1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề (31 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 23.2

      Trịnh Hài gặp được Hòa Hòa là buổi chiều của ngày hôm sau.


      Tối đó và bạn bè tụ họp đến tận hơn 4h sáng, sau đó trực tiếp lái xe đến công ty.



      Văn phòng công ty vốn là căn phòng, phòng ngủ, phòng tắm thiếu thứ gì. cảm thấy ảnh hưởng tốt, nên chuyển phòng ngủ thành phòng họp cơ mật, kiêm phòng nghỉ ngơi.


      mặc nguyên quần áo ngủ tạm mấy tiếng chiếc sô pha trong căn phòng nghỉ ngơi đó. Sáng sớm ngày hôm sau lúc Vi Chi Huyền như thường lệ đến trước mấy phút kiểm tra phòng làm việc của , thấy quần áo chỉnh tề nhưng cả khuôn mặt mệt mỏi ra khỏi cửa phòng bên, kinh ngạc đến mức suýt nữa làm rơi tập tài liệu xuống đất.


      Trịnh Hài mất chút công sức mới liên hệ được với Hòa Hòa.


      Cũng coi là liên hệ. gọi 2 cuộc điện thoại, phía bên kia chỉ có giọng con máy móc nhắc nhở từng lần, số điện thoại này tắt máy. nhìn đống tài liệu tích tụ bàn chỉ cảm thấy toàn thân có sức lực, cuối cùng giao hết nhiệm vụ cho Vi Chi Huyền, liên lạc được với Hòa Hòa, nhưng hôm nay nhất định phải gặp được .


      Tác phong làm việc của Vi Chi Huyền xưa nay rất hợp ý . Chỉ nửa tiếng sau, liền báo cho biết địa điểm và thời gian và Hòa Hòa gặp nhau.


      Trịnh Hài cảm thấy hơi kinh thường bản thân mình. biết rằng Hòa Hòa nhất định giữ thể diện cho trước mặt người khác, cho nên lúc này cũng phải dùng thủ đoạn ép buộc . Nhưng có cách nào, nhất định phải xác nhận việc đó trước khi bản thân phát điên, tuy rằng trong lòng sớm khẳng định rồi.


      Nơi Hòa Hòa chọn là phòng trà yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai màu đen trắng, tường trắng tinh, chiếc bàn thấp màu đen, tường đơn giản treo chiếc quạt vải trắng có viết bài thơ, nệm ngồi cũng màu trắng, cả căn phòng toát ra vẻ thanh lạnh.


      quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Trịnh Hài cảm thấy chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.


      Lúc Trịnh Hài đến đó, Hòa Hòa đợi . Lúc người phục vụ mở cửa ra, Hòa Hòa cúi đầu quỳ trước chiếc bàn, thấy đến, hơi hoảng loạn đứng dậy, cẳng chân đập vào góc bàn, hơi chau mày lát, gì.


      Căn phòng là phòng theo phong cách cổ. Trịnh Hài nhớ trước đây bản thân mình buột miệng với Hòa Hòa, thích nhất là chuyện công việc trong căn phòng mang phong cách cổ, khom lưng gập chân, sức mạnh bị yếu mất mấy phần. Lúc đó đưa ăn đồ ăn Nhật, kiên quyết đòi lựa chọn căn phòng bình thường phù hợp với thói quen theo phong cách Trung Quốc. ngờ rằng Hòa Hòa lại nhớ như vậy, hơn nữa hiểu được phải dùng nó để đối phó với . Nếu đổi lại là lúc bình thường, còn muốn tuyên dương .


      Hòa Hòa ngờ còn trang điểm, tuy rất nhạt, nhưng vẫn giống với bình thường, mắt trông to hơn bình thường chút, có lẽ là tối qua ngủ được, cũng có lẽ là vì trang điểm mắt. Da rất đẹp, nhìn gần cũng thấy lông tơ, lười chăm sóc cũng rất ít khi trang điểm. Có lúc từ nước ngoài về tặng đồ trang điểm đắt tiền, liền trục tiếp cầu lần sau đổi thành đồ ăn ngon.


      Sau khi Hòa Hòa lại ngồi xuống, liền cúi mắt xuống chịu ngẩng đầu lên nhìn , lông mi dài dài che mặt, giống như là hai con bướm màu đen, nhàng run run. thử pha trà, nhưng làm rất kém, nước thường tràn ra, có mấy lần suýt bị bỏng.


      Trịnh Hài đẩy tay ra, nhận lấy công việc pha trà. Lúc tay động vào , Hòa Hòa tránh ra như giật điện.


      Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng rót nước, và tiếng thở rất .


      Động tác rửa trà pha trà vô vị khiến tâm trạng Trịnh Hài bình tĩnh lại rất nhiều. ngẩng đầu nhìn Hòa Hòa ở phía đối diện, vẫn cúi đầu, hơi co lại giống như con mèo con mới sinh, vừa nhìn liền biết lo lắng, nhưng khóe môi mím chặt của lại ra kiên định lạ thường.


      Bỗng nhiên Trịnh Hài đau đầu. nhận ra rằng bản thân mình 20 năm nay có lẽ chưa từng hiểu Hòa Hòa, chỉ nhìn thấy mặt mà muốn cho thấy nhất.


      Trịnh Hài quyết định phá vỡ lặng im, cố gắng dịu dàng: “Hòa Hòa, chúng ta thảo luận lát những lời mà tối qua em .”


      Tiêu Hòa Hòa chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàng lướt qua Trịnh Hài, nhanh chóng tránh , lại nhàng cúi thấp đầu, máy móc như là học thuộc bài khóa: “Em nên uống rượu hút thuốc, càng nên tùy hứng quấy rối, sau này thế nữa, mong đừng chấp em.”


      Trịnh Hài cảm thấy thái dương bên phải giật giật 2 cái. cố gắng đè nén tức giận tiếp tục dịu dàng hỏi: “ chỉ muốn biết, lúc đó em tình nguyện, đúng ? Sau này có hậu quả nghiêm trọng hơn ?”


      Mặt Hòa Hòa hơi tái nhợt : “ có! phải……Lúc đó em uống nhiều, nhớ gì hết…….., ra là chưa xảy ra việc gì hết.”


      Cổ họng Trịnh Hài hơi khô . cầm chiếc cốc của mình, lại phát ra bên trong hết nước. Lúc đưa tay ra lấy chiếc ấm, Hòa Hòa đúng lúc cũng lấy, suýt nữa động vào tay , lại sợ hãi thu về.


      Trịnh Hài cũng rút tay về, từ bỏ ý định rót thêm nước. than : “Hòa Hòa, lúc đó em vẫn là đứa trẻ, em nên mình gánh vác việc đó, em nên cho biết.”


      Hòa Hòa thử vùng vẫy trước khi chết: “ phải là như nghĩ……..” ngẩng đầu lên nhìn mặt Trịnh Hài, rất ít khi thấy vẻ mặt và ánh mắt đó của , rất mệt mỏi biết phải làm sao, giống như lúc phạm lỗi, còn ngay cả cũng thèm với . Cuối cùng chịu được, giọng rất thấp, dường như cầu xin: “ qua lâu như vậy rồi, xin quên được .”


      Trịnh Hài dùng ngón tay ấn thái dương mấy giây. : “Là quá kém cỏi, ngờ có thể để cho em giấu nhiều năm như vậy. Lúc đó em vẫn là đứa trẻ.” nhớ bản thân mình dường như câu này.


      Giọng Hòa Hòa còn thấp hơn lúc nãy: “Bây giờ em còn là trẻ con rồi. Em cố ý giấu , em gần như quên việc đó rồi, đấy.”


      Trịnh Hài lại đưa tay ra ấn thái dương. Lúc lâu sau : “Hòa Hòa, em cho chút thời gian, để giải quyết số việc, để nghĩ xem sau này chúng ta thế nào.”


      Hòa Hòa mở to mắt. kìm được lớn hơn: “ muốn làm gì?”


      Trịnh Hài mím môi nhìn , .


      Giọng của Hòa Hòa kèm theo tiếng nghẹn ngào: “Xin , xin quên việc này .” bò dậy khỏi chiếc đệm, quỳ xuống bên cạnh Trịnh Hài, giống như là lúc làm nũng, kéo gấu áo , “Xin quên , coi như em chưa từng gì, coi như là có việc gì, chúng ta tiếp tục như trước đây có được . kết hôn với Dương tiểu thư theo kế hoạch của , còn em đương chuyện của em, như vậy tốt sao?”


      Trịnh Hài hơi chấn động chút khi nghe thấy tên Dương Úy Kỳ. chầm chậm: “Hòa Hòa, em cảm thấy còn có thể yên tâm lấy ấy sao?”


      Nước mắt của Hòa Hòa chảy xuống. buông gấu áo Trịnh Hài ra: “Tại sao thể, trước đây có rất nhiều bạn , lại đâu phải trong sáng với từng người bọn họ, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc và Dương tiểu thư ở bên nhau.”


      Trịnh Hài : “Hòa Hòa, em và những người phụ nữ đó giống nhau.”


      Hòa Hòa ôm mặt khóc. khóc rất kiềm nén, vai run lên nhè .


      Trịnh Hài có cảm giác bất lực nặng nề. theo bản năng đưa tay ra muốn vỗ vỗ đầu Hòa Hòa, nhưng lại đổi phương hướng ở giữa đường, cuối cùng chỉ nhàng đặt lên cánh tay Hòa Hòa, lát sau lại thu lại.


      Đúng vào lúc đó, điện thoại của vang lên đúng thời điểm. nghe lát, giọng trầm nặng: “Được, tôi lập tức quay lại.” Sau đó đứng dậy.


      Hòa Hòa cũng bỏ tay ra khỏi mặt, ngẩng đầu nhìn , mặt còn mấy giọt nước mắt.


      đưa tay ra kéo dậy: “ đưa em về trước. Em đâu? Công ty? Hay là nhà?”


      Hòa Hòa phản kháng, ngoan ngoãn giày, theo , đợi xe lái được 10 phút : “Em xuống ở đây, em quên mất là lái xe đến.”


      Trịnh Hài dừng xe: “Đưa chìa khóa cho , bảo Tiểu Trần đưa xe đến cho em. Em đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe. Mấy ngày này làm phiền em.”


      Việc của công ty rất nhanh liền giải quyết xong. Bởi vì là do lỗ hổng quản lý dẫn đến, cho nên mở cuộc họp tức thời, chỉ là người cẩn thận phát ra, trạng thái của Trịnh Hài dường như được đúng lắm.


      Lúc họp luôn chăm chú nhìn thẳng vào mắt người , chưa từng cắt ngang lời đối phương. Cho dù là có ý kiến khác với , cũng tuyệt đối gì, mà chỉ khéo léo : “Nếu là tôi làm…….”


      có ai dám làm việc riêng trong lúc họp, bởi vì chỉ cần liếc nhìn lành lạnh, đủ khiến người ta còn mặt mũi nào rồi.


      Nhưng hôm nay làm việc riêng lại chính là bản thân Trịnh Hài, chỉ có người nhận ra.


      Cuộc họp là do phó tổng chủ trì, giám đốc các bộ ngành trình bày phân tích bài dài, còn Trịnh Hài đa phần thời gian đều ngẩng đầu, chỉ dùng bút vẽ số ký hiệu ở giấy.


      Người phát ngôn thao thao bất tuyệt thấy hơi lúng túng, nghi ngờ có phải là bài của mình quá rỗng tuếch khiến cấp trẻ tuổi thấy nhàm chán như vậy. Sau khi ta xong, có thời gian nghỉ ngắn, biết phải kết thúc thế nào. Trịnh Hài bỗng nhiên : “Có thể giải thích hơn chút về nội dung điều thứ 2 và thứ 3 mà vừa ? Tôi hiểu được ý mà muốn biểu đạt.”


      “Hả?” Người phát ngôn nhất thời phản ứng lại được.


      Trịnh Hài lại lần nữa câu đó thiếu chữ.


      Những người có mặt vô cùng kinh ngạc, cảm thấy trách nhầm cấp .


      Chỉ có Vi Chi Huyền nhìn , Trịnh Hài làm việc riêng, chỉ là cách thức ghi nhớ của khác với người bình thường, có lúc đầu óc rất giống chiếc máy ghi , máy móc ghi lại nội dung, sau đó lật lại xử lý, ví dụ như lúc nãy.


      Vì ngày hôm sau Vi Chi Huyền xin nghỉ nửa ngày, cho nên tự giác ở lại công ty làm tăng ca rất muộn, làm xong trước công việc của ngày hôm sau nữa. Lúc chuẩn bị về, phát Trịnh Hài vẫn chưa , do đó vào nhắc nhở , thấy Trịnh Hài chăm chú xem tài liệu.


      Bình thường sắp xếp tài liệu đặt vào những chiếc kẹp tài liệu có màu sắc khác nhau theo cấp độ gấp. Cứ qua hai ngày đều chỉnh lý lần, sắp xếp lại lần nữa những văn kiện chưa xử lý xong. Tài liệu ở chiếc kẹp màu đen thường là việc cần làm gấp nhất.


      Trịnh Hài đặt vào giá văn kiện những văn kiện ghi ý kiến, chất thành đống rất dày. Mà bây giờ, xem tài liệu ở chiếc cặp màu đen.


      Vi Chi Huyền : “Tài liệu đó hề gấp.”


      Trịnh Hài : “Tôi biết.” ra bình thường Trịnh Hài ủng hộ làm tăng ca, cho rằng làm tăng ca là thể của tinh thần chủ nghĩa vô nhân đạo và hiệu suất công việc thấp.


      Vi Chi Huyền đứng lúc, lại : “Tôi đặt suất cơm cho nhé.”


      cần, tôi đói. Cảm ơn.” Trịnh Hài thèm ngẩng đầu lên.


      Lúc nhận được điện thoại của Dương Úy Kỳ, xem xong hết những văn kiện để bàn mà cần xem, nhàn rỗi chơi cờ máy tính. hơi mệt, đầu óc hơi rối loạn, tóm lại là muốn về nhà.


      Dương Úy Kỳ : “Mấy hôm trước phải là , hôm nay có nhà hàng nấm mới khai trương, muốn ăn thử chút sao? Em vẫn cứ đợi điện thoại của .”


      Trịnh Hài nhớ ra: “ quên mất, xin lỗi.”


      Dương Úy Kỳ rất độ lượng : “ sao, hôm khác vậy. vẫn còn ở công ty sao? Công việc rất bận à?”


      Trịnh Hài ngẩng đầu lên nhìn chữ “YOU LOST” to đùng màn hình máy tính, hơi mệt mỏi : “Cũng bình thường, sắp xong rồi.”


      Dương Úy Kỳ : “Có phải là vẫn chưa ăn cơm ? Em cũng chưa ăn. Em đợi cùng ăn nhé.”


      Trịnh Hài : “ cần đâu, em tự mình ăn .”


      Trịnh Hài lại lề mề phòng làm việc lát, trước đây chưa từng có thói quen xấu này, lúc định về, Dương Úy Kỳ lại gọi đến. : “ còn ở công ty ?”


      Trịnh Hài : “ định về.”


      Dương Úy Kỳ : “Công việc kết thúc rồi à? Em đem chút đồ ăn đến cho , ở dưới lầu.”


      Trong tòa nhà còn mấy người, trống rỗng vắng vẻ, đến cửa thang máy đón Dương Úy Kỳ, thấy cầm chiếc hộp đẹp đẽ.


      “Em cần phải phiền phức như vậy, lát nữa về nhà ăn là được.”


      “Đợi về nhà quên ăn cơm.”


      Cơm vẫn còn nóng. Trịnh Hài ăn mấy miếng liền bỏ đũa xuống.


      Dương Úy Kỳ : “ ăn thêm chút sao? Em xếp hàng nửa tiếng mới mua được đó.”


      Trịnh Hài lại cố gắng ăn hết nửa.


      Buổi tối lái xe đưa Dương Úy Kỳ về nhà. Vì nơi mua cơm là con phố náo nhiệt nhất ở khi khu thành phố cũ, thể dừng xe được, bắt xe đến.


      Cả đường Trịnh Hài đều rất im lặng, có lời muốn , nhưng biết nên thế nào. Dương Úy Kỳ thấy yên lặng, cũng nhiều.


      Lúc đến trước nhà , hỏi: “Hôm nay có muốn lên ngồi chút ?”


      Trịnh Hài lắc lắc đầu, : “Hôm nay hơi mệt.” nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn : “Mấy ngày trước em muốn chơi 2 ngày, em chọn xong địa điểm chưa?”


      Dương Úy Kỳ thận trọng nhìn : “Vẫn chưa. Hình như gần đây rất bận, hay là thôi .”


      Trịnh Hài : “ đồng ý với em là cùng em chuyến. ra cũng có số điều muốn với em.”


      Dương Úy Kỳ bất ngờ mở cửa ra. : “Ngày mai có lẽ em phải công tác. Đợi em quay về rồi . nghỉ sớm nhé.” xong cũng đợi Trịnh Hài ra ngoài tiễn , liền quay đầu lại mất.


      rất vội, Trịnh Hài nhìn cái bóng nho của dần dần vào cổng, ngồi ở trong xe lúc, hút điếu thuốc, mới rời .


      Tối qua gần như ngủ, về đến nhà cảm thấy buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, đầu lại bắt đầu đau. lật tung tủ thuốc, tìm ra 2 viên thuốc Aspirin và 2 viên thuốc ngủ, cũng xem là hết hạn chưa, liền uống vào với nước.


      Hộp thuốc đó là có lần bị nhiễm lạnh phát sốt, lại khám bác sỹ cũng uống thuốc, cố gắng tự mình chống đỡ buổi tối, ngày hôm sau toàn thân có sức lực, gọi điện bảo Hòa Hòa đến. Sau này Hòa Hòa giúp chuẩn bị tủ thuốc này, đặt toàn những thuốc thường dùng. thường tới nơi ở, những mỗi lần đến đều kiểm tra thuốc của lượt, đem những thuốc sắp hết hạn, xuống hiệu thuốc dưới lầu mua về thuốc mới.


      Nghĩ đến Hòa Hòa, càng đau đầu hơn, ngay cả trái tim cũng bắt đầu ỉ đau.


      Trịnh Hài cũng tắm liền ngủ thiếp . Chỉ là ngủ hề ngon giấc, lại mơ thấy đống việc lộn xộn, lôgic của câu truyện trong rất mơ rất hỗn loạn, tỉnh giậy sau giấc mơ, phát ra giấc mơ đó hóa ra ở trong giấc mơ khác.


      Ngày hôm sau tinh thần vẫn tối lắm, hơn nữa sáng sớm thuận lợi.


      Vi Chi Huyền ở đó, làm gì cũng càng thuận lợi hơn, còn nhân viên cũng liên tục làm sai, sai lầm đơn giản đến mức ngay cả sửa chữa cũng cảm thấy vô vị.


      kiềm chế của Trịnh Hài rất tốt, chưa từng tức giận với cấp dưới, nhưng hôm nay tất cả những người đến văn phòng , đều thà rằng tức giận với họ, cũng còn tốt hơn bị dùng cái ánh mắt khó có thể dự đoán đó quan sát mấy giây


      Buổi trưa bất ngờ nhận được điện thoại của cha tự mình gọi đến. Công việc của cha rất bận, trừ khi có chuyện lớn, nếu vốn dĩ gọi điện cho , cho dù lúc tìm cũng là để thư ký thông báo cho Trịnh Hài. Mà Trịnh Hài từ đến lớn, chưa hề làm việc gì lớn có thể kinh động đến cha cả.


      Trong lòng Trịnh Hài có dự cảm tốt.


      Cha hỏi tình hình của mấy câu, giống như là báo cáo ngắn gọn xúc tính báo cáo tình hình công việc gần đây. Sau đó cha : “Nghe gần đâu con qua lại với , đến dự định kết hôn, mấy ngày nữa đưa về cho cha gặp mặt.” Trong giọng của cha có chút vui mừng hiếm thấy.


      Trịnh Hài từ đầu ngón tay bắt đầu lạnh . hơi khựng lại, cẩn thận hỏi:”Tin cha lấy từ đâu vậy?” rất chắc chắn cha vốn dĩ có cơ hội nghe được lời đồn thổi, hơn nữa cho dù nghe được cũng chỉ là cười cho qua.


      Cha : “Hòa Hòa.”


      Chút lạnh lẽo ở đầu ngón tay đó của Trịnh Hài, dần dần lan ra toàn thân.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 24


      Tất cả nằm ngoài tầm kiểm soát, là lĩnh hội khó tả.



      Trịnh Hài nhớ rất lâu về trước có người từng hỏi , đối với Hòa Hòa có ý nghĩa gì.


      chưa từng nghĩ vấn đề này cách nghiêm túc. Hòa Hòa đối với , chính là tồn tại đương nhiên, giống như thể thay đổi được cha là ai, hoặc là giống như tính cách của bản thân mình thay đổi nổi đó. và Hòa Hòa bên nhau, tự nhiên giống như là hàng ngày ăn cơm uống nước, hít thở vậy.



      Có lẽ ở trong số thời khắc đặc biệt, lúc tinh thần trạng thái xuất vết nứt, nảy sinh là mê muội hoặc hốt hoảng trong chốc lát. May mà đó chỉ là ảo giác, có thể nhanh chóng nhàng trong khi bản thân mình vẫn còn kịp phân biệt ràng, liền bóp chết cái trạng thái thất thần đó.


      Từ xưa đến nay, chưa từng nghĩ muốn thay đổi cái gì, cũng cảm thấy cần phải thay đổi cái gì, bởi vì Hòa Hòa luôn ở đó, giữ khoảng cách hợp lý nhất với , lùi bước hơi xa, tiến bước lại hơi gần, khoảng cách như vậy vừa đúng đạt được cân bằng, cho dù điều kiện bên ngoài đều thay đổi, cũng thể xê dịch quan hệ của hai người họ.
      Cho đến tận tối hôm đó, mới bất ngờ nhận thấy rằng, hóa ra thế giới này có thứ gì là tồn tại cách đương nhiên cả, bất cứ việc nào cuối cùng cũng đều biến chất.


      vẫn còn chưa nghĩ xong nên làm như thế nào. Nhưng trong đống suy nghĩ lộn xộn, có giọng ràng bảo với , nhất định phải thay đổi số thứ, nếu có thể xuất kết thúc mà mong muốn nhất.


      Từ đến lớn Trịnh Hài chưa từng gặp phải chuyện gì khiến phiền lòng.


      Có người bạn từng , đầu óc của giống như cái máy vi tính tinh vi, bất luận là việc phức tạp đến đâu, đều có thể nhanh chóng phân thành vô số phần, sau đó dùng cách thức đơn giản nhất nhanh nhất giải quyết, giống như là phép tính.


      Cho nên lần này, vẫn dựa vào trình tự mà bản thân mình cho rằng hợp lý nhất để tiến hành.


      Trước tiên là xác nhận chân tướng việc, an ủi xong Hòa Hòa, sau đó tranh thủ thời gian…… quả chưa nghĩ được là rốt cuộc nên làm thế nào, hễ nghĩ đến mấy thứ đố có thể đau đầu nhức óc. Nhưng tin, chỉ cần cho bản thân mình chút thời gian, nhất định ra nghĩ ra cách thức giải quyết tương đối là tốt nhất.


      Chỉ là chưa từng nghĩ, Hòa Hòa lại cắt ngang chen vào bất ngờ, làm hoàn toàn loạn hết kế hoạch của .


      Trong lòng , luôn cố ý giữ lại hình tượng của Hòa Hòa ở rất nhiều năm trước. Lúc đó vẫn còn là đứa trẻ, tuy nhát gan, rất nũng nịu, gặp phải phiền phức thường biết phải làm sao, luôn dựa dẫm vào , quấn lấy giúp giải quyết, còn bản thân chỉ ngoan ngoãn đứng bên đợi kết quả.


      biết bắt đầu từ bao giờ, Hòa Hòa hoàn toàn còn là cái dáng vẻ trong ký ức đó nữa, lúc chiều Trịnh Hài gọi điện cho bác sỹ Tôn.


      Bác sỹ Tôn là bạn tốt nhiều năm của cha và là bác sỹ điều trị chính của mẹ khi còn sống, sau khi nghỉ hưu liền đảm nhiệm bác sỹ chăm sóc sức khỏe cho cha. Hai người họ cùng chung trí hướng và sở thích, hơn nữa gần đây sức khỏe cha tốt, thời gian ngoài công việc, bác sỹ Tôn về cơ bản là luôn ở bên cạnh cha.


      Trịnh Hài hỏi thăm chút tình hình sức khỏa của cha, có ý chuyển chủ đề qua chuyện của mình. Quả nhiên bác sỹ Tôn hỏi: “A Hài, cháu giấu cũng rất kín nhỉ, có bạn đến chuyện kết hôn rồi còn tiếng, cũng phải để cho bác mừng cho cháu chứ.”


      Trịnh Hài gì hỏi: “Bác nghe từ đâu vậy?”


      Bác sỹ Tôn ha ha : “Thôi , còn giả vờ ngốc. Trước đây bác cũng nghe được chút tin đồn, nhưng để ý lắm, cho đến tận lúc Hòa Hòa xác nhận, mới dám tin đó.”


      “Hòa Hòa? ấy đặc biệt gọi điện cho bác báo cáo sao?” Trịnh Hài giả vờ bất ngờ. cảm thấy Hòa Hòa chắc là chủ động gọi điện cho cha, cần xác nhận lát mức độ nghiêm trọng của việc.


      “Cháu còn . Hòa Hòa còn tận tâm với cha cháu nhiều hơn cháu, lần trước bác bệnh cũ của cha cháu lại tái phát, cho nên sáng sớm hôm nay con bé đặc biệt đưa cho bác phương thuốc dân gian, bảo bác tham khảo dùng xem. Hôm nay lúc con bé gọi điện đến, đúng lúc cha cháu cũng ở đó, sau khi biết được là điện thoại của Hòa Hòa, liền nghe điện thoại, với con bé rất lâu. Cha cháu rất thích Hòa Hòa.”


      Trịnh Hài biết Hòa Hòa thường liên lạc với bác sỹ Tôn, bởi vì bác sỹ Tôn và mẹ của Hòa Hòa là hàng xóm, mẹ Hòa Hòa xưa nay chỉ báo tin mừng báo tin buồn, cho nên rất nhiều tình hình gần đây, Hòa Hòa ngược lại đều biết được thông qua bác Tôn.


      Nhưng Hòa Hòa luôn chọn lúc bác sỹ Tôn ở bên cạnh cha để gọi điện thoại, bởi vì từ đến lớn Hòa Hòa luôn hơi kinh sợ cha . Có lần Hòa Hòa từng , gặp mặt cha , luôn có cảm giác gặp người hỏi phóng vấn vậy, khiến kìm được mà lo lắng.


      Cho nên rất ràng lúc nào bác sỹ Tôn ở bên cạnh cha , lúc nào lại hành động mình.


      Mà cha từ lại rất thích . Khi còn , lúc cha thấy luôn trêu nhảy múa, dỗ dành đọc truyện cho , sau khi lớn lên, lần nào gặp , cũng đều ân cần hỏi han rất nhiều chuyện.


      Cho nên hôm nay Hòa Hòa cố ý chọn lúc cha ở bên cạnh bác sỹ Tôn để mà gọi điện tới.


      biết rằng Hòa Hòa bình thường giống như chú thỏ trắng từ lúc nào lại trở nên biết dùng thủ đoạn như thế.


      Bác sỹ Tôn lại cười trong điện thoại: “Dương Úy Kỳ đó là rất tốt, trước đây bác từng gặp mặt mấy lần, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lập dị. Hơn nữa, nhà con bé và nhà cháu có nguồn gốc rất sâu. Ông nội con bé là cấp cũ của cha cháu, bác là đồng nghiệp cũ của cha cháu, nhà họ Dương và bên chú cháu lại là bạn hợp tác nhiều năm. Trước đây chưa từng thấy cháu nghiêm túc kết bạn , còn lo lắng cháu đại khái với vấn đề hôn nhân đại , bây giờ xem ra bác lo lắng là thừa rồi. Ngay cả cha cháu hôm nay cũng , cháu là đứa trẻ biết chừng mực. Cháu từ đến lớn chưa nhận được mấy câu khen của cha phải , muốn khiến ông ấy khen người khác dễ đâu.”


      Trịnh Hài ấn trán, mạch máu của lại bắt đều giật lên nhè , mỗi lần giật lát đầu lại dường như bị co lại.


      Bác sỹ Tôn lại : “A Hài, nghiệp và tình của chau thuận buồn xuôi gió, sao vẫn còn căn thiệp vào chuyện đương của người ta hả?”


      Trịnh Hài hơi chau mà: “Bác có ý gì…..”


      “Ha ha, hôm nay hỏi đến việc Hòa Hòa có bạn trai , Hòa Hòa e a lúc lâu cháu thích bạn trai con bé, làm chúng ta cười mãi. Cháu như thế là làm cái gì hả?”


      Rất lâu sau khi kết thúc cuộc gọi đó, Trịnh Hài vẫn cầm ống nghe, cho đến tận lúc thanh báo bận tít tít vang lên, mới ý thức được bản thân mình vẫn chưa dập điện thoại.


      Trong đầu Trịnh Hài vang lên câu cuối cùng đó của bác sỹ Tôn: “Hòa Hòa , rất muốn về sống với mẹ.”


      Trịnh Hài có lập trường cũng có cách nào ngăn cản Hòa Hòa về bên cạnh mẹ , cho nên chỉ có thể giống như là đợi báo cáo điều tra, hoặc là giống như là đợi phán xử vậy, đợi Hòa Hòa đến thông báo với : phải ra .


      Cảm giác bỗng nhiên mất quyền chủ động hề dễ chịu, Trịnh Hài cảm thấy quá bất lực.


      Nhưng thông báo cho phải là Hòa Hòa, mà là sếp của Hòa Hòa Tào Miêu Miêu. Chỉ có ngày sau đó.


      Tào Miêu Miêu : “Hòa Hòa xin nghỉ dài ngày, tôi phê chuẩn rồi. Nhà ấy có việc gì sao? Hay là quản lý quá đà, khiến ấy sợ quá chạy mất.”


      Trái tim Trịnh Hài co lại. hỏi: “ ấy bắt đầu xin nghỉ từ bao giờ? Nghỉ bao lâu?”


      Tào Miêu Miêu : “Bắt đầu từ hôm qua, 3 tháng.”


      Trịnh Hài đè nén hơi thở cố gắng hết sức bình tĩnh hỏi: “Lý do ấy xin nghỉ là gì?”


      “Hòa Hòa , gần đây sức khỏe của mẹ ấy được tốt, ấy muốn về nhà ở với bà. Còn nữa, bạn trai trước đây của ấy khoảng thời gian này cũng ở bên đó. Hòa Hòa nhà luôn rất ngoan, cầu của ấy xưa nay tôi thể từ chối, huống hồ những công việc trong tay ấy đến hôm qua hoàn toàn kết thúc.


      Trịnh Hài phát bản thân mình càng ngày càng đánh giá thấp khả năng hành động của Hòa Hòa.


      Cuối cùng gọi điện thoại. hỏi Hòa Hòa: “Em định sau khi trốn đến đích rồi mới thông báo cho ?”


      Hòa Hòa thấp giọng: “Rất lâu rồi em nghỉ phép. Em chỉ là muốn về nhà thăm mẹ, cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ đường. Nếu em muốn trốn, em trốn đến nơi cũng thể tìm được em.”

      Câu “về nhà” đó của đỗng nhiên khiến Trịnh Hài đau lòng. Từ trước đến nay, Trịnh Hài chưa từng coi thành phố đó là “nhà”, đó chỉ là nơi cha làm việc, là trung tâm chính trị của tỉnh này. , mẹ của , còn cả Hòa Hòa, họ đều lớn lên ở đây, sau đó học, ra nước ngoài, cuối cùng lại về đây.


      Trong lòng , cái thành phố này mới là nhà của và Hòa Hòa, tuy ở thành phố này chỗ nào cũng có nhà, hơn nữa và Hòa Hòa tháng cũng chẳng gặp nhau mấy lần, nhưng luôn cảm thấy, cho dù mẹ còn nữa, nhưng nhà ở thành phố này vẫn còn tồn tại.


      chưa từng nghĩ, nhà trong lòng của Hòa Hòa, và trong lòng , lại hề giống nhau.


      Hòa Hòa lén lút trốn .


      Như Hòa Hòa vậy, khoảng cách gần như vậy, trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì.


      Chỉ là cũng ngoan ngoãn tạm biệt .


      Lúc đó gặp khách hàng, Hòa Hòa gửi đến tin rất ngắn: Em phải rồi.


      Trịnh Hài xin lỗi tiếng liền bỏ khách hàng lại ra ngoài gọi điện thoại.


      Hòa Hòa với giọng điệu như bình thường: “Em ở bến tàu hỏa rồi, bắt đầu kiểm tra vé.”


      Trịnh Hài hỏi: “Mội mình em?”


      Hòa Hòa : “Vâng, cũng chẳng có đồ gì để mang, ở nhà đều có.” lại lần nữa nhắc đến từ “nhà”, khiến trái tim lại bị khuấy động vào lát.


      Trịnh Hài bỗng nhiên có kích động, phải giữ Hòa Hòa lại. : “Em ở đó đợi , lập tức qua đó.”


      Giọng của Hòa Hòa hơi hoảng: “ đừng đến, tàu sắp chạy rồi.”


      Trịnh Hài : “ chưa đến em được phép .”


      Hòa Hòa : “ kịp, còn có 15 phút nữa là tàu chạy rồi.”


      Trịnh Hài câu: “Em đợi .” Liền tắt máy.


      quay lại phòng họp với mọi người mấy câu rồi lao xuống lầu như tên lửa, lái xe Tiểu Trần dừng xe ở dưới lầu. hề gọi xe, chắc là Vi Chi Huyền sắp xếp.


      bảo Tiểu Trần xuống xe, tự mình lái xe vội đến bến tàu. Con đường đó luôn tắc nghẽn, mặc kệ kỹ thuật lái xe của tốt hơn nữa, cũng chỉ có thể di chuyển khó khăn giữa đống xe, mấy lần nhận được ánh mắt tức giận của chủ những chiếc xe vượt qua.


      Điện thoại reo lên mấy lần, nghe. Đến lúc khi cuối cùng tính toán sai lầm, bị ép dừng lại trước đèn đỏ, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, 3 cuội gọi nhỡ, đều là của Hòa Hòa.


      Gọi lại, giọng của Hòa Hòa hơi nghẹn ngào: “Em đổi vé chuyến sau rồi. cần vội đâu, lái xe chậm chút, em đảm báo trước khi chưa gặp mặt .”


      Thần kinh của cuối cùng thả lỏng ra, phát lúc nãy bản thân mình bị kéo quá căng, trong lòng bàn tay hơi ướt.


      Hòa Hòa quả nhiên chưa , ngồi ở góc phòng đợi tàu cúi đầu nhìn điện thoại, phía trước cũng chẳng có đồ gì.


      Trong phòng đợi ít người, đầu người di chuyển, rối loạn. vừa nhìn thấy , vòng qua đám người xung quanh và hành lý đầy mặt đất về phía .


      Lúc Trịnh Hài còn cách mấy mét, Hòa Hòa vốn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy .


      Hòa Hòa mỉm cười: “Em phải là trẻ con, lại là đến nơi gần như vậy, cần đến tiễn em.”


      Trịnh Hài lại cười nổi. yên lặng nhìn : “Em là muốn về ở bên cạnh Diệc Tâm, hay là muốn trốn tránh ?”


      Hòa Hòa cũng dần dần thu lại nụ cười. cúi đầu xuống: “Đều có. Ở bên cạnh mẹ, nay sức khỏe của bà được tốt. Tránh , bởi vì bây giờ cần phải được thanh tịnh. Bản thân em cũng muốn nghỉ ngơi lát, đợt trước em làm tăng ca rất nhiều. Còn có…..”


      hơi khựng lại, nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn về phía Trịnh Hài: “Sầm Thế cũng ở bên đó.”


      Vẻ mặt của Trịnh Hài dần dần lạnh . : “Tiêu Hòa Hòa, em như thế là cầu cứu lung tung hả?


      phải.” Hòa Hòa dũng cảm nhìn thẳng vào mắt , “Trước đây em thích ấy, thích lòng. biết đấy, những thứ em thích, hề dễ dàng thay đổi. Trước đây là vì……em có gút thắt trong lòng, cho nên lúc ấy lại tìm đến em, em từ chối ấy. Nhưng bây giờ cái gút thắt ấy được mở, em đồng ý cho ấy cơ hội, cũng cho bản thân mình cơ hội.”


      Trịnh Hài , biết nên cái gì mới được, chỉ là dùng vẻ mặt bình thản nhìn , nhưng Hòa Hòa lại nhìn thấy rất nhiều nỗi ưu tư trong mắt , những nỗi ưu tư đó hòa quyện vào nhau, khiến bất an.


      Hòa Hòa tiếp tục mỉm cười. cười rất miễn cưỡng, may mà Trịnh Hài chiêm ngưỡng nổi. Tuy dường như nhìn , nhưng Hòa Hòa biết, ngay cả bản thân cũng biết là mình nhìn cái gì.


      Hòa Hòa : “Những lời hôm đó em với đều là lòng. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa, có được ? cứ coi như là chưa từng biết gì, còn em, ra cũng sớm quên rồi. Nếu…….nếu phải là ngày hôm đó Thời Lâm và Sầm Thế đồng thời xuất , ra em ra quên rồi.”


      “Vậy sao em phải ra .”


      “Em nhớ mẹ, em muốn nghỉ ngơi.” Hòa Hòa tiếp tục kiên quyết lý do của bản thân mình.


      “Hòa Hòa, em sợ cái gì?”


      Hòa Hòa cúi đầu, nghĩ rất lâu mới ấp úng : “Trước đây , mãi mãi là trai em, bảo vệ em cả đời. Em muốn thay đổi quan hệ đó của chúng ta.”


      Trịnh Hài : “ bảo vệ em cả đời, mãi mãi cũng thay đổi. Em ở lại , đừng ra .”


      “Chúng ta vẫn nên chia tay thời gian tốt hơn, thường xuyên gặp em, làm phiền đến , làm đưa ra quyết định sai lầm.”


      Câu đó của khiến Trịnh Hài nghĩ lại cái vấn đền mà né tránh 2 ngày nay đó: “Hòa Hòa, em nên quyết định giúp . Việc của ……em nên xen vào.”


      Mắt Hòa Hòa ngấn ngấn nước mắt nhìn : “Em giúp quyết định bất cứ điều gì. Em chỉ trần thuật với bác Trịnh. muốn lấy Dương tiểu thư, đó là .”


      Trịnh Hài gọi tiếng “Hòa Hòa”, nhưng tiếp được nữa.


      Hòa Hòa giống như là học thuộc bài khóa: “Có phải là muốn với em, em 20 mấy năm rồi em từ lúc em mới sinh ra, luôn đợi em lớn lên. Những trước đây qua lại đều chỉ là người thay thế của em mà thôi, Dương tiểu thư cũng thế. Bây giờ biết ra người muốn lấy vẫn luôn là em……”


      Sắc mặt Trịnh Hài tái nhợt mấy phần, nhưng câu cũng nổi.


      Hòa Hòa nhàng : “ trai, trước đây từng dạy em, làm người quan trọng nhất là thành , những lời hứa nên thực . Lời hứa với em là làm trai trọn đời trọn kiếp, bảo vệ em cả đời, còn lời hứa với Dương tiểu thư là lấy ấy đúng , cho dù có thể chưa chính thức cầu hôn, nhưng thái độ của với ấy, ánh mắt của khi nhắc đến ấy trước mặt người khác, đều muốn lấy ấy. có thể lừa người khác, nhưng lừa nổi bản thân mình, phải sao. Cho nên xin , đừng vì chuyện ngược lại nguyên tắc làm người của bản thân mình.”


      Trong phòng đợi tàu rất ồn, có người lớn tiếng nghe điện thoại, có tiếng trẻ con khóc, nhưng cái góc mà Trịnh Hài và Tiêu Hòa Hòa đứng, cả thế giới đều yên tĩnh, tiếng động, hai người họ cứ nhìn thẳng nhau như thế, muốn đọc được kết quả mà bản thân mình muốn từ mắt đối phương, kết quả tìm được cái gì.


      Cảm xúc trong mắt Trịnh Hài quá nhiều, đến mức phân biệt được loại nào. Còn trong mắt Hòa Hòa lại trong suốt, có gì hết.


      Máy phóng thanh lại lần nữa phát ra giọng của nhân viên kiểm tra vé: “Còn hành khách nào chuyến tàu số XXX chưa kiểm tra vé ? Tàu sắp chạy rồi.”


      Hòa Hòa hoảng hốt hiểu ra, đó là chuyến tàu mà ngồi. : “Em đây, tự mình bảo trọng, ít hút thuốc và uống rượu thôi.”


      Trịnh Hài đưa ra tận sân ga, tàu dừng ở đó. Bời vì làm trạm đầu tiên, các hành khách sớm đó lêntàu, chỉ có nhân viên tàu đứng ở mỗi cửa từng toa.


      Trịnh Hài nhìn Hòa Hòa lên xe. Bóng lưng gầy gò của rất thẳng. Lúc bước lên bậc, lại gọi câu: “Hòa Hòa!” Giọng của rất , dường như chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy, bản thân cũng hiểu gọi câu đó để làm gì.


      Trong lúc đó Hòa Hòa lại quay đầu lại. nhìn , bỗng nhiêu quay đầu lại chạy xuống, giang hai vai ra ôm lát, lúc tóc dính vào ngực dường như nhè câu: “ trai, tạm biệt.” Vẫn chưa đợi nghe , liền chạy lên tàu. Lúc lên tàu dường như trượt chân cái, nhân viên tàu đỡ từ phía sau, sau đó cũng lên tàu, cửa tàu đóng lại, bắt đầu chầm chậm lăn .


      Trịnh Hài đứng ở đó nhìn đoàn tàu chạy ngày xa, nhớ lúc thường cùng mẹ xem những cảnh phim như thế tivi: Tàu hỏa lăn bánh, người tàu thò đầu ra ngoài nỗ lực vẫy tay, người dưới tàu chạy đuổi theo, cho đến tận lúc đuổi nổi nữa.


      Nhưng lúc nãy, thậm chí nhìn vị trí ngồi của Hòa Hòa ở đâu, Hòa Hòa cũng hề thò người ra ngoài của sổ vẫy tay với . Còn cứ đứng nguyên tại chỗ, chân dường như cắm vào mặt đất, có cách nào về phái trước.


      Còn trái tim trống rỗng, có chỗ dựa, giống như là trong nhà mất trộm, đâu đâu cũng bị lật tung lên lộn xộn, lo lắng yên, nhưng hề biết rốt cuộc bản thân mình mất cái gì.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 25.1

      Mọi con đường đều có thể dẫn đến thành Roma

      Bãi đỗ xe bến tàu thành phố B, Sầm Thế ngồi trong xe chờ đợi.


      Trong xe bài hát cũ phát ra nhàng như chảy. liên tục nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa chuyến tàu của Hòa Hòa mới đến ga.



      Sầm Thế xưa nay rất có quan niệm về thời gian. Trước kia khi học, chưa từng đến lớp học sớm hơn 1 phút, luôn bước vào phòng học trong tiếng chuông báo và chú ý của các thầy , sau đó cười tươi với họ, họ liền tức giận nữa.


      Hôm nay lại đến sớm như vậy, dường như tự chế giễu bản thân mình.


      Hòa Hòa cần đến đón, hơn nữa nghe tàu hỏa mấy năm gần đây luôn đến nơi sớm hơn, do đó ở đây ôm cây đợi thỏ.


      nhìn cửa ra. Đoàn người lũ lượt ra khỏi cửa, chắc là lại có tàu đến bến, tính tính thời gian, chắc là chuyến tàu mà Hòa Hòa ngồi.


      ra, thử tìm Hòa Hòa trong đoàn người hối hả.


      Lúc mắt tập trung cao độ, ý nghĩ lại bắt đầu lại tập trung.


      nỗ lực nhớ lại, lần đầu tiên gặp Hòa Hòa, rốt cuộc là lúc nào nhỉ?


      Có lẽ là qua nhau vô số lần ở sân bóng, nhà ăn, phòng tự học, nhưng lại chưa từng chú ý.


      Cho đến tận hôm đó, họ chơi bóng ở sân bóng rổ, rổ bên đối diện lại bị đám con chiếm mất.


      Trịnh độ của đám con đó rất kém, chắc là luyện tập để ứng phó với thi cử.


      Bỗng nhiên em : Mau nhìn mau nhìn kìa, đó phải là tiểu thiên sứ vô cùng nổi tiếng mạng BBS của trường đợt trước sao?”


      Sầm Thế nhìn theo hướng đó, đúng vào lúc đó ấy dường như cảm thấy bản thân mình bị chỉ chỏ, bất giác nhìn về phía họ cái, thế là quả bóng đó ném vô cùng thiếu trình độ, bóng đập mạnh vào thành rổ bật ngược lại, bay thẳng về phía bọn Sầm Thế. đó chạy theo quả bóng, Sầm Thế đưa chân ra chặn bọng lại, nhàng nhấc chân lên tâng cái lên tay, đưa tay ra cho .


      đó thẹn thùng tiếng cảm ơn, mặt dường như hơi đỏ lên.


      Sầm Thế nhớ bài thảo luận liên quan đến này BBS. vô cùng bình thường, dáng vẻ trong sáng đơn giản, đặt vào dòng người dễ tìm ra. Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác gần như là trong suốt, vô cùng đáng .


      Các em : “ bé này nhìn gẫn cũng tồi. Này, mọi người có nghe , thân thế của ấy rất thần bí, có người ấy là trẻ mồ côi, cũng có người cha ấy là quan chức cấp cao ở tỉnh nào đó, con nhà cán bộ cao cấp.”


      người khác : “Hai thân phận này cũng giống lắm, giống với dàng vẻ của em nhà hàng xóm.”


      Người thứ 3 : “Đừng nhìn em bé này trong sáng đơn thuần, đơn giản đâu, đợt trước thằng em khóa dưới ở phòng bên cạnh viết cho ấy mấy bức thư tình tặng hoa tuần liền, kết quả là vấp váp đến mức tím mũi sưng mặt, bây giờ ngày nào đến lúc nửa đêm cũng hát nhạc đoạn trường ở hành lang. Thằng em khóa dưới của chúng ta đó, cũng là cao thủ tình trường đấy, cho nên , nha đầu này rất ghê gớm đấy.”


      Sầm Thế : “ lung tung vừa thôi, ràng chính là dáng vẻ tờ giấy trắng chưa bao giờ.”


      “Xời!” đám người xuỵt .Thế là vụ đánh cược quái đản trong chốc lát được thành lập.


      Khi lần thứ 2 Tiêu Hòa Hòa chân tay lóng ngóng lăn bóng về phía họ, Sầm Thế chủ động nhặt bóng lên đưa cho : “Tư thế của em đúng, có cố hơn nữa cũng vô dụng. Để dạy em.”


      Lúc đó hề để ý đến cái vụ đánh cược đó. Hòa Hòa lúc bình thường, nũng nịu lắm, giận dỗi, nhưng rất dịu dàng, ở bên cạnh rất vui vẻ.


      Sau này ra là bị đá, nhưng cũng để ý mấy. Lúc đó quá trẻ, cho rằng nghìn vàng đổ rồi cũng có thể nhặt lại được, cái gì cũng quan trọng. từng thử vãn hồi, nhưng thành công, do đó cũng buồn phiền nữa.


      Cho đến nhiều năm sau, khi ngẫu nhiên gặp lại , mới nhận thức được, hóa ra hối tiếc của bản thân mình lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, chỉ là chưa từng chấp nhận suy nghĩ mà thôi.


      Tính khí Hòa Hòa phải là hoàn toàn hiều . Nhưng có thể rất tự tin rằng, ra hiểu Hòa Hòa hơn Trịnh Hài. Cho nên trước khi rời thuận miệng với Hòa Hòa câu “Có việc tìm ”, nhưng đó hoàn toàn chỉ là lời suông, vốn dĩ hy vọng Hòa Hòa tìm đến .


      Tính cách Hòa Hòa rất bướng, khi quyết định mục tiêu, người khác bất luận thế nào cũng có cách nào thay đổi được. coi trọng , vậy vốn dĩ thể tìm giúp đỡ, huống hồ người trai thần thông quảng đại có gì là thể.


      Cho nên ngày hôm trước khi Hòa Hòa gọi điện cho : “Sầm Thế, chấp nhận giúp em việc ?” vô cùng bất ngờ.


      Mấy phút sau, đoàn người lại ít dần , nhưng vẫn thấy Hòa Hòa. Lại mấy phút sau nữa, dòng người lại bắt đầu đông đúc, chắc là chuyến tiếp theo.


      Sầm Thê bắt đầu gọi điện cho Hòa Hòa, muốn hỏi có phải là tàu bị muộn . Tiếng chuông ở đầu bên kia vang lên từng hồi từng hồi, nhưng vẫn có người nghe máy.


      quyết định xem tình hình tàu đến, đúng lúc đó Hòa Hòa gọi điện lại.


      vẫn tàu, toa tàu yên tĩnh lắm, có tiếng tàu chạy, có tiếng trẻ con khóc và đùa nghịch.


      Hòa Hòa : “Em nhầm thời gian, cho nên chuyến tàu sau.”


      Sầm Thế cuối cùng mới yên tâm.


      Lúc Hòa Hòa ra khỏi cửa chỉ cúi thấp đầu , đến trước xe vẫn chưa phát ra .


      Sầm Thế bấm còi bíp bíp, làm Hòa Hòa giật bắn mình. Cuối cùng mới phát ra tồn tại của , mở cửa xe ra ngồi vào.


      chỉ đem chiếc túi xách rất lớn, nhét đầy lên phồng phồng, nhưng cũng chẳng khác gì lúc bình thường.


      Sầm Thế nghi hoặc: “Có phải là em bỏ quên đồ tàu rồi ?”


      Hòa Hòa : “. Chỉ có thế này thôi, em đem gì cả.”


      phải là thời gian dài sao?”


      “Vốn dĩ cũng chẳng cần gì. Hơn nữa đều có thể mua được.”


      Sầm Thế cười: “Có phải là em lại vướng phải vụ nào cho nên cao chạy xa bay ?”


      vô tình vậy lại đúng chuyện trong lòng của Hòa Hòa, trừng mắt nhìn . Sầm Thế thèm để ý.


      Xe lái rất ổn định. Hòa Hòa : “ sai hướng rồi.”


      Sầm Thế : “Ăn cơm. Em vẫn chưa ăn trưa phải ?”


      Hòa Hòa : “Em đói, em muốn về nhà thăm mẹ trước.”


      “Coi như là cùng vậy. Hơn nữa, bây giờ, bác chắc vẫn còn làm việc. Ăn cơm xong đưa em về nhà, nhân tiện chào bác luôn.”


      Hòa Hòa cảnh giác hỏi: “ muốn làm gì?”


      Sầm Thế : “Cái gì “làm gì” chứ? Chúng ta bây giờ phải là “người ” sao? đến chào hỏi bác cũng là chuyện đương nhiên.”


      Hòa Hòa chau mày: “ ra em chỉ là lợi dụng mà thôi, để tránh khỏi bị người lớn xắp sếp cho em coi mắt.”


      Sầm Thế cười đau khổ: “Ngày hôm trước em rồi, hiểu lầm đâu. Cho nên em cần nhấn mạnh thêm lần nữa để làm tổn thương lòng tự trọng của .”


      Hòa Hòa áy náy: “Cho nên cần quá nhập vai, giả vờ chút là được.”


      Sầm Thế cười: “Đạo đức nghề nghiệp của rất tốt, cho dù là công việc tạm thời, cũng đảm bảo làm hết sức mình.”


      trêu cho Hòa Hòa cười cười, sau đó đưa vào nhà hàng gà đồi.
      Hòa Hòa : “Em ăn thịt, nhiều dầu mỡ lắm.”


      Sầm Thế : “Bổ sung chút . Trông em gầy hơn nhiều so với đợt trước khi . Khí sắc cũng tốt.”


      Ăn cơm xong, Hòa Hòa lấy ra mấy tờ giấy đưa cho Sầm Thế: “ xem lát , có vấn đề gì chứ, chúng ta ký tên nhé.”


      Sầm Thế : “Đây là cái gì? Thỏa thuận kết hôn?”


      Hòa Hòa trừng mắt nhìn : “ ít thôi. “5 nguyên tắc chung sống hữu nghị” của hai chúng ta, chúng ta cùng nhau thống nhất chút tốt hơn.”


      “Chỉ có 5 điều?”


      Hòa Hòa : “Dưới mỗi điều đều có số nguyên tắc .”


      Sầm Thế phì cười: “Tiêu Hòa Hòa, em xem quá nhiều phim Hàn quốc rồi phải .”


      Hòa Hòa chế giễu lại: “ mới xem quá nhiều phim Hàn quốc ấy? Cả nhà đều xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi.”


      Sầm Thế tiếp tục cười: “ phải là trong phim Hàn quốc hơi động tý liền ký mấy cái thỏa thuận vô vị này sao?”


      Hòa Hòa giận dữ: “Thỏa thuận trở thành của riêng người Hàn Quốc từ khi nào vậy? là con cháu của người Hàn Quốc hả? Cái gì cũng là của mấy người, ngay cả sao hỏa cũng là của mấy người!”


      Sầm Thế : “Được rồi, thu lại lời vừa . mới có 2 câu thôi mà, xem em tràng kìa, khả năng ăn của em tốt như vậy từ khi nào thế. Em vẫn còn chưa qua cầu đâu muốn rút ván rồi hả?”


      Hòa Hòa : “Hơ, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc có liên quan đến lòng tự tôn dân tộc.”


      Sầm Thế : “Được rồi sai rồi, là tội phạm dân tộc. ký là được chứ gì.”


      Lúc này điện thoại của Hòa Hòa reo lên mấy tiếng, vừa mới nghe máy chào tiếng, điện thoại liền bị ngắt vì hết pin.


      tìm lúc lâu trong cái túi xách vừa to vừa rộng của mình cũng tìm được cục pin còn lại.


      Trong túi của Hòa Hòa rất loạn, đồ đạc chen chúc vào nhau lộn xộn. liếc nhìn thấy Sầm Thế cười trộm.


      Hòa Hòa ngước mắt lên nhìn , Sầm Thế lập tức thu lại nụ cười, khuôn mặt tôn trọng đưa chiếc điện thoại của mình lên.


      Cuộc điện thoại lúc nãy là của Tô Nhắm Nhiếm gọi đến. Hòa Hòa gọi lại, mấy câu đơn giản với ấy.


      cầm điện thoại đờ đẫn lúc, nghĩ đến bản thân mình nên báo tiếng bình an với Trịnh Hài.


      Loại điện thoại của Sầm Thế giống với của , dùng rất thuận tay, soạn tin nhắn gửi . Lúc ấn phím gửi , mới phát ra đây phải là điện thoại của mình, những còn kịp nữa rồi.


      Trước đây Sầm Thế phát , lúc Hòa Hòa bực mình sẽkéo nhè dái tai mình. : “ nhớ được số điện thoại à? Ngốc, đổi sim điện thoại sang.”


      Hòa Hòa : “ cần, tránh khỏi làm lỡ công việc bình thường của . Lát nữa em mua pin khác.”


      Trịnh Hài chắc là biết rằng đó là tin nhắn của , ăn ý đó của họ chắc cũng vẫn còn.


      ————————


      Sau khi Trịnh Hài tiễn khách , toàn thân mệt mỏi quay lại phòng làm việc.


      nhìn nhìn thời gian, Hòa Hòa chắc đến nơi rồi. gọi điện cho , nhắc nhở từng lần lần , đối phương tắt máy. Trong lòng Trịnh Hài hơi lạnh .


      Sau đó kiểm tra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cuối cùng nhìn thấy tin “Em đến nơi an toàn”, số điện thoại lại là số lạ, cũng có tên.


      Đó là số trong thành phố B, hơn nữa tương đối mới. Trịnh Hài đoán Hòa Hòa có lẽ để tiết kiệm tiền chuyển vùng, vừa đến bên đó liền thay sim khác, để chứng minh suy đoán, ấn số đó gọi .


      liên tiếp gọi 3 cuộc, số điện thoại đó luôn bận máy.


      nhẫn nại gọi thêm lần nữa, cuối cùng có người nghe máy, là giọng đàn ông hình như quen biết: “Alo? Ai vậy?”


      Trịnh Hài thất thần trong giây lát. Cái đầu óc tinh vi như máy vi tính đó của nhanh chóng nhớ ra người này là ai, cho dù hơi bị lạc tiếng trong điện thoại.


      sũy nghĩ là nên 2 câu hay là tắt máy coi như gọi nhầm, nhưng dường như ông trời muốn đối đầu với vậy, nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến giọng muốn nghe, rất xa xôi, hề chân , nhưng nghe rất ràng, dường như thu lại thành người bé , trốn vào góc nào đó trong chiếc điện thoại.


      Đầu bên kia của điện thoại, Sầm Thế thanh toan xong liền luôn nhận điện thoại, ít nhất là nghe 20 phút.


      Hòa Hòa ngồi ở khu nghỉ đợi , lật hết 2 tờ tạp chí du lịch.


      cuối cùng đợi nổi, sau khi Sầm Thế lại nhận cuộc điện thoại nữa liền với : “Sầm Thế, em tự mình bắt xe về, cứ bận .” Sau đó liền muốn rời .


      Sầm Thế che ống nghe để điện thoại ra xa mình: “Đợi lát là được. Này, tính khí em càng ngày càng kỳ quái đấy.”


      Hòa Hòa : “Em đến thời kỳ mãn kinh rồi, tha thứ cho em nhé.”


      Sầm Thế : “Đây là thời kỳ mãn kinh gì chứ? Đât ràng là triệu chứng của thời kỳ phản loạn thanh xuân.”


      Lúc này mới nhớ ra hình như số điện thoại lạ lúc nãy gọi đến vẫn chưa tắt máy, do đó xin lỗi đối phương. Nhưng biết đối phương tắt máy từ lúc nào, đầu dây bên kia yên lặng tiếng động.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 25.2

      con đường quốc lộ rộng rãi vắng bóng người, Trịnh Hài mình lái xe về phía trước.


      Thời tiết rất u, dự báo thời tiết tối nay có bão.


      Côn trùng bay rất thấp, cửa kính chắn gió của xe đường cao tốc để lại từng chút rồi lại từng chút vết tích, lúc lại có con chuồn chuồn đập vào cửa kính, Trịnh Hài giảm tốc độ xe xuống.



      Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ . Lúc còn sống mẹ thích yên tĩnh, cho nên người nhà chọn chôn cất bà ở khu mộ ở ngoại ô yên tĩnh.


      Cả đường rất ít xe, cho dù bên đường cây xanh phủ bóng, nhưng vô cùng tĩnh mịch.


      Mấy năm nay, Trịnh Hài về về con đường này biết bao nhiêu lần, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ, tết thanh minh, tết quỷ, trung thu, nhưng chưa từng bao giờ giống như hôm nay cảm thấy con đường này lại hoang vu vắng vẻ như vậy.


      nhớ ra, trước đây lần nào cũng có Hòa Hòa ở bên cạnh , chưa từng mình đến đó.


      ra chính vào lâu trước, còn từng nghĩ, lần sau đến thăm mẹ, có thể đưa Dương Úy Kỳ cùng.


      Lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, trái tim lại rối loạn lên.


      có rất nhiều chuyện phải nghĩ ràng, nhưng mỗi lần nghĩ đến, liền đau đầu, theo tiềm thức từ chối nghĩ.


      Trước đây có người bề luôn thích câu: “xe đến trước núi tất có đường.” Lúc còn trẻ thường cảm thấy ý nghĩa của câu này quá bị động, muốn thừa nhận. Nhưng bây giờ, hiểu được cái tâm trạng của vị bề ấy khi câu này.


      Những chuyện gần đây đối với bài toán đa nguyên, cách làm giống nhau, đến những kết quả hoàn toàn giống nhau. Mà trong nhiều năm trước đây, làm quen những đề chỉ có đáp án ràng, hơn nữa thường dùng cách thức đơn giản nhất để giải quyết.


      Cho nên bây giờ hỗn loạn, dường như cơ thể chìm vào trong bùn, làm được gì, càng vùng vẫy, tình hình càng nghiêm trọng.


      chiếc xe tải hạng nặng lao vọt qua xe , Trịnh Hài hơi giật mình, ý thức được bản thân mình lái xe nhưng lại chú ý.


      Trước mộ của mẹ đặt lẵng hoa và bó hoa. Hóa ra có người đến đây.


      Lẵng hoa đó rất đặc biệt, bên trong chiếc lẵng dài xếp đầy hoa cúc màu trắng và xanh nhạt rất thú vị, khi còn sống mẹ thích nhất là hoa, giống như là bồn cảnh cắm hoa loại , lẵng được thắt nơ rất cẩn thận, là dùng dây lụa kết thành bông hoa.


      Bên cạnh lẵng hoa có hai con thỏ được làm bằng vải hoa, béo gầy, dễ thương nghịch ngợm, con nhếch mép cười, con kia mím môi dường như bị tủi thân, đường may cẩn thận, quần áo của con thỏ thậm chí còn có thêu hình.


      Hóa ra Hòa Hòa quay lại, mà lại biết.


      Cách lần trước đến đây mấy tháng, nhưng xung quanh mộ rất sạch , chiếc là cũng thấy. Trịnh Hài dùng ngón tay miết theo nét chữ tên mẹ bia mộ từng lượt, đầu ngón tay để lại bụi.


      Chắc Hòa Hòa ở lại đây rất lâu, mỗi vị trí đều được lau rất sạch .


      nhìn về phần đề tên mộ. văn bia có tên của cha, mà lấy danh nghĩa của và Hòa Hòa lập mộ.


      Lúc mẹ còn sống Hòa Hòa chưa từng gọi bà là “mẹ”, luôn gọi mẹ là “dì”. Nhưng mộ của mẹ, lạc khoản lại là “Con Hòa Hòa.”


      Trước đây chưa từng lưu tâm đến chi tiết này, bây giờ trong lòng liền trào lên cảm giác khó .


      Lúc giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Trịnh Hài nghĩ ra mình quên ô xe, mà bãi đỗ xe cách đây ít nhất mấy trăm mét. Dự báo thời tiết chiều nay mới có mưa ngờ lại mưa sớm hơn.


      điều chính mấy vị trí hai con thỏ vải hoa mà Hòa Hòa làm, cuối cùng tìm được nơi tránh mưa nhất, sau đó Trịnh Hài nhanh chóng chạy phía xe.


      Trận mưa này rất vội, lúc đầu chỉ là mấy hạt , rất nhanh liền mua to hơn. Lúc Trịnh Hài lên xe, người ướt nửa.


      Mưa càng ngày càng lớn, phía trước giống như là lớp sương mù mênh mông, gần như nhìn đường.


      Trong lòng Trịnh Hài bất an. Cái nơi hoang vu thế này, Hòa Hòa rốt cục là đến như thế nào? Nếu tự mình lái xe đến, vậy an toàn xuống núi chưa? Lúc lên núi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nào.


      càng nghĩ càng yên tâm, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc xuống núi, gọi vào điện thoại Hòa Hòa từng lần, luôn gọi được.


      Trịnh Hài khuyên bản thân mình, là Hòa Hòa muốn nghe điện thoại của , chứ nhất định phải là có việc gì khác.


      Bởi vì là cuối tuần, lại mưa lớn, vừa mới vào thành phố liền bị tắc đường. Đoàn xe như con rồng dài nhìn thấy đầu thấy đuôi, từng bước khó khăn.


      bị mắc kẹt ở giữa đường, bật thứ nhạc làm thoải mái tinh thần nhất cũng tránh khỏi trong lòng lo lắng


      Sau đó điện thoại cuối cùng được nhấc máy. Là giọng lạ hỏi: “Xin hỏi là ai của chủ nhân chiếc điện thoại này?” Trái tim Trịnh Hài trong chốc lát rơi vào vực sâu đáy.


      Trịnh Hài nghe có người : “Tôi là trai ấy.” thể khẳng định rằng đó có phải là giọng của .


      “Em và bạn xảy ra chút cố , ở bệnh viện XX. qua đây lát .”


      Đường vẫn rất tắc nghẽn, mỗi lần di chuyển mét cũng khó. Mưa vẫn cứ rơi, bên ngoài cửa sổ là cả vùng mơ hồ.


      Bất kể đối phương luôn nhấn mạnh Hòa Hòa có gì nghiêm trọng, nhưng trán, sau lưng thậm chí lòng bàn tay của Trịnh Hài cũng bắt đầu toát mồ hôi, phát bản thân mình nắm chắc được tay lái.


      Sau khi xe miễn cưỡng về phía trước mấy bước, liền gọi điện cho trợ lý: “Tôi ở đường số 7, tắc đường. Lập tức đến đây giúp tôi giải quyết chút việc.”


      Sau đó lấy ô ra mở cửa xe ra ngoài.


      Đây là đoạn đường trung tâm nhất của thành phố, cảnh sát mặt áo mưa chỉ huy giao thông chỉ có người. Có người lập tức chạy về phía : “, làm cái gì vậy hả?”


      Trịnh Hài nhét chìa khóa xe và tấm danh thiếp vào tay ta: “Xin lỗi, làm phiền rồi.” Liền xuyên qua dòng xe nhanh chóng rời . Người cảnh sát trẻ tuổi cả khuôn mặt kinh ngạc lúc lâu mới phản ứng lại được, tức giận hét lên sau lưng : “Có tiền có thể hống hách như vậy sao?”


      Ở đây cách bệnh viện mà người đó trong điện thoại chỉ có 2 con phố. Bởi vì cả con đường tắc nghẽn, Trịnh Hài liền chạy cả đường đến, đem theo ô cũng có tác dụng, quần áo vốn dĩ khô lúc này lại càng ướt hơn.


      Trước khi vào phòng cấp cứu có cảm giác như là lên pháp trường, trong đầu trống rỗng, chỉ đợi kết quả.


      Lại ngờ rằng lúc vào, Hòa Hòa lặng lẽ ngồi ghế trước đầu giường, mặc chiếc áo rất rộng hề vừa người, hơi hơi cúi đầu Nhìn từ góc của , tuy sắc mặt Hòa Hòa nhợt nhạt, nhưng mặt cơ thể đều có vết thương.


      giường có người nằm, chắc là “bạn của Hòa Hòa” mà trong điện thoại nhắc đến.


      Nhưng trái tim Trịnh Hài cuối cùng về đúng vị trí.


      Hòa Hòa nhận ra có người vào, chầm chậm ngẩng đầu lên, lúc bốn mắt họ nhìn nhau, nhìn ra được biểu gì từ trong mắt và mặt của Hòa Hòa. Bất ngờ, tủi thân, đáng thương, tất cả đều có, chỉ có trống rỗng.


      Trịnh Hài nhất thời cũng được gì. Lúc này thấy Hòa Hòa sao, cảm thấy vô cùng may mắn, bây giờ thêm những lời an ủi, chỉ cảm thấy giả dối, cho nên .


      Hòa Hòa nhìn lát, lại cúi mắt xuống, chuyển ánh mắt đến người nằm giường.


      Trịnh Hài nhìn theo ánh mắt . cơ thể người đó trông bị thương, mặt rất sạch , đầu quấn lớp băng, mắt nhắm chặt, ràng vẫn còn hôn mê.


      Trạng thái như thế này cho dù là người rất quen biết cũng cảm thấy xa lạ. Nhưng Trịnh Hài vẫn vừa mới nhìn liền nhận ra ta.


      Sầm Thế, mối tình đầu của Hòa Hòa, và, có lẽ có thể là bạn trai bây giờ.


      Trong phòng cấp cứu rất loạn. Trịnh Hài an ủi Hòa Hòa mấy câu, ra ngoài gọi điện thoại, lâu sau, liền có người chuyển Sầm Thế qua phòng đơn. Lại lúc sau, viện trưởng đến, đồng thời theo còn có bác sỹ trực ban và cảnh sát giải quyết vụ việc, kiên nhẫn giải thích cho Trịnh Hài tình hình bệnh nhân và việc.


      Là vì trời mưa đường trơn, con đường , xe của đối phương lái sai làn đường dẫn đến cố giao thông. Lúc đâm vào xe, Sấm Thế quay tay lái theo bản năng, lại ôm lấy Hòa Hòa, cho nên bị thương nặng hơn, còn Hòa Hòa chỉ là đầu bị đập vào, hôn mê 1 tiếng đồng hồ.


      Hòa Hòa chỉ ngồi đờ đẫn, chịu uống nước, cũng chuyện.


      Viện trưởng : “ này chắc là quá sợ hãi. Vết thương của chàng này cũng quá nguy hiểm, chưa đến trời tối là tỉnh dậy thôi.”


      Rất nhanh người của Trịnh Hài liền đến, đem cho bộ quần áo, lại chạy trước chạy sau giúp đỡ giải quyết việc.


      Trịnh Hài giúp họ sắp xếp xong tất cả, lấy chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Hòa Hòa, lặng lẽ đợi cùng .


      Hòa Hòa trông rất mệt, nhưng vẫn cứ cố gắng chịu đựng. Môi rất khô, liên tục nhấp môi cho ướt.


      Trịnh Hài đứng dậy đưa cho cốc nước: “Em nằm lát . Đợi lúc ta tỉnh dậy, gọi em.” vốn muốn hỏi, em quay lại sao cho biết, nhưng cuối cùng mở miệng hỏi được.


      Hòa Hòa nhìn giống như đứa trẻ. Trịnh Hài nhét cốc nước vào tay . Cuối cùng cũng chịu uống chút nước, nhưng uống quá vội, bị sặc.


      Trịnh Hài vỗ lưng nhè . Sau khi Hòa Hòa bình thường trở lại, nhàng tránh .


      Trịnh Hài : “Đừng lo lắng, ta sao đâu. Viện trưởng Vương là người có uy tín trong lĩnh vực này.”


      Hòa Hòa hơi gật đầu, lát sau : “ ấy hôm nay ở đây có bão, nhưng em kiên quyết muốn quay lại. Gần đây ấy cảm cúm, hơn nữa đường ở đây ấy lại quen. Nếu…..tóm lại, đều trách em quá tùy hứng.” xong, cắn môi mình, hằn lên vệt màu trắng.


      Trịnh Hài đứng dậy, đưa tay ra muốn động vào tóc an ủi lát, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về. : “ ra ngoài lát.”


      Trịnh Hài ra ngoài ban công hút điếu thuốc. Bên ngoài vẫn còn mưa, quần áo mới thay lại hơi ướt. Đợi mùi thuốc lá người bay hết mới quay lại phòng bệnh, đúng lúc Sầm Thế tỉnh dậy. Trịnh Hài đứng ở cửa vào.


      Sầm Thế bị thường nặng, sau khi tỉnh dậy liền có thể tự mình nhàng ngồi dậy.


      Hòa Hòa rất vui mừng đỡ , liên tục : “ nhàng chút.”


      Khuôn mặt Sầm Thế đầy nghi hoặc: “Em là ai? Đây là đâu?”


      Tay Hòa Hòa dừng lại ở giữa trung, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn. Trịnh Hài cũng sững lại lúc.


      Lúc đó Sầm Thế nhìn thấy Trịnh Hài, hơi hơi gật đầu, chắc là động đến vết thương, hơi nứt môi, sau đó cười với Hòa Hòa: “Đùa em thôi, tưởng hả? Chỉ đập chút, có đến mức ấy sao?”


      Hòa Hòa nắm chặt tay muốn đánh , lại cố gắng dừng lại, nhưng nước mắt chảy xuống. Nhưng nghĩ đến trò đùa của , lại kìm được cười lát, mặt vẫn còn nước mắt.


      Đầu giường có hộp khăn giấy, Sầm Thế đưa tay ra lấy tờ cho : “Vừa khóc vừa cười, vẻ mặt của em phong phú. sao, trêu em đó. Em bị thương chứ?” Lại cười cười với Trịnh Hài ở cửa, “Ngại quá Trịnh tiên sinh, còn làm kinh động đến cả . Cảm ơn đến thăm tôi.”


      Trịnh Hài miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Tôi nên cảm ơn bảo vệ Hòa Hòa.”


      Nhất thời có ai gì, tỉnh cảnh yên lặng lại. Trịnh Hài mở miệng : “Bác sỹ đến ngay, lát sau có y tá đến chăm sóc Sầm tiên sinh. Hòa Hòa, đưa em về nhà thay quần áo trước .”


      Sầm Thế khách sáo : “ cần phiền đâu, tôi liên hệ với công ty ở bên này đến giúp đỡ rồi.”


      Trịnh Hài càng khách sáo hơn : “ phiền. Đây coi như là việc của Hòa Hòa, nếu cuối tuần lại làm phiền quý công ty, tôi cảm thấy rất có lỗi.”


      Sầm Thế : “Vậy khách khí bằng tuân lệnh.”


      Hòa Hòa quay đầu nhìn Trịnh Hài: “Em về, em ở lại đây với Sầm Thế.”


      Trịnh Hài nhìn lát: “Cũng được, lấy cho em mấy bộ quần áo rồi mang đến. Em nghỉ sớm . Tiểu Lưu luôn ở bên ngoài, em có việc gì tìm cậu ấy giúp đỡ.”


      Sầm Thế với Hòa Hòa: “Hay là em về chuyến , nhân thể giúp nấu ít cháo.”


      Hòa Hòa : “Bên ngoài bệnh viện có hàng cháo, em mua cho .”


      Sầm Thế lộ ra vẻ đáng thương hơi ngây thơ: “ thích ăn cháo tự tay em nấu hơn.”

      Chương 25.3

      Lúc Hòa Hòa và Trịnh Hài cùng nhau rời , Trịnh Hài quay đầu lại nhìn Sầm Thế cái, đúng lúc Sầm Thế cũng nhìn , trong mắt dường như suy nghĩ gì đó.


      Bất luận là ta muốn biểu đạt cái gì, nhưng ít nhất Sầm Thế cứu Hòa Hòa, vừa nãy lại như có ý giúp đỡ , Trịnh Hài thử cười cưới với Sầm Thế cách thân thiện, nhưng thế nào cũng cười nổi. Biểu của Sầm Thế đồng thời cũng cứng đờ lại.


      Trịnh Hài lái chiếc xe của Tiểu Lưu đưa Hòa Hòa về nhà. lấy chiếc chăn từ phía sau ra đưa cho Hòa Hòa: “Em ngủ lát .”


      Hòa Hòa lắc đầu, quay về phía , mặt có chút áy náy: “Sầm Thế ngày mai còn phải kịp quay lại, thời gian rất gấp, cho nên…..em vốn dĩ định lúc mới với .”


      Trịnh Hài ôn tồn : “ sao, em sao là tốt rồi. Gần đây vẫn ổn chứ?”


      Hòa Hòa gật đầu nhè .


      Trịnh Hài đưa Hòa Hòa về nhà, vì lo lắng xảy ra chuyện, nên rời ngay.


      Hòa Hòa lấy gạo rửa nồi lấy nước cho đến tận lúc bật bếp, sau đó lấy chiếc ghế ngồi trông bếp, tay cầm cuốn sách, nhưng rất ít đọc, chỉ là rất nhẫn nại nhìn đốm lửa, thường thường đứng dậy mở vung xem cháo.


      Trịnh Hài hỏi: “Dùng nồi điện đỡ tốn công hơn chút mà?”


      Hòa Hòa đáp: “Nấu như thế này mùi vị thơm hơn.”


      Hòa Hòa vẫn còn mặt bộ quần áo về từ bệnh viện về, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẻ mặt kiên cường.


      Trịnh Hài : “Hôm nay em bị ướt mưa rồi phải , tắm , giúp em trông.”


      Hòa Hòa : “ cần, cần. Em sao, cần lo lắng.” Lúc mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo, hề nhìn .


      khí trong phòng rất ngột ngạt. Trịnh Hài có lời muốn , nhưng lại hoàn toàn biết từ đâu, sau khi lại trong phòng vòng hỏi: “Mèo Tiểu Bảo của em đâu? Lúc em đem theo đúng ?”


      Hòa Hòa : “Em gửi ở chỗ bạn. Mẹ cũng thích mèo.”


      Nồi cháo đó ninh hơn 1 tiếng mới được. Hòa Hòa rửa mấy lần chiếc bình giữ nhiệt, cẩn thận múc cháo vào trong.


      Trước khi xơi hỏi Trịnh Hài: “ cũng ăn chút nhé. Cháo này rất ngon, lần đầu tiên em nấu như thế này.”


      Trịnh Hài lắc đầu, đợi sau khi Hòa Hòa chuẩn bị xong hết, kiên quyết đưa quay lại.


      đưa Hòa Hòa đến tầng mà Sầm Thế nằm, nhưng vào nữa. Sau khi Hòa Hòa vào, lại phía Tiểu Lưu ở lại bệnh viện giúp đỡ: “Bác sỹ , Sầm tiên sinh ngày mai có thể xuất viện, tiểu thư Hòa Hòa bị thương, đừng lo lắng.”


      Trịnh Hài : “Cậu ở lại đây với Hòa Hòa, cótình hình gì thông báo cho tôi. Ngày mai sắp xếp xe đưa họ về, ở đây còn có vấn đề gì cậu giải quyết.”


      Tiểu Lưu gật đầu: “Vậy về nghỉ ngơi sớm , sắc mặt được tốt.”


      Trịnh Hài sau khi về căn nhà mà thường sống đó cảm thấy mệt, mặc cả quần áo liền ngủ thiếp .


      Nhiều năm nay ít khi mơ, chỉ khi có tâm trạng yên mới thỉnh thoảng nằm mơ, nhưng lúc này trong giấc mơ đều bắt đầu hỗn loạn. mơ thấy dáng vẻ lần đầu tiên gặp Hòa Hòa, đứa bé sơ sinh nho , lần đầu tiên mở mắt, cười với như thiên sứ. Sau đó dần dần lớn lên, ôm , cõng , dắt , trong nhiều trường hợp đều theo . Sau này nữa chịu cho dắt nữa, bắt đầu cãi nhau với , thèm để ý đến . Lúc lại lần nữa quay lưng lại với càng càng xa, Trịnh Hài lên trước kéo tay muốn giữ lại, lần này Hòa Hòa ngược lại nắm lấy tay , quay đầu cười với , nhưng trong chốc lắt khuôn mặt đó của Hòa Hòa lại biến thành Dương Úy Kỳ.


      Sau đó Trịnh Hài liền tỉnh dậy, toát hết mồ hôi, đầu cũng choáng choáng, đứng dậy nhìn nhìn bầu trời tối, xem đồng hồ, ngờ là nửa đêm.


      đứng dậy tự làm chút đồ ăn, ra muốn ăn, nhưng nỗ lực nuốt xuống.


      Rất nhiều ngày đều cố gắng hết sức nghĩ đến cái tên Dương Úy Kỳ, ngờ lại mơ thấy ấy.


      Lần trước chưa hết, Dương Úy Kỳ liền vội vàng bỏ . Tuy có lúc ngốc ngốc, nhưng đa phần tâm tư nhạy bén, có lẽ sớm biết muốn gì. Sau đó liền công tác, vẫn chưa quay về. gọi điện cho , cũng gọi, liền cứ như thế.


      Trong lòng Trịnh Hài luôn áy náy với Dương Úy Kỳ.


      Mỗi người đều hiểu nhầm, quả là có ý muốn lấy . Có lẽ coi là , nhưng rất thích , cảm thấy là người hợp nhất để làm vợ. chưa từng hy vọng có tình kinh thiên động địa.


      Cuộc sống của từ sau khi 5 tuổi, liền luôn sống trong quy đạo chút bất ngờ sóng gió nào, hôn nhân cũng vậy.


      chưa từng nghĩ rằng việc lại trở nên như thế này, khiến còn cách nào bình tĩnh hoàn thành cái kế hoạch cuộc đời của nữa.


      Mấy ngày nay Trịnh Hài thỉnh thoảng nhớ lại, lúc biết được chân tướng việc đó, rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Là vì tủi thân của Hòa Hòa nhiều năm nay mà đau lòng, hay là vì bản thân mình làm sai nhưng lại hề biết mà thấy hổ thẹn?


      ra lúc đó nghĩ gì nhiều, lúc đó đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ có ý nghĩ ràng với , lần này cuối cùng phải thất tin với người khác, nên nhanh chóng kết thúc mối quan hệ với Dương Úy Kỳ.


      thể lấy thân phận bạn trai của Dương Úy Kỳ, mà đến vấn đề tương lai với Hòa Hòa, nếu như vậy đồng thời làm nhục cả ba người.


      là có ý định muốn lấy Hòa Hòa. Ngoài như thế ra, có cách nào khiến bản thân mình an tâm.


      Rốt cuộc là muốn bồi thường Hòa Hòa, hay là vì nguyên nhân khác, chưa hề nghĩ kỹ, bản năng của cảm thấy bản thân mình nhất định phải làm như thế.


      Giống như là nhiều năm trước đây, chưa từng nghĩ Hòa Hòa trở thành vợ . Nhưng lúc quyết định đó, hề bài trừ cái ý nghĩ ấy, chỉ ngoài việc thể phụ Dương Úy Kỳ.


      Tại sao thế? Hòa Hòa đối với , rốt cuộc có ý nghĩa gì? chưa từng hiểu .


      Những có lẽ quan trọng nữa, cần thiết phải hiểu . Hiểu càng , càng có lợi cho bản thân.


      Giống như số lời , chưa từng có cơ hội , bây giờ đều cần nữa.


      đường đưa Hòa Hòa về bệnh viện hỏi : “Ở bên đó sống có hợp ?” Bởi vì Hòa Hòa và mẹ lúc còn sống đều giống nhau thích khí hậu lục địa ở thành phố B, ở đó sống mấy ngày liền khô nẻ môi, còn thường thường chảy máu mũi, cho nên trong nhiều năm qua, mới luôn ở bên này với mẹ , mà phải là ở bên cạnh mẹ .


      Hòa Hòa : “Uhm, cũng coi như là thích ứng. Quen hơn nhiều so với trước đây.”


      “Kỳ nghỉ của em lúc nào kết thúc?”


      Hòa Hòa im lặng lát, cân nhắc từ ngữ : “Khi kỳ nghỉ của em kết thúc, Sầm Thế cũng kết thúc công việc ở bên này. ấy hỏi em có muốn quay về cùng ấy .”


      Lúc Trịnh Hài tránh chiếc xe quay tay lái hơi mạnh chút, xe nghiêng nghiêng. im lặng.


      Hòa Hòa lại : “ ấy rất tốt với em. Hơn nữa, thành phố đó, em cũng từng sống ở đó sống 4 năm, em rất thích nơi đó.”


      Trịnh Hài nhớ sau này bản thân mình lại tiếp với Hòa Hòa cái gì. là chúc phúc , hay là khuyên suy nghĩ cận thận chút? Có lẽ là ra vốn chẳng gì hết, chỉ là luôn im lặng? Bản thân cũng nhớ .


      Trịnh Hài suy nghĩ lung tung mơ mơ hồ hồ, biết từ lúc nào lại ngủ thiếp . Giấc ngủ của xưa nay rất có quy luật, bình thường chưa từng như thế này.


      Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần. Lúc trời sáng, bị điện thoại làm cho tỉnh giấc.


      Hôm qua lúc thăm mộ, sợ tiếng chuông điện thoại làm quấy nhiễu đến linh hồn người khuất, liền tắt chuông , quên chưa đổi lại.


      Điện thoại là trợ lý gọi đến: “Xe của tôi đỗ ở công ty. có biết hả, hôm qua lúc tôi đến nơi đúng lúc có mấy tên nhà báo lá cải chụp ảnh , suýt nữa lên báo đó, tôi biện pháp mềm có cứng có đều dùng hết, ngay cả cha cũng muốn lôi ra, khó khăn lắm mới dẹp yên được. trai, lần sau muốn giả vờ cool đổi địa điểm khác nhé.”
      Trịnh Hài : “Hôm qua gặp chút chuyện.”


      Trợ lý : “Tôi biết, Hòa Hòa mà, va đập chút, liền hốt hoảng như thế, phàm là việc có liên quan đến Hòa Hòa, liền loạn lên.”
      Trịnh Hài .


      Trợ lý lại : “Hòa Hòa bọn họ sáng sớm hôm nay rồi, bạn trai ấy chiều nay còn cón việc phải xử lý, hai người trông đều sao. ấy gọi điệc cho nghe, chắc là chưa ngủ dậy, cho nên nhờ tôi với tiếng. Hiếm khi cũng ngủ nướng, ngủ tiếp nhé.”


      Trịnh Hài kiểm tra danh sách cuộc gọi, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hòa Hòa, rất sớm, quả nghe thấy. Còn có tin nhắn của Hòa Hòa, rằng họ phải rời .


      chuyển điện thoại sang trạnh thái chuông, vứt sang bên, lại nằm xuống.


      Lần sau tỉnh dậy vẫn là điện thoại làm tỉnh giấc, lần này lại là Dương Úy Kỳ lâu gặp. : “Em quay về rồi. Lúc nào chúng ta gặp mặt?”


      Trịnh Hài nhất thời hơi hốt hoảng. : “Tối mai .”


      Dương Úy Kỳ hỏi: “Giọng sao thế? Ốm hả?”


      Trịnh Hài : “ sao, tối qua bị dính chút nước mưa, lát là khỏi.”


      Dương Úy Kỳ “ồ” tiếng: “ ăn cơm chưa? Đến bệnh viện chưa?”


      Trịnh Hài đáp tiếng, ứng phó mấy câu liền tắt máy.


      biết qua bao lâu có tiếng gõ cửa, mặc áo khoác vào ra mở cửa, bên ngoài cửa lại là Dương Úy Kỳ. Trước đây đưa cho chìa khóa của căn phòng này, nhưng rất ít khi tự mình mở cửa, thường đều là thông báo trước cho , sau đó gõ cửa đợi mở, nghiêm túc đâu ra đấy.


      Họ đứng ở thềm cửa im lặng lúc. Nhiều ngày gặp, có lẽ vẫn còn chút khúc mắc, đều hơi xa lạ.


      Cuối cùng vẫn là Dương Úy Kỳ cười cười trước: “Chúng ta quên nhau lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy ốm bao giờ, em đến xem chút, tránh khỏi sau này có cơ hội được thấy nữa.”


      Trịnh Hài cũng cười cười, để vào phòng.


      Hóa ra Trịnh Hài bắt đầu sốt từ tối qua. Bởi vì bình thường rất ít khi ốm, cho nên bản thân cũng lưu ý.


      Dương Úy Kỳ tìm cho mấy viên thuốc, vào bếp nấu nồi cháo. nấu hề ngon, tuy luôn rất cẩn thận trông ở bếp. Nhưng cái bóng gầy gò của ở trong bếp đó, khiến Trịnh Hài nhớ lại dáng vẻ nấu cháo của Hòa Hòa hôm qua. Lúc đó, cũng luôn nhìn như thế.


      Trịnh Hài sau khi ăn hết bát cháo, Dương Úy Kỳ : “Trước khi em , có lời muốn với em.” nhìn thẳng Trịnh Hài, đợi Trịnh Hài tiếp.


      Trịnh Hài đáp, cúi đầu ăn thêm bát cháo nữa, ăn được gần nửa mới : “Lần này em công tác lâu vậy, công việc thuận lợi sao?”


      Dương Úy Kỳ trông cũng hơi mệt mỏi: “Lần này em bắt đầu tự mình phủ định. Em rằng rốt cuộc là em duy trì chính nghĩa, hay là giúp kẻ xấu làm điều ác.”


      Trịnh Hài : “Tính cách của em quả hợp làm nghề này. Đổi công việc , đừng tự ép bản thân mình mệt như thế.”


      Dương Úy Kỳ nghĩ lát, rất nghiêm túc : “Lần trước cũng khuyên em đổi công việc. Còn về việc muốn nuôi em, ra là đùa phải ? Những lời muốn với em có phải chính là cái này ?”


      Trịnh Hài nhìn , mím chặt môi.


      Dương Úy Kỳ cười nhàn nhạt: “ ra em vốn dĩ cũng coi là , cho nên cần để ý.” cũng cúi đầu ăn cháo, ăn hai miếng phát quả ngon, do đó đẩy bát qua bên, với Trịnh Hài: “Rất khó ăn, em nấu nồi khác nhé.”


      Lúc Dương Úy Kỳ đứng dậy, nghe thấy Trịnh Hài với câu. Lúc đó ghế kêu lên lát, mà giọng của Trịnh Hài rất khàn, cho nên nghi hoặc bản thân mình nghe nhầm.


      Trịnh Hài thấp giọng: “Gần đây em có thời gian ? Cha muốn gặp em.”

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 26.1

      Có lẽ tình thân là cơ sở để duy trì hôn nhân, nhưng chưa bao giờ là tiền đề của hôn nhân.

      Cuối tuần Trịnh Hài đưa Dương Úy Kỳ về nhà.


      tự mình lái xe. Hành trình mấy tiếng đồng hồ, Trịnh Hài rất ít chuyện, vẻ mặt chuyên tâm.



      ra Trịnh Hài xưa nay thường làm hai việc lúc. Trông càng chuyên tâm chăm chú, lại càng có khả năng tập trung tinh thần. Giống như lúc họp bình thường, 2/3 tập trung dùng để nghỉ ngơi, chỉ dùng 1/3 để quan sát và quản lý cuộc họp. Hễ có tình hình xuất , chú ý 2/3 đó trong chốc lát liền trở lại.


      Lúc này cũng như vậy. trông rất chuyên tâm nhìn đường, nhưng giảm tốc hay là tăng tốc đều hoàn toàn từ phản ứng bản năng, 2/3 chú ý của luôn nghĩ nhưng việc khác.


      nghĩ đến tình cảnh bỗng nhiên mở miệng cầu Dương Úy Kỳ về nhà với .


      Tại sao nhỉ? ràng là trong lòng rối loạn, có chỗ dựa, cũng có kết luận, lại lúc sốt cao buột miệng ra câu quan trọng như thế. Lúc ra câu đó, bản thân cũng khựng lại lát, nhưng nhanh chóng lại có cảm giác cam chịu số phận, dường như tất cả đều có kết quả, cuối cùng lại thành việc.


      bằng như vậy . Hòa Hòa chấp nhận ở bên cạnh Sầm Thế, vậy cũng làm phiền cuộc sống của nữa, chỉ đứng nhìn từ xa là được, trong lúc cần bảo vệ và chăm sóc cho .


      Còn Dương Úy Kỳ, hứa với rồi, bất kể chỉ như là trò đùa, nhưng hai người đều biết phải là thuận miệng mà ra. Vậy vì thành tín, vì trách nhiệm, thực .


      xưa nay đều quen việc cục diện nằm trong khống chế của người khác. So với chờ đợi, bằng lựa chọn, để tất cả về đúng vị trí.


      vẫn còn nghĩ đến tình cảnh tối qua trong điện thoại với cha là muốn đưa Dương Úy Kỳ về gặp ông.


      Xưa nay người cha ít chuyện đó của nghe có vẻ dường như rất vui, thậm chí cẩn thận xác nhận thời gian mà họ đến.


      Sau đó cha : “Ngày mai cha hẹn cả Hòa Hòa và mẹ con bé cùng ăn cơm, còn cả bạn trai Hòa Hòa. Con và Tiểu Dương cũng cùng đến .”


      Trịnh Hài yên lặng lát, nghe cha lại : “Hòa Hòa con nha đầu này giấu bạn trai rất kỹ, cha nhắc đến ba lần nó mới chịu cho cha gặp.”


      Trịnh Hài chần chừ lát : “Như vậy rất lúng túng.”


      Tâm trạng của cha tồi, thoải mái với : “Con trở nên ngại ngùng từ lúc nào thế? Chỉ là bữa cơm gia đình mà thôi. Hòa Hòa và mẹ con bé con đều thân quen, hơn nữa Hòa Hòa cũng quen Tiểu Dương. Nếu con ở đó, Hòa Hòa chắc càng thoải mái hơn.”


      Trịnh Hài nghĩ đến cảnh tượng tối nay xuất , than tiếng, lại cảm thấy trong xe quá yên tĩnh, liền đưa tay ra mở đài.


      Có lẽ là tốc độ lái xe của quá nhanh, hoặc có lẽ thời tiết tốt, luôn có tiềng rè rè ràng.


      Dương Úy Kỳ thấy vậy liền mở hộp để đồ trong xe , chọn ra chiếc đĩa đặt vào, giọng hát thanh lạnh mà ấm áp của Trần Dịch Tấn vang lên.


      Trịnh Hài rất ít khi nghe nhạc xe, lúc lái xe muốn bị chuyện khác làm phiền.


      Nhưng trước đây Hòa Hòa luôn những người giống như lúc lái xe nghe nhạc ngược lại có thể tránh khỏi mất tập trung, đĩa xe đa phần đều là của . ra sau này Hòa Hòa , chủ yếu là thích hiệu quả thanh chiếc xe này của .


      Bây giờ phát bài hát “Chúng ta đều đơn”, rất nhàng. Trước đây Hòa Hòa thích nhất bài hát này, bật bật lại xe , bị thê lương trong bài hát này làm cho phiền não, thường chế giễu là giả tiểu tư bản, giả vờ giả vịt.


      Trước đây chưa từng chú ý vẻ mặt nghe nhạc của Hòa Hòa. có tâm trạng như thế nào khi nghe bài hát này. Trái tim Trịnh Hài hơi xao động lát.


      Sau khi bài hát đó dừng lại, trong xe lại yên lặng mấy giây, liền vang lên bài hát nổi tiếng “Huynh muội”, thậm chí Dương Úy Kỳ còn nhàng hát theo nhạc: “ đôi thương giống như em thể nhau…..quan hệ như thế em xem hoàn mỹ biết bao…..”


      Trịnh Hài báo trước đưa tay ra bật sang bài sau của CD.


      Dương Úy Kỳ hỏi: “Sao vậy, thích bài hát này?”


      cảm thấy bản tiếng Đài Loan hay hơn.”


      ” <Năm tháng như bài ca>? Ồ, nhưng dù là hai bản cùng ca từ, bản tiếng Đài Loan thường vẫn hay hơn chút, bởi vì tiếng phổ thông của người Hồng Kông đủ chuẩn. Nhưng lời bài này viết quá hay, cảm thấy sao?”


      Trịnh Hài cảm thấy bản thân mình lúc nãy quá kích động, áy náy cười với , lại giúp bật lại bài lúc nãy.


      Dương Úy Kỳ tắt nhạc : “ nghe nữa, em nhớ là thích nghe nhạc xe.”


      Trịnh Hài : “ sao, em cứ tự nhiên.”


      Nhưng Dương Úy Kỳ bật nhạc lên nữa, trong xe lại yên tĩnh trở lại. Rất lâu sau Dương Úy Kỳ bỗng nhiên hỏi: “ xem bộ quần áo người của em có được ?”


      Trịnh Hài nghiêng mặt nhìn cái: “Rất đẹp.”


      “Nhưng em cảm thấy hơi chật, có phải là trông được trang trọng? Gần đây em béo hơn chút.”


      đâu. Nhưng nếu em cảm thấy ổn, sau khi đến đưa em mua bộ mới.”


      cảm thấy được là ổn rồi, cần thay nữa.” Lát sau lại vì kích động của mình mà cảm thấy buồn cười, giải thích : “Em hơi hồi hộp.”


      Trịnh Hài an ủi : “Cha thích em, em cần lo lắng.”


      Dương Úy Kỳ cúi đầu vặn ngón tay: “Em có cảm giác gặp giám khảo.”


      lo lắng yên, nên hề để ý đến dáng vẻ đầy tâm trạng của Trịnh Hài.


      Trịnh Hài lái xe xưa nay rất nhanh, cho nên đến nhà sớm hơn thời gian bình thường nửa tiếng. Cha Trịnh Hài ở trong nhà đợi họ.


      Đến nhà là buổi trưa, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, ông Trịnh và Dương Úy Kỳ chuyện linh tinh lúc, hòa nhã dễ gần, cười rất nhiều.


      Sau này Dương Úy Kỳ với Trịnh Hài: “Bác Trịnh rất khác so với tưởng tượng của em. Đầu năm lúc em tham gia cuộc họp ở tỉnh ông còn từng chuyện, vô cùng nghiêm túc, cho nên hôm nay em rất lo lắng.”


      Trịnh Hài : “Em tham gia cuộc họp đó chắc là cuộc họp nghiêm túc. ra bình thường ông rất dễ gần.”


      Dương Úy Kỳ gật đầu: “Có phải là cảm thấy em rất kém cỏi ?”


      Trịnh Hài : ‘.” Lại bổ sung thêm câu: “Làm sao có thể chứ?”


      Lúc muộn hơn chút, Trịnh Hài uống trà với cha ở trong phòng sách. hơi cúi đầu, cha hỏi câu, đáp câu.


      Trước mặt Trịnh Hài ông Trịnh rất ít khi thể hình tượng gần gũi của mình, xưa nay tuyên dương ít, phê bình nhiều. Nhưng hôm nay ông vô cùng hỏi han ân cần, thậm chí khen chút mấy công việc gần đây làm.


      vốn cho rằng cha rảnh rỗi để ý đến việc của , ngờ ông có tai mắt bên cạnh . Người tốt nhiều, tóm lại rất thoải mái.


      Sau này cha liền nhắc đến Dương Úy Kỳ. Ông : “Từ con có cách nghĩ của riêng mình, cho nên cha can dự vào việc của con, bao gồm hôn nhân. Lúc mẹ con còn sống, chúng ta từng thống nhất ý kiến vấn đề này, chỉ cần quá đà, chúng ta tôn trọng lựa chọn của con.”


      Đúng lúc cha dừng lại, Trịnh Hài : “Cảm ơn cha, cả mẹ nữa.”


      Cha uống ngụm trà tiếp tục : “Tính cách Tiểu Dương khéo léo, dung mạo cũng được, có quan hệ khá sâu với nhà chúng ta. Con chọn tồi.”


      Trịnh Hài hơi động động khóe môi, bày tỏ trả lời lời khen của cha.
      Ông Trịnh đặt chiếc cốc xuống tiếp tục : “Cha biết, con là đứa biết chừng mực, nhưng có số lời, cha vẫn phải nhấn mạnh. Ở nhà chúng ta, con có tự do lựa chọn hôn nhân, nhưng có tự do ly hôn, đây là luật bất thành văn ở trong nhà, ai cũng thể làm trái lại, con chính là ví dụ. Đó lựa chọn của con, vậy bất luận trong lòng con còn có bao nhiêu việc từ bỏ được, đều làm cho thỏa đáng trước hôn nhân. Hôn nhân phải là điều quan trọng nhất đối với người đàn ông, nhưng nếu người đàn ông có hôn nhân thất bại, những mặt khác của ta có thành công hơn nữa, cũng bù đắp nổi thiếu sót đó.”


      Trịnh Hài nhìn thẳng cha, luôn nhìn thẳng vào mắt cha. Ông Trịnh cuối cùng cười: “Hôm nay vốn là ngày vui vẻ, những lời này mất hứng đúng ?”


      Trịnh Hài : “Cha, con hiểu được ý nghĩa và trách nhiệm của hôn nhân.”


      Ông Trịnh đứng dậy, đặt tay lên vai Trịnh Hài: ‘”Vậy tốt, cha tin con.”


      ——————————


      Buổi chiều chú đến nhà chuyện công việc với cha Trịnh Hài, đúng lúc gặp Dương Úy Kỳ


      Trịnh Hài từ có quan hệ tốt với chú, tuy rất ít khi gặp mặt, nhưng qua lại với còn nhiều hơn cha, giống như là bạn bè nhiều năm. Hai nhà ở gần nhau, chú bộ đến. Lúc ông về, Trịnh Hài tiễn ông, cùng ông đoạn dài.


      Chú cười : “ tồi đâu, rất có khả năng hành động. Năm ngoái cháu còn bảo cháu xem mặt, cháu vẫn phản bác rất có lỹ lẽ, nhanh như vậy bản thân rơi vào phần mộ hôn nhân. đó có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?”


      Trịnh Hài : “Cháu đến lúc nên kết hôn rồi, mà ấy rất phù hợp.”


      Chú : “ cái gì vậy hả? Nếu để người ta nghe thấy, ấy nhất định buồn. Cái đứa trẻ này, từ chỉ có lí tính thắng cảm tính. Chú hỏi cháu, cháu chưa từng có thứ gì muốn mà đặt được sao?”


      Trịnh Hài : “ có. Nếu đặt được, cháu liền nghĩ đến nữa.”


      Chú than thở: “Tính cách cháu quá giống cha, giống mẹ cháu chút nào. cháu cũng thế, gen di truyên của cả nhà cháu giống nhau. Tiểu Hài, chú vẫn còn nhớ trước đây có lần, lúc đấy cháu mới mấy tuổi, hình như chưa lên cấp 3, chúng ta thảo luận cuốn tiểu thuyết, quan điểm của cháu và chú hoàn toàn khác nhau. Cháu đối với đàn ông tình có thể có có thể , có rồi thậm chí là thừa, phụ nữ đối với đàn ông lại có tác dụng khác nhau, có lúc dùng để bảo vệ, có lúc dùng để chiêm ngưỡng, có lúc dùng để cùng làm việc, còn có dùng để giết thời gian. Cháu nhớ , lúc đó chú bị cháu bị cháu hù dọa cách triệt để, muốn giúp cháu tìm bác sỹ tâm lý. Sao hả, bây giờ vẫn là cái cách nghĩ ấy? Vậy Dương Úy Kỳ đó là loại nào trong đó hả?”


      Trịnh Hài cảm thấy vấn đề này khiến rất mệt. miễn cưỡng lấy lệ bỏ qua vấn đề này của chú, giả vờ để tâm : “Chú và cháu gần đây thế nào?”


      Chú quả nhiên trêu đùa và truy hỏi nữa, giọng điệu cũng thấp hơn chút: “Vẫn như thế, kệ ấy . Con của chúng ta đều kết hôn rồi, còn có thể thế nào nữa.”


      Trịnh Hài : “Chú, có vấn đề hơi thất lễ cháu luôn muốn hỏi chú. Chú ràng là biết tính cách, sở thích của và chú rất khác nhau, lại vẫn cố sức theo đuổi , lấy . Tại sao vậy? Là tức giận? Lúc đó có nghĩ sau này thế nào ?”


      “Tiểu Hài, cháu là muốn hỏi chú, chú cháu mà chú, tại sao vẫn còn muốn lấy phải ? Lúc đó chính là muốn lấy , bây giờ cũng hối hận. Còn tại sao, chú chưa từng nghĩ. Nếu mỗi việc thế giới này đều phải làm cho ràng, vậy quá thiếu niềm vui rồi.”
      “Hai người giày vò nhau nhiều năm như vậy, tình của chú ngờ vẫn chưa chết ?”


      “Chú là tình thân. Vợ chồng là quan hệ tình thân kiên cố nhất thế giới này ngoài quan hệ huyết thống, phải cắt đứt là cắt đứt được.”


      “Nhưng con người đa phần đều là vì mà kết hôn, chứ phải vì tình thân mà kết hôn, đúng ?”


      Chú : “Tiểu Hài, có phải là cháu hơi có chứng khủng hoảng hôn nhân hả? Hôm nay cháu rất kỳ lạ, giống cháu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :