưng chỉ hai dặm đường, nếu cố ý đưa mọi người chuyến làm cho người khác hoài nghi, mà nàng khẳng định muốn lòi đuôi sớm.

      làm quan hệ, làm cái gì cũng phải kiêng kỵ, Lục Thành sinh lòng bực bội.

      Theo ý tứ của , nàng tuổi còn , thành thân có thể đợi, nhưng đính hôn phải càng sớm càng tốt, việc định rồi đỡ khiến cho người khác nghĩ rằng nàng là hoa chủ. Đức hạnh của nhị đệ này dẫn bà mối đến đây nhiều chuyến, khi tin tức Ngưng Hương thành công chuộc thân về nhà truyền ra, nam nhân để mắt tới nàng còn thiếu sao?

      Nghĩ đến thời điểm biết lại có vô số kẻ lưu manh đánh chủ ý lên người nàng, Lục Thành nhíu mày, quyết định lần sau gặp mặt phải thương lượng với nàng chút. Nàng thích mềm thích cứng, dùng biện pháp nhàng quấy rầy nàng, liên tục đến khi nàng phải đồng ý mới thôi.

      Tức phụ thơm ngào ngạt như vậy, sớm định mới sớm yên tâm.

      ~

      Thôn Liễu Khê.

      Cả đám Lý thị vừa vừa trò chuyện, rất nhanh đến thôn bắc, vừa mới cua cái thấy trước cửa nhà tỷ đệ Ngưng Hương có chiếc xe lừa đậu ở đó.

      xe người.

      "Khách nào lại tới đây vậy?" Lý thị buồn bực .

      biết cuộc chuyện hôm trước của Liễu Diệp cùng với Ngưng Hương, Từ Thu Nhi đột nhiên nhớ lại, kinh ngạc : " phải là người của Chương gia đến chứ?"

      Tim Ngưng Hương đập tăng nhanh, cũng cảm thấy khả năng người đến chính là cữu cữu của mình.

      Lý thị rất ưa cữu cữu Chương Mãn hèn nhát bất lực của Ngưng Hương, vừa muốn dặn dò cháu đừng hòa nhã với cữu cữu của nàng, lại nhìn thoáng qua bộ dáng mong đợi của hai tỷ đệ Ngưng Hương, bà nhíu mi, đem lời nuốt trở lại vào bụng. Dù thế nào cũng là cậu ruột, cắt đứt gân vẫn còn xương cốt, nếu cháu và cháu trai vẫn muốn thừa nhận cữu cữu, bà làm thím quản quá rộng cũng nên.

      Nhìn Chương Mãn chỉ là quá hèn mà thôi, đối với hai đứa bé này vẫn còn mấy phần lòng, bà đành nhịn lần nữa.

      Cửa chính hai nhà đều khóa, Ngưng Hương đoán cữu cữu có lẽ sang nhà Trương gia cách vách chờ, cho nên lúc nàng ngang qua cửa nhà Trương gia bèn ngó vào trong.

      Chương Mãn cùng cha Đại Tráng ngồi ở cửa phòng bếp phía bắc tán gẫu. Chương Mãn nóng lòng muốn gặp cháu ngoại, thỉnh thoảng tới ngưỡng cửa nhìn, nhìn biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng trông thấy nương mặc váy xanh nhạt mỏng, dáng người duyên dáng, hé ra khuôn mặt nhắn giống như hoa lan xinh đẹp động lòng người, tò mò ló đầu nhìn sang.

      Mặt trời lên cao, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, Chương Mãn kinh ngạc nhìn tiểu nương qua khe cửa, trong thoáng chốc giống như trở lại mười mấy năm trước, chơi ở nhà người khác, muội muội tìm đến, đứng ở cửa gọi về nhà ăn cơm.

      Nhưng lúc muội muội bị bệnh, cháu ngoại đến trước mặt khóc cầu xin, lại thể giúp đỡ nổi.

      "Cữu cữu!" Nhìn thấy cữu cữu, Ngưng Hương cười kêu lên.

      Chương Mãn chao ôi tiếng, giọng có chút run rẩy, thấy cha Đại Tráng nhìn sang, Chương Mãn vội vàng đứng dậy.

      Ngưng Hương ở Hầu phủ làm việc, tháng mới được về nhà lần, mà cữu cữu vụng trộm đến chuyến cũng dễ dàng, cho nên hơn năm Ngưng Hương vẫn chưa gặp lại cữu cữu, lúc này thấy cữu cữu tuổi gần bốn mươi, Ngưng Hương rất là cao hứng, đứng ở cửa chờ cữu cữu ra.

      Nhưng mà phía đông phòng Trương gia đột nhiên có người ra, tranh với Chương Mãn bước ra trước.

      Nhìn qua phụ nhân mặt trắng mái tóc được búi chỉnh tề, Ngưng Hương khiếp sợ cực kỳ, hồi lâu sau tâm tình cực kì phức tạp kêu lên: "Mợ."

      Giọng nàng quá thấp, Thôi thị nghe thấy, dừng ở trước phòng bếp Trương gia, hơi hí mắt quan sát nương quần trắng đối diện, có chút tin được nương duyên dáng kiều xinh đẹp này chính là cháu ngoại năm đó vẻ mặt xúi quẩy đến nhà cầu xin mình, có thể đôi mắt hạnh kia quá giống em của chồng, Thôi thị nhìn liền biết, đây đúng là cháu ngoại của nàng, Từ Hương Nhi.

      "Hương Nhi họp chợ trở về rồi sao?" Sau lưng truyền đến tiếng bước chân của trượng phu, Thôi thị thu hồi suy nghĩ trong nội tâm, thân mật kêu lên.

      Tay nghề bện giỏ của Chương Mãn là do tổ tiên truyền lại, ông nhàn rỗi có gì làm bèn bện vài khung bóng rổ lên trấn bán, trong nhà có chút tiền cho nên Thôi thị bảo dưỡng dung mạo tốt hơn nhiều so với tức phụ nhà nông bình thường, dung mạo vốn chỉ là trung đẳng, khuôn mặt trắng như vậy lại tỏ ra dễ nhìn hơn. Trong ấn tượng của A Mộc căn bản chưa từng gặp qua mợ, bây giờ trước mắt lại thấy mợ cười thân thiết như vậy, vừa mới khẩn trương nắm tay tỷ tỷ tự giác buông lỏng chút ít.

      lãnh hội qua bản tính cay nghiệt của mợ, Ngưng Hương còn ngây thơ như đệ đệ, nhìn khuôn mặt tràn đầy tươi cười của Thôi thị, nàng thầm bắt đầu phòng bị.

      có việc gì mà ân cần hỏi han, khuôn mặt tươi cười đối đãi với người khác như vậy của Thôi thị nhất định là có việc cần nhờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :