1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1 đâu rất xúc tích, tui kết a nam rồi, hùn gạo nuôi thui
      lilly thích bài này.

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      A Nam gọi nương rồi kìa , dễ thương ghê :yoyo40::yoyo40::yoyo40:

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      haha.. A Nam siêu siêu đáng ý... thanks nàng edit nha..
      Yết Yết thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hôm nay nàng đăng năng suất quá
      Giá như hôm nào cũng dc như vậy
      Thank nàng

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 24
      Edit: Hà
      Ngưng Hương là hoàng hoa khuê nữ chính cống, trải qua hai đời nhưng vẫn chưa được làm nương, bây giờ bất ngờ lại bị A Nam gọi tiếng nương, vừa khéo phụ nhân kia vừa rồi còn hiểu lầm hai người các nàng là mẹ con, nhất thời khuôn mặt nhắn của Ngưng Hương giống như bị lửa nóng hắt lên, đỏ đến mức thể nào đỏ hơn được nữa.

      "A Nam phải gọi là !" Lục Thành ngồi phía trước xe nghe lén cuộc trò chuyện cũng bị nhi tử làm cho tim đập loạn nhịp, lại thấy Ngưng Hương lúng túng dán cằm đỉnh đầu của nhi tử, mở miệng giọng trách mắng.

      A Nam nhìn khuôn mặt xạm đen của tỷ tỷ ngồi trước mặt, tiếp tục gọi Ngưng Hương là nương.

      "A Nam gọi , được phép nghịch." Ngưng Hương sờ đầu tiểu tử, đỏ mặt chỉ bảo.

      A Nam nhếch miệng, , chỉ ngồi ôm tay Ngưng Hương chặt, để cho đem hạt dẻ chia cho người khác.

      A Đào bên cạnh tỏ ra hiểu chuyện, nhanh tay lấy vài viên hạt dẻ từ trong bao giấy dầu của mình đưa cho bé .

      Lần này A Nam thèm ngăn lại.

      Phụ nhân thấp giọng quở trách nữ nhi hai câu, lại nhìn A Nam chút rồi trêu ghẹo Ngưng Hương: "Đứa này lại thân thiết với muội như vậy, so với ruột thịt còn thân hơn."

      Bởi vì lúc trước bị hiểu lầm, Ngưng Hương cảm giác dường như trong lời đó có thâm ý khác, cúi đầu nhìn bé rồi giọng giải thích: "Vừa rồi muội đưa cho A Nam cái hà bao, A Nam đặc biệt rất thích, chắc vì vậy nên bé lại càng quý muội hơn, chờ cho bé chơi chán rồi lại dính của bé thôi."

      Phụ nhân gật đầu, "Đúng vậy, trẻ con đều như thế."

      Câu chuyện vừa rồi dần dần chuyển đến câu chuyện khác, cho nên lúng túng vừa rồi cuối cùng cũng được hóa giải.

      Đại khái sau khi được khoảng sáu dặm về hướng bắc, phụ nhân ôm nữ nhi xuống xe, lấy ra hai văn tiền đưa lộ phí xe, Lục Thành kiên quyết nhận.

      Sau khi tạm biệt phụ nhân, xe lừa tiếp tục về hướng bắc.

      có người ngoài, A Đào lập tức chọt khuôn mặt nhắn của cháu trai, nghiêm giọng khiển trách: "Phải gọi là , được phép gọi nương!"

      Đừng nghĩ nàng mới bảy tuổi còn , ra cũng biết vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng, Từ tỷ tỷ lại phải là vợ của đại ca.

      A Nam nhìn , lại quay sang nhìn Ngưng Hương, lại giọng gọi nương.

      Thấy tiểu tử này bướng bỉnh như vậy, đầu Ngưng Hương lớn như cái đấu.

      Lục Thành lại nghe thấy lời nhi tử vừa , nhíu mày hỏi: "A Nam nhớ kỹ chưa?"

      A Nam lại cúi đầu chơi đùa với hà bao treo ở trước ngực, giống như là nghe thấy gì hết.

      Ngưng Hương có chút đành lòng, rủ mắt : "A Nam còn , bây giờ là lúc bé tập chuyện, ngẫu nhiên gọi sai cũng sao, Lục đại ca cũng đừng trách bé." Bởi vì lúng túng nên dám nhìn Lục Thành.

      Hai mắt Lục Thành nhìn nàng chăm chú, im lặng gì thêm.

      chút cũng tức giận nhi tử của mình, còn ước gì tiếng nương hôm nay mà nhi tử kêu nàng được trở thành .

      Mặt trời dần dần lên cao, A Đào vừa nằm xuống ngủ .

      A Nam sau khi xuỵt xuỵt lần cũng bắt đầu ngáp, để Ngưng Hương ôm ngủ.

      Ngưng Hương rãnh rỗi liền cúi đầu quan sát khuôn mặt nhắn trắng nõn của A Nam, chợt nghe Lục Thành : "Nghe chân của muội bị phỏng nước nóng, sao chứ?"

      Ngưng Hương giật mình kinh hãi, nghiêng đầu nhìn , "Lục đại ca làm sao biết được?"

      Lục Thành cúi đầu : "Lúc ăn cơm ở trấn có nghe người ta nhắc tới , là Trương nương cố ý bắt nạt người khác, ta thấy muội và nương còn lại... bộ dáng nương ấy giống như là dễ khi dễ, liền đoán được người bị phỏng chính là muội."

      Ngưng Hương nghe rất nhiều người Tố Nguyệt dung mạo xinh đẹp giống với những nương đứng đắn, nhưng dáng vẻ nàng dễ bị bắt nạt , hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

      Nhưng ở trong mắt Lục Thành, chẳng lẽ nàng giống như nương dễ bị người khác ăn hiếp vậy sao?

      Cảm thấy có gì đáng buồn cười, Ngưng Hương : "Tạm ổn, lúc ấy rất đau, tĩnh dưỡng ba ngày đỡ hơn rồi."

      Lục Thành cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn nàng : "Chuyện thị phi bên trong Hầu phủ rất nhiều, muội nên cẩn thận chiếu cố bản thân, gặp chuyện đúng cũng đừng quá hiền lành, mọi người trong thôn chúng ta tuy hiền hậu chất phát, bắt nạt người nhưng cũng thể để người khác khi dễ."

      tuy thẳng thắn, nhưng cũng là xuất phát từ tâm ý tốt, Ngưng Hương ngước mắt nhìn , đối diện với ánh mắt chăm chú của lại lập tức rũ mắt, gật đầu : "Vâng, muội biết, cảm phiền Lục đại ca quan tâm."

      Từ trước đến nay nàng vốn am hiểu những chuyện giao tiếp với người khác như Lục Thành, bởi vì dung mạo của bọn họ quá mức xuất chúng, đứng trước mặt nhau rất dễ bị đối phương làm cho ngây người, cẩn thận làm ra những cử chỉ thất lễ, cho nên mỗi lần gặp được Lục Thành, Ngưng Hương đều tận lực tránh nhìn vào ánh mắt của . Lục Thành có bộ dáng rất đẹp, nhất là đôi mắt hoa đào kia lại giống như bình thường, lúc tức giận khiến người khác càng thêm kính sợ, lúc cười trong mắt lại hóa thành ôn nhu dịu dàng, dễ khiến người khác hiểu lầm dịu dàng với mình.

      Tố Nguyệt từng với nàng, đối với nam nhân mà , đôi mắt của Lục Thành chính là mắt hồ ly, có thể dụ dỗ lòng tin của phụ nữ.

      Lục Thành biết tướng mạo của mình tồi, ra cũng chưa từng nghĩ tới dùng mỹ nam kế để nàng thích mình, nhưng lại sao đoán được nàng cứ nhiều lần tránh né ánh mắt của , có phải là vì sợ bị mê hoặc. Lúc này thấy tiểu nương thủ lễ chịu đối mặt với mình, vừa thất vọng lại vừa sốt ruột, nàng trả lời , làm thế nào mới tiếp tục tấn công được?

      Đừng thấy qua tuổi lấy vợ, Lục Thành từ trước đến giờ chưa từng lấy lòng bất cứ vị nương nào. ~

      đường A Nam lại xuỵt xuỵt lần nữa, còn muốn ăn trứng gà.

      Lần này Ngưng Hương trực tiếp lấy trứng gà trong tay Lục Thành cúi đầu bóc vỏ cho A Nam ăn, để Lục Thành chuyên tâm đánh xe.

      Sau khi ăn no A Nam đặc biệt lại hoạt bát, kéo Ngưng Hương để nàng dắt bé tìm phụ thân ở phía trước.

      Thấy A Đào ngủ ngon, Ngưng Hương chỉ đành cúi người xuống, bế hai nách tiểu tử về phía trước xe.

      Lục Thành giả vờ biết, chỉ chuyên tâm đánh xe.

      A Nam toét miệng cười, chợt bổ nhào tới lưng phụ thân, ôm cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn phụ thân.

      Lục Thành ngồi càng xe, cho nên cách chỗ trong xe khoảng khá xa, Ngưng Hương lo lắng A Nam tới đó bị té xuống phía dưới nên đỡ càng chặt hơn. Vì vậy khi Lục Thành quay đầu lại, vốn định trêu chọc nhi tử , ai ngờ vừa quay người lại đối mặt với cổ áo của nàng. Nàng lại cúi người quá thấp khiến cho cổ áo rũ xuống, mặc dù chỉ lộ ra chút kẽ hở, Lục Thành vẫn có thể thoáng nhìn thấy cái yếm màu hồng, cùng với...

      Tựa như hai cái bánh bao lớn song song bày biện trước mặt, ở giữa còn có khe hở.

      Toàn thân Lục Thành cứng ngắc nhìn chằm chằm chỗ kia, trong đầu liên tưởng đến những chỗ khác người nàng cũng trắng noãn nà giống như thế.

      "Ôm!" A Nam nhìn phụ thân ngồi phía trước, muốn phụ thân ôm.

      Lục Thành hoàn hồn, thừa dịp Ngưng Hương chưa phát rình coi kịp thời chuyển tầm mắt, trầm giọng đuổi bé: " chơi với Hương , đừng tới đây quấy rầy phụ thân."

      Giọng khàn khàn, trong lòng rất loạn.

      A Nam chịu , tiếp tục dùng bàn tay bé chụp phụ thân.

      "A Nam nghe lời nào, phụ thân rất bận." Ngưng Hương cảm thấy bên này rất nguy hiểm, đành cưỡng ép bế tiểu tử này chuyển sang hướng khác.

      A Nam thử quay trở lại, đáng tiếc khí lực quá lay chuyển được Ngưng Hương, tiểu tử ngửa đầu nhìn chút, sau đành ngoan ngoãn về phía đuôi xe.

      Lục Thành nghe được động tĩnh quay đầu lại, mắt lại càng choáng váng hơn.

      Bởi vì xe cho nên nương phải khom lưng đỡ con trai , sau lưng dĩ nhiên là xoay về phía , gió thổi qua, làn váy dài của nàng bay sang bên, cặp mông căng tròn bên dưới lớp vải mịn nhàng ra. Nàng bước từng bước theo sau nhi tử tới phía trước, bước chân vụng về, chỗ đó nhàng lắc lư theo, giống như con vịt lạch bà lạch bạch, nhưng so với vịt vẫn đẹp mắt hơn nhiều...

      Suy nghĩ Lục Thành lập tức chia làm hai bộ phận.

      bộ phận cực kỳ vô lại, lớn lối nhắc nhở với tồn tại của nó, còn muốn thúc giục nhào tới.

      Còn bộ phận quân tử lại ngừng thúc giục đừng nhìn nữa, cho biết nếu còn như vậy là tôn trọng nàng.

      Bên nào Lục Thành cũng đều nghe theo, chỉ mải mê nhìn nàng chằm chằm.

      Lúc nàng đứng thẳng, sao lại phát ra mông của nàng lại lớn như vậy chứ?

      Trong thôn của , các phụ nhân hay tán gẫu với nhau thường hay những nữ nhân mông to đều sinh con rất nhiều...

      Các loại ý niệm trong đầu liên tục ngừng ra, thậm chí còn có những lời thô tục vô tình nghe được.

      Mắt thấy nhi tử lại muốn quay lại, Lục Thành miệng đắng lưỡi khô đành nhìn về phía trước.

      Nhưng trước mắt vẫn còn thân ảnh của nàng lay động.

      Lục Thành tay phải cầm đánh dây xe, tay trái siết chặt nắm đấm, cố trấn áp người em sừng sững ngang ngạnh muốn ngóc đầu lên đòi trình diện. ~

      Chơi đùa với trẻ con kỳ rất mệt mỏi.

      Ngưng Hương kiên nhẫn chơi đùa với A Nam, mắt thấy rất nhanh đến thôn Liễu Khê, Ngưng Hương bế A Nam kéo qua ôm vào trong ngực, nhàng đong đưa bé, dụ bé ngủ.

      A Nam lại buồn ngủ, cố gắng lật thân thể bé muốn bò xuống dưới.

      Ngưng Hương buông, cười dụ bé, "A Nam ngoan nào, ôm A Nam ngủ nhé."

      A Nam chu cái miệng nhắn nhìn nàng, ngoan ngoãn động đậy nữa, cặp chân ngắn lặng lẽ di chuyển xuống dưới đùi của Ngưng Hương.

      Mắt Ngưng Hương cũng thèm nhìn, tay đem cặp chân ngắn mò mẫm kia kéo trở lại.

      A Nam nháy mắt mấy cái, tin nên tiếp tục thử thêm lần, ngờ lại bị phát , tiểu tử đột nhiên bật cười khanh khách.

      Tiếng cười đó khiến cho của bé bị đánh thức, A Đào dụi mắt ngồi dậy.

      Cuối cùng A Nam vẫn chống lại được thanh ôn nhu mềm mại cùng cái ôm ấm áp của Ngưng Hương, bé từ từ cảm thấy mệt, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

      Ngưng Hương tiếp tục vỗ vỗ, xác định tiểu tử này ngủ say, giọng dặn dò A Đào: "Chúng ta đừng chuyện, để cho A Nam ngủ , đỡ cho lát nữa lúc tách ra bé lại khóc nháo."

      A Đào dạ tiếng.

      Lục Thành cười khen nàng, "Vẫn là muội thông minh, lần này ta cần phải lo lắng nữa, chỉ sợ A Nam lại gây thêm phiền toái cho các muội."

      Ngưng Hương nhìn A Nam cười : " ra A Nam rất ngoan, chỉ là muội muốn Lục đại ca mệt mỏi còn phải tới nhà muội đón bé, để bé ngủ thiếp ôm trở về nhiều khi cũng bất lợi, chờ A Nam lớn hơn có thể tới tìm A Mộc cùng nhau chơi đùa, lần trước hai người bọn họ chơi với nhau rất vui."

      Lục Thành chẳng đúng sai, chợt kêu lên: "Thu Nhi và A Mộc đến."

      Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy được đệ đệ và muội muội.

      Lần này ngoài ý muốn, Từ Thu Nhi lại thấy đường tỷ vẫn ngồi xe của Lục Thành trở về, chỉ khi lên xe mới lặng lẽ chớp mắt với tỷ tỷ.

      Ngưng Hương trừng mắt nhìn nàng, nhìn qua hai bên đường ở quê thấy mọi người trong thôn vội vàng trồng trọt, bèn giọng hỏi: "Nhà chúng ta có cấy mạ chưa?"

      Từ Thu Nhi cười : "Buổi sáng nay xuống giống hai mẫu đất nhà chúng ta, chiều nay xuống giống nhà đại tỷ, mẹ muội , bọn họ ra đồng còn hai chúng ta ở nhà nấu cơm và chăm sóc A Mộc."

      "Thu Nhi nấu cơm , tỷ giúp đỡ." Ngưng Hương là người chăm chỉ chịu khó, hơn nữa đó lại là nhà mình, cho nên nàng đặc biệt muốn tự tay trồng trọt.

      "Đệ cũng muốn , đệ kéo trục lăn!" A Mộc tựa như muốn tranh công .

      Chỗ ruộng cần cày, sau khi chang mặt ruộng ra cho bằng phẳng, cào bớt bùn lầy, người nông dân đều dùng sợi dây thừng cùng nhau kéo hai ba mươi cân đá thành hình tròn để nghiền đất tơi xốp, cái này kêu là trục kéo lăn.

      A Đào chê cười , "Đệ như vậy, nhất định là kéo nhúc nhích!"

      A Mộc còn muốn biện bạch, Ngưng Hương nhàng xuỵt tiếng, nhìn xuống A Nam ngủ trong lòng, chuyện của đệ đệ sau.

      A Mộc lập tức im lặng, trừng mắt nhìn A Đào.

      Lục Thành quay đầu lại nhìn, cười : "Hôm nay nhà các muội cấy mạ sao? là khéo, buổi chiều nhà chúng ta cũng thế."

      A Đào kinh ngạc : "Nhà chúng ta hôm nay cũng cấy mạ sao?"

      Nhị ca sớm thúc giục trồng trọt nhưng đại ca liên tục chịu, chờ chút.

      Lục Thành sợ muội muội lỡ miệng ra, cố tình : "Để A Đào kéo trục lăn."

      A Đào muốn làm việc, lại càng muốn làm việc tốn sức như vậy, nho thầm, nằm chết dí giường đệm .

      Ngưng Hương buồn cười.

      Đến đầu thôn Liễu Khê, Ngưng Hương cẩn thận đem A Nam ngủ say đưa vào bên trong lòng của A Đào, kiểm tra chắc chắn tiểu tử này tỉnh lại rồi mới xuống xe.

      "Lục đại ca, chúng tôi trước, huynh nên đánh xe chậm chút." đến trước xe, Ngưng Hương giọng , trong lúc chuyện nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía A Nam.

      Lục Thành nhân cơ hội nhìn nàng nhiều hơn, "Được, nhanh về nhà ăn cơm ."

      Ngưng Hương gật đầu, cùng đệ đệ và muội muội thong thả theo phía sau xe lừa, rẽ ngoặt ở giữa, về phía thôn bắc.

      Lục Thành áng chừng quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh các nàng sau cùng, cười cười, lần này cảm thấy mất mác nữa.

      Ra khỏi thôn Liễu Khê, đường gần đến thôn Đông Lâm, lúc ngang ngã ba đường nối liền hai thôn, lại nghĩ đến xế chiều có thể"ngẫu nhiên gặp" nàng lần nữa, trong lòng Lục Thành tràn đầy mong đợi.

      Tác giả tâm : Like và comt nào, hãy nể tình Ngưng Hương nhà chúng ta vừa mới bị dê xồm, à cẩu xồm dòm ngó!
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, Thanhha51 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :