1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mua Phu - Lâu Vũ Tình (15c+ phiên ngoại, hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xù Xoăn

      Xù Xoăn Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      50
      MUA PHU – CHƯƠNG 15

      EDIT: DOCKE

      Hôn kỳ đến. nay, mọi chuyện được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu bái đường nữa mà thôi.

      Trước hôn kỳ ba ngày, Mục Hướng Vũ trở về nhà cũ ở. Trượng phu (chồng) của nàng còn tâm lý đến mức cho cả đoàn tỳ nữ hộ tống, thay nàng chuẩn bị tất cả. Mọi việc đều chẳng cần nàng phải động tay đến, chỉ cần ngoan ngoãn chờ đám rước đến đón nữa là xong.

      Ngày đầu tiên cũng rất tốt. Hết sai vặt những người chung quanh lại tìm mấy hàng xóm cũ ôn chuyện. Nhưng đến ngày thứ hai, nàng bắt đầu nhớ chồng nhớ con, chịu nổi nữa.

      Vì thế, nàng lại quay trở về.

      Dù sao cũng biết nàng phải là nương hiền lành ngoan ngoãn chịu an phận gì đó. Nhiều nhất để mắng hai câu. Mắng xong, chẳng phải tiếp tục dung túng, sờ sờ đầu nàng rồi buông câu: ‘Thôi bỏ , nàng có muốn ngoan ngoãn nghe lời ta cũng quen.’

      Nàng ngọt ngào nghĩ, vụng trộm vào nhà bằng cửa sau, muốn cho người ta bất ngờ. Kết quả, ngược lại là làm cho nàng kinh hãi.

      Bà vú ôm Thanh Thanh ở trong hậu viện hóng gió, cho nàng biết, chủ tử ở tiền thính tiếp khách.

      “Là khách đến bàn chuyện làm ăn sao?”

      “Hình như phải. Là danh nữ. Thoạt nhìn hình như họ có quen biết. Dáng vẻ rất xinh đẹp.”

      “Tốt! Ta mới ngày mà cho ta hồng hạnh xuất tường*?!” an phận vậy sao?

      “Phu nhân… Hồng hạnh xuất tường phải dùng như vậy đâu…”

      “Đó đâu phải là trọng điểm!” Hừ hừ, đợi người ta rồi…Tốt xấu gì cũng phải dọa chút mới được. Nàng được lúc suy nghĩ nghiêm túc.

      “Ngươi… sao lại biến thành thế này?” Nữ tử rưng rưng nước mắt, người run run, thành câu.

      “Ta vẫn là ta đó thôi, hề thay đổi a.” Trái lại, vẫn bình thản, hiền hòa cười trấn an nàng.

      giống mà, giống mà…” Mạc Nhạn Hồi thào lặp lại, đau lòng đến mức thể chịu đựng nổi.

      Trước kia, khí phách hiên ngang, phong thái trác tuyệt, ôn nhuận như ngọc, là mỹ nam. Nơi nào có , nơi đó các nương tài nào dời mắt được. Nhưng bây giờ, bây giờ…

      rốt cuộc phải chịu bao nhiêu khổ? Bị bao nhiêu tội?

      Nàng thể tưởng được, tên kia rốt cuộc trút bao nhiêu tra tấn cùng nhục nhã xuống người , khiến cho người vốn là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) được người người thèm muốn, biến thành bộ dáng thế này.

      “Ta rất hận …”

      mặt mày vừa động, nhìn qua nàng. “Ngươi hiểu, vì sao phải làm như vậy ư?”

      Nàng run rẩy, hai tay nắm chặt, nhắm mắt đáp.

      Hai người này… Ấp Trần thở dài.

      biết cũng tốt, muốn đối mặt cũng thế. Nàng đáp, cũng nhất thiết phải nhai mãi vấn đề này, chọc cho người ta khó chịu.

      “Nhạn Hồi, hứa với ta, đừng làm tổn thương .”

      “Vì sao?” Nàng phút chốc ngước mắt, kinh ngạc hết .

      Chẳng lẽ hận sao? Tất cả mọi thứ, nguyên bản vốn đều là của mà…

      “Phải chịu đựng tất cả chuyện này là ta, cuối cùng ta vẫn là người có quyền quyết định, có trả thù hay .” Mà muốn trả thù, càng đặc biệt muốn mượn tay nàng để trả thù. “Nhạn Hồi, ngươi vẫn còn nợ ta. Ta chỉ muốn ngươi lúc này đây, nếu làm gì có lỗi với ngươi, hãy vì ta mà tha thứ cho lần này. Dùng ân tình của ta để trả nợ cho , như vậy xóa bỏ.”

      được!” thể thay trả thù, cũng thể trả thù vì bản thân, muốn nàng làm sao bây giờ? Ngay cả hận cũng được, nàng phải đối với Mộ Dung Lược thế nào đây?

      “Ta biết, ép buộc nàng thế này là phải, nhưng… ít nhất , cứ xem như là nể mặt ta, xin ngươi đừng làm tổn thương đến người thân nhất của ta.”

      “Người thân nhất? Thân nhất! Thân nhất…” Nàng châm chọc. Mộc Dung Lược nếu từng niệm tình thân, sao có thể hạ thủ được? Còn , lại muốn nàng khoan thứ cho cái tên còn bằng loài súc sinh cầm thú đó hay sao!

      “Ta thể cưỡng cầu ngươi phải làm thế nào. Chung quy, quyết định vẫn thuộc về ngươi. Nhưng người có tư cách trách nhất là ta mà cũng có thể tha thứ được. Người đủ lập trường để chỉ trích nhất, ra lại là ngươi. Với trí tuệ như ngươi, thể hiểu ta gì chứ.”

      “Tài trí hơn người như ngươi, nhiều năm như vậy rồi, sao lại biết…” Sao lại biết tâm tư của nàng?

      Rất nhiều lần rồi, nàng khỏi hoài nghi. ra giả câm vờ điếc, là vì thể hưởng ứng tấm chân tình của nàng, hay là… bởi vì muốn thành toàn cho đệ đệ thân nhất của ?

      Nàng hiểu, cũng có cái thân phận kia để hỏi thăm. Dù sao nàng cũng chỉ là cái bóng phía sau , chỉ là cái bóng bé đáng kể. Ngoại trừ toàn tâm hộ vệ an nguy cho , còn lại, nàng thể, cũng có tư cách hy vọng xa vời.

      Nhưng đến cuối cùng, với toàn tâm hộ vệ của nàng, vẫn xảy ra chuyện.

      hiểu được nàng hận bao nhiêu. thể tha thứ người làm hại , càng thể tha thứ cho thất trách của bản thân.

      “Đó phải là giá trị tồn tại duy nhất của ngươi.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chậm rãi : “Lúc trước ta mang ngươi về là xuất phát từ thiện tâm, chứ phải muốn ngươi phải đền đáp bằng thanh xuân cả đời, vì ta mà bỏ mặc sống chết của mình, coi việc bảo vệ ta là sứ mệnh cả đời. Như vậy nếu ta chết, ngươi thế nào đây? Việc thiện lúc ban đầu, bây giờ ngược lại, là sai lầm hại cả đời ngươi. Đây vốn phải là ý nguyện ban đầu của ta. Nhạn Hồi, Nhạn Hồi… Hãy suy nghĩ đến tâm ý của ta khi đặt cái tên này cho ngươi.”

      Nhạn , cuối cùng cũng có lúc nhạn về. Muốn nàng lui bước, tầm mắt mở rộng, đừng cố chấp mà bỏ mặc sinh mệnh như vậy nữa.

      ngờ, quay đầu hỏi lại nàng mang họ gì, chỉ nghe lạnh lùng đáp chữ ‘Mặc’ (đừng), lập tức khiến thể được gì mất lúc lâu.

      Mặc Nhạn Hồi – đừng chờ mong nhạn về, đổ thành giống như nguyền rủa vậy, hại nàng cả đời cũng chờ thấy ngày tâm quy.

      “Ngươi… bao giờ trở về hay sao?” Vậy nàng ở lại nơi đó, còn có ý nghĩa gì nữa?

      “Mộ Dung gia, ngoại trừ Mộ Dung Thao, còn có Mộ Dung Lược.” ngầm ám chỉ, ý nghĩa sâu xa mà nhìn nàng.

      Nhưng cho đến tận bây giờ, đều có ai nhận ra.

      “Nhàn Hồi, phiền ngươi hãy thay ta với … Mộ Dung Thao còn tồn tại nữa. đời này, chỉ có Mộ Dung Lược. , là duy nhất.”

      Nếu tất cả, là niềm khao khát ngày đêm, vậy lui bước mà thành toàn cho họ rồi. Về phần phải làm thế nào để giữ vững chúng, phải nhờ vào bản thân .

      Đây coi như sủng ái cuối cùng mà kẻ làm huynh trưởng như giành cho đệ đệ của mình.

      Mạc Nhạn Hồi hiểu được. vậy chỉ muốn cho Mộ Dung Lược nghe, mà cũng là cho nàng nghe.

      Mộ Dung Thao, thế nào cũng thể trở về được nữa. Nàng, có đợi cả đời cũng đợi được.

      “Tán gẫu gì mà lâu quá vậy! nhiều quá …” Nàng đợi trong phòng, càng chờ càng buồn, càng chờ càng ngồi yên.

      Ban đầu vốn muốn đến tiền thính dọa phen, nhưng vừa đặt chân đến trước cửa tiền thính, nàng lỡ đãng nghe được vài câu, liền yên lặng thu chân, xoay người trở về phòng chờ đợi.

      Nàng giỡn giỡn nhưng cũng rất có tự trọng, phải là kẻ biết chừng mực.

      Nhưng… nhiều chuyện để tán gẫu đến thế sao?

      cái gì cũng thèm thừa nhận bị ghen tuông chọc thẳng lên mũi. Nàng tới lui trong phòng, giậm chân tại chỗ. Lại cầm lên bộ quần áo mới may được nữa may tiếp, luyện tính tình trinh tĩnh…

      Tính tình trinh tĩnh cái gì chứ! Lòng thương vợ triền miên, tình ý sâu nặng. Nàng mù, cũng mù, bằng , trinh tĩnh kia làm sao tốt đến vậy được?

      Nhưng chưa từng đề cập với nàng về đoạn tình này!

      Mục Ấp Trần quả đúng là biết sống chết, nhằm ngay lúc ghen tuông bốc ngút trời mà bước vào phòng.

      Vừa thấy nàng liền ngẩn người. “ phải phải về nhà cũ ở mấy ngày sao, trước khi thành thân thể gặp nhau kia mà?”

      Phải mà, gặp mặt, để ngươi tận tình phát huy ‘Tình cũ’!

      Vốn định phun ra mấy lời giấm chua mắng mỏ , bỗng nhiên cười, tiến lên xoa xoa gò má nàng. “Mà thôi bỏ , sớm biết nàng an phận như vậy mà. Nếu nhất nhất đều nghe lời ta, khiến ta thụ sủng nhược kinh.”

      Bị kiểm tra, cười cái, tim gàn gì cũng đều mềm nhũn cả rồi, làm gì mà còn phun dấm chua nổi nữa?

      Nàng bất đắc dĩ hừ hừ, “Tiễn ‘Bạn cũ’ về rồi à?” Rất tận lực nhấn mạnh hai chữ ‘Bạn cũ’.

      tiến lên, muốn lấy chén châm trà, nghe nàng với giọng buồn tang như vậy, có chút hoang mang ngoái đầu lại nhìn nàng.

      “Hàn huyên cái gì thế? Có muốn kể cho thiếp nghe chút ?” Vẫn làm ra vẻ lơ đãng, nhưng ràng là muốn cho biết mà.

      suy ngẫm hồi. “Cũng hàn huyên ít…”

      chủ tử, chẳng lẽ là số mệnh của phận nô bộc hay sao? vậy, mà Nhạn Hồi cũng thế.

      Tâm ý của Nhạn Hồi, phải biết. Sau này gặp gỡ Vũ nhi, mới chính thức hiểu được, cảm giác đó là như thế nào. Ngày ngày đều nhìn thấy, lúc nào cũng nghĩ đến. Toàn tâm toàn ý vì người mà tính toán. Để ở trong lòng, gặp mặt lâu ngày, rốt cuộc khắc cốt ghi tâm.

      Trước đây vốn luôn muốn lảng tránh, để mình nghĩ nhiều. Bây giờ mới biết, tấm chân tình của Nhạn Hồi sâu đậm bao nhiêu. Nhưng sau khi phụ lòng người ta rồi mà trời xanh vẫn đối xử với tệ. Cho phép trong lòng thương người, và người đó cũng đáp lại chân tình của .

      Ấp, thấm vào ý, nếu có Hướng Vũ, tại sao lại Ấp Trần? Cả đời này, chỉ vì nàng.

      cần nhiều lời, biết cũng giống như Nhạn Hồi, tất nhiên có thể biết.

      “Này này này, chàng than thở cái gì vậy!” Làm gì mà thở dài thườn thượt như thế, thương hương tiếc ngọc sao?

      đoan trang ngay thẳng, vô cùng nghiêm túc : “Ta luôn muốn chuyện ràng với nàng. Nàng có biết là… hai gian cửa hàng, còn có hiệu thuốc, đều thuộc quyền sở hữu của nàng. Giấy tờ chủ quyền đều rành mạch để ở chỗ nàng. Số tiền thu chi nay, đều được ghi ràng trong sổ sách…”

      “Chàng… vì sao bỗng nhiên lại chuyện này?” Dấm chua nàng cũng ăn, lập tức bị làm sợ đến mức lắp bắp.

      ràng ra như vậy, cũng phải là chuẩn bị bỏ bất cứ lúc nào đấy chứ…

      “Chỉ muốn giải thích ràng với nàng thôi. Cho đến nay, mọi thứ đều là của nàng, ta chỉ thay nàng quản lý mà thôi. Nhưng nghĩ nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy, giữa chúng ta mấy công bằng. Tuy là vợ chồng cũng phải tính sổ cho . Thừa dịp trước khi thành thân, chúng ta bàn điều kiện cho ràng , tránh cho sau này hai bên lại hai lời. Ta là thương nhân, việc làm ăn lỗ vốn bao giờ làm. Nàng cùng lắm cũng chỉ dùng có hơn năm lượng bạc để mua ta về, nhưng ta trông quán, lo việc kinh doanh, làm việc nhà, quản tất cả những việc lớn … Tóm lại là quản tất tần tật bỏ chỗ nào, khiến cho bản thân phải làm lụng vất vả chết khiếp. Ít nhất ta cũng phải có quyền cầu chi lĩnh lương bổng chứ?”

      như vậy… hình như cũng có lý.” Nàng nghe mà sửng sốt sững sờ. Ngẫm lại, quả áp bức quá đáng.

      “Nàng cũng đồng ý?” Tốt lắm, lập tức là làm liền. mài mực cầm bút, cấp tốc múa bút.

      hổ là người làm ăn. Tư thế là mười phần quyết đoán.

      Nàng còn bị phong thái tự tin bình tĩnh trong lúc đàm phán của làm cho mê đầu choáng váng, cực lực tăng hiệu suất, đưa ra bản hợp đồng mới. “Nếu có ý kiến gì điểm chỉ vào chỗ này.”

      “Hả.” Mới xem qua điều khoản thứ nhất, nàng liền ngây người. “ tháng bảy lần?”

      Nàng xem xem điều khoản, lại ngửa đầu lên nhìn , đảo qua đảo lại mấy lần.

      Còn có thể có cái nào bảy lần? Giấy trắng mực đen đều ghi ràng, chính là chuyện mà vợ chồng thường làm giường đó đó. Tất nhiên cũng phải là chuyện đắp cái chăn, xoa bóp vai, mát xa cổ hay thay phiên ru con ngủ yên… gì đó rồi!

      “Ơ… bộ nhiều lắm sao?” Bị ánh mắt khiếp sợ của nàng nhìn lên, khỏi thầm tỉnh lại, nghĩ xem điều kiện này có phải rất khắc nghiệt hay . Có người thẹn thùng vì nhân lúc cháy mà hôi của.

      “Bên vợ được vô cớ thoái thác?” Nàng giống như muốn xác nhận, đọc ra câu.

      “Ý được lý do, được cò kè mặc cả, lần cũng thể thêm bớt.”

      “Nếu , nô bộc số khổ có thể hợp lý đình công?” Đây là uy hiếp sao?

      “Rất hợp lý, phải sao?” Nếu có lương bổng, tội gì phải vất vả?

      Buồn cười! Nàng cũng nhìn được nữa. Dùng chưởng đập phát, chụp bản hợp đồng xuống mặt bàn, đứng dậy, đến gần : “Bảy lần? Bảy lần? Bảy lần?! Thiếp tốn nhiều ngân lượng như vậy, nấu bao nhiêu ấm thuốc, dưỡng chàng trở nên cường tráng như vậy, giọt chất độc cũng còn. Chàng lại chỉ có năng lực tháng bảy lần?! Còn lại, chàng muốn để dành cho ai hưởng hả?!”

      Rất vô liêm sỉ, nàng cầu đêm bảy lần còn nghe được!

      “Hả?” Ngón tay chỉ thẳng vào bộ ngực dày của , càng chỉ càng nặng. mạo hiểm gây ra sơ suất lớn, cả gan dám phỏng đoán ý của bề . “Ý nàng là… có thể thêm sao?”

      là từ khi mở niêm phong của bình nữ nhi hồng cho đến bây giờ, hơn năm rồi, số lần hai người bọn họ thân mật, nếu tính ra, ngay cả hai bàn tay cũng vẫn còn dư. Mỗi lần nàng xoay lưng , làm. Bảy lần, đối với , ban ân lớn rồi. Cũng dám đòi hỏi quá nhiều, nếu , có thể bi thảm đến cực điểm. cũng muốn dùng chiêu hạ lưu này.

      “Còn có câu này nữa… căn cứ vào lo lắng ổn định hôn nhân lâu dài. Bên vợ phải tương đối thành ý, cố gắng thương phu quân. Vừa kính vừa mới có thể tạo dựng hôn nhân mỹ mãn…”

      Ấp Trần cũng biết, tình chuyện thể dùng hợp đồng để ép buộc được. Chỉ có điều, viết ra để an ủi mà thôi, tốt xấu gì cũng để nàng hiểu, nguyện ý cố gắng thử hứa hẹn lần. Trong lòng cũng cảm thấy vui sướng hơn.

      “Được rồi, cái này có chút gian thương. Ta…”

      đợi xong, nàng nghiến răng oán hận. “Ít nhất thiếp cũng đến tám trăm lần rồi, vậy mà gọi là chàng sao?! ngờ còn dám làm ra sắc mặt oán phu, oán nàng sao!

      “Lúc đó nàng…”

      “Ngày nào cũng dùng luận điệu như oan hồn đòi mạng, ở bên tai thiếp truy hỏi ‘Có ta ’, ‘Có ta ’… Phiền đến nỗi thể ngủ được, là hỏi giả sao?”

      A! Hóa ra…

      “Nàng ngủ?!” quả xấu hổ muốn chết!

      “Vô nghĩa.” Nàng là ai! Người đời đều tôn là quỷ tinh – Mục Hướng Vũ nha. Xưa nay chỉ có nàng chọc người ta, muốn lừa bịp tống tiền nàng sao, dễ hơn làm! Đúng là cái tên biết sống chết!

      vừa xấu hổ vừa quẫn, nhất thời ngũ vị tạp trần (5 vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau).

      Bản thân ngây thở ngu xuẩn, vừa đánh thua, quẫn muốn chết. Nhưng… biết nàng ngủ mà vẫn đáp lời cả tám trăm lần, lại đều là tình lòng. Niềm vui sướng khó thành lời lập tức nhét đầy trái tim.

      “Cho nên, là lòng ta?” Đành bỏ mặc xấu hổ mất mặt. Đây là lần đầu tiên hỏi thẳng trong lúc nàng tỉnh. Khát vọng, mong muốn được xác .

      …” Tức giận đáp xong, nàng giọng, mang chút ôn nhu cùng ý cười, than: “Đồ ngốc! chàng ai bây giờ!” Bằng , cho rằng đêm đó, vì sao phải cùng bái thiên địa, vì sao phải mở bình nữ nhi hồng được niêm phong hai mươi năm? Bộ tưởng rằng với ai nàng cũng làm vậy sao?

      Trấn an xong nô bộc nhà nàng, mấy câu khiến thỏa mãn cõi lòng, giống như con sư tử được vuốt lông, nhu thuần ôm ấp.

      Mơ màng ngả dựa vào nhau lát, nàng giơ giơ vật trong tay lên. “Hợp đồng thế nào? Còn ký hay ?”

      “Ký chứ.” Giỡn hoài, người làm ăn mà, nếu chỉ dựa vào hai ba chén mê canh mà đầu óc choáng váng, làm sao làm ăn? Hơn nữa, bị nha đầu tặc tử này làm sợ, giấy trắng mực đen là đáng tin nhất.

      “Vậy… được vô cớ thoái thác này, vậy nếu có lý do sao?”

      Nàng lúc nào mà chẳng có lý do… Ai lại nàng chứ!

      “Miễn thương lượng.” rất kiên trì. Ai thèm quản có cớ hay vô cớ, muốn nghe.

      “…” Xem ra, nín nhịn từ rất lâu, oán khí tận trời rồi.

      “Mục Tân Liễu, chàng cảm thấy thế nào?”

      “Cái gì thế nào? Mơ tưởng lảng sang chuyện khác à.” Đó là chuyện chính yếu nhất, tuyệt đối … Bỗng nhiên, trừng mắt nhìn nàng.

      “Hay là chàng thích Mộ Dung Tân Liễu?”

      Là “Khách xá thanh thanh liễu sắc tân”**… Chính là ý chỉ … Tân Liễu đó sao?

      ngốc đến thất thần, dời mắt về phía phần bụng của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm, bất kể thế nào cũng chịu dời mắt.

      “Lại thích à, thiếp cũng hết cách. Cảnh cáo chàng đó, được đọc tiếp câu sau đâu đấy.”

      Nàng có chết cũng muốn nghe hai câu sau

      Chính mình cũng là não heo mà, đến lúc cần đặt tên tìm mãi ra, mới nghĩ đến hai câu thơ đó… Xui làm sao, lại chính là bài thơ đưa tiễn! Cái gì nàng chọn, chọn bài thơ xui xẻo đó!

      “Ta quên mất, tiếp theo vẫn còn mà nhỉ?” cực kỳ thức thời đáp.

      “Ừm, tốt lắm.”

      “… sao?” Bàn tay to sờ sờ bụng nàng, vẫn cảm thấy rất chân . “Có khám đại phu chưa? Chắc chứ?”

      “Thiếp đây chính là đại phu.”

      …Phải ha!

      Lại yên lặng lát.

      ra ta cũng ngại đặt là ‘Dương quan’.” Nàng dám muốn đặt là Vị Thành, có lý nào có can đảm đặt Dương Quan, nếu nàng sinh thêm vài đứa nữa.

      “… Mộ Dung Ấp Trần, chàng muốn chết sao?”

      “Được, được, được, quên rồi mà.”

      Cả nhà bọn họ muốn ở bên nhau cả đời. Mấy câu thơ này nhớ cũng thế, dùng cũng được, vĩnh viễn xướng lên khúc tiễn đưa.


      Ghi chú:

      *Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,

      Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.

      Xuân sắc mãn viên quan bất trú,

      Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai

      Dịch:

      Sợ chăng guốc phạm lối rêu

      Mười lần gõ cổng, chín đều lặng thinh

      Vườn bưng khó nhốt xuân xinh

      Vượt tường hạnh đỏ cành khoe bông.

      Ở đây tác giả ý muốn , dù tường có cao đến mấy cũng giấu nỗi đóa hoa (ý người con ) ở tuổi xuân .

      Nhưng bây giờ câu “Hồng hạnh xuất tường” lại ý chỉ người phụ nữ trèo tường ngoại tình.


      ** Vị Thành khúc (Tác giả: Vương Duy – Trung Quốc)

      Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,

      Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.

      Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,

      Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.


      Khúc hát Vị Thành (Người dịch: Tương Như)

      Mưa mai thấm bụi Vị Thành,

      Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.

      Khuyên hãy cạn chén mời,

      Dương quan ra khỏi ai người cố tri.

    2. Xù Xoăn

      Xù Xoăn Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      50
      PHIÊN NGOẠI: BẤT KHÍ ( VỨT BỎ)

      EDIT: DOCKE

      Nếu có thể dùng hạnh phúc đời để trao đổi, ta chỉ nguyện cùng ngươi lại kết đời duyên.

      Năm ấy, mùa đông rất lạnh, càng lúc càng mãnh liệt, giống như có tận cùng.

      cố gắng lớn lên, học cách sinh tồn, tiếp xúc – đương nhiên – chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé.

      Nhưng, có lẽ nó rất ngốc, từ khi vừa mới bắt đầu luôn học xong.

      Nó chán ghét mùi máu, chán ghét ra mặt. Con thỏ giãy dụa dưới móng vuốt của nó, trông đáng thương. Nó chần chờ chút, lại thả cho bữa tối chạy mất.

      Đành phải mình đối mặt với mùa đông, rất tịch mịch, rất khó chịu.

      Vốn chưa học xong khóa săn bắn, lại dưới màn tuyết trắng xóa bao trùm, có thể tìm được sinh vật nào còn sống để mà ăn là hiếm có vô cùng. Nó luôn phải chịu đói, chỉ có thể nuốt nuốt mấy loại trái cây, miễn cưỡng cũng no bụng.

      Rồi sau đó, nó phát ra nàng.

      Cái vật đó lại lại ngay dưới gốc cây kết sương. Loại sinh vật này, nó chưa từng thấy qua bao giờ. Nàng có bộ lông tuyết trắng như con thỏ , nhưng người nàng có tầng lông tơ. Da lông tơ mịn tròn xoe. Cả người đều giống như cuộn lông tơ, tròn vo. So với con thỏ còn đáng hơn nhiều.

      hiểu vì sao nàng lại ở đó. Bao nhiêu sinh vật khác đều trốn đến nơi ấm áp để trú qua mùa đông, còn nàng, dường như luôn luôn ở đó. Chờ đến khi đêm xuống, tuyết lớn chút, nàng chết cóng mất.

      Nó chậm rãi, thong thả tiến lên, tò mò liếm liếm da thịt lõa lồ bên ngoài. Mềm yếu mịn màng, mang theo hương trầm nhàn nhạt. Nó nghĩ, ăn vào hẳn là rất ngon, còn ngon hơn con thỏ kia rất nhiều. Mà nó lại rất đói nữa chứ.

      Vật bỗng nhiên giơ tay lên, túm được nhúm lông của nó. Dùng sức nhiều, cho nên cũng quá đau.

      “A, ha ha…” Từ cái miệng của vật phát ra thanh mềm yếu. Sau đó, vật xiêu xiêu đổ đổ đứng lên, phóng lên người nó. Nó hoài nghi nàng muốn túm lấy càng nhiêu lông của nó, vội né sang bên.

      Vật kia ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn nhìn nó. Nó cũng trừng trở lại.

      “A…” Nàng cho rằng nó đùa với nàng, chưa từ bỏ ý định, lại bò lên, nhảy phóc đến ôm.

      đúng! Vì sao nó lại phải trốn! Nàng phải sợ nó mới đúng chứ, nó ăn thịt nàng!

      thoáng do dự này lại làm cho nàng ám toán thành công. Thân thể nho bổ nhào đến người nó.

      Nó có thể vồ lấy, nàng hơn nó rất nhiều, chỉ cần dùng chút lực là có thể nuốt chửng được. Nhưng nàng sợ nó, còn mò lên, dùng chính da thịt mềm yếu của mình để cọ cọ vào nó, rất kỳ quái.

      Mấy loài động vật tầm thường vừa nhìn thấy nó liền sợ hãi bỏ chạy, chỉ có nàng là như vậy, còn chơi cùng với nó.

      Nó có chút luyến tiếc, muốn ăn nàng.

      Mùa đông này rất dài, rất tịch mịch. Nó cần người bạn cùng chơi đùa với nó qua mùa đông.

      Chờ mùa đông qua, nó suy nghĩ tiếp xem có nên ăn vật kia hay .

      Dù sao, trông nàng nho thế kia, ngay cả đứng cũng còn chưa vững, nó cần lo nàng bỏ chạy thoát thân như con thỏ kia.

      Nó ngậm nàng tha về hang động, chia trái cây cho nàng ăn. Trái cây vừa chát vừa chua. Nàng ăn, vừa cắn miếng liền oa oa khóc, sau đó phun ra. Nó đành phải tặng trái đào mềm ngọt cho nàng, còn mình quả xanh.

      Vật ăn no, leo lên người nó mà , dùng thân thể nho cọ cọ vào người nó, chơi với nó. Vì thế, nó cảm thấy ăn quả xanh cũng sao. Nó còn có thể tìm về nhiều trái cây ngọt cho nàng ăn, chỉ cần nàng luôn luôn ở cùng nó, luôn luôn chơi cùng nó.

      Vào đêm, rất lạnh rất lạnh. Nó có bộ lông dày để chống lạnh, nhưng vật kia thoạt nhìn rất yếu ớt. Rất nhiều động vật cũng bởi vậy mà chết cóng. Vì thế, nó ủ nàng ở dưới cái bụng ấm áp của mình, dựa vào nhau mà ngủ. Nó rất thích vật , muốn nàng bị chết cóng.

      Ban ngày, nó tìm nước, tìm trái cây cho nàng, tựa như cách sói mẹ làm trong trí nhớ của nó vậy.

      Sau đó, ngày, ngày lại ngày. Vật dần dần còn cười nữa, cũng còn sung sức mười phần, vùng vẫy lăn lộn, chơi đùa cùng nó như lúc ban đầu nữa.

      Càng ngày nàng càng suy yếu.

      Đó là bản năng của động vật. Nó ngửi thấy hơi thở của cái chết.

      Nàng giống như nó. Vật rất yếu ớt, nó nuôi dưỡng được nàng.

      rất thích vật , vốn định giữ nàng ở lại chơi với nó qua mùa đông. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, nàng chết.

      Nếu là như vậy, hay là để nàng còn tốt hơn. Tuy rằng điều này làm cho nó rất khổ sở.

      Nó chọn ngày có tuyết rơi, thời tiết ấm áp, cõng vật xuống núi. Nó biết dưới chân núi có thôn trang . Trước kia, khi vẫn còn là con sói con, đồng loại từng báo cho nó biết, được tiếp cận với con người, bọn họ rất xấu. Ở trong thôn trang đó, đều là con người. khi nó tiếp cận, bị đánh chết. Nhưng tại, vì vật , nó cũng nghĩ nhiều như vậy.

      Trong thôn, có tòa nhà lớn nhất. Mọi người , đó là đại địa chủ của bản thôn, rất nhiều tiền. Nhiều năm qua, vợ chồng địa chủ luôn rất muốn có đứa con, nhưng lại sinh được.

      Nó nghĩ, có thể ở trong tòa nhà lớn xinh đẹp như vậy, hẳn là keo kiệt đến nỗi cho được vật mấy miếng đồ ăn, đúng ?

      Nó đem vật đặt ở cửa, dùng đầu lưỡi liếm sạch bùn đất dính khuôn mặt nhắn của nàng. Vật rất đáng , từ khi bắt đầu tìm thấy nàng, nó cảm thấy như vậy rồi. Huống chi là bây giờ, sau khi liếm sạch rồi, ai ai cũng giống như nó, thích nàng, đúng ?

      Liếm sạch , vật túm chặt lấy lông của nó mà oa oa khóc lớn, cho nó , cũng làm kinh động đến những người ở trong tòa nhà lớn.

      “Ây da, tiểu súc sinh, sao lại thế này được…”

      Nó vốn luyến tiếc muốn , nhưng lại nghe người đàn bà kia kinh sợ kêu to, gọi tráng đinh trong nhà, người người cầm gậy trong tay, nó thể bỏ chạy.

      Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với con người, cảm giác tốt. Đồng loại nó rất đúng, chúng nó và con người thể nào chung sống hòa bình được. Cho dù nó căn bản cũng chưa nghĩ tới chuyện làm hại đến ai.

      Nó nghĩ, đến khi vật lớn lên giống như bọn họ rồi, có chán ghét nó, cứ thấy nó phải kêu đánh cũng tránh rất xa tựa như người đàn bà kia hay ?

      Nhưng cho dù có như vậy, nó vẫn rất nhớ nàng, lúc nào cũng chạy xuống núi, vụng trộm nấp trong chỗ tối để nhìn vật của nó, dám để con người phát .

      Phu nhân nhà giàu đó rất thích nàng, nhận nuôi nàng, cho nàng ăn, cho nàng mặc, dưỡng nàng trắng trẻo non mềm. Nàng lại biết cười, biết xoay xoay ánh mắt to lóng lánh, hào phóng bay nhảy, tựa như lúc ban đầu khi nó nhặt được vật vậy: ngọt ngào, mang theo hương trầm nhàn nhạt.

      Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu. Nó tính ràng, chỉ biết vật càng ngày càng lớn lên. thời biết đường, còn giống như lúc đầu chỉ thích đuổi theo nó, túm lấy lông mao của nó vừa vò vừa vật ngã, cho nên mỗi lần như vậy, nó đều làm bộ bị nàng bắt được, sau đó, nàng liền cười rất vui vẻ.

      ngày, phu nhân đưa nàng dạo hội chùa. Người hội chùa rất đông. Nó thể quá gần, nên phải bám theo rất vất vả. Sau đó, phu nhân trong thoáng chú ý, hơi cách xa vật . Có người muốn thừa dịp hỗn loạn mà ôm nàng , ăn cắp sợi dây chuyền vàng cổ nàng. hại vật khóc, nó rất tức giận, từ trong chỗ tối lao ra, nhảy phóc lên cắn .

      cắn người, nhưng ai dám ăn hiếp vật của nó, nó cắn.

      Nó cưỡng chế, buộc kẻ xấu phải bỏ . Vật lau nước mắt, tự mình vỗ vỗ cái mông rồi đứng dậy khỏi nền đất bùn, vui vẻ lắc lắc về phía nó, dùng đôi mắt nhòa lệ cọ cọ vào nó, miệng cứ gọi mãi: “Cẩu cẩu, đại cẩu cẩu…”

      Nàng còn nhớ nó sao?

      Nó rất cảm động. Con người đón mừng năm mới đều phải mặc bộ đồ mới màu đỏ, đốt pháo. Vật mặc đồ mới hai lần rồi mà vẫn còn nhớ đến nó sao?

      “Linh Nhi… Ây da!” Phu nhân tìm đến nơi, thấy nó miệng đầy máu tươi, hoảng sợ đến mức mặt trắng bạch. “Tiểu súc sinh, ngươi tính làm gì Linh Nhi của ta vậy? Mau buông nàng ra…”

      bậy! Vật mới phải là của ngươi. Nàng là của ta! Ta chỉ gửi đến ở chỗ ngươi thôi!

      “Mẹ, cẩu cẩu, đánh đánh, được, Linh Nhi muốn…”

      Vật cứ ôm chặt lấy nó. Lần này, nó dám lại chạy trốn nữa, lần trước nàng khóc rất lâu.

      Sau đó, nó liền theo phu nhân trở về.

      Nó biết con người vẫn hề thích nó. Nhưng bởi vì vật luôn ôm miết lấy nó, ăn cơm, ngủ đều phải nhìn thấy nó, bằng khóc đòi, bọn họ hết cách, lại sợ nếu cưỡng bức tách ra nó ngộ thương vật , cho nên đành phải miễn cưỡng cho nó ở lại.

      Tuy về sau bọn họ biết là nó cứu vật , nhưng con người mắc bệnh đa nghi rất nặng, chưa từng tin tưởng nó. súc sinh chính là súc sinh, dã tính khó thuần. Kiêng kị nó phát cuồng mà đả thương người bất cứ lúc nào.

      Nhưng vậy cũng sao, vật thích nó là đủ rồi. Chỉ cần nó được ở cùng với vật , mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, cần phải trốn xa xa mà nhìn lén nó chẳng thiết quan tâm đến gì khác nữa.

      Thời gian lại trôi qua lâu, lâu. Nó luôn bảo vệ vật rất khá. Có lần vật phạm sai, bị cha nàng trách đánh, nó muốn nhảy lên cắn người, nhưng vật : “ được, đó là phụ thân, ông ấy vì muốn ta tốt.”

      Bị đánh đau. Nó cũng bị gậy đánh qua rồi, vì sao như vậy còn là vì tốt cho nàng?

      Dù thế nào nó cũng hiểu, nhưng vật rất kiên quyết cho nó biết, tuyệt đối thể đả thương người, bằng nàng bỏ mặc nó.

      Được, nó ngoan. Chuyện mà vật thích làm. Chỉ cần nàng luôn luôn, luôn luôn thích nó, đừng bỏ mặc nó.

      Vật , bây giờ còn là vật nữa. Nàng càng ngày càng lớn. Trong phủ mời tiên sinh đến dạy học, để nàng bắt đầu học chữ, đọc sách, thể suốt ngày chơi với nó nữa. Nhưng sao, khi nàng đọc sách, nó liền ghé bên ngoài thư phòng, chơi đùa với lá rụng, liếm liếm bộ lông của mình. Có đôi khi, đuổi theo mấy con mèo được nhà bếp nuôi, nhưng chẳng làm thương hại đến chúng nó chút xíu nào. Cho dù mỗi lần nhìn thấy đám cá trong ao, con nào con nấy màu mỡ béo múp làm nó chảy nước miếng, cứ kiêu ngạo bơi qua bơi lại trước mặt nó, nó cũng dám chộp lấy ăn, sợ Linh Nhi vui, thích nó nữa.

      Những lúc rảnh rỗi, nàng tắm rửa cho nó, chải lông cho nó. Nàng còn đặt cho nó cái tên, kêu là “Bất Khí”.

      Còn người đều có tên, giống như cha mẹ nuôi của nàng đều gọi nàng là Linh Nhi. Nhưng nó đâu phải là con người, vì sao phải có tên?

      Nàng : “Như vậy về sau, chỉ cần kêu Bất Khí, ngươi biết là gọi ngươi.”

      Nếu là như vậy, được, nó cũng muốn có tên.

      lâu lâu về sau, nó mới lý giải được. Tên, ra chỉ là tên, mà còn là lời hứa hẹn.

      Nàng , rời bỏ.

      đơn giản , chính là ý: luôn luôn, luôn luôn ở bên nó, xa rời nhau. Cho nên nó rất thích cái tên này, mỗi lần nàng kêu, nó liền vui vẻ bổ nhào đến.

      Dần dần, cha mẹ nàng cũng còn phòng bị nó như trước nữa. Đại khái, có lẽ là vì nó thay bọn họ bắt kẻ trộm ban đêm leo tường vào nhà mấy lần, dọa cho đám người dám ăn hiếp Linh Nhi bỏ chạy, lại chưa từng để nàng phải nhận chút thương tổn nào chứ sao nữa!

      Lão gia : “Con sói này có linh tính, giống như trời sinh ra là để đến bảo hộ Linh Nhi vậy.”

      “Đúng vậy, xem nó coi Linh Nhi như châu như bảo, cứ nhìn con bé, tấc cũng rời. Có nó chăm sóc cho an nguy của Linh Nhi, chúng ta cũng có thể an tâm rồi.”

      Nó ghé vào cửa phòng, phải quá nghiêm túc lắng nghe lão gia cùng phu nhân chuyện mà ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến phía kia hành lang. Linh Nhi bấy giờ luyện bảng chữ cái, thể làm ồn nàng. Chờ nàng luyện xong tự đến thỉnh an cha mẹ, lúc đó nó ra.

      Nó chỉ cần chờ, luôn luôn luôn luôn chờ, là có thể nhìn thấy nàng…

      A! Đến đây đến đây! Nó vui vẻ phóng đến. Thân mình bé bỏng của nàng chịu nổi xung lượng khổng lồ của nó, ngã về phía sau. Nhưng nó quá vui vẻ, bất chấp nhiều. đằng đẵng ba buổi tối, ba buổi sớm, lại còn có cả nửa ngày hôm nay nó được nhìn thấy nàng rồi. Nó đặt mình người nàng, liếm liên tục, liên tục liếm.

      Phu nhân nàng mắc bệnh, thể ồn ào đến nàng. Phải để nàng an tĩnh tĩnh dưỡng, sau khi khỏi bệnh chút lại phải đọc sách, luyện bảng chữ cái… Con người rất phiền phức. Vì sao thể giống như trước kia, cứ chơi đùa với nó là tốt rồi, phải sao?

      Nó nghe thấy tiếng phu nhân kinh hô, kêu gọi mấy nam đinh trong phủ, hoảng hốt kéo nó ra. Nó hiểu lắm, vì sao cho nó tiếp cận Linh Nhi. Nó và nàng trước kia vẫn luôn chơi cùng nhau như vậy mà. Còn nữa, vì sao Linh Nhi lại khóc? Dường như còn vui vẻ khi nhìn thấy nó nữa, lùi thân mình, ô ô mếu máo. Ánh mắt luôn luôn chứa đầy thứ nước trong suốt….

      Nó bị gia đinh cầm gậy dài đuổi chạy đến nơi rất xa rất xa, mãi đến khi còn nhìn thấy Linh Nhi nữa. Những chiếc gậy đánh tới tấp vào người nó. Lão gia tức giận mắng: “Mới vừa khen hai câu, mày làm Linh Nhi bị thương rồi. Súc sinh đúng là súc sinh…”

      Nó làm Linh Nhi bị thương ư? Khi nào? Vì sao nó biết…

      Nó rất đau, rất hoảng sợ. Bị gậy đánh rất đau, nhưng nó càng hoảng sợ khi nghĩ đến Linh Nhi bị thương. Lỡ may nó hại nàng bị thương phải làm sao bây giờ…

      Tuy rất đau, nhưng nó dám chạy trốn. khi chạy trốn nhìn thấy Linh Nhi nữa.

      Nhưng dù chạy, lão cha vẫn cứ muốn đuổi nó .

      Nó cứ vòng quanh ngoài cửa sau, chịu .

      ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…

      Nó rất đói bụng. Nhưng muốn kiếm ăn, luôn luôn trấn thủ ở chỗ này, để Linh Nhi vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy nó.

      Sau đó cửa mở, phu nhân hết cách, thở dài : “Linh Nhi cứ khóc đòi ngươi suốt. Con bé đối với ngươi tốt như vậy, xem ngươi là bạn. Tuy ngươi là súc sinh, nhưng ta tin ngươi nghe hiểu được. Phải để ý chút, đừng làm con bé bị thương nữa, biết ?” Phu nhân lại cho nó trở về và mấy lời này khi bà dẫn nó tìm Linh Nhi.

      Nó vốn muốn làm hại Linh Nhi. phải nó cố ý mà. Nhưng Linh Nhi có biết hay ? Có giận nó hay ? Có thể… sợ nó hay ?

      “Bất Khí, ngươi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi…” Còn chưa tới phòng ngủ của Linh Nhi, nàng mở cửa phòng, tươi cười chạy vội đến.

      Nó vội lùi lại bước, dám đến gần nàng, cũng dám làm càn nhảy phóc lên như trước kia nữa, sợ lại làm nàng bị thương.

      Nàng nghiêng đầu, hoang mang nhìn nó, vẫy tay. “Mau đến đây, Bất Khí…”

      Nàng sợ nó, cũng chán ghét nó sao?

      Xem ra, có. Chính nàng tự mình chạy về phía nó, vẫn ôm nó, sờ nó, dựa người nó hệt như trước kia.

      Cánh tay nàng quấn mảnh vải, bên còn có vết máu. Đó là do nó cào.

      Móng vuốt của nó rất sắc, vui vẻ quá, lưu ý chút là cào người bị thương. Cho nên thể nhảy loạn lên, hại nàng bị ngã, bị cào. Điều này đều là phu nhân báo cho lần nữa. Về sau, về sau phải nhắc nhở chính mình, tuyệt đối thể…

      Sau thời gian đó, mỗi khi rảnh rỗi là nó lại cào cào mặt đất, muốn mài cho móng vuốt sắc nhọn của mình trơn nhẵn chút. Nàng hiểu, thường nhìn xem với vẻ thú vị, cho rằng đây là trò chơi mới của nó khi nhàm chán.

      Về sau, lại qua rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi nó đếm nổi nữa.

      Linh Nhi mười lăm tuổi. Nó cảm thấy mình cũng dần dần già , có lẽ cũng sắp chết rồi, còn cách nào ở chung với nàng lâu hơn được nữa.

      Nhưng đúng năm đó, xảy ra rất nhiều việc. Cha mẹ Linh Nhi lần lượt qua đời. Nàng chỉ là tiểu nương tuổi còn trẻ, cái gì cũng đều hiểu, bị những người khác trong gia đình lừa chiếm hết gia sản, còn đuổi nàng , nàng chỉ là đứa con nuôi, lai lịch , cũng phải là người nhà này, có tư cách kế thừa tài sản.

      phải con người, có cách gì để giúp nàng được, chỉ có thể rất ngốc, rất bất đắc dĩ nhìn nàng bị ăn hiếp, bị đuổi ra đường có lấy xu dính túi. Ngoại trừ luôn luôn ở bên cạnh nàng, giúp nàng liếm nước mắt ra chẳng thể làm được gì khác.

      Nàng ôm lấy nó, khóc rất thương tâm, trong miệng thào : “Ta chỉ còn lại mình ngươi thôi, Bất Khí… đừng bỏ ta…”

      Đúng, nó còn chưa thể chết được, phải sống cùng Linh Nhi.

      Cuộc sống của bọn họ rất nghèo khổ, thường xuyên bị đói. Nhưng Linh Nhi có thứ gì cũng đều chia cho nó ăn nửa.

      Nàng bày bán đậu hũ đường, tiền kiếm được rất ít. Bọn họ lâu rồi được ăn thịt, đều quên mất nó có mùi vị thế nào rồi.

      Ngẫu nhiên, nàng rất áy náy sờ sờ nó, với nó: “Thiệt thòi cho ngươi quá, Bất Khí.”

      đâu, nó hề cảm thấy thiệt thòi chút nào. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, luôn luôn được nhìn thấy nàng là nó cảm thấy vui vẻ lắm rồi. Hơn nữa, nó còn hy vọng nàng có thể được ăn no chút, nó bị đói bụng cũng sao. Nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn hề nghĩ như vậy.

      Ở đối diện quầy hàng của bọn họ, có nương bán bánh trôi, đôi khi đến tìm nàng chuyện, sau đó nghịch nó chút.

      ra nó cũng chán ghét nương kia. Nàng hay cười với Linh Nhi, lại còn lén phụ giúp những lúc Linh Nhi bận rộn. Nó thấy được. Người nào đối tốt với Linh Nhi, nó đều thích.

      Lúc nàng lấy bánh trôi nhân thịt đến đùa nghịch nó, ra nó cũng rất tham, rất muốn ăn, nhưng lại thể ăn. Ánh mắt Linh Nhi nhìn nó, ê ẩm, dường như rất muốn khóc. Tuy nó hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn cảm giác được nếu nó tiếp nhận rồi, Linh Nhi có thể bỏ mặc nó ? Bắt nó đưa cho vị nương có thể cho nó ăn thịt kia?

      Cho nên, nó hề để ý đến nương kia dù chỉ lần, còn làm ra vẻ rất chán ghét.

      Về sau, bên cạnh nương kia có thêm nam nhân. Nam nhân làm việc rất chăm chỉ, giúp nàng rất nhiều. Linh Nhi thường xuyên nhìn bọn họ đến xuất thần. Ánh mắt đó, nó biết, kêu là thích hay ngưỡng mộ gì gì đó…

      Nàng hâm mộ nương kia sao? Hâm mộ nương vì có nam nhân bên cạnh? Cho nên nàng cũng muốn có nam nhân?

      Cũng đúng. Tuy Linh Nhi có nó bên cạnh, nhưng nó còn cách nào sống thêm lâu, chung sống với nàng lâu được nữa. Huống hồ, con người ai cũng muốn thành thân. Bà Trương làm mối ở bên phố Đông từng đến với nàng vài cuộc mối mai. Bọn họ gì nó đều nghe được hết.

      Chuyện hạnh phúc nhất của nữ nhân, chính là tìm được tấm chồng tốt, tựa như nam nhân kia. Như vậy, ít nhất cũng có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện, chăm sóc nàng quãng đời sau này… Nếu như nó có chết .

      Về sau, đôi nam nữ kia ra bày hàng bán quán nữa. thời gian nó còn trông thấy bọn họ. Có ngày, nam nhân kia đột nhiên đến tìm nàng, muốn mời nàng đến làm tiểu nhị trong tiệm, hỏi xem ý nàng thấy thế nào.

      Bọn họ chuyện lúc. Khi phải chia tay, nó tự nhiên lại nghĩ, Linh Nhi rất muốn nam nhân này.

      Thể lực của nó còn tốt lắm, vẫn dùng hết sức lực để nhảy lên. Nam nhân phát hoảng, ngã xuống vài bước, kéo Linh Nhi ngã thành tụ.

      “Bất Khí, ngươi làm gì vậy?!” Linh Nhi tức giận hô tiếng, lại liên tục xin lỗi nam nhân. “Xin lỗi, bình thường nó như vậy đâu…”

      Nó biết nàng tức giận, nhưng vẫn liều mạng làm khó dễ, đem nam nhân đẩy về phía Linh Nhi.

      Trước kia, lúc xem diễn ở hội chùa, hình như đều diễn như vậy cả. Nam nhân đều vì thế mà nữ nhân…

      Nhưng nam nhân này vẫn còn muốn chạy. Cho dù nó liều mạng cắn vạt áo , vẫn có cách nào giữ lại được.

      “Bất Khí!” Linh Nhi dường như hiểu, tức giận hung dữ với nó nữa, chỉ ngăn nó lại. Đợi đến khi nam nhân kia rồi, nàng mới ngồi xổm xuống với nó: “Đó là của người khác, phải của ta.”

      Nàng vươn tay ra, ôm ôm nó. Lúc mở miệng tiếp, thanh rất , mang theo chút chua xót. “ sao mà, ngươi là của ta. Ta có ngươi là tốt rồi, ta có ngươi…”

      , như vậy là đủ rồi ư? Vậy vì sao nàng lại còn muốn khóc? viên, lại viên bọt nước rơi xuống, nó đều nhìn thấy cả.

      “Ta đến chỗ làm việc có được ? Như vậy cuộc sống ổn định hơn, có thể cho ngươi ăn nhiều hơn chút. cần phải theo ta chịu khổ, bữa đói bữa no nữa…”

      Ừm, nàng muốn thế nào cũng được, nó đều cùng nàng. Nàng ở đâu, nó phải ở đó.

      Chỉ có điều, còn có thể chung sống được bao lâu? Nó mệt quá, mệt quá rồi, sắp nổi nữa, cũng có thể lực. Nàng để nam nhân kia rồi, nếu nó chết , chỉ còn lại mình nàng thôi.

      Sau đêm hôm đó, nó ngủ rồi mở mắt ra được nữa. Nó nghe thấy nàng đau lòng thút thít, nhưng tài nào mở mắt ra được, cũng có biện pháp cùng nàng sống qua những ngày tháng mà nàng có thịt ăn kia.

      Đợi đến khi ý thức thanh minh trở lại, nơi khói bụi mịt mù. Bọn họ , đó là địa phủ, nó dương thọ tận. Cả đời này nó chưa từng phạm sát nghiệt, chưa dính chút máu tanh nào, bởi vậy có thể cho nó tâm nguyện, hỏi nó có cầu mong gì ?

      Nếu có thể có nguyện vọng…

      Nó nhớ đến Linh Nhi thút thít, nó muốn trở về tìm nàng, để nàng phải khóc mình, đơn mình, ai chăm sóc. Cho dù dương thọ tận, cũng muốn lại đầu thai trở về.

      Vì thế nó : “Ta còn muốn lại làm sói.”

      Kiếp này hạnh phúc, nó bằng lòng lại làm đời sói, cùng nàng gặp gỡ, giống như cuộc đời này, luôn luôn luôn luôn vui vẻ làm bạn với nàng.

      đúng là tên ngốc có dã tâm.” Ngốc… dễ làm cho người thương tiếc.

      Vừa vặn đến địa phủ chơi, Linh Sơn Thần Quân cùng Diêm Quân uống trà chơi cờ, vô tình gặp gỡ linh hồn tinh thuần này, trong lòng nổi lên liên ý.

      là người rất trọng những kẻ ngốc, tình căn thâm chủng, lại tỉnh tỉnh mê mê, động tình rồi mà còn biết tình, hiểu nên vì mình tranh thủ cơ hội được mến nhau gần nhau đời. lập tức tâm tư vừa chuyển, gọi bên cạnh. “Nỉ nỉ, lần trước có làm tiểu người gỗ ở chỗ thụ công hoa bà, có còn ? Có thể cho ta ?”

      “Được!” Nữ tử hào phóng lấy ra tiểu người gỗ đưa cho. Nguyên bản là muốn khắc bộ dáng của chủ tử, nhưng khắc ra được khí chất tuấn tú tuyệt trần của chủ tử. Thất bại vài lần, đây là cái đẹp mắt nhất.

      Người gỗ này, vốn là nguyên liệu để thụ công hoa bà nặn thai hồn, chỉ còn thiếu chút tiên linh khí do làm phép nữa thôi.

      “Có thể giúp chủ tử làm việc được ? Đem cái này giấu người nam hồn kia, coi chừng chút, được để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.”

      “Được!” Được làm chút gì đó cho chủ tử, nữ tử vui vẻ lĩnh mệnh mà .

      giúp cho nó có hình thể. Đây vốn là việc mà phúc trạch của nó có thể có được. Nhưng nó lại ngốc đến mức biết cầu, cho rằng lại muốn làm kiếp súc sinh để tiếp tục được làm bạn bên cạnh người trong lòng.

      “Chỉ mong, các ngươi có duyên.” Việc có thể làm, cũng chỉ có như vậy mà thôi.

      Nào biết rằng, chỉ vì cử chỉ vô tâm hôm nay, lại kết thành duyên phận giữa cùng bạch sói. Mãi đến ngàn năm sau này, dây dưa quá sâu.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      bạn ơi! bài của bạn còn thiếu hình minh họa nha!
      bạn vui lòng bổ sung dùm mình nha!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :