1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ra BCH thích cả 2. thích. nhưng ms chỉ dừng ở đó thôi. hừ.. mà đến thích ta thích cả trăm ng ý chứ. ta khinh...
      thanks nàng edit nhiều nhaaa

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 21

      Edit:Trâm Trâm

      Lưng bàn chân của Ngương Hương bị đỏ mảng, mắt cá chân cũng có mấy chấm hồng

      "Ai làm hại?"

      Bùi Cảnh Hàn từ từ đứng lên, trong mắt phượng đầy trầm, ngoài miệng hỏi Ngưng Hương nhưng ánh mắt lại giống như giết người nhìn chằm chằm vào nương của Liên Hoa

      Nha hoàn bên cạnh thay đổi thường xuyên, tất cả đều bởi vì tranh giành tình nhân, tranh giành giữa những nữ nhân với nhau từ thủ đoạn, đoán được, nhưng Ngưng Hương làm việc từ trước đến nay đều rất cẩn thận ổn thỏa, sao khi đến bên này liền xảy ra chuyện?

      Nương của Liên Hoa bị nhìn như vậy hai chân run rẩy, quỳ bịch xuống đất chỉ còn chưa thề với trời , "Thế tử tha mạng, việc này đều tại nô tỳ! Nô tỳ vốn nên pha nước cho ấm trước rồi mới giao cho Ngưng Hương nương, nhưng nương hiền hòa, muốn đích thân làm, nô tỳ liền lười biếng có quản, để mặc nương ấy muốn làm gì làm nghĩ tới liền xảy ra chuyện may..."

      Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía Ngưng Hương chứng thực.

      Ngưng Hương quét mắt nhìn mẹ của Liên Hoa vòng, bà ta dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng dường như xem nàng trở thành cây cỏ cứu mạng. Nàng thu hồi ánh mắt nhìn bà ta : "Là em cẩn thận lấy chậu nước mà lại làm lật, có liên quan gì tới bà ấy, thế tử đừng trách tội bà ấy."

      Bởi vì dưới chân đau như như có lửa đốt, nên thanh nàng vô cùng suy yếu, nghe được mà làm người ta đau lòng.

      Tố Nguyệt ngồi xổm bên người nàng, cũng tin mấy lời này, mới muốn mở miệng làm chủ thay nương ngốc này, bị Ngưng Hương dùng ánh mắt ngăn lại.

      Nếu như hai chân chỉ bị chút vết thương , dưỡng vài ngày có thể khỏi, Ngưng Hương thực muốn làm lớn chuyện, đối với người cả đời gặp được bao nhiêu lần, Ngưng Hương cảm thấy cần thiết bởi vì mình mà cả nhà Liên Hoa phải bị Bùi Cảnh Hàn xử phạt. Tin tưởng trải qua trận kinh hách đêm nay, sau này Liên Hoa biết điều hơn.

      Bùi Cảnh Hàn xem xem nàng, đột nhiên khom lưng đem nàng bế lên ra ngoài,vẻ mặt trầm phân phó Trường Thuận bên cạnh "Đem Liên Hoa cùng mẹ của ả ta giam vào hai phòng giam phân biệt trong chốc lát ta tự mình đến thẩm vấn."

      biết Ngưng Hương mềm lòng thiện lương, nhưng ai cũng đừng hòng lừa gạt , chân Ngưng Hương tốt nhất đừng có mệnh hệ gì, nếu muốn người hại nàng cũng phải cảm nhận đựơc đau đớn giống như nàng chịu, Mẹ của Liên Hoa sắc mặt trắng bệch, vừa quỳ vừa đuổi theo hướng Bùi Cảnh Hàn , lại bị Trường Thuận hất chân ngăn cản lại.

      Tố Nguyệt lạnh lùng nhìn mẹ của Liên Hoa cái, nhặt tất của Ngưng Hương còn bốc hơi nóng lên, bước nhanh đuổi theo hai chủ tớ ở phía trước, theo Bùi Cảnh Hàn bên cạnh Ngưng Hương hỏi "Sao rồi, bây giờ còn đau ?"

      Ngưng Hương đau, nhưng nàng lại sốt ruột, sợ Tố Nguyệt bởi vì Bùi Cảnh Hàn ôm nàng lại giận nàng, ngờ vừa ngẩng đầu,nàng nhìn thấy trong mắt Tố Nguyệt chỉ có lo lắng, quan tâm. Vết đau đớn chân giống như đựơc hóa giải vài phần, Ngưng Hương hướng về Tố Nguyệt lắc lắc đầu, lại thấp giọng cầu xin Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử, em đỡ nhiều rồi, có thể tự mình ..."

      "Câm miệng." Bùi Cảnh Hàn chút lưu tình cắt lời của nàng.

      Sắc mặt Ngưng Hương tái nhợt, lần nữa nhìn về phía Tố Nguyệt.

      Tố Nguyệt nhìn nàng cười khổ, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng đừng nhắc lại.

      Ngưng Hương chỉ đành cắn môi, cố nén toàn thân được tự nhiên.

      Bùi Cảnh Hàn đem Ngưng Hương ôm đến phòng của nàng cùng Tố Nguyệt, lệnh cho Tố Nguyệt bên ngoài chờ lang trung, tự mình bưng chậu nước lạnh đến cho Ngưng Hương ngâm chân. Nhìn chân nàng ngâm trong nước dường như sưng phù lên, kẽ chân hơi xòe, Bùi Cảnh Hàn giương mắt, nhìn chằm chằm nàng hỏi: " với ta, rốt cuộc sao em lại bị như thế này, nếu em , lát nữa ta từ chỗ mẹ con Liên Hoa chỗ kia hỏi ra, đừng trách ta phạt lưu tình."

      Ngưng Hương biết thủ đoạn của , mím môi, lên tiếng xin giùm cho Liên Hoa: "Thế tử, nàng phải cố ý..."

      Bùi Cảnh Hàn hừ lạnh tiếng kết thúc cuộc chuyện, mặt lạnh lùng đứng sang bên, nhìn chằm chằm chân nàng biết suy nghĩ gì.

      Ngưng Hương nhìn thấy đôi chân của mình đỏ đến mức có chút dọa người, suy đoán khẳng định có nghĩ chuyện xấu, liền chịu đựng động.

      Trầm mặc khoảng hai khắc sau, cha của Liên Hoa dẫn lang trung tốt nhất trấn đến đây. Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy người lang trung râu ria màu trắng phao này, sắc mặt có chút hòa hoãn, cha của Liên Hoa còn muốn theo Trương quản vào nhưng bị ánh mắt sắt như đao của Bùi Cảnh Hàn đuổi ra ngoài. Chân của Ngưng Hương có thể tùy tiện để người nam nhân nào cũng có thể xem sao?

      Trong phòng, Lưu lang trung cẩn thận hỏi thăm tình hình bị thương của Ngưng Hương lại nhàng đè lên chân nàng rất nhanh liền đứng lên cùng Bùi Cảnh Hàn: "Thế tử, thương thế của Ngưng Hương nương may mà xử lý kịp thời, theo lão phu thấy, phải nổi bóng, cần dùng thuốc, dưỡng thương năm sáu ngày là khỏi hẳn."

      "Trong tay ngươi có thuốc trị phỏng?" Bùi Cảnh Hàn nhíu mày hỏi.

      Lưu lang trung lúng túng cười làm lành, "Có có có, cao chuyên trị phỏng mát lạnh, Ngưng Hương nương mỗi đêm bôi lên vết thương của nàng lần trước khi ngủ, ba ngày liền có thể cử động tự nhiên." hổ là thế tử, đúng là có tiền, ràng cần dùng thuốc trị thương nhưng nhất định dùng tiền trị, tiểu nha hoàn này là gặp được chủ nhân biết thương hạ nhân.

      xong Lưu lang trung tới chuẩn bị lấy hộp cao mát lạnh ra.

      Bùi Cảnh Hàn hướng về Tố Nguyệt nháy mắt, "Em giúp Ngưng Hương bôi thuốc."

      Tố Nguyệt gật gật đầu, tiếp nhận thuốc mỡ từ trong tay Lưu lang trung

      Bùi Cảnh Hàn dẫn Lưu lang trung ra ngoài.

      Ngưng Hương thấy ra khỏi cửa phòng, giọng với Tố Nguyệt: "Thế tử có thể xử phạt Liên Hoa hay ?"

      "Phạt cũng là nàng ta tự tìm lấy." Tố Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn Ngưng Hương cái, "Có rãnh quan tâm chính mình , lần này là chính muội bị thương đó, muội có nghĩ tới chân lưu sẹo hay , thậm chí có thể đựơc nữa làm sao bây giờ? vậy muội còn quan tâm giùm cho người khác. Nhấc chân lên, dể tỷ lau khô trước."

      Bôi thuốc quan trọng hơn, Ngưng Hương ngoan ngoãn giơ chân lên.

      Việc có thể làm nàng đều làm, Bùi Cảnh Hàn muốn phạt Liên Hoa, nàng cũng thể thay đổi được gì.

      "Để muội tự lau " Hai chân còn đau như vừa rồi, nơi bị thương lại là chân, Ngưng Hương muốn làm phiền Tố Nguyệt.

      "Muội ngồi đàng hoàng đó cho tỷ." Tố Nguyệt chụp bắp chân nàng lại, Ngưng Hương đành ngậm miệng lại, nàng ngồi vào ghế đẩu, dè dặt giúp Ngưng Hương lau chân, lau cực kì nghiêm túc, nàng nghiêng đầu nhìn coi, "Ở đây có đau hay ?"

      Ngưng Hương lắc lắc đầu, "Lưng bàn chân vô cùng đau đớn, mấy nơi khác đau ít thôi."

      Đau ít cũng là đau, Tố Nguyệt giúp nàng thoa xong lưng bàn chân, ý bảo nàng giơ chân lên, muốn xức thuốc cao lên bàn chân nàng. Ngưng Hương thẹn thùng, Tố Nguyệt liền nắm lấy mắt cá chân cho nàng lộn xộn, ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh hướng lòng bàn chân nàng xoa xoa. Ngưng Hương có chút đau còn có chút nhột ngạt, vừa mới bắt đầu có thể nhịn, nhưng đến giữa lòng bàn chân nàng nhột đến chịu nổi nữa, bật cười thu chân co trở về. "Tố Nguyệt..."

      Tố Nguyệt ngẩng đầu, muốn bảo nàng đàng hoàng chút, thấy Bùi Cảnh Hàn chẳng biết trở lại từ lúc nào, đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười nhìn các nàng.

      Ngưng Hương theo ánh mắt Tố Nguyệt nhìn qua, lúc này nàng thu hồi nụ cười, nhanh chóng đem chân từ trong tay Tố Nguyệt thu về để xuống ống quần che lấp.

      "Về sau nếu có người lại bắt nạt em, cho phép em giấu giếm giúp bọn họ." Bùi Cảnh Hàn cách bá đạo cho phép nàng từ chối, nhìn quanh phòng, chỉ thấy trụi lủi có tấm ván gỗ, ghế, quyết định đứng cùng hai nha hoàn chuyện, đôi mắt phượng nhìn xem Ngưng Hương, "Các em đều là người của ta, ai khi dễ các em, chính là đem ta để vào mắt."

      câu hai nghĩa, Ngưng Hương chỉ làm như nghe hiểu, cúi đầu xuống.

      Tố Nguyệt cũng có trả lời, lau lau thuốc mỡ còn dính ngón tay yên lặng đem cái hộp thuốc mỡ đậy kín.

      Sắc trời tối, Bùi Cảnh Hàn nhìn ngoài cửa sổ chút, rồi nhìn lại hai nha hoàn, thấy cả hai hiển nhiên là có tâm , tiếc nuối : "Vốn định mang hai em cùng ta tản bộ trong núi, nhưng tại Ngưng Hương đường được. Tố Nguyệt, hai ngày nay em chăm sóc Ngưng Hương, buổi tối cũng ở cùng nàng, đừng để cho nàng xuống đất loạn, ta tự mình vào núi."

      "Vậy thế tử cẩn thận chút." Thấy ra ngoài, Tố Nguyệt đứng dậy .

      Bùi Cảnh Hàn ừ tiếng, lúc trước khi ra cửa thuận miệng dặn dò nàng: "Ngày mai, hai người môi giới mang người đến đây, em chọn lựa vài người thành , mua để trông chừng tòa nhà này."

      Tố Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngưng Hương.

      Ngưng Hương cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn qua Bùi Cảnh Hàn : "Thế tử..."

      Bùi Cảnh Hàn đưa tay ngăn cản lời chưa hết của nàng, "Ta rồi, ta làm chủ cho các em."

      Liên Hoa tâm tư hẹp, cha mẹ của nàng ta lại biết dạy con, người như vậy vốn cũng xứng hầu hạ .

      Dặn dò hai nha hoàn ngủ sớm chút, Bùi Cảnh Hàn mình trở về thượng phòng.

      Ngưng Hương Tố Nguyệt đối mặt nhìn nhau, hôm sau quả nhiên nghe người mang tin tức cả nhà Liên Hoa bị môi giới bán. Ngưng Hương biết được, tâm tình phức tạp dưỡng thương, Tố Nguyệt lại có nghĩ nhiều, chọn vài nô bộc nhìn có vẻ thành , biết bổn phận phân công đến các nơi trong biệt viện.

      Trong biệt viện bình tĩnh như thường, bên ngoài lại đồn đại ầm ĩ.

      Lúc trước cả nhà Liên Hoa ỷ vào chủ nhân của mình là thế tử của phủ Trấn Viễn Hầu, thường diễu võ dương oai trước mặt láng giềng trái phải, bày ra dáng vẻ tài trí hơn người, nay bọn họ bị bán, những láng giềng từng bị Trương gia coi thường, rối rít nhìn có chút hả hê, gặp ai cũng kéo lại bàn tán, chuyện say sưa

      Lưu Tiên trấn cũng khá lớn, nên tin tức này trải qua biết bao nhiêu người, sau đó truyền tới trong tai Lục Thành là ba ngày sau .

      Lúc này Ngưng Hương theo Bùi Cảnh Hàn trở về phủ thành.

      Lục Thành đứng ở ngoài cửa viện Bùi gia, nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài. Liên Hoa là vì ám toán đại nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn nên mới bị bán, trong lòng bất ổn, đành tới y quán của Lưu lang trung hỏi thăm chuyện Bùi gia.

      "Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?" Lưu lang trung người già nhưng đầu óc già, hồ nghi đánh giá Lục Thành phen.

      Lục Thành rầu rĩ : " dối gạt ngài, ta cùng với Trương gia có chút ít giao tình, ta muốn đến Hầu phủ van xin giùm cho bọn họ. Nghe bọn họ đắc tội chính là nha hoàn có đôi mắt hồ ly bên cạnh thế tử, đặc biệt đến tìm ngài để hỏi thăm, tránh cho sau khi qua đó lại tìm nhầm người"

      Lưu lang trung vuốt vuốt hàm râu, híp mắt nhìn mặt người trẻ tuổi, gật gật đầu : "Hoạn nạn gặp chân tình, ta thấy tiểu tử ngươi rất trọng tình nghĩa, nhưng ngươi nghe nhầm rồi. Trương gia bắt nạt chính là nha hoàn khác tên Hương gì đó, đem đôi chân của tiểu nương đó phỏng đến đỏ ửng, nhìn đáng thương lắm, nếu ta là thế tử ta cũng tức giận, cho nên việc này ngươi đừng xen vào, Trương gia tự làm tự chịu, chỉ có thể trách chính bọn họ."

      là nàng xảy ra chuyện!

      Cả người Lục Thành ướt đẫm mồ hôi, giả bộ chấn động thất kinh hỏi: "Chân nàng ấy chẳng lẽ trị hết sao?"

      "Vậy có, chỉ bị thương chút thôi,nhưng sao chắc giờ tốt hơn" Lưu lang trung thuận miệng , thấy có người tới bốc thuốc, ông hướng về phía Lục Thành khoát khoát tay, tự chào hỏi khách khứa.

      Trái tim của Lục Thành tựa như bay vòng lên trời, đến đây mới vững vàng rơi xuống.

      Có thể tưởng tượng được nàng cảnh nàng chịu khổ, Lục Thành lại đau lòng thể kiềm nén.

      Chạng vạng về nhà, Lục Thành bưng nước ấm tới mép giường trước cái ghế đẩu, thấm ướt cái khăn giúp A Nam lau mặt. Bây giờ là thời điểm tập của tiểu tử này, ban ngày ở trong sân đỡ tường quanh bốn phía, yên còn có thể té ngã, bàn tay bé chạm đất sờ cả tay chân đều đặc biệt bẩn.

      A Nam ngáp cái mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm ở giường, mở to cặp mắt đen, tròng mắt lấp lánh nhìn phụ thân lau người cho mình.

      Lau xong tay, Lục Thành tiếp tục giúp con lau chân, A Nam giơ đôi chân trắng trẻo mập mạp của mình tặng cho phụ thân cước, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh nàng xuống xe ngựa lúc giẫm đôi chân mang giầy thêu ở ghế gỗ. Đôi chân đó rất , hơn cả bàn tay của .

      Nghĩ tới chân người , đôi chân béo của A Nam trong tay tựa hồ cũng trở thành chân người .

      Nhìn chằm chằm vào đôi chân béo núc ních này, nhớ đến chuyện nàng bị người ta làm bỏng chân, ma xui quỷ khiến Lục Thành cúi đầu, hôn lên lưng bàn chân, ánh mắt ôn nhu.

      A Nam vẫn nhìn chằm chằm vào phụ thân, chưa từng gặp phụ thân thích chân của mình như vậy nha, tiểu tử đặc biệt hiếu thuận đem chân khác cũng giơ lên, toét miệng cười hướng đến gần mặt phụ thân.

      Hương vị nhàn nhạt thổi qua, Lục Thành hoàn hồn, nhìn xem bàn chân thúi của thằng nhóc vẫn chưa được lau, nhu tình trong mắt còn sót lại chút gì.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n48 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ôi bàn chân thốiiiiiiiiiiiiiiiii

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 22
      Edit: Trâm Trâm

      Cưới tháng ba, trong quân doanh có trận luyện diễn tập quân binh, Bùi Chính lệnh cho Bùi Cảnh Hàn ở quân doanh trụ lại mấy ngày, tự mình nhìn xem xét những tướng sĩ kia.

      Ngưng Hương cực kì mừng rỡ đưa Bùi Cảnh Hàn , đương nhiên mặt cũng biểu ra ngoài.

      Chủ nhân cần hầu hạ ra cửa, nàng cùng Tố Nguyệt lập tức nhàn hạ hẳn lên, Tố Nguyệt thích chơi đùa với các nha hoàn, Ngưng Hương liền ngồi ở trong bóng cây mai xem các nàng bên đá quả cầu bên tán gẫu. Ngày hôm đó nghe được tiểu nha hoàn đề cập muốn sắp đến sinh nhật nàng ấy, trong lòng Ngưng Hương chợt nhớ.

      Tháng này là A Nam sinh nhật tròn tuổi.

      Ngày mà đứa bé tròn tuổi đều là ngày rất quan trọng

      Lục Thành từng đề cập qua ở trước mặt nàng, còn hẹn cuối tháng đưa nàng về nhà, nàng tặng phần lễ mừng tuổi có chút thể nào nổi.

      Huống chi nàng cũng tâm muốn tặng quà cho A Nam, tiểu tử này đáng thương khả ái như vậy lại còn rất thích nàng.

      Vật đắt tiền quá Ngưng Hương mua nổi, trở lại phòng, Ngưng Hương mở tủ tích góp vải vóc rời rạc cạnh mình ra tìm cuối cùng chọn lấy mảnh vải màu đỏ thẫm làm bằng tơ lụa ở cạnh góc tủ, dự định tặng cho A Nam cái túi tiền. Tiểu hài tử đeo ở người, cần quá lớn, vừa vặn nàng có hai ngày rảnh rỗi, nếu chăm chỉ chừng hoàn thành trước khi Bùi Cảnh Hàn trở về.

      Chọn xong nguyên liệu, chuẩn bị sẵn kim chỉ, Ngưng Hương liền bắt tay vào thêu hầu bao.

      Bên ngoài Tố Nguyệt chơi mệt mỏi, khi bước vào nhìn thấy nàng thêu đồ, vừa rót trà uống vừa hiếu kỳ : " thêu gì thế?"

      Ngưng Hương sớm tìm sẵn cái cớ, cũng ngẩng đầu lên mà : "Thêu cho A Mộc cái hà bao, lần trước sinh nhật của Thu Nhi muội có tặng nàng ấy chiếc khăn thêu, A Mộc nhìn thấy cũng đòi, trẻ con mà, thích nhất là đem đồ đẹp ra ngoài khoe.

      Sợ Tố Nguyệt cùng đường muội đều hiểu lầm nàng cùng Lục Thành, Ngưng Hương dứt khoát che giấu, muốn Tố Nguyệt biết có người tên Lục Thành.

      Tố Nguyệt quả nhiên hề nghĩ nhiều, ngồi ở bên cạnh xem nàng thêu. Lúc đó Ngưng Hương ngồi ở trước cửa sổ, ánh sáng của mùa xuân rực rỡ chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, làm toát lên vẻ mỹ lệ mềm mại dịu dàng. Khẽ cúi đầu nghiêm túc làm việc, gương mặt cực kì ôn nhu, thanh nhã xinh đẹp như bức họa.

      "Sau này Ngưng Hương gả , chắc chắn là người vợ tốt, người mẹ hiền." Tố Nguyệt bưng chén trà, giọng cảm khái .

      số người, từ định sẵn là ôn nhu hiền thục. Còn như nàng, chính là hồ ly tinh điển hình trong miệng người khác.

      Ngưng Hương nghe được hâm mộ dịu dàng bên trong câu của Tố Nguyệt nghiêng đầu liếc xéo nàng,

      "Tỷ lớn hơn muội tuổi, có muốn gả cũng là tỷ gả trước."

      Tố Nguyệt cười cười, lấy hạt dưa cắn ăn, thỉnh thoảng tách sẵn đút cho Ngưng Hương.

      Ngưng Hương thêu lúc lâu, liền cùng nàng bên ngoài dạo vòng, cho con mắt đỡ mõi.

      Hôm sau hai tỷ muội dạo ở vườn hoa của Lãnh Mai các trở lại, khiếp sợ bắt gặp Bùi Cảnh Hàn từ phòng bên hai người ra, mặc thân trường bào màu trắng thêu hoa văn lá trúc cổ tròn, tuấn nhã đoan chính. gặp các nàng, Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, cười mắng: "Lại nơi nào lười nhác? Ta ở nhà, các em hưởng phúc phải ?"

      Bởi vì nhớ các nàng, nên cố ý trở lại trước ngày, lặng lẽ tìm đến phòng riêng muốn cho các nàng niềm vui bất ngờ, ai ngờ lại chụp hụt?

      "Thế tử phải ngày mai trở lại sao?" Tố Nguyệt để ý đùa, kinh ngạc hỏi.

      "Chuyện làm xong rồi, nên trở về sớm." Bùi Cảnh Hàn vừa vừa tới bên cạnh duỗi tay giấu ở phía ra, mang theo vật đưa tới trước mặt Tố Nguyệt, " đường nhặt được vật , cho em nè."

      Tố Nguyệt tò mò nhìn sang, thấy Bùi Cảnh Hàn cầm lấy chính là hà bao, liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn Ngưng Hương : "Người mất của chắc ở chỗ này, em dám nhận đâu."

      Ngưng Hương mặt đỏ rần, vội vã cầu xin Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử, đó là của em may cho đệ đệ ." Nàng vừa mới thêu xong hà bao, để ở bàn liền cùng Tố Nguyệt ra ngoài, nghĩ tới bị Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy, còn lấy ra trêu ghẹo nàng.

      Bùi Cảnh Hàn lệnh cho Tố Nguyệt nhấc chiếc ghế dựa đến, chậm rãi đến dưới bóng cây, giơ hà bao lên tỉ mỉ xem xét kĩ càng, thấp giọng khen : "Ngưng Hương, tay nghề thêu thùa của em càng ngày càng tốt, lát nữa ta cho người đưa nguyên liệu đến, em thêu cho ta cái túi hương."

      là chủ nhân, phân phó nàng làm việc là đạo lý hiển nhiên, Ngưng Hương ngoan ngoãn đáp ứng, nhìn chằm chằm vào hà bao của mình hỏi , "Thế tử muốn thêu cái gì?"

      Bùi Cảnh Hàn đem hà bao trả lại cho nàng, Ngưng Hương đưa tay tới đón, lúc đó chợt nắm lấy bàn tay bé của nàng, trong mắt nhu tình tựa như nước, "Em muốn thêu gì cũng được, chỉ cần là em thêu ta đều thích."

      Lòng bàn tay ấm áp nhàng khoan khoái, Ngưng Hương lại có loại cảm giác sợ hãi như bị hổ đói ngậm, lập tức rút tay trở về.

      Bùi Cảnh Hàn cười buông lỏng tay nàng ra.

      Ngưng Hương mặc dù cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như sói đói của nhìn nàng.

      Mấy ngày kế tiếp, Ngưng Hương phát giác ánh mắt của Bùi Cảnh Hàn khi nhìn nàng càng ngày càng khoa trương, tựa như nàng là con mồi bị nuôi dưỡng ở trong lồng, mà chính là chủ nhân thèm ăn đến có kiên nhẫn đợi thêm nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt nàng xuống bụng.

      Cuối mùa xuân, bầu trời dường như sáng hơn nhưng đối Ngưng Hương mà , trở nên u ám lạ thường.

      Ngưng Hương mơ hồ cảm thấy, ngày mà nàng thêu túi thơm xong, chính là ngày Bùi Cảnh Hàn động thủ.

      Nàng hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, đời này có rất nhiều biến cố khác hẳn đời trước, Tố Nguyệt vẫn chưa bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng, nàng cũng bị Bùi Cảnh Hàn hôn qua, cho nên ngoại trừ vài chuyện quá ấn tượng khiến nàng khắc sâu, thí dụ như vào kiếp trước khi nào Bùi Cảnh Hàn hôm nàng, hôm nào sờ tay nàng, nhưng đối với Ngưng Hương tại có bất kỳ tác dụng cảnh tỉnh nào.

      Nàng chỉ có thể tin tưởng cảm giác của mình.

      Cho nên cái túi thơm này của Bùi Cảnh Hàn nàng thêu đặc biệt chậm, còn cố ý thêu hư.

      Đêm nay lại đến phiên Ngưng Hương gác đêm.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn xem tiểu nha hoàn giúp cởi áo nới dây lưng ngửi mùi hương thơm ngát thoang thoảng mái tóc của nàng, đột nhiên hỏi: "Thêu hà bao cho A Mộc, em thêu mấy ngày?" chuẩn bị sẵn phần lễ vật cho nàng lần nữa, chỉ còn chờ nàng đưa túi thơm tới đưa nàng, thuận tiện trộm hương chút, nàng chậm chạp vẫn chưa thêu xong, chờ đến nóng nảy.

      Ngưng Hương giật thót mình, căng thẳng liếc cái, rủ mắt xuống : "Vì là A Mộc nên em thêu tùy tiện thôi, hai ngày có thể xong rồi,nhưng thế tử phải mang ở người ra cửa gặp khách, em dám sơ suất, nên thêu rất tỉ mỉ. Thế tử cần dùng gấp sao?"

      Bùi Cảnh Hàn hiểu vì sao Ngưng Hương lại e ngại mình, cũng chịu nổi nhất là e dè cẩn trọng của nàng, giống như ở trong mắt nàng, phạt nàng bất cứ lúc nào.

      Nhìn hàng mi run rẩy vì căng thẳng của nàng, Bùi Cảnh Hàn đầy vẻ bất đắc dĩ: " cần quá phí tâm tư, ta thấy thêu như cái mà em thêu cho A Mộc là được. Như vậy , để tránh cho em lười biếng, ta cho em thời gian bốn ngày, đến ngày hai mươi chín tháng này mà em vẫn chưa thêu xong cuối tháng cũng đừng về nhà, khi nào thêu xong khi đó hãy về."

      Ngưng Hương cắn cắn môi.

      Bùi Cảnh Hàn thầm nở nụ cười, biết nàng rất muốn về nhà.

      Thêu xong liền thể về nhà, có cái này uy hiếp, Ngưng Hương cũng dám kéo dài thêm nữa.

      Mắt thấy ngày mai đến hạng chót nhất định phải giao túi thơm này, Ngưng Hương ở phòng bên thêu cố gắng hoàn thành cho xong bước cuối cùng Lý má má đột nhiên đến đây.

      Ngưng Hương nhìn thấy vẻ mặt của bà khác thường, vội vàng để đồ xuống nghênh đón, "Sao sắc mặt của ma ma kém như vậy?"

      Lý má má khoát khoát tay, có theo nàng vào trong, liền đứng ở cửa giải thích: "A Kim nhiễm phong hàn, ta xin phép với phu nhân nghỉ nửa tháng, phải ngay bây giờ, từ nay trở Ngưng Hương tự mình về nhà nhé, cần chờ ta."

      A Kim là đứa cháu nội mà Lý má má thương nhất. Ngưng Hương cũng thấp thỏm thôi, lúc đưa Lý má má rời ân cần hỏi thăm bệnh tình a Kim.

      Lý má má : "Cũng may là bệnh tình nặng, tịnh dưỡng thời gian khỏe thôi. Ngưng Hương a, xuân hè mát còn thu đông lạnh, chúng ta là người lớn sao, nhưng trẻ con thể để mặc xiêm y quá mỏng, về nhà ngươi cẩn thận dặn dò A Mộc, bình thường cho nó ăn nhiều tỏi, vị tỏi mặc dù khó ngửi, nhưng rất có ích cho sức khỏe, ít bị cảm vặt, người dân quê của chúng ta ít ai chú ý mấy vụ này lắm."

      Người già hiểu biết nhiều, Ngưng Hương vội vàng đáp ứng.

      Đưa Lý má má , Ngưng Hương đột nhiên có chút lo lắng cho đệ đệ, mặc dù nàng biết trước cuối năm đệ đệ cũng rất khỏe mạnh.

      Buổi tối lúc ăn cơm, thoáng nhìn trong thức ăn nấu chín có ít miếng tỏi xắt lát mỏng, Ngưng Hương từ từ ngừng chiếc đũa, bên tai lần nữa vang lên lời của Lý má má

      Vị tỏi khó ngửi...

      Nghĩ đến kế hoạch to gan của mình, ràng có thể chọc giận Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương vẫn thể kiềm được, vụng trộm nở nụ cười.

      Ngày kế Bùi Cảnh Hàn xuất phát đến quân doanh khá sớm, đến chạng vạng mới trở lại.

      đợi hỏi, Ngưng Hương liền ngoan ngoãn đem túi thơm đưa tới.

      Túi thơm có màu xanh ngọc, có thêu đãm mây ngũ sắc, so với túi thơm mà tú nương tỉ mỉ may cho Bùi Cảnh Hàn kém xa, nhưng đây là Ngưng Hương thêu, ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn đương nhiên đẹp hơn tú nương nhiều. Ngay trước mặt Ngưng Hương đem túi thơm thu đến bên người để vào trong ngực, Bùi Cảnh Hàn cách đầy thâm ý: "Thêu tệ, em muốn thưởng cái gì?"

      Ngưng Hương cúi đầu : "Phục vụ thế tử là thuộc bổn phận của em, thế tử cần thưởng cho em."

      Bùi Cảnh Hàn liền đoán được nàng như vậy, cười cười, ra hiệu cho nàng làm việc trước, chuẩn bị ban đêm trong phòng chỉ còn hai người lúc đó lại đưa cho nàng.

      Rất nhanh trời tối xuống.

      Ngưng Hương dùng cơm tối xong trở lại hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thay quần áo, thoát quần áo đến nửa đột nhiên đụng phải vật cưng cứng ở trong lòng .

      "Lấy ra." Bùi Cảnh Hàn cúi đầu xem nàng, lời như mê như say, như dỗ dành nỉ non.

      Ngưng Hương nghi ngờ nhìn , đem cái hộp dài mảnh lấy ra, nhìn chằm chằm vào nó, xoay người đến bên cạnh bàn.

      "Mở ra." Bùi Cảnh Hàn ngăn cản lại lời của nàng

      Ngưng Hương đoán được hơn phân nửa là lễ vật mà Bùi Cảnh Hàn muốn đưa nàng, trước khi sắp bắt nạt người khác, lần nào cũng làm như thế.

      Làm bộ như biết , Ngưng Hương lui về phía sau hai bước, lúc này mới từ từ mở cái hộp ra.

      làn vải lụa đen, có chiếc trâm bằng ngọc lẳng lặng nằm đó, đầu trâm có khắc hoa, nửa giống hoa mai lại vừa giống như hoa đào.

      "Nhận ra ?" Bùi Cảnh Hàn tới gần nàng thêm bước, thanh ôn nhu, mang tình ý che dấu, "Đây là ta lệnh cho thợ thủ công đặc biệt chế tạo theo hoa táo hồng, lần trước bẻ cành hoa tặng em, em bảo cần, lần này tặng em hoa bằng ngọc đính lên trâm, em cần lo khi thu hoạch thiếu quả."

      Lúc ở vườn trái cây nhìn ra nàng rất thích hoa táo hồng, chỉ là quá ngốc, cứ lo nghĩ đâu đâu.

      Trâm ngọc rất đẹp, hoa táo hồng cũng rất đẹp.

      Ngưng Hương lại chỉ muốn đem nó giấu chỗ ai nhìn thấy.

      Nam nhân từng bước tiến tới gần, Ngưng Hương cố nén cảm giác muốn lùi về , cúi đầu : "Thế tử, lễ vật này quá quý trọng, em thể nhận."

      Bước chân Bùi Cảnh Hàn ngừng lại, hàng mày đậm cau lại chặt, cuối cùng thối lui hai bước, khó có thể tin hỏi: "Em, ăn tỏi ?"

      Ngưng Hương mờ mịt ngẩng đầu, như chợt nhớ ra, liền tranh thủ để hộp trang sức lên bàn, né tránh vài bước mới đỏ mặt giải thích: "Thế tử, em, em phải cố ý, Lý má má cháu nội của bà ấy nhiễm phong hàn, bà ấy có ăn tỏi có tác dụng phòng ngừa, nên buổi tối lúc đến phòng bếp dặn dò em thấy mấy miếng tỏi thớt, nên em ăn thử..."

      Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng, vừa bực mình vừa buồn cười. Trước kia cũng biết nàng ngốc, hôm nay mới biết nàng đặc biệt ngốc, loại mê tín dân gian thế này cũng tin!

      Vốn nên lãng mạn như hoa dưới ánh trăng, lại bị mùi hôi của tỏi làm tan mất hứng thú.

      "Về sau được phép ăn nữa." Ngồi về giường, Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng thốt.

      Ngưng Hương sợ hãi liếc cái, ngoan ngoãn gật đầu bồi tội, "Em biết sai rồi."

      Bùi Cảnh Hàn chịu nổi bộ dạng như bị người ta ức hiếp thế này của nàng, trầm mặc lát, giọng hòa hoãn xuống: " bưng nước ."

      sợ đêm nay cần nàng hầu hạ, nàng hiểu lầm mình ghét bỏ nàng.

      Hiểu đêm nay có nguy hiểm, tâm tình của Ngưng Hương thoải mái lên, lập tức bưng cho chậu nước rửa chân.

      Nhưng nàng dám tiếp tục kích thích Bùi Cảnh Hàn, nên sau khi vào liên tục ngậm chặt miệng.

      Bùi Cảnh Hàn sợ nghe được mùi tỏi làm mất hứng từ trong đôi môi đỏ mê người của nàng, ảnh hưởng đến cảm giác hôn môi sau này nên cũng chuyện với nàng, chỉ để cho nàng thu thập thỏa đáng, trước khi chuẩn bị ngủ, chỉ cái bàn : "Tặng cho em đó, lấy ."

      Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của nam nhân chỉ có thể cầm lấy hộp trang sức, quyết định sau này lúc mình rời khỏi Hầu phủ trả lại cho .
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n38 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 23
      Edit: Hà

      Phủ Thái An, cửa thành bắc.

      A Đào ngáp cái, vén chiếc chăn người của cháu trai ra, dụi dụi đôi mắt ngồi dậy, "Đại ca, Từ tỷ tỷ vẫn chưa tới sao?"

      Lục Thành ôm nhi tử xuống xe vòng quanh xe lừa, mắt nhìn về phía cửa thành bắc, : " nhanh thôi."

      A Nam nghe hiểu phụ thân và gì, bé nằm ở vai phụ thân, mắt mở to tò mò nhìn chằm chằm những người xung quanh hai bên đường. Bé rất ít khi được phụ thân cho ra ngoài dạo, trong thôn cũng chỉ ở trong nhà chơi đùa cùng với và thúc thúc, rất ít khi được thấy nhiều người như vậy.

      A Đào hâm mộ nhìn cháu trai, bội phục còn như vậy mà chút cũng thấy mệt mỏi, mới nhìn về phía cửa thành Bắc lát mà tiểu nương bảy tuổi nhịn được mà than trách, "Từ tỷ tỷ sao lại đến muộn như vậy, còn đại ca nữa, vì sao nhất định phải tới đây sớm như vậy, lần trước cũng vậy, làm phiền tam thẩm phải dậy sớm nấu cơm cho chúng ta."

      Trước đây mỗi khi vào thành, bọn họ đều ở nhà tam thẩm chậm rãi ăn xong điểm tâm mới trở về.

      Lục Thành nhìn khuôn mặt nhắn ngây thơ đơn thuần của muội muội, khỏi cảm thấy may mắn muội muội còn tuổi, nếu như bây giờ lớn hơn vài tuổi, chỉ sợ là đứng đây mà đoán mò.

      còn muốn suy nghĩ xem làm cách nào có thể lừa gạt muội muội này, đột nhiên ánh mắt Lục Thành xác định mục tiêu, khẩn trương nhéo nhéo cái mông của nhi tử, "A Nam xem ai đến kìa."

      A Nam vừa nghe xong, cái đầu lập tức quay lại.

      Tiếc là có quá nhiều người cao thấp khác nhau, A Nam cũng chú ý tới người nào đặc biệt, đành nháy mắt mấy cái quay lại nghi hoặc nhìn phụ thân.

      Lục Thành chăm chú nhìn thân ảnh bị người đường che lấp ở cửa thành, trống ngực đập thình thình.

      Trước cửa thành, Ngưng Hương di chuyển rất chậm, bởi vì lần trước ra khỏi thành liền gặp ngay Lục Thành, cho nên lần này trước tiên nàng lưu ý nhìn các loại xe lừa bên trong cửa thành, chỉ có vài con lừa nhưng nhìn từng chút đều phải là xe của Lục gia. Đứng dưới cửa quét mắt vòng bên trong thành, xác định đúng là có ở đây, Ngưng Hương mới quay đầu bước ra khỏi thành.

      Vừa bước ra ngoài, nàng liền nhìn thấy phía xa xa có người nam nhân cao lớn rắn rỏi đứng bên cạnh xe lừa, trong ngực ôm bé trai nhìn về phía nàng.

      Nhìn thấy bộ dáng đáng của A Nam nhìn loạn bốn phía, Ngưng Hương khẽ cười, bước nhanh về phía xe lừa.

      Lục Thành bất động đứng tại chỗ, cố gắng kìm chế nỗi lo lắng và nhớ nhung của mình, ra vẻ tự nhiên mỉm cười với nàng.

      "Từ tỷ tỷ!" A Đào ngồi xổm xe lừa, chống tay tấm ván quay sang Ngưng Hương chào hỏi.

      A Nam lúc này mới cảm thấy tìm đúng người, bé nhìn chằm chằm Ngưng Hương càng ngày càng đến gần, tiểu tử này sớm quên chuyện xảy ra ở tháng trước mà dựa vào vai phụ thân, giống như lần đầu gặp mặt, sợ người lạ nhưng lại hiếu kỳ nhìn Ngưng Hương.

      Nhìn thấy tiểu tử này còn nhớ mình, Ngưng Hương cảm thấy có chút mất mát.

      Lục Thành nhận ra, ôm nhi tử về phía Ngưng Hương, cúi đầu chỉ cho , "Đây là Hương , lần trước A Nam còn đòi Hương dẫn con về nhà ăn cơm, A Nam quên rồi sao?"

      A Nam xác thực quên, bởi vì Ngưng Hương quen thuộc đến quá gần, tiểu tử này lại nghiêng đầu chui vào trong lòng phụ thân.

      Thấy con trai giống như ý mình, Lục Thành tức giận đến mức muốn đánh nó cái.

      Ngưng Hương chỉ cảm thấy mất mát chút, rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao A Nam cũng còn quá , hai người cũng chỉ ở chung với nhau nửa ngày. Đem bao đồ thả xe lừa, Ngưng Hương quay lại giơ tay về phía A Nam, ôn nhu cười : "Phụ thân phải đánh xe, A Nam để cho ôm được hay ?"

      Nàng cười cực kỳ dịu dàng, làm cho đôi mắt hạnh lại càng xinh đẹp, A Nam nhìn nàng có chút động tâm, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn phụ thân.

      Lục Thành nhìn thấy bộ dáng nhi tử còn do dự có nên để người đối diện ôm mình hay , còn nhớ tháng trước tiểu tử này liên tục gào khóc nhất định đòi bằng được Ngưng Hương ôm mình, là khiến tức giận đến buồn cười.

      " , Hương thích A Nam nhất." Lục Thành ra vẻ người cha hiền lành cổ vũ.

      A Nam nhìn sang Ngưng Hương lúc mới thử giơ tay thăm dò về phía Ngưng Hương.

      Ngưng Hương muốn đưa tay ôm bé, đột nhiên Lục Thành xoay người lại, nhìn nàng : "Nàng lên xe trước , ngồi vững rồi ta đưa A Nam cho nàng."

      Ngưng Hương dạ tiếng, xoay người lên xe .

      A Nam tưởng rằng người mới này muốn , mới vừa rồi vẻ mặt còn sợ người lạ, lúc này có chút sốt ruột, kêu a tiếng muốn đuổi theo.

      Lục Thành lập tức chuẩn bị nghĩ tới buổi trưa còn phải cùng nhi tử đại náo trận.

      "Từ tỷ tỷ ngồi ở đệm , ở đây ấm áp hơn." A Đào lanh lợi nhường chỗ của mình cho Ngưng Hương.

      Ngưng Hương cười với nàng, sau khi ổn định chỗ ngồi lấy bao hạt dẻ ra, "A Đào ăn hạt dẻ ."

      A Đào cười rồi cầm lấy bao giấy dầu đặt ở bên cạnh cầm lên, "Đại ca cũng mua cho muội rồi."

      Ngưng Hương liền đem bao hạt dẻ của mình thả xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

      A Nam thể chờ được mà giơ hai tay về phía nàng.

      Thấy tiểu tử này lần nữa lại nhanh chóng thích mình, Ngưng Hương cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vui vẻ ôm lấy bé, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười tự đáy lòng kia kia khiến Lục Thành hoảng hốt, nhi tử cũng đưa cho người ta, nhưng còn ngây ngốc đứng bên cạnh xe nhìn chằm chằm Ngưng Hương.

      Ngưng Hương vẫn cúi đầu đùa giỡn với A Nam nên chú ý, A Nam lại nhìn phụ thân , tiểu tử này thích nhất là xe lừa chạy, cũng biết phụ thân có thể làm cho xe lừa chuyển động, liền vươn ngón tay bé chỉ vào con lừa, cất tiếng non nớt sai khiến phụ thân, "Giá!"

      tiếng kêu vừa giòn lại vừa chuẩn, giống như cha mới là con lừa.

      Khuôn mặt của Lục Thành lập tức đen lại.

      Ngưng Hương cúi đầu nín cười, sợ Lục Thành lại dọa A Nam cho nên nàng ôm A Nam xoay qua bên cạnh, nhanh chóng sang chuyện khác, "A Nam ăn cơm chưa?"

      A Nam nhìn nàng ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt của bé giờ còn biết phụ thân là ai nữa.

      Lục Thành từ phía sau nhéo lỗ tai của nhi tử, sau đó mới thỏa mãn đánh xe .

      Con lừa tối qua ngủ no giấc, tại tinh thần vô cùng sảng khoái, rất nhanh xe lừa rời khỏi cổng thành náo nhiệt, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, xe lớn hai giọng tán gẫu, thanh ôn nhu hoặc trong trẻo càng làm nổi bật lên bầu khí thập phần yên tĩnh.

      Ngưng Hương lấy lễ vật do chính mình chuẩn bị ra, đưa đến trước mặt A Nam quơ quơ, "A Nam tuổi rồi, may cái hà bao cho A Nam, để A Nam đựng tiền lẻ nè."

      Từ lúc lấy ra hà bao A Nam nhìn chằm chằm vào tay nàng, lúc này lại nhìn thấy chiếc hà bao đỏ, rồi nhìn qua túi tiền đầy bụi bẩn của phụ thân, cậu né trợn to hai mắt, chút cũng biết đây là cái gì, bàn tay bé cầm lấy, cúi đầu sờ sờ hiếu kỳ.

      Lục Thành quay đầu nhìn thấy hà bao trong tay nhi tử, đôi mắt hoa đào nhanh chóng lên vẻ thèm thuồng rồi lập tức biến mất, ngoài miệng ra vẻ thẹn thùng với Ngưng Hương: "A Nam còn như vậy cần dùng đến hà bao, Từ nương lấy về cho A Mộc ."

      Ngưng Hương cười với : "A Mộc có rồi, Lục đại ca cần khách sáo, đây là ta dùng miếng vải còn dư lại để làm, cùng lắm chỉ là chút công sức may vá, cũng đáng mấy đồng tiền, để lại cho A Nam chơi ."

      "Tiền!"

      A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên , biết sao tay tiểu tử kia lại khéo như vậy, có thể mở được hà bao, bàn tay bé thò vào bên trong cầm lấy hai đồng tiền ra, đồng tiền này đặc biệt còn mới, dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng.

      A Nam cực kỳ hưng phấn, quay về phía phụ thân khoe khoang, "Tiền!"

      Lục Thành bất đắc dĩ nhìn Ngưng Hương, "Muội..."

      "Chỉ có hai văn tiền thôi mà, có thể khiến cho A Nam vui vẻ là được." Ngưng Hương sờ cái đầu của A Nam, cười dịu dàng chỉ cho bé: "Cái hà bao này chính là dùng để đựng tiền, nếu về sau có ai mừng tuổi cho A Nam A Nam bỏ vào trong bao này cất, nhớ nhé?"

      Vừa vừa đoạt lại hai đồng tiền bỏ vào trong hà bao, làm mẫu kéo chặt hai sợi dây thừng cho A Nam xem, sau đó treo vào cổ cho bé. Ngưng Hương cố ý chọn tấm vải đỏ để làm, A Nam mang rất đẹp, hà bao đỏ vừa đẹp mắt vừa vui vẻ, giống như những đứa trẻ nhà giàu mang khóa trường mệnh.

      " là đẹp!" Ngưng Hương cúi đầu, hôn lên mặt A Nam cái.

      A Nam cười khanh khách, bàn tay mập kéo hà bao lúc lúc , sau đó cúi đầu ngồi ở trong lòng Ngưng Hương, tiếp tục chơi đùa với hà bao, cởi túi lấy ra hai văn tiền, sau đó lại bỏ vào thắt nút lại, ở trong mắt người lớn hành động đó cực kì mất mặt, nhưng bé lại chơi đùa đến hăng say.

      A Đào đặc biệt cũng thích hà bao làm bằng tơ lụa, bèn lại gần dụ dỗ cháu trai, "A Nam đưa cho xem chút được ?"

      Nàng cũng phải là muốn chiếm lấy hà bao này, chỉ là muốn nhìn hình thêu mặt hà bao mà thôi.

      "!" A Nam lập tức lắc lắc thân thể bé chui vào trong lòng Ngưng Hương, che lại hà bao rồi nhào vào trong lòng Ngưng Hương.

      Thấy cháu trai hẹp hòi, A Đào tức giận chu môi, nhìn thấy cặp mông trắng mịn của cháu trai lộ ra khỏi chiếc yếm, nàng cố ý nhéo cái.

      A Nam thành thói quen bị nhóm phụ thân, cùng thúc thúc nựng nịu cái mông , cho nên chút cũng quan tâm, tiếp tục trốn tránh trong lòng chơi hà bao.

      người ngồi ở trong lòng nàng, người lại ngồi sát nàng, Lục Thành cảm thấy ghen tị, cảm thấy mình tốn bao tâm tư nhưng lại được lợi cho nhi tử và muội muội.

      Lưu luyến quay đầu lại, chợt thấy con đường bên trái có phụ nhân dắt bộ về phía bên này, vừa vừa nhìn xe lừa nhà mình, cảm thấy còn kịp đành phải chạy theo, ràng là muốn nhờ xe.

      Lục Thành suy nghĩ chút, quay đầu lại hỏi Ngưng Hương, "Từ nương, ta thấy bọn họ chắc là muốn nhờ xe, chúng ta chở họ đoạn có được ?"

      Ngưng Hương nghe vậy nhìn về phía trước, thấy hai mẹ con sốt ruột đứng ở bên đường, gật đầu : "Được."

      xong , đột nhiên có cảm giác đúng, mắt thấy Lục Thành quay lại, Ngưng Hương lúc này mới sực tỉnh.

      , đây là xe của , muốn chở ai chở cần gì phải hỏi ý kiến của nàng?

      Là sợ nàng muốn cùng người khác chen lấn xe sao?

      Trong lúc nàng vẫn khó hiểu Lục Thành ngừng xe, dừng ở khoảng cách bên đường nhìn phụ nhân : "Tẩu tử chậm chút, cần phải gấp gáp."

      Phụ nhân vui mừng quá đỗi, cảm kích trả lời: "Cám ơn ngươi, tiểu huynh đệ đúng là người tốt!"

      Lục Thành cười cười. Chẳng qua là tiện tay mà thôi, ra khỏi cửa nhìn thấy người khác gặp chuyện, có thể giúp cũng cố gắng giúp đỡ chút.

      Chờ cho hai mẹ con phụ nhân thở hồng hộc lên xe, Lục Thành mới tiếp tục đánh xe lừa.

      Nhìn phụ nhân này có lẽ cũng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng đẹp mắt, chỉ là có chút đen, sau khi lên xe sau thở hổn hển lát mới với Ngưng Hương: "Đệ muội mười lăm sao? Nhìn giống như là người sinh hài tử ."

      Bởi vì nhìn thấy Ngưng Hương ôm A Nam, cho nên nàng hiểu lầm Ngưng Hương với Lục Thành là hai vợ chồng.

      Mặt Ngưng Hương ửng đỏ, theo bản năng nhìn về phía trước.

      Bốn mắt nhìn nhau, mặt Lục Thành cũng có chút đỏ bừng. Thấy nàng tay chân luống cuống, giải thích cách tự nhiên: "Tẩu tử hiểu lầm rồi, Từ nương là hàng xóm thôn chúng ta, chúng ta chỉ là thuận đường về nhà, nàng ấy coi chừng con trai giúp ta."

      Phụ nhân nam nhân đánh xe tuấn lãng, lại nhìn nương xinh đẹp mặt đỏ bừng cúi đầu , trong lòng có chút đáng tiếc. Nam thanh nữ tú, chính là cặp xứng đôi, thế nhưng lại phải là người nhà.

      "Nương..." Bé bên cạnh đột nhiên kéo tay áo nàng.

      "Sao vậy?" Phụ nhân cúi đầu.

      mấp máy miệng, đôi mắt đen mong ngóng nhìn hai bao giấy dầu đặt ở bên cạnh Ngưng Hương, lại cúi đầu gọi nương.

      Vừa quay lại nhìn thấy bao thức ăn, phụ nhân cực kỳ lúng túng, muốn chuyện khác dời suy nghĩ của con .

      Ngưng Hương cười cái nhìn về phía bé , tay ôm A Nam, tay cầm bao giấy dầu đưa qua.

      A Nam đưa mắt nhìn theo cánh tay nàng, thấy nàng đưa bao hạt dẻ đưa về phía bé đen đen ở đối diện, tiểu tử nóng nảy, ôm tay Ngưng Hương, "!"

      Ngưng Hương sửng sốt.

      Hạt dẻ sắp đến miệng ăn bị người khác ngăn lại, bé vội vàng ngẩng đầu thúc giục mẫu thân, "Nương, con muốn ăn!"

      A Nam nhìn nàng, chợt ngẩng cao cái đầu , nhìn qua Ngưng Hương : "Nương, !"
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n42 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :