1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè xa xôi - Nhân Gian Tiểu Khả (25c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 20

      Tôi rất xúc động, buổi sáng là tuyệt vời!

      Lúc Lục Tịch tỉnh lại, tôi và Mặc Mặc chăm chú nhìn nhau rất lâu.

      Thấy tồn tại của chúng tôi em lại càng hoảng sợ hơn. Dường như em muốn giải thích gì đó với Mặc Mặc, miệng mở ra nhưng lại chẳng được gì!

      Lục Tịch đưa ánh mắt chăm chú nhìn tôi, dường như muốn bảo tôi hãy lên tiếng giải thích với tên nhóc kia. Tôi giả vờ hiểu ý em, chỉ nhìn em mỉm cười “Con trai em cũng giống đấy chứ!” Haha, tôi thề với trời là tôi cố ý.

      Trong mắt Lục Tịch tràn đầy vẻ cảnh giác, vẻ mặt rất tự nhiên “Trùng hợp thôi!” Em tưởng lừa dối được tôi sao?

      Tôi rất thích trùng hợp này!

      Cuối cùng cũng hiểu vì sao em cứ luôn trốn tránh tôi, là sợ tôi phát ra thân thế của Mặc Mặc sao?

      Hôm nay tâm trạng rất tốt, lúc sắp còn với em “Cảm ơn em hôm qua thu nhận , Lục Tịch!”

      “Bất cứ kẻ nào uống say đến trước cửa nhà tôi đều thu nhận!” Lục Tịch ràng lườm tôi cái. “Uống rượu nhiều tốt cho sức khỏe đâu” chủ nhà rất dễ thương, tôi có thể cho rằng em quan tâm tôi ? Có lẽ Lục Tịch cũng thực coi tôi là người xa lạ đâu.

      Rốt cuộc tôi cũng tìm được lòng tin “Lục Tịch, muốn theo đuổi em lần nữa, em nhất định phải thương .”

      là muốn theo đuổi em lần nữa, nhưng Lục Tịch cũng cho tôi cơ hội. Công việc của cả hai đều phải là nhàn rỗi, dễ gì mà gặp được nhau. Tuy rằng hai công ty có dự án hợp tác, tôi cũng cố gắng tạo ra rất nhiều cơ hội, nhưng lần nào em cũng mượn cớ để từ chối, tôi đoán được em muốn gì nữa?

      Sáng sớm lúc làm, có đôi lần cũng lái xe qua khu nhà em, mong có thể gặp được em, nhưng vận may của tôi trước giờ đều tốt.

      Thỉnh thoảng có mấy lần gặp mặc Mặc ở dưới lầu, đều là cùng người giúp việc, muốn chơi với nó nhưng người giúp việc kia rất đề phòng tôi. Xem ra, muốn theo đuổi được Lục Tịch lần nữa, con đường phía trước vất vả nghìn trùng nha!

      Đầu tháng bảy, ngừng nhận được thông báo tình trạng bệnh của bà ngoại ngày càng xấu . Từng đồng ý với bà, cho bà gặp mặt Lục Tịch lần cuối trước khi lâm chung, nhưng tôi phải thế nào với Lục Tịch đây!

      Mấy ngày liền đều đứng chờ em dưới lầu công ty em, nhưng lại chẳng nhìn thấy em ra vào, em làm sao?

      Bảo thư kí gọi điện đến hỏi mới biết tại Lục Tịch ở Bắc Kinh.

      Gọi di động cho Lục Tịch, máy chuyển được nhưng lại nghe thấy bất cứ tiếng động nào, gọi lại lần nữa, vẫn có người nhận. Tôi rất sợ những tình huống như thế, Lục Tịch sao chứ?

      Cả đêm ngồi máy bay về Bắc Kinh, lúc đến là sáng sớm, thẳng về phòng làm việc ở Đạt Văn, Lục Tịch công tác tới Bắc Kinh, có lẽ là phải tới đây đúng ?

      Dặn dò thư kí: tôi phải nghỉ ngơi, bất kể là ai cũng tiếp,ngoại trừ phó tổng Lục Tịch của Tây Á ở Thâm Quyến.

      Trong phòng làm việc có cái giường, là giường tôi vẫn thường dùng để ngủ trưa, bây giờ tôi cần nằm ở đây lúc cho khỏe khoắn lại, cả đêm ngủ, bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

      Vừa định nằm xuống chợt nghe thấy tiếng thư kí là nhân viên mới sao? Tại sao lại đeo thẻ?”

      “Ờ…” Tôi nghe thấy giọng này rất giống của Lục Tịch,nhưng tôi nghĩ bản thân mình mệt mỏi chắc là sinh ra ảo giác. Nhưng giọng ấy cực kì giống Lục Tịch, “Tôi tìm tổng giám đốc.”

      “Tổng giám đốc vừa mới xuống máy bay, bây giờ cần ngủ bù, thể gặp .” Thư kí trước giờ đối với những dặn dò của tôi đều thực rất triệt để.

      sao, vậy mai tôi quay lại!”

      Tôi chắc chắn đó là tiếng của Lục Tịch, mong chóng chạy ra đuổi theo “Ai muốn tìm tôi?”

      “Dương Tuấn?” Lục Tịch nhìn thấy tôi ở đây có vẻ rất bất ngờ.

      Tôi chắn trước mặt em để em dễ dàng rời khỏi “Lục Tịch, định tìm em!”

      Lục Tịch nhìn tôi, cười lạnh “ phải cần nghỉ ngơi sao? Tôi hôm nay chỉ định đến xem chút thôi, vài ngày nữa mới chính thức hẹn gặp bàn chuyện hợp tác.”“

      Vì sao luôn muốn trốn tránh ? Tôi bất đắc dĩ “Tại sao tối qua em nhận điện thoại?”

      “Điện thoại di động để quên trong phòng tắm, nghe thấy chuông.” Em giọng

      Tôi thở dài hơi “Haiz, em sao là tốt rồi.”

      Lục Tịch bình thản nhìn tôi, “Nếu tôi là , tôi quan tâm đến người chẳng hề liên quan đến mình, tôi giành thời gian đó ngủ giấc ngon, nuôi dưỡng tinh thần cho bản thân”

      Tuy rằng biểu của em rất nhạt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được quan tâm của em tới tôi.

      Tôi biết nên đề cập chuyện bà ngoại với em thế nào nữa, chỉ có thể ướm hỏi “Lục Tịch, có thể nhờ em chuyện được ?”

      Em chẳng có phản ứng gì với câu của tôi, xem ra thái độ của Lục Tịch đối với tôi vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ có tôi tự mình đa tình, lúc tôi tiếp xúc với em, tôi vẫn cảm nhận được cảnh giác của em, hơn nữa ý tứ muốn duy trì khoảng cách cũng biểu rất ràng

      “Có lẽ đòi hỏi nhiều quá rồi.” Tôi cười cười tự giễu

      Sau hồi im lặng đột nhiên Lục Tịch , nhưng tôi chắc chắn có giúp được .” Rốt cuộc em vẫn là người rất hảo tâm, có lẽ bất kể người xa lạ nào muốn nhờ em giúp đỡ, em đều đồng ý.

      Tôi thở dài “Rất lâu rồi bà ngoại vẫn nằm trong bệnh viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, bà vẫn rất muốn gặp em.”

      Tin này khiến Lục Tịch rất buồn, tôi thấy em khẽ lau khóe mắt “ cho tôi biết là bệnh viện nào?” Cuối cùng em cũng đồng ý rồi.

      Cuối tuần, lúc tôi đến bệnh viện, Lục Tịch tới rồi.

      Cha tôi cũng ở đó, từ lúc bà ngoại bị bệnh, ông thường xuyên đến thăm, vì thế quan hệ giữa tôi và cha cũng tốt lên rất nhiều.

      Lục Tịch nắm lấy tay bà ngoại, nghẹn ngào, em cố nén nước mắt trào ra “Bà ngoại, cháu là Lục Tịch!”

      “Rốt cuộc Dương Tuấn cũng tìm được cháu rồi, bà cũng yên tâm, nếu bà có chết cũng yên lòng.” Bà ngoại sau khi nhìn thấy Lục Tịch cũng yên tâm dỡ bỏ tảng đá lớn trong lòng

      “Bà ngoại, bà chết!” Lục Tịch vẫn kìm nổi nước mắt

      “Cháu à, Dương Tuấn thực rất cháu, cháu nhất định phải tha thứ cho nó! Mấy năm nay có cháu bên cạnh, nó chưa từng có ngày vui vẻ!” Bà ngoại hơi, rồi lại thở dốc.

      Lục Tịch ngừng gật đầu,em tin rằng tôi vẫn em sao? Cuối cùng em cũng tha thứ cho tôi rồi? Hay là chỉ để an ủi bà ngoại?

      Từ bệnh viện ra, tâm trạng chúng tôi đều rất nặng nề!

      Tôi bảo Lục Tịch chờ tôi, tôi lấy xe, Lục Tịch lại cần, tôi muốn mình.”

      Nhìn bóng lưng đơn của em biến mất dần trong ráng chiều đỏ tía, lòng tôi lại lần nữa quạnh.

      Thời gian của bà còn nhiều lắm, tôi cố gắng giảm bớt công việc để ở bên cạnh bà nhiều hơn. Lục Tịch cũng thỉnh thoảng tới bệnh viện, cùng bà tâm , đôi khi họ thầm , tôi cũng chẳng biết họ gì nữa. có điều mấy hôm nay bà có vẻ rất vui. Có lần tôi thấy Lục Tịch đưa ảnh của Mặc mặc cho bà xem, bà vô cùng xúc động, có phải bà cũng cho rằng Mặc Mặc là con của tôi và Lục Tịch?

      Lúc bà ngoại qua đời, Lục Tịch cũng ở bên cạnh. Bà cầm tay tôi và Lục Tịch, đặt chồng lên nhau, đó có phải là tâm nguyện cuối cùng của bà ?

      Lo xong hậu cho bà, lại ở lại bắc Kinh thêm thời gian nữa, hai công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý, tuy Tử Chấp vẫn ở Bắc Kinh, nhưng cậu ta cũng phải là người chú ý tới công việc, để lại cho tôi cục diện rất rối rắm, làm cho cả thể xác và tinh thần tôi đều rất mệt mỏi.

      Nhớ tới lâu lắm rồi chưa gặp Lục Tịch, nhưng tạm thời lúc này vẫn chưa thể rời khỏi Bắc Kinh, cho nên tôi rất buồn phiền! Đợi đến khi xử lý xong tất cả mọi chuyện tháng sau.

      Việc đầu tiên sau khi trở lại Thâm Quyến chính là muốn nhìn thấy Lục Tịch, từ sân bay thẳng đến dưới lầu của Tây Á, gọi điện thoại tới, trợ lý của em nhận điện, nhờ ấy chuyển lời tới Lục Tịch tôi chờ ở quán cafe dưới lầu.

      Chờ rất lâu mới thấy Lục Tịch tới “Tìm tôi có việc à?”

      có việc gì, chỉ là muốn gặp em lát, mấy ngày gặp rồi.” Tôi xong liền nhấp ngụm café, Latte hương vị thuần khiết.

      “Cảm ơn nhớ mong!” Ngữ khí của Lục Tịch vô cùng khách sáo, người ngoài nghe chuyện có lẽ còn nghĩ chúng tôi là người xa lạ.

      “Buổi tối cùng ăn cơm nhé.” Tôi muốn tìm cơ hội để được ngồi cùng em nhiều hơn.

      “Xin lỗi, buổi tối tôi sắp xếp làm việc khác rồi.” Lục Tịch bày ra nụ cười rất chuyên nghiệp.

      “Vậy hôm nào được?” Tôi muốn từ bỏ, chẳng còn cách nào khác là lùi để tìm cơ hội tiếp theo.

      “Chẳng hôm nào chắc chắn rảnh cả.” Xem ra Lục Tịch thực muốn từ chối tôi tới cùng.

      “Được rồi. Vậy xí chân hẹn trước, cho đến tận lúc nào em có thời gian mới thôi.” Ý chí của tôi vẫn kiên cường như trước kia.

      Lục Tịch nghiêm mặt nhìn tôi, nên trở về , đừng lãng phí thời gian nữa,tôi bao giờ nhận lời mời của đâu. nay quan hệ của chúng ta chỉ giới hạn trong công việc thôi, chỉ là khách hàng của chúng tôi, hơn.” xong em dứt khoát xoay người rời .

      Lục Tịch trước nay đều quyết tuyệt như thế

      “Lục Tịch, từ bỏ đâu!” Tôi to với bóng lưng của em

      “Tôi cũng kiên trì.” Giọng của Lục Tịch càng kiên định hơn.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 21

      Gần đây rất hiếm khi mới có thể nhìn thấy Lục Tịch, biết ấy bận gì nữa. Lẽ nào ấy thực lòng muốn cự tuyệt tôi mãi mãi? Trong lòng tôi cực kì khó chịu.

      David và Holden đều là người Pháp, cũng là hai người bạn lâu năm tôi quen được nhờ công việc làm ăn, nếu gặp ở Thâm Quyến, lẽ ra nên làm người chủ nhà chiêu đãi họ bữa tử tế. Họ đều dẫn theo vợ, tôi vốn định hẹn Lục Tịch cùng tới, nhưng lại nghĩ trường hợp xã giao thế này ấy nhất định từ chối. Cho nên tôi gọi Trữ Hạo, bảo cậu ấy tìm hai người đẹp ở bộ phận quan hệ xã hội, như vậy nhìn bề ngoài cũng đến mức quá xấu hổ.

      Trữ Hạo toilet, lúc trở lại biết là vô tâm hay cố ý, “Lục Tịch và Văn Bác ăn cơm ở ngay bên cạnh, hình như là chiêu đãi nhân viên.”

      Lục Tịch và Hạ Văn Bác? Chiêu đãi nhân viên? Tôi cảm thấy rất khó có thể tiêu hóa tin tức này. với Holden câu, bảo Trữ Hạo tạm thời giúp tôi đón tiếp hai vị khách, tôi nhanh chân đến xem rốt cuộc Hạ Văn Bác giở trò gì?

      Lục Tịch và Hạ Văn Bác ngồi cạnh nhau, Lục Tịch nhìn ta, tôi nhìn vẻ mặt lúc này của em, nhưng vẻ mặt của Hạ Văn Bác tôi rất , che chở dịu dàng, yê thương ngưỡng mộ, say đắm, người đàn ông chỉ khi đối diện với người mình mới có dáng vẻ ấy. Lẽ nào Lục Tịch thực lựa chọn ta rồi? Lòng tôi vô cùng đau đớn.

      Toi nghe thấy vài thanh rất chói tai “Văn Bác và Lục Tịch định lúc nào mới mời chúng tôi ăn bánh kẹo đây?”

      Hạ Văn Bác mỉm cười “Đừng ồn ào nữa, để Lục Tịch mất hứng, tôi “giết chết” mấy người đấy.”

      ra Văn Bác cũng là người sợ vợ sao?” Phía dưới có người cười ha ha

      Lòng đau đớn đến chết lặng rồi. Lục Tịch, đây là lựa chọn của em sao?

      Lúc người đàn ông khống chế được mình luôn có xu hướng bạo lực, tôi vọt tới trước mặt Hạ Văn Bác, giơ tay lên tung thẳng nắm đấm vào mặt ta, tôi muốn nhìn thấy nụ cười đắc ý đó của ta nữa

      Lục Tịch ở ngay trước mặt tôi, tôi muốn cướp ấy lại,, cố gắng lấy áo khoác rồi kéo ấy ra ngoài, ngờ ấy lại chẳng phản kháng gì.

      Hạ Văn Bác xông tới, xem ra ta muốn đòi lại đấm ban nãy, khi đánh nhau đàn ông tất nhiên thể để mất khí thế. Tôi phát điên rồi, còn nể nang gì nữa, tất nhiên đem toàn sức lực ra chỉ cần có thể đem Lục Tịch về bên mình!

      “Dừng tay!” Chúng tôi đều nghe thấy tiếng hét của Lục Tịch, ai có thể dừng tay, chúng tôi bây giờ chỉ hận thể làm cho đối phương ngã sóng xoài xuống đất, được hành động như người hùng lần trước người con trong lòng, mặc dù hùng như vậy có đôi chút ấu trí và buồn cười.

      Người xung quanh rất nhiều, dần dần chúng tôi bị họ bao vây, sau đó lại bị tách ra. Tôi nhìn ta đầy căm phẫn, ta cũng căm hận nhin tôi, giống như là kẻ thù đội trời chung.

      Chúng tôi cùng lúc hướng ánh mắt về phía Lục Tịch, lại cùng thu lại.

      Sắc mặt Lục Tịch xám ngoét, ấy nhìn tôi rất sâu, dường như muốn trách mắng tôi nhiều

      Tôi và Hạ Văn Bác đều chảy máu, ta bị nặng hơn tôi, Lục Tịch lấy khăn giấy giúp ta cầm máu, trong khoảnh khắc Lục Tịch về hướng ta, lòng tôi tràn ngập thất vọng,

      Hja Văn Bác nắm lấy tay Lục Tịch, nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi “Lục Tịch, chúng ta đến bệnh viện !” Trong mắt ta tràn ngập phẫn nộ và coi thường.

      ra khỏi nhà hàng, tôi đột nhiên nghĩ Thâm Quyến cách tôi xa như vậy, khuôn mặt của Lục Tịch giống như đám mây dần nhạt nhòa trước mắt tôi, rồi lại sáng lên sau đó biến thành hư .

      Trước đây, khi chưa gặp lại Lục Tịch tôi cũng chẳng cảm thấy đau khổ và sợ hãi thế này, khi đó trong lòng tôi vẫn còn hy vọng, vẫn còn trông chờ nhưng tại khi được đối mặt thực rồi, thực lại khiến tôi tuyệt vọng đến thế. Tôi phải làm gì đây?

      Bất tri bất giác lại tới dưới lầu nhà Lục Tịch, tôi dám đến làm phiền em, thể làm gì khác là đứng dưới lầu tìm vị trí có thể ngắm nhìn bóng dáng Lục Tịch. Lục Tịch, nên buông tay cho em tìm hạnh phúc của chính mình sao? Chẳng lẽ nên đặt hạnh phúc của vào bàn tay người khác sao?

      Trữ Hạo cẩn thận dò xét hỏi tôi “Vì sao lại động thủ với Hạ Văn Bác? ta trông thế nhưng là người tính tình rất tốt.” Xem ra Trữ Hạo và Văn Bác kia rất thân thiết. Tôi gì, để kệ cậu ta đoán mò . Nếu chẳng phải lãng phí trí thông minh của cậu ta rồi sao?

      Rất lâu rồi chưa gặp Lục Tịch, tôi dám tìm em, sợ em đưa ra lựa chọn cuối cùng là rời xa tôi. Thỉnh thoảng cũng gặp Mặc Mặc ở dưới lầu nhà em, cậu bé này nhìn càng lớn càng giống tôi, tôi có nên dùng cậu bé này làm cái cớ để giữ Lục Tịch lại ? Để sau cùng ấy phải nhượng bộ vì con, cuối cùng ở bên tôi. Tuy làm việc đúng là rất ràng, cao thượng nhưng trước mặt người con tôi , tôi làm sao có thể nghĩ đến những chuyện khác?

      Lúc chơi cùng với mặc mặc mới phát nó thực rất thiếu tình thương của người cha, đứa trẻ chưa đến bốn tuổi, đó là thời điểm ngây thơ hồn nhiên nhất, nhưng nó lại hiểu chuyện đến như vậy. Tôi bảo nó nên giống đứa trẻ, học cách vui vẻ và cười tươi, đừng có cả ngày mong lớn nhanh. Nó được, cháu phải lớn nhanh chút, để bảo vệ Lục Tịch và bác Cầm.” Tôi gì.

      Dương Kiệt tới Thâm Quyến họp, tôi mình tới hội trường đón nó. Vài năm nay tình cảm của em chúng tôi tốt lên rất nhiều, vừa là em vừa là bạn bè “Tới đây cũng báo cho biết, nghe Trữ Hạo mới biết đấy.” Tôi vỗ vai nó.

      bận rộn như vậy, em chỉ sợ làm lỡ cơ hội kiếm tiền của thôi.” Nó đùa như thế.

      “Haha, cứ cho em đúng , người có mùi tiền ?” Tôi cố tình đứng sát vào nó

      có, có, nhưng cả người lại có mùi nước hoa thơm mát nhàng.” Nó đem hành lý bỏ cả vào cốp xe.

      Lái xe tới nơi ở của tôi, Dương Kiệt có vẻ vô cùng kinh ngạc, “ mua nahf ở đây từ bao giờ thế?”

      “Lâu rồi.” Từ lúc biết Lục Tịch ở Thâm Quyến bắt đầu lên kế hoạch, nhưng câu phía sau tôi ra miệng. Dương Kiệt cũng giống tôi, là người rất cố chấp với chuyện tình cảm, đến tận bây giờ nó vẫn chưa ngừng thương nhớ Lục Tịch.

      Tham quan xong tòa biệt thự, dương Kiệt vô cùng xúc động “ cũng là người vô cùng giỏi giang nha, ở nơi nào cũng có được tòa thành của chính mình.” Ý trong lời của nó tôi hiểu, nhưng, trong tòa thành của tôi lúc này lại hề có chủ!

      Thấy tôi treo ảnh trong nhà, Dương Kiệt mỉm cười “Khi đó, chúng ta còn nông nổi quá!” Nó cho tôi nghe hay là cho chính nó nghe?

      Dương Kiệt chỉ ở lại đêm, trước khi , nó “Em xin Mỹ học ngành y, tháng sau phải rồi.” Tôi có dự cảm sau này nó trở về nữa.

      “Dương Kiệt…” Tôi biết nên gì nữa.

      Nó khoát khoát tay “tất cả em đều hiểu! Mong rằng chuyện của và Lục Tịch thành công. Rất nhiều năm nay chúng ta cũng chẳng vui vẻ gì, em muốn tìm cơ hội mới, để chính mình trở nên hạnh phúc.”

      Tôi còn có thể gì đây?

      “Lần này đến Thâm Quyến họp vốn là sắp xếp cho người khác, nhưng em cố gắng hết sức mới được, chủ yếu là muốn trước khi ra nước ngoài được gặp Lục Tịch lần, cho dù chỉ là cái liếc mắt cũng được. Nhưng bây giờ em thay đổi ý định rồi, em thể làm phiền ấy, sau này ấy là chị dâu em, xemd dúng ?” Dương Kiệt chờ đợi câu trả lời của tôi.

      Nhưng tôi chẳng hề chắc chắn điều gì cả.

      Lâu lắm rồi gặp Lục Tịch, tuy mỗi ngày tan ca đều ngang qua khu nhà ấy ở.

      Mặc Mặc ngày nào cũng chơi ở dưới sân, gần đyâ chúng tôi dường như trở thành những người bạn thân thiết. Tôi giống như người cha dạy nó cách chơi những trò chơi của cậu bé, nó rất thích. Người giúp việc cũng còn phòng bị tôi cẩn thận như trước đây nữa, thỉnh thoảng chị kể với tôi chuyện của Lục Tịch.

      ấy dạo này dạ dày rất tốt, cơ thể suy nhược, hơn nữa công việc rất bận, Lục Tịch như vậy khiến lòng tôi rất đau, rồi còn cảm thấy bất lực nữa.

      Ngay sau khi kết thúc buổi họp sáng ở công ty, thư kí với tôi, có họ Hạ tìm tôi, đợi nửa tiếng rồi. họ Hạ ư? Tôi có ấn tượng. “ ấy ấy tên là Hạ Văn Uyên.”

      “Tiểu Uyên? Tại sao đột nhiên lại tới Thâm Quyến?” Tôi nhanh chân ra ngoài đón tiếp.

      “Tổng giám đốc Dương bận bịu quá” Tiểu Uyên trước giờ luôn là người ăn ngay thẳng

      ngờ đột nhiên lại tới Thâm Quyến, đón tiếp cẩn thận rồi.” Tôi tự tay rót trà cho , này vẫn luôn là bạn thân nhất của Lục Tịch, thể đắc tội được.

      “Nếu lúc nào cũng như vậy, vợ cần gì phải đem con chạy theo người khác chứ?” Lại trêu tôi rồi, Lục Tịch còn tránh tôi như tránh tà, tôi lấy đâu ra vợ với con chứ?

      “Nghe và Hạ Văn Bác đánh nhau hả?” Tại sao tôi lại quên mất nàng này là em ruột của Hạ Văn Bác nhỉ

      Thấy tôi gì, ấy tiếp “Vì Lục Tịch sao? trai tôi chỉ cần gặp chuyện gì đó liên quan đến Lục Tịch thể kiềm chế được, từ đến lớn đều như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm tôi đến thế, chẳng biết ai mới là em ruột của ấy nữa?”

      “Họ…” Tôi muốn hỏi Lục Tịch và Văn Bác rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      “Họ chẳng có gì cả, từ bé đến lớn, Lục Tịch luôn coi Văn Bác là trai, hiểu ? Nếu như Lục Tịch với Văn Bác có gì gì đó đâu có đến lượt chứ.” Tiểu Uyên uống ngụm trà “Wow, Phổ NHị thơm quá, chắc đắt lắm nhỉ?”

      đắt, đắt, nếu thích tí nữa có thể mang hết về.” Tôi nghe thấy tin này quả thực lòng như hoa nở, tảng đá lớn trong đầu bao lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống rồi.

      Đứng ở dưới lầu Tây Á chờ Lục Tịch, đây phải lần đầu tiên, tôi muốn tìm Lục Tịch chuyện về con trai, chuyện tương lai của chúng tôi. Nhưng Lục Tịch vẫn cho tôi cơ hội. Gọi điện thoại nhận, điện thoại di động cũng tắt máy, thể làm gì khác hơn là nhờ thư ký của em chuyển lời.

      Tôi nghĩ với tính cách của Lục Tịch, nhất định tới, đúng lúc tôi định em vội vàng xuống lầu.

      “Rốt cuộc muốn gì chứ?” EM đến trước mặt tôi hỏi.

      chỉ muốn chuyện với em.” Ngữ khí của tôi rất bình thản.

      “Hình như giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để cả.” Em luôn cự tuyệt muốn chuyện với tôi.

      “Ngược lại, hình như giữa chúng ta có nhiều chuyện dây dưa lắm.” Tôi cười cười, tình cảm bao năm như vậy, chờ đợi và kiếm tìm nhiều năm như vậy, còn có đứa con trai nữa, chẳng lẽ lại có chuyện để .

      “Đó là mình nghĩ vậy. Bây giờ chúng ta ai đường nấy, nước sông phạm nước giếng.” Từ tước đến giờ em lúc nào cũng rát quyết tuyệt.

      , nghĩ tất cả những chủ đề đều liên quan đến em, hơn nữa em tuyệt đối có hứng thú.” Tôi chắc chắn .

      “Thế sao?” Lục Tịch hơi ngẩng đầu lên, em vẫn thanh nhã tú lệ như cũ

      cậu bé tên là Mặc Mặc, vừa vặn ba tuổi rưỡi, thế nào?” Tôi chắc chắn ấy thỏa hiệp.

      “Được! Tôi--chuyện-với-” Em nhấn mạnh từng từ .

      Tôi muốn tìm nơi yên tĩnh để triệt để ra tình cảm của tôi với Lục Tịch, xin tha thứ của em.

      Lục Tịch ngồi trong xe vẫn luôn im lặng, tôi chạy xe về phía biệt thự ở ngoại thành.

      “Xuống xe thôi, ở đây tương đối yên tĩnh.” Tôi để xe vào gara, giúp em mở cửa xe. mặt Lục Tịch lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc “Nơi này là dùng tiền kiếm được từ mua bán cổ phiếu của mấy năm qua, lúc đó chỉ định đầu tư, ngờ bây giờ lại dùng đến.” Tôi giải thích. vào phòng,t ôi hỏi Lục Tịch “Em uống gì?” Nhớ rằng trước đây em hay uống nước ép dưa hấu, tôi tiện tay lấy đưa cho em.

      “Nước ép nho, cảm ơn.” Em lại

      “Nhớ là trước đây em uống nước ép dưa hấu mà.” Tôi nhắc nhở

      “Đó là trước đây” Em dường như muốn ám chỉ chúng tôi thay đổi rồi. Lục Tịch, em cũng thay đổi rồi sao. Vậy phải làm sao đây?

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 22

      Cùng Lục Tịch ngồi xuống ghế, em vẫn chịu mở miệng. Kỳ thực tôi vẫn luôn mong đợi em là người mở lời trước tôi rất mong chính em với tôi rằng Mặc Mặc là con của chúng tôi.

      Xem ra Lục Tịch cũng định , chỉ còn cách tôi lật ra trọng tâm câu chuyện mà thôi.

      Tôi thở dài “Thực ra từ lâu biết Mặc Mặc là con trai của chúng ta.” Tôi như vậy chỉ là muốn xem Lục Tịch có phản ứng thế nào, nhưng dường như em rất bình tĩnh, chỉ cười nhạt hỏi lại tôi “Như thế sao?” Đúng vậy, kể cả Mặc Mặc là con của chúng tôi, tôi là cha ruột của nó có làm sao? Tôi thể cướp Mặc Mặc từ tay Lục Tịch được, bất kể là vì Mặc Mặc hay vẫn là vì Lục Tịch.

      “Lục Tịch, tiếp nhận , cũng là cho con gia đình hoàn chỉnh.” Đó cũng làm tâm nguyện từ trước đến nay của tôi, ngày nào tôi cũng cầu nguyện Lục Tịch có thể tha thứ cho tôi, tiếp nhận tôi.

      Nhưng Lục Tịch cũng chẳng hề suy xét đến lời thỉnh cầu của tôi, em bình tĩnh nhìn tôi “Từ lúc sinh ra đến giờ nó vẫn lớn lên trong gia đình có cha, tốt sao? Có thể gia đình hoàn chỉnh nhưng vẫn có được tình thương hoàn chỉnh. Tôi con trai của tôi gấp bội, để nó chịu bất cứ oan khuất nào, cố gắng để nó hạnh phúc vui vẻ hơn cả những đứa trẻ được sinh ra trong gia đình hoàn chỉnh.” Xem ra Lục Tịch có ý muốn tiếp nhận lời đề nghị của tôi.

      Tôi biết tại sao cố chấp của ấy lại kiên trì đến vậy, tôi bày tỏ thành ý của tôi rồi. Lục Tịch, mong em hãy suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của ! Tôi định tiếp tục thuyết phục em “Em có từng hỏi qua Mặc Mặc chưa? RỐt cuộc là nó muốn gia đình như thế nào?”

      Ngữ khí của Lục Tịch trở nên nghiêm khắc, tôi biết em với chuyện quá khứ qua cách nào quên được “Nó chẳng thể nào lựa chọn gia đình cho mình, đây là số phận của nó! Cũng giống như tôi chẳng thể nào lựa chọn tuổi trẻ của mình, tình của mình vậy.”

      Tuổi trẻ và tình của Lục Tịch cũng chính là tuổi trẻ và tình của tôi, số phận sắp đặt chúng tôi gặp nhau, tôi bất tri bất giác thương Lục Tịch, và cũng bất tri bất giác làm hại ấy.

      “Có lẽ em cảm thấy rất thất vọng với tuổi trẻ và tình của mình, đó cũng là do tạo thành, nhưng như thế liên quan gì đến con trẻ? Nó còn , nó vô tội.” Tôi muốn lấy Mặc Mặc làm nguyên nhân để bắt ép em làm bất cứ chuyện gì cả, tôi cố gắng dùng chính bản thân mình để làm em hồi tâm chuyển ý, tiếp nhận tôi.

      “Đúng vậy, thế giới này có ai là vô tội chứ?” Lục Tịch hỏi lại tôi.

      Lục Tịch, thông minh như em, lương thiện như em, làm sao lại thể cho thêm cơ hội nữa chứ? Em có biêt rằng luôn thương em, vì gì cả, chỉ vì em mà thôi.

      “Lục Tịch, em và cũng muốn dùng con trai để ràng buộc em.” Tôi ra suy nghĩ trong lòng mình.

      Lục Tịch nhìn tôi, chỉ hỏi “Dương Tuấn, tôi còn có thể tin vào tình của ?”

      Ông trời ơi, tôi nên trả lời thế nào đây?

      lúc sau, Lục Tịch lại tiếp “Dương Tuấn, tôi rất con trai tôi, tôi tìm mọi cách để nó được sống trong hoàn cảnh tốt nhất, có lẽ tôi cũng suy xét tìm cho nó gia đình hoàn chỉnh, nhưng phải là lúc này. Tin tôi , tôi còn nó hơn bất cứ người nào.”



      Chúng ta cũng còn trẻ nữa, cuộc sống tại đều rất mệt mỏi, trong lòng lúc nào cũng tràn ngập buồn bã. Có số việc cũng biết đó, qua rồi thôi , ngày này qua ngày khác, chúng ta cũng còn là chúng ta của trước đây nữa, tôi tha thứ cho cũng được, tha thứ cũng được, tất cả đều có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ nên tìm cuộc sống mới cho mình, sau này kết hôn, rồi có đứa con của chính mình.”

      !” Lục Tịch, theo như lời em , trải qua bao nhiêu biến cố, chìmd dắm trong tình của em rồi, trừ em ra, còn có thể đến với ai được nữa, em chính là ước mơ và hạnh phúc của , em có biết những điều này mà còn cố chấp cự tuyệt ? “Vì sao? Lục Tịch, vì sao em lại cố chấp quá như vậy?”

      “Em cũng muốn cho con nhiều tình hơn, em cũng muốn cho con gia đình hoàn chỉnh, cũng muốn và được ? Nhiều năm như vậy, em thể tiếp nhận người khác, chứng tỏ em vẫn chưa tìm được người nào thích hợp hơn , nhưng vì sao em lại chấp nhận ?” Trong lòng tôi ngập tràn khổ sở và bất đắc dĩ.

      tranh con trai với em, em nó, cũng nó, chỉ bởi vì nó là con của mà còn vì nó là con của em, em nó mà lại em, cho nên cũng nó.”

      hết những lời trong lòng ra, bỗng chốc cảm thấy rất nhàng. Lục Tịch chỉ trầm tư nhìn tôi, gì, hai người đều rơi vào trầm mặc.

      Lúc Lục Tịch phải về bên ngoài đúng lúc đổ cơn mưa lớn, xem ra ông trời thương tôi, giúp tôi giữ em lại lâu chút.

      Lục Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi xuống mặt đất tạo thành vòng nước tròn tròn, Lục Tịch giọng “Dương Tuấn, quên hết chuyện trước đây , tôi chỉ muốn điều, tôi phải là người phù hợp nhất với .” Em cho tôi nghe hay cho chính mình nghe?

      “Tình cảm như nước uống, nóng hay lạnh chỉ có người uống mới biết được.” Tôi cũng nhìn ra hạt mưa ngoài cửa sổ, thực mưa rất to. Tôi cũng biết trong số những người phụ nữ mà tôi có, Lục Tịch phải là người xinh đẹp nhất, cũng phải dịu dàng nhất, cái gì cũng phải… Nhưng em lại là người tôi nhất! Lần nào cũng là em!

      Đối mặt với như vậy, tôi còn biết gì?

      Lúc mưa tạnh, tôi đưa Lục Tịch trở về. Vì mưa quá lớn cho nên con đường duy nhất vào thành phố bị ngập nước, thể làm gì hơn là chờ nước rút hết mới có thể được. Chúng tôi đành phải quay lại về phía biệt thự.

      Lục Tịch gọi điện thông báo cho Hạ Văn Bác, tôi cẩn thận nghe câu chuyện của họ, trong giọng bình thản lộ ra vẻ mến nồng đậm, may là Lục Tịch cũng rất chậm trễ với ta, bằng , tôi từ lâu hết cơ hội rồi. Xem ra ông trời đối với tôi tệ.

      chuyện điện thoại xong, dạ dày của Lục Tịch kêu lên ầm ĩ, em đói rồi sao?

      May là ở gần nơi ở của chúng tôi có nhà hàng khá ngon, tôi đưa Lục Tịch ăn cơm, em ăn khá ngon lành. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp mặt mà cùng nhau ăn cơm ngon lành như vậy, tôi rất quý trọng cơ hội này, ngắm em ăn cơm cũng là loại hưởng thụ.

      Ăn xong cơm lúc trở về, phát sắc mặt Lục Tịch có vẻ tốt, hỏi em làm sao vậy, em chỉ dạ dày khó chịu. Nhìn tháy trán em rịn cả mồ hôi, tôi hơi sờ sợ. Lục Tịch, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha!

      Trong nhà có thuốc dạ dày, ở gần đây cũng có bệnh viện,, làm sao bây giờ? Tôi nhớ ra ở gần đây có hiệu thuốc gia đình , nhanh chóng khởi động xe mua thuốc.

      Cho Lục Tịch uống thuốc xong, thấy em vẫn dễ chịu hơn, trong lòng tôi rất sốt ruột

      Làm thế nào mới tốt đây? Tôi nhấc đầu Lục Tịch đặt lên đùi mình, dùng hai tay khẽ xoa xoa dạ dày em, tuy là thể giảm đau, nhưng như vậy chí ít cũng làm em thoải mái hơn.

      Có lẽ xoa như vậy cũng có chút ít tác dụng, hô hấp của Lục Tịch dần dần bình ổn, ngờ em lại ngủ.

      Nhìn hàng mày nhíu chặt của em dần thả lỏng, trong miệng lại còn mơ khe khẽ, tâm tình của tôi cũng khá hơn

      “Dương Tuấn…” Tôi nghe thấy em gọi tên tôi. mơ gì thế? Lục Tịch, rất vui vì trong giấc mơ của em có tôi.

      em, Lục Tịch!” Tôi khẽ hôn lên môi em, chỉ muốn cảm nhận ngọt ngào của em. Nhưng tôi chẳng thể nào bắt ép dục vọng mình ngừng lại.

      Nụ hôn kia dần trở nên sâu sắc hơn, bắt đầu cảm nhận được đáp trả của Lục Tịch, cơ thể tôi giống như vùng đất khô hạn rất lâu mới được tưới nước, dục vọng của cơ thể ngừng thức tỉnh, càng ngày càng nảy nở mạnh hơn.

      Tôi ôm Lục Tịch vào phòng ngủ, dây dưa điên cuồng với em, tôi cũng cảm nhận được dục vọng và cổ vũ của em. Em gọi tên tôi.

      Lục Tịch, thực rất em!

      Lúc người bị kích động quá mức chẳng cách nào vào giấc ngủ. Tôi ôm lấy cơ thể Lục Tịch, im lặng ngắm nhìn em, đem nỗi nhớ nhung bốn năm dài đằng đẵng thể cả ra

      Sáng sớm lúc thức dậy, Lục Tịch ngủ rất say, xem ra dạ dày của em còn vấn đề gì nữa rồi. Nghe người ta bảo, lúc bị đau dạ dày nên ăn cháo là tốt nhất.

      Nếu ngủ được vậy dậy nấu cháo cho Lục Tịch luôn .

      Các dụng cụ nấu ăn hề nghe lời sai bảo của tôi, leng keng va chạm vào nhau, cho gạo vào nồi đun nửa giờ, nghĩ là được rồi, nếm thử miếng,, cũng khó nuốt lắm. Haha, có thể gọi Lục Tịch dậy ăn được rồi.

      Lúc tôi vào phòng, cả người Lục Tịch cuộn trong chiếc chăn, chăm chú nhìn bức ảnh đầu giường, góc của chiếc chăn tuột ra khỏi người em. Tôi cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, có người đàn ông nào chịu đựng được thử thách như vậy?

      “Mặc quần áo rồi ra ăn nhanh nào!” Tôi cố gắng nhìn vào em.

      Thấy cháo và dưa muối đặt bàn, Lục Tịch hơi ngạc nhiên, có lẽ em cho rằng tôi chuẩn bị những thứ này

      “Đêm qua em bị đau dạ dày, bây giờ ăn chút cháo thấy dễ chịu hơn.” Tôi giúp em múc bát cháo.

      làm sao?” Em hỏi

      “Đúng thế, lần đầu tiên làm, cũng chẳng biết có ăn được hay ?” Lục Tịch do dự chút mới ăn thử miếng, tôi cảm thấy hơi căng thẳng, chờ em nhận xét có ngon . Thấy em buông bát xuống tôi vội hỏi “Thế nào?”

      ngon lắm.” Em nhún nhún vai, làm ra vẻ mặt thể chịu nổi. Nhưng em vẫn định ăn tiếp miếng thứ hai, tôi vội ngăn lại “Bỏ , ra ngoài ăn. biết có nơi bán đồ ăn sáng khá ngon.”

      “Quá lãng phí, cho thêm nước, đun lên chút là được rồi.” Lục Tịch tiến thẳng vào phòng bếp.

      Tôi muốn với em chuyện đêm qua, có lẽ do tôi phải kìm nén lâu lắm rồi, lúc đó tôi thể kiềm chế được dục vọng của mình, cũng muốn với em rằng vì tôi quá em cho nên mới… Nhưng Lục Tịch vẫn cho tôi cơ hội chuyện, em vẫn quay lưng về phía tôi nấu cháo.

      Thoạt nhìn em giống như dâu nấu bữa ăn sáng cho chồng.

      “Lục Tịch, em biết ?Đây là buổi sáng vui vẻ nhất trong mấy năm qua của .” Tôi , tôi vô cùng mong em cảm nhận được nỗi niềm của mình.

      Công ty mới sáng sớm gọi cho tôi rất nhiều lần, đống công việc chất cao chờ tôi. Tôi cảm tháy khó chịu với những việc quấy rối buổi sáng tươi đẹp của tôi và Lục Tịch, lẽ nào công ty hết người rồi sao? Đem công việ giao hết cho Trữ Hạo và mấy người phó tổng kia.

      Lúc đưa Lục Tịch về công ty, thấy em vội vã lên lầu, tôi cảm thấy rất vui, giống như người chồng đưa vợ làm vậy, tôi vô cùng hy vọng tôi và Lục Tịch cũng như những cặp vợ chồng bình thường khác.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 23

      Lục Tịch chỉ biết chờ đợi ở bên ngoài, cảm thấy sức lực của mình cứ dần dần tan biến hết, chẳng thể chịu đựng thêm nữa.

      Tâm trạng Dương Tuấn gần đây tệ bởi vì có thể thường xuyên gặp Lục Tịch, đó đương nhiên cũng phải cảm ơn tên quỷ Mặc Mặc kia, hổ là con trai của , như vậy biết chế tạo cơ hội cho cha.

      Gần đây, thái độ của Lục Tịch khá tốt, nhưng được ràng lắm, nhìn chiếc nhẫn đắt tiền trong chiếc hộp mở nửa đặt mặt bàn Dương Tuấn vẫn cảm thấy rất sốt ruột, đến lúc nào mới có thể đeo chiếc nhẫn này vào tay Lục Tịch đây?

      Vài ngày sau là tiệc đại thọ tuổi 90 của ông lão Lâm Trường Quang,với địa vị của ông ta ở Thâm Quyến mà , đương nhiên là phải tổ chức bữa tiệc đại thọ hoành tráng, Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại đều từ Bắc Kinh chạy đến đây mừng đại thọ cho ông ta, Trình Vận Chấp cũng theo tới, nàng còn thuận tiện đến thăm Trữ Hạo nữa.

      Dương Tuấn đương nhiên cũng muốn đến tham gia, nhưng lại có bạn , mời Lục Tịch, Lục Tịch có hẹn trước rồi. Dương Tuấn chẳng thể làm gì hơn là tạm thời tìm ghép vào cho đủ.

      Lâm Trường Quang quả nhiên là nhân vật thể xem thường trong giới kinh doanh, những khách mời xuất trong bữa tiệc mừng thọ phải là nhân vật nổi danh trong giới chính trị cũng là nhân sĩ nổi danh trong giới thương gia. Vợ chồng Trình Tử Chấp lãnh trách nhiệm tiếp đón khách mời.

      Lúc Hứa Tự Tại nhìn thấy Lục Tịch khoác tay Hạ Văn Bác cùng nhau bước vào bàn tiệc cảm thấy rất bất ngờ. nhớ rất năm đó là Dương Tuấn và Lục Tịch cùng đến tham dự hôn lễ của họ. Hứa Tự tại còn chưa kịp chào hỏi, Lâm Trường Quang tới “Lục Tịch, Văn Bác, lâu quá gặp!” Ông lão họ Lâm bắt tay họ, rất thân thiết, cũng rất thoải mái “Ông Lâm, ngài đúng là tuổi cao chí càng cao nha, phong thái vẫn giống hệt năm đó!” Hạ văn Bác .

      Lục Tịch tặng cho ông ta món quà chuẩn bị từ trước “Kính chúc ông Lâm phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

      Ông Lâm đón nhận món quà, thuận tay đưa cho cháu ngoại mình “Tự Tại, mau tới chào hỏi Lục Tịch và Văn Bác chút .” Ông giới thiệu.

      Lục Tịch đương nhiên vẫn còn nhớ Hứa Tự Tại và Trình Tử Chấp, hôn lễ của họ năm đó cũng tham gia.

      “CHúng ta quen nhau từ trước rồi phải ? Lục Tịch” Hứa Tự Tại cười .

      “Đúng vậy, chúng ta gặp nhau mấy năm trước rồi.” Lục Tịch nhàn nhạt .

      Dương Tuấn cũng nhìn thấy Lục Tịch và Hạ Văn Bác, tới chào hỏi, chỉ đứng từ xa nhìn, cho đến tận khi họ lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc. ra Lục Tịch từ chối lời mời của là vì cùng Hạ Văn Bác đến tham gia tiệc đại thọ này rồi! Tâm trạng Dương Tuấn có chút chua xót.

      Dương Tuấn vẫn đứng ở dưới lầu nhà Lục Tịch chờ Mặc Mặc xuống dưới sân chơi, thâm thiết với Mặc Mặc đến nỗi trở thành phần thể thiếu trong cuộc sống của nó. Mặc Mặc càng ngày càng ngưỡng mộ , thậm chí còn học theo kiểu , kiểu làm việc của .

      Gần đây công việc của Lục Tịch rất bận rộn, có rất nhiều chuyện đều quên mất, ví dụ như bà dì cả rất lâu rồi ghé thăm, dạ dày cũng thỉnh thoảng cuộn trào, buồn nôn, nôn ra…Đối với người từng có con như , rất hiểu ý nghĩa của những điều bất thường đó. Lần trước qua đêm ở chỗ Dương Tuấn, bọn họ cũng chẳng áp dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào.

      “Bác sĩ, tôi đứa con trai rồi, muốn có thêm nữa!” Lục Tịch trước giờ làm việc gì cũng luôn thẳng thắn, nhanh chóng.

      hãy suy nghĩ thêm nữa , cuối tuần quay lại đây sắp xếp tiến hành phẫu thuật!” Bác sĩ còn thêm “Miễn cho sau này lại hối hận”

      Lục Tịch cầm tờ xét nghiệm ra khỏi phòng khám, nhớ tới lần mang thai bốn năm về trước, cũng chỉ có thân mình, sau khi nghe được tin mình có thai cũng chẳng hề vui mà chỉ cảm thấy lo lắng và tự hào, xem ra tình hình tại và bốn năm trước cũng chẳng khác biệt nhau là mấy. chỉ lo theo đuổi suy nghĩ của chính mình, nhìn thấy Hứa Tự Tại cũng bước vào trong phòng khám sản khoa này.

      “Bác sĩ La, Lục Tịch vừa nãy kia có chuyện gì vậy?” rất quen thân với vị bác sĩ này, là Trữ hạo giới thiệu cho , trong khoảng thời gian ở Thâm Quyến này đều là vị bác sĩ này chăm sóc và làm các kiểm tra cần thiết cho .

      “Có thai và định phá!” Bác sĩ ngắn gọn.

      “Cái gì?” Hứa tự Tại mất cả nửa ngày để tiêu hóa tin tức này, khoan , có thai ư?

      Hứa Tự Tại rất nhanh chóng chuyển tin tức này đến cho ông chồng thân của mình “ đoán xem em gặp ai ở phòng khám?… Là Lục Tịch đó, bạn trước kia của Dương Tuấn ấy, ấy cũng mang thai rồi, nhưng ngờ lại muốn phá bỏ.” lượng quá lớn đến mức Dương Tuấn ngồi bên cạnh Trình Tử Chấp bàn công việc cũng nghe thấy, hơn nữa lại còn vô cùng ràng từng câu từng chữ.

      Thấy sắc mặt Dương Tuấn chuyển thành tái nhợt, Trình Tử Chấp nhanh chóng ngắt lời “Bọn bận, có thời gian nghe em linh tinh, đợi lát nữa làm xong việc đến đón em.”

      Dương Tuấn đâu còn tâm trạng bàn chuyện công việc, nhanh chóng chộp lấy chùm chìa khóa xe, lái thẳng đến công ty của Lục Tịch.

      Dương Tuấn ở đường gọi điện thoại cho Lục Tịch “Em xuống dưới chờ , có chuyện qan trọng muốn .”

      Lúc Dương Tuấn lái xe đến Tây Á, Lục Tịch ở dưới lầu chờ rồi. hiếm khi thấy tích cực đến vậy.

      Lên xe của Dương Tuấn, hai người cũng chẳng biết nên đâu, cũng chẳng biết nên mở miệng chuyện đứa con thế nào. Dương Tuấn đem mấy lời tập luyện kĩ càng ngàn lần trong đầu nuốt vào bên trong, muốn làm khó Lục Tịch, cũng sợ buồn lòng.

      Dương Tuấn thầm mắng mình thiếu quyết đoán biết bao nhiêu lần, sắc bén thường ngày chạy đâu hết rồi, lần nào gặp Lục Tịch cũng chẳng biết phải gì.

      hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải đem mọi chuyện hết ra.

      nghe em đến bệnh viện?” nhìn qua gương chiếu hậu để xem Lục Tịch có phản ứng gì.

      “Ừm” Lục Tịch giọng “Bác sĩ bảo tôi có thai rồi.”

      “Còn em muốn đứa con này? Tại sao vậy?” Dương Tuấn hỏi.

      “Tôi có Mặc Mặc rồi.” Lục Tịch

      “Chỉ đứa rất độc, sao lại sinh thêm đứa cho nó có bầu có bạn?” Dương Tuấn như cười như , vô cùng hy vọng Lục Tịch có thể giữ lại đứa bé này, lần này nhất định phải tiến lên, chăm sóc Lục Tịch, ngắm nhìn đứa con được sinh ra, ngắm nhìn con thay răng, ngắm con học , học muốn cùng Lục Tịch chăm sóc đứa con này tốt.

      “Tôi quyết định bỏ rồi!” Lục Tịch rất kiên quyết “ gì cũng vô dụng thôi.”

      Dương Tuấn bất đắc dĩ “ tôn trọng quyết định của em, nhưng lúc đến bệnh viện rất muốn cùng em, được ?”

      Nhìn vẻ mặt Dương Tuấn, Lục Tịch cũng đành lòng từ chối, cũng chẳng thể nào từ chối, dù sao sinh linh bé chưa thành hình này cũng có phần là của Dương Tuấn.

      Lục Tịch gật đầu “Bác sĩ cuối tuần là có thể sắp xếp để phẫu thuật.”

      Dương Tuấn cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt đến đau nhức, trong mắt là lớp sương mù dày đặc.

      Dương Tuấn đứng bên cửa sổ, đờ đẫn nhìn bóng đêm tối om bên ngoài, nhớ lại khoảng thời gian từ khi quen biết Lục Tịch tới giờ, phát từ lần đầu tiên gặp Lục Tịch, bản thân bắt đầu thương hết thuốc chữa, sau đó vì bất đắc dĩ mà tạo cho vết thương lòng cách nào bù đắp. ngụm uống hết chén rượu mạnh, mặc cho men say tàn phá cơ thể.

      Lục Tịch và Mặc mặc vừa xem TV vừa trò chuyện, tâm trạng cậu nhóc hôm nay có vẻ sút kém, hơn nữa còn có chút tập trung.

      “Sao thế?” Lục Tịch xoa xoa đầu con, thấp giọng hỏi.

      “Hai ngày gặp chú Dương Tuấn rồi, chú ấy bảo ngày nào cũng đến chơi với con,, bây giờ lại thấy tới, chẳng giữ chữ tín gì cả.” Mặc Mặc oan ức .

      “Có lẽ chú Dương bận nhiều việc quá.” Lục Tịch nhẫn nại .

      “Lục Tịch, mẹ có thể giúp cpn gọi chú ấy đến được ?” Mặc Mặc nhìn Lục Tịch với vẻ cầu xin.

      “Có lẽ chú ấy thực quá bận, hơn nữa mẹ quen chú ấy!” Lục Tịch biết nên làm thế nào để từ chối lời đề nghị của Mặc Mặc.

      Mặc Mặc chăm chú nhìn vẻ mặt Lục Tịch “Tại sao mẹ phải dối? Biết đâu chú ấy còn là cha con ấy chứ!” Mặc Mặc để ý tới Lục Tịch, chạy vào trong phòng mình đóng sập cửa lại, mặc kệ Lục Tịch có gọi thế nào cũng ra.

      Lục Tịch lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ quyết định của mình, rời xa Dương Tuấn, từ chối việc nối lại tình cảm với , những việc làm đó có thực chính xác ? Có lẽ do chỉ lo lắng đến cảm nhận của mình mà quên mất đứa con trai kia. Xoa lên chiếc bụng vẫn chẳng có gì khác biệt, Lục Tịch do dự. Có lẽ phải hết Dương Tuấn, chỉ là thiếu chút dũng khí để tiếp tục thương mà thôi.

      biết, những hành động của Dương Tuấn đều chỉ là muốn bày tỏ tình của với mà thôi, nhưng lại vờ như thấy tình của chỉ là muốn bảo vệ để bản thân phải chịu tổn thương. Lục Tịch cho rằng bản thân mình bây giờ còn dễ dàng tin tưởng người khác nữa, sống như vậy thực vô cùng mệt mỏi. vẫn chẳng thể nào tiếp nhận những người khác, có phải đúng như lời Dương Tuấn , trong tiềm thức vẫn còn Dương Tuấn, cũng rất chờ mong tình của .

      Mặc Mặc vẫn gặp được Dương Tuấn,, nó kiên quyết chuyện với Lục Tịch, chị Cầm hỏi nó có chuyện gì, nó chỉ muốn thấy Lục Tịch, mẹ chỉ biết dối thôi.

      Lục Tịch rất bất ngờ, chưa được bao lâu mà Dương Tuấn có thể thu phục trái tim của Mặc Mặc rồi, xem ra chuyện máu mủ tình thâm đúng là thể đùa.

      Hạng mục của Quang Hoa bắt đầu, Lục Tịch muốn đích thân đến nơi quay quảng cáo để xem xét.

      Người đại diện cho sản phẩm này là minh tinh điện ảnh Hàn Quốc rất nổi danh, rất nhiều fan hâm mộ của ta đều vây quanh nơi chụp ảnh để chờ được ngắm dung nhan của thần tượng, đạo diễn ra ngoài gào thét, bảo mọi người lùi ra xa chút, nhưng chẳng ai nghe lời ông ta , trong khu vực chụp ảnh cũng vô cùng hỗn loạn. Lục Tịch cảm thấy hơi nhức đầu. lùi vào trong ngõ chỉ muốn nghĩ cách khống chế cục diện lúc đó, xem ra việc mời minh tinh điện ảnh quá mức nổi tiếng cũng phải chuyện hay ho gì.

      Lục Tịch chỉ lo lùi về phía sau, thấy đám dây diện để mặt đất, chân bị dây diện quấn chặt lấy, khẽ cử động, dây diện này liền với đèn chiếu sáng, đèn chiếu sáng phần phật rớt xuống tất thảy, mấy thứ này nếu rơi xuống người, cái mạng của Lục Tịch chắc chắn xong đời, chân bị dây điện quấn chặt, động cũng thể động được, Lục Tịch chẳng biết làm gì hơn bèn nhắm mắt lại, chờ lời tuyên án của thượng đế.

      Lục Tịch cảm thấy có người bổ nhào đến, ôm vào trong lòng, rất chặt.

      Lúc mở mắt ra Lục Tịch lại càng bất ngờ hơn, Dương Tuấn dựa vào người , đầu chảy máu “Lục Tịch!” thâm tình gọi tên rồi ngất lịm.

      “Dương Tuấn! Dương Tuấn!” Lục Tịch muốn gọi cho tỉnh dậy.

      Đám hôn loạn trong khu vực chụp ảnh được dẹp yên, tất cả mọi người đều đem lực chú ý dời về phía Lục Tịch và Dương Tuấn, Lục Tịch cởi áo khoác ra muốn giúp Dương Tuấn cầm máu, vẫn gọi tên Dương Tuấn, sợ cứ mê man thế này thể tỉnh dậy nữa.

      Xe cấp cứu 5 phút sau mới đến, Lục Tịch cũng theo lên xe, vẫn ôm chặt lấy đầu Dương Tuấn, “Dương Tuấn, đừng ngủ, nghìn vạn lần đừng ngủ.” Lục Tịch cố gắng trò chuyện với có biết Mặc Mặc vẫn mực chờ đến tìm nó chơi đùa, biết em mang thai con của rồi,, các con chờ đến chăm sóc chúng kìa, Dương Tuấn, tỉnh lại !” Lục Tịch khóc thành tiếng, cũng chẳng biết tại sao mình lại khóc, lúc Dương Tuấn cần đến lẽ ra nên cười chứ. Đáng lẽ phải , ôn tồn chuyện với chứ, chỉ là thể khống chế nước mắt của mình, Lục Tịch biết bản thân mình sợ hãi, sợ Dương Tuấn vĩnh viễn tỉnh lại nữa, lúc phải đối mặt với chuyện sinh tử, trong lòng người ta chẳng còn thứ oán hận nào thể tan biến. “Dương Tuấn, thực ra em tha thứ cho từ lâu rồi!” Lục Tịch giọng ”Chỉ là em quá hèn nhát, dám lần nữa, Dương Tuấn, có nghe thấy em ?”

      Dọc đường , Lục Tịch vẫn luôn chuyện với như thế, liên tục, liền mạch, biết rốt cuộc DƯơng Tuấn có nghe thấy ?

      Lúc Dương Tuấn được đưa tới bệnh viện, hôn mê rất lâu bởi mất máu quá nhiều, cả người đều bị những mảnh vụn thủy tinh của chiếc đèn găm vào, có rất nhiều chỗ bị thương nặng, tình hình được lạc quan cho lắm.

      Lục Tịch đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, còn có cả những vết máu người, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Nhưng Lục Tịch chẳng còn tâm trạng nào chú ý đến những điều đó, điều cấp thiết nhất bây giờ là muốn biết tình trạng tại của Dương Tuấn.

      Lục Tịch chỉ biết chờ đợi ở bên ngoài, cảm thấy sức lực của mình cứ dần dần tan biến hết, chẳng thể chịu đựng thêm nữa.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 24

      May mắn là Trữ Hạo chạy tới kịp thời, ta thấy Lục Tịch ngất xỉu ở ghế chờ ngoài phòng cấp cứu.

      “Trời ạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?” Trữ Hạo lẩm bẩm, hôm nay đúng ra là ta phải tới nơi chụp ảnh, nhưng Vận Chấp cứ đòi phải theo , cho nên mới nhờ Dương Tuấn hộ.

      Lúc Lục Tịch tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là Dương Tuấn thế nào rồi? “Dương Tuấn, Dương Tuấn!” Lục Tịch gọi.

      Trữ Hạo nhíu mày “Dương Tuấn còn ở trong phòng theo dõi, chúng ta bây giờ chưa thể thăm bệnh được.” Ngừng chút tiếp “Bác sĩ có thai rồi, phải chú ý sức khỏe của mình.”

      “Tôi muốn gặp Dương Tuấn!” Lục Tịch bước xuống giường, cảm thấy bản thân rất yếu ớt, vô lực.

      “Dương Tuấn sao đâu.” Trữ Hạo phát lời mình vừa chẳng có tí sức mạnh nào. Nhưng Lục Tịch tình nguyện tin đây là .

      Lúc Lục Tịch nhìn thấy Dương Tuấn, vẫn còn hôn mê, bác sĩ vết thương của thực , nếu như phải bệnh nhân có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, sợ rằng sớm thể chống đỡ được rồi.

      Nước mắt của Lục Tịch như những hạt trân châu bị cắt rời ra khỏi chuỗi vòng, thực rất sợ hãi.

      Dương Tuấn hôn mê bốn ngày rồi, bốn ngày này Lục Tịch vẫn luôn ở bên cạnh , Văn Bác sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của Lục Tịch bèn bảo chị Cầm thỉnh thoảng mang đồ ăn đến cho . Mặc Mặc nghe Dương Tuấn bị thương, cũng muốn thăm.

      Lúc thấy Dương Tuấn cả người quấn đầy băng gạc, yên lặng nằm giường, Lục Tịch vẫn ngồi bên cạnh, đầy vẻ hối hận và đau lòng, Mặc Mặc dường như hiểu ra rất nhiều điều,

      Cậu bước đến bên giường bệnh, xoa xoa tay Dương Tuấn, “Chú chính là cha cháu phải ? Thực ra cháu vẫn luôn biết điều đó, rát nhiều người đều chúng ta giống nhau,, chú là vì Lục Tịch nên mới bị thương phải ? Chú nhìn thấy mẹ cháu bây giờ ? Vẻ mặt giống như đứa trẻ làm việc sai trái ý. Chú tỉnh dậy nhanh lên mà xem kìa.”

      Ngón tay Dương Tuấn dường như giật lên mấy cái, có thể nghe thấy lời Mặc Mặc sao?

      Cha Dương Tuấn và Hồ Nhân sau khi nghe tin Dương Tuấn bị thương cũng bay từ Bắc Kinh vào. Sau khi hỏi han kỹ càng bác sĩ về tình hình của Dương Tuấn, vẻ mặt cha Dương rất nặng nề.

      Chỉ có ba ngày ngắn ngủi, mà cha Dương dường như già rất nhiều. Cha Dương, Hồ Nhân, Lục Tịch, Mặc Mặc, Trữ Hạo đều vây quanh phòng bệnh của Dương Tuấn, tất cả mọi người ai cũng hy vọng tỉnh lại.

      Nghe xong lời Mặc Mặc , cha Dương rất bất ngờ, thảo nào mà ông lại cứ thấy cậu nhóc này quen quen.

      “Dương Tuấn, con có nghe thấy ? Ở đây có tất cả những người con và cả người con , ai cũng mong chờ con mau chóng tỉnh lại.”

      Dương Tuấn dường như đắm chìm trong giấc mộng rất dài, mơ thấy mẹ nắm lấy tay , ngồi bên bờ biển. Đường bờ biển dài rộng và xa xôi như vậy, rất lâu cũng tới được điểm dừng. Bọt sóng xô lên mỏm đá, như vừa khóc vừa kể lể.

      Hình như từ phía bờ bên kia truyền đến tiếng gọi của Lục Tịch, mềm như thanh của tự nhiên. “Lục Tịch?” Dương Tuấn nhìn về phía giọng phát ra, nhưng lại thấy người đâu cả. “Lục Tịch, em ở đâu?” Dương Tuấn gắng sức gọi, nhưng trong cổ họng chẳng có thanh gì, loanh quanh luẩn quẩn vẫn chỉ có tiếng sóng biển dồn dập. Dương Tuấn nóng nảy, điên cuồng chạy dọc bờ biển “Lục Tịch, Lục Tịch, chờ !”

      “Dương Tuấn, quay lại!” Mẹ gọi từ phía sau.

      , con thể bỏ Lục Tịch lại được.” Dương Tuấn dùng sức nhoài về phía trước.

      “Lục Tịch, Lục Tịch, Lục Tịch,…” Cuối cùng cũng yếu ớt phát ra thanh.

      Lục Tịch vẫn luôn ở bên cạnh , nhìn đôi môi hơi động của Dương Tuấn, Lục Tịch biết tỉnh. Cảm ơn trời phật! Lục Tịch nhanh chóng gọi bác sĩ tới.

      “Ý thức của ta dần khôi phục, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng rồi.” Bác sĩ dường như cũng thở phào nhõm hơi, từ lúc biết ta là cháu ngoại của nhân vật tầm cỡ nào đó, các bác sĩ cũng dám trễ nải, chỉ sợ bản thân làm tròn chức trách mà bị liên lụy. Bây giờ chàng công tử này tỉnh rồi, xem ra bản thân cũng có thể yên lành ngủ ngon giấc.

      Dương Tuấn phải đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại, mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là người cha thân sinh của mình, điều này khiến rất cảm động. Ánh mắt vẫn trằn trọc xung quanh phòng bệnh, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng Lục Tịch đâu, nhớ tới việc bóng đèn rơi ở chỗ chụp ảnh, và Lục Tịch đều bị đồ rơi vào người. sau rồi, cũng nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của Lục Tịch. Lục Tịch sao chứ?

      “Lục Tịch!” gắng sức hô lên tiếng, nhưng vào tai người bên cạnh chỉ như tiếng mê mà thôi.

      “Nó tỉnh rồi!” Cha Dương với Hồ Nhân, trong giọng là vẻ hưng phấn thể che giấu được. “Nhanh gọi Lục Tịch đến đây!”

      “Lục Tịch, em ở đâu?” Dương Tuấn tuy tỉnh, nhưng giọng vẫn còn rất yếu ớt, lần này thực bị thương khá nặng.

      “Con bé tiêm thuốc dưỡng thai rồi, mấy ngày nay nó vẫn ở bên chăm sóc con, động đến đứa , bác sĩ bảo nó cần phải tiêm mũi.” Cha Dương giải thích.

      Dương Tuấn lúc này mới yên tâm, lại mê man chìm vào giấc ngủ.

      Lục Tịch tiêm xong bèn xuống vườn hoa của bệnh viện ngồi lúc. Mấy hôm nay vẫn luôn quan tâm, chú ý đến Dương Tuấn, căn bản là có thời gian để nghĩ đến bản thân. Đứa bé trong bụng này nên làm sao bây giờ?

      Quan hệ với Dương Tuấn lại nên xử lý làm sao đây?

      Bắt đầu từ lúc được Dương Tuấn xả thân bảo vệ trong tai nạn ở nơi chụp ảnh đó tư duy của Lục Tịch hoàn toàn rối loạn. Trước đây vì lo sợ quá khứ với Dương Tuấn cho nên bài xích tất cả mọi suy nghĩ liên quan đến Dương Tuấn, mặc dù sau đó Dương Tuấn nỗ lực rất nhiều, nhưng cũng vờ như thấy.

      Ở Thâm Quyến, Lục Tịch phải là có người theo đuổi nhưng tận trong tiềm thức, vẫn luôn từ chối những người đó, chờ đợi chỉ bóng hình mờ ảo, nhưng liệu hình bóng đó có phải là Dương Tuấn ?

      Vì sao lúc Dương Tuấn hôn mê, vẫn rất sợ hãi, sợ đến mức đau đớn cõi lòng, thà rằng người bị thương là mình. Có phải vẫn còn Dương Tuấn nhưng lại muốn thừa nhận hay ?

      Lục Tịch phải chăng cũng là người hèn nhát?

      Dương Tuấn cũng rất thương Mặc Mặc phải ? dùng rất nhiều thời gian để làm thân với nó, khi có được tin tưởng của nó, khi trở thành người bạn và người thày của nó, dạy nó cách làm sao để trở thành người đàn ông,, đây là cố gắng hết sức thực trách nhiệm làm cha của mình sao? chủ động ra mối quan hệ tình thâm giữa và Mặc Mặc, tranh giành quyền giám hộ Mặc Mặc, là muốn bảo vệ Mặc Mặc sao? Đó là vì muốn tạo thành bóng ma tâm hồn trong tâm hồn non nớt của nó, muốn nó lớn lên trách móc mẹ mình. Dương Tuấn đúng là người cha rất có trách nhiệm.

      Lục Tịch nhận ra rằng hóa ra Dương Tuấn vẫn luôn bảo vệ , dùng cách của chính mình để thương , chỉ là chính tình này đẩy vào tình huống khốn hoặc.

      Kỳ thực tận sâu thẳm trong lòng tha thứ cho Dương Tuấn từ lâu rồi,, chỉ là bản thân vẫn chưa nhận ra tất cả mà thôi.

      Lục Tịch quay trở lại phòng bệnh của Dương Tuấn, cha Dương và Hồ Nhân đều ra ngoài.

      kéo rèm cửa sổ lên để ánh sáng chiếu vào phòng. Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua cảm thấy mùa hè lạnh lẽo.

      Lúc Dương Tuấn tỉnh lại lần nữa ý thức hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn thấy Lục Tịch ở bên mình, cảm thấy chưa khi nào yên lòng đến vậy. Nụ cười của Lục Tịch giống như chút ánh sáng duy nhất trong đêm tối lạnh lẽo, rực rỡ và tràn ngập hy vọng.

      Lục Tịch nhàng cầm tay Dương Tuấn, ký ức của hai người dường như đều quay lại cảm giác rung động của đêm mùa hè lần đầu tiên gặp gỡ đó.

      con đường quá nhiều bận tâm trong bao năm, rốt cuộc cần đến bao nhiêu dũng khí và tình ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :