1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      cứ mặt dày ,mặt càng dày mới cưới dc vk
      Hehe

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chưa bao h thấy nam 9 rớt giá như thế, phải nhờ đến con trai mới cưới đc vợ, há há
      song ngư thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 30
      Edit: Hà

      Trẻ con thường thích chơi đùa với những người bạn của mình hơn, sau hồi A Nam ở trong lòng Ngưng Hương cảm thấy buồn chán liền dính lấy A Mộc .

      Đây là lúc A Nam chập chững tập , Từ Thu Nhi liền đem chiếc xe bằng gỗ tập mà phụ thân làm cho đường đệ lấy ra.

      Thân xe rất đơn giản, phía dưới là bốn bánh xe cũ, trải qua ba bốn năm rồi nên bánh xe xuất những dấu vết rỉ sét loang lổ, nhưng may là vẫn còn có thể đẩy được. A Nam đặc biệt thích đẩy chiếc xe tập bằng gỗ rất cũ này theo phía sau A Mộc. Giữa hai nhà Từ gia có tường nên sân có vẻ đặc biệt lớn, 2 đứa lát sang hướng đông lát chuyển sang tây chơi cực kì vui vẻ.

      A Nam vừa chơi đùa vừa dùng mắt chú ý tới Ngưng Hương, Ngưng Hương muốn vào phòng uống nước mà tiểu tử này gấp đến độ đẩy chiếc xe gỗ đuổi theo nàng, đôi chân lắc la lắc lư càng nhanh hơn, trong miệng luôn gọi nương nương, Ngưng Hương xấu hổ vội vàng quay lại dặn dò phen. A Nam rất thông minh, chỉ cần nóng nảy, bé liền gọi nương.

      "Đại tỷ có con trai khi nào vậy?" Ngưng Hương vừa uống nước trở lại thấy Từ Thu Nhi thả kim chỉ trong tay xuống, cố ý trêu ghẹo .

      Ngưng Hương gõ đầu của nàng cái, lại lần nữa ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, nhìn A Nam cách đó xa thở dài, " là nghe thấy người khác gọi nương mà bé nhớ kỹ như vậy, là, tỷ cũng biết tại sao A Nam lại dính tỷ như vậy."

      Ngưng Hương sợ A Nam bám nàng, nhưng nàng thực chịu nổi tiểu tử này gọi nương lung tung.

      Từ Thu Nhi chưa kịp suy nghĩ thốt lên: "Đại tỷ nên dứt khoát..."

      Lời còn chưa dứt kịp thời sửa chữa: "Dù sao buổi chiều đại tỷ phải rồi, sau này gặp sợ A Nam gọi bậy nữa."

      Nàng vốn là muốn đường tỷ nên dứt khoát gả cho Lục Thành làm nương của A Nam rồi, nhưng nghĩ lại, đại tỷ vừa xinh đẹp tính tình lại rất tốt, mười mấy dặm xung quanh thôn chưa chắc có thể tìm ra nương khác tốt hơn đại tỷ, nếu có điều kiện tốt như vậy, vì sao phải làm vợ kế cho người khác? Lục Thành tuy có bãn lĩnh nhưng dù sao cũng từng thành thân, A Nam tuy đáng nhưng cũng chỉ là do tại bé hiểu chuyện, ai biết sau này đứa này lớn lên trở thành người như thế nào?

      Làm mẹ kế cũng phải là chuyện tốt đẹp gì, chỉ cần hơi có chút sai lầm, chưa tới chuyện trong lòng con riêng nghĩ gì, chỉ cần người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ lung tung, làm cho người khác cảm thấy phiền phức.

      Từ Thu Nhi chút cũng hy vọng Đường tỷ tốt như vậy lại làm vợ kế của người khác.

      thầm quyết định sau này thể để cho Đường tỷ cùng với Lục Thành cười giỡn với nhau nữa, Từ Thu Nhi khéo léo nhắc nhở: "Đại tỷ hẳn là cũng cảm thấy trùng hợp vì sao mỗi lần trở về đều gặp phải Lục đại ca chứ."

      Nàng nhìn ra Lục Thành có ý với Đường tỷ, nhưng Đường tỷ tâm tư đơn giản vẫn chưa biết gì, tại nếu như nàng nhắc nhở Đường tỷ tránh xa Lục Thành, về sau chắc chắn ngồi xe của Lục Thành nữa, nhưng nếu như Đường tỷ cố ý... Từ Thu Nhi tìm cơ hội nhắc nhở Đường tỷ làm vợ kế phiền muộn như thế nào, nhưng giờ trước mắt vẫn chưa xác định được chuyện gì, nàng cũng nên làm mọi chuyện trở nên khúc mắc.

      Ngưng Hương yên lòng gật gật đầu

      Hai lần vừa rồi Lục Thành tiện thể chở nàng về nhà là trùng hợp hay cố ý cũng đều qua, bây giờ nàng chỉ hy vọng về sau đừng có như vậy nữa.

      "Thối!"

      Hai tỷ muội chuyện ở bên này, bên kia A Nam nhìn Ngưng Hương kêu lên tiếng, chịu để cho ruột A Đào giúp đỡ.

      Từ Thu Nhi đồng tình nhìn về phía Đường tỷ.

      Ngưng Hương cũng hề ghét bỏ A Nam, tới ôm lấy tiểu tử, dẫn nhà xí ị thối thối.

      Sau khi rửa tay xong, A Nam tiếp tục chơi với A Mộc, đừa giỡn mệt mỏi đẩy chiếc xe gỗ chạy tới chỗ Ngưng Hương, để cho nàng ôm bé ngủ.

      Bế tiểu tử ngủ say thả xuống giường gần lò sưởi, Ngưng Hương nhìn lên mặt trời chút rồi sai bào đệ đệ: "A Mộc xem thử, hỏi xem Đại bá mẫu buổi trưa muốn ăn gì." Mọi người và Đại bá phụ nhất định là giúp Lục gia trồng trọt, nếu như bọn họ muốn qua bên đó ăn cơm buổi trưa nàng nấu ít đồ ăn hơn chút.

      A Mộc gật đầu đáp lời.

      "Để ta với với ngươi." A Đào chạy nhanh hai bước đuổi theo , cháu trai nhớ người nhà, nàng suy nghĩ.

      Vì vậy hai đứa bé cùng nhau ra cửa.

      Trẻ con ở trong thôn, bốn năm tuổi có thể chạy tốt, hơn nữa từ trong nhà nhìn ra đầu thôn phía tây vẫn có thể thấy , Ngưng Hương hết sức yên tâm. Đứng trước cửa lớn đưa mắt nhìn A Đào và A Mộc về phía thôn tây, Ngưng Hương xoay người bước vào phòng bếp, cọ rửa nồi, chuẩn bị sẵn sàng nhóm củi.

      "Đại tỷ, tỷ mau vào đây xem nè!" Từ Thu Nhi đột nhiên vén rèm cửa lên, hưng phấn kêu nàng.

      Ngưng Hương tò mò qua.

      Từ Thu Nhi ra dấu bảo nàng nhìn ở giường gạch.

      Ngưng Hương nghiêng đầu, liền trông thấy A Nam ngửa mặt nằm, hai cánh tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, tư thế rất đáng .

      Ngưng Hương nhịn được hôn lên mặt của bé, nhìn lát, với đường muội: "Muội ở đây trông bé , tỷ lấy củi."

      Từ Thu Nhi gật đầu, ngồi ở cạnh giường cười nhìn A Nam.

      Ngưng Hương về phía bắc viện, ai ngờ mới từ bắc viện ôm bó củi trở lại, liền nhìn thấy ở phía trước cửa có hai thân ảnh cao thấp tới, thấp chính là đệ đệ A Mộc, cao chính là Lục Thành, hôm nay mặc thân vải xám áo ngắn vải thô, tay áo cuốn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay thả lỏng, cùng với lớp da thịt rắn chắc.

      Mới vừa đụng mặt nhau, vẫn chưa nhìn thấy mặt , Ngưng Hương lập tức mở to mắt, làm bộ như bị bó củi cản trở nhìn thấy bọn họ đến, lập tức để bó củi xuống xoay người đến hậu viện.

      "Đại tỷ!" A Mộc biết tâm tư tỷ tỷ, hưng phấn kêu lên, "Đại tỷ, Lục đại ca mời cả nhà chúng ta buổi trưa đến nhà huynh ấy ăn cơm!"

      Lúc ở trong ruộng nghe Lục đại ca như vậy, Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều đồng ý, Lục nhị ca thấy vậy liền ngăn cản cho bọn họ về nhà, sau đó Lục đại ca tới đón A Nam, thuận tiện gọi hai tỷ tỷ cũng qua ăn cơm. Cái miệng nhắn của A Mộc tỏ vẻ thèm ăn, biết nếu trong nhà mời khách khẳng định có thịt và nhiều món ăn ngon, bé rất muốn đến Lục gia, hơn nữa Đại bá mẫu và Đại bá phụ giúp Lục gia làm việc, bọn họ mời ăn cơm là điều tất nhiên.

      A Mộc rất hiểu chuyện, cho dù thức ăn nhà khác có ngon hơn nữa nhưng bọn họ giúp đỡ người khác làm việc bé cũng thèm ăn, bây giờ vừa giúp đối phương lại còn được mời, bé liền rất muốn , giống như tối hôm qua Lục đại ca ở lại nhà bọn họ ăn cơm.

      Lục Thành nhìn nương ở bên trong phòng bếp muốn tránh mà thể tránh kia, nhìn thấy khuôn mặt nàng bởi vì lúng túng mà đỏ bừng, cực kì khách sáo: "Từ nương, mau qua ăn cơm thôi, muội cùng với Thu Nhi đều qua nhà chúng ta , bá phụ và bá mẫu đều trước rồi."

      lại gọi nàng là Từ nương ...

      Ngưng Hương rủ mắt nhìn vạt áo , biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay , cho nên cảm thấy giọng kêu "Từ nương" có chút lạnh lùng.

      Đúng là nên lạnh lùng như vậy, đổi lại là bất kì ai bị người cự tuyệt, cũng khó có khả năng tức giận với đối phương.

      Nếu vậy tới mời nàng chắc cũng là xuất phát từ lòng khách sáo, nể mặt nhau mà thôi.

      Vừa nghĩ như thế, tâm trạng Ngưng Hương lại dễ chịu ít, nhìn xem chiếc nồi bếp, giọng tự nhiên: "Buổi chiều muội còn phải về thành, có chút lười ra ngoài, Lục đại ca hỏi Thu Nhi thử , nàng ở tây phòng canh chừng A Nam ngủ."

      Lục Thành “ừ” tiếng, cũng có ý khuyên nhiều thêm, vào bên trong bước thẳng qua người nàng.

      Từ Thu Nhi ra ngoài, có chút bất ngờ khi thấy Lục Thành miễn cưỡng mời mọc, bình thường khi mời người khác ăn cơm đều phải qua lại nhiều lần, nào mới chỉ hỏi lần hỏi nữa? Chẳng lẽ nàng đoán sai, ra là Lục Thành thích Đường tỷ?

      Nhiều suy nghĩ như vậy nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Từ Thu Nhi đứng ở cửa tây phòng, cười : "Lục đại ca, vậy thôi muội cũng đâu, muội muốn ở lại chơi với tỷ tỷ nhiều hơn." Thứ nhất nàng quả cũng muốn , thứ hai là Lục Thành có vẻ cũng lòng hy vọng các nàng .

      Tuy nhiên Lục Thành chuyện với nàng lại giống như vừa rồi mà hết sức thân thiện : "Thu Nhi nên thôi, đại tỷ của muội tháng mới về nhà lần, nàng lưu luyến gia đình cho nên ta mới khuyên, còn muội ngày ngày ở nhà chơi rồi, thôi được rồi, đừng có khách khí với ta nữa, chúng ta cùng thôi."

      xong vào tây phòng, bế nhi tử còn ngủ say lên, lúc ra nhìn về phía A Mộc, "A Mộc, dẫn nhị tỷ thôi, chúng ta về ăn cơm."

      A Mộc nhìn theo tỷ tỷ đứng trước phòng bếp, nhếch miệng, lắc đầu : "Đệ cũng , đệ muốn ăn chung với tỷ tỷ."

      Thấy đệ đệ nỡ bỏ mình ở nhà mình, ngay cả thức ăn ngon cũng đều nhịn lại, trong lòng Ngưng Hương cảm thấy ấm áp, tươi cười sờ đầu đệ đệ, lại nhìn qua Từ Thu Nhi : "Thu Nhi cùng với Lục đại ca ăn , ăn sớm về sớm."

      Từ Thu Nhi muốn , đẩy Lục Thành ra ngoài, ngoài miệng cười trêu chọc : "Lục đại ca nhanh , chúng ta đều ai đâu, huynh cẩn thận A Nam tỉnh ngủ lại muốn cùng huynh về nhà đó!"

      Lục Thành nâng A Nam lên ôm vào trong lòng, cũng đẩy Từ Thu Nhi ra mà bất đắc dĩ ra khỏi phòng bếp, lúc ôm nhi tử bàn tay to của lặng lẽ nhéo vào mông nhi tử cái, đồng thời quay đầu lại khuyên nhủ: "Thu Nhi, muội nhất định muốn huynh phải mời lần thứ hai phải ?"

      A Nam bất mãn hừ tiếng, nếu như có người chuyện bé vẫn tiếp tục ngủ, bây giờ lại nghe thấy tiếng phụ thân, tiểu tử từ từ mở mắt, mờ mịt nhìn phụ thân, lại nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương đứng ở trong phòng bếp, phụ thân bế bé càng lúc càng xa, tiểu tử này lập tức mặc kệ, há miệng khóc rông lên.

      Trẻ con mới vừa tỉnh ngủ, tính tình cũng nóng nảy hơn.

      Lục Thành mắt nhìn Ngưng Hương, nhíu mày khiển trách nhi tử: "Đừng khóc, còn khóc nữa về sau phụ thân dẫn con ra ngoài chơi đâu." Giống như sợ lần nữa gây thêm phiền toái cho Ngưng Hương vậy, cũng ở lại khuyên Từ Thu Nhi nữa mà sải bước ra ngoài.

      A Nam gấp tới mức bò lên vai , giống như hận thể thoát ra khỏi tay của phụ thân mà nhào tới trong lòng "mẫu thân", khóc càng lúc càng lớn tiếng hơn, nước mắt chảy nhanh xuống nhìn qua Ngưng Hương, giống như Ngưng Hương mới là mẫu thân của bé, còn Lục Thành là người xấu muốn cướp bé .

      "Nương..." Nhìn thấy Ngưng Hương bất động, A Nam cố gắng bò lên vai phụ thân, đưa tay với với nàng, nóng nảy khóc lóc hung hăng đánh vào vai Lục Thành.

      Từ Thu Nhi nhìn thấy mà cay mắt, đành lòng nhìn về phía đường tỷ.

      Trái tim của Ngưng Hương lại co rút lại, mắt thấy Lục Thành tới giữa sân, A Nam lại khóc đến mức giống như trời sắp sụp xuống, Ngưng Hương nhịn được nữa, đuổi theo, "Lục đại ca, huynh chờ chút!"

      Lục Thành xoay người, mặt đổi sắc nhìn nàng.

      Ngưng Hương sớm nhìn thấy hành động của Lục Thành như muốn mang A Nam khỏi nơi này càng sớm càng tốt, tại Lục Thành hết sức chán ghét nàng, ngờ A Nam lại bám dính lấy nàng như vậy.

      "Lục đại ca, buổi chiều huynh lại đến đón A Nam ."

      muốn mở miệng nữa, nàng đành ôm lấy nửa người của A Nam bổ nhào vào trong ngực nàng, chỉ còn lại hai chân vẫn để ở khuỷu tay của Lục Thành, Ngưng Hương kiên trì ra. Nàng chịu nổi khi nhìn thấy như vậy, có lẽ buổi chiều A Nam tỉnh ngủ nhìn thấy nàng đâu vẫn khóc, nhưng ít nhất nàng nhìn thấy trong lòng xót, mà Lục Thành có thể dụ dỗ được A Nam lần có thể dụ dỗ lần thứ hai.

      Lục Thành giống như do dự.

      Ngưng Hương vỗ vỗ vai A Nam, vừa cúi đầu trấn an cậu bé, vừa cắn môi, tay nhàng dùng sức, bế A Nam kéo về phía mình. Nam nhân phát ý đồ của nàng, ngăn cản lần thứ nhất, đến lần thứ hai buông tay .

      Ngưng Hương nhàng thở ra hơi, giữ chặt đôi chân ngắn ngủn của A Nam, ôm bé xoay người.

      "Nếu vậy làm phiền Từ nương buổi trưa lại phải chăm sóc cho A Nam, buổi chiều ta đến đón bé."

      Lục Thành nhìn theo bóng lưng của nàng .

      Ngưng Hương gật đầu, ôm A Nam còn khóc thút thít thẳng đến phòng bếp.

      Lục Thành quét mắt nhìn Từ Thu Nhi và A Mộc, sải bước rời .

      Thấy phụ thân rồi, A Nam lại sợ quay lại, quấn quít lấy Ngưng Hương buông tay, xíu cũng cho Ngưng Hương rời khỏi mình. Ngưng Hương muốn làm cơm cũng được, Từ Thu Nhi đành cười để tỷ tỷ dụ dỗ A Nam, còn nàng làm bánh canh ăn, còn luộc cho A Nam quả trứng gà.

      Cơm nước xong, A Nam mới lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, nhưng mà lúc Ngưng Hương cố gắng dụ dỗ bé ngủ, tiểu tử này nhất quyết chịu.

      Bên nhà Lục gia vô cùng náo nhiệt, sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Thành đánh xe lừa đưa ba người Từ Thủ Lương về nhà, thuận tiện đón A Nam.

      A Nam nghe thấy giọng của phụ liền nhào vào trong lòng Ngưng Hương, ai chạm vào bé bé khóc to lên.

      Lục Thành trầm mặt xuống muốn cướp người, Lý thị nhìn thấy cũng thể ngăn cản, nghiêng đầu nhìn vào bé trai ở trong lòng cháu , lại đau đầu.

      Cháu nên chờ xe của Quách lão tam thôi.

      Các loại biện pháp đều dùng hết, A Nam chỉ là muốn rời xa Ngưng Hương.

      Cuối cùng Lục Thành đành nhìn Ngưng Hương, bất đắc dĩ : "Để ta chở đại nương trở về thành , A Nam rất thích tam thẩm của ta, lúc đại nương để tam thẩm dụ dỗ A Nam cũng được."

      Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên sau tối hôm qua nàng nhìn thẳng .

      Lục Thành thẳng thắn vô tư đối mặt với nàng, bên trong đôi mắt hoa đào có tia sáng tối tăm chuyển động nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n34 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 31
      Edit: Hà

      Trong lúc A Nam ngủ ngon xe lừa chạy ra khỏi Liễu Khê thôn hơn mười dặm.

      Ngưng Hương nhìn bé trai ngủ thiếp ở trong lòng nhưng tay vẫn còn siết chặt vạt áo nàng, muốn cười nhưng được.

      Nàng muốn để cho Lục Thành đưa nàng trở về thành, càng muốn dính dáng nhiều tới , nhưng trong lòng lại đành lòng khi nhìn thấy A Nam khóc. Nàng đưa A Nam vào trong tây phòng, cố gắng dỗ A Nam ngủ, nhưng A Nam lại giống như tiểu quỷ tinh ranh chịu ngủ, mở đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn chằm chằm bất cứ ai vào phòng. Tiểu tử ngủ, Ngưng Hương đành thử để bé chơi cùng với đệ đệ, A Nam chơi chơi, nhưng lại chịu để nàng cách xa bé dù chỉ chút, cho dù chơi đùa rất vui vẻ, nhưng chỉ cần nàng vừa muốn chuồn , bé liền oà khóc.

      Nếu như tâm nàng có thể cứng rắn hơn, có lẽ có thể từ lâu rồi, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với thân thế đáng thương A Nam, cho dù Ngưng Hương có muốn cứng rắn hơn nữa cũng đành chịu.

      thể làm gì khác, nàng đành phải ngồi xe của Lục Thành trở về.

      Trước khi Lục Thành cũng gọi A Đào theo, là thuận tiện mang muội muội vào thành dạo, như vậy đại bá phụ và đại bá mẫu cũng thể hiểu lầm Lục Thành ý đồ gì khác.

      Vậy rốt cuộc có ý hay có đây? Là bởi vì A Nam bám lấy nàng mới đưa nàng trở về, hay là...

      Ngưng Hương lặng lẽ nhìn về phía nam nhân đánh xe phía trước.

      Đúng lúc này, xe lừa đột nhiên ngừng lại.

      Nhìn thấy Lục Thành muốn xuống xe, Ngưng Hương lập tức nhìn về phía khác.

      Lúc này xe lừa dừng lại ở giữa hai thôn, lại cách thôn trước thôn sau đều rất xa, chỉ cần liếc mắt cái thấy bất kì người nào bên đường. Hai bên đường đất trồng những cây dương thụ to bằng bắp đùi của nam nhân, tạo ra dãy bóng cây râm mát, ven đường cùng điểm nỗi liền hai thôn có con mương lớn cách đó khoảng năm thước, bên trong cỏ dại mọc um tùm, có những đóa hoa dại thường thấy trong thôn khoe sắc.

      nhìn chăm chú vào nhụy hoa trắng núp mình trong những cánh hoa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng trầm thấp của nam nhân, "A Đào, muội ôm A Nam lát, huynh có lời muốn với Từ nương."

      Trái tim của Ngưng Hương nhất thời giật thót!

      Nàng với có chuyện gì để đây!

      Suy nghĩ trong đầu mới xuất , A Đào nghi ngờ hỏi thay nàng, nghiêng đầu nhìn vào huynh trưởng : "Đại ca muốn chuyện gì với Từ tỷ tỷ vậy?"

      Lục Thành lời ít ý nhiều, "Chuyện của người lớn con nít như muội đừng xen vào." xong liền nhìn về phía nương còn cúi đầu giả điếc, "Từ nương, xuống xe ."

      Ngưng Hương nhúc nhích, lặng lẽ ôm chặt A Nam, rủ mắt : "Có chuyện gì cứ ngay tại đây ."

      Nghe giọng bá đạo của , nàng cũng dứt khoát khách khí gọi là Lục đại ca nữa.

      Lục Thành cười cười, nhàng sờ đầu nhi tử, cúi dầu kề sát gần nàng, giọng cao thấp lại có ý xấu muốn uy hiếp, "Muội nhất định muốn A Đào nghe thấy phải ? A Đào còn , ngày nào đó lỡ như nàng vô tình ra, chỉ hy vọng muội đừng trách ta."

      A Đào càng tỏ ra nghi hoặc hơn, nghiêng đầu nhìn bọn họ, "Đại ca muốn gì? Huynh cứ , muội nhất định kể cho ai hết."

      Lục Thành để ý tới muội muội, nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương.

      đứng gần nàng, trong đôi mắt hoa đào lặng lẽ lộ vẻ uy hiếp bức người, trong lòng Ngưng Hương rối bời, miễn cưỡng nhìn thẳng vào cái, nhắm mắt : "Nếu như A Đào kín miệng, ngươi cứ ở đây ."

      Lục Thành nhếch miệng lên, giọng phát ra tiếng hừ lạnh, như cười vào lời của nàng là quyết định sai lầm cỡ nào.

      "Cũng được." Lục Thành vẫn duy trì động tác chống tay ván xe, quay về phía nàng nhiều hơn, khiến cho Ngưng Hương mím môi nghiêng đầu về hẳn bên, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đen bằng hạt vừng ở bên tai trái của nàng : "Tối hôm qua đêm ngủ, ta cứ mãi nhớ về..."

      "Ngươi câm miệng!" Ngưng Hương thẹn quá hoá giận, giọng trách mắng, tức giận đến mức ngực thở phập phồng. Nghĩ lại trước kia nàng còn cảm thấy là loại người tốt, ngờ vậy mà lại định những chuyện vô sỉ đó trước mặt muội muội mới bảy tuổi của .

      Lục Thành nhanh nhìn lướt qua vạt áo nàng, mặc dù rất muốn nhìn nhiều hơn, nhưng vẫn quy củ dời ánh mắt , thích nàng, lúc này do còn cách nào khác đành phải bức bách nàng, trong lòng cũng nhàng gì, tuy nhiên cũng hề có ý định muốn khinh bạc nàng. Lục Thành cúi đầu nhìn xuống nhi tử còn ngủ say : "Ta đưa muội về phủ thành chính là muốn vớimuội, chuyện này thể nào , nếu Từ nương muốn để cho A Đào biết đưa A Nam cho muội ấy , chúng ta xa chút chuyện, nếu ta chỉ có thể tiếp tục ở đây ra mà thôi."

      Cặp môi đỏ mọng của Ngưng Hương nhếch lên, trừng mắt tức giận nhìn cánh đồng bằng phẳng trước mặt.

      Quả nhiên, muốn đưa nàng trở về là có mục đích.

      chuyện ràng với nàng, chẳng lẽ tối hôm qua ý của nàng thể vẫn còn chưa hay sao?

      Nếu như nhất định muốn nghe nàng lời cự tuyệt, nàng theo ý của .

      Hít hơi sâu, Ngưng Hương nhàn nhạt đáp ứng, chờ cho Lục Thành đứng thẳng người, nàng cẩn thận đem A Nam đưa tới cho A Đào bên kia.

      A Đào ngơ ngác tiếp nhận cháu trai, lại nhìn hai người bên kia, yên tâm : "Đại ca và tỷ đừng quá xa..."

      Ngưng Hương đến đuôi xe chuẩn bị xuống xe, nghe như vậy đột nhiên trong lòng toát ra ý niệm làm cho nàng toàn thân rét run, ở đây trước thôn xóm sau có nhà, chỉ có người nhưng lại là A Đào ngây thơ, nếu lỡ trong lòng Lục Thành có ý đồ xấu, nàng...

      Ánh mắt Ngưng Hương nhìn vào ruộng lúa ở phía bên cạnh, lại tháng nữa vụ lúa thể thu hoạch được, nhưng tại lại xanh mơn mởn như vậy, nếu như Lục Thành đẩy nàng ngã vào bên trong ruộng lúa, A Đào sợ là nhìn thấy bọn họ làm gì , sau đó Lục Thành cũng có thể tùy tiện mượn cớ lừa gạt muội muội đơn thuần của .

      "A Đào có gì phải sợ, đại ca đứng ở dưới ngay gốc cây đó thôi." Lục Thành cũng biết người trong lòng nghĩ thành người giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện lưu manh với nương đàng hoàng, chỉ vào gốc cây dương cách xe lừa khoảng ba mươi bước chân ở phía trước.

      A Đào yên tâm.

      Trái tim nhảy chồm chồm của Ngưng Hương cũng thu trở về nửa, nhưng lúc xuống xe hai chân vẫn khống chế được mà nhũn ra, mặt trắng bệch tới nỗi thể trắng hơn.

      Đời trước thiếu chút nữa bị Bùi Cảnh Hàn chiếm đoạt, Ngưng Hương sợ nhất chính là bị nam nhân ức hiếp.

      Lục Thành quay đầu lại nhìn nàng, bắt gặp sắc mặt nàng có chút hợp lý, giống như phẫn nộ mà ngược lại giống như sợ hãi, vừa nghi hoặc vừa cảm thấy có chút áy náy.

      Giọng của vừa rồi có phải quá lạnh lùng hay ?

      Mềm lòng, trong lúc nàng đến bên cạnh, Lục Thành giống như trêu chọc muội muội : "Chỉ vài câu nhàng thôi, cũng đâu có mắng muội, sợ cái gì."

      Nghe thấy giọng trêu đùa của , A Đào xe cười ha ha tiếng, nhưng Ngưng Hương chút cũng cười được, khuôn mặt nhăn nhó tới dưới tàng cây.

      Lục Thành sờ đầu muội muội, sải bước theo.

      "Ngươi muốn cái gì?" cố ý đứng đối diện nàng, Ngưng Hương liền người nghiêng , mắt cũng muốn nhìn vào .

      Lục Thành cũng đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng : "Từ nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta thích nàng rồi..."

      "Ta thích ngươi, ngươi cần nữa." Ngưng Hương chút lưu tình cắt đứt .

      Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua bị đả kích qua, hôm nay chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, có chút bất đắc dĩ : " sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng tại thích ta sao, ta có thể chờ, về sau..."

      "Về sau ta cũng thích ngươi." Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác thèm nhìn , liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại chút, giọng tỏ ra hòa hoãn hơn: "Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có..."

      " sao, " Lục Thành muốn nghe nàng tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái : "Ta hiểu ý của muội, muội thích ta, ta lại thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn cho muội biết, ta xác định là muội cho nên chỉ cần ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thôi."

      Thấy cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn : "Ngươi..."

      " thôi, làm chậm trễ muội về phủ thành nữa." Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười tiếng, để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân về hướng xe lừa.

      Kết quả này phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt muốn vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như thấy nàng, tiếp tục về phía trước, chút cũng có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.

      ngang ngược hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương thể lách người tránh .

      Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, " phải là muốn cản ta sao?" Dám cản liền ôm nàng.

      Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.

      Lục Thành thu tay lại, giọng : "Lên xe ."

      chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của , đưa lưng về phía : "Các người cứ , ta chờ xe của Quách lão tam."

      Thấy tiểu nương quyết tâm muốn phân giới hạn với , Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, "Nàng lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam."

      Ngưng Hương thầm cắn môi, muốn bị uy hiếp, lạnh giọng trả lời: "Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi đau lòng ta cũng quan tâm."

      "Tất nhiên là ta đau lòng, trẻ con càng khóc sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng thích lấy chuyện khóc để uy hiếp người khác, lần này quan tâm , khóc đủ rồi về sau tự động nghe lời." Lục Thành tùy ý , xong lại về hướng xe lừa.

      Lông mày Ngưng Hương sớm nhăn lại.

      Ai cho biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều lớn lên giọng càng lớn? Cho dù là đúng, giọng lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?

      Lại , lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?

      Ngưng Hương nhịn được quay đầu .

      Lục Thành tới trước xe, biết gì với A Đào.

      Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, "Từ tỷ tỷ mau tới đây , đại ca ta muốn đánh A Nam!"

      Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở người nhi tử, vội vàng chạy tới.

      "Từ tỷ tỷ..." A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.

      Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, "Đó là con ruột của ngươi cơ mà!"

      "Có lên xe hay ?" Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.

      Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, "Từ tỷ tỷ mau lên đây , A Nam giống như sắp tỉnh rồi."

      Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, cánh tay mập đụng vào mặt.

      "Lên xe , ta bảo đảm đây là lần cuối cùng chở nàng." Nam nhân đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua .

      Nếu như vậy, Ngưng Hương do dự chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.

      Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu nương làm mặt lạnh với , vậy mà khi nhìn còn trai lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.

      cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn lát rồi mới ngồi trở lại càng xe, tiếp tục đánh xe.

      Dọc đường cũng nữa.

      Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.

      Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.

      A Nam ngồi ở trong lòng "mẫu thân" hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?

      " qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ." Giống như là hiểu tâm của nàng, đầu Lục Thành cũng quay lại .

      Ngưng Hương đáp lời.

      Đúng là phải tới nhà Tam thúc của , thể để cho A Nam ở đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng cần đưa trở về.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n42 others thích bài này.

    5. truth205

      truth205 New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      17
      Háy qua

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :