1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề (31 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 16.2

      Biển dần dần nổi gió, tín hiệu điện thoại tốt, đứt đoạn ngắt quãng nghe tiếng, rất nhanh liền mất sóng.

      lại gọi lại, vẫn là tiếng lè rè ràng, giọng con ở đầu dây biên kia dường như phải là của Hòa Hòa.

      Trong lòng Trịnh Hài hơi sốt rột. cố gắng ra vẻ có chuyện gì trước mặt Dương Úy Kỳ, thậm chí cho biết là điện thoại của ai. Nhưng vẫn chưa đợi , Dương Úy Kỳ liền mở miệng trước: “Hình như nổi gió rồi, chúng ta về thôi, tránh nguy hiểm. Em cũng buồn ngủ rồi.”

      Sau khi lên bờ, Dương Úy Kỳ mượn cớ phải về nhà ngay để xem chương trình giải trí trực tiếp liền tự mình lái xe trước. Trịnh Hài rất cảm kích hiểu ý của , bản thân mình lái xe theo men con đường ven biển đến khách sạn tổ chức lễ cưới của Tô Nhắm Nhiếm.

      Bậc thềm khách sạn sang trọng ven biển đó kéo dài ra đến tận biển, từ xa xa Trịnh Hài nhìn thấy Hòa Hòa.

      người phù dâu khác ngồi cùng nhau bậc thềm thứ nhất rất gần biển, thay bộ lễ phục màu trắng, mặc chiếc váy liền màu gì, chất liệu đó sáng lên dưới ánh trăng, rất xa có thể nhìn thấy.

      đến trước mặt họ, đưa tay ra cho Hòa Hòa. Tiêu Hòa Hòa nắm lấy bàn tay , mà giống như bình thường kéo lấy gấu áo , ôm lấy cánh tay đứng dậy, lúc đứng thẳng lên được vững, liễn lảo đảo lát, chắc là uống khá nhiều.

      Phù dâu còn lại vỗ tay cười lớn: “Tiêu Hòa Hòa cậu thua rồi, được lấp liếm tiền đánh cược nhé!”

      Hòa Hòa : “Chịu cược chịu thua, ai sợ ai chứ?”

      Trịnh Hài lại đưa tay ra đỡ đó, kìm được chau mày: “Uống đến thế này, sao có người đưa hai người về nhà hả?”

      kia : “Hòa Hòa , con uống nhiều được lên xe của đàn ông lạ mặt, cho nên bất kể thế nào cũng cho người khác đưa về.”

      Hòa Hòa hơi mơ hồ : “Cái câu vớ vẩn ấy phải là do tớ phát minh, là trai tớ dạy đó. Đinh Đinh, cậu cũng nhất quyết phải nhớ lời dạy của trai tớ đấy.”

      Trịnh Hài cam chịu số phận đưa hai người say rượu này từng người về nhà. Lúc đưa họ rời bị giữ nhân viên ở đó giữ lại kiểm tra tỷ mỉ chứng minh nhân dân lát. lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, từ kính chiếu hận nhìn thấy Sầm Thế lên chiếc xe khác. Ánh mắt họ giao nhau lát, hai bên gật gật đầu.

      Sau khi Đinh Đinh xuống xe, Hòa Hòa bò từ ghế sau lên ghế trước. Trịnh Hài vốn khởi động xe, thấy nghịch linh tinh, lập tức phanh xe lại, khó chịu nhìn hành động nho nhã đó của .

      Hòa Hòa bất chấp đạo lý : “Dù gì em cũng uống say, mắng em em cũng nhớ.”

      “Ngày mai có thể mắng tiếp.”

      “Lúc đó em nhớ nổi chuyện hôm nay rồi, em có thể thừa nhận.”

      Trịnh Hài lắc lắc đầu, tiếp tục lái xe.

      Trong xe quá yên tĩnh, Hòa Hòa bắt đầu hát, lúc hát “Con thuyền trắng ”, lúc hát “Hai con hổ”. thấy say biết gì, dứt khoát mặc kệ , lúc sau hỏi: “Em chơi trò chơi đánh cược với người ta, lần nào cũng rất vô vị, lần nào cũng thua. Lần này lại thua cái gì hả?”

      “Lần này còn tốt, phải đến nhà Đinh Đinh làm nửa ngày công.” Hòa Hòa , “Đều là hại em thua. Chúng em cược có đến hay , em đến, Đinh Đinh nhất định đến.”

      “Sao em biết đến?”

      “Bởi vì Nhắm Nhiếm nhất định cho lái xe đưa em về nhà, cho nên chắc chắn làm cái việc đó. Buổi hẹn của sao lại kết thúc sớm thế? Liệu Dương tiểu thư có vui ?”

      “Sao em biết hẹn hò.”

      “Trực giác. Trực giác của em xưa nay rất chuẩn.” Hòa Hòa hưng phấn , “ vẫn nhớ Đinh Đinh chứ?” ấy ra nước ngoài nhiều năm, gần đây mới quay về. Hồi bọn em hay chơi cùng nhau, có lần chơi nhảy dây ấy bị thương ở chân, bởi vì ấy là đứa rất béo, mọi người di chuyển nổi ấy, có người lớn ở nhà, sau này là cõng ấy đến phòng khám. Vì chuyện này mà ấy thầm nhiều năm.”

      “Béo? Trông ấy còn gầy hơn em.”

      “Lúc đó cõng ấy lên lầu, lưng ướt hết. Đinh Đinh từ lúc đó liền rút kinh nghiệm xương máu quyết tâm giảm béo, cuối cùng lại thành gầy. Đó đều là sức mạnh của tình đó, trai ạ.” Tiêu Hòa Hòa khoa trương đưa hai cánh tay ra tạo hình.

      Trịnh Hài kéo cánh tay vươn ra quá dài đó của lại: “Con say đến thế này, ra thể thống gì hết. lâu lắm rồi thấy em gọi trai lễ phép như vậy, gọi khiến sởn cả gai ốc.”

      “Em gọi tên em lễ phép, em gọi trai lại thoải mái, khó hầu hạ.” dường như chuyện với chính bản thân mình, mơ mơ hồ hồ, “Nếu Đinh Đinh về sớm hơn tháng tốt, em có thể làm người tham mưu cao cấp của ấy, dạy ấy tiếp cận , bám lấy , có trò vui để xem, còn có thể kiếm thêm khoản thu nhập. ấy thích nhiều năm như thế, tu luyện bản thân mình thành mẫu người thích. đáng tiếc, người và người quả nhiên phải gặp nhau ở cùng thời gian thích hợp mới đúng.”

      Lúc này họ đến dưới lầu chung cư của Hòa Hòa. Trịnh Hài thở dài lát, do dự lát : “Hòa Hòa, có phải là em có chuyện muốn với ?”

      “Chính là với Đinh Đinh thầm , ấy có dũng khí, em giúp ấy , như thế ấy cũng hối tiếc, cũng chẳng mất gì.”

      “Bản thân em có gì muốn ?”

      , có.” Hòa Hòa lắc đầu giống như là trống lắc, trông rất ngây thơ hồn nhiên. lắc đầu lát đến mức khiến bản thân mình chóng cả mặt, đưa tay ra ôm lấy đầu, dùng ngón tay ấn thái dương.

      Trịnh Hài vươn người lại, bỏ tay xuống, đưa tay ra ấn giúp lát, thuận ba vòng, ngược ba vòng, sau đó lại xoay tròn, là trước đây Hòa Hòa dạy .

      Hòa Hòa : “Sao tối nay tốt thế?”

      “Trước đây đối xử với em tốt sao?”

      “Trước đây nếu em uống rượu, trước tiên đều mắng em trận, sau đó vứt em vào phòng thèm quản em, ngay cả nước cũng rót cho em, để cho em tự sinh tự diệt.”

      “Trước đây em uống nhiều thế này. Hơn nữa phải là em , bây giờ mắng em có tác dụng sao.”

      “Trước đây những lời mắng em đều nhớ. xem, hôm nay em để cho người lạ đưa về nhà.”

      Trịnh Hài thu lại bàn tay đặt ở thái dương của , xuống xe mở cửa cho : “Trông em vẫn còn tỉnh táo lắm, xuống xe , chúng ta về nhà.”

      Hòa Hòa xuống xe, theo sau Trịnh Hài mấy bước, bỗng nhiên lao lên lưng , ôm lấy vai , làm bộ dạng trẻ con: “ trai, cõng em lên lầu nhé.”

      Trịnh Hài vùng ra theo phản xạ: “Tiêu Hòa Hòa, em còn gây chuyện nữa vứt em ở đây quản đấy.” Sau khi tránh nửa bước lập tức quay đầu lại, thấy Hòa Hòa nghiêng về bên, lập tức đưa tay ra nắm lấy , Tiêu Hòa Hòa thuận thế ngã vào lòng , sau đó ngoan ngoãn động đậy nữa.

      Trịnh Hài cúi đầu nhìn lát, ngờ ngủ thiếp rồi.

      đành bế lên, từng bước từng bậc lên tận tầng cùng, rất lâu, lại tìm chìa khóa trong túi xách của Trịnh Hài mở cửa vào, đặt xuống giường ở phòng ngủ.

      loạt hành động đó rất tốn sức, may mà làm khó được , hơn nữa Hòa Hòa vừa gầy vừa yếu rất . Chỉ là lúc đặt xuống, mái tóc rối của mắc vào cúc áo , gỡ rất lâu mới gỡ ra được.

      Trịnh Hài dựa vào ánh trăng nhìn Hòa Hòa. tẩy trang, phấn mặt vẫn chưa hết, tóc xõa ra. Mặt rất , lông mi dài dài khép lại, dường như che mất gần nửa khuôn mặt, giống như búp bê sứ. Trịnh Hài dường như có ảo giác, dường như quay lại lúc , mỗi lần đưa ra ngoài chơi đều mệt đến mức ngủ thiếp , sau đó phải cõng về nhà. Nhà thường có người, Trịnh Hài luôn phải giúp tháo giày cởi bỏ áo khoác, đắp chăn cho .

      Lúc đó Trịnh Hài thường bùi ngùi, bản thân mình thể chơi trò chơi gia đình bằng người đó.

      Tâm trạng lay động lát, bật đèn ở đầu giường. Hòa Hòa ngủ hình như bị ánh đèn chói vào mắt, chau mày quay người , nằm hơi sấp, vùi mặt vào trong gối, tóc xõa ra xung quang chiếc gối.

      Trịnh Hài lo ngạt thở, cẩn thận lật lại, vuốt tóc qua bên giúp cởi giày.

      Chiếc váy liền đó của rất chặt, đến nỗi cứ thở sâu liên tục trong mơ. Trịnh Hài theo tiềm thức giúp nới lỏng và kéo chiếc khóa đằng sau lưng xuống, để cho có thể thở dễ dàng hơn, lúc ngón tay chạm vào da của Hòa Hòa, liền thu tay lại giống như là động vào nước nóng, đứng dậy kéo chiếc chăn hè đặp kín cho từ cổ đến chân.

      Lúc này Hòa Hòa ở dưới ánh đèn đó phải là cái dáng vẻ cười vô tư mà biết. Giống như những bộ phim phái nữ mang tính truyền kỳ, lúc nhân vật chính từ trẻ thơ trở thành người lớn, nho , nhảy múa quay vòng trong điệu nhảy, hoặc là dưới ánh nến hơi lay động, bỗng nhiên trở thành người lớn, trưởng thành dáng vẻ khiến lạ lẫm.

      Trịnh Hài hơi buồn bực. tắt chiếc đèn bàn, mò mẫm trong bóng tối lòng vòng có mục tiêu ở trong căn phòng của Hòa Hòa, sau đó vào bếp giúp rót cốc nước đặt lên bàn, muốn rời nhưng lại yên tâm để người say đến mức biết gì như lại mình, cuối cùng dứt khoát ra ban công phòng khách ngắm bầu trời đêm.

      Bầu trời rất trong. Trăng lên giữa trời, chiếu ánh sáng soi rọi cả mặt đất, những ngôi sao lại nhìn . Có gió thổi qua, phương hướng ổn định, thỉnh thoảng đem theo chút ấm áp, thỉnh thoảng mang theo mát mẻ.

      Ban công lộ thiên, diện tích rất lớn, Hòa Hòa đặt ở đó chiếc ghế đu kết bằng mây hình nửa vầng trăng, và mấy cái ghế gỗ tạo hình gốc cây.

      Hòa Hòa rất lười đối với việc mà có hứng, cho nên ban công có những bình hoa cỏ như bình thường, rất sạch . Trịnh Hài nhớ trước đây ở đây có bày cây xương rồng lớn và cây tiên nhân cầu, bởi vì loại thực vật đó khong cần tưới nước liên tục, khả năng sinh tồn mạnh. Nhưng bây giờ ngay cả mấy cái cây đó cũng thấy nữa, chắc là Hòa Hòa sợ làm bị thương đến con mèo, sơ ý và cẩn thận của rất có tính lựa chọn.

      Nghĩ đến con mèo đó, Trịnh Hài sau khi vào cửa lại hề phát ra, biết nó trốn ở góc nào. thích nó, chắc là nó cũng thích , bị né tránh mấy lần, bản thân nó cũng biết thấy phải vòng đường khác.

      Trịnh Hài vòng cũng tìm thấy con mèo Tiểu Bảo, lại tìm thấy căn nhà của mèo đó, nghĩ là chắc nó nhất định chưa ăn cơm tối, liền lấy hai gói thức ăn mèo ở trong tủ lạnh ra vứt ở cửa căn nhà cho nó, bản thân mình lại quay lại ban công, ngồi xuống chiếc ghế mây có thể đung đưa đó, ngắm trăng.

      nghĩ lúc lâu cũng nghĩ ra mình có việc gì để làm, liền lấy điện thoại ra gọi cho Dương Úy Kỳ.

      “Em về đến nhà rồi hả?” Trịnh Hài hỏi.

      “Về từ sớm rồi. Ở chỗ có việc gì chứ?”

      . Có thể có việc gì được? Em làm gì thế?”

      “Xem đĩa, “She is all that”. sao?”

      “Ngắm trăng.”

      Dương Úy Kỳ cười ở đầu dây bên kia: “ nhìn thấy chị Hằng Nga rồi hả?”

      , chỉ nhìn thấy những lỗ hổng bề mặt trăng, cảm thấy chị Hằng Nga ở đó có chỗ để ở.”

      “Có lẽ chị ấy sống ở đằng sau mặt trăng, mặt mà chúng ta nhìn thấy. dùng kính viễn vọng nhìn à? Nếu làm sao nhìn thấy những vết lõm mặt trăng được?”

      có kính viễn vọng, quan sát với tưởng tượng.” Trịnh Hài chuyển điện thoại sang bên kia tai, “Em xem bộ phim “She is all that”? ngờ em xem phim dành cho giới trẻ, hơn nữa là bộ phim cũ như vậy.”

      “Xem những bộ phim dành cho giới trẻ hơi cũ chút làm cho mức độ nông cạn và trẻ con của em hơn chút, hơn nữa cũng đặc biệt giống ai.” Cách điện thoại, Dương Úy Kỳ hoạt bạt hơn bình thường, “Trịnh Hài, ngờ ngay cả bộ phim đó cũng từng xem? giống với phong cách của .”

      “Chưa xem, chỉ là nghe .” Trịnh Hài , “ Phim đó có kết thúc vui vẻ ?”

      “Đương nhiên, xem film dành cho giới trẻ chính là để thoải mái, ai muốn xem kết thúc đau buồn chứ?”

      “Ồ.” Trịnh Hài nuốt câu ra đến miệng đó lại, tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng, định phán đoán tốc độ nó di chuyển.

      Điện thoại chưa tắt, xưa nay vẫn đợi Dương Úy Kỳ tạm biệt trước. lát sau, Dương Úy Kỳ : “Trịnh Hài, kỳ nghỉ quốc khánh nếu có việc gì, chúng ta nơi xa chút chơi hai ngày nhé.”

      “Được. Em muốn đâu?”

      “Đâu cũng được, chỉ cần ít người là được. Chúng ta chúc mừng lát.”

      “Chúc mừng cái gì?”

      “Chúc mừng thời gian chúng ta qua lại được hơn nửa. Bây giờ chúng ta quen nhau được tháng rồi, bản thân em có lúc cảm thấy rất thần kỳ.”

      Trịnh Hài lập tức hiểu ý trong câu đó của . sững lại lát, chầm chậm : “Em có niềm tin với , hay là có niềm tin với bản thân mình.”

      “Đều có.” Dương Úy Kỳ rất nhanh, nhưng lập tức lại thay bằng giọng điệu nhàng, chuyển sang chủ đề khác, “Tuần sau em mời ăn cơm nhé. Gần đây em mới học được mấy món, hy vọng có vị hùng dũng cảm lấy thân mình để thử.”

      “Được.”
      nhớ tự mình chuẩn bị thuốc đau dạ dày.”


      Trịnh Hài tắt máy, lâu sau cái cảm giác mệt mỏi đó lại dần dần trào lên. quay lại phòng xem Hòa Hòa, vẫn ngủ, ngủ rất sâu rất yên tĩnh. Sau khi quay lại ban công, lại ngẩng đầu lên ngắm trăng, nhớ đến bài hát thịnh hành năm đó cứ hễ nghe đến là đau đầu, “Đều là họa do ánh trăng gây nên”, yên lặng cười cười, lại sờ vào túi mình tìm ra mấy thứ đồ, lần nay tìm thấy hộp thuốc và hộp diêm quẹt, lấy từ hôn lễ của Tô Nhắm Nhiếm, mỗi vị khách đều có.

      Thuốc loại cực tốt. lấy ra điếu ngậm vào trong miệng, dùng diêm quẹt châm lửa. Gió mạnh, nhưng rất lâu rồi dùng thứ đồ này, quẹt hai que mới được.

      ra rất ít khi hút thuốc, cho nên hút vào hơi đầu tiên, vì đứng trước gió, thậm chí bị sặc lúc.

      Trịnh Hài nghĩ xem bỏ tàn thuốc lá vào đâu, sau đó trực giác bảo bị dòm ngó. Trực giác của xưa nay rất chuẩn.

      Quả nhiên, ở giữa cửa con mèo Tiểu Bảo khiến đau đầu đó, thò đầu thò cổ vào nhìn .

      Trịnh Hài rất lâu rồi thấy nó, cảm thấy nó lớn hơn chút, ngay cả ánh mắt cũng dường như trưởng thành hơn.

      Cho dù con mèo Tiểu Bảo hình như có ý định đến gần , nhưng Trịnh Hài vẫn toàn thân cảnh giác. Kết quả con mèo đó vèo cái đến góc của ban công, cắp ra chiếc đĩa đưa đến trước mặt , lại nhanh chóng trốn .

      cúi đầu xuống nhặt lên, ngờ là chiếc đĩa thiếc nho vô cùng tinh xảo, bốn góc đều khắc hoa và mèo thiên sứ, trông giống như gạt tàn thuốc lá.

      Trịnh Hài cứ đung đưa đung đưa như thế chiếc ghế mây, hút hơi được hơi , thả ra khói thuốc trắng thành hình liền bị gió thổi , bãi cỏ dưới lầu có tiếng côn trùng lờ mờ. Cái cảm giác này dường như quay lại thời niên thiếu, đặc biệt là bị con mèo Tiểu Bảo ban nãy quấy rầy, buổi tối như vậy thậm chí có chút màu sắc cổ tích.

      nhìn mặt trăng dường như lại nhìn nghiêng qua mấy độ về phía tây, đếm đếm chỗ nào đó rốt cuộc có thể thấy được bao nhiêu ngôi sao, sau đó liền hơi buồn ngủ, trong mơ hồ dường như quay lại rất nhiều năm trước đây, người cha lúc nào cũng nghiêm túc của : “A Hài, cha tặng con món quà sinh nhật.” Sau đó thấy Tiêu Hòa Hòa bé được bọc trong chiếc tã lót màu hồng nhạt, chiếc tã nho được in lên rất nhiều những con mèo con, ở giữa thắt sợi dây lụa màu đỏ, kết thành hình bông hoa.

      Trong mơ hồ cũng muốn cười, vừa hoang đường vừa thú vị như vậy, ràng là mơ, nhưng lại giống y như . Sau đó lại mơ thấy Hòa Hòa lớn lên rất nhanh, chân tay lóng ngóng bò, bước loạng choạng, bi ba bi bo, ký ức cũ như thế, liền tái lên từng tấm trong khoảng thời gian có giới hạn, có những cảnh mơ hồ, có những cảnh ràng, đa phần đều là Hòa Hòa cười, cười nghịch ngợm, cười đắc ý, cười vui vẻ, còn có cười giả vờ theo kiểu của Châu Tinh Tinh.

      Nhưng nhớ nhất lại là cảnh, từ xa xa nhìn Hòa Hòa cuộn thành hình con tôm ghế sô pha, ôm chặt lấy gối, vừa xem tivi, vừa thầm rơi lệ, nước mắt chảy tràn mặt, chảy tận xuống khóe miệng, cũng hề biết. Cho đến tận lúc phát ra nhìn , mới nặn ra nụ cười : “Em lại bị chảy nước mũi rồi.” Tạm dừng màn hình lại, quay người vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      Trịnh Hài cúi đầu nhìn bìa chiếc đĩa DVD ở bàn đó, khuôn mặt tràn đầy trẻ trung, động tác hoạt bát, tuổi tác tương đương với Hòa Hòa năm đó, “She is all that”. ràng trông là bộ phim hài, nhưng lại khiến khóc đến như thế.

      Trịnh Hài vẫn còn lờ mờ giữa mơ và thực, lại vì trong hư vô vẫn cảm thấy bị nhìn chăm chú nên mở trừng mắt tỉnh dậy. Quả nhiên lần này là Hòa Hòa ôm đống chăn đứng cách 2 mét nhìn . thay bộ lễ phục, mặc váy ngủ in đầy những bông hoa màu nhạt, tóc vẫn xõa ra rối tung, có nửa bị gió thổi che vào mắt.

      Thấy tỉnh dậy, Hòa Hòa : “Sao lại ngủ ở đây? bị cảm đó.”

      Trịnh Hài đứng dậy, phát bản thân mình ngồi kiểu quá lâu, hơi tê. thấy đôi mắt trong sáng của Hòa Hòa, giọng cũng ràng, dáng vẻ hoàn toàn tỉnh rượu, quả thấy thần kỳ. kềm chế lên trước vén ra đằng sau phần tóc rủ xuống mắt đó, chịu được kiểu tóc khó chịu ấy.

      Hòa Hòa bỗng nhiên lại lùi về sau bước lớn, lùi đến hẳn tường.

      Trịnh Hài thấy lạ gì, cười với : “Em tỉnh rượu nhanh đó.”

      “Em say.”

      biết, em chỉ là uống nhiều thôi.” Trịnh Hài nhàng, “Lần sau uống ít thôi. Con uống nhiều dễ bị thiệt thòi.”

      “Em uống nhiều, em chỉ là buồn ngủ.” Hòa Hòa kiên quyết trong sạch của mình.

      “Được rồi, lần sau nếu em buồn ngủ đừng uống rượu, nếu dễ ngủ bên ngoài đó.” Trịnh Hài cũng cảm thấy mình bắt đầu buồn ngủ, muốn cãi nhau với nữa, “Em muốn uống gì ? Sữa? Mật ong?”

      “Em tự làm được.” Hòa Hòa vẫn ôm chiếc chăn vốn định đắp cho đó, cứng đờ đứng bên cạnh tường.

      “Vậy về trước đây. Tối nay ở bên kia, có việc gì gọi điện cho .” Hòa Hòa thích bóng tối, sợ nhìn mặt trăng và những ngôi sao trời, chịu tham gia những hoạt động ngoài trời buổi đêm. Ở những hoạt động ngoài trời về đêm, thường hiểu rất bất thường, ví dụ như hai ba tiếng trước còn ra sức làm nũng, bây giờ lại phòng bị như người ngoài như vậy.

      Trịnh Hài vuốt vuốt quần áo bị nhăn, chào Hòa Hòa, quay người rời . Hòa Hòa ôm chiếc chăn đó lề mề sau lưng , đưa ra đến cửa.

      Trịnh Hài mở cửa, nghe thấy Hòa Hòa gọi tiếng sau lưng : “ trai.”

      dừng lại lát, quay đầu lại.

      “Lúc đưa em về, em gây chuyện, những lời kỳ lạ chứ.” Ánh mắt hơi sợ hãi, vô cùng chắc chắn.

      , em rất ngoan, lên xe liền ngủ.”

      “Ồ.” cúi mắt xuống, trước khi Trịnh Hài đóng cửa lại nhàng : “Cảm ơn đưa em về.”

      Động tác đóng cửa của Trịnh Hài dừng lại lát, cuối cùng chỉ nhắc nhở câu: “Nhớ khóa cửa.”

      Sau khi Trịnh Hài , Hòa Hòa vứt chăn lên ghế sô pha, đến tủ lạnh tìm thức ăn mèo đến trước căn nhà của con mèo , phát ăn no ngủ say, liền cẩn thận ôm nó lên. dùng khăn ôm nó, ôm ra tận ban công, ngồi xuống chiếc ghế mây mà Trịnh Hài vừa ngồi, đờ đẫn.

      Lúc sợ đêm tối, càng sợ bầu trời về đêm. Lúc bầu trời đen kịt nhìn thấy gì khiến thở nổi, nhưng khi bầu trời sáng trăng, những ngôi sao cũng sáng đến mức có thể nhìn những chòm sao, cũng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, luôn nghi ngờ rằng mặt trăng rơi xuống, còn hình dạng mà những ngôi sao tạo thành đó nuốt vào trong.

      Trịnh Hài từng đó là sợ hãi, thử rất nhiều cách giúp khắc phục, có dạo còn lôi dã ngoại, buổi tối kéo đến du thuyền của hóng gió, kết quả hại sống 1 giây mà như cả năm. Sau này dần dần lớn lên, cuối cùng Trịnh Hài cũng chịu thừa nhận đó là loại bệnh, cũng còn coi hành động kiểu đó của là tùy hứng nữa, cũng ép buộc tiếp nhận cái cảnh quan tự nhiên tuyệt vời về đêm. ra bây giờ còn sợ nữa, chỉ là vẫn thích mà thôi.

      Con mèo Tiểu Bảo ngáy khò khò trong lòng , bỗng nhiên tỉnh dậy, vùng vẫy lát, nhảy từ đùi xuống, chạy vào căn nhà của mình tiếp tục ngủ.

      Hòa Hòa mất chỗ dựa có thể ôm ấp, nhất thời cũng biết nên làm cái gì. Sau đó nhìn thấy hộp diêm quẹt và thuốc lá của Trịnh Hài bị rơi ở bên, khom người nhặt lên.

      quẹt từng que của hộp diêm đó, đốt cháy que, lại quẹt cháy thêm que nữa, trong lòng những đến câu chuyện bé bán diêm. Chỉ là bé có rất nhiều lý tưởng ràng, có thể tưởng tượng từng thứ thông qua hộp diêm, còn Hòa Hòa nhìn đốm lửa lay động que diêm, trong lòng trống rỗng, có ý nghĩ gì. Từ liền cảm thấy bản thân mình thiếu thứ gì, cho nên cũng hề biết bản thân mình cần gì, chỉ là thường xuyên nhàn rỗi, cần tìm chút việc để làm mà thôi.

      Hộp diêm cuối cùng chỉ còn lại que. Hòa Hòa đếm lượt hộp thuốc đó, 18 điếu, Trịnh Hài hút mất hai điếu.

      Thế là cũng lấy ra điếu, dùng que diêm cuối cùng đó châm lửa, dựa vào chiếc ghế mây, chậm chậm đung đưa, chầm chậm hút thuốc, chầm chậm nhả ra khói thuốc.

      Nếu Trịnh Hài nhìn thấy cái dáng vẻ này của , nhất định lại bị ăn mắng.

      Hòa Hòa nhớ bản thân mình học hút thuốc là năm lớp 12, khoảng 16,17 tuổi.

      trưởng thành muộn, cho nên thời kỳ phản loạn cũng đến muộn hơn người khác chút. Lúc bạn học nghịch ngợm ầm ỹ, thường thường bộc phát ra những lời kinh ngạc phản nhân loại phản xã hội, là học sinh ngoan ngoãn của thầy giáo. Lúc những đứa trẻ khác đều qua thời kỳ thanh xuân khó khăn nhất, chuẩn bị bước đầu tiên vào trưởng thành, lại thể mình trải qua cái khoảng thời gian dài dằng dặc thường thường uất ức bực dọc hững hờ ủ rũ đó, trong tâm hồn của niên thiếu thuốc lá dường như là cái đồ vật có quan hệ thân thiết nhất với “tội lỗi”.

      Bề ngoài giả vờ như có gì, cẩn thận giấu người mẹ ở bên cạnh , giấu diếm dì Sảng Nhu dịu dàng lương thiện, giấu diếm bảo mẫu trong nhà Trịnh Hài, nhưng lại thể giấu nổi Trịnh Hài người mà học ở bên ngoài thỉnh thoảng mới về nhà đó.

      Trịnh Hài cho hút thuốc. Hòa Hòa phản bác: “Bây giờ nam nữ bình đẳng, con hút thuốc là bình thường. xem Trương Ngải Gia và Trương Mạn Ngọc trong phim ấy, lúc hút thuốc có khí chất biết bao.”

      Trịnh Hài : “Những người phụ nữ khác có thể hút thuốc, em được hút. Những người phụ nữ khác hút thuốc có khí chất, em có.”

      “Bản thân lên cấp 2 bắt đầu hút thuốc, dựa vào cái gì mà quản em?”

      “Nếu cai thuốc, có phải từ giờ em động vào thứ đồ này nữa?”

      Giao ước của hai người từ đó mà thành.
      Hóa ra qua nhiều năm như vậy, hai người họ ai cũng nghiêm túc thực giao ước năm đó.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 17.1

      Lý trí và tình cảm của người bình thường là hài hòa và cân bằng, còn lý trí và tình cảm của Trịnh Hài phù hợp với tỷ lệ 80-20.

      Trịnh Hài đến nhà Dương Úy Kỳ làm khách như hẹn, còn đem theo bó hoa.

      phải là hoa tươi , mà là bó hoa được ghép từ những búp bê hình con heo màu hồng, phải là loại hàng vỉa hè, mà là loại chủ cửa hàng hoa tự mình khâu từng mũi .

      từng thấy Hòa Hòa tự mình làm bó hoa như thế này, cảm thấy rất thú vị, hôm nay nhìn thấy có bán, liền tiện tay mua về.

      ra chưa từng có thói quen tự tay tặng quà hay hoa cho ai, cảm thấy cả cơ thể đều được thoải mái.

      Dương Úy Kỳ vô cùng vui vẻ khi nhận được món quà hề đắt đó, bởi vì thuộc tuổi hợi, lúc mở cửa người còn thắt chiếc tạp dề có hình ba con lợn, dùng chiếc khăn vuông cuốn đầu, dáng vẻ của người phự nữ của gia đình rất chuẩn mực, chỉ là động tác cầm chiếc muôi được đúng cách cho lắm mà thôi.

      Trịnh Hài hỏi: “Cần giúp đỡ ?”

      cần. tự mình tìm chút việc gì đó làm , lát nữa là xong.”

      Lúc Dương Úy Kỳ ra, Trịnh Hài xem DVD.

      Dáng vẻ xem DVD rất đặc biệt, cầm chiếc điều khiển, tua hình với tốc độ 4X, có tiếng, chỉ là lướt nhanh qua phụ đề, hơn nữa là phụ đề tiếng , mà xem hề chú ý.

      Dương Úy Kỳ liên miệng kỳ lạ, phát Trịnh Hài xem bộ phim ” She’s All That” mà xem mấy hôm trước.

      Vừa đúng lúc xem hết, thấy ra, liền tắt màn hình , thở dài tiếng.

      Dương Úy Kỳ : “Bộ phim có kết thúc viên mãn như thế, có gì để mà than thở chứ?”

      Trịnh Hài : “Kết thúc tốt đẹp sao, thấy thế.”

      “Sao lại phải là kết thúc tốt đẹp chứ? Đại đoàn viên đó. xem phim như thế quả rất có dáng vẻ chuyên gia, xem có hiểu ?”

      “Dù gì lời thoại cảnh quay cũng bỏ qua.” Trịnh Hài lấy đĩa phim ra, lại cẩn thận cất vào hộp đĩa, lẩm bẩm mình câu: “Cuộc sống như vở kịch.”

      “Đương nhiên, tất cả các tác phẩm nghệ thuật đều bắt nguồn từ cuộc sống.”

      mà là đó, vĩnh viễn cũng quay lại bên cạnh chàng ấy, mặc kệ ta có thề thốt đến đâu.” Trịnh Hài .

      Câu chuyện là bộ phim thần tượng trong trường học ở Mỹ, thần tượng trong trường cùng bạn bè đánh cược theo đuổi kỳ lạ và ngoan ngoãn của khoa nghệ thuật, việc bại lộ, chia tay, làm lành, kết thúc viên mãn.

      Dương Úy Kỳ : “Đây chính là khác biệt tư duy giữa con trai và con hả? Chỉ cần trái tim chân thành, cái gì cũng dễ .”

      “Làm sao để phán đoán trái tim chân thành hay ? Nguyên tắc của là, khi mà lòng tin và danh dự của đối tượng hợp tác bị hủy hoại lần mãi mãi được bài trừ ra khỏi phạm vi hợp tác của . Bởi vì có lần khó tránh khỏi có lần thứ 2.”

      “Theo như , những người phạm lỗi lần, vĩnh viễn có cơ hội thay đổi sao, vậy tất cả phạm nhân thế giới đều phạt tử hình cho xong.” xong câu này, Dương Úy Kỳ cười khanh khảnh, “Hóa ra chúng ta đều có bệnh nghề nghiệp.”

      Trịnh Hài cũng cười cười cách khách khí, tranh luận với nữa.

      Dương Úy Kỳ nhìn lúc màn hình xanh trống rỗng, giả vờ trêu đùa : “Em luôn cảm thấy lý trí và cảm tính của con người là tỷ lệ cân bằng, nhưng Trịnh Hài, tỷ lệ của ràng là giống với người bình thường, sức mạnh lý tính của quá lớn.”

      Trịnh Hài : “Như thế tốt sao? Lý tính mạnh mẽ có thể tránh khỏi phạm sai lầm.”

      “Nhưng chẳng lẽ cảm thấy cuộc sống mà việc gì cũng nắm vững trong tay rất vô vị sao? Hoàn toàn có biến cố, cũng kinh ngạc vui mừng. Em đoán từ đến lớn chưa từng gặp phải việc theo ý muốn hoặc ngoài dự liệu phải ?”

      Trịnh Hài im lặng rất lâu mới chậm chạp : “Việc ngoài dự liệu cũng có, như ý muốn cũng có. Chỉ là nhiều mà thôi. Người dù gì cũng thắng nổi trời.”

      Chất lượng bữa ăn đó quả chẳng ra sao.

      Dương Úy Kỳ có dáng vẻ xinh đẹp duyên dáng, làm việc ngăn ngắn nhanh nhẹn, màu sắc món ăn trông cũng rất đẹp, nhưng ngờ rằng mùi vị chẳng ra sao.

      Trịnh Hài ăn từng miếng rất kiên nhẫn, nhưng Dương Úy Kỳ lại ăn nổi, ăn được mấy miếng : “Hay là chúng ta ra ngoài ăn .”

      cần đâu, ngoài việc hơi mặn hơi cứng ra cũng chẳng có gì là ổn cả.”

      “Ra ngoài , em ăn nổi.”

      “Đáng tiếc quá, em bận cả nửa ngày.”

      sao, dù gì em nấu ăn cũng chỉ là chơi thôi mà.”

      Cuối cùng là lái xe đến nhà hàng mà họ thường ăn.

      Lúc Trịnh Hài ăn lại có cảm giác bị người khác chú ý.

      ngẩng đầu lên nhìn xung quanh lát, hề nhìn thấy người quen. lát sau, điện thoại lại reo lên, nhận máy, câu rồi tắt .

      Dương Úy Kỳ hỏi: “Có việc à?”

      gấp. Có người bạn, lát nữa qua đó chào hỏi.”

      đợi Dương Úy Kỳ ăn xong, mới đứng dậy vòng qua khu khác của nhà hàng, sau tấm mành nhìn thấy Sầm Thế.

      Sầm Thế ngồi rất nhàn nhã, giống như là đợi lâu. Thấy đến, đứng dậy, gật đầu khách sáo, vẻ mặt điềm nhiên: “Vốn dĩ tôi nên qua đó, nhưng có bạn, tôi nghĩ tiện lắm.”

      “Sầm tiên sinh lần này ở lại thành phố cũng đủ lâu nhỉ.” Vẻ mặt Trịnh Hài còn lãnh đạm hơn ta.
      “Bạn tôi nghỉ tuần trăng mật, tôi giúp cậu ấy quản chút việc kinh doanh.”

      “Bạn bè, hay là người hợp tác?”

      Sầm Thế cười: “Trịnh tiên sinh rất muốn hợp tác với tôi sao?”

      Trịnh Hài cũng cười cười: “Nếu muốn chuyện công việc, vậy hẹn thời gian với thư ký của tôi, chúng ta chuyện ở phòng làm việc.”

      Nụ cười của Sầm Thế càng tươi hơn: “Nhiều năm qua , lại vẫn thay đổi chút nào.”

      “Nhưng lại thay đổi ít.”

      “Đó là điều đương nhiên. Năm đó tôi là học sinh còn là người của xã hội, tài đại chiết nhân, thế đại áp nhân. Bây giờ mặc dù vẫn ở cao, nhưng khoảng cách của chúng ta dường như ít, phải sao?”

      “Tôi rồi, nếu phục, đợi sau khi đủ lông đủ cánh có thể đến tìm tôi. Sao hả, cảm thấy đến lúc rồi?”

      Sầm Thế lại cười: “Làm sao có thể chứ? Tôi nịnh bợ còn kịp.”

      thấy Trịnh Hài nhìn biểu gì, liền thu lại nụ cười, vẻ mặt tự nhiên : “Tôi phát tôi thể quên nổi Hòa Hòa. Về phép lịch , tôi thông báo cho tiếng, tránh khỏi việc cảm thấy tôi làm việc quá đáng tin.”

      Trịnh Hài lành lạnh: “Có phải hơi quá tự tin rồi . chắc chắn rằng bên cạnh Hòa Hòa có người khác, mấy năm nay vẫn lòng dạ như , đợi , chỉ cần quay lại con bé lập tức lao vào lòng sao?”

      Sầm Thế : “Tôi thể khẳng định. Nhưng những người khác đều đáng ngại, đừng đến bạn trai, ngay cả chồng phải cũng có thể trở thành chồng cũ sao? Nhưng trai Hòa Hòa lại chỉ có mình , câu của có thể khiến mọi cố gắng nỗ lực của tôi mất thể hồi lại được, khiến tôi thể cẩn thận.”

      Trịnh Hài cười lạnh: “ quá đề cao sức ảnh hưởng của tôi với Hòa Hòa rồi. Con bé chấp nhận , là vấn đề ở bản thân .”

      đừng quá hạ thấp sức ảnh hưởng của mình đối với ấy thế.” Sầm Thế trả lời cách khoan thai rất đúng mực.

      Lúc Trịnh Hài quay lại, Dương Úy Kỳ quan sát lúc lâu, hơi mỉm cười: “Vừa rồi gặp là bạn hay là thù hả?”

      ràng như vậy?”

      “Đúng thế. ra em rất hiếu kỳ, muốn làm cho thích rất khó, nhưng muốn làm cho ghét cũng phải là chuyện dễ.”

      “Đừng ấu trí như Tiêu Hòa Hòa thế, hiếu kỳ có thể giết chết người đó.” Trịnh Hài cũng tranh cãi.

      Sau khi Trịnh Hài đưa Dương Úy Kỳ về nhà, nhìn nhìn đồng hồ, cũng muộn lắm.

      lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hòa Hòa, muốn bảo tối mai sau khi tan ca ăn cơm cùng , kết quả là gọi hai cuộc, vẫn là máy bận. Hai cuộc điện thoại cách nhau 1 tiếng.

      chuyện điện thoại với ai mà lâu như thế, cũng sợ bức xạ của sóng điện thoại sao.

      chuyển qua nhắn tin. Chức năng nhắn tin của điện thoại vốn dĩ dùng, hề quen, nghiên cứu lát mới hiểu được quy tắc thao tác, bấm bấm viết xong mấy chữ, nhưng lúc nhắn lại sai thao tác, bị mất hết.

      chau chau mày, từ bỏ kế hoạch tối mai.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 17.2
      Quá giờ tan ca 5 phút, Tiêu Hòa Hòa xách túi ra khỏi tòa nhà làm việc của công ty.

      Từ công ty đến nhà bắt taxi mất 5 phút, ngồi xe bus mất 10 phút, bộ cũng chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ. đường tắc nghẽn, cho nên mua xe lái xe. Hơn nữa, Hòa Hòa có chút khủng hoảng với tốc độ, ngay cả taxi cũng ít khi .

      Dưới lầu có trạm đợi xe. Nhưng mấy tháng trước tòa nhà đối diện treo bức ảnh tuyên truyền mà vô cùng thích, cho đến tận bây giờ vẫn chưa thay , khiến mỗi lần đợi xe đều cảm thấy vô cùng chướng mắt, do đó luôn về phía trước đoạn, đợi xe ở trạm sau.

      Cứ cứ , liền tạt qua con đường gần, bộ cả đường về nhà.

      Bên đường có rất nhiều cửa hàng, cửa hàng quần áo và cửa hàng thủ công mỹ nghệ thông thường chuẩn bị dọn hàng, lúc này vào mặc cả là có lợi nhất, mà cửa hàng đồ ăn vặt lại bay ra những mùi thơm mê người, con đường qua có con phố nổi tiếng với những cửa hàng đồ ăn vặt lâu năm. Do đó Hòa Hòa thường thường mỗi lần về nhà, trong túi xách đều những thứ đồ chơi vô dụng mới tậu được, còn tay xách túi đồ ăn ngon.

      thích bộ giữa hai bến đỗ xe còn có nguyên nhân khác nữa, giữa hai bến này vừa đúng có quảng trường bán quần áo rất lớn, Hòa Hòa rất ngưỡng mộ những tủ kính tinh xảo mà họ thay theo mùa đó, từng tấm từng tấm, màu sắc hình dạng khác nhau, giống như sân khấu tĩnh thanh nhã mà hoa lệ.

      vừa vừa xem, rất chậm, cuối cùng dừng lại. Chiếc tủ kính đó trưng bày đồ trang sức và tơ lụa, chỉ là đơn giản quấn lên người mấy người mẫu, thắt chiếc nút thanh nhã, màu sắc và hoa văn như trong mộng ảo, xinh đẹp mà phóng khoáng.

      Người mẫu ngoài cùng khoác tấm vải có hai màu xanh lá nhạt và tím nhạt, phối màu rất tầm thường, nhưng lại vén lên cách mờ ám ràng, rất có cảm giác. tay người mẫu còn đeo chuỗi vòng đeo tay, 10 mấy viên bích ngọc dưa hấu, chia thành từng mảnh xinh xắn, sợi dây màu xanh lục nhàn nhạt ánh hồng, giống như là miếng dưa hấu có vỏ, rất hợp với màu sắc của vải, trông vô cùng đáng .

      nghiêng đầu chiêm ngưỡng tỉ mỉ. Bích ngọc dưa hấu phải là vô cùng quý báu, nhưng từng viên ngọc của chuỗi vòng đó trong suốt thuần khiết, là hàng cao cấp.

      nhìn đến thất thần, bỗng nhiên sau lưng có người : “Trùng hợp như vậy.” giật bắn mình, quay đầu lại nhìn, Sầm Thế xuất sau lưng như là ma.

      Hòa Hòa chép miệng, muốn nở ra nụ cười với , nhưng vì bị làm cho khiếp sợ, cười nổi: “Đúng là trùng hợp.” Thời gian tan tầm, dòng người ồn ã tấp nập, lại gặp được ở trong nơi bộ.

      “Khó mà gặp được em, cùng nhau ăn cơm nhé.” Sầm Thế vui vẻ hòa nhã.

      “Ngại quá, em rảnh, em hẹn người khác rồi.”

      “Có hẹn mà lại nhàn nhã như vậy, vừa vừa ngắm cảnh?” Sầm Thế cười trực tiếp bóc trần lời dối của . Hóa ra theo rất lâu, lại phát ra.

      Mặt Hòa Hòa đỏ lên, trấn tĩnh : “Buổi hẹn của em ở nửa tiếng sau, có thời gian, được sao?”

      Sầm Thế lại cười: “Vậy uống tách cà phê với trước được hả?”

      Hòa Hòa : “Cảm ơn ý tốt của , nhưng bụng rỗng uống cà phê đau dạ dày.”

      phía trước, Sầm Thế theo sau nhanh chậm. Hòa Hòa cảm thấy bực dọc, quay mạnh đầu lại, Sầm Thế cũng dừng lại cách nửa mét.

      Hòa Hòa sầm mặt hỏi: “ theo em làm gì?”

      “Con đường này em được, được sao? Đâu phải nhà em.” Giọng Sầm Thế có chút trêu đùa.

      Hòa Hòa quay đầu lại về phía trước. Khả năng ăn của ổn, so với thực lực của Sầm Thế còn kém xa, cũng có định dùng trứng chọi với đá.

      Hòa Hòa vì có thể sớm đuổi được Sầm Thế, thẳng đến bên đường gọi taxi. Tại lúc như thế này, lại là đoạn đường sầm uất, vốn dĩ có xe trống.

      Sầm Thế vẫn theo xa gần, : “Em đâu? đưa em.”

      Hòa Hòa trong lúc hấp tấp làm việc vô cùng ấu trĩ. lấy điện thoại từ trong túi xách ra bấm bừa mấy nút, nhưng ấn gọi . : “ còn theo em nữa, em báo cảnh sát quấy rối em đó.”

      Sầm Thế về phía trước bước. Hòa Hòa vốn dĩ đừng ở mép đường, thấy về phía trước, lại lùi về phía sau, ngờ rằng mặt đường thấp hơn 10 cm, kết quả là trọng tâm vững trong chốc lát liền ngã xuống, được Sầm Thế kéo lên: “Vẫn hấp tấp như thế.”

      Hòa Hòa đẩy mạnh ra, phát điện thoại của mình ở trong tay Sầm Thế.

      Sầm Thế : “Đợi ở đây, lấy xe. Nếu đừng có nghĩ đến việc lấy lại điện thoại.”


      Hòa Hòa muốn vứt điện thoại quay người bỏ . cân nhắc lát, lại cảm thấy lợi bất cập hại, vốn dĩ cần phải hành động theo cảm hứng như vậy, Sầm Thế đâu có thể làm gì chứ.

      Lúc trong lòng vẫn còn tranh đấu tâm lý, Sầm Thế lại lái xe đến. Hóa ra xe đỗ xe sai luật ở xa đó, đại ca cảnh sát cũng kịp lôi , làm tròn bổn phận.

      Tiêu Hòa Hòa lên xe, ngồi vào ghế phụ lái. Mặc dù rất muốn ngồi ghế sau, nhưng như thế cũng hơi quá kỳ quái, biết rằng Sầm Thế cười đến mức nào, thôi bỏ .

      đâu?”

      “Về nhà.” Hòa Hòa nhìn dáng vẻ nhịn được cười của Sầm Thế, dứt khoát thành thừa nhận, “Em hôm nay được khỏe. Cho dù có khỏe em cũng muốn ăn cơm với .”

      hiểu.” Sầm Thế cũng hỏi sống ở đâu, trực tiếp lái xe lên đường, phương hướng rất chuẩn.

      vào khu chung cư của , bỗng nhiên Sầm Thế : “Hòa Hòa, nếu em vẫn còn để ý đến chuyện trước kia, chịu tha thứ cho ….”

      Hòa Hòa cắt ngang : “ có chuyện đó!”

      Sầm Thế thèm để ý đến chen vào của , tiếp tục : “Vậy cứ coi như là chúng ta là bạn bè vừa mới quen biết lâu được ? bám lấy em, em cũng đừng thấy là xù lên như con nhím thế.”

      Hòa Hòa : “Được, rồi đấy.” câu cảm ơn liền mở cửa xe xuống xe, được vài bước lại nghe thấy Sầm Thế gọi “Hòa Hòa”, quay đầu lại, thấy Sầm Thế ra, dựa vào cửa xe, giữa hai ngón tay kẹp chiếc điện thoại nho của . ngờ lại quên việc này.

      Tiêu Hòa lên trước mấy bước lấy điện thoại, trước khi còn quên nhắc nhở câu: “Đúng rồi Sầm tiên sinh, là bạn mới quen, vậy xin gọi em là “Tiêu tiểu thư” là được rồi.”

      Tiêu Hòa Hòa về đến nhà, vứt túi xách xuống đất, ngồi đờ đẫn ở sô pha lúc. kìm nén nông nổi muốn ra cửa sổ xem Sầm Thế chưa, ngồi lì ghế sô pha.

      rồi là điều rất bình thường, chưa cũng phân nửa là làm ra vẻ cho xem. Tuy phải là đối thủ của , nhưng với tính cách của , cũng đủ hiểu.

      ra hiểu hơn. Cho nên cũng giải thích việc năm đó, cũng vội vã biểu dụng ý lần này của , bởi vì thứ nhất hiểu, thứ hai mở miệng cũng thèm nghe, bằng tiết kiệm chút sức lực.

      Sau đó Hòa Hòa lại nhớ ra, bị Sầm Thế làm rối lên như vậy, chưa mua được bữa tối, đành tự mình làm, hoặc là gọi đồ ăn đến.

      Bây giờ vẫn chưa đói, lại cảm thấy tâm trạng buồn bực yên, liền lấy bức tranh vẽ bút máy phác họa rắc rối mà vẽ mấy tuần vẫn chưa vẽ xong đó ra tiếp tục hoàn thành.
      Tập vở vẽ phác họa của có rất nhiều trang vẽ xong trước hình thù đường nét bằng bút chì, có người, cũng có phong cảnh. Mỗi lần cảm thấy lo lắng buồn phiền liền lấy ra bắt đầu chau chuốt lại bản phác họa từng đường nét. Đây là việc cần kỹ thuật gì hơn nữa lại tốn thời gian, có lợi cho việc bình tâm lại.

      Hòa Hòa vừa vẽ vừa nghĩ việc trong lòng.

      cảm thấy bản thân mình có phần hơi khắc nghiệt với Sầm Thế, khiến rất có giáo dục, nhưng cũng là do Sầm Thế ép trước.

      ra Sầm Thế rốt cục cũng chẳng làm tổn thương ra sao. trêu đùa lần, lúc đó tuy đau lòng, nhưng so với những thứ sau này nghe thấy nhìn thấy, đó chẳng là gì, chút thủ đoạn đó của chỉ là đoạn cầu bảo lưu kinh điển trong vở kịch tuổi thanh xuân mà thôi. Sau đó thất hẹn lần, coi như là lại lừa dối lần nữa, ra biết lỗi lầm lần sau cũng hoàn toàn tại , dù gì còn non hơn nhiều so với Trịnh Hài, nhắn rất nhiều tin nhắn, cũng được giả vờ cũng được, từ câu chữ xem ra đó hoàn toàn là thành tâm thành ý, chỉ là chịu cho cơ hội mà thôi.

      ràng là trong lòng có nút thắt, nhưng lại phải trút giận lên mình Sầm Thế.

      Hòa Hòa suy nghĩ lung tung vẽ xong bức tranh, trang mỹ nữ trong thần thoại Trung Quốc. xưa nay cuối cùng mới vẽ mắt, cảm thấy như vậy có cảm giác thành công, nhưng cũng thường vì thế mà hủy toàn bộ bức tranh. Điền mắt xong nhìn kỹ lát, bất giác vẽ mặt thành dáng vẻ của dì Sảng Nhu. Sau đó nhớ đến mẹ, quyết định dựa vào hình dáng của mẹ để vẽ bức tranh, lại nhất thời nhớ ra đặc trưng dung mạo của mẹ, do đó lật album ảnh.
      Lúc lật mấy tấm ảnh nhớ ra bản thân mình chưa ăn cơm, bụng hơi đói, liền tìm số điện thoại đặt cơm, lật mấy ngăn kéo cũng tìm thấy, bởi vì mỗi lần đều tiện tay vứt luôn quản nữa.

      Hòa Hòa mất công vô ích quay mấy vòng, trong điện thoại lưu, gọi 114 cũng tìm được số. Cuối cùng nghĩ ra có thể đến căn phòng đối diện của Trịnh Hài để tìm. cuốn sổ có rất nhiều số điện thoại thường dùng, là chép từng số cho . Còn đồ của xưa nay luôn ngay ngắn, chưa từng để lung tung. biết đặt ở đâu.

      Tiêu Hòa Hòa vẫn chưa chính thức hành động liền nhận được điện thoại của Trịnh Hài, là thần kỳ.

      Trịnh Hài , và Dương Úy Kỳ nhà hàng thịt nướng cách khu này của mười mấy mét, bảo ra ngoài ăn cơm cùng họ.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 18.1

      Hôm đó là Dương Úy Kỳ gọi điện cho Trịnh Hài, tìm được hàng đồ nướng rất ngon, muốn mời ăn cơm.

      rồi mới biết, nhà hàng đó ở bên ngoài khu chung cư của Hòa Hòa, địa điểm rất khó thấy, cửa hàng tuy , ngay cả biển hiệu cũng tìm thấy, nhưng mùi vị đặt biệt, rất đông khách, phải đặt trước nửa ngày mới được. Trước đây Tiêu Hòa Hòa từng lôi đến đây mấy lần.

      Cửa hàng đồ nướng đó nổi tiếng chậm chạp, chỉ có người làm đồ nướng chính, mà mỗi lần chỉ chịu nướng loại, khách hàng phải nhẫn nại chờ đợi, đợi đến mức cảm giác đói lên đỉnh điểm, sau đó ăn đến còn chút nào dính vào đĩa. Đồ nướng đó ăn miếng vào là mỡ chảy xuống xèo xèo, chỉ nhìn thôi thấy buồn nôn rồi, chẳng trách bọn họ khi họ vừa vui vẻ lại vừa hài lòng như thế.

      Dương Úy Kỳ nghe Hòa Hòa cũng thích nhà hàng này, lại ở gần đây, kiên quyết muốn mời Hòa Hòa ra góp vui, Trịnh Hài đành gọi điện thoại cho .

      Lúc đầu Tiêu Hòa Hòa chịu , nhưng nghe Dương Úy Kỳ mời , cảm thấy rất thất lễ, do đó lại đồng ý.

      Dương Úy Kỳ là người phụ nữ khiến người khác cảm thấy thoải mái, hơn nữa ấy rất biết dẫn chuyện, luôn tìm những đề tài có hứng thú và có thể đến được. ra và Hòa Hòa cùng tuổi, nhưng lại chăm sóc giống như chị , đồ ăn đến đều đưa trước.

      Trịnh Hài lại bị gạt sang bên, tham gia vào cuộc chuyện của họ, cũng ăn gì, rất nhẫn nại ngồi trước cái lò nướng điện mà nhà hàng đưa kèm theo đó giúp họ nướng táo và chuối.

      thấy Hòa Hòa ăn ít, hỏi: “ ra em chưa ăn đúng .” Lúc trước Hòa Hòa với , bản thân mình ăn rồi.

      Hòa Hòa giả vờ ngốc : “Em nhớ là em ăn rồi, bản thân em cũng biết nữa.” Dù gì vốn dĩ cũng thường thường quên mất việc ăn cơm. nhận lấy quả táo nướng mà Trịnh Hài đưa cho cắn miếng rất lớn, trước khi Trịnh Hài kịp ngăn cản bị bỏng.

      Dương Úy Kỳ đứng dậy giúp tìm đá lạnh, lúc quay lại thấy Trịnh Hài biết tìm được đồ từ đâu cẩn thận giúp lau khóe miệng.

      Hòa Hòa bị bỏng vào môi muốn ăn nữa, bản thân mình còn phải làm bản phác thảo, 9h phải gửi cho khách hàng, rất xin lỗi câu cáo từ rồi ra về, bảo hai người bọn họ cứ ăn tiếp.
      Dương Úy Kỳ với Trịnh Hài: “ muộn rồi, mình ấy an toàn, đưa Hòa Hòa lát .”

      Hòa Hòa liên tục cần, bởi vì rất gần. Trong lúc còn nỗ lực từ chối, Trịnh Hài đứng ở cổng đợi .

      chỉ có mấy bước, 3,4 phút là đến dưới lầu. Hòa Hòa : “ đừng để Dương tiểu thư mình đợi ở đó, lịch .”

      Trịnh Hài : “ sao, đưa em lên lầu. Môi em đỡ hơn chút nào chưa? Lúc nào cũng láu ta láu táu, chịu thiệt rồi phải .”

      “Ừ.” Hòa Hòa cúi đầu giẫm cái bóng của mình, “Dương tiểu thư là người rất tốt, nên sớm lấy ấy về .”

      sốt ruột, em sốt ruột cái gì chứ?” Trịnh Hài cảm thấy buồn cười.

      “Kết hôn cũng giống như là mua nhà, lúc vẫn còn quan sát, căn nhà mà ưng ý nhất bị người khác mua mất rồi.” Hòa Hòa nghiêm túc.

      Trịnh Hài cười: “Bây giờ thị trường nhà đất tốt, ai còn tranh cướp nhà chứ. Hơn nữa, căn nhà đắt nhất, luôn có người mua.”

      Hòa Hòa : “Mỗi lần em nghiêm túc chuyện với , đều coi như em đùa.”

      Trịnh Hài : “Được rồi, nghe lời khuyên của em, lát nữa liền cầu hôn với ấy.”

      Hai người họ nhất thời có chuyện gì để , tận đến trước cửa nhà Hòa Hòa.

      Hòa Hòa vừa tìm chìa khóa vừa : “Con mèo Tiểu Bảo ghét nhất định vẫn chưa ngủ đâu, em mời vào nhà nữa. mau quay lại , đừng để người ta đợi lâu.”

      Hai người bộ đều rất , đèn cảm ứng thanh ở hành lang cũng bị kinh động đến, Trịnh Hài nhàng ho tiếng đèn liền sáng lên. Trịnh Hài : “Gần đây em là lạ, có việc gì phải ?”

      . Em có thể có chuyện gì được chứ?”

      “Nếu….” Trịnh Hài mở đầu nhưng lại biết phải gì mới được, “Tóm lại có phiền phức gì, nhớ với . Buổi tối trước khi ngủ dùng đá đắp lên môi lát, nếu ngày mai em giống như con heo đấy.”

      Hòa Hòa vào trong cửa, thò ra nửa người cười hì hì : “Gần đây cũng là lạ, rồi quả nhiên khiến cho IQ giảm xuống.”

      Trịnh Hài làm ra vẻ muốn đánh , Hòa Hòa liền tránh vào trong cửa.

      Trịnh Hài : “Đóng cửa .”

      Hòa Hòa : “ trước rồi em mới đóng.”

      Hai người bọn họ cứ như thế lát, bỗng nhiên Hòa Hòa : “Á, muỗi!” Sau đó binh tiếng đóng cửa lại. Lúc đó Trịnh Hài mới quay người xuống lầu.

      Buổi tối lúc lái xe đưa Dương Úy Kỳ về nhà hỏi : “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

      Dương Úy Kỳ : “Tính từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay là từ lần đầu tiên chúng ta ăn cơm? Vế trước là 7 tuần kém 2 ngày, vế sau là 5 tuần thừa ngày.”

      Trịnh Hài kinh ngạc cười cười: “Em nhớ quả chuẩn xác.”

      Dương Úy Kỳ gật đầu: “Em có bệnh nghề nghiệp, hơn nữa lúc đầu em làm luật sư hình .”

      “Mới quen có 7 tuần sao, vẫn còn chưa được 2 tháng.”

      “Cũng đủ lâu rồi, có lúc em thà hy vọng thời gian trôi chậm chút.”
      “Tại sao?”

      Dương Úy Kỳ vặn vặn eo làm ra vẻ thờ ơ : “Thời gian trôi qua chậm chút, có thể giữ lại tuổi thanh xuân đẹp đẽ mà.”

      Trịnh Hài : “ lại hy vọng thời gian trôi nhanh chút.”

      Ngày hôm sau khi Hòa Hòa làm, khóe môi bị sưng đêm hết.

      chuyên tâm làm việc cả buổi sáng, lúc sắp đến trưa, phòng bảo an thông báo ký nhận văn kiện chuyển phát nhanh.

      chiếc hộp rất , rất , chỉ dùng tờ giấy xinh đẹp bao lại, có tên.

      Lấy lên lầu mở ra xem, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. ngờ là chuỗi vòng tay ngọc bích dưa hấu, nhàng đặt trong chiếc hộp nhung màu trắng, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng đẹp đẽ, chất lượng cực tốt, chính là chuỗi vòng mà hôm qua nhìn thấy tay người mẫu ở tủ kính.
      Ngoài Sầm Thế ra đương nhiên thể là người khác.

      Hòa Hòa đậy nắp hộp lại, vứt vào ngăn tủ. cảm thấy tâm trạng lâng lâng.

      Trước đây và Sầm Thế còn có cả đoàn người cũng nhau ra ngoại ô du lịch, Hòa Hòa hái bó hoa dại mang về, chăm chỉ cắm thành lẵng hoa. Sầm Thế thuận tay ngắt mấy bông hoa cứt chó và mấy cành hoa bó vào với nhau thành mội chiếc vòng tay đeo vào cho , đùa : “Còng tay, bắt em về.” Lúc đó vô cùng cảm động, rất hy vọng có thể bay nhanh đến mấy năm sau để gả cho .

      Bây giờ tùy tiện tặng chuỗi vòng tay đắt đỏ như vậy cho , lại chỉ cảm thấy hoang đường.

      Hóa ra khi mọi người hoài niệm chuyện xưa, lại hề hoài niệm tình cảnh và việc trước đây, chỉ là hoài niệm bản thân mình lúc đó, thời gian vui vẻ, cõi lòng đơn thuần.

      Lúc tan ca ra khỏi tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy xe của Sầm Thế lại đợi .

      Sầm Thế thấy ra, ấn cửa xe xuống, bỏ kính đen ra, lộ ra nụ cười mê người với : “Tiêu tiểu thư, lại trùng hợp vậy? Cho đưa em chuyến nhé.”

      Lần này Tiêu Hòa Hòa trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, thuận tay vứt chiếc hộp đặt chuỗi vòng tay vào ghế sau. “Người mới quen tặng đồ đắt như thế, người nhận quà hoài nghi có tâm địa tốt, có ý sỉ nhục.”

      Sầm Thế nhanh chóng khởi động xe, vừa cười vừa : “ theo đuổi phụ nữ nhiều năm rồi, hiểu được quy tắc bây giờ, còn phải xin em tha lỗi. Em muốn đâu?”

      Hòa Hòa : “Bến xe bus tiếp theo.”

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 18.2

      Sầm Thế : “Được.” đạp ga, chiếc xe có tính năng tốt trong chốc lát liền tăng tốc, rất nhanh qua địa điểm mà Hòa Hòa cầu dừng xe.

      Hòa Hòa liếc bến đỗ xe lướt nhanh qua trước mặt phía bên ngoài cửa xe: “ vẫn chưa học được làm sao để tôn trọng phái nữ hả?”

      Sầm Thế tỏ ra vẻ nghiêm túc: “Xin lỗi, thành phố này quen thuộc lắm, vừa nãy quên mất đổi đường . Vi phạm luật lệ giao thông là hành vi có đạo đức.”

      Hòa Hòa dửng dưng : “Vậy làm ơn đưa em về nhà, đa tạ.”

      Sầm Thế : “Xin em cho phép mời em ăn cơm, để biểu đạt xin lỗi về hành vi “ tôn trọng phái nữ” của bản thân mình. Em muốn ăn cái gì? đâu ăn?”

      Hòa Hòa : “ đến nơi có thể ăn được hai đầu bào ngư thanh sâm, nếu miễn .”

      Sầm Thế bị làm cho sặc lúc, sau khi sững sờ trong giây lát liền nhịn được cười lớn, Hòa Hòa liếc cái, chỉ coi như nhìn thấy, nhàng cười : “ dám cam đoan, trai Hài Hài quý đó của em, chưa từng được thấy bộ dạng gian xảo vô lễ này của em bao giờ. Có lẽ hạnh phúc hơn ta nhiều.”

      Hòa Hòa : “Xin đừng dùng cái từ ngữ buồn nôn đó để về ấy, cho rằng ai cũng giống chắc.”

      Sầm Thế tiếp tục cười: “Em lớn thế này rồi, vẫn còn coi ta như là thiên thần mà sùng bái, em cho rằng ta là thiên thần trong sáng sao? Em chắc chắn chưa từng thấy bộ dạng lạnh nhạt vô tình của ta, khiến mấy phải cắt động mạch, ép đối phương phải nhảy lầu.”

      Hòa Hòa cười lạnh đáp: “Sao biết em chưa từng thấy? Cho dù lạnh lùng tàn nhẫn, ấy cũng là quang minh chính đại, dám làm dám chịu, hề lừa dối, cũng thất tín, so với số kẻ xấu thích dở thủ đoạn mưu kế còn tốt hơn nhiều.”

      Sầm Thế hoàn toàn tức giận, nụ cười mặt dần dần thu lại, nhưng nụ cười trong mắt lại ra ràng: “Hòa Hòa, hiểu biết của em về trai em tuyệt đối thể bằng hiểu ta đâu.”

      Hòa Hòa : “Đổi chủ đề, hoặc là dừng xe, xin chọn trong hai.”

      Sầm Thế cười thành tiếng, nhưng gì nữa, lái xe nhanh cũng chậm. Qua mấy con phố cách khu Hòa Hòa sống, chọn con phố đông đúc nhất chật hẹp nhất, qua chợ và trường học, dừng dừng.

      Hòa Hòa im lặng, kệ cho mưu tính. Ở trong tình hình này, đương nhiên càng tức giận càng kháng nghị, lại càng có cảm giác thành công, thể khiến được như ý.

      Dù gì đường có khó hơn nữa, trong vòng tiếng đồng hồ cũng đến nhà , vội.

      Trong lúc này điện thoại của lại reo lên, Hòa Hòa nhìn thấy tên của Thời Lâm ở màn hình bên ngoài. Mấy ngày trước tỉnh khác, khoảng thời gian rồi gặp .

      Thời Lâm dịu dàng : “ có chút việc gấp ngày mai phải quay lại Mỹ ngay, mời em ăn bữa cơm nhé. biết rất gấp gáp cũng rất lỗ mãng, nhưng hy vọng em có thể ra ngoài.”

      Hòa Hòa ngừng lại giây, : “Được. Nên do em mời mới đúng.”

      Thời Lâm : “Vậy coi như là em mời , em chọn nơi nhé.”

      Hòa Hòa nghĩ lúc, địa điểm.

      ngẩng đầu nhìn nhìn đường, lại quay đầu lại nhìn nhìn Sầm Thế, trong lòng nghĩ nên thế nào ta mới cho xuống xe cách thuận lợi. Vẫn còn chưa đợi mở miệng, Sầm Thế lái xe rẽ vào con đường yên tĩnh, thành thạo lái xe ra đường lớn, chưa đến 10p sau liền đến trước cửa nhà hàng mà , sau khi dừng xe lại, giúp mở khóa cửa xe.

      Lúc Hòa Hòa xuống xe với rất nghiêm túc: “Cảm ơn .” Đây là câu lòng nhất của từ khi gặp lại Sầm Thế.

      Lúc Tiêu Hòa Hòa và Sầm Thế gặp nhau, Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ xem phim.

      Hai ngày trước Dương Úy Kỳ nhìn tờ báo quảng cáo than thở nhầm thời gian, đến mức lỡ mất tuần lễ điện ảnh Pháp được tổ chức ở trung tâm quảng trường điện ảnh. Trịnh Hài : “Tìm họ chiếu thêm lần là được, em muốn xem phim nào?” Cho nên hôm nay gọi điện cho ra ngoài.

      Kết quả là rạp chiếu phim lớn có sức chứa cả nghìn người, chỉ có hai người bọn họ. Dương Úy Kỳ bùi ngùi: “Đả đảo giai cấp đặc quyền.”

      Trịnh Hài : “Đặc quyền gì chứ? Đâu có, chỉ là hoán đổi đẳng cấp mà thôi.”

      Tên bộ phim là Jeux denfants, tên tiếng Trung là “Lưỡng Tiểu Vô Xai”

      Câu chuyện kể về đôi trai thanh mai trúc mã, từ đến lớn vì câu đùa mà đánh cược cả đời, ép hai bên làm việc xấu việc hay, mạo hiểm những thứ vô vị, ép đối phương làm loạn với người khác, ép đối phương hủy hôn với vợ chưa cưới, việc làm lớn lên do đó hẹn ước 10 năm mất , cuối cùng hai người đều lập gia đình, lại vì lần đánh cược mà từ bỏ vợ chồng. đôi thần kinh.

      Điện ảnh Pháp xưa nay thường khó chịu, Trịnh Hài xem đến mức suýt ngủ gật. Dương Úy Kỳ lại vô cùng tập trung, ngay cả chuyện cũng với câu.

      Kết thúc phim, đôi nam nữ hâm hâm dở dở dày vò nhau cả đời đó làm hành động tự sát khiến người khác kinh động, tình hình trước mắt chắc sắp kết thúc bi kịch, ai ngờ rằng vẫn còn lại mười mấy phút, cảnh quay lại chuyển đến mấy chục năm sau, hóa ra hai người này vẫn còn sống, hơn nữa cuối cùng cũng ở bên nhau.

      Đèn sáng lên, lúc họ ra ngoài, Dương Úy Kỳ còn ngấn nước mắt. Vừa mới lau , lại chảy xuống. Trịnh Hài thấy buồn cười: “Bộ phim vớ vẩn như thế có gì mà cảm động chứ?”

      Dường Úy Kỳ vừa lau mắt vừa : “ còn ngủ rồi, làm sao mà xem hiểu được chứ? Đây là bộ phim kinh điển nhất năm 2003 đó!”

      Trịnh Hài phản đối : “ còn cho rằng là phim mới, đáng để em chú ý như vậy. Bộ phim năm 2003, ở nhà xem DVD là được rồi.”

      Dương Úy Kỳ : “Như thế làm sao mà giống nhau chứ, cảm giác trong rạp chiếu phim tốt biết bao nhiêu. Hơn nữa màn hình chiếu phim ở đây là cái lớn nhất trong toàn tỉnh. Vẫn là lúc tốt, phim đều xem ở những rạp lớn, màn hình lớn như thế, em luôn thích ngồi hàng đầu tiên, mặc dù xem rất mệt, nhưng phía trước có người khác đảo qua đảo lại, lại yên tĩnh, giống như là bản thân mình cũng ở trong phim vậy. Bây giờ người xem phim càng ngày càng ít, đa phần các rạp chiếu phim đều chuyển thành phòng , màn hình hớn chẳng còn mấy cái, hơn nữa ngoài lúc những bộ phim lớn công chiếu mới sử dụng, bình thường vốn dĩ chiếu phim nghệ thuật.”

      Trịnh Hài : “Ý vị của tiểu tư bản.”

      Dương Úy Kỳ lau giọt nước mắt cuối cùng: “Tiểu tư bản tiểu tư bản, vẫn còn hơn nhiều đại tư bản gia có ý vị như . Câu chuyện vừa nãy em cho rằng là bi kịch, ngờ lại kết thúc hạnh phúc.”

      Trịnh Hài : “Phim hài em xem cũng khóc, em đúng là nhân tài.”

      Dương Úy Kỳ phản bác: “Đây đâu phải là phim hài? đôi nhau từ , đường vòng như vậy cuối cùng mới ở bên nhau, quá đáng thương.”

      Họ lên xe, Trịnh Hài vừa lái xe vừa : “ cảm thấy họ có gì để mà đáng thương, hai người đó đầu óc có vấn đề, Họ ở bên nhau chỉ là thói quen mà thôi, cùng giống như cái vụ đánh cược theo thói quen đó của họ. Nếu nhau, có chuyện mười năm gặp ai cũng lập gia đình. Hơn nữa, lập gia đình rồi còn bỏ rơi gia đình, có trách nhiệm. Bộ phim này chỉ dùng để lừa phụ nữ và trẻ con thôi.”

      Dương Úy Kỳ nhất thời có gì để phản bác, đành trả lời câu: “ ràng là luôn nhắm mắt dưỡng thần, sao có thể nhớ tình tiết ràng như vậy hả?”

      Họ ăn đồ ăn Pháp ở hàng ăn kiểu Pháp. Dương Úy Kỳ vẫn còn chìm trong cảm giác thương cảm của bộ phim.

      “Trịnh Hài, hiểu sai rồi. Tên dịch tiếng Trung xưa nay đều kỳ kỳ, tên tiếng mới đúng ý, Love Me If You Dare. Cho nên , họ ràng là nhau, chỉ là dám thừa nhận mà thôi. Do đó sau này mới…..”

      Trịnh Hài cảm thấy tranh luận về tư tưởng phái nữ trong bộ phim điện ảnh quay cho phụ nữ với nữ luật sư quả vô vị, rất phối hợp : “Được rồi, họ nhau từ ngày đầu tiên gặp mặt, chỉ là chưa từng phát ra mà thôi.”

      Trịnh Hài dễ dàng đầu hàng như thế, Dương Úy Kỳ hơi có cảm giác chiến thắng được vẻ vang, có cách nào tiếp tục thừa thắng tiến lên nữa, dứt khoát cúi đầu ăn cơm.

      Ăn đồ ăn Pháp rất rắc rối, trình tự phức tạp, ngay cả Trịnh Hài người tuân thủ nguyên tắc trật tự tối cao như vậy cũng ăn đến mức còn kiên nhẫn, quyết định từ bỏ món tráng miệng.

      nhìn Dương Úy Kỳ chuyên tâm ăn điểm tâm hỏi: “Đợt trước em khi nào nghỉ ra ngoài chơi hai ngày. Em chọn xong địa điểm chưa?”

      Trong miệng Dương Úy Kỳ vẫn còn có đồ ăn, do đó ngẩng đầu lên : “Vẫn chưa. muốn ?”

      Trịnh Hài : “Đương nhiên. Em cái lý do trịnh trọng là “qua lại được hơn nửa”, sao lại phối hợp cho tốt chứ? Hơn nửa là ý gì hả?”

      Lần này Dương Úy Kỳ ngẩng đầu lên, quan sát vẻ mặt của Trịnh Hài lát, hơi chú tâm, nhưng đôi mắt rất sáng.

      cẩn thận : “Ý đó là, em hiểu, hơn nữa nghe theo quy tắc trò chơi của .”

      Trịnh Hài nhìn lát, cười cười nhàn nhạt. cầm chiếc ly lên uống ngụm nước, trước khi Dương Úy Kỳ cúi mặt xuống liền : “Hay là như thế này ? Chúng ta cũng đánh cược lần, nếu ba tháng sau, chúng ta vẫn còn giữ được như bây giờ, vậy chúng ta suy nghĩ nghiêm túc vấn đề sau này. Thời gian tính từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhé.”
      Dương Úy Kỳ cân nhắc từ ngữ chầm chậm : “ đó coi như là lời hứa? Tỏ tình?”

      “Em nghĩ là cái gì, là cái đó.”

      Dương Úy Kỳ cũng cười, nghĩ nghĩ rồi : “Được. Nếu theo quy định hợp đồng, “Giao hẹn” vừa nãy của đầy đủ hiệu lực pháp luật, có cách nào đơn phương hủy bỏ.”

      Trịnh Hài hơi nhếch khóe miệng lên, nửa đùa nửa nghiêm túc : “Nếu em có ghi chép để điều tra, phát ra tín dụng của luôn tồi. Còn nữa, bệnh nghề nghiệp của em quá nghiêm trọng rồi đấy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :