1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 133:
      Edit:Hà

      đường về nhà, tuy xe lừa ổn định nhưng cũng vẫn lắc lư vài cái, mỗi lần lắc lư cái eo Ngưng Hương như cái bánh quẩy bị người khác kéo lên rồi lại thả trở về, mỏi đến mức nàng chỉ muốn nằm xuống chờ đợi.


      đến lại kỳ quái, lúc bị ôm cũng có loại khó chịu như này, nghỉ ngơi đêm ngược lại càng thoải mái, có lẽ lại giống như lúc thu hoạch ở vườn trái cây, lúc hái sao nhưng ngày hôm sau mới mệt mỏi lười động?

      "A Nam ngồi bên cạnh cữu cữu ." Thực khó chịu, Ngưng Hương đỡ nam oa ngồi chân nàng dậy, đặc biệt giọng .

      A Nam thích ngồi đùi nương, bé làm nũng bổ nhào vào trong lòng nương, thích ngồi mình.

      "A Nam nghe lời, nương thoải mái." Ngưng Hương vào lỗ tai bé.

      A Nam ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nương, thấy nương nhíu mày lại , bé tin là nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh A Mộc.

      Lúc Lục Thành quay đầu lại đúng lúc trông thấy màn này.

      "Nương thoải mái!" Thấy phụ thân nhìn lại, A Nam lớn tiếng .

      Tiểu tử nhanh miệng, Ngưng Hương ngăn cản kịp, nhưng khi nghĩ đến nên để Lục Thành biết biết phạm bao nhiêu lỗi, nàng che dấu nữa, cúi đầu giúp A Nam sửa sang xiêm y.

      Ánh mắt Lục Thành từ khuôn mặt nàng hơi tái nhợt của nàng chuyển sang eo của nàng, nghĩ đến tối hôm qua như giã gạo siết chặt eo nàng giã biết bao nhiêu lần, đếm xỉa lời cầu khẩn của nàng, hối hận thấp giọng : "Nàng có muốn nằm lát ?"

      Ngưng Hương mím chặt miệng.

      Ban ngày đường người đến người , lát nữa cũng sắp vào thôn, tân nương tử như nàng thẳng tắp nằm xe lừa là dạng gì đây?

      Lục Thành cũng tự biết tự mình ra chủ ý tốt, thấy tức phụ tức giận nhìn chằm chằm lát, bực bội xoay người lại.

      Thôn Liễu Khê.

      Từ Thu Nhi nhớ đường tỷ, càng nhớ đường đệ từ đến lớn liên tục ở bên cạnh mình bị tỷ phu bắt cóc, sau khi ăn xong điểm tâm nàng liền đứng ngoài cửa chờ. Ở trước cửa nhà có hai cây dương thụ, Từ Thủ Lương treo bàn đu cho bọn chơi, tại Từ Thu Nhi ngồi xích đu từ từ lắc lư.

      lại lại, đến khi nghe được động tĩnh xe lừa, xác định là chạy về hướng nhà mình, Từ Thu Nhi lớn tiếng hướng vào bên trong hô: "Nương, bọn tỷ tỷ về rồi!"

      Lý thị vội vàng dẫn con dâu từ từ ra, hai cha con Từ Thủ Lương và Từ Hòe ở phía sau.

      Kết quả vừa ra khỏi cửa nhưng thấy được mẹ con Ngưng Hương, đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Chi cách vách cầm chổi chổi ra, mặn nhạt lớn tiếng chào hỏi cùng bọn họ, sau đó liền cúi đầu quét rác.

      Lý thị nhịn được đưa mắt nhìn mặt trời, sau đó lại nhìn Liễu Chi quét dọn bên kia, trong nội tâm bỗng nhiên kinh ngạc. Liễu Chi này cùng nương Đại Tráng đồng dạng giống nhau, hết ăn lại nằm, bình thường sân đều do Trương Bưu thu dọn, sao hôm nay nàng ta lại chịu khó như vậy?

      "A Mộc!"

      Trong khi bà nghĩ ngợi lung tung, Đại Tráng như con nghé con chạy ra, vài ngày gặp đồng bọn tốt của mình.

      Lý thị tươi cười, đừng nhìn bọn Đại Tráng hay đánh nhau, đến lúc bọn xa nhau nhớ nhau là chuyện bình thường.

      "Đại Tráng!" Xe lừa vừa tới nghe thấy đồng bọn chào hỏi, A Mộc cũng hưng phấn hét lên to. A Nam được nương đỡ, thấy cữu cữu cao hứng nhìn Đại Tráng xấu từng đoạt tiền của bé, tiểu tử mất hứng, dắt tay cữu cữu kéo ngồi xuống, cho thân thiết với Đại Tráng.

      Nam oa như vậy mang thù , mỗi lần tới đây đều thích Đại Tráng, Ngưng Hương cười sờ đầu tiểu tử quyết định mặc kệ, để xem lát nữa đệ đệ lựa chọn thế nào.

      "Đại bá phụ, Đại bá mẫu." Dừng xe lừa lại, Lục Thành có chút chột dạ hô, len lén liếc Ngưng Hương cái, sợ nàng lộ ra dấu vết.

      Ngưng Hương từ trước đến nay là người hiểu chuyện, trước mặt các trưởng bối nàng tỏ ra tức nữa, ngoại trừ tân nương ngượng ngùng mặt còn oán giận, chỉ khi Lục Thành muốn đỡ nàng xuống xe nàng liền trừng cái rồi hất tay tay. Từ Thu Nhi đứng bên cạnh bật cười tiếng, Lục Thành lúng túng đổi thành tiếp nhi tử, ai ngờ A Nam vừa tới trong lòng phụ thân liền muốn tự mình đứng xuống đất, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh cữu cữu cảnh giác nhìn chằm chằm Đại Tráng.

      Đại Tráng căn bản đem tiểu hài tử để ở trong mắt, hỏi thẳng A Mộc: "Ngươi quả thực ở nhà tỷ phu ngươi sao? Nào có chuyện em vợ lại sang nhà tỷ phu ở, ngươi quay lại đây ở , chúng ta cùng nhau chơi đùa."

      Nhiều đồng bọn như vậy nhưng thích nhất chính là A Mộc cách vách.

      A Mộc cũng muốn chơi cùng Đại Tráng, chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Tráng : "Ta ở cùng tỷ tỷ ta, ngươi nhớ ta cứ sang nhà tỷ phu tìm ta, dù sao cũng gần ... A Nam nghe lời nào, ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa." Bởi vì A Nam cố gắng đẩy tay cùng với Đại Tráng ra, A Mộc cúi đầu dụ dỗ .

      A Nam muốn.

      Đại Tráng bắt nạt qua nhiều người như vậy nên sớm quên chuyện định trộm tiền của A Nam, khoe khoang con quay giấu nửa ngày, "Xem, đại ca ta mới mua cho ta đó!"

      xong liền tới trước vài bước thuần thục chơi tiếp.

      Con quay màu đỏ cứ xoay chuyển vòng vòng, trong mắt A Mộc và A Nam đều lộ ra vẻ hâm mộ, khác biệt duy nhất chính là A Mộc thủy chung nhìn chằm chằm con quay, A Nam lại nghiêng đầu tìm kiếm phụ thân rồi chỉ vào con quay.

      Lục Thành buồn cười đáp: "Ngày mai phụ thân mua cho hai đứa."

      A Nam nghe vậy mới cao hứng cùng cữu cữu xem Đại Tráng chơi.

      Bên kia Liễu Chi đầu tiên là chứng kiến Lục Thành săn sóc muốn đỡ Ngưng Hương xuống xe, tại lại nghe Lục Thành mua con quay cũng nhớ mua cho A Mộc, nàng liền biết mình đoán sai, hoặc là Ngưng Hương quả vẫn là nương trong sạch, hoặc là Lục Thành chẳng hề để ý chuyện kia. Niềm an ủi duy nhất biến mất, Ngưng Hương xác thực gả cho người tốt hơn so với nàng, Liễu Chi mặt nhăn nhó trở về sân nhà mình.

      có ai để ý tới tức giận của nàng ta.

      Lý thị thân thiện mời cháu vào phòng, bà là người từng trải nên nhìn ra được cháu khó chịu, bà đuổi nhi nữ cùng con dâu ra ngoài để các nàng nhìn chằm chằm Đại Tráng bên ngoài chơi con quay kẻo đụng trúng A Nam, Lý thị đau lòng khuyên cháu , "Nhìn cháu khó chịu chưa này, mau nằm nghỉ ngơi tí ."

      Ngưng Hương trước giờ vẫn xem Đại bá mẫu là nương của mình, cho dù bất kể là nam hay nữ khi gặp phải ủy khuất rất dễ phát tiết trước mặt mẫu thân, nghe được lời quan tâm dịu dàng của Lý thị, Ngưng Hương biết tại sao lại bật khóc, kỳ nàng hận Lục Thành là thể nào, nàng chính là ủy khuất, người đau nhức cộng thêm biết đối mặt với đám tiểu thúc Lục Ngôn thế nào.

      Lý thị biết sao cháu lại khóc, bà sợ hết hồn nhíu mày đè nén giận dữ : "Lục Thành bắt nạt cháu sao?"

      Chẳng lẽ chỉ là chuyện ban đêm?

      Ngưng Hương muốn trưởng bối hiểu lầm Lục Thành, nàng ấp a ấp úng giải thích, "Nếu là ngày khác cháu chịu đựng được, nhưng biết hôm nay là ngày lại mặt mà còn... Buổi sáng cũng gọi cháu dậy, biểu muội Chu gia vẫn còn ở đó..."

      Thấy tiểu nương ủy khuất chuyện này, Lý thị lại cười, ngồi xếp bằng bên cạnh cháu rồi nhàng xoa bóp eo giúp nàng, thấp giọng khuyên nhủ: "Hương Nhi à, kỳ việc này là lỗi của Lục Thành, nhưng cháu nên trách , nam nhân đều như vậy, trừ ăn ra còn biết cái gì? Đặc biệt là người mới vừa thành thân, cháu nhìn đám heo nhà mình xem, đừng ngày nào cũng đút chúng ăn, chỉ cần ngày có đồ ăn là chúng nó cũng muốn sống, với lại Hương Nhi của chúng lại đẹp như vậy, Lục Thành vội mới bình thường. Nhóm tiểu thúc bên kia cháu cần để ở trong lòng, chẳng lẽ hôm kính trà cháu lên sớm là người ta biết tối hôm trước phu thê các cháu làm chuyện gì sao? Cháu đó, da mặt quá mỏng , Lục Thành gọi cháu dậy là vì thương cháu mà thôi."

      có mẹ chồng có đôi khi chính là tự tại, nếu cho dù mẹ chồng có khá hơn làm con dâu cũng ngại ngùng ngủ nướng.

      những câu đều chính là giúp cho Lục Thành, tức giận trong lòng Ngưng Hương xác thực tiêu hơn phân nửa, chỉ chua xót oán giận : "Ngay cả ngài cũng thiên vị ."

      Lý thị bật cười ha ha, đột nhiên bà vén áo cháu lên, Ngưng Hương chấn kinh vội vàng kéo xuống, nhưng Lý thị kịp nhìn thấy dấu tay bên hông cháu . Nghĩ đến thân hình Lục Thành cao lớn như ngựa, ánh mắt Lý thị biến đổi, dặn dò cháu mặt mũi đỏ bừng: "Hương Nhi, sau khi về nhà cháu đừng tức giận với nữa, cháu cứ mềm giọng với là cháu khó chịu, Lục Thành đau lòng cho cháu biết nên làm thế nào. Chuyện này làm quá liên tiếp hại thân thể, cháu cũng thể dung túng cho , lúc này mới tân hôn đêm nhiều lắm chỉ được hai lần, càng về sau phải càng giảm xuống."

      Tiểu tử hơn hai mươi tuổi tinh thần khỏe mạnh rừng rực, để cho làm nhiều chỉ còn cách dụ dỗ, như vậy mới ảnh hưởng đến hòa thuận của phu thê.

      Ngưng Hương nhắm mắt lại gật đầu.

      Lý thị lại hỏi thăm chút chuyện bên Lục gia, biết được Lục Thành lên chức đại quản , lương tháng gấp bội , Lý thị cao hứng gọi con dâu và con vào bồi Ngưng Hương, còn bà quyết định trấn mua chút thịt làm thêm mấy món ăn.

      "Tẩu tử, bụng tẩu cũng bốn tháng rồi, sao bụng còn chưa thấy gì vậy?" Ngưng Hương cùng Quản Bình thân thuộc đến mức thể thân hơn rồi, nàng gọi Quản Bình lên giường ngồi, còn nàng miễn cưỡng dựa vào đống gối tò mò sờ bụng Quản Bình, gả cho người khác, đối với chuyện nữ nhân hoài thai đứa càng hiếu kỳ .

      "Mặc quần áo thấy lắm, kéo lên mới nhìn ra được." Quản Bình đề phòng Từ Hòe, nhưng đối với em của chồng lại phòng bị, nàng kéo Ngưng Hương để tay Ngưng Hương đặt lên bụng mình.

      Qủa thực có chút nhô lên.

      Ngưng Hương đột nhiên hết sức hâm mộ, nàng thu tay lại : " tốt, cuối sáu tháng năm nay ta được trở thành rồi."

      " chừng bây giờ ngươi cũng mang bầu rồi, có thể cuối năm được làm mẹ nữa." Trở thành mẫu thân, mặt mày Quản Bình trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ khi Từ Hòe phạm sai lầm nàng mới tỏ ra lãnh đạm uy nghiêm.

      Ngưng Hương cúi đầu nhìn bụng của mình, buồn cười : "Sao có thể nhanh như vậy."

      Quản Bình chẳng đúng sai, nàng chính ví dụ điển hình.

      Hai người liên tục ở trong phòng chuyện, người thân thể thoải mái, người mang thai, bên trong phòng bếp có Từ Thu Nhi giúp mẫu thân nhóm lửa là đủ rồi, chỉ là Lục Thành gấp đến độ cong tâm cong phổi , nhìn thấy tức phụ, cũng biết tức phụ có méc lại chuyện của hai người cùng người nhà hay , vừa quanh sân nhìn bọn chơi vừa có cảm giác Lý thị nhìn vài lần.

      Cuối cùng tới lúc ăn cơm cũng thấy được tức phụ, nhưng Ngưng Hương lại nhìn , sau khi tự mình ăn xong nàng lại chăm chú đút cơm cho A Nam.

      "Ở nhà nghỉ ngơi hết buổi trưa rồi về." A Nam ăn cơm rất chậm, Lý thị thấy vậy liền thu dọn bàn ăn trước rồi nhìn Ngưng Hương .

      Ngưng Hương gật đầu.

      Trong nội tâm Lục Thành lại rục rịch, ngồi lát rồi đứng dậy với Từ Thủ Lương: "Đại bá phụ, cháu hơi choáng váng nên muốn ngủ trước."

      Từ Thủ Lương làm sao cản .

      Phòng bên Tây viện đều dọn dẹp xong, Lục Thành bò lên giường lấy ra bốn cái gối, nhìn thấy chiếc gối dành cho hài tử mà Lý thị chuẩn bị sẵn cho A Nam, trong lòng Lục Thành cảm thấy ấm áp, ngửa mặt nằm ở giường chờ tức phụ đến.

      Rất nhanh dưới mái hiên liền truyền đến giọng làm nũng của A Nam, "Nương ôm con ngủ."

      Lục Thành cười nhắm mắt lại.

      Ngưng Hương vừa dẫn bọn vào phòng liền nghe tiếng ngáy của nam nhân giường gạch, nàng có chút tin.

      Mặc ngủ thiệt hay giả, nàng chỉ để ý dỗ nhóm hài tử, chờ A Nam và A Mộc ngủ thiếp , nàng đưa lưng nằm xuống về phía Lục Thành.

      Sau lưng truyền đến động tĩnh, khắc sau, Lục Thành từ phía sau ôm lấy nàng, nhàng xoa bóp eo giúp nàng, "Hương Nhi, sau này mỗi đêm ta chỉ làm lần thôi."

      Ngưng Hương hơi nhếch môi nhưng đẩy tay ra.

      Lục Thành từ từ đưa người tới, cúi đầu muốn hôn nàng.

      Ngưng Hương ghét toàn thân mùi rượu nên ngăn cho hôn.

      "Cây ăn quả sắp trổ hoa rồi, nàng có muốn qua đó ?" Thấy nàng để hôn, Lục Thành giọng hỏi.

      Cuối cùng Ngưng Hương cũng mở mắt ra, sau đó giống như từ bên trong mắt hoa đào của thấy được màu hoa trắng của cây táo đỏ.

      "Những ai ?" Nàng giọng hỏi, xong thấy nhếch miệng cười, nàng căm tức chui vào ngực , hung hăng nhéo eo cái, "Lần sau chàng còn như vậy nữa ta quay về với chàng nữa."

      " dám dám." vất vả mới dỗ được tức phụ, Lục Thành cũng muốn gây tội với nàng nữa, ôm nàng tố khổ, "Hương Nhi, nửa ngày nay nàng để ý tới ta, ta khó chịu gần chết..."

      Khó chịu quá khó chịu quá, muốn ăn môi đỏ của nàng.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mung nang tro lai
      misa thích bài này.

    3. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      cuối cunghf cũng có chương mới,thanks nàng nha
      misa thích bài này.

    4. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 134:
      Edit: Hà

      Trước khi mặt trời lặn, nhà bốn người lại trở về Lục gia.

      Lại lần nữa đối diện với Lục Ngôn và Lục Định, Ngưng Hương vẫn có chút ngượng ngùng, may mắn hai huynh đệ bọn họ thần sắc như thường mới hóa giải lúng túng của nàng.

      "A Ngọc đâu?" thấy Chu Ngọc, Ngưng Hương kinh ngạc hỏi.

      "Dượng nhớ biểu tỷ nên đón tỷ ấy về rồi, biểu tỷ mấy ngày nữa tỷ ấy lại đến." Hai người ca ca ai có ý mở miệng, A Đào nhu thuận giải thích.

      Ngưng Hương sau khi hiểu ra lại hỏi buổi tối mấy người muốn ăn cái gì, cả nhà đều theo ý nàng duy chỉ có A Nam ngước đầu lên muốn ăn mì.

      "Đại tẩu làm mì ăn ngon, A Nam thèm ăn." Lục Ngôn cười trêu ghẹo , tối hôm trước tẩu tử làm mì trường thọ cho A Nam, mấy người bọn họ ai ăn cũng dư thừa chút nào, nước lèo cũng chỉ còn lại chút, làm hại tẩu tử liên tục tự trách làm quá ít. Kỳ bọn họ đều ăn no rồi, do tẩu tử làm quá ngon đương nhiên bọn họ ăn sót lại gì.

      "Vậy làm mì ." Thấy bọn họ đều thích ăn, Ngưng Hương vui vẻ đáp ứng.

      Nhưng buổi tối lúc ăn cơm, thiếu mình Chu Ngọc mà bàn cơm có chút vắng lạnh, Ngưng Hương vội vàng chăm sóc A Nam nên để ý, mấy người khác cũng để bụng trong lòng, chỉ có Lục Ngôn lặng lẽ nhìn về vị trí Chu Ngọc thích ngồi vài lần.

      Ban đêm đến giờ ngủ, Lục Thành tự nhiên dám lộn xộn nữa, ôm tức phụ thở dài : "Sư phụ vừa mất, về sau ta thể thường xuyên xin nghỉ được nữa."

      Ngưng Hương liệu đến việc này, nhưng Ngô gia mỗi tháng cấp hai lượng bạc tiền công, Lục Thành nhàn rỗi chỉ cần qua bên kia trông vườn, việc này rất thoải mái, có gì oán hận, nhưng nàng chỉ lo lắng việc, nàng tựa trong lòng Lục Thành : "Vậy buổi tối chàng cũng phải ở trong vườn sao?"

      "Đúng vậy." Trong bóng tối, Lục Thành hết sức nghiêm túc .

      Miệng Ngưng Hương lập tức mím chặt.

      "Hương Nhi cũng dời qua đó ở cùng ta nhé? Buổi tối làm chăn ấm cho ta." Lục Thành tai nàng thương lượng.

      "Ta còn phải ở nhà chăm sóc hài tử." Ngưng Hương mất mát , có hài tử nàng liền có thể qua đó.

      Thấy nàng tin chút nghi ngờ, Lục Thành nhịn được nữa bật cười, lật người nằm người nàng hôn nàng, "Ngốc, ban ngày ở đó là được, tối muộn đương nhiên phải về nhà bồi tức phụ rồi." Trước đây sư phụ ở lại vườn trái cây là vì muốn về nhà, khi vườn trái cây vừa chín có thể ăn được mới cần phải gác đêm, liên tục canh đến mùa thu hoạch.

      Đến lúc đó Lục Thành cũng lên kế hoạch sẵn rồi, phái đệ đệ sang vườn trái cây ở, như vậy buổi tối vẫn được về nhà như cũ.

      vậy mà lại dám lừa gạt mình, Ngưng Hương tức giận đẩy , đẩy đến lúc Lục Thành hô hấp nặng nề lại bắt đầu thành .

      "Lục Thành..." Trải qua chuyện tối hôm qua, lòng Ngưng Hương vẫn còn sợ hãi, ôm đầu cho hôn xuống nữa.

      "Chỉ lần, ta biết đúng mực." Lục Thành thuần thục cởi quần áo trong của nàng, giọng điệu cầu khẩn .

      Ngưng Hương do dự, muốn nhắc nhở ôm nàng sang tây phòng đột nhiên Lục Thành chặn miệng nàng.

      Nếu như tối qua dội xuống mấy trận mưa lớn đêm nay chỉ có chút mưa tí tách, quấy rầy giấc mộng của bất cứ ai.

      Mưa phùn lác đác nhàng, sau khi tạnh mưa, Ngưng Hương như đóa hoa chỉ cảm thấy thỏa mãn.

      "Hương Nhi..." Lục Thành vừa vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, vừa khàn giọng gọi nàng.

      Ngưng Hương khẽ ừ tiếng.

      "Đêm mai hay là chúng ta sang tây phòng ." Lục Thành dùng cằm cọ vào đầu nàng, ra cảm thụ biểu đạt đêm nay.

      Nàng giọng rầm rì cũng dễ nghe, nhưng càng muốn nghe nàng khóc cầu xin , càng muốn hai người cần cố kỵ chuyện gì.

      "Ta ngủ." muỗn cân nhắc chuyện lăn qua lăn lại với nàng, Ngưng Hương buồn bực kết thúc đề tài.

      Lục Thành cười ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

      ~

      Thời điểm giữa tháng, cây ăn quả bắt đầu nở hoa, đến khi nửa tuần cơ hồ tất cả cây ăn quả đều nở, Lục Thành liền quyết định trước khi gieo trồng vụ xuân mang mọi người trong nhà ngắm hoa.

      "Đệ , đệ ở nhà giữ nhà." Lục Định đối với chuyện ngắm hoa có hứng thú, là người trước tiên đưa ra dị nghị.

      Lục Ngôn nhanh quét mắt nhìn tẩu tử cái, cảm giác mình có thể làm trễ nãi chuyện tốt của huynh trưởng, vừa muốn mở miệng A Đào chợt nhớ tới chuyện gì, nàng nhìn Lục Thành : "Đại ca, biểu tỷ hai năm nay tỷ ấy vẫn chưa được sang vườn trái cây ngắm hoa, lần trước tỷ ấy còn với muội năm nay nhất định phải ngắm chút, vậy ngày mai chúng ta cũng sang đó đón biểu tỷ xem được ?"

      Biểu muội quả thức rất thích sang vườn trái cây chơi, Lục Thành gật đầu, thấy mặt trời vẫn chưa xuống núi, phân phó nhị đệ: "Ngươi lên trấn biểu muội xem nàng có muốn , nếu đêm nay sang nhà chúng ta luôn, đỡ cho sáng mai còn phải vòng qua đó đón muội ấy."

      "Để tam đệ ." Lục Ngôn mất hứng .

      "Tại sao ngươi luôn là để A Mộc hay A Nam ?" Thấy đệ đệ nghe lời, Lục Thành trầm mặt, hai người đệ đệ đương nhiên trước tiên phải sai sử đứa lớn.

      "Nhị ca mau , nhớ mua cho muội bánh táo đỏ ở Trương gia." A Đào cười hì hì .

      "Tỷ tỷ đệ biết làm bánh táo đỏ!" Nhắc tới đồ ăn ngon, A Mộc lập tức , mắt to nhìn sang tỷ tỷ.

      Thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, Ngưng Hương khiêm tốn : "Ta làm lung tung thôi, nhất định ngon bằng trong cửa hàng bán."

      Lục Thành vẫn còn chút tiền dư của tức phụ, lấy túi tiền người ra rồi đưa cho nhị đệ, "Mua hai cân táo đỏ... còn cần gì nữa?" đến nửa liền nghiêng đầu hỏi tức phụ.

      Ngưng Hương biết bên trong túi tiền của Lục Thành lúc nào cũng có năm đồng dự bị, số tiền ấy đủ để mua đồ, cho nên nàng liền cho Lục Ngôn cần phải mua những gì.

      Tẩu tử có lệnh, Lục Ngôn kháng cự nữa, tiếp nhận túi tiền rồi trực tiếp ra cửa chính mà đánh xe lừa, thôn trấn cách gần đó, chừng phút đồng hồ là đến.

      Vào thôn trấn, Lục Ngôn suy nghĩ chút, trước tiên Chu gia mời người, Chu Ngọc vừa nghe các biểu ca muốn vườn trái cây, nàng lập tức chạy về sương phòng sắp xếp bộ quần áo, sau khi thu dọn xong bao đồ nàng liền muốn theo Lục Ngôn trở về. Chu Thiên Hữu cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến nên hỏi nhiều, chỉ dặn dò nữ nhi đàng hoàng chút, đừng chạy tán loạn khắp nơi.

      Lục gia mặc dù gia cảnh tốt nhưng nhân phẩm ba người huynh đệ đều hết sức đoan chính, Chu Thiên Hữu yên tâm giao con cho các biểu ca nàng chăm sóc, đến nỗi hành động quá đáng lần đó của Lục Ngôn, Chu Thiên Hữu đương nhiên để trong lòng, biểu huynh biểu muội cãi nhau lần có là gì? Huống chi đầu lĩnh dẫn mọi người sang vườn trái cây chính là Lục Thành.

      Chu Ngọc cũng cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến, đến khi ra cửa mới phát cửa chính trống rỗng, nàng nhịn được oán hận: "Huynh tự bộ đến sao? Vậy để ta bảo Triệu thúc chuẩn bị xe ngựa ."

      "Được, ngươi là thiên kim đại tiểu thư, bộ nhiều mệt mỏi, vậy ngươi tự mình ngồi xe về trước , ta mua đồ." Lục Ngôn châm chọc nhìn biểu muội cái, xoay người rời .

      Biểu ca chuyện chút khách khí, lúc này còn xem thường nàng, ám hiệu nàng bộ được đường xa, Chu Ngọc căm tức cắn môi, thèm để ý đến người gác cổng muốn tiến lên hỏi nàng có muốn phu xe chuẩn bị ngựa hay , nàng tức giận đuổi theo Lục Ngôn, nhìn chằm chằm bóng lưng : "Ta ra ngoài muốn ngồi xe là vì nhà chúng ta có xe, ta ngu như mấy người khác, có lừa sai sử muốn muốn tự mình , giống như muốn tỏ vẻ còn lợi hại hơn so với con lừa!"

      Lục Ngôn rất muốn quay lại nàng có thể tự mình ngồi xe ngựa, chỉ là lúc quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tiểu nương bị ánh mặt trời chiều chiếu sáng như hoa đào, đột nhiên muốn đấu võ mồm cùng nàng nữa. Đại ca đúng, dù sao mười chín rồi, cần gì phải tích cực cãi nhau cùng tiểu nha đầu.

      "Tẩu tử biết làm bánh ngọt táo đỏ, ngươi biết sao?" Thả chậm bước chân sóng vai cùng nàng, Lục Ngôn sang chuyện khác.

      Chu Ngọc biết làm, cho nên tự động đem lời hỏi thăm của lý giải thành khiêu khích, nàng giận dỗi nghiêng đầu sang bên: "Ai cần ngươi lo."

      Muốn chuyện đàng hoàng mà cũng được, Lục Ngôn hào hứng bắt chuyện cùng nàng nữa, hai biểu huynh muội yên lặng đường, ai cũng để ý ai.

      Nguyên liệu làm bánh táo đỏ rất nhanh mua xong , hai người như ra trận thẳng về thôn Đông Lâm.

      Lục Ngôn người cao bước chân lớn, Chu Ngọc cam lòng rớt lại phía sau, ràng mệt mỏi cũng lên tiếng, kết quả vừa qua khỏi cầu đá nàng liền thở hồng hộc . Lục Ngôn quả muốn làm khó xử biểu muội, chỉ là theo bước chân bình thường, cho đến khi nghe hơi thở gấp gáp của biểu muội, Lục Ngôn mới ý thức mình sơ ý, vừa lúc quay đầu thoáng thấy biểu muội cầm bao đồ bị rớt kéo lên đầu vai, chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, "Để ta cầm giúp ngươi."

      Chu Ngọc hoài nghi nhìn chằm chằm .

      Lục Ngôn lập tức thu tay lại, xoay người : "Có cần hay ."Sau đó liền tiếp tục sải bước lên phía trước.

      Nghĩ đến mình ăn khổ lần này đều là vì chịu đánh xe lừa, Chu Ngọc lập tức cảm giác mình cậy mạnh có ý nghĩa, nàng gỡ xuống bao đồ đưa cho , "Cầm lấy!"

      Khóe miệng Lục Ngôn giật giật, mắt nhìn phía trước, chỉ đưa tay ra ngoài.

      Chu Ngọc dùng sức đem bao đồ để cánh tay .

      Lục Ngôn đem bao đồ khoác lên đầu vai, cảm giác hơi nặng, hiếu kỳ hỏi nàng, "Trong đây bỏ gì vậy?"

      "Ai cần ngươi lo!" Chu Ngọc tức giận muốn chuyện với , nàng tăng nhanh bước chân chạy tới đằng trước.

      Hết lần này đến lần khác bị sặc, Lục Ngôn cũng buồn bực cực kỳ, chỉ là nhìn tiểu nương phía trước vóc người mảnh khảnh, tâm tình hiểu sao lại tốt lên.

      Nếu biểu muội như vậy, nhường cho nàng.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 135:
      Edit:Hà

      "Nương, tướng quân!"

      Sáng sớm cuối xuân trời xanh như được gột rửa, A Nam ngồi ở trong ngực nương ngước đầu lên, chỉ tướng quân bay cao bầu trời cho nương xem.

      Ngưng Hương ngửa đầu liền thấy bầu trời xanh thăm thẳm, con chim ưng dang đôi cánh xuôi theo bầu trời, phảng phất như nhúc nhích mà chỉ lướt theo gió bay cao, thoạt nhìn chỉ là điểm đen nhưng Ngưng Hương lại biết, diều hâu này tên là tướng quân được Lục gia nuôi gần năm, từ móng vuốt đến đỉnh đầu có cao chừng hai thước, lúc đôi dang ra còn dài hơn ba thước, thoạt nhìn rất hung mãnh.

      May mắn duy nhất chính là tướng quân vô cùng thông thái, cho phép Lục Thành và A Nam chạm vào nó, nó thích những người Lục gia khác lại gần, nó công kích mà chỉ uỵch cánh bay lên nóc nhà, đến nỗi người ngoài khi nhìn thấy tướng quân cơ hồ đều bị dọa chạy, ai có lá gan đến gần nó cũng bị hai mắt lóe hàn quang sắc bén dọa sợ.

      "Con cũng muốn bay." Nhìn chim của mình, A Nam lẩm bẩm, lòng mắt trắng đen ràng trong mắt phượng chiếu ngược bóng dáng nho của tướng quân.

      "A Nam có cánh làm sao bay được?" Chu Ngọc cầm mắt cá chân A Nam quơ quơ, cười hỏi.

      A Nam nhìn nàng suy nghĩ chút, nghiêng đầu chỉ Lục Thành đánh xe: "Phụ thân mua!"

      Bé muốn nương, phụ thân liền đem nương về nhà ở, muốn con quay, phụ thân cũng mua về cho bé, phụ thân lợi hại nhất.

      Chu Ngọc cười ha ha, trêu ghẹo biểu ca: "Đại biểu ca, muội cũng muốn có cánh, huynh cũng mua cho muội đôi nhé, cánh của muội phải đẹp chút."

      Lục Thành quay đầu lại nhìn mọi người xe, cười mà .

      Lục Ngôn ngồi càng xe còn lại bên cạnh huynh trưởng, ngửa đầu nhìn tướng quân bay cao, bên trong mắt hoa đào mảnh trong vắt, biết suy nghĩ gì.

      Xe lừa từ từ dừng ở bên ngoài vườn trái cây.

      Ngoại trừ Lục Thành, Ngưng Hương, Lục Ngôn và Chu Ngọc, còn lại A Đào, A Mộc và A Nam đều là trẻ con, bọn rất thích ở vườn trái cây chơi đùa, hiểu tình thú ngắm hoa. Lục Thành nhìn tất cả mọi người lớn sau đó ôm lấy A Nam, nhìn Chu Ngọc : "A Nam và A Mộc chậm, ta với tẩu tử muội dẫn bọn chúng chơi, muội mang A Đào tùy ý dạo , con đường ở khu vườn này muội cũng biết, cẩn thận chút đừng để bị mắc vào nhánh cây."

      Ngốc tử cũng biết có ý tứ gì khác, Chu Ngọc ý tứ sâu xa nhìn soi mói , Ngưng Hương đỏ mặt xoay qua chỗ khác, lúc xoay người quên trừng Lục Thành cái.

      " thôi, chúng ta qua bên kia ngắm hoa." Chu Ngọc thức thời dắt tay biểu muội dẫn A Đào .

      Ánh mắt Lục Thành chuyển qua nhị đệ, đưa cho Lục Ngôn ý "đệ thích chỗ nào chỗ đó".

      Lục Ngôn xuy tiếng, dứt khoát làm người tốt làm đến cùng, hướng về A Nam đưa tay : "A Nam, nhị thúc ôm con xem sóc nhé?"

      A Nam vốn hết sức thích nhị thúc, chỉ là phân lượng của nhị thúc chỉ đánh lại phụ thân và nương, cộng thêm sóc có thể tạm thời hấp dẫn bé, tiểu tử chút do dự hướng về nhị thúc dang tay ra. Lục Ngôn ôm cháu trai vào lòng, lại cúi đầu hỏi A Mộc mặt tràn đầy mong đợi, "A Mộc có ?"

      "!" A Mộc hưng phấn .

      Vì vậy Lục Ngôn liền ôm đứa dắt đứa về hướng vườn hạt dẻ bên kia.

      "Có huynh đệ tốt." Vướng bận đều hết, Lục Thành cười nắm lấy bàn tay bé của thê tử.

      Ngưng Hương đúng sai, mắt hạnh dời về phía vườn hoa như mây.

      Lục Thành trì hoãn nữa, dắt nàng từ từ lên phía trước, Ngưng Hương nhìn hoa, nhìn nàng.

      Bị cặp mắt hoa đào cứ nhìn chằm chằm vào mình, Ngưng Hương muốn chuyên tâm ngắm hoa cũng thể tập trung chú ý, nàng đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, giọng giận , "Đến đây ngắm hoa mà chàng cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"

      Mới vừa thành thân như vậy dễ hiểu, nhưng dù sao cũng hơn nửa tháng rồi, giống như vẫn chưa nhìn đủ vậy. Như hai người lần đầu tiên gặp mặt.

      "Nàng còn đẹp hơn so với hoa." Nếu nàng hỏi, Lục Thành liền đem lời trong lòng ra, dừng bước chân ôm người vào trong ngực, tay ôm eo nàng, tay khẽ vuốt khuôn mặt trắng hồng của nàng, thấy lông mi nàng loạn chiến ngượng ngùng nhắm mắt lại, Lục Thành mới cúi đầu : "Hương Nhi, còn nhớ lúc năm ngoái chúng ta ở vườn trái cây gặp mặt ?"

      Ngưng Hương còn nhớ, lúc ấy Bùi Cảnh Hàn mang nàng cùng Tố Nguyệt đến ngắm hoa, gặp được Lục Thành.

      "Khi đó ta thích nàng rồi, hoặc là lần đầu tiên chở nàng về nhà ta vừa ý nàng." Ngón tay Lục Thành nhàng quanh quẩn ở khóe mắt nàng, giống như mời gọi nàng mở mắt ra, nàng quả thực mở mắt, mắt hạnh ngập nước nhìn , lúc đó tay Lục Thành mới thỏa mãn chuyển qua nơi khác, tiếp tục : "Cho nên ta mới uyển chuyển hỏi thăm nàng khi nào có thể chuộc thân."

      Ngưng Hương kinh ngạc cố gắng hồi tưởng đoạn đối thoại lúc ấy, mình quả bị Lục Thành lấy lí do mùa thu hái trái cây làm đề dẫn cho cuộc chuyện chuộc thân.

      Người nàythật là giảo hoạt.

      Trong lòng ngọt ngào, nàng nhìn xung quanh chút rồi kéo tay Lục Thành sờ mặt nàng xuống, giọng : "Đừng để người khác nhìn thấy."

      Lục Thành ừ, thông minh lôi nàng đến sau gốc cây ăn quả tương đối tươi tốt, đè nàng thân cây, dán trán lên trán nàng hỏi: "Biết ngày đó khi các nàng rồi, ta nghĩ đến chuyện gì ?"

      Ngưng Hương biết nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt dần dần rực nóng lên, nàng có thể đoán nhất định là chuyện đứng đắn.

      "Ta nghĩ nếu như có cơ hội, ta nhất định phải mang nàng tới đây ngắm hoa, chỉ có hai chúng ta, trước tiên ta cùng nàng ngắm hoa, sau đó lại kéo nàng đến sau gốc cây, khí lực nàng , cho dù nàng tránh thế nào cũng thoát khỏi ta, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc ta xâm lược... Hoa như mưa rơi xuống lưng nàng..."

      đến nửa liền đè hai tay nàng lại, cho nàng bịt lỗ tai, tùy ý để nàng trốn tránh nghiêng đầu sang hướng khác, đuổi theo nàng, bức nàng từng chữ từng câu đều nghe , nghe tưởng tượng có chút thô bỉ vô sỉ của .

      Sau đó Ngưng Hương kinh hãi phát Lục Thành chỉ là muốn, quả đúng là muốn làm.

      "Lục Thành!" Ngưng Hương luống cuống dùng hết khí lực đẩy , cố gắng giảng đạo lý cùng , "Lục Thành, lỡ bọn A Nam trở lại bất ngờ nhìn thấy làm sao bây giờ? Các biểu muội vòng qua bên này làm sao bây giờ? Chàng sợ bị người khác bắt gặp nhưng chàng thay ta suy nghĩ được ?"

      Nàng ủy khuất, sợ hãi muốn khóc.

      "Được, ta nghe lời nàng." Lục Thành cũng dự định lúc này quấn lấy nàng, thấy nàng gần như sụp đổ, mới dịu dàng ôm lấy nàng, vừa trấn an vừa vỗ lưng nàng : "Bây giờ ta nghe lời nàng, vậy lát nữa nàng cũng phải đáp ứng ta, chờ buổi trưa bọn họ ngủ ở trong lều nàng phải ngoan ngoãn theo ta."

      Cùng , đâu?

      Ngưng Hương có ngu hơn nữa cũng hiểu ý tứ của . Nàng muốn đồng ý, mới do dự chút lại đè ép nàng, hiển nhiên uy hiếp, Ngưng Hương có lựa chọn khác, chỉ đành cắn môi gật đầu, xe đến trước núi ắt có đường, trước tiên cứ tránh thoát lần này, chuyện tới trước mắt lại nghĩ biện pháp sau.

      Được lời hứa hẹn, Lục Thành tung tăng như chim sẻ hôn nàng vài ngụm, ngoan ngoãn buông lỏng nàng ra.

      Cũng may mắn hai người quả có làm chuyện gì, mới vừa từ phía sau gốc cây ra lâu, xa xa liền truyền đến tiếng bước chân, thân ảnh cao to vừa vừa nhìn xung quanh, đúng là Nghiêm Kính. Bắt gặp phu thê Lục Thành, Nghiêm Kính có hơi thất vọng, che giấu : "Ta vừa gặp bọn A Nam, Lục Thành, ngươi đến đây, ta có việc hỏi ngươi."

      Lục Thành để tức phụ xấu hổ ngắm hoa, còn theo Nghiêm Kính ra xa khoảng cách.

      "Thu Nhi có đến đây ?" Nghiêm Kính nhìn qua vườn trái cây hỏi.

      Đầu tiên Lục Thành nhíu mày, sau đó cười cười, bình tĩnh : "Nàng tới, chỉ có nhà chúng ta tới thôi."

      Nghiêm Kính khó tin nhìn chằm chằm , đột nhiên tục câu rồi tiến lên muốn đánh Lục Thành: "Ai bảo ngươi cho biết !"

      Thiệt thòi do dự nửa ngày mới làm bộ thuận miệng hỏi Lục Ngôn có những ai tới vườn trái cây, nghe Lục Ngôn vừa hướng về ổ sóc ném hòn đá vừa nhắc tới tên Từ Thu Nhi, cao hứng liền chạy tới, ngờ Lục Ngôn lại gạt !

      "Lục Thành, việc ngươi làm ngươi có suy nghĩ , ngươi..."

      "Ta ." Lục Thành né tránh , bất đắc dĩ giải thích, "Ta lại phải tiểu nương mười ba mười bốn tuổi, cái gì cũng đều ra ngoài. Lão nhị đầu óc thông minh, ngươi cũng phải biết, lúc trước Từ Hòe thích Quản Bình bị nhìn ra, có khả năng lần trước ngươi theo ta Từ gia đón dâu để phát đầu mối rồi."

      Nghiêm Kính tin Lục Thành, nhưng thấy được người thoải mái, bèn trừng mắt với Lục Thành: "Vậy sao ngươi dẫn theo Thu Nhi đến đây?"

      Lục Thành dở khóc dở cười: "Hương Nhi còn chưa nhớ tới chuyện mời đường muội, ta làm tỷ phu lại nhớ thương em vợ tính là cái gì?"

      Nghiêm Kính mặc kệ, nghĩ đến mình muốn đuổi theo Từ Thu Nhi chỉ có thể dựa vào Lục Thành, nhìn người đúng sau lưng Lục Thành ngắm cảnh, cắn răng uy hiếp : "Lục Thành, ta cho ngươi biết, lần sau nếu có cơ hội như thế, ngươi nếu giúp ta giật dây, ta liền đem chuyện Lý Tú Lan thích ngươi cho tẩu tử biết, lòng nữ nhân đều nhen, thấy cũng đoán mò, ta cũng tin tẩu tử chút cũng hoài nghi ngươi!"

      Năm ngoái lúc nhà Từ gia theo hái hạt dẻ cũng dùng Lý Tú Lan uy hiếp Lục Thành như vậy, Lục Thành nhịn lần nhịn được lần thứ hai, châm chọc : "Ngươi cứ việc , người ta cũng cưới về rồi, nàng tin ta cũng có thể dỗ nàng tin, ngược lại nếu ngươi thực có can đảm loạn ngôn, vậy đời này ngươi đừng hy vọng chúng ta là em tốt nữa."

      xong liền xoay người muốn .

      Nghiêm Kính sợ hãi nhào tới ôm lấy huynh đệ tốt của mình, giọng uốn éo quái dị cầu khẩn: "Lục Thành..."

      Nếu Ngưng Hương làm động tác này, Lục Thành cầu cũng được, đổi thành huynh đệ của , chỉ muốn đá xa, "Cút!"

      Hết khiển trách lại chuyển sang căng thẳng nhìn về phía thê tử. Nghiêm Kính là nam nhân, tất nhiên sợ thê tử hiểu lầm bọn họ, nhưng Lục Thành sợ mất mặt trước mặt thê tử vì có bằng hữu chững chạc như vậy.

      Nghiêm Kính thấy vậy liền thu liễm lại, ngăn cản trước mặt Lục Thành nghiêm chỉnh , "Tề lão thái gia trấn tháng sau đại thọ tám mươi tám tuổi, bảo là muốn mời gánh hát tới diễn, sau buổi trưa khi ăn xong bắt đầu hát, hát liên tục đến hoàng hôn, ngươi nhớ dẫn tẩu tử đến, thuận tiện dẫn Thu Nhi theo cùng được ? Lục Thành, con trai ngươi có, tức phụ ngươi cũng có, thể tự mình ăn uống no đủ liền mặc kệ huynh đệ phải ?"

      Lục Thành muốn giúp , có chút khinh bỉ : "Thích nàng tự mình nghĩ biện pháp, cầu người khác làm gì?"

      "Dĩ nhiên vì quan hệ của ngươi cùng Từ gia, nhà cũng gần kề bên." Nghiêm Kính vừa hâm mộ lại ghen tị .

      ngược lại muốn học thủ đoạn của Lục Thành, nhưng Từ Thu Nhi có việc gì ra khỏi cửa, hai nhà lại cách gần hai mươi dặm , muốn theo đuổi cũng có biện pháp. có việc gì lại chạy tới Từ gia, khiến người khác hoài nghi mới là lạ.

      Nghĩ đến khó xử của , Lục Thành thả lỏng tâm tình : "Được, ta giúp ngươi lần, lần này còn được ngươi đừng tìm ta nữa."

      Nghiêm Kính liên tục lời cảm ơn, sảng khoái : "Buổi trưa ta mời các ngươi Tiên Cư ăn tiệc."

      Lục Thành định để cả nhà ăn trưa ở tiệm bình thường, nếu Nghiêm Kính hào phóng như thế, đương nhiên cự tuyệt.

      Mà hơn mười dặm phía nam trấn Lưu Tiên, chiếc xe ngựa vững vàng hướng về thôn trấn đến.

      Gió xuân phất qua thổi lên góc rèm cửa sổ, nha hoàn bên trong dung mạo xinh đẹp đưa lưng ngồi đùi chủ tử, váy dài màu hoa đào che khuất vạt áo đẹp đẽ quý giá của . Nàng khẽ ngửa đầu giống như mui xe treo cái gì, nàng nhỏm người lên muốn ngồi sang bên cạnh nhưng chủ nhân cho phép, dùng sức ấn nàng liên tục nhấp nhô lên xuống.

      "Thế tử sợ buổi chiều săn còn khí lực sao?" Tố Nguyệt nghiêng đầu đứt quãng hỏi, mặt như phù dung, mỹ mâu dịu dàng.

      Bùi Cảnh Hàn thích nhất cặp mắt hồ ly câu dẫn người này của nàng, nghe nàng nghi vấn chính mình như vậy, cười nhạt tiếng, sau lưng dựa vào bản xe nữa, hai tay ôm lấy nàng, thân thể từ từ nghiêng về phía trước, bám vào tiểu nha hoàn thầm bên tai, "Tin hay đến núi, ta có thể vừa cưỡi ngựa săn vừa..."

      Hai chữ cuối cùng đến mức thể nghe thấy.

      Tố Nguyệt nhìn lát, môi đỏ mọng mấp máy tiếng động hai chữ: tin.

      Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn trở nên sắc bén, mạnh mẽ ôm nàng quỳ xe.

      Tố Nguyệt cắn môi cười, hiểu sao nàng lại nhớ tới hai câu thơ của Thẩm Du Du.

      Khi ta say những lúc đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén .

      Đời này nàng theo chân bọn họ dây dưa, ai cũng đều hao tổn, vì sao nàng có chút vui?

      Bùi Cảnh Hàn có thể trái ôm phải ấp, nàng cũng có thể hưởng thụ hầu hạ, dù sao việc này phí sức lực chính là .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :