1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mua được nam bảo mẫu - Mạc Như Quy

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Bên trong xã đoàn bóng rổ rất là ầm ĩ, nếu là bình thường, khẳng định Đinh Thuần nhắm mắt mà cũng thể nào ngủ được.

      Nhưng mà hôm nay giống như là bị trúng tà vậy, vừa nằm xuống bị cơn buồn ngủ cuồng quây, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Thời điểm bị Tương Đông Sinh dadsnh thức, quả rất muốn đánh người, như thế này phải là muốn lấy mạng sao...

      “Tôi buồn ngủ quá.” cầm lấy ba lô che mặt lại.

      “Phải lên lớp rồi.” Tương Đông Sinh nhìn đồng hồ đeo tay chút, mặt biểu cảm : “ phút đồng hồ chuẩn bị, hai phút đồng hồ lên lầu...”

      “Toilet ở đâu?” Mắt Đinh Thuần mơ màng chớp chớp, thể tin được còn có đủ năm phút đồng hồ.

      giờ đứng lên còn kịp.”

      Đinh Thuần trừng mắt nhìn bộ dáng vô tội đẹp trai của người trước mặt, vội vàng đứng dậy, vừa chạy được hay bước lại quay trở về bắt lấy gấp gáp: “Tôi quên toilet ở đâu rồi, mau đưa tôi nhanh lên.”

      trận gió lướt qua bọn người đứng bên trong xã đoàn bóng rổ, vẻ mặt mọi người là vô cùng sửng sốt cùng thể tin được.

      “Em như vậy, tôi cũng rất muốn có đứa em a.” Lô Nhất Phàm .

      “Xùy!” Lưu Ngạn : “Cậu tin Tương Đông Sinh chuyện ma quỷ sao?” ta làm xong công việc nâng người của mình, bật dậy phen mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài trở về lớp.

      “Này! Ý cậu là gì?” Lô Nhất Phàm ném trái cầu , ba bước biến thành bước mà đuổi theo.

      Phùng Thần rời với bạn ta từ rất sớm, giờ chỉ còn mỗi mấy người thôi.

      Đều do giữa trưa uống quá nhiều nước, giờ mới ném hết mặt mũi trước người lạ... Hừ, chỉ có điều chẳng phải Tương Đông Sinh là bảo mẫu của sao, loại tình này sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.

      ra năng lực tự làm việc của Đinh Thuần rất là tệ, có thể sống đến bây giờ chỉ toàn là nhờ vào vận khí.

      “Sao?” Sợ làm mất thời gian của lên lớp, Đinh Thuần như tên lửa chạy ra ngoài, nước tay còn thành giọt: “Còn thời gian ? Nếu muộn giờ của , cần chờ tôi, có thể trước mà.”

      “Thời điểm vào trong sao ?” Tương Đông Sinh lặng lẽ trợn trắng mắt, đợi đến bây giờ, còn kém mấy giây đồng hồ nữa là vào lớp rồi.

      “Vội quá quên mất.” Đinh Thuần lấy khăn giấy ra vừa lau tay vừa gấp gáp bước .

      nhìn bên Tương Đông Sinh nhanh hơn mình mấy bước, bóng lưng cao gầy là vô cùng có nghệ thuật. Nếu như tự mình chụp tấm hình, khẳng định là còn gì để .

      Nghĩ nghĩ lập tức lấy điện thoại ra, “Này, Đông Sinh.”

      “Hả?” Tương Đông Sinh hề phòng bị quay đầu lại.

      Kết quả là răng rắc, Đinh Thuần thành công chụp trộm được tấm hình, “ có gì, tôi lên phòng học trước, mau , tạm biệt!”

      Thẳng đến phòng học ban năm, Đinh Thuần liếc nhìn bạn học gật gù mở mắt lên, thầm cười nhạo, giờ có buồn ngủ nữa.

      Ngồi xuống vị trí của mình, Đinh Thuần cúi đầu xem ảnh chụp ban nãy xử lý chút, cảm thấy hoàn mỹ rồi nhanh chóng đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.

      Leng keng thùng thùng: [ hình ảnh ] Đẹp trai quá là đẹp trai ~.

      chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh, ngũ quan thanh tú, dáng vẻ mông lung quay đầu, biết mắt hướng về nơi nào phía trước.

      Chỉ cần bạn bè của Đinh Thuần nhìn đến tấm hình lập tức nhận ra người chụp bức ảnh này, Đinh Thuần.

      Rơi Tử: Ôi trời, thịt tươi ở đâu rơi xuống vật, là trắng trẻo, chỉ có điều là chẳng có chút khí chất gì cả.

      Viên mỗ mỗ: Vừa nhìn là biết trường học mới của Đinh Thuần, chỉ có điều... cậu bắt đầu nảy xuân tâm?

      Trang mạng của Định Thuần 80% là phong cảnh, động vật. Còn dư lại 20% là hình ảnh hình dáng, tuyệt đối có ảnh người, càng tới ảnh có nhân vật chính là nam!

      Leng keng thùng thùng hồi đáp Rơi Tử: Ở lớp bên cạnh, học rất là giỏi đó nha~.

      Leng keng thùng thùng hồi đáp Viên mỗ mỗ: Học bá và học tra là chuyện có khả năng, hơn tớ tận 18 phân, tớ cũng rất là tuyệt vọng.

      Viên mỗ mỗ hồi đáp leng keng thùng thùng: Có cái gì thể, thích tới luôn .

      Leng keng thùng thùng hồi đáp Viên mỗ mỗ: Thế nào gọi là ‘tới luôn’?

      Viên mỗ mỗ hồi đáp leng keng thùng thùng: Tin nhắn riêng...

      Thời gian buổi chiều lên lớp, trong đầu Đinh Thuần toàn là bí quyết ‘dụ hoặc đàn ông’ của Viên Tiểu Viện: Chuyện đương trực tiếp lược bỏ, trực tiếp đẩy lên giường, cam đoan mọi chuyện thành công.

      Trần Mỹ Lệ ngồi cùng bàn với Đinh Thuần cuối cùng cũng vì sao thành tích của được tốt. Bởi vì đôi tay trắng nõn kia liên tục lướt điện thoại, đây là dạng thiếu nữ nghiện trò chơi mạng, Đinh Thuần chỉ biết cắm đầu cắm cổ chơi điện thoại ra, cả buổi chiều đều ngẩng đầu nhìn lên bảng đen kia phút.

      Đến lúc chuông tan học vang lên cũng như mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy , cuối cùng Trần Mỹ Lệ cũng chịu nổi nữa : “Đinh Thuần, điện thoại cậu còn pin sao? Cậu chơi cái gì vậy?”

      Đinh Thuần dùng tay chống đầu, vừa dứt mắt ra khỏi điện thoại khiến đầu có cảm giác mơ hồ khó chịu, “À, trò chơi nhảm nhí, tan học rồi sao?”

      “Ừ.” Trần Mỹ Lệ còn muốn hỏi ràng trò chơi nhảm nhí rốt cuộc là trò chơi gì, đột nhiên lại thấy bóng dáng quen mắt ngoài cửa, khỏi đẩy tay Đinh Thuần cái, “Cậu nhìn kìa, học bá lại đến tìm cậu.”

      “Sao?” Đinh Thuần quay đầu lại nhìn, đúng là Tương Đông Sinh đứng trước cửa lớp, buổi chiều học quá giờ sao? “Tớ đây, tạm biệt!” nghĩ nhiều, lập tức cầm lấy ba lô, vẫy tay với Trần Mỹ Lệ sau đó chạy ra ngoài.

      “Buổi chiều các học quá giờ à?” nhảy đến trước mặt , cái trán bóng hồng hồng.

      Sao lại có cái dấu ấn hồng hồng kia vậy, Tương Đông Sinh thầm nghĩ chút, dấu vết thở dài: “Thầy Bạch dạy quá giờ.” rồi quay lưng toan bước , “ thôi, siêu thị xem có gì cần mua .”

      “Tôi đặt hàng hết rồi, lát nữa bọn họ mang đến thôi.” Đinh Thuần thao thao bất tuyệt : “ xem đồ làm bếp còn thiếu cái gì, chúng ta lại siêu thị chuyến. Siêu thị lớn nhất cách đây có xa ?”

      “Ngay phụ cận trường thôi.” Tương Đông Sinh yên lặng nghĩ, phòng ốc trống rỗng của Đinh Thuần còn cần gì nhỉ. “Đồ dùng giường mua luôn rồi sao?”

      Đồ dùng phòng ốc Đinh Thuần đều mua hết thảy, dựa theo danh sách của tân gia mạng mà mua, mặc kệ đồ có hữu dụng hay vô dụng cũng đặt hết phần.

      cùng với Tương Đông Sinh dạo quanh siêu thị hai vòng, lúc về tay xách đủ đồ linh tinh này nọ.

      Vừa đến nhà, người chuyển phát hàng chờ khá lâu, ký tên xong mọi thứ đều thuộc quyền sở hữu của Đinh Thuần cả.

      Đinh Thuần tự nhận là vị khách lớn của cửa hàng này, điều đó cũng đúng thôi. Đưa năm trăm đồng tiền cho ông chú chuyển giúp đồ vào trong, nhìn năm trăm đồng đó mà thịt Tương Đông Sinh đau vô cùng, thiếu chút nữa là cũng bước đến gây với hai người Đinh Thuần và ông chú đó rồi.

      Chỉ có điều đối lập hoàn toàn với bản thân , cơ bắp ông chú cuồn cuộn cùng bề dày chắc nịch, thôi đỡ được chút nào.

      Được năm trăm đồng tiền này ông chú cũng làm việc oan, xong xuôi hết thảy lập tức mang nửa cái mạng rời .

      Tương Đông Sinh cùng Đinh Thuần dọn dẹp lại bên trong, sửa soan lại mọi thứ hoàn hảo xong cũng quá ba giờ sau.

      “Trời ạ.” Nghe động tĩnh trong bụng truyền đến, Đinh Thuần thở phì phò ôm ba lô với Tương Đông Sinh: “, ăn cơm uống nước đầy đủ rồi trở về làm tiếp.” Nghĩ chút tiếp: “Bên kia nhà có có việc gì , người nhà có lo tìm hay đó?”

      sao.” Tương Đông Sinh lạnh nhạt : “Có tôi với có tôi cũng chẳng khác gì nhau.”

      Hai đứa trẻ kia cũng phái đứa trẻ lên ba, đứa lớp bốn đứa lớp năm, bọn họ có thể tự mình lo chuyện của mình. Về phần quỷ rượu Hà Minh kia, Tương Đông Sinh ước gì tìm chết.

      Còn mẹ , cả ngày làm bận rộn, đích thị là cái máy kiếm tiền cực khổ, thời gian giáp mặt của hai mẹ con càng lúc càng ít .

      “Vậy được rồi.” Hôm nay Đinh Thuần “đổ máu” rất nhiều, xuống lầu quẹo vào bên đường rút thẻ cầm xấp tiền mặt, “Có chuyện gì với tôi, đừng nhịn ăn.” Chỉ cần được ăn được vui là ổn, tính đến mười vạn cũng chẳng nhằm nhò gì với .

      “Ừ.” Tương Đông Sinh nâng mắt, tựa người vào thùng ngân hàng tự động bên ngoài.

      Thấy Đinh Thuần ra, Tương Đông Sinh lập tức cảnh giác quan sát xung quanh, ở đây lưu manh cuồn cuộn, thể phòng chừng.

      Đến quán ăn của chú Trần, lựa lựa chọn chọn lúc mới bắt đầu ăn cơm tối, xong xuôi lại trở về nhà dọn dẹp. Bận việc đến tận mười giờ rưỡi khuya, Đinh Thuần uể oải người ra người quỷ ra quỷ xách đồ tắm.

      Tương Đông Sinh lấy túi ra, ngồi bên bàn mới mua làm bài tập về nhà.

      Nhưng mà đêm nay là vô cùng mất tập trung, chốc chốc lại nhìn tính chất của cái bàn, chốc chốc lại xem chi tiết cái ghế sô pha, cuối cùng chỉ lại tổng kết câu: Xa xỉ!

      làm bài tập à?” Đinh Thuần mặc áo ngủ cực kỳ phong phanh, xem ai ra gì trực tiếp từ phòng khách thẳng đến ban công, “Emma, tôi lại quên mất biết tôi có bài tập hay .”

      Giọng nghe qua lại chẳng có chút lo lắng.

      "..." Tương Đông Sinh yên lặng đọc đề, nghĩ chuyện với học tra.

      có mệt , tắm nước ấm .” Đinh Thuần tốt bụng : “Tôi vừa dọn toilet, rất là tốt đó nha.”

      “Ừ, chờ chút...” Tương Đông Sinh lại chuyên tâm làm bài tập. Khi viết xong chữ cuối cùng, nhanh tay dọn dẹp đồ đạc xong, phòng khách chỉ còn mỗi mình ."

      Bước đến nhìn cửa phòng Đinh Thuần khép hờ, tư thế ngủ của người nào đó vô cùng cuồng dã, xem ra là ngủ say rồi.

      Thời điểm Tương Đông Sinh rời , cẩn thận giúp khóa chặt cửa lại, sau đó cầm chìa khóa giữ lại bên mình.

      ***

      Mẹ Tương vừa xong ca khuya, khi trở về nghĩ muốn uống ly nước ấm cũng được, bà chỉ có thể tự mình nấu.

      Lúc này nước còn chưa nấu chín, ngồi trong nhà lại thấy Tương Đông Sinh đạp xe trở về, mẹ Tương khỏi kinh ngạc, “Đông Sinh, con đâu mà giờ này mới về?”

      “Đến nhà bạn học.” Tương Đông Sinh bước nhanh đến quan sát mẹ mình, bà lại tiều tụy hơn rất nhiều, “Mỗi ngày mẹ đều về trễ như vậy, mẹ thấy đáng lắm sao?”

      Hàng tháng có bao nhiêu đồng tiền lương, ăn mặt đủ lại phải đưa cho tên khốn Hà Minh kia.

      Mỗi lần về vấn đề này, mẹ Tương đều trầm mặc .

      “Bạn học cái gì, con đừng học xấu.”

      “Chuyện này có liên quan gì đến bạn học của con...” Tương Đông Sinh cắt ngang lời mẹ mình, “Mẹ cứ giữ mãi câu này cũng vô dụng thôi. Nếu là mẹ muốn dạy, mẹ dạy hai cái đứa kia chút .”

      Nếu sớm muộn gì bọn chúng cũng trở thành cặn bã làm bại hoại xã hội.

      “Con lên tắm trước.” Tương Đông Sinh nhìn mẹ mình mà muốn nữa, trực tiếp quay đầu rời .

      Lần này nhớ đem theo cả ví tiền vào phòng tắm, miễn cho lại xảy ra chuyện gì.

      May thay mà hôm nay Hà Minh có ở nhà, dưới lầu vang lên thanh lách cách cãi nhau như thường.

      là cãi nhau, ra càng nhiều lúc là đánh nhau.

      Hôn nhân như vậy mà cũng được sao... Tương Đông Sinh nghĩ mà khỏi mệt mỏi.

      Nhưng mà càng khiến tuyệt vọng hơn là, hơn nửa đêm Hà Minh lại trở về. Bởi vì uống quá nhiều rượu, lời hợp lại vung tay đánh lên đầu mẹ .

      Tương Đông Sinh vội vàng rời giường chạy xuống, hai người lớn tóc tai bù xù đánh nhau trong phòng khách, hai đứa tránh trong cửa phòng mà nhìn.

      “Các người có thể yên tĩnh chút được ?” Tương Đông Sinh biết phải cầm cái gì, dùng sức hét lên: “Ầm ĩ chết người rồi!”

      Hà Minh nghe tiếng lập tức quay đầu lại nhìn, mặc kệ hùng hổ với vợ mình, chỉ vào Tương Đông Sinh mắng: “Thằng nhóc! Mày dám rống lên với tao, tao đánh chết mày!”

      “Ông tới đây!” Tương Đông Sinh sung huyết tức giận, “Chỉ biết đánh phụ nữ, đồ bất lực, sao ông chết ! Tôi mà là ông sớm còn mặt mũi mà sống rồi!”

      “Đồ dã chủng! Mày câm miệng cho tao!” Hà Minh nổi giận đùng đùng, phen chạy đến chỗ Đông Sinh.

      “Đông Sinh!” Mẹ Tương đánh nhau với Hà Minh cũng khóc, lại nhìn thấy chồng mình chạy đến chỗ con trai lớn lập tức òa lên nức nở.

      Trước đây vừa trở về cái nhà này, mỗi ngày Tương Đông Sinh đều bị Hà Minh đánh, đến lúc trưởng thành rồi mới dám nữa. Bởi vì có lần, Tương Đông Sinh cầm dao thái muốn giết Hà Minh, thanh niên sức lực ngoan cố cường hãn khiến cho rất sợ.

      “Đồ bất lực!” Tương Đông Sinh sợ Hà Minh say rượu, cước đạp thẳng vào ngực , đá xuống cầu thang.

      Hà Minh đứng vững, bị đạp ùng ục lăng xuống dưới, ngã cái lập tức ngất , là bị thương ở nơi nào.

      “Mặc kệ ông ta, để cho ông ta tự sinh tự diệt !” Dù Tương Đông Sinh như vậy, nhưng biết, mẹ của mặc kệ Hà Minh, bà chính là loại người như vậy.

      Mỗi lần đều bị ông ta chọc cho tức muốn chết, biết thời điểm an ổn ngày ở đây giỏi lắm là bao nhiêu phút nữa.

      Cái nhà này sớm hay muộn phải là giết Hà Minh chính là Hà Minh giết , hoặc là ngày nào đó, có thể Hà Minh cũng mạnh tay giết cả vợ của .
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Xong tiết học buổi sáng, Tương Đông Sinh nhận được tin nhắn của mẹ , rằng đừng về nhà, giờ Hà Minh hận thể tay làm thịt .

      Ngay trước mặt bạn học, Tương Đông Sinh chẳng thèm để ý hình tượng ôn hòa lễ độ thanh lãnh mà cười nhạo tiếng. Hà Minh muốn chém muốn giết phải ngày ngày hai, nếu như ta dám dám làm sớm xuống tay rồi.

      Buổi chiều tan học, Tương Đông Sinh chở họ Đinh về nhà. Còn chưa hết đoạn đường, lại thấy Hà Minh cầm vòi nước đứng ở cửa hàng bán quà vặt ngã tư đường hút thuốc tán gẫu.

      bàn có chai bia, Hà Minh ngẫu nhiên cầm lấy uống ngụm, giọng đặc biệt lớn chuyện của Tương Đông Sinh: “Tôi cái thằng nhóc kia, thứ dã chủng thối, đê tiện y hệt mẹ của nó, hôm nay tôi đánh được nó tao nhất định mang cái họ Hà này!”

      êm đẹp ông đánh người ta làm gì?” Bà chủ quán : “Đông Sinh là đứa bé ngoan, thành tích học tập lại tốt như vậy...”

      “Thành tích tốt cái rắm!” Hà Minh lớn tiếng quát: “ dạy dỗ nó rồi nó thành tinh, ngày hôm qua nó đá tôi xuống lầu các người có biết hả?!”

      Phường Lão Nhai quen thuộc nhất là tên Hà Mỉnh chỉ biết uống rượu mà sống, loại người như thể chuyện cùng vấn đề được.

      Ở đây ai mà thương hai mẹ con Tương Đông Sinh, người vừa trung thực lại tốt tính, tất cả cũng là bị cái tên Hà Minh này khi dễ mà lớn.

      Hai người đứng dưới chân tường nghe thế, cau mày, cười ra tiếng: “Thân như vậy mà có thể đá người ta xuống lầu được sao?”

      đường vòng thôi.” Tương Đông Sinh thở dài: “ chấp nhất với kẻ như thế.”

      “Ai vậy?” Đinh Thuần ôm eo hỏi: “Đó là ba à?”

      phải.” Chuyển đầu xe, Tương Đông Sinh chạy xe về phía con phố lớn: “Ông ta là chồng hai của mẹ tôi, tôi biết ba ruột của tôi là ai cả.” Cho nên Hà Minh mới mắng là đồ dã chủng.

      “Ông ta đánh sao?” Đinh Thuần còn chưa từng thấy qua quan hệ gia đình nào dã man như vậy, phức tạp lại còn bạo lực, nhớ ngày đầu tiên đứng trước cửa nhà cũng chỉ mơ hồ nghe được chút xíu, “Vậy đừng trở về sớm, vừa nãy tôi thấy tay ông ta cầm vòi nước.”

      “Chỉ là hù dọa người khác thôi.” Tương Đông Sinh : “Tôi còn từng cầm dao thái nữa.”

      “Ôi chao...” Đinh Thuần cười lớn: “Vậy cũng là dọa người thôi sao?”

      phải.” Hai mắt Tương Đông Sinh đen đặc chỉ nhìn về phía trước, “Ông ta dám làm gì tôi tôi lập tức giết ông ta.”

      “Vậy được.” Đinh Thuần vội : “Giết người là phạm pháp, đánh cho ông ta tàn phế , như vậy ông ta mới đuổi kịp theo .”

      Tương Đông Sinh lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe được những lời này từ miệng của , nhếch môi ngoài cười nhưng trong cười : “Ừ.”

      “Giờ đến chỗ tôi dùng bữa trước , tối rồi hãy trở về.” Đinh Thuần : “Chờ ông ta ngủ rồi về cũng được.”

      “Tôi sợ nửa đêm bị ông ta giết.” Tương Đông Sinh lạnh nhạt buông lời.

      Đinh Thuần cho rằng đây là chuyện sớm muộn, sốt ruột ôm chặt lấy , “Vậy tới nhà tôi tránh , chờ ông ta hết giận rồi lại về nhà sau.”

      Lúc này Tương Đông Sinh nở nụ cười, việc của và Hà Minh cũng phải là sinh khí đơn thuần giận nhau như vậy.

      Chỉ có điều những chuyện này , việc rối loạn vớ vẩn, muốn làm ô nhiễm lỗ tai của này.

      biết nấu ăn sao?” Về đến nhà, Tương Đông Sinh lập tức mang nguyên liệu nấu ăn chui đầu vào phòng bếp, Đinh Thuần vô cùng hiếu kỳ ló đầu vào nhìn, “Có cần tôi giúp gì ?”

      làm được gì?” Nhìn tốc độ dùng dao của Tương Đông Sinh mà Đinh Thuần vô cùng sửng sốt.

      “Rửa rau.” .

      Tương Đông Sinh mặc tạp dề, đưa bó rau cải cho bĩu môi, “Rửa , đừng có rửa đến hư đấy.”

      “Ha ha!” Đinh Thuần tức đến phát cười, ngồi xổm xuống nhặt từng bó rau, “Dáng vẻ nấu cơm rất là đẹp trai, trong trường có nữ sinh nào theo đuổi ?”

      Trung học giờ phải là được phép đương, người nào học tốt là có thể có bạn rồi.

      đoán thử xem.” Tương Đông Sinh thái thịt xong, buông dao thái rửa hai khối gừng.

      “Sao tôi biết được?” Đinh Thuần cười : “Chỉ là... tôi cảm thấy rất có khả năng nha.” Cao lớn đẹp trai, vừa học giỏi lại biết nấu ăn, tương lai ở nhà chắc chắn là người đàn ông tốt.

      Tương Đông Sinh lời nào, chuyên tâm nấu cơm. Khoảng chừng đến giờ, hai món ăn trực tiếp hoàn thành.

      Hương vị màu sắc cực kỳ hoàn hảo, Đinh Thuần nhìn mà trợn mắt há mồm, “ là lợi hại, từ hôm nay trở đây là thần tượng của tôi.” giơ ngón tây lên, vẻ mặt vô cùng khâm phục.

      “Chỉ là nấu cơm thôi mà...” bưng bát cơm lên, ràng chỉ là học bá làm việc nhà, dọn phòng nấu cơm là chuyện đơn giản bình thường, hiểu vì sao này lại biến người ta thành thần tượng mà sùng bái.

      “Tôi mặc kệ, chính là thần tượng của tôi.” Đinh Thuần run rẩy gắp miệng thịt bỏ vào trong miệng, tức vẻ mặt như ăn được thức ăn của thần tiên, “Cảm ơn thím Hắc.” Nước mắt cảm động của ngừng được mà rơi xuống.

      Người phụ trách nấu cơm cắn đũa, yên lặng nên lời.

      Thời điểm đối diện này, suy nghĩ của đều như gió cuốn mây tan. Nghĩ nghĩ chút, cuối cùng Tương Đông Sinh bỏ qua vấn đề rối rắm của , trước tiên ăn cơm xong rồi lại tiếp.

      Chỉ là nấu cơm dọn dẹp phòng ốc, mỗi ngày đưa học chở về nhà, Tương Đông Sinh cảm thấy công việc này ra rất là đơn giản nhàng.

      Hai người phân công rửa bát đũa xong, trong nhà cũng cần phải thu dọn gì nữa, cơm nước xong xuôi là có thể ngồi xem ti vi, ăn hoa quả thư giãn là được rồi.

      Đinh Thuần tắm rửa ra, thấy Tương Đông Sinh ngồi sô pha xem ti vi, đùi còn có cái bát thủy tinh đựng nho sạch .

      Người nào đó viên lại viên bỏ vào mồm ăn là ngon miệng, mắt cũng thèm liếc nhìn qua nữa.

      “Hôm nay làm bài tập sao?” Đinh Thuần hỏi.

      “Còn sớm.” Mắt Tương Đông Sinh vẫn tiếp tục nhìn thẳng.

      “Tôi cũng muốn ăn nho...” Đây mới là lời mà Đinh Thuần muốn . Nho đen nhập khẩu nước ngoài, khi siêu thị mua tổng cộng cân, giờ trong bát còn dư lại đến phần ba.

      “Ừ.” Tương Đông Sinh rộng rãi đưa bát nho, đoán chừng là ăn ngấy rồi mới thế.

      Nhận lấy bát nho, Đinh Thuần nhanh chóng ngả người xuống ghế sô pha, vừa ăn vừa lấy điện thoại ra chơi.

      Thời gian lướt cái đến chín giờ, đài truyền hình chiếu xong bộ phim dài tập, lúc này Tương Đông Sinh mới lấy tập ra làm bài tập. Nhưng mà chưa bao lâu kênh phim lại chiếu bộ phim kinh điển khác nữa, Tương Đông Sinh đành phải mắt xem phim mắt nhìn vào vở làm bài.

      Đinh Thuần nhìn thấy cảnh này, khỏi cười như kẻ bị bệnh thần kinh.

      Emma, hóa ra học bá phải “mọt game”, mà là “mọt phim”!

      làm bài tập à?” còn tốt bụng chuyển chú ý đến hỏi thăm Đinh Thuần chút.

      có, biết.” Ngay cả tập vở hôm nay Đinh Thuần cũng mang về, lười biếng : “Quên mua sách rồi, để tôi lên mạng đặt mua bộ.”

      “Ôi...” Tương Đông Sinh thổi bay những sợi tóc rủ trán, thể chịu nổi kiểu học của học tra này.

      biết .” Đinh Thuần nhanh chóng đổi đề tài chuyện, Tương Đông Sinh mơ hồ theo kịp tiết tấu của , “Bạn tôi rất là đẹp trai, chỉ là có chút... ha ha...”

      Tương Đông Sinh nghe xong trợn trắng mắt, “Bạn làm sao biết được tôi? Chúng tôi có biết mặt nhau sao?”

      Nhanh như vậy bại lộ hành vi chụp trộm hình người ta. Đinh Thuần hừ mũi thèm để ý, hai chân bắt chéo qua : “Tôi chụp hình .”

      chụp trộm? Ai cho chụp hình tôi!” .

      là chụp trộm.” Đinh Thuần liếc cái, “Còn phải cần đồng ý nữa à?”

      chuyện với nữa, phen quay mặt chuyên tâm làm bài tập, kiêm xem ti vi.

      Sườn mặt trắng trẻo thuần khiết, đuôi lông mày hơi nhếch lên chút, ngắm nhìn như vậy thôi trong nháy mắt tâm tình Đinh Thuần lập tức dâng lên ngọn lửa vô danh.

      cũng phải lương thiện, chỉ giỏi về cái ngụy trang, chẳng khác mấy so với người khác.

      Thời gian ở chung với thần kinh thô như hoàn thành cái mặt nạ, chẳng qua muốn vạch trần, tự nhiên để thoải mái, nhưng mà chính trong lòng giờ lại cảm thấy dường như mọi thứ bắt đầu ổn.

      nhìn , nhìn sách.

      “Đêm nay trở về sao?” hỏi.

      “Ừ.” Đối với lượng khí trong phòng này, Tương Đông Sinh mặc nhiên hề hay biết, lúc vẫn tự tại như cũ, “Tối tôi về.”

      Có lẽ là gặp phải đề bài khá khó, mím môi, chốc chốc lại bĩu môi, chốc chốc lại nhíu mày.

      “Vậy làm bài tập , tôi nghỉ chút.” Đinh Thuần đứng dậy, áo lót bên trong chiếc váy ngủ mỏng manh cũng chẳng thèm gài lại.

      thích ngủ thỏa thân, tắm rửa xong mà mặc đồ lót bên trong chính là cực hình, đánh chết cũng muốn mặc.

      “Ừ.” Tương Đông Sinh chống cằm, thời điểm vừa bước lập tức tắt ti vi, trong phòng khách chỉ còn lại khoảng tĩnh lặng.

      Làm bài đến tận khuya, mới thu dọn đồ đạc trở về.

      Vừa về đến nhà thấy Hà Minh ngồi bên trong, bên uống rượu chờ .

      “Ha...” Tương Đông Sinh châm chọc, “Nghĩ muốn đánh tôi cũng đừng có uống rượu.” Uống rượu rồi cẩn thận đánh cho chết. Hôm nay Tương Đông Sinh cảm thấy hơi mệt, trực tiếp lách qua người Hà Minh bước .

      “Tao thấy mày! Mày chở !” Bỗng nhiên Hà Minh giật mình nhớ đến gì đấy, lớn tiếng hét to.

      “Ông dám động vào sợi tóc của ấy!” Tương Đông Sinh lập tức xoay người giữ chặt cổ áo Hà Minh, “Tôi cam đoan với ông đời này ông sống yên đâu!”

      Đều nghĩ tới chuyện gây với , Hà Minh muốn đánh trực tiếp đánh. giờ Tương Đông Sinh còn là học sinh tiểu học nữa, đánh Hà Minh cũng hề tay.

      sợ đánh nhau với Hà Minh, chỉ lo mẹ lãng phí thời gian, thân mệt tâm cũng mệt!

      Mẹ Tương vừa xong ca trở về, bước vào nhà thấy cảnh chồng mình và con trai đánh nhau, bà sợ đến mức tái mặt vội vàng chạy đến ngăn lại, kết quả là bị quyền của Hà Minh đánh trúng, cẩn thận khóe miệng lập tức bị rách chảy máu.

      “Mẹ! Mẹ quản ông ta tìm chết làm gì! Tương Đông Sinh hét lên: “Mẹ đừng cản con, để con đánh gãy chân ông ta !”

      “Đông Sinh! Đừng đánh!” Mẹ Tương khóc thảm ôm lấy , “Đánh ông ta rồi lại phải phí tiền nuôi dưỡng, con thương mẹ đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

      “Phi! Đồ đê tiện!” Hà Minh ngồi dưới đất, ôm đùi bị đánh đến đau, gân cổ quát lên với Tương Đông Sinh: “Dã chủng! Mày ở nhà tao, muốn đánh chết tao , mày dựa vào cái quái gì mà ở nhà tao hả! Mày cút !”

      Lời này cũng phải là lần đầu tiên Hà Minh ra, mỗi lần gây đều hét lên như vậy Ngày trước tuổi Tương Đông Sinh còn , việc như thế nào ngoại trừ theo mẹ mình còn biết làm sao đây?

      Mẹ cần , chính là nhi cha mẹ, bị ném đường cái ai quản ai liếc nhìn. giờ làm con nuôi cũng chẳng tốt được bao nhiêu, thế cuộc sống còn bần tiện dơ bẩn như vậy.

      Mẹ Tương thấy cầm túi chạy ra ngoài, bà vội vàng đuổi theo, “Đông Sinh! Đông Sinh! Con đâu!”

      “Con ở đây nữa!” Tương Đông Sinh vắt túi qua vai, giọng nghẹn đắng : “Mẹ trở về , trông chừng chồng mẹ qua ngày cho tốt, đừng lo cho con.” rồi lập tức đạp xe chạy .
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Đinh Thuần bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, lấy điện thoại ra xem phát mình tỉnh ngủ được chút rồi, giờ là rạng sáng giờ rưỡi, mà trong nhà lại có thanh giống như bị trộm.

      Lúc này bắt đầu dâng lên tâm tư lo lắng, chính mình ra ngoài bắt trộm, hay là vẫn chờ trộm tự vào đây chui đầu vào lưới.

      Nghĩ tới nghĩ lui... Vẫn là nên đợi trộm vào ?

      Nhưng mà vì sao tên trộm lại vào nhà để khóc thế nhỉ, tiếng nức nở kia... đủ đè nén đủ thâm trầm u uất.


      Ngoại trừ Tương học bá ra, Đinh Thuần thể nghĩ đến người thứ hai nào cả... Khóc sao? Chẳng lẽ đây là về nhà bị ba đánh cho nên thương tâm đến đây mà khóc?

      Chà, người đó cước đá ông chú xuống lầu, giờ lại như vậy, quả nhiên là ngưu bức mà.

      “Ai...” Đinh Thuần thở dài, cuối cùng vẫn đứng lên bước ra ngoài an ủi người ta.

      Bước ngoặt lịch sử chính là tại đây, thời gian rất lâu về sau từng nghĩ, nếu lúc đó Tương Đông Sinh thoải mái như thế này, biết có người thức giấc nhanh chóng mặc quần dài vào, có phải đầu nóng lên hay .

      Bóng dáng quen thuộc gầy gò ngồi ở ban công, người là áo học sinh tay ngắn hay mặc, ngồi ghế cao ủ rũ, mà hai đùi lại trống trơ trống hoắc, nước da ngọc thạch sáng lên trong mắt Đinh Thuần, nhìn qua có thể thấy là chỉ mặc quần lót.

      tay cầm chai bia mà Đinh Thuần thuận tay mua lúc trước, uống chút lại ho khan chút, bả vai còn run rẩy ngừng.

      Đinh Thuần nghĩ rằng dáng vẻ này là phải chịu bao nhiêu ủy khuất rồi.

      lén lún bước đến, ngọn đèn đường rọi vào vàng chói, so với đèn quán bar đủ màu đủ sắc còn dụ người hơn nữa, chiếu cả thân thể Tương Đông Sinh mảng đẹp đẽ mê người...

      nghe thấy tiếng biết chân, sớm biết là dậy rồi, chỉ là muốn quay đầu lại.

      Đùi Đinh Thuần cũng lộ ra bên ngoài, đừng đến người có quần lót, cái váy ngủ ngắn cũn cỡn mảnh mong còn che nổi bộ ngực sữa vô tư thả ra bên ngoài.

      “Có chuyện gì sao?” Cuối cùng cũng vươn bàn tay ma ác của mình ra, từ phía sau eo Tương Đông Sinh vòng lên. Đây phải là lần đầu tiên làm vậy, nhưng mà đây là lần đầu tiên khẩn trương như vậy, da thịt xuyên qua lớp áo mỏng tanh che đậy dụng tâm kín đáo nóng bỏng của .

      Cả người áp lên lưng , còn nghĩ rằng căng thẳng quay đàu lại đẩy ra, nào ngờ lại làm thế. Đinh Thuần đoán, chẳng lẽ là mặt còn nước mắt cho nên sợ mất mặt?

      “Nếu như tâm tình tốt, vậy cùng em làm chút chuyện vui vẻ .” Đinh Thuần thấp giọng gọi tên , môi dánh lên bả vai , rồi cổ, sau đó là mang tai.

      “Đừng loạn.” Tương Đông Sinh hít hơi sâu, cố làm cho giọng trở nên bình thường, nhưng lọt vào tai Đinh Thuần, lập tức khẳng định vừa mới khóc.

      “Em tâm... đặc biệt rất thích .” Giọng Đinh Thuần tràn ngập chân thành, chút ý tứ vui đùa cũng có, hai tay ôn nhu ôm lấy , bàn tay nhàng vuốt ve, làm cho có chút thoải mái.

      “Tôi tin.” Tương Đông Sinh vẫn ngồi yên như vậy, hề có ý ngăng cản .

      “Sao lại tin?” Lúc trước Đinh Thuần nhìn thấy Tương Đông Sinh bắt đầu nghĩ, nếu môi mình dán lên gò má kia của như thế nào. giờ biết rồi, cảm giác này là khiến cho người ta phát nghiện, môi chỉ cách khóe môi chưa đến phân, tùy thời có thể hôn lên bờ môi mềm mại đó.

      Lại nghĩ đến lúc làm bài tập cắn qua vị trí đó rồi, Đinh Thuần chịu nổi rướn người hôn lên đó, “Em hút thuốc, uống rượu, xăm mình có liên quan gì cả, em là tốt.”

      Đây là câu bông đùa lưu truyền rộng rãi, Tương Đông Sinh nghe thế nhưng lại chẳng thể nào vui nổi.

      dùng ngón tay lau giọt nước ở khóe mắt, bản thân hơi giãy muốn đứng lên, chợt lại nghe ôm chặt láy mình : “Đây là nụ hôn đầu tiên của em.”

      vậy à.” Tương Đông Sinh liếc mắt nhìn cái, sau đó xoay người muốn vào phòng khách.

      Cặp chân kia dưới đèn trần lại càng thêm đẹp mắt, Đinh Thuần đuổi theo ôm lấy eo , dùng lực kéo vào phòng mình.

      Tương Đông Sinh kịp phòng bị bị hành động bất ngờ của mà nửa thân thể vào phòng, may mắn tay bắt kịp cánh cửa, bản thân mệt mỏi lại chẳng còn sức nhiều mà dùng hết lực níu lấy.

      “Buông tay ra.” Giọng lạnh lẽo của Đinh Thuần truyền đến.

      "..." Tương Đông Sinh sống chết buông, chuyện này là chuyện trọng đại, thể lấy ra để làm trò đùa.

      Tay eo , cách vị trí nhạy cảm kia rất gần. Đinh Thuần hơi giận hạ tay đánh lén lên đó, Tương Đông Sinh trốn được, phút ỡm ờ bị Đinh Thuần kéo vào trong.

      Phòng ngủ của Đinh Thuần là do dọn, đèn ngủ nhạt màu dịu dàng ái muội.

      Chăn ấm giường rộng, Tương Đông Sinh vừa ngã xuống lập tức thể đứng len được.

      Hai mắt mở to, nhìn nhắn cúi người áp môi xuống . Tương Đông Sinh thở gấp vừa muốn đẩy ra lại vừa muốn ôm vào lòng, rối rối lúc lại mất hết mấy phút đồng hồ.

      Dáng vẻ già mồm cãi láo, nhưng mà cũng là khiến người ta mê hoặc.

      “Sao hửm?” Nụ hôn Đinh Thuần nhàng ôn nhu, phiến môi lướt mặt ấm áp vô cùng. “ tin em .”

      Ngoại trừ lúc kéo vào phòng phải dùng lực, còn lại thời điểm ôm lại nhu nhược như nước, làm khó người thanh niên giường cùng mình.

      tin.” Lúc này Tương Đông Sinh lại đẩy ra, “Tôi tin .”

      “Ha ha ha.” lúc sau Đinh Thuần bỗng nhiên nở nụ cười, nữa trực tiếp cúi người xuống làm việc.

      làm chuyện này mà hề báo trước, dù cho chuyện này là đáng xấu hổ đến mức nào, nhưng mà cả hai cũng thể nào cự tuyệt được.

      Tương Đông Sinh bị hành động của mà giật mình, nửa muốn nửa kém chút nữa là ấn đầu Đinh Thuần vào sâu, nhưng mà may mắn vẫn có thể nhịn xuống được.

      Đây là cái thể loại hình ảnh xấu xa như thế nào, trong đầu Tương Đông Sinh bị phản ứng dưới thân tẩy sạch trống rỗng, cách nào nghĩ được... Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

      ràng là cúi người...

      nghĩ tới, đột nhiên bật dậy, khí thế ngất trời tiến hành làm chuyện đó!

      Cảm giác cơ thể như muốn nổ tung, trong sách viết có thể là hai nơi nào đó kết hợp chặt chẽ với nhau, trời đất quay cuồng sáp nhập vào gian chật hẹp ấm áp mà trầm bổng... Các nam sinh thích nhất là thể loại này; ngồi ở nhà bị xinh đẹp chủ động ngã vào lòng.

      Bình thường chuyện này con rất khó có khả năng tiếp thu, nhưng mà con trai lại xem đây là hạng mục thể nghiệm cực hạn.

      là...

      "..." Hai mắt Tương Đông Sinh khép hờ, cuối cùng cũng tiếp nhận được thời, bọn họ làm chuyện đó ngay tại đây.

      Mà lâu như vậy mới bắt đầu phối hợp, dĩ nhiên vui vẻ nhất khẳng định là Đinh Thuần, nhưng mà tạm thời thể cười nổi.

      rất là… Bỗng nhiên Đinh Thuần bắt đầu hối hận dùng phương thức này để đốn ngã Tương Đông Sinh, hít thở mấy lần bắt đầu nâng thân mình lên.

      “Em làm gì vậy?” Hơi thở Tương Đông Sinh rối loạn nhìn , ánh mắt mang theo hơi nước mập mờ, giọng cực kỳ bất mãn.

      Đinh Thuần mím môi lại hạ người xuống, “Làm làm làm...”

      Đột nhiên bên ngoài sét đánh dữ dội, mưa to bắt đầu ào xuống, tiếng rền vang của bầu trời nổ tung màng nhĩ. Sống ở gần bờ biển chính là như vậy, bão táp đến là đến.

      “Cửa sổ ban công đóng chưa?”

      “Đóng rồi.”

      Đinh Thuần kéo chăn lên, quấn lấy hai người bên trong chăn, lấy bối cảnh trời dông mây tố bắt đầu trình diễn màn kinh tâm động phách.

      Đinh Thuần nghĩ đêm nay nhất định đêm kiến huyết, khẳng định là Tương học bá sợ hãi cho xem.

      ra cũng đau...”

      “Câm miệng!”

      “Mưa lớn như vậy, ngày mai cần đến trường có được ?”

      “Mưa lớn có quan hệ gì?”

      Ngay tại thời điểm Tương Đông Sinh cho rằng xinh đẹp bên cạnh ngủ, đột nhiên lại như xác chết vùng dậy, “Thân thể thoải mái, ngày mai em học.”

      “... Vậy được.”

      Nhưng mà ngày hôm sau trời quang mây tạnh, căn bản có dấu vết của mưa gió bão bùng của ngày hôm qua.

      Sáng sớm tinh mơ thức dậy, Tương Đông Sinh bình tĩnh đứng lên mặc quần áo, lại nhìn cảnh giường hỗn độn khỏi ảo não, cuối cùng vẫn là mình xách túi ra ngoài.

      Hôm nay lên trường gửi đơn xin phép giúp ở nhà, sau đó nhắn nhắn vài tin lớp, tan học rồi lại gọi cuộc điện thoại.

      “Em có muốn ăn sáng gì ?”

      “Ôi, giờ là mấy giờ rồi...”

      Tương Đông Sinh nhìn đồng hồ, mười giờ “sáng”. lại thở dài: “Giữa trưa mang cơm về cho em.”

      Cơm muốn ăn, Đinh Thuần muốn ăn mì ở chỗ chú Trần, Tương Đông Sinh theo lời giữa trưa mang phần mì về cho .

      “Ừm...” Người ở đầu dây bên kia chần chừ lúc lâu, “Em có thể uống thuốc tránh thai được ?”

      "..." Cuộc đời Tương học bá trả lời rất nhiều câu hỏi đủ loại vấn đề, duy độc chỉ vấn đề này lại yên lặng, “Em chờ chút.”

      Mười phút trôi qua, cuộc điện thoại nữa lại được kết nối: “Ngày hôm qua có phải thời kỳ an toàn của em ?”

      Thương lượng xong xuôi, vì để phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì, Đinh Thuần vẫn quyến định uống thuốc.

      Tương Đông Sinh chạy xe đến tiệm thuốc, mặc đồng phục học sinh, vai mang túi xách, khuôn mặt dài ra nhìn chủ tiệm thuốc.

      “Cháu cháu muốn mua cái gì?” Bác bán thuốc ngổn ngang trong gió, là nghe .

      Tương Đông Sinh vẫn lạnh nhạt lại lần nữa, còn ràng tuổi tác, thời kỳ để tránh gây nhầm lẫn.

      “Bọn giờ...” ra là bác sớm nghe ràng, chỉ có điều là bà thể tin được.

      Nghĩ chút hẳn là bạn bè thân thích gì đó nhờ mua, nhưng mà xem độ tuổi vẫn khó mà bình thản được.

      Bất quá đúng là Tương Đông Sinh bị oan, ràng là học bá, tương lai danh giáo sáng lạn, lại bị dạy cho phải sớm.

      sớm cái **.” Đinh Thuần trả lời tin nhắn của Lạc Tử : “Trực tiếp bước qua giai đoạn não tàn thẳng đến làm cặp vợ chồng già, tớ các cậu chịu tin sao?”

      ai tin được hết.”

      Viên mỗ mỗ: “Thế giới này lớn như vậy, nhân sinh này dài như vậy...”

      ấy nửa câu sau, để cho Đinh Thuần tự mình nhận ra.

      “Tớ ngốc.” Đinh Thuần tặng cho bạn mình mấy liều thuốc an thần, “Các cậu yên tâm, tớ vĩnh viễn thương ấy.”

      “Ôi trời.” Viên Tiểu Viện cảm thấy kẻ điên Đinh Thuần này là có thể vào viện được rồi, “Cậu là Đinh Thuần đó sao.”

      Hút thuốc uống rượu đánh nhau xăm mình quán bar, giống như chẳng có gì làm khó được , mọi thứ mà đến chẳng qua là vui đùa chút mà thôi.

      Lúc Tương Đông Sinh mở cửa bước vào, tay mang theo túi đồ ăn đủ loại, nhìn thoáng qua ghế sô pha, người nào đó lại chơi di động.

      “Trở về rồi sao?” Thân thể uể oải của Đinh Thuần nhanh chóng ngồi thẳng dậy, “ có mua mì tôm về cho em ?” giờ đói đến mức có cảm giác như mình có thể ăn được con trâu!

      “Có.” Tương Đông Sinh bỏ túi xuống bàn, tay thuần thục mở túi lấy ra phần đồ ăn đưa đến trước mặt , “Ăn trước .”

      lại ăn mì thịt cóc sao?” Đinh Thuần cầm lấy đôi đũa, ăn trước con tôm, là ngon quá.

      “Giữa trưa ăn mì nhanh bị đói.” Tương Đông Sinh cười cười mở phần ăn của mình ra, mùi cơm rang hải sản bay khắp phòng, “Tôm tươi, cá mực,...”

      “Tâm cơ boy (Để nguyên bản)!” Đột nhiên Đinh Thuần cảm thấy ăn mì tôm là quá nhạt nhẽo, cũng muốn ăn cơm hải sản.

      Tương Đông Sinh lấy ra thêm cái thìa, múc cho chút thưởng thức mùi vị, “Là do em em muốn ăn cơm.”

      nghĩ ăn cơm chưng ở quán Fastfood tốt lắm sao!” Hai tay Đinh Thuần vo tròn thành nấm đấm, nhưng mà cơm hải sản lại ngon đến phát bạo luôn đó oa oa.

      “Ừ, vậy em ăn .” Tương Đông Sinh mỉm cười, biết trong lòng Đinh Thuần khá là khó chịu quán Fastfood lần trước, nhưng mà đối với cơm chưng vẫn rất ngon.

      Bình thường ăn đại cơm chưng bên ngoài, chỉ cần đủ dinh dưỡng khỏe mạnh là được rồi. Loại cơm hải sản này, ngẫu nhiên ăn hai lần thấy ngon, còn ăn nhiều quá thấy ngấy, hơn nữa lại rất đắt.

      có xin phép giúp em ?” Đinh Thuần khách khí lấy cá mực trong phần ăn của ném vào miệng, nhai nhai nuốt xuống ngon lành.

      “Có.” Cơm nước xong xuôi, Tương Đông Sinh lấy hộp thuốc trong túi ra, đọc hướng dẫn nghiêm cẩn, bóc viên thuốc, sau đó châm đầy ly nước ấm.

      Vốn dĩ là uống khi bụng còn rỗng, nhưng mà bộ dáng Đinh Thuần đói đến như vậy, vẫn là nên chờ nửa giờ sau khi ăn xong mới được. Tương Đông Sinh nghĩ rằng chắc chắn có kiên nhẫn để chờ, cho nên lúc lâu sau mới mang thuốc lên.

      “Uống được sao?” Đinh Thuần trừng mắt nhìn viên thuốc mà mà ngẩn người.

      “Ừ...” Tương Đông Sinh nhẩm lại lời trong giấy hướng dẫn. “Thuốc tránh thai có thể uống trước hoặc sau khi ăn, vì để giảm bớt tác dụng phụ từ dạ dày, kiến nghị uống sau khi ăn.”

      “Cho nên?”

      Tương Đông Sinh : “Uống .”

      Loại thuốc tránh thai này tương đối tốt cho sức khỏe, cho nên Tương Đông Sinh nghĩ để cho Đinh Thuần phải uống lần thứ hai.
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8

      Editor: PNam Tiểu Thư

      “Tối hôm qua về nhà có việc gì chứ?” Đinh Thuần cẩn thận quan sát Tương Đông Sinh, phát ánh mắt chỉ nhàn nhạt yên tĩnh, cảm xúc ổn định, chút cũng thể nhìn ra người này là đêm qua lén lún ngồi khóc ở ngoài ban công, cũng phải vừa mới phá thân ngày hôm qua.

      là bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, đúng là hổ danh học bá!

      Càng kinh khủng hơn là, đối với việc mình bị cường gian, Tương Đông Sinh tỏ ra như chẳng có chuyện gì cả, nét mặt đối diện với cũng vô cùng lạnh nhạt.

      Trong lòng Đinh Thuần khỏi có chút bị đánh bại, chuyện này đúng khoa học!

      sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài.” Đối với cái đức hạnh kia của Hà Minh, Tương Đông Sinh từ lâu muốn ở nhà rồi, : “Lát nữa trở về nhà chuyến.”

      Đinh Thuần khó hiểu, “Hả?”

      “Trở về lấy chút đồ.” Thần sắc Tương Đông Sinh vô cùng tự nhiên, giọng nhàng ra những lời kinh người: “ đến đây sống với em.”

      Ăn xong bữa ăn, cả hai cùng nhau dọn rác rồi mang xuống lầu.

      “Ôi...” Đinh Thuần vội vàng tìm điếu thuốc ra hút để an ủi tâm hồn, cảm thấy mình nên kĩ càng quan sát biểu cảm của Tương Đông Sinh chút.

      , cũng thể kĩ càng bình thường được, học bá họ Tương này là nguy hiểm! Ai ôi, may mà người tiến tới là Đinh Thuần đó, đúng là khó tin mà...

      Đúng giữa trưa, Hà Minh có ở nhà. Tương Đông Sinh mở cửa vào, đập vào mắt đầu tiên là cảnh hai đứa xem tivi trong phòng khách, bàn phía trước bày bát đũa có thể là mới dùng xong, chẳng có ai biết thu dọn sạch .

      “Sao mày lại quay lại?”

      “Mày quay lại làm gì!”

      Bọn chúng trừng Tương Đông Sinh, ra sức chiến đấu của chúng quá yếu, so với chỉ có thể nhao nhao như vậy thôi.

      “Quay lại thu dọn đồ đạc...” nhếch môi: “Xem thứ ngu ngốc đó của bọn bây .” Xem rồi sớm muộn gì cũng bị bại não.

      “Mày mới ngu ngốc! Mày mới ngu ngốc!”

      Tương Đông Sinh ngoéo miệng bật cười, dáng vẻ ông đây lười so đo với những kẻ não kém thông minh các người, bước nhanh lên tầng hai

      Căn nhà cũ này có tộng cộng hai tầng, mặt còn có cái gian lầu mà thôi, toàn bộ diện tích còn hơn là cái lỗ mũi.

      Nhà cho nên đồ rất ít, chỉ có mấy bộ đồ đổi đổi lại thay nhau mà giặt kịp, những thứ còn lại đều là cặn bã. Những thứ đó nếu ném ra đường cũng có thể biến thành rác rưởi, hoàn toàn cần thiết phải mang theo.

      Tương Đông Sinh mau chóng dọn đồ, loay hoay trước sau đến nửa giờ.

      Thứ nhất là có gì để mang theo, thứ hai là muốn giáp mặt với Hà Minh. sợ phải đánh nhau với ta, chỉ lười dây dưa tốn thời gian của chính mình.

      “Nhanh vậy?” Thấy Tương Đông Sinh cầm gói đồ to trở về, Đinh Thuần khỏi trợn mắt: “Hành lý của chỉ như vậy thôi sao?”

      “Ừ.” Tương Đông Sinh đáp: “Hành lý nhiều nhất cũng chỉ vậy thôi.” đặt đồ lên ghế sô pha để Đinh Thuần có thể nhìn .

      Bản thân nghèo hai trắng, hành lý đồ đạc nhiều được cái gì cơ chứ.

      “Hừm...” Trong lòng Đinh Thuần tính toán chút, “ định ở luôn sao?”

      Tương Đông Sinh hỏi lại: “Vậy em sống luôn ở đây sao?”

      thành thị êm đẹp, đâu lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì.

      “Em ở luôn đó.” Đinh Thuần cười khúc khích, “Ít nhất cũng phải học xong cấp ba... đại học...” Lại nghĩ nghĩ chút, vuốt tóc : “Còn chưa nghĩ ra, nhưng mà ở lại đây thời gian lâu lắm nha.”

      “Em có thể thi đại học được à?” Chỉ nhìn cách học tập của giờ, ra Tương Đông Sinh thể hoài nghi.

      “Tại sao lại chứ?” Đinh Thuần liếc mắt: “Chỉ cần tiêu chút tiền là vào đại học liền thôi.”

      Nghĩ đến chơi game mà cũng có thể nạp được khoản tiền khổng lồ, Tương Đông Sinh có cách nào phản bác được, “ học đây.” nhìn đồng hồ rồi : “Buổi chiều về nấu cơm, em muốn ăn gì ?”

      “Ăn sườn.” Đinh Thuần tùy tiện đáp.

      Tương Đông Sinh hỏi: “Ăn gan heo được ?”

      Đinh Thuần nhướn mày, “Sao?”

      Tương Đông Sinh: “Gan heo lưu thông máu.”

      Đợi rồi, trong phòng lập tức trở lại vắng lặng. Đinh Thuần thích xem tivi, nhàn rỗi cũng chỉ có thể chơi điện thoại thôi.

      “Gì chứ... Ha ha ha... Gan heo lưu thông máu, ha ha ha.” giờ mới hiểu được ý , phản xạ Đinh Thuần lập tức nhịn được bật cười.

      nằm ghế sô pha nghĩ, cái này xem như là phản hồi của cho việc tối ngày hôm qua phải ?

      được, phải trực tiếp nhận được phản hồi mới gọi là xong chuyện.

      “Lão Tương, lúc trở về mua chăn drap thuận tiện mua thêm cái giường đơn, cho ngủ.”

      “Sao vậy? phải là ngủ với em sao?” Tin nhắn gửi từ Tương Đông Sinh nhanh chóng báo đến.

      “Ôi, vậy được.” Đinh Thuần nhắn lại tin.

      Leng keng thùng thùng: [Hình ảnh] Lão Tương của tôi là nhất [Đáng ] [Đáng ].

      Viên mỗ mỗ: Cái này mà cũng bày ra được, mẹ nó chịu nổi, sao lại nhanh như vậy...

      Rơi Tử hối hận: Trạng thái mê người này là gì vậy. Đinh Thuần cậu mau tỉnh, hai đùi đàn ông ở đâu mà chẳng có, của cậu chỉ là muối bỏ biển mà thôi.

      Vũ Văn Quân: Tình huống gì vậy?

      Hoa tâm nam nhân: Hết thú vui rồi sao, mọi người mau tan . [Mỉm cười]

      Đinh Thuần cau mày, khi nào trong danh sách bạn bè có cái tên “Hoa tâm nam nhân” này, động động ngón tay xem thử người này là ai.

      Danh sách bạn bè toàn là người quen, đâu xuất người này, Đinh Thuần lập tức xóa tên ra khỏi danh sách.

      Đinh Thuần: Hai cái đùi đàn ông ở đâu cũng chẳng liên quan, ăn trong bát nhìn trong nồi, đây là nguyên tắc của tớ [ khịt mũi ].

      Lạc tử: Đừng có khoác như vậy chứ...

      Viên Tiểu Viện: Lúc trước tớ cũng từng như vậy đó [ mỉm cười ].

      Lạc Tử: Được rồi, chuyện cười này nữa, thấy cậu sức sống tràn đầy như vậy bọn tớ cũng yên tâm nhiều. Lúc trước khi cậu , tớ còn tưởng rằng đời này thấy cậu vui vẻ lại nữa.

      Đinh Thuần: chứng minh là kỳ học năm ngoái, lúc khai giảng cực kỳ hối hận phải [ cười khóc ] hận để tớ chuyển trường như vậy.

      Viên Tiểu Viện: Nhưng mà —— ngày thứ ba khai giảng nhanh chóng thông đồng với mấy cậu bạn trai, tâm tình hối hận lập tức trở thành hư .

      Đinh Thuần: [ lợi hại ] Người hiểu tớ cũng chỉ có Tiểu Viện, là con giun trong bụng tớ rồi.

      Viên Tiểu Viện: Phi! Cậu **...

      Lạc Tử: Ha ha ha ha ha ha!

      Chơi điện thoại lâu, đến bốn giờ chiều đầu lại hơi đau, Đinh Thuần quyết định ngủ.

      Hơn năm giờ Tương Đông Sinh mới trở về, vào phòng bếp đong gạo nấu cơm, vo vo xả nước, bỗng nhiên sau lưng có sức nặng kéo đến, bàn tay nào đó ôm lấy , môi áp lên cổ hết hôn lại cắn.

      Ở thị trấn này đâu đâu cũng là người da ngâm, đột nhiên lại nhìn thấy Tương Đông Sinh là nam sinh da trắng xinh đẹp như vậy, Đinh Thuần giống như là đào được bảo bối.

      “Em có nặng ?” Đinh Thuần hỏi.

      nặng.”

      Nhìn bận rộn như vậy, Đinh Thuần ngượng ngùng dám quấy rầy, tự giác ra chỗ khác đảm trách việc rửa rau.

      Thi thoảng ngoái đầu nhìn chàng trai đứng nấu bếp ở đó, biết trong lòng nghĩ cái gì, đột nhiên Đinh Thuần có cảm giác muốn hận thể chạy vào đầu xem suy nghĩ của .

      “Ngày mai em có đến trường ?” Giọng Tương Đông Sinh truyền đến.

      “Có...” Đinh Thuần xả vòi nước, vĩnh biệt thời đại thiếu nữ mùa xuân mười ngón tay dính nước tốt đẹp, chính thức bước vào thời đại thiếu phụ có chủ, “Ai.” thở dài.

      Tâm trạng càng tệ hơn là, người nào đó phía bên kia chỉ liếc mắt nhìn cái, cũng thèm hỏi vì sao lại thở dài.

      “Em ra ngoài, tiếp tục .” Đinh Thuần vẫy tay, lấy điện thoại ra lên mạng.

      Thiếu nữ thành phố và thiếu nam làng quên, tổ hợp gia đình như vậy cũng quá phổ biến.

      Buổi tối ăn sườn, bấy giờ Đinh Thuần mới thừa nhận, thím Hắc là tốt, chọn cho bảo mẫu tuyệt vời như vậy.

      Đáng hơn là, buổi sáng khi tỉnh dậy, mắt vừa mở ra là thấy ban công có đồ được giặt sạch , quần áo của cũng có ở đó.

      Hừm... cả đồ lót nữa.

      Thời điểm giặt quần áo biết là cảnh tượng như thế nào, nào đó khỏi tưởng tượng trong lòng.

      ôm notebook chơi trò chơi, thanh máy mở to hết mức, vừa chơi vừa nghe thanh mới có cảm giác tốt được.

      “Ăn cơm.” Tương Đông Sinh hô lên câu.

      có biết tên em là gì ?” Đinh Thuần thả máy tính, đột nhiên lâm vào trầm mặc. từng tự giới thiệu qua với Tương Đông Sinh... sao mà giờ giống như còn chưa biết là ai vậy.

      biết.” Tương Đông Sinh giao bát cơm cho , trong tay cầm đũa và nĩa: “Muốn ăn loại nào?”

      “Đũa.” Đinh Thuần phen cầm lấy, mắt nhìn thẳng chính thức giới thiệu lại lần nữa: “Em tên là Đinh Thuần, mười tám cái xuân xanh, thích lên mạng chơi game tán gẫu. Là thành phần học tập bất ổn, có ý định tương lai, biệt hiệu là Cá mặn...”

      “Ồ.” Tương Đông Sinh ngẫm lúc lâu, cuối cùng hỏi: “ có ý định tương lai?”

      giờ chưa có.” Đinh Thuần cắn khối sườn, biểu tình cười gương mặt cũng vặn vẹo.

      có.” Tương Đông Sinh chưa từng ai biết những điều này, hôm nay hiểu vì sao lại muốn cho nghe, “ muốn sau này học đại học tốt, tốt nghiệp thuận lợi xong rồi tìm nơi nào đó làm việc, xây dựng cuộc sống cho ổn định.”

      Có công việc, có độc lập tự chủ, rời khỏi cái nhà chán ghét, tự tìm kiếm cuộc sống sinh hoạt của chính bản thân.

      Có được cuộc sống của chính bản thân, cần nhất định từ nay phải có cuộc sống vui vẻ, chỉ cần sau này tâm tưởng thành thực là được.

      tốt.” Đinh Thuần gật đầu, cười híp mắt nhìn , “Học bá cố lên, em xem trọng .”

      “Cảm ơn.” Tương Đông Sinh cười cười, đôi mắt khẽ khép lại nỗ lực ăn cơm.

      Coi nhau như hai người xa lạ, đề tài tán gẫu coi như là hữu hạn. Hơn nữa Đinh Thuần lại là người dối rất giỏi, cũng chẳng thích tán gẫu cho mấy, bản thân tương đối rất lười và cao ngạo.

      Nhưng mà tình nguyện làm việc cùng Tương Đông Sinh, nấu cơm, giặt quần áo... “Em tự giặt quần áo, tắm xong cũng đưa đồ cho em luôn .”

      Nhận lấy quần lót và bra của mình từ tay Tương Đông Sinh, chậc chậc, nội tâm hề gợn sóng, là quên hết tâm tình ngày đầu tiên đến, tận lực dọn dẹp hết bao nhiêu đồ trong phòng.

      “Đồ ngủ của là...”

      Tương Đông Sinh mặc ọt cái áo T-shirt trắng tương đối rộng rãi, độ dài che khuất nửa đùi, chỉ chú ý chút là có thể lộ hết cả đùi ra.

      Mà cái áo T-shirt này cũng cũ rồi, cổ áo bị giặt đến mất cả hình dáng ban đầu, bả vai sờn mỏng đến nhìn thấy làn da của .

      Đinh Thuần ôm chầm lấy, hai tay đặt lưng , môi áp xuống xương quai xanh của , giống hệt như ngày hôm qua dịu dàng mà hôn.

      Tương Đông Sinh dựa lưng vào khung cửa, nhìn nhìn ghế sô pha cách đó xa, cuối cùng kéo đến đó nằm xuống.

      Chuyện Đinh Thuần muốn làm, thể ngăn cản được.

      “Cho em chút phản ứng được ?” Đinh Thuần hôn lên khóe miệng của .

      “Phản ứng gì...” Tương Đông Sinh đặt tay lên đầu, ngại đèn còn sáng đầu, lấy che khuất gương mặt, “Chói mắt quá.”

      Đinh Thuần rời khỏi người , chạy ra tắt đèn phòng khách.

      Lại trở về lần nữa, Đinh Thuần kéo tay đặt lên thân mình...

      Về phần để ở đâu làm cái gì, loại chuyện này cũng đừng nên bàn tới. Dù sao mặt Tương Đông Sinh cũng đỏ đến tận mang tai, nhưng khi có ánh đèn rọi xuống, lại phối hợp với trăm phần trăm.

      “Chính là loại phản ứng này...” Đinh Thuần ngậm lấy tay , nhàng thổi ra hơi khí.

      Hôn hôn sờ sờ hơn nửa giờ, cũng quá chín giờ rồi, Đinh Thuần chỉnh lại quần áo, ngồi bên : “Đứng lên học bài thôi, học bá.”

      “Ừ...” Học bá đáp lại bằng giọng từ mũi. Tương Đông Sinh chậm chạp đứng lên, vào toilet mấy phút, sau đó mới mở đèn phòng khách, lấy tập vở bắt đầu làm bài tập.

      Nhìn gương mặt nghiêm túc chuyên chú của , giống như toàn thế giới này chỉ có học là quan trọng nhất vậy, bất giác trong lòng Đinh Thuần sinh ra cảm giác thoải mái.

      Nằm xuống phía sau , bàn tay phóng đến bụng sờ sờ, chỗ này có cơ bắp, nhưng cũng có sẹo lồi sẹo lõm gì cả.

      Chỉ là đây cũng phải là nam sinh tuổi gì nữa, Đinh Thuần dán gò má lên lưng , bọn họ chỉ thân thiết như vậy mà được nguyên nhân.

      “Mệt mau ngủ .” Tương Đông Sinh .

      “Được rồi.” Đinh Thuần cắn ngụm lên cái gáy trơn mịn của , “Em quấy rầy học nữa.”

      thể phủ nhận, trong phòng khách chỉ còn người hiệu suất làm việc gấp mấy lần khi có hai người.

      Làm bài tập xong xuôi, liếc nhìn phòng khác có người, Tương Đông Sinh lấy điện thoại ra, lục tìm cái trạng thái của người nào đó đăng trong vòng bạn bè.

      Ngón tay đặt ở icon từ giữa trưa đến giờ, cuối cùng cũng nhấp cái.

      “Rè rè...” Di động ở dưới gối rung lên, Đinh Thuần mở mắt xem, hóa ra là tin nhắn từ học bá ngoài kia.

      Leng keng thùng thùng: làm xong bài tập rồi à?

      bảo mẫu trẻ: Xong rồi.

      Nhìn tên được lưu trong danh bạ, Đinh Thuần cười tiếng, sau đó nhanh chóng chỉnh sửa thành: Lão Tương của tôi.

      Leng keng thùng thùng: Vậy mau vào ngủ thôi.

      Lão Tương của tôi: Em làm gì?

      Leng keng thùng thùng: làm gì hết, chuẩn bị ngủ.

      Lão Tương của tôi: [ Lợi hại ] Em .

      Leng keng thùng thùng: Khẳng định là lợi hại hơn rồi, chỉ được mỗi cái miệng lớn thôi.

      mạng dám ‘ngủ với em’ ‘em ’ linh tinh, ngoài thực như cái miệng hồ lô chịu hé lời, là buồn cười.

      Lão Tương của tôi: [ Thẹn thùng ] [ Thẹn thùng ]

      Leng keng thùng thùng: ...

      Đinh Thuần ôm đầu gối, cười đến phát ngốc, nằm lăn giường mấy vòng cũng yên được.

      Lão Tương của tôi: vào đây.

      Tiếng mở cửa truyền đến, hai đùi trần của người nào đó đóng cửa lại rồi tiến đến giường.

      Đinh Thuần mở đèn ở đầu giường, phòng ngủ này là do Tương Đông Sinh bố trí, mọi thứ sắp xếp ở đâu đều biết .

      Drap giường chăn nệm cũng là mang ra tiệm giặt đồ... Mà cái drap này hình như là tối hôm qua hai người làm bẩn...

      “Chỉ có chút thôi, ngày mai lại mang giặt sau.” Đinh Thuần ôm chăn, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh để người nào đó nằm xuống, “Có phải chỉ được mỗi cái miệng thôi đúng ?”

      Tương Đông Sinh đáp lời, đưa lưng về phía Đinh Thuần cầm điện thoại xem tin nhắn, “Sao?”

      Leng keng thùng thùng: gọi em là ‘em ’ ở thực, em kính là hán tử.

      Đọc xong dòng tin nhắn mới nhất, Tương Đông Sinh lập tức thả điện thoại xuống, xoay người tiến đến, cắn tai Đinh Thuần cái rồi hô lên ràng: “Em .” Sau đó hôn hôn cái gò má trắng mịn mềm mại, ôm chặt lấy hông .

      “Ha ha ha...” Đinh Thuần dùng tiếng cười che giấu, tâm can bị tan chảy hết rồi, cả người tê dại thể chịu nổi.

      Đinh Thuần thầm nghĩ, nếu như ngày nào cũng như thế này tốt lắm rồi.

      “Trễ rồi, ngủ , ngày mai chúng ta phải học...”

      “Ừm.” Đinh Thuần mềm giọng.

      Cảm giác nhiệt độ cơ thể áp lên người mình, Đinh Thuần nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Đông Sinh tự động gọi thức giấc. Khi tỉnh lại điều đầu tiên là vô cùng hoảng hốt, chính mình ở nơi nào.

      Nhìn đến nằm bên cạnh mình, lúc này Tương Đông Sinh mới tỉnh táo chút, nhận ra việc ngay lập tức.

      “Dậy thôi.” vuốt lên gò má Đinh Thuần.

      “A, em buồn ngủ quá...” Đinh Thuần mơ mơ màng màng tận mười lăm phút mới chịu rời giường, lề mề hơn mười phút nữa mới mặc xong quần áo rời phòng.

      Ngồi phía sau xe đạp Tương Đông Sinh, trong miệng ăn bữa sáng vừa mua, lúc này Đinh Thuần mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo lại chút.

      “Lão Tương, há mồm.” đút cho Tương Đông Sinh phần bánh.

      “Lão Tương là cái quỷ gì?” Tương Đông Sinh mơ hồ .

      “Là cục cưng của em.” Đinh Thuần , cúi đầu bắt lấy cái bánh thứ năm.

      giờ sau khi Tương Đông Sinh ăn xong lập tức vứt rác nữa, cùng với Đinh Thuần vào trường, đưa đến thẳng ban năm rồi mới chậm rì rì trở về ban .

      Leng keng thùng thùng: Lão Tương lão Tương.

      Lão Tương của tôi: Chuyện gì?

      Leng keng thùng thùng: có gì, chỉ kiểm tra xem học bá học hay chơi điện thoại thôi [ nhe răng ].

      Nhìn thấy thầy giáo liếc mắt đến, Tương Đông Sinh mau chóng thu điện thoại lại, qua được lúc lâu sau thầy giáo mới đến chỗ bạn học khác.

      Lão Tương của tôi: Chuyên tâm học , em .

      Lúc này bạn ngồi cùng bàn của Đinh Thuần là Trần Mỹ Lệ nổi hứng tò mò, ấy hỏi Đinh Thuần: “Sao hôm qua cậu đến lớp vậy?”

      “Sinh bệnh.” Đinh Thuần : “Ngày hôm qua học gì vậy, cậu có chép bài , cho tớ mượn chép lại .”

      “A?” Trần Mỹ Lệ ra vẻ ‘có phải cậu bị ngốc hay : “Chẳng phải cậu và Tương học bá là hàng xóm sao? Mượn tập của ấy , ấy giảng bài giúp cậu nữa, khẳng định ấy đồng ý đó.”

      “Sao cậu biết ấy đồng ý?” Đinh Thuần liếc mắt.

      “Bởi vì cậu là người đẹp.” Trần Mỹ Lệ chuyện đương nhiên: “Đây là đặc quyền của người đẹp.”

      Đinh Thuần che miệng cười, hỏi ấy: “Cậu cho rằng Tương Đông Sinh là loại mê như vậy sao?”

      “Sao lại ?” Trần Mỹ Lệ dùng từ nghĩ chính chắn giáo dục: “Cậu nhớ kỹ! Nam sinh ai cũng háo sắc, thấy đẹp đều sinh ý, mặc kệ như thế nào ai cũng vậy cả.”

      “Trần Mỹ Lệ!”

      Hỏng bét! Kích động quá lắm chú ý, bị thầy giáo điểm mặt. Trần Mỹ Lệ dùng vở che mặt, cầu nguyện mấy câu kia của mình bị thầy giáo nghe thấy, nếu mất mặt chết.
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :