1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè xa xôi - Nhân Gian Tiểu Khả (25c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 15

      Tuy vẫn chưa biết được tầm quan trọng của bản thân trong lòng Lục Tịch nhưng tình cảm của tôi với em càng ngày càng lớn dần lên. Tôi rất mong em có thể ở bên cạnh tôi làm bạn với tôi cả đời.

      Hôn lễ của Tử Chấp và Tự Tại được định vào tháng chín, xem ra chàng Tử Chấp này rất mong muốn hôn nhân của mình được bền vững và dài lâu. Cùng Lục Tịch đến tham dự hôn lễ, tôi rất muốn đám cưới của em và tôi diễn ra nhanh. Trong hôn lễ, Lục Tịch cứ mãi dán mắt vào chiếc váy cưới của Tự Tại, còn tôi dán mắt vào em. Nhìn nụ cười mơ ước của em, tôi hỏi em cười gì vậy, em chỉ dâu mới xinh đẹp!” Tôi nghĩ, nếu có ngày nào đó Lục Tịch mặc váy cưới chắc chắn còn xinh đẹp, hấp dẫn hơn nhiều.

      Tôi lấy chiếc nhẫn chuẩn bị trước ra, chiếc nhẫn này tôi mới mua hôm qua, biết Lục Tịch có thích nữa. Trong lòng tôi hơi căng thẳng nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh “Tiểu thư Lục Tịch, có thể tiếp nhận trái tim của tôi ?”

      Em nhìn vào mắt tôi, dường như muốn xuyên thủng tôi. Thấy em mãi vẫn mở miệng, tôi tưởng em đồng ý. Có lẽ em vẫn chưa thực tôi, hoặc giả là thể tiếp nhận tôi. Tôi hơi bối rối, lòng cứ sốt sắng, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng trái tim mình đập. “Lục Tịch, tin , em!” Tôi phải cổ vũ em, cũng là cổ vũ cho chính bản thân mình.

      Lục Tịch cuối cùng cũng đón nhận chiếc nhẫn, tuy rằng vẫn còn do dự, nhưng điều đó cũng chứng minh ít nhất em cũng tôi chút, phải ? Tôi dè dặt cẩn thận lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của em, rất vừa vặn. Cuối cùng thở phào nhõm.

      “Lục Tịch, rất vui” Tôi cảm thấy bản thân có chút đắc ý.

      Quay về nhà cha tôi lại nhìn thấy Dương Kiệt. Dạo này nó rất thường xuyên ở nhà “Sao thế? ra ngoài à?” Dương Kiệt trước đây chẳng bao giờ chịu ngồi ở nhà cả.

      “Sắp thi rồi, phải ôn bài chăm chỉ chút” xong, nó đứng dậy muốn về phòng.

      “Ờ, quên với em, định tìm thời gian thích hợp đính hôn với Lục Tịch.” Tôi làm ra vẻ bình thản như vậy, chính là muốn nhìn vẻ mặt của nó nhưng tiếc , tôi còn chưa nhìn được vào phòng riêng rồi.

      Còn nhiều thời gian mà!

      Đưa Lục Tịch đến gặp ông bà ngoại, họ thích em kinh khủng, họ khen em là bé ngoan. thích của họ với Lục Tịch là từ tận trong lòng, tôi rất vui, những người tôi thương nhất cũng thương nhau, còn điều gì quan trọng hơn thế nữa đâu.

      Bà ngoại chỉ mong sao rôi lập tức rước Lục Tịch về nhà, như vậy bà mới có cơ hội bế chắt.

      Tôi cũng đề nghị với Lục Tịch là đăng kí, khi nào em tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, em đồng ý, nhưng cũng chẳng phản đối.

      Ngày lễ Quốc khánh, rất nhiều bạn bè tôi đều làm lễ kết hôn, nhìn từng đứa bạn đều thành gia lập thất, tôi cũng cảm thấy sốt ruột. Dù thế nào cả đời này tôi cũng chắc chắn lấy Lục Tịch rồi, cho nên tôi phỉ chờ em đồng ý!

      Tôi đến chuyện đăng kí vài lần, ngờ em lại đồng ý.

      Tôi biết, Lục Tịch giấu bố mẹ việc đăng kí kết hôn với tôi, phải là em muốn với họ, mà chỉ là muốn họ lo lắng mà thôi. Có lẽ lúc đó Lục Tịch cũng quyết tâm là lấy tôi rồi.

      Nhận được tờ giấy đó, tôi thực vui mừng đến phát điên. Rất muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết, đó cũng là cách chứng minh quyền sở hữu của tôi, bàn bạc với Lục Tịch, mời bạn thân Tiểu Uyên của em và Dương Kiệt đến cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng.

      Dương Kiệt nghe tin chúng tôi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nó giật mình. Nó nhìn Lục Tịch chăm chú, thấp giọng “Sau này phải gọi em là chị dâu rồi, rất quen.” Chỉ có tôi mới hiểu được tâm của Dương Kiệt, nó cũng Lục Tịch rất nhiều.

      Tối hôm đó, bốn người trong bữa tiệc chúc mừng, Dương Kiệt vẫn luôn miệng, ba người còn lại chúng tôi đều giữ im lặng.

      Đôi lúc tôi cũng nghĩ biết mình có ích kỉ quá , làm như vậy đối với Dương Kiệt có phải là quá tàn nhẫn ?

      Nhưng nghĩ đến mẹ tôi, lẽ nào Hồ Nhân tàn nhẫn với mẹ tôi sao?

      Tôi đề nghị Lục Tịch chuyển đến sống ở nhà trọ cùng tôi, điều kiện ở đây so với kí túc xá tốt hơn nhiều.

      Lục TỊch rất lo lắng, cuối cùng cũng quyết định chuyển đến, có điều em chỉ ở trong phòng riêng của mình, tôi cười khổ. Nhưng pháp luật dù gì em cũng là vợ tôi rồi, tôi có lòng tin rằng bản thân vượt qua được phòng tuyến chắn đường này.

      Cơ hội đến rồi. Hôm đó Lục Tịch bị cảm, buổi tối lên cơn sốt, tôi cả đêm đều ở trong phòng em chăm sóc em. Sau cùng đương nhiên là chiếu cố đến giường em. Sau khi Lục Tịch làm cơ thể tôi thỏa mãn, em bẽn lẽn mỉm cười, nụ cười đó lên tất cả.

      Thông qua chuyện này, tôi cảm thấy hai chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

      Lục Tịch bình thường cũng nhắc đến Dương Kiệt trước mặt tôi, Dương Kiệt gần đây thay đổi rất nhiều, điều đó tôi biết, nhưng tôi cũng chẳng thích Lục Tịch tiếp xúc với Dương Kiệt. Dương Kiệt là chướng ngại vật giữa hai chúng tôi. Mỗi lần Lục Tịch nhắc đến nó tôi đều cảm thấy lòng mình đố kị điên cuồng.

      Hôm đó, Tử Chấp hẹn tôi bàn chuyện mở công ty mới, gần đây công ty mới của tôi và Tử Chấp có thêm vài người tài giỏi nữa gia nhập, cũng đứng vững hơn ở Trung Quan Thôn, chúng tôi muốn tiến thêm bước mở rộng ảnh hưởng của công ty, như thế mới có thể lật đổ được công ty của cha tôi.

      Tôi gọi điện cho Lục Tịch bảo buổi tối có việc, thể đón em lúc tan học được, tôi nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của em. Hình như dạo này em càng ngày càng quan tâm tôi hơn phải. Tôi có chút đắc ý.

      Bàn bạc xong với Tử Chấp về chuyện công ty, lại cùng nhau uống vài chén nữa.

      Lúc tôi về nhà, Lục Tịch vẫn chưa về, sao em lại về muộn hơn tôi được chứ?

      Gọi điện thoại em bắt máy.

      Bên ngoài trời bắt đầu mưa, Lục Tịch chưa bao giờ có thói quen cầm ô theo, tôi chỉ biết xuống lầu chờ em, biết em có biết đường gọi xe về ?

      Tôi chờ ở dưới lầu nửa ngày, nhưng cũng chẳng thấy bóng người, tôi định lên nhà thay quần áo, Lục Tịch thích tôi cả người đầy mùi rượu. Lúc tôi vừa định lên lầu, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người phía xa.

      Là Lục Tịch và Dương Kiệt. Dương Kiệt dùng chính áo khoác của mình che mưa cho Lục Tịch, hai người thân thân thiết thiết cùng trong mưa, đầu cũng chụm vào chỗ. Vừa vừa gì đó, tôi thấy Lục Tịch cười rất vui vẻ, lúc tôi ở bên em, em cũng cười vui vẻ đến mức ấy. Lòng tôi ngay lập tức trở nên băng giá.

      Có lẽ nào em và Dương Kiệt vẫn còn vương vấn dứt được? Vị trí của tôi ở đâu?

      Họ tới gần nhà mới nhìn thấy tôi.

      Dương Kiệt có vẻ chột dạ, nó mở miệng hỏi đầu tiên “, sao lại ở dưới lầu mắc mưa thế này?”

      Tôi thèm để ý đến nó, tôi vẫn chỉ nhìn Lục Tịch, tôi muốn nghe lời giải thích của em. Nhưng em gì, em chỉ yên lặng nhìn tôi. Lục Tịch, sao em lại có thể đối xử với như thế? Lòng tôi vừa lạnh lại vừa đau, hoàn toàn mất lý trí.

      Vì chất cồn trong người, tôi tát Lục Tịch cái, lúc đó, tôi thấy có vệt máu chảy ra từ khóe miệng em, tầm mắt của em trở nên mờ ảo, dường như xuyên qua người tôi nhìn về phương trời xa xôi nào đó.

      Lòng tôi chảy máu. Tôi làm tổn thương Lục Tịch, người tôi nhất đời này.

      Tôi nghe thấy tiếng chất vấn của Dương Kiệt “Rốt cuộc ấy làm sai điều gì?”

      Tôi điên cuồng gào thét “ ấy sai vì cùng với mày!” Tôi muốn phát tiết nỗi bất an và sợ hãi trong lòng mình ra.

      Lục Tịch vẫn đứng trong mưa, để ý tới tôi và DƯơng Kiệt. Tôi gọi em, em chỉ nhìn tôi lạnh lùng, dường như mất hết cả tri giác. Tôi rất hối hận vì hành động vừa nãy, bất luận thế nào tôi cũng nên động thủ.

      Lúc Dương Kiệt , nó còn lạnh lùng “Hôm nay là sinh nhật ấy, em và mấy bạn khác chỉ là muốn chúc mừng ấy thôi.”

      Tôi nắm chặt tay, hận thể cho mình vài đấm.

      Tôi ôm chặt Lục Tịch, nhưng em giống như con rối, có bất cứ phản ứng gì.

      Tôi giúp em thay bộ quần áo ướt sũng kia ra, để em nằm thẳng giường, em muốn chuyện với tôi. Tôi biết, em giận tôi. Tôi giống như cậu bé phạm lỗi, biết làm sao để cứu vãn, còn biết làm gì hơn là chờ đợi em xử phạt.

      Lúc Lục Tịch ngủ rồi, tôi vẫn dám rời , sợ buổi tối em gặp ác mộng, mơ thấy tôi.

      “Lục Tịch, phải làm sao mới có thể cứu vãn sai lầm đây?” Tôi thầm hỏi khẽ rồi hôn lên hai gò má em.

      Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy rất sớm, muốn lời xin lỗi với em, rồi chúc mừng sinh nhật em muộn màng. Nhưng Lục Tịch còn rời nhà sớm hơn cả tôi.

      Cả ngày tôi đều thấp thỏm, lo âu, tự mình đến trung tâm thương mại Đương Đại mua quà sinh nhật cho Lục Tịch, lại sợ em thích, còn nhiều lần tưởng tượng ra thái độ và phản ứng của Lục Tịch. Buổi tối lúc tan ca, liền luôn đến đại học nhân dân, muốn đón Lục Tịch về nhà. Nhưng tôi thấy em đâu cả.

      Gặp Dương Kiệt, nó có vẻ lạnh nhạt với tôi, muốn hỏi nó xem Lục Tịch đâu, lòng tôi bị giày vò đến đau đớn. Ông trời ơi, tôi nên làm sao bây giờ?

      Tiếp tục gọi điện thoại cho Lục Tịch, chờ rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

      “Lục Tịch, em ở đâu? lo lắm, em ở trường sao?” Tôi vội vàng hỏi.

      Em im lặng lúc “Hôm nay em tan học sớm, quên mất báo với , bây giờ em ở nhà bà ngoại, mấy hôm trước bà hẹn em đến chọn cái di động.” Giọng của Lục Tịch nghe ra bất cứ tâm trạng nào.

      Nửa giờ sau tôi lái xe đến nhà bà ngoại.

      Lục Tịch vừa vừa cười chuyện với ông bà ngoại, hoàn toàn nhìn ra vẻ thoải mái hôm qua. Từ bao giờ quan hệ của Lục Tịch và bà ngoại lại trở nên thân thiết như thế? Tôi rất vui mừng vì quan hệ tốt đẹp của họ. Tôi biết, quý của bà ngoại với Lục Tịch là lòng, bởi vì hai người họ đều giống nhau, đều rất thông minh và lương thiện.

      Chứng kiến cuộc chuyện của họ, tôi cũng dần cảm thấy yên tâm hơn, Lục Tịch dường như chẳng hề để tâm đến chuyện hôm qua, em hề tỏ ra hờ hững, lãnh đạm với tôi. Ăn tối ở chỗ bà xong, lúc tôi cầm tay Lục Tịch kéo em ra ngoài, bà ngoại theo tạm biệt Lục Tịch “Tiểu Tịch, đừng quên cuối tuần lại tới nhé, bà còn muốn cháu dạy bà cách nhắn tin, sau đó hai người chúng ta có thể nhắn tin chuyện được rồi.”

      “Cháu nhớ ạ!” Lục Tịch mỉm cười lời cáo biệt với bà.

      đường về, tôi dám hỏi Lục Tịch tha thứ cho tôi hay chưa, bởi vì tôi sợ cái nghe thấy là câu trả lời mang tính phủ nhận của em.

      Tôi và Lục Tịch ngày càng ít chuyện, có lúc phải tôi bận là em bận, công ty của tôi và Tử Chấp ngày càng nhiều việc, càng ngày càng phát triển tốt hơn, tôi bây giờ phải chăm lo chuyện của hai công ty, Lục Tịch đương nhiên cũng bề bộn nhiều việc, công việc của em luôn làm mãi xong, gần đây em còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nữa.

      Có điều, tôi cảm thấy Lục Tịch thay đổi. Đôi khi hiểu sao em lại đờ người ra, hơn nữa lúc nào cũng có vẻ suy nghĩ, em phải muốn chia tay với tôi đấy chứ? Trong lòng tôi hơi sợ hãi.

      Bởi vì mãi vẫn xác định được tình của Lục Tịch với tôi nhiều thế nào, có phải là lúc em muốn tôi nhiều hơn tôi lại làm chuyện có lỗi, cho nên lòng em bắt đầu lùi bước rồi ?

      Lục Tịch bảo tôi là tạm thời ở lại kí túc xá trong trường, bởi vì gần đây tương đối bận, hơn nữa em cũng cần ít gian tự do. Tô dám đồng ý cầu của em, tôi sợ em rồi bao giờ quay lại nữa. Tôi cũng dám từ chối cầu của em, tôi sợ em và tôi lại xảy ra tranh chấp, như vậy sau này vết rách giữa hai chúng tôi thể nào vá lại.

      Tôi chỉ biết thỏa hiệp với em “Chỉ là tạm thời về đó, đến lúc nào công việc rảnh rỗi ít lại chuyển về đây nhé.”

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 16

      Sau khi Lục Tịch rồi, lòng tôi rất đơn, dường như bị mất phần mà có cách nào lấp đầy lại được. Mỗi ngày về nhà lại phát ra Lục Tịch rồi, tôi cách nào bước tiếp vào trong nhà.

      Tôi cố gắng khống chế bản thân nghĩ đến Lục Tịch nữa.

      Tôi gọi điện thoại cho em, cho em biết tôi nhớ em đến mức nào, đến tận mấy tiếng đồng hồ, tôi cũng chẳng biết em có nghe tôi nữa? Bởi vì vài lần tôi phát ra điện thoại hết pin từ lâu, còn Lục Tịch bên kia cũng chẳng có bấy kì phản ứng gì.

      Tôi giống hệt như lúc vừa mới quen em, đứng dưới lầu kí túc xá chờ em. Tôi nhớ em vô cùng, tôi rất muốn gặp em.

      Có đôi khi tỉnh lại lúc nửa đêm, phát ra Lục Tịch ngủ ở bên cạnh nữa, nỗi sợ hãi cực độ dâng lên từ dưới đáy lòng tôi. Tôi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, uống hết chai rượu này đến chai rượu khác

      Sau rồi thỉnh thoảng Lục Tịch cũng về nhà giúp tôi dọn dẹp.

      Tôi nghĩ chắc là em tha thứ cho tôi rồi nhỉ?

      Mỗi lần Lục Tịch tới tôi đều nghĩ cách giữ em lại lâu hơn. Tôi khao khát được tiếp xúc với em, bất kể là cơ thể hay là suy nghĩ.

      Tôi và Lục Tịch lại quay về trạng thái trước đây, tuy em vẫn ở trường học, nhưng tình cảm của chúng tôi chuyển biến tốt đẹp dần lên. Tôi nghĩ rồi ngày em chuyển từ trường về nhà thôi.

      Tôi với cha tôi rằng tình trạng của công ty ngày càng suy sút, còn có nguy cơ phá sản nữa. Cha tôi sợ hãi, “Lúc trước phải vẫn rất tốt sao?” Tôi cười nhạt “Thực ra, tình trạng phải tốt lắm, con chỉ là muốn để cha phiền lòng mà thôi.” “Tại sao có thể như vậy?” Ông thể lý giải tại sao công ty có nghiệp vụ cao ngừng phát triển lại có thể lâm vào tình trạng phá sản trong khoảng thời gian ngắn như vậy. “Còn cách nào nữa ?” Đột nhiên trong khoảng khắc đó ông già rất nhiều. “Con cố hết sức rồi!” Tôi . “Để cha suy nghĩ thêm chút nữa.” Ý cha muốn bảo tôi , bây giờ ông cần được yên tĩnh mình.

      Gần dây Lục Tịch làm xong đề án luận văn, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.

      Sáng sớm ngày thứ bảy, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, chắc chắn đó là Lục Tịch, em luôn thích đến đây vào sáng sớm. Tôi mở cửa, muốn tặng em cái ôm chặt. Nhưng, lúc nhìn thấy vị khách đứng ngoài cửa, tôi có chút giật mình, là Hồ Nhân. Tôi tưởng bà ta biết tôi ở đâu. Tôi còn rất lịch mời bà ta vào nhà.

      Bà ta hiển nhiên có vẻ cẩn trọng “Dương Tuấn, ta muốn chuyện với cháu.”

      “Có gì !” Tôi vẫn luôn rất lạnh nhạt với bà ta.

      “Ta biết cháu vẫn luôn rất hận ta.” nhảm, bà mà biết đúng là bị ngu rồi. Tôi chưa bao giờ che giấu thái độ chán ghét của tôi với bà ta. “Nhưng cháu cũng thể vì hận ta mà hận lây sang cả cha cháu và Dương Kiệt chứ!” Giọng chói tai của bà ta khiến tôi buồn nôn, thế giới này lại có người đạo đức giả đến thế kia ư?

      “Sao tôi lại hận lây sang cha tôi và DƯơng Kiệt được chứ?” Tôi hỏi lại.

      “Cháu cố tình phá hủy công ty, muốn cho cha cháu thất vọng và đau khổ, bởi vì cháu biết công ty là tâm huyết cả đời của cha cháu, công ty sụp đổ rồi, chắc chắn nửa đời sau của ông ấy rất khó khăn.” Bà ta tiếp tục “Cháu cũng biết Dương Kiệt thích tên là Lục Tịch, vậy mà cháu còn cố tình cướp mất đó, khiến Dương Kiệt đau lòng khổ sở.”

      “ĐÚng sao nào? Bà có thể bắt tôi làm gì bây giờ? Đừng quên, bà là người chia rẽ gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc của chúng tôi, bà là người gián tiếp tạo nên kết cục thảm hại hôm nay.” Tôi lạnh lùng .

      “Cháu thể đối xử với Dương Kiệt như thế, công bằng.” Bà ta có chút kích động.

      tới lượt bà .”

      “Cháu cướp Lục Tịch rồi, có biết Dương Kiệt đau đớn khổ sở thế nào , nó cuộc sống chẳng còn ý nghĩa nữa.” Hồ Nhân vừa lau nước mắt vừa .

      “Haha…haha” Tôi có loại kích động muốn cười to, đợi lâu như vậy phải là để xem dáng vẻ khổ sở lúc này của Hồ Nhân sao. “ĐÚng, tôi cố ý đấy, tôi muốn bắt Dương Kiệt phải đau đớn khổ sở.” Tôi phát ra giọng lúc này của mình trở nên bén nhọn.

      “Hà tất phải làm vậy? Cháu căn bản ấy, cháu chỉ là muốn cướp bạn của Dương Kiệt mà thôi.” Tôi ghét cái kết luận kia của Hồ Nhân, sao bà ta biết tôi Lục Tịch? Nhưng tôi cảm thấy tôi ai hay ai chẳng việc gì phải cho bà ta biết, tôi bây giờ chỉ muốn đả kích bà ta, trả thù bà ta.

      “ĐÚng vậy, tôi ấy, đời này tôi chỉ mẹ tôi thôi, nhưng các người hại chết bà ấy rồi.” Tôi điên cuồng gào thét.

      “Dương Tuấn, xin cháu hãy buông tha cho Dương Kiệt, cũng là buông tha cho Lục Tịch.” Hồ Nhân khóc .

      , dù chết tôi cũng từ bỏ, bà cút ” Tôi khàn giọng thét. Tôi ghét mụ đàn bà này, ghét cay ghét đắng. Lẽ nào chỉ có Dương Kiệt mới có tư cách Lục Tịch sao? Lẽ nào tôi thể thương người sao?

      Tôi biết Lục Tịch đứng ở cửa từ lúc nào, em mở to mắt nhìn tôi và Hồ Nhân. Ông trời vì sao lại bất công với tôi như vậy, hết lần này tới lần khác để cho Lục Tịch xuất ?

      Thấy Lục Tịch, Hồ Nhân cũng giật mình.

      Lục Tịch nhìn tôi, chỉ chào hỏi Hồ Nhân, em mỉm cười “Cháu là Lục Tịch!”

      “Bác…Bác là… mẹ của…Dương Kiệt” Hồ Nhân thầm

      “Lúc đứng ngoài cửa cháu biết rồi.” Lục Tịch giọng . Xem ra tất cả những chuyện chúng tôi vừa , em nghe hết rồi.

      L:ục Tịch chuyển tầm mắt về phía tôi, chậm rãi “Chuyện hai người vừ rất thú vị, nhưng tôi và DƯơng Kiệt cũng rất vô tội.”

      Tôi biết nên giải thích thế nào nữa.

      “Vì sao lại là tôi?” Tôi nhìn được nỗ lực cố gắng khống chế tâm trạng bản thân của Lục Tịch, em muốn bạo phát cho người ngoài thấy.

      “Dương Tuấn, rốt cuộc có từng tôi ?” Lúc Lục Tịch hỏi câu này em có vẻ tuyệt vọng, nhưng lòng tôi lại càng tuyệt vọng. ĐỐi mặt với Lục Tịch lúc này tôi phải giải thích thế nào mới có thể khiến em tin tưởng đây?

      Tư duy của tôi vô cùng hỗn loạn, trong lòng vô cùng hoảng sợ, làm sao có thể giải thích đây?

      “Xin lỗi, tôi quấy rầy hai người rồi!” xong, Lục Tịch muốn xoay người rời .

      Tôi chỉ biết thể để em , nếu em cứ như vậy, sau này tôi càng thể giải thích được. “Lục Tịch, chờ chút!” Tôi đuổi theo em, muốn cho em .

      Lục Tịch hất tay tôi ra, tôi chưa bao giờ thấy em mạnh mẽ đến thế. Lục Tịch nhìn tôi, trong mắt là màn sương mịt mù. Em rất ràng từng chữ “Chúng – ta – chia- tay”

      , chia tay!” Tôi điên rồi, tôi biết nên giải thích thế nào, càng biết phải làm thế nào mới có thể giữ em lại nghe tôi giải thích. “ cho phép em và Dương Kiệt ở bên nhau” Tôi biết tại sao bản thân lại ra câu đó, nhưng trong tiềm thức tôi ngập tràn đố kị với Dương Kiệt.

      thể nào ngăn cản tôi mãi mãi được.” Lục Tịch quay đầu lại, giọng của em bình tĩnh đến lạ.

      Dướng chân tôi dường như mọc rễ, khẽ động cũng thể được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lục Tịch bước ra khỏi thế giới của mình

      Tôi hồn bay phách tán ngồi ở sofa trong phòng khách, Hồ Nhân biết bỏ từ lúc nào. Tôi căn bản quên mất tồn tại của bà ta.

      Trong lòng tôi chỉ có tiếng , là giọng của Lục Tịch “Chúng – Ta – chia- tay!”

      ! Lục Tịch, mãi mãi chia tay với em, trừ khi chết!” Tôi lẩm bẩm .

      Gọi điện thoại cho Lục Tịch muốn giải thích những chuyện vừa với Hồ Nhân, nhưng em nhận điện.

      Tôi khắp nơi tìm em. Đến trường vài ngày cũng thấy người, đến nhà, cha mẹ em dạo này em cũng về nhà, tôi cũng chẳng dám với họ, sợ họ giận.

      Sau đó nhớ tới Tiểu Uyên, hỏi ấy, ấy sống chết chịu , sau đó lại Lục Tịch thực tập ở nơi khác rồi.

      Đến trường hỏi thầy giáo của em, ông thầy tay kéo kéo mắt kính, nhìn tôi kĩ càng, sau đó lắc lắc đầu biết!”

      Tôi thực điên rồi!

      Lục Tịch, Lục Tịch! Xem ra em cố tình trốn tránh !

      Tôi chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi ở nhà, tôi tưởng tượng lúc Lục Tịch quay về với tôi!

      Nhưng, hề. Nửa tháng rồi Lục Tịch cũng chưa từng xuất . Hơn nữa còn chút tin tức nào. Tôi biết, Lục Tịch trở về nữa. Tôi bắt đầu hận chính bản thân mình, nếu tôi ôm hận với Hồ Nhân khiến bản thân mình lựa lời. Lục Tịch cũng rời khỏi tôi thế này.

      Nếu biết trước thế này, tôi hà tất phải hận bà ta? Chi bằng cả đời này qua lại với bà ta, như vậy ít ra tôi còn cảm thấy vui vẻ.

      Lục Tịch, rốt cuộc em đâu rồi?

      Tôi bắt đầu uống rượu, chỉ có lúc say rồi tôi mới có thể nhìn thấy Lục Tịch, nhìn thấy em mỉm cười với tôi. Nhưng sau khi tỉnh lại rồi, em còn ở bên tôi nữa.

      Tôi bắt đầu uống ngày càng nhiều rượu hơn, tôi khát khao cứ say mãi như vậy, từ nay về sau tỉnh lại nữa. Nhưng cồn thể gây tê tôi vĩnh viễn, tôi vẫn có lúc phải tỉnh lại.

      Đột nhiên nhớ tới Dương Kiệt, tôi nghĩ trước nay Lục Tịch vẫn rất thân thiết với nó, có lẽ Dương Kiệt biết em đâu chăng?

      Dương Kiệt và tôi đánh nhau trận, đây là lần đầu tiên nó đánh thắng tôi. Nếu Dương Kiệt đồng ý tôi biết Lục Tịch ở đâu, tôi tình nguyện để nó đánh.

      Nhưng ngay cả Dương Kiệt cũng biết Lục Tịch ở đâu,

      Tôi về nhà trọ, trái tim như bị khoét .

      Tôi như cái xác hồn sống qua ngày, sau đó quyết tâm ra khỏi cưa. Tôi sợ Lục Tịch đột ngột trở về, tôi bỏ lỡ cơ hội được gặp em, mặc dù tôi biết, em quay lại nữa.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 17

      Cha và Hồ Nhân đến thăm tôi, tôi vẫn bất động dựa vào ghế sofa, nhìn Hồ Nhân kỹ, bà ta già rồi, còn vẻ trẻ đẹp của tuổi trẻ nữa. Bà ta sợ hãi khi đối mặt với tôi, lại có vẻ tầm thường. Tôi đột nhiên lại cảm tháy đồng cảm với bà ta, giằng co với con trai vợ trước của chồng quá nửa đời người nhưng lại chẳng thể hòa giải hay được thông cảm.

      So với việc ra của Lục Tịch, tôi nghĩ thù hận đối với bà ta còn quan trọng nữa.

      Tôi năng gì, cha tôi cũng chẳng mở miệng, ông chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng tôi im lặng. Có lẽ ông biết vì sao tôi lại đau khổ đến mức này, tôi cũng biết ông muốn gì với tôi, chỉ là hai chữ đơn giản: bảo trọng! ra, dù tình thế có như thế nào, gia đình có rơi vào hoàn cảnh thế nào nữa, máu mủ tình thâm vẫn mãi mãi là quan trọng, quan hệ huyết thống là thứ chân thực nhất đời mãi mãi thay đổi, là quan hệ thuần khiết nhất.

      Mùa hè năm đó, tôi ở trong nhà trọ đến hơn tháng, hiểu được ít đạo lý.

      Lúc Tử Chấp nhìn thấy tôi như thấy ma “Sao vậy? Sao lại kinh khủng như thế?” Tôi hỏi.

      “Tự cậu soi gương !” Tử Chấp cầm cái gương đưa tới trước mặt tôi.

      Quả nhiên, sắc mặt tôi tái nhợt, tóc dài lên nhiều, râu ria đầy mặt, so với Dương Tuấn tiêu sái phong lưu trước kia quả thực khác xa. Tôi nghĩ tôi phải nhanh chóng lấy lại hình tượng của mình, nếu sau này Lục Tịch nhìn thấy cũng còn nhận ra tôi nữa.

      Tôi nhất định phải tỉnh táo lại, chờ Lục Tịch trở về.

      Công ty của cha còn có thể tiếp tục vận hành được nữa, cha cứu được kết thúc ! Thấy vẻ nuối tiếc trong mắt cha, tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chống lại cơn sóng dữ này, hồi sinh lại công ty, tất cả là do tôi phá hỏng, tôi có trách nhiệm phải đưa nó trở về hình dạng ban đầu.

      Tôi về nhà cha, đúng lúc gặp được Dương Kiệt, dáng vẻ của nó cũng chẳng khá hơn tôi là bao, tôi biết, nó cũng Lục Tịch lòng.

      Tôi và Dương Kiệt giống như hai con sói bị thương, thể tiếp tục săn mồi được nữa, chỉ biết nằm bẹp liếm láp vết thương sống qua ngày, chiến đấu trong nỗi đau khổ và đói khát. Mõi chút tin tức của Lục Tịch mà Dương Kiệt báo cho đều khiến tôi vui đến phát điên, tuy là chẳng gặp được Lục Tịch, nhưng biết được bất cứ chuyện gì về em với tôi mà đều là cảm giác thoải mái.

      Dương Kiệt còn hiểu đạo lý tình hơn cả tôi, nó , chính là để người được hạnh phúc, nhất định là phải chiếm lấy!” Có phải nó buông tay Lục Tịch để em tự tìm hạnh phúc của mình? Hay là nó muốn ám chỉ tôi, nên Lục Tịch rời , nên để em tìm cuộc sống phù hợp với em? Hai năm nay quả thực Dương Kiệt trưởng thành hơn rất nhiều.

      Mùa hè năm đó, tôi và Dương Kiệt trở thành em đúng nghĩa.

      Tôi vùi đầu vào làm việc nhưng vẫn chưa hề buông tha ý định tìm kiếm Lục Tịch trong đầu, tôi chỉ là muốn biết tin tức của em. Đăng thông báo tìm người các phương tiện thông tin đại chúng, lần nào cũng chỉ là vài con chữ đơn giản: rất nhớ em, tha thứ cho !

      Dương Kiệt hỏi tôi, vì sao lại viết tên?

      Haha, tôi chỉ muốn biểu đạt tấm lòng với Lục Tịch, cần biết em có đọc được hay , có thể rất nhiều lúc tôi còn mong em đọc được, tôi chỉ muốn nỗi nhớ chôn sâu trong lòng được thoải mái chút.

      Tiểu Uyên cầm tờ đơn ly hôn và chiếc nhẫn đến tìm tôi, tôi biết, đến lúc Lục Tịch hạ bản án cho tôi rồi. ngờ em lại quyết tâm, tuyệt tình đến mức đó.

      Nếu như đây là điều em muốn, tôi bằng lòng thành toàn cho em, chỉ cần em hạnh phúc vui vẻ.

      Tiểu Uyên thấy tôi hề do dự mà kí tên, nàng có vẻ tin nổi “Rốt cuộc Lục Tịch ? Kí tên nhanh như vậy, nghĩ đến việc buông tha cũng chính là hết cơ hội à?”

      “Tôi tôn trọng lựa chọn của ấy!” Thái độ của tôi rất kiên định.

      “Tôi nghi ngờ chưa từng thương Lục Tịch!” Tiểu Uyên có vẻ tức giận/

      “Đó phải vì thương, mà là quá sâu sắc, cho nên muốn từ chối.” Tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa.

      “Đó cũng gọi là từ chối ư?” Tiểu Uyên chỉ vào tờ đơn ly hôn, .

      “chỉ cần là Lục Tịch muốn, tôi làm được, làm được tất cả, dù cho trong lòng đau đớn tổn thương đến mức nào, vì ấy, tôi chấp nhận!” Tôi : “ĐÓ phải là vì tôi Lục Tịch, mà là quá nhiều!”

      Cầm lấy tờ đơn ly hôn chói mắt ấy, Tiểu Uyên lại nhìn kỹ tôi lần nữa, “Chỉ mong ông trời cho hai người cơ hội!”

      Đúng thế, tôi lúc nào cũng cầu khẩn như vậy!

      Ngày tháng cứ bình thản mà trôi qua như vậy, việc kinh doanh của tôi ngày càng phát đạt, việc kinh doanh của hai công ty khiến tôi bận bịu đầu tắt mặt tối, nhưng kể cả như vậy nỗi nhớ của tôi với Lục Tịch cũng chẳng hề giảm bớt. Đôi khi, hồi ức như cuốn mây cuốn gió mà đến, tôi chỉ biết nắm chặt tấm ảnh của Lục Tịch cho thuyên giảm nỗi nhớ.

      Mấy năm nay tôi chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm Lục Tịch, dần dần từ chỗ Dương Kiệt và Tiểu Uyên, tôi biết Lục Tịch nay ở Thâm Quyến. Đó vốn là thành phố phía nam xa xôi lạ lẫm, nhưng với tôi mà , nó vô cùng quen thuộc và ấm áp.

      Ngày nghỉ, mình tôi dạo tất cả các con đường của Thâm Quyến, đây là lần đầu tiên tôi có hứng thú với thành phố ngoài Bắc Kinh như vậy, chỉ bởi vì tôi người sống ở đó.

      ai biết tôi từng vô số lần quẩn quanh ở con đường chốn tha hương, chỉ hy vọng có thể tình cờ gặp được thân ảnh xinh xắn trong trí nhớ kia.. Nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp may mắn.

      Tục ngữ thường “đỏ bạc đen tình”. Tôi vẫn nghĩ rằng cổ phiếu và cờ bạc chẳng có gì khác nhau, hoàn toàn dựa vào may mắn, nếu thể nào giải quyết được nỗi đơn u tịch trong lòng chỉ có cổ phiếu mới có thể dời lực chú ý của tôi sang hướng khác.

      Đúng là vận mệnh cứt chó (xui xẻo), cổ phiếu mười vạn chỉ trong nửa năm tăng lên gấp mười lần.

      Tôi dùng tiền lãi kiếm được từ đám cổ phiếu mua căn biệt thự ở Thâm Quyến, như vậy mới có cảm giác được ở gần Lục Tịch chút.

      Vợ của Tử Chấp là Hứa Tự Tại cũng xuất thân từ danh môn, ông ngoại của là Lâm Trường Quang cũng là thương gia tiếng tăm lừng lẫy ở Thâm Quyến, công ty Quang Hoa của ông vẫn luôn làm ăn rất tốt, nhưng hai năm gần đây sức khỏe của ông cụ tốt lắm, cho nên muốn Tử Chấp về giúp đỡ. Tử Chấp nghĩ hai công ty Đạt Văn và Quang Hoa có thể xác nhập với nhau, càng có thể mở rộng quy mô. Ông Lâm cũng rất tán thành đề nghị này, nhưng Tử Chấp quen được nhàn hạ rồi, muốn gánh vác vị trí lãnh đạo sau khi hai công ty xác nhập.

      Nếu như lãnh đạo Quang Hoa là người khác, chắc chắn ông Lâm chấp nhận, cho nen Tử Chấp chẳng thể làm gì khác hơn là hết lần này tới lần khác thuyết phục tôi. Nếu là nơi khác tôi cũng ngàn vạn lần chẳng đồng ý, nhưng nghĩ đến Thâm Quyến trái tim tôi lại nhảy nhót ngừng, bởi vì Lục Tịch cũng ở đó.

      Việc xác nhập công ty đúng ra là tháng chín mới bắt đầu, nhưng tôi thể chờ đợi nổi. Vội vội vàng vàng làm mọi việc để xác nhập hai công ty, đến tháng tư, công tác xác nhập bắt đầu được tiến hành.

      Ngồi trong phòng làm việc của Đạt Văn, tưởng tượng ra tình hình khi đến Thâm Quyến làm việc, có thể gặp được Lục Tịch, phải ? Đó thực ra mới chính là mục đích chủ yếu của tôi khi đến Thâm Quyến.

      bàn làm việc vẫn đặt ảnh chụp của Lục Tịch, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em mỉm cười, dục vọng của con người đúng là vô biên, tôi muốn nhìn thấy Lục Tịch thực .

      Lật xem tình hình kinh doanh của Quang Hoa gần đây, trước mắt đột nhiên lên cái tên mà ngày đêm tôi mong nhớ – Lục Tịch, thể tin nổi hai mắt mình nữa, niềm vui đầy bất ngờ này khiến trái tim kích động đập bình bịch trong lồng ngực. Lâu quá gặp, Lục Tịch quý!

      Tiểu Uyên đưa thiệp mời tới, ấy và Phương Dịch cuối cùng cũng đến được với nhau, tôi thực chúc phúc cho ấy! Chuyện dự hôn lễ, tôi chẳng có hứng thú, nay tôi có vài ngày lại phải chạy tới Thâm Quyến, có chuyện quan trọng hơn cần làm.

      Đường Vũ vội vã bước vào phòng làm việc của tôi, thằng nhóc này hôm nay sao vậy? Lúc lửa cháy đến nơi vẫn chưa từng thấy cậu ta vội vã đến vậy. “Em nhìn thấy chị dâu ở sân bay!” Cậu ta nhìn kỹ tấm ảnh đặt bàn tôi. “Chính xác, chắc chắn đó là chị dâu, còn mang theo đứa trẻ, là trở về cùng với chồng…” ĐƯờng Vũ trước giờ đều năng đầu cuối.

      “Chị dâu nào?” Tôi nghi hoặc, chẳng lẽ là Lục Tịch?

      “Chính là người trong ảnh này này!” Đường Vũ chỉ vào tấm ảnh của Lục Tịch .

      “Sao cơ? Lục Tịch ư?” Tôi đứng lên, ra ngoài.

      “Tuấn, đâu thế?” Đường Vũ đuổi theo tôi ra ngoài.

      “Đến sân bay!” Tôi vẫn tiếp

      “Bây giờ họ đến khách sạn rồi.” Đường Vũ ngăn tôi lại. “Đừng nóng, em hỏi thăm ràng rồi, phòng 308 tầng 6 khách sạn Hữu Nghị!” Đường Vũ đầy đắc ý.

      Đường Vũ là em họ của tôi, cậu ấy cũng hiểu cố giữa tôi và Lục Tịch.

      “Làm rất tốt!” hổ là em, tôi vỗ vỗ vai nó.

      “Nhưng… nhưng” Đường Vũ bắt đầu ấp úng.

      “Nhưng cái gì?” Tôi nóng nảy, tại sao lại nhiều nhưng như thế?

      “Nhưng chị dâu có dẫn theo con trai và chồng mà.” Đường Vũ giọng .

      Cái gì? Lục Tịch kết hôn rồi sao?

      Tôi nhất thời cảm thấy đất trời đảo lộn. , đâu…

      Buổi tối quay về căn nhà trọ ở Trung Quan Thôn nhưng vẫn nghĩ tới Lục Tịch, đúng vậy, có lẽ Đường Vũ nhìn lầm, Lục Tịch đúng là nên trở về, Hạ Văn Uyên bạn thân nhất của em kết hôn, em chẳng có lí do gì để trở về tham dự hôn lễ cả. Thế nhưng em thực kết hôn rồi sao? Vì sao Tiểu Uyên và Dương Kiệt trước nay chưa từng nhắc tới?

      Tôi ngủ được, mở cửa sổ, nơi tôi ở có thể phóng tầm mắt nhìn thấy khách sạn Hữu Nghị, nhưng tại sao khoảng cách bây giờ giống như cách cả chân trời vậy?

      Hôn lễ của Tiểu Uyên tôi tới tham dự, phải vì muốn , mà là có lòng tin với bản thân, sợ sau khi nhìn thấy Lục Tịch thể buông tay mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của em.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 18

      Lúc Dương Kiệt đến dự hôn lễ của Tiểu uyên và Phương Dịch về có với tôi: “Lục Tịch về rồi!”

      “Vậy có thể làm gì đây?” Tôi hỏi.

      gặp ấy sao?” Có thể Dương Kiệt vẫn coi tôi là Dương Tuấn của mấy năm trước, e dè, dũng cảm tiến lên.

      ấy bây giờ khỏe chứ?” Tôi hỏi Dương Kiệt

      “Em biết.” Câu trả lời của Dương Kiệt khiến tôi nghi ngờ, “ có biết Tiểu Uyên còn có người trai tên là Hạ Văn Bác ?”

      Câu hỏi của Dương Kiệt khiến tôi kinh sợ và bất ngờ, “ ta có quan hệ gì với Lục Tịch sao?”

      “Có lẽ vậy, em cũng chắc chắn lắm, tốt nhất nên gặp Lục Tịch, hỏi thẳng ấy.” Dường như Dương Kiệt có chút khúc mắc với người tên là Hạ Văn Bác đó. Thực ra, mấy năm nay tình cảm của Dương Kiệt đối với Lục Tịch vẫn chẳng hề thay đổi, tuy là biểu ra ngoài, nhưng tình cảm đó vẫn luôn giằng xé nơi sâu nhất trong lòng nó.

      Nhưng đến bây giờ Dương Kiệt vẫn chưa hiểu điều, Lục Tịch có quyền lựa chọn của em, còn về phần em lựa chọn thế nào chẳng có ai trong chúng tôi có quyền can thiệp

      Buổi tối, Đường Vũ và Tử Chấp cùng tôi uống rất nhiều rượu, tưởng say rồi, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo: “Lục Tịch phải làm gì bây giờ?” Tôi thào, “Em có biết nhớ em tới mức nào ?”

      “Tuấn, uống nhiều quá rồi!” Dường Vũ giằng lấy cái chén trong tay tôi.

      “Vậy sao? Tôi thực say rồi à?” Tôi tình nguyện say mãi mãi, bao giờ tỉnh lại nữa.

      “Đây là chìa khóa của căn phòng sát vách với phòng của chị dâu, may mà em thông minh, đặt phòng trước cho rồi, có thể tìm cơ hội gặp mặt chị dâu.” Đường Vũ nhét chùm chìa khóa vào trong túi áo tôi/

      Tôi biết sau đó mình bước vào khách sạn Hữu Nghị như thế nào nữa, buổi sáng lúc thức dậy đầu đau đến mức như muốn nứt ra.

      Đây là đâu? Khách sạn ư? Tôi đột ngột đứng dậy, đến phòng bên cạnh gõ cửa, chỉ mong Lục Tịch vẫn còn ở trong đó.

      Quả nhiên người mở cửa là Lục Tịch, em đứng ở trước mặt tôi, chân thực như thế, nụ cười của em vẫn giống với nụ cười nhiều năm trước, dịu dàng, đẹp đẽ, giống như cơn gió chiều nhàng khoan khoái.

      Đối diện với Lục Tịch tôi chẳng biết nên gì nữa? Nếu chỉ nhớ em quay về với tấm ảnh cho xong.

      Tôi đột ngột đứng trước mặt em như thế, có phải khiến em bối rối hay ? Thấy vẻ mặt em dần dần trở nên cứng ngắc, cơ thể run lên nhè , tôi ý thức được việc làm quấy rầy em “Xin lỗi, Lục Tịch, chỉ là vì muốn gặp em mà thôi.” Tôi thầm trong lòng.

      Tôi cố gắng tìm cái cớ: “Xin lỗi, nhầm phòng.” Tôi biết biểu của mình lúc đó tốt tới mức nào.

      Đường Vũ đem đến bao quần áo rất to: “, phải chải chuốt chút rồi mới có thể gặp chị dâu, bây giờ giống hệt con ma men.”

      “Cái gì?” Tôi vội vàng cầm gương lên soi, trời ạ! Tôi với cái bộ dạng này mà xuất ở trước mặt Lục Tịch ư?

      Vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh tắm táp, thay quần áo sạch .

      Lúc ra khỏi cửa, Lục Tịch cũng định ra, em dẫn theo đứa con trai khoảng ba bốn tuổi, thoạt nhìn em chẳng hề giống như mẹ của đứa trẻ, chắc là trông hộ người khác? Tôi với bản thân như vậy.

      Thấy tôi, Lục Tịch có vẻ hoảng hốt, “Chờ , Lục Tịch!” Tôi , “ ở ngay sát cạnh phòng em,, có thời gian có thể chuyện với em ?” mặt Lục Tịch đầy vẻ đồng ý, “Xin lỗi, có lẽ tôi rảnh đâu.” Em đưa đứa bé xuống lầu nhanh.

      Tôi biết nên đuổi theo hay ở lại.

      Đường Vũ hỏi tại sao khi gặp Lục Tịch tôi liền biến thành người khác, dũng cảm và cơ trí của tôi biến đâu mất rồi?

      Tôi chống chế gì, đến lúc nó người nào đó rồi lý giải được ngốc nghếch lúc này của tôi.

      Buổi tối, lúc trở về khách sạn muốn tìm cơ hội chuyện với Lục Tịch, hết lần này tới lần khác, tiểu thư bướng bỉnh Trình Vận Chấp cứ tới tìm tôi, ấy muốn tôi cử ấy đến Thâm Quyến làm việc, bởi vì bạn trai của nàng là Trữ Hạo làm việc ở Quang Hoa, chuyện này phải là do tôi đồng ý, mà là Tử Chấp từng được cho ấy , tôi cũng đành bó tay. Tôi bảo nàng với Tử Chấp, nàng tức giận tới mức giậm chân bình bịch.

      Lúc chuyện cùng Vận Chấp nghe thấy tiếng gọi người của Lục Tịch của ngoài hành lang, tôi ra ngoài xem, “Lục Tịch, sao thế?” Tôi hỏi em.

      thấy con trai tôi đâu cả” Em có vẻ rất sốt ruột.

      “Con trai em? Đứa bé sáng nay là con trai em?” Tôi lúc trước còn tự lừa mình dối người, cứ tự đánh lừa bản thân rằng đứa bé kia phải là con của em.

      “Phải.” Em vội vàng gật đầu, tiếp tục đứng ở hành lang gọi “Mặc Mặc.”, ra đứa bé kia tên là Mặc Mặc.

      Mấy người phục vụ cũng tìm giúp.

      “Lục Tịch, mẹ gọi con à?” cậu bé ra từ cánh cửa ở gầm cầu thang “Con ở dưới lầu cũng nghe thấy nữa.” Nó cười hì hì, dáng vẻ làm nũng với Lục Tịch, có vẻ Lục Tịch rất giận.

      “Con cứ linh tinh , lạc mất làm sao?” Ngữ khí của Lục Tịch rất nghiêm khắc.

      “Con chỉ là xuống lầu xem mẹ về chưa, nhưng cửa lại đóng, vào được.” Cậu nhóc giọng .\

      Tôi vẫn đứng ở cửa phòng nhìn em, Lục Tịch thực ở nơi đất khách quê người đó kết hôn rồi sao? Thấy dáng vẻ dịu dàng khi em ôm cậu con trai trong lòng, tim tôi như vỡ ra hàng trăm nghìn mảnh.

      “Dương Tuấn quý!” Vận Chấp cũng ra rồi,, ấy mỉm cười ám muội với tôi, tôi biết ấy cố tình làm vậy.

      Lục Tịch, lẽ nào giữa chúng ta chút cơ hội cũng có.

      Đêm khuya, vẫn tài nào ngủ được,, ở trong phòng cảm thấy nặng nề, muốn ra ngoài hít thở khí. Tìm điếu thuốc trong túi áo, hút hết điếu này đến điếu khác. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh cửa sổ của phòng Lục Tịch, nhưng cảm giác khoảng cách lại vô cùng xa xôi.

      Quyết định quấy rầy an ổn của Lục Tịch nữa, lặng lẽ vào phòng.

      Đến bệnh viện thăm bà ngoại, gần đây sức khỏe bà sút kém nhiều, nửa năm trước phát được bà mắc bệnh ung thư phổi, là giai đoạn cuối rồi. Lúc đầu tôi cảm thấy khó để tiếp nhận chuyện này, nhưng bây giờ có thể bình tĩnh mà đối mặt. Cuộc đời con người ngắn ngủi, sinh mệnh lại quá mong manh, mỗi người đều phải trải qua vòng luân hồi của sinh tử, buồn bã và tiếc nuối, chi bằng nên quý trọng những gì vui vẻ được trải qua.

      Bà ngoại vẫn chuyện đùa với các y tá, kể cho họ nghe về câu chuyện ông ngoại tôi dẫn quân chiến đấu, mấy y tá vây quanh bà nghe chuyện giống như nghe Bình thư.

      Thấy tôi tới, họ đều lấy cớ ra ngoài làm việc.

      “Xem ra tâm trạng xấu lắm! Còn có thể kể chuyện cổ tích cho mọi người nghe.” Tôi nháy mắt với bà vài cái.

      “Cn có thể đến thăm ta, ta vui lắm.” Bà ngoại luôn quý tôi.

      “Ngày mai con phải Thâm Quyến.” Tôi với bà “Bên đó có chuyện cần giải quyết.”

      “Con đó, tuổi cũng còn nữa, thể chỉ biết làm việc thôi, việc đại cả đời cũng phải lo chút chứ.” Thấy tôi gì, bà tiếp tục “Đến cái tuổi này rồi, chẳng còn muốn gì nữa, chỉ mong các con có thể nhanh chóng thành gia lập thất.”

      “Bà, bà lại nữa rồi.” Mỗi làn nhắc tới chuyện này, bà đều y chang như vậy.

      “Dương Tuấn, hy vọng mấy năm chờ đợi của con phải là vô ích.” Bà ngoại trịnh trọng .

      Trong lòng tôi cũng rất nặng nề, nếu như gặp Lục Tịch, tôi còn có thể tin tưởng em nơi nào đó thế giới này chờ đợi tôi, nhưng bây giờ tôi thể chắc chắn Lục Tịch có còn cho tôi cơ hội nào nữa .

      “Nếu như có thể gặp lại bé Lục Tịch đó, bà nghĩ bà chết cũng có thể nhắm mắt được rồi.” Bà ngoại nhìn thấu vòng sinh tử từ lâu rồi, bà chỉ là mượn cớ bảo tôi tìm Lục Tịch về.

      “Vâng, chờ con từ Thâm Quyến trở về là hai người có thể gặp mặt rồi.” Thực ra tôi chẳng hề chắc chắn.

      ngờ lại gặp Lục Tịch ở sân bay, nhìn thấy mẹ con họ từ rất xa.

      kỳ lạ, gặp nhau mấy lần nhưng tôi chưa từng nhìn thấy nửa kia của em.

      ngờ chúng tôi lại cùng chuyến bay tới Thâm Quyến, ngay cả chỗ ngồi cũng ngay cạnh nhau. Lục Tịch ràng là chẳng muốn dây dưa gì với tôi, dọc đường , em chỉ kể chuyện cổ tích cho cậu bé kia nghe, còn tôi chỉ biết chăm chú nhìn hai mẹ con em. Cậu bé này chắc khoảng ba tuổi rưỡi. Mà Lục Tịch rời khỏi tôi còn chưa được bốn năm, xuất của cậu bé này có phải nhanh quá ? Lại nhìn kỹ ngũ quan của cậu bé, quen lắm, hình như gặp ở đâu đó rồi/

      Nghi vấn trong lòng tôi ngừng dâng lên.

      Đến Thâm Quyến, ở cửa bảo vệ sân bay, hình ảnh của Lục Tịch mờ dần trong biển người, tôi chẳng hề vội vã, tôi tin chẳng bao lâu nữa chúng tôi lại có thể gặp mặt.

      Sau khi đến Quang Hoa, họp lớn họp ít trăm cuộc, cuối cùng cũng có thể nắm trong tay tình trạng cơ bản của công ty. Phó tổng Trữ Hạo từng là tình địch số của Tử Chấp, tôi nghĩ cần phải chú tâm tới người này, bởi vì người quản lý hạng mục nay Lục Tịch làm chính là cậu ta.

      Trữ Hạo này quả nhiê phải “vật trong ao”, có thể tưởng tượng được có tên tình địch số như vậy, lúc đầu Tử Chấp vì bảo vệ tình mà phải vượt qua bao khó khăn gian khổ, tôi cũng cảm thấy chiến thắng của Tử Chấp đầy may mắn. Có thể là trong lòng vẫn luôn có chướng ngại, cho nên Tử Chấp vẫn luôn đồng ý cho em Vận Chấp qua lại với cậu chàng này.

      Trữ Hạo là người rất thẳng thắn, cậu ta tưởng tôi muốn đoạt quyền cho nên giao hết tất cả các dự án của Tây Á cho tôi. Tôi quan sát cậu ta cách hiếu kỳ, quả người thông minh.

      Tôi tùy ý lật giở hợp đồng dự án, hỏi “Cậu vẫn luôn hợp tác với Lục Tịch sao?”

      “Phải, ấy là phó tổng của Tây Á.” Xem ra Trữ Hạo rất quen thân với Lục Tịch.

      “Trẻ tuổi như vyậ lên tới chức phó tổng rồi? Làm việc rất tốt sao?” Tôi cố tình hỏi.

      “Vài dự án hợp tác của chúng ta và Tây Á ấy làm tệ, năng lực công tác của Lục Tịch cũng rất ràng.” Trữ Hạo dường như rất hiểu Lục Tịch.

      “Tổng giám đốc Tây Á là ai?” Tôi hỏi

      “Hạ Văn Bác.” Tôi từng nghe Dương Kiệt nhắc đến cái tên này, là trai Tiểu Uyên.

      ta có quan hệ gì với Lục Tịch ?” Tôi muốn tìm hiểu chút tin tức từ Trữ Hạo, ai ngờ Trữ Hạo trả lời đúng vào câu hỏi của tôi, cậu ta hỏi lại “Sao hỏi người trong cuộc ấy??” Trữ Hạo này quả nhiên phải cái đèn mờ.

      “Có điều, tôi có thể cho biết, Lục Tịch là bà mẹ đơn thân giỏi nhất mà tôi biết từ trước đến giờ, con trai ấy cũng rất đáng .” Trữ Hạo cười nhắc nhở tôi, nụ cười của cậu ta chứa tìm tòi của tôi.

      Tôi thể che giấu hưng phấn cực kỳ trong đáy lòng khi nghe được những tin tức này.

      Lục Tịch, xem ra chúng ta cần gặp nhau lần.

      Trước đây toàn bộ dự án quảng cáo của Đạt Văn đều mời công ty nước ngoài thực , sau khi bàn bạc với Tử Chấp xong, chúng tôi quyết định hợp tác với Tây Á, như vậy có thể tiết kiệm được chút chi phí. Hơn nữa, còn có thể kiến tạo cho tôi chút cơ hội gặp Lục Tịch.

      Chỉ đích danh Lục Tịch là đại diện bên phía Tây Á.

      Tôi ngồi chờ trong phòng làm việc. Để chắc chắn dáng vẻ của mình là bình thường, tôi nhiều lần ngắm nghía mình trong gương, khẳng đích chút tỳ vết nào mới yên tâm.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa, ý thức nhắc nhở là lập tức được gặp Lục Tịch, tôi bắt đầu căng thẳng. Tay đặt ở cái nắm đấm cửa, bày ra vẻ mặt được tập luyện nhiều lần, ha ha, có vẻ giống thanh niên xem mặt ấy nhỉ?

      Lúc Lục Tịch thấy tôi, vẻ mặt rất bất ngờ “Dương Tuấn, sao lại là ?”

      “Lục Tịch! Em đến rồi à?” Tôi bắt bản thân bình tĩnh, mỉm cười.

      chính là tổng giám đốc mới của Quang Hoa?” Lục Tịch có vẻ tin nổi, vẻ mặt em có vẻ lưỡng lự.

      “Em muốn đứng ở cửa bàn chuyện hợp tác sao?” Kế hoạch gặp mặt chuẩn bị lâu như vậy, thể để ấy đơn giản như thế “Vào phòng ngồi ” Tôi rất , mong rằng vẻ thành thực này của tôi có thể khiến ấy bình tĩnh nghe tôi chuyện.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 19

      bao năm qua như thế, có thể ngồi đối diện được với Lục Tịch, nghe ấy , tôi cảm thấy rất hạnh phúc, giọng của Lục Tịch giống như tiếng của thiên nhiên vậy.

      Lục Tịch rất quen thuộc và hiểu rất với dự án quảng cáo này, cách giải thích rất độc đáo của em khiến tôi hoàn toàn bị thuyết phục, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, Lục Tịch đem vững vàng, năng lực, trí thông minh của mình phát huy ra toàn bộ.

      “Lục Tịch, quả nhiên biểu của em hề tầm thường.” Tôi cảm thán tận trong đáy lòng.

      “Đúng thế, là hoàn cảnh bắt buộc mà!” Lục Tịch mấy năm nay đều ở nơi đất khách quê người này, có lẽ phải chịu ít khổ cực.

      Bàn xong chuyện dự án, hai người đều im lặng, bầu khí có chút gượng ép, mặc dù tôi có rất nhiều thứ muốn với em, nhưng lại sợ khi mở miệng lại ra nỗi nhớ nhung tràn đầy dưới đáy lòng, làm em sợ chạy mất.

      Còn Lục Tịch luôn cố gắng giữ khoảng cách với tôi, cả lời và việc làm của em đều biểu đạt ý duy nhất, đó là muốn tiếp xúc với tôi quá nhiều,. Lục Tịch, em thực ghét như vậy sao? Muốn đoạn tuyệt với đến vậy à?

      Thời gian trôi rất nhanh, muốn để em , nhưng lại chẳng tìm được lý do nào để giữ em lại.

      Lúc em xoay người định rời , tôi vẫn kiềm chế được “Lục Tịch, muốn hỏi em vài câu.”

      “Hả? Mời !” Thái độ của em rất bình tĩnh.

      “Em hận à, Lục Tịch?” Tôi rất muốn biết em nghĩ thế nào.

      “Muốn nghe ?” Em nhìn tôi mỉm cười, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy như bị lạc đường, gật đầu. Tôi rất muốn hiểu được suy nghĩ của em.

      “Tôi từng hận chút, nhưng tôi lại càng hận chính mình hơn. Sau rồi tôi lại phát , hận chẳng có ý nghĩa gì, con người chẳng thể nào sống mãi trong hận thù, ghen ghét được. Tôi thà rằng đem nỗi hận đối với biến thành tình đối với người khác, như vậy, ít nhất tôi và những người xung quanh tôi đều được hạnh phúc.” Lục Tịch lại có thể thản nhiên đến như vậy, tôi có chút tin.

      “Vậy em có ?” Tôi muốn biết đáp án của câu hỏi này, cho tới tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, Lục Tịch là vì tôi nên mới có thể ra như vậy

      chỉ là loại cảm giác, có đôi lúc tôi nghĩ mình rất , nhưng lại cảm nhận được, cho nên nghĩ rằng tôi . Có đôi lúc tôi cho rằng căn bản mình hề , nhưng lại vì tôi mà cảm thấy hạnh phúc, cho nên nghĩ rằng tôi . Quyền lựa chọn cảm giác này ở phía chứ phải ở phía tôi, cho nên đáp án này mới là người biết nhất.”

      Khi có Lục Tịch bên cạnh, tôi chẳng thể nào hô hấp nổi, tôi thực cảm thấy hạnh phúc vì có tồn tại của Lục Tịch, tôi nghĩ có phải em cũng từng tôi ? Tôi tình nguyện suy nghĩ như thế, tuy rằng chẳng chắc chắn chút nào.

      Tôi muốn biết suy nghĩ lúc này của em “Vậy bây giờ em còn hận ?”

      . Vì sao phải hận . với tôi bây giờ chẳng còn liên quan gì đến nhau, hận người chẳng liên quan đến mình có phải rất buồn cười ?” em hỏi lại tôi.

      Tôi đột nhiên cảm thấy trước mắt vô cùng tăm tối, ngờ Lục Tịch có thể xem tôi là người chẳng hề liên quan.

      có hận, còn tình cảm trở thành người liên quan, xem ra trong lòng Lục Tịch còn vị trí của tôi nữa, tôi phải làm sao mới có thể quay lại với ấy lần nữa đây?

      thà rằng em hận , Lục Tịch!” Thực đấy, hận tôi còn có thể nhớ kỹ tôi, bất kể là hay là hận, tôi chỉ mong mình còn vị trínhỏ nhoi trong lòng ấy.

      Nhớ rất hôm nay là sinh nhật Lục Tịch. Nhiều năm trước, vì đố kị và kích động của mình, tôi chẳng thể lời chúc tốt đẹp nhất dành cho em, mong rằng ngày sinh nhật hôm nay có thể cùng em đón mừng sinh nhật.

      Tan ca từ rất sớm, đứng chờ ở dưới công ty của em, ôm đóa hoa hồng rất lớn khiến cho bao người xung quanh cứ ngoái lại nhìn. muốn gây nên chú ý quá lớn, cho nên chỉ có thể ngồi trong xe và chờ đợi.

      Lục Tịch và người đàn ông vừa vừa bước ra ngoài, ấy nhìn thấy tôi.

      Khi tôi từ trong xe ra, lúc muốn gọi em, em ngồi lên xe của người đàn ông kia rồi.

      Ôm bó hoa cười cay đắng, xem ra ông trời thực cho tôi cơ hội.

      Lái xe vòng qua vòng lại, chẳng biết từ lúc nào lại tới nơi ở Lục Tịch. Địa chỉ của Lục Tịch là hỏi được từ nhân viên trong Tây Á, tôi từng tới đây, thầm nghĩ chỉ nhìn chút nơi Lục Tịch ở.

      Trong khu nhà này có công viên , ngồi ở ghế đá trong công viên vừa vặn nhìn thấy ban công nhà Lục Tịch. Tôi cứ ngồi ở đó, nhớ lại từng kỉ niệm từ khi quen biết Lục Tịch tới giờ. biết ngồi đó bao lâu, hút hết cả bao thuốc, thấy đèn nhà Lục Tịch sáng rồi lại tối, tôi mới nhớ ra là cần phải về nhà.

      Lục Tịch, sinh nhật vui vẻ!

      Món quà sinh nhật chưa tặng được tôi vẫn để bàn làm việc, định ngày hôm nay gặp nhau tận tay tặng cho em. Bản hợp đồng hợp tác bàn bạc với Lục Tịch lúc trước còn có vài chỗ cần sửa lại, cho nên hôm nay tôi phải đến mời em chuyến.

      đến giờ, Lục Tịch vẫn chưa tới, tôi có chút bất an, liên tục hỏi thư kí tại sao phó tổng giám đốc Lục vẫn chưa tới, hẹn kiểu gì vậy?

      Lúc tôi lo lắng vô cùng định gọi điện thoại cho em lại nghe thấy thư kí báo là tổng giám đốc Hạ của Tây Á tới.

      Chẳng lẽ lại là Hạ Văn Bác?

      ra tổng giám đốc Hạ này chính là người đàn ông cùng với Lục Tịch trong ngày sinh nhật hôm đó.

      Hạ Văn Bác tao nhã, cũng xem như lịch thiệp tuấn tú, nếu như ta cũng theo đuổi Lục Tịch rất có tính cạnh tranh!

      Tôi nhìn ta đồng thời ta cũng quan sát tôi rất kĩ “Dương Tuấn, tổng giám đốc Dương, nghe danh lâu.” Ngữ khí ta tốt lắm.

      trai của Hạ Văn Uyên sao?” Với người này tôi cũng có chút hiểu biết, nhân viên trong Tây Á đều quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và phó tổng Lục rất mờ ám. Sau khi Lục Tịch tới Thâm Quyến vẫn luôn được ta che chở, chăm sóc. người đàn ông suy nghĩ xâu xa như thế tuyệt đối thể khinh thường.

      “Thực ngờ được Quang Hoa lại là do tổng giám đốc Dương tiếp nhận, tôi còn tưởng là Trình Tử Chấp cơ!” Xem ra ta điều tra ra nội tình trong mối quan hệ của tôi và Tử Chấp,. Trước đây công tác bảo mật chúng tôi vẫn làm rất tốt, ngờ vẫn có lúc bị sa bẫy.

      “Ai tiếp nhận cái chức vụ này đều quan trọng, quan trọng là… chúng tôi và Tây Á có thể hợp tác vui vẻ.” Tôi cho có lệ, gặp được Lục Tịch, trong lòng tôi rất khó chịu, cũng lười bắt chuyện với ta.

      Hai người ngồi xuống chuyện dự án, mỗi người có tâm riêng, khó tránh khỏi có chút khó chịu.

      Lúc bất đồng ý kiến, hai người đều chẳng ai nhường nhịn ai, tôi có chút nóng nảy.

      “Tổng giám đốc Dương có mưu đồ gì? Dự án này nếu nhưđi vào thực , công ty chúng tôi có thể tổn thất hơn trăm vạn.” Hạ Văn Bác đúng là người trong nghề, ta trúng tim đen vạch trần lỗ thủng trong bản hợp đồng dự án.

      Tôi tất nhiên muốn nhân nhượng “Dự án này tôi và Lục Tịch bàn bạc xong rồi.” Kỳ thực trong lòng hai người chúng tôi đều hiểu , chúng tôi ngồi đây đối chọi gay gắt phải chỉ vì bản hợp đồng kia.

      Hạ Văn Bác coi tôi là kẻ thù như vậy chắc chắn ta biết quá khứ của tôi và Lục Tịch, ta coi tôi là tình địch ư?

      Tôi chỉ nghe thấy người về mối quan hệ giữa ta và Lục Tịch, ràng ta cũng có ý với Lục Tịch.

      Hai người khó chịu với nhau chỉ là vì Lục Tịch, như vậy phải làm cho mọi thứ ràng mới được.

      “Lục Tịch là người tôi , dự án này hợp tác với Tây Á, chính là vì nể mặt Lục Tịch!” Tôi .

      “Tây á thiếu những dự án thế này, chúng tôi làm.” Hạ Văn Bác ném hợp đồng tới trước mặt tôi.

      Tôi cười nhạt “ phải chỉ cần là được, nếu bàn bạc xong phải chịu trách nhiệm tới cùng, nếu , tôi cam đoan khiến Tây Á phải tuyên bố đóng cửa.”

      “Đúng là loại người tiểu nhân hiểm ác, đừng hòng mơ tưởng đến Lục Tịch!” Hạ Văn Bác vọt tới trước mặt tôi.

      biết là ai động thủ trước, ai đánh được nhiều hơn.

      Hạ Văn Bác cũng phải cao thủ đánh đấm, tôi cũng phải người trong nghề (cũng nhàng nhàng như nhau). Cho nên hai người đánh tới mồ hôi đầm đìa cũng chẳng tạo nên thương tổn thực cho ai.

      Rốt cuộc trận chiến cũng kết thúc. ngờ Lục Tịch lại là ngọn lửa làm mâu thuẫn giữa chúng tôi bùng cháy

      Từ sau lần đánh nhau với Văn Bác đó tôi chưa hề gặp lại Lục Tịch, có vài lần bàn bạc chuyện hợp tác đều là trợ lý của Lục Tịch tới, tôi bảo ta trực tiếp tới tìm Trữ Hạo.

      Đối với chuyện chúng tôi đánh nhau, Trữ Hạo ngừng tò mò, lại thể hỏi thẳng tôi, có lẽ cậu ta bứt rứt khó chịu lắm.

      Buổi tối gọi điện thoại cho bà ngoại, mấy hôm nay tình huống của bà xấu , tuy rằng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bình thường để chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi vất vả khổ sở mà bệnh tật hành hạ bà. Chẳng lẽ bà ngoại sắp rời bỏ tôi mà hay sao?

      Từng người tôi thương cứ dần dần mà rời bỏ tôi, chỉ còn lại mình tôi độc bước thế giới này! Mẹ rời khỏi tôi rồi, vĩnh viễn cũng trở về nữa; Lục Tịch rời khỏi tôi rồi lại còn cố gắng duy trì khoảng cách với tôi; bây giờ ngay cả bà ngoại cũng sắp rời khỏi tôi. Ông trời đối xử công bằng.

      tại người bạn tốt nhất của tôi chính là rượu, nó có thể khiến tôi tạm quên đau khổ. Uống hết chai này đến chai khác, cho đến khi say mèm.

      biết tại sao lại trông thấy Lục Tịch lúc này nhỉ? Rượu đúng là thứ tốt.

      Nhưng tuyệt vời ấy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nụ cười của Lục Tịch dần dần tan biến ngay trước mặt tôi, , Lục Tịch, em đừng , Lục Tịch, đừng! Tôi lảo đảo ra khỏi quán bar,xông ra ngoài đường muốn tìm Lục Tịch.

      Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Lục Tịch đứng ở trước mặt tôi. Haha, Lục Tịch, em bắt tìm em khổ cực quá!

      Lục Tịch, đừng !Tôi kéo tay em, cảm thấy chưa bao giờ kiên định đến thế.

      Tôi nghĩ mình ở trong giấc mộng hoàn mỹ: Lục Tịch thâm tình nhìn tôi, dùng ngón tay mềm mại của em vỗ về tôi, dùng đôi môi quyến rũ của em hôn tôi, tôi cảm thấy toàn thân rất dễ chịu thoải mái hưởng thụ dịu dàng của em, tôi ôm lấy Lục Tịch, hai người cứ thế ôm nhau mà ngủ.

      Có lẽ hẳn là mơ, lúc tỉnh lại, phát bản thân nằm chiếc sofa xa lạ, cánh tay tê dại, Lục Tịch an tĩnh dựa vào lồng ngực tôi, có lẽ chỉ có lúc ngủ say em mới có thể gần tôi đến thế, tôi dám động đậy, sợ làm em thức giấc.

      cậu bé thầm tới,, nó chỉ mở to đôi mắt ra nhìn chúng tôi. Nó là Mặc Mặc, con trai của Lục Tịch!

      Khoan , cuối cùng tôi cũng biết tại sao lại thấy thằng nhóc này quen quen, bởi vì gần đây tôi rất hay soi gương.

      Quan sát ở cự ly gần thế này, tôi phát cậu nhóc này giống tôi đến bảy phần. Trời ơi! Chẳng lẽ nó lại là con trai của tôi và Lục Tịch? Tại sao lúc trước nghĩ ra điều này nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :