1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mua dây buộc mình - Phiêu A Hề (31 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Ngoại truyện: Mối tình đầu



      Mối tình đầu của Trịnh Hài.



      Mối tình của Trịnh Hài đến khá muộn, đại học năm thứ 2, mới có người bạn công khai thừa nhận .



      So với vẻ bề ngoài đẹp trai, gia thế tốt, cùng với thành tích tốt văn võ song toàn, cái gọi là mối tình đầu này quả quá muộn.

      Nguyên nhân đại khái là, từ đến lớn bị con theo đuổi đến nỗi phải chạy trốn, phiền còn kịp, đâu còn lo đến chuyện rung động nữa.



      Ngay cả bản thân Cao Mạc Mạc cũng cảm thấy, bản thân mình hoàn toàn là bị cái bánh rán vàng từ trời rơi xuống đập vào đầu.



      Trịnh Hài là ai? Trịnh Hài rất khó nhớ được tên của người đẹp, là người ngay cả thư tình của hoa khôi trường cũng từ chối nhận, lại thích . bé lọ lem trong cổ tích Grim dù gì cũng có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Còn sinh viên năm thứ nhất mới vào Cao Mạc Mạch, dung mạo bậc trung, tính cách bình thường, thành tích bình thường, gia đình bình thường……quả rất khó khiến mọi người phục.



      Cao Mạc Mạc quyến rũ được Trịnh Hài là như thế này.



      Năm đó mới khai giảng, trường tổ chức thi bóng rổ đón học sinh mới, Trịnh Hài rất vinh dự được hội học sinh phái làm huấn luyện viên cho đội nữ của học viện.



      Trịnh Hài là huấn luyện viên tốt. Biểu của rất ít, ít khi tức giận, đối mặt với đám trẻ tuổi cứ rì rầm, bất luận là béo gầy thanh tú xinh đẹp, đều coi họ là rau cải thảo. Sau này cái đội ngũ rau cải thảo tốt xấu lẫn lộn nhất thời được thành lập đó, lại lọt vào trận trung kết, đạt được á quân. Tuy là á quân, nhưng học viện ấy của Trịnh Hài được gọi coi là hiếm con . Cái thành tích đó đủ để khiến nhiều người vô cùng bất ngờ.



      Trong buổi tiệc chúc mừng thành công, lúc luyện tập bình thường những gại chịu lạnh nhạt của Trịnh Hài cuối cùng được nở mày nở mặt, họ xếp hàng chúc rượu, còn từng người chọn bài hát hát tặng .



      Lúc đến lượt Cao Mạc Mạc, gầy gầy bình thường rất ngại ngùng đó hát lớn bài “Close to you”, hát chuẩn vô cùng khó nghe, vẻ mặt lại rất tự tin, nhưng lại có vẻ đẹp trong sáng. Hát hết bài, đó chắc uống nhiều rượu, trong mic: “ Trịnh, hôm nay là sinh nhật em, em có thể ước điều ? Nếu ngày mai mưa, hy vọng đưa em lên núi ngắm lá phong nhé!”



      Mọi người cười ồ lên. Họ sớm có kế hoạch hôm nay muốn chỉnh Trịnh Hài, mà này bốc trúng phải lá thăm đen đủi”bày tỏ tình cảm với Trịnh Hài”. Ngay cả mấy người bạn ngồi ở đó của Trịnh Hài cũng nghĩ, chỉ sợ bé này từ giờ bị liệt vào danh sách đen của Trịnh Hài.



      Nhưng phản ứng của Trịnh Hài lại ngoài dự liệu của mọi người. im lặng mấy giây, rất ung dung mở miệng: “Sáng sớm nay dự báo thời tiết , ngày mai là ngày nắng.”



      Do đó Cao Mạc Mạc liền dễ dàng thắng được vinh hạnh mình ngắm lá phong với Trịnh như vậy,



      Các biết tình hình đều rất phục, mệnh tốt như vậy sao lại rơi vào đầu bản thân mình? Những biết chuyện càng đố kỵ hơn. Chiếc thăm đó sao mình rút phải chứ?



      ra chuyện bạn trai bạn , như cốc nước uống, lạnh nóng tự mình biết. Trong mắt người khác Trịnh Hài tỏa sáng, chưa từng giống như người bạn trai khác sáng sớm mua sẵn cơm đợi dưới lầu, sau khi tan học lập tức đến phòng tự học chiếm chỗ, buổi tối luyến tiếc nỡ dưới lầu ký túc xá bạn .



      Hơn nữa rất ít cười, rất ít , nhớ bất cứ ngày kỷ niệm nào, thích náo nhiệt, ghét đông người và nơi cần phải xếp hàng, thích có người đến gần , chưa từng chủ động nắm tay , càng những lời ngọt ngào.



      Nhưng ngoài những thứ đó, Trịnh Hài đẹp trai thông minh lại rộng rãi, khí chất tốt, có giáo dục.



      Tuy nhớ bất cứ ngày kỷ niệm nào và sinh nhật , nhưng Cao Mạc Mạc thường vào bất cứ ngày lễ nào, nhận được búp bê và socola rất đẹp do Trịnh Hài trực tiếp gửi chuyển phát nhanh đến. Lúc ốm, cũng từng có cơm hộp của nhà hàng lớn trực tiếp do nhân viên đưa cơm đem đến chỗ bảo an.



      Tuy thích đồ ăn nhanh nước ngoài, nhưng cũng chịu đưa ăn KFC, chỉ là chưa từng xếp hàng, mà đưa cho tờ tiền, bảo mua. Tuy thích dạo phố, chưa từng đưa mua đồ, nhưng rất rộng rãi đưa thẻ ngân hàng cho , bảo mua bộ quần áo. Thỉnh thoảng, thậm chí chủ động đưa ăn kem, hoặc là xem phim cùng .



      Tóm lại, Cao Mạc Mạc cảm thấy rất hoàn mỹ rồi, luôn trong trạng thái chân mơ mơ màng màng, qua ngày là ngày.



      Lúc kỳ nghỉ đông năm đó sắp kết thúc, có buổi sáng hôm, Cao Mạc Mạc trước xuất ở thành phố Trịnh Hài sống. đường quay lại trường trước thời hạn qua thành phố này, bỗng nhiên rất muốn xuống xem xem.



      mua vé tàu buổi chiều tối, gửi xong đồ, sau đó gọi điện cho Trịnh Hài, thử vận may của mình.



      Vận may của tồi, Trịnh Hài xa. Thậm chí cảm thấy kinh ngạc, hẹn địa điểm gặp mặt, đúng giờ sai giây xuất trước mặt .



      Trịnh Hài đưa đến tận bãi đỗ xe, tự mình lái xe đến. Sinh viên năm thứ 2 lái xe, cảm thấy rất kinh ngạc.



      Trịnh Hài giúp mở cửa sau, ngồi vào, liền nghe thấy giọng mềm mài ù ù: “Em chào chị.”



      bé ngồi ghế phụ, nhắn trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, trông rất , quay đầu lại nhìn . Lúc chuyện dùng ngón tay che nửa khuôn mặt.



      Trịnh Hài giải thích: “Đây là Tiêu Hòa Hòa, em , nửa tiếng trước mới làm răng, thuốc tê vẫn chưa hết.” bé ở bên cạnh gật đầu phối hợp.



      Cao Mạc Mạc : “Xin chào, kết cấu tên của chúng ta giống nhau. Em mấy tuổi rồi?” nhớ Trịnh Hài là con , nhưng hỏi nhiều.



      Hòa Hòa dùng hai bàn tay tạo thành chữ “14″. Nhưng trông hề giống học sinh trung học chút nào.



      “Có phải là em làm phiền kế hoạch hôm nay của ? ra em có thể tự mình thăm quan được.” Cao Mạc Mạc lễ phép .



      có gì, nhiệm vụ duy nhất của ngày hôm nay chính là quản lý bé này.”



      Hòa Hòa che lấy nửa mặt bị tiêm thuốc tê, dùng nửa mặt kìa lờ mờ : “Em có thể tự mình chơi, em làm cột đèn đường.”



      Trịnh Hài : “Ngoan ngoãn chút, hôm này đừng nghĩ đến việc lại mình chạy lung tung.”



      Hòa Hòa nhân lúc Trịnh Hài nghiêng người thắt dây an toàn, kéo tai thè lưỡi ra làm mặt quỷ về phía lưng , đợi lúc quay người lại, lập tức trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn.



      Thế là ba người bắt đầu du lịch nửa ngày.



      Trạm đầu tiên là công viên hải dương. Cao Mạc Mạc cố gắng theo Trịnh Hài, tránh bị lạc mất , mà bé Tiêu Hòa Hòa ngó đông ngó tây, luôn bị rớt lại phía sau.



      Lúc Trịnh Hài thường thường dừng lại đợi bé, cuối cùng dứt khoát khéo dây túi sách bé, giống như là dắt con chó, quản lý bé chặt chẽ trong tầm mắt.



      Hòa Hòa thường thường phản khác, : “Em lạc đâu.”



      Trịnh Hài : “Gần đây hoạt động mua bán người rất nhiều, dáng vẻ của em rất hợp để bắt bán.”



      Cao Mạc Mạc cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì lúc và Trịnh Hài cùng nhau ra ngoài, bất luận chỉ có hai người, hay là cả đám người, Trịnh Hài luôn theo bản năng từ chối đến gần người khác. Nếu chủ động nắm tay , hề đẩy ra, nhưng chẳng bao lâu, liền phát biết từ lúc nào rút tay ra rồi.



      Trạm thứ 2 là ăn cơm, địa điểm là……KFC, vẻ mặt của Trịnh Hài hơi bó tay.



      Lúc đó hỏi Mạc Mạc:”Em muốn ăn gì?”



      Mạc Mạc : “Tùy. Chỗ nào tiện đến chỗ đó .



      Hòa Hòa nhiệt tình : “Chị thích ăn KFC ?” Ánh mắt chờ đợi.



      Mạc Mạc cẩn thận dò xét tình hình lát. Tuy Trịnh Hài thích KFC, nhưng ràng Hòa Hòa thích, do đó : “Được thôi, hay là buổi trưa ăn cái đó .”



      Hòa Hòa làm động tác tay YEAH. Trịnh Hài đổ gáo nước lạnh vào : “ đâu ăn liên quan gì đến em. Bác sỹ trưa nay em thể ăn cơm.”



      Hòa Hòa : “Bác sỹ , trưa nay em có thể ăn kem, uống nước lạnh.”



      Trịnh Hài chau mày nhìn : “Mùa đông ăn đồ lạnh?”



      Hòa Hòa : “Bác sỹ mà. Tuy em thể ăn cơm, nhưng cũng cần bổ sung năng lượng.”



      “Vậy lát nữa đưa em truyền bổ sung năng lượng.”



      Cao Mạc Mạc lại kinh ngạc. Trịnh Hài mà biết, chưa từng liên tiếp nhiều như vậy. thường thường rất tiết kiệm lời, muốn nhiều hơn chữ.



      Lúc bé Hòa Hòa rất hào phóng rút ra hai tờ tiền từ túi Trịnh Hài. Nhảy nhót chủ động xếp hàng, việc khiến càng kinh ngạc hơn liền xảy ra. Trịnh Hài ấn đầu Hòa Hòa xuống ngồi vào chỗ: “Ngoan ngoãn ngồi đây.” Sau đó Trịnh Hài lại chủ động xếp hàng! Lần đầu thấy Trịnh Hài xếp hàng! Nhưng Hòa Hòa ràng cảm thấy chút nào để Trịnh Hài tự mình giúp xếp hàng mua đồ ăn là việc vinh hạnh biết bao, cho nên còn kén kén chọn chọn: “Em thích sữa, em thích coca.” Còn nữa: “Em thích socola Sundea, thích vị dâu tây.”



      Trạm thứ 3 là siêu thị. Trịnh Hài rất nhẫn nại ở khu đồ chơi đợi Hòa Hòa xem hết tất cả các búp bê. Hòa Hòa : “Em thích con mặc bộ quần áo màu vàng kia.”



      Trịnh Hài : “Màu hồng đẹp. Gói lại cho con bé.”



      Hòa Hòa : “Em thích con màu vàng.”



      Người phục vụ : “Rốt cuộc là con nào đây?”



      Trịnh Hài : “Gói cả hai con lại.” Lại quay đầu lại hỏi Cao Mạc Mạc: “Em có thích con nào ?”



      Cao Mạc Mạc vẫn chưa thể thích ứng được với cục diện này.



      Lúc qua trạm đổ xăng, Trịnh Hài xuống xe đổ xăng. Tiêu Hòa Hòa lúc trước chủ động ngồi ghế sau, ghế phụ nhường cho Cao Mạc Mạc.



      Thời gian đợi hơi lâu, Hòa Hòa vừa nghịch con búp bê mới của mình vừa lẩm bẩm hát, bài hát là “Close to you”, tiếng rất chuẩn.



      Hòa Hòa phát bản thân mình bị chú ý, thà : “Ngũ của em đủ, lúc tốt nghiệp tiểu học thành tích nhạc đạt điểm C. trai hàng ngày dạy em hát bài này 10 lần, hát đến tận lúc sai điệu thôi, sau này có thể ứng phó được với biểu diễn văn nghệ.”



      thấy Cao Mạc Mạc gì, lấy viên kẹo được bao gói xinh đẹp đưa cho : “Chị thích socola ?” Là nhãn hiệu mà rất quen thuộc, Hòa Hòa lại đưa con búp bê cho xem: “Chị thích con nào? Tặng chị con có được ?”



      Cao Mạc Mạc : “Em thích nhất là kem, socola và búp bê vải, đúng ?”



      Hòa Hòa nghĩ nghĩ : “Em còn thích xem phim.”



      Cao Mạc Mạc lật tạp chí phụ nữ, chuyên mục tình cảm của cuốn trong đó: đợi chờ vô vọng nhất, phải là ta vĩnh viễn trở thành người như bạn mong muốn. Mà là ràng ta làm tất cả, nhưng phải là cho bạn. cuốn khác có bài viết lại tên là “Người phụ nữ cái bóng.”



      Sau khi học kỳ mới bắt đầu lâu, Cao Mạc Mạc chia tay.



      Trịnh Hài bình tĩnh hỏi: “Nghiêm túc? Hay là chơi?”



      “Nghiêm túc.”



      “Được.” Trịnh Hài , hỏi lý do, cũng nửa lời vãn hồi.



      Rất nhiều năm sau, lúc Cao Mạc Mạc cùng chồng tham gia bữa tiệc, lại gặp Trịnh Hài. vừa nhìn nhận ra Trịnh Hài, Trịnh Hài lại rất lâu sau mới nhớ ra là ai.



      có cuộc sống hạnh phúc có thể thản nhiên cho xem bức ảnh con , cũng có thể thản nhiên hỏi : “Lúc đấy sao lại chọn em làm bạn của vậy?”



      Trịnh Hài cho đáp án cũng chẳng khác gì trả lời: “Bởi vì lúc đó rất muốn có người bạn .”

      ——————————————



      Mối tình đầu của Hòa Hòa.



      Hòa Hòa cho rằng mối tình đầu của mình là Sầm Thế, nhưng Trịnh Hài lại dựa vào định nghĩa “mối tình đầu” trong tâm lý học, xưa nay cho rằng mối tình đầu của Hòa Hòa là người con trai tên Tiêu Mạc.



      Tiêu Mạc là chàng trai rất có tài hoa, lúc thiếu niên liền mở triển lãm hội họa thư pháp riêng, thường được đăng thơ và văn lên báo, khá nổi tiếng ở nơi đó. Chữ của ta vừa có tà khí vừa sắc bén, tranh của ta rất đặc biệt, nhưng Hòa Hòa vô cùng thích.



      Mùa hè năm Trịnh Hài sắp lên đại học năm thứ 2, đài truyền hình địa phương tổ chức cuộc thi văn nghệ tổng hợp kéo dài tháng, cái người bán nổi tiếng đó lại tham gia.



      Tuy trong mắt Trịnh Hài ta chẳng ghê gớm gì, nhưng trong mắt Hoà Hòa ta quả là thần, bởi vì khả năng của ta trong tổ hội họa là giỏi nhất, kỹ thuật nhảy trong tổ hát là cao nhất, là người viết chữ đẹp nhất trong cuộc thi của tổ vũ đạo, là người đẹp trai nhất trong tổ thư pháp, hơn nữa, người thanh niên này có khí chất u buồn.



      Hòa Hòa hâm mộ người đó đến mức nghiêng ngả, hàng ngày ôm tivi xem hết trực tiếp đến phát lại, có lần trong lúc trực tiếp bỗng nhiên bị mất điện, lo lắng đến phát khóc. Trịnh Hài cảm thấy vô cùng kém cỏi.



      Việc càng kém cỏi hơn còn ở phía sau. từng gọi điện đến đài truyền hình kháng nghị ban giám khảo công bằng, thay hai cái điện thoại gọi 2 lần, lúc gọi lần thứ 2 bịt mũi giả giọng khác, bám lấy Trịnh Hài đòi lấy cho được vé xem trực tiếp, ôm bó hoa tươi lớn có thể che hết cả người đem tặng.



      Từ lúc Trịnh Hài lên đại học, theo cầu của , Hòa Hòa cứ hai tuần phải viết cho bức thư, viết tay, được ít hơn 1000 chữ.



      ngoài dự đoán của , thư của Hòa Hòa đầy nội dung về Tiêu Mạc.



      Tiêu Mạc nhà em ra đĩa đơn. Tên bài hát là blablabla……



      Tiêu Mạc nhà em ra tuyển tập thơ họa. Nội dung bên trong là blablabla……





      Tiêu Mạc nhà em muốn tự đạo diện tự diễn bộ phim. Bộ phim về blablabla……



      Tiêu Mạc nhà em……



      Hành vi hâm mộ của Hòa Hòa càng ngày càng quá đà, sau này trong thư trực tiếp trở thành đoạn văn cho đủ số chữ về vị Tiêu tài tử đó.



      Trịnh Hài chịu được, vừa cầu giảm số chữ của xuống 600, vừa cảnh cáo sau này được nhắc đến tên người đó trong thư.



      Sau này nữa, liền bắt đầu qua lại với Cao Mạc Mạc. Còn về việc trong tên hai người này đều có chữ Mạc, hoàn toàn là tình cờ.



      Nhưng Tiêu Mạc nổi được bao nhiêu. Sau khi bộ phim đầu tư tự quay tự đạo diễn tràn đầy tự tin của ta thất bại hoàn toàn liền bị đả kích, từ đó mai danh tích.



      Sau khi Hòa Hòa đau lòng thời gian, liền nhắc đến người này nữa.



      Nhiều năm sau Trịnh Hài đến thành phố lục địa công tác, phát họa sỹ đường phố ủ rũ hơi quen mặt.



      dừng chân nhìn ta rất lâu, người cùng : “Người này rất có tài, nhưng thanh cao. Đúng rồi, Trịnh tiên sinh, nghe ta đến từ quê của .”



      Lần đó sau khi Trịnh Hài về nhà đem món quà cho Hòa Hòa, là tuyển tập thơ họa có chữ ký rất cũ, cùng với bức vẽ chân dung Hòa Hòa. Bức vẽ chân dung đó vẽ dựa theo ảnh tốt nghiệp đại học của Hòa Hòa mà Trịnh Hài tìm được mạng.



      Hòa Hòa nghi hoặc hỏi: “Tiêu Mạc là ai?”



      Trịnh Hài: “…….Là đối tượng đầu tiên em hâm mộ.”



      Hòa Hòa: “Đừng lừa em. Sao em có thể làm việc mất mặt thế chứ?”



      Bất luận Trịnh Hài miêu tả dáng vẻ mất mặt của năm đó thế nào, Hòa Hòa đều từ chối thừa nhận. Nhưng vẫn rất nghiêm túc đặt bức tranh đó lên bàn, hơn nữa sau khi chăm chỉ đọc xong tập thơ họa của Tiêu Mạc , mấy bài thơ đó em thấy hơi quen.



      Hai năm nữa lại qua , giới giải trí có người thanh niên khí chất u buồn nhanh chóng nổi tiếng, ta đóng phim, ra đĩa, tự mình sáng tác viết kịch bản, tự mình thiết kế style, viết văn hay, vẽ tranh đẹp, rất được giới văn hóa hoan nghênh, bị fan truy đuổi.



      Mà lúc thiếu niên ta bộc lộ tài năng, ở giữa có dạo mai danh tích, sau này quá trình truyền kỳ quyết chí tự cường trở nên nổi tiếng của được người ta viết thành văn theo kiểu tri kiểu thơ Li Hoa kiểu Hồng Lâu mộng cùng với kiểu tin tức thời .



      Nhưng bản thân nghệ nhân tên là Tiêu Mạc này rất khiêm nhường, ngoài tác phẩm của mình, ta rất ít khi đến việc riêng của bản thân.



      Cho đến nhiều năm sau, lúc càng ngày càng hot càng ngày càng nổi, trong chương trình của đài truyền hình : “Tôi cần phải cảm ơn tên là Hòa Hòa, cùng với trai ấy. Lúc tôi chán nản nhất, lúc hoàn toàn mất động lực cuộc sống, trai ấy gặp tôi ở phố, em ta nhiều năm trước là fan của tôi, hơn nữa hy vọng tôi có thể tiếp tục sáng tác những tác phẩm hay. Trong giây phúc đó, tôi bỗng nhiên tìm lại được ý nghĩa của cuộc đời.”



      Đây là việc tốt bất ngờ kỳ lạ mà Trịnh Hài và Hòa Hòa cùng nhau hoàn thành.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Ngoại truyện: Đọc sách

      Từ Tiêu Hòa Hòa thích, nhưng Trịnh Hài thích đọc sách, hơn nữa cầu Hòa Hòa cũng phải thích.

      Khi mua sách, luôn tiện thể mua mấy cuốn cho Hòa Hòa.

      Như vẫy còn tính. còn thường thường cầu Hòa Hòa phát biểu cảm nghĩ sau khi đọc.

      Cứ như vậy, kế hoạch muốn để mấy cuốn sách xinh đẹp đó làm đồ trang trí cho giá sách của Tiêu Hòa Hòa liền phá sản.

      ———Hội đọc sách của Trịnh Hài và Hòa Hòa——–

      “Cổ tích Grim”: Hòa Hòa 9 tuổi, Trịnh Hài 14 tuổi

      Hòa Hòa: Em đọc hết “Cổ tích Grim” rồi.

      Trịnh Hài: là giỏi. Hơn 300 trang em đọc mất hơn 1 năm.

      Hòa Hòa: Em đọc cẩn thận mà, em đọc từng chữ.

      Trịnh Hài: Em thích nhất câu chuyện nào?

      Hòa Hòa: Đương nhiên là “ bé lọ lem” rồi. Câu chuyện này rằng, người chân là may mắn nhất. Trong tất cả nữ sinh ở lớp em, chân em nhất.

      Trịnh Hài: Góc độ em nhìn nhận vấn đề đặc biệt.

      Hòa Hòa: Còn nữa, biết khiêu vũ là rất quan trọng. Nếu , cho dù có thần tiên giúp đỡ và xe quả bí cũng có tác dụng. ơi dạy em khiêu vũ nhé.

      Trịnh Hài:……. dạy.

      ——————————

      “Cổ tích Andersen”: Hòa Hòa 10 tuổi, Trịnh Hài 15 tuổi

      Hòa Hòa: Buồn quá. Chàng hoàng tử trong “Nàng tiên cá” nếu biết được người cứu ta là nàng tiên cá, lấy vị công chúa đó.

      Trịnh Hài: Biết rồi ta cũng vẫn lấy, đó là hôn nhân chính trị.

      Hòa Hòa: Nhưng…….. ta thích ấy.

      Trịnh Hài: Em đọc kỹ, ra ta rất thích ấy.

      Hòa Hòa: Nhưng……. ta ràng Nàng tiên cá hơn….hứ, di tình biệt luyến, thủy tính dương hoa (ý chỉ thay long đổi dạ, chung thủy)

      Trịnh Hài: ……….Em học thành ngữ giỏi như vậy từ lúc nào thế?

      Hòa Hòa: Hu hu, sao lại như thế chứ? Em ghét Andersen.


      Trịnh Hài: Hòa Hòa, hôm qua em hỏi , đàn ông ở thời cổ đại Trung Quốc tại sao lại có thể lấy mấy người vợ.

      Hòa Hòa: Lúc đó trả lời được.

      Trịnh Hài: em xem, nếu đàn ông có thể lấy hai người phụ nữ, vấn đề này phải là được giải quyết rồi sao?

      Hòa Hòa: Hứ, vậy bây giờ tại sao chỉ có thể lấy người chứ?

      Trịnh Hài: Trước đây giá cả tương đối thấp, đàn ông có thể nuôi rất nhiều phụ nữ. Bây giờ chỉ số tiêu dùng quá cao, đa phần đàn ông đều thể nuôi nổi hai bà vợ.

      Hòa Hòa:……..Có phải là rất lấy làm tiếc , sau này chỉ có thể lấy vợ.

      Trịnh Hài: linh tinh. chê nhiều rồi.
      ——————————

      “Người phụ nữ ”: Hòa Hòa 11 tuổi, Trịnh Hài 16 tuổi.

      Hòa Hòa: Hu hu, em ghét phần tiếp theo, ghét phần tiếp theo.

      Trịnh Hài: ?

      Hòa Hòa: Nhân vật nữ chính đó gả cho người đàn ông khác, nam chính lấy em của nữ chính.

      Trịnh Hài: Vậy sao?

      Hòa Hòa: Sao tác giả có thể thông qua đồng ý của em mà viết lung tung!!!!!!!!!

      Trịnh Hài: Tác giả đó còn sống nữa, em kháng nghị vô hiệu.

      Hòa Hòa: Mèo doremon ơi mèo doremon ơi cho ta chiếc máy thời gian , ta phải quay lại những ngày tháng ta chưa đọc phần tiếp theo, huhu.

      Trịnh Hài: Em muốn làm gì làm.
      ——————————

      “Hoàng tử ”: Hòa Hòa 12 tuổi, Trịnh Hài 17 tuổi

      Hòa Hòa: đọc cuốn sách này chưa?

      Hòa Hòa: Đọc mấy năm trước rồi.

      Hòa Hòa: nhận ra được điều gì?

      Trịnh Hài: Để nghĩ xem quyển này viết cái gì. À, chính là cuốn về bông hoa hồng và vạn bông hoa hồng? Câu chuyện đó cho chúng ta biết, nếu em cẩn thận bỏ qua đóa hoa hồng, đừng buồn, bởi vì còn có vạn đó hoa hồng y hệt như thế.

      Hòa Hòa: Hóa ra quyển này lại kể về câu chuyện phiên bản khác “đừng vì làm đổ sữa bò mà khóc”, em quả nhiên đọc hiểu. Em luôn cho rằng câu chuyện này kể về quá trình thất tình của con hồ ly.

      Trịnh Hài: Trong cuốn đó còn có nội dung này hả?

      Hòa Hòa:……..
      ——————————

      “Chú chân dài”: Hòa Hòa 13 tuổi, Trịnh Hài 18 tuổi.

      Hòa Hòa: Cuốn sách này cho em biết, sống quá thà, bị thiệt thòi.

      Trịnh Hài: ……

      Hòa Hòa: nghĩ xem, nếu Judy vì nghịch ngợm phá phách mà viết bài văn rất tinh nghịch, làm sao có thể được chú chân dài phát ra chứ?

      Trịnh Hài: ………Hòa Hòa, chẳng trách em viết văn luôn lạc đề, chưa từng đạt được điểm cao.

      ——————————

      “Jane Eyre”: Hòa Hòa 14 tuổi, Trịnh Hài 19 tuổi

      Hòa Hòa: Jane may mắn.

      Trịnh Hài:……..

      Hòa Hòa: Nếu phải là đúng lúc Rochester bị mù, vĩnh viễn cũng được ở bên cạnh ta.

      Trịnh Hài:……

      Hòa Hòa: Điều đó rằng, nếu chúng ta luôn làm người tốt, làm điều xấu, ông trời nhìn thấy, hơn nữa phù hộ cho chúng ta.

      Trịnh Hài:…….

      Hòa Hòa: Cho nên, em làm người tốt.

      Trịnh Hài: …..Dùng lời của cha , cách em nhìn nhận vấn đề rất cao siêu.
      ——————————

      “Kiêu hãnh và định kiến”: Hòa Hòa 15 tuổi, Trịnh Hài 20 tuổi

      Hòa Hòa: Lúc em và các bạn học thảo luận về cuốn sách này rất bực mình.

      Trịnh Hài: Tại sao?

      Hòa Hòa: Em thích Charlotter, kết quả họ cười em.

      Hòa Hòa: Theo tư duy bình thường đều nên thích nữ chính, chị nữ chính cũng tồi.

      Hòa Hòa: Hai người họ đó chính là may mắn, đợi được người đàn ông tốt, giống như là mua xổ số trúng giải vậy, hơn nữa suýt nữa bỏ qua mất. Nhưng Charlotte hoàn toàn là tự mình lựa chọn cuộc sống. phải là dạy em, người nắm lấy quyền chủ động trong tay mình là người đáng được tôn trọng nhất sao?

      Trịnh Hài: Em đọc tiểu thuyết có cần chăm chỉ như vậy ?

      Hòa Hòa: từng với em, cho dù đọc loại sách báo rác rưởi cũng phí phạm thời gian, ví dụ còn có thể tìm từ sai, cho nên em xưa nay đều đọc tiểu thuyết với thái độ giống như nghiên cứu học thuật.

      Trịnh Hài: Em cuốn sách này là “sách báo rác rưởi” sao?

      Hòa Hòa: Em , là .
      ——————————

      “Hồng lâu mộng”: Hòa Hòa 16 tuổi, Trịnh Hài 21 tuổi

      Tiêu Hòa Hòa phát thể dùng câu để tổng kết cuốn sách đó, quyết định ra tay với Trịnh Hài.

      Hòa Hòa: thích nào trong cuốn sách này.

      Trịnh Hài: Ồ.

      Hòa Hòa: Lâm Đại Ngọc?

      Trịnh Hài: có cảm giác.

      Hòa Hòa: Tiết Bảo Thoa?

      Trịnh Hài: Bình thường.

      Hòa Hòa: Thám Xuân?

      Trịnh Hài: Tạm được.

      Hòa Hòa: Chẳng lẽ là Vương Hi Phượng.

      Trịnh Hài:…….. thích bà Lưu

      Hòa Hòa:……Ý của em là , nếu muốn chọn người làm vợ…..

      Trịnh Hài: Bà Bối lúc trẻ

      Hòa Hòa:…….
      ——————————

      “Vây thành”: Hòa Hòa 17 tuổi, Trịnh Hài 22 tuổi

      Hòa Hòa: Cuối cùng em hiểu vì sao muốn kết hôn rồi. Đọc cái này, em cũng muốn kết hôn nữa.

      Trịnh Hài: Bây giờ nghĩ như vậy. Dù gì cũng phải kết hôn, đến lúc thích hợp tìm người thích hợp, ở bên nhau cả đời cũng có gì là tốt cả.

      Hòa Hòa: ……..Sao lại con trọng chất lượng cuộc sống thế chứ.

      Trịnh Hài: em lại xem sách linh tinh gì thế?

      Hòa Hòa : “Vây thành”

      Trịnh Hài: con nít, đọc loại sách đó làm gì?

      Hòa Hòa: Là mua cho em mà.

      Trịnh Hài: thể nào.

      Hòa Hòa: Chẳng lẽ là tự em mua? Sao có thể chứ?

      Trịnh Hài: Tóm lại phải là mua.

      Hòa Hòa: Ồ, em nhớ ra rồi, là em lấy từ giá sách của .

      Trịnh Hài: Em lấy sách của làm cái gì?

      Hòa Hòa: Lần trước cái tem tặng em đó, em sợ bị nhăn, liền kẹp vào cuốn sách đó mang về phòng, sau này tiện thể cũng đọc luôn.

      Trịnh Hài:……Hòa Hòa

      Hòa Hòa: Hả?

      Trịnh Hài: con chung quy đều phải kết hôn.

      Hòa Hòa: Uhm

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Ngoại truyện: Tiểu Quai Quai

      (1)
      “Chúng ta sinh thêm đứa nữa nhé.”
      Lúc Tiêu Hòa Hòa câu này, vì sốt cao mà nằm giường, người đắp chiếc chăn bông dày, đầu chườm khăn lạnh.

      Còn Trịnh Hài lại ngồi ghế cạnh giường với . lười nhác lật quyển sách với tốc độ 5 giây trang. Cuốn sách đó là lấy từ tay Hòa Hòa, lúc đầu nhìn bìa và tên sách “Sương sớm”, còn cho rằng cuối cùng Hòa Hòa nâng cao khả năng thưởng thức của mình thay đổi đọc tuyển tập tản văn, ngờ vẫn là tiểu thuyết ngôn tình.
      “Ồ?” Trịnh Hài lại lật trang.
      “Chúng ta sinh thêm đứa nữa nhé.”
      “Cuốn sách nhàm chán như vậy mà cũng có thể xuất bản, hơn nữa còn có người mua.” Trịnh Hài tiếp tục lật trang, “Nhưng, nhân vật nữ chính trong này hơi quen, chắc chắn là gặp ta ở đâu rồi.”
      Hòa Hòa lấy lại quyển sách: “Này, chúng ta sinh thêm đứa nữa nhé!”
      Trịnh Hài bỏ khăn lạnh ra, sờ sờ đầu , lẩm bẩm : “ ràng hạ sốt rồi, sao vẫn linh tinh?”
      Lần đầu tiên Hòa Hòa xin ý kiến có liên quan đến mang thai lần hai liền bị phản bác như vậy.

      (2)
      Hòa Hòa nảy sinh ý nghĩa muốn sinh đứa thứ hai, là vì tất cả mọi nỗ lực muốn thiếp lập quan hệ hữu hảo với con Trịnh Trúc Du ( tên mụ gọi là Yểu Yểu) cuối cùng tuyên bố phá sản.
      Việc này ràng được.
      Ở trong nhà này, Hòa Hòa hầu như đều được mọi người quý, từ bố chồng nghiêm khắc đến quét dọn vệ sinh có nụ cười thân thiện.
      Ở trong nhà này, Yểu Yểu cũng được hầu như tất cả mọi người quý, từ ông nội nghiêm khắc đến dọn vệ sinh có nụ cười thân thiện.
      Nhưng duy chỉ hai người họ, đều thích đối phương. Hòa Hòa nhìn thấy Yểu Yểu liền đau đầu, Yểu Yểu nhìn thấy Hòa Hòa liền đau bụng.
      Cuối cùng Hòa Hòa hiểu ra, trong khoảng thời gian ngắn là có cách nào thay đổi cục diện đó. Để bố trí ổn thỏa cái tình mẫu tử có chỗ sử dụng đó, Hòa Hòa quyết định sinh thêm đứa. Dù gì và Trịnh Hài đều là con .
      Hòa Hòa tổng kết nguyên nhân thất bại của lần xin phép đầu tiên là hợp thời cơ.
      Lần thứ 2, chọn cơ hội rất tốt. Nửa đêm yên tĩnh, và Trịnh Hài quấn lấy nhau. Lúc Trịnh Hài chuyên tâm cũng nhận nhịn rất đau khổ, ngắm thời cơ : “Chúng ta sinh thêm đứa nữa nhé.”
      cho rằng Trịnh Hài mê muội nhất định thuận miệng đồng ý . Mà Trịnh Hài chưa từng thất hứa, việc đồng ý với nhất định làm được.


      Nhưng bỗng nhiên Trịnh Hài lại dừng lại, trịnh trọng : “Nếu em thích có thể .”
      thích cái gì?”
      “Chẳng lẽ phải là muốn trốn tránh nghĩa vụ này, cho nên muốn mang thai lần nữa sao?”
      Hòa Hòa hối hận muốn chết. Lần trước lúc Trịnh Hài muốn làm, bởi vì Hòa Hòa giận , viện đủ cớ khiến mất hứng. ngờ nhanh như vậy bị hoàn trả lại.

      (3)
      “Chúng ta sinh đứa nhé.”
      Tổng kết sau hai lần thất bại, Hòa Hòa hẹn sẵn Trịnh Hài, nghiêm túc tiến hành chuyện với .
      “Tại sao?”
      “Yểu Yểu là con , chúng ta sinh thêm đứa con trai nữa, ghép thành từ “tốt” có được ?” (nét chữ của từ “tốt” trong tiếng trung được ghép từ hai từ “nữ” và “tử”)
      “Hòa Hòa, có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cha cũng thế. Em là thế hệ 8x, càng nên có.”
      “Hai đứa con cũng rất tốt, Yểu Yểu mình đơn lắm, có lợi cho trưởng thành của nó.”
      Trịnh Hài nghiên cứu vẻ mặt của Hòa Hòa, Hòa Hòa chột dạ cúi đầu, lại cúi đầu.
      “Hòa Hòa, em quên rồi hả, nhưng vẫn nhớ. Trong 9 tháng em mang thai Yểu Yểu, ngày nào là giày vò, ngày ngày sống trong nước sôi lửa bỏng. Em muốn thêm lần nữa, nhưng muốn.”
      Lần thứ 3 xin cũng bị phá sản.

      (4)
      Tiêu Hòa Hòa quyết định tự lực cánh sinh. Cái gọi là tự lực cánh sinh, phải là dự định sinh vô tính, mà là quyết định sử dụng chút thủ đoạn theo lẽ thường.
      Hòa Hòa sau khi tham khảo rất nhiều cảnh trong phim điện ảnh nổi tiếng bắt đầu kế hoạch của .
      Cảnh 1:
      Trịnh Hài về nhà rất muộn, có ai mở cửa cho như lúc bình thường, trong căn phòng ánh đèn mờ ám, hương thơm tràn ngập, nhạc du dương, bà xã quần áo chỉnh tề nữa kín nửa hở nằm nghiêng giường, ánh mắt ngây thơ trong sánh lại mê hoặc.
      Trịnh Hài vừa cởi áo khoác vừa : “Hòa Hòa, đắp chăn vào. Nhiệt độ giảm rồi, lại khí ấm, đừng để cảm cúm.” Sau đó đầu cũng quay lại vào phòng tắm.
      “Em tắm cùng !” Hòa Hòa nhảy xuống giường ôm lấy , thử nỗ lực lần nữa.
      Trịnh Hài : “ ràng em tắm rồi. Tắm quá nhiều bị ung thư da.”
      Hòa Hòa nhìn đong đưa.
      “Em bị đau mắt hả?” Trịnh Hài quan tâm , “Ngày mai khám bác sỹ xem.”
      Đợi Trịnh Hài tắm xong ra, Hòa Hòa tức đến nỗi ngủ rồi.
      Cảnh 2:
      Hòa Hòa nhân lúc Trịnh Hài ngủ mơ mơ hồ hồ, dùng khăn lụa trói chân lại, đung đưa trước mặt viên thuốc màu xanh: “ có đồng ý hay ? nghe theo em cho nuốt gấp đôi, sau nó cưỡng hiếp . Hôm nay đúng là thời kỳ nguy hiểm của em.”
      Tuy Trịnh Hài tinh thần vẫn chưa đủ tỉnh táo, nhưng tư tưởng rất tỉnh rồi.
      “Hòa Hòa, cho dù em toại nguyện rồi, em khẳng định thuốc đó có ảnh hưởng đến con em?”
      Hòa Hòa:”……”
      “Em mua thuốc ở đâu? phải là thuốc giả chứ? Hại chết sao?”
      Hòa Hòa: “……”
      “Lúc em mua thuốc có người khác nhìn thấy chứ? Người ta nghi ngờ khả năng của . Thất thân sao hết, mất danh dự rất nghiêm trọng.”
      Hòa Hòa: “……..”
      “Em trói chặt quá, lỏng ra chút.”
      cứ ngủ như thế .” Hòa Hòa vô cùng tức giận quyết đến phòng đọc sách ngủ.
      Lúc Hòa Hòa vẫn chưa ra khỏi cửa, Trịnh Hài nhàng thoát khỏi dây buộc có chút kỹ thuật nào đó của Hòa Hòa, vứt lọ thuốc đó vào sọt rác, đem Hòa Hòa…..đem dây lụa…….
      Tóm lại, ý nghĩa nào đó, Hòa Hòa coi như là toại nguyện nửa. Nhưng vì đầu óc Trịnh Hài quá tỉnh táo, thiếu biện pháp bảo vệ nào, cho nên, ra Hòa Hòa chỉ là “bị toại nguyên”.

      (5)
      Cứ như vậy, lần hai lần ba bốn lần……..Cuối cùng Hòa Hòa từ bỏ ý nghĩ chỉ cần nỗ lực là có thể toại nguyện đó.
      Địch quá mạnh, khả năng của quá kém. quyết định từ bỏ.
      Tiêu Hòa Hòa tiếp tục đấu trí đấu dũng với Trịnh Trúc Du
      Trịnh Trúc Du: “Buổi tối mẹ bật đèn dám vệ sinh, hahaha.”
      Tiêu Hòa Hòa:” Yểu Yểu ban ngày nghe thấy tiếng sấm cũng sợ đến phát khóc, hahaha.”
      “Đó là vì con là trẻ con, trẻ con sợ sấm là điều bình thường, nhưng người lớn sợ tối là bình thường.”
      “Tiểu tử thối, ai dạy con thế?”
      “Cha.”
      Trịnh Hài, đợi đấy. Hòa Hòa nghiến răng nghiến lợi.
      Trịnh Hài đáng thương. ra câu trước là lúc an ủi con , câu sau là con quá đỗi thông minh của tự biên tự diễn.”
      Tiêu Hòa Hòa tiếp tục tranh sủng với Trịnh Trúc Du.
      “Cha, hôm nay đưa con vườn thú nhé.”
      “Nhưng cha đồng ý trước với mẹ là đưa mẹ xem triển lãm tranh rồi. Nếu con muốn, cũng có thể cùng .”
      “Nhưng còn là trẻ con mà, người lớn chẳng lẽ nên nhường trẻ con sao?”
      “Đúng thế, vì con là trẻ con, cho nên con phải tôn trọng người lớn.”
      “Được rồi.” Trịnh Yểu Yểu đồng ý vui vẻ lắm, “Vậy cha, tối nay cha có thể ngủ cùng con ?”
      “Con hỏi mẹ con xem. Nếu mẹ đồng ý, con có thể ngủ ở giữa chúng ta.”
      muốn mẹ, chỉ hai chúng ta thôi.”
      (6)
      Khi Hòa Hòa lần nữa thua con , bực mình cắt tóc.
      Kết quả thợ cắt tóc mới thất tình. Trong mắt người thất tình, cả thế giới đều thất tình.
      ta cho rằng Hòa Hòa cùng vì thất tình mà muốn cắt tóc, lạch cạch lúc liền cắt mái tóc dài Hòa Hòa nuôi nhiều năm.
      Hòa Hòa khóc ra nước mắt.
      Thợ cắt tóc sau đó với bàn tay vàng, cuối cùng cũng sửa tóc thành tóc tém. Dáng người vốn bé, thích nhất là mặc áo sơ mi quần bò và giày thể thao. Bây giờ thành như thế này, nhìn bản thân mình trong gương, đều cho rằng là cậu bé.
      May mà Trịnh Hài công tác, đêm ngày mai mới về nhà. Bản thân tự mình thích ứng hai ngày trước rồi hãy .
      Nửa đêm hôm sau, lúc Trịnh Hài về nhà, Hòa Hòa ngủ rất lâu.
      mơ mơ hồ hồ bò dậy, dụi mắt : “ quay về rồi à. công tác có mệt ?”
      “Mệt chết. 14 tiếng trước đều ở đường.”
      “Em bật nước cho tắm. muốn ăn đêm ? Em hâm lại cho chút.”
      Cuối cùng Trịnh Hài nhìn dáng vẻ của Hòa Hòa, “í” tiếng, lúc lâu sau mới : “ cần, tự làm. Em tiếp tục ngủ .”
      Hòa Hòa rất nghe lời nằm xuống ngủ tiếp.
      Nhưng vừa mới ngủ, liền lại có người làm cho tỉnh dậy.
      Trịnh Hài lúc nãy mệt chết, lúc này chẳng có chút dáng vẻ mệt mỏi nào. Cả buổi tối lật lật lại Hòa Hòa, giống như là rán bánh; quay Hòa Hòa lại vòng lại, giống như làm bánh tai bèo. Cho đến tận lúc Hòa Hòa khổ sở cầu xin, mới buông tha cho .
      Trước khi ngủ ý thức tỉnh táo lắm tốt bụng nhắc nhở : “Hôm nay hình như dùng biện pháp an toàn.”
      “Ồ, thế à?”
      Nam nữ kết hôn mấy năm, đa phần đều thế này: lúc phụ nữ trần truồng trước mặt người đàn ông, dường như người đàn ông nhìn cột gỗ, huống hồ Trịnh Hài là người có khả năng tự kiềm chế mạnh như vậy.
      Nhưng cũng hiểu rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên Trịnh Hài giống như là mấy chàng trai trong thời kỳ thanh xuân, vô cùng có hứng thú với cơ thể .
      Hòa Hòa nằm bò đất chổng mông lên tìm đồ lăn vào gậm giương, Trịnh Hài đẩy cửa bước vào bỗng nhiên ôm lấy em nhấc lên, vứt xuống giường.
      Hòa Hòa khoanh chân vừa xe tivi vừa cười nghiêng ngả, Trịnh Hài bỗng nhiên ấn xuống ghế sô pha.

      Giày vò mấy lần có kế hoạch như thế, kết quả chính là, Hòa Hòa mang thai đúng như mong muốn.
      Thành công đến kỳ lạ lại dễ dàng như vậy, Hòa Hòa rất yên tâm. nghĩ rồi nghĩ cũng nghĩ ra nguyên nhân.
      Cho đến tận lúc bụng to đến mức nhìn thấy chân, lại chậm chạp giống con voi, cuối cùng hiểu được nguyên nhân.
      Hôm đó Trịnh Hài vừa giúp lau tóc mới gội xong vừa : “Tóc dài như vậy rồi, vướng tầm nhìn của em. Bây giờ em lại tiện. Cắt thêm .”
      Hòa Hòa : “ dài mà, vẫn chưa đến vai.”
      “Kiểu tóc cũ đẹp thế mà.”
      “Kiểu tóc đó rất khó xử lý. Hàng ngày đều phải chỉnh.”
      có thể giúp em làm.”

      “Giống như cậu bé.”
      “Giống cậu bé tốt sao?”
      Cuối cùng Hòa Hòa hiểu: “ thành khai báo, trong sâu thẳm lòng là thích con trai phải ? đúng, là thích mấy cậu bé.”
      Trịnh Hài:”……..”
      “Hóa ra là gay kiểu , lừa gạt tuổi thanh xuân của em.”
      Trịnh Hài: “……..”
      “Em bao giờ cắt tóc nữa, em nuôi tóc đến tận gót chân.”

      (7)
      Lần mang thai này, từ lúc mang thai đến lúc sinh, thuận lợi đến kỳ lạ.
      Cậu bé rất khỏe mạnh. Ngày nó ra đời, mọi người cuối cùng có thể câu: “Ồ, cái miệng này rất giống Hòa Hòa. Ấy, mũi cũng rất giống.”
      Hòa Hòa cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tuy tiếp theo họ : “Đương nhiên vẫn là giống Tiểu Hài lúc đến hơn 70%.”
      Người có quyền thế nhất trong nhà là bố chồng cha Trịnh Hài, giao cho mẹ Hòa Hòa nhiệm vụ vinh quang là đặt tên cho cháu nội: “Lần trước tôi đặt rồi, lần này bà ngoại Yểu Yểu đặt tên cho thằng bé .”
      Người mẹ giáo sư đạt được rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực học thuật đó của : “Tên thằng bé càng đơn giản, cả đời càng thuận lợi.”
      Cha Trịnh Hài đồng ý : “Đúng, ví dụ như tên của Hòa Hòa đặt quả rất hay, là tên hay nhất trong mấy đứa trẻ mà tôi biết.”
      Mẹ Hòa Hòa hơi suy nghĩ: “Hay là……Tiếu Tiếu? Lạc Lạc? Hoan Hoan? Tiểu Hài, con nghĩ cái nào hay hơn?”
      Hòa Hòa khóc ra nước mắt nghe Trịnh Hài nghiêm chỉnh : “Mẹ cảm thất hay là được. Con cảm thấy đều tồi. Cha thấy thế nào?”
      Thảo luận lúc, cháu trai của nhà Họ Trịnh, cuối cùng với ưu thế tuyệt đối 4 phiếu tán đồng, phiếu phiếu trắng, đặt tên là Trịnh Lạc Lạc. Phiếu tán đồng là của : Cha Trịnh, mẹ Hòa Hòa, Trịnh Hài, cùng với Trịnh Trúc Du.

      Hòa Hòa cảm thấy vì bản thân mình thiếu quyền phát ngôn, khiến bảo bối của vừa mới ra đời gặp phải việc trông dân chủ ra rất bi thương. Cho nên lúc lần nữa được giao quyền đặt tên mụ cho đứa bé, từ trong đáy lòng: “Thằng bé này từ lúc trong bụng con vô cùng ngoan ngoãn, sau khi ra đời khóc làm loạn làm khổ người khác, gọi là “Quai Quai” .”
      cầu của được phê chẩn.
      Lúc Quai Quai lớn hơn chút, cái tên này cuối cùng bị phát có vấn đề.
      Cha Trịnh gọi: Yểu Yểu Quai Quai, ông nội đưa các cháu ra ngoài chơi.”
      Mẹ Hòa Hòa gọi: “Yểu Yểu Quai Quai, đến lúc về nhà học bài rồi.”
      Dòng người qua bọn họ hiểu gì, sôi nổi nghị luận:
      “Nhà này đặt tên con kiểu gì vậy? Quái Quái?”
      “Hai đứa bé này xinh đẹp dễ thương như vậy, đâu có giống quái chứ?”
      “Mấy người phụ huynh bây giờ, chỉ vì muốn mới mẻ mà thành quái dị, có trách nhiệm với con cái, có đạo đức quá rồi.”
      Chú thích: Trong tiếng Trung Yểu Yểu Quai Quai có cách phát giống với từ Quái.

      Quai Quai: có nghĩa là ngoan ngoãn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :