1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề (31 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 18.3

      Hòa Hòa và Thời Lâm ăn tối xong, Thời Lâm đưa về nhà.

      Bữa cơm rất vui vẻ, Thời Lâm đối xử với từ trước đến nay luôn giống như người trai lớn thân thiết. Hòa Hòa thuận miệng câu, đều đối đãi cách nghiêm túc. Đối với thuật ngữ chuyên ngành mà Hòa Hòa thể hiểu nổi, cũng dùng phương thức dễ hiểu nhất để giải thích cho nghe. xưa nay là thế.

      đường qua hàng kem mới mở, phía đầu cửa làm thành khối hoa quả lập thể, rất rực rỡ đáng , Hòa Hòa kiềm được nhìn thêm lát.

      Thời Lâm dừng xe ở cách đó mấy mét, quay đầu lại hỏi : “Em muốn ăn ?”

      Hòa Hòa vốn dĩ hề muốn ăn, nhưng thấy dừng xe lại, liền gật gật đầu, : “Lần này để em mời .”

      Đầu con đường này là góc công viên nho , họ dừng xe, đến bên đó ăn kem.

      Hoà Hòa ăn từng miếng , nhưng vẫn ăn rất nhanh, Thời Lâm chỉ nhìn ăn, đợi ăn hết phần, liền đưa phần còn lại tay cho , : “ ra ăn nhiều tốt cho dạ dày, em cũng nên ăn ít thôi.”

      Hòa Hòa thẹn thùng : “Ôi, em quên mất ăn đồ lạnh.” lờ mờ nhớ rằng Thời Lâm từng bản thân mình ăn kem.
      Thời Lâm : “ chỉ là nhìn dáng vẻ em lúc ăn thấy vô cùng vui vẻ, đến mức khiến tâm trạng người khác cũng trở nên vui hơn, cho nên giữ giúp em, như thế có thể nhìn thêm được lần nữa.”

      Hòa Hòa hơi hơi ngại ngùng, cúi đầu chuyên tâm ăn phần thứ 2, chuyện nữa.

      Thời Lâm cười : “ nên câu đó với em, kết quả là bây giờ cả khuôn mặt em đề phòng cảnh giác, hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc nãy.”

      Hòa Hòa hơi cười cười, chuyển đề tài: “Lần này , bao giờ quay lại?”

      “Em hy vọng quay lại ?” Thời Lâm nghiêm túc hỏi.

      “Đương nhiên là em hy vọng những đồng bào tinh ở nước ngoài đều có thể trở về đem hết sức mình phục vụ cho tổ quốc rồi.” Hòa Hòa đùa cợt định giả vờ qua cửa.

      “Cái lý do này được.” Thời Lâm ngừng lại lát, chần chừ mở miệng, “Hòa Hòa, có câu , biết là mạo muội, nhưng nếu bây giờ , chỉ sợ sau này càng có dũng khí, hoặc là có cơ hội nữa.”

      Hòa Hòa cúi đầu .

      Thời Lâm yên lặng lúc: “Hòa Hòa, ở tuổi của , thể chưa từng ai được. Nhưng khi ở bên em cảm thấy rất thoải mái, em khiến có ý nghĩ muốn ổn định cuộc sống.”

      Hòa Hòa tiếp tục .

      cần bây giờ em phải quyết định cái gì, chỉ là muốn cho em biết. Nếu…..nếu em vẫn chưa có đối tượng qua lại đủ để khiến em đặc biệt rung động, hoặc là, em cảm thấy ở bên cạnh quá buồn chán, quá vô vị, vậy ……. hy vọng……….có thể thử cùng ……..”

      Hòa Hòa bỗng nhiên nhìn về phía . Mặc dù là buổi tối, nhưng ánh đèn trong công viên rất đầy đủ, Thời Lâm thể né tránh cái nhìn chăm chú của ánh mắt trong sáng đó, câu ấy lại có cách nào hoàn chỉnh được.

      Hòa Hòa nhàng : “ Thời, em luôn tôn trọng và thích như người trai, giống như Trịnh Hài vậy.”

      Thời Lâm yên lặng lát, cười đau khổ : “Hòa Hòa, ra em cần cho đáp án nhanh như thế, vốn dĩ em ít nhất có thể khiến cho có lý do đầy đủ để sống mấy ngày chờ đợi chứ.”

      Hòa Hòa cúi đầu nhìn hộp kem cầm trong tay, sữa tươi và kem bên trong sớm bị nhiệt độ của lòng bàn tay làm cho tan ra, tan thành đống. dùng giọng hơn: “ Thời Lâm, là người tốt, rất tốt. Nếu em có chị em, em hy vọng họ được gả cho .”

      “Đáng tiếc em lại muốn gả cho , cho nên chưa đủ tốt.”

      “Đây phải là vấn đề của .” Giọng của Hòa Hòa dường như khiến nghe thấy, “Bạn của trai em, mãi mãi cũng chỉ có thể là trai của em, cách nghĩ này, từ đến lớn, em chưa từng có thay đổi gì. Cho nên, chắc chắn phải là tốt, mà là vì bản thân em.”
      “Nếu như……Hòa Hòa, nếu phải là……..Vậy em có…….” Cái dáng vẻ hiếm thấy đó của Hòa Hòa ngược lại khiến Thời Lâm có cảm giác áy náy, lần đầu tiên phát , khả năng ăn của bản thân mình hóa ra rất kém, từ ngữ đạt được ý.

      có nếu như.” Cuối cùng Hòa Hòa ngẩng đầu lên, nhưng hề nhìn , mà nhìn ra nơi có ánh đèn ở xa. lại lặp lại lần như cái máy, “ có nếu như.”

      Thời Lâm bỗng nhiên dường như có chút tỉnh ngộ. chần chừ mở miệng: “Hòa Hòa, có phải là em thích Trịnh Hài , mà cậu ấy lại hiểu tâm ý của em?” xong câu đó vội vàng giải thích, “ có ý gì khác, nếu là đúng vậy, ít nhất cũng có thể thử làm cho cậu ấy biết.”

      có.” Hòa Hòa cũng hoảng loạn, cũng ngại ngùng tức giận, ánh mắt kiên định nhìn Thời Lâm, “ có, em chưa từng nghĩ như vậy. Em chỉ hy vọng ấy và tiểu thư Dương Úy Kỳ sớm kết hôn, hạnh phúc cả đời.”

      Thời Lâm hơi than thở lát, gì nữa.

      Cái bữa cơm này, bắt đầu nhàng, kết thúc hụt hẫng như thế. Thời Lâm lịch thiệp đưa Hòa Hòa về nhà, đường gì. Thời Lâm muốn điều tiết chút khí trong xe, mở màn hình tivi xe, chuyển liên tục mấy kênh, nhưng đều phát những bài tình ca đau thương.

      lúng túng nhìn Hòa Hòa cười cười, cũng đúng lúc nhìn , tay cầm chiếc đĩa biết rút ra từ khi nào: “Bật cái này .”

      Lại là nhạc giao hưởng cổ điển, vô cùng phù hợp với thanh đường phố xe cộ ồn ào ở bên ngoài xe, nhưng lại thành công khiến cho khí giữa họ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

      Thời Lâm : “Hòa Hòa, coi như chưa từng những lời lúc nãy nhé, lần sau quay lại đừng giả vờ quen . phải là em trước cửa nhà em có cửa hàng thịt nướng có mùi vị rất ngon sao? Lần sau mời đến đó ăn cơm nhé.”

      Hòa Hòa : “Được.” Lại cố gắng nháy nháy mắt , “Tối nay ngoài công việc của ra, chẳng gì khác cả.”

      “Đúng thế, già rồi, trí nhớ được tốt.” Thời Lâm cười rồi cách rất phối hợp.

      Thời Lâm lái xe rất chậm, những vẫn rất nhanh đưa về đến nơi. xuống xe giúp mở cửa.

      Hòa Hòa ra cách mấy mét quay đầu lại đứng đó, : “ Thời Lâm, trước .”

      nhìn em lên lầu, đợi em bật đèn rồi .”

      Thời Lâm nhìn dùng bước chân nhanh hơn lúc bình thường lên lầu. ngoài dự tính của , đèn phòng Hòa Hòa cũng sáng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

      Trong bóng tối cười cười chế giễu bản thân mình, quay người lên xe, trước khi khởi động lại xe, chuông báo tin nhắn điện thoại reo lên lát. Là tin nhắn của Tiêu Hòa Hòa, ba chữ đơn giản: “Em xin lỗi.”

      nhìn ba chữ đó đờ đẫn, cho đến tận lúc màn hình tối , mới nhớ ra bản thân mình cũng nên nhắn lại tin. thử dùng chức năng vẽ hình mà chưa từng sử dụng đó, lóng ngóng vẽ lên màn hình khuôn mặt cười, gửi cho Hòa Hòa. Dưới hình mặt cười viết câu: “Nếu em cần giúp đỡ, nhớ đến tìm .”

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 19

      Cái mùa này khiến tinh thần của con người hơi hỗn loạn, phản ứng hơi thất thường.

      Sáng sớm liền có người gửi tặng bó hoa tươi lớn đến cho Tiêu Hòa Hòa, bách hợp và hoa oải hương, dùng dây lụa bó lại tinh xảo, thiếp rất đẹp, có in quảng cáo của cửa hàng hoa, càng giống như là đặc biệt mua về, bên có mấy chữ tuấn tú nho nhã: “Chúc em may mắn, nhất định phải hạnh phúc.” Sau đó là chữ ký của Thời Lâm.

      Hòa Hòa cẩn thận cất tấm thiệp đó , cắm hoa vào chiếc bình gốm mà tự tay làm.

      Nhân viên thiết kế mỗi người có ngăn phòng vuông, về cơ bản giấu nổi bí mật gì, lúc cửa hàng hoa đưa hoa đến, liền có đồng nghiệp nam huýt mấy tiếng sáo về phía . Thấy cẩn thận đối xử với bó hoa đó, lại thêm mấy tiếng huýt sáo nữa.

      Hòa Hòa giả vờ nghe thấy, chỉ ngại ngùng cười cười. tìm ý nghĩa loài hoa. Hoa oải hương: đợi tình , bách hợp: vạn như ý.

      Hòa Hòa sững sờ lát, hiểu được dụng tâm của , trong lòng hơi có cảm giác thể được.

      Buổi chiều, sếp tự mình triệu tập các nhân viên thiết kế để họp. Quy mô công ty lớn, sếp cũng xuất thân từ thiết kế, kiêm luôn người đứng đầu bộ phận thiết kế. chuyện, thu phát văn kiện mở cửa thò đầu vào, tiếng xin lỗi liền định rời .

      Công ty xưa nay rất tùy hứng, có kỷ luật nghiêm khắc. Sếp : “Có việc gì .”

      : “Có người tặng hoa cho chị Hòa Hòa.”

      Tất cả mọi người đều cười ồ lên, sếp : “Sắp hết mùa hè rồi, có người vận đào hoa vẫn còn nở rất rực rỡ?”

      Hòa Hòa ngượng ngùng chịu ngẩng đầu lên, do đó sếp tự mình nhận lấy hoa, nhét vào tay Hòa Hòa. Lần này là bó hoa hồng lớn chi chít, loại rất đắt, màu sắc hiếm gặp. Mọi người đều nên lời.

      Hòa Hòa ngay cả thiệp cũng thèm nhìn, liền biết cái kiểu cách hung hăng khoa trương này, nhất định là Sầm Thế. nhàng thở phào tiếng, đứng dậy vứt hoa vào chỗ ngồi của mình.

      Sếp cười vỗ vỗ tay : “Xem ra lần này hợp ý bằng buổi sáng hả. Nếu Hòa Hòa muốn, dứt khoát giới thiệu cho chị .”

      Mọi người lại cười ầm lên lần nữa, trong lòng Hòa Hòa oán thầm Sầm Thế cả trăm lần.

      Lúc tan ca quả nhiên lại gặp Sầm Thế trước tòa nhà làm việc. Hòa Hòa kéo cánh cửa xe ngồi vào trong: “ ăn cơm. chọn địa điểm, em trả tiền, có gì chúng ta lần cho ràng. Cứ như thế .”

      Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ ăn cơm ở nhà hàng rất có phong vị. Dương Úy Kỳ ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại với Trịnh Hài: “Em vừa thấy người rất giống Hòa Hòa, chính là tại căn phòng ở dãy ngay bên cạnh chúng ta.”

      với con trai?”

      người thanh niên trẻ tuổi. Em dám nhận, nên qua đó. muốn qua đó với ấy mấy câu ?”

      Cái phương hướng mà Dương Úy Kỳ chính là trước phía mặt nghiêng của Trịnh Hài, hơi nghiêng người nhìn lát, nhìn thấy gì, : “Thôi , con bé ngại.” Sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Lúc đầu Trịnh Hài đoán là có lẽ là Thời Lâm, lại nghĩ đến Thời Lâm bây giờ ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa quay về nơi làm việc ở nước ngoài.

      Đàn ông tò mò ra rất vô vị, kìm nén lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn kìm được thường thường liếc nhìn về bên đó, cho nên cuối cùng cũng có cơ hội biết được người đàn ông trong căn phòng đó là ai, sau đó Trịnh Hài liền nhìn về phía đó nữa, cũng càng ít hơn.

      Lúc Trịnh Hài lại lần nữa theo kịp chủ đề của Dương Úy Kỳ, Dương Úy Kỳ : “Trịnh Hài, lại bắt đầu nghiên cứu ngón tay rồi.”

      Trịnh Hài vì bị nhìn liền cười cười, thu tay về trước mặt bàn, vẫn gì.

      Dương Úy Kỳ yên lặng lát, phá vỡ yên lặng đó : “Người con trai đó, chính là người mà trước đây nhắc đến, người đầu tiên của Hòa Hòa?”

      Ánh mắt Trịnh Hài sáng lên lát, gì. Dương Úy Kỳ : “Dáng vẻ rất lịch tuấn tú, xem ra cũng tồi. rất thích ta?”

      Trịnh Hài : “Những thứ thích rất ít.”

      Ánh mắt còn lại của liếc nhìn động tĩnh mới bên căn phòng của Hòa Hòa, lần này nhìn thấy Sầm Thế và Hòa Hòa đứng dậy, Hòa Hòa quay lưng lại với , lúc hơi nghiêng mặt dường như cười, còn Sầm Thế lại giúp mặc vào chiếc áo khoác.

      Vị trí của Trịnh Hài tương đối tựa vào phía sau, cho nên lúc đôi đó rời hề qua bọn họ.

      Lần này Dương Úy Kỳ cười lên. gì chỉ cười, sau khi dần dần thu lại nụ cười, dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, thế là lại cười, vừa cười vừa nâng chiếc cốc lên uống nước.

      Trịnh Hài : “Đừng cười nữa, bị sặc vừa xấu vừa khó chịu.”

      Dương Úy Kỳ : “Ôi chao, cái dáng vẻ lúc nãy của , giống như là phụ huynh bắt được con sớm vậy, vừa rất tức giận, vừa rất muốn giả vở bộ dạng tiến bộ thoải mái, vô cùng buồn cười.”

      Trịnh Hài động động khóe môi, trông ra vẻ cố gắng mỉm cười: “Em lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.”

      Dương Úy Kỳ trêu nữa, dùng dao cắt thành từng miếng phần bít tết mà mình ăn hết. : “Em có câu , phải đảm bảo trước là được tức giận.”

      “Nếu là những lời khó nghe em cần .”

      Dương Úy Kỳ : “ hẳn là khó nghe, em chỉ là hiếu kỳ, quan tâm Hòa Hòa như vậy, ngay cả việc ấy kết bạn cũng chen vào, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đợi sau này ấy lớn lên rồi cưới ấy về nhà sao? Như vậy có thể danh chính ngôn thuận quản ấy đến cùng.”

      Trịnh Hài hơi chau chau mày: “ linh tinh gì thế, chỉ là hy vọng con bé có thể tìm được người thường con bé , ức hiếp nó. Người vừa nãy, tin được.”

      Dương Úy Kỳ : “Trịnh Hài, em cảm thấy đảm nhận trách nhiệm quá. đấy, làm quá tròn bổn phận rồi.” lại cười.

      Trịnh Hài lạnh mặt : “Em sớm ăn no rồi phải ? Vậy chúng ta thôi.”

      “Đợi lát, em phải uống nốt chút canh này.”

      Trịnh Hài dùng tay chống cằm nhìn Dương Úy Kỳ ăn canh. vừa vừa cười, ngược lại khiến thích ứng lắm, cảm thấy quá yên tĩnh.

      “Cha mẹ ra cũng cùng lớn lên với nhau từ đến lớn, quan hệ hai nhà rất tốt, lúc người lớn ở nhà, mẹ làm cơm cho cha , cha phụ đạo bài tập cho mẹ . Sau này họ lớn lên ai cũng mấy lần, đều thành công, rồi người lớn , hay là hai đứa chúng nó , cho nên liền kết hôn.”

      Trịnh Hài nhớ lại chuyện xưa, cũng biết là cho bản thân mình nghe, hay là cho Dương Úy Kỳ nghe.

      rất ít khi nhắc đến gia đình và việc của bản thân mình, Dương Úy Kỳ cảm thấy hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn : “Bác bác trai hòa thuận, từ em nghe người khác nhắc đến như kiểu mẫu. Bác trai bác em thường , đó chính là tấm gương cho hôn nhân của họ.”

      Trịnh Hài : “Đối với vấn đề này chắc có quyền phát ngôn nhất. Họ có nền tảng tốt, tình thân, tình bạn, chỉ là thiếu mỗi tình mà thôi.”

      Dương Ùy Kỳ trầm tĩnh : “Trong hôn nhân tình vốn là thứ yếu, tín nhiệm, tôn trọng, nhường nhịn, những thứ đó được xếp ở phía trước.”

      Trịnh Hài : “Em chuyện quả giống mẹ , nếu bà còn sống rất thích em. Mẹ cũng luôn như vậy, cho nên hôn nhân hơn 20 năm của họ, có hơn nửa thời gian đều ở bên cạnh đối phương. Mẹ thường thường kế hoạch, đợi mẹ và cha già rồi sau này thế nào thế nào, kết quả là bà sống được đến 50 tuổi.”

      Dương Úy Kỳ yên lặng lát, : “Xin lỗi.”

      Trịnh Hài : “Sao phải xin lỗi. vốn dĩ chỉ là muốn cho em, bởi vì cái nguyên do ấy, với cái giả thiết của em, chưa từng nghĩ qua.”

      “Em hiểu. Cảm ơn .”

      ra cuộc đối thoại của Sầm Thế và Hòa Hòa là như thế này, khác xa cái tốt đẹp mà Trịnh Hài nhìn thấy.

      Hòa Hòa : “Sầm Thế biết rồi đấy, em ghét nhất là chơi trò chơi vòng vo, bởi vì đầu óc em thẳng, chơi nổi. Rốt cuộc là muốn làm gì, lần cho ràng . Đúng rồi, nếu hy vọng chúng ta có thể tiếp tục duyên cũ, xin lỗi, em ăn lại cỏ. Nếu muốn lấy danh nghĩa người xa lạ tiếp tục tiếp cận em, vậy em nhé, trong tiêu chuẩn của em, loại người như , chỉ thích hợp để làm bạn, thích hợp làm người . coi trọng em như thế, em rất cảm kích, nhưng thấy lãng phí thời gian đối với em, em cảm thấy vô cùng bất an. Được rồi, bây giờ có thể .”

      Sầm Thế bị làm cho mắc nghẹn rất lâu, vô cùng thán phục thời gian tu luyện cho tính cách con người như vậy, ngay cả Hòa Hòa trước đây yên lặng ngoan ngoãn như con mèo con, lúc mạnh mẽ lên cũng vô cùng có khí chất nữ vương.

      : “Em đâu cần phải phòng như phong trộm vậy? Cho dù là bạn học bình thường, gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, cũng nên đến mấy chuyện cũ chứ? Hòa Hòa, em giống với trước đây, mặc dù nhìn qua dường như thay đổi gì. Nhiều năm nay, em sống vui vẻ chứ.”

      Hòa Hòa : “Trước khi xuất , luôn rất vui vẻ. Sao hả, muốn cứu giúp trái tim vui vẻ này của em sao?”

      Sầm Thế : “ muốn cứu giúp trái tim của mình.”

      Hòa Hòa làm ra vẻ ăn phải đồ chua : “Sầm Thế, đây là lời thoại năm đó của Quỳnh Dao, bây giờ sớm còn thịnh hành rồi.”

      Sầm Thế giả vở ngây thơ hỏi: “Vậy bây giờ thịnh hành cái gì?”

      Hòa Hòa cũng cảm thấy lúc nãy mình hơi quá, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: “Bây giờ thịnh hành cool boy, chuyện, cũng tùy tiện xuất , chính là cái dáng vẻ trước đây của , bây giờ lại thịnh hành trở lại rồi.”

      Sầm Thế : “Em nhớ dáng vẻ trước đây của như vậy sao?”

      Hòa Hòa biết rằng lỡ miệng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Sao cứ ỳ ở đó hả? Thời gian đẹp nhất của đàn ông nên dùng vào lập nghiệp, chứ phải là tán .”

      Sầm Thế : “Gần đây đều ở lại tỉnh này, đợi bạn em hưởng tuần trăng mật về, thành phố tỉnh lị, ở đó khoảng nửa năm.”

      Hòa Hòa : “Ồ, chẳng trách, xưa nay thể thiếu những tiết mục góp vui.”

      Sầm Thế biết phải làm sao : “Hòa Hòa, thừa nhận trước đây tốt, hơn nữa gần đây bám em cũng khiến em phiền lòng, nhưng chúng ta có thể chuyển bình thường được ? chỉ hy vọng nhìn thấy dáng vẻ cười vui vẻ của em giống như trước đây.”

      Hòa Hòa nặn ra nụ cười vô cùng rực rỡ cho xem: “Có phải là như thế này ? sớm chút, hà tất phải vòng vo như thế? Người thông minh đều trực tiếp lắm phải?”

      Sầm Thế bị làm cho đau cả đầu, ấn thái dương cười đau khổ: “Được được, sau này làm phiền em nữa. Nhưng nếu có ngày em cần giúp đỡ, nhất định nhớ đến tìm . hy vọng có thể làm chút gì đó cho em, để bù đắp tổn thương mà gây cho em.”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 20

      Người trong lòng có ma, cho rằng người khác đều là ma.

      Ngày hôm sau Tiêu Hòa Hòa xin nghỉ trước tiếng, tìm bạn là Đinh Đinh để xem xe với .

      Đinh Đinh : “Ơ, phải cả đời này chỉ ngồi xe người khác, làm lái xe sao? Còn tính cho tớ xem khoan tiền lớn có lợi hơn giữa gọi xe và mua xe, khuyên tớ cũng nên mua xe. Sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định thế?”

      Hòa Hòa : “Có tuổi rồi, cách nghĩ tự nhiên cũng thay đổi mà. Cậu nhớ trước đây tớ chỉ thích vẽ hình đen trắng, nhưng bây giờ tớ rất mong bôi hết tất cả các màu lên.”

      Đinh Đinh : “ kỳ lạ, cậu vẫn còn giữ lại được cái dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân, trái tim lại già thành bà lão rồi.”

      “Vạn vật thế gian đều là cân bằng mà, muốn giữ lại dáng vẻ thanh xuân phải trả cái giá khác. Bây giờ cậu hiểu chưa hả?”

      Đinh Định bũi môi cười: ” Shiii, shiii……..” từ được giáo dục nghiêm khắc, kìm nén rất lâu cuối cùng vẫn ra được cái từ “shit” nho nhã mà muốn đó ra, ” Trước khi tớ về nước chuyện mạng và gọi điện thoại cho cậu phải đều rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành bể dâu thế này? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì cái tên họ Sầm đó quay về làm rối loạn tư tưởng cậu?”

      “Đâu có. Quá khứ chỉ là quá khứ, ai còn để ta trong lòng chứ? Chỉ là gần đây bỗng nhiên xuất đống người vốn dĩ nên biến mất, khiến tớ nhớ lại chút chuyện cũ, vốn dĩ những chuyện đó bản thân tớ cũng quên rồi. Haizz, đừng đến nữa, phiền. Chắc là giống như số người , 25 tuổi là quẻ khàm lớn của con , cần phải điều chỉnh khoảng thời gian mới có thể trở lại bình thường được.”

      “Cậu đừng có mà dọa tớ, tháng sau chính là sinh nhật lần thứ 25 của tớ rồi.” Đinh Đinh kề sát vào gần tai của Hòa Hòa : “Ấy, sao trước đây tớ phát ra, cậu lại có khí chất của Lâm muội muội như vậy đó?”

      Hòa Hòa bị dọa đến mức suýt nữa nhảy lên từ ghế sau xe: “Lái xe của cậu cho tốt ! Tớ chưa bi quan chán đời đâu, tớ tràn đầy niềm hy vọng với cuộc sống, tớ còn định sống đến 80 tuổi tứ đại đồng đường ấy, cậu đừng có hại tớ!”
      Đinh Đinh rất hài lòng với phản ứng của Hòa Hòa: “80 tuổi tứ đại đồng đường? Cậu 25 tuổi rồi vẫn còn chưa kết hôn, thế hệ sau của cậu phải kết hôn sinh con sớm như thế nào mới có thể thỏa mãn cái tâm nguyện xa xỉ đó của cậu hả.”

      Đùa đùa nghịch nghịch hai người liền đến cửa hàng 4S có quy mô . Hòa Hòa ra hiểu gì về xe, nhưng mấy người đồng nghiệp đều lái cùng loại xe, cũng xem loại đó, chỉ cần nghiêm túc chọn màu, cần để ý đến nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu những loại khác, 10 phút là xong.

      Đinh Đinh líu lưỡi nên lời: “Nếu vị khách nào cũng có hiệu suất giống như cậu, cửa hàng vui đến chết được. Cậu thử lái lát sao?”

      Hòa Hòa : “ cần đâu, đâu phải là loại xe mới. Tớ từng lái xe của đồng nghiệp rồi.”

      Đinh Đinh nghiêm chỉnh : “Tục ngữ , xe như người bạn đồng hành, luôn cần tìm loại thích hợp nhất với mình. Sao lại có thể tùy tùy tiện tiện như vậy chứ?”

      Hòa Hòa phì cười huých cái: “ vừa thôi, ra cái gì đều chỉ cần thích ứng là được, lúc học lái xe những chiếc xe kém đến vậy, sau này tớ đều cảm thấy vô cùng thuận tay. Tớ lại cảm thấy Ferrari rất hợp với tớ, cậu mua cho tớ nhé.”

      Đinh Đinh : “Bảo trai Trịnh Hài của cậu mua cho, ấy nhất định đồng ý.”

      Hòa Hòa : “Dựa vào cái gì chứ? ấy đâu phải là trai ruột của tớ.”

      Trịnh Hài mà nghe thấy câu này, nhất định rất thoải mái đấy.”

      Hòa Hòa mang theo tiền mặt, viết hợp đồng giao trước bao nhiêu tiền đặt cọc, đến lúc xem thủ tục tiếp theo phải làm như thế nào, ông chủ hãng xe đúng lúc đến tuần tra công việc, lúc qua Hòa Hòa nhìn thêm mấy cái: “Ấy, phải là…..người đó của Trịnh tổng………. tên là Tiêu Hòa Hòa đúng ?”

      Hòa Hòa gật đầu, lờ mờ nhớ ra người này.

      ra sau khi trưởng thành Trịnh Hài liền đưa gặp mấy người bạn lung tung vớ vẫn nữa, gặp qua 1,2 lần, cũng nhớ được.

      Người này dáng người cao lớn, dáng vẻ đại ca chất phác thà, hình như trước đây là người cung ứng cho công ty Trịnh Hài. Hòa Hòa có thể nhớ được là vì bữa tiệc hôm đó của mấy năm về trước, vị tiên sinh này đem theo ít tuổi của mình, đúng lúc Hòa Hòa có việc gì, cho nên Trịnh Hài cũng đem , người khác uống rượu, Hòa Hòa liền cứ chơi với bé đó.

      Vị đại ca này lúc đó mới góa vợ lâu, uống vào vài li rượu, liền tức cảnh sinh tình, cứ lúc Hòa Hòa cười rất giống người vợ mất của ta, mượn rượu kết nghĩa huynh muội với Hòa Hòa, hỏi han ân cần Hòa Hòa lúc lâu. Đây là người đàn ông vô cùng chất phác lại thẳng thắn, Hòa Hòa thấy hơi hơi buồn cười, lại vô cùng cảm động, cho nên đến bây giờ cũng có ấn tượng nét.

      Vị đại ca đổi ngành này nhận ra Hòa Hòa vô cùng vui vẻ, liên tục vẫn thường liên lạc với Trịnh Hài, lại luôn gặp , liên miệng nhân viên viết lại phiếu, cho Hòa Hòa giảm giá lớn, tặng thêm đống tặng phẩm. Lúc Hòa Hòa hỏi về thủ tục sau này, ông chủ : “Đâu cần phải tự mình ? Để lại chứng minh thư và số điện thoại là được, đợi họ làm xong, đưa qua cho . Nếu cần trực tiếp ra mặt, để họ đến đón . Tiền? Tiền vội, đợi khi nào rảnh gửi vào tài khoản công ty là được.”

      Kinh ngạc đến mức Đinh Đinh cứ líu lươi: “Đó chính là đãi ngộ VIP của VIP đó. May mà Trịnh Hài phải ruột cậu, nếu cậu ra đường có thể ngang được đấy.”

      Hòa Hòa : “Ồ ồ, tớ chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”

      Ông chủ cửa hàng làm việc vô cùng ổn thỏa, sáng ngày hôm sau chiếc xe đó thuộc sở hữu của , thậm chí còn tặng thêm hai tuần lái cùng, mỗi ngày lúc làm và tan ca đều tự động có người xuất trước mặt , ngồi vào ghé lái phụ lái xe cùng .

      Còn Sầm Thế rất giữ lời hứa, còn xuất nữa.

      Sớm biết thế này, cũng cần vội vàng mua xe, vốn dĩ thích lái xe.

      Mấy ngày sau, Hòa Hòa vẫn giống như bình thường, sau khi ăn tối xong, ngồi cái đệm ở nền nhà phòng khách, tựa vào sô pha, vừa xem tivi, vừa đặt máy tính đùi. đọc tiểu thuyết, chuyện câu được câu với bạn mạng, còn thường thường ngẩng đầu lên nhìn lát tin tức thời tivi, nước uống, đồ ăn vặt và giấy ăn đều đặt ở nơi chỉ cần với tay ra là được.

      Lúc Trịnh Hài gọi điện đến rất bất ngờ. Trịnh Hài : “Qua đây giúp tìm ít đồ.” Hóa ra ở bên đối diện, thuận đường qua khu này, đến lấy chút đồ.

      Hòa Hòa vứt bỏ đồ trong tay liền qua đó. Trịnh Hài rất ít khi đến căn phòng bên này, bên đó của bị Hòa Hòa lấy làm nhà kho, cho nên Hòa Hòa cũng thường giúp dọn dẹp đồ đạc. Lần này, Trịnh Hài tìm thấy bộ gậy đánh gôn mới của mình.

      Đồ của bản thân Hòa Hòa thu dọn rất loạn, nhưng luôn nhớ ràng đồ của Trịnh Hài đặt ở đâu. Lúc chuẩn bị giẫm lên ghế để lấy cái bộ đồ nặng trịch chiếc tủ cao đó, Trịnh Hài : “Em tránh ra, để .”

      Dáng người cao, kiễng chân lên đưa tay ra là lấy được đồ xuống. Nhưng vốn dĩ mặc vét dày gia, vốn hợp với kiểu vận động này, chỉ nghe thấy roạt tiếng, cúc cổ tay áo liền rơi xuống, còn lăn xuống gậm bàn, Hòa Hòa quỳ xuống đất tìm rất lâu cũng thấy.

      Trịnh Hài hỏi: “Đồ nặng như vậy, tự em đặt lên sao?”

      Hòa Hòa vẫn còn quỳ dưới đất tìm cúc, khó nhọc: “Nếu còn ai nữa hả?”

      “Nhiều nơi như vậy, đặt cao như thế làm cái gì? Còn giẫm lên ghế, nguy hiểm quá.”

      Hòa Hòa : “Giẫm lên ghế có gì mà nguy hiểm chứ, ấy, em tìm thấy rồi.”

      bò dậy từ dưới đất, khoe khoang với Trịnh Hài phát của mình, quên chế giễu: “Hóa ra cúc áo được đặt làm đặc biệt áo sơ mi trong truyền thuyết đó cũng có thể rơi à.”

      Trịnh Hài nó: “Đừng lắm chuyện, giúp tìm chiếc áo khác.” Vừa vừa gảy gảy tóc Hòa Hòa, bởi vì lúc nãy bò dưới đất, làm tóc rối tung lên.
      Hòa Hòa : “Mấy bộ quần áo đó lâu lắm rồi mặc, em giúp ủi lát.”

      Trịnh Hài : “Thôi , em giúp đính chiếc cúc này lên, nửa tiếng sau phải tham gia bữa tiệc.”

      Trịnh Hài cùng Hòa Hòa đến căn nhà của ở phía đối diện, Hòa Hòa : “À, nên đem theo chiếc áo cho thay ra, nếu mặc đồ của em được ?”

      Trịnh Hài đưa tay ra : “Cứ khâu như thế này .”

      Hòa Hòa chau chau mày: “Em sợ làm bị thương .”

      Trịnh Hài : “ còn sợ, em sợ gì chứ?”

      Khả năng may vá của Tiêu Hòa Hòa tồi, ngay cả xâu kim luồn sợi cũng vậy, chưa đầy phút liền đính chắc chiếc cúc đó chắc.

      Trước khi khâu cúc bảo Trịnh Hài ngậm chiếc tăm, người già dạy môn thủ công có quy tắc như vậy, cụ thể vì sao cũng , nhưng lời người già , nghe theo cũng sai.

      Trịnh Hài cảm thấy dáng vẻ của mình nhất định rất thú vị, kìm được cười, cắn chiếc tăm : “Cái cảnh này rất có điển cố đúng ?”

      Hòa Hòa sững lại lúc, xị mặt : “Đáng ghét.”

      Trịnh Hài kỳ lạ đáp: “ là dáng vẻ Châu Nhuận Phát giả vờ lạnh lùng, sao lại đáng ghét? Em lại nghĩ đâu thế hả?”

      Mặt Hòa Hòa hơi nóng lên. Lúc nãy trực giác nghĩ Trịnh Hài bản thân giống Tinh Văn, cảm thấy cái tình cảnh trong tưởng tượng của rất mờ ám, cho nên mới đáng ghét. Kết quả lại là bản thân nghĩ quá nhiều. ra cũng đúng, tuy Trịnh Hài thỉnh thoảng cũng trêu , nhưng chưa từng nghiêm túc.

      Vốn dĩ cái công trình nho đó vô cũng thuận lợi, sau khi Hòa Hòa cảm thấy đủ chắc cũng đủ đẹp, nhìn ngó xung quanh lát, tìm thấy kéo, liền định dùng răng cắn đứt chỉ.

      Trịnh Hài dùng ngón tay giữ lấy trán : “Đừng làm như vậy, cắn hỏng răng đó.” Sau đó đứng lên cùng tìm kéo với , Hòa Hòa cẩn thận cầm chiếc kim đó.

      Kết quả Trịnh Hài bỗng nhiên giẫm phải đống mềm mềm, hơn nữa còn động đậy, lập tức ý thức được mình giẫm phải cái gì, quá bất ngờ liền tránh , chiếc kim đó đâm đúng vào tay xước vệt máu rất đậm, thâm chí còn chảy ra giọt máu.

      Kẻ gây nên cái vụ án chết người đó, con mèo tên là Tiểu Bảo đó, còn chưa ý thức được bản thân mình gây chuyện, vô tội nằm ở bên, đảo đảo đôi mắt. Bởi vì lâu rồi Trịnh Hài đến, nó là muốn mượn cơ hội tạo quan hệ với Trịnh Hài, cho nên mới rất nịnh nọt chạy đến bên cạnh chân , ai ngờ rằng thái độ của Trịnh Hài với nó vẫn hữu hảo như trước.

      Hòa Hòa vội vàng tìm giấy khử độc và urgo, bản thân Trịnh Hài dùng khăn giấy ấn vào mu bàn tay : “ sao, lát là khỏi thôi.”

      Hòa Hòa thấy cái tên gây đó còn ngây thơ vô tội xem trò vui, nắm lấy cổ nó nhấc lên, vứt vào phòng ngủ của , con mèo Tiểu Bảo đau khổ kêu lên hai tiếng “meo meo”

      Hòa Hòa đứng lúc, thấy tay Trịnh Hài dường như sao cả, mà cũng mặc áo khoác vào chuẩn bị rời , nhớ ra việc, : “Hai ngày trước em mua chiếc xe, ông chủ Lý của hãng xe là bạn của , nể mặt cho em rất nhiều ưu đãi.”

      Trịnh Hài : “Biết rồi. phải lái xe sao? Sao lại muốn mua xe?”

      Hòa Hòa giải thích: “Cứ nhờ xe của đồng nghiệp, cũng hơi ngại.”

      Trịnh Hài dửng dưng : “Chiếc xe trong nhà xe dưới lầu đó luôn có người dùng, em hà tất lại phải tiêu nhiều tiền như vậy? Kiếm cả năm cũng đủ.”

      Hòa Hòa lắc đầu : “Chiếc xe đó đắt quá, lái quá huênh hoang, em lái ra làm sao cả, luôn lo lắng gặp phải người khác, hoặc là bị người khác gặp phải.”

      Trịnh Hài : “Nhà xe của em vẫn còn giữ mà? Bỏ chiếc xe kia ra .”

      Hòa Hòa : “ cần đâu, trị an trong khu tồi, xe em vừa bình thường vừa bắt mắt, đặt ở bên ngoài là được rồi. Hơn nữa trình độ quay xe của em rất kém, vào nhà xe quẹt vào xe.”

      Trịnh Hài nhiều nữa, đứng dậy chào tiếng rồi chuẩn bị rời . Lúc lại thiếu chiếc giầy, Hòa Hòa giúp tìm tìm lại, mới tìm thấy ở góc giàn hoa. Nghịch cái trò này, ngoài con mèo Tiểu Bảo ra còn ai khác.

      Trịnh Hài : “Con mèo này, càng ngày càng giống em. Em lúc em mấy câu, em cũng giấu đồ của , hại tìm mấy ngày thấy. Sao em dạy nó tốt chút hả.”

      Mấy thứ đồ muốn mang rất nặng, Hòa Hòa lo lắng cho tay , liền theo sau, tranh giành giúp xách, đưa xuống lầu.

      Lúc chuẩn bị lên lầu, sờ sờ trong túi thấy chiếc điều khiển nhà để xe, liền mở ra, muốn lấy mấy thứ lên lầu. Chiếc xe hai khoang đẹp đẽ giống màu chiếc xe mới mua, cũng yên lặng để ở đó.

      Chiếc xe đó là năm ngoái sau mấy hôm nhận bằng lái xe Trịnh Hài liền lái về, giúp bạn bè việc, lấy được chiếc xe này. Bởi vì nhà xe của Hòa Hòa luôn để trống, cho nên nhét vào chỗ của .

      Trịnh Hài bình thường động vào chiếc xe đó, những lúc thỉnh thoảng quay lại ở, lái nó đưa Hòa Hòa ra ngoài hóng gió, đường dài mượn cớ muốn xem trình độ lái xe của , bảo Hòa Hòa lái. xe để lâu mốc, bắt Hòa Hòa có việc gì thường lái nó ra ngoài lát.

      Hòa Hòa luôn biết rằng chiếc xe đó là Trịnh Hài tặng cho , chỉ là xưa nay muốn nhận quà tặng đắt tiền mà cho , cho nên Trịnh Hài , cũng giả vờ biết.

      Hôm nay Trịnh Hài gì, nhưng Hòa Hòa đoán nhất định rất tức giận.

      đờ đẫn ở nhà xe lát, Sầm Thế mất tích mấy ngày liền gọi điện đến. Sầm Thế , mấy ngày nữa xuất phát thành phố B, ở lại đó mấy tháng. Xin Hòa Hòa nhất định phải uống trà cùng , coi như là tiễn .

      Hòa Hòa cảm thấy khoảng thời gian gần đây thái độ của mình với Sầm Thế quả rất tồi tệ, nếu phải rời rồi, cũng có lý do từ chối. Hơn nữa là, bỏ qua cái trò đùa năm đó của Sầm Thế, đối với vốn rất tốt, có đợt khiến cuộc sống của tràn đầy ấm áp. Thậm chí sau khi việc đó bị bại lộ, xin lỗi của cũng đủ chân thành, chỉ là muốn tiếp tục chấp nhận mà thôi.

      Hòa Hòa vừa lên lầu thay quần áo, Sầm Thế đến dưới lầu của . ngồi vào xe , chiếc xe chầm chậm lái ra khỏi khu . Cửa ra vào khu là đoạn đường đôi hẹp hẹp, lúc 2 chiếc xe cùng rất chật.

      Lại trùng hợp như vậy, lúc họ ra ngoài, xe của Trịnh Hài đúng lúc quay lại. Lúc hai chiếc xe qua nhau, đều dừng lại, Sầm Thế khách sáo : “Chào , Trịnh tiên sinh.”

      Trịnh Hài hơi hơi gật đầu tỏ ý, lại với Hòa Hòa: “ có đồ quên lầu.” giọng điệu rất lạnh nhạt, sau đó liền tăng tốc rời .”

      Quên trước quên sau xưa nay là thói quen của Tiêu Hòa Hòa. Trịnh Hài cũng quên đồ, chỉ có thể ông trời đối đầu với .

      Hòa Hòa yên lặng cả đường, Sầm Thế quay đầu lại dò xét mấy cái. Cười chế giễu tiếng

      Hòa Hòa hơi tức giận, bực mình với Sầm Thế: “ phải như nghĩ đâu!”

      Sầm Thế cười nhạt : “ đâu có nghĩ lung tung? Trịnh tiên sinh vốn là chính nhân quân tử, chơi chơi, nếu hễ nghiêm túc, tuyệt đối làm nổi mấy chuyện tầm thường lăng nhăng đó. Tuy thích ta, nhưng rất tôn trọng nhân phẩm ta. Em cần giải thích với .”

      Hòa Hòa lại gì.

      Sầm Thế kìm được: “ chỉ là cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của em rất đáng , giống như là đứa trẻ con làm việc xấu bị người khác bắt được tại trường vậy. Em có cần gọi điện cho ta, cho ta chân tướng việc giống như ta tưởng tượng ?”

      Hòa Hòa trấn tĩnh lại, suy nghĩ xem bản thân ràng là định đối đãi với như bạn tốt trước khi Sầm Thế , tại sao lại tức giận lung tung chứ? Sầm Thế cũng đủ đáng thương, luôn phải làm cái bao trút giận cho .

      lạnh lùng hỏi phản lại: “Có cần phải giải thích sao?”

      Sầm Thế vô cùng phối hợp: “Hoàn toàn cần thiết. Có gì để mà giải thích chứ?”

      Hòa Hòa cúi đầu nghịch đầu ngón tay mình. cảm thấy sao trùng hợp như vậy, hôm nay Trịnh Hài bị làm cho tức điên lên rồi, vô cùng bất an.

      Nhưng cho đến tận khi chia tay Sầm Thế về nhà, nửa đêm lên giường ngủ, Trịnh Hài cũng gọi điện đến chất vấn, mà cũng có dũng khí gọi cho .

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 21.1

      Sấm thường thường thể dự đoán, dự báo thời tiết đáng tin.

      hôm lúc Dương Úy Kỳ và Trịnh Hài ở bên nhau, với vụ mà mới hoàn thành gần đây, cha mẹ vì phản đối con trường thành đương mà nhốt ấy ở trong nhà, con đập vỡ cửa kính trèo ra ngoài báo cảnh sát, làm cả cơ thể bị thương. Cuối cùng con và cha mẹ bất hòa, cha mẹ tuyệt vọng.

      Trịnh Hài hơi than thở: “ là con sớm muộn gì cũng trở thành của người khác, hà tất nghĩ thông được như thế chứ, lại mang thêm tiếng xấu.”

      là vì điều đó mà cảm than hả?” Dương Úy Kỳ nhếch môi cười, “Hòa Hòa và người đó làm lành rồi à?”

      Trịnh Hài : “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, con bé muốn làm thế nào làm.”

      Dương Úy Kỳ sợ động vào dây thần kinh mẫn cảm đó của khiến vui, do đó cắn môi , chỉ cười.

      lúc lâu sau, bản thân Trịnh Hài lại thong thả : “ nghĩ, sau này nhất định sinh con . Con trai có thể để cho nó tự sinh tự diệt, nhưng nếu là con , nhẫn nhịn được mà quản lý nó chặt, sợ nó học điều xấu, sợ nó bị tổn thương, lo lắng cái này lo lắng cái kia, sau đó nó làm phiền , cãi nhau với , bỏ nhà ra , đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng khiến tức chết.” tưởng tượng hình ảnh tương lai đau khổ của mình.

      Dương Úy Kỳ cắn môi cũng kìm được cười. dựa vào bàn cười lúc lâu sau đó : “Xin lỗi, xin lỗi, em vốn dĩ nên an ủi , nhưng tại sao em chỉ muốn cười.”

      Trịnh Hài nhếch môi lên, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Bởi vì em hiền lành.”

      Dương Úy Kỳ lại cười.

      Lúc chuyện bên cạnh họ có người qua, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn họ lúc, lên phía vỗ vai Trịnh Hài: “Trịnh Hài?”

      Họ cùng nhau quay đầu lại. Người đàn ông đó còn trẻ, nhưng cơ thể phát phì, trong lòng còn ôm bé xinh đẹp.

      Trịnh Hài kinh ngạc: “Cậu về lúc nào thế?”

      Người đàn ông : “Mới về, còn chưa kịp liên lạc với các cậu. Lần này ở lại lâu, còn đem theo cả vợ và con .” ta chỉ chỉ người phụ nữ phía trước, lại trêu đùa đứa bé trong lòng, “Gọi chú con.”

      bé nhõng nhẽo gọi họ tiếng.

      Trịnh Hài với Dương Úy Kỳ: “Đây là bạn lúc của , bạn học nhiều năm.” Lại kinh ngạc nhìn bé khoảng 3,4 tuổi đó, “Con lớn thế này rồi? Tớ còn nhớ chúng mình bằng tuổi.”
      Người đàn ông đó : “Cho cậu đố kỵ chết , ai bảo cậu kết hôn sớm.”

      Sau khi người đàn ông đó , Trịnh Hài giải thích với Dương Úy Kỳ: “ ta ra nước ngoài sống nhiều năm, bọn rất lâu rồi liên lạc.”

      Dương Ùy Kỳ hỏi: “Trông ta già hơn nhiều. Hai người cùng tuổi? Lúc nãy giới thiệu tên ta.”

      Trịnh Hài cái tên, Dương Úy Kỳ tập trung suy nghĩ lát, bừng tỉnh : “Em từng nghe thấy cái tên này, chính là……..nhân vật chính trong câu chuyện nhiều năm trước?”

      Trịnh Hài : “Em cũng biết? Hóa ra việc đó nổi tiếng như vậy, cho rằng rất ít người biết, hơn nữa chắc mọi người đều quên rồi.”

      Dương Úy Kỳ : “ ra em cũng hiểu lắm, chỉ là lúc đó nghe người lớn . Chỉ là gần đây bọn em thảo luận vụ, ông chủ em lấy vụ năm đó ra làm ví dụ, thổn thức lúc lâu, luật sư bảo vệ được người yếu đuối.”

      Trịnh Hài cúi mắt xuống, Dương Úy Kỳ cũng hỏi thêm nữa.

      đường về, Dưỡng Úy Kỳ nhớ ra, lại hơi bùi ngùi lát: “Người đó trông chất phác, giống với người có thể làm ra việc đó.”

      Trịnh Hài nhìn thẳng phía trước: “Em là lắm chuyện.”

      Dương Úy Kỳ biện bạch: “Em là thảo luận nghiên cứu vấn đề nhân tính. nghĩ nghĩ xem, đám thanh niên trẻ tuổi say rượu hút hít, lại làm loạn…..loạn cái đó, kết quả có người vào tù, có người sa ngã, có người ở , có người lại có thể bắt đầu cuộc đời mới như chưa có chuyện gì ……cái xã hội này công bằng.”

      Trịnh Hài hơi thất thần, lúc lâu mới bình thường lại. : “ ra hôm đó lúc bắt đầu cũng có mặt, chính là cuộc tụ họp bình thường mà thôi. Họ chúc rất nhiều rượu, uống đến mức khó chịu, liền về trước, hai ngày sau ra nước ngoài. Sau này mới có người chuyện đó cho nghe, ngờ rằng lại làm lớn đến vậy, có mấy người bạn vốn dĩ hề là rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền bị kéo vào. Nếu hôm đó về sớm, chắc vụ đó cũng có phần của .”

      Dương Úy Kỳ ngờ rằng lại khơi ra được cái kết quả này. than tiếng: “ đó mới là mệnh tốt trời cho, tiêu tai tị họa khứ tà.”

      Trịnh Hài mấy ngày rồi liên lạc với Tiêu Hòa Hòa.

      nghĩ lại ngày hôm đó trong lòng khó tránh khỏi tức giận, lo lắng bản thân mình gọi điện thoại kìm được dạy dỗ , kết quả còn khiến bối rối, liền dứt khoát gọi. Mà Hòa Hòa chắc cũng hơi chột dạ, cũng gọi điện cho .

      Mấy ngày sau, Trịnh Hài cảm thấy bản thân mình bình tĩnh lại, quyết định chấp Tiêu Hòa Hòa, vẫn là chủ động quan tâm chút tốt hơn.


      Hơn nữa, được biết từ người hợp tác của mới tuần trăng mật về đó, vị Sầm tiên sinh đó nay rời khỏi thành phố này. vừa cảm thấy tốt đẹp, lại vừa thấy hơi tiếc cho Hòa Hòa.


      Nếu Hòa Hòa có ý muốn quay lại với tên Sầm Thế đó, mà Sầm Thế bây giờ lại cách mấy tiếng như vậy, chung quy đối với ấy mà cũng phải là việc tốt.


      Do đó người lớn Trịnh Hài rộng lượng, ôm cái tâm trạng đồng tình và khoan dung, trong buổi tối nào đó gọi điện cho Hòa Hòa. hy vọng giọng của Hòa Hòa quá buồn.


      Trịnh Hài vừa mới nguôi giận lại bị làm cho tức giận.


      Đừng đến Tiêu Hòa Hòa xưa nay ngoan ngoãn, ra từ đến lớn có mấy người dám nghe điện thoại của , cuối cùng còn tắt máy.


      hít mấy hơi sâu, cũng làm cho tâm trạng hoàn toàn trấn tĩnh lại được, cuối cùng gọi điện cho Dương Úy Kỳ, quyết định chuyện với mấy câu.


      Điện thoại của Dương Úy Kỳ cũng gọi 2 lần mới được, bên đó ồn ào ầm ĩ. Dương Úy Kỳ lại căn phòng ở hộp đêm, điện thoại của truyền lại nhạc sôi động. chuyển mấy chỗ, dùng giọng rất lớn để chuyện, Trịnh Hài mới có thể miễn cưỡng nghe thấy.


      Dương Úy Kỳ , đương của vô cùng cần bằng chứng của nhân chứng làm việc ở đây, cho nên nghĩ cách đến thuyết phục người đó.


      Trịnh Hài : “Em ở đó đợi , qua đó đón em.”


      cần đâu, lát nữa em rời .”


      đến đón em.” Trịnh Hài kiên quyết.


      Trịnh Hài ở sàn nhảy đó đợi nửa phút, lúc ra vẫn còn cảm thấy choáng đầu ong tai.


      vừa đúng lúc, bởi vì người đàn ông uống hơi say cứ bắt chuyện với Dương Úy Kỳ, giúp thoát khỏi người đó, kéo tay ra ngoài.


      tay kia bịt tay để tránh ù tai: “Sau này đừng mình đến nơi thế này, an toàn.”


      Dương Úy Kỳ phản đối: “Vẫn tốt mà, trật tự ở đây vẫn coi như là tốt.”


      Trịnh Hài : “Lần trước nông thôn suýt lạc đường, lần trước nữa bị người ta viết thư khủng bố, lần này lại đến chỗ như thế này. Công việc của em quá nguy hiểm, ông chủ bọn em hình như cũng chăm sóc lắm đến nhân viên nữ. Gần đây phải em luôn mệt sao? Đổi công việc khác cho xong.”


      “Thế này coi gì là nguy hiểm chứ, uống nước cũng có thể bị nghẹn chết. Em lại chẳng có sở thích gì, làm cái đó cũng biết có thể làm gì.”


      “Vậy nghỉ ngơi đợt , cần làm gì cả.”


      Dương Úy Kỳ mỉm cười: “Sao hả? có kế hoạch nuôi em sao?”


      “Nếu em đồng ý, vấn đề.”


      “Em thích đồ ăn ngon, thích đá quý, thích hàng hiệu….”


      “Dựa vào tình trạng tiêu dùng của em bây giờ, cho dù có nghiêm trọng hơn 100 lần nữa cũng nuôi nổi.”


      Dương Úy Kỳ nửa đùa nửa cười: “ đề nghị hấp dẫn, để cho em suy nghĩ kỹ lát nhé.”


      Xe của họ hề đỗ tại nơi. Dương Úy Kỳ lại tìm được xe của mình, Trịnh Hài vừa cười , vừa cùng tìm.


      Buổi tối gió hơi lạnh, Dương Úy Kỳ mặc rất ít, run lẩy bẩy, Trịnh Hài hơi ôm lấy , bước chân bỗng nhiên chậm lại, cơ thể cũng hơi cứng đờ.


      Dương Úy Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn , nhìn theo hướng ánh mắt . Khiến tâm trạng Trịnh Hài hơi bất thường chỉ là chiếc xe hề bắt mắt.


      Nhưng biển số chiếc xe đó Trịnh Hài lại nhớ rất . Hôm đó lúc Hòa Hòa đưa Trịnh Hài xuống lầu, chỉ chỉ chiếc xe ở bên : “Chính là chiếc đó.”


      Chiếc xe đó đỗ ỏ rất xa, nhưng thị lực Trịnh Hài rất tốt, hơn nữa vô cùng mẫn cảm với các con số.


      Dương Úy Kỳ đại khái biết chiếc xe đó là của ai, nhàng : “Nếu yên tâm, vào xem xem .”


      Trịnh Hài thở ra hơi, gì.


      Dương Úy Kỳ : “Ở đây tối nay tầng 5 có biểu diễn ca vũ Nga, có lẽ ấy và đồng nghiệp đến đay xem biểu diễn.”


      Trịnh Hài : “ ấy đâu phải là trẻ con. Chúng ta về thôi.”


      “Nghe đoàn ca vũ này rất đặc sắc, em chưa từng xem, hay là chúng ta cũng xem xem.” Dương Úy Kỳ kéo tay Trịnh Hài tình nguyện lắm đó đến thẳng cửa thang máy.


      Trịnh Hài ra đến đây mấy lần, hơn nữa đối với nơi này có ấn tượng được tốt lắm.


      Hôm nay ở đây còn hoang đường hơn cả trong ấn tượng của , diễn viên sân khấu quần áo chỉnh tề nhảy múa ca hát, người xem phía dưới cũng tụm năm tụm ba ôm nhau vẻ mặt mơ màng, những nam nữ phục vụ sexy xinh đẹp, trong khí tràn đầy mùi khó chịu của rượu bia và thuốc lá.


      Dương Úy Kỳ cúi đầu : “Thôi , chúng ta thôi.”


      “Bây giờ ra cũng phải tính tiền, bằng xem lúc rồi , hiếm khi em đến đây lần.”


      Vị trí tạm thời của họ rất đẹp, bởi vì Trịnh Hài vừa mới ngồi xuống liền tìm thấy người mà muốn tìm.


      Ánh đèn mờ mờ ảo ảo nhấp nháy ổn định, hơn nữa Tiêu Hòa Hòa cách họ cũng quá gần, nhưng điểm đó cũng cản trở nhìn hành động của .


      Tiêu Hòa Hòa yếu ớt dựa vào chiếc sô pha sát tường, hai chân tùy ý đung đưa, cả cơ thể dường như được khảm vào ghế sô pha, giống như là động vật thân mềm, tư thế lười nhác mà xinh đẹp.


      Nơi ngồi đó vốn là nơi rất kín đáo, nhưng vẫn có ánh đèn yếu ớt quay vòng thường thường chiếu vào mặt . xem biểu diễn sân khấu, vẻ mặt hơi mơ hồ, tay nâng ly rượu đế cao, bàn tay đặt chân lại kẹp điếu thuốc.


      Thỉnh thoảng hít mạnh hơi, vô cùng thành thạo nhả ra luồng khói trắng. Sau đó rất chăm chú nhìn luồng khó đó dần dần biến mất từng chút , giống như là chiêm ngưỡng tác phẩm vừa mới hoàn thành của bản thân mình.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 21.2

      ra phải là Tiêu Hòa Hòa tự mình muốn đến nơi như thế này, hơn nữa cũng to gan đến mức nhận điện thoại của Trịnh Hài, thậm chí ngang nhiên tắt máy. Lúc đó xung quanh quá ồn, nghe thấy tiếng chuông. Lúc Trịnh Hài gọi đến lần thứ 2, điện thoại liền hết pin.



      Tối hôm đó sau khi tan ca chưa về, mà ở lại công ty làm nốt bức hình mới làm được hơn nửa. Cũng có hai đồng nghiệp nữa ở lại làm tăng ca.


      Sếp của người phụ nữ mạnh mẽ Tào Miêu Miêu tức giận trong điện thoại ở phòng làm việc riêng cách tấm cửa kính, chân mày nhướn lên, tức giận tột cùng, cuối cùng rút điện thoại ra, dùng sức vứt mạnh vào tường.
      Họ ở bên ngoài cẩn thận giả vờ như thấy.


      Kết quả mới qua 3 phút, sếp bình tĩnh lại, chỉnh tề nghiêm túc đứng ngay ngắn trước cửa, cười vui vẻ với mọi người: “Lão nương hôm nay mời khách, ai cùng tôi.”


      Hai người kia người phải về nhà trông con, người còn lại phải làm cơm cho bạn , nhanh chóng trốn .


      Tiêu Hòa Hòa nhất thời nghĩ ra lý do hợp lý, liền bị sếp cưỡng ép.


      Vốn dĩ sếp Tào lái xe, nhưng ấy ra sức quay đầu xe, liền quẹt xe vào tường, đuôi xe lõm vào vết lớn. Sếp : “Chết tiết, hôm nay cả ngày gặp ma. , chúng ta gọi xe .”


      Hòa Hòa : “Để em lái xe .”


      Sau đó liền đến cái hộp đêm nổi tiếng nghe có con trai và con Nga xinh đẹp nhảy múa đó.


      Sếp của Hòa Hòa tâm trạng rất xấu. Tâm trạng ấy càng xấu cười lại càng vang, chuyện càng lưu loát, uống càng nhiều rượu, trái ly phải ly, trong nháy mắt liền cả chai, sau đó lại mở chai mới, còn kéo Hòa Hòa chơi đoán số với , ai thua người đó uống.


      dông dài về truyện quá khứ, từ nhà trẻ đến tận tiếng trước có tên khốn cùng ngành khinh miệt giới tính của . Hòa Hòa chen vào, yên tĩnh làm người nghe, nghe đến lúc mệt liền lấy rượu làm nước uống.


      Sếp líu lưỡi nên lời: “Hòa Hòa, tửu lượng của em cũng kém nhỉ, trước đây nhìn ra.”


      Hòa Hòa cúi đầu nhìn cái: “Ấy, đây là rượu sao? Em cho rằng là đồ uống.”


      Sếp Tào dáng người cao, tóc ngắn, giọng trầm đục, cử chỉ khí khái, nên có ai coi ấy là con . ngậm điếu thuốc phóng khoáng châm lửa, mùi vị điếu thuốc đó nồng mạnh, Hòa Hòa ho lát.


      Sếp : “Thuốc đó rất dễ sặc. Bỏ , hút nữa.”


      Hòa Hòa : “Chị Miêu Miêu, mùi vị loại thuốc này đặc biệt, cho em điếu .”


      Sếp uống nhiều, kề sát lại vừa giúp Hòa Hòa châm lửa, vừa tấm tắc :


      trai đó của em nếu biết chị lừa gạt em Hòa Hòa của ta đến nơi như thế này, liệu có dỡ bỏ công ty chúng ta ? Mỗi lần ta nhìn thấy chị ánh mắt đó giống như chị là người đồng tính vậy, có phải là ta lo lắng chị có ý đồ với em hả.”


      Hòa Hòa bị trêu làm cho vui vẻ: “ đâu. Đâu có chứ.”


      “Chị hy vọng tên tiểu tử Trịnh Hài bây giờ liền xuất , để cho ta nhìn nhìn cái dáng vẻ bây giờ của em Hòa Hòa ngoan ngoãn như con thỏ trắng của ta, sau đó chị ở bên chiêm ngưỡng vẻ mặt trúng gió của ta.”


      ấy đến đây đâu, ấy ghét nơi như thế này và những tiết mục này. Hơn nữa cho dù bây giờ ấy ở đây cũng thể có biểu gì, chị nhất định được nhìn.”


      Sếp Tào : “X, Trịnh Hài chính là phải loài người, chưa từng có biểu của người bình thường nên có.”


      Hòa Hòa mỉm cười: “ ra ấy rất khách sáo với chị, chị mắng ấy trước mặt ấy cũng phản bác, chị đá xe ấy ấy cũng giả vờ thấy. Sao cứ đối đầu với ấy vậy.”


      Sếp Tào mắng: “Đó gọi là thèm để ý cách triệt để có được ? Là biểu khinh thường người khác đến cực điểm. ra , cả đời này của chị lần duy nhất nở mày nở mặt trước mặt Trịnh Hài, chính là em thẳng vào mặt ấy, em nhất định phải đến công ty chị làm việc, nếu em ở lại thành phố này nữa. Ha ha, dáng vẻ lúc đó của ta giống như là bánh gato mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, vù vù bốc lên hơi lạnh.”


      Hòa Hòa : “Lần đó ấy rất tức giận, mấy ngày liền thèm để ý đến em. ra ấy hề phản đối em làm việc với chị. Đều trách em gây chuyện với ấy trước, lần nào cũng là em khiêu khích ấy trước.”


      Sếp Tào : “Chị từng kể với em chị thầm Trịnh Hài từ cấp 1 lên cấp 2 tất cả 10 năm chưa nhỉ? Trong 10 năm đó chị viết cả mấy trăm bức thư tình, cuối cùng lấy hết dũng khí đưa hết cho ta.”


      Hòa Hòa : “Ấy, chưa từng . Em chỉ nhớ lúc chị học, lần nào nhìn thấy ấy cũng trừng mắt nhìn ấy khinh thường, em cho rằng từ chị thích ấy rồi.”


      Sếp Tào : “Tình cảm thiếu nữ mà, ngại ngùng, lạt mềm buộc chặt vờ tha để bắt . Em chưa từng dùng chiêu đó sao?”


      Hòa Hòa lắc đầu.


      Sếp Tào : “Em là đứa trẻ ngoan. Chị cho em biết, sau này Trịnh Hài sắp xếp ngay ngắn tất cả đống thư của chị đó theo thời gian, mở từng bức ra, chắc là đọc qua lượt. Sau đó ta viết cho chị môt bức thư, chỉ có câu: “Bạn Tào Miêu Miêu, thư pháp của bạn càng luyện càng kém.” Shit! Sau này chị , lần thất bại lần, đều trách ta để lại cho chị nỗi ám ảnh tâm lý.”


      Hòa Hòa cười lớn: “Hóa ra ấy cũng có tế bào dí dỏm như vậy, em chưa từng thấy đó.”


      Sếp Tào : “Ồ, hóa ra phải là mặt nào của Trịnh Hải em cũng đều từng thấy hả.”


      Hòa Hòa “Ừ” tiếng, tiếp nữa.


      Sếp Tào nhìn lát điệu nhảy sân khấu: “Chẳng có tinh thần, còn cho rằng có cái kích thích hơn nữa. Đúng rồi, theo tin của Tiểu Đạo , lần này Trịnh Hài cùng với Dương gì gì đó, có thể kết hôn, hay giả vậy?”


      Hòa Hòa : “Chắc là đáng tin đấy, lần này ấy nghiêm túc.”


      Sếp Tào lắc lắc đầu: “Chị thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Trịnh Hài chìm trong con sông tình , ta giống với người biết .”


      Hòa Hòa hơi hơi cười : “Kết hôn cái chuyện đó, thành tâm thành ý còn quan trọng hơn là tình , thái độ nghiêm túc là được.”


      Sếp Tào gật đầu, lại lắc đầu: “Tóm lại chị chính là đố kỵ, đố kỵ.” thấy Hòa Hòa , tự mình bổ sung, “Sao em có chút phản ứng nào thế?”


      Hòa Hòa hỏi: “Phản ứng gì?”


      Sếp Tào : “ trai bây giờ trở thành của người khác rồi, em có cảm giác hụt hẫng sao? Ngay cả chị cũng rất hụt hẫng đó.”


      Hòa Hòa mỉm cười: “Em có gì để mà đáng hụt hẫng chứ, ấy vốn dĩ luôn qua lại với người khác mà. Chị Miêu Miêu, chị là bác ái. Chị trung bình năm 6 lần, hâm mộ hơn tá đàn ông, kết quả là đối tượng thâm 10 năm trước của chị sắp kết hôn, chị lại vẫn còn ghen bóng gió.”


      Sếp Tào : “Trái tim con người làm từ thịt mà ra, Hòa Hòa em là độ lượng. Haizz, ồn ào quá, chị nghe điện thoại, em ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng lung tung.”


      Hòa Hòa nhìn sếp kiêm bạn bè rời , điều chỉnh dáng ngồi của bản thân mình cho thoải mái hơn, lại rút điếu thuốc nữa châm lửa.


      Thuốc loại rất ngon, rất nồng mạnh. Toàn thân Hòa Hòa đều dần dần được thả lỏng, vẻ mặt cũng dãn ra.


      xưa nay hoạt bát ngọt ngào, cần mẫn lại hiền lành, vô cùng nhận được quý của người già trẻ . Trong tòa nhà làm việc con thích còn nhiều hơn con trai. Nhưng khi có người, thường có biểu gì.


      Đây là nơi rối loạn. muốn bị nhiễm độc thuốc qua tay của người khác, cách tốt nhất là tự hút thuốc của mình.


      Rượu lúc nãy uống dần dần dâng trào lên chút cồn rượu, hơn nữa tạp ở đây quá lớn, đầu bắt đầu hơi đau.


      Hòa Hòa nhìn thấy Tào Miêu Miêu quay lại, lại điều chỉnh chút tư thế, vẻ mặt cũng rất tự nhiên ngoan hơn chút. muốn đề nghị ấy cùng rời .


      Nhưng sếp Tào lại hề nhìn , mà nhìn chằm chằm vào điểm phía trước, lẩm bẩm : “Chết tiệt, hôm nay quả đâu cũng đều gặp ma, chuyện gì cũng thuận lợi.”


      Hòa Hòa thuận theo phương hướng của ấy quay đầu lại.


      nhìn thấy Trịnh Hài đứng thẳng ở nơi cách 2 met nhìn , vẻ mặt rất lạnh nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :