1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 141:
      Edit: Hà

      Ngắn ngủi nửa tháng, Ngưng Hương may xong cho A Nam, A Mộc mỗi người chiếc áo tay ngắn, hình thức giống nhau như đúc, hai đứa bé mặc xong đứng chung chỗ rất đáng . Nàng may cho A Đào chiếc váy, lại làm cho Lục Định cái áo mùa hè, y phục bọn may mất bao nhiêu sức, thời gian chủ yếu của nàng đều là thuê hoa văn cho áo Lục Định.

      Hoàng hôn lúc Lục Thành trở lại, Ngưng Hương đúng lúc may xong cái áo cho Lục Định, mới cắn đứt đầu sợi chỉ Lục Thành liền tiến vào.

      Ngưng Hương chột dạ cười, nàng đồng ý làm y phục cho , vậy mà kéo dài tới bây giờ mới bắt đầu may tới .

      Nếu nàng còn hùng hồn với mình, Lục Thành còn có thể ăn hiếp nàng, nhưng thấy nàng tự mình biết sai, Lục Thành tất nhiên vì loại chuyện nhặt này mà ầm ĩ với nàng, vừa cởi quần áo vừa hỏi nàng, "Bọn đâu rồi? Sang nhà nhị thẩm rồi sao?"

      Trước kia khi về nhà, dù cách xa cũng có thể nghe được giọng của A Nam, A Mộc líu ríu, có lẽ là tiểu hài tử đều thích cùng tiểu hài tử chơi, A Nam tại thích nhất chạy theo sau lưng A Mộc, trước đây cố ý ôm A Nam sang nhà lân cận hai chơi, vậy mà A Nam , chỉ thích cùng thúc thúc, chỗ. A Mộc lại có nhân duyên tốt, sau khi dời qua nhà bọn họ lại quen biết rất nhiều đồng bọcsn kha, sau đó mỗi lần A Mộc ra cửa, A Nam liền chủ động theo phía sau như cái đuôi .

      Thấy chuyện đến y phục, Ngưng Hương nhịn cười được, vừa thu dọn giỏ may vá vừa : "Tam đệ dẫn bọn chúng sang Bắc Hà thả ưng, hôm nay sao chàng lại về sớm như vậy?" về sớm hơn mọi bữa gần nửa canh giờ.

      "Ta cũng biết, hôm nay ta rất nhớ nàng cho nên sớm trở về."

      Lục Thành đem cái áo đầy mồ hôi ném tới ghế, cánh tay để trần đứng trước mép giường nhìn nàng.

      Tuy thành thân hơn tháng, nhưng Ngưng Hương vẫn có thói quen nhìn , nàng cúi đầu làm bộ kiểm tra cái áo mới, giọng buồn bực: "Vậy chàng lau người trước ."

      "Nàng giúp ta." Lục Thành cúi người kéo nàng đến, cúi đầu hôn lên tóc nàng, cố ý : "Ở vườn trái cây bận rộn ngày mệt mỏi, Hương Nhi hầu hạ ta chút ."

      " phải lúc này ở vườn trái cây bận rộn gì sao?" Ngưng Hương giọng nghi vấn, nghiêng đầu nhìn vách tường bên trái.

      "Đó là sợ nàng đau lòng nên tùy tiện vậy thôi, tưới nước cây ăn quả, mỗi gốc cây ta đều tự làm, tay mỏi lưng cũng mỏi, tin nàng nhìn lòng bàn tay ta ." Lục Thành vươn tay cho nàng xem.

      Ngưng Hương nhìn sang liền thấy lòng bàn tay đỏ rực, hẳn là lúc xách thùng nước để lai, vết đỏ đều tập trung ở giữa lòng bàn tay. Nàng đau lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, Lục Thành thấy vậy cũng đưa vai tới, ý bảo nàng nhìn đầu vai bị đòn gánh ép thành dấu vết.

      Qủa thực là mệt mỏi, nhưng làm nhiều thành thói quen, chỉ muốn nhìn nàng đau lòng, khi thấy cặp mắt hạnh xinh đẹp ân cần nhìn , toàn thân Lục Thành liền thoải mái.

      " sang tây phòng , đừng để phòng bên này bị ướt." Nam nhân của mình chịu khổ ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, nàng thân làm vợ chăm sóc là điều đương nhiên, vừa mới còn cảm thấy ngày giờ thành thân trôi qua quá ngắn, lúc này lại đau lòng, Ngưng Hương cảm thấy chuyện thân mật nhất hai vợ chồng cũng làm, nàng còn cái gì dám nhìn ?

      "Được, ta lấy nước."

      Thấy tức phụ dịu dàng, Lục Thành hôn lên khuôn mặt nàng, sau đó cứ mặc mỗi cái quần ra cửa, rất nhanh từ trong giếng múc ra hai thùng nước mang vào tây phòng.

      Ngưng Hương chờ đứng vững, nàng vén tay áo lên, trước tiên đổ ít nước trong chậu, sau đó dùng khăn nhúng nước, kết quả vừa quay người lại liền thấy Lục Thành chẳng biết cởi quần ném từ lúc nàp, đàng hoàng đĩnh đạc đứng ở đàng kia, mắt đào hoa nhìn chằm chằm nàng cười. Ngưng Hương nghĩ tới phải hầu hạ như vậy, mặt nàng nóng lên như sắp nổ tung, ném khăn cho muốn ra ngoài.

      Thiệt là, cho là còn như A Mộc hay A Nam sao?

      Ban ngày ban mặt chút cũng biết xấu hổ.

      "Hương Nhi..."

      Lục Thành chạy nhanh vài bước ngăn cản phía trước nàng, kéo nàng xoay người lần nữa, Lục Thành cười , trở tay đóng cửa, cầm lấy khăn ướt đến phía sau nàng, ôm nàng dụ dỗ : "Hương Nhi, ta ngày ngày nhìn nàng tắm rửa cho bọn hài tử như vậy, nàng biết ta thấy vậy ghen tị bao nhiêu, thơm quá, xem như hôm nay ta vất vả, thưởng ta lần được ?"

      Ngưng Hương nhắm mắt lại, môi đỏ mọng nhếch lên.

      Lục Thành từ từ đem người quay tới, kiên nhẫn dụ dỗ, sau cùng thấp giọng nhắc nhở: "Nhanh lên , đừng để bọn chúng trở lại."

      Lời này có tác dụng, Ngưng Hương cắn môi nghiêng đầu đoạt lấy khăn trong tay , bảo xoay qua chỗ khác.

      Lục Thành ngoan ngoãn lĩnh mệnh, lo lắng lúc nàng giơ tay lau vai bị mỏi, bèn ngồi xuống ghế.

      cần phải đối mặt với , Ngưng Hương khẩn trương nữa, nàng sờ đầu vai bị đòn gánh ép chặt tạo thành vết tích, cau mày : " tưới xong hết chưa?"

      Lục Thành ừ tiếng, "Ngày hôm qua tưới được hơn phân nửa, hôm nay đều tưới xong rồi, cho nên sớm trở về."

      Ngưng Hương nghe vậy lập tức tự trách, ngày hôm qua mệt mỏi như vậy, nàng chút cũng có phát , chỉ cảm thấy may mắn buổi tối cầu xin hoan hảo với nàng.

      "Buổi tối ta giúp chàng xoa bóp vai nhé." Trong lòng đau lòng, Ngưng Hương tự nhiên muốn đền bù tổn thất.

      Nhưng Lục Thành lại muốn tức phụ mệt mỏi, quay đầu lại nhìn nàng : " cần đâu, nàng giúp ta lau người, so với ấn xoa bóp vai đều thoải mái như nhau."

      nghiêng thân thể quá nhiều, Ngưng Hương cẩn thận thấy được, thẹn quá hoá giận, cưỡng chế ôm đầu kéo trở về.

      Lục Thành cúi đầu nhìn chút, mặt dày mày dạn giải thích: "Ta nghĩ lung tung, chính nó nghe lời."

      Ngưng Hương khinh thường cãi nhau với , lau xong sống lưng, nàng do dự lát, chậm chạp chuyển tới phía trước, mắt hạnh nhắm chặt lại.

      Lục Thành nhìn nàng, sờ tóc nàng, tự đáy lòng cảm khái : "Hương Nhi, trước khi chúng ta thành thân, ta ở vườn trái cây lúc nào cũng nhớ nàng muốn tìm nàng, sớm chút cưới nàng về nhà, như vậy ta mới có thể an tâm làm việc, nghĩ tới thành thân rồi, mình ta ở bên kia lại ngừng lo lắng, ước gì thời thời khắc khắc đều được ở cùng nàng."

      "Ta giúp chàng lau người rồi, chàng còn miệng lưỡi trơn tru với ta làm gì." Khăn có nước, Ngưng Hương vòng qua giặt khăn.

      Sau khi trở lại lại nhắm mắt.

      "Có phải lời trong lòng hay , nàng còn hơn so với ta." Lục Thành nhìn khuôn mặt như hoa hải đường của nàng .

      Ngưng Hương hừ tiếng, động tác lại càng dịu dàng hơn.

      "Đúng rồi, ngày mốt trấn có ca diễn, nàng hỏi mọi người bên Đại bá mẫu có muốn xem ? Muốn chúng ta cùng ." Nàng chần chừ dám lau xuống dưới, Lục Thành nuốt nước miếng, cố gắng che dấu mong đợi của mình, dùng chính phân tâm nàng.

      Ngưng Hương cũng muốn có cơ hội phân tâm, nàng nghe vậy liền ngồi xổm xuống, đỡ chân : "Quá xa, Đại bá phụ và Đại bá mẫu chắc chắn , đại ca bồi tẩu tử, hơn phân nửa cũng muốn tự mình ra cửa, Thu Nhi nhất định , nàng thích nhất xem náo nhiệt ."

      "Được, vậy ngày mai nàng ở nhà ở đêm , sáng ngày mốt ta sang đó đón mẹ con các nàng." Lục Thành cúi đầu .

      Ngưng Hương ngừng động tác lại, Lục Thành sao đột nhiên có lòng tốt như vậy ?

      Thấy nàng hoài nghi, Lục Thành nén được nữa, khom lưng ôm nàng lên bỏ xuống giường.

      "Lục Thành, bọn A Nam sắp về rồi!" Ngưng Hương vỗ ngăn lại .

      "Ta có chừng mực, nàng đừng sợ." Lục Thành nhanh tay kéo quần nàng ra, ôm hướng ra bên ngoài mép giường.

      Ngưng Hương biết mình khuyên được , nàng đành lắc đầu cò kè mặc cả, "Vậy tối ngày mốt ta cũng muốn ở bên kia."

      "Nàng ở đến cuối năm cũng được!"

      Bâng quơ giọng câu lừa gạt, Lục Thành ôm nàng cả người nhấn tới.

      ~


      Lục Thành quả biết đúng mực, cho nên tặng Ngưng Hương trận mưa rào , hết mưa rồi nhưng Ngưng Hương như hoa bị gió thổi mạnh quá, rơi rớt hỗn độn, chút gió thổi cũng khiến nàng run lên.


      "Ta gặp chuyện may, nàng thấy có phải hay ?"


      Đem tức phụ thả thả lại xuống giường, nhìn thấy bộ dáng này của nàng khiến người khác phải thương , Lục Thành vừa cười xấu xa vừa thoả mãn.


      Ngưng Hương tức giận liều lĩnh, nàng nhấc tay chân mềm oặt đưa lưng về phía mặc quần áo.


      Lục Thành nhìn bóng dáng nàng bật cười thành tiếng, sau đó lập tức tới trước thùng nước, đem khăn nhúng vào, lấy ra cũng thèm vắt mà trực tiếp lau sơ phía trước phía sau người chút. Chờ khi Ngưng Hương mặc xong quần áo, chải xong tóc, cũng vừa lúc lau người xong, nghe giọng của bọn từ cửa lớn truyền đến, lúc này mới buông tha cho ý nghĩ lại muốn trêu cợt nàng phen, lưu loát mặc y phục sạch , trước Ngưng Hương bước ra ngoài.


      "Phụ thân, ăn cá!" Nhìn thấy phụ thân, A Nam hưng phấn chạy về phía tam thúc, chỉ vào thùng cá trong tay tam thúc .


      "Bắt được cá?" Lục Thành kinh ngạc hỏi. Sông Bắc Hà quả có cá, nhưng cũng nhiều lắm, ba huynh đệ bọn họ từng mất hết sức lực cũng chỉ bắt được con cá bằng bàn tay.


      "Tướng quân bắt được!" A Mộc nhìn chú chim ưng muốn bay đến nóc nhà , khuôn mặt nhắn thượng tràn ngập hưng phấn.


      Lục Thành nghe vậy liền bước tới cúi đầu xem, chỉ thấy phía trong thùng nước có con cá béo mập dài gần thước bơi lội, đối với người vừa mới được ăn tức phụ no nê là quả thực chính là chuyện vui gấp bội, lập tức quay đầu lại gọi vào phía trong phòng: "Tam đệ bắt được con cá lớn, tối nay chúng ta chưng cá nhé?"


      Nếu có cá, tối nay chuẩn bị tự mình nấu cơm, để cho tức phụ nghỉ ngơi, nhưng mà trù nghệ của tốt, vì muốn lãng phí thứ tốt chỉ có thể đành để tức phụ vất vả.


      Ngưng Hương nhàng đồng ý, sau khi nàng sờ hai má cảm thấy còn nóng nữa, lúc này nàng mới chột dạ ra khỏi phòng.


      Lục Định và A Đào về nhà cũ rửa mặt, đến khi hai huynh muội trở lại, Ngưng Hương khôi phục thần sắc bình thường, xoay người rửa nồi.


      Trong viện, Lục Thành ngồi xổm làm cá, A Nam và A Mộc mỗi đứa bên đứng bên cạnh nhìn tựa như hai tiểu thị vệ. Tới khi mổ bụng cá, Lục Thành cố ý khẽ động cái, sau đó quan sát hai đứa . A Mộc sáu tuổi nhíu mày lại, bộ dáng có chút đành lòng, ngược lại là A Nam ba tuổi trừng đôi mắt đen lúng liếng nhìn, bộ dáng sợ trời sợ đất.


      Lục Thành buồn cười, cầm lấy con cá làm sạch nửa đến trước mặt A Nam , "Cá lớn muốn hôn A Nam!"


      A Nam sợ giết cá, nhưng lại sợ bị cá xấu hôn miệng, bé quay đầu liền chạy về phía phòng bếp, " cho hôn, cho cá hôn!"


      Ngưng Hương nghe tiếng bèn chạy ra ngoài xem, nhìn thấy tiểu tử béo tròn đáng vui vẻ chạy tới, nàng kìm lòng được bật cười. Ngẩng đầu nhìn người khởi xướng, chỉ thấy Lục Thành cũng nhìn nàng, hướng nàng quơ quơ con cá trong tay, tiếp tục cúi đầu mổ cá, khuôn mặt còn ra vẻ chuyên chú, Ngưng Hương nhìn chằm chằm lát, hiểu sao cơn tức mất hết.


      Bưã cơm chiều này do hai vợ chồng bọn họ cùng làm, nàng chưng cá, Lục Thành nấu cơm.


      Cũng biết là do trước khi dùng cơm mệt mỏi rồi, hay do đồ ăn ngon, mà Ngưng Hương phá lệ so với bình thường ăn nhiều thêm nửa chén cơm.


      "Ăn thêm nữa nhé?" Thấy tức phụ ăn uống ngon lành, Lục Thành cầm muôi xới cơm, cười hỏi.


      Ngưng Hương lắc đầu, để huynh đệ bọn họ ăn nhiều chút, nàng bưng chén lên đút cho A Nam vừa ăn vừa chơi.
      Yên Hoa, SiAm, Lazzy Le28 others thích bài này.

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 142:
      Edit: Hà

      "Tỷ phu, bọn A Phù tới sao?"

      Sáng sớm đầu hè trong sạch mát mẻ, Từ Thu Nhi ngồi xếp bằng bên cạnh Ngưng Hương, ôm đường đệ hỏi.

      "Nàng có chút thoải mái, hai tỷ muội đều ." Lục Thành quay đầu lại , nhìn Ngưng Hương thêm vài lần, đêm gặp, rất nhớ nàng.

      Tối qua Ngưng Hương cũng nhớ , khi ánh mắt hai vợ chồng đối diện nhau, tự nhiên có cỗ ngọt triền miên xuất .

      Từ Thu Nhi thấy vậy cười hắc hắc, trêu ghẹo Lục Thành: "Tỷ phu, tỷ tỷ muội đêm nay vẫn muốn ngủ ở thôn chúng ta có được ?"

      "Tỷ tỷ của muội muốn ở bao lâu ở, ta đều nghe nàng ." Lục Thành nịnh nọt nhìn tức phụ, giống như vẫn luôn nghe lời như vậy.

      lại khoe mẽ, Ngưng Hương muốn lắm miệng với , nàng trừng đường muội cái, muốn nàng lại bừa.

      Miệng Từ Thu Nhi chịu yên, cúi đầu trêu chọc A Nam trong lòng Ngưng Hương, "A Nam thích xem ca diễn sao?"

      A Nam cười gật đầu.

      Từ Thu Nhi buồn cười, nhanh chỉ vào cái mũi của bé, "Ngươi cũng biết cái gì gọi là ca diễn, gật đầu bậy chứ gì."

      "Lộn nhào!" A Nam nghe phụ thân qua, phục .

      Từ Thu Nhi liền hỏi bé ngoại trừ lộn nhào còn có cái gì, đường cười cười đến vườn trái cây.

      Buổi chiều mới bắt đầu ca diễn, Lục Thành dẫn Lục Định dò xét rạp hát chút, Ngưng Hương và Từ Thu Nhi mỗi người mang theo nhất cái giỏ, dùng cuốc ngồi xổm dưới gốc cây ăn quả cào cỏ ổ qua. Trong vườn trái cây được Lục Thành thu dọn rất sạch , có cỏ dại lớn, chỉ còn lại chút cỏ mọc cũng ảnh hưởng đến cây ăn quả sinh trưởng, đều là gia súc thích ăn, nàng cảo cả gốc mang về cho heo ăn, heo thích ăn nhất chính là cỏ ổ qua.

      Có ổ qua nở hoa rồi, cánh hoa vàng nhạt hoặc tuyết trắng, tầm thường nhưng lại đẹp mắt.

      Từ Thu Nhi hái đóa vàng nhạt , nàng làm bộ như có lá từ cây ăn quả rớt xuống đầu Ngưng Hương, tiện tay giúp Ngưng Hương lấy xuống thuận tiện đem đóa hoa vàng kia cài lên đầu đường tỷ. Ngưng Hương hoàn toàn biết gì, chỉ chuyên tâm cào cỏ, sau khi dưới thân cây lớn cuốc hết sạch , nàng liền đứng lên chuyển sang gốc cây phía trước, sợ A Nam nhìn thấy nàng lại tìm, nàng xa về phía trước mà di chuyển xung quanh lều.

      Cuốc được non nửa rổ, trong lều A Nam lớn tiếng gọi nương.

      Ngưng Hương cười cười, để cái cuốc xuống qua đó.

      A Nam chân đứng ở trong lều, A Đào và A Mộc đều muốn đưa tay muốn ôm A Nam lên, ai A Nam cũng cho ôm, chỉ muốn nương ôm, vừa nhìn thấy nương đến, tiểu tử cao hứng cười, "Nương ôm con!"

      "Sao lại ở trong lều chơi?" Ngưng Hương tò mò hỏi.

      "Đại tẩu, chúng ta muốn uống nước, nhưng lại A Nam để cho chúng ta mang giày." A Đào nhu thuận giải thích, bởi vì vóc dáng thấp cho nên nàng nhìn thấy đóa hoa vàng đầu tẩu tử, sau đó liền đưa giày đầu hổ của nam oa trong tay đưa cho tẩu tử.

      Ngưng Hương tươi cười, ý bảo A Nam ngồi xuống, cúi đầu mang giày cho bé.

      A Nam nhìn thấy hoa đầu nương, bé duỗi tay bé ra muốn sờ, nhưng lại sợ cẩn thận chạm vào làm rớt hoa của nương, bé liền toét miệng cười, "Nương đẹp."

      Tiểu tử đầu đuôi khen nàng, Ngưng Hương có chút kỳ quái, nàng giương mắt nhìn, lại nhìn ra điều gì khuôn mặt A Nam, cho nên nàng nghĩ nhiều, sau khi mang giày xong liền nhấc A Nam đứng lên.

      "Nương cũng ." A Nam dắt tay nương, muốn nương dẫn bé uống nước.

      Nam oa làm nũng ai có thể cự tuyệt được, Ngưng Hương sờ đầu , cất giọng hỏi đường muội, "Chúng ta uống nước, Thu Nhi có ?"

      "Muội khát, mọi người cứ ." Từ Thu Nhi ngẩng đầu lên , tiếp tục tìm cỏ ổ qua. Việc này thoải mái thú vị, cỏ chưa nở hoa đặt ở bên trái rổ, nở hoa rồi để bên kia, nhìn những bông hoa vàng nhạt hoặc tuyết trắng tụm quanh cùng chỗ, tâm tình Từ Thu Nhi liền trở nên tốt hơn.

      Tâm tình tốt cho nên giọng cũng nhàng dễ nghe, Nghiêm Kính vụng trộm từ phía vườn hạt dẻ vòng qua bên đây, vừa nghe giọng người thánh thót như chim hoàng oanh, tim đập nhanh hơn. trốn tránh chờ phía sau cây, chờ khi Ngưng Hương dẫn ba đứa bé xa, lúc này mới lặng lẽ về phía Từ Thu Nhi. Tiểu nương mặc chiếc váy trắng, ngồi xổm ở đàng kia hoạt động bốn phía như con thỏ đáng , trong miệng còn nhàng ngâm nga điệu hát, Nghiêm Kính nhìn thấy tâm cũng mềm mại hơn.

      Muốn mở miệng chuyện với nàng nhưng sợ nàng nhìn thấy lại tức giận, nhấc chân bỏ chạy.

      Nhưng thể chuyện với nàng, Nghiêm Kính càng muốn.

      Lúc chỉ còn cách nhau hai thân cây lớn, Nghiêm Kính ho khan khụ khụ. Nếu lên tiếng, chờ vụng trộm đến gần nàng lại lén lút có ý tốt.

      thanh ho khan kia ràng là của nam nhân, Từ Thu Nhi kinh ngạc quay đầu lại liền thấy Nghiêm Kính mặc áo xám đứng cách nàng xa, đỉnh đầu búi tóc chỉnh tề, khuôn mặt trắng hơn so với tỷ phu bị cành cây che lấp mơ hồ, nhưng cặp mắt tĩnh mịch lại ra toàn bộ, dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

      Từ Thu Nhi lập tức nghĩ tới thời điểm năm ngoái nhặt hạt dẻ bị cưỡng chế ôm vào trong ngực hôn.

      "Ta muốn chuyện với người, nếu ngươi tới tìm tỷ phu ta mời về hướng bắc." Lạnh lùng liếc cái, Từ Thu Nhi xoay người cúi đầu đào cỏ ổ qua, môi đỏ mọng nhếch, nàng tuy giận thành nhưng trong lòng lại có tia khác thường.

      thế nào, hai người đều thân thiết da thịt, nương như nàng có cách nào nhớ đến chuyện cũ. , điều kiện gia đình Nghiêm Kính khá tốt, vóc dáng cũng hình người dạng chó, lại còn quen biết tỷ phu, nếu chưa làm những chuyện bắt nạt nàng, hai người cũng chưa từng quen biết, khi đó trực tiếp tới nhà cầu hôn, Từ Thu Nhi chỉ nhìn cách đơn giản rất có khả năng đồng ý. Nhưng nàng hiểu tính cách Nghiêm Kính, người nhiều lại rất có quy củ, còn lúc nào cũng trêu cợt nàng, thích vậy mà sau khi hôn nàng lại có hành động gì khác.

      Bị người khác hôn, Từ Thu Nhi quả thực muốn Nghiêm Kính tới nhà cầu hôn, nàng sợ cha mẹ đồng ý, nhưng Nghiêm Kính quả thực tới, Từ Thu Nhi lại càng có cảm giác Nghiêm Kính chỉ muốn bắt nạt nàng, sau khi chiếm tiện nghi của nàng coi như xong. Coi như bị chó liếm, Từ Thu Nhi còn phải nín nhịn trong lòng, vất vả mới bớt giận, vậy mà lúc đường tỷ xuất giá lại gặp phải Nghiêm Kính, còn tỏ vẻ bộ dáng khiến người khác muốn đánh.

      Cho dù tâm Từ Thu Nhi cũng theo , huống chi nàng biết chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi.

      Nghiêm Kính cũng biết tâm của nàng, chỉ băn khoăn chuyện của . Trước khi Lục Thành lấy Ngưng Hương, mang lại niềm vui cho nàng, có hảo huynh đệ làm ví dụ, Nghiêm Kính theo bản năng cảm thấy muốn kết hôn với Từ Thu Nhi cũng cần phải dỗ được Từ Thu Nhi trước, đỡ cho việc chưa dỗ xong người lại cầu hôn bị cự tuyệt.

      Nhưng phải dỗ nàng thế nào đây?

      "Thu Nhi cuốc nhiều cỏ ổ qua vậy làm gì?" Nghiêm Kính thử thăm dò lên phía trước, thân mật kêu nhũ danh nàng, thấy trong giỏ xách bên cạnh Từ Thu Nhi cỏ dại được chia làm hai bên chỉnh tề, trong nội tâm liền động, nịnh nọt : "Bên chỗ ta có nhiều cỏ ổ qua nở hoa rồi, nàng có muốn qua đó xem chút ?"

      "Ngươi lập tức biến , còn đến gần bước nữa ta liền gọi tỷ phu."

      Từ Thu Nhi đột nhiên cầm cái cuốc trong tay đứng lên, trầm mặt đuổi người, dường như chỉ cần Nghiêm Kính lại dám dây dưa, nàng gặp cầm cái cuốc đánh .

      Bên trong mắt hạnh của nàng đều tỏ vẻ chán ghét , Nghiêm Kính lòng nhiệt huyết đều nguội lạnh, chỉ cảm thấy nàng hận như vậy là vì nụ hôn kia.

      Nghiêm Kính hối hận bản thân nhịn được, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ căm hận của tiểu nương nhìn mình như lưu manh, sỉ diện của đều mất hết.

      phải chỉ là nương dáng người đẹp mắt thôi sao? Nghiêm Kính lại phải dạng người dưa vẹo táo nứt, cần gì treo cổ ở thân cây?

      "Nhìn thấy người quen ta chỉ muốn tới lên tiếng chào hỏi, nàng cho rằng ta muốn làm gì nàng? Thực cho mình là tiên nữ sao, có cần ta vung nước tiểu để nàng biến hình ?" Căng thẳng trong mắt mất , Nghiêm Kính châm chọc đánh giá Từ Thu Nhi phen, thấy nàng tức giận đến run rẩy cả người, mặt mũi trắng bệch, cười cười huýt sáo, thèm đếm xỉa tới nàng nữa mà xoay người, nghênh ngang rời , giống như quả thực chỉ là đến hàn huyên vài câu.

      Khi vừa quay người , nước mắt Từ Thu Nhi liền rớt xuống.

      Nàng ngờ Nghiêm Kính là loại người này, vừa rồi nên ôm ảo tưởng, nàng còn mơ hồ mong đợi Nghiêm Kính có tia lòng thích nàng, như vậy nàng bị hôn cái ít nhiều gì cũng coi như có chút ý nghĩa, phải bị tay ăn chơi chiếm tiện nghi cách vô ích, nhưng chẳng mấy chốc Nghiêm Kính liền...

      Vô liêm sỉ!

      Cắn môi mắng câu, Từ Thu Nhi lại rớt hai hàng nước mắt bởi vì xấu hổ và giận dữ, sau đó nàng tiếp tục cào cỏ, mỗi cuốc, lưỡi dao đâm sâu vào trong đất, còn bộ dáng vui vẻ như vừa nãy.

      Nghiêm Kính bên kia cũng bước nhanh trở về vườn hạt dẻ, cũng có lều, vừa vào liền đâm đầu vào trong gối nằm, hai tay sải ra nắm thành quyền chặt.

      ràng muốn nịnh nọt nàng, hiểu tại sao chưa được hai câu lại càng đắc tội sâu hơn với nàng.

      Đến cùng phải làm thế nào để dỗ tiểu nương vui đây, vì sao tính tình của nàng thể ôn nhu như tức phụ Lục Thành? Nhìn bóng lưng ràng là con thỏ, thế nào quay người lại liền biến thành con nhím?

      Nghiêm Kính tức Từ Thu Nhi phối hợp, lại giận chính mình ngốc, lúc nào cũng chọc giận nàng.

      Trong vườn hạt dẻ trống trải, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng đập giường.

      Khoảng cách quá xa, Lục Thành nghe được, dẫn Lục Định dạo trong vườn trái cây, năm đó sư phụ dạy chăm sóc cây ăn quả thế nào, tại liền dạy đệ đệ y như vậy. Lục Thành nghĩ kỹ, tại đệ đệ tuổi còn , học được cách trồng cây ăn quả cũng coi như có bản lãnh, chờ sau này có năng lực tự xây được vườn trái cây của chính mình, hai huynh đệ cùng nhau làm. Lúc đầu vốn coi trọng nhị đệ hơn, nhưng ngờ tiểu tử kia lại có tâm lớn, chủ ý riêng của mình.

      Nghĩ đến nhị đệ rời nhà gần nửa tháng, trong lòng Lục Thành đột nhiên có chút cảm xúc .

      Nhiều năm như vậy đều chưa từng sống xa nhau, bỗng chốc gần nửa tháng thấy , Lục Thành rất nhớ đệ đệ, đừng thấy Lục Ngôn đầu óc , nhưng ở trong mắt Lục Thành, cho dù nhị đệ lớn lên còn cao hơn cũng vẫn là đệ đệ của mình.

      "Đệ muốn trồng cây ăn quả ?" Lúc dẫn người trở về, Lục Thành nghiêm túc hỏi tam đệ, " muốn học cứ cho ta biết, ta tam thúc trong thành xem chút, có việc gì thích hợp cho đệ làm hay ."

      So sánh với việc làm chưởng quỹ, trồng cây ăn quả vất vả hơn nhiều .

      "Đệ học cùng đại ca." Lục Định lập tức , mắt hoa đào quan sát cây ăn quả, càng nhìn càng thích, "Nhị ca miệng khéo, thích hợp giao tiếp với người khác, còn đệ chỉ thích tự mình sống, lười phải nhìn sắc mặt người khác."

      chưa từng làm chưởng quỹ, nhưng lúc vào cửa hàng mua đồ, chưởng quỹ khi thấy khách tới cửa phải đều trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón sao? Lục Định tự nhận có tính nhẫn nại như vậy, lần hai lần có thể, nhưng ngày nào cũng phải trái lương tâm ứng phó với đủ loại người, làm được.

      Lục Thành thở phào nhõm, chỉ sợ ngay cả đệ đệ này cũng lòng muốn vào thành ở.

      Hai huynh đệ sóng vai trở về lều.

      "Phụ thân, ăn cơm!" A Nam đói bụng, xa xa nhìn thấy phụ thân, trong vắt gọi.

      Trước hết Lục Thành thấy được đóa hoa vàng đầu thê tử, thấy nàng có việc gì vẫn ôm A Nam dụ dỗ, ánh mắt Lục Thành liền chuyển qua Từ Thu Nhi. Thấy tiểu nương giảo hoạt nháy mắt với mình, Lục Thành buồn cười, lại tường tận quan sát Ngưng Hương, phát tức phụ mang đóa hoa lại càng mặn mà hơn, liền nhắc nhở.

      Ôm A Nam vào trong ngực, Lục Thành sai sử Lục Định: "Đệ sang vườn hạt dẻ bên kia xem chút, hỏi Nghiêm Kính xem có muốn ăn cùng chúng ta hay ." chút cũng nhìn Từ Thu Nhi, giả bộ chê vào đâu được.

      Chỉ là đợi Lục Định đáp ứng, Từ Thu Nhi nghiêng đầu nhìn cây ăn quả : "Tỷ phu đừng mời , có người ngoài muội khó chịu."

      Lục Thành sửng sốt, sau khắc nhìn về phía Ngưng Hương hỏi thăm.

      Ngưng Hương cũng biết bí mật của đường muội, ngẫm lại Nghiêm Kính cùng Lục Thành tuy quen nhưng đối với đường muội mà lại là nam nhân xa lạ, nếu đường muội muốn, vậy nàng thương lượng cùng Lục Thành: "Hay chỉ chúng ta thôi, hôm khác chàng lại mời sau."

      Lục Thành đương nhiên nghe lời tức phụ, nhìn Từ Thu Nhi chút, đoán được Nghiêm Kính nhất định lại làm chuyện sai với nàng, lập tức đem huynh đệ tốt tự gieo gió gặt bão ném ra sau đầu, dẫn cả nhà lên trấn ăn cơm. Lo lắng Nghênh Tiên Cư lại gặp Bùi Cảnh Hàn lần nữa, Lục Thành cố ý để cả nhà ăn quán cơm có danh tiếng tốt, cũng tính toán với em vợ.

      Lúc bọn họ ngồi xuống quán cơm, Nghiêm Kính vẫn còn nằm sấp ở trong lều, sau khi cảm thấy đói bụng mới nâng đầu lên nhìn ra ngoài.

      Mặt trời đến chính giữa .

      Nghiêm Kính nhíu mày ngồi dậy, hôm qua hẹn Lục Thành buổi trưa cùng nhau ăn cơm, nhưng vừa cùng Từ Thu Nhi ầm ĩ trận...

      , Nghiêm Kính nhớ nàng, khó được gặp mặt mặt, cho dù nàng khó chịu, cũng muốn nhìn nàng.

      Chỉ là nếu , vừa rồi lại lời bậy bạ với nàng, bây giờ lại chủ động qua đó...

      Tình thế khó xử, Nghiêm Kính muốn đánh mình hai quyền, khi đó đôi co với nàng là tốt rồi, ít nhất được ăn bữa cơm cũng cần rối rắm như vậy.

      Trong lòng phiền muộn, bụng lại tiếp tục kêu gào, Nghiêm Kính xoa bụng, đột nhiên nghĩ tới chủ ý.

      làm bộ ngẫu nhiên gặp được sao? Lát nữa Lục Thành đến gọi , , để Từ Thu Nhi hiểu có lòng dạ lôi kéo làm quen, sau đó chờ bọn Lục Thành xuất phát, lại lặng lẽ đuổi theo. Quán cơm Lục Thành có thể tới mấy quán, lần lượt tìm cũng tốn bao nhiêu công sức, đến lúc đó Lục Thành khách khí mời ngồi cùng bàn...

      Càng nghĩ càng mừng, ngực Nghiêm Kính thư thái ít, ngửa mặt nằm ở trong lều, còn bắt chéo hai chân.
      Yên Hoa, SiAm, midnight26 others thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 143:
      Edit: Hà

      Hôm nay trấn tổ chức lễ mừng thọ cho Tề lão thái gia, Tề gia ở trấn tây hàng cuối cùng, tòa nhà hết sức rộng rãi, đằng sau nhà có mảnh đất lớn bỏ hoang, vì vậy sân khấu ca diễn được dựng lên phía sau nhà Tề gia, cũng tiện để dân chúng vây sang xem náo nhiệt. Lúc cả gia đình Lục Thành tới, phía trước vây kín người, ít láng giềng từ trong nhà mang băng ghế ra chuẩn bị ngồi xem. Đám người bên ngoài còn có người bán hàng rong đồ ăn vặt, các tiểu nương và các hài tử, đều rất thích xem náo nhiệt.

      "Chúng ta ở bên này xem ." Lục Thành chọn chỗ đất trống khá xa, đứng dưới bóng cây nhìn Ngưng Hương , "Lát nữa ta tam đệ đánh xe lừa sang bên này, chúng ta ngồi xe xem."

      Chỗ nhiều người thể ngừng xe lừa.

      suy tính chu đáo, Ngưng Hương đều nghe theo .

      "Phụ thân, chỗ đó xem!" A Nam có suy nghĩ nhiều như vậy, bé chê nơi này cách xa sân khấu xa, ôm cổ Lục Thành thúc giục phụ thân ôm bé về phía trước. A Mộc lên tiếng, nhưng sít sao sát bên cạnh tỷ phu, bộ dáng tỷ phu vừa cùng.

      "Chàng cứ dẫn bọn lên phía trước xem lát , chúng ta ở đây tam đệ cũng được." Ngưng Hương dắt A Đào, giọng với Lục Thành.

      Lục Thành nhìn nàng, mặc dù cách ăn mặc của nàng tầm thường, thế nhưng khuôn mặt dịu xinh đẹp so với bất kì xiêm y tơ lụa, châu báu, đồ trang sức đeo tay đều hấp dẫn người khác hơn nhiều, Từ Thu Nhi bên cạnh cũng thanh tú động lòng người, hai tỷ muội đứng cùng chỗ tựa như tịnh đế liên (ý chỉ hai đóa hoa sen đẹp mọc cùng gốc), A Đào đứng ở giữa các nàng cũng là tiểu mỹ nhân còn .

      Lục Thành yên tâm để các nàng đứng mình ở chỗ này.

      "A Nam đợi lát nữa nhé, tam thúc vừa quay lại phụ thân liền mang các con qua đó, chúng ta phải đứng đây phòng thủ cho nương ." Lục Thành cười dỗ nam oa trong lòng.

      A Nam nghiêng qua đầu nhìn nương, sau đó lại nhìn sân khấu ở phía xa, vẫn có chút vui.

      May mắn Lục Định rất nhanh chạy tới, vừa thấy đại ca và đám người tẩu tử, chậm vội dắt xe lừa tới.

      Khi xe dừng hẳn, Ngưng Hương cùng hai tiểu muội ngồi lên xe lừa, Lục Thành để Lục Định phòng thủ cho họ, tay trái ôm A Nam, tay phải dắt A Mộc lên phía trước.

      Màn ca diễn thứ nhất hát lên, bài xướng chính là "Mãn sàng hốt", thủ lĩnh Quách Tử Nghi mừng thọ, bảy tám hiền tế là người đầu tiên đến chúc thọ.

      Ngưng Hương nghe rất hăng say, A Đào ngồi dựa vào nàng, thỉnh thoảng lảo đảo cái đầu , còn hừ theo hai tiếng. Ngưng Hương cười cầm tay tiểu nương, vừa tùy ý hướng mắt nhìn sang bên thấy đường muội rũ mắt xuống nhìn mặt đất, bộ dáng tâm nặng nề.

      Quá khác thường.

      Ngưng Hương nhàng đụng vào cánh tay phải của tiểu nương, "Làm sao vậy?"

      Từ Thu Nhi hoàn hồn, mỉm cười, " có việc gì, muội suy nghĩ câu hát vừa rồi là có ý gì." xong liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nghe diễn.

      Ngưng Hương cổ quái liếc nàng cái, rất nhanh lại bị sân khấu hấp dẫn.

      "Nghiêm đại ca!"

      Lục Định đột nhiên hô tiếng, Ngưng Hương nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Kính trong đám người, cầm chiết phiến trong tay, che nửa gương mặt núp sau lưng nam nhân khôi ngô, giống như trốn ai đó. Đến khi nghe thấy tiếng gọi của Lục Định, Nghiêm Kính sợ hết hồn, nhìn bọn họ chằm chằm sững sờ lát, mới lắc quạt xếp vẻ mặt tươi cười tới.

      "Tẩu tử cũng đến xem trò vui à? Lục Thành đâu?" Nghiêm Kính cái ánh mắt cũng nhìn Từ Thu Nhi, chào hỏi cùng Ngưng Hương, Lục Định.

      "Chàng dẫn A Mộc, A Nam xem ở phía trước rồi." Ngưng Hương cười trả lời, quét mắt nhìn đường muội bên cạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút chột dạ, nàng suy nghĩ chút, vẫn khách sáo : "Lúc trưa Lục Thành muốn gọi huynh cùng ra ăn cơm, nhưng muội lại sợ A Nam nháo lên quậy phá, cho nên muội chàng ngày khác lại mời huynh, hai người các huynh uống chút rượu, có hài tử quấy rầy mới thanh tĩnh chút ít."

      Nghiêm Kính cũng đoán ra nguyên nhân thực , cười : "Tẩu tử lo lắng làm gì, ta thích A Nam, sao có thể chê bé ầm ĩ, nhưng mà hôm nay nương ta dặn ta về nhà ăn cơm, ta sớm về nhà. là hôm nay Lục Thành cũng với ta các ngươi đến, nếu buổi trưa nên để ta mời khách, lần trước mời kết quả lại để tam gia làm chủ."

      Thấy bình dị gần gũi, Ngưng Hương nghĩ đến lời Lục Thành từng với nàng, nàng nhìn bộ quần áo mới của Nghiêm Kính, trong nội tâm vừa động, cười hỏi thăm: "Có phải lại có bà mối tới nhà cầu hôn hay ?"

      Bây giờ Nghiêm Kính còn tự trách bởi vì buổi sáng dám mạnh miệng với Từ Thu Nhi, lại dám khẩu thị tâm phi nữa, lúng túng : "Tẩu tử đùa, năm ngoái nương ta thích nương, nhưng ta thích, liên tục chịu đồng ý hôn , kết quả nương kia gả người khác, nương ta bị ta chọc tức, sau này bà ấy cũng thèm để ý đến ta, để ta tự sinh tự diệt, những bà mối bị ta đắc tội lần, ai còn dám đến cầu hôn với ta nữa chứ. Vậy tẩu tử có biết nương nào , giúp ta giới thiệu chút?"

      đề cập tới sao, nhưng vùa nghe nhắc tới, Ngưng Hương lập tức nghĩ tới đường muội tốt của mình.

      Nghiêm Kính tướng mạo đoan chính lại có bản lĩnh, đường muội tướng mạo đẹp lại hoạt bát, quả thực là trời sinh đôi, trước kia sao nàng nghĩ tới nhỉ?

      Bất quá chit là ý niệm trong đầu, Ngưng Hương cũng biểu ra ngoài, vừa định lấy lệ buổi tối cùng Lục Thành thương lượng chút, đột nhiên Từ Thu Nhi bên cạnh đứng lên, nhanh chóng xuống xe lừa, rầu rĩ : "Tỷ tỷ, các người cứ tán gẫu trước , muội qua bên kia mua chút hạt dưa ăn."

      "Ngươi ngồi , ta được rồi." Lục Định bước nhanh vòng đến muốn ngăn cản Từ Thu Nhi. Người nhà mẹ đẻ của tẩu tử tới nhà bọn họ chính là khách, sao có thể để cho Từ Thu Nhi xuất tiền.

      " cần đâu, ngồi nhiều mệt mỏi, ta muốn dạo chút." Từ Thu Nhi phiền muộn Nghiêm Kính, tâm tình tốt ngay cả chuyện với Lục Định cũng làm mặt lạnh, xong liền về hàng hoa quả khô cách mấy trượng tới.

      hiểu sao bị nương làm mặt lạnh, Lục Định có chút lúng túng.

      Ngưng Hương cũng hiểu đường muội bị sao, dù sao quầy hoa quả khô cách xe lừa cũng xa, nàng áy náy khuyên Lục Định: "Được rồi, muội ấy muốn tự mình kệ muội ấy, tam đệ cần để ý đến nàng, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, chắc muội ấy vẫn còn tức giận ta, vừa rồi muội ấy muốn phía trước xem cuộc vui, ta cho."

      Lục Định nhìn bóng lưng yểu điệu của Từ Thu Nhi, kiên trì nữa. Nếu như Từ Thu Nhi tuổi còn , nhất định đuổi theo che chở, nhưng Từ Thu Nhi cũng lớn bằng , bị ăn mắng còn chủ động tới gần, Lục Định sợ Từ Thu Nhi hiểu lầm có ý đồ khác.

      Nghiêm Kính là người hiểu nhất vì sao Từ Thu Nhi lại phát hỏa, nhìn thân ảnh Từ Thu Nhi bước nhanh rời , trong lòng quả thực so với nuốt hoàng liên còn khổ hơn.

      "Vậy mọi người cứ ngồi xem nhé, ta lên trước tìm Lục Thành." Thu hồi quạt xếp, Nghiêm Kính hướng về Ngưng Hương gật đầu rồi xoay người .

      Lúc lên phía trước, ánh mắt nhịn được nhìn sang Từ Thu Nhi bên kia, thấy nàng dừng ở trước sạp, đợi hai người rồi mới đến phiên nàng mua, tiểu nương khom lưng chỉ túi hạt dưa, ý bảo người bán cân cho nàng. Trong lúc người bán hàng bận việc, nàng cúi đầu lấy hà bao màu xanh nhạt bên hông ra, chỉ là hà bao mới vừa lấy ra, đột nhiên bên cạnh thò ra cái tay...

      tình phát sinh quá nhanh, chờ khi Nghiêm Kính ý thức được xảy ra chuyện gì, Từ Thu Nhi bởi vì trở tay níu tay mao tặc bị đẩy té xuống đất!

      Mà trong chớp mắt khi Từ Thu Nhi bị mao tặc đẩy ra, mặt Nghiêm Kính cũng liền thay đổi giống như thời tiết, ném quạt xếp liền vọt tới về phía mao tặc. Kia mao tặc thấp hơn người bình thương cái đầu, nhưng đặc biệt rất khỏe mạnh, đoạt xong đồ liền chạy nhanh về phía ít người, vừa vặn xe lừa Lục gia dừng ở chỗ ít người. Mắt thấy Lục Định cản trước mặt, mao tặc buộc lòng phải chạy sang bên Nghiêm Kính, sau đó vừa ngẩng đầu liền thấy bên này cũng có người đánh tới.

      Mao tặc luống cuống, xoay người chạy về hướng khác.

      Nhưng Nghiêm Kính kịp kéo lấy cánh tay mao tặc, thừa dịp mao tặc bị kéo trở về, đấm quyền vào mặt mao tặc, "Chán sống rồi phải , ngay cả đồ của nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám đoạt hả?"

      Cơn tức kìm nén từ lúc trưa cho tới bây giờ đều được xả ra trong cú đấm này.

      Mao tặc bị đánh đến nổ đom đóm mắt, mắt thấy lại đấm đến nữa, mao tặc vội khom lưng tránh né, dù sao làm mao tặc cũng quen, phản ứng so với nam nhân bình thường lại nhanh hơn. Ý thức được người này khó đối phó, mao tặc nóng lòng thoát thân, lúc khom lưng nhanh lấy ra cây dao găm trong tay áo, lấy khí thế sét đánh kịp bịt tai đâm về phía bụng Nghiêm Kính!

      Nghiêm Kính có bất kỳ phòng bị nào, đột nhiên bị mao tặc đâm tới, mặt lập tức trắng bệch, chỉ là càng đau càng tức, để ý đau đớn nhổ dao găm ra chạy tới nắm chặt mao tặc, đợi mao tặc đánh trả liền dùng sức quẳng người xuống đất. Mao tặc muốn xoay người, Nghiêm Kính ôm bụng giẫm nát tay mao tặc, rắc tiếng, tiếng gãy xương có thể nghe thấy vang lên khiến mao tặc gào khóc thảm thiết.

      "Đại ca!" Lục Định chạy tới, thấy bên tay phải Nghiêm Kính đều là huyết, dù sao vẫn là thiếu niên, dưới tình thế cấp bách nhìn vào trong đám người kêu huynh trưởng.

      Nghiêm Kính quản Lục Định, cũng để ý cả nhà Lục Thành chạy tới bên này, ánh mắt lướt qua đám người, rơi xuống Từ Thu Nhi mặt tái nhợt đứng bên ngoài vòng người. cười cười, dùng tay trái giơ lên hà bao sau khi bắt mao tặc cướp về, hướng về tiểu nương đối diện quơ quơ, "Từ Thu Nhi, tại nàng tin ta tâm thích nàng chưa? Ta cho nàng biết, này cái hà bao chính là tín vật đính ước của ta dành cho nàng, hôm nay trừ phi ta chết , nàng đừng hòng gả cho người khác!"

      Giọng vang dội, nếu phải mặt trắng như tờ giấy, giữa kẽ tay máu chảy ngừng, chỉ sợ ai tin xảy ra chuyện.

      "Bớt cậy mạnh , tam đệ nhanh đánh xe đến đây." Lục Thành vội vã đem A Nam, A Mộc giao cho thê tử, nhanh chóng đỡ vai Nghiêm Kính cố chống chọi, sít sao che bụng đỡ về phía xe lừa. Nghiêm Kính ra oai lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm người cho đến khi bị Lục Thành cưỡng chế đỡ lên xe lừa.

      "Thu Nhi, ." Ngưng Hương mặc dù khiếp sợ tâm tư của Nghiêm Kính đối với đường muội, nhưng thấy xe lừa muốn , nàng vội vã kêu.

      Trong đầu Từ Thu Nhi rối bời, chỉ cảm thấy chuyện vừa xảy ra đều giống như nằm mơ, Nghiêm Kính ràng thích nàng, lại...

      Nàng quá khiếp sợ, thể lý giải được tốt xấu trước sau của Nghiêm Kính, nhưng thời gian đợi người, đưa Nghiêm Kính trị thương quan trọng hơn, Từ Thu Nhi cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, tay dắt A Đào tay dắt A Mộc, theo đường tỷ chạy mau tới trước xe lừa, lưu loát lên xe.

      Lục Thành biết đường, đánh xe, Lục Định chịu trách nhiệm đỡ Nghiêm Kính, giúp ôm bụng cầm máu.

      Kể từ khi Từ Thu Nhi lên xe, hai mắt Nghiêm Kính vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy tiểu nương thủy chung chịu nhìn mình, Nghiêm Kính cười tự giễu. Dù sao lời nên cũng đều xong, chuyển hướng sang Ngưng Hương, kể lể ủy khuất cùng nàng :"Tẩu tử, ngươi đều nhìn thấy rồi đó, ta đối với Thu Nhi thế nào, hôm nay trong lòng những người ở chỗ đều , còn nàng, ngay cả ánh mắt cũng thèm nhìn ta, chỉ biết mắng ta..."

      "Ngươi câm miệng lại được ?" Đường tỷ, đường đệ, thậm chí cả A Nam đều ở bên cạnh nhìn, lo lắng sống chết mà vẫn còn có lòng dạ thanh thản lời này, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng nhìn về phía , nhưng lại trận khiển trách.

      "Ta đây là vì nàng!" Nghiêm Kính cố ý vỗ bụng, mặc dù chỉ vỗ vào tay Lục Định.

      Từ Thu Nhi từng nghe qua hùng cứu mỹ nhân, nhưng nàng chưa từng nghe thấy hùng kia sau khi giúp người lại lớn tiếng công lao của mình, chống lại vẻ mặt Nghiêm Kính "Nàng có lương tâm, nàng thích chính là vong ân bội nghĩa", Từ Thu Nhi tức giận bật cười, nghiêng đầu châm chọc: "Ta cầu xin ngươi giúp ta sao? Ta cầu xin ngươi bị chém thay ta sao? Tại sao ngươi là ngươi ngốc, năm ngoái tẩu tử ta cũng bắt mao tặc, chút thương tổn cũng có..."

      "Thu Nhi!" Đường muội có quy củ, Ngưng Hương nghe nổi nữa, nhíu mày trách mắng.

      Từ Thu Nhi tức giận xoay người.

      Nàng muốn chọc giận Nghiêm Kính, Nghiêm Kính giúp nàng, nàng vừa khiếp sợ lại sợ hãi, sợ Nghiêm Kính thực xảy ra chuyện hay, nhưng ai bảo Nghiêm Kính lại chọc nàng?

      Thấy đường muội đàng hoàng, Ngưng Hương lo lắng nhìn về phía Nghiêm Kính, thay đường muội bồi tội: "Thu Nhi hiểu chuyện, ngươi..."

      Nghiêm Kính lại cười, nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi tức giận : " sao, tẩu tử chớ để ở trong lòng, ta thích nghe Thu Nhi mắng ta, càng mắng ta càng thích, nàng mắng ta ngược lại ta thoải mái, tẩu tử ngàn vạn lần đừng trách nàng."

      Ngưng Hương ngạc nhiên khỏi ngẩng đầu, liền thấy Lục Định quay đầu về phía ngoài xe, bộ dáng nghe nổi nữa.

      Ánh mắt lướt qua Lục Định, lại rơi xuống người trượng phu phía trước.

      Lục Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn ba đứa xe, lạnh giọng báo cho Nghiêm Kính: "Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, tự mình tới y quán ."

      Đừng tưởng rằng ăn dao là có thể coi trời bằng vung.
      Yên Hoa, SiAm, midnight25 others thích bài này.

    4. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Cái chàng Nghiêm Kính này, tán gái mà ngố thế ko biết, lúc nóng lúc lạnh. Còn fải xách dép học Lục Thành dài dài

    5. Ngân Rin

      Ngân Rin New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      12
      Mong mãi có chương mới :yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :