Chương 34.1
“A, xem nếu nhận hoa của em,” khuôn mặt Tống Tiểu Tây tươi cười, sau đó chút do dự bỏ qua Cáp Đa, tiến lên ôm cổ Giang Thừa Mạc, sau đó mây bay nước chảy lưu loát ngồi xuống đùi , dịu dàng từng bước dẫn dắt, “Vậy có phải nên cho em chút hồi báo ?”
Giang Thừa Mạc nghiêng người nhìn , khóe miệng còn vài ý cười: “Hoa của em? Đây là em thuận tay cầm ra từ phòng bếp nhà chứ? Ý mượn hoa hiến Phật(*) của em được đấy hả?”
(*) Mượn hoa hiến Phật (借花献佛): Có thể hiểu là mượn hoa dâng Phật, là mượn hoa của người khác dâng cúng lên Phật. Ý : Dùng của người này để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng đãi ăn mày.
Lông mày Tống Tiểu Tây nhướn lên, cợt nhả: “Cũng thể như vậy. phải của em là của , của là của em sao? Bông cải của chính là bông cải của em, em lấy bông cải của em đưa cho , có gì ổn, có đúng hay ?”
“Của em đều là của sai,” Giang Thừa Mạc từ từ , “Của là của em chưa qua chuyện này.”
“…”
Tống Tiểu Tây nhíu mày, nắm ngón tay cái của lên cắn, bị Giang Thừa Mạc tay mắt nhanh nhẹn nắm được mũi, hơn nữa thuận tay lấy cái gối úp lên mặt , Tống Tiểu Tây lấy chân đá , Giang Thừa Mạc bắt được cổ chân của , Tống Tiểu Tây vừa cười lại ngứa, cuối cùng mệt thở hồng hộc. Giang Thừa Mạc rốt cuộc buông ra: “Em muốn hồi báo cái gì?”
Tống Tiểu Tây lại đá cước, bị Giang Thừa Mạc bắt được bàn chân, thậm chí còn dùng các ngón tay cọ cọ, Tống Tiểu Tây lại cười điên cuồng, cố tránh tay của lăn qua lăn lại sô pha, Giang Thừa Mạc nhìn : “ mau.”
Tống Tiểu Tây thu chân lại, hắng giọng: “Hai ngày nữa muốn đâu?”
Giang Thừa Mạc dừng chút, thuận tay ôm lấy Cáp Đa, vỗ về bộ lông mềm mại của nó, chậm rãi: “Em chỉ hỏi chuyện nhàm chán?”
tay Tống Tiểu Tây chống nạnh: “Chuyện này phải thể được hay ? Chẳng lẽ cảm thấy chuyến của có ý nghĩa sao? Hay có bệnh khó nên muốn lén khám bệnh sao? Hay là giết người phóng hỏa cướp ngân hàng? Hay là làm trò gì muốn cho ai biết? có biết giấu giếm còn đáng ghét hơn bị lừa à?”
Tống Tiểu Tây cười nhạo tiếng, kéo mũi Cáp Đa, với nó: “Chúc mừng mày, trước kia tao nghĩ mày là động vật có trí thông minh thấp nhất, giờ mày vinh dự đứng thứ hai rồi.”
Tống Tiểu Tây: “…”
Xét thấy Giang Thừa Mạc từ chối về chuyến của mình, Tống Tiểu Tây tỏ thái độ ràng, trừ khi xin lỗi, chủ động để ý tới . Thấy biểu như thế, Giang Thừa Mạc chỉ cười tiếng, tiếp tục nghiêng đầu trêu Cáp Đa. Tống Tiểu Tây tức giận ra khỏi nhà, hơn nữa trong mấy ngày liên tiếp quả thực để ý tới .
Trong khi đó, Trần Thanh Hân gọi điện thoại, Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn, nghe máy, bên kia cũng có làm gì nữa; lại qua ngày, Tống Thường Thanh cũng gọi điện tới, bảo đến nhà Tống chuyến, lúc này Tống Tiểu Tây suy nghĩ chút, đồng ý.
dưới giúp đỡ của người giúp việc qua vườn hoa , Mật Lỵ thấy , đuôi ngoáy tít vui sướng chạy tới. Tống Tiểu Tây ôm nó, ngẩng đầu lên, Tống Thường Thanh đeo kính lão cắt sửa hoa, thấy tới đây, chỉ cái ghế cách đó xa, ý bảo ngồi xuống.
Rất nhanh có người bưng trà nước tới, Tống Thường Thanh tiếp tục cắt sửa hoa cỏ, Tống Tiểu Tây mím môi uống ngụm, Tống Thường Thanh mở miệng: “Trà này như thế nào?”
Tống Tiểu Tây : “Con phẩm trà.”
“Đây là Sư Phong Long Tỉnh mà Lý Duy Diệp đưa.”
Tống Tiểu Tây sặc cái, nhìn chút nước trà, bỏ qua đặt lại bàn .
Tống Thường Thanh cuối cùng bỏ bụi hoa cỏ xuống, rửa tay, cũng châm cho mình ly trà, nhìn nhìn , cười : “Cùng nhau chơi ván?”
Mặt Tống Tiểu Tây chút thay đổi: “Con hiểu cờ tướng.”
“Mã tẩu nhật, tượng tẩu điền, xa tẩu trực lộ, pháo phiên sơn, (**) những câu này con nghe qua rồi chứ?” Tống Thường Thanh , “Cha dạy con.”
(**) Cách của bốn quân “Mã” “Tượng” “Xe” “Pháo” trong cờ tướng. (Mình biết dịch như nào cho thuận miệng, nên giữ nguyên chữ Hán.
“Cha.” Tống Tiểu Tây hơi lạnh mặt, “Người bảo con đến chơi cờ uống trà?”
Tống Thường Thanh thở dài: “Tóm lại con là con của cha, cha gọi con tới đây chỉ muốn gặp con. Nếu con đến đây rồi, chuyện tốt với nhau rất khó sao?”
“ chuyện tốt cái gì?” Tống Tiểu Tây , “Lúc này chẳng lẽ người muốn hộ Lý Duy Diệp sao?”
“Tại sao phải hộ cho cậu ta?”
Tống Tiểu Tây cười lạnh, nhìn chỗ khác: “Vậy người pha trà Lý Duy Diệp đưa cho người làm gì?”
Tống Thường Thanh nhìn , : “Hôm qua Thừa Mạc tới tìm cha, tại con cùng chỗ với thằng bé.”
“…” Tống Tiểu Tây trầm mặc lúc, lạnh giọng , “Cho nên sao? Có phải người cũng giống mẹ con xin phép người sao?”
Tống Thường Thanh lại nhìn , thở dài, cúi đầu uống trà.
“Hoặc là người con là đứa chân đứng hai thuyền?” Tống Tiểu Tây nhíu mi, cả người biến thành con nhím, “Hay là muốn giáo huấn con, con làm việc rất lỗ mãng, nên phung phí tình cảm của Lý Duy Diệp?”
Tống Thường Thanh đặt ly trà xuống: “ câu cha cũng chưa , chính con cứ bùm bùm đống.”
Tống Tiểu Tây cúi đầu hừ tiếng: “Những lời này mấy hôm trước đều rồi, tại con giúp người lại lần thôi.”
“Cha phải mẹ con. Cha cùng quan điểm với bà ấy.” Tống Thường Thanh ấn ấn cái trán, “Chuyện của con tự con làm chủ. Bà ấy gì con cần nghe, cha rồi, trước kia con muốn nghe giờ cũng phải nghe. Con hơn hai mươi tuổi rồi, tự do đương tự do hôn nhân, cha cũng còn trẻ, muốn câu với con, cha chỉ hi vọng bản thân con thích là được rồi.”
“…”
“Trước kia Lý Duy Diệp có tìm cha, nhưng con thích cũng còn biện pháp, nếu con đồng ý cha cũng đồng ý. Cha chỉ nghe Thừa Mạc , cậu ta chịu chia tay với con khiến con buồn phiền.” Tống Thường Thanh , “ ra con cần buồn phiền. Nếu con chịu tâm hết với cha, mười Lý Duy Diệp cũng cần phải sợ.”
“…”
“Còn có, con cùng chỗ với Thừa Mạc, cha suy nghĩ cả đêm, cũng tán thành. Thằng bé lớn hơn con, tính tình hai người các con cũng bù trừ cho nhau, cũng thân thuộc từ bé, về sau có phát triển như nào cũng được. Hơn nữa nhà Giang và nhà Tống, cũng coi như nước phù sa chảy ruộng ngoài.”
Tống Tiểu Tây nâng mí mắt, nghển cổ : “Người tán thành hay tán thành cũng chả có tác dụng gì.”
“Tối thiều, đồ cưới sau này của con là cha chuẩn bị.” Dường như Tống Thường Thanh sớm dự đoán được như thế, còn cười cười, sau đó lấy từ bên cạnh ra chiếc hòm dài, đưa cho , “Đây là hộp khăn gốm sứ, cha có người bạn từ Ý mang về, con thích mang .”
Tống Tiểu Tây ra khỏi nhà Tống, lại chống đỡ nửa ngày, sau đó vẫnn nhịn được gọi điện cho Giang Thừa Mạc. Trước khi kịp gì Tống Tiểu Tây chặn trước: “Được rồi, em biết phải gì, phải phải ra ngoài sao? Em nhớ lắm được chưa? thể rảnh rỗi gọi điện cho em được sao? Lúc này ràng là đúng có phải ? thể có thói quen ngày phải chuyện với em được hả?”
Giang Thừa Mạc ho khan tiếng: “Em làm gì?”
“Ăn cơm.” Tống Tiểu Tây đâm cái thìa, : “Em muốn ăn mỳ Ý làm!”
chậm rãi “Ừ” tiếng: “Hai ngày nữa.”
“Còn có thịt dê nướng!”
lại “Ừ” tiếng: “Được.”
“Cùng với thịt quay!”
“Có thể.”
“Tại sao hôm nay tốt vậy? Tống Tiểu Tây nghi ngờ trừng mắt nhìn di động, lại tiến tới bên tai, “ tại rốt cuộc ở đâu?”
“ địa cầu.” Mơ hồ có tiếng va chạm, trước khi Tống Tiểu Tây nổi bão Giang Thừa Mạc cười tiếng, , “Tống Tiểu Tây.”
“… Chuyện gì?”
“ khó cho em làm việc tốt.”
“… Có ý gì?”
“Ý trong mặt chữ.” Ở đầu bên kia dừng chút, mở miệng lại giọng mang theo chút dịu dàng, “Ngoan, hai ngày nữa quay về thành phố T nấu cơm cho em ăn.”
“…”
Hiếm thấy Giang Thừa Mạc dùng giọng dịu dàng thận trọng như thế chuyện, Tống Tiểu Tây liều chết quấn lấy cũng biết được chỗ của . buồn bực ngã xuống giường ngủ trong chốc lát, lúc tỉnh lại nghĩ ra chủ ý, vì thế rất nhanh cầm lấy chìa khóa xe đến phòng truyền thông kinh doanh gần đó.
Tống Tiểu Tây tuyệt vọng rằng chỉ quan tâm Giang Thừa Mạc, mà phải muốn đặc biệt hỏi thăm , loại chuyện này là tình huống đặc biệt, tuyệt đối tái phạm. Đọc lẩm bẩm ‘A Di Đà Phật’ hai làn, sau đó dùng mật mã điện thoại Giang Thừa Mạc nhập vào máy.
đoạn danh sách dài trôi ra, Tống Tiểu Tây lật tới hàng cuối cùng, tìm được nơi Giang Thừa Mạc vừa gọi điện thoại, thành phố A.
Tống Tiểu Tây ngẩn người, lại ngẩn người.
Sau đó đột nhiên hiểu ra chút gì đó, vì vậy lại cầm lấy chìa khóa xe lái thẳng tới sân bay.
Máy bay hạ cánh, theo trực giác thẳng tới khạch sạn hồi trước ở thành phố A. Ở quầy lễ tân giải thích cặn kẽ mấy cau, nhân viên liếc nhìn cái, mấy câu trong điện thoại, lúc lâu sau, cúp điện thoại, lễ phép với : “Số phòng của Giang tiên sinh là 3302.”
Last edited by a moderator: 21/12/15