1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 54:
      Edit: Hà

      Mỗi lần về nhà Ngưng Hương đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lần này lại càng đặc biệt nhanh hơn nữa.

      Tính đến hôm nay tổng cộng Lục Thành đưa nàng về nhà ba lần.

      Lần đầu tiên là giúp nhà mình trồng trọt, đưa A Nam cho nàng chăm sóc, buổi trưa lấy lí do A Nam chịu rời nàng mà quang minh chính đại đưa nàng về thành. Lần thứ hai trước tiên để cho Tam đệ Lục Định tới đón nàng, lại giả vờ là vào thành bán đào, mới ra đầu thôn lại thay cho Lục Định chở nàng . lần có lý do, lần là che giấu mọi người Đại bá phụ , chỉ có lần này có chuẩn bị lý do gì mà vẫn muốn đưa nàng trở về.

      Đường muội nghĩ sao?

      Sau giờ ngọ cáo biệt Đại bá phụ và Đại bá mẫu, lúc nàng dắt đệ đệ ra khỏi nhà Ngưng Hương chỉ có cảm giác khuôn mặt của mình sắp bị mặt trời nướng chín.

      "Tỷ tỷ có phải là cảm thấy thoải mái ?" Từ Thu Nhi rất nhanh phát Đường tỷ có điểm khác thường, lo lắng hỏi, tay đưa lên muốn sờ trán nàng.

      Ngưng Hương lắc đầu, chột dạ : "Hôm nay trời nóng quá."

      Từ Thu Nhi ngẩng đầu, mùa hè khẳng định là rất nóng nhưng bọn họ phía dưới bóng cây, làm sao Đường tỷ còn bị hun nóng thành như vậy?

      Đợi đến khi ba người ra tới đầu thôn, dọc theo đường về phía đông khoảng dặm phía xa xa nhìn thấy ngay tại cửa ngã ba có chiếc xe lừa đậu ở đó, Từ Thu Nhi nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng của Đường tỷ, sau hồi kinh ngạc mới "a" tiếng ý tứ sâu xa, cố ý hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ xem người phía trước hình như là Lục đại ca phải?"

      Ngưng Hương quay đầu nhìn về phía đường bắc, hai tai đều đỏ lên theo.

      Lục Thành bá đạo như vậy, nàng tìm lý do gì cũng khó có thể dấu diếm được đường muội, bây giờ đường muội có thể nhìn ra được tâm tư của Lục Thành đối với nàng.

      "Là Lục đại ca!"

      A Mộc nghiêm túc trả lời Đường tỷ, cao hứng buông tay tỷ tỷ ra, vui vẻ chạy về hướng xe lừa. Bé thích, bởi vì mỗi lần gặp mặt Lục đại ca đều cho bé đồ ăn ngon, mấy hôm trước Lục đại ca dẫn A Nam chơi ưng có ngang qua nhà bé, huynh ấy còn hỏi bé có muốn cùng hay . A Mộc , bé cùng với A Nam nhìn tướng quân bay trời, cuối cùng bắt về con chim cút, chỉ tiếc tướng quân chịu cho bé sờ.

      Lúc này Từ Thu Nhi cũng nhớ tới chuyện này, chậc chậc hai tiếng, nhìn dáng người nam nhân cao lớn đứng trước xe lừa : "Tỷ tỷ, Lục đại ca là có tâm , chẳng những nịnh nọt tỷ chở tỷ về nhà, còn phải nghĩ cách nịnh nọt A Mộc, trách được chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, đúng, là vài ngày ngắn ngủi dụ tỷ thích ."

      Lần đầu tiên Lục Thành đưa Đường tỷ trở về là cuối tháng giêng, mặc dù qua bốn tháng, nhưng thời gian Lục Thành cùng Đường tỷ gặp nhau cũng phải chỉ là thời gian mỗi lần cuối tháng Đường tỷ về nhà vài ngày chứ?

      "Ta có thích , Thu Nhi còn bậy nữa về sau tỷ dạy muội thêu hoa nữa." Ngưng Hương cố gắng trấn định lại, giọng giải thích.

      " thích tại sao lại muốn vay tiền của , còn để cho đưa tỷ trở về?" Từ Thu Nhi lập tức nghi hoặc .

      Đường tỷ da mặt mỏng, nàng nghe mẫu thân qua, lúc trước mẫu thân dự định bán đất để giúp thím chữa bệnh, Đường tỷ muốn liên lụy bọn họ bèn tự mình tìm mụ buôn người, mẫu thân biết được sau khi đường tỷ ấn dấu tay . Mụ buôn người kia lòng dạ hiểm độc, cháy nhà hôi của, chỉ đưa cho Đường tỷ tám lượng, mẫu thân muốn dùng đất để đổi lại Đường tỷ, bà ta sống chết chịu lại thả người, lòng tính toán đem Đường tỷ bán với giá tốt hơn.

      Nếu như phải có chuyện gì với Lục Thành, Đường tỷ tuyệt đối mở miệng với người mới chỉ gặp qua vài lần.

      Ngưng Hương vội vã muốn giải thích, lại phát bản thân có biện pháp giải thích ràng nỗi khổ tâm mà mình giấu giếm, mà vẻ mặt đường muội có ý như "nhìn xem tỷ còn muốn ngụy biện như thế nào", Ngưng Hương thở dài, bất đắc dĩ : "Tùy muội nghĩ như thế nào nghĩ, chỉ là việc này đừng để cho Đại bá phụ và Đại bá mẫu biết, tí nữa muội dẫn A Mộc về cũng dặn dò bé tiếng."

      xong lời cuối cùng, giọng của nàng nhanh đến nỗi gần như nghe được .

      Kỳ bản thân nàng cũng biết loại tình hình này rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

      Dù sao chỉ là đường muội hiểu lầm còn hơn so với mọi người trong nhà hiểu lầm.

      Từ Thu Nhi nhìn phía trước thấy Lục Thành bồng A Mộc lên để bé ngồi xuống lưng lừa, mà tiếng cười của A Mộc ngừng vang lên, nàng cũng rất bội phục tâm kế của Lục Thành, giọng với Đường tỷ: "Tỷ tỷ cần lo lắng, muội giúp tỷ dấu diếm chuyện này, nhưng tỷ vẫn nên suy nghĩ kỹ lời hôm qua muội . Tỷ nhìn vợ của Tôn Lập ở thôn chúng ta , cả ngày đều bị bà ta mắng chửi."

      Tôn Lập ở thôn tây của Liễu Khê, ban đầu vợ chết để lại nhi tử, sau này lại cưới thêm vợ khác. Nhi tử của cũng là người thành , ở chung với kế mẫu cũng coi như là tạm ổn, nhưng thời điểm làm mối liền xảy ra mâu thuẫn, vợ chưa cưới vào cửa bắt đầu xoi mói mẹ chồng, la hét phải ở riêng mới chịu gả, vừa gây sức ép xong gả đến nhìn thấy mẹ chồng mua cho em chồng đồ gì mới liền chỉ trích mẹ chồng lúc ở riêng lại bất công.

      Ngưng Hương biết chuyện này, trong đầu ngừng lên bộ dáng của A Nam ỷ lại dựa vào trong lòng nàng.

      A Nam lớn lên thành dạng gì? Vợ A Nam...

      Ngưng Hương đột nhiên bật cười, đường muội hươu vượn, sao nàng cũng nghe lời của muội ấy mà suy nghĩ theo, nàng cùng Lục Thành cũng phải là quan hệ đó.

      Mặc dù tự với mình như vậy, nhưng khi tới trước xe lừa, phát ánh mắt hừng hực như lửa của nhìn sang, Ngưng Hương vẫn tâm hoảng ý loạn.

      "Lục đại ca sao lại ở chỗ này vậy?" Từ Thu Nhi biết còn cố hỏi, đôi mắt to ngập nước khiêu khích nhìn chằm chằm Lục Thành.

      Lục Thành nhìn Ngưng Hương cái, cười : "Ta tới lui mấy lần phát kéo xe rất dễ kiếm tiền, vừa lúc hôm nay rãnh rỗi nên muốn xuất phát sớm, tranh thủ đoạt vài khách của Quách lão tam..."

      " như vậy, huynh chính là cố ý chờ ở chỗ này muốn cướp tỷ tỷ của ta ?" Từ Thu Nhi cắt đứt chuyện bịa đặt lung tung, ngăn cản trước người Đường tỷ .

      Ngưng Hương nghe nàng vậy hận tìm được cái lỗ để chui vào, nàng đành khuyên đường muội trở về, liền nghe Lục Thành giễu cợt : "Ta chính là muốn cướp tỷ tỷ của muội đó... Chỉ sợ nàng chịu chiếu cố việc buôn bán của ta."

      Nam nhân da mặt dày như tường thành, chút nào che dấu về phía Từ Thu Nhi thừa nhận tâm tư của , đừng Ngưng Hương xấu hổ đến đỏ mặt, đối mặt với ánh mắt Lục Thành thẳng thắn giọng vô tư ái muội, Từ Thu Nhi cũng có cảm giác mặt cũng nóng lên, tim đập tăng nhanh. Nam nhân tuấn lãng cao lớn như vậy, miệng lưỡi còn trơn tru biết dỗ người, trách được Đường tỷ thích .

      Vốn chỉ định trêu cợt người nhưng ngờ da mặt đối phương lại quá dày, Từ Thu Nhi đành ở thế hạ phong cam chịu, ôm đường đệ ngồi ở phía đằng sau lừa xe lừa xuống, Từ Thu Nhi cảnh cáo trừng mắt nhìn Lục Thành cái, "Kéo xe kéo xe cho tốt , nếu như dám..."

      Thẹn thùng cách nào ra lời được, Từ Thu Nhi đành hừ tiếng, lưu luyến A Mộc dắt .

      Lục Thành đưa mắt nhìn hai tỷ đệ đoạn, A Mộc quay đầu lại nhìn cười, sau đó lại liên tục trốn sau lưng nương Từ Thu Nhi về phía trước.

      Hôm nay nàng mặc bộ váy màu trắng thêu hoa lan và đôi giày bằng vải, đứng trong nắng sớm thanh tú động lòng người, sạch tựa như hoa lan. Lúc này khuôn mặt nhắn ửng đỏ như ráng mây, vẻ mặt xấu hổ của nàng khiến người khác cảm thấy muốn được thương che chở cho nàng, vừa nghĩ như vậy muốn tới, hỏi bên tai nàng thẹn thùng cái gì.

      Nhưng Lục Thành lại sợ ăn cái tát nữa, vất vả thái độ của nàng đối với dịu dàng hơn, cũng thể vởi vì tâm viên ý mã nhất thời mà chọc tức nàng.

      " thôi, xe Quách lão tam sắp đến rồi, nếu để ông ấy thấy ổn lắm."

      Lục Thành đến trước càng xe ngồi xuống, thấp giọng .

      Thấy chọc mình nữa, tim Ngưng Hương đập nhàng, vừa thuần thục bước lên xe lừa nàng liền nhìn thấy ở phía trước có chiếc mũ rơm màu lúa mạch mới tinh ở xe, nàng nghi ngờ nhìn về phía .

      "Nắng trời độc, đeo lên ." Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn nộn như nước của nàng, giọng khàn khàn.

      muốn hôn cái.

      Ngưng Hương cái khác hiểu nhưng lại hiểu nhất ánh mắt thèm muốn của nam nhân khi nhìn nàng, vừa thấy Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, nàng lập tức đem lời từ chối nhã nhặn nuốt xuống bụng, nhanh chóng đội mũ rơm lên đầu, đè thấp vành nón còn chưa đủ, lại chạy vội về phía sau : "Ta ngủ lát, làm phiền Lục đại ca ."

      nghĩ tới nàng lại dùng chiêu này để tránh chuyện với .

      Hết lần này tới lần khác Lục Thành thể làm gì hơn, sau khi đánh xe lát lại : "Vậy nàng cứ nằm ngủ , ngồi nhiều mệt mỏi."

      Ban ngày nằm ở trước mặt sao?

      Ngưng Hương hề suy nghĩ thêm, cũng trả lời , vẫn để cái cằm đầu gối như cũ.

      Lục Thành quay đầu lại nhìn chút, bất đắc dĩ cười.

      đường cố gắng chuyện với nàng mấy câu, nàng đều giả bộ ngủ để ý tới , Lục Thành có ý muốn trêu chọc nàng, nhưng lại đắn đo khả năng chịu đựng của nàng có thể chịu được hay , đặc biệt là lúc này đường người lại rất nóng, nếu chỉ làm chút gì đó cũng khiến nàng hoảng sợ ? lòng Lục Thành muốn lại bị nàng coi là vô liêm sỉ có ý bắt nạt nương đàng hoàng.

      Mặc dù nhìn nàng giống như con thỏ co thành cục ngoan ngoãn ngồi ở xe , quả rất muốn vô liêm sỉ phen.

      Nếu như cưới vợ cũng giống như chim ưng bắt thỏ tốt, chỉ cần đem nàng bắt về nhà, đâu cần phải tốn tâm tư dụ dỗ làm gì?

      Cả đoạn đường Ngưng Hương giả bộ ngủ, Lục Thành cũng suy nghĩ lung tung cả đường.

      Vừa vào thành, Ngưng Hương muốn xuống xe nhưng Lục Thành cho phép, muốn đưa nàng đến thẳng chỗ đường gần Hầu phủ.

      "Chuộc thân nhớ cho ta biết tiếng." Lục Thành xuống xe, đến trước mặt nàng .

      Ngưng Hương cúi đầu ừ tiếng, sao được, nàng còn mượn bạc mà.

      "Vậy Lục đại ca mau trở về ." Mặc dù Bùi Cảnh Hàn có phủ thành nhưng Ngưng Hương vẫn có chút sợ bị người khác nhìn thấy, giọng thúc giục.

      Lục Thành , trước lúc nàng xoay người chợt bước nhanh tới.

      Động tác đột nhiên của khiến Ngưng Hương đụng phải khuôn ngực cứng rắn của , nàng thất kinh muốn lui về phía sau đột nhiên ngang hông xuất thêm cánh tay rắn chắc, nhìn như đỡ nàng nhưng kỳ lại thầm đè nàng vào trong ngực , ngoài miệng hết sức áy náy : "Xin lỗi, nhất thời sốt ruột đụng phải nàng."

      Ngưng Hương biết cố ý !

      Cho dù phải cố ý đụng nàng, nhưng lần này ôm nàng cũng là nhân cơ hội chiếm tiện nghi!

      Bối rối đẩy ra, Ngưng Hương xoay người từ bên phải vòng qua, tình thế cấp bách rời nên nàng phát trong lòng mình chỉ có xấu hổ, giống như khi đối mặt Bùi Cảnh Hàn trong lòng sinh ra sợ hãi.

      "Từ nương, nàng vẫn chưa đưa tiền xe cho ta mà!"

      Lục Thành ngăn nàng lại lần nữa, nhưng lần này lại khống chế khoảng cách tốt nên đụng nàng nữa, lúc cúi đầu nhìn thấy nàng đỏ mặt, trợn tròn đôi mắt hạnh ướt át kinh ngạc nhìn , Lục Thành cười càng rực rỡ hơn, duỗi tay về phía nàng, "Hình như là bốn văn tiền đúng ?"

      Ngưng Hương nhìn chằm chằm bàn tay màu lúa mạch của , ngực càng lúc càng phập phồng dữ dội hơn.

      Vài đồng tiền mua dưa và trái cây còn cho nàng, để ý đến bốn văn tiền xe sao?

      ràng là trêu nàng!

      " có!"

      biết tức giận thế nào mà hai chữ như vậy liền ra, xong Ngưng Hương cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người. Phát nam nhân đối diện cũng ngốc theo, Ngưng Hương bỗng dưng nhận ra mình xe 'chùa' ko trả tiền nên vô cùng xấu hổ, ôm bao đồ như cướp mà chạy, là trốn, đường chạy đến cửa trước, thân ảnh nhắn xinh xắn chợt biến mất, như thỏ trốn vào hang động.

      Lục Thành nhìn chằm chằm "hang thỏ" hồi lâu mới hoàn hồn.

      Nàng vậy mà cũng biết đùa giỡn với sao?

      Cứ liên tục khách sáo xa cách, nhưng sau khi giai thích quan hệ xong, bắt đầu thể tính tình nũng nịu hay giận hờn, điều đó chứng tỏ quan hệ của hai bên xích lại gần hơn.

      Lục Thành nhịn được toét miệng cười.

      Đợi nàng về nhà lại thêm vài phần nhiệt tình, chừng năm nay có thể ôm vợ về nhà rồi.

      đúng, nàng mới mười bốn, chưa chắc chịu gả cho sớm như vậy...

      Nam nhân mới nếm thử mùi vị tình cảm, vừa vội vàng đánh xe lừa trở về vừa lọt vào phiền não ngọt ngào.

      Mà Ngưng Hương bên kia tâm hoảng ý loạn chạy vào cửa bên, lửa người mới rốt cục bắt đầu hạ xuống.

      Nàng vậy mà lại quỵt nợ Lục Thành sao?

      hẳn là để ý đúng , thực muốn lấy tiền xe của nàng sao.

      "Ngưng Hương sao vậy? Bị người khác rượt à?" Bà tử giữ cửa thấy nàng vội vàng hấp tấp chạy vào, tò mò hỏi câu.

      Ngưng Hương hoàn hồn, thở hổn hển vài cái rồi lại cố làm ra chán chường : "Mới vừa rồi có con ong vò vẽ đuổi theo cháu, khiến ma ma chê cười rồi."

      Mùa hè ong mật và ong vò vẽ rất nhiều, bà tử giữ cửa cũng hoài nghi thêm nữa, cười hỏi thăm nàng hai ngày về nhà như thế nào.

      Ngưng Hương bồi bà tán gẫu vài câu xong liền , cua qua mấy vòng liền thấy cây mai thấp thoáng phía sau Lãnh Mai Các, bước chân nàng dần dần chậm lại.

      Thành công hay , liền xem ngày đầu năm.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Cám ơn bạn nhé. uổng công ngày nào cũng chạy ra chạy vào :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      misa thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ui, chờ mãi, tks bợn nha
      misa thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 55:
      Edit: Hà

      Mùa hè tháng sáu trời nóng đến bức người.

      Băng trong phòng được đặt sẵn, tiểu nha hoàn ngồi ở trước bàn có đặt tượng đá đồng đỏ, nhàng phẩy cây quạt, đưa từng đợt gió mát thổi đến chỗ chủ tử ngồi. Cách đó xa trước bàn đọc sách, Đỗ thị vừa nghỉ ngơi vừa nhàng lật xem cuốn tập thơ do cháu ngoại Thẩm Du Du để lại cho bà, vừa nhìn thấy câu "Tranh độ tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ"*, khỏi khẽ cười.

      (*) Tranh độ Chèo vội
      Tranh độ Chèo vội
      Kinh khởi nhất than âu lộ Kinh động bầy cò bay rối
      (Như Mộng Lệnh- Kỳ nhất) (Nguyễn Chí Viễn dịch)

      Đứa cháu ngoại này nàng cũng rất thích .

      Để tập thơ xuống, Đỗ thị nghiêng đầu nhìn ra xa ngoài cửa sổ, trưởng tử hình như rời khỏi nhà được nửa tháng.

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất , Đỗ thị nhíu mày nhìn về phía cửa phòng.

      Đại nha hoàn của bà hiểu ý, vén màn lên thăm dò chút nhìn xem chuyện gì làm kinh động đến phu nhân, vừa nhìn lại gấp rút quay vào bẩm báo: "Phu nhân, Ngưng Hương bên cạnh thế tử có việc cầu kiến, người nhà nàng mới vừa tới tìm đệ đệ của nàng lén lút chạy ra sông chơi may xém chết đuối, mặc dù được cứu nhưng vẫn khóc muốn gặp tỷ tỷ, Ngưng Hương muốn xin phép nghỉ ngày trở về thăm đệ đệ."

      Đỗ thị nghe vậy lấy làm kinh hãi, đứng dậy liền ra ngoài.

      Ngưng Hương đứng ở bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy Đỗ thị nàng khóc tiến lên quỳ xuống dập đầu: "Phu nhân, cháu..."

      "Mau , dù sao thế tử cũng có ở đây, ngươi cứ về nhà hai ngày, đứa bị hoảng sợ như vậy phải cố gắng chăm sóc tốt."

      Đỗ thị cúi người đỡ tiểu nha hoàn khóc đến mặt mũi tràn đầy nước mắt đứng lên, Ngưng Hương chỉ có người đệ đệ, trưởng tỷ như mẹ, chăm sóc đệ đệ với nuôi nhi tử cũng khác gì lắm, loại chuyện như vậy Đỗ thị cũng là mẫu thân hai đứa con trai hiểu , biết nàng nóng lòng liền nghiêng đầu phân phó đại nha hoàn của bà mời lang trung, theo Ngưng Hương cùng nhau trở về.

      Ngưng Hương vội vàng từ chối, nức nở : " cần đâu phu nhân, đại bá phụ của cháu A Mộc có việc gì, chỉ là bị sợ hãi mà thôi , thực cần..."

      Nàng khóc , trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là hình ảnh đời trước đường huynh đến Hầu phủ tìm nàng, cho nàng biết A Mộc gặp chuyện may.

      Thây tiểu nha hoàn chịu, Đỗ thị miễn cưỡng nữa, hỏi qua Ngưng Hương biết người nhà nàng mượn xe lừa của nhà trong thôn rồi, liền để cho nàng về nhà.

      Ngưng Hương cúi đầu cảm ơn nhiều lần, sau lại lau nước mắt mới rời .

      Từ Thủ Lương tự mình đến đứng ở cửa bên ngoài chờ, vừa thấy cháu vành mắt còn đỏ bước tới, khỏi cảm khái hổ là nha hoàn ở Hầu phủ hầu hạ ba năm, cháu từ trước đến nay đơn thuần cũng giả khóc đến như vậy, nếu phải sớm biết đây là cái cớ để cháu rời phủ ông cũng nhìn ra đây là giả vờ.

      "Đại bá phụ, chúng ta nhanh thôi." Sợ trưởng bối lộ ra sơ hở, Ngưng Hương giọng thúc giục.

      Từ Thủ Lương haiz tiếng rồi đánh xe lừa rời .

      Mặt trời sau giờ ngọ rất lớn, hai người thẳng đường vừa kịp về nhà lúc hoàng hôn.

      A Mộc đương nhiên là có chuyện gì, lúc này tiểu tử nằm ở phòng tây viện nhà mình, tủi thân nằm ở trong ổ chăn ai cũng muốn gặp.

      Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Nhị tỷ muốn dẫn Bắc Hà chơi, A Mộc nhớ lời tỷ tỷ dặn dò nên dám , lúc đó Nhị tỷ cho tỷ tỷ, mới dám . Đến bờ sông, Nhị tỷ dắt xuống nước đùa nghịch, A Mộc vững nên vấp ngã ở trong nước khiến quần áo đều ướt hết, vừa vặn lúc đó Đại bá mẫu đuổi theo nhìn thấy, khẳng định là lại lén lút vọc nước liền đánh vào cái mông nhiều cái rất đau.

      A Mộc khóc cả đường, vừa về đến nhà lại muốn gặp Đại bá mẫu, cũng muốn nhà bọn họ mà khóc ô ô chạy về nhà mình.

      Khóc xong liền ngủ thiếp , đến khi tỉnh lại vẫn muốn rời khỏi giường, liền dẩu môi nhớ tỷ tỷ.

      Ngoài cửa giống như có người tới, A Mộc bĩu môi, giả vờ ngủ.

      Ngưng Hương nhàng tới, bắt gặp đệ đệ đáng thương co rúc nằm ở giường đặt gần lò sưởi, trong lòng nàng liền mềm nhũn, nghiêng đầu nhìn đệ đệ, nhìn thấy đệ đệ khóc sưng hai mắt, khóe miệng Ngưng Hương cong lên, nhịn cười được, dịu dàng : "A Mộc xem ai trở về nào?"

      "Tỷ tỷ!" Nghe tiếng tỷ tỷ, A Mộc nhanh chóng bò dậy nhào vào trong lòng tỷ tỷ, ủy khuất khóc kể, "Đệ có lén lút vọc nước nhưng Đại bá mẫu vẫn đánh đệ!"

      Vừa vừa khóc, càng khóc càng ủy khuất.

      Dưới mái hiên bên ngoài, Lý thị vừa tức vừa buồn cười, nhìn qua cửa sổ : "Các cháu đều là người tốt, nên ta đành phải làm người ác vậy! Lỡ may tương lai A Mộc cưới vợ vẫn mang thù cùng vợ đối phó với ta, vậy các cháu phải thay ta chuyện nhé!"

      "Cả ngày đừng có đoán mò như thế." Từ Thủ Lương trừng vợ cái, cười bước .

      Từ Thu Nhi kéo tay mẫu thân theo, biết Đường tỷ có thể dỗ được đường đệ.

      "A Mộc đừng khóc nữa, là tỷ tỷ Đại bá mẫu đánh đệ đó, ". Ngưng Hương ngồi xếp bằng đầu giường, ôm đệ đệ vào trong lòng dịu dàng an ủi, "Đại bá mẫu đệ lén lút vọc nước, đệ khóc người khác mới tin, giống như Đại bá phụ Hầu phủ đón tỷ, phu nhân nghe tin đệ thiếu chút nữa chết đuối mới lập tức để tỷ về nhà thăm đệ."

      A Mộc chớp chớp mắt, giống như hiểu đôi chút, "Hôm nay tỷ tỷ được ở nhà phải ?"

      Ngưng Hương cười gật đầu.

      A Mộc lập tức nín khóc mỉm cười, cao hứng ngồi dậy, "Vậy lần sau vẫn để Đại bá mẫu đánh đệ!"

      Chỉ cần tỷ tỷ có thể ở nhà bé nguyện ý mỗi ngày đều bị đánh, dù sao đánh xong cũng hết đau.

      Trẻ con nghĩ đơn giản, còn Ngưng Hương vừa mới còn cười dỗ đệ đệ nín khóc lại bật khóc, ôm chặt đệ đệ vào trong ngực để bé biết.

      Yên lặng bình tĩnh lát, Ngưng Hương để đệ đệ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc dặn dò: "A Mộc nhớ kỹ, hôm nay là do đệ mình lén lút chạy tới bờ sông đùa nghịch rơi xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối, Đại bá mẫu cùng Nhị tỷ tìm đệ nhìn thấy cứu đệ lên. Đệ khóc là vì nhớ tỷ cho nên Đại bá phụ mới phải vào thành đón tỷ về, sau này bất luận ai hỏi đệ đệ phải như vậy cho người đó, biết chưa? Nếu để phu nhân biết tỷ lừa bà ấy bà ấy để cho tỷ tỷ trở về nữa."

      A Mộc lập tức lắc đầu, ôm chặt lấy tỷ tỷ, "Đệ , tỷ tỷ về với đệ!"

      "Tốt, ngày mai tỷ tỷ cầu phu nhân, xin bà ấy trả giấy bán thân cho tỷ, như vậy về sau ngày ngày tỷ tỷ có thể ôm A Mộc ngủ rồi, ngày ngày được ở cùng với A Mộc." Hôn trán đệ đệ, Ngưng Hương cười cho bé biết tin tốt này.

      A Mộc nghe vậy cảm thấy rất vui, cao hứng biết nên làm gì, đành ôm lấy tỷ tỷ hôn cái bẹp lên má nàng.

      Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiều vào, nhàng bao phủ chung quanh hai tỷ đệ.

      Cùng lúc đó ở Lục gia, Lục Thành vừa về đến đầu tiên là nhìn về phía Tam đệ Lục Định, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên khẽ nheo mắt lại.

      Nhị ca Lục Ngôn nấu cơm, muội muội chạy qua nhà nhị thúc chơi, bởi vậy việc chăm sóc A Nam rơi xuống vai Lục Định. Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh như chờ con dê tiết sữa cho cháu trai, lời ít ý nhiều dùng ánh mắt nhìn huynh trưởng, " nhìn thấy."

      Lục Định cảm thấy đại ca của mình sắp điên rồi.

      Từ nương tháng này chuộc thân, đại ca muốn nhưng công việc ở vườn trái cây khiến huynh ấy có cách nào hằng ngày qua bên Từ gia được, như vậy nên đại ca sai ngã ba cửa phía đông của thôn Liễu Khê chờ, khi nhìn thấy Từ nương trở về biết. Nhưng tính tới hôm nay, Lục Định liên tục bốn ngày, buổi trưa ăn cơm sớm hơn nửa canh giờ để xuất phát, chờ cho đến mặt trời ngã về tây rồi mới trở về, bất luận Từ nương buổi sáng hay buổi trưa chuộc thân cũng đều về đến nhà trong ngày.

      Khó có được người đại ca , Lục Định cũng cảm thấy rất hài lòng với người chị dâu này, có việc gì liền chịu mệt nhọc chờ. Nhị ca nếu xuất quá ràng bị Từ nương trông thấy tốt, đành kêu dắt dê , giả dạng làm người chăn dê. Lục Định cảm thấy có đạo lý, kết quả đợi được Từ nương biết thế nào bị nha đầu ở cửa ngã ba đối diện thôn phát ngày ngày qua đây, vậy mà nàng ta cũng đến giao lộ đợi, trong tay còn dắt theo con dê lông quăn.

      Ngày hôm qua Lục Định nhịn, hôm nay nha đầu kia vậy mà còn dẫn theo tỷ muội đến, hai người thỉnh thoảng tụ lại chỗ vừa nhìn vừa cười trộm, Lục Định chịu nổi nữa đành dắt dê trở về. Từ gia cách nhà gần như vậy, Từ nương chuộc thân sớm muộn gì bọn họ cũng biết, nhiều lắm chỉ là muộn hai ngày mà thôi, chỉ là đại ca quá gấp.

      Nhưng Lục Định dám mình chuồn về sớm, chỉ nhìn thấy.

      Lục Thành có hơi thất vọng.

      Ở ngay cửa phòng bếp, lão nhị Lục Ngôn nhìn hai người ở phía ngoài, khóe miệng vểnh lên cao, buổi tối trước khi ngủ mới làm bộ hỏi: "Hôm nay Tam đệ chỗ nào thả ưng vậy? Bắt được con thỏ như vậy, ta đoán gần đó nhất định là có hang thỏ, ngày mai ta cũng qua bên đó thử vận may xem sao, chừng còn có con thỏ khác."

      Tướng quân có thể săn thú, chỉ là con mồi đều tương đối , chỉ đủ mình nó ăn, dù sao cũng khiến cho ba huynh đệ bọn họ thoát khỏi việc bắt chim sẻ cùng chuột đút nó ăn.

      Đầu giường đặt gần lò sưởi, Lục Thành dùng khăn chùi đít cho A Nam, nghe vậy động tác liền ngừng lại.

      Lục Định muốn lên giường, lúc này lại muốn lên nữa, quay đầu ra ngoài, "Ta nhà xí."

      xong liền bước nhanh ra phòng.

      Lục Thành trầm mặt đem nhi tử đưa cho nhị đệ, liền mang giày đuổi theo.

      Rất nhanh ngoài cửa sổ liền truyền đến trận tiếng động mạnh, A Nam trần trụi nằm đùa nghịch, nghe được thanh tò mò xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ động tĩnh kia lại biến mất.

      A Nam nhàng a tiếng, quay đầu lại nhìn nhị thúc thấy nhị thúc nhà mình che miệng, bả vai run lên cái .

      A Nam biết vì sao nhị thúc cười, thấy nhị thúc cười, bé cũng nhếch miệng cười theo.

      Hôm sau Lục Thành trước khi ra cửa nhìn ngắm hai người đệ đệ, cuối cùng vẫn chọn Tam đệ thành , trừng mắt với : "Lại trốn về sớm nữa thử xem."

      Lục Định như trứng chọi đá thể , lần này dắt dê nữa mà đứng chỗ xa xa thấy được cửa thành ở ngã ba chờ .

      Lại biết lúc chạy tới nơi này Ngưng Hương vào thành lần nữa.

      Về Lãnh Mai Các liền gặp Tố Nguyệt, nàng đem túi bạc trả lại cho Tố Nguyệt, lấy túi tiền của Lục Thành : "Lần trước muội về nhà gặp được phu nhân của vị hàng xóm nhà giàu ở thôn, nhà bà ấy buôn bán ở trong thành, bởi vì hợp ý nên cho muội mượn tiền chuộc thân. Lúc ấy muội muốn, nhưng lần này tìm bà mượn được mười hai lượng. Tố Nguyệt, số bạc này tỷ nên thu về , mình tỷ lưu lại đây so với muội càng cần dùng bạc hơn nhiều."

      Tố Nguyệt mất hứng, đè tay nàng lại : "Vì sao phải mượn người khác, muội..."

      Ngưng Hương nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, "Tỷ thu trở về, muội liền ."

      Tiểu nương cứng lên cũng quật cường giống như với người khác, Tố Nguyệt bất đắc dĩ đành phải nhận lấy.

      Ngưng Hương còn có chuyện dặn dò nàng, "Việc chuộc thân này, muội muốn liên lụy tới ai khác, nếu như thế tử hỏi tỷ bạc của muội ở đâu mà có, tỷ liền trong tay muội vốn có mười bốn lượng, nhà đại bá ta góp được ba lượng, còn lại tam lượng là mượn Lý ma ma."

      Lục Thành khẳng định thể liên lụy vào chuyện này, còn dư tiền có thể cho nàng mượn ngoại trừ Đại bá mẫu, chỉ có Lý ma ma cùng Tố Nguyệt.

      " mượn của ta, là sợ thế tử trách ta giúp muội sao?" Tố Nguyệt nén nước mắt , ngờ Ngưng Hương lại nghĩ chu toàn như vậy.

      Ngưng Hương nhìn ánh nước trong mắt nàng, trong lòng đau xót, nhịn được khuyên nhủ lần nữa: "Tố Nguyệt, tỷ..."

      "Mau ." Tố Nguyệt muốn thêm nữa, cười đẩy nàng ra ngoài.

      Ngưng Hương đột nhiên nỡ, vừa bước ra Lãnh Mai Các quay đầu lại liền thấy Tố Nguyệt cười dịu dàng đứng ở phía sau khích lệ nhìn nàng, nước mắt tràn mi.

      " thôi." Tố Nguyệt dịu dàng thúc giục, xong lại thấy Ngưng Hương chậm chạp động đậy, nàng kiên nhẫn quay đầu về phòng trước.

      Nhìn nàng từng bước từng bước xa, cuối cùng thấy nữa, Ngưng Hương đứng tại chỗ hồi lâu mới nén nước mắt lại, tâm tình phức tạp về phía chính viện.

      Chỗ Đỗ thị Ngưng Hương rất quen thuộc, nhưng nàng lại về phía phòng tìm Lý ma ma trước, cầu xin bà hỗ trợ, lỡ may Bùi Cảnh Hàn hỏi nhắc tới Lục Thành.

      Lý ma ma biết Lục Thành cho nàng mượn bạc chuộc thân, cảm khái vỗ tay Ngưng Hương, thấp giọng : "Ngưng Hương yên tâm, ma ma biết nên như thế nào, Lục Thành là người tốt, có chăm sóc ngươi ma ma cũng yên tâm. Chỉ là, cháu có thể nghĩ đến dấu diếm chuyện Lục Thành, như vậy cũng nên hiểu thế tử xác định quấn cháu như trước nhưng cháu cùng Lục Thành cũng thể quá gấp, có hiểu ?"

      Ngưng Hương hiểu, nàng cũng sợ Bùi Cảnh Hàn giận chó đánh mèo với Lục Thành.

      Cho nên cho dù Lục Thành đối với nàng là tâm, nhưng tại Ngưng Hương cũng muốn dính vào nhi nữ tình trường.

      Trước khi Bùi Cảnh Hàn triệt để buông tha cho nàng, nàng thích ai hại người đó.

      "Ai, đừng khóc, vừa vặn ma ma có ba lượng bạc, cho cháu mượn trước vậy, , ta dẫn cháu gặp phu nhân."

      xong lời nhàng, Lý ma ma cố ý nâng giọng lên. Bà là bà lão, thể cùng Ngưng Hương tranh thủ tình cảm, càng có khả năng có ý niệm trong đầu đoạt Ngưng Hương với thế tử, cho nên sợ để cho thế tử biết bà cho Ngưng Hương mượn bạc, thế tử cũng có hẹp hòi đến nỗi đối phó với ma ma đắc lực bên cạnh mẫu thân của .

      Thấy lão nhân gia đối tốt với nàng như vậy, Ngưng Hương khóc lên.

      đường khóc sướt mướt như thế đến cầu xin trước mặt Đỗ thị, liền thành lòng muốn về nhà chăm sóc đệ đệ .

      "Phu nhân, nô tỳ chỉ có đệ đệ suy nhất là A Mộc, tuổi còn hiểu chuyện thiếu chút nữa chết đuối, thực nô tỳ yên tâm để ở nhà mình. Những năm này nô tỳ có gom được chút ít bạc, lại vừa mới thêm Lý ma ma được ba lượng, miễn cưỡng gom đủ hai mươi lượng, cầu xin phu nhân thả nô tỳ ra ngoài phủ ! Ngưng Hương kiếp sau lại làm nô tỳ báo đáp ân đức của phu nhân!"

      Vừa khóc vừa vội vàng dập đầu.

      Mắt Lý ma ma cũng đỏ lên, ở bên cạnh thay Ngưng Hương cầu tình.

      Đỗ thị lúng túng, tạm thời kêu đám người Lý ma ma lui ra, bà đỡ tiểu nha hoàn dập đầu đến trán đỏ ửng dậy: "Thế tử đối với ngươi..."

      Nước mắt Ngưng Hương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bà, ngữ khí kiên định như sắt, "Phu nhân, ở quê hương nô tỳ, thiếp thất thông phòng đều bị người khác đâm xương, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới làm thiếp, lại chưa từng nghĩ tới theo thế tử tranh giành tình cảm với biểu nương. Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, thả nô tỳ về nhà , nếu thế tử trở lại, nô tỳ chỉ có thể tử ..."

      xong lại quỳ xuống, khóc rống lên.

      Đỗ thị nhìn nàng bộ dáng đáng thương, thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng ngươi nghĩ qua chưa, nếu như thế tử chưa từ bỏ ý định, cho dù tại ta thả ngươi về, vẫn có biện pháp đoạt ngươi trở lại như cũ, khi đó còn có thể hận ngươi, chi bằng..."

      "Nô tỳ sợ, nếu như thực như lời phu nhân , vậy ít nhất khi nô tỳ chết vẫn là nương Từ gia."

      Ngưng Hương đối mặt với làn váy củaĐỗ thị, từng chữ kiên định.

      Hôm nay chỉ cần nàng có thể ra ngoài phủ, còn sống trở về.

      Nghe thấy lời quyết liệt của nàng, trong lòng Đỗ thị chấn động, lâu mới thở dài : "Mà thôi, ý ngươi quyết như vậy, ta đáp ứng ngươi là được."

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Lại có hàng. bạn lắm:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :