1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 51:
      Edit: Hà

      Trong lúc bên hoa viên truyền đến trận ồn ào Ngưng Hương đứng hầu hạ ở sau lưng Bùi Cảnh Hàn.

      Trong lễ chúc thọ của lão phu nhân có rất nhiều người đến tặng lễ vật, ngoại trừ bức chữ thêu chúc mừng trăm tuổi Thẩm Du Du còn chuẩn bị thêm bài hát do chính nàng phổ nhạc. Tiểu nha hoàn dâng tranh trình lên, Thẩm Du Du thân váy dài hồng nhạt mà nàng rất ít mặc, mềm mại lượn lờ tới, dáng vẻ uyển chuyển hướng về mọi người hành lễ, đôi mắt đẹp trong nháy mắt dừng lại ở người Bùi Cảnh Hàn nhiều hơn, sau đó liền ngồi xuống.

      Khẽ dừng lại lát, thanh réo rắt như nước chảy vang lên, cùng ánh trăng hòa quyện vào nhau.

      Ngưng Hương nghe thấy liền ngây dại.

      Kiếp trước vào đêm nay ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn chính là Tố Nguyệt, Lãnh Mai Các lại cách khá xa Vinh An đường, cho nên nàng chỉ nghe được tiếng động loáng thoáng, bây giờ lại cách Thẩm Du Du gần như vậy, nàng nhìn thấy khuôn mặt nàng ta say mê vào trong tiếng đàn, nhìn gió đêm lay động bộ hồng sa người nàng, đôi tay trắng muốt chạm vào dây đàn lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, nghe thanh kia khó hình dung tới thanh của tự nhiên, Ngưng Hương nhịn được nhìn nam nhân ngồi phía trước.

      trách được Bùi Cảnh Hàn lại thích Thẩm Du Du như vậy, nương vừa có dung mạo lại có tài, nếu nàng là nam nhân nàng cũng thích.

      Nhưng vì sao Bùi Cảnh Hàn còn biết thỏa mãn, còn muốn nạp thiếp thông phòng?

      Ngưng Hương lại lặng lẽ nhìn về phía phu thê Bùi Chính ngồi ở hai bên lão phu nhân.

      Trấn Viễn hầu Bùi Chính tuấn lãng nho nhã, phu nhân Đỗ thị thanh nhã như cúc, nhìn thế nào cũng đều là ông trời tác hợp cho họ.

      Nhưng mà đôi vợ chồng này lại trải qua cuộc sống cùng nhau bằng mặt nhưng bằng lòng.

      Ngưng Hương lắm tình cảm của Bùi Chính với Liễu di nương, nàng chỉ biết Đỗ thị là người tốt, Bùi Chính tuy thích bà nhưng cũng nên đánh bà ấy.

      Bùi Cảnh Hàn để lời nhắc nhở của nàng ở trong lòng thôi, nhưng ngay cả Đỗ thị cũng nghe sao?

      Trong lúc trong lòng Ngưng Hương lo lắng trùng trùng có đột nhiên có tiểu nha hoàn chạy tới, ngay khi sắp chạy gần tới bên cạnh lão phu nhân đột nhiên lảo đảo ngã xuống, bổ nhào mặt đất.

      Thẩm Du Du nhận ra đó là nha hoàn bên Vinh An đường, nàng ta bèn ngừng lại.

      Khúc nhạc bị cắt ngang khiến lão phu nhân mất hứng, bà quay sang khiển trách tiểu nha hoàn: "Cái chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?"

      Tiểu nha hoàn quỳ mặt đất, hốt hoảng nhìn thoáng qua Bùi Chính ngồi bên kia, run rẩy mở miệng : "Bẩm lão phu nhân, nô tỳ vừa mới theo Trần ma ma kiểm tra trong hoa viên có lơ là thiếu sót gì , đột nhiên lại nghe thấy tiếng động ở phía sau hòn non bộ, rốt cuộc đúng là có người ở chỗ đó tư tình, Trần ma ma thấy vậy tiến lên quát bọn họ ngưng lại, sau đó lại phát nàng kia giống như, giống như..."

      muốn đắc tội Hầu gia, nhưng nhớ lại lời uy hiếp của thế tử, tiểu nha hoàn khẽ cắn răng, cúi đầu , "Giống như là Liễu di nương..."

      "Bùm" tiếng có người vỗ bàn, khuôn mặt lộ ra vẻ như muốn giết người bước nhanh rời .

      Chính là Bùi Chính.

      Lão phu nhân theo bản năng nhìn về phía con dâu.

      Mặt mày Đỗ thị cũng tràn đầy khiếp sợ nhìn sang mẹ chồng.

      khiếp sợ trong mắt nàng giả tạo, lại nhớ đến vợ của nhi tử bình thường cũng chưa từng đem chuyện của Liễu di nương để ở trong lòng, lão phu nhân nhất thời nổi giận trong lòng. Tiện tỳ bỉ ổi kia được nhi tử như thế sủng ái thế nhưng lại dám cùng người khác lăng loàn phá hủy danh tiếng của nhi tử sao?

      xảy ra chuyện như vậy thọ yến đâu còn có thể tiếp tục, lão phu nhân trầm mặt quyết định để tiểu bối mỗi người ai về viện của người ấy, chỉ để lại con dâu ở lại cùng bà, chờ xíu nữa sang đó giúp con trai bà thu thập cục diện rối rắm.

      Bùi Cảnh Hàn dẫn Ngưng Hương đứng lên cáo từ.

      Lão phu nhân tâm phiền ý loạn lấy lệ hai tiếng, Đỗ thị lại thâm sâu nhìn nhi tử cái. Người khác biết nhưng bà lại biết nhất, nhất định là nhi tử tin giấc mộng của Ngưng Hương nên cố ý hãm hại Liễu di nương, sớm thay người mẹ này trút giận. Mắt thấy việc xảy ra, Đỗ thị muốn dặn dò nhi tử vài câu, kêu thể lại náo loạn với phụ thân, nhưng mà trước mắt người người hỗn tạp, bà chỉ còn cách biểu điềm nhiên như .

      Mẫu thân gặp nguy loạn, Bùi Cảnh Hàn yên tâm rời .

      Trở về Lãnh Mai Các, vẫn để Ngưng Hương hầu hạ như cũ.

      Khuôn mặt nhắn của Ngưng Hương trắng bệch nhợt nhạt.

      Nàng còn tưởng rằng Bùi Cảnh Hàn tin lời của nàng, ngờ chẳng những tin tưởng mà còn làm ra thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hãm hại Liễu di nương. Đời trước sau khi Liễu di nương sẩy thai, Hầu gia thương tiếc bà ta chịu nhiều ủy khuất nên càng sủng ái bà ấy, nhưng bây giờ Liễu di nương lại thất thân với người khác, cho dù sau đó bà ta có hô to oan uổng như thế nào Hầu gia vẫn chê bà bị tên hạ nhân chạm vào sao?

      Liễu di nương tâm kế xấu xa tự làm tự chịu, Ngưng Hương cũng đồng tình với bà ấy, nhưng thông qua chuyện này mà nàng càng sợ Bùi Cảnh Hàn hơn.

      Bùi Cảnh Hàn đối với người khác tàn nhẫn như vậy, vậy khi nàng làm vừa lòng cũng có thể làm chuyện đồng dạng như vậy đối với nàng.

      Bùi Cảnh Hàn cố ý đem sợ hãi của Ngưng Hương lý giải thành ý tứ khác, nằm xuống nhưng lại để cho Ngưng Hương , lười biếng dựa vào đầu giường chuyện với nàng, "Sợ ta trị tội em bịa chuyện lừa gạt ta sao? cần sợ, mặc dù việc xảy ra giống với chuyện trong mộng của em, nhưng nữ nhân kia làm chuyện xấu bị phát khiến tâm trạng ta rất tốt, hơn nữa giấc mộng của em về việc này đúng cũng lên việc em ở cùng với ta cũng dẫn tới tai hoạ, có thể an tâm rồi chứ?"

      Trong lòng Ngưng Hương trầm xuống, khó có thể tin nhìn về phía , "Thế tử..."

      Mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn híp lại, lạnh lùng : "Chẳng lẽ em nghĩ ta tin lời hoang đường đó rồi sau đó thiết kế chuyện hãm hại Liễu di nương? Làm càn, Ngưng Hương ta cảnh cáo em, nếu như bởi vì lời xằng bậy của em khiến phụ thân hoài nghi ta cố ý để ông ta đội nón xanh cần chờ đến chuyện sang năm mà em bừa, ta bán em ngay bây giờ!"

      "Nô tỳ dám." Ngưng Hương hoảng sợ quỳ xuống, cố nén nước mắt.

      Nàng là si tâm vọng tưởng rồi, cho dù Bùi Cảnh Hàn tin lời của nàng thế nào, chỉ muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân, quan tâm nàng gặp tai hoạ hay sao?

      "Lại xưng nô tỳ, tháng này trừ mười đồng lương tháng."

      Nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của tiểu nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cố ý hòa hoãn giọng trêu ghẹo nàng, xong vẫn thấy bộ dạng ủ rũ của Ngưng Hương như cũ, Bùi Cảnh Hàn nhíu mày, xoay chiếc nhẫn ngón cái : "Sau này thể lại tới cho dù nửa câu về giấc mộng hoang đường kia cho bất kỳ ai nữa, về phần em, ta vẫn giữ nguyên câu kia, ta xác định là em, nhưng ép buộc em, càng để em chịu bất kì ủy khuất nào, ta thông cảm cho em thiện lương lại nhát gan nên cho thêm tháng để em suy nghĩ cẩn thận, xuống ."

      Ngưng Hương đờ đẫn đứng lên, xoay người rời .

      Bùi Cảnh Hàn nhìn bóng lưng yếu ớt mỏng manh của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy.

      Xem ra giấc mộng của nàng quả thực có thể xảy ra, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà có thể nhẫn tâm bán nàng cùng Tố Nguyệt đây?

      Bởi vì Thẩm Du Du sinh non?

      Nếu lòng dạ của Thẩm Du Du giống như nàng khoan dung như vậy, vậy chỉ còn cách đợi sau khi nàng ta có thai, tạm thời lạnh nhạt với Ngưng Hương và Tố Nguyệt thời gian là được, sau khi nàng ta sinh xong hài tử lại khôi phục sủng ái đối với hai nàng ấy. tài năng làm thơ của Thẩm Du Du là giả , những khả năng khác lại là , vừa viết chữ tốt lại vừa vẽ đẹp, có tài có mạo, còn đặc biệt thường xuyên nghĩ ra những ý ngĩ cổ quái thú vị, lại còn là biểu muội, Bùi Cảnh Hàn thực muốn kết hôn nàng.

      Nhưng tuyệt đối cũng buông tha cho hai người ưu tú là Tố Nguyệt và Ngưng Hương.

      Chỉ cần nắm chắc chừng mực, thê thiếp của nhất định có thể chung sống hòa thuận.

      Sáng sớm hôm sau Bùi Cảnh Hàn thỉnh an mẫu thân, nhưng vừa mới tiến vào cửa sân liền thấy bọn nha hoàn đều đứng ở bên ngoài, người người câm như hến.

      Khuôn mặt Bùi Cảnh Hàn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ý bảo đại nha hoàn của mẫu thân câm miệng, bước bước chân vào.

      Ở bên trong phòng, Bùi Chính lạnh giọng chất vẫn Đỗ thị, "Vốn tưởng rằng ngươi thực là người khoan dung, ra lại là người có tâm địa độc như bò cạp, nuốt giận nhiều năm như vậy, lần này nghe nàng có thai, cuối cùng cũng nhịn được nữa phải hay ?"

      việc xảy ra tối hôm qua khiến đầu óc ông hồ đồ, nhưng sau khi nghe Liễu di nương khóc lóc kể lể cũng phát ra có điều đúng. Liễu di nương theo ông ăn ngon mặc sướng, có lý do gì gặp riêng gã sai vặt đây? Luận về khí độ tướng mạo gã sai vặt kia cho dù xách giày cho ông cũng xứng, Liễu di nương mắt mù mới coi trọng ! Nhất định là do Đỗ thị thiết kế hãm hại!

      "Nàng ta có bầu?" Đỗ thị kinh ngạc , thần sắc bình tĩnh như thường.

      Bình thường Bùi Chính thích vẻ mặt thờ ơ này Đỗ thị, giống như nàng gả cho ông là chuyện bất đắc dĩ, ngược lại ông đến mới khiến cho nàng tự tại, hôm nay thấy nàng làm chuyện ác độc thế kia nhưng vẫn còn cố tỏ ra đoan trang, lửa giận trong lòng bốc lên cao, bực tức đều trút hết lên người Đỗ thị, tay nắm lấy tà áo Đỗ thị, tay còn lại giương cao muốn tát nàng.

      Bàn tay vừa giơ lên bị người khác nắm lấy.

      Ông quay người lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của trưởng tử.

      "Nếu chuyện này là do mẫu thân gây nên, nhi tử nguyện thay mẫu thân chịu phạt, nhưng nếu như phụ thân chỉ vì vài ba câu của Liễu di nương mà muốn đánh mẫu thân, vậy đừng trách nhi tử bất hiếu." Bùi Cảnh Hàn mạnh mẽ đẩy phụ thân vóc người to lớn ra, ngăn cản trước người Đỗ thị, mắt phượng bình tĩnh nhìn chằm chằm Bùi Chính, "Phụ thân chỉ trích mẫu thân, có chứng cớ gì?"

      "Nếu nàng có chủ tâm hại người lưu lại chứng cớ sao?" Đường đường là Hầu gia lại động thủ đánh nữ nhân, cuối cùng chỉ khiến người khác khinh thường, sau hồi xúc động qua , đối mặt với trưởng tử trưởng thành, nét mặt già nua của Bùi Chính có chút chịu đựng nổi, thẹn quá hoá giận quát, " khiến ngươi bao che cho nàng, trong lòng các ngươi tự hỏi xem có lý do gì mà Liễu di nương lại thông đồng với người khác?"

      Bùi Cảnh Hàn vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, "Nhi tử biết, chỉ tin mẫu thân phải loại người như vậy."

      Bùi Chính giận dữ, vừa muốn giáo huấn nhi tử lão phu nhân vội vã chạy đến, vừa vào nhà thấy cha con hai người giằng co, còn con dâu núp ở bên buồn bã rơi lệ, bà cầm cây trượng vung mạnh đánh về phía Bùi Chính, "Nghiệt tử, ngươi sủng ái cái thứ tỳ nữ bỉ ổi kia ta lười quản ngươi, bây giờ nàng ta làm ra chuyện xấu như vậy mà ngươi vẫn còn bảo vệ nàng, còn dám đánh cháu trai đánh con dâu ta, sao ngươi đánh chết ta luôn !"

      "Nương, người, người cẩn thận nghĩ lại , Uyển Nương có lý do gì mà làm chuyện có lỗi với con, phải là do người khác hãm hại là cái gì?" Bùi Chính dám động thủ với mẫu thân, vừa trốn tránh cây trượng vừa vội vàng giải thích.

      Trong lòng Lão phu nhân sớm có quyết định, đừng chuyện này phải là con dâu gây nên, cho dù là nàng bà cũng đứng bên cạnh đứa con dâu hiền lành hiếu thuận này. Bất luận là như thế nào, Bùi Cảnh Hàn và Bùi Cảnh Nhuận đều là những đứa cháu trai ruột của bà,Liễu di nương bị hiềm nghi hồng hạnh với người khác, tạp chủng trong bụng của nàng ta cũng phải là loại sạch gì!

      Cho dù sạch bà cũng thiếu cháu, ít đứa cũng sao!

      "Ngươi sủng ái nàng ta vài chục năm nhưng nàng ta vẫn có thai, vậy ngươi xem nàng ta vì sao phải làm như vậy!" Cuối cùng bà còn đánh nhi tử chỉ tiếc rèn sắt thành thép này cái, đánh xong liên tục thở hổn hển mấy hơi, giống như đành lòng làm bị thương nhi tử, nhưng vẫn vô cùng đau đớn đem “Suy đoán" của bà ra, quyết tâm câu tiêu diệt Liễu di nương chuyên gieo họa kia.

      Lời này vừa ra, trong mắt Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng lóe qua tia vui mừng.

      Tổ mẫu là cao siêu!

      Nhi tử thầm mừng thầm, còn Bùi Chính lại giống như bị sét đánh trúng, thân thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

      Đúng vậy, ông sủng ái Liễu di nương vài chục năm, chỉ có điều như ý là có con nối dòng, nàng còn từng cảm khái với ông sợ nhan sắc tàn phai hoa tàn ít bướm. Sợ nàng già rồi chán ghét mà vứt bỏ nàng. Cho nên, nàng muốn mang thai để giữ được sủng ái sao? Nàng cho là Bùi Chính ông được cho nên phải lén lút cấu kết với người khác để mang thai, sau kh bị phát còn vu khống Đỗ thị hại nàng sao?

      Ý niệm trong đầu chợt lóe, lại nhìn mẫu thân và con trai trước mắt, mặt Bùi Chính lúc đỏ lúc trắng, giật giật khóe miệng, cuối cùng giận dữ rời .

      Xế chiều hôm đó, Ngưng Hương và Tố Nguyệt nghe Liễu di nương bị ép uống thuốc sảy thai rồi bị mang bán.

      Lúc này Ngưng Hương thoát ra từ trong đả kích của Bùi Cảnh Hàn, phải là nàng kiên cường, mà là trải qua hai đời cho nên thành thói quen.

      Nghĩ đến kết cục của Liễu di nương về sau, Ngưng Hương giọng cảm khái với Tố Nguyệt, "Lại được sủng ái như thế nào, phu nhân khoan dung được nhưng thế tử tha, tùy ý xuất ra thủ đoạn chút vẫn khiến cho bà ta thân bại danh liệt, Hầu gia cũng thể nào tin tưởng được nữa. Tố Nguyệt, tỷ đừng nản chí, mặc dù chuộc thân dễ nhưng chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, sang năm khi biểu nương vào cửa chúng ta có thể ra khỏi phủ rồi."

      Nàng sợ Tố Nguyệt lung lay.

      Tố Nguyệt rũ mắt, hàm răng nhàng cắn vỏ hạt dưa.

      Thẩm Du Du phải là Đỗ thị, nàng cũng phải là Liễu di nương, Liễu di nương bắt nạt Đỗ thị là do lòng tham, nhưng nàng với Thẩm Du Du là huyết hải thâm cừu.

      Ăn miếng hạt dưa, Tố Nguyệt gật đầu, "Ta hiểu, đúng rồi, lương tháng này phát xuống rồi, ta được mười hai đồng, còn của muội đâu?"

      Ngưng Hương tính toán chút, kinh ngạc nhìn Tố Nguyệt dùng đến tiền, hâm mộ : "Ta còn là thiếu tỷ lượng, xem ra tỷ giỏi."

      Tố Nguyệt đắc ý cười.

      Mười cộng thêm là mười hai, đủ rồi.
      Yên Hoa, td2n, 13emap32 others thích bài này.

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 52:
      Edit: Hà

      Lão phu nhân vốn định để con và cháu ngoại ở chơi với bà lâu chút, nhưng bây giờ trong Hầu phủ xảy ra chuyện xấu như vậy, bà sợ con trai cùng con dâu đối mặt với con cảm thấy lúng túng, cho nên sau đêm tiệc rượu ngày 18 Thẩm phu nhân vẫn theo kế hoạch đề ra ngày mai trở về nhà, lão phu nhân cũng có ý giữ lại, chỉ dặn dò các nàng đường cẩn thận, có rảnh lại tới thăm mọi người.

      Bùi Chính quét mắt nhìn trưởng tử cái, : "Gần đây quân doanh cũng có chuyện gì làm, Cảnh Hàn đưa tiễn cùng biểu muội của con , trước trung thu trở về là được."

      Mặc dù ông chưa kịp đánh thê tử, nhưng với trưởng tử có thêm vết rạn nứt, mỗi ngày gặp mặt đều cảm thấy lúng túng, bằng để cho trưởng tử rời nhà thời gian, chờ trưởng tử trở về chuyện của Liễu di nương kết thúc, hai cha con vẫn có thể lại gặp nhau giống như trước. Hơn nữa Bùi Chính biết mẫu thân cùng muội muội muốn hợp tác hôn cho trưởng tử cùng cháu này, Bùi Chính đối với tài đức vẹn toàn của cháu cũng rất hài lòng, phái trưởng tử đưa tiễn còn có thể để cho hai biểu huynh muội nhiều thêm thời gian ở gần nhau, vừa để cho cả nhà Thẩm Kinh Châu hiểu bọn họ coi trọng muội muội, ai cũng đừng mơ tưởng khi dễ hai mẹ con họ.

      Thẩm Du Du ngượng ngùng cúi đầu.

      Thẩm phu nhân khách khí : " cần đâu, Đại lão gia tội gì để Cảnh Hàn mất công chuyến."

      Bùi Chính nhìn về phía trưởng tử.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn nụ cười gương mặt ửng đỏ của Thẩm Du Du, quay sang với Trầm phu nhân: " đường xa đến đây, Cảnh Hàn vẫn nên tiễn ."

      Thẩm phu nhân trong lòng hồi hộp, mẫu thân cùng huynh trưởng hài lòng, cháu trai cũng vừa ý, cửa hôn này tám phần thành công.

      Đêm đó Bùi Cảnh Hàn dặn dò Ngưng Hương và Tố Nguyệt trông coi kỹ Lãnh Mai Các, sáng sớm hôm sau xuất phát .

      Toàn thân Ngưng Hương thoải mái.

      Bùi Cảnh Hàn vừa chính là gần hai tháng, nghĩ đến hai tháng tiếp theo cần lo lắng đề phòng , khuôn mặt nhắn của Ngưng Hương tựa như hoa sen trong hồ nước vừa mới nở rộ, trắng nõn nà trong veo như nước, mắt hạnh sáng ngời cười rộ lên, quả thực giống như sống lại lần nữa.

      "Nếu thế tử có ống nhòm nhìn thấy chuyện khiến muội vui vẻ như vậy, nhất định khi trở lại điều đầu tiên làm chính là ăn muội trước." Tố Nguyệt cười ấn tay vào cái mũi của nàng.

      "Đừng nhắc tới nữa " Ngưng Hương đè tay Tố Nguyệt xuống, cười hỏi: " có ở đây, cuối tháng tỷ theo ta về nhà nhé? Ta với tỷ rồi đó, đại bá mẫu ta làm món sủi cảo ăn rất ngon, chúng ta còn có thể Bắc Hà bắt cá nữa."

      Nhớ lại lần trước nàng cùng với bọn Lục Thành dạo chơi ở dưới nước, Ngưng Hương thực hoài niệm loại cuộc sống vô tư như vậy, nước sông ở Bắc Hà rất cạn, sâu nhất cũng chỉ đến đầu gối của nàng, cá lớn bơi ở chỗ nước cạn, nhưng những loại cá chỉ dài bằng móng tay có, chỉ cần khom người xuống bắt được liền úp hai tay lại, chỉ cần động tác mau lẹ là có thể nâng lên mang về nhà nuôi.

      Tố Nguyệt nhìn khuôn mặt nhắn sáng lạn của nàng, lắc đầu : "Ta , đường quá nóng, đâu có thoải mái như ở Hầu phủ."

      Ngưng Hương tiếc nuối nhìn nàng cái.

      Chỉ có điều Tố Nguyệt có quê hương để chơi đùa, trách được nàng có hứng thú.

      Mời mọc thành công, Ngưng Hương tiếp tục may quần áo cho đệ đệ.

      Bùi Cảnh Hàn có ở đây, thời gian nàng rãnh rỗi nhiều hơn.

      Tố Nguyệt ở bên nhìn nàng, phân vân biết mở miệng với Ngưng Hương thế nào, nàng muốn nhìn thấy Ngưng Hương thất vọng cũng như ánh mắt đau lòng của nàng, nhưng mà...

      Ngày hai mươi bảy hôm đó, trời mưa, bên ngoài mảnh mờ tối, sấm sét vang dội, đến tối cũng chưa ngừng.

      Ngưng Hương sợ sét đánh, sau khi nàng đóng cửa kỹ càng vừa vào trong phòng liền thấy Tố Nguyệt thế nhưng lại nằm bên trong ổ chăn của nàng, thấy nàng, Tố Nguyệt cười hắc hắc : "Ta sợ sét đánh, đêm nay ta ngủ với muội nhé."

      Hai người ở cùng nhau hơn ba năm, Ngưng Hương sao lại biết Tố Nguyệt sợ cái gì hết, biết Tố Nguyệt chỉ làm nũng với mình, nàng cũng có vạch trần, cởi quần áo ra chui vào trong chăn, còn chưa kịp nằm xuống đột nhiên Tố Nguyệt bóp ngực nàng cái.

      Ngưng Hương hô tiếng, đỏ mặt đẩy tay nàng ra, hơi dùng sức nhéo nàng cái, "Còn lộn xộn nữa tỷ về phòng của mình ."

      Hai tỷ muội vẫn thường đùa giỡn với nhau như vậy, đêm nay Tố Nguyệt lại cười, đột nhiên hết sức yên tĩnh.

      Ngưng Hương cảm thấy kỳ quái, nhưng trong phòng tối đen như mực nàng lại thấy Tố Nguyệt làm cái gì, sau khi nằm xuống mới giọng hỏi nàng, "Tại sao chuyện?"

      Tố Nguyệt trả lời.

      Ngưng Hương càng cảm thấy kỳ quái, vừa muốn chạm vào nàng cái đột nhiên Tố Nguyệt ôm lấy nàng, vùi sâu ở cổ nàng khóc lên, "Ngưng Hương, trước kia là do ta tốt, ta trách lầm muội, còn ghen tị thế tử đối xử tốt với muội hơn cho nên bất hòa với muội, ta có lỗi với muội..."

      Bùi Cảnh Hàn sủng nàng sao? Sủng, nhưng đó là bởi vì Bùi Cảnh Hàn thích thân thể của nàng, chỉ có Ngưng Hương mới là người đối xử tốt với nàng mà có ý đồ gì.

      "Ngưng Hương, ta cũng giống muội, đều là người sống lại lần nữa..."

      Tay Ngưng Hương muốn vỗ vai Tố Nguyệt đột nhiên cứng ngắc ngừng giữa trung, rất lâu sau đó mới từ từ buông xuống, nàng nhúc nhích, mờ mịt nghe Tố Nguyệt nàng ấy tỉnh lại khi nào, nàng ấy vì sao phải giấu giếm nàng, còn là muốn ở lại Hầu phủ để trả thù Thẩm Du Du, lại muốn đưa lương tháng vất vả tích góp cho nàng, để cho nàng có thể chuộc thân.

      Ngưng Hương cũng khóc, khóc đến mức thành tiếng.

      Nàng trách Tố Nguyệt lừa nàng, nàng chỉ nhìn nổi Tố Nguyệt vờ ngớ ngẩn.

      "Tỷ quên đời trước... Tố Nguyệt, thế tử phu nhân là do thế tử cưới hỏi đàng hoàng, là thân biểu muội của , tỷ đấu lại nàng ta đâu, chẳng lẽ tỷ còn muốn..." Tố Nguyệt gặp phải những chuyện đau khổ kia, Ngưng Hương cũng đành lòng nhắc lại, nàng đỡ Tố Nguyệt ngồi dậy, ngữ khí kiên định : "Tố Nguyệt, chúng ta cùng nhau chuộc thân , sang năm chúng ta..."

      "Ta , muội cần khuyên ta." Tố Nguyệt ngừng khóc, nàng đặt tay lên vai Ngưng Hương, nắm chặt lấy, "Ngưng Hương, ta với muội giống nhau, muội có người nhà tốt, ta lại có gì cả. Ta cho muội biết, lúc bị người nọ làm nhục, ta chỉ có ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót, cho dù chỉ còn lại hơi thở, ta cũng vẫn muốn sống, chỉ khi còn sống ta mới có thể báo thù!"

      "Nhưng nàng ta là phu nhân còn tỷ là nha hoàn, nàng muốn bán tỷ chỉ cần câu là đủ, vậy tỷ lấy gì mà đấu với nàng ta đây?" Ngưng Hương khóc lóc nhắc nhở nàng, "Liễu di nương được sủng ái như vậy, còn phải vẫn bị bán sao? Tố Nguyệt, chớ ngu ngốc, vì báo thù đáng, sau khi nàng ta cưới thế tử chúng ta cũng rời thôi, tỷ theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội..."

      "Muội cần khuyên ta, nếu ta muốn trao cho ." Tố Nguyệt lau mắt Ngưng Hương cẩn thận, cúi đầu .

      Ngưng Hương như bị sét đánh, xoay ngược nắm chặt cổ tay Tố Nguyệt, "Tỷ, tỷ..."

      "Đúng vậy, tháng trước lúc muội về nhà, đêm đó muốn ta, ta cản." Giọng Tố Nguyệt phi thường bình tĩnh, "Ngưng Hương, như vậy muội biết quyết tâm của ta rồi chứ? Kỳ muội cần lo lắng thay ta, ta đều giúp muội nghĩ cách chuộc thân, chẳng lẽ nghĩ cách cho mình sao? tại ái mộ của thế tử đối với Thẩm Du Du phai nhạt, mà ta nếm qua lần thiệt thòi, tuyệt đối ăn lần thứ hai, muội tin cứ chờ xem. Ngược lại chính là muội đó, nhanh lên , bỏ qua cơ hội lần này lúc trở lại cho dù muội hối hận cũng kịp nữa. Hơn nữa ta thực hy vọng muội , muội rồi thế tử mới có thể toàn tâm sủng ái ta, khả năng ta trả thù nàng ta mới càng lớn, muội mà ở lại chỉ biết níu chân ta, ta muốn phân tâm giúp muội thu dọn cục diện rối rắm."

      " cần tỷ lời ác ý, tỷ ta cũng !"

      Nàng rất giận tỷ ấy, Ngưng Hương đẩy Tố Nguyệt ra, kéo chăn qua đầu che lại, nghẹn ngào : "Có cùng , chúng ta cùng nhau hầu hạ . Thế tử thích ta hơn, tỷ muốn báo thù biểu nương ta giúp tỷ trả thù, cùng lắm lại bị nàng ta bán lần nữa, cùng lắm chúng ta cùng nhau chết lần nữa!"

      "Ai muốn chết cùng với muội?" Tố Nguyệt dùng sức vén chăn của nàng lên, khóc đánh vào vai nàng, "Thế tử chạm vào muội chút muốn sống muốn chết, muội còn dám hầu hạ sao? Sớm cút cho ta, nếu như muội thực có can đảm đoạt cùng ta, ta đối phó với muội trước! Ngưng Hương ta cho muội biết, muội thích thế tử ta mới tiếp tục làm tỷ muội với muội, còn nếu như muội có loại tâm tư đó đừng trách ta trở mặt!"

      Ngưng Hương biết là tỷ ấy hay giả, nàng cũng còn tâm trạng để phân biệt, nghĩ đến Tố Nguyệt mất trong sạch, nghĩ đến Tố Nguyệt quyết tâm muốn ở lại bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, quyết tâm con đường gian nan cẩn thận lại lần nữa bị bán lần nữa, nàng cảm thấy con đường phía trước mù mịt như có dông tố, nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.

      Trừ khi nàng có trái tim, mới có thể cầm lấy bạc của Tố Nguyệt mà chuộc thân, để tỷ ấy thân mình ở lại Hầu phủ đáng sợ này.

      "Ngưng Hương, thôi, đây là chuyện ta muốn làm, ta chút cũng thấy khổ, ta chỉ cầu muội , để ta buồn phiền, được ?"

      Nàng nằm ở đó khóc ngừng, Tố Nguyệt bổ nhào người nàng, nắm chặt bả vai nàng cầu xin nàng, "Ngưng Hương, , muội nên suy nghĩ cho A Mộc."

      Toàn thân Ngưng Hương chấn động, lập tức phản bác: "Ta dặn dò đừng Bắc Hà nghịch..."

      "Vạn nhất đâu?" Tố Nguyệt khàn giọng nhắc nhở nàng, "Ngưng Hương, nếu như A Mộc thực nghe lời muội như vậy lén chuồn ra ngoài chơi, cho dù đời này muội hết lần này đến lần khác cảnh cáo , nghe muội lần rồi thôi, ai biết lần sau lại có thể trốn ra ngoài chơi với Đại Tráng hay ? Toàn bộ Bắc Hà đều là mùa đông, muội tin chắc là A Mộc lần cũng tới đó sao? Muội dám đánh cuộc ? Muội dám dùng tính mệnh của đệ đệ muội đánh cuộc ?"

      Ngưng Hương đột nhiên khóc thành tiếng.

      Nàng dám đánh cuộc.

      Ngoài cửa sổ mưa gió giao nhau, mưa to như trút nước che đậy tiếng khóc hai tỷ muội giường, trời mưa đêm, hai tỷ muội cũng khóc đêm.

      Sáng ngày thứ hai, hai người tròng mắt đều sưng như quả hạch đào.

      Thò đầu ra ổ chăn, bốn mắt nhìn nhau, Tố Nguyệt bật cười trước, trêu ghẹo nàng: "Ta biết ngay là muội khóc sưng mắt mà, cho nên đêm trước khi muội về nhà mới cho muội biết, đỡ cho muội có cách nào khác gặp mọi người."

      Ngưng Hương chút cũng cười nổi, nhìn Tố Nguyệt gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Nàng thực muốn xa Tố Nguyệt, chung sống lâu như vậy, nàng sớm coi Tố Nguyệt là người nhà.

      "Đừng nhìn ta như vậy, cũng phải là sinh ly tử biệt."

      Tố Nguyệt mắng nàng câu, chui ra ổ chăn vừa mặc y phục vừa : "Chờ muội ra khỏi phủ rồi mỗi tháng ta vẫn đều viết thư cho muội, để Lý ma ma giao cho Quách lão tam, thuận đường tiện thể đưa tới, muội cũng vậy, có chuyện gì vui cũng có thể viết thư cho ta biết, đúng rồi, lập gia đình nhất định phải mời ta uống rượu mừng đó."

      Ngưng Hương cười miễn cưỡng.

      Tạm thời biết nên trông mong biện pháp nào của Tố Nguyệt nữa, nàng thành công chuộc thân hay vẫn mong biện pháp ấy thể thực được, nàng mới có thể tiếp tục ở cạnh Tố Nguyệt.

      Sau cơn mưa to, trời lại nóng lên.

      Sáng sớm tạm biệt Tố Nguyệt, Ngưng Hương tâm nặng nề hội hợp ở cửa bên cùng Lý ma ma.

      "Cháu cùng Lục Thành đến cùng là có chuyện gì?" đường phố ăn quà vặt, Lý ma ma cười hỏi thăm.

      Ngưng Hương rủ mắt cười khổ, "Ma ma đừng hỏi."

      Lần trước Lục Thành cường đại nhét bạc cho nàng, nàng chưa kịp cân nhắc mà trả lại cho , bây giờ nàng lại muốn mượn bạc của , để Tố Nguyệt giữ lại bạc của nàng ấy mà chuẩn bị bất cứ tình huống nào, dù sao Tố Nguyệt muốn đơn độc ở lại Hầu phủ trong tay có tiền mới mới có sức lực, cũng biết Lục Thành còn muốn cho mượn hay đây.

      đến phố ăn quà vặt, tâm tình Ngưng Hương cùng lần trước hoàn toàn ngược lại, trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Lục Thành.

      Bên trái có, bên phải cũng có, bất luận là người đường đường hay là chủ quán bày quán cũng .

      Ngưng Hương trong lòng ngũ vị tạp trần.

      Sợ là lúc này, Lục Thành hết hy vọng sao?

      "Lục Thành? Hôm nay lại tới tới đây bày bán sao?"

      Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng chế nhạo của Lý ma ma, bước chân Ngưng Hương ngừng lại, ngơ ngác nhìn qua.

      Đôi mắt hoa đào của Lục Thành từ sớm rơi ở người nàng, nhìn chằm chằm nàng cùng Lý ma ma : " phải, cháu cố ý tìm Từ nương , có việc muốn hỏi nàng."

      Khuôn mặt nhăn nhó, nghiêm túc lạnh lùng, Ngưng Hương hiểu sao cảm thấy sợ hãi, cúi đầu.

      Lý ma ma nhìn qua nhìn lại giữa hai người, thức thời : "Vậy các cháu chuyện , ta mua đồ trước."

      Lục Thành gật đầu, chờ Lý ma ma xa, hai ba bước đến bên cạnh Ngưng Hương, trầm giọng : "Chuộc thân chưa?"

      Ngưng Hương hiểu vì sao hỏi như vậy, nhìn chằm chằm vạt áo : "Chưa, còn..."

      "Vậy trả bạc lại cho ta." Lục Thành lạnh giọng cắt đứt lời nàng, duỗi tay về phía nàng.

      Ngưng Hương biến sắc, bất chấp lúng túng ngẩng đầu hỏi , "Tam thúc ngươi đưa bạc cho ngươi sao?"

      Lục Thành nhíu mày, vui nhìn chằm chằm vào mắt hạnh của nàng, "Tam thúc gì? Nếu nàng chuộc thân vậy nhanh chóng trả tiền cho ta, ta có việc gấp cần dùng tiền."

      Trong mắt của tất cả đều là chán ghét vứt bỏ, như chủ nợ đòi nợ, còn chút gì dịu dàng.

      Ngưng Hương nhìn lâu, càng nhìn tâm càng lạnh.

      Tam thúc Lục Thành đem bạc trả cho sao? Nếu như vậy tại nàng kéo theo Lục Thành tới xã đánh cờ hỏi cho ra lẽ, Tam thúc Lục Thành chỉ sợ cũng thừa nhận ? Nàng để lại túi tiền cũng có bất cứ bằng chứng gì, Lục Thành tin Tam thúc hay là tin nàng đây? Quan hệ của với Tam thúc tốt như vậy, mà đối với nàng lại lãnh đạm như vậy...

      Ngưng Hương như rơi vào hầm băng.

      Hai mươi lượng bạc, nàng đâu tìm hai mươi lượng bạc trả Lục Thành bây giờ?

      Chẳng lẽ phải đem bạc nàng cùng Tố Nguyệt tích góp trả sao?

      Có phải ông trời cũng muốn đứa nha hoàn như nàng nghịch thiên cải mệnh, muốn để cho nàng chuộc thân thành công sao?

      Càng nghĩ càng tuyệt vọng, tiểu nương mặt xám như tro.

      Thấy nàng sợ đến như vậy, ngột ngạt Lục Thành kìm nén suốt tháng cuối cùng tiêu tan, nhếch miệng cười : "Chọc nàng thôi, thôi, ta thấy dưa hấu bên kia rất tốt, chúng ta chọn hai trái cho A Mộc và A Nam thôi."

      xong vốn tưởng rằng nàng nhàng thở ra hơi, đột nhiên lại thấy tiểu nương bĩu môi, khóc.

      phải là rơi nước mắt như mưa tiếng động, mà là như trẻ con bị người khác khi dễ, khóc ô ô thành tiếng.

      Tác giả có lời muốn : Ngưng Hương: Ô ô ô, ngươi xấu ngươi xấu ngươi xấu!

      Lục Thành gâu gâu: Gào khóc gào khóc, ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi, vợ đừng khóc!

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      dọa con nhà người ta thế ai dám gả cho
      misa thích bài này.

    4. Lạc Duyên

      Lạc Duyên New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      Huhu, đọc mà dám kéo xuống...cứ sợ hết chương :runintears:
      misaChris thích bài này.

    5. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      truyện hay quá ạ. Ghét Bùi Cảnh Hàn nhất truyện
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :