1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề (31 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 13.1
      Nghe mọi người theo thói quen thường bước mạnh, bước , cho nên nếu lúc ở nơi hoang vu mà có mục tiêu, luôn vòng về điểm xuất phát. Nếu như thế, cùng xuất phát điểm, người rẽ trái, người rẽ phải, cũng có khả năng gặp lại nhau.

      Nhưng cái điều kiện trước tiên của mệnh đề là: A, ở vùng hoang vu, B, có mục tiêu.

      Sau khi quay về, liền ngày đêm bị điện thoại của chị Tường Vi của làm phiền. Tiêu Vi có nghề nghiệp tự do, ông xã đa phần thời gian lại ở bên cạnh, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn có quy luật. Mấy ngày nay trước khi ngủ, sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên lại gọi điện cho người em họ quý, bất kể lúc đó Trịnh Hài họp hay là ngủ, bóng gió, mãi thôi, lải nhà lải nhải, vô cùng lắm điều, ép Trịnh Hài đến mức thể xin tha: “Chị à, xin chị thẳng thắn cho em nhờ.”

      Nửa tiếng sau Trịnh Hài nhận được email rất nặng.

      mở ra liếc cái, trang đầu tiên là danh mục dài dằng dặc, có mấy chục cái tên người, đặt chuột vào ra mười mấy chữ giới thiệu và hai bức , lại tick vào liền ra hàng nghìn hàng vạn chữ tài liệu, kèm theo vô số ảnh.

      Đây là “danh sách thục nữ” của thành phố mà ở giống như là “niên giám nhân vật” vậy. Trịnh Hài nghiên cứu qua lát, giới thiệu rất ngắn, ví dụ “XXX, tên, 26 tuổi, tính cách hoặt bát, thích thể thao.”

      Tài liệu tỷ mỉ còn rắc rối hơn nhiều, từ nhà trẻ bắt đầu tính vào lý lịch kỹ càng, sở trường sở thích hứng thú của bản thân ví dụ như thích ăn đồ ăn gì thích bộ phim nào thích màu gì thích minh tinh nào, thậm chí có mầy tiền bối quen nhận xét mấy đó. A : “Đây là tốt, tâm lòng lương thiện, tôn trọng người già.” Bác B : “ yểu điệu, cá tính thẳng thắn, giống như con trai.” Cuối cùng còn có ý kiến riêng của chị Tường Vi: kiểu con này cần phải dỗ dành, rất đỡ tốn công, làm vợ đồng thời có thể làm bạn.”

      Trịnh Hài vừa uống ước vừa xem sơ qua email này, lúc xem đến đoạn đó, cuối cùng bị sặc cả nước.

      an toàn của bản thân, tiện tay đưa văn kiện đó cho Vi Chi Huyền, kèm theo câu chú giải: “Chọn mấy người rồi sắp xếp cho tôi.”

      Trịnh Hài quyết tin vào con mắt của Tiêu Vi. Bắt đầu từ đầu năm nay, chị họ đối với cầu bạn của sớm hạ xuống rất thấp “chỉ cần là con là được”. Hơn nữa cũng lo lắng cái danh mục này của chị có mấy đối tượng từng qua lại.

      Trí nhớ của phương diện này luôn chẳng ra sao, có lẽ để Vi Chi Huyền kiểm định lại tốt hơn.

      Thư ký Vi làm việc đáng tin cậy lại hiệu quả cao, buổi chiều ôm đống văn kiện cho Trịnh Hài ký, đồng thời cũng đưa cho Trịnh Hài tập tài liệu rất mỏng: “Email gửi cho tôi, tôi sàng lọc lát, chọn ra 5 . Tài liệu tôi rút ngắn lại.”

      Trịnh Hài nhìn trang thứ nhất liền cười: “Tô Nhắm Nhiếm? có nhầm đấy.”

      “Tính cách Tô Nhắm Nhiếm rất tốt. Lần này chẳng lẽ phải vì ứng phó chị Tiêu sao?”

      “Ai thế, lần này tôi là nghiêm túc tìm người bạn , làm lần luôn. ta có phiền đến đâu cũng thể phiền bằng Tường Vi, có khó bỏ đến đâu cũng thể khó dứt ra như chị Tường Vi được, phải sao?”

      Vi Chi Huyền cẩn thận cười cùng , dám gì. Nhắm Nhiếm là bạn tốt của , có chút tư lợi.

      Trịnh Hài vừa tiếp tục lật vừa giải thích, tránh khỏi việc thư ký Vi cho rằng coi trọng bạn : “Tôi và Tô tiểu thư từng ăn cơm cùng nhau 2 lần, tính ấy tồi. Nhưng ấy và Hòa Hòa là bạn tốt, tôi quyến rũ ấy như thế, cảm thấy rất giống loạn luân sao?”

      Loạn luân? Vi Chi Huyền nhìn thấy mấy con quạ vỗ cánh bay qua đầu, trong đầu nghĩ nghĩ lại vẫn nghĩ ra cái này có liên quan gì đến loạn luân chứ. Nhưng dám xen vào.

      Hiệu suất của Trịnh Hài cũng rất cao, vừa , vừa dùng phút xem hết tập giấu 10 trang, đa phần đều xem rất nhanh, sau đó ánh mắt dừng lại 2 giây ở mấy hàng chữ ở giữa tờ giấy, sau đó đưa cái phần đó cho Vi Chi Huyền: “Người này.”

      “Vị tiểu thư này trước đây từng gặp.” Vi Chi Huyền nhìn cái, , “ tặng chiếc khăn.”

      “Ồ, chẳng trách tôi cảm thấy hơi quen.”

      “Vậy……”
      ấy , giúp tôi liên hệ, hẹn thời gian.”

      Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ bắt đầu qua lại thuận buồm xuôi gió như thế.

      Dương Úy Kỳ có gia thế tốt, học lực tốt, vẻ ngoài tốt, thân hình đẹp, còn có đầu óc thông minh và tấm lòng tốt, xem ra có gì để mà phải bới móc. Tính cách rất ôn hòa, yểu điệu, có cách nhìn, những lời rỗng tuếch. Lúc chuyện vừa mực theo , cũng thao thao bất tuyệt, cố chấp như nghề nghiệp của , đa phần đều cùng yên lặng với trầm tĩnh của Trịnh Hài.

      Hơn nữa trang điểm đậm, nhuộm tóc, có móng tay xanh xanh đỏ đỏ, dùng nước hoa quá nồng, ngay cả lúc lén lút hẹn hò, màu sắc quần áo cũng rất mộc mạc, chỉ trừ chiếc xe màu đỏ tươi mà thường lái.

      Dương Úy Kỳ , mỗi ngày lái nó làm giống như là chiến đấu, màu sắc rực rỡ cũng đủ nâng cao ý trí chiến đấu rồi. Lúc di làm cũng luôn mặc quần áo rất nghiêm chỉnh có màu rực rỡ. Lần đầu gặp mặt đó, đúng lúc vừa làm về chưa kịp thay quần áo.

      Tóm lại, đây là làm cho người ta cảm thấy nhàm chán.

      Lần đầu Trịnh Hài mời ăn cơm. Hai người tương đồng lại gặp lại lần nữa, họ ở bên nhau khá ổn.

      Sau đó mời lần, người trả tiền đương nhiên vẫn là Trịnh Hài. Do đó ăn xong mời Trịnh Hài ăn kem.

      Lần hẹn hò chính thức thứ ba và thứ 2 cách nhau khá nhiều ngày.

      Lúc đó trong lòng Trịnh Hài có do dự, cảm thấy chỗ nào đó được thỏa đáng, nhưng tìm ra nguyên nhân. Hoặc là Dương Úy Kỳ quả giống với những qua lại với trước đây, cơ thể chút ít khí chất khiến cảm thấy quen thuộc và an toàn, đến mức khi qua lại với đối đãi rất thận trọng.

      Hơn nữa giống với những phụ nữ trước đây, sau khi gặp 2 lần liền mấy tiếng cuộc điện thoại hoặc tin nhắn đến truy sát, thái độ chủ động quá ràng. bám lấy người khác, nếu lúc gọi điện cho bận, liền bảo rỗi gọi lại, quyết gọi lại nữa.

      này hoặc là để ý, hoặc là cẩn trọng, hoặc là lạt mềm buộc chặt, nhưng cho dù là bất cứ loại nào trong đó, cũng chủ động quấy rầy.

      Trịnh Hài chịu được nhất chính là phụ nữ chủ động. luôm cảm thấy người phụ nữ thông minh cho dù thích người đàn ông nào đó, cũng chỉ nên nghĩ cách khiến người đàn ông chú ý mà theo đuổi ta, chứ phải bản thân mình lại cứ dính vào.

      Trịnh Hài luôn có chủ nghĩ gia trưởng và chủ nghĩa đại nam nhân, đối với vấn đề thái độ nam nữ, bảo thủ đến mức buồn cười.

      Tối đó có bữa tiệc xã gia, theo lệ cũ bảo Vi Chi Huyền cùng ứng phó với mình. Kết quả là thư ký Vi bị cảm, cố gắng chống đỡ nước mũi nước mặt sụt sịt, chuyện khào khào, đành cho về nhà trước.
      lại tìm Tiêu Hòa Hòa, mấy ngày rồi gặp , nha đầu này gần đây rất phấn chấn rất siêng năng, nhận được trả lời quả nhiên là “ Em làm tăng ca.”

      thiếu buổi tối, nơi đưa em có thức ăn ngon của đầu bếp lớn Thái Lan làm ngay tại chỗ.”

      Sau đó Hòa Hòa lần này Thời Lâm về nước có hạng mục phát triểu hướng về những đứa học sinh , công ty họ là bên hợp tác, thời gian rất gấp gáp.

      Nghe thấy tên Thời Lâm, Trịnh Hài cũng kiên quyết nữa, sau đó liền nghĩ đến Dương Úy Kỳ.

      Dương Úy Kỳ cũng ở công ty làm tăng ca, kịp thay quần áo, Trịnh Hài đưa mua.

      “Bình thường em thường phối theo tạp chí, hoặc là chỉ mặc màu đen, như thế xác xuất sai lầm rất . Nhưng ông chủ của em luôn có sáng tạo.” Dương Úy Kỳ hoa mắt trước giá quần áo, thẳng thắn bản thân mình hiểu thời trang, mặc dù luôn mặc hàng hiệu.

      Trịnh Hài tiện tay lấy ra hai bộ váy: “Hai cái này hợp với khí chất của em. Em thích cái nào?”

      “Màu vàng nhạt. thấy sao?”

      Trịnh Hài do dự lát: “Đều được. Nhưng cảm thấy màu xanh da trời, đừng ngại thử tất .”

      Dương Úy Kỳ ướm thử vào người xem xét lát, cong môi cười nhạt: “Vậy màu xanh da trời nhạt di, chỉ thử cái là được, cần lãng phí thời gian.”

      tranh giành chuyện trả tiền với Trịnh Hài, nhưng nhất quyết để mua cho đồ trang sức, chỉ đeo chiếc dây chuyền và đồng hồ cũ của mình. Hơn nữa có có lỗ tai, cho nên đeo hoa tai.

      Hình dáng chiếc dây chuyền của cũng rất thường thấy, chiếc vòng hột soàn rất , mỗi hạt soàn đều có thể chuyển động, nhưng Trịnh Hài biết giá của chuỗi hạt đó, mỗi hạt ngọc đều là ngọc lam bảo thượng đẳng hàng giá , vì đảm báo màu sắc hài hòa, mỗi miếng nguyên liệu tốt mài thành hạt ngọc nho , quả là tàn phá thiên nhiên.
      Dương Úy Kỳ thấy nhìn chuỗi hạt của mình, cười cười: “Có phải rất trẻ con ?”

      , rất đẹp.” Để ánh mắt trước ngực của là rất thất lễ. Trịnh Hài đưa mắt nhìn nơi khác.

      Nguyên nhân biết chuỗi hạt đó là vì chuỗi hạt đó xuất xứ từ đại sư thủ công trong thành phố, tất cả có ba chuỗi, xanh đỏ lam ba loại, là kiệt tác đại sư cất giữ riêng. Bởi vì tạo hình trẻ con, giá cả hợp thói thường, chỉ sau khi đại sư qua đời mới được đưa ra.

      Hòa Hòa có dạo thích chuỗi hạt màu xanh lục bảo đó, thề rằng lấy cái đó làm mục tiêu phấn đấu của cuộc đời. Sau này Trịnh Hài mua chuỗi hại đó về. Hòa Hòa chịu nhận, làm tổn hại đến chí hướng cuộc đời của bản thân mình.

      Trịnh Hài cũng ép nhận, chỉ đợi góp đủ tiên, chuỗi hạt đó biết sớm lưu lạc đến góc nào của thế giới rồi.

      Đợt đó Hòa Hòa vì chuyện đó mà là gian thương. Nhưng trí nhớ xưa nay rất kém, thời gian lâu rồi quên , nếu phải là Dương Úy Kỳ cũng đeo chuỗi như thế, bản thân Trịnh Hài cũng quên còn có chuyện đó nữa.

      Dương Úy Kỳ : “Em biết có tất cả ba chuỗi, nhưng em chỉ mua được 2 trong số đó. Em từng nỗ lực nghe ngóng người bán khác, hy vọng ấy có thể tiết lộ cho, nhưng bên bán từ chối lộ ra tài liệu khách hàng. Như vậy cũng tốt, phải chuyện gì cũng được như ý.”

      Trịnh Hài cúi đầu cười cười, .

      Cuối cùng hiểu vì sao cảm thấy Dương Úy Kỳ khiến có cảm giác quen thuộc.

      Rất nhiều sở thích của rất giống với Hòa Hòa, bao gồm lúc họ xem mặt gọi những món ăn đó, bao gồm lần thứ 2 ăn cơm mặc chiếc váy ghép từ những mảnh vải, bao gồm đứng giữa giá quần áo biết phải chọn cái nào, hoặc là còn bao gồm cái tài liệu tỷ mỉ mà chị Tường Vi đưa cho viết về “lúc thích hội họa, năm XX đặt được giải nhì hội thi vẽ lần thứ XX thiếu nhi toàn quốc.” có ấn tượng rất sâu đậm về cuộc thi lần đó, bởi vì Hòa Hòa đặt được giải nhất lần đó, là lần đầu tiên đạt được giải thưởng lớn.

      Hai người cùng tham dự, ở buộc tiệc tránh khỏi việc gặp người quen. Người quen cũng biết Dương Úy Kỳ, thấy hai người họ cùng nhau rất ngạc nhiên: “Ồ, mấy ngày gặp, càn khôn thay đổi rồi.”

      Người đó xưa nay khéo mồm, cho nên Trịnh Hài nhất quyết chuyện, ngược lại Dương Úy Kỳ tự nhiên thoải mái: “Chúng tôi là bạn.”

      “Hóa ra chỉ là bạn à.” Người quen vỗ vỗ vai Trịnh Hài, “Tăng nhanh tốc độ, lúc gửi thiệp cưới đừng quên người em này nhé.” Trịnh Hài đẩy ta cái.

      Dương Úy Kỳ thẹn thùng: “Ngại quá, bình thường trêu đùa quen rồi.”

      “Em để ý là được.” Trịnh Hài cười cười cách lịch thiệp phong độ.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 13.2

      Thời Lâm luôn tin rằng người có thiên bẩm ở phương diện nào đó, ở những mặt khác mà người khác biết nhất định thiếu sót, ví dụ bản thân .

      Từ đến lớn đều là học sinh ngoan đẳng cấp, đa tài ở nhiều mặt, được thầy và bạn bè tán dương . là thiên tài trong môn toán học vật lý và hóa học, môn văn lại cũng đạt được giải lớn; môn văn hóa của đạt trình độ cao nhất, thành tích thể dục cũng ưu tú lạ thường; học hành xuất sắc, sở thích sở trường nhiều, cầm kỳ thi họa biết. Thậm chí có dáng vẻ điềm nhiên như học sinh loại ưu Trịnh Hài, càng tỏ ra lễ phép nhiệt tình, lại càng thấy lãnh đạm xa vời. Hoàn toàn ngược lại với cậu ấy, tính cách ôn hòa dễ chịu, nụ cười ấm áp. Nhưng thứ càng khiến người ta tức giận đó là, còn có vẻ ngoài đẹp trai.

      Tóm lại, trong trường Thời Lâm là học sinh hoàn hảo phát triển toàn diện các mặt đức trí thể mỹ lao, trong xã hội Thời Lâm là thanh niên trụ cột với tài đức vẹn toàn.


      Thời Lâm nghĩ thế giới vạn vật đều bình đẳng, có được tất có mất, cùng với quy luật trăng tròn thường dễ bị nguyệt thực, cho nên luôn cẩn thận tìm nhược điểm của bản thân mình.

      Trước đây hề tìm thấy nhược điểm của mình, bởi vì luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất để khắc phục. Nhưng bây giờ biết, năng lực yếu nhất nhất của , đó là theo đuổi con .

      Tuy gia thế nhà bằng Trịnh Hài, nhưng vì nụ cười ấm áp và tính cách ôn hòa của , con theo đuổi ngược lại nhiều hơn. Nhiều năm qua , từ trong nước đến nước ngoài, ngoài việc nghiên cứu học vấn, liền toàn tâm toàn ý trốn những hoa đào mùa xuân và rau chân vịt mùa thu mà tiêu hóa nổi đó, trong bận rộn như thế, bản năng theo đuổi phụ nữ của lại hoàn toàn bị thoái hóa.

      Thời Lâm vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa dùng ánh mắt còn lại nhìn Tiêu Hòa Hòa vùi đầu chăm chú làm việc, ở nơi sâu thẳm trong lòng chia buồn thương tiếc thay cho bản thân mình.

      chưa từng tin tình sét đánh, mà Tiêu Hòa Hòa dường như cũng hề có phẩm chất đặc biệt gì khiến bản thân mình thể quên nổi.

      Nhưng ngày hôm đó, vốn cũng chỉ là nhàn rỗi có việc gì làm, mới cứ bắt chuyện với khiến người khác cảm thấy thoải mái đó, lại vì lịch mà đưa về nhà. Sau đó rất muốn gặp lần 2.

      Muốn gặp lần thứ 2 cũng hề dễ dàng, hẹn mấy lần mới hẹn được, sau đó phát này so với lần trước càng khiến cảm thấy thoải mái hơn. Do đó lại muốn gặp lần thứ 3, lần thứ 3 này lại càng khó hẹn hơn.

      Thời Lâm nghĩ lại lúc, bản thân mình dường như cũng phạm phải cái lỗi thường gặp ở đàn ông, đó chính là càng đạt được lại càng muốn đặt được, càng coi trọng càng muốn gặp.

      dạo khinh thường bản thân mình. Kết quả chính lúc đè nén cái xuân tình đâm trồi nẩy lộc đó của mình xuống, cơ hội lại đến trước mặt .

      Lần về nước này của Thời Lâm là tiến hành hạng mục nghiên cứu về kiểu mẫu hành vi của trẻ con, cần phải có người chuyên về hội họa phối hợp.

      Bạn bè giới thiệu cho công ty nghe có phong cách thiết kế và phong cách làm việc đều hợp với , mà ông chủ của công ty đó lại giới thiệu mấy người cho chọn, trong đó có đúng Tiêu Hòa Hòa.

      Lần này Thời Lâm muốn tin duyên phận cũng được.

      Cuối cùng có rất nhiều cơ hội quan sát Tiêu Hòa Hòa. Dựa vào đầu óc sở trường chuyên nghiên cứu về học vấn, rất nhanh liền đưa ra kết luận: Tiêu Hòa Hòa này quả có đặc điêm nổi bật thu hút , mà quyết phải là hứng thú nhất thời của .

      Trông ràng rất bình thường, mũi mặt , xương bả vai mỏng manh, lạc vào giữa dòng người cũng thể tìm thấy, nhưng chính là giống với những quen.

      tươi mới ngọt ngào, đối xử với người khác ôn hòa, giống như bé hàng xóm khiến người ta cảm thấy gần gũi, nhưng hễ vào khoảng cách an toàn của , liền toàn thân phòng bị giống như con mèo.

      Trông luôn luôn vui vẻ cởi mở, đơn giản thuần khiết, lúc cũng hơi hơi mỉm cười, nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt , lại có điều thể hiểu nổi, dường như giấu bí mật mà người khác biết.

      mơ mơ hồ hồ, chậm chạp lề mề, nhưng thứ làm ra lại gọn gàng xinh xắn, tràn đầy linh khí và tính sáng tạo.

      ồn ào, hễ có người có ý kiến đồng nhất lập tức liền , mà giống với những trong ngành của bất kể việc gì cũng phải tranh phải trái trắng đen với người khác, bất cứ lúc nào cũng chịu thua đàn ông, rất có thần thái của con , dịu dàng, nhưng lại hề thuận theo, có chủ kiến riêng của bản thân mình.
      Tóm lại, trông rất trong sáng thuần khiết đó, ngược lại kiến người ta mê hoặc.

      Thời Lâm trình bày và chứng minh khả năng bản thân mình và Hòa Hòa có thể ở bên nhau ở mọi góc độ, chính diện, phản diện, trắc diện, càng cảm thấy đó là hạng mục đáng để khai phá. Đáng tiếc nhân sĩ chuyên gia như , mỗi lần muốn bắt đầu cách tài tình, lại đúng vào lúc Hòa Hòa bỗng nhiên dùng ánh mắt trong veo nhìn lảnh tránh. Ánh mắt trong trẻo vướng chút bụi trần nào đó, lại khiến cảm thấy, cái ý nghĩ bản thân mình muốn tranh giành Hòa Hòa rất bẩn thỉu.

      Tối ngày hôm nay và nhóm họp xong, phát Hòa Hòa vẫn làm tăng ca ở phòng nghiên cứu, liền hợp tình hợp lý vào giúp đỡ . Lúc kết thúc mới 7h, khi đưa Hòa Hòa về hỏi: “Chắc em chưa ăn cơm nhỉ, muốn đâu ăn?”

      “Em ăn rồi.” Thấy Thời Lâm nhìn tin, lại bổ sung, “Ăn bát mỳ, bây giờ vẫn còn no.”

      Thời Lâm cười đau khổ: “Đây là cố ý khiến áy náy phải ?”

      Hòa Hòa mỉm cười: “Hay là, mời em ăn kem. Món nợ trước đây coi như hòa nhé.”

      bé lương thiện thế này, nợ em mấy bữa cơm, dễ dàng cho như thế sao?”

      “Em phải người lương thiện đâu, em muốn đưa nơi có giá cao nhất chút thương lượng.”

      Tiệm kem đó nổi tiếng cách kỳ lạ với giá thành và phong cách, sàn nhà ô vuông kỳ quái, giấy dán tường ô vuông, đâu đâu cũng trang trí ô vuông lập thể, vào giống như là mê cung, hoa mắt chóng mặt.

      Hòa Hòa : “ ăn kem ?”

      ăn, lấy đâu ra con trai ăn kem chứ?”

      đáng tiếc, vậy em thể gọi kem thuyền chuối rồi.”
      “Tại sao? Gọi là được mà.”

      “Vậy làm sao được? mình em vốn ăn hết.”

      “Ăn bao nhiêu ăn.”

      ràng biết rằng lãng phí vẫn cố tình lãng phí, cái hành vi này rất đáng xấu hổ đó.” Hòa Hòa chau mày.

      “Lúc nãy phải em vừa , đến đây vốn để lãng phí sao, cho nên cũng kém quá lãng phí lần.”

      giống nhau. Bán đắt là vấn đề nhân phẩm của nhà hàng, nhưng em ăn hết chính là vấn đề nhân phẩm của em.”

      Thời Lâm bị bộ dạng nghiêm túc của làm cho vô cùng thích thú, giúp gọi kem thuyền chuối: “ ăn giúp em. Em ăn hết đưa hết cho .”

      Dáng vẻ ăn đồ ăn của Hòa Hòa rất dễ thương, giống như con vật , đem theo vẻ mặt hài lòng. Thời Lâm thầm uống nước, thường thường rời ánh mắt nơi khác, tránh khỏi việc quá vô lễ, sau đó nhìn thấy Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ ở góc khác trong cái lồng ô vuông hoa mắt đó.

      Trịnh Hài tựa vào ghế, nho nhã nghiên cứu chiếc ly thủy tinh đầy nước ở trong tay, lúc dùng chiếc thìa gõ quan sát thành mà nó phát ra, lúc đặt ngón tay vào sau chiếc cốc thủy tinh phóng to ra quan sát vân tay mình.

      Dương Úy Kỳ nhìn thấy rất buồn cười. ràng giống như đứa trẻ làm mấy động tác linh tinh, nhưng cái dáng ngồi đoan trang đó của Trịnh Hài, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh, khiến cái động tác trẻ con đó có cảm giác trang nghiêm của thí nghiệm khoa học.

      nhất thời chú ý liền cách nghĩ của mình ra: “Em rất ít khi thấy con trai nghịch cốc lại có thể chuyên tâm như vậy.”

      Trịnh Hài nhành nhếch khóe môi lên: “ cũng ít khi thấy phụ nữ ăn đĩa kem lớn như vậy vào buổi tối mà còn cố sức ăn.” thực tế những người phụ nữ quen trước đây chỉ có người sa đọa như vậy. Phụ nữ? Trong đầu lại ra mấy chữ đó lần nữa.

      ra em cũng phải lúc nào cũng sa đọa như thế.” Dương Úy Kỳ chiến đấu với chiếc thuyền kem chuối cực lớn, lại dùng sức múc thìa, trước khi nhét vào trong miệng , “Hôm nay gặp việc trong văn phòng khiến em phiền muộn cực độ, em cần phải giảm nhiệt xuống.”

      “Lần trước em vì gặp chuyện vui, cho nên ăn kem chúc mừng.”

      hiểu phụ nữ.” Dương Úy Kỳ trong miệng vẫn còn đồ ăn, hơi lờ mờ, dùng khăn ăn che nuốt mãi mới nuốt trôi, hít hơi khí lạnh : “Vui vẻ và buồn phiền đều cần phải giải thoát, hơn nữa cách thức thường giống nhau, ví dụ như tiêu tiền, còn có tự mình hành hạ.” quan sát chiến cuộc lát, với Trịnh Hài, “ ăn miếng sao? Mùi vị rất ngon, ăn nó nhớ lại lúc . Bên đó em chưa động vào.”

      “Lúc ăn cái này lần bị đau dạ dày, cho nên bao giờ động vào đồ này nữa.”

      “Lần bị bệnh đó cũng chưa chắc là vì nó, có lẽ là do socola mà thôi.” Dương Úy Kỳ thán phục: “Khả năng ngăn chặn mê hoặc của quả quá mạnh.”
      Thời Lâm đợi cho đến tận lúc họ rời , mới đến chào Trịnh Hài, đúng lúc Trịnh Hài bọn họ cũng phải ra về.

      Bởi vì trong đó có rất nhiều người là lần đầu gặp mặt, cho nên bắt đầu luôn giới thiệu khách khách sáo sáo. Lúc giới thiệu đến Hòa Hòa, Trịnh Hài : “Đây là Tiêu Hòa Hòa.” Hòa Hòa cứ cúi đầu liền ngẩng lên thẹn thùng cười cười với Dương Úy Kỳ. Trịnh Hài hơi khựng lại mấy giây, bổ sung: “Em .”

      Trong mắt Dương Úy Kỳ lóe lên chút kỳ lạ, dường như tìm kiếm gì đó trong trí nhớ. Sau đó mỉm cười, nhàng bắt tay Hòa Hòa: “Rất vui được làm quen với , Hòa Hòa. Cái tên đặc biệt.” lại quay mặt về phía Trịnh Hài, dò xét lát, “Kỳ thự hai người trông hơi giống nhau.” Những người còn lại đều cười.

      Thời Lâm vẫn theo kế hoạch đưa Hòa Hòa về nhà. Trước khi Trịnh Hài dường như có điều muốn với Hòa Hòa, nhưng lại nhịn lại. Hòa Hòa quay đầu nhìn , dừng lại lúc, câu: “Đừng thức đêm, ngủ sơm chút. Mắt em vừa sưng vừa thâm rồi đấy.”

      Lúc Thời Lâm lái xe nhớ đến câu đó lại cười: “ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. A Hài cái tên đó xưa nay đều có dáng vẻ mọi thứ đều liên quan gì đến cậu ta, ngờ lúc làm bà mẹ già cũng chuẩn mực đến vậy.”

      Hòa Hòa cúi đầu cười lát: “Từ ấy thích giả làm phụ huynh trước mặt em.” Buổi tối cửa kính xe giống như là mặt gương, Hòa Hòa liếc nhìn mặt mình, “Em hơi giống ấy sao?”

      Thời Lâm quay mắt lại nhìn mấy cái: “Tai là giống nhất, kiểu dáng vàng tai hai người dường như y hệt nhau.”

      Hòa Hòa phì cười.

      Thời Lâm bổ sung thêm: “Em tin ? Rất nhiều đôi vợ chồng sống với nhau cả đời, dung mạo càng ngày càng giống nhau. Em và Trịnh Hài chắc là ở bên nhau quá lâu, đứng gần nhau, cái cảm giác đó lại giống như là hai em , vô cùng hài hòa.”

      “Ồ.” Hòa Hòa biết phải cái gì tiếp, nghĩ lúc lâu câu: “Vị Dương tiểu thư hôm nay đó, khí chất rất được, lại thân thiện, giống như là những tiểu thư quý tộc trong phim vậy. thấy sao?”

      chú ý lắm.” Thời Lâm lại phát ra Hòa Hòa có ưu điểm nữa, tràn đầy thiện ý và tán thưởng đối với đồng tính, chứ bài trừ như thường thấy, “ chỉ là ngờ rằng Trịnh Hài tên tiểu tử ấy lại đưa phụ nữ đến nơi như thế, cậu ta xưa nay thích nghe theo người khác, chỉ có người khác nghe theo cậu ấy thôi.”

      ấy thích cốc ở đây.” Hòa Hòa đáp câu hề để ý.

      Thời Lâm bỗng nhiên rất muốn thỉnh giáo vấn đề về phụ nữ với Trịnh Hài, nhưng rất nhanh chóng ý thức được, kinh nghiệm bạn ba tháng đó của Trịnh Hài, hề thích hợp với , do đó lập tứ xua tan cái ý nghĩ đó.

      Ba tháng. nghĩ lại lát, trong ấn tượng của những người bạn mà Trịnh Hài qua lại, ở trung học, còn cả quen biết ở nước ngoài, quả người nào quá ba tháng. Trịnh Hài là người có tính nguyên tắc rất mạnh, thời kỳ học sinh bản thân cậu ta lúc đầu thuận miệng ra câu đùa kỳ lạ “hạn giữ tươi mới là ba tháng”, có thể trở thành kim chỉ nam hành động cương quyết và chân lý vững vàng trong những ngày tháng sau này của cậu ta.

      Chắc là cẩn thận ra cách nghĩ trong lòng minh, Hòa Hòa nghĩ lát, lắc lắc đầu: “Em cảm thấy vị Dương tiểu thư đó trường hợp ngoại lệ.”

      “Chẳng lẽ lần này Trịnh Hài nghiêm túc?”

      “Ừ, trực giác. Vị Dương tiểu thư này, vừa đúng là kiểu người mà ấy từ đến lớn rất thích và ngưỡng mộ, bất kể là ngoại hình vóc dáng hay là tính cách.” Hòa Hòa về Trịnh Hài với giọng điệu của chuyên gia.

      Thời Lâm muốn ngất . nhận thức được việc, Hòa Hòa ít, vấn để thường chỉ mấy câu, liền mất hứng thú. Nhưng có liên quan đến Trịnh Hài lại là trường hợp ngoại lệ, ví dụ như bây giờ, nghiên cứu vấn đề tương lai của Trịnh Hài còn chuyên tâm hơn cả bản thân Trịnh Hài.

      “Vậy em biết kiểu người em thích là như thế nào ?” Thời Lâm cố gắng hỏi với giọng điệu ung dung tự nhiên nhất.

      “Em?” Hòa Hòa sững lại lúc, ngờ rằng câu chuyện lại chuyển đến hướng này, “Chỉ cần giống Trịnh Hài là được.” mập mờ bỏ qua vấn đề này cách thoải mái.

      “Hả?”

      “Nếu cả đời em thể được làm chủ gia đình.”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 14

      Tiêu Hòa Hòa cho rằng, nguyên nhân của phiền muộn thường là vì ích kỷ, liên quan đến tình .

      Tiêu Hòa Hòa sau khi về nhà vẫn còn rất sớm, cho mèo ăn xong, ôm nó nghịch lúc, bật lượt các kênh truyền hình, có tiết mục nào hay cả, do đó mở máy tính tiếp tục làm việc. Tranh là do dùng bút chì vẽ phac họa xong, sau đó scan, lên màu. luôn thích chỉnh ra mấy màu sắc và phong cách khác nhau cùng bức tranh, rồi kệ cho người ta thoải mái lựa chọn, vì thế mà rất được khách hàng quý, khen tính tốt, chịu giúp người ta nghĩ. ra chỉ vì thích mà thôi, chẳng có liên quan gì đến thái độ phục vụ cả.

      Những người thiết kế giống như ở trong công ty, luôn thích thiết kế cái mới và độc đáo, nỗ lực thuyết phục khách hàng chấp nhận sáng tạo của họ, nhưng Hòa Hòa thế, luôn tuân theo ý nguyện của khách hàng, thỉnh thoảng thêm chút ý tưởng của mình, cho nên Tiêu Hòa Hòa luôn là người dễ dàng khiến khách hàng hài lòng nhất. rất được chào đón, những cũng có thành tích lớn nào, bà chủ của Miêu Tổng người phụ nữ mạnh mẽ đó thường nhìn tác phẩm của lúc gật đầu lúc sau lại lắc đầu: “Hòa Hòa à, em thông minh lại lanh lợi, chỉ thiếu hoài bão, có chí lớn.” Lúc ra khỏi cửa lại dường như tự mình: “Như vậy cũng tốt, như vậy tốt biết bao.”

      Hòa Hòa có quá nhiều sở thích, ngay cả cái sở thích hot nhất trong giới phụ nữ là giảm cân và thẩm mỹ, đều có hứng thú, cái sở thích hiếm hoi lại đồng nhất với công việc. Người khác cho rằng vùi đầu làm việc trong phòng quên ăn quên ngủ, ra là chơi, kỳ thực nguyên lý so với thức đêm chơi game, thức đêm chuyện cũng chẳng khác gì nhau.

      Hòa Hòa vẽ nhân vật hoạt hình tiểu tượng, sau khi điền xong màu, tiện tay lại vẽ thêm đường chân trời, đường chân trời có cầu vồng bảy sắc vắt ngang qua, còn có cái cây .

      Hòa Hòa nhớ lại bản thân mình tại sao lại vào con đường nghề nghiệp như thế này. Khoảng rất lâu rất lâu về trước, lâu đến mức nhớ nổi năm nào nữa, Trịnh Hài đưa leo núi, lúc núi gặp phải mưa , nhưng họ vẫn tiếp tục trèo lên.

      Lúc đó tuổi nhất định rất , bởi vì nhớ lúc trèo lên đến đỉnh núi, thể nào trèo xuống được, kêu ầm ỹ đòi về nhà, sau đó được Trịnh Hài cõng lên lưng.

      Nếu lúc đó bé lớn hơn chút, nhất định dám nũng nịu với Trịnh Hài như thế, hơn nữa Trịnh Hài chắc chắn cũng vứt đường thèm quản.

      Tóm lại, hôm đó Trịnh Hài cởi áo khoác che lên đầu , cõng lên núi. Đến đỉnh núi, mưa tạnh, hình ảnh nhìn thấy chính là cảnh sắc như thế này, cầu vồng như chiếc cầu cong, từ bên của trời bước qua bên kia, còn có cái cây ở đường chân trời.

      Trịnh Hài : “ đáng tiếc, đem theo máy ảnh.”

      Hòa Hòa : “ sao, em có thể vẽ cho .”

      chỉ là thuận miệng vậy mà thôi, nhưng mấy ngày sau Trịnh Hài lại tặng túi bút lớn và màu vẽ, bút mực lông, bút chì màu, bút sáp màu, thỏi sơn dầu, màu nước, các loại bút vẽ quy cách, còn có cả rất nhiều giấy vẽ rất đẹp, thiếu thứ gì.

      Để xứng đáng với những thứ đồ này, liền bắt đầu nghiệp hội họa của mình như thế.

      Hòa Hòa nhớ hoàn toàn định lấy vẽ vời làm mục tiêu của cuộc sống, mặc dù lúc còn rất bắt đầu mèo mù vớ được cá rán đạt được ít các giải thưởng có liên quan đến mỹ thuật. Lúc thi tốt nghiệp cấp ba, nguyện vọng của là vào khoa luật.

      ra chưa từng có mục đich của cuộc sống gì hết, người khác ai ai khi đến tương lại đều vô cùng ao ước, còn Hòa Hòa lại ở bên cạnh mù tịt biết gì.

      Bỗng nhiên lại muốn học luật, vì lúc đó mê phim Hông Kông của những năm đầu, xem những trận tranh luẫn bàn cãi tòa án vô cùng thích thú, mơ ước bản thân mình cũng có thể oai vệ như thế.

      Nhưng câu của Trịnh Hài khiến cái lý tưởng như hoa quỳnh nở đó của bị tắt ngấm. Trịnh Hài : “Bạn Hòa Hòa, từ đến lớn bạn cãi nhau chưa từng thắng bao giờ, sau này ở tòa án coi như là chiếm toàn bộ lý lẽ, cũng bị luật sư đối phương ép đếp mức cứng họng được gì. Mất mặt là chuyện , thắng được kiện mới là hại người.”

      Hòa Hòa bị làm cho tức đến đỏ mặt, lại nghĩ ra lời để phản bác , nghĩ lại lát thấy quả có lý.

      Lúc đó người lớn đều hy vọng học mỹ thuật, nhưng bản thân thích, cảm thấy “Sinh viên mỹ thuật” giống như là từ mắng người khác. Chỉ có Trịnh Hài ủng hộ : “Đừng học mỹ thuật, học sinh khoa mỹ thuật đều hâm hâm, giống người bình thường. Huống hồ, tính cạnh tranh quá cao, em vốn dĩ thể thi vào nổi.”

      Chính vì câu này của , Tiêu Hòa Hòa cố gắng hết sức thi vào chuyên ngành mỹ thuật. Vỗn dĩ cần cố sức như thế, có tư chất tốt, mẹ lại là nhân vật quan trong trong trường, mà dì Sảng Nhi lại giúp tìm người giúp đỡ. Kết quả Tiêu Hòa Hòa rất chịu thua kém hoàn toàn dựa vào sức mình, đưa bản thân mình đến trường cách xa hàng vạn dặm.

      Năm đó tràn đầy vinh dự của lòng tự tôn và tự cố gắng ôm hành lý rời xa quê hương, đến tận lúc huấn luyện quân kết thúc mới bắt đầu hối hận: “Sao mình lại vào con đường này nhỉ.”

      Hòa Hòa phải là người hay ôm chuyện cũ, ghét nhất là hồi ức lại, ngay cả xem phim xem tiểu thuyết đều ghét những tình tiết về chuyện cũ, mỗi lần đều tua qua, trực tiếp xem phát triển phía trước.

      Tô Nhắm Nhiếm thường cười đùa lúc nào cũng bình thản như thế, người ta đều xem câu chuyện của người khác mà khóc khóc cười cười bản thân mình chìm đắm vào trong đó, còn Hòa Hòa lại thường thường đặt bản thân mình ở bên ngoài câu chuyện của chính mình, và chỉ là người khách xem. Ví dụ năm đó ở trường Hòa Hòa bị đập vào đầu, bị thương vết lớn, hôn mê nửa phút, mấy người bọn họ luống cuống, vừa vội vã gọi cấp cứu vừa sợ đến phát khóc, lát sau Hòa Hòa tỉnh dậy, chau mày : “Đừng khóc, ồn ào quá. Cho tớ chai nước, tớ khát.”

      từ trước đến nay chưa từng sầu não đau khổ, tất cả những nguyên tố thuộc về trẻ làm nghệ thuật dường như đều có liên quan gì đến .

      Hôm nay nguyên nhân nhớ lại chuyện cũ, chắc là vì nghề nghiệp của vị Dương tiểu thư đó khiến nhớ lại cái mầm lý tưởng nhất thời nông nổi đó của bản thân mình.

      Trịnh Hài vốn thích ngành luật, trước đây từng , đó là nghề nghiệp thể làm xáo trộn đúng sai, làm trái với lương tri, có thể làm bản tính con người dần dần bị phai mờ .

      Điều đó càng có thể thấy vị Dương tiểu thư ấy có vị trí khác trong lòng .

      Hòa Hòa và Trịnh Hài thường thường có ăn ý vô cùng lạ lùng. Trịnh Hài là người bao giờ vộ ra vẻ mặt trước mặt người khác, buồn vui đều rất khó có thể nhìn thấy từ khuôn mặt , nhưng Hòa Hòa luôn có thể cảm thấy.

      Ví dụ Trịnh Hài chuyện rất vui vẻ với người, sau đó Hòa Hòa : “ ghét ta.” Hoặc là Trịnh Hài với dáng vẻ chán chường có chút hứng thú, Hòa Hòa : “Hôm nay nhất định đàm phán xong vụ làm ăn lớn, bây giờ thiếu hạng mục mới, có động lực tiến lên.” Thực tế luôn chứng minh Hòa Hòa đoán quá chuẩn.

      Lần này, Hòa Hòa chắc chắn Trịnh Hài nghiêm túc với Dương Úy Kỳ, bởi vì lại cũng có cảm tình với vị Dương tiểu thư đó, cảm thấy ấy và Trịnh Hài ở bên nhau rất hợp. thường rất khó có cảm tình với những bên cạnh Trịnh Hài, bởi vì dáng vẻ lúc họ ở bên cạnh Trịnh Hài thường rất ăn khớp, mà đa phần đều là liên quan đến bệnh nghề nghiệp của , đặc biệt để ý tới vấn đề đó.


      Hòa Hòa đương nhiên phải là đố kỵ những người phụ nữ xuất bên cạnh , đến nỗi còn lạnh nhạt với .

      ra những người phụ nữ bên cạnh Trịnh Hài đến đến , Trịnh Hài chưa từng chủ động giới thiệu với về bạn mới của mình.

      Nhưng mấy nơi thích đó, đều là Trịnh Hài đưa , cho nên cơ hội bất ngờ gặp nhau cũng nhiều, cái dáng vẻ đó gần gũi hơn nhiều so với Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ hôm nay.

      Nhưng lúc đó chỉ coi như xem kịch, là khán giả, đó là diễn viên chính, mà Trịnh Hài là đạo cụ, chỉ là xem thấy thú vị, chưa từng như bây giờ, còn tỷ mỉ nghĩ lại dáng vẻ của ấy.

      Nếu Tô Nhắm Nhiếm biết được cái ý nghĩ của bây giờ, nhất định vô cùng bất ngờ : “Tiêu Hòa Hòa, cậu ghen, quả nhiên cậu thích Trịnh Hài.”

      Đương nhiên là thích Trịnh Hài. Cha mẹ đều là trẻ mổ côi, cho nên ngoài mẹ ra, coi dì Sảng Nhu, Tô Nhắm Nhiếm mấy người bọn họ làm những người bạn tâm giao ít ỏi, thậm chí bà chủ của , cũng như là người nhà. Còn người thân là nam giới, chỉ có mình Trịnh Hài. Từ đến lớn, Trịnh Hài trong lòng , làm ông nôi, ông ngoại, bố, chú, cậu, của , thậm chí có lúc là em trai…..tất cả các vai như thế.

      Chỉ trừ người tình trong mộng.

      Cho nên Hòa Hòa hề buồn phiền, chỉ là mượn cơ hội buồng thả bản thân cũng lập dị lần.

      Muốn khiến lập dị cũng dễ. Lần trước lập dị của phát tác là mấy năm trước thần tượng Châu Kiệt Luân của đương.

      Hòa Hòa thích bạn Châu, hơn nữa phải là kiểu thích của mấy , mà là kiểu thích tình cảm ấm áp của người mẹ, thường thường chuyện ở mấy diễn đàn: “Đứa con trai của chúng ta lúc nào lập gia đinh nhỉ.” ra bạn Châu có vô số tin đồn, ai cũng coi là , cười là hết, cho đến ngày, ta thừa nhận trước chi chít micro và máy ảnh ngắn dài đủ kiểu dưới sâu khấu là bản thân mình có duyên phận với .

      Hòa Hòa vui mừng rơi lệ, xông lên trang chủ của người ta lưu lại tin nhắn đầu tiên: “Tôi quá hạnh phúc, chúc phúc nhé, hai người nhất định phải hạnh phúc đó.” thực tế tối hôm đó buồn bực yên, cả đêm mất ngủ, cái cảm giác ràng đó, cuối cùng chỉ quy về: “Mình chỉ ích kỷ giả dối thôi, tình nông cạn như vậy, trong tận nơi sâu thẳm đáy lòng vẫn độc chiếm thứ thuộc về mình. May mà mình có thể nhận thức được điểm yếu ấy, hơn nữa cố gắng khắc phục.”

      Tối đó, day dứt giữa vui mừng và buồn bã, đa phần đều là ích kỷ và giả dối trong tận sâu đáy lòng phát tác.

      Hòa Hòa chưa từng có ý nghĩ có tương lai nào đó với Trịnh Hài, ngay cả chút xíu cũng chưa từng có. Sớm từ lúc có vẫn còn mơ hồ về nhận thức giữa nam nữ, nhận thức đó bị đá ra ngoài cái thế giới tinh thần .


      Hòa Hòa có thể nhớ chuẩn thời gian, bởi vì năm đó Trịnh Hài kết thúc cấp ba, ngày ngày đều bận rộn, Hòa Hòa học sinh cấp 2 cũng nghỉ hè, nhưng mẹ Hòa Hòa kỳ nghỉ hè đó đa phân thời gian đều đem học sinh thực tiễn, cho nên hơn nửa thời gian vẫn là chơi ở nhà Trịnh Hài.

      Kỳ nghỉ đó Trịnh Hài rất bận rộn, luôn phải ra ngoài, lại cho phép bản thân linh tinh, cho nên luôn ở trong phòng lên mạng, khiến mắt thâm quầng, sau này Trịnh Hài thỉnh thoảng cũng đưa ra ngoài chơi.

      Hòa Hòa lúc đó có mấy người bạn , cuộc sống của trong cái vòng đơn, người quen biết nhiều nhất, là những em bạn bè của Trịnh Hài, đa phần đều lớn hơn rất nhiều.

      Mỗi lần Trịnh Hài đem theo , đều bị người khác cười: “Ồ, A Hài lại đem theo tiểu thư đồng à.”

      Những người con trai lớn đó đều đem theo những thành thục lớn tuổi hơn bọn họ, hoặc là ràng chỉ có 15, 16 tuổi, nhưng lại trang điểm khiến bản thân mình thành những thiếu nữ 20 tuổi trưởng thành sớm. Hòa Hòa cũng từng thấy Trịnh Hài cũng có bạn như thế.

      Tiêu Hòa Hòa, 13 tuổi, trông lại như chưa đến 10 tuổi, bị cười là điều đương nhiên. May mà Trịnh Hài tinh thần ổn định, cũng có thể cáo mượn oai hùm.

      Họ đanh đánh bài, hơn nữa còn cược tiền. Đây là trò chơi thích hợp thiếu niên, Hòa Hòa trốn ở xa xa, mình chơi trò chơi điện tử, chơi rồi chơi liền ngủ thiếp , trong tiếng ồn ào ầm ĩ mơ thấy bản thân mình thành người lớn, làm kiểu tóc của Scarlett, trang điểm như Cleopatra, mặc bộ váy nổi tiếng mà Eliza mặc khi lần đầu tiên tham gia vào bữa tiệc giao lưu xã hội trong “My Fair Lady”, nhưng chân trần, có giày.

      Trong mơ hồ dường như có người khoác chiếc áo lên người , lập tức có người chế giễu: “A Hài làm làm bảo mẫu cùng xứng với chức danh nhỉ.”

      “Bảo mẫu gì chứ? Tớ thấy cậu ta vốn dĩ là muốn học Quang Nguyên Thị*”

      “Ai là Quang Nguyên Thị.”

      có văn hóa còn biết ngậm miệng vào, là quá mất mặt.”

      “Trời, cậu mới có văn hóa ấy. phải chính là kế hoạch nuôi dưỡng mỹ nữ sao, ai biết chứ?”

      Trịnh Hài cười mắng: “ lũ cặn bã.”

      “Bị trúng rồi hả, cho nên ngại đến mức tức giận.” Có người cười hô hố: “Xem , A Hài luôn luôn có tầm nhìn hơn chúng ta, mấy em chúng ta sao lại nghĩ ra chiêu này chứ.”

      “Biến.” Lần này là giọng của Trịnh Hài, nghe là tâm trạng gì, “Nếu tớ mà có cái ý đó với Hòa Hòa, bị sét đánh trúng.”

      Chú thích:
      *Quang Nguyên Thị: nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Nguyên Thị Vật Ngữ (Genji Monogatari) của Nhật Bản, từ cuốn tiểu thuyết đó là có điển cố Kế hoạch Nguyên Thị, dùng để chỉ những người con trai nuôi lớn , bồi dưỡng đó thành phụ nữ lý tưởng của mình, sau này trờ thành bạn đời của mình.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 15

      Có lẽ trong tim mỗi người đều có góc đặc biệt.

      Luật sư Dương Úy Kỳ cũng hiểu và Trịnh Hài như thế có được coi là qua lại hay , nhưng gần đây qua lại của họ quả thân thiết, hơn nữa ai cũng muốn phá vỡ trước.

      Họ ở bên nhau rất hợp, hơn nữa cũng rất ăn ý.

      Trịnh Hài rất trầm tĩnh, Dương Úy Kỳ cũng ít . Chắc vì công việc của cần phải nhiều, cần phải cẩn thận tỷ mỉ, nghiền ngẫm từng từ từng chữ, cho nên thời gian ngoài công việc cũng vô cùng chán ngán thích giải thích với người khác.

      Mà Trịnh Hài là người thông minh, bất cứ việc gì chỉ cần mở đầu, liền biết tiếp theo gì, chỉ cần hơi hơi cong cong khóe miệng lên, liền biết lĩnh hội được ý của , sau đó cần phải nhiều nữa.

      Huống hồ, lúc họ yên lặng quá lâu cần đề tài nào đó để điều chỉnh, độ phối hợp của Trịnh Hài cũng rất cao. Dương Úy Kỳ phát , Trịnh Hài thường xuyên cùng bộ phim về chuyên ngành giống , cũng thường nghe những bài hát có phong cách kỳ quái giống , có thể chuyện với ít về lịch sử và chính trị, hề coi thường quan điểm phái nữ của , thậm chí còn nhẫn nại nghe kể nội dung chính của cuốn tiểu thuyết mạng, nghe oán trách quan điểm tác giả nào đó khiến người ta khó hiểu, có lúc còn tốt bụng vài ba câu giúp giải quyết phiền não, ví dụ “Em nhất định làm được việc mặc áo ở nhà dép lê ra đường dạo phố, phải là do lỗi của quần áo, mà là bản thân em hợp với quần áo.” Sau đó liền thấy phiền lòng nữa.

      Dương Úy Kỳ hề tin cái gọi là tình sét đánh. Tất nhiên lần đầu tiên gặp Trịnh Hài liền có cảm tình với , hơn nữa cái cảm tình đó tiếp tục được tăng lên, nhưng hề cảm thấy đó là tín hiệu tốt. Người đại thường như vậy, gặp được người khiến mình rung động, liền cảm thấy hối tiếc, nhưng hệ gặp phải, lại cảm thấy bất an. Trước khi quyết định chìm vào và bỏ ra công sức, trước tiên phải làm cho trái tim mình yên ổn , để nó dừng lại an toàn ở vị trí.

      Cái thề giới này rất kỳ diệu. Trước khi gặp Trịnh Hài, chưa từng gặp . Nhưng sau khi họ tiếp xúc, liền phát hai người đều ở trong vòng, thường thường gặp những người bạn hoặc người quen cùng quen biết, trước đây cũng qua nhau vô số lần.

      Do đó tránh khỏi bị người khác trêu đùa, cũng có người có thiện ý nhắc nhở:

      Trịnh Hài con người này lạnh nhạt, có chút chút hòa đồng; ta rất để ý đến phụ nữ, cũng đừng quá nghiêm túc.

      Trịnh Hài đâu phải chỉ quan tâm đến phụ nữ, vốn dĩ quan tâm đến bất cứ việc gì. ràng cái gì cũng biết, nhưng lại có hứng thú. Nhưng ràng là việc hứng thú, lại vẫn rất chăm chỉ làm cách cẩn thận, hơn nữa làm rất hoàn mỹ.

      Trịnh Hài trong mắt , chính là như thế giống như hồ nước sâu thẳm, yên bình, mát lạnh, nhìn thấy đáy, khiến rất muốn tìm hiểu sâu hơn.
      Cái kết quả trực tiếp của việc thường xuyên gặp người quen đó là bác của Dương Úy Kỳ mời Trịnh Hài ăn cơm.

      Dương Úy Kỳ sau khi về nước rất ít khi gặp cha mẹ. Từ sau khi trưởng thành, liền rời xa nhà học, có quan hệ thân thiết hơn với bác trai và bác , đôi vợ chồng có con đó coi như con đẻ.

      ra bây giờ được đẩy đến cái đường dây số hai đó là bác và cha Trịnh Hài từng cùng nhau làm việc nhiều năm, coi như là nhìn Trịnh Hài lớn lên, sau này cha Trịnh Hài thuyên chuyển công tác, mới ít liên lạc. Bây giờ nghe hình như Trịnh Hài qua lại với cháu ông, dự định lộ diện ra mặt tiền bối, muốn lại chuyện cũ với bạn lâu ngày gặp mặt này.

      Dương Úy Kỳ chần chừ khi chuyện này với Trịnh Hài, vốn cho rằng Trịnh Hài từ chối, cũng đúng lúc phải công tác, nhưng ngờ Trịnh Hài vui vẻ nhận lời.

      khí bữa cơm đó tương đối tốt. Tuy Trịnh Hài xưa nay lãnh đạm, nhưng đối mặt với các bề lại vô cùng khiên tốn lễ phép, cái lãnh đạm đó lại lộ ra chín chắn vũng vàng.

      Trong bữa ăn nhắc đến số chuyện của Trịnh Hài hồi , cũng thỉnh thoảng nhắc đến mẹ Trịnh Hài và “Hòa Hòa”. Dương Úy Kỳ sớm phát , vẻ mặt của Trịnh Hài hiếm khi thấy có nội dung gì, bởi vì luôn bình tĩnh khéo léo, giống như là đeo chiếc mặt nạ, nhưng mỗi lần nghe thấy tên của mẹ và Hòa Hòa, mặt số cảm xúc khó phát , khiến trông chân hơn nhiều.

      Bác Dương thấy cậu bé trưởng thành, vô cùng vui vẻ, nỗ lực chúc Trịnh Hài rất nhiều rượu, lại mượn cớ hơi say nửa trêu nửa đùa hỏi lúc nào định lấy cháu ông, trở thành người nhà với ông. Trịnh Hài hơi mỉm cười, hề gì, nhưng Dương Úy Kỳ lập tức trịnh trọng hai người chỉ là bạn.

      Uống quá nhiều rượu, kìm được khuyên ngăn. Bởi vì sức khỏe của bác tốt, mà và Trịnh Hài lúc ở cùng nhau, chưa từng thấy động vào rượu. Nhân lúc Trịnh Hài ra ngoài nhận điện thoại, bác cười : “Bác cháu xưa này cho rằng tửu phẩm tựa nhân phẩm, thấy rất nhiều người lúc bình thường rất ra dáng, hễ đến lúc say rượu liền biến lại nguyên hình. Đây là giúp cháu khảo sát đó. Trịnh Hài cái thằng bé này từ tâm tư trầm lắng, chúng ta lại nhiều năm tiếp xúc với cậu ta, cũng phải kiểm chứng chút. Trông vào tình hình trước mắt, cũng khá.”

      Dương Úy Kỳ dở khóc dở cười, cuối cùng thể giúp Trịnh Hài lái xe về.

      Trịnh Hài uống nhiều hơn rất nhiều so với bác , nhưng bác chịu đến cực điểm, sắc mặt lại vẫn thay đổi, chỉ là ánh mắt hơi mơ màng, khuỷu tay tựa vào cửa sổ xe, hai bàn tay nắm lấy nhau, hơi than thở : “Lần trước uống nhiều, khoảng là tầm 7,8 năm trước.” dường như tỷ mỉ nhớ lại lát, lại bổ sung, “7 năm trước.”

      “Tửu lượng của rất tốt. Người có thể uống qua được bác em nhiều.”

      “Thêm chút nữa là nôn đó. Bác Dương đó, lần này uống cùng bác đủ rồi, sau này bác ép nữa, nếu vẫn còn bị bác chỉnh nữa.”

      Dương Úy Kỳ lái xe chầm chậm, dường như hiểu được ý trong lời vừa nãy của , lại cảm thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều, do đó cẩn thận chuyển đề tài: “Em luôn cho rằng Hòa Hòa là người em họ xa của . ngờ có quan hệ ruột thịt à?”
      có. Nhưng cũng chẳng khác gì em ruột, nhìn con bé lớn lên từ .” Trịnh Hài xong, dường như thầm mình, “ còn là người đầu tiên nhìn thấy con bé sau khi ra đời.”

      Dương Úy Kỳ cười: “ kiếm được nhé. Người tuổi như rất ít có em , thỉnh thoảng có người cũng có, cũng rất ghê gớm, xem trai là bao trút giận, lấy đâu ra người ngoan ngoãn như thế.”

      nhớ em là có người trai, nhưng tưởng tượng nổi dáng vẻ ghê gớm của em.”

      “Cái đó giống nhau.” Giọng của Dương Úy Kỳ yếu rất nhiều, do dự lát, nhàng bổ sung thêm câu, “Em và trai phải là cùng mẹ sinh ra. Mẹ em ……… phải là mẹ đẻ.”

      Ngừng lại rất lâu, Trịnh Hài : “Xin lỗi.”

      sao. trai em và mẹ em đối xử với em rất tốt, chỉ là bản thân em cảm thấy hổ thẹn, muốn về nhà, tránh khỏi việc thường thường nhắc nhở bản thân, em chính là bằng chứng và sản phẩm dư thừa của bất trung bất nghĩa của Dương tiên sinh.”

      “Em gọi cha em là ‘Dương tiên sinh’?”

      “Đúng thế, từ sau khi em biết về thân thế của mình, liền luôn gọi ông ấy như thé.”

      “Mẹ đẻ của em…….em biết từ lúc nào?”

      “Sinh nhật lần thứ 18. …. người sinh ra em đó hả? Bà ấy qua đời lúc em còn rất , trong ký ức của em hề có bà. Em chỉ có người mẹ.”

      “Cái dáng vẻ ngoan cố đó của em quả giống……” Trịnh Hài được nửa, liền dừng lại, sau đó rất lâu nữa.

      Họ về chung cứ mà thường Trịnh Hài ở.

      Trịnh Hài quả uống nhiều, nhưng cả đường còn cố gắng với dáng vẻ bình thường, sau khi về nhà câu: “Cảm ơn.” Liền vào phòng ngủ nằm xuống.

      Dương Úy Kỳ lấy cho cốc nước, nhưng phát ngủ rồi.

      ở trong chung cư của rất lâu. có sở trường bếp núc, mất rất nhiều công sức ở trong bếp mới làm ra được nồi cháo cho , lại mở cửa từng phòng vòng lượt, hề động vào bất cứ thứ đồ cá nhân nào của .

      Nơi Trịnh Hài ở vốn dĩ thể được coi là nhà.

      Chưng cư nằm ở khu đất sang trọng, bên ngoài có phong cảnh hoa viên, trong phòng trang trí tinh xảo, từng cái đinh miếng gỗ đều là hàng xịn, nhưng lại khí của người, quá đơn giản sạch , cũng quá nghiêm túc sang trọng, chút trang trí thừa thãi nào, lạnh lạnh lẽo lẽo, lại giống như phòng làm việc.

      Dương Úy Kỳ ngờ rằng, Trịnh Hài lại là quý công tủ nhanh nhẹn như ngọc, khí chất vượt trội, phong cách phi phàm, nhưng phong cách sống lại thiếu vị như thế.

      Nhưng than thở thêm lần nữa, người đẹp trai có thể nhận được ưu khác biệt. Đổi thành người khác nhất định trừ điểm . Nhưng việc này xảy ra người Trịnh Hài, lại càng khiến siêu phàm thoát tục.

      Sau đó Dương Úy Kỳ cuối cùng cũng tìm thấy nơi rất có nhân tính hóa, ở góc phòng bên rất bắt mắt, rơi lả tả mấy chiếc đệm cói hàng mây tre, tay ghề rất kém, giống như tác phầm đời đầu của DIY. mấy đệm cói còn vứt mầy cái đệm tựa bằng vải, hình thù và màu sắc kết hợp rất tao nhã, cũng là đồ thủ công khâu từng mũi, nhưng tay nghề lại tinh xảo hơn rất nhiều. Chiếc giá mây thấp thấp bên cạnh có treo chuỗi con cá làm bằng vải, hai con chuột làm bằng vải hoa, ngôi nhà trong rừng bằng gỗ, được ghép bằng những thanh gỗ tròn , chiếc bình sứ giả cổ hình con cá, cầm lên xem, dưới đáy bình khắc 4 chữ “Hòa Hòa làm thủ công”, còn có chồng sách, có 6,7 cuốn, mỗi cuốn đều bược bọc bằng bìa vải, phong cách và hình thù khác nhau. cầm cuốn lật lát, nhịn được liền cười, bên trong cái bìa bao tinh xảo độc đáo này chính là mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng hai năm gần đây.

      Trong căn phòng lạnh lẽo này của Trịnh Hài có nơi thú vị trẻ con như thế, lại trở nên rất hài hòa. Dương Úy Kỳ nhớ lại dáng vẻ của Hòa Hòa, giống như bé, nhưng lại lờ mờ nhớ rằng ấy ràng là thành thị trưởng thành. cho rằng trí nhớ của mình vô cùng tốt, lúc này ngờ lại trở nên lộn xộn.

      Trời dần tối, thấy Trịnh Hài vẫn ngủ say, để lại tờ giấy cho , tự mình về nhà..

      Buổi tối nhận được điện thoại của Trịnh Hài. Trịnh Hài hỏi: “Là em đưa về nhà hả. Cơm là em nấu?”

      tỉnh rồi?”

      “Ồ. nhớ bác Dương ép uống ly rượu cuối cùng, chuyện sau đó có ấn tượng gì nữa. Em về nhà lúc nào thế? Đúng rồi, em làm sao mà đưa lên lầu được hả?”

      ràng là rất trấn tĩnh tự mình lên lầu, lúc đó chút dáng vẻ say cũng có. Dương Úy Kỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Sau đó lại thừa nhận lần nữa, bất cứ nhược điểm nào rơi vào người Trịnh Hài, quả đều trở nên vô cùng đặc biệt.

      Dương Úy Kỳ rất buồn vì vô nguyên tắc của bản thân mình.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 16.1
      Trịnh Hài nhìn cái thiệp mời bàn, tận trong đáy lòng cảm thấy thế giới thay đổi quá nhanh.

      Chú rể là nhà vận tải đường biển mới phất lên, từng gặp qua mấy lần. Cái khiến tương đối kinh ngạc là tên của dâu, lại là Tô Nhắm Nhiếm.

      lại nhớ đến lâu trước đó, Tiêu Hòa Hòa còn tích cực tiến cử cho người bạn tâm giao này của , mà chị Tường Vi cũng trịnh trọng đưa vị tiểu thư này liệt vào danh sách đối tượng xem mặt của .

      Cái mặt trằng tròn tròn khuyết khuyết này vẫn còn chưa chuyển đủ hai vòng tròn khuyết, rất nhiều việc thay đổi lớn.

      Hôn lễ tổ chức vô cùng khác lạ ở hòn đảo màu xanh có người ở, dùng thuyền đưa từng người khách lên đảo. Khác với những hôn lễ đưa bằng xe oto bình thường, hôn lễ này là đưa bằng thuyền, xung quanh hòn đảo chỉ có mấy nghìn m2 chi chít những chiếc thuyền lớn sang trọng, cục diện khiến người ta kinh ngạc.

      lý giải của Trịnh Hài về tiệc cưới chính là nó dùng để cung cấp nơi cho mọi người lên hệ tình cảm và tụ tập náo nhiệt, dâu chú rể là ai thường thường đều lắm.

      Những người cùng bàn đều quen, còn bao gồm cả trai của Tô Nhắm Nhiếm là Tô Mậu Uy, chỉ là mặt người này hề có chút vui mừng, chào đón khách ra vẻ tươi cười, quay lại bàn họ liền còn nụ cười nữa.

      “Shit, cái dánh vẻ đó của câu đâu phải là gả em , vốn dĩ chính là cái dáng vẻ bán em .”

      trai nhà họ Tô uống ít rượu buồn rầu lườm cái người vừa : “Cái loại có em để thương như cậu, hiểu được nỗi lòng của người làm . thương em từ đến lớn, bỗng nhiễn trở thành của người khác. Chết tiệt, ràng chẳng khác nào bị cướp .” nhìn chú rể với ánh mắt thù hằn.

      “Ai tớ có em ? Em của tớ rất nhiều đó. Mình rốt cục có bao nhiêu em nhỉ……” Bị nhận được câu trả lời uống nhiều, thẳng trực tiếp.

      Tô Mậu Uy cứng đờ mặt. Cách mấy chiếc ghế Trịnh Hài cười cười, an ủi ta : “Bắt đầu luôn hơi thích ứng, quen rồi sao nữa.”

      “Quên mất cái tên này cũng có “em ”, Mậu Uy cậu học người ta chút về chuẩn bị tâm lý .” Có người góp vui vào.

      “A Hài, Hòa Hòa nhà cậu thay đổi nhiều quá, hôm nay tớ vừa nhìn thấy liền sững sờ nhận ra.”

      Trịnh Hài quay đầu nhìn Hòa Hòa đứng bên cạnh dâu, trong những phù dâu, bộ lễ phục màu trắng Hy Lạp cổ rất tự nhiên, búi tóc lên, duyên dáng kiều, đoan trang nhã nhặn, quả giống với dáng vẻ bình thường

      “Ai là Hòa Hòa? Người bên trái hả? Ôi trời, tớ nhớ tháng trước gặp ấy vẫn còn dáng vẻ tiểu nha đầu, theo sau Trịnh Hài như con búp bê.”

      “A Hài, xưa nay luôn biến Hòa Hòa thành dáng vẻ con búp bê , cậu ta thích kiểu Loli.”

      Trịnh Hài thèm để ý đến, chuyển ánh mắt đến chú rể. Phù dâu phù rể có hai tổ, Tiêu Hòa Hòa đứng sau chú rể, trang phục và cách trang điểm khác nhiều so với hằng ngày, ngay cả vẻ mặt cũng hơi kỳ lạ. Tuy nụ cười của trông rất đoan trang, nhưng lại cảm thấy Hòa Hòa cười hơi miễn cưỡng. Hơn nữa, Trịnh Hài rất thích nhìn dưới hô hào của mọi người, giúp dâu uống hết rượu trong ly, dẫn đến tràng vỗ tay. Uống thay là phải uống gấp đôi, vốn dĩ ly rượu đó chỉ có 1/3, nhưng có người cướp lấy chai rượu cố ý rót đầy nốt 2/3 còn lại đó. Hòa Hòa cầm ly rượu do dự, phù rể ở bên cạnh nhận lấy ly rượu trong tay , uống cạn hơi. Hòa Hòa hơi cúi người về phía ta, hề cười.

      Thư ký Vi Chi Huyền của Trịnh Hài cũng ở đó, hơn nữa còn chạy chạy lại giúp đỡ. Bàn của Trịnh Hài đa phần đều quen, do đó lúc qua bàn này, thuận tiện qua lại chào hỏi, chúc ly rượu.

      Vi Chi Huyền cài bông hoa “người thân” ở trước ngực, chỉ có những người thân quen với dâu chú rể mới được cài. Có người trêu đùa , Vi tiểu thư xinh đẹp như thế, sao làm phù dâu?

      Vi Chi Huyền cười cười: “Tôi làm ba lần rồi. Theo lời của những người già, làm thêm lần nữa, gả được.” Trước khi rời cúi người cảm ơn, lại chào riêng với Trịnh Hài.

      Trịnh Hải hỏi : “Phù rể kia trông hơi quen, có quan hệ công việc với chúng ta phải ?”

      Vi Chi Huyền lập tức biết chỉ người nào, bởi vì người còn lại họ vô cùng quen biết. cũng trả lời : “Là bạn thân của chú rể, có quan hệ công việc với chúng ta. Chắc là gặp ở nơi khác? Hình như họ Sầm……Sầm Thế, đúng rồi, là cái tên đó.”

      Sắc mặt Trịnh Hài hơi sầm lại, giọng cũng hơi khựng lại: “Tôi biết rồi, cứ bận . Đừng để Hòa Hòa uống quá nhiều, bình thường ấy ít động vào rượu, biết chừng mực.”

      “Tôi chú ý.”

      quay người lại, hai người em bàn nhìn cười mà như cười, do đó liền ho tiếng: “ Làm phù dâu phù rể quá 3 lần khó lấy vợ gả chồng, đây cũng là lần đầu tiên tớ biết cách dân gian này đấy. Hình như tớ cũng làm phù rể ba lần rồi, sau này các cậu kết hôn nhất định được tìm tớ đâu đấy.”

      “ Biến ngay, cho dù tỷ lệ nam nữ của nước chúng ta mất cân bằng đến mức nhất định cho phép đồng tính nam kết hôn cũng đến mức Trịnh đại thiếu gia tìm được vợ, cậu già mồm cái gì chứ?”

      “Khó , con mắt và phong cách của cậu ta bị lác rồi, người thường khó có thể lọt vào mắt cậu ta được.”

      Bọn họ bình thường có thể họp mặt đầy đủ thế này dễ, hơn nữa Trịnh Hài hơi lầm lì, bình thường ít khí tham gia hội họp, do đó mọi người mượn cái cơ hội hiếm có này ra sức đểu .

      “Nghe gần đâu cậu lại rất gần với con của Dương Trung Hưng? hay giả thế? Tớ gặp vị tiểu thư đó 2 lần, cùng loại với những người phụ nữ trước đây cậu qua lại. Cậu kéo người ta xuống nước chơi với cậu, tốt đâu nha.”

      “Đúng thế, muốn chơi đùa cũng đừng chọn những thứ có tính thách thức. Gia thế Dương gia rất lớn, phá hỏng quan hệ với họ được tốt đâu.”

      “Mấy cậu sao biết tớ nghiêm tức.” Trịnh Hài vào trọng tâm, nhận được tràng “Trời.”

      Lúc dâu chú rể đến chúc rượu, chỉ có tổ phù dâu phù rể cùng, phải là tổ của Hòa Hòa. Phù dâu cười ngọt ngào với , giống như là với kẻ địch, lại nhớ từng gặp ở đâu. Trịnh Hài bất giác quay đầu tìm Hòa Hòa, thấy và Sầm Thế đứng ở cách đó mấy met, giữa hai người cũng cách nhau bờ vai. Hòa Hòa vẫn là dáng vẻ khóe môi hơi cong lên mỉm cười, nhưng nụ cười đạt được biểu cuối cùng, là đoan trang và chăm chú mà chưa từng thấy. Sầm Thế lại nhìn , mặt có biểu gì nhiều.

      Tiệc cưới buổi trưa dần dần đến hồi kết. Trịnh Hài lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại, là Dương Úy Kỳ.

      Nghe họ tham dự hôn lễ đảo, Dương Úy Kỳ : “ đặc biệt. Hình như 6,7 năm rồi em chưa thuyền.”

      Trịnh Hài : “Nếu em muốn ra biển, chiếc du thuyền.”

      “Thuyền lướt sóng? say sóng đó.”

      “Loại dài mười mấy met, say lắm đâu. Thời tiết hôm nay cũng khá đẹp, thích hợp ra biển. Em muốn đến ? tiếng sau tại bến cảnh số ba đợi .”

      dâu chú rể buổi tối còn có bữa tiệc ở khách sạn ven biển. Hòa Hòa bọn họ và dâu chú rể cũng nhau rời , Trịnh Hài gặp Dương Úy Kỳ.

      tuần rồi họ gặp mặt. Thời gian gặp thỉnh thoảng cũng liên lạc, được coi như là nhớ nhung, nhưng Trịnh Hài cảm thấy bản thân mình có chút chờ đợi đối với lần gặp mặt sắp tới này, cho dù chỉ vì cần làm chút chuyện để chuyển chú ý.

      Trịnh Hài uống nhiều rượu, cho nên sau khi thuyền ra biển, người lái liền rời đến phòng điều khiển, để cho Trịnh Hài lái. Trịnh Hài thậm chí rất kiên nhẫn dạy Dương Úy Kỳ tập lái.

      học rất nhanh, 20 phút sau liền có thể lái được, đương nhiên là có Trịnh Hài đứng bên cạnh. Đợi Trịnh Hài rời xa bước, liền kêu lên kinh ngạc, còn đưa tay ra kéo áo Trịnh Hài, hoàn toàn chú ý đến hình tượng thục nữ, khiến Trịnh Hài bật cười.

      Buổi tối ánh trăng dần dần mọc lên từ phía Đông, khuyết mất hơn nửa, bầu trời sao sáng lấp lánh.

      Dương Úy Kỳ nằm chiếc ghế ở boong tàu nhìn bầu trời sao: “Nhiều ngôi sao sáng như vậy, em nhớ chỉ có lúc mới được thấy.”

      “Em du lịch sao?”

      “Đúng thế, nếu có thời gian thà ở nhà ngủ nướng. Trước đây em luôn cảm thấy, du lịch là việc tốn nhiều công sức, bằng ở nhà xem ảnh phong cảnh, cũng vẫn có cảm giác giống như xem tận mắt.”

      Trịnh Hài cười lát, phát có cách nào trả lời câu đó. Dương Úy Kỳ lại : “ đấy, em nhớ trước đây nhà khoa học từng , rất nhiều người nhìn những việc xảy ra với người khác, lại giống như xảy ra với chính bản thân mình, cũng nảy sinh ra những cảm giác bi thương, vui mừng, đau khổ, buồn bã, có lẽ mức độ hơn chút, nhưng cảm giác là giống nhau.”

      Trịnh Hài : “ lại nghe thấy đúng câu ngược lại, chỉ cần xảy ra đối với mình coi như là xảy ra đối với người khác, bản thân mình chỉ là người xem, tức giận đau lòng buồn bã nữa. Nhưng đó phải là nhà khoa học nào đó .” nhớ Hòa Hòa từng câu dó, lúc đó tuổi còn , khiến rất kinh ngạc. Nghĩ đến Hòa Hòa, trong lòng ít nhiều có chút buồn phiền.

      lát sau, Dương Úy Kỳ lại phá vỡ yên tĩnh: “Có lúc trong lòng phiền não, liền nghĩ đến làm ngôi nhà bên cạnh biển, trong rừng hoặc là ở giữa đồng, xung quanh có người ở, hàng ngay bắt cá, hái quả hoặc là trồng rau, sáng sớm nhìn mặt trời mọc, chiều nhìn mặt trời lặn, tối ngắm sao, sống cả đời như thế.” thấy Trịnh Hài đáp lại, tự mình lẩm bẩm bổ sung thêm câu, “Rất lập dị đúng ?”

      “Em chịu nổi cuộc sống có nước và điện, có mạng, có tivi và sóng điện thoại sao?”

      chịu được, cho nên em chỉ nghĩ mà thôi.”

      đều có những căn nhà ở biển, trong rừng và ở cánh đồng, chỉ là mỗi lần đều chỉ ở 1,2 ngày mà thôi.”

      nhìn ra lại biết hưởng thụ đến thế, em còn cho rằng là người lấy công việc làm niềm vui.”

      “Cũng cảm thấy là hưởng thụ, ra ngoài nghỉ ngơi hai ngày là để có tinh thần tốt hơn mà làm việc, làm việc là vì kiếm được nhiều tiền, nhiều tiền là để có điểu kiện hưởng thụ tốt hơn, hưởng thụ lại là để có thể làm việc tốt hơn…….quả là vòng tròn xấu xa, biết cuối cùng muốn làm gì, kết quả lúc nghỉ ngơi cũng giống như là loại công việc, có chút hứng thú nào.”

      Dương Úy Kỳ cố gắng cười, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời. Mà Trịnh Hài dựa vào thành lan can ngồi trong bóng tối, cúi đầu, biết nghĩ gì.

      “Trịnh Hài, hôm nay tâm trạng tốt phải ?”

      “Hả?”

      “Lúc tâm trạng tốt liền cúi đầu nhìn ngón tay.”

      “Vậy sao, cái này cũng bị em phát ? ra cũng có lúc nào tâm trạng đặc biệt tốt cả.”

      “Nhưng hôm nay trông vô cùng ổn.” Dương Úy Kỳ nhìn nhìn thời gian, “Hay là chúng ta về thôi, ở cùng em mấy tiếng rồi, quay về nghỉ ngơi sớm .”

      Trịnh Hài nhàng than tiếng: “ ra cũng chẳng có gì. Gặp kẻ địch, nghĩ lại số chuyện cũ vui lắm.”

      “Trong hôn lễ?” Dương Úy Kỳ thấy Trịnh Hài phản bác, lại thử hỏi: “Người tình cũ của ?”

      Trịnh Hài động động khóe môi: “Nếu là người tình cũ của tốt, còn nhớ nổi ai là ai.”

      Dương Úy Kỳ bị hàm nghĩa trong câu của làm cho buồn cười, nhưng cười thành tiếng, cũng gì. lúc sau nghe thấy Trịnh Hài lại : “Nếu em biết, rất nhiều năm trước em vốn có cơ hội quay lại với người đầu, lại bị người khác cố ý ngăn cản, em có hận người đó ?”


      Dương Úy Kỳ chầm chậm hỏi: “Bao nhiêu năm trước? Tuổi giống nhau, cảm nhận việc tự nhiên cũng giống nhau.”

      “Rất nhiều năm trước, 7 năm.”

      “Thời gian 7 năm, trẻ con năm đó bây giờ cũng trưởng thành rồi, nhất định có thể phân biệt ràng thiện ý và ác ý. Huống hồ, nếu là khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể bị người khác dễ dàng ngăn cản chứ. Cho nên, nhất định phải là nguyên nhân chính.”

      Trịnh Hài : “Cảm ơn, em rất biết an ủi người khác.”

      quên em làm nghề gì hả.” Dương Úy Kỳ , “Em Hòa Hòa của ?”

      “Lúc đó lòng vì tốt cho con bé, trong lúc đầu óc con bé tỉnh táo giúp nó đưa ra lựa chọn đúng đắn, nhưng hôm nay, lại dám chắc lúc đó làm đúng hay .” Trịnh Hài dường như mình, nghĩ lại dáng vẻ kỳ lạ của Tiêu Hòa Hòa hôm nay.

      Tiêu Hòa Hòa là người hay quên, là người để chuyện gì trong lòng, hơn nữa rất có tinh thần AQ, giỏi tự mình làm tê dại bản thân mình, cho nên việc có thể khiến có sắc mặt bất thường, có thể thấy rằng trong lòng để ý biết bao. Hòa Hòa xưa nay nhắc chuyện cũ, cảm thấy nhớ lại ký ức là việc người già mới làm, chỉ đến những ý nghĩ và kế hoạch tương lai, khi người khác đến chuyện lúc của , cũng thường thường lơ mơ , trí nhớ rất kém. Cho nên ngay cả Trịnh Hài cũng cho rằng hoàn toàn quên .

      Dương Úy Kỳ : “Lúc em ghét người lớn dạy dỗ em, cảm thấy họ bảo thủ buồn cười, mặt gật đầu, trong lòng phản kháng. Đến tận nhiều năm sau, trải qua số việc, mới phát hóa ra những điều người lớn đều đúng, hơn nữa hoàn toàn là đều vì tốt cho em, chỉ là em lúc đó có cách nào hiểu được.”

      nhìn về phía Trịnh Hài vẫn giữ dáng ngồi mạn thuyền. nửa khuôn mặt trong bóng tối, nửa còn lại phản chiếu ánh trăng, bao quanh quầng sáng lờ mờ. Da rất đẹp, sắc mặt trống rỗng có biểu gì, khiến người ta thấy chân , giống như là tượng xáp tinh xảo, cũng biết những lời lúc nãy của có nghe vào hay .

      Dương Ùy Kỳ ngẩn ngơ lát, bỗng nhiên chỉ về phía bắc bầu trời hét lên: “Nhìn kìa, sao băng! Mau ước !”

      Trịnh Hài nhìn theo phía tay chỉ, nhìn thấy gì, liền quay đầu lại: “Ở đâu hả?”

      “Chắc là tốc độ quá nhanh.” Dương Úy Kỳ thấy tiếc cho , “ từng ước nguyện với sao băng chưa? Rất linh nghiệm, đấy, em từng thử.”

      Cuối cùng Trịnh Hài cười, nụ cười của thường có tiếng, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy. Trịnh Hài : “Trẻ con.”

      “Trẻ con còn thú vị hơn có việc để làm.” cười cười, bỗng nhiên lại hét lên, “Lại ngôi nữa! Ôi, vút qua nhanh quá.”

      Trịnh Hài lại quay đầu lại. Dương Úy Kỳ cười thành tiếng : “ trẻ con sao còn quay đầu lại nhìn?”

      “Vốn dĩ có sao băng đúng , em chơi trò kế hoạch thành.” Trịnh Hài lại cười.

      “Dáng vẻ cười so với xị mặt đẹp hơn nhiều, nên cười nhiều chút. Sao hả? cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút nào ?” Dương Úy Kỳ để ý đến câu hỏi của .

      Nụ cười của Trịnh Hài lên mặt, tiêp tục cũng được, thu lại cũng xong, cứ cứng đờ như thế, đúng lúc chuông điện thoại reo lên, là số của Tiêu Hòa Hòa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :