1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nàng Cinderella nhà Bridgerton [An Offer From a Gentleman] (Bridgerton #3) - Julia Quinn (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      NGOẠI TRUYỆN 4

      Hugh Woodson chưa bao giờ là chàng được ngưỡng mộ nhất ở trường. cũng chưa bao giờ là người đẹp trai nhất, hoặc lực lưỡng nhất. chưa bao giờ là người thông minh nhất, giàu có nhất, hay ngu ngốc nhất. là người, và là như thế trong suốt cuộc đời, được thích nhất.

      Mọi người thích . Họ luôn luôn thế. cho rằng đó là vì thích lại tất cả mọi người. Mẹ thề rằng từ trong bụng sinh ra mỉm cười rồi. Bà điều đó thường xuyên lắm, dù Hugh ngờ rằng mẹ làm thế chỉ để cho cha cái đầu vào cho : "Ô, Gertrude, bà biết đó chỉ là khí ga thôi mà." (??)

      Cái chưa bao giờ thất bại trong việc khiến hai người bọn họ cười khúc khích như điên.

      Nhưng dù thế, dù cho tất cả những cái khả năng thích người của , dường như chưa bao giờ bị lôi cuốn quá nhiều với phái nữ. Họ quý , tất nhiên, và thố lộ những bí mật tối tăm nhất của họ cho , nhưng họ luôn luôn làm vậy theo cách khiến Hugh tin rằng được coi là loại sinh vật để chòng ghẹo nhưng đáng tin cậy.

      Phần tệ nhất trong tất cả những chuyện này là tất cả những phụ nữ biết đều tuyệt đối tin rằng ta biết người phụ nữ hoàn hảo dành cho , hoặc nếu , vậy ta khá chắc rằng người phụ nữ hoàn hảo đó có tồn tại.

      Rằng chẳng người nào nghĩ rằng Hugh gặp được người phụ nữ hoàn hảo đó nhưng lại chẳng nhận ra cả.

      Nhưng vẫn luôn tiến bước, bởi chẳng có lý nào lại làm khác cả. Và vì luôn luôn tin rằng phụ nữ là những con người thông minh, vẫn giữ hy vọng rằng có người phụ nữ hoàn hảo đâu đó ngoài kia.

      Sau rốt , ít hơn bốn tá phụ nữ từng vậy. thể nào tất cả bọn họ đều sai.

      Nhưng Hugh gần ba mười rồi, và Nàng Hoàn Hảo vẫn chưa hề lộ mặt. Hugh bắt đầu nghĩ rằng nên tự nhận lấy vấn đề vào tay thôi nên bỏ mặc nó cho số phận nữa, trừ việc chẳng có tý ý tưởng nào xem nên làm thế nào cả, đặc biệt khi vừa mới chuyển sang sống ở góc yên tĩnh nơi vùng đồng quê Wiltshire này, và dường như chẳng có độc thân hợp tuổi nào sống trong giáo xứ của cả.

      Đặc biệt nhưng đúng thế.

      Có lẽ nên lang thang đến vùng Gloucester vào Chủ nhật tới. Có địa điểm du lịch ở đó, và được đề nghị nên đến đó và giảng giải hay hai bài giảng cho đến khi họ tìm được mục sư mới. Ở đó chắc phải có ít nhất nàng độc thân nào chứ.

      Nhưng đây phải là lúc nghĩ đến những chuyện như thế. đến để dùng trà với Phu nhân Bridgerton, lời mời mà vô cùng vinh hạnh được nhận. vẫn tìm hiểu làm quen với thói quen tập tục và cách sống ở vùng, và mới chỉ mất buổi lễ nhà thờ biết rằng Phu nhân Bridgerton rất được quý và kính trọng. ấy dường như cũng rất thông minh và tử tế nữa.

      hy vọng ấy thích phiếm chuyện. thực cần ai đó để lấp đầy cho những chuyện xảy ra trong vùng. Bạn thể trông nom con chiên của bạn mà biết những gì xảy ra trong quá khứ của họ.

      Đồng thời cũng nghe rằng đầu bếp của ấy pha trà rất khéo. Bánh quy được đề cập đến cũng rất ngon.

      "Ngài Woodson ở đây để gặp bà, Phu nhân Bridgerton."

      Hugh bước vào phòng khách khi ông quản gia xướng tên . khá mừng bởi quên ăn chưa vì căn nhà có mùi thơm ngon và –

      dường như quên hết tất cả mọi thứ.

      Tại sao lại đến.

      Hay là ai.

      Màu sắc của bầu trời, hay mùi hương của cỏ cây.

      đấy, khi đứng đó nơi ngưỡng cửa phòng khách nhà Bridgerton, chỉ biết điều, điều duy nhất.

      Người con ngồi ghế sô pha, người có đôi mắt tuyệt đẹp, người phải là Phu nhân Bridgerton, là Hoàn Hảo.

      Sophie Bridgerton biết hay hai điều gì đó về tình sét đánh. Nàng , xưa xửa xừa xưa, cũng từng bị đánh bởi tia sét, đứng ngẩn với đam mê bùng cháy, niềm sung sướng như men say, và cảm giác nhức nhối kỳ quặc lan khắp cơ thể.

      Hoặc ít nhất, đó là những gì mà nàng nhớ được.

      Nàng cũng đồng thời cũng nhớ trong khi mũi tên của Thần Tình Ái, trong trường hợp của nàng, bắn vô cùng chính xác, nó cũng phải mất khoảng thời gian để nàng và Benedict có thể cùng tiến bước tới hạnh phúc mãi mãi về sau của họ. Vì vậy dù cho nàng có muốn nhảy dựng ghế để la lên vì sung sướng khi nàng nhìn Posy và Ngài Woodson nhìn chằm chằm vào nhau như đôi cún tương tư, phần khác của nàng - phần cực kỳ thực tế, sinh - nhầm - bên - chăn, tôi - có - biết - rằng - thế - giới - - làm - từ - cầu - vồng - và - thiên - thần của nàng - vẫn cố để giữ lại phấn khích ấy.

      Nhưng có điều ở Sophie là, dù tuổi thơ của nàng có cực khổ đến đâu (và đa phần nó khá là cực khổ khủng khiếp), bất kể có bao nhiêu tàn độc và nhục mạ nàng phải đối mặt trong cuộc đời, nàng vẫn, trong trái tim nàng, cực kỳ lãng mạn đến chữa nổi.

      Điều đó đưa nàng về lại với Posy.

      Đúng là Posy có đến thăm viếng nàng vài lần mỗi năm, và cũng đúng là trong những cuộc thăm viếng ấy gần như luôn trùng hợp với thời gian mùa lễ hội gần kết thúc, nhưng Sophie có thể thêm vào tý khẩn nài trong những lời mời gần đây của nàng. Nàng có lẽ hơi quá khi tả bọn trẻ lớn nhanh đến thế nào, và có chút rằng nàng thực dối khi nàng nàng vẫn thấy hơi ốm trong người.

      Nhưng trong trường hợp này, cái kết là vô cùng mỹ mãn. Ồ, đúng là Posy với nàng rằng ấy hoàn toàn hài lòng khi sống độc thân, nhưng Sophie chẳng tin lấy điều ấy giây nào. Hoặc cho đúng hơn, Sophie tin rằng Posy có tin rằng ấy hoàn toàn hài lòng. Nhưng chỉ cần nhìn Posy cái khi ấy cưng nựng bé William và Alexander cũng có thể biết ngay rằng ấy sinh ra là để làm mẹ, và thế giới tối tăm hơn nhiều nếu Posy tá con cái của riêng ấy.

      Cũng đúng rằng Sophie , đến mười hai lần, cố tình giới thiệu Posy với bất kể quý ngài độc thân nào có thể tim thấy được trong thời gian ấy ở thăm Wiltshire, nhưng lần này....

      Lần này Sophie biết.

      Lần này đó là tình .

      "Ngài Woodson," nàng , cố gắng cười nhăn nhở như phụ nữ điên, "liệu tôi có thể giới thiệu em quý của tôi, Posy Reiling ?"

      Ngài Woodson nhìn như thể ta nghĩ rằng ta gì đó, nhưng thực là, ta nhìn vào Posy như thể ta vừa nhìn thấy Aphrodite vậy.

      "Posy," Sophie tiếp, "đây là Ngài Woodson, mục sư mới của vùng này. Ngài ấy cũng mới chuyển đến đên, ừm, ba tuần trước ?"

      ta dọn đến ở gần hai tháng rồi. Sophie biết điều đó, nhưng nàng có thôi thúc muốn xem xem liệu ta có lắng nghe kỹ để sửa sai lại nàng .

      ta chỉ gật, chẳng hề rời mắt khỏi Posy.

      "Xin mời, Ngài Woodson," Sophie lẩm nhẩm, "ngồi xuống."

      ta xoay xở hiểu được những gì nàng và hạ người xuống cái ghế.

      "Trà chứ, Ngài Woodson ?" Sophie hỏi.

      ta gật.

      "Posy, em pha trà được chứ ?"

      Posy gật.

      Sophie chờ, và rồi ràng là Posy chẳng làm gì ngoài việc cười cười với Ngài Woodson, nàng gọi, "Posy."

      Posy quay sang nhìn nàng, nhưng đầu ấy quay chậm và dứt được, cứ như thể có lực hút lớn lắm chĩa vào đầu ấy vậy.

      "Em pha trà cho Ngài Woodson chứ ?" Sophie , cố nhịn cười.

      "Ồ, tất nhiên." Posy quay lại với ngài mục sư, nụ cười ngông ngốc đó lại lại mặt ấy. "Ngài có muốn chút trà ?"

      Bình thường , Sophie có lẽ nhắc rằng nàng hỏi xem Ngài Woodson có muốn dùng trà rồi, nhưng có gì đó chẳng hề bình thường trong giây phút chạm chán này, vì vậy nàng quyết định đơn giản là ngồi im và quan sát.

      "Tôi rất muốn," Ngài Woodson với Posy, "Hơn tất cả mọi thứ."

      "Ngài dùng trà thế nào ?" Posy hỏi.

      "Tiểu thư muốn pha thế nào cũng được."

      Ôi, bây giờ, thế này quá lắm rồi đấy. người đàn ông nào lại mù quáng đến thế khi đến nỗi ta chẳng thể có đầu óc mà nghĩ đến trà của ta được. Đây là nước cơ mà, vì chúa trời cao. Trọng điểm hơn nữa, đây là trà.

      "Chúng tôi có cả sữa lẫn đường," Sophie , chẳng ngăn được mình. Nàng có ý ngồi và xem, nhưng , ngay cả những kẻ lãng mạn cứu chữa được nhất cũng chẳng thể im lặng hơn được nữa.

      Ngài Woodson chẳng hề nghe thấy nàng.

      "Cả hai thứ đó đều chẳng xuất trong tách của ngài," nàng thêm vào.

      "Em có đôi mắt đẹp tuyệt vời nhất," ta , và giọng ta đầy câu hỏi, cứ như là ta chưa thể tin được rằng ta ở ngay đây trong phòng này, với Posy.

      "Nụ cười của ," Posy đáp lại. "Nó ... đáng ."

      ta dướn người lên. "Em có thích hoa hồng , Tiểu thư Reiling ?"

      Posy gật.

      " nhất định phải đem cho em nhiều."

      Sophie từ bỏ việc cố gắng ngồi nghiêm chỉnh và cuối cùng phải phì cười. Dù sao , có ai trong số hai người bọn họ nhìn vào nàng đâu. "Chúng tôi có hoa hồng đấy," nàng .

      phản ứng.

      "Trong vườn sau."

      Lần nữa, chẳng có gì.

      "Nơi hai người có thể cùng dạo."

      Nó như thể có ai đó vừa chọc gậy vào cả hai người họ.

      "Ồ, chúng ta cùng chứ ?"

      "Em rất hân hạnh."

      "Làm ơn, cho phép – "

      "Nắm lấy tay em."

      " - "

      "Em phải – "

      Đến khi Posy và Ngài Woodson ra đến cửa, Sophie chẳng thể nào được xem ai cái gì. Và chẳng có giọt trà nào vào được trong tách của Ngài Woodson cả.

      Sophie chờ đúng trọn vẹn phút, rồi phá lên cười sặc sụa, bịt tay nàng lên miệng để cố kìm lại tiếng cười dù nàng chẳng chắc tại sao nàng cần phải làm thế. Đó là tiếng cười vui sướng trọn vẹn. Tự hào nữa, vì sắp xếp cả chuyện.

      "Nàng cười vì cái gì thế ?" Đó là Benedict, lang thang bước vào trong phòng, những ngón tay chàng lấm lem màu vẽ. "A, bánh quy. Tuyệt vời. Ta đói muốn chết. Quên ăn lúc sáng nay." Chàng cầm lấy cái cuối cùng và nhíu mày. "Nàng đáng ra nên để phần cho ta nhiều hơn."

      "Đó là Posy," Sophie , cười nhăn. "Và Ngài Woodson. Em dự đoán thời gian đính hôn vô vô cùng ngắn đấy."

      Mắt Benedict mở lớn. Chàng quay ra nhìn cửa, rồi đến cái cửa sổ. "Họ ở đâu ?"

      "Trong sân sau. Chúng ta chẳng thể nhìn thấy họ từ đây."

      Chàng ngâm nga nhai. "Nhưng chúng ta có thể nhìn từ phòng vẽ của ta."

      Trong khoảng hai phút chẳng ai trong hai người động đậy. Nhưng chỉ hai phút thôi.

      Họ chạy ào ra cửa, xô và đẩy tìm đường xuống phòng vẽ của Benedict, căn phòng nằm nhô ra ở mặt sau căn nhà, cho phép nó có được ánh sáng chiếu vào từ ba hướng khác nhau. Sophie chạy đến đó trước, dù phải hoàn toàn bằng cách công bằng, và phát ra tiếng hổn hển váng vất.

      "Gì vậy ?" Benedict từ phía cửa.

      "Họ hôn nhau !"

      Chàng vội sải bước. "Họ có."

      "Ồ, họ có đấy !"

      Chàng đến bên cạnh nàng, và miệng chàng há hốc. "Chà, ta bị nguyền rủa."

      Và Sophie, người bao giờ chửi thề, đáp lại, "Em biết. Em biết."

      "Và họ mới nhỉ gặp nhau ? sao ?"

      "Chàng hôn em ngay lần đầu chúng ta gặp mặt," nàng chỉ ra.

      "Chuyện đó khác."

      Sophie xoay xở để kéo chú ý của nàng ra khỏi cặp đôi hôn hít bãi cỏ để hỏi, "Khác thế nào ?"

      Chàng nghĩ về đó trong chốc, rồi trả lời, "Nó là tiệc hóa trang."

      "Ồ, ra với chàng hôn người khác là sao cả nếu chàng biết ta là ai ?"

      "Thế là công bằng, Sophie," chàng , cười khúc khích khi chàng lắc đầu. "Ta có hỏi nàng, và nàng chịu cho ta."

      Câu đó đủ đúng để kết thúc đoạn đối thoại đó, và rồi họ đứng đó thêm lúc nữa, biết xấu hổ là gì khi quan sát Posy và ngài mục sư. Hai người kia dừng hôn và bây giờ huyên thuyên chuyện – nhìn từ ngoài vào, dặm phút. Posy , rồi Ngài Woodson hùng hồn gật, rồi xen vào, và rồi ấy cũng xen vào khi ta , rồi ta nhìn như thể khúc khích cười, trong tất cả, rồi sau đó Posy bắt đầu hào hứng đến nỗi hai tay ấy cứ khuấy khoắng liên hồi đầu.

      "Họ chuyện trời dưới biển gì thế chứ ?" Sophie băn khoăn.

      "Có lẽ là tất cả những gì họ nên trước khi ta hôn ấy." Benedict nhíu mày, bắt chéo tay. "Mà họ thế này bao lâu rồi ?"

      "Chàng quan sát họ lâu như em vậy."

      ", ý ta là, mấy giờ ta tới ? Họ có từng chuyện với nhau trươc khi..." Chàng vung vẩy tay về phía cửa sổ, chỉ về cặp đôi, người trông có vẻ lại sắp hôn tiếp.

      "Có, tất nhiên, nhưng.." Sophie dừng, nghĩ. Cả Posy và Ngài Woodson đều nhíu hết cả lưỡi lại trong cuộc gặp. Thực tế, nàng nhớ chẳng có đến danh từ nào được ra. ", nhiều lắm, e là như thế."

      Benedict chầm chậm gật đầu. "Nàng có nghĩ ta nên ra đó ?"

      Sophie nhìn chàng, rồi ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn lại. "Chàng có điên ?"

      Chàng nhún vai. "Giờ đây ấy là em ta, và đây là nhà ta..."

      "Chàng dám !"

      "Vậy là ta nên bảo vệ danh dự của ấy ?"

      "Đó là nụ hôn đầu tiên của ấy !"

      Chàng nhướng bên mày. "Và chúng ta ở đây, nhìn trộm."

      "Đó là quyền của em," Sophie phẫn nộ . "Em sắp xếp tất cả mọi thứ."

      "Ồ, nàng , phải ? Ta nhớ là ta mới là người gợi ý Ngài Woodson."

      "Nhưng chàng chẳng nhúng tay vào chuyện gì."

      "Đó là việc của nàng, vợ ."

      Sophie cân nhắc việc đáp trả, bởi giọng chàng ghét chết lên được, nhưng chàng có lý. Nàng có thích thú việc mai mối cho Posy, và nàng ràng tuyệt đối thích thú với thành quả.

      "Nàng biết đấy," Benedict trầm ngâm mói, " ngày nào đó chúng ta có lẽ đứa con ."

      Sophie quay sang chàng. Chàng thường đến chuyện này. "Chàng gì cơ ?"

      Chàng ám chỉ về đôi chim câu bãi cỏ ngoài kia. "Chỉ là đây có lẽ là cơ hội luyện tập tuyệt vời dành cho ta. Ta khá chắc là ta ước được làm ông bố bảo vệ con thái quá. Ta có thể xông ra và xé ta thành từng mảnh vụn.

      Sophie nhăn mặt. Ngài Woodson tội nghiệp chẳng có cơ hội chống đỡ.

      "Thách đấu với ta vậy ?"

      Nàng lắc đầu.

      "Tốt thôi, nhưng nếu ta hạ ấy xuống mặt đất, ta can thiệp."

      " ta – Ôi chúa trời cao !" Sophie dướn người, mặt nàng dí chặt lên tấm kính. "Ôi chúa con."

      Và nàng còn chẳng hề che miệng khi từ báng bổ nữa.

      Benedict thở dài, rồi dãn dãn những ngón tay. "Ta thực muốn làm đau tay mình. Ta nửa hoàn thành xong bức chân dung của nàng rồi, và nó rất thuận lợi."

      Sophie đặt tay lên tay chàng, giữ chặt chàng lại dù chàng chẳng thực di chuyển đâu. "," nàng thốt, "đừng –" Nàng hổn hển. "Ôi, trời ơi. Có lẽ chúng ta nên làm gì đó."

      "Họ vẫn chưa nằm ra đất đâu."

      "Benedict !"

      "Bình thường ta nên gọi linh mục đến," chàng bình phẩm, "ngoại trừ đó dường như chính là người lôi chúng ta vào đống lộn xộn này ngay từ đầu."

      Sophie nuốt nước bọt. "Có lẽ chàng có thể kiếm được tấm giấy phép kết hôn đặc biệt cho họ ? Như là quà cưới ?"

      Chàng cười nhăn. "Coi như xong."

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      NGOẠI TRUYỆN 5

      Đó là lễ cưới tuyệt vời. Và nụ hôn kết thúc...

      ai quá ngạc nhiên khi Posy chuyển giao ra đứa bé vào chín tháng sau, rồi hàng năm sau đó. ấy rất chăm lo việc đặt tên cho những đứa bé, và Ngài Woodson, người luôn quá tôn thờ ấy đến nỗi chẳng bao giờ gì về lựa chọn của ấy cả.

      Đầu tiên là Sophia, vì những lý do quá ràng, rồi đến Benedict. Bé tiếp theo đáng ra là Violet, ngoại trừ việc Sophie xin làm thế. Nàng luôn luôn muốn cái tên ấy cho con nàng, và nó là quá nhầm lẫn bối rối khi hai gia đình gần gũi như vậy. Vì vậy Posy đặt tên đứa bé là Georgette, theo thên mẹ của Hugh, người nghĩ có nụ cười đáng nhất đời.

      Rồi sau đó là John, theo tên cha của Hugh. Trong khoảng thời gian khá dài, cậu bé giữ nguyên vị trí là đứa của gia đình. Sau khi sinh con mỗi tháng Sáu trong liền tù tỳ bốn năm, Posy ngừng mang thai. ấy chẳng hề làm gì khác biệt cả, ấy thổ lộ với Sophie như vậy ; ấy và Hugh vẫn rất quấn quýt bên nhau. Chỉ là dường như cơ thể ấy quyết định nó xong với việc mang thai rồi. Dù sao cũng tốt. Với hai con và hai cậu con trai, tay bận bịu lắm rồi.

      Nhưng rồi khi John lên năm, Posy dậy khỏi giường trong sáng và nôn mửa ra sàn nhà. Điều đó chỉ có thể lên thứ, và mùa thu năm sau, ấy sinh ra con nữa.

      Sophie có mặt trong buổi sinh, như nàng luôn thế. "Em đặt tên con bé là gì ?" nàng hỏi.

      Posy nhìn xuống tạo vật hoàn hảo bé trong vòng tay. ngủ ngon lành, và dù biết những đứa trẻ mới sinh cười, đứa bé này thực nhìn như rất thỏa mãn về cái gì đó.

      Có thể chỉ bằng việc sinh ra. Có thể đứa bé này tấn công vào với cuộc đời bằng nụ cười. Tính hài hước là vũ khí lợi hại của bé.

      tuyệt vời.

      "Araminta," Posy đột ngột .

      Sophie gần như ngã bổ chửng vì choáng váng. "Cái gì ?"

      "Em muốn đặt tên con bé là Araminta. Em khá chắc đấy." Posy ve vuốt má con bé, rồi dịu dàng gõ lên cằm nàng thiu thiu ngủ.

      Sophie dường như thể ngừng lắc đầu. "Nhưng mẹ em... Chị thể tin được là em lại - "

      "Em đặt tên con bé theo tên mẹ em," Posy nhàng ngắt lời. "Em đặt tên con bé vì mẹ em. Điều đó khác biệt."

      Sophie nhìn mơ hồ, nhưng nàng cúi xuống để béo má bé thêm lần nữa. " bé thực khá ngọt ngào đấy," nàng thầm.

      Posy mỉm cười, lần rời mắt khỏi khuôn mặt đứa bé. "Em biết."

      "Chị cho rằng chị có thể dần quen với cái tên ấy," Sophie , đầu nàng lúc lắc đồng ý. Nàng rê rê ngón tay giữ bàn tay và cơ thể bé con, cù lên bàn tảy xinh ấy cho đến khi những ngón tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay nàng. "Xin chào,
      Araminta," nàng . "Rất vui khi được gặp cháu."

      "Minty," Posy .

      Sophie nhìn lên. "Gì ?"

      "Em gọi con bé là Minty. Araminta là cái tên trong phả hệ, nhưng em tin con bé là Minty."

      Sophie mím chặt môi để cười. "Mẹ em ghét thế."

      "Đúng," Posy thầm, "bà ấy ghét vậy, phải ?"

      "Minty," Sophie , thử thanh lưỡi nàng. "Chị thích nó. , chị nghĩ chị nó. Nó hợp với con bé."

      Posy hôn lên đỉnh đầu Minty. "Con bé thế nào đây ?" thầm . "Ngọt ngào vào ngoan ngoãn ?"

      Sophie cười khúc khích trước câu ấy. Nàng dự sinh cả thảy là mười hai đứa bé - bốn đứa con nàng, năm của Posy, và ba của Eloise. Chưa từng lần nàng nghe thấy đứa bé nào bước vào thế giới này với tiếng khóc to tướng như nàng Minty bé này. "Đứa này," nàng dứt khoát, " dẫn người khác vào những cuộc đuổi bắt kịch tính."

      Và đúng là như thế. Nhưng đó, thưa độc giả mến, lại là câu chuyện khác....


      [​IMG]
      Last edited: 5/12/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :