1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bạn thái tử này bệnh tưởng ko , nhưng ít nhất cg là 1 ngay thẳng, ko đạo văn của ng khác

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Mơ tưởng

    3. Conluanho

      Conluanho New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Tên Cảnh Hàn này bị tự kỷ nặng rồi, nghĩ ai ai cũng thèm muốn nhỉ, he..he.. giai ơi lầm to rồi, Ngưng Hương trốn còn kịp nữa là, thôi cứ tự huyễn hoặc mình .

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 34
      Edit: Hà

      Bùi Cảnh Hàn cũng phải là con quỷ háo sắc, so với việc trêu chọc Ngưng Hương muốn chuyên tâm đánh giá những bài thơ hay vừa mới tìm được kia.

      Ghét bỏ Tố Nguyệt tay chân khéo léo nhưng chữ lại quá xấu lên nổi mặt bàn, mỗi ngày sau khi từ đại doanh trở về bồi mọi người trong nhà xong, Bùi Cảnh Hàn tự mình vào thư phòng, tự tay đem những câu thơ sao chép vào trong cuốn sổ mới. Câu cú cũng nhiều lắm, sau hai khắc Tố Nguyệt viết xong, còn Bùi Cảnh Hàn viết xong câu lại đánh giá câu, cho nên lúc sao chép hết toàn bộ là mùng chín tháng tư.

      thích thú đối với các bài thơ mới cũng từ từ nhạt dần, Bùi Cảnh Hàn rốt cuộc cũng nghĩ tới hai đại nha hoàn kiều diễm xinh đẹp của mình.

      Tố Nguyệt cơ bản dụ dỗ được rồi, chỉ cần muốn bất cứ lúc nào cũng có thể thu dùng, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại càng thích hôn lên đôi môi nhắn của tiểu nương lúc nàng e thẹn hơn, càng sợ hãi càng khiến thích muốn tiến lên thêm bước, sợ nhắc tới liền khiến nàng hốt hoảng, cho nên cũng chưa vội ăn nàng vào trong bụng. Còn với Ngưng Hương, Bùi Cảnh Hàn vẫn chưa biểu ràng tâm ý của đối với nàng.

      Vừa lúc ngày mai là ngày nghỉ cuối tuần.

      Vừa từ thư phòng bước ra liền thấy hai đại nha hoàn của đứng trước bồn hoa ngắm hoa, vừa thích ý lại nhàn nhã.

      "Ngày mai ta muốn tới phố bán tranh hoa và chim để mua chim cho Nhị công tử, trong hai em ai muốn cùng ta?" Bùi Cảnh Hàn đứng bậc thang, cười nhìn hai nương.

      Ngưng Hương nhìn về phía Tố Nguyệt, giọng hỏi: "Cùng với nhau được ?"

      Nếu Bùi Cảnh Hàn như vậy ít nhất chọn người, ai mình bồi cũng đều nguy hiểm, bằng đồng hành với nhau.

      Tố Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hàn, mặn nhạt mà ghét bỏ : "Ngưng Hương , tỷ thích tới đó, toàn là mùi phân chim thôi."

      Nàng thích mèo hay chó, cũng thích những con vật có lông, Bùi Cảnh Hàn biết mà còn cố ý hỏi, ràng là muốn cùng với Ngưng Hương lại cố ý để nàng hiểu chuyện lần. Sau khi sống lại Bùi Cảnh Hàn nhịn Ngưng Hương lâu rồi, Ngưng Hương lại để cho chút ít ngon ngọt, Bùi Cảnh Hàn nhiều lần thỉnh cầu mà được, khi nổi điên lên lại càng dọa người. Lần này mang Ngưng Hương tới phố tranh hoa và chim, chính là muốn ở trong xe ngựa chiếm chút tiện nghi .

      phải Tố Nguyệt hy vọng Ngưng Hương toàn thân trở về, thế nhưng chuyện này quá khó khăn , Bùi Cảnh Hàn chính là con sói, nhìn thấy con thỏ vào hang sói sao lại để mình thiệt thòi mà ăn? Ngưng Hương có thể giữ chặt váy là tốt lắm rồi.

      xong , ánh mắt Tố Nguyệt lặng lẽ trấn an Ngưng Hương.

      Ngưng Hương đành phải đem nghi hoặc trong lòng ép xuống.

      Bùi Cảnh Hàn đối với chuyện Tố Nguyệt thức thời cảm thấy rất hài lòng, ban đêm liền gọi Tố Nguyệt tới gác đêm, trong lúc Tố Nguyệt chuẩn bị cởi giày cho tay nhanh chóng kéo nàng ôm vào trong ngực, hôn vào lỗ tai nàng, "Ngày mai em suy nghĩ kỹ thích nơi nào chơi, lần nghỉ cuối tuần sau, mình ta dẫn em ra ngoài."

      Đôi môi ấm áp như có như đụng vào vành tai nàng, bàn tay lại quanh quẩn eo của nàng.

      Tố Nguyệt cũng trốn tránh, thẹn thùng chôn vùi ở trong ngực , siết chặt tà áo của : "Nếu vậy thế tử được phép nuốt lời."

      "Nếu như ta nuốt lời để em phạt ta nhé." Bùi Cảnh Hàn ôm nàng đặt lên đùi , cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

      Tố Nguyệt nhắm mắt lại, tùy ý để bàn tay to của thăm dò vào trong áo của nàng.

      Phía bên trong phòng đông, nghĩ đến ngày mai mình phải cùng với Bùi Cảnh Hàn ra khỏi phủ, Ngưng Hương lo lắng ngủ được.

      Đời trước Bùi Cảnh Hàn mang theo nàng tới phố tranh hoa và chim, hơn nữa, nàng còn nhớ, vào tháng lão chúc thọ của phu nhân, hai mẹ con phu nhân cùng Thẩm Du Du sắp đến, chính là việc xảy ra sau vài ngày nữa.

      Thẩm Du Du bán nàng, làm hại Tố Nguyệt đau khổ nhiều như vậy, Ngưng Hương đương nhiên hận nàng ta, nhưng hai người người là chủ người là nha hoàn, Ngưng Hương có năng lực báo thù, cũng đành bất lực mà oán hận. Sống lại lần nữa, kỳ nàng lại càng ngóng trông Thẩm Du Du nhanh vào phủ, làm phân tâm tình cảm của Bùi Cảnh Hàn đặt ở người nàng và Tố Nguyệt.

      Còn Tố Nguyệt nữa, nàng ấy vì sao lại để cho nàng mình bồi Bùi Cảnh Hàn ra phủ?

      Ngày hôm sau Tố Nguyệt liền cho nàng.

      Thừa lúc Bùi Cảnh Hàn bồi người nhà dùng điểm tâm, Tố Nguyệt sâu xa khuyên Ngưng Hương: "Thế tử chẳng biết thành thân lúc nào, cho dù giống như trong giấc mơ của muội là sang năm thành thân ít ra cũng còn hơn năm nữa, cho dù muội thông minh hay cẩn thận đến đâu cũng thể kéo dài được lâu như thế. Chi bằng ngoan ngoãn vờ đẩy đưa với vài lần nhưng đừng để thành công là được."

      Ngưng Hương cau chặt lông mày, "Nhưng..."

      Tố Nguyệt nắm chặt tay nàng, nghiêm túc phân tích cho nàng nghe, "Ta biết muội thích, ta cũng muốn, nhưng muội hãy suy nghĩ chút tới tác phong làm việc của , muội nghe lời trực tiếp dùng sức mạnh, tóm lại đều phải ăn thiệt thòi, vậy sao muội nhu thuận chút dụ dỗ vui vẻ? Sau này khi nhớ lại tình ý giữa chúng ta, dễ dàng hơn bỏ qua cho muội và ta, nếu chúng ta tính toán thông qua thế tử phu nhân chuộc thân, muội cho rằng có biện pháp bắt chúng ta lại sao? Muội đừng quên, ở trong thái An phủ này dưới người vạn người."

      Nghe như tiếng sấm xuyên tai, Ngưng Hương tái mặt nhợt nhạt hỏi nàng, "Tỷ là, cưỡng đoạt khuê nữ đàng hoàng sao?"

      Tố Nguyệt chế nhạo bĩu môi, "Muội cảm thấy làm ra loại chuyện đó sao?"

      Toàn thân Ngưng Hương rét run, như rơi vào trong hầm băng.

      Nếu như chuộc thân nàng cũng thoát được, vậy nàng còn trông cậy vào cái gì bây giờ?

      Như là bị người đánh mất niềm hy vọng duy nhất, Ngưng Hương ngơ ngác ngồi đó, bên trong đôi mắt hạnh chút thất thần.

      Tố Nguyệt đau lòng, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu dỗ dành : "Đừng nản chí, chúng ta cũng phải là có biện pháp, Ngưng Hương, kỳ cũng phải là người có chút đạo lý, điều kiện đầu tiên chính là chúng ta phải trước thuận theo ý của , chúng ta khiến vui vẻ chín lần, lần cuối cùng chọc giận , nghĩ đến chín lần tốt lúc trước, có tức giận bao nhiêu nữa cũng mềm lòng, muội có đúng hay ?"

      "Nhưng nếu vẫn cứ kiên quyết cướp người, tuy mềm lòng nhưng cũng bỏ qua chúng ta đâu." Nhìn thấy hy vọng, Ngưng Hương nhịn được nghẹn ngào đứng lên.

      "Vậy phải xem muội có nhẫn tâm hay ." Tố Nguyệt đỡ Ngưng Hương dậy, nhìn vào mắt của nàng , "Nếu như thực đến ngày đó, muội cứ lấy tính mạng của mình uy hiếp , đánh cuộc với tình cảm giờ của . Nếu như buông tha cho muội, muội cứ an tâm mà sống, còn nếu thà rằng chết cũng nghe theo , hoặc là chết ."

      Nước mắt Ngưng Hương ngừng chảy, nhìn vào đôi mắt hồ ly tỉnh táo xinh đẹp của Tố Nguyệt, tâm vừa mới căng thẳng từ từ buông lỏng xuống.

      Đúng vậy, vẫn có tia hy vọng, nếu như thành, nàng còn có thể chết.

      Nàng thà rằng chết, cũng muốn làm di nương của .

      " tại biết phải làm như thế nào rồi chứ?" Tố Nguyệt dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, cười hỏi.

      Ngưng Hương gật đầu, sau khi bình tĩnh lại, tự đáy lòng cảm ơn nàng, "Tố Nguyệt, vẫn là tỷ suy nghĩ chu đáo, có tỷ, ta chỉ biết đắc tội với sâu hơn."

      Tố Nguyệt cười cười, cố ý trêu ghẹo : "So với muội ta còn ăn nhiều muối hơn năm lận đó, muội cho rằng ăn nó phải trả tiền sao."

      Trong lòng lại cười khổ.

      Nàng so với Ngưng Hương căn bản chính là hai người hoàn toàn khác nhau, Ngưng Hương sống ở thôn quê thành chất phát hơn mười năm, cuộc sống đơn giản ở thôn dân chính là mưa dầm thấm đất, nhiều lắm cũng chỉ do các phụ nhân vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, tính tình Ngưng Hương lại là dịu dàng an phận, sau khi vào phủ tính kế với người khác, quy củ theo bổn phận làm việc. muốn hại người, dù cho có phòng bị người khác cũng dễ dàng đem việc trở thành vô cùng đơn giản.

      Nàng giống vậy, nàng là nhi, trong lúc Ngưng Hương còn ở nhà trồng trọt, nàng phải học cách làm thế nào để dựa vào mình sống sót .

      Nhưng nàng cũng ngốc, có lẽ là sau khi ở chung với Ngưng Hương bị nàng ta lây bệnh ngốc rồi, dễ dàng tin người hơn.

      Lần này nàng nhất định phạm phải sai lầm nữa, phải bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ luôn cả Ngưng Hương.

      Kỳ hy vọng Ngưng Hương có thể thuận lợi thoát khỏi tay Bùi Cảnh Hàn so với trong tưởng tượng của nàng càng lớn hơn, là Bùi Cảnh Hàn cũng xấu đến nỗi nhìn thấy các nàng chết cũng chịu thả các nàng, thứ hai nàng còn ở trong Hầu phủ, có thể thay Ngưng Hương cầu tình, chỉ cần phải bỗng nhiên mất cả hai đại nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cũng tức giận đến mức mất lý trí.

      Như vậy nàng cùng với Ngưng Hương, đều là theo như nhu cầu.

      ~

      Bên này các nàng vừa chuyện xong lâu, Bùi Cảnh Hàn phái Trường Thuận đến kêu Ngưng Hương, xe ngựa bên ngoài chuẩn bị xong.

      Tố Nguyệt dẫn Ngưng Hương đưa đến cửa viện Lãnh Mai Các, cuối cùng khích lệ nhéo tay nàng.

      Nàng hiểu là Ngưng Hương để cho Bùi Cảnh Hàn chiếm chút tiện nghi có sao đâu, dù sao đời trước từng chiếm qua rồi, Ngưng Hương cần phải học theo thói quen thôi.

      Ngưng Hương cũng tự với mình như vậy, nghe xong lời của Tố Nguyệt, vì tương lai, mặc dù muốn để Bùi Cảnh Hàn như ý, nhưng cũng đành phải nhịn lại.

      Mang tâm nặng nề đến cửa chính của Hầu phủ, xa xa nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn thân trường bào xanh nhạt đứng trước xe ngựa, nhìn thấy từ từ quay lại, dùng đôi mắt phượng kiêng nể nang gì mà quan sát nàng, phảng phất như nàng bắt buộc phải nhận, giống như chỉ cần muốn nàng nhất định phải chiều theo thân mật với , trong lòng Ngưng Hương đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực chán ghét.

      Tố Nguyệt sai, nàng cần phải nịnh nọt người nam nhân này.

      Nhưng Ngưng Hương muốn dùng thân thể của mình để lấy lòng , lần cũng muốn.
      Yên Hoa, td2n, 13emap32 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 35
      Edit: Hà

      Xe ngựa khoảng hai khắc tới phố tranh hoa và chim ở thành phía nam.

      "Thế tử, chúng ta dừng ở ngoài phố hay là đánh xe vào trong?" Phía trước chính là phố tranh hoa và chim, Trường Thuận nhìn các loại bồn hoa bày biện chật kín xung quanh hai bên đường, quay đầu lại xin chỉ thị.

      "Ngừng ở bên ngoài được rồi." Bùi Cảnh Hàn ngồi sau rèm cửa .

      Trường Thuận đoán được chủ nhân như vậy, nếu như phải đánh xe vào xe ngựa đụng phải bồn hoa của người ta làm sao bây giờ?

      Dừng xe ngựa ở đầu ngõ, Trường Thuận xuống xe trước, đặt ghế gỗ xuống đất rồi mới đẩy màn xe ra.

      Ngưng Hương lặng lẽ nắm chặt vạt áo, cúi đầu ra ngoài trước, vừa đứng vừa nhìn những bồn hoa tao nhã trong ngõ hẻm thanh tịnh đẹp đẽ, đột nhiên cũng còn cảm thấy ác cảm với lần này ra ra phủ này. Nàng thích hoa cỏ, cũng thích chó mèo đáng được nuôi trong nhà, nếu như đường trở về Bùi Cảnh Hàn vẫn trước sau quy củ như vừa nãy tốt.

      " thôi, trước tiên dạo ." Dặn dò Trường Thuận đứng bên ngoài chờ , Bùi Cảnh Hàn cười với Ngưng Hương.

      Ngưng Hương dạ tiếng, phía sau lưng .

      chưa được mấy bước, Bùi Cảnh Hàn liền bước chậm lại, muốn sánh vai với nàng.

      Ngưng Hương nhớ rất kỹ lời Tố Nguyệt , đành thuận theo ở phía bên trong , tò mò nhìn các bồn hoa bày biện bên trong cửa hàng bên.

      "Bây giờ chính là mùa hoa mẫu đơn, vậy chúng ta mua hai chậu mẫu đơn về nhé?" đoạn đường, Bùi Cảnh Hàn dừng ở cây mẫu đơn có tán xòe to với rất nhiều nụ hoa chớm nở chỉ có hai đóa mẫu đơn khẽ nở rộ chút ít, nghiêng đầu thương lượng với Ngưng Hương.

      "Chậu này đẹp." Ngưng Hương chăm chú nhìn chằm hoa, cất lời khen ngợi tự đáy lòng.

      "Vậy mua này chậu này được ?" Bùi Cảnh Hàn hỏi ý nàng.

      Ngưng Hương bất đắc dĩ, liếc cái : "Thế tử thích cứ mua."

      Bùi Cảnh Hàn cúi đầu cười, nhìn vào chậu hoa mẫu đơn Nhị Kiều bên cạnh, nhàng chạm cái vào cánh hoa song sắc, dịu dàng : " ra mẫu đơn ta thích nhất chính là Nhị Kiều, Ngưng Hương biết tại sao ?"

      Ngưng Hương cố làm ra vẻ biết lắc lắc đầu.

      Bùi Cảnh Hàn ra hiệu cho nàng tới gần mình.

      Ngưng Hương nhìn thấy chưởng quầy muốn ra chào hỏi bọn họ nhưng bị Bùi Cảnh Hàn khoát tay ngăn lại, thấy cười ha ha đứng ở cửa nhìn qua, nàng đoán là Bùi Cảnh Hàn dám làm hành động gì khác mới ngoan ngoãn tới bên cạnh .

      Bùi Cảnh Hàn cúi đầu, giọng với nàng: "Bởi vì mỗi lần nhìn thấy, ta nghĩ đến em cùng với Tố Nguyệt, hai người các em đứng cạnh nhau, cho dù Nhị Kiều có xinh đẹp cỡ nào cũng sánh bằng với các em."

      Nghe câu khen ngợi thẳng thắn như vậy, mặc dù phải Ngưng Hương muốn nghe nhưng vẫn bị nam nhân này làm cho đỏ mặt, đành cúi đầu im lặng.

      Bùi Cảnh Hàn lý giải hành động này của nàng là ngầm thừa nhận, hài lòng cười cười, gọi Chương chưởng quỹ, ra lệnh cho đem chậu Nhị Kiều này đưa đến phủ Trấn Viễn Hầu.

      Có thể làm ăn buôn bán với phủ Trấn Viễn Hầu, chưởng quầy vui mừng cúi đầu khom lưng vâng dạ, chỉ vào trong cửa hàng : "Thế tử gia có muốn vào bên trong nhìn chút hay ?"

      Bùi Cảnh Hàn nhìn lướt qua, kêu Ngưng Hương cứ về phía trước .

      đúng là mùa mẫu đơn nở rộ, hầu hết mỗi cửa hàng hoa đều phô bày mẫu đơn ra trước.

      Bùi Cảnh Hàn chút để ý tới những loại mẫu đơn này, nhưng đột nhiên ánh mắt chú ý đến chậu hoa mà nửa số bông hoa nở rộ nụ hoa rực rỡ, đưa tay ngắt đóa hoa bên trong xuống.

      "Thế tử thích chậu này sao?" Chưởng quầy cửa hàng này nhận ra Bùi Cảnh Hàn, vẻ mặt tươi cười tiếp đón.

      "Đưa tới Hầu phủ." Bùi Cảnh Hàn thản nhiên , tiếp tục về phía trước, trong tay vẫn còn nắm đóa hoa mẫu đơn, khi đến giữa hai cửa tiệm, mới quay đầu lại, đưa cành hoa trong tay giơ lên trước mặt Ngưng Hương, "Thích ?"

      Ngưng Hương lập tức hiểu, hoa này là tặng cho nàng .

      Nàng lặng lẽ cắn môi, hơi hơi đỏ mặt gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy.

      Cuối cùng cũng tặng đúng lễ vật mà nàng cam tâm tình nguyện nhận, nhu tình trong đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn hóa thành nước, vào lúc bàn tay bé của nàng sắp đụng phải tay mình bất chợt giơ lên cao cao, sau đó tay đè chặt vai nàng, nhìn đỉnh đầu của nàng : "Để ta giúp em đeo lên."

      Khuôn mặt Ngưng Hương bỗng nhiên đỏ rực, nhìn những người khách đứng xéo đối diện trong cửa hàng hiếu kỳ nhìn qua, nàng mắc cỡ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nhịn được lui về phía sau trốn, "Thế tử, như vậy ổn..."

      "Ta được là được." Bùi Cảnh Hàn quan tâm những ánh mắt của người bên cạnh, nắm chặt vai nàng cho nàng động đậy.

      Toàn thân Ngưng Hương cứng ngắc, cúi đầu nhìn vạt áo của .

      Bùi Cảnh Hàn giúp nàng cài hoa, sau lại lui về phía sau bước mỉm cười quan sát, chỉ thấy tiểu nương xấu hổ đỏ mặt, lông mi dài vì khẩn trương mà run run, che lại cặp mắt hạnh ngập nước.

      "Ngẩng đầu cho ta nhìn chút." Bùi Cảnh Hàn trầm giọng .

      Ngưng Hương chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng giờ, kiên quyết ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy căng thẳng cùng xấu hổ lại càng tỏ ra linh động, khuôn mặt nàng vừa mỹ lệ lại càng tinh tế trơn bóng, đám mây hồng mặt nàng khiến cho đóa mẫu đơn đầu mất màu sắc.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của nàng, rất muốn nếm thử.

      Nhưng biết trước mặt mọi người mà hôn nàng khẳng định nàng chịu nổi, cũng muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của nàng khi được thương , khàn giọng ở bên tai nàng khen tiếng, cười : "Tốt lắm, hoa mua xong, bây giờ có thể tới phố bách điểu rồi."

      Đó là cửa hàng bán chim nổi danh nhất ở phủ thành.

      Ngưng Hương ước gì lập tức được rời khỏi đây, nên lập tức gật đầu.

      Hai chủ tớ tiếp tục sóng vai về phía trước, khi ngang qua cửa hàng hoa cuối cùng trong phố, Ngưng Hương bị hấp dẫn bởi chậu hoa hồng, trong khi nghiêng đầu lúc dư quang trong mắt bỗng nhiên phát thân ảnh cao lớn. biết là do hình dáng người kia quá xuất chúng , hay là sáng sớm trong ngõ hẻm quá vắng người làm nổi bật lên hữu của , nàng nhận ra ngay lập tức.

      Ngưng Hương tùy ý nhìn sang, thấy được khuôn mặt trầm như nước của Lục Thành, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như nhìn thấy nàng từ sớm.

      Chớp mắt cái, tim Ngưng Hương giống như ngừng đập.

      Tại sao Lục Thành lại ở chỗ này?

      Sau đó nàng liền chú ý tới lồng chim trong tay , con vẹt lông trắng ở trong nằm ỉu xìu ở trong đó.

      Ngay tức khắc Ngưng Hương nhớ lại lúc Lục Thành đưa nàng trở về có đưa cho A Nam con vẹt cho nên bé mới ngừng khóc. Cho nên hôm nay Lục Thành đến phố tranh hoa và chim này chính là vì con vẹt kia.

      theo sau bao lâu rồi? Và nhìn thấy gì rồi?

      Ánh mắt nàng nhìn xuống chân , mà chân cách nàng chỉ có hai gian cửa hàng, chỉ sợ là sớm phát ra bọn họ rồi đúng ?

      Đóa hoa mẫu đơn đầu nàng giống như đột nhiên trở nên nặng như đá ngàn cân.

      Nhất định là Lục Thành nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn cài hoa cho nàng, có hiểu lầm hay ...

      "Thích chậu hoa hồng này sao?" Bùi Cảnh Hàn phía trước cách nàng hai bước, quay đầu lại thấy nàng đứng cạnh chậu hoa hồng, lập tức quay trở lại hỏi.

      Trong nháy mắt Ngưng Hương hoàn hồn lại, nhìn chậu hoa hồng vàng ở trước mắt, nàng ép buộc mình cười, "Hoa này màu sắc tươi quá, thích, thôi thế tử, nhanh mua chim giúp nhị công tử nào."

      Trong mắt Bùi Cảnh Hàn chỉ có nàng, nên phát người nam nhân áo vải đứng sau lưng cách đó xa, sau khi xác định nàng muốn mua chậu hoa hồng kia, lúc này mới tiếp tục về phía trước.

      Ngưng Hương nhìn thấy Lục Thành nhưng lại cảm nhận được ánh mắt cố chấp của nhìn theo lưng nàng.

      Nội tâm trong lòng nàng phức tạp, hiểu vì sao nàng mới quyết định cùng Bùi Cảnh Hànlá mặt lá trái, liền bị người quen bắt gặp, hết lần này tới lần khác còn là Lục Thành. Ngoại trừ người thân, Lục Thành là người ngoài duy nhất tin tưởng nàng đối với Bùi Cảnh Hàn có lòng dạ nào khác, cũng là người ngoài duy nhất biết nàng muốn chuộc thân, bây giờ có hiểu lầm nàng ham hư vinh, dối trá đằng làm nẻo hay ?

      Nhưng mà, cho dù hiểu lầm sao?

      Có thể nếu như hiểu lầm, Lục Thành thích nàng nữa.

      Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Ngưng Hương bình tâm trở lại.

      Chỉ cần bản thân nàng biết mình làm gì là được rồi, cho dù có thêm người hiểu lầm nàng, quả thực cũng có gì lớn cả.

      nhàng thở ra hơi, Ngưng Hương theo sau Bùi Cảnh Hàn quẹo vào Bách điểu cư, chỉ là trong lúc xoay người, nhịn được quay đầu nhìn lại.

      Lục Thành bước chân ngừng về phía trước.

      Lòng bàn tay Ngưng Hương chảy đầy mồ hôi, chỉ hy vọng nơi Lục Thành muốn tới phải là Bách điểu cư.

      Nhưng mà nàng lại thất vọng nữa rồi, Lục Thành mang theo con Huyền phượng vũ của Tam thúc mua cho con ở Bách điểu cư. Bởi vì đầu tháng con vẹt này vào tay A Nam, tiểu tử này thích tới nỗi hận thể ngày ngày ôm lồng chim chơi đùa, cho nên bốn huynh muội Lục Thành đành phải để ý chăm sóc con vẹt, nhưng dù sao trước giờ vẫn chưa từng nuôi qua loài vật này, cho nên hôm trước vẹt con muốn ăn cơm nữa, bất luận A Nam nhìn vào lồng sắt kêu như thế nào, vẹt cũng đều lên tiếng nữa, A Nam gấp đến độ nóng lên, mỗi ngày Lục Thành vừa về nhà là tiểu tử này đều quấn lấy phụ thân bắt xem con vẹt, hy vọng phụ thân giúp chữa khỏi cho người bạn cùng chơi này của bé.

      Lục Thành trước giờ chỉ chăm sóc cây ăn quả, đối với chuyện chăm sóc vẹt chữ cũng biết, hôm nay rỗi rảnh vào thành hỏi thăm Tam thúc, nhưng ông cũng biết phải làm sao, cho nên đành đến bách điểu viên hỏi thăm chút.

      Sau đó Lục Thành liền nhìn thấy nương mà ngày nhớ đêm mong, thấy nàng bước xuống xe ngựa cùng với Bùi Cảnh Hàn, hai người cười cười dọc đường ngắm hoa.

      Ban đầu, Lục Thành tự với mình rằng nàng lèm việc bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, hai người quen thuộc cho nên chuyện cười với nhau hết sức bình thường.

      Nhưng nhịn được mà tăng tốc độ bước chân, vừa tới gần mới phát Bùi Cảnh Hàn dùng ánh mắt gì nhìn nàng, lúc này mới biết được người thích nàng phải chỉ mình . Trong lúc Lục Thành còn muốn tự lừa mình dối người rằng ít nhất Ngưng Hương thích Bùi Cảnh Hàn, lại trông thấy Bùi Cảnh Hàn tự tay hái đóa mẫu đơn, mà nàng lại ngoan ngoãn đứng ở bên, cúi đầu để giúp nàng cài lên.

      Trong lòng Lục Thành giống như có ngọn lửa bùng cháy, nhưng rồi đột nhiên giống như bị người khác tưới lên chậu nước lạnh.

      muốn gần nàng chút, nàng đều muốn trốn, lắc đầu chịu để cho nhìn, nhưng bây giờ lại chịu để cho Bùi Cảnh Hàn làm động tác thân mật như vậy, còn là ở ban ngày ban mặt, đường người người tới lui.

      nàng đối với Bùi Cảnh Hàn là vô tình, ai tin?

      Lục Thành tin.

      phẫn nộ, phẫn nộ mình bị nàng lừa, cho rằng nàng nương tốt tham lam phú quý, hận bản thân mình lại thích nàng.

      muốn xoay người rời , muốn nhìn thấy hai người bọn họ nữa, nhưng hai chân của chịu nghe lời, trước sau ngừng bám theo bọn họ, mắt cũng nghe lời nữa, khắc cũng chịu rời khỏi nàng.

      Chẳng những thế, khi vừa bước vào Bách điểu cư, lập tức lại tìm kiếm thân ảnh của nàng.

      Vì sao còn muốn nhìn nàng thân mật với người khác?

      Lục Thành biết, chỉ muốn nhìn nàng, xem xem nàng có phải là có điều gì khổ tâm hay .

      Trong cửa hàng treo tất cả các loại lồng chim lớn , Ngưng Hương đứng ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn nghe cùng chưởng quầy chuyện, ánh mắt lại căng thẳng chăm chú nhìn ra ngoài cửa hàng, trong chớp mắt nhìn thấy Lục Thành tiến vào, nàng lập tức nghiêng đầu quay vào trong, trống ngực đập thình thình.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :