1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      bạn trở lại, thanks bạn nha
      misa thích bài này.

    2. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      lâu có chương mới quá,ngày ko biết vào mấy lần nữa,ad cố gắng nha, ad nhìu:yoyo14:
      misa thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 139:
      Edit:Hà

      Chu Ngọc so với Lục Ngôn thấp hơn cái đầu, cho nên Lục Ngôn muốn nhìn nàng, xoa trán cho nàng phải khom người.

      Được nam nhân dịu dàng chăm sóc, cái trán Chu Ngọc cũng bớt đau, sau khi khóc đủ rồi, nàng mở mắt ra liền thấy bên trong cặp mắt hoa đào của nam nhân tràn đầy ân cần. Ánh mắt này Chu Ngọc cũng xa lạ gì, lúc còn khi nàng ngã xuống , nhị biểu ca đỡ nàng dậy chăm sóc cho nàng, nàng chê trong thôn có đồ ăn ngon, nhị biểu ca hái bắp cho nàng, để cho nàng mút nước bên trong, cho nàng biết đó là ngọt.

      Chỉ là biết bắt đầu từ khi nào, nhị biểu ca dần dần thích nàng, hai người mỗi lần gặp mặt cũng gây gổ.

      Nhưng nhiều năm như vậy, vóc dáng thay đổi, cao hơn, nhưng cặp mắt kia lại vẫn như cũ.

      ràng vết thương đau lắm, nhưng Chu Ngọc lại càng ủy khuất, nước mắt chảy càng nhiều, vừa khóc vừa nấc lên to.

      Lục Ngôn có chút lo lắng, giơ tay lên khỏi vết thương của biểu muội, phát vết sưng đỏ cũng bớt ít, nhíu mi, hiểu vì sao biểu muội càng khóc càng to. Sợ kinh động đến ba đứa bé ngủ bên trong, Lục Ngôn vừa tiếp tục xoa trán cho tiểu nương vừa thấp giọng : "Chúng ta xa chút."

      Chu Ngọc im lặng ngoan ngoãn theo .

      Hai biểu huynh muội tới chỗ gốc cây thứ ba cách lều xa, Lục Ngôn thấy nàng khóc hơn ban nãy nên bèn hỏi: "Còn đau ?"

      Chu Ngọc gật đầu, sau lại đột nhiên lắc đầu, tiếp theo lui về phía sau bước, xoay người : "Ta tự mình xoa được."

      Tức giận, hiển nhiên nhớ lại tại sao mình lại bị đụng đầu.

      Lục Ngôn đứng sau lưng nàng, nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, trong nội tâm từng đợt phát sinh khổ sở.

      Sắp phải xa, người mà yên tâm nhất chính là biểu muội có lương tâm này, cháu và muội muội cũng nỡ xa, thế nhưng chỉ là như vậy, nhưng còn đối với biểu muội lại khác. Nhưng thể , nàng còn quá , chưa chắc hiểu thích là như thế nào, Lục Ngôn cũng sợ, sợ nàng cười nhạo nằm mơ ban ngày.

      Lục Ngôn cũng may mắn nàng còn , như vậy mới có thời gian chuẩn bị, sau hai năm có lẽ tích góp được bao nhiêu tiền, nhưng làm tới chưởng quỹ cửa hàng, dầu gì cũng có tư chất bảo đảm để nàng sống những ngày tốt lành, nếu kẻ vô tích chưa có gì như ra bảo đảm thể làm cho người tin phục.

      Nhưng phải xin lỗi, lần này là do tốt, sai làm biểu muội buồn.

      " xin lỗi, biểu ca nên muội như vậy." Lục Ngôn rủ mắt cúi đầu .

      nhắc tới chuyện này lại khiến Chu Ngọc tức giận, nàng xoay người liền mắng , vừa khóc vừa mắng: "Ta coi thường nhà huynh khi nào, ta chê nhà huynh nghèo khi nào hả? Nếu ta ghét bỏ nhà huynh như vậy ta cần gì muốn sang nhà các huynh ở? Lục Ngôn, huynh nhìn ta vừa mắt cứ việc thẳng, sau này ta đến nữa được chưa!"

      Cố kỵ hài tử còn ngủ trong lều, nàng mắng rất giọng, cố gắng đè thấp giọng để hòa hoãn cơn giận của nàng, nhưng khi nghe lại càng giống nàng oán hận làm nũng.

      Lục Ngôn cũng muốn chiến tranh lạnh hai năm cùng nàng nữa, vội vàng dụ dỗ nàng: " có, biểu ca cố ý chọc giận muội, muội đừng coi là ."

      "Vậy tại sao huynh lại giận ta?" Chu Ngọc lau nước mắt, trừng mắt chất vấn , "Bởi vì chuyện lần đó huynh đuổi ta về nhà sao? Muốn giận cũng là ta tức giận, huynh dựa vào cái gì mà giận ta?"

      còn chưa xin lỗi nàng, thế nhưng còn dám vì chuyện này trách ngược nàng!

      Chu Ngọc trợn tròn cặp mắt, nhất định Lục Ngôn phải cho nàng lời giải thích hợp lý.

      Nàng cây ngay sợ chết đứng , ánh mắt Lục Ngôn liền lạnh xuống.

      Đối mặt với biểu muội yếu ớt, tính tình tốt của từ lúc đầu hao tổn hết, thừa nhận muốn cùng sống với biểu muội, phải nỗ lực kiếm tiền làm để nàng ăn ngon ngủ sướng , thế nhưng cũng có nghĩa là bao che điểm sai của biểu muội. Ổ vàng ổ bạc bằng ổ chó của mình, người ngoài ghét bỏ Lục gia quan hệ, nhưng đến biểu muội cũng ghét bỏ, liền cảm thấy thoải mái.

      Đặc biệt là lúc ấy cố gắng tất cả để nịnh nọt biểu muội, nàng lại bắt bẻ như cũ, đêm cũng muốn ngủ ở nhà Lục gia.

      Thê tử tốt trong lòng Lục Ngôn nên giống như tẩu tử vậy, nguyện ý cùng trượng phu chia ngọt sẻ bùi, nhưng biểu muội ràng chỉ có thể chịu ngọt.

      Cho dù như vậy nhưng Lục Ngôn lại có tiền đồ vẫn thích nàng, ngóng trông nàng đến, ngóng trông thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, nghe nàng ngọt ngào gọi bọn họ là biểu ca. Nhưng trong lòng Lục Ngôn thoải mái, cố gắng để nàng sống những ngày tốt lành, nhưng cũng hy vọng nàng nguyện ý vì chịu được chút ít ủy khuất, mặc dù cố gắng để cho nàng chịu ủy khuất.

      Hoặc là cách đơn giản, Lục Ngôn tức giận, tức giận biểu muội thích , nếu thích , nàng nhất định cũng như tẩu tử vậy.

      Nếu nàng muốn tính nợ cũ, tính cùng nàng.

      Lục Ngôn xoay người lại nhìn ra xa xa, giọng trào phúng lần nữa, "Nếu muội còn đau nữa, vậy ta cũng cần thiết dỗ muội nữa, muội có hay ghét bỏ chúng ta hay chỉ trong lòng muội hiểu."

      Chu Ngọc nghe vậy thiếu chút nữa nôn ra máu, ra vừa chuyện dịu dàng với nàng chỉ là muốn nghe nàng khóc thôi sao?

      "Ta biết, có bản lĩnh huynh cho ta biết , nếu huynh có đạo lý, vậy ta liền biết sai, sau đó tùy huynh muốn đánh muốn mắng cũng được." Chu Ngọc bước nhanh tới trước mặt , nàng muốn hiểu ý của .

      Lục Ngôn liếc nàng cái, nâng đầu lên hừ tiếng.

      tiếng động châm chọc so với ra lại càng khiến người khác bực bội, Chu Ngọc chồng chất bụng lửa giận nhịn nổi nữa, nàng hung hăng đánh quyền, "Hừ cái rắm, có dũng khí nhanh !"

      Thân thể Lục Ngôn cứng đờ, khó tin nhìn nàng.

      Chu Ngọc xong cũng hối hận, nàng ưa nhất chính là mẫu thân tức giận liền thích lời thô tục, nghĩ tới mưa dầm thấm đất, nàng vậy mà...

      Khuôn mặt nhắn lúc đỏ lúc trắng , thẹn quá hoá giận, giận lại biến thành ủy khuất, tiểu nương trong nháy mắt lại khóc, nhưng vẫn chấp nhất phải để Lục Ngôn giải thích, "Ta ghét bỏ các huynh thế nào, huynh nhanh !"

      Lục Ngôn muốn nàng khóc, bỗng nhiên lại muốn so đo với nàng nữa, cau mày : "Quên , quay về ngủ ."

      Xoay người muốn .

      "Ta cho huynh !" Chu Ngọc vẫn luôn cho rằng mình đúng, vậy nên nàng muốn chuyện ràng cùng , buộc nhận sai phải xin lỗi, nên ngay cả lời thô tục nàng cũng ra rồi, sao có thể cho phép rời , nàng níu tay lại Lục Ngôn, sau đó nhanh chóng vươn hai tay ra ngăn trước người , hung dữ trừng mắt với , "Còn là nam nhân huynh nhanh , có gan !"

      Tức giận đến mức cố chấp.

      Đối với nam nhân trong thôn nhục nhã lớn nhất chính là phải đàn ông, mà lời này còn từ trong miệng nương mình thích ra lại càng đả kích lớn hơn.

      "Muội chê chúng ta, vậy ai đến nhà chúng ta ngay cả nhà xí đều , lần liền la hét muốn về nhà?"

      Từ cao nhìn xuống trừng mắt với tiểu nương, giọng Lục Ngôn tuy bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng.

      Chu Ngọc trong nháy mắt chột dạ.

      Chuyện nàng thể thích ứng nhất chính là nhà xí trong thôn.

      Nàng thừa nhận, Lục Ngôn hừ lạnh tiếng, nhấc chân liền .

      Chu Ngọc nóng nảy, nàng nhìn bóng lưng nho thầm: "Nhà xí có mùi vị khác thường còn cho phép ta thích sao? Ta thích nhà xí chẳng khác nào ta thích nhà các ngươi sao? Sáng nay huynh còn lén lút ném gừng trong mì, vậy có phải ta cũng có thể huynh ghét mì biểu tẩu nấu hay ?"

      Nàng miệng lưỡi bén nhọn, Lục Ngôn tức giận bật cười, xoay người nhìn chằm chằmvào mắt nàng : "Lương tâm muội thử cho ta biết, nhà xí chúng ta thối khi nào? Nếu muội ngay cả mùi chuồng heo cũng thể ngửi được, vậy lời này coi như ta chưa ."

      Vì nàng, mỗi ngày đều quét dọn nhà xí sạch , ngay cả nhà xí trong thôn xóm cũng có nhà nào sạch như nhà Lục gia bọn họ.

      Chu Ngọc lần nữa phản bác được.

      Mắt thấy Lục Ngôn lại muốn , chính là cam chịu nàng ngại bần phú, Chu Ngọc nóng nảy, xúc động bật thốt: "Ngày đó ta năn nỉ ta nương dẫn ta về là bởi vì đám lợn nhà huynh vây quanh ta, ta có cách nào giải quyết nên mới sốt ruột về nhà, như vậy đúng chỗ nào ?"

      Lục Ngôn sửng sốt.

      Lợn vây quanh nàng?

      Hình như có đôi khi cũng bị như vậy, đặc biệt là heo còn , mũi chật hẹp...

      Cố nén suy nghĩ, Lục Ngôn mới có nhìn xuống thân dưới của biểu muội, nhưng trong đầu lại khống chế nổi chút ít suy nghĩ nên nghĩ .

      lời nào, Chu Ngọc cho là cân nhắc trả lời thế nào, nàng xì tiếng quay đầu : "Đúng, là do ta giống huynh, quen để bọn lợn vây quanh, coi đó là gì, tùy huynh vậy, dù sao ta đến nông thôn là vì muốn gặp tất cả mọi người, quản ngươi thế nào làm gì, chuyện vừa rồi là ta thừa nhận, chủ động xin lỗi huynh, nhưng về sau ta mà còn với huynh dù chỉ câu, tự ta ..."

      Chữ "khinh bỉ" còn chưa kịp ra, nam nhân đột nhiên bước lên bước, bụm chặt miệng nàng.

      Nàng chấn kinh muốn lui về phía sau, Lục Ngôn nhanh chóng đè lưng nàng lại, nhìn vào ánh mắt của nàng, có chút ít bất đắc dĩ : " được phép nhảm."

      Chu Ngọc nhìn ra thỏa hiệp, nhưng dựa vào cái gì biết lỗi rồi nàng phải tha thứ cho ?

      Đẩy tay ra, Chu Ngọc nhăn nhó muốn .

      Lúc này đổi thành Lục Ngôn cản nàng, càng cản nàng càng tức, Lục Ngôn có biện pháp, đột nhiên ôm tiểu nương nổi nóng vào trong ngực, cằm chống dựa vào đỉnh đầu nàng thành tâm bồi tội, "A Ngọc, biểu ca biết sai rồi, ta cho rằng muội... Muội đừng nóng giận, sau này ta như vậy nữa."

      "Thả ta ra." Chu Ngọc ngờ lại ôm nàng, nàng tức giận .

      Lục Ngôn muốn buông tay, nghĩ đến cuối tháng phải xa, lại càng muốn quý trọng cái ôm cơ hội này, vụng trộm ngửi mùi thơm người nàng, Lục Ngôn cười khổ : "Muội phải là muốn biết vì sao ta phải Giang Nam sao? Bởi vì ta muốn kiếm tiền, cùng đại ca kiếm tiền, tương lai cả nhà có thể chuyển vào trong thành ở, vậy biểu muội đến nhà chúng ta cũng cần nghẹn nhà xí nữa. Ta cũng có thể mua xiêm y, đồ trang sức đeo tay cho muội, đỡ cho việc ta có thứ đáng giá đưa muội lại thích."

      Chu Ngọc đột nhiên khóc.

      Nàng nhớ tới có lần qua sinh nhật nàng, nhị biểu ca tặng cho nàng nàng chiếc khăn, sau khi khách tản hết nàng lật đật mở quà, nàng ghét bỏ cái khăn của nhị biểu ca xấu, nha hoàn lại cười rất đẹp, nàng tiện tay liền đưa chiếc khăn ấy cho nha hoàn. Lúc ấy tuổi còn quá , Chu Ngọc nhớ nổi là chuyện xảy ra mấy tuổi, nhưng nàng còn nhớ sinh nhật năm sau của nàng, đại biểu ca và tam biểu ca đều đưa lễ vật, nàng cười hì hì theo nhị biểu ca đòi, nhị biểu ca lại dùng lời châm chọc nàng, dù sao tặng gì nàng cũng chướng mắt, cần gì tặng.

      Bắt đầu sau năm ấy, nàng còn nhận được món quà nào khác của nhị biểu ca.

      Nếu như biểu ca , nàng nhất định nhớ nổi chuyện này, lại tiếp tục xem chuyện nhị biểu ca tặng quà quy kết tại nhìn nàng vừa mắt...

      Cho nên nhị biểu ca sai, nàng quả thực ghét bỏ .

      quyết định rời nhà xuống Giang Nam, dĩ nhiên là vì kiếm tiền, để cho nàng vừa mắt sao?

      Chu Ngọc ô ô khóc lên, ôm lấy biểu ca thoạt nhìn hết sức khỏe mạnh nhưng eo lại rất khóc lên, "Nhị biểu ca, muội sai rồi, là muội hiểu chuyện, muội cũng ghét bỏ huynh nữa, huynh ở nhà , đừng Giang Nam nữa, quá xa, muội nhớ huynh..."

      Việc buôn bán của phụ thân có đôi khi cũng cần xa, lúc đó nàng rất nhớ phụ thân, bây giờ lại biết được nhị biểu ca muốn xa là vì nàng, nàng tự trách.

      Giọng nàng ràng còn là hài tử, trộn lẫn nửa điểm tình nam nữ, Lục Ngôn cũng thập phần thỏa mãn, vỗ vỗ tiểu nương, đẩy nàng ra, khom lưng giúp nàng lau nước mắt, "A Ngọc đừng khóc, biểu ca cố gắng nhanh chóng trở về, nghe Giang Nam giàu có và đông đúc, có rất nhiều đồ tốt, lần này biểu ca Giang Nam chọn lựa quà đẹp tặng sinh nhật cho muội."

      Nhắc tới quà, Chu Ngọc lại càng đau lòng, mắt đen ngập nước nhìn , " được sao?"

      Lục Ngôn cười gật đầu.

      Chu Ngọc mím môi, còn muốn tiếp sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

      Chu Ngọc nghiêng đầu, nhìn thấy đại biểu ca đại biểu tẩu sóng vai tới, đại biểu ca thần thái sáng láng, đại biểu tẩu mặt đỏ hồng , tư thế đường giống như có chút khác thường, nhìn thấy bọn họ đại biểu tẩu giống như muốn trốn sau lưng đại biểu ca.

      Nàng còn chưa thông suốt, giống Lục Ngôn tâm tư nhạy bén, càng có khả năng đoán được hai vợ chồng Lục Thành làm gì.

      Lục Ngôn lại giống vậy, đó là tiết mục dâm loạn ngắn nghe qua ít, nhưng phải giả vờ, chờ đại ca và đại tẩu đến gần, chỉ vào cái trán Chu Ngọc nàng cẩn thận đụng phải, sau đó gì nữa, càng nhìn chằm chằm tẩu tử.

      Lục Thành nhíu mi, tín nhiệm đệ đệ, nhìn chằm chằm cái trán tiểu nương nghi vấn: "Biểu muội tự mình đụng phải hay là nhị biểu ca đẩy?"

      Lục Ngôn sợ hãi.

      Chu Ngọc bâth cười, nàng nhìn nhị biểu ca đứng bên cạnh, cố ý ủy khuất : "Nhị biểu ca tức giận!"

      Giải thích đơn giản chuyện mình tại sao bị đụng đầu.

      Lục Thành hung dữ trừng đệ đệ cái.

      Lục Ngôn muốn tốn nước miếng cùng huynh trưởng, ánh mắt đuổi theo cánh tay tẩu tử kéo biểu muội về phía lều.

      Nhìn chút, ánh mắt nhịn được lại dời xuống, rơi xuống cái eo thon thả của tiểu nương phía dưới.

      Bị lợn ủi vào mông...

      cũng muốn ủi...

      Tác giả có lời muốn : Lục Thành bằng chó, Lục Ngôn bằng heo, ha ha ha ha!
      Yên Hoa, midnight, Halie.hp26 others thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 140:
      Edit: Hà

      Lục Ngôn phải xa nhà, nhà Lục Quý An bên trong phủ thành, phu thê Chu Thiên Hữu và Lục thị ở trấn đều đến nhà cẩn thận hỏi thăm phen, biết được chủ ý Lục Ngôn định, các trưởng bối khuyên nữa, chỉ có thể chỉ ra chút công việc cần chú ý.

      Ngưng Hương chưa từng tới Giang Nam, nhưng nàng ở thuyền qua thời gian, biết tránh cho say tàu thế nào, bàn cơm nàng bèn giọng nhắc nhở Lục Ngôn.

      Lục Ngôn ngoài ý muốn : "Đại tẩu hiểu nhiều."

      Đại ca quả rất có phúc khí, tức phụ người khác làm sai biết được những thứ này.

      Ngưng Hương cười cười, rủ mắt : "Đều là nghe người khác , đúng rồi, ta làm cho đệ đôi giày, lát nữa để đại ca đệ đưa cho đệ thử xem."

      Lục Ngôn thụ sủng nhược kinh, để chén xuống : "Tam gia đoạn đường này ăn mặc chúng ta đều cần quan tâm, đại tẩu cần gì làm khó mình."

      "Ngươi cần giữ lại cho tam đệ, qua hai năm nữa là có thể mang ." Lục Thành nhăn nhó, có chút chua chát . Hôm trước từ vườn trái cây trở lại, chứng kiến thê tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi may giầy, bởi vì vừa mới bắt đầu làm, lại thể phán đoán cỡ giày to thế nào, liền nghĩ ngay nàng may cho , vừa tới ôm nàng hôn nàng, liên thanh gọi nàng là tức phụ hiền, kết quả Ngưng Hương lại là cho nhị đệ làm.

      Tức phụ vừa cưới vào cửa, làm đôi giày thế nhưng lại phải cho , trong lòng Lục Thành dễ chịu mới là lạ.

      Người khác biết tâm tư của , Ngưng Hương biết bèn lườm cái.

      Lục Thành cúi đầu đút cơm cho nhi tử, thèm để ý tới nàng, sau khi ăn xong lại ngoan ngoãn cầm đôi giày mới sang nhà cũ.

      Lục Ngôn trước mặt tẩu tử khách khí, nhưng khi đối mặt với huynh trưởng liền khoe khoang , mang xong giày còn cố ý ở trong phòng vài vòng, vẻ mặt đắc ý : "Tay đại tẩu khéo, mang thoải mái hơn so với mua bên ngoài, độ lớn rất thích hợp, đại ca có thể lấy được tẩu tử, là gặp phải đại vận."

      Thây cợt nhả như vậy, Lục Thành hung hăng liếc cái, Lục Định đứng bên cạnh len lén liếc mắt nhìn đôi giày chân nhị ca, biết suy nghĩ gì.

      Lục Ngôn đắc ý, Lục Thành tự có biện pháp lấy lại danh dự, ban đêm đem tức phụ ôm đến tây phòng, luân phiên bắt nạt.

      Nhanh đến cuối tháng, thời tiết dần dần nóng hơn, lăn qua lăn lại chút ra mồ hôi nhễ nhại, Ngưng Hương mới ngủ lát, tỉnh lại phát hai người còn ở tây phòng, mà Lục Thành lại tới quấy nhiễu nàng. Cảm thụ được dưới thân giống như bị sương mù thấm ướt đệm chăn, Ngưng Hương vô lực năn nỉ : "Lục Thành, chàng, chàng đồng ý với ta rồi, quay lại..."

      sao có thể chơi xỏ nàng như vậy, đêm nay hai lần dùng hết rồi, hơn nữa thời gian kéo dài hơn bình thường.

      "Ai bảo nàng may giày cho ta." Lục Thành buồn buồn , đầu gối lên chân của nàng.

      Đường đường là đại nam nhân mà tính toán chi li vì đôi giày, Ngưng Hương vừa giận vừa buồn cười, nhưng nàng càng sợ. Biết thích mềm thích cứng, mượn bóng đêm, tiểu tức phụ cắn cắn môi, lần đầu tiên làm nũng ôm lấy cổ , mềm mại cầu xin , "Chờ nhị đệ rồi, ta lập tức may giày cho chàng, còn làm thêm bộ quần áo mới, được chưa?"

      Lục Thành thập phần hưởng thụ, chà xát hai bên gò má nàng nóng lên : "Lại tiếng kêu hảo ca ca, ta tạm tha cho nàng."

      lại được voi đòi tiên, bức nàng câu mà nàng xấu hổ mở miệng, Ngưng Hương tức giận nghiêng đầu sang bên cạnh.

      Lục Thành hừ tiếng, thân thể chuyển lên phía trước.

      Ngưng Hương luống cuống muốn chạy trốn, hai tay Lục Thành liền như móng vuốt sít sao chế trụ chân nàng, giọng khàn khàn: "Ta đếm tới ba, , hai..."

      "Đừng, để ta !" Ngưng Hương thực ăn khổ gần chết, nàng chỉ muốn ngủ, bây giờ rơi vào đường cùng nàng đành cúi đầu gọi.

      " nghe thấy." Lục Thành chút lưu tình .

      Ngưng Hương biết cố ý, nhưng lại thể nâng giọng lên gọi lần nữa.

      Giọng vừa dứt, Lục Thành mạnh mẽ nhấn người về phía trước.

      Ngưng Hương suýt nữa thở nổi, vậy mà lại đùa cợt : "Cửa cũng vào rồi, nàng còn tưởng rằng ta thu tay lại sao, sao nàng lại ngốc như vậy?"

      "Lục Thành chàng là cái đồ hỗn đãn!" Tâm tâm niệm niệm giấc ngủ ngon lành triệt để bay hết, Ngưng Hương hung hăng đánh .

      Lục Thành bật cười, cố ý giọng : "Gọi thêm vài tiếng hảo ca ca, có lẽ ta sớm thả nàng chút."

      Ngưng Hương còn tin là người ngốc thiệt rồi, nàng hơi nhếch môi thèm để ý tới .

      Lục Thành lập tức có mục tiêu, nghĩ tất cả phương pháp ép nàng lên tiếng, Ngưng Hương đánh lại , cũng lâu lắm liền khóc lên như chim oanh hót.

      ~

      Càng muốn ngày chia xa càng tới nhanh, đầy mấy ngày nữa là đến cuối tháng.

      Bởi vì sáng sớm Lục Ngôn phải theo Lục Thành lên trấn Lưu Tiên, vậy nên cả nhà Lục Quý An cùng ba mẹ con Lục thị tối hôm đều ngủ lại nhà Lục Thành.

      Những ngày qua, những lời nên dặn dò sớm dặn mấy lần, bây giờ cho dù muốn cũng vẫn là những lời kia.

      Đến lúc này Lục Ngôn mới phát mình nỡ xa mọi người hơn so với trong dự liệu, nỡ xa huynh đệ muội muội, tẩu tử dịu dàng, cháu trai đáng , lại càng nỡ xa biểu muội hòa hảo như lúc đầu, nhưng phải .

      "Được rồi, chúng ta đây, nếu như có gì quan trọng qua trung thu mới có thể về nhà."

      Đưa cháu trai béo mập trong lòng giao cho tẩu tử, Lục Ngôn lần cuối nhìn về phía những người thân, khi ánh mắt rơi xuống Chu Ngọc, khóe miệng Lục Ngôn tươi cười sâu hơn, tới sờ đầu A Mộc, sờ đầu A Đào, Chu Nguyên, Lục , sau đó thuận tay vuốt đầu Chu Ngọc, cười giễu : "Các đệ các muội ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, ai dám thành , ta mua quà cho người đó."

      "Nhị ca sớm trở về nhé!" A Đào đột nhiên bổ nhào vào người nhị ca, ô ô khóc lên.

      Lục cũng nhào tới.

      Lục Ngôn mỗi tay ôm người, lúc cúi đầu dụ dỗ lặng lẽ lén nhìn biểu muội đối diện.

      Chu Ngọc cũng rớt nước mắt, nhưng nàng nương mười ba tuổi, thể lại ôm biểu ca khóc, đặc biệt là bên cạnh nhiều người như vậy đều nhìn.

      " thôi, chớ tới trễ." Lục Thành đứng trước xe lừa hô.

      Lục Ngôn khẽ hít hơi sâu, buông hai muội muội ra rồi xoay người rời .

      A Nam nhìn hai khóc sướt mướt, cuối cùng ý thức được có gì đó đúng, bé nhìn sang nương rồi đột nhiên hướng về nhị thúc đưa tay, "Nhị thúc ôm!"

      Bước chân Lục Ngôn ngừng lại, quay đầu lại nhìn cháu trai ngốc cười : "A Nam chờ nhị thúc, nhị thúc phải xa thời gian, khi về nhà mua cho A Nam đồ tốt."

      A Nam nhếch miệng cười.

      Ngưng Hương thừa dịp tiểu tử chú ý vụng trộm lau nước mắt.

      Xe lừa mang theo hai người dần dần xa, mọi người trở về phòng ngồi lúc Lục Quý An và Lục thị dẫn mọi người về nhà, sân Lục gia to như vậy, ngoại trừ A Đào, A Mộc, A Nam, chỉ còn lại Ngưng Hương cùng Lục Định là hai người lớn. Lục Định là người ít kiệm lời, lúc này thiếu Lục Ngôn thích , cười, thích trêu chọc bọn , trong nhà lập tức tỏ ra vắng lạnh hơn.

      Ngưng Hương rất thích ứng .

      Càng nhàn rỗi càng vô ích, Ngưng Hương đành lấy giỏ may vá ra, chuẩn bị may y phục mùa hè cho mấy đứa . Ba đứa bé hàng năm vóc dáng càng lúc càng lớn, giống nàng cùng Lục Thành, còn có thể mặc lại y phục cũ năm ngoái.

      "A Đào đến đây, đại tẩu tử giúp muội đo." A Mộc, A Nam, trong lòng Ngưng Hương có tính toán, chỉ có A Đào là nàng biết.

      Nghe tẩu tử muốn may cho mình y phục mới, tinh thần A Đào tốt lên đôi chút, ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh tẩu tử.

      Ngưng Hương ngồi ở ghế dài giúp tiểu nha đầu đo, sau khi đo xong, đột nhiên thoáng nhìn Lục Định từ phòng bếp nhà cũ ra, đứng dưới mái hiên đeo giỏ lên lưng muốn lên núi. Ngưng Hương biết muốn lên núi phụ cận nhặt củi, nàng nhìn y phục cũ người thiếu niên rồi đột nhiên kêu lên: "Tam đệ tới đây chút."

      Lục Định ngẩn người, hiểu tẩu tử gọi làm gì, để giỏ xuống liền tới, đến nửa, A Đào cười hì hì nhìn : "Tam ca, đại tẩu may cho chúng ta y phục mới."

      Lục Định lập tức hiểu ra, nghĩ đến trước khi ra khỏi phòng lúc nhìn thấy tẩu tử đo giúp muội muội, tai đột nhiên hơi nóng, dừng bước lại, rủ mắt : "Đại tẩu cứ may y phục cho bọn họ , đệ mặc y phục cũ của nhị ca để là được rồi."

      Đại ca mặc vừa đến nhị ca mặc, nhị ca mặc vừa nữa lại đến , ca huynh đệ bọn họ trước giờ vẫn luôn như vậy, nhưng đương nhiên lễ mừng năm mới cũng có quần áo mới.

      Ngưng Hương biết quy củ này của nông gia, bất quá điều kiện Lục gia có thiếu kém như vậy, tại nàng may cho cả bọn Lục Thành y phục mới, duy chỉ có Lục Định là chưa có, nàng bèn kiên trì cười : "Ra ruộng làm việc mặc y phục của nhị ca, nhưng cũng phải có y phục mới để khi ra cửa làm khách còn dùng đến, đến đây, để đại tẩu đo cho đệ."

      xong liền đứng lên.

      Lục Định có chút sợ, quen tẩu tử đối tốt với mình như vậy, cúi đầu lần nữa cự tuyệt, sau đó nghiêng đầu bỏ !

      Thiếu niên lang mới mười bốn, màu da lại vì hàng năm làm việc tay chân mà rám đen, vậy nên lúc này Ngưng Hương chú ý tới khuôn mặt phiếm hồng của Lục Định lúc chạy trốn. Đưa mắt nhìn Lục Định đeo giỏ nhanh ra cửa chính, Ngưng Hương thầm buồn cười, tam đệ này, thẹn thùng làm gì, nàng đo cho A Đào là đo sát như vậy, nhưng đến phiên Lục Định nhất định là ước lượng xa xa rồi, chỉ cần đo vài chỗ là được.

      Chạng vạng Lục Thành trở lại, Ngưng Hương hỏi tình huống Lục Ngôn lúc xuất phát, sau đó lại với chuyện nàng định đo xiêm y cho Lục Định.

      " nhìn ra da mặt tam đệ lại mỏng như vậy."

      Cháo trong nồi vẫn chưa chín, Lục Thành tiếp nhóm lửa việc, Ngưng Hương ngồi trước bàn thấp trộn đậu phụ.

      Lục Thành đút củi vào trong lòng bếp rồi nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc : "Tính tình tam đệ giống ta."

      tính tình như , Ngưng Hương theo bản năng suy nghĩ chút, nghĩ đến nửa liền giương mắt nhìn , quả nhiên chống lại ánh mắt hài hước của Lục Thành.

      " tầng da mặt của chàng bằng năm lần tầng da mặt của tam đệ." Ngưng Hương hừ , cúi đầu nhìn đậu phụ.

      Lục Thành thích nàng mắng như vậy, càng ưa thích bộ dáng nàng trừng mắt với , ánh mắt kia nhìn thấy khiến xương cốt như nhũn ra.

      "Tam đệ để cho ta đo, vậy lát nữa chàng tìm xiêm y đệ ấy mặc tại cho ta, ta chiếu theo đó làm cũng được." Nhớ kỹ chính , Ngưng Hương dặn dò.

      "Nàng vẫn chưa đo cho ta." Lục Thành nhìn chằm chằm nàng .

      Ngưng Hương thuận miệng trả lời: "Ta biết thừa vóc dáng chàng thế nào rồi."

      Cháo bên trong nồi sùng sục nổi bong bóng, sôi thêm lát là được rồi, Lục Thành dọn dẹp phía trước bếp chút, sau đó liền xách băng ghế ngồi vào bên cạnh tức phụ, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng bởi vì dựa vào gần mà khẽ phiếm hồng hỏi: "Nàng chưa từng đo cho ta, làm sao biết được?"

      Giọng của tràn đầy ái muội, ràng nổi lên ý xấu, Ngưng Hương xê dịch sang bên cạnh, vừa muốn giải thích nàng có xiêm y của đối chiếu, Lục Thành lần nữa đuổi tới bên người nàng, đùi kề sát đùi nàng, ôm eo nàng cười xấu xa, "Có phải buổi tối thừa dịp ta ngủ thiếp , nàng vụng trộm sờ ta đúng ?"

      " có." Thấy bậy, Ngưng Hương lập tức phủ nhận, sau đó liền đem chậu đậu phụ chuyển đến bên , giả bộ trấn định : "Chàng trộn đậu phụ, trộn xong rồi kêu bọn họ tới ăn cơm, ta múc cháo."

      Lục Thành muốn buông tha cho nàng, nghe phía bên nhà cũ truyền đến tiếng cười giỡn của đám hài tử, nâng mặt nàng ép nàng quay tới, hôn lên môi thơm của nàng, hôn xong mới nhìn vào cặp mắt hạnh đóng chặt của nàng cười : "Buổi tối nàng cứ thoải mái đo cho ta, tí nữa ta mới lấy y phục tam đệ giúp nàng."

      Tức phụ quá thẹn thùng, ôm nàng trăm ngàn lần, nàng còn chưa từng chủ động đụng chạm vào .

      Nghĩ đến lúc đó, trong cơ thể Lục Thành máu như sôi lên giống như cháo trong nồi, sùng sục nổi bong bóng.

      "Ta chàng giúp, ngày mai ta tự tìm." Ngưng Hương chịu khuất phục dứơi uy hiếp của , quật cường , xong dùng sức đẩy tay ra, làm bộ muốn đứng lên. Lục Thành tính toán đợi nàng đứng lên nửa liền ấn nàng trở lại , ngờ A Nam, A Mộc bên ngoài chạy tới bên này.

      "Nàng đo cho ta, đêm nay đừng hòng được ngủ." Buông tức phụ ra, nhìn nàng tức giận về bếp lò, Lục Thành thấp giọng .

      Người cũng lấy về, có rất nhiều biện pháp trêu chọc nàng.

      Trong lời của tất cả đều là đắc ý, Ngưng Hương cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được ánh mắt bây giờ của Lục Thành, nhất định là lại giống du côn xấu xa. cam lòng mỗi lần đều bị bắt nạt, buổi tối lúc dỗ A Nam ngủ, Ngưng Hương liếc mắt nhìn trượng phu đứng dưới đất cởi quần áo, lúc lộ vai nàng liền cúi đầu, dịu dàng hỏi A Nam, "Ngày mai nương sang nhà tiểu di (dì ) chơi, A Nam có ?"

      "!" A Nam chút nghĩ ngợi .

      Động tác Lục Thành dừng chút, quay đầu lại nhìn tức phụ.

      Ngưng Hương giả vờ biết, nhàng lay động cánh tay tiếp tục hỏi A Nam, "Vậy nương cùng cữu cữu ở lại nhà tiểu di (dì ), A Nam tự mình trở về nhé?"

      ", con muốn ở cùng nương!" A Nam nóng nảy, hai cánh tay bé béo ú ôm chặt lấy nương.

      Ngưng Hương dịu dàng cười, cúi đầu hôn bé, "Được, ba chúng ta sang nhà tiểu di (dì ) ở."

      đến đây, cuối cùng cũng nhịn được nữa, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thành, cảnh cáo đêm nay dám đụng vào nàng, nàng liền mang theo đám hài tử về nhà mẹ đẻ.

      Lục Thành sâu kín nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên cởi áo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

      Trong lòng Ngưng Hương hoảng hốt, nhất thời cúi đầu xuống.

      Chờ bọn ngủ , Lục Thành thuần thục ôm Ngưng Hương sang tây phòng, mới vào lâu, trong phòng liền vang lên giọng cầu xin tha thứ của Ngưng Hương.

      "Còn muốn về đó ở ?" Lục Thành quỳ sau lưng nàng, giọng thô lỗ như chủ nợ chất vấn người thiếu nợ còn dám chạy trốn hay .

      Ngưng Hương chưa bao giờ nghĩ tới hai vợ chồng còn có thể như vậy, nàng chịu nổi, chỉ có thể thỏa hiệp, giọng rung rung: " dám, ta chỉ tùy tiện ..."

      Lục Thành thừa thế hỏi tới cùng: "Vậy nàng có chịu đo cho ta hay ?"

      Ngưng Hương nào dám cự tuyệt, nàng gật đầu liên tục.

      Lục Thành biết nàng thích ứng được, mặc dù chính hết sức thích thú, nhưng vẫn cố gắng săn sóc tức phụ, ôm nàng nằm xuống.
      ldhanh, Yên Hoa, SiAm32 others thích bài này.

    5. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      vừa comment là mai có chương mới liền,hehe
      ntynhimisa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :