1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Muốn nói yêu em - Chiết Hỏa Nhất Hạ (43/43) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30

      Sáng sớm ngày tiếp theo, tinh thần Giang Thừa Mạc tốt, chỉ lạnh mặt ngồi uống cà phê, bánh trứng ở bàn đều chạm qua. Tống Tiểu Tây ngồi đối diện , tay cầm tờ báo che kín mặt, để thể nhìn thấy .

      lát sau, đầu tròn tròn Tống Tiểu Tây lộ ra từ phía sau tờ báo, cầm lên cái ly trống của mình, dò xét sắc mặt của , : “Có muốn em giúp mang cốc sữa đến ?”

      Giang Thừa Mạc cũng thèm ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng trả lời ràng: “Khi nào em thấy từng uống sữa?”

      “…” Cổ Tống Tiểu Tây vèo cái, lại chui về phía sau tờ báo nữa.

      Đối với Giang Thừa Mạc mà , chuyện xảy ra đêm hôm qua thực thê thảm nỡ nhìn, được tính là đáng để quay đầu nhớ lại.

      Tống Tiểu Tây ở giường lăn lộn giày vò qua lại, từ giờ mãi cho đến khi ánh sáng bình minh lên, nhớ lại cũng làm cái gì cả.

      bị áp chế, lúc đầu là khẩn trương, sau đó bật cười, bị Giang Thừa Mạc tùy tiện đẩy xuống, chỉ trừ vươn tay thể cầm được thứ gì khác, Giang Thừa Mạc sờ xuống eo của , Tống Tiểu Tây lại thở hổn hển tiếng, rất nhanh nghiêng người sang bên, tự chủ được cuộn lại thành đoàn. Sau đó hồi hộp đến mức mồ hôi ròng ròng, Giang Thừa Mạc vẫn hề tiến triển, Tống Tiểu Tây vừa bảo hạ nhiệt độ vừa tìm điều khiển giảm điều hòa xuống thấp, đợi nhận thức được kiên nhẫn của sắp tiêu tan, vì thế rốt cuộc vào thời điểm thông minh bộc phát thể ra chút nhu thuận, nhưng lại vào lúc này hắt hơi hai cái liên tiếp.

      “…”

      Hai tiếng tạp liền phá hư hoàn toàn bầu khí tích góp từng tí , Tống Tiểu Tây nhếch nhác hơn so với lúc trước, nước mắt lã chã ngừng chảy nước mũi, Giang Thừa Mạc bất động hai giây, chỉ có thể mặt thay đổi bật đèn, kéo lại áo ngủ lấy hộp giấy lại. Lúc đưa khăn giấy cho , Tống Tiểu Tây dám ngẩng đầu lên nhìn , chỉ cần nhớ tới khuôn mặt trầm khiến trong lòng lại rung động.

      Giang Thừa Mạc ngồi ghế sa lon, hai chân vắt chéo khoanh tay nhìn , Tống Tiểu Tây chậm rãi bò xuống giường, từ từ tới chân , Giang Thừa Mạc nhìn cái, Tống Tiểu Tây sờ đầu ngón tay của , thấy cự tuyệt, liền yên tâm lớn mật cầm cả bàn tay .

      Giang Thừa Mạc thở ra hơi, lấy tay xoa mi tâm, mắt hai mí ràng tốt hơn, : “Em trở về phòng em .”

      Tống Tiểu Tây ngồi xổm xuống bên chân , nhìn sắc mặt của , giọng : “ sao chứ?”

      Giang Thừa Mạc ngoài cười nhưng trong cười: “Em cảm thấy sao?”

      Vì thế Tống Tiểu Tây nhanh chóng ngậm miệng lại.

      còn muốn chuyện, Giang Thừa Mạc đứng lên về phía trước, lạnh lùng xách áo tha ra bên ngoài, đến bàn cạnh phòng ngủ quên cầm lấy thẻ phòng , sau đó thẳng tới cửa phòng, mãi cho đến khi đến bên giường mới dừng lại, sau đó quăng lên, rồi dùng chăn bọc kín mít từ đầu tới chân, chờ Tống Tiểu Tây luống cuống tay chân kéo cái chăn xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của Giang Thừa Mạc sau cánh cửa, sau đó bịch tiếng, cửa phòng bị đóng.

      Hôm nay Tống Tiểu Tây nhìn chằm chằm chữ chằng chịt trong tờ báo, trong đầu lại nhịn được nhớ lại chuyện hoang đường đêm hôm qua, buồn bã nhíu lông mày, nghe được Giang Thừa Mạc đặt cái ly xuống thản nhiên mở miệng: “Ngày mai trở về thành phố T, chuyến bay buổi sáng.”

      “… Vâng.”

      ngày của Tống Tiểu Tây trôi qua thú vị, Giang Thừa Mạc ở trong phòng xem kỳ hạn giao hàng cùng với tin tức tạp chí, tóm lại là để ý tới . Tống Tiểu Tây vòng qua ghế sa lon ngồi, lượn quanh ba vòng rốt cuộc mới có phản ứng, chỉ phía đối diện máy tính cùng cái ghế: “ có việc gì ra kia ngồi im, em ở đây làm vướng mắt .”

      Tống Tiểu Tây ngồi chồm hỗm xuống, bám đầu gối của : “Em đói bụng.”

      Giang Thừa Mạc ngẩng đầu lên: “Tự mình gọi điện kêu phục vụ phòng.”

      đói bụng sao?”

      .”

      “…”

      Tống Tiểu Tây phẫn nộ ra khỏi phòng, mười lăm phút sau trở về cầm trong tay quyển «Đạo đức kinh», Giang Thừa Mạc nhìn cái lại cúi đầu, Tống Tiểu Tây ngồi cách xa bắt đầu lớn tiếng đọc “Đạo khả đạo, phi thường đạo”, Giang Thừa Mạc khẽ cau mày, sau đó khônh nhanh chậm lấy tai nghe ra, còn điều chỉnh lượng lớn.

      Tiếng Tống Tiểu Tây dừng lại, vứt bỏ sách mấy bước tới, đoạt lấy tai nghe tức giận nhìn chằm chằm . Ánh mắt Giang Thừa Mạc lại lạnh lẽo như trong quá khứ, qua phút, Tống Tiểu Tây chịu thua trước, “Hừ” tiếng rời phòng của , còn nặng nề đóng sầm cừa.

      Mãi đến cho ngày tiếp theo lên máy bay, Giang Thừa Mạc và Tống Tiểu Tây vẫn để ý tới nhau. Giang Thừa Mạc từ chối gọi cơm máy bay, dựa vào ghế phủ cái chăn nhắm mắt dưỡng thần, Tống Tiểu Tây uống nước trái cây chuyện, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ bên kia, nghiêng đầu nhìn .

      lát sau cùng từ từ thấy buồn ngủ, trong ánh trăng mờ ảo thấy có người đắp chăn cho , mơ màng mở mắt, phát ra chóp mũi Giang Thừa Mạc cách chỉ năm centimet, khuôn mặt tuấn bị ngược sáng, lông mi dài ràng, sống mũi thẳng tắp, khẽ mím môi chỉnh khe hở ở cằm .

      Tống Tiểu Tây chưa tỉnh hẳn, chỉ nhớ quan hệ trước đó của hai người phải hài hòa như vậy, liền hàm hồ mở miệng: “ phải để ý tới em sao?”

      giương mắt: “Lúc nào để ý tới em?”

      Gò má của như đại sư múa bút vẽ tỉ mỉ tinh tế, Tống Tiểu Tây tự chủ được vươn tay sờ, rất nhanh bị cầm lấy năm ngón tay. Giang Thừa Mạc nhìn ánh mắt của , khẽ mìm cười, vốn là khuôn mặt có biểu cảm dần giống như xuân thủy hòa tan, cuối cùng mặt mày cũng ấm áp, hôn cái ở khóe miệng , sau đó nhét tay trở về, vỗ vỗ mặt của , tiếng trở nên dịu dàng lạ lẫm: “Tốt lắm, ngoan ngoãn ngủ .”

      Lúc xuống máy bay khối băng sơn khác tới đón, hai người tới, sau lưng Ngải Mộc vốn là người qua đường A bỗng dưng quay sang, cười dịu dàng về phía bọn họ: “Good afternoon. Ha ha.”

      Tống Tiểu Tây đề phòng Thẩm Dịch xuất trong này, khiến phản xạ có điều kiện đứng im tại chỗ; Ngải Mộc vẫn là thái độ giải quyết việc chung, chỉ là dễ nhận thấy xê dịch ra chỗ khác; từ đầu tới cuối Giang Thừa Mạc có biểu tình gì; vì thế, toàn bộ bốn người, chỉ có Thẩm Dịch là cười đến rất sáng lạn: “Đều đứng ở đây làm gì, ra ngoài thôi. Tối hôm nay chuẩn bị rượu đón gió tẩy trần nha, tiểu Thất em cần phải tham gia, em phải biết các của em đều có mặt, trả lại cho em lễ vật nha.”

      “Lễ vật gì?” Tống Tiểu Tây nhìn nụ cười quá mức nhiệt tình của Thẩm Dịch, cảnh giác sửa miệng., “Em cần lễ vật. Em cũng .”

      “Vì sao ?” Thẩm Dịch thay đổi giọng lừa gạt, “ còn đặc biệt chuẩn bị đồ ăn em thích nha. Bây giờ còn tới sân bay đón em cơ mà, em phô trương cũng theo kịp cha nha. Em có thể làm thất vọng sao?”

      “Cậu đừng có chụp cái mũ lên ấy, vô dụng.” Giang Thừa Mạc bình tĩnh mở miệng, “Trừ phi cậu dùng dao găm tới ép, tối nay chắc chắn ấy .”

      “Mình thể hiểu được, tại sao ?” Thẩm Dịch chỉ về Tống Tiểu Tây, giọng điệu so với Giang Thừa Mạc còn lạnh hơn, “Chẳng lẽ cậu Hải Nam lâu như vậy còn chưa xảy ra chuyện gì?”

      “…”

      Tống Tiểu Tây lớn tiếng ho khan, Thẩm Dịch tà mắt liếc qua cái, tiếp tục: “Giang Thừa Mạc cũng chưa che dấu, em ho khan cái quỷ gì hả? Người nào biết đâu.”

      “…”

      “Đúng rồi.” Thẩm Dịch qua hai bước, buông tay hướng về Giang Thừa Mạc, chậm rãi, “Nếu cậu thua, phải trả lại mình cỗ xe thể thao kia. Mình còn hữu dụng đâu.”

      “Tạm thời được.” Giang Thừa Mạc còn chậm hơn Thẩm Dịch, “Mình còn chưa thắng đâu.”

      “Có ý gì?”

      “Ở hết trong mặt chữ.”

      “…” Tầm mắt Thẩm Dịch đảo qua đảo lại ở hai người họ, vuốt cằm từ từ , “Nhưng cậu đừng với mình, Tống Tiểu Tây chân đứng hai thuyền, còn có chia tay với Lý Duy Diệp, hử?”

      Tống Tiểu Tây bao giờ muốn nghe thấy cái giọng dương quái khí kia, quay đầu bước .

      quả quyết từ chối lời mời cùng nhau ăn tối của Thẩm Dịch, để tài xế đưa về nhà trước. Tống Tiểu Tây nhìn ra ngoài cửa xe ngẩn người, rốt cuộc lấy điện thoại ra, tìm số Lý Duy Diệp, ấn gọi.

      Nhưng mà vừa ấn gọi xong giây sau liền cắt đứt. Tống Tiểu Tây cắn môi, mở hộp thư, nhắn từng chữ từng chữ, sau lại xóa, cứ thế lặp lại năm lần, rốt cuộc soạn ra tin hài lòng lắm, “Buổi trưa ngày mai có rảnh ?”, sau đó nhắm mắt lại, khí thái rất hiên ngang lẫm liệt ấn gửi .

      Tống Tiểu Tây cảm thấy khéo hiểu lòng người cũng là môn học, mà Lý Duy Diệp là người rất giỏi. vẫn giống như trước khi lời muốn đính hôn với , ở Hải Nam năm ngày, có bất cứ liên lạc nào, cho thời gian cân nhắc. Thậm chí Tống Tiểu Tây hoảng hốt cảm thấy Lý Duy Diệp cũng có bản lãnh bắt được nhược điểm của đối phương, biết thích mềm thích cứng, là người trời sinh có nhiều cảm giác áy náy, nếu như phải Giang Thừa Mạc xen vào, chỉ cần Lý Duy Diệp có những hành động quan tâm như vậy, Tống Tiểu Tây cũng nhẫn tâm từ chối .

      Qua khắc đống hồ, Lý Duy Diệp nhắn tin tới: “Được. Mười rưỡi tới đón em. Em học à, sao trực tiếp gọi điện thoại cho ?”

      Tống Tiểu Tây nhíu mày nhìn tin nhắn hồi lâu, mấy ngón tay xoắn lại với nhau, trả lời.

      Buổi tối hôm đó Tống Tiểu Tây ngủ ngon giấc.

      rất am hiểu xử lý mấy loại vấn đề kiểu này. Ngày xưa đối xử với người khác ngoại trừ Giang Thừa Mạc ra luôn có thói quen bị động, có thói quen chủ động. Lý Duy Diệp tìm ăn cơm liền , Lý Duy Diệp căn bản cũng chủ động mời. Thậm chí ngay cả hỏi chuyện cũng khó mà nghĩ đến, nếu có người hỏi quê ở đâu, trong đầu chỉ có hai phản ứng, thứ nhất: trả lời, thứ hai: từ chối trả lời, mà nghĩ còn có loại thứ ba, đó là hỏi ngược lại đối phương.

      Tống Tiểu Tây mở to mắt nhìn trần nhà dự đoán tình hình ngày mai, đoán trước rằng nhất định dễ chịu. Có lẽ đối với , việc bỏ rơi người khác ngược lại còn phải lúng túng khó chịu hơn bị người ta bỏ rơi.

      Ngày tiếp theo tính thời gian xuống tầng, nhìn thấy Lý Duy Diệp cười hòa thuận vui vẻ. rất nhanh tránh ánh mắt của , sau đó nghe được cười : “Mấy ngày thấy, phơi hơi đen. du lịch sao?”

      Tống Tiểu Tây gật đầu cái, dùng ngón tay chống cằm, lại quan sát khuôn mặt mấy giây, mở cửa xe, cười : “Bộ dạng này cũng rất tốt. Hôm nay em muốn ăn gì?”

      Mới đầu Tống Tiểu Tây tùy ý, nhưng Lý Duy Diệp kiên trì muốn lựa chọn, đanh ăn lẩu. Hai người quán lẩu ngon nhất, Cao Phong Kỳ khá là nổi tiếng, nhưng trong quán lại có ghế lô, Tống Tiểu Tây cùng ngồi trong đại sảnh. Ngồi xuống, gọi món ăn, Lý Duy Diệp nhìn nhân viên phục vụ rời , với : “Lúc trước muốn cho em xem mô hình tàu hỏa gỗ, em em thích có cái, vừa vặn có bạn sắp từ châu Âu về, nhờ mua cho em cái. Chắc hai ngày nữa về.”

      Tống Tiểu Tây dừng chút, nâng cằm lên, cắn môi gật đầu. Lý Duy Diệp còn : “Qua vài ngày là tới mùa hoa oải hương nở, ở ngoại ô thành phố A có mấy trang viên oải hương, có thể dẫn em nơi kia nhìn chút.”

      Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, chần chờ trong chốc lát, mở miệng: “Lý Duy Diệp…”

      Lời của bị nhân viên phục vụ đến mà dừng lại, Lý Duy Diệp gắp miếng thịt dê mà thích nhất, : “Chúng ta vừa ăn vừa . Em muốn gì?”

      “…”

      Tống Tiểu Tây càng được. Cái câu kia khó rồi, giờ lại bị cắt đứt, lièn càng khó mở lời tiếp. Bình thường nhất thịt dê nhưng hôm nay lại chút lực hấp dẫn nào, khiến bữa cơm ngon như thế lại ăn như uống nước ốc. hơn nữa lại tìm được cơ hội chia tay. phải đúng thời cơ, chính là bị Lý Duy Diệp lấy các đề tài khác rời . Tâm tình càng ngày càng rối rắm, rốt cục đợi cho lồi lẩu lạnh, Lý Duy Diệp đứng lên nghe điện thoại.

      nhìn bóng lưng , áy náy trong lòng càng thêm sâu sắc. Rất nhanh Lý Duy Diệp cúp điện thoại, với : “ có chuyện cần phải . Em có thể tự về chứ? Lấy xe của .”

      Tống Tiểu Tây nhìn đưa lại chìa khóa xe, ngẩng đầu nhìn , nhận.

      Lý Duy Diệp rũ mắt nhìn động tác của , nụ cười dần dần thu lại, Tống Tiểu Tây hít sâu hơi, ở trong hành lang huyên náo giọng mở miệng: “Lý Duy Diệp, em muốn chia tay.”

      Lời của ràng cứng rắn, tất cả nụ cười của Lý Duy Diệp biến mất, nhìn hồi lâu, : “ được.”









      Last edited: 9/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      K bít lý duy diệp là lòng thích tiểu tây hay chỉ lợi dụng nữa

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31

      được.” lại lần nữa, giọng mặc dù ảm đạm nhưng chắc chắn, “ phí tâm phí sức lấy lòng em, nghĩ hết biện pháp để em vui vẻ, phải vì nghe em câu này.”

      Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt bình tĩnh gợn sóng của . Từ trước đến giờ chưa từng mang nét cười, hôm nay khuôn mặt thể ra vẻ vui.

      Đây là lần đầu tiên Tống Tiểu Tây thấy dáng vẻ cười của . Lạnh nhạt có mấy phần giống Giang Thừa Mạc, cường thế, lạnh nhạt, thậm chí còn có mấy phần vênh váo hung hăng.

      Lý Duy Diệp lại mở miệng: “Em Hải Nam, là cùng Giang Thừa Mạc, phải hay ?”

      Tống Tiểu Tây há hốc mồm, cãi lại.

      “Tống Tiểu Tây, chính em cảm thấy như vậy thích hợp sao?”

      “…”

      Lý Duy Diệp chậm rãi hít hơi, nhìn chằm chằm: “Em và Giang Thừa Mạc là em hơn hai mươi năm. tin hai người có thể chuyển thành nhau nhanh như vậy. Nếu như có chuyện đó, sớm xảy ra. Cần gì phải chờ đến bây giờ?”

      Ý kiến riêng của editor: Chị Tây hoàn toàn bị thụ động trong mối quan hệ với Lý Duy Diệp, chính Lý Duy Diệp cũng bảo Tây suy nghĩ lại, giờ Tây muốn chia tay, lại cho. Mãi thành người vì đơn giản Tây chưa gặp phải ai có thể là đối thủ của Giang Thừa Mạc, Lý Duy Diệp khác, nên Mạc phải hành động thôi =" lảm nhảm xong, các bạn đọc tiếp ~ ~ ~

      “…” Tống Tiểu Tây , “Đó là chuyện khác. tại em chỉ hy vọng có thể đồng ý chia tay.”

      “Vậy lặp lại lần nữa, đồng ý.” Lý Duy Diệp nhanh chóng, “Trước đó em và ai làm cái gì, đều có ý so đo gì. Nhưng về sau được.”

      “…”

      “Ngày mai trở về thành phố A chuyến. Hiên tại trước.” Lý Duy Diệp thả chìa khóa xe tới trước mặt , : “Em lái xe trở về trước. Trở lại chúng ta bàn sau.”

      Tống Tiểu Tây xe về, sau khi thuê xe về nhà, cho chìa khóa vào phong bì ghi địa chỉ gửi về thành phố A.

      Buổi tối hôm đó, như dự liệu Tống Tiểu Tây ngủ ngon, ngày tiếp theo mang đôi mắt đen sì mời Nguyễn Đan Thanh ăn cơm.

      Nguyễn Đan Thanh gọi đống đồ ăn, chờ phục vụ bưng tới, Tống Tiểu Tây chỉ nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nguyễn Đan Thanh buồn cười nhìn : “Tây Thi ôm ngực cũng phải là người này. Mời người ta ăn cơm, chính là kiểu tiếp khách như này sao?”

      Tống Tiểu Tây ỉu xìu buồn bã nằm bàn: “Cậu phải khách cần phải tiếp, ràng là cậu theo mình mới đúng. Căn bản tưởng nhìn cậu như hổ đói ăn cơm tâm trạng khá hơn chút, ai biết được chẳng có tác dùng gì.”

      Nguyễn Đan Thanh giận: “ như thế nào bây giờ? Cậu theo Thừa Mạc học gì học, vòng vèo thế nào lại học làm hại người? Cậu quan tâm Lý Duy Diệp cái gì đó làm gì, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho dù cậu là đóa hoa thơm, cũng có ngày tàn. Đến thời điểm nào đó, ta buông tha cho cậu.”

      Tống Tiểu Tây tức giận: “Cậu dễ nghe. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu đêm dài lắm mộng sao?”

      “Vậy cậu tham khảo ý kiến các trai của cậu . ví dụ như Thẩm chủ tịch Thẩm Dịch, xem mấy ấy làm thế nào để quăng bạn .”

      “Lý do Thẩm Dịch chia tay thể tham khảo được cái gì. dùng chi phiếu để cắt bỏ mấy người lưu luyến. Mình có thể dùng chi phiếu thu mua Lý Duy Diệp sao? ấy còn nhiều tiền hơn mình.”

      “Vậy cậu để Giang Thừa Mạc cùng với Lý Duy Diệp, giống như các dũng sĩ trung cổ, quyết đấu .”

      “Cậu có thể xây dựng được đề nghị gì khác ?”

      “Ý kiến duy nhất có thể sử dụng mình cho cậu, đó chính là liều chết mà đánh. Nhưng cậu muốn chết dập đầu, bản thân lại thể giải quyết,” Nguyễn Đan Thanh buông tay , “Vậy cậu cầu xin vị minh thần võ Thừa Mạc ra mặt , cậu là người của ấy, huống chi ấy dọn dẹp cục diện rối rắm của cậu phải lần lần hai, thêm lần này cũng sao. Có đúng hay ?”

      “Đúng cái gì mà đúng, ít cũng đúng.” Tống Tiểu Tây cau mày hung hăng đâm rau xanh trong đĩa, “Nếu có thể trực tiếp với ấy mình rồi, còn vòng vèo tìm cậu làm gì? với Giang Thừa Mạc bằng bảo mình đập đầu chết cho xong!”

      Buổi tối Tống Tiểu Tây ăn cơm với Giang Thừa Mạc, ở bàn cơm thái độ như đưa đám, nhai nhai lời nào, Giang Thừa Mạc vốn trầm mặc ít , trong nhất thời bàn ăn rất im ắng. lát sau, Giang Thừa Mạc nuốt canh xuống, : “Hôm nay em thế nào?”

      Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, mở to mắt: “Em sao cả.”

      Giang Thừa Mạc lại nhìn , tiếp tục cúi đầu ăn cơm. lát sau, mím môi, để đũa xuống, mở miện, “Em khó có được bộ dạng buồn bực như thế. Ai kích thích em?”

      Tống Tiểu Tây cứng cổ: “ cũng biết tối em à? Em lời nào cũng chủ động mở miệng tìm đề tài sao?”

      Gương mặt Giang Thừa Mạc chút thay đổi: “ có mở miệng hay có quan hệ gì với em?”

      “…” Tống Tiểu Tây chu mỏ, cúi đầu gắp viên thịt được chia , đưa tới miệng , “Ngoan nào, há mồm, a…”

      “…”

      Giang Thừa Mạc nghiêm mặt mím môi nhìn chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng ăn.

      đường Giang Thừa Mạc đưa về, Tống Tiểu Tây vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau nghiêng đầu sang chỗ khác, : “Buổi tối trở về xem phim, hoặc xem phim truyền hình.”

      Giang Thừa Mạc thể làm gì khác là hừ “Ừ” tiếng, lại tiếp: “Hai nam nữ, hoặc là hai nữ nam, tình cảm rắc rối. Càng kinh điển càng tốt, tốt nhất có thể khiến người rơi nước mắt.”

      “Trước hết có thể xem chút «RMS Titanic», sau đó có thể xem chút «Hồng lâu mông».” Giang Thừa Mạc đánh tay lái, mắt nhìn thẳng để ý ,”Nếu muốn xem tự xem, cần rủ .”

      “…” Tống Tiểu Tây cam lòng nuốt xuống câu muốn nhờ giúp, đảo tròn mắt, còn chưa làm ra khuôn mặt sắp khóc, Giang Thừa Mạc lại chậm rãi bổ sung câu, “Hoặc là em có thể gọi Cáp Đa xem cùng với em.”

      “…”

      Mặc dù như vậy, Tống Tiểu Tây vẫn khiến hai người cùng nhau xem «RMS Titanic». Vốn là Giang Thừa Mạc thấy mở VCD muốn đứng lên thư phòng, nhưng bị Tống Tiểu Tây nhanh tay lẹ mắt giữ lại, khi còn chưa đẩy ra được tiến thêm bước ngồi đùi .

      Giang Thừa Mạc liếc cái, đành phải lấy laptop đặt ghế salon, nhưng mà còn chưa kịp mở, Tống Tiểu Tây cúi người bế Cáp Đa vô tội bỏ vào tay , sau đó gập laptop của lại, ném tới khay trà ở xa xa.

      “…”

      Giang Thừa Mạc biểu cảm nhìn tắt đèn, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình phát ra, Tống Tiểu Tây tới, lại ngồi đùi lần nữa, ôm cổ , dùng ngón tay đâm bờ vai , tay khác níu chặt cổ áo của vén ra, sau đó tiến tới tai , nhàng thở ra hơi, hơi thở thơm như hoa lan: “Giang, Thừa, Mạc.”

      Tống Tiểu Tây ràng cảm thấy thân thể Giang Thừa Mạc cứng ngoắc trong chớp mắt, sau đó dựa vào salon, ánh mắt thâm thúy nhìn : “ phải em muốn xem phim sao?”

      Tống Tiểu Tây để ý tới , vươn tay sờ sờ mặt , xúc cảm vượt quá so với tưởng tượng, ấm áp mịn màng, vì thế khi định thu tay lại nhịn được sờ thêm vài cái, cho đến khi Giang Thừa Mạc bắt được tay , để xuống dưới, giọng : “ nên hồ nháo.”

      Ánh sáng mờ ám, gò má Giang Thừa Mạc hoàn mỹ giống như điêu khắc, đẹp đến rối tinh rối mù. Tống Tiểu Tây nhìn , thấy biểu tình bình tĩnh, mím miệng, dùng giọng càng thổi gió: “Giang Thừa Mạc, xem phim với em được ?”

      Khóe mắt Giang Thừa Mạc hơi rạo rực, ngay sau đó vòng tay sau hông giữ được tay , tay kia bắt được ngón tay chọc chọc ngực , hôn hai cái, giọng càng thêm trầm thấp so với bình thường: “Gọi Thừa Mạc khả năng hiệu quả hơn.”

      “…”

      Khóe miệng Tống Tiểu Tây giật giật, trừng mắt nhìn : “Khẩu vị của nặng.”

      “Là tự em suy nghĩ nhiều. chỉ muốn nhắc nhở em nên biết dưới.” Giang Thừa Mạc bình tĩnh mở miệng, ôm từ đùi đặt xuống ghế salon, “Ngồi ngoan.”

      "Giang Thừa Mạc, chúng ta kết hôn ."

      "..."
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32

      “…”

      Động tác của Giang Thừa Mạc hơi dừng chút, quay đầu liếc nhìn cái, mím môi đưa tay sờ trán , thấy nhiệt độ bình thường, lại dừng lại chút, : “Đầu em hỏng rồi à?”

      Tống Tiểu Tây ném tay ra, : “ mới bị hỏng ý! phản ứng như vậy sao?”

      “Hả?” lạnh nhạt nhìn , đôi môi mỏng lúc mở lúc đóng, “Vậy em chia tay với Lý Duy Diệp rồi hả?”

      “…”

      Nhất thời Tống Tiểu Tây xẹp xuống, ràng hừ hừ hai tiếng, nhìn ánh mắt của , co lại giống như con sâu ghế salon, ôm cái gối ngồi gặm quả táo.

      Giang Thừa Mạc nhìn cố gắng dùng gối ôm che mặt lại, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng, tiện tay mở đèn bàn, lấy túi bài lơ khơ khay trà, rút ra hai lá, ở bàn trà từ từ ghép thành hình chữ “Nhân” (人), lại rút ra hai tờ, tiếp tục ghép hình chữ “Nhân”, lấy thêm bốn tờ ghép tiếp, sau đó từ từ ghép tiếp.

      Mỗi khi Giang Thừa Mạc nhàn rỗi muốn giết thời gian, hoặc phiền não, hoặc là lúc suy tư chuyện khác, làm việc này. Lấy ra dãy bài lơ khơ xây kim tự tháp, tháp càng rộng càng cao càng biểu lộ càng vui, đến cuối cùng, thời gian trôi qua quá lâu hoặc cũng cảm thấy chuyện này nhàm chán, vung tay cái, sau đó kim tự tháp rào tiếng, ầm ầm sụp đổ.

      Tống Tiểu Tây cẩn thận từng li từng tí nhìn ghép đến tầng hai, sau đó nhào tới cái, ôm lấy cánh tay . Giang Thừa Mạc phòng bị, tay run, bài lơ khơ rầm rầm sụp đổ.

      liếc cái, Tống Tiểu Tây làm ra bộ dáng đáng thương: “ thể như vậy ?”

      thế nào rồi hả?”

      định chuẩn bị cả đêm làm cái này sao?”

      Giang Thừa Mạc trả lời: “An tĩnh. Ngồi im. Bộ dáng như này ra cái gì?”

      Tống Tiểu Tây bị kéo mắt cá chân, bắt ngồi ngay ngắn ghế salon. Sau đó Giang Thừa Mạc lại bắt đầu xếp kim tự tháp, mắt nhìn thẳng hỏi: “Ngày hôm qua em ăn cơm với Lý Duy Diệp rồi hả?”

      “… Làm sao biết?”

      Giang Thừa Mạc hừ cười tiếng, mím môi, lại tiếp: “Lý Duy Diệp chịu đồng ý?”

      “…”

      gì coi như cam chịu, Giang Thừa Mạc lại ý vị cười môt tiếng, từ từ : “Cũng sớm biết ta chịu.”

      Tống Tiểu Tây cười nhạo tiếng: “ là Gia Cát Khổng Minh sao? Còn tiên tri được rồi à?”

      “Thôi . Chẳng lẽ ai cho em, cưới em tương đương với cưới toàn bộ thần khải sao?” Giang Thừa Mạc lạnh mặt , “Hai năm qua ba em thân thể được khỏe, định trao quyền thừa kế, bắt được em như heo này tương đương với đào được khối Kim Sơn lớn, em cho rằng Lý Duy Diệp buông tay?”

      “…”

      mắt Giang Thừa Mạc nhìn níu lấy quần áo, dừng chút, để ý, tiếp tục nhanh chậm chơi bài, trước tiên xoay lá bài, sau đó ngón áp út cong lên, vào trong tay xào bài, lát sau thấy vẫn trong trạng thái bất động, lại chậm rãi bổ sung thêm câu: “Nếu như Lý Duy Diệp sảng khoái đồng ý, nên thành Diệp Duy Lý rồi.”

      Tống Tiểu Tây nhíu lông mày: “Xem ra Lý Duy Diệp giống là loại người như vậy.”

      Giang Thừa Mạc lạnh lùng xuy tiếng, rất nhanh kéo quần áo ra từ trong tay , tránh ngón tay của tựa vào ghế sa lon, hết sức chăm chú chơi bài như cũ. lát sau Tống Tiểu Tây phục hồi tinh thần, đẩy đẩy , thấy có phản ứng, lại gãi gãi hông , thấy vẫn có phản ứng, định rút lá bài , lúc này dừng lại liếc nhìn cái.

      Tống Tiểu Tây tức giận nhìn : “Tú lơ khơ hoàn hảo hơn so với em có phải ?”

      Giang Thừa Mạc so với càng tức giận hơn: “Khó . Tối thiểu tú lơ khơ đáng tin hơn em nhiều, chân đứng hai thuyền.”

      “…”

      Tống Tiểu Tây bị nghẹn lại, nhảy xuống ghế salon dép quay đầu bước . Nhưng chỉ bước liền bị Giang Thừa Mạc bắt được cổ tay, vừa quay đầu lại, Giang Thừa Mạc mở miệng: “Chạy đâu?”

      quản được sao?”

      Tống Tiểu Tây hất tay ra, Giang Thừa Mạc vẫn nhúc nhích nhìn chốc lát, chợt khẽ mỉm cười, : “Vừa nãy em kết hôn là có ý gì?”

      “…” Tống Tiểu Tây cố tự trấn định, “Cái đó, có ý gì?”

      còn tưởng rằng em muốn giúp em giải quyết cục diện rối rắm này. Chẳng lẽ hiểu sai rồi?”

      “…”

      Giang Thừa Mạc nóng lạnh cười tiếng, buông cổ tay ra, khoanh tay tựa vào ghế salon phía sau, từ từ : “Tại sao mỗi lần cũng cảm thấy, chỉ khi nào em thu thập được cục diện rối rắm mới có thể nhớ tới ?”

      Ánh mắt của lạnh đến mức khiến Tống Tiểu Tây theo phản xạ rụt cổ lại, giây tiếp lập tức ôm lấy cánh tay của , màng tự trọng lặp lại chiêu cũ: “ cũng thể oan uổng người khác như vậy. Em kể cho câu chuyện cười được chứ? Khi đó có quả cà chua dọc đường…”

      Lời của còn chưa xong, thi bị Giang Thừa Mạc đánh gãy: “Cái này nghe rồi.”

      “Có con cá mập nuốt hạt đậu xanh…”

      “Chè đậu xanh.”

      “…”Ánh mắt sáng ngời của Tống Tiểu Tây nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt của , nhất thời từ bỏ.

      Giang Thừa Mạc lại lấy bài ra lần nữa, Tống Tiểu Tây theo cánh tay của thẳng lên cổ , ôm, sau đó dùng giọng mềm mại , như cây liễu non mới nhú vào mùa xuân: “Giang tiên sinh, Giang đổng, Giang… Thừa Mạc.”

      “…”

      Tống Tiểu Tây đánh bạo tóm lấy lỗ tai , thấy phản ứng, : “Người nào biết Giang Thừa Mạc… Thừa Mạc nhiệt tình vì lợi ích chúng nhân, có thể thuyền trong bụng Tề tướng. Quốc sắc thiên hương chim sa cá lặn tài trí hơn người ngọc thụ lâm phong, nhánh hoa lê áp hải đường, người ta gọi là ngọc diện Tiểu Phi Long, người như vậy trời dưới đất ai có thể sánh ngang được, ưmh…”

      “Được rồi.” Lời bịa chuyện của dài đến tám trăm dặm, cuối cùng bị Giang Thừa Mạc dùng quả nho ngăn miệng lại. xoay mặt , bình tĩnh mở miệng: “Chuyện em quay đầu trở về lại biến thành chuyện của ? Im lặng, mở đèn.”

      Tống Tiểu Tây biết lúc này Giang Thừa Mạc giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng làm việc từ trước đến giờ luôn giọt nước lọt, nếu mở kim khẩu đáp ứng, chỉ cần đếm thời gian chờ đợi kết quả là được. Mấy ngày kế tiếp Tống Tiểu Tây thực rất an nhàn, cố gì xảy ra, cho đến ngày biết vì sao vị u linh mẫu thân lại nhớ tới , gọi điện cho , dùng giọng điệu nhàn nhạt câu: “Tiểu Tây, đến Quân Tử Lan.”

      Tống Tiểu Tây nhìn điện thoại bị cắt đứt, thậm chí Trần Thanh Hân còn hỏi có thời gian hay . nhíu lông mày nhìn màn hình lâu, tạm thời đè xuống cảm xúc cuồn cuộn muốn sôi trào, thở dài cái, cầm chìa khóa xe khoác áo ra ngoài.

      Sau khi đến mới phát vị trí gần cửa sổ chỉ có Trần Thanh Hân. Trần Thanh Hân ngẩng đầu nhìn , ngoắc tay về phía , rất nhanh ba vị phu nhân quý phái xinh đẹp giống như Trần Thanh Hân quay lại nhìn .

      Tống Tiểu Tây điều chỉnh khuôn mặt cứng ngắc như đá, từ từ tới, Trần Thanh Hân kéo tay để ngồi vào vị trí bên cạnh, cười nhạt với mọi người: “Con của tôi, Tống Tiểu Tây.”

      Tống Tiểu Tây theo Trần Thanh Hân giới thiệu lần lượt gọi “ Trần” “ Vương” các loại, ở trong lỗ tai nhét đống khách sáo ca ngợi từ phía họ, nghe được có người hỏi : “Tiểu Tây có bạn trai chưa?”

      Trần Thanh Hân khẽ mỉm cười, uống ngụm trà : “Gần đây lui tới với Lý Duy Diệp ở thành phố A.”

      “Lý Duy Diệp? Nhị công tử thành gì đó sao?” Người nọ tiếp: “Tôi thấy lần, là người khiêm tốn lễ độ, bộ dáng cũng được, cùng với Tiểu Tây xứng đôi. Lui tới bao lâu? Có tính toán tiến tới nữa hay ?”

      “Ít ngày trước Lý Duy Diệp ngược lại tìm tôi lần, hỏi tôi chuyện đính hôn.” Trần Thanh Hân , “Tôi với cậu ta Tiểu Tây vẫn còn học đấy. Tiến thêm như nào còn xem chính bọn chúng.”

      Còn mấy vị kia gật đầu hùa theo, sau lại chuyển đến những đề tài khác. Tống Tiểu Tây nhìn thấy nhẫn kim cương sáng chói ngón tay cái Trần Thanh Hân, lại nhìn mấy vị khác cồ đeo dây chuyền ngọc trai, lại nghe chuyện thảo luận ngọc thạch châu báu, rất thú vị muốn nằm ngủ ở bàn.

      Nhưng dám. Ở dưới mắt Trần Thanh Hân, dám ngồi đứng đắn, tư thế uống trà cũng cẩn thận. Dưới ánh mắt Trần Thanh Hân, Tống Tiểu Tây châm trà cho các vị dì này, kết quả nghe mấy vị này bàn chuyện hôn nhân các gia đình, chỉ muốn kêu rên.

      Bát quái chuyện gia đình là chủ đề dài dòng, Tống Tiểu Tây đếm tới hai nghìn vẫn thấy họ có dấu hiệu muốn kết thúc, trong lúc muốn sờ điện thoại trong túi, nhưng nhiều lần bị Trần Thanh Hân quét mắt tới, thể làm gì khác hơn là mỉm cười cứng ngắc, tiếp tục đàng hoàng ngồi uống trà.

      Mãi cho đến tối nhóm người mới rời , tiếp theo Tống Tiểu Tây lại bị Trần Thanh Hân tinh thần hoàn hảo mang ăn món dưỡng sinh, Tống Tiểu Tây ăn rất thú vị, đành ngồi nhấm nháp trà, chợt nghe Trần Thanh Hân nhếch miệng: “Biết mục đích buổi chiều ta gọi con tới ?”

      Tống Tiểu Tây chỉ cảm thấy nhức đầu, gật đầu cái, : “Ngài cảm thấy con quen quá ít người, muốn cho con có nhiều kiến thức hơn.”

      Trần Thanh Hân gật đầu cái, lại lạnh nhạt mở miệng: “ cho con biết chỗ gặp mặt, như thế nào con vẫn thân áo mỏng ăn mặc đơn giản. Những giầy váy lần trước mua vứt đâu? Còn có những đồ trang sức kia nữa?”

      Tống Tiểu Tây ngăn chặn mất bình tĩnh ngừng dâng lên, ngắn gọn dối: “Mẹ gọi quá vội, con chưa kịp về nhà.”

      “Bình thường phải con cũng ăn mặc như thế này chứ? Con Trần gia có người nào giống như vậy?” Ánh mắt Trần Thanh Hân mang trách cứ, tức giận : “Còn nữa, để tóc ngắn lúc nào? Tại sao cắt bỏ mái tóc quăn lần trước? Kiểu tóc này thích hợp với con.”

      “…” Tống Tiểu Tây nghe gẩy đàn ở sâu trong hội quán, khép mắt im lặng trả lời.

      Trần Thanh Hân liếc cái, lại hỏi: “Lý Duy Diệp có chuyện đính hôn với con hay ? Con trả lời như nào?”

      miếng Tống Tiểu Tây cũng nuốt trôi, tiếng cứng ngắc: “ rồi. Con đồng ý.”

      Trần Thanh Hân khẽ cau mày, hỏi: “Tại sao?”

      Tống Tiểu Tây cầm chiếc đũa cũng ngại nặng, vứt xuống, lấy khăn ăn lau miệng, : “Có ít biến cố. Bọn con đính hôn, về sau cũng có quan hệ đương gì nữa.”

      “Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra? Ít ngày trước phải rất tốt sao?”

      Tống Tiểu Tây mím môi, sắc mặt dần lạnh xuống, cắn chặt răng, trả lời nữa.

      Trần Thanh Hân khẽ trầm ngâm, mở miệng: “Lúc lui tới lặng yên tiếng động, lúc chia tay cũng là người khác hỏi mới trả lời, xảy ra chuyện như vậy tại sao con bàn bạc với người lớn chút? Cái đứa bé này tại sao lại lỗ mãng như vậy? Lý Duy Diệp cũng cho ta biết, đến tột cùng là các con làm cái trò gì?”

      Lời của bà cứng rắn xuống, Tống Tiểu Tây đột nhiên “Pằng” tiếng ném khăn ăn.

      Ly thủy tinh ngay lập tức rơi xuống, thô lỗ vòng vài vòng lăn đến bên trong. Trần Thanh Hân khẽ giật mình, dừng lại nhìn .

      Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng, giọng cứng rắn giống như sắt thép: “Con lỗ mãng chỗ nào? Con lúc nào muốn cùng các người bàn bạc chút?”
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33

      Trần Thanh Hân khôi phục tỉnh táo, nhàn nhạt nhăn mày lại, trầm giọng : “Chú ý thái độ bây giờ của con.”

      “Thái độ hai bên làm ra. Xin ngài lời này trước hết hỏi ngài câu ngài có tư cách chất vẫn tôi hay .” Sắc mặt Tống Tiểu Tây hoàn toàn lạnh xuống, : “Ngài bắt tôi chuyện gì cũng phải cho ngài nghe, vậy tôi xin lỗi, tôi làm được.”

      “Hai mươi năm trước ngài hề hỏi tới cuộc sống của tôi, bây giờ đột nhiên muốn thành hình tượng người mẹ hoàn mỹ sao? Là đột nhiên lương tâm bùng phát sao? Còn ra là trong lúc rảnh rỗi, cuối cùng nhớ tới mình có đứa con rồi, muốn có người để châm chọc giải trí giết thời gian sao?”

      “Ngài như vậy có ý gì? Tại sao nhúng tay vào chuyện của tôi? Tư cách của ngài sớm bị chính ngài hủy bỏ rồi. Tôi lúc đầu muốn ngài họp phụ huynh, sao ngài nhúng tay? Lúc tôi phát sốt ngài ở nước ngoài vội vàng tuyên thệ kết hôn cùng với người của ngài, điện thoại đưa cho thư ký, khi đó sao ngài nhúng tay? Thậm chí chuyện tôi rời nhà trốn ngài còn biết, thành tích trung học đại học, có nhớ ràng? Ngài và Tống Thường Thanh, người tình hết, người tiền là vạn năng, tôi muốn hỏi, tôi làm con hai người, ở trong lòng hai người có thể đứng vị trí thứ năm ?”

      tại ngài chợt hiểu rồi, cảm thấy nên gọi điện thoại, lấy chút cái gì châu báu ra đền bù diễn tả được tình thương của mẹ, trong lòng ngài an tâm, còn tôi phải phối hợp sao? Tôi là cái gì mà phải phối hợp? ra, tôi ít cũng thích nhận điện thoại của ngài, nửa phần cũng muốn.”

      “…”

      “Tôi biết tại ngài rất thất vọng đối với tôi, muốn tôi biến thành thục nữ, khéo léo lanh lợi, hiểu nhân tình thế thái, mà tôi lớn như vậy, tôi chính là lười biếng cố chấp như vậy, cũng muốn khéo léo lanh lợi, càng muốn bị ngài những điều chỉ giáo như này. Trong lòng tôi đối với phương thức sống của ngài chán ghét vô cùng.”

      Tống Tiểu Tây nhìn Trần Thanh Hân mạnh mẽ thản nhiên uống trà, tốc độ càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng lạnh: “Trước kia ngài làm cái gì tôi chưa từng can thiệp, về sau tôi làm cái gì cũng hi vọng ngài can thiệp vào. Tôi phải Cáp Đa, cũng phải Mật Lỵ, cũng phải sủng vật ngài gọi tới đuổi của ngài. Nếu vốn trong lòng ngài thể nào chú ý tới tôi, cũng cần phải cố gắng tỏ thái độ quan tâm như thế. Ngài được tự nhiên, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên. Tôi cùng ngài năm gặp mặt lần là đủ rồi, tôi muốn nhìn thấy ngài nhiều hơn nữa.”

      “Tất cả trang sức châu báu ngài đưa tôi đều để trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, hôm nào tôi nhờ người đưa trả về.” Tống Tiểu Tây lau khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn sắc mặt Trần Thanh Hân khó coi đến cực điểm, tiếp, “Trước kia ngài có hỏi tôi có hận ngài hay . Tôi đương nhiên hận ngài. Ngài ở trong lòng tôi là gì cả, tôi lười phải hận.”

      Tống Tiểu Tây xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn phục vụ thầm rình coi, cho đến khi ta phải cúi đầu, lại lấy mấy tờ tiền tệ từ trong túi ra, phẩy tay áo bỏ .

      mở cửa sổ ra, lái xe bâng quơ dạo lung tung lát, thường xuyên bị đèn đỏ cộng với kẹt xe làm nhịn được, vừa ngẩng đầu, khi thấy cách đó xa tổng bộ chỗ Giang Thừa Mạc chỉ cách con phố.

      Tống Tiểu Tây thay đổi sách lược, chậm rãi lắc lư đến lầu dưới công ty , từ cửa sổ xe thò đầu lên nhìn, kiến trúc khí thế hoành tráng, nâng mí mắt lên, tốn chút hơi sức mới thấy được tầng cao nhất.

      Tống Tiểu Tây đầu óc trỗng rỗng ngồi ngây ngẩn lúc, lấy điện thoại di động gọi cho Giang Thừa Mạc, vang lên mấy tiếng có người nhận, chung quanh rất an tĩnh: “.”

      “Bây giờ ở đâu?”

      “Công ty.”

      làm gì?”

      Giang Thừa Mạc yên lặng chút, : “ họp.”

      ăn cơm chưa?”

      “Chưa.”

      “Vậy tốt, em cũng chưa ăn.” Tống Tiểu Tây đóng cửa xe, vào bên trong, “Em ở dưới tầng của công ty.”

      “…”

      Tống Tiểu Tây theo lời Giang Thừa Mạc lên, cửa thang máy tầng cao nhất vừa mở, đứng phía ngoài là thư ký lãnh nhược băng sương Ngải Mộc. Đôi tay để trước người, khẽ gật đầu với : “Tống tiểu thư. Giang tiên sinh vẫn ở phòng họp, tiên sinh có thể đến phòng làm việc chờ lát.”

      Tống Tiểu Tây theo bước chân của : “Có việc gấp sao? Thời gian này cũng nên tan làm rồi.”

      “Mấy ngày hôm nay nhiều việc chút.” Ngải Mộc , “ muốn uống nước trái cây hay trà?”

      “Nước lọc. Cám ơn.”

      Thiết bị trong phòng làm việc lắp đặt thiếu cái gì, Tống Tiểu Tây nhìn quanh vòng, phát khác gì so với lần trước, Ngải Mộc bưng ly nước tới: “Giang tiên sinh , nếu như cảm thấy nhàm chán, trước tiên có thể nghỉ ngơi ngủ giấc.”

      “…”

      Phòng làm việc Giang Thừa Mạc có phòng nghỉ ngơi, nghe bên trong mặc dù nhưng đầy đủ, Tống Tiểu Tây nhìn cánh cửa kia rất nhiều lần, chỉ là chưa từng bước vào. Vừa nghe Ngải Mộc , liền khách khí đẩy cửa bước vào.

      Nếu như phòng làm việc lắp đặt thiết bị như muốn ra vẻ đối phó người ngoài, phòng nghỉ ngơi khắp nơi lộ phong cách Giang Thừa Mạc, cực kỳ đơn giản dài dòng, đây là nơi để hưởng thụ để uất ức bản thân.

      Màu trắng đen làm chủ, chiếc giường màu tối chiếm gian , tủ đầu giường đặt ảnh ba người gia đình Thẩm Tống Giang, tủ sách, dư đồ thừa nào khác.

      Tống Tiểu Tây lục lọi, trang sách chằng chịt rất nhiều bút ký. Đại khái là sách Giang Thừa Mạc thường xuyên lật xem, đánh giá bên ngoài tủ sách, có ít đều là bài trí.

      Sách Giang Thừa Mạc đọc có chút chủ nghĩa thuần túy. thích nhất hoàn toàn đều là chữ , mặc dù có thêm vài bức tranh có ý nghĩa thực dụng hoặc là đồ phổ. Những năm gần đây sách mà Giang Thừa Mạc khiếu nại nhiều nhất là về các bữa ăn, trang phụ bản cần thiết càng ngày càng nhiều, chữ cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng dài dòng, thấy thế nào cũng là phá hủy mỹ quan của sách.

      Tống Tiểu Tây lại ngược lại với , vì vậy lật vài quyển sách thấy mệt mỏi rã rời, trực tiếp cởi giầy lên giường ngủ. ngủ rất nông, cũng đóng kỹ cửa phòng, lát sau có tiếng đẩy cửa, sau đó là giọng nam trầm ổn: “Tống Tiểu Tây ở đây?”

      nghỉ ngơi trong phòng.”

      Tần số tiếng bước chân dừng chút, sau đó dần dần đến gần, Tống Tiểu Tây lập tức nhắm nghiền hai mắt, thả hô hấp, sau lúc cửa bị đẩy mở, Tống Tiểu Tây cảm thấy được Giang Thừa Mạc mở cửa nhìn vào hai giây, sau đó nhàng đóng cửa lại.

      Tống Tiểu Tây mở mắt ra, nhảy xuống giường, tới cánh cửa, chậm chạp mở ra đường, nhìn ra phía ngoài. Ngải Mộc đứng thẳng tắp trước bàn làm việc báo cáo tình huống, Giang Thừa Mạc dựa lưng ngồi nghe như có điều suy nghĩ, tay trái chông cằm, giữa ngón trỏ và ngón giữa còn có cây bút máy, nhàng lay động theo quy luật, lát sau mở miệng: “Cái đó được. Để bọn họ làm lại.”

      “7% là 7%, nhiều hơn phân cũng được.”

      tôi rảnh. Để cho chờ.”

      phải ngày mai muốn ra ngoài sao? Chuyện như vậy cũng giao cho Vương Minh làm .”

      Giang Thừa Mạc vừa dứt lời, có tiếng gõ cửa vang lên: “Ngày mai cậu phải ra ngoài? đâu? Là theo Tống Tây ghi giấy sao? Tống Tây chia tay thành công với Lý Duy Diệp rồi?”

      Tống Tiểu Tây dừng chút, từ từ đóng cửa lại. Sau đó nghe được Giang Thừa Mạc xuy tiếng: “Cậu nhàn rỗi có việc gì hả cứ ngày ngày chạy sang bên đây làm cái gì?

      “Phía bên cậu nhiều mỹ nữ hơn so với mình a. Nhất là vị thư ký đại nhân, Ngải Mộc tiểu thư, xinh đẹp như vậy khiến mình thần hồn điên đảo.” Thẩm Dịch vừa nhấc chân, lấy cốc nước, ngồi xuống ghế sô pha, chỉ đồng hồ đeo tay, “Lúc này cho người ta tan việc, cậu đối với nhân viên quá hà khắc đấy chứ?”

      “Cậu .” Giang Thừa Mạc gõ bàn cái, “Tống Tây ngủ bên trong.”

      Thẩm Dịch sặc ngụm nước: “Hai người các cậu keo sơn đạt đến trình độ này rồi sao? làm cũng dính vào nhau? Trời ạ, trời ạ, trời ạ…”

      Thẩm Dịch còn muốn nữa, Tống Tiểu Tây chợt kéo cửa ra, ba người còn lại nghe được động tĩnh, cũng quay lại nhìn , sau đó đều ngừng thở chờ đợi.

      Người phá vỡ trầm mặc là Thẩm Dịch, “Ai nha” tiếng rất nhanh che mắt: “ ra thấy. Cái gì cũng thấy…”

      Động tác của quá khoa trương, ngay cả băng sơn Ngải Mộc cũng phải có chút ý cười, nhưng rất nhanh lại nhịn được. Tống Tiểu Tây theo tầm mắt của cúi đầu, áo sơ mi của biết lúc nào bị mở ra, loáng thoáng lộ ra làn da bên trong.

      Tống Tiểu Tây kêu khẽ tiếng, lại đóng cửa lần nữa.

      Rất nhanh cắn răng cắn lợi nghe được tiếng cười lớn của Thẩm Dịch sau cánh cửa: “Ai da, oh my God, được, hai người các cậu đúng là lên tiếng thôi bỗng nhiên nổi tiếng. Cậu bình thường phải ra vẻ trang nghiêm sao, tại lại như thế nào khó lòng kìm nổi vậy? Quần áo chỉnh tề cũng mang tới phòng làm việc, cậu sợ nhân viên cấp dưới học theo sao?”

      “Cậu mơ mộng nhiều quá rồi.”

      “Sớm biết lúc mình cũng nuôi em nha, đợi trưởng thành lấy làm con dâu, cuộc sống này tốt đẹp.”

      phải cậu có rất nhiều em sao. Hai năm trước còn hơi thu năm, này tiếp theo người đưa qua găng tay, phải cậu làm chuyện này hay sao?”

      Nụ cười Thẩm Dịch thu lại mấy phần, ho tiếng: “Vậy cũng là gặp dịp chơi, gặp dịp chơi…”

      “Gặp dịp chơi? Nhưng lại có người tên là Hàm Hàm lui tới với cậu ba tháng đây? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm rồi?”

      “Nhất định là cậu nhớ sai rồi.”

      “Ưhm, có lẽ nhớ sai. Người nọ gọi Hàm Hàm, gọi Lam Lam.”

      phải vậy…”

      Giang Thừa Mạc nhìn biến sắc, tiếp: “ gọi Lam Lam chẳng lẽ là Thiên Thiên? đúng, Thiên Thiên hình như là người bạn tốt nhất của cậu, tên là Thủy Thủy?”

      “Van cầu cậu đừng nữa…”

      Lúc rời công ty Giang Thừa Mạc có vẻ mệt mỏi, vì vậy Tống Tiểu Tây lái xe về nhà. Giang Thừa Mạc nhắm hai mắt, nghe đường oán trách Trần Thanh Hân: “Bà ta ở nước ngoài tốt , trở về nước làm cái gì? Bà ta dựa vào gì cả vú lấp miệng em? Bà ta coi em là búp bê sao? Em làm sao có thể để mặc người khác định đoạt? Bà ta dựa vào cái gì đến sắp đặt em?”

      mỗi đoạn, Giang Thừa Mạc cũng chậm rãi “Ừ” tiếng, Tống Tiểu Tây xoay qua bất mãn nhìn : “ tiếng là được à? Tốt nhất cũng phối hợp với em chứ?”

      Giang Thừa Mạc nhíu nhíu mi: “ em thích nghe.”

      “Trước kia dù em thích nghe hơn, vẫn làm theo lời sao?”

      “Khi đó cũng phải em lái xe.” Giang Thừa Mạc vẫn nhắm mắt như cũ, từ từ , “ vài câu trong cơn tức giận em thả tay lái làm sao bây giờ? cũng muốn mệt mỏi lái xe…”

      “…”

      Tống Tiểu Tây nghẹn hơi ở trong cổ họng, nặng nề hừ tiếng. Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, vẫn là nhịn được phá vỡ trầm mặc: “ mệt như vậy sao?”

      Giang Thừa Mạc nhắm mắt trả lời , Tống Tiểu Tây còn : “Ngải Mộc hai ngày nay việc trong công ty tương đối nhiều, làm cái gì?”

      chậm rãi “Ừ” tiếng, “Hai ngày nữa phải ra ngoài chuyến.”

      đâu?”

      Giang Thừa Mạc mở mắt, nhìn , lại khép lại, môi mỏng khép mở phun ra hai chữ: “Bí mật.”

      “…” Tống Tiểu Tây quay đầu trừng mắt liếc cái, “Em cũng phải .”

      “Em cảm thấy có khả năng sao?”

      “Vậy muốn bao lâu?”

      “Còn xác định.”

      Tống Tiểu Tây lấy được thông tin hữu ích gì, hỏi vấn đề cuối cùng: “ công tác sao?”

      phải.”

      “Đến tột cùng là cái gì?”

      chờ đợi trong chốc lát, vẫn có câu trả lời. Lại uốn éo, tay chống cằm, nghiêng người ngủ.

      Hai người đến nhà Giang Thừa Mạc, Cáp Đa buông tha quả cầu vàng, lắc lư cái đuôi nhanh chân chạy tới. Giang Thừa Mạc nhìn nó hứng khởi quay vòng bên chân trong chốc lát, lại nằm lệch sô pha ngủ. Tống Tiểu Tây nhìn , nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, đành phải tự vào bếp.

      vòng qua vòng lại vòng, phát mình thuần thục chỉ có thể làm mì sợi. Lấy trứng gà, thái hành ném vào trong nồi, lại thêm chút dầu vừng, chờ nước sôi ngùn ngụt, mì mềm, tắt lửa.

      Sau đó, ôm Cáp Đa tiến tới bên người Giang Thừa Mạc, thấy mở mắt, liền bắt lấy móng vuốt Cáp Đa chạm vào tay , chờ Giang Thừa Mạc nhíu mi, Tống Tiểu Tây lại sửa tư thế Cáp Đa, cho nằm sấp lên người , liếm chiếc cằm của , lúc này rốt cuộc Giang Thừa Mạc mở mắt ra.

      vừa mở mắt liền nhìn thấy màn buồn cười. Tống Tiểu Tây mặc chiếc tạp dề màu nâu, hai tay cầm bông cải xanh, tiến tới mũi , : “Xinh đẹp ?”

      Giang Thừa Mạc nhìn trong chốc lát, bỗng dưng phì tiếng bật cười: “Em muốn làm gì?”

      “Cải xanh cũng là hoa. tiễn em, em cũng có thể tiễn chứ?”

      Giang Thừa Mạc nhìn , lại nhìn rau dưa kia, lúc này có thể mở miệng những lời lấy độc trị độc nhưng khác thường là lời nào, chỉ cười tiếng, sau đó tay nhéo người , rồi đón bông hoa cải kia.

      “Vậy, đa tạ.”
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :